Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 756: Người Thần gia đến

Lúc này, Thạch Cảm Đương ném một người xuống mặt đất.

Chỉ thấy một thân ảnh già nua trên người mặc một bộ áo bào màu vàng, tơ vàng lấp lánh.

Thế nhưng bây giờ áo bào màu vàng đã nhuốm đầy máu.

Mái tóc trắng lốm đốm, khuôn mặt sưng vù.

Nhất là ở phần ngực có một lỗ máu trông vô cùng khủng khiếp.

Lúc này cả đám người mới nhìn thấy rõ.

Người đồ đệ này của Tần Ninh là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, có thể nói là bất khả chiến bại.

Mà cô gái đứng ở bên cạnh Tần Ninh kia thì càng kinh khủng hơn.

Cách xa vạn mét, một ngón tay chỉ ra.

Một cảnh giới Địa Vị trực tiếp bị trọng thương.

Hạ Phương Ki lúc này đã hoàn toàn không phản kháng nữa.

Lão tổ tông cảnh giới Địa Vị trung kỳ, cứ như vậy mà... toi đời rồi!

Thạch Cảm Đương kinh khủng.

Cô gái kia lại càng kinh khủng hơn.

“Sư tôn, bắt được rồi!”

Thạch Cảm Đương cười he he.

Cốc Tân Nguyệt đưa mắt nhìn Thạch Cảm Đương, cứ nhìn như vậy nhưng không nói lời nào.

“Đương nhiên, may mà nhờ có Nguyệt tỷ tỷ ra tay làm lão già này bị thương, ta chỉ ăn hôi, ăn hôi thôi...”, Thạch Cảm Đương cười he he nói.

Trong lòng thì thầm mắng chửi người!

Lão bà, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ vượt qua cô, để cô phải nhìn ta bằng con mắt khác!

Tần Ninh bây giờ đứng vững ở trên đầu rồng, chắp tay nhìn xuống dưới.

“Cổ gia Lĩnh Nam và cổ quốc Đại Hạ kể từ hôm nay sẽ không còn nữa”.

Một câu nói đơn giản.

Trực tiếp thủ tiêu hai đại thế lực truyền thừa.

Thế nhưng bây giờ lại không ai dám phản bác, cũng không một ai có thể phản bác.

Ba lão ngoan đồng của Cổ gia Lĩnh Nam.

Một vị lão tổ tông của cổ quốc Đại Hạ.

Bốn người bây giờ quỳ rạp trên đất, sắc mặt tái nhợt, chỉ có thở vào mà không thở ra được.

Bây giờ còn ai có thể phản bác được Tần Ninh?

“Ta không phải là người không biết đúng sai!”

Tần Ninh nói tiếp: “Những cổ quốc và thế gia khác phải làm gì thì cứ làm cái đó đi”.

“Hôm nay ta chỉ tiêu diệt cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam mà thôi”.

Tần Ninh nhìn xung quanh, từ tốn nói: “Ngày khác nếu như còn có người nhòm ngó Thanh Vân tông của ta thì sẽ giống như hôm nay giết không tha!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Tần Ninh là muốn giết người thị uy!

Trước đây hắn không xem Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ ra gì.

Giờ cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam hắn cũng chẳng để vào mắt.

Dù sao thì sự chênh lệch giữa tứ đại tông môn và cổ quốc, thế gia cổ không phải chỉ là một chút.

Lúc trước Tần Ninh đã thị uy, ai còn nhớ chứ?

Thế nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác.

Tần Ninh đang đánh giết lại là cảnh giới Địa Vị của cổ quốc và thế gia cổ.

Lần này tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh.

Không ít người trong lòng thầm cảm thán may mắn.

Vẫn may không tham gia vào.

“Tần Ninh, ngươi có thể giết được bọn ta nhưng ngươi có thể diệt được Thần gia sao?”

Cổ Xuân Dương lúc này tóc dài bù xù, dính vết máu, giận dữ mắng: “Thần gia ở đại lục Trung Thần độc nhất vô nhị, nội tại ở đại lục Trung Thần không ai có thể so bì được!”

“Cảnh giới Thiên Vị của Thần gia mà ra tay thì ngươi sẽ chết càng thảm hơn!”

“Cũng chẳng phiền ngươi phải quan tâm!”

Tần Ninh vung tay lên.

Rồng băng lúc này phun ra một dải băng.

Băng mang bao phủ cơ thể của Cổ Xuân Dương.

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Âm thanh tạch tạch vang lên.

Cổ Xuân Dương hoá thành tượng băng lúc này đang dần dần nứt ra.

Cơ thể vỡ thành từng mảnh nhỏ, hoá thành bột mịn.

Một kẻ cầm đầu cảnh giới Địa Vị sơ kỳ cứ vậy mà toi mạng!

Lần này, tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Tần Ninh không phải đang nói đùa.

Mà là một cuộc giết chóc đẫm máu.

“Thần gia ở đại lục Trung Thần sao? Nếu như hôm nay bọn chúng đến đây thì ta sẽ tính toán kỹ lưỡng món nợ này!”

“Người của ta, chưa hỏi ý kiến của ta mà dám cưới sao?”

“Ai cho bọn chúng cái lá gan đấy?”

Tần Ninh nhìn xung quanh, thản nhiên nói.

Trong ngoài Thanh Vân tông trong lúc nhất thời vô cùng yên ắng.

“Ta!”

Đột nhiên lúc này có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Phía chân trời bên kia, một ánh sao biến thành một đoàn người bây giờ đang lao nhanh đến.

Cả trăm người đi đầu đều mặc áo màu hồng.

Trong tay cầm chiêng trống, đàn chuông, tiếng cổ nhạc vang lên bên tai không dứt suốt dọc đường đi.

Âm thanh kinh hoàng giống như âm thanh của tự nhiên.

Phía sau một trăm người có hai chiếc kiệu giữa không trung đang lao đến, trước sau có tổng cộng bốn con linh thú cấp chín gánh.

Tiếng nhạc cầm, linh thú gánh kiệu, một đoàn người rầm rầm hàng nghìn người nối đuôi nhau trên bầu trời như một con rồng dài.

Uy phong lẫm liệt, phong cách độc đáo.

Đội đón dâu của Thần gia đến rồi!

Lúc này, người của các gia tộc lớn đều sững sờ.

Lần này dường như càng trở nên khó nắm bắt hơn rồi.

“Thần công tử mau cứu bọn ta!”

Lão tổ tông của cổ quốc Đại Hạ kêu cứu.

“Câm miệng đi!”

Thạch Cảm Đương trực tiếp nện mạnh một quyền xuống.

Lão tổ của cổ quốc Đại Hạ lúc này chớp mắt, ngã thẳng cẳng trên mặt đất, không chết nhưng cũng không cử động được nữa.

“Cửu U đại lục, đất thiêng người tài!”

Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Một bóng người bước ra từ trong đoàn người.

Bóng người kia mặc áo đỏ, dáng người cao ráo, khí độ phi phàm.

Người thanh niên buộc tóc dài, khuôn mặt trắng nõn khiến người ta có cảm nhận được đây chính là một chàng trai vô cùng đẹp.

Đó là một kiểu đẹp lịch sự tao nhã, rất đẹp.

Thoạt nhìn có cảm giác rất hiền hoà, rất dịu dàng.

“Chín vạn năm trước Cửu U Đại Đế đột nhiên xuất hiện khiến không một ai dám động vào Cửu U đại lục!”

“Mà bây giờ lại xuất hiện một Tần Ninh”.

“Độc đoán có một không hai, một người đủ giữ biên quan, vạn người không thể công phá!”

Người thanh niên bây giờ nhìn tình cảnh phía dưới mặt đất cũng thầm tức giận, lẩm bẩm nói.

“Nhưng mà Cửu U Đại Đế năm đó được công nhận là cường giả vô địch, tốc độ thăng tiến cực kỳ nhanh, mánh khoé thấu trời, không gì là không làm được cả”.

“Còn ngươi, liệu có được mấy phần năng lực của Cửu U Đại Đế?”

Lời này vừa nói ra, người thanh niên nhìn về phía Tần Ninh.

“Thần gia ở đại lục Trung Thần ta hôm nay nhất định phải thành hôn”.

“Tần Ninh, nếu như ngươi thức thời thì tổn thất ngày hôm nay của cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam ta sẽ không tính toán, ngươi từ hôm nay trở đi, sáng lập Cửu U minh, đảm nhiệm chức minh chủ, chỉ cần cúi đầu nhận Thần gia làm vua là được”.

“Người, ta sẽ mang đi”.

“Còn Cửu U đại lục sẽ do ngươi quản lý”.

Bây giờ chẳng cần phải nói thì đám người cũng biết người thanh niên này là ai.

Là thiên tài nổi bật nhất của Thần gia bây giờ.

Thần Nam Vân!

Cũng là cháu đích tôn của Thần gia hiện nay, cao cao tại thượng, có thể nói là từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên.

Lúc này đám người phía dưới không nhịn được mà cảm thán.

Không hổ danh là cháu đích tôn của Thần gia.

Vừa mới đến không chất vấn, không mắng chửi cũng chẳng hề nổi giận.

Vài ba câu đã thể hiện suy nghĩ của mình.

Hôm nay là ngày đại hôn của Thần gia.

Cũng là ngày thành hôn của Thần Nam Vân!

Hắn ta làm sao có thể trở mặt trong chính ngày thành hôn của mình được?

Trước mắt trấn an Tần Ninh mới là thượng sách.

Tâm tư của người này không hề bình thường chút nào.

“Con mẹ nó chứ!”

Thần Nam Vân vừa nói xong, một tiếng chửi rủa vang lên.

Tâm tính của đám người vừa bị khuất phục lúc này bỗng thay đổi hoàn toàn.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía người vừa mở miệng.

Thạch Cảm Đương!

Thạch Cảm Đương lúc này hùng hùng hổ hổ nói: “Ranh con, ngươi là cái thá gì chứ? Người phụ nữ của sư tôn ta mà ngươi nói muốn cưới là cưới liền được sao?”

“Phong cho sư tôn là làm minh chủ của Cửu U minh?”

“Cúi đầu bái Thần gia các ngươi làm vua?”

“Thần gia các ngươi đã ăn bao nhiêu cái bánh mà lớn mặt thế hả?”

“Bảo sư tôn ta cúi đầu bái Thần gia các ngươi làm vua, có chút mặt mũi nào không thế?”

“Đừng nói là ngươi, cho dù là ông trời có đến đây thì cũng vẫn chưa đủ tư cách đấy đâu!”

Một trận chửi rủa lúc này ập xuống.

Thạch Cảm Đương gào thét một tràng.

Đám người lúc này đều không còn lời nào để nói.

Đồng loạt nhìn về phía Thạch Cảm Đương!

Cái này... cái này là sư tôn của ngươi không vui thì ngươi cũng không vui sao?
Chương 757: Thần Nam Vân

Thần Nam Vân lúc này đứng vững giữa không trung, vẻ mặt vẫn ôn hoà như cũ, từ đầu đến cuối vẫn nhìn về phía Tần Ninh.

“Tần Ninh, ta muốn ngươi phải biết rằng, chuyện này có thể là lớn cũng có thể là nhỏ!”

“Người cho ta, còn Cửu U đại lục cho ngươi!”

“Thân là cháu đích tôn của Thần gia thì cái đó ta vẫn có thể đáp ứng được!”

Thần Vân Nam vẫn giữ dáng vẻ phong đạm vân khinh.

“Hình như ngươi nhầm lẫn gì rồi thì phải?”

Tần Ninh lúc này mỉm cười nói: “Thanh Vân tông của ta xưng bá ở Cửu U đại lục, ai dám không phục?”

“Còn Viên Viên và Sương Nhi...”

Tần Ninh duỗi tay ôm hai cô gái vào trong lòng, mười ngón tay không an phận vuốt ve hông của hai cô gái.

Cười nhạt nói: “Vốn là người phụ nữ của ta, ngươi dám mang đi, ai cho ngươi cái mặt mũi đấy?”

Ai?

Cho ngươi cái mặt mũi đấy?

Lúc này trong sân có vẻ hơi yên ắng.

Đám người đờ đẫn nhìn Tần Ninh.

Một thân quần áo trắng, đứng ở trên đỉnh đầu của rồng băng dường như lúc này hắn thật sự chẳng sợ bất cứ điều gì hết.

“Từ khi nào mà chuyện của Cửu U đại lục ta lại đến lượt đại lục Trung Thần của các ngươi quan tâm thế?”

“Đúng đấy!”

Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười khẩy.

“Tiểu tử, thức thời một chút, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cho ông đây, tạ lỗi đàng hoàng với ông tổ Tần của ngươi, tha chết cho ngươi một mạng”.

“Nếu không thì ta đánh chết ngươi!”

Thạch Cảm Đương không sợ trời không sợ đất.

Huống hồ còn có Tần Ninh ở đây.

Trong mắt người ngoài, Tần Ninh phách lối cuồng vọng, không sợ trời không sợ đất có thể là bởi vì hắn ta.

Thế nhưng trên thực tế.

Hắn ta không sợ trời không sợ đất đó là bởi vì có Tần Ninh.

Thần Nam Vân cho dù có được giáo dưỡng tốt đến đâu đi chăng nữa thì lúc này cũng xanh mặt.

Từ nhỏ đến lớn, thân là cháu đích tôn của Thần gia.

Phụ thân của hắn ta là tộc trưởng.

Ông nội của hắn ta là tộc trưởng đời trước.

Mà hắn ta cũng sớm đã được nhận định là tộc trưởng đời kế tiếp.

Uy danh bên ngoài và tài năng tuyệt thế của hắn ta ở trong đại lục Trung Thần không ai có thể bằng được.

Nếu không phải nghe danh Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.

Ấn tượng trước dung mạo tuyệt thế của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.

Thì hắn ta bây giờ vẫn sẽ chưa cưới vợ đâu.

Tất cả mọi chuyện gia tộc đều đã thu xếp ổn thoả cả.

Thế mà bây giờ lại xuất hiện hai tên không biết sống chết làm xằng làm bậy.

Thần Nam Vân nhìn về phía Tần Ninh.

“Nếu ngươi đã kiêu ngạo như thế thì ngươi có dám tỷ thí với ta không?”

Thần Nam Vân lạnh nhạt nói: “Ngươi và ta bằng tuổi nhau, thực lực tương đương, nếu như ngươi thắng thì ta sẽ lập tức rời khỏi đây”.

“Nếu như ngươi thua vậy thì không được ngăn cản ta nữa!”

Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương lập tức nổi giận.

“Ngươi còn cần thể diện nữa không hả, tỷ thí với sư tôn của ta? Ngươi xứng sao?”

“Muốn tỷ thí đúng không? Nào nào đến đây, đấu với lão tử đây”.

Thạch Cảm Đương hùng hùng hổ hổ sải bước đi ra, sát khí đằng đằng.

“Hừ!”

Cùng lúc đó, một người đàn ông trung tuổi bên cạnh Thần Nam Vân hừ một tiếng.

Một luồng áp lực cưỡng chế quét về phía Thạch Cảm Đương.

Cảnh giới Địa Vị hậu kỳ!

Một cảnh giới Địa Vị hậu kỳ khác.

“Lão tử không chặt ngươi thì không được”.

Thạch Cảm Đương mắng to một tiếng, cầm búa rìu trong tay.

“Tiểu Thạch Đầu!”

Tần Ninh lúc này mở miệng.

“Sư tôn...”

“Không sao, ta đấu với hắn!”

Tần Ninh cười nói: “Lâu rồi cũng chưa động tay, hiếm lắm mới gặp được một người thú vị như này, hơn nữa ta cũng muốn xem thử sức mạnh của Hoàng thể A Ngọc như nào”.

Tần Ninh vừa nói xong, khuôn mặt của Thần Nam Vân không còn giữ được sự bình thản nữa.

Hoàng thể A Ngọc!

Thần Nam Vân hắn ta chính bởi vì là Hoàng thể A Ngọc cho nên mới có thiên phú mạnh mẽ, thực lực lớn mạnh như này.

Thế nhưng người bình thường không thể nào liếc mắt một cái mà nhìn ra được.

Mà Tần Ninh chỉ nhìn qua hắn ta vậy mà đã đoán ra được.

Thạch Cảm Đương bây giờ cũng không nói gì thêm!

Chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trung tuổi đứng ở bên cạnh Thần Nam Vân.

Tần Ninh sải bước đi ra, một tay chắp ở đằng sau.

Thần Nam Vân lúc này cũng bước ra.

Bầu không khí bên trong Thanh Vân tông trở nên căng thẳng.

Rõ ràng Thần gia không hề dễ trêu chọc.

Thế nhưng Tần Ninh vẫn không hề nhượng bộ một bước.

Thần Nam Vân nhìn về phía Tần Ninh, cười nhạt nói: “Ngoại trừ phụ thân và ông nội ra không ai biết Hoàng thể A Ngọc, làm sao ngươi biết được?”

“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết ngay thôi”.

Tần Ninh bình tĩnh nói: “Nhưng có Hoàng thể A Ngọc mà ở độ tuổi này lại mới chỉ đến cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ thì thật đúng là quá mất mặt”.

Vẻ mặt của Thần Nam Vân lúc này vẫn không thay đổi.

Thế nhưng trong lòng đã tức giận bừng bừng.

Quá mất mặt?

Toàn bộ đại lục Trung Thần căn bản không có bất kỳ thiên kiêu chi tử nào có thể so sánh được với hắn ta.

Từ nhỏ đến lớn có vô số người đối xử cung kính và nịnh nọt hắn ta.

Chưa từng có một ai có can đảm dám nói với hắn ta mấy lời như này.

“Nếu đã vậy thì ta phải xem thử cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ ngươi có cái gì đáng huênh hoang!”

Thần Nam Vân vừa nói xong, khí tức đột nhiên tăng vọt.

Thế nhưng lời nói của Thần Nam Vân đã tạo ra gió to sóng lớn.

Cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ?

Ai?

Tần Ninh sao?

Mấy vị trưởng lão Thanh Vân tông và mấy người Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên.

Bây giờ đều trợn tròn mắt há hốc mồm.

Chưa đầy nửa năm trước lúc Tần Ninh rời đi là cảnh giới gì?

Là cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển?

Bây giờ đã vọt thẳng đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.

Tên nhóc này thật sự chỉ có phàm thể thông thường thôi sao?

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tiến bộ cũng đã quá thần tốc rồi.

Một người là Hoàng thể, một người là Hỗn Độn thể bây giờ đều là cảnh giới Nhân Vị trung kỳ.

Vậy mà Tần Ninh lại chỉ kém hai người các nàng một bước nhỏ.

Thôi bỏ đi.

Nhưng thực lực thật sự và cảnh giới của Tần Ninh từ trước đến nay đều không khớp.

Cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ, vậy thì thực lực ở mức nào?

“Hoàng thể A Ngọc, mở!”

Thần Nam Vân lúc này trực tiếp mở ra Hoàng thể A Ngọc.

Hắn ta không phải kẻ ngu.

Hơn nữa được nhận định tộc trưởng đời kế tiếp thì sao có thể không có não được chứ?

Tần Ninh dám đồng ý tỷ thí cùng với hắn ta vậy thì chắc chắn có thực lực.

Thiên tài khiêu chiến vượt cấp là chuyện rất bình thường.

Bởi vì hắn ta cũng là thiên tài, hắn ta cũng đã khiêu chiến vượt cấp rất nhiều lần.

Sư tử vồ thỏ thì cũng phải dốc toàn lực ứng phó.

Hắn ta không muốn bản thân mình sẽ phải chịu thiệt.

Huống hồ lại còn ở trước mặt nhiều người như này nữa.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều nín thở.

Bên ngoài cơ thể của Thần Nam Vân dần dần xuất hiện một tầng ánh sáng linh khí nhàn nhạt.

Màu xanh nhạt, tinh khiết và thiêng liêng.

Thậm chí ở phía sau dường như xuất hiện một vị thần.

Dần dần bóng hình vị thần kia càng rõ ràng hơn.

Một màn này khiến tất cả mọi người đều khữ giật mình.

Bọn họ cũng là lần đầu nghe thấy Hoàng thể A Ngọc.

Đây chính là Hoàng thể A Ngọc sao?

“A Ngọc Hoàng quyền!”

Thần Nam Vân sải bước đi ra, bàn tay nắm chặt thành quyền, từ phần bụng vung ra, mà hư ảnh của thần tiên phía sau cũng tung ra một quyền.

Vù...

Trong chốc lát, một quyền mang linh khí nháy mắt giết ra.

Tốc độ của quyền mang cực nhanh, để lại một vệt sáng linh khí ở phía sau.

“Mấy trò vặt vãnh!”

Tần Ninh cười nhạo một tiếng, sải bước ra giữa không trung.

“Hỗn Nguyên Lệ Điện Pháp!”

“Vạn Nguyên Lôi Hồ!”

Hai tay vung ra, trong lúc đó, toàn thân từ trên xuống dưới của Tần Ninh lấp loé tia sét, như thể hội tụ thành hai cung tròn cùng nhau tập hợp.

Đó cũng không phải là hai cung tròn.

Mà là hàng ngàn hàng vạn tia sét tập hợp thành.

“Phá!”

Khẽ quát một tiếng, Vạn Nguyên Lôi Hồ trực tiếp giết ra.

Âm thanh đùng đoàng tràn ngập khắp không trung.

Đoàng...

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.

Hai người dường như tâm ý tương thông, một đòn này đều rất mạnh.

Cùng lúc đó, ở giữa không trung, hào quang màu xanh bị ánh sét nuốt chửng.

Thần Nam Vân kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lùi lại phía sau.

Tần Ninh nhìn Thần Nam Vân đá ra một cước.

Ánh vàng nhàn nhạt ngưng kết từ dưới chân của Tần Ninh, giống như một đôi giày vàng lúc này bước ra.
Chương 758: Hoàn toàn hỗn loạn

Thần Nam Vân vội vàng giơ hai tay chắn phía trước.

Rắc rắc rắc...

Nhưng khi một cước kia rơi xuống, cánh tay của Thần Nam Vân lại phát ra tiếng kêu răng rắc vang dội, sắc mặt hắn ta trắng bệch.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sắc mặt của Thần Nam Vân tái nhợt, hai tay lúc này buông thõng xuống.

Gãy rồi!

Một cước, bị Tần Ninh đạp một cước gãy cả hai tay!

Cốc Tân Nguyệt đứng ở trên con rồng khổng lồ nhìn thấy cảnh này thì hơi nhíu mày.

“Âm Dương Ly Hợp Kim thể, Ngọc Lôi thể, Hỗn Nguyên Lệ Điện Pháp...”

Khoé miệng của Cốc Tân Nguyệt hơi cong lên.

Linh quyết luyện thể như này cực kỳ bá đạo.

Xem ra đời này Tần Ninh định đi con đường bá đạo hơn cả Cửu U Đại Đế rồi.

Mà giờ phút này, Tần Ninh cũng không nhượng bộ, lần nữa giết ra.

Hoàng Thể A Ngọc ư?

Bị lãng phí thành cái dạng này thì có hay không có hoàng thể cũng chẳng có gì khác biệt.

Cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ thì sao?

Cho dù hắn mới chỉ là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ thì đánh giết Thần Nam Vân cũng vẫn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

Tung ra một quyền, quyền mang lấp loé.

Lúc này Thần Nam Vân nghiến răng nghiến lợi, không còn vẻ vân đạm phong khinh nữa.

Bộp bộp bộp, tiếng va đập vang lên liên tục không dứt.

Hai người lúc này tung quyền cước cực nhanh, sấm chớp trên bầu trời.

Đoàng...

Âm thanh nặng nề vang lên, bóng dáng của Thần Nam Vân bật lại phía sau, đập xuống dưới.

Phụt, phun ra một ngụm máu tươi.

Thần Nam Vân giờ phút này sắc mặt trắng bệch, thật sự thê thảm vô cùng.

“Tỷ thí với ta? Ai cho ngươi cái lá gan đấy hả?”

Tần Ninh đứng cách một khoảng vung tay ra, một vài tia sét chạy thẳng vào bên trong cơ thể của Thần Nam Vân.

“Đủ rồi!”

Một tiếng quát khẽ vang lên.

Cao thủ cảnh giới Địa Vị hậu kỳ của Thần gia ra tay rồi.

“Tam gia, giết hắn đi!”

Tam gia Thần Thước của Thần gia, đỉnh cao cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

Thần Nam Vân bây giờ muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.

Nhìn sang Tần Ninh thì càng thêm tức giận.

Thần Thước nghe được tiếng nói tràn đầy tức giận của Thần Nam Vân liền ngưng tụ một chưởng ấn ở trong lòng bàn tay trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.

“Lão già, ngươi dám ra tay à?”

Thạch Cảm Đương cũng sẽ không ngồi im mặc kệ.

Cầm búa rìu trong tay, Thạch Cảm Đương hét lớn một tiếng, trực tiếp xông ra.

“Cút đi!”

Thần Thước gào thét.

“Thần Viễn, cùng xông lên giết chết tên này!”

“Được!”

Ngay lập tức, một vị cảnh giới Địa Vị hậu kỳ khác lúc này cũng xông lên.

Thạch Cảm Đương càng tức giận hơn.

“Dám xem thường ta à?”

Thạch Cảm Đương mắng to.

Nếu không phải bị giam cầm mấy vạn năm thì hắn ta bây giờ sớm đã vượt qua nữ nhân Cốc Tân Nguyệt kia rồi.

Cảnh giới Thiên Vị có là gì đâu?

Bây giờ hai cảnh giới Địa Vị hậu kỳ vậy mà dám xem thường hắn ta?

“Tự tìm cái chết!”

Thạch Cảm Đương hét lớn một tiếng, cầm búa rìu giết ra.

Vài tên cao thủ còn lại trong đội đón dâu lúc này cũng tiến lên bảo vệ xung quanh Thần Nam Vân.

Bọn họ đến là để đón dâu.

Thần Nam Vân là nòng cốt của Thần gia, nếu như hắn ta chết thì bọn họ có chết cũng không hết tội.

“Không phải muốn tỷ thí sao?”

Tần Ninh cười nhạo nói: “Hiếm dịp thấy có hứng thú muốn chơi đùa với các ngươi, làm gì mà phải sợ trước sợ sau như thế?”

“Ngươi...”

Thần Nam Vân có thể thề, sống hơn hai mươi năm đây là lần đầu tiên hắn ta nổi giận, oán hận một người như này.

Tần Ninh!

Thằng ranh con này đúng là tự tìm cái chết!

Nhưng Tần Ninh lúc này lại chẳng thèm để ý.

“Cảnh giới Địa Vị là có thể bảo vệ được ngươi chắc?”

Tần Ninh dứt lên liền đạp không lao đến.

“Mọi người cùng nhau xông lên, giết!”

Đúng lúc này, cao thủ của cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam cùng gào thét một tiếng.

“Giết? Các ngươi mà cũng có cái tư cách ấy sao?”

Tần Ninh chuyển dời ánh mắt nhìn về phía dưới, quát to: “Lão Vệ, Viên Viên, Sương Nhi, phàm là người của cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam có mặt ở đây, một người cũng không được để lại”.

“Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo, ta thấy cũng không cần phải tồn tại nữa”.

“Rõ!”

Lão Vệ chắp tay.

Ba bóng người nhảy xuống rồng băng.

Lão Vệ nhìn hai hàng khách phía dưới, chắp tay cười nói: “Chư vị, hôm nay Thanh Vân tông ta xử lý chuyện nội bộ, các vị tốt nhất là nên tránh xa ra một chút, ngộ nhỡ bị thương thì cũng không hay”.

Nghe đến đây, sắc mặt của đám người Hoàng Phủ gia, Vũ gia và quốc quân của các cổ quốc lớn đều hết xanh lại trắng.

Cuối cùng hào kiệt các phương cũng lần lượt rời đi.

Những bọn họ cũng không rời đi hẳn.

Mà đứng lơ lửng trên không ở đằng xa nhìn về phía này.

Thanh Vân tông lần này nổi bão rồi.

Không.

Chính xác mà nói.

Tần Ninh nổi bão rồi.

Không thể không nói, Tần Ninh thật sự rất hung bạo tàn ác.

Trước đây lúc đối phó với Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo, Tần Ninh không hề quan tâm.

Lần này cổ quốc và thế gia, thậm chí là cả Thần gia hùng mạnh ở đại lục Trung Thần cũng ra tay.

Nhưng Tần Ninh vẫn không hề sợ hãi.

Người như này tương lai chắc chắn sẽ trở nên càng kinh khủng.

Ngày hôm nay, bọn họ cũng hiểu ra được một đạo lý, đắc tội với Tần Ninh thật sự là tự tìm cái chết.

“Đệ tử Thanh Vân tông nghe lệnh!”

Tần Ninh đứng giữa không trung, quát lớn: “Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo ta thấy không cần phải tồn tại nữa”.

“Hôm nay tiêu diệt hai tông, Thanh Vân tông của chúng ta sẽ là đệ nhất tông ở Cửu U”.

“Vâng!”

Bên trong Thanh Vân tông liên tiếp vang lên những tiếng hét lớn.

Trong khoảng thời gian này, bị đệ tử của Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo ức hiếp, quả thật quá ấm ức.

Bây giờ tông chủ đã trở về rồi.

Còn gì mà phải sợ nữa chứ?

Chỉ một chữ, giết!

Hỗn loạn!

Hoàn toàn hỗn loạn!

Toàn bộ Thanh Vân tông lúc này gà bay chó chạy.

Bốn người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh và Thiên Linh Lung dẫn theo các đệ tử bắt đầu phản công.

Cao thủ cảnh giới Địa Vị của cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam gần như đã không còn nữa.

Một mình lão Vệ có thể cản được ngàn quân vạn mã.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi là cảnh giới Nhân Vị trung kỳ cũng không thể xem nhẹ được.

Ba người đủ để tiêu diệt hai nhà.

Các cổ quốc, thế gia khác thì đứng ở phía xa xem náo nhiệt, tránh khỏi cuộc giao tranh hỗn loạn.

Thanh Vân tông bắt đầu phản kích!

Tần Ninh trở về, Thanh Vân tông mới là Thanh Vân tông thật sự!

Một cuộc chém giết bắt đầu.

Toàn bộ Thanh Vân tông tràn ngập mùi máu tươi.

Mà trong đám người, trên đại điện Thanh Vân có một bóng dáng đang nghiêng người dựa vào nóc đỉnh điện.

Chính là Cốc Tân Nguyệt.

Cốc Tân Nguyệt lúc này lười nhác tựa vào nóc nhà, quan sát xung quanh.

Tiện tay bắn ra một cái, vài đệ tử của Thanh Vân tông vốn đang rơi vào nguy hiểm thì đối thủ lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Tần Ninh không bảo nàng ra tay, nàng cũng lười ra tay.

Nhưng mà ngồi ở chỗ này cũng có hơi nhàm chán.

Cốc Tân Nguyệt tiện tay lấy ra một cái hồ lô, mở nắp nhấp mấy ngụm.

Gần chín vạn năm qua, lúc đêm khuya vắng vẻ, trong đầu của nàng lần nào cũng hiện lên một bóng hình.

Một thân quần áo trắng, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người cao ráo.

Người đó không thích cười, không thích náo nhiệt nhưng lại có một sức hút vô hình hấp dẫn người khác.

Nghĩ đến bóng hình ấy, Cốc Tân Nguyệt cả đêm đều không ngủ được.

Chỉ có rượu bầu bạn với nàng.

Mà bây giờ người ấy đã trở về.

Mặc dù khuôn mặt đã thay đổi, thế nhưng sự cao ngạo, sự bá đạo ấy vẫn còn.

Hắn vẫn là hắn, mà nàng cũng vẫn là nàng!

Thế nhưng nàng nhất định sẽ nắm chặt hắn ở kiếp này!

Nhấp thêm ngụm rượu nữa, Cốc Tân Nguyệt mỉm cười nói: “Lần này chàng không chạy thoát được đâu!”

Cuộc chiến lúc này vẫn đang diễn ra.

Cao thủ của Hạ gia và Cổ gia đồng loạt ra tay.

Nhưng nào có thể ngăn cản được một người mạnh mẽ như lão Vệ đánh đến?

Lão Vệ vẫn cười ha ha, không tính toán, dường như vẫn là người hiền lành.

Nhưng đó là đối với Tần Ninh.

Hạ gia và Cổ gia đối xử với ông ta như thế, chẳng lẽ ông ta không giận? Không giận mới là lạ đấy.

Mà bây giờ chính là lúc xả giận.
Chương 759: Uy lực chiến đấu của thần hồn

Lão Vệ đằng đằng sát khí, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng trút hết cơn giận dữ của mình.

Lúc trước bị nhốt, hai người còn có ý định quyên sinh.

Thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn kiên nhẫn đợi Tần Ninh trở về.

Bây giờ, Tần Ninh thật sự đã trở về rồi!

Nhưng mà bên cạnh Tần Ninh lại xuất hiện thêm một nữ nhân.

Xét về nhan sắc thì không thua kém gì hai cô.

Hơn nữa hình như còn quen biết Tần Ninh ở kiếp trước.

Cái này mang đến cho hai cô một áp lực.

Bây giờ, tất cả sự tức giận, áp lực đều xả hết lên người của Hạ gia và Cổ gia.

Toàn bộ Thanh Vân tông chỗ nào cũng đang chém giết.

Ở phía xa, đám người Hoàng Phủ Hùng, Vũ Vân Phàm thấy cảnh này thổn thức không thôi.

Cổ quốc Đại Hạ.

Cổ gia Lĩnh Nam.

Lần này thật sự đã chọc phải người không nên trêu chọc rồi.

Tần Ninh đâu phải là người để người khác tuỳ ý chèn ép?

Lúc này, Tần Ninh đứng vững ở trên không trung, hoàn toàn chẳng thèm để ý xung quanh.

Thần Vân Nam trước mặt hai tay buông thõng, sắc mặt rất khó coi.

Hôm nay hắn ta đón dâu, ai mà lường trước được lại xảy ra chuyện này!

Chỉ là một Tần Ninh mà đã khiến cục diện đảo lộn hoàn toàn!

“Tần Ninh!”

Thần Nam Vân khẽ quát: “Ngươi có biết ngươi đang đối địch với ai không hả?”

“Thần gia ở đại lục Trung Thần đấy, phụ thân của ta là cảnh giới Thiên Vị, ông nội của ta cũng là cảnh giới Thiên Vị, chưa một ai dám ngỗ ngược với Thần gia thế đâu!”

“Ngươi làm như này hoàn toàn là tự tìm cái chết!”

“Ngươi thật đúng là có lòng lo lắng cho ta!”, Tần Ninh cười nhạo nói: “Yên tâm, đợi một lât nữa ta sẽ dẫn ngươi đi đến Thần gia ở đại lục Trung Thần, trái lại ta rất muốn hỏi một câu, người của ta, tông môn của ta, bọn họ nói cưới là cưới, nói chiếm là chiếm được luôn sao?”

Sắc mặt của Thần Nam Vân sa sầm.

Thằng ranh này còn định đích thân đi đến đại lục Trung Thần sao?

“Ngươi phải biết, giữa hàng vạn đại lục, có thực lực thì mới có quyền lên tiếng!”

“Không sai, có thực lực mới có quyền ngang ngược”, Tần Ninh lạnh nhạt khinh thường nói: “Vậy thì Thần gia ở đại lục Trung Thần các ngươi lấy đâu ra cái tư cách với thực lực đến tìm ta gây chuyện thế?”

Thần Nam Vân nhất thời nghẹn họng.

Đã từng gặp người liều lĩnh, nhưng chưa một ai liều lĩnh như Tần Ninh.

“Giết hắn!”

Thần Nam Vân thấp giọng quát một tiếng.

Năm tên cảnh giới Địa Vị sơ kỳ bên cạnh hắn ta nhìn chằm chằm Tần Ninh, thẳng tiến về phía Tần Ninh.

“Tự tìm cái chết!”

Nhìn thấy năm người xông đến, bóng dáng của Tần Ninh liền lao ra.

Trong chốc lát, phía sau xuất hiện một đôi cánh dang rộng tung bay.

Đôi cánh màu băng lam nhàn nhạt, mang theo khí lạnh thấu xương.

Hai cánh xoè ra dài trăm mét.

Một luồng gió lạnh trực tiếp quét qua năm người.

Trong chớp mắt, năm người chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh.

Mà Tần Ninh đã lao đến.

Năm ngón tay khum lại, sức mạnh sấm sét xuất hiện trong lòng bàn tay xẹt xẹt vang dội.

Bùm...

Dưới sự lạnh lẽo thấu xương, cơ thể của năm người kia đã chịu đựng đến mức cực hạn.

Tần Ninh tung một đòn trực tiếp giết ra.

Một tiếng nổ trầm thấp lúc này vang lên.

Một tên cảnh giới Địa Vị chỉ cảm thấy cơ thể của mình như đình trệ.

Trong chốc lát, một luồng khí tức vô cùng lạnh như đóng băng linh khí của hắn ta.

Mặc dù rất ngắn.

Thế nhưng đủ để giết chết một người.

Tần Ninh trực tiếp đá một cước quét ngang qua.

Đầu của tên võ giả kia trực tiếp lìa khỏi cơ thể, bay ra ngoài.

Một màn này khiến cho bốn người còn lại hoàn toàn sững sờ.

Bọn chúng căn bản không nhìn thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ trông thấy người kia đến gần Tần Ninh rồi đột ngột dừng lại, bị Tần Ninh tiêu diệt trong chớp nhoáng.

Đây rốt cuộc là thủ đoạn năng lực gì vậy?

Bốn người lúc này lập tức không dám khinh thường, tập hợp lại một chỗ.

Bốn người nhìn nhau, cùng gật đầu.

Sau đó, bốn người cùng nhau giết ra.

“Định chịu chết cùng một lúc sao?”

Tần Ninh lúc này cười nhạo một tiếng.

Keng...

Âm thanh chói tai như tiếng kim loại bị phá vỡ vang lên.

Trong chốc lát, bên ngoài cơ thể của Tần Ninh, từ trên xuống dưới xuất hiện một bóng hình to lớn màu băng lam bao trùm toàn bộ cơ thể của hắn.

Thần Hoàng!

Một màn này khiến vô số người phải ngây ngẩn cả người.

Thần hồn Băng Hoàng!

Tần Ninh thể hiện ra thần hồn Băng Hoàng!

“Sao có thể như vậy được...”

“Bộ tộc Phượng Hoàng chính là thần tiên, Tần Ninh sao lại có thần phách của Băng Hoàng được!”

“Chẳng lẽ hắn không phải là người mà là phượng hoàng niết bàn trùng sinh sao?”

“Phượng hoàng... là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết...”

Giờ phút này, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao.

Một màn này không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý.

Phụ đế là Vô Thượng Thần Đế, có thể dùng thân hoá rồng, được tôn là vô địch.

Mẫu đế là tộc trưởng tộc Băng Hoàng, vốn là huyết mạch tộc Băng Hoàng cao quý.

Bây giờ hắn thức tỉnh thần hồn Băng Hoàng thì cũng chẳng có gì là lạ hết.

Chỉ là có vài người không hiểu được mà thôi.

Mà Tần Ninh cũng cảm thấy mình chẳng cần thiết phải giấu diếm chuyện này làm gì cả.

Vạn vật trên thế gian này đều sống dậy từ hồn, hồn sinh phách, phách sinh máu, máu tiến hoá thành xương tuỷ, nhục thể, đây mới chính là khởi nguồn của sự sống.

Tuy hắn đã trải qua chín đời chín kiếp, thay đổi ngoại hình và khí tức.

Nhưng hắn vẫn chính là hắn.

Hồn không đổi thì tất cả mọi thứ đều sẽ không thay đổi.

Chỉ là đám người trước mắt không thể hiểu những chuyện này mà thôi.

Đối với võ giả cấp thấp mà nói thì ngưng tụ ý niệm thật ra chính là hình thức ban đầu của sức mạnh linh hồn.

Nhưng cảnh giới chưa đủ thì chưa thể nào hiểu được, cũng không thể tu hành được.

Võ giả cấp cao hơn tu luyện sức mạnh linh hồn sẽ dần dần trở nên mạnh mẽ.

Đến khi là thần tiên thậm chí một giọt máu cũng có thể tích hợp được sức mạnh linh hồn to lớn.

Tích huyết trùng sinh không phải là truyền thuyết.

Bây giờ hắn mới chỉ thức tỉnh thần hồn Băng Hoàng.

Không phải là tự tu luyện ngưng kết được hồn phách của mình.

Nhưng sức tấn công mạnh mẽ của sức mạnh linh hồn không phải thứ mà ý niệm của những người này có thể ngăn cản được.

Bốn thân ảnh lúc này lao đến.

Cơ thể của Tần Ninh ở trong hư ảnh Băng Hoàng.

Vỗ hai cánh, gió lạnh nổi lên.

Khí lạnh lớn mạnh ngưng tụ thành băng, bao trùm cơ thể của bốn người phía trước.

Bốn cảnh giới Địa Vị sơ kỳ lớn lúc này một tay đánh ra.

Tiếng nổ bùm bùm vang lên.

Hàn khí bị linh khí chặn lại.

Thế nhưng sự lạnh lẽo thấu xương vẫn xộc thẳng vào não bọn họ.

“Làm sao có thể như thế được?”

Bốn người lúc này đều sững sờ.

Rõ ràng là đã cản lại được rồi, tại sao lại vẫn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Nhưng hết lần này đến lần khác, cơ thể lại chẳng có bất kì cảm giác cứng ngắc nào cả.

Đó cũng không phải là khí lạnh thấu xương thật.

Mà là khí lạnh đi vào trong não mê hoặc bọn họ.

Vậy mà lại chân thật đến thế.

“Phá!”

Tần Ninh lại quát khẽ một tiếng, hai cánh mở ra, khí lạnh vô tận phóng đến.

Cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.

Đối kháng với cảnh giới Địa Vị sơ kỳ.

Lấy một chọi bốn.

Nhưng lại đè bẹp bốn người!

Nếu không phải thấy tận mắt thì ai mà tin được?

Bốn tên cường giả cảnh giới Địa Vị sơ kỳ lúc này toàn thân từ trên xuống dưới sớm đã tiêu điều xơ xác.

Áp chế của Tần Ninh đối với bọn họ quá độc ác.

Khí tức âm hàn kia căn bản không thể ngăn cản nổi.

Cứ tiếp tục như này thì chắc chắn sẽ chết.

“Các vị, ta đi trước một bước, ba người các vị hãy giết chết hắn!”

Một tộc lão trong Thần gia đột nhiên quát lên.

Ngay sau đó, người kia lao ra, sức mạnh to lớn trong cơ thể đang bị đè nén tụ tập.

Bùm...

Cùng lúc đó, một tiếng nổ đùng đoàng vang lên.

Cảnh giới Địa Vị phát nổ mà chết.

“Chết tiệt!”

Ba người còn lại nhìn thấy cảnh này sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Nhưng bọn họ cũng biết.

Vị tộc lão tự phát nổ kia muốn đả thương Tần Ninh, tạo cơ hội cho bọn họ.

Bốn cảnh giới Địa Vị sơ kỳ lớn bị một tên cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ chèn ép đến mức này thật sự quá mất mặt.

Ba người không nói gì thêm, nháy mắt lao về phía Tần Ninh.
Chương 760: Ai cũng không được đi

Nhưng ngay sau đó, ba người lập tức sững sờ.

Vốn tưởng một cảnh giới Địa Vị sơ kỳ phát nổ thì Tần Ninh không chết cũng phải bị thương nặng.

Thế nhưng lúc ba người định xông ra.

Lại thấy Tần Ninh ở phía trước đứng lù lù bất động.

Cảnh giới Địa Vị phát nổ mà lại không hề có bất kỳ tác dụng gì đối với hắn.

Sao có thể như vậy được?

Ba người lúc này, lòng hoàn toàn nguội lạnh.

“Tự nổ? Thế thì bớt thêm được một chuyện ta đỡ phải giết các ngươi!”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Tự nổ không có tác dụng gì với ta đâu, bỏ cái ý nghĩ đấy đi!”

Thần hồn Băng Hoàng ngưng tụ, nếu như tự nổ có thể làm hắn bị thương thì đấy mới là chuyện đáng chê cười.

“Nếu có thể thì ta cũng không ngại, các ngươi lại lên đi!”

Tần Ninh nhìn mấy người nói.

Lúc này sắc mặt của ba người còn lại rất khó coi.

Giết không chết.

Thật sự không thể giết chết được Tần Ninh.

“Rút lui!”

Ba người không nói nhiều lời, trực tiếp lui lại phía sau.

Kéo theo Thần Nam Vân, bốn người muốn rút đi.

Còn Thần Thước là đỉnh cao cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, ắt hẳn là có thể tự thoát thân được.

“Chạy? Chạy làm sao được?”

Thân ảnh Tần Ninh loé lên, nháy mắt đã đi đến trước mặt bốn người bọn họ cản đường lại.

Thần hồn Băng Hoàng được ngưng tụ thì tốc độ của cảnh giới Nhân Vị hoàn toàn không thua kém cảnh giới Địa Vị.

Ba người còn mang theo Thần Nam Vân gần như đã bị phế.

Sao có thể chạy được?

“Cản hắn lại!”

Ngay lập tức, hai tên tộc lão giết ra.

“Vô dụng!”

Tần Ninh xoè cánh, khí lạnh nháy mắt ập xuống.

Ầm ầm...

Đòn tấn công của hai cảnh giới Địa Vị lúc này bị cản lại.

Tần Ninh duỗi tay đập thẳng về phía hai người.

Vạn Nguyên Điện Hồ chính là đòn tấn công mạnh nhất của Hỗn Nguyên Lệ Điện Pháp.

Sức mạnh của điện nguyên rất nhanh và mạnh mẽ.

Sức mạnh của lôi nguyên bá đạo.

Sức mạnh lôi điện kết hợp, đó chính là vô cùng nhanh và mạnh.

Bùm bùm...

Hai trưởng lão cảnh giới Địa Vị sơ kỳ lúc này trực tiếp bị đánh lui.

Tần Ninh không dừng bước, lần nữa giết ra.

Hai người lúc này hoàn toàn bị Tần Ninh áp chế, phun ra từng ngụm máu tươi.

Một tộc lão còn lại dẫn theo Thần Nam Vân chạy xa khỏi đây.

“Cút đi!”

Hai chân bước ra, ánh vàng lại xuất hiện.

Bùm bùm...

Hai trưởng lão miệng phun máu tươi, da dẻ toàn thân từ trên xuống dưới nứt toác, giống như gốm sứ tinh xảo lúc này bị vỡ nát.

Tần Ninh bây giờ hừ lạnh một tiếng, lao vùn vụt đi.

Trên mặt của Thần Nam Vân bây giờ không còn một chút bình tĩnh nào nữa.

Tần Ninh là ma quỷ.

Là sát thần.

Chỉ là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ vậy mà đối phó với cảnh giới Địa Vị sơ kỳ lại đơn giản giống như giết gà giết chó vậy.

Thằng nhãi này còn là người sao hả?

“Thiếu chủ đi trước đi”.

Tên tộc lão cuối cùng sắc mặt tàn nhẫn lao đến Tần Ninh.

“Ai cũng không được đi”.

Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vung một tay ra.

Đoàng...

Một tiếng nổ vang lên.

Tia sáng trên người của Tần Ninh bắn ra khắp nơi.

Một phát giết ra, cơ thể mang theo ánh kim quang, ngang ngược đi qua.

Đùng…

Âm thanh nặng nề một lần nữa vang lên, lão tộc kia cuối cùng phun ra một ngụm máu, bị Tần Ninh trực tiếp giết chết tươi.

Bây giờ không ai dám xem thường Tần Ninh nữa.

Nhìn thấy Thần Nam Vân mặt xám như tro, Tần Ninh cũng không khách khí.

Vung tay lên, Thần Nam Vân ngay lập tức bị Tần Ninh túm lại.

Bịch...

Một tiếng bịch bịch vang lên.

Trước đại điện Thanh Vân tông.

Thần Nam Vân bị ném xuống đất, cả người co quắp nằm trên mặt đất.

“A...”

Giữa không trung truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Thần tam gia Thần Thước bây giờ kêu rên liên hồi, tay và chân đã bị Thạch Cảm Đương chặt đứt.

Người của cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam cũng bị đuổi giết, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Toàn bộ bên trong Thanh Vân tông mùi máu tươi ngày càng nồng nặc.

Các cổ quốc và thế gia lớn ở phía xa trông thấy cảnh này, thổn thức không thôi.

Từ hôm nay, xem như không còn cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam nữa rồi.

Thế nhưng Tần Ninh hôm nay lại trêu chọc Thần gia.

Đánh thiếu chủ của Thần gia tàn phế.

Thần gia nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Ninh thật sự đã đắc tội với Thần gia rồi.

Bịch!

Bụi đất bắn tung toé, một thân ảnh rơi xuống đất.

Ngay sau đó, cơ thể của Thạch Cảm Đương tiếp đất.

“Một lão già gần tiến vào cảnh giới Thiên Vị đúng là hơi khó đối phó”, Thạch Cảm Đương cười he he nói.

Trên mặt đất, Thần tam gia phun ra một ngụm máu tươi, tóc dài lộn xộn, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Thảm!

Rất thảm!

Đội đón dâu lúc này đã bị đánh tan tác.

Cảnh giới Địa Võ của Thần gia, năm chết một tàn phế.

Hai người Thần tam gia và Thần Nam Vân lúc này cũng đã bị phế hoàn toàn.

“Thằng ranh mồm còn hôi sữa!”

Thần tam gia nổi giận mắng: “Ngươi có biết ngươi đã gây ra đại hoạ ngập trời gì rồi không?”

“Không chỉ một mình ngươi, mà Thanh Vân tông, Cửu U đại lục đều sẽ vì ngươi mà bị huỷ diệt hoàn toàn đấy!”

Tần Ninh liếc nhìn Thần tam gia trên mặt đất.

“Nếu ta là ngươi thì bây giờ tốt nhất là nên im lặng không nói”.

Liếc nhìn Thạch Cảm Đương, Tần Ninh nói tiếp: “Chặt đi!”

“Rõ!”

Thạch Cảm Đương giơ rìu chặt xuống.

Máu tươi bắn ra, Thần Thước mất mạng.

Lúc chết, hai mắt của Thần Thước vẫn mở to trợn trừng đầy kinh hãi.

Tần Ninh vậy mà thật sự dám giết ông ta.

Thần Nam Vân ở một bên sớm đã choáng váng.

Hắn ta chưa bao giờ nghĩ Tần Ninh lại cuồng vọng đến mức này.

“Tần Ninh, ngươi...”

“Ngươi còn muốn nói gì sao?”, liếc nhìn Thần Nam Vân, Tần Ninh thản nhiên nói.

Thần Nam Vân lựa chọn ngậm miệng.

Bây giờ phải cầu xin tha thứ sao? Nhưng hắn ta không nói ra lời được.

Uy hiếp Tần Ninh?

Kết cục của Thần tam gia đã vô cùng rõ ràng.

Không nói lời nào có lẽ mới là tốt nhất.

Tần Ninh nhìn xung quanh.

Đệ tử Thanh Vân tông vẫn chưa bao giờ gặp một thế trận lớn như này.

Lần này để bọn họ thấy chút máu tanh cũng tốt.

“Lý Nhất Phàm!”

“Có!”

Nghe thấy Tần Ninh gọi, Lý Nhất Phàm lập tức đi đến.

“Ngươi dẫn người đến lục soát cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam cho ta!”

“Lão Vệ sẽ đi cùng với ngươi, lần này không chỉ có cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam!”

“Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo đã bị giải tán, đệ tử của U Minh tông cố gắng thu hết vào Thanh Vân tông ta”.

“Vâng!”

Nghe thấy lời này, Lý Nhất Phàm ngay lập tức hiểu ý của Tần Ninh.

Lần này tiêu diệt Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo, thu phục U Minh tông, vậy thì không một ai có thể so được với Thanh Vân tông nữa.

Huống hồ, lão Vệ là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, dẫn dắt bọn họ đi đến cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam.

Thanh Vân tông chắc chắn sẽ thu được gấp bội.

Muốn không mạnh mẽ cũng khó.

Tần Ninh lại nói tiếp: “Các vị, xem náo nhiệt như thế là đủ rồi, nhà ai về nhà nấy đi thôi!”

“Giúp đỡ cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam làm xằng làm bậy, Thanh Vân tông của ta sẽ không bỏ qua”.

“Đứng ở trung lập thì Thanh Vân tông ta cũng sẽ không gây chuyện với các ngươi!”

“Nếu như muốn gia nhập môn hạ Thanh Vân tông thì ta đương nhiên cực kỳ hoan nghênh”.

Tần Ninh nhìn xung quanh.

Sắc mặt của đám người cổ quốc và thế gia cổ bây giờ đều rất phức tạp.

Trước đây, Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo muốn tiêu diệt Thanh Vân tông, Thanh Vân tông cũng tiện tay giải trừ.

Ngày hôm nay cũng như vậy.

Mỗi lần gặp nguy nan, mỗi lần phản kích của Tần Ninh đều cực kỳ quan trọng.

Một lần phản kích của Thanh Vân tông sẽ khiến Thanh Vân tông trở thành đệ nhất tông môn chân chính ở Cửu U đại lục.

Nội tình không đủ.

Thế nhưng thực lực của Thanh Vân tông lại mạnh hơn các cổ quốc và thế gia cổ nhiều.

Lão Vệ là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ.

Thạch Cảm Đương là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

Cùng với Cốc Tân Nguyệt thâm sâu khó dò.

Còn Tần Ninh, ai mà biết được rốt cuộc ai mới là người có thể ép Tần Ninh dùng toàn lực của mình!

Thậm chí cho đến bây giờ, bọn họ vẫn có cảm giác Tần Ninh chưa dốc toàn lực.

Thằng nhãi này rốt cuộc thâm sâu đến mức nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK