Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 831: Một đòn ép chết của lão tổ

Giờ phút này, Tần Ninh thở phào một hơi.

Kiếp thứ nhất hắn đi con đường phá huỷ cột Thiên Vị, đạt đến huyền cảnh Tạo Hoá.

Nhưng kiếp này hắn lại muốn đi một con đường khác.

Dung hợp cột Thiên Vị đến cực hạn.

Vạn mét mới là cực hạn của cột Thiên Vị.

Bây giờ Tần Ninh đứng vững tại chỗ, linh khí bên trong cột Thiên Vị cao vạn mét cuồn cuộn mãnh liệt như đại dương.

Lúc này, ánh mắt của hai người lão tổ Long Húc và lão tổ Thiên Hạo mang theo một tia sợ hãi.

Trong suốt bảy vạn năm qua, hai người chưa từng thấy cột Thiên Vị nào cao đến vạn mét cả.

Theo lời đồn thì Cửu U Đại Đế trước đây không dùng cột Thiên Vị mà trực tiếp tấn thăng đến huyền cảnh Tạo Hoá.

Mà bây giờ lại xuất hiện một Tần Ninh ngưng tụ ra cột Thiên Vị cao vạn mét, nghe mà rợn cả người.

“Hai lão già sống vất vưởng qua ngày kia, hai ngươi thật sự cho rằng có thể giết được ta sao?”

Tần Ninh bây giờ nắm chặt kiếm đá trong tay, âm thanh ầm ầm lúc này vang lên liên tục.

Mặt ngoài của kiếm đá thay đổi liên tục, tựa như ngay bây giờ có thể phóng thích ra thánh uy vô tận.

“Chém!”

Bùm!

Kiếm mang rơi xuống, một kiếm dẫn động cột Thiên Vị phía sau Tần Ninh bộc phát ánh sáng mạnh mẽ.

Trong chớp nhoáng này, mặt đất rạn nứt lan rộng đến vạn mét.

Một kiếm như ngưng tụ sức mạnh của trời đất.

Ầm ầm...

Hai tiếng nổ tung vang lên, thân ảnh của hai người lão tổ Long Húc và lão tổ Thiên Hạo chật vật ngã xuống.

Uy lực của một kiếm này quá bá đạo!

Hai người hữu tâm vô lực, lúc này không thể nào cản nổi.

“Chém tiếp!”

Tần Ninh lại chém tiếp một kiếm, ánh kiếm màu xám hoá thành ngàn vạn đường trực tiếp bắn giết ra ngoài.

Xát xát xát...

Nhất thời, phía trên mặt đất dường như xuất hiện vô số tia sáng.

Những tia sáng ấy lúc này phóng ra từng luồng khí tức mạnh mẽ khiến người khác không thể nhìn thẳng.

“Chết tiệt!”

Một tiếng chửi mắng lúc này vang lên.

Long Húc lão tổ quát lên: “Lão Thiên đầu, đừng có giấu giấu diếm diếm nữa!”

“Biết rồi!”

Lúc này, thất đại huyền cảnh Tạo Hoá tứ đoạn, Yết Hàm và Lang Bình Xuyên đã chết.

Ba người Thạch Kiếm Phong, Hải Tông và Hạ Chi Ngọc cũng sống dở chết dở.

Chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nếu bọn họ cứ như này mà chết đi thì bảy đại lục thứ trung tâm sẽ hoàn toàn xong đời.

Long Húc vừa nói xong, há miệng phun ra một chùm sáng màu xanh.

Ánh sáng xanh đón gió thay đổi lớn, hoá thành một con rồng khổng lồ vờn quanh dưới chân của Long Húc.

Mà lão tổ Thiên Hạo ở bên kia trong tay cũng xuất hiện một thanh đao cong.

Đao cong như trăng lưỡi liềm, tay cầm nằm ở vị trí chính giữa cung trăng.

Lão tổ Thiên Hạo cầm đao cong trong tay, khí thế hoàn toàn thay đổi.

“Chết tiệt!”

“Ừm!”

Hai người lúc này sắc mặt lạnh lẽo âm trầm đến đáng sợ.

“Xông lên!”

Lão tổ Long Húc dẫn đầu, sải bước đi ra, thanh long dưới chân lúc này cũng tăng tốc lao vụt đi.

Tiếng gầm gừ vang lên, thanh long đột nhiên phóng đến chỗ của Tần Ninh.

“Chém!”

Tần Ninh chém xuống một kiếm, thế nhưng một khắc sau đó, kiếm mang va chạm với thanh long cũng bị thanh long một ngụm nuốt chửng.

Mà giờ phút này, sắc mặt của Long Húc lại tái nhợt.

Rõ ràng, thanh long nuốt một kiếm của Tần Ninh thì bản thân ông ta cũng sẽ bị phản phệ không hề nhỏ.

Mà bây giờ, lão tổ Thiên Hạo sải bước đi ra, sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới hoàn toàn thay đổi.

Đao cong chém ngang.

“Giết”.

Một đòn của lão tổ Thiên Hạo dùng toàn lực, tận dụng thời gian và khoảnh khắc ấy, trong nháy mắt vung đao chém ra.

“Tự tìm cái chết”.

Tần Ninh không tránh không né, nâng kiếm đá chắn ngang trước người.

Keng...

Tiếng kim loại va đập vào nhau, âm thanh chói tai lúc này vang lên khiến màng nhĩ của mọi người phát run lên.

“Phá cho ta!”

Lão tổ Thiên Hạo hiểu, nếu như không chém chết được thì người phải chết chính là hai người bọn họ nên lập tức dốc toàn lực ứng phó, kiếm mang vô cùng mạnh mẽ.

Bùm...

Một tiếng nổ tung vang lên vào lúc này.

Thân ảnh của Tần Ninh bây giờ bỗng lùi lại phía sau.

Đao cong mỏng như cánh ve nhưng lại cứng rắn như sắt.

Phụt...

Một khắc sau, kiếm đá bị đẩy lùi, dán chặt vào ngực của Tần Ninh.

Đao cong kia bây giờ đâm xuyên ngực của Tần Ninh, máu tươi ồ ạt chảy ra.

“Tiểu tử chịu chết đi!”

Lão tổ Long Húc ở một bên khác chân giẫm lên thanh long đáp xuống.

Lão tổ Thiên Hạo bây giờ cầm đao cong trong tay dốc toàn lực ngăn cản Tần Ninh.

“Ngươi cho rằng ta sợ chết sao?”

Tần Ninh cười nhạo một tiếng, máu ở lồng ngực tuôn xối xả, sắc mặt trắng nhợt nhưng hắn không thèm quan tâm.

Xuỳ...

Thu kiếm đá về, tiếng ma sát vang lên, đao cong của lão tổ Thiên Hạo như cắt đứt lồng ngực của Tần Ninh.

“Người đáng chết là ngươi!”

Nhưng Tần Ninh lại ngoảnh mặt làm ngơ, nâng kiếm chém xoẹt qua.

Một tiếng xát xát đột nhiên vang lên.

Đầu của lão tổ Thiên Hạo trực tiếp bị chặt đứt rơi xuống đất.

Đao cong mất lực kẹt ở trong lồng ngực của Tần Ninh, đâm sâu vào tận xương, thậm chí bây giờ có thể trông thấy rõ ràng cơ quan nội tạng ở bên trong.

Dường như chỉ cần thêm một chút sức nữa thì cả người của Tần Ninh sẽ hoàn toàn bị chém thành hai khúc.

Một tiếng soạt vang lên, một kiếm chém bay đầu lão tổ Thiên Hạo, thân ảnh của Tần Ninh nhanh chóng lùi lại.

“Băng Hoàng Thần Hồn Ngâm!”

Một tiếng nói trầm thấp vang lên, thần hồn Băng Hoàng lúc này xuất hiện.

Đập hai cánh to lớn, băng hoàng lúc này gào thét lao về phía thanh long dưới chân lão tổ Long Húc.

Bùm...

Lại một tiếng va chạm to lớn phát ra.

Máu trong miệng Tần Ninh rỉ ra, lực phản kích gần như khiến gân cốt tứ chi của hắn đứt gãy.

Thế nhưng lão tổ Long Húc ở bên kia sắc mặt càng tái nhợt hơn, phun ra một ngụm máu tươi.

“Đập chết ngươi!”

Tần Ninh sải bước đi đến, cầm cột Thiên Vị trong tay vụt một gậy xuống.

Đây là cột Thiên Vị vạn mét, lớn mạnh, linh khí dồi dào phóng thích lao đến.

Bùm!

Một tiếng nổ nặng nề khiến cả khu vực cũng bị rung chuyển.

Thân ảnh lão tổ Long Húc đổ xuống, bị một gậy chôn sâu dưới đất.

“A...”

Lúc này một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương vang lên.

Lão tổ Long Húc dường như đã phát điên.

Trong nháy mắt vừa rồi, lão tổ Long Húc gần như đã dốc toàn lực vào một đòn chém chết ấy, vậy mà thật không ngờ Tần Ninh lại có thể đỡ được.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ trọng thương ngã xuống của Tần Ninh, ai mà có thể ngờ được rằng một gậy này lại gần như đã đánh nát cơ thể của ông ta.

Ông ta muốn điên rồi!

“Tần Ninh, cho dù có chết thì lão phu cũng phải lôi ngươi chết cùng!”

Lão tổ Long Húc đã giận đến cực hạn, hoàn toàn trở nên điên cuồng.

Vung tay ra, thanh long đột nhiên tách ra khỏi cơ thể của lão tổ Long Húc, một ngụm nuốt Tần Ninh vào.

Thế nhưng khoảnh khắc mà thanh long đến gần Tần Ninh thì cơ thể của nó đột nhiên vỡ nát, lại là tự nổ tung!

Ầm ầm...

Cùng lúc đó, trời đất thay đổi, toàn bộ thiên cung Bắc Thương cũng rung chuyển lung lay sắp sập.

Thân ảnh của Tần Ninh bị thanh long phát nổ bao phủ hoàn toàn.

“Công tử!”

“Sư tôn!”

Nhất thời, ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có chút cuống quýt.

Ba người cũng không ngờ được rằng hai người Thiên Hạo và Long Húc liều mạng một lần lại có thể phóng ra sức mạnh cuồng bạo đến thế.

Khiến người ta phải kinh hãi.

Nhưng Tần Ninh liệu có ngăn cản được không?

Trong lòng ba người cũng không dám chắc.

Nhưng bây giờ, dư âm của nổ truyền đến, ba người không thể không lùi lại.

Trên mặt đất, ba người Hải Tông, Hạ Chi Ngọc và Thạch Kiếm Phong còn thoi thóp lần này thật sự không thể sống nổi.

“Ha ha ha...”

Lão tổ Thiên Hạo cười nói: “Cho dù ngươi có thể nghịch thiên thì sao chứ? Ha ha ha...”

“Vậy sao?”

Nhưng vào đúng lúc này một tiếng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Vù vù một tiếng, máu tươi bắn ra ào ào.

Một vết máu đột nhiên xuất hiện ở giữa cổ lão tổ Thiên Hạo.

Thân ảnh của Tần Ninh xuất hiện ở phía sau lão tổ Thiên Hạo.

“Ngươi...”

Lúc này, lão tổ Thiên Hạo nhìn về phía Tần Ninh, trợn mắt há hốc mồm.
Chương 832: Một chiến trường chết chóc

Thân ảnh của Tần Ninh lúc này xuất hiện ở phía sau lão tổ Thiên Hạo.

Thế nhưng cơ thể của hắn cũng không phải mỏng manh vô lực.

Mà là xuất hiện ở bên trong cột Thiên Vị.

Thằng nhãi này lại dùng cột Thiên Vị làm lá chắn, trốn vào bên trong cột Thiên Vị, ngăn chặn một đòn chí mạng của ông ta.

Hai mắt lão tổ Thiên Hạo trợn tròn.

“Cột Thiên Vị... sao còn có thể dùng như thế được?”

Lão tổ Thiên Hạo đến chết vẫn không thể hiểu nổi.

Tần Ninh sử dụng cột Thiên Vị như thần binh lợi khí, thậm chí còn dung hợp cột Thiên Vị cao đến vạn mét.

Thậm chí bây giờ còn dùng cột Thiên Vị như lá chắn bảo vệ mình.

Đây là cột Thiên Vị, ai mà chẳng cẩn thận từng li từng tí đề phòng cột Thiên Vị phát nổ?

Bây giờ phía trên mặt đất vô cùng hỗn loạn.

Tần Ninh chầm chậm đáp xuống đất.

“Oa...”

Một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

“Sư tôn!”

“Công tử!”

Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng lao đến.

Thân ảnh của Tần Ninh bây giờ lảo đảo, ngồi xổm trên mặt đất, một chân quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Một chiến trường chết chóc.

Đồ sát hai mươi sáu vị vô địch huyền cảnh Tạo Hoá.

Trước mắt chỉ còn lại hai người Lãng Thiên Thánh và Huyết Hủ Sinh vẻ mặt đờ đẫn đứng chờ ở một bên.

Chạy?

Không dám chạy!

Ở lại thì cũng chỉ có một con đường chết.

Tần Ninh chiến một trận đồ sát hai mươi sáu vị huyền cảnh Tạo Hoá, nghe mà rợn cả người.

Mà giờ phút này, rất nhiều thế lực, võ giả của các đại lục đứng ở phía xa quan sát trận chiến này vẻ mặt cũng trở nên thẫn thờ.

Mất rồi!

Khí tức của huyền cảnh Tạo Hoá mất rồi!

Đều chết hết cả rồi?

Bây giờ tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin.

Tần Ninh!

Sau ngày hôm nay, trên đại lục Bắc Thiên ai mà không biết cái tên Tần Ninh cơ chứ?

Cửu U đại lục sẽ vì vậy mà lại trỗi dậy một lần nữa!

“Không sao...”

Tần Ninh bây giờ phất tay, thế nhưng sắc mặt lại ảm đạm đến đáng sợ.

Trận chiến ngày hôm nay sử dụng luân phiên cột Thiên Vị, còn vận dụng cả Tứ Linh Tinh Thần quyết, thần hồn Băng Hoàng, cơ thể của Tần Ninh đã chịu tải quá lớn.

Dù sao thì hắn cũng chỉ là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.

Tuy bây giờ cột Thiên Vị cao ngàn mét nhưng không thể nói rõ ràng rốt cuộc là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, trung kỳ hay là hậu kỳ.

Nhưng hắn chỉ là cảnh giới Thiên Vị.

“Sư tôn uy vũ!”

Thạch Cảm Đương bây giờ vẫn không quên nịnh hót: “Đồ nhi khiến người phải mất mặt rồi!”

Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng lộ ra vẻ khổ tâm.

Cho tới bây giờ, Tần Ninh có đồ tốt gì cũng đều cho hai nàng, trợ giúp hai người các nàng tấn thăng.

Ngày bình thường trông có vẻ là các nàng bảo vệ Tần Ninh.

Thế nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn luôn là Tần Ninh bảo vệ các nàng.

Giống như lời Tần Ninh đã từng nói, hắn chỉ là lười động tay mà thôi.

Lần này là bị chọc giận.

Đích thân ra tay thì huyền cảnh Tạo Hoá cũng không thể nào ngăn cản được.

Vân Sương Nhi đỡ Tần Ninh, cúi đầu nói: “Công tử, là Sương Nhi vô dụng”.

“Sao lại có thể nói mình vô dụng chứ?”

Tần Ninh trêu chọc nói: “Dung mạo xinh đẹp, cứ xinh đẹp ở bên cạnh công tử chẳng phải rất hữu dụng đó sao?”

Nhưng Diệp Viên Viên lại nghiêm túc nói: “Công tử lại dùng bí thuật tự làm hao tổn thọ nguyên của mình sao?”

“Không sao, lúc trước có thể khôi phục thì sau này cũng có thể khôi phục được”.

Diệp Viên Viên mặc dù không rõ Tần Ninh khống chế như thế nào.

Thế nhưng bí quyết cấp độ ấy tiêu hao thọ nguyên của Tần Ninh lại có thể khiến Vân Sương Nhi sắp chết chữa lành nhảy nhót tung tăng, bước vào huyền cảnh Tạo Hoá.

Nhất định đã gây ra tổn thương cực lớn cho Tần Ninh.

Nhìn thấy dáng vẻ không quan tâm của Tần Ninh, Diệp Viên Viên cũng không quan tâm Tần Ninh rốt cuộc có để ý không, trong lòng chỉ cảm thấy nhói đau.

Thạch Cảm Đương lúc này đứng ở bên cạnh, tay chân có hơi luống cuống.

Ta là ai?

Đây là đâu?

Ta phải làm gì?

Thạch Cảm Đương có cảm giác bản thân như người thừa.

Sư tôn trái ôm phải ấp, mặc dù bộ dạng trông rất thảm nhưng hai cái tay kia, một tay khoác lên vai Diệp Viên Viên, một tay đặt bên hông Vân Sương Nhi, nếu đổi lại là hắn ta... thì hắn ta cũng nguyện ý!

Quả nhiên, làm đồ đệ của Tần Ninh không bằng làm người phụ nữ của Tần Ninh!

Thạch Cảm Đương cảm thán một tiếng, đáng tiếc, mình không phải là con gái.

Nếu như Tần Ninh biết suy nghĩ trong lòng của Thạch Cảm Đương bây giờ chắc chắn sẽ dùng một côn đập chết hắn ta luôn.

Thạch Cảm Đương không nhìn tiếp nữa.

Nếu nhìn tiếp hắn ta sợ mình không chịu nổi nữa.

Kiếp trước không hề thấy bất cứ người phụ nữ nào ở bên cạnh sư tôn, tại sao kiếp này đột nhiên lại thay đổi rồi?

Thạch Cảm Đương cũng không biết.

Cửu U Đại Đế chẳng qua cũng chỉ là kiếp thứ nhất lịch luyện của Tần Ninh mà thôi.

Phía sau vẫn còn tám kiếp đợi Tần Ninh, một vạn năm rèn luyện, Tần Ninh chỉ tập trung luyện tâm.

Mà bây giờ phải trải qua kiếp thứ mười ngoài ý muốn, trong lòng Tần Ninh không còn vướng bận gì nữa.

Cứ làm theo trái tim mách bảo!

Thạch Cảm Đương đảo mắt nhìn về phía hai người Lãng Thiên Thánh và Huyết Hủ Sinh.

“Còn muốn chạy sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ lén lút của hai người, Thạch Cảm Đương quát lên: “Chạy được sao?”

Lúc này, khuôn mặt của hai người Lãng Thiên Thánh và Huyết Hủ Sinh biến sắc.

Bị phát hiện rồi!

Nhưng bây giờ Tần Ninh đã bị thương nặng, không còn sức lực chiến đấu tiếp nữa.

Thạch Cảm Đương cùng lắm chỉ là huyền cảnh Tạo Hoá nhị đoạn, cảnh giới tương đương với bọn họ, bây giờ còn không chạy thì lúc nào mới chạy nữa?

“Đi!”

Hai người tăng tốc, chạy như bay, nhanh như chớp bay ra phía ngoài cách xa ngàn mét.

“Chết tiệt!”

Thạch Cảm Đương sải bước đuổi theo.

Bùm...

Bùm...

Chỉ trong chốc lát, hai tiếng nổ tung bỗng vang lên vào lúc này.

Ngay lập tức, hai thân ảnh ở trên không trung nổ thành sương máu, trực tiếp bỏ mạng.

“Hả?”

Thạch Cảm Đương sững sờ.

Có người ra tay giết chết hai người kia.

Là ai?

Tần Ninh lúc này được Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đỡ đứng dậy, hơi nheo mắt nhìn về phía trước.

Mấy tên kia rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa rồi!

Thạch Cảm Đương không dám khinh suất, nắm chặt búa Khai Linh và rìu Trảm Thần trong tay, vội vàng lui đến bên cạnh Tần Ninh.

“Sư tôn...”

“Ừm!”

Tần Ninh gật đầu.

Mà giờ phút này, giữa không trung vang lên từng tiếng xé gió.

Hơn mười thân ảnh lần lượt bay đến, bao vậy bốn người nhóm Tần Ninh.

“Ha ha... Tần Ninh công tử, hai cái tên không biết sống chết ấy muốn chạy trốn, bọn ta liền giúp Tần Ninh công tử giải quyết rồi!”

Một tiếng cười trầm thấp vang lên vào lúc này.

Quần áo đen, áo bào đen, đội mạng che mặt đen, phía trên áo bào màu đen có thêu một đám mây màu vàng kim nhàn nhạt.

“Thiên Đế các!”

Thạch Cảm Đương gần như hét lên.

“Một nhóm quy tôn tử (*) còn dám xuất hiện”.

(*) quy tôn tử: một câu chửi, nặng hơn Vương bát – rùa rụt cổ, vì vương bát là chỉ con rùa, quy tôn tử là cháu con rùa – địa vị còn thấp hơn.

Thạch Cảm Đương gầm thét nói.

“Nên gọi ngươi là Thiên Thanh Thạch hay là Thạch Cảm Đương đây?”

Người đàn ông cầm đầu cười nhạt nói: “Nếu không nhờ có Thiên Đế các bọn ta thì ngươi đã chết từ lâu rồi, sao còn có thể sống qua chín vạn năm được chứ? Lại còn xảy ra chuyển biến lớn như thế, cải lão hoàn đồng!”

“Phi!”

Thạch Cảm Đương mắng: “Đó đều là nhờ năng lực của sư tôn ta, liên quan đếch gì đến các ngươi?”

“Ha ha...”

Người đàn ông mặc áo bào màu đen cũng không tức giận, nói: “Tần Ninh công tử, các chủ nhà ta có lệnh lấy kính Bắc Thương về, còn ngươi... cũng phải chết!”

“Nếu như ngươi tình nguyện giao ra kính Bắc Thương thì ta có thể tha cho ba người bên cạnh ngươi một con đường sống”.

Người đàn ông dẫn đầu vừa nói xong, khí tức trên người lập tức bành trướng.

Huyền cảnh Tạo Hoá tứ đoạn!

Mà cùng lúc đó, các thế lực và các đại lục đứng cách đó mười mấy dặm sắp rời đi bây giờ cũng sững sờ.

Tình huống gì đây?

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Huyền cảnh Tạo Hoá không phải đã chết sạch rồi sao?

Sao bây giờ đột nhiên lại có thêm hơn mười vị có khí tức của huyền cảnh Tạo Hoá.

Nhất đoạn đến tứ đoạn, mạnh yếu khác nhau.

Ai đến vậy?

Hôm nay, mỗi võ giả ở các đại lục đều bị đả kịch cực lớn.

Huyền cảnh Tạo Hoá từ khi nào mà mất giá đến vậy?
Chương 833: Tính kế

Tần Ninh bây giờ nhìn về phía trước, ngước mắt lên cười nói: “Thiên Đế các, lại gặp rồi!”

“Kính Bắc Thương đưa cho các ngươi thì các ngươi sẽ tha chết cho bọn họ?”

“Đúng vậy?”

Người đàn ông cầm đầu nói: “Ngươi đã đến cực hạn rồi đúng không? Ta không phải là người mà mấy tên tứ đoạn bước nửa chân vào quan tài có thể so sánh được đâu!”

“Ngươi phải hiểu, kiếp nạn này ngươi không chạy thoát được đâu!”

“Nói như vậy...”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Thì đệ tử nòng cốt của mấy đại lục kia là do các ngươi giết rồi cố ý đổ tội cho ta?”

“Không sai!”

Người đàn ông mặc áo đen cầm đầu nói: “Vốn tưởng rằng hơn mười nhân sứ chúng ta giết ngươi thì dư sức, nhưng không ngờ ngươi lại mạnh đến thế”.

“Giết chết bảy vị huyền cảnh Tạo Hoá tứ đoạn”.

“Bảo sao bên trên liên tục dặn dò bảo chúng ta phải thận trọng”.

Tần Ninh cười nói: “Thủ đoạn hay lắm, để những người này đến thăm dò lai lịch của ta”.

“Sau đó mới ra tay giết chết ta”.

Người đàn ông cầm đầu cũng không thèm để ý nói: “Tần Ninh công tử đã đến lúc đưa ra quyết định rồi”.

“Là ngoan cố chống lại hay là giao ra kính Bắc Thương sau đó tự sát, chúng ta tha cho ba người bên cạnh ngươi”.

“Nếu như ta không chọn thì sao?”

“Vậy thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi”.

Người đàn ông cầm đầu hờ hững nói.

“Ha ha...”

Tần Ninh đột nhiên cười ha ha nói: “Được!”

“Nếu đã vậy thì chết cũng phải để cho người ta chết một cách rõ ràng chứ? Các ngươi vì sao lại muốn giết ta? Hay là nói, vì sao đám người cấp trên ở Thiên Đế các lại muốn giết ta?”

“Chuyện này, ta chỉ là một nhân sứ, không có tư cách được biết”.

Nghe đến đây, Tần Ninh cười nhạo nói: “Nếu đã như thế thì các ngươi vẫn chưa xứng để ta phải chết!”

Hả?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của người đàn ông cầm đầu liền thay đổi.

Giữa không trung phảng phất có một luồng khí tức nguy hiểm.

Ầm...

Nháy mắt, một tiếng vù vù vang lên.

Trên đỉnh đầu của Tần Ninh xuất hiện một vầng sáng.

Kính Bắc Thương!

Giờ phút này, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đều vô cùng kinh ngạc.

Tần Ninh thật sự đã lấy được kính Bắc Thương!

“Kính Bắc Thương!”, ánh mắt của người đàn ông cầm đầu cũng mang theo sự kích động.

Tầng lớp cấp cao đã dặn dò nhất định phải lấy được kính Bắc Thương mang về, việc liên quan đến thánh khí không thể sơ suất được.

Mặc dù hắn ta không biết rốt cuộc thánh khí mạnh đến mức nào nhưng nếu là thứ mà khiến đích thân tầng lớp cấp cao hạ lệnh thì đủ để nhìn ra được kính Bắc Thương thần bí mạnh đến mức nào.

Nếu đã thế thì nhất định phải lấy được.

Vốn tưởng rằng bọn họ không có cơ hội ra tay phải chờ Địa Sứ đến.

Vậy mà thật không ngờ Tần Ninh lại kiệt sức, không còn sức lực để chiến đấu tiếp được nữa.

Mà bây giờ chính là cơ hội ra tay tốt.

“Hay, hay lắm, ngươi quả nhiên đã lấy được kính Bắc Thương”.

Người đàn ông cầm đầu cười ha ha nói: “Nếu đã vậy thì mau ngoan ngoãn dâng lên đi!”

“E rằng ngươi đang nằm mơ đấy!”

Tần Ninh cười nhạo nói: “Vật nằm trong tay ta còn có thể nhả ra ngoài được sao?”

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ dựa vào kính Bắc Thương là có thể xoay chuyển được sao? Đừng có nằm mơ nữa đi, ngươi có biết sử dụng kính Bắc Thương không?”

“Với lại...”

Người đàn ông áo đen cười nói: “Ngươi còn sức để mà điều khiển kính Bắc Thương được sao?”

“Ai nói với ngươi là ta muốn sử dụng kính Bắc Thương?”

Tần Ninh cười cười.

“Giết!”

Vừa dứt lời, đột nhiên phía trên mặt kính Bắc Thương cũ kĩ xuất hiện ánh sáng.

Ánh sáng bắn ra xung quanh rất sống động.

Lúc tia sáng chiếu đến trên người Tần Ninh thì miệng vết thương bị lộ ra đang dần dần lành lại.

Không chỉ riêng Tần Ninh mà Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng bên cạnh cũng dần hồi phục.

Thạch Cảm Đương nhìn thấy cảnh này thì hai mắt trợn tròn há hốc mồm.

Đây chính là thần uy của kính Bắc Thương sao?

Thạch Cảm Đương không nhiều lời lập tức xán lại gần Tần Ninh...

Hắn ta mặc dù không bị thương nhưng nếu cọ sát một chút thì chung quy vẫn có lợi mà.

Tần Ninh bây giờ không để ý mấy chuyện này, vung tay lên, kính Bắc Thương bây giờ toả sáng khắp bốn phía.

Hơn mười thân ảnh lúc này bị giam cầm trong ánh sáng.

Bây giờ lấy Tần Ninh làm trung tâm, tia sáng giống như dây thừng trói chặt hơn mười vị huyền cảnh Tạo Hoá.

“Các ngươi thật sự nên nghe theo mệnh lệnh tầng lớp cấp cao của Thiên Đế các, ngoan ngoãn chờ đợi chứ không phải liều lĩnh ra tay”.

Tần Ninh hờ hững nói: “Thật sự tưởng rằng ta không chuẩn bị cái gì sao?”

“Đệ tử trực hệ của bảy đại lục không phải do ta giết, đổ tội cho ta trừ bọn ngươi ra thì còn có thể là ai được nữa, ngươi cho rằng ta sẽ dốc toàn lực sao?”

“Ngươi cố tình giả vờ?”

Người đàn ông cầm đầu bây giờ cơ thể bị trói chặt, ngạc nhiên nói.

“Cũng không phải như vậy”.

Tần Ninh cười nói: “Chỉ là thần hiệu của kính Bắc Thương tích tụ mấy vạn năm tóm lại là có chút công dụng chữa trị, nếu như ta không trọng thương ngã gục thì các ngươi dám ra tay sao?”

Sắc mặt của người đàn ông cầm đầu hoàn toàn thay đổi.

Tần Ninh tính kế bọn họ!

Từ đầu đến cuối Tần Ninh vẫn luôn tính kế.

Thằng nhãi này, thật đáng giận!

Đối mặt với hơn mười vị huyền cảnh Tạo Hoá lại còn dám tính kế.

Bùm...

Đột nhiên, một vị vô địch huyền cảnh Tạo Hoá nhị đoạn bây giờ không chịu nổi ánh sáng của kính Bắc Thương mà cơ thể phát nổ.

Người đầu tiên.

Người thứ hai.

Từ từ, huyền cảnh Tạo Hoá nhất đoạn chết sạch.

Còn huyền cảnh Tạo Hoá nhị đoạn bây giờ cơ thể cũng bắt đầu nổ tung.

Mà tất cả những chuyện này xảy ra, Tần Ninh vẫn đứng im không hề động đậy.

Toàn bộ đều là do thần uy của kính Bắc Thương phóng ra!

Sao lại thế này?

Vẻ mặt của người đàn ông cầm đàn ông cầm đầu bây giờ hơi đờ đẫn.

Tần Ninh làm thế nào điều khiển được kính Bắc Thương thế?

Trong các đã nói rõ, kính Bắc Thương chính là mảnh vỡ của thánh khí, thần uy vô địch, huyền cảnh Tạo Hoá không thể điều khiển được, nhưng mà Tần Ninh lại làm được.

Điều này thật sự khó mà tin nổi.

Bùm...

Lại một tiếng nổ tung nữa vang lên, người đàn ông cầm đầu nhìn về phía người bên cạnh mình.

Chỉ còn hai người!

Chỉ còn lại hai người bọn họ là còn sống!

Thế nhưng liệu còn sống được bao lâu nữa đây?

Ục...

Dần dần, người đàn ông cầm đầu cảm thấy cơ thể của mình dường như đang bị ánh sáng xâm nhập, từng tia sáng cuốn lấy như muốn phá huỷ từng tấc da thịt gân mạch và xương cốt của hắn ta.

Ầm!

Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp vang lên.

Người đàn ông cầm đầu chỉ cảm thấy cơ thể của mình nhẹ bẫng, toàn thân từ trên xuống dưới thư thái vô cùng.

“Địa Sứ đại nhân!”

Người đàn ông cầm đầu nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Địa Sứ đại nhân đến rồi.

Mà lại còn tận hai người.

“Bảo các ngươi không được khinh suất, các ngươi làm việc như thế nào đấy?”

Một người đàn ông trung tuổi mặc áo trường bào màu bạc, tóc dài buộc sau gáy bây giờ đứng chắp tay, hờ hững nói.

Nhưng khác với những tên áo đen nhân sứ kia, hai người này không đội mạng che mặt màu đen.

“Triệu Địa Sứ!”

Nhìn thấy người kia, sắc mặt của người đàn ông cầm đầu hoàn toàn thay đổi.

“Được rồi Triệu Phương Bân, bây giờ không phải là lúc tính toán mấy cái này”.

Một người khác ăn mặc giống vậy nhưng nhìn nho nhã hơn rất nhiều, nói: “Hai người các ngươi lui xuống trước đi!”

“Đa tạ Nhiếp Địa Sứ!”

Giờ phút này hai người đứng vững ở trên không trung, nhìn xuống Tần Ninh ở phía dưới.

“Áo bào màu bạc, lộ mặt, đây là Địa Sứ, là đại nhân vật linh cảnh Niết Bàn!”, Thạch Cảm Đương bây giờ nhìn về phía không trung trầm trọng nói

“Ừm!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Ta biết rồi, nhưng mà trước hết ngươi có thể cút sang một bên được không?”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này cũng im lặng không lên tiếng.

Giờ đã là lúc nào rồi mà Thạch Cảm Đương vẫn còn dán sát vào người Tần Ninh, thân mật cọ xát, bộ dạng hoàn toàn là hưởng thụ chứ.

Tốt xấu gì thì cũng là huyền cảnh Tạo Hoá nhị đoạn, Thạch Cảm Đương chẳng lẽ không thể để ý đến thể diện của bản thân một chút được sao?
Chương 834: Địa Sứ

Nghe đến đấy, Thạch Cảm Đương cười he he, vẫn không biết nhục tránh sang một bên.

“Linh cảnh Niết Bàn, sư tôn, kính Bắc Thương có tác dụng không?”

Thạch Cảm Đương không chắc chắn nói.

Giống như cảnh giới Thiên Vị và huyền cảnh Tạo Hoá vậy, khác nhau một trời một vực.

Huyền cảnh Tạo Hoá và linh cảnh Niết Bàn chính là khác biệt trời vực.

Linh cảnh Niết Bàn là vô địch thế giới, có thể nói là cấp bậc đại nhân vật, nhân vật thuỷ tổ khai tông sáng lập ra môn phái.

“Không biết”.

Tần Ninh không nói nhiều.

Bây giờ cái mà hắn đang suy nghĩ không phải là liệu có giết được hai người này không mà là có thể bắt sống được bọn họ hay không.

Dù sao thì cũng là hai Địa Sứ của Thiên Đế các.

Hơn nữa còn là đại nhân vật linh cảnh Niết Bàn, chuyện mà bọn chúng biết chắc chắn nhiều hơn huyền cảnh Tạo Hoá.

Tần Ninh bây giờ không nói nhiều mà chuyên tâm giao tiếp với kính Bắc Thương.

Từ từ, lông mày của Tần Ninh hơi nhíu lại.

“Không phải là kính Nhân Hoàng mà chỉ là một phần của kính Nhân Hoàng, quả nhiên uy lực không đủ”.

Tần Ning từ tốn nói: “Nếu đã vậy thì kính Bắc Thương, đến lượt ngươi giúp ta một tay rồi!”

Giờ phút này, hai người Triệu Phương Bân và Nhiếp Dương từ trên cao nhìn xuống Tần Ninh ở bên dưới.

“Tên này không đơn giản”.

Triệu Phương Bân chậm rãi nói: “Trụ thiên vị cao vạn mét có thể thi triển dùng làm thần binh lợi khí!”

Nhiếp Dương cũng nói: “Nói thật, thật sự không muốn giết chết hắn, nếu như có thể tóm sống hắn thì có lẽ sẽ biết được không ít bí mật đâu”.

“Mệnh lệnh bên trên ngươi không thể làm trái được”, Triệu Phương Bân từ tốn nói: “Nếu không phải tầng lớp cấp cao bị người của Thanh Ninh các chặn lại thì tên này chỉ cần cử bừa một vị Thánh Sứ cảnh giới Sinh Tử ra tay thì chắc chắn sẽ phải chết”.

“Thanh Ninh các...”

Nhiếp Dương cười nhạo nói: “Trấn giữ Trung Lan quá lâu rồi, đã lúc nên thay chỗ rồi, Thiên Đế các của chúng ta chẳng qua là không dốc toàn lực mà thôi”.

“Các chủ Thanh Vân kia cũng chẳng là nhân vật gì cả!”

“Ừm!”

Triệu Phương Bân lại nói: “Nếu đã vậy thì ra tay thôi, giết chết tên này, không được nương tay”.

“Được!”

Vù vù...

Hai thân ảnh đáp xuống trong nháy mắt.

Từng luồng linh khí mạnh mẽ vô cùng.

Linh cảnh Niết Bàn chính là con đường võ giả xem xét lại, tìm kiếm những thiếu sót của bản thân và tiến hành tự hoàn thiện.

Mà đạt đến cảnh giới này thì hơi thở Tạo Hóa trở về nguyên trạng dung hợp với linh khí.

Ngưng kết thành linh khí mới, uy lực không gì có thể so bì.

Nếu như nói hơi thở Tạo Hóa có tính áp chế tuyệt đối với linh khí cảnh giới Thiên Vị, giống như một thiếu niên mười ba tuổi đối phó với một đứa trẻ con ba tuổi.

Thì linh khí sau khi dung hợp hơi thở Tạo Hóa linh cảnh Niết Bàn và linh khí thì đối phó với hơi thở Tạo Hóa giống như một người trưởng thành đối phó một thiếu niên mười tuổi vậy.

Sự chênh lệch không phải lớn một cách bình thường đâu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà bảy đại lục thứ trung tâm thống trị đại lục nhưng từ đầu đến cuối chưa bao giờ xuất hiện linh cảnh Niết Bàn.

Muốn dung hợp hơi thở Tạo Hóa và linh khí là chuyện cực khó!

Khó hơn cả lên trời!

Đây là một trở ngại.

Như rào cản giữa cảnh giới Hoá Thần đột phá lên cảnh giới Tam Vị, là một trở ngại lớn.

Vượt qua được thì chính là đại nhân vật, là một đại nhân vật chân chính thực thụ.

Nếu không vượt qua được thì cả đời sẽ bị mắc kẹt ở cảnh giới Hoá Thần, không thể đi tiếp được!

Hai người bây giờ lao ra, tung một chưởng giữa không trung.

Một chưởng mang theo linh khí cực lớn uốn lượn thành hình bàn tay.

Hai hình bàn tay lúc này trực tiếp nhào về phía bốn người Tần Ninh.

Đối diện với cảnh này, Tần Ninh mỉm cười.

“Bắc Thương, thang trời cung Bắc Thương của ông cũng không phải do ta đánh sập đâu đấy!”

“Hôm nay ta liền vận dụng mạch sống của cung Bắc Thương của ông!”

Tần Ninh mỉm cười sải bước đi ra.

Một khắc sau, cung Bắc Thương phía sau giống như đang sống dậy.

Rống...

Một tiếng rít dài lúc này đột ngột vang lên.

Tiếng ầm ầm dần lan rộng ra.

Trên cung Bắc Thương bây giờ xuất hiện một đầu thanh long khổng lồ, rắc rối đan xen, từ từ đầu rồng không ngừng vươn lên.

Rồng khổng lồ dài vạn trượng, hư ảnh hùng vĩ, thậm chí còn lấn át cả thần hồn băng hoàng và uy phong của rồng băng.

“Đây là cái gì?”

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của hai đại Địa Sứ Nhiếp Dương và Triệu Phương Bân đột ngột thay đổi.

Cho dù là linh cảnh Niết Bàn thì hai người bây giờ cũng không dám khinh thường.

Bùm bùm...

Ngay lập tức hai tiếng nổ vang lên, hai hình bàn tay trong nháy mắt bị đánh tán loạn.

Tần Ninh lúc này phi thân bay lên, đáp xuống bên trên đầu rồng.

“Lão đầu Bắc Thương tại sao lại chọn chỗ này để xây dựng thiên cung Bắc Thương?”

Tần Ninh cười nói: “Các ngươi không biết, đám lão già Thiên Đế các chẳng lẽ cũng không biết sao?”

“Chỗ này ngưng tụ long mạch, long khí có thể quét sạch vạn dặm!”

“Các ngươi chỉ là hai Địa Sứ mà dám đứng ở trước mặt ta phát ngôn lung tung, các ngươi là cái thá gì chứ?”

Tần Ninh vừa nói xong, toàn thân từ trên xuống dưới tràn ngập sát khí.

“Nuốt!”

Một tiếng quát trầm thấp vang lên vào lúc này.

Ầm...

Móng vuốt của rồng khổng lồ nhô ra.

“Chết tiệt!”

“Không phải thiên cung chẳng có cái gì đặc biệt hết sao?”

Hai người Triệu Phương Bân và Nhiếp Dương bây giờ mắng to một tiếng.

“Rút lui!”

Không nói nhiều, hai người ngay lập tức chạy trốn ra bên ngoài cách xa vạn mét.

“Chạy được sao?”

Thân ảnh của Tần Ninh đuổi theo sát phía sau, móng vuốt khổng lồ đã xuất hiện ở bên ngoài cách xa vạn mét.

Bùm bùm...

Tiếng nổ tung trầm thấp lúc này vang lên.

Hai thân ảnh lúc này bị móng vuốt khổng lồ đập trúng, xương cốt toàn thân đứt đoạn, điên cuồng phun ra máu.

Một trảo gần như lấy mạng cả hai người.

Một khắc sau, móng vuốt khổng lồ quắp hai người trở lại.

Lúc này, hai tên nhân sứ vẫn còn sống sắc mặt tái mét.

Địa Sứ đại nhân... bị một trảo đánh cho xương cốt tan nát?

Điên rồi!

Thế giới này điên loạn rồi!

Chạy thôi!

Hai người gần như không hề có một chút do dự.

“Chạy được sao?”

Tần Ninh thốt ra một câu.

Từ bên trong miệng rồng phun ra một luồng khí nhàn nhạt.

Bùm bùm...

Hai tiếng nổ tung vang lên, hai thân ảnh bây giờ biến thành bột mịn trong nháy mắt, trên không trung sương máu bay bay, hồi lâu vẫn không tan.

Tần Ninh lúc này đáp thân xuống, nhìn hai người bên dưới.

“Triệu Phương Bân? Nhiếp Dương?”

Nhìn về phía hai người, Tần Ninh từ tốn nói: “Bây giờ có thể thành thật nói chuyện một chút!”

“Ta hỏi các ngươi, vì sao Thiên Đế các lại muốn giết ta?”

Tần Ninh mở miệng nói.

“Muốn moi tin tức từ miệng của bọn ta sao, ngươi nằm mơ đi!”

“Vậy sao?”

Tần Ninh búng tay một cái.

“A...”

Ngay lập tức, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Sắc mặt của hai người trắng bệch, đau đến mức muốn ngất đi thế nhưng lại có một nguồn lực duy trì sự tỉnh táo của hai người.

“Các ngươi yên tâm, đây là khí long mạch, bảo đảm các ngươi sẽ không chết thế nhưng lại khiến các ngươi cảm nhận được một cách rõ ràng sự đau đớn trên thân thể”.

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Thế mạnh của linh cảnh Niết Bàn ở chỗ khống chế sức mạnh, linh khí sau khi dung hợp với máu thịt sẽ đạt đến mức cực hạn cao nhất, tuổi thọ gần mười lăm ngàn năm”.

“Nhưng võ giả mạnh mẽ đến đâu vẫn sẽ sợ đau đớn, càng mạnh mẽ thì đau đớn càng lớn càng sâu”.

“Các ngươi không nói ta có thể từ từ chơi đùa với các ngươi”.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của hai người Nhiếp Dương và Triệu Phương Bân lập tức lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Tần Ninh là ma quỷ!

“Sao nào? Suy nghĩ kĩ chưa?”

“Bọn ta không biết!”

Nhiếp Dương đột nhiên nói: “Chúng ta chỉ nhận mệnh lệnh từ Thánh Sứ đại nhân, thi hành mệnh lệnh, giết ngươi lấy kính Bắc Thương”.

Tần Ninh lại nói: “Vậy tại sao Thánh Sứ đại nhân của các ngươi lại không đích thân đến đây?”

Ngữ khí của Tần Ninh mang theo sự thất vọng.

Nếu Thánh Sứ đích thân đến thì có lẽ sẽ biết thêm được nhiều tin tức hơn.

Xem ra, Địa Sứ ở trong Thiên Đế các cũng chẳng phải là nhân vật to lớn gì cả.

Nghe ra được sự thất vọng trong câu nói của Tần Ninh, trong lòng hai người thầm mắng Tần Ninh một lần.

Thánh Sứ là nhân vật cấp bậc nào kia chứ? Là cảnh giới Sinh Tử khổng lồ, nếu như đích thân đến đây thì cho dù là mười tên Tần Ninh cũng chẳng thể giết nổi đâu.
Chương 835: Ta nhìn ngươi mới không đủ tư cách

Thằng nhãi này không những không có ý may mắn chút nào, ngược lại là hoàn toàn đáng tiếc.

Hai người phát hiện Tần Ninh không chỉ là ác ma, càng là gan lớn che trời.

“Nói như vậy, các ngươi cũng không có ích gì, ngược lại không bằng cứ trực tiếp giết”, Tần Ninh cười nói.

“Đừng mà sư tôn!”

Thạch Cảm Đương lúc này đi ra nói: “Trực tiếp giết không hết hận, ban đầu những tên này hành hạ ta, ta cũng phải hành hạ lại”.

“Sư tôn cứ dùng cách người vừa dùng, cố gắng hành hạ đến chết”.

“Đừng!”

Đột nhiên, Triệu Phương Bân thê lương nói một tiếng: “Ta biết những tin tức khác, chỉ cầu ngươi cho ta thoải mái”.

“Nói”.

Tần Ninh từ từ nói.

“Các đại nhân Thánh Sứ của Thiên Đế các từng đến Cửu U đại lục, giống như có mưu đồ ở Cửu U đại lục, chẳng qua là thân phận bọn ta không đủ để biết được cơ mật”.

“Mà chuyện này có liên qua đến Ma tộc dưới lòng đất Cửu U đại lục”.

“Hình như Thiên Đế các và Ma tộc…”

Bịch…

Bịch…

Chỉ là đột nhiên, lời của Triệu Phương Bân còn chưa nói hết, hai tiếng nổ bùm lúc này vang lên.

Hai người Triệu Phương Bân và Nhiếp Dương đầu trực tiếp nổ bể.

Mất mạng tại chỗ!

Lập tức Thạch Cảm Đương cẩn thận nhìn bốn phía.

“Người không có tới!”

Nhưng Tần Ninh mở miệng, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía giữa không trung.

Ở đằng kia, một tia kim quang lóe lên ánh sáng thánh khiết.

Một thân ảnh xuất hiện ở bên đó.

Thân ảnh kia mang theo kim quang nhàn nhạt.

Là một hư ảnh, một thân áo bào màu vàng, quần áo trang sức giống Triệu Phương Bân và Nhiếp Dương, chỉ có điều là màu vàng.

“Thánh Sứ!”

Thạch Cảm Đương nói nhỏ một tiếng.

Thánh Sứ, đó chính là nhân vật đầu trùm vượt qua linh cảnh Niết Bàn.

“Ngược lại xem thường ngươi rồi!”

Hư ảnh màu vàng lúc này nói mê một tiếng.

“Muốn đến thì đến bằng người thật, truyền âm vạn dặm làm gì? Muốn giết ta, Thánh Sứ cũng không đủ, phải các chủ của các người đích thân đến”.

Lúc này Tần Ninh thản nhiên ung dung đáp.

“Ngươi còn chưa đủ tư cách”.

“Ta nhìn ngươi mới không đủ tư cách, sinh tử chín kiếp, nhìn bộ dạng này của ngươi, nhiều nhất là vượt qua ba bốn kiếp, giả bộ trước mặt ta không đủ”.

Tần Ninh cười nói: “Nếu muốn giết ta, bây giờ ngươi mau tới đi, ta ở đây chờ ngươi”.

“Sớm muộn ngươi sẽ biết, cái gì gọi là sợ hãi”, hư ảnh lạnh lùng nói.

“Chỉ có nhanh mồm nhanh miệng, có bản lĩnh gì?”, Tần Ninh giễu cợt nói: “Cảnh giới Sinh Tử dù thế nào cũng là cấp đầu trùm, xuất hiện đi, đánh nhau thử một trận với ta!”

Hư ảnh lại một lần nữa lạnh lùng nói: “Tần Ninh, tốt, rất tốt, bản tôn nhớ ra ngươi rồi”.

“Hạng người rắn chuột không dám lộ mặt”.

Cự Long Long Trảo trong bàn tay Tần Ninh lúc này phất lên.

Bịch…

Bỗng nhiên, một thân ảnh kia biến mất tán loạn.

Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhân vật lớn của linh cảnh Niết Bàn!

Nhân vật đầu trùm cảnh giới Sinh Tử.

Thiên Đế các rốt cuộc là nội tình thế nào?

Lúc này Tần Ninh từ từ nói: “Xem ra bọn họ chạy đến theo danh tiếng Cửu U đại đế của ta kiếp trước, Thiên Đế các… Thiên đế…”

Tần Ninh giống như đang lầm bầm.

Chỉ có điều hắn khống chắc chắn, Thiên Đế các chỉ là chạy theo một kiếp hắn là Cửu U đại đế, hay là nhằm vào hắn… chín đời chín kiếp.

Trong lúc này, khác biệt lại rất lớn.

Bàn tay Tần Ninh vung lên, Cự Long tiêu tán.

Tần Ninh nhìn về phía cung Bắc Thương, từ từ nói: “Đồ vật bên trong, ta chỉ lấy đi năm món, nhiều thứ không cầm, lão già kia, ngươi cứ trông coi của cải của mình, hãy yên nghỉ đi”.

“Nơi đây ta sẽ phong cấm, trọn đời không xuất thổ nữa!”

Lời nói vừa dứt, bàn tay Tần Ninh vung lên, dẫn theo ba người Thạch Cảm Đương rời đi.

Cùng lúc đó, phía xa xa không ít thân ảnh nhốn nháo.

Đã kết thúc rồi sao?

Hầu như huyền cảnh Tạo Hóa chết sạch.

Mà hình như phía sau có khí tức càng cường đại hơn đến, nhưng cũng tán loạn rồi.

Cũng bị giết rồi sao?

Vào lúc này, từng thân ảnh đều khó tin.

Tần Ninh!

Sát thần!

Ác ma!

“Rút lui!”, có võ giã đại lục lập tức hô lên: “Nơi đây không thể lưu lại”.

“Đúng, mau đi thôi”.

“Tần Ninh quá đáng sợ, nội tình mấy vạn năm của bảy đại lục thứ trung tâm lớn lần này coi như xong”.

“Như vậy vừa hay, đại lục Bắc Thiên cũng nên thay đổi chút dáng vẻ, nên là thiên hạ của chúng ta rồi”.

Từng thân ảnh đã rời đi hết.

Huyền cảnh Tạo Hóa của bảy đại lục thứ trung tâm chết hết.

Cảnh giới Thiên Vị và cảnh giới Địa Vị lần điều động này không ai sống sót.

Điều này đối với bảy đại lục thứ trung tâm lớn là đả kích tuyệt đối, bọn họ có lẽ nên đứng ra thay đổi chút lề lối trước mắt.

Nhất thời, từng thân ảnh rời khỏi thiên cung Bắc Thương.

Vào lúc này, Tần Ninh dẫn theo ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ra khỏi cung Bắc Thương.

Đứng ở cửa thiên cung Bắc Thương, nhìn cung điện lớn như vậy, thân ảnh hào hùng.

Tần Ninh từ từ nói: “Thiên cung Bắc Thương sẽ trở thành lịch sử”.

Bàn tay quơ lên, từng đường huyền văn vào lúc này ngưng tụ.

Nhất thời, từng đường huyền ùn ùn kéo đến.

Cùng lúc đó, trong thiên cung Bắc Thương cũng từ từ bay lên.

Trời đất vào lúc này biến sắc.

Âm thanh đùng đoàng vang lên.

Vô số người rời khỏi đứng từ xa nhìn cảnh này.

Thiên cung Bắc Thương xuất hiện nhanh chóng, bây giờ biến mất cũng nhanh chóng.

Thiên cung Bắc Thương không ngừng trầm xuống, sẽ chôn giấu ở đâu, lần này không ai biết.

Nhưng vô số người biết, từ hôm nay trở đi, tên Tần Ninh ở đại lúc Bắc Thiên sẽ trở thành cơ ác mộng trong lòng vô số người, không ai dám chọc đến.

“Sư tôn, đi thành Thương Vân trước chứ?”

Thạch Cảm Đương lúc này phá phách.

“Tiểu tử thối, đi thôi!”

Tần Ninh cũng cảm thấy có chút cần thiết, dù sao đến Thương Vân, người của Thương gia đã nhiệt tình tiếp đãi.

Cáo từ lúc sắp chia tay cũng phải.

Một nhóm bốn người dẫn theo hai con sư tử đá đi về phía thành Thương Vân.

Vào lúc này bên trong thành Thương Vân thoạt nhìn yên tĩnh không ít.

Dù sao, thiên cung Bắc Thương mở, võ giả tạm trú bên trong thành Thương Vân đều đã chạy về hướng thiên cung Bắc Thương.

Bốn người Tần Ninh trở về, dọc đường không ít võ giả né tránh xa.

“Chúng ta không ăn thịt người ta, tránh xa như vậy làm gì?”, Thạch Cảm Đương lẩm bẩm.

“Bớt nói nhảm”.

Tần Ninh từ từ nói: “Bái biệt Thương gia, lên đường trở về Cửu U, lần này nên đi vào thế giới lòng đất nhìn một chút”.

Thế giới lòng đất!

Ma tộc!

Thạch Cảm Đương nhất thời tới hứng thú, nói: “Chín vạn năm trước không diệt hết hoàn toàn đám súc sinh không biết sinh ra từ đâu, lần này nhất định giết sạch bọn chúng!”

Bốn thân ảnh hạ xuống, trực tiếp vào thành.

Đi tới bên trong đình viện phía trước, mấy cô thị nữ đang bận rộn, không có thay đổi quá lớn so với trước đây.

Chỉ là cùng với bốn người quay về, không bao lâu một thân ảnh xinh đẹp, vội vàng chạy tới.

“Thạch đại ca!”

“Thương Nguyệt muội muội!”

Nhìn thấy thiếu nữ, Thạch Cảm Đương cười hắc hắc.

“Thạch đại ca, chuyến này mọi người không sao chứ?”

“Ta có thể có chuyện gì?”

Thạch Cảm Đương cười nói: “Yên tâm đi, không sao, đều đã giải quyết xong rồi”.

Vẻ mặt Thương Nguyệt có vẻ hơi chút mất tự nhiên, nói: “Thạch đại ca giúp xong, có phải nên quay về rồi không? Ta tiễn Thạch đại ca”.

Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương toét miệng cười một tiếng.

Một bên, Thần Ninh thần sắc bất động nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK