Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1366: Trái tim Thánh Nhân

Tần Ninh lúc này đi ra, nhìn về phía Huyền Phương Nghiệp.

“Huyền Địa Quân là ta giết chết”.

“Huyền Thiên Quân là Huyền Địa Quân giết”.

Lời này vừa nói ra, Huyền Phương Nghiệp sửng sốt.

“Nói bậy nói bạ!”

“Xem ra lời mọi người nói quả nhiên là thật!”

“Tần Ninh ngươi cấu kết với Thiên Đế các, giết chết sáu vị Thiên Nhân đỉnh cấp của tứ đại bá chủ”.

Tần Ninh mỉm cười.

“Tin tức truyền đi nhanh như vậy sao?”

“Xem ra Tôn Độn năng lực cũng không nhỏ!”

Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Huyền Phương Nghiệp, nói: “Ngươi nên quay về bảo lão nhi Huyền Thiên Vương cố gắng tra xét người của mình, già cả rồi, ngay cả dùng người cũng không phân biệt rõ!”

“Tần Ninh!”

Sắc mặt Huyền Phương Nghiệp lạnh lùng, trong ánh mắt mang một tia thống khổ.

“Bốn vị phủ quân của tam cung tứ phủ trong Huyền Thiên cung đối đãi với ta như con, ta cũng coi bọn họ là cha!”

“Huyền Thiên Quân và Huyền Địa Quân… ngươi đã giết bọn họ…”, lúc này ánh mắt Huyền Phương Nghiệp vô cùng thống khổ.

“Ta tự biết không phải đối thủ của ngươi, nhưng gặp phải ngươi, cho dù chết ta cũng sẽ báo thù cho hai vị phủ quân”.

Huyền Phương Nghiệp bước ra đằng đằng sát khí.

Sáu người còn lại lúc này vây quanh Tần Ninh và Tuyết Kiêu Dung.

“Huyền Phương Nghiệp, ba người Tôn Độn, Huyền Địa Quân, Kế Hoán là gian tế của Thiên Đế các, giết tinh chủ Cung Thiên Sơ, đường chủ Lý Thanh Huyền, Huyền Thiên Quân và thúc thúc Tề Xung, ta tận mắt nhìn thấy”.

Tuyết Kiêu Dung quát lên: “Các ngươi bị tinh chủ Tôn Độn lừa rồi, hắn là người của Thiên Đế các!”

Nghe đến lời này, vẻ mặt Huyền Phương Nghiệp ngẩn ra.

“Không thể nào!”

“Tuyết Kiêu Dung, có phải cô bị Tần Ninh cưỡng ép không?”

Nghe đến lời này, Tuyết Kiêu Dung tức giận nói: “Ngu xuẩn, ta có dáng vẻ bị cưỡng ép không? Không tin, ta đến bên cạnh ngươi, ngươi tự điều tra!”

“Đừng qua đây!”

Huyền Phương Nghiệp vội vàng nói: “Tần Ninh, cánh tay ngươi lớn thật, giết người diệt khẩu, bây giờ còn cưỡng ép Tuyết Kiêu Dung biện minh cho ngươi!”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh ngây ra.

“Đây chính là thiên kiêu đương thời của Huyền Thiên cung? Đầu óc tu luyện ngốc vậy?”

Tần Ninh nhìn về phía Tuyết Kiêu Dung, không nhịn được nói.

Tuyết Kiêu Dung lúc này càng cạn lời.

Huyền Phương Nghiệp... ngu xuẩn! Bản thân không có thực lực còn đi theo Tần Ninh làm gì?

Báo thù?

Cho dù Tần Ninh giết, thực lực này của ngươi đủ cho Tần Ninh nhét kẽ răng sao?

Trước kia sao không phát hiện ra tên nhãi này ngu xuẩn như vậy?

“Điều nên nói với ngươi thì cũng nói rồi, thích tin hay không, ta không có kiên nhẫn giải thích với ngươi”.

“Lão đầu Huyền Chấn đích thân đến rồi, ta cũng chẳng buồn giải thích với hắn, thích tin hay không tùy!”

Huyền Chấn! Tên của Huyền Thiên Vương!

“Láo xược!”

Huyền Phương Nghiệp quát lên: “Tên húy của Thiên Vương há để ngươi có thể tùy ý nói ra khỏi miệng?”

Một lời quát xuống, Huyền Phương Nghiệp cả giận nói: “Hôm nay vì báo thù cho Huyền Thiên Quân và Huyền Địa Quân, dù chết không chối từ!”

Lời Huyền Phương Nghiệp vừa dứt.

Tuyết Kiêu Dung càng cạn lời.

Huyền Phương Nghiệp... Có chút ngu đần! Tần Ninh lúc này bĩu môi.

Hắn đứng tại chỗ.

Huyền Phương Nghiệp lúc này tay cầm trường kiếm, một kiếm đánh tới.

Keng… Trường kiếm kia, đâm thẳng ngực Tần Ninh.

Nhưng Tần Ninh không tránh không né.

Một đường lôi văn trên ngực trong nháy mắt ngưng tụ.

Tiếng keng keng vang lên, Huyền Phương Nghiệp chỉ cảm thấy bàn tay run rẩy, trường kiếm cũng không cầm được, thân ảnh thụt lùi.

Tuyết Kiêu Dung nhìn thấy cảnh này, nàng ta tay đỡ trán, biểu cảm cạn lời.

Mặc dù Tần Ninh là Thiên Nhân tứ bộ.

Nhưng chính mắt nàng ta nhìn thấy Tần Ninh chém giết ba vị Bán Vương.

Huyền Phương Nghiệp Thiên Nhân ngũ bộ… căn bản người ta chẳng buồn quan tâm ngươi đâu! Tên nhãi này bây giờ còn không biết rõ tình hình sao?

“Tần Ninh!”

Huyền Phương Nghiệp cực kỳ tức giận.

Tần Ninh đứng cho gã giết, nhưng gã không có cách nào phá vỡ lôi văn hộ thể của Tần Ninh.

Nhục nhã! Quá nhục nhã!

“Còn muốn tiếp tục không?”, Tần Ninh nhìn về phía Huyền Phương Nghiệp, nhàn nhạt nói: “Ta niệm tình ngươi ngu xuẩn, không giết ngươi, niệm tình tiền bối Huyền Thiên cung ngươi nên không giết, nhưng nếu như ngươi còn tiếp tục, vậy thì không nói chính xác”.

“Ngươi thật sự tưởng rằng ngươi vô địch sao?”

Huyền Phương Nghiệp lúc này cắn răng nghiến lợi nói.

“Không!”

Tần Ninh lắc đầu nói: “Không phải ta cho rằng ta vô địch, mà là… ta thật sự vô địch!”

Nghe thấy lời này của Tần Ninh, trong lòng Tuyết Kiêu Dung cười ha ha.

Nhưng nghĩ kỹ thì quả thật như thế.

Bán Vương… cũng không phải là đối thủ của Tần Ninh.

Có lẽ chỉ có Vương Giả có thể khắc phục Tần Ninh.

Nhưng trong biển Thiên Ngoại này, Vương Giả không dám đi sâu vào như vậy.

Hơn nữa cho dù là Vương Giả… thật sự có thể giết Tần Ninh?

Nàng ta không chắc chắn.

Huyền Phương Nghiệp gầm nhẹ một tiếng.

Trong nháy mắt, ở vị trí ngực gã lóe lên một đường ánh sáng.

Ánh sáng đỏ thẫm kia giống như ánh sáng mặt trời, mang cho người ta cảm giác chói mắt cực lớn.

“Hử?”

Tần Ninh lúc này nhìn về phía Huyền Phương Nghiệp.

“Trái tim Thánh Nhân!”

Lời vừa dứt, Tuyết Kiêu Dung càng kinh ngạc.

Huyền Phương Nghiệp tìm thấy trái tim Thánh Nhân.

“Tần Ninh, hôm nay ta sẽ chiến đấu tận cùng với ngươi!”

Huyền Phương Nghiệp quát một tiếng.

Khí thế trong cơ thể lúc này giải phóng ra.

“Hỏa Vân Liên Thiên quyết!”

Lời vừa dứt, trước mặt Huyền Phương Nghiệp, từng ngọn lửa tràn ngập giống như từng đám mây trên trời, gào thét lao thẳng về phía Tần Ninh.

“Tuyệt học của Huyền Thiên Vương, Hỏa Vân Liên Thiên quyết truyền cho ngươi?”

Tần Ninh lẩm bẩm nói.

“Chịu chết đi!”

Thúc giục từng đường hỏa vân, Huyền Phương Nghiệp trực tiếp đến gần Tần Ninh, giữa lúc sát khí tràn ngập, từng luồng sức mạnh lúc này giải phóng.

“Đáng tiếc, ngươi so với Huyền Thiên Vương thì kém hơn nhiều”.

Soạt… Trong nháy mắt, thân ảnh Tần Ninh chợt lóe.

Gần như trong nháy mắt, lúc Huyền Phương Nghiệp không phản ứng kịp, một chưởng của Tần Ninh trực tiếp quạt ra.

Bốp… Chưởng ấn rõ ràng.

Lúc này ấn trên mặt Huyền Phương Nghiệp.

Một khắc sau, một tay khác của Tần Ninh trực tiếp túm lấy.

“A…”, Huyền Phương Nghiệp đột nhiên hét thảm lên.

Máu tươi từ ngực chảy ra.

“Trái tim Thánh Nhân này không phải dung hợp như vậy, ngu xuẩn!”

Một tiếng phụt vang lên.

Ngực Huyền Phương Nghiệp máu tươi chảy như dòng nước.

Lúc này trong tay Tần Ninh nắm lấy trái tim.

Cũng không phải là trái tim chân chính, mà là trái tim do từng đường sức mạnh vô cùng huyền diệu hội tụ mà thành.

Lúc này sắc mặt Huyền Phương Nghiệp trắng bệch, máu tươi trước ngực chảy không ngừng như dòng nước, toàn thân ngã ngồi trên đất.

Tần Ninh lấy trái tim Thánh Nhân, nhìn về phía Huyền Phương Nghiệp.

“Khó trách ngu xuẩn như vậy, chịu ảnh hưởng của trái tim Thánh Nhân…”, Tần Ninh nhìn về phía Huyền Phương Nghiệp, mở miệng nói: “Suy nghĩ kỹ một chút lời vừa nói”.

“Ta hỏi lại ngươi, ai dung hợp cho ngươi trái tim Thánh Nhân?”

Huyền Phương Nghiệp giờ phút này, ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm nói: “Cung chủ Cổ Chấn!”

“Ồ… ta hiểu rồi!”

Tần Ninh xoay người liền muốn rời đi.

Tuyết Kiêu Dung giờ phút này không nhịn được nói: “Ngươi… thật sự giết hắn…”, ở trong mắt nàng ta, tim của Huyền Phương Nghiệp đều bị lấy ra, Tần Ninh không phải giết hắn thì làm gì?

“Cô cũng trở nên ngu xuẩn?”

Tần Ninh kỳ quái nhìn Tuyết Kiêu Dung, giậm chân rời đi.

Tuyết Kiêu Dung giờ phút này tức giận cắn chặt hàm răng, nhìn Huyền Phương Nghiệp đang ngây ngốc, nàng ta xoay người đuổi kịp Tần Ninh...

“Công tử!”

“Công tử!”

Cho đến bây giờ mấy người khác mới dám cử động.

Vừa rồi thật sự không dám cử động! Danh tiếng hung ác của Tần Ninh lan ra xa, có điều bọn họ cũng là cảnh giới Thiên Nhân tam bộ, tứ bộ nào dám chống lại Tần Ninh?

Huyền Phương Nghiệp lúc này máu tươi ở ngực dần dần ngừng chảy, ánh mắt dần khôi phục ánh sáng.

Nghĩ đến tất cả điều vừa xảy ra, sắc mặt Huyền Phương Nghiệp đờ đẫn.

“Huyền Thiên Quân bị Huyền Địa Quân giết… Huyền Địa Quân là… người của Thiên Đế các…”

“Theo như lời của Tôn Độn kia…”, lúc này vẻ mặt Huyền Phương Nghiệp càng kinh hoàng.
Chương 1367: Thiên Nhân ngũ bộ

“Thiên Đế các…”

“Tôn Độn…”

“Cung chủ Cổ Chấn…”

Huyền Phương Nghiệp lúc này thật sự kinh động.

Vừa rồi trong đầu gã chỉ có báo thù báo thù, không có suy nghĩ khác.

Rất hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của trái tim Thánh Nhân.

Bây giờ bình tĩnh lại thì phát hiện ra hành động vừa nãy của mình ngu xuẩn dường nào.

Tần Ninh có thể chém Thiên Nhân thất bộ.

Giết gã dễ như trở bàn tay.

Cứ lỗ mãng như vậy tìm Tần Ninh báo thù, căn bản không phải tác phong làm việc trước giờ của mình.

Ngu xuẩn đến mức độ nào mới có thể liều lĩnh báo thù như vậy?

Không khác nào là tự tìm đường chết!

“Công tử, người sao vậy?”, mấy người đều lo lắng: “Tần Ninh kia quả thật quá đáng hận!”

“Ta không sao…”, Huyền Phương Nghiệp giờ phút này lẩm bẩm nói: “Mấy người các ngươi đều là tâm phúc của ta, tiếp theo đi theo ta”.

“Công tử, không đi tìm cung chủ Cổ Chấn sao?”

“Không đi!”

Huyền Phương Nghiệp lúc này lẩm bẩm nói: “Bây giờ trên hải đảo Thiên Ngoại này, ai ta cũng không tin nổi, mấy người chúng ta tìm nơi dừng chân rồi hẵng nói, nếu gặp cơ duyên thì tự lấy cơ duyên, nếu không có cơ duyên thì lặng lẽ đợi!”

“Lặng lẽ đợi? Lặng lẽ đợi cái gì?”

Huyền Phương Nghiệp đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Lặng lẽ đợi chuyện lộ ra chân tướng”.

“Sự xuất hiện của hải đảo Thiên Ngoại này rất kỳ quái, bây giờ càng kỳ quái hơn, ai… cũng không thể tin!”

Huyền Phương Nghiệp nói xong, thần thái không thay đổi.

Nhưng trong lòng thì âm thầm quan sát.

Những người này bên cạnh mình có thể tin sao?

Gã không biết!

Vào lúc này, ở một bên khác.

Tần Ninh dẫn Tuyết Kiêu Dung tiếp tục đi.

“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giết hắn…”

“Ta cũng không phải kiểu giết người cuồng ma, giết như vậy làm gì?”, Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Hơn nữa tên nhãi kia là bị trái tim Thánh Nhân làm ảnh hưởng đến tâm trí, khiến đầu óc trở nên đơn điệu, không hiểu được suy tính”.

Tuyết Kiêu Dung nghe thấy lời này liền gật đầu.

Huyền Phương Nghiệp dù sao cũng là thiên tài cấp bậc lãnh tụ thế hệ này của Huyền Thiên cung, làm sao lỗ mãng như vậy! Bây giờ nhìn lại, thật sự có vấn đề.

“Xem ra bên ngoài đã truyền ra ngươi giết sáu vị Thiên Nhân của tứ đại bá chủ, hơn nữa còn liên thủ với Thiên Đế các”.

“Dù sao cũng phải chứng minh trong sạch chứ?”

Tần Ninh một tay chắp đằng sau, một tay nâng tim Thánh Nhân, hắn lười biếng nói: “Là bọn họ hiểu lầm ta, ta không để bọn họ nói xin lỗi thì thôi đi, bây giờ còn muốn bảo ta đi giải thích với bọn họ? Vậy phiền quá!”

“Nếu ai đó tin lời của Tôn Độn, muốn giết ta thì cũng được thôi”.

“Nếu ai muốn hạ thủ người bên cạnh ta, bảo ta nhượng bộ, vậy thì thử nhìn xem, ta đảm bảo chuyện này không xong đâu…”

“Ngươi… quá ngông cuồng rồi…”, Tuyết Kiêu Dung bất đắc dĩ nói.

Tần Ninh nói như vậy bởi vì sự tự tin lớn.

Hắn thực lực quá mạnh, Thiên Nhân tứ bộ có thể giết Bán Vương.

Hắn đúng là không sợ.

“Không!”

Lúc này Tần Ninh lại nghiêm túc nói: “Ta thật sự… lười giải thích!”

Tuyết Kiêu Dung cạn lời.

Không giả bộ chắp tay có thể chết sao?

“Chỗ này không tệ, ta ở đây dung hợp trái tim Thánh Nhân, Tiểu Tuyết, cô làm hộ vệ cho ta đi!”

“Ta…”

“Yên tâm, thời gian rất nhanh, không làm chậm trễ cô đâu!”

Tần Ninh nói xong liền tìm một tảng đá lớn, hắn ngồi xếp bằng trên đó, tay cầm trái tim Thánh Nhân, bắt đầu dung hợp…

Lúc này ánh mắt Tuyết Kiêu Dung ngây ngốc.

Tên nhãi này… cứ như vậy dung hợp!

“Còn yên tâm vậy, không sợ ta đột nhiên giết ngươi...”

“Cô thử nhìn xem!”

Lời Tần Ninh đột nhiên vang lên.

Tuyết Kiêu Dung thè lưỡi, nàng ta liếc nhìn Tần Ninh, cũng ngồi xuống bên cạnh.

Nghĩ kỹ chuyện mấy ngày nay, Tuyết Kiêu Dung cảm thấy giống như mấy năm vậy.

Không tưởng tượng nổi! Không thể tưởng tượng tất cả điều này, hội tụ đến một điểm, chính là trên người Tần Ninh! Tên nhãi này quá thần kỳ.



Lúc này, Tần Ninh ngồi xếp bằng ở trên đá lớn.

“Trái tim Thánh Nhân bị người ta động tay chân rồi…”

“Cổ Chấn của Huyền Thiên cung dung hợp cho Huyền Phương Nghiệp… Cổ Chấn… cũng là người của Thiên Đế các? Hay là nói có người muốn vu oan cho Cổ Chấn?”

“Không quản nữa, dung hợp trước đã, bí mật dò xét tay chân này ở đâu, có lẽ cũng biết ai động thủ”.

Tần Ninh lúc này tay cầm trái tim dần dần đưa vào trong tim mình.

Từng luồng sức mạnh lúc này hội tụ.

Tim của Tần Ninh lúc này đập kịch liệt.

Tim! Nối liền huyết mạch của võ giả, là khí huyết căn bản.

Thiên Nhân cũng được, Vương Giả cũng được, trái tim bị hủy cũng sẽ không chết.

Dù sao thì ra đời linh thức, linh thức bất diệt, rất khó chết, vì vậy một kích giết chết thường chết ở đầu.

Nhưng Thiên Nhân cũng được, Vương Giả cũng được, nếu như tim bị hủy đi, khí huyết sẽ giảm mạnh.

Thậm chí cả đời cũng khó khôi phục khí huyết.

Khí huyết là căn cơ của võ giả.

Khí huyết hao tổn, linh khí và linh thức của võ giả cũng sẽ chịu đả kích cực lớn.

Đương nhiên khí huyết cũng sẽ được đề thăng cực lớn, linh khí và linh thức của võ giả cũng sẽ chịu đề thăng rất lớn.

Lúc này, bên trong cơ thể Tần Ninh, trái tim dung hợp tiến vào kia hợp lại làm một với tim bản thân mình.

Từng đường khí huyết ngưng tụ mạnh mẽ, bùng nổ.

Trong nháy mắt bên ngoài cơ thể Tần Ninh đỏ thẫm như sắt, đôi mắt càng đỏ như máu.

Tuyết Kiêu Dung nhìn thấy cảnh này, nàng ta vội vàng lui về phía sau mấy bước.

Tên nhãi này… chắc không phải hành vi man rợ đột nhiên bùng phát đấy chứ?

“Quả nhiên có cổ quái...”, lúc này Tần Ninh nhìn trái tim của mình lại phát hiện ra, trong từng đường khí huyết đang xen lẫn khí tức ngông cuồng.

Hiển nhiên là bị người ta động tay chân.

Trái tim Thánh Nhân cũng không phải trái tim chân chính, mà là hội tụ sức mạnh thiên địa.

Người của thế giới Cửu Thiên mang xuống từ Cửu Thiên, chẳng qua là muốn giúp đỡ một vài người trong Thiên Đế các, đề thăng thực lực cơ bản.

Làm sao có thể mang theo cảm xúc chém giết mang tính dẫn dắt ở bên trong?

Có thể là ai?

Tại sao?

Lúc này trong lòng Tần Ninh xuất hiện bình tĩnh.

“Muốn dụ ta chém giết, vậy thì quá khó!”

Lời trong lòng vừa dứt, lôi quang trong cơ thể Tần Ninh phun ra.

Từng đường sức mạnh sấm sét lúc này trực tiếp đánh vào kinh mạch bản thân.

Từng đường khí huyết lúc này trải qua thử thách lôi quang, cảm xúc chém giết kia bây giờ biến mất không thấy đâu.

Khí huyết vô cùng tinh thuần.

Tần Ninh không ngừng lấy lôi quang ngâm khí huyết, bên trong cơ thể, sức mạnh theo chiều hướng ổn định.

Mặt ngoài đỏ thẫm, dần dần lui bước.

Tuyết Kiêu Dung lúc này thở phào nhẹ nhõm.

Tên nhãi Tần Ninh này nếu đột nhiên bộc phát hành động man rợ, nàng ta thật sự không biết nên làm thế nào! Phản kháng?

Nàng ta cũng không phải đối thủ của Tần Ninh.

Dần dần trái tim Thánh Nhân đập lên dung hợp một thể với tim Tần Ninh.

Giữa lúc sức mạnh dần dung hợp, khí huyết bên trong cơ thể Tần Ninh lúc này tăng vọt.

Ngay sau đó, linh khí trong cơ thể Tần Ninh cũng trở nên càng ổn định, cường thịnh.

Tiếp theo, linh thức của Tần Ninh cũng đang khếch trương tăng lên.

Vốn là Tần Ninh Thiên Nhân tứ bộ, linh thức đã có cường độ ngàn mét.

Mà lúc này khí huyết tăng vọt.

Cường độ linh thức trực tiếp gấp bội.

Bây giờ Tần Ninh cảm nhận được bản thân coi như đã bước vào Thiên Nhân ngũ bộ! Thiên Nhân ngũ bộ tầm thường cường độ linh thức năm ngàn mét.

Tần Ninh hai vạn mét! Thiên Nhân lục bộ bình thường cường độ linh thức chín ngàn mét.

Thiên Nhân thất bộ bình thường cường độ linh thức vạn mét.

Vạn mét là một đạo khảm.

Mà lúc này Tần Ninh vượt qua khảm vạn mét, đã đến hai vạn mét.

Cho dù là Thiên Nhân thất bộ cũng mạnh gấp đôi.

Lúc này hai mắt Tần Ninh mở ra, một quét sạch bóng, chợt lóe rồi biến mất.

“Tên nhãi này… tấn thăng rồi…”, nhất thời biểu cảm của Tuyết Kiêu Dung kinh ngạc.
Chương 1368: Thánh Khôi

“Dáng vẻ ngẩn tò te nhìn ta làm gì?”

Tần Ninh cười cười nói: “Ta đã sớm nói với cô rồi, đi theo ta ăn ngon uống đã”.

“Cốc Tân Nguyệt cũng là Bán Vương, Diệp Viên Viên cũng là Thiên Nhân thất bộ, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch đã là cảnh giới Thiên Nhân”.

“Trình độ của võ giả tầm thường mấy trăm năm mấy ngàn năm không tới được, bọn họ hao tổn mấy năm liền đạt được!”

“Đây chính là mị lực và thủ đoạn!”

“Tiểu Tuyết nhi, cùng ta lang bạt đi!”

“Ta không lạ gì mà”.

Tuyết Kiêu Dung xí một tiếng: “Cảnh giới đề thăng như vậy chắc chắn không ổn định!”

Tần Ninh cười ha ha một tiếng, không có giải thích.

“Thiên Nhân ngũ bộ sức mạnh trong cơ thể gấp đôi, thật sự muốn tìm người ta đánh một trận…”, nghe đến đây sắc mắt Tuyết Kiêu Dung cổ quái?

Tên nhãi này nghiêm túc?

Thời gian ngắn ngủi này, Tần Ninh đã giết mấy người?

Đoạn Việt và Cốc Mặc của Thiên Đế các.

Cùng với lục các chủ Lệ Diệt Thiên.

Hai người Huyền Địa Quân và Kế Hoán.

Đều là Thiên Nhân thất bộ, cảnh giới Bán Vương.

Bây giờ đến cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ, Tần Ninh có phải có thể sát Vương không?

Sát Vương! Nghĩ đến hai chữ này, cơ thể Tuyết Kiêu Dung khẽ run lên.

“Ta đang nghĩ gì đây… Sát Vương… sao có thể…”, Vương Giả! Là ngưng tụ biển linh thức, biển linh thức khởi bước chính là có đường kính vạn mét.

Đây không phải cường độ có thể so sánh với cái gọi là đường kính một vạn mét của Thiên Nhân thất bộ! Ngưng tụ thành biển, hai điểm công hiệu.

Thứ nhất, linh thức cuồn cuộn không ngừng.

Thứ hai, linh thức vô cùng mạnh.

Điểm này Vương Giả đá bay Thiên Nhân không chỉ qua mười con phố.

Cho dù Tần Ninh mạnh hơn cũng không thể mạnh đến bước kia.

Thiên Nhân tàn sát Vương Giả, muôn đời không có.

Lúc này, Tần Ninh cũng không biết Tuyết Kiêu Dung đang suy nghĩ gì.

Hơn nữa cho dù biết, Tần Ninh cũng chưa chắc sẽ để ý.

Sát Vương khó không?

Sự hùng mạnh của Vương Giả nằm ở linh thức và vương khí.

Nếu hắn có vương khí trong tay, linh thức hắn vốn rất mạnh, vương khí dựa vào vũ khí vương cũng đủ để ngăn cản.

Vương Giả cũng chia mạnh yếu.

Trừ cấp bậc Tứ Đại Thiên Vương ra, Vương Giả khác hắn cũng thật sự không coi vào đâu.

“Lại thay đổi rồi…”, lúc này hai người tiền về phía trước, đất dưới chân biến thành thổ nhưỡng màu xanh.

Bốn phía dãy núi thậm chí cũng biến thành màu xanh.

Hơn nữa càng đi sâu, tốc độ biến hóa càng nhanh.

“Toàn bộ hải đảo xem ra là hình tròn, chúng ta từ bên ngoài đến bên trong, mỗi một màu sắc đều là một hình tròn!”

“Xem ra càng ngày càng đến gần tâm rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Ngược lại ta tò mò, nơi sâu nhất rốt cuộc có bảo bối gì”.

Đám Thánh Nhân trả cái giá cực lớn, không thể chỉ truyền xuống trái tim Thánh Nhân và tay Thánh Nhân, phá hoại một nửa thứ đồ Thánh Vương này.

Nhưng hắn vô cùng rõ.

Từ thế giới Cửu Thiên đến đại lục Vạn Thiên khó khăn đến mức nào.

Mười phần chết chắc, không khoa trương chút nào.

Nếu như hao tổn tâm tư lớn như vậy vì mấy thứ đồ này, vậy thì không quá đáng giá.

Hai người cùng đi sâu vào, xuyên núi vượt đường.

Cuối cùng đi tới trung tâm.

Màu sắc dưới mặt đất giống như màu đất bình thường, không có chỗ nào kỳ lạ.

Mà lúc này rất nhiều thân ảnh cũng tụ tập đến một khu vực trung tâm này.

Hai người bay qua một ngọn núi cao, trước mặt là một vùng đất bằng phẳng, nhìn xa vô tận.

“Xem ra đến trung tâm rồi!”

Tuyết Kiêu Dung lúc này cũng thở ra một hơi.

“Dọc theo con đường này không gặp ai cả, ngược lại kỳ quái, chẳng lẽ mọi người đều đã đến trung tâm rồi?”

Tần Ninh không có trả lời.

Hai người xuống núi, nhìn thấy một đại lục bằng phẳng.

“Có chỗ không đúng”.

“Hả?”

Soạt soạt soạt… Chính vào lúc này từng tiếng xé gió vang lên.

Một đám người lúc này xuất hiện.

Người cầm đầu Tần Ninh cũng không xa lạ gì.

“Vạn Tử Vận!”

“Tần công tử!”

Vạn Tử Vận lúc này nhìn thấy Tần Ninh, ông ta thở phào nhẹ nhõm.

“Xảy ra chuyện gì? Nhìn chật vật như vậy?”

Vạn Tử Vận khổ sở nói: “Bọn ta bị người ta đuổi giết!”

Bị đuổi giết?

Vạn Tử Vận bây giờ chính là cảnh giới Bán Vương.

Ở trên hải đạo này có thể nói là tồn tại đứng đầu tuyệt đối.

Vẫn còn bị đuổi giết?

“Chính xác mà nói, không phải là người, mà là con rối!”

Vạn Tử Vận nghiêm túc nói: “Con rối rất mạnh, con nào cũng là cảnh giới Bán Vương và Thiên Nhân thất bộ, quá mạnh, hơn nữa không biết đau đớn, không sợ sống chết!”

“Ta đã tổn thất một nửa đội hình”.

“Trên đường đụng phải minh chủ Tổ Định của Thiên Đạo minh, nghe hắn nói Lâm Ngữ Thành… bị giết rồi”.

Lời này vừa nói ra, mặt Tuyết Kiêu Dung biến sắc.

Lâm Ngữ Thành Bán Vương đã bị giết! Nàng luôn cho rằng ở hải đảo Thiên Ngoại này, trừ Tần Ninh ra thì không ai có thể giết Bán Vương.

Nhưng bây giờ lại có Bán Vương chết.

“Tổ Định dẫn người rời đi, nơi này quỷ dị, bước vào nơi sâu này sẽ bị con rối phong tỏa, kết đoàn kết đội đánh tới, hơn nữa gần như giết không hết”.

Vạn Tử Vận khổ sở nói.

Chuyến đi lần này của Vạn Thiên các tổn thất một nửa người.

Ông ta cũng định thoát thân rời đi.

Chuyến này trên chín hòn hải đảo đã lấy được không ít lợi ích, thiên tài địa bảo, các loại dược liệu linh thạch vô cùng hiếm thấy ở đại lục Vạn Thiên cũng đào được ở đây không ít.

Hơn nữa ông ta đột phá đến cảnh giới Bán Vương, lần này có thể nói là kiếm lớn.

Điều duy nhất chưa đủ chính là không thu được thánh lực.

Chỉ là hải đảo này rốt cuộc có thánh lực hay không, ai nói được rõ?

“Nhưng mấy người bên cạnh kia của ngươi đâu?”

Tần Ninh nhàn nhạt nói.

Vạn Tử Vận lắc đầu.

“Mọi người đều cùng đi về phía nơi sâu, rất nhiều người tìm thấy bạn đồng hành, rất nhiều người cũng tách ra, đến khu vực trung tâm này mới gặp phải những con rối kia”.

“Tần công tử, hay là trước tiên chúng ta…”

Soạt soạt soạt… Lời Vạn Tử Vận còn chưa nói hết, từng tiếng xé gió lúc này vang lên.

Xa xa mấy chục thân ảnh hóa thành tàn ảnh phi như bay đến.

Những thân ảnh kia còn chưa tới liền bộc phát ra khí tức mạnh mẽ, trực tiếp ra tay công kích.

Từng người mặc áo xanh, tay cầm đao kiếm, sát khí lạnh thấu xương.

“Thánh Khôi!”

Ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.

“Thánh Khôi?”

Vạn Tử Vận chưa từng nghe qua.

Tần Ninh xâu xa nói: “Con rối do thân thể Thánh Nhân luyện chế, thân thể Thánh Nhân vốn hùng mạnh, thực lực chân chính của con rối này vượt xa Vương Giả, nhưng bị đưa xuống đây, thực lực giảm bớt nhiều mới là cấp bậc Thiên Nhân”.

Lời Tần Ninh vừa dứt, những con rối kia trong nháy mắt đánh tới.

Đao khí nở rộ.

“Đệ tử của Phong Lôi cung”.

Ánh mắt Tần Ninh híp lại.

Tuyết Kiêu Dung kinh ngạc nói: “Phong Lôi cung gì?”

“Phong Lôi Thánh Nhân của Phong Lôi cung đã gặp trước đây, xem ra vùng đất này là của Phong Lôi cung, bị người ta diệt môn, đệ tử luyện chế thành con rối, còn có người trực tiếp truyền xuống một khối đại lục, chỉ có điều đi đường tắt thời không tàn phá, hóa thành mười hòn hải đảo”.

Trong lòng Tần Ninh đã hiểu.

“Bút tích lớn quá, diệt một đại tông môn truyền xuống!”

“Ngược lại ta tò mò, đám Thánh Nhân sau lưng Thiên Đế các rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Ma Quang tông?

Không thể nào! Ma Quang tông chỉ là thế lực một phe đất Vạn Thánh, một trong thất đại địa Thanh Châu thế giới Cửu Thiên, trong môn cho dù tồn tại Thánh Nhân cũng không có Thánh Nhân có bản lĩnh như vậy, có thể nghịch thiên mà làm.

Người sau lưng Ma Quang tông mới là nhân vật chính.

“Càng ngày càng thú vị, dời đuôi rắn phát hiện một đầu thần long, xem ra người ham muốn Thương Mang Vân Giới thật sự hao tổn rất nhiều tâm tư!”

Khóe miệng Tần Ninh nở nụ cười.

“Vậy hãy để ta đến xem thực lực của Thánh Khôi này đi!”

Lời vừa dứt, Tần Ninh trực tiếp xông ra.
chương 1369: Ngưng tụ thánh thạch

Vạn Tử Vận thấy cảnh này liền cắn răng.

“Giết!”

Bây giờ chạy thì chính là vứt bỏ Tần Ninh.

Tuy nói Tần Ninh không quá quan tâm đến sự giúp đỡ của ông ta, nhưng lúc này trợ giúp Tần Ninh chính là lấy lòng.

Tuyết Kiêu Dung lúc này bước tới, trong nháy mắt xông ra.

Ầm… Tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Thân ảnh Tuyết Kiêu Dung lùi xuống.

“Quá mạnh!”

Lúc này ánh mắt Tuyết Kiêu Dung kinh ngạc.

Thánh Khôi đánh nhau với nàng ta cũng chính là cấp bậc Thiên Nhân lục bộ, nhưng toàn lực bùng nổ lại vững vàng áp chế nàng ta! Quả thật là không tưởng tượng nổi.

Đồng thời đám người Vạn Thiên các kia càng không chịu nổi.

Gần như là vừa đối mặt liền chết ba bốn người.

Mà lúc này Tần Ninh ở trước mặt đám người lại vô cùng nổi bật.

Một bước bước ra, toàn thân trên dưới của Tần Ninh ngưng tụ sức mạnh.

Một quyền đập ra.

Cửu Linh Tinh Thần quyền!

Bùm…

Một Thánh Khôi ở trước người trực tiếp sụp đổ, một đường ánh sáng trong cơ thể chợt lóe rồi biến mất không thấy.

Cơ thể Thánh Khôi kia lúc này ầm một tiếng ngã xuống xuống đất.

Lúc này mấy người đều ngẩn ngơ.

Mạnh! Nếu không phải bọn họ đích thân đánh nhau, có lẽ không có cảm giác gì.

Nhưng đã hiểu được chỗ kinh khủng của Thánh Khôi.

Tần Ninh lại… một quyền nổ tung.

Đây cũng quá mạnh rồi chứ?

Cái này căn bản không phải thiên tài gì, thiên phú có thể hình dung.

Sức mạnh vững vàng bùng nổ, góc độ tấn công chuẩn xác.

Lúc này bàn tay Tần Ninh túm ra.

Trong thánh quang kia ngưng tụ một điểm thánh mang, hóa thành một viên đá trong suốt trong tay, rơi vào tay Tần Ninh.

“Thánh thạch!”

Ánh mắt Tần Ninh sáng lên.

Thánh Khôi lấy thánh thạch thôi thúc.

“Thú vị!”

Lúc này Tần Ninh cười nói: “Chư vị, chém chết Thánh Khôi này có thể ngưng tụ một viên thánh thạch, trong thánh thạch ẩn chứa thánh lực!”

Thánh lực! Nghe thấy lời này, đám người Vạn Tử Vận, Tuyết Kiêu Dung ánh mắt tràn đầy nóng bỏng.

Lần này các phe bá chủ xuất phát vì cái gì?

Chính là vì thu lấy thánh lực, quay về mang cho Vương Giả trong mỗi thế lực, để bọn họ được tiến thêm một bước.

Mà bây giờ thánh lực lại xuất hiện trước mặt bọn họ.

Chỉ có điều là che giấu trong cơ thể Thánh Khôi.

Lần này ai còn sợ?

So sánh với thực lực kinh khủng của Thánh Khôi, thánh lực ẩn chứa bên trong thánh thạch càng có sức hấp dẫn hơn! Vạn Tử Vận lúc này một chưởng túm lấy Thánh Khôi thực lực Thiên Nhân thất bộ, bị đánh liên tiếp mấy chục quyền, khí tức của Thánh Khôi kia hoàn toàn tán loạn.

Nhưng cũng không có thánh thạch ngưng tụ! Lúc này ánh mắt Vạn Tử Vận ngẩn ngơ.

Không có?

Tần Ninh nhìn thấy cảnh này cũng ngây ra.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Đồng thời phía bên kia, Tuyết Kiêu Dung cũng bước ra, trường kiếm trực tiếp quét qua cổ một tên Thánh Khôi.

Lúc đang muốn thu lấy thánh thạch, nhưng… trống rỗng.

Bùm… Cùng lúc đó Tần Ninh một quyền đập ra.

Lại một vị Thánh Khôi bỏ mạng, một viên thánh thạch được ngưng tụ.

Thật không bình thường! Lúc này mọi người đều kinh ngạc.

Tần Ninh giết chết thì có thánh thạch, bọn họ giết chết lại không có! Lúc này trong lòng Tần Ninh như tỉnh ngộ.

“Xem ra, các ngươi không có cách nào ngưng tụ thánh thạch”.

Hắn biết tình huống gì.

Hắn lấy Cửu Linh Tinh Thần quyết ngưng tụ ra khí Cửu Linh, tụ tập thành uy quyền giải phóng ra.

Thánh Khôi đụng đến đến khí Cửu Linh, thánh thạch trong cơ thể Thánh Khôi sẽ không tán loạn.

Mà Vạn Tử Vận cũng tốt, Tuyết Kiêu Dung cũng được, họ đều lấy linh khí và linh thức chém chết.

Nếu muốn ngưng tụ thánh thạch xuất hiện, không bị phá hư, vậy thì cần… khí Cửu Linh! Tần Ninh như được hiểu ra.

Mấy người khác lại không biết tình hình.

Sở dĩ Tần Ninh có thể xác định như vậy là bởi vì thánh lực thiên địa chính là dung hợp mang thuộc tính linh khí, lột xác mà thành.

Thánh! Là trời đất cho phép.

Thánh lực chính là lực của thiên địa.

Linh khí bây giờ là sức mạnh chính thông nhất ở bên trong Thương Lan, là thứ căn bản mà tất cả võ giả tu hành.

Linh khí bổ sung thêm thuộc tính, chính là có thể bộc phát ra uy lực khác nhau.

Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Điện, Huyết! Chín lại thuộc tính linh khí hàm chứa công hiệu khác nhau.

Mà chín hợp làm một! Thánh lực hàm chứa toàn bộ uy năng, đây cũng là điểm khủng khiếp của Thánh Nhân.

Vì vậy thứ mang tới chính là mạnh mẽ của thánh quyết.

Một môn thánh quyết có thể hàm chứa mấy loại sức mạnh bùng nổ của thuộc tính.

Đây là võ quyết trên đại lục Vạn Thiên không thể so sánh.

Chỉ có điều cho dù là Thánh Nhân, thánh lực cũng sẽ sinh ra biến đổi.

Đây đương nhiên là chuyện Thánh Nhân cấp bậc càng cao suy xét.

Nhưng chín thuộc tính Cửu Linh hội tụ quả thật là có thể lột xác làm thánh lực.

Hắn lấy Cửu Linh Tinh Thần quyền chém giết, khơi ra sóng thánh thạch trong cơ thể Thánh Khôi.

Thánh Khôi chết, thánh thạch không tiêu tan.

“Xem ra chỉ có ta mới có thể ngưng tụ thánh thạch!”

Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Vạn Tử Vận, Tuyết Kiêu Dung, bị thương nặng rồi thì đừng giết, để ta giết”.

Nghe thấy lời này, mặc dù hai người không rõ nguyên nhân là gì, nhưng chỉ có thể làm theo.

Ầm… Từng tiếng nổ không ngừng vang lên.

Từng tên Thánh Khôi bỏ mình.

Ước chừng hai ba chục người.

Không bao lâu hóa thành cụt tay cụt chân, rơi đầy xuống đất.

Tần Ninh lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay vung lên, hai mươi tám viên thánh thạch lóe lên ánh sáng trắng, hàm chứa từng tia sức mạnh tinh thuần.

“Thánh lực?”

Tuyết Kiêu Dung không khỏi giật mình nói: “Vậy mà lại có người lấy thánh thạch làm sức mạnh thúc giục con rối”.

“Thủ đoạn của Thánh Nhân”.

Vạn Tử Vận thở dài nói.

Tần Ninh cười một tiếng, giơ ra tám viên thánh thạch.

“Hai người mỗi người bốn viên đem về cho Nhất Vương và Tuyết Thiên Vương nhìn, tránh về sau bọn họ nói ta không có suy nghĩ”.

“Bốn viên đủ cho bọn họ nghiên cứu lâu rồi, có điều xác suất lớn là không nghiên cứu ra cái gì”.

Mỗi người thu hồi bốn viên thánh thạch, trong lòng hai người kích động không dứt.

Có thánh thạch ẩn chứa thánh lực.

Nhất Vương cũng tốt, Tuyết Thiên Vương cũng được, có thể tiến thêm một bước hay không?

Chuyện này ai nói mới chuẩn?

Tần Ninh nhìn thấy biểu cảm của hai người cũng không nói nhiều.

Cho tám viên không phải hắn keo kiệt, mà là... cho nhiều đúng là lãng phí.

Muốn dựa vào quan sát thánh lực bên trong thánh thạch để theo dõi con đường tấn thăng của Vương Giả lên Thiên Nhân thì khó như lên trời.

Hoặc là nói gần như không thể! Thành thánh! Há lại đơn giản như vậy.

“Xem ra chỗ này vẫn khá thú vị!”

Tần Ninh toét miệng cười một tiếng, nói: “Ngưng tụ thánh thạch, miễn phí đó!”

Lời vừa dứt, Tần Ninh không nói thêm nữa, hắn phi thân đi sâu vào.

Vạn Tử Vận lúc này không nghĩ nhiều liền lập tức đuổi theo.

Coi như ông ta đã phát hiện ra.

Đi theo Tần Ninh có thịt ăn! Những ngày qua ở hải đảo Thiên Ngoại lấy được những dược liệu kia, tinh thạch cùng với sự phát hiện của Tần Ninh, có được rồi thì so sánh làm gì?

Bắp đùi này phải ôm cho chắc! Tuyết Kiêu Dung cũng lộ vẻ xúc động đi theo.

Tề Xung bị giết.

Nơi đây không biết kẻ nào có thể là gian tế của Thiên Đế các.

Đi theo Tần Ninh mới có cảm giác an toàn.

Hơn nữa ta nàng cũng không thể lùi bước.

Bây giờ hai vị Tuyết Vương sứ Nguyên Mậu và Giản Dung Tòng của Thính Tuyết Sơn trang có thể vẫn ở đây.

Chuyện này phải nói cho hai người.

Nơi đi ngoại trừ người của mình, những người khác không thể tin.

Không, thậm chí người mình cũng không thể tin!

Tứ đại Tuyết Vương sứ Liễu Tử Kiêu, Nguyên Mậu, Giản Dung Tòng và Tề Xung.

Trong đó Liễu Tử Kiêu và Nguyên Mậu chính là cảnh giới Bán Vương, Giản Dung Tòng và Tề Xung là Thiên Nhân thất bộ.

Lần này Liễu Tử Kiêu không đến.

Tuyết Vương sứ Nguyên Mậu và Tuyết Vương sứ Giản Dung Tòng có thể tin được không?

Trong lòng Tuyết Kiêu Dung lạnh lẽo chưa từng có.
Chương 1370: Vội vàng rút

Tần Ninh phóng tới chỗ sâu.

Người còn thừa lại của Vạn Thiên các cũng lần lượt đuổi theo.

Dọc đường, dãy núi rừng rậm cũng không khác biệt so với đất của đại lục Vạn Thiên.

Hơn nữa mọi người lại đụng phải một đám Thánh Khôi liền thuận tay giải quyết.

Lúc này ở vùng đất trung tâm đại lục thứ mười.

Trong một khu rừng đá loạn.

Mấy chục thân ảnh lẳng lặng ẩn núp nhìn bốn phía.

Mà trong đó mấy chục người vây quanh hai thân ảnh.

Một người ngồi xổm nhìn đá đầy trên mặt đất liền cau mày.

Một người khác đứng bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh.

Hai người này chính là hai vị phó các chủ Thiên Đế các.

Võ Ly Thiên! Ứng Tường! Lúc này Võ Ly Thiên cau mày nói: “Chuyện có chút không đúng”.

“Đại đa số người đều đang bị chúng ta đuổi giết, nhưng ở khu này ngươi nhìn xem”.

Ứng Tường lúc này cũng quỳ xuống nhìn mặt đất đầy đá, ông ta cau mày.

Mấy hòn đá vỡ rất nhanh.

Đây có gì đó rất không đúng.

“Chẳng lẽ là Tần Ninh?”

Chân mày Ứng Tường nhướng lên nói.

“Phái người đi xem xem!”

Võ Ly Thiên lúc này trầm giọng nói: “Nhưng phàm là tiến vào trong vùng đất tế cũng sẽ phải chết”.

“Ừ!”

Hai bàn tay Ứng Tường vẫy vẫy.

“Hạng Ngạn, Bàng Thông!”

“Các ngươi dẫn người đi xem xem có phải là Tần Ninh không, thăm dò tình hình là được, nếu là Tần Ninh thì lập tức rút lui trở về, hai người các ngươi không phải đối thủ của hắn, biết chưa?”

“Dạ!”

Hai thân ảnh dẫn bảy tám người lập tức rời đi.

Ứng Tường chậm rãi nói: “Nếu là Tần Ninh thì thật đúng là phiền toái”.

“Có gì phiền toái?”

Võ Ly Thiên cười nói: “Nếu thật sự Tần Ninh cũng tiến vào trong vùng đất tế, ngăn cản đại sự của chúng ta, vậy thì mở huyết trận trước thời hạn, khóa Tần Ninh lại, lần này một mẻ hốt gọn!”

“Ừ!”

Hai người tiếp tục lẳng lặng nhìn đá trên mặt đất.

Đồng thời.

Hạng Ngạn và Bàng Thông dẫn bảy tám người đi về phía địa điểm chỉ định.

“Các ngươi chú ý một chút”.

Hạng Ngạn mở miệng nói: “Tần Ninh rất khó ứng phó, các chủ cũng đã nhắc đến tên này, yêu cầu chúng ta đối đãi cẩn thận”.

“Dạ!”

Một bên Bàng Thông cười nói: “Hạng Ngạn trưởng lão, lần này là cơ hội của chúng ta mới đúng”.

Nghe đến đây, chân mày Hạng Ngạn nheo lại.

“Lời này có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ!”

Bàng Thông lại nói: “Tần Ninh kia liên tục chém giết cao thủ Thiên Đế các chúng ta, lần này không phải chính là cơ hội hai người ta lập công chém chết hắn sao?”

“Nhưng hai người ta chỉ là Thiên Nhân thất bộ, Tần Ninh kia có thể giết Thiên Nhân thất bộ!”

Hạng Ngạn lưỡng lự nói.

“Ngươi suy nghĩ kỹ một chút xem”.

Bàng Thông lúc này lại nói: “Lần này có Thánh Khôi của đám Thánh Nhân làm trợ lực, chúng ta núp ở một bên, đợi khi bọn chúng đối phó với Thánh Khôi thì đột nhiên đánh lén”.

“Hai người chúng ta đều là Thiên Nhân thất bộ, đánh lén Tần Ninh, chẳng lẽ sẽ thất bại?”

“Giết Tần Ninh chính là giải quyết một họa lớn cho các chủ!”

“Đến lúc đó, nói không chừng chúng ta còn được bổ sung vào chỗ trống của cửu các chủ, thập các chủ, tấn thăng là phó các chủ, đồng thời đề thăng thực lực…”, nghe thấy lời này Hạng Ngạn cũng đứng núi này trông núi nọ.

Loại chuyện này không ai mà không động tâm.

Thậm chí nói, rất động tâm! Bọn họ luôn nghe nói Tần Ninh rất mạnh.

Nhưng rốt cuộc mạnh bao nhiêu thì không biết.

Nghĩ thế nào đi nữa, một tên nhãi chỉ là Thiên Nhân nhất bộ nhị bộ lại có thể mạnh đến mức nào?

“Chờ xem tình hình đi!”

“Nếu thực tế cho phép, hai chúng ta ra tay đánh úp tên này”.

“Được!”

Hai người rất ăn khớp với nhau!

...

Giữa núi rừng.

Đám người Tần Ninh bị mấy chục tên Thánh Khôi vây quanh.

“Đám nhóc con cũng ép Thánh Khôi bị thương nặng đến bên cạnh Tần công tử”.

Vạn Tử Vận lúc này quát lên.

Những Thánh Khôi này ở trong mắt đám người Vạn Tử Vận đã không còn là Thánh Khôi.

Mà là từng viên thánh thạch.

Thánh thạch hàm chứa thánh lực.

Đây là tài bảo! Lúc này ánh mắt Tần Ninh mang một tia lạnh lùng.

Bùm… Một con Thánh Khôi đến gần bị Tần Ninh trực tiếp đánh giết, thánh thạch rơi vào trong tay Tần Ninh.

Dần dần hai ba chục người phối hợp ăn ý, lần lượt chém chết từng Thánh Khôi kia.

Trên thực tế người xuất lực chủ yếu vẫn là Tần Ninh.

Mà cùng lúc đó hai người Hạng Ngạn và Bàng Thông dẫn bảy tám người đã đến.

Chỉ là hai thân ảnh lúc hạ xuống đứng núp ở xa, nhìn thấy cảnh này trong nháy mắt sắc mặt biến đổi.

“Bàng… Bàng trưởng lão…”, Hạng Ngạn nuốt nước miếng, không nhịn được nói: “Chúng ta vẫn phải… tiếp tục sao?”

“Không cần!”

Bàng Thông lúc này hoàn toàn sững sờ.

Tình huống gì đây?

Tần Ninh chém chết những Thánh Khôi cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ lục bộ thất bộ giống như giết gà thịt chó vậy.

Hai người cũng là Thiên Nhân thất bộ.

Đánh lén?

Đoán chừng còn chưa đến gần Tần Ninh đã bị hắn làm thịt rồi.

“Rút!”, Bàng Thông nói: “Khẩn trương rút!”

“Ừ!”

Lúc này hai người tốc độ xông ra.

“Nếu đã tới rồi thì cần gì phải gấp gáp rời đi chứ?”

Nhưng một giọng nói giống như xa ở đối diện, gần ở bên tai.

Đôi mắt Tần Ninh lúc này trực tiếp nhìn về phía vị trị Hạng Ngạn và Bàng Thông đang đứng.

“Chạy!”

Bàng Thông và Hạng Ngạn nhất thời gầm lên.

Chỉ là hai người bọn họ nhanh, nhưng Tần Ninh còn nhanh hơn.

Trong nháy mắt Tần Ninh thoát khỏi chiến trường sắp kết thúc bên kia, hắn bay vùn vụt đến trước mặt hai người.

“Người của Thiên Đế các?”

“Người phái các ngươi đến chẳng lẽ không nói cho các ngươi rằng đến gần ta rất nguy hiểm sao?”

Lời Tần Ninh vừa dứt, thân ảnh hạ xuống, trong nháy mắt ra tay.

Liên tiếp chấn giết bảy tám người, Tần Ninh bây giờ mới dừng tay.

Hai người Hạng Ngạn và Bàng Thông lúc này đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Sợ hãi tràn ngập trong lòng.

Mà cùng lúc đó hai người Vạn Tử Vận và Tuyết Kiêu Dung cũng đã đến.

“Hãy xưng tên ra”.

Tần Ninh nói thẳng.

“Bàng... Thông...”

“Hạng Hạng... Hạng Ngạn!”

Hai người giờ phút này nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt hoảng sợ.

Kinh khủng.

Quá kinh khủng.

Bảy tám người mà hai người mang đến đó cũng là cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ đến lục bộ, vậy mà lại bị Tần Ninh từng quyền từng quyền lần lượt đập chết.

Rốt cuộc sao Tần Ninh làm được đến bước này?

“Ai phái các ngươi tới?”

“Các chủ Võ Ly Thiên và các chủ Ứng Tường!”

Hạng Ngạn hoảng sợ nói.

“Thánh Khôi là bọn chúng đang điều khiển? Các ngươi muốn làm cái gì?”

Bàng Thông vội vàng nói: “Thánh Khôi là hai vị phó các chủ đại nhân điều khiển, bọn họ chuẩn bị...”

Bùm… Chỉ là Bàng Thông còn chưa nói hết một câu, thân thể đột nhiên nổ bể.

Tốc độ quá nhanh, cho dù là Tần Ninh cũng không thể tránh khỏi máu tươi bắn tung tóe trên người.

Hạng Ngạn lúc này sắc mặt càng trắng nhợt, khí tức tán loạn.

Hai người trong nháy mắt bỏ mình.

Tần Ninh cau mày.

Xem ra hắn liên tục chém giết ba đợt Thánh Khôi đã bị người của Thiên Đế các phát hiện.

Cùng lúc đó trong rừng loạn thạch.

“Phế vật!”

Ứng Tường nổi giận mắng.

“Chỉ là để các ngươi xác nhận có phải Tần Ninh hay không, vậy mà vẫn đi tìm cái chết”.

Võ Ly Thiên lúc này cười nói: “Chắc là nghĩ giết được Tần Ninh, lập được công lớn, ngồi ngang hàng với chúng ta”.

“Đáng đời!”

Ứng Tường hừ nói.

Võ Ly Thiên nhìn về phía Ứng Tường cười nói: “Sơ Âm Quỷ Phong thuật của Ứng huynh càng ngày càng tinh túy, xem ra hai người này cũng là bị huynh phong lại?”

“Ừ, chính là lo lắng xuất hiện bất ngờ”.

Nghe thấy lời này, Vũ Ly Thiên gật đầu.

“Đồ chúng ta cần phần lớn đã tới tay, món cuối cùng này là trân quý nhất”.

“Có điều ở bên ngoài Tần Ninh hô phong hoán vũ, không gì không thể”.

“Nhưng bây giờ… cho dù là Thiên Vương cũng phải quỳ!”

Khóe miệng Vũ Ly Thiên mang theo một nụ cười lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK