Diệp Viên Viên trong nháy mắt phi thân lên.
"Công tử...", Diệp Viên Viên đỡ lấy Tần Ninh, một mặt hổ thẹn.
"Ta..."
"Ta đã nói là nàng thăng cấp rồi mà, không nhớ à?"
Tần Ninh cười nói: "Về sau không cho phép nàng gọi ta là công tử nữa, cứ gọi ta Tần Ninh là được. Đương nhiên, mặc dù cha mẹ hai bên chưa hẹn ước điều gì, nhưng nếu nàng gọi ta là phu quân thì cũng không phải không thể".
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên ửng đỏ.
Tần Ninh cười nói: "Có phải nàng vừa mơ một giấc mộng đẹp không? Mộng đẹp gì thế? Có phải là trong mộng có ta? Có phải là cùng nhau dời sông lấp biển?"
Nghe đến lời này, sắc mặt Diệp Viên Viên càng thêm đỏ bừng.
Nàng xưa nay không thích nhiều lời, không quen bày tỏ cảm xúc, giờ khắc này chỉ thấy rất khó nói chuyện.
Trong mộng, nào chỉ là dời sông lấp biển.
Thậm chí còn mơ thấy nàng và Tần Ninh con cháu đầy đàn nữa kia.
"Sư phụ!"
Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch lúc này cũng thức tỉnh.
Diệp Viên Viên nhìn ba người, nói: "Công... Tần Ninh giao cho các ngươi, ta đi giúp Nguyệt tỷ tỷ!"
Diệp Viên Viên phi thân ra.
Giờ khắc này, nhóm người Nguyên Mậu, Tiên Nhân, Chu Dịch lần lượt thức tỉnh.
Đất Cực Nhạc Tiên biến mất.
Võ giả các bên dần dần khôi phục, những con rối, Thánh Khôi kia cũng liên tiếp khôi phục.
Mọi người không kịp suy nghĩ nghĩ gì nhiều, liền lập tức giết ra.
Tiên Nhân phu nhân giờ phút này cũng đi tới bên cạnh Tần Ninh.
"Không sao chứ?"
Tần Ninh cười: "Không chết được".
"Văn Vương..."
"Chết rồi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Giải quyết mấy người Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường đi, đám Thiên Vương Thánh Khôi kia mà bị bọn chúng mang đi thì sẽ khá phiền phức".
Tiên Nhân phu nhân gật đầu.
"Chu Dịch!"
"Nguyên Mậu!"
Tiên Nhân phu nhân quát: "Đừng giả bộ chết, ngăn lại năm tên kia đi, không để một ai chạy thoát hết".
Đường chủ Chu Dịch của Ngự Hư tông.
Tuyết vương sứ Nguyên Mậu của Thính Tuyết sơn trang .
Hai người giờ phút này cũng gật đầu.
Giờ khắc này, năm người Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Tôn Độn, Cổ Chấn, Hồng Nguyên Kiệt đều tỏ vẻ kinh hãi.
Văn Hiên đâu?
Tần Ninh đi ra, còn Văn Hiên chạy đi đâu rồi?
"Cái tên phế vật Văn Hiên này chết rồi sao?"
Võ Ly Thiên gầm nhẹ nói: "Nếu ông ta không chết thì tại sao đất Cực Nhạc Tiên lại mất đi khống chế cho được?"
Nghe đến lời này, mấy người nhìn về phía Tần Ninh đang giữa không trung, trong lòng phát lạnh.
Vương Giả tam phẩm! Cứ như vậy chết ở trong tay Tần Ninh sao?
Thế này cũng quá khủng bố.
"Thánh Khôi không ổn rồi, rút!"
Võ Ly Thiên quát khẽ nói: "Năm người chúng ta đều là Bán Vương, ở lại đây chính là chịu chết".
Nói xong, Võ Ly Thiên nhìn về phía Ứng Tường.
Giờ khắc này, Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên đang quấn lấy Hồng Nguyên Kiệt, Tôn Độn cùng Cổ Chấn.
Hai người bọn họ mà muốn chạy thì cũng có thể.
"Đi!"
Ứng Tường giờ phút này cắn răng nói: "Tất cả đều chạy thì sẽ không có khả năng, chạy được bao nhiêu thì chạy vậy!”
"Ừm!"
Võ Ly Thiên gật đầu, bóng dáng lóe lên, lập tức vọt thẳng ra.
Giờ này, ba người Tiên Nhân, Nguyên Mậu, Chu Dịch cũng đã đánh tới.
Chỉ là trong chớp nhoáng này, từng con Thánh Khôi lại liều mạng ngăn cản ba người.
"Muốn chạy à?"
Tần Ninh thấy hai người muốn bỏ chạy, sắc mặt không thay đổi.
"Chạy được sao?"
Nói xong, hắn vẫy tay một cái.
Lôi Điện Thánh Long gào thét phóng về phía hai người.
Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường nhìn thấy Lôi Điện Thánh Long kia thì tái mặt.
"Tại sao cái tên khốn này cho đến giờ vẫn có thể điều khiển được con rồng sấm sét kia chứ?”
"Hiện tại cũng không phải lúc mắng chửi người đâu".
Ứng Tường lạnh như băng nói: "Tần Ninh... Đáng chết thật!"
Oanh...
Cự long gào thét, phóng tới hai người.
Tiếng nổ đùng đoàng kịch liệt vang lên.
Con cự long kia há miệng cắn xuống, phập một tiếng vang lên, máu tươi nổ tung.
Sắc mặt Võ Ly Thiên ảm đạm không thôi.
Nhưng nếu chỉ thế thì cũng không sao.
Con cự long kia lại đánh tới tiếp.
"Tần Ninh, ngươi sẽ không được chết yên thân đâu!"
Võ Ly Thiên phẫn nộ gào thét: "Thiên Đế các sẽ băm vằm ngươi ra, rút gân lột da của ngươi".
"Hừ!"
Tần Ninh ở trên cao nhìn xuống Võ Ly Thiên.
"Thiên Đế các có thể rút gân lột da ta hay không thì ta không biết, nhưng ta thì có thể rút da lột gân ngươi đấy!"
Một câu hừ vang lên.
Tần Ninh búng tay ra.
Lôi ĐiệnThánh Long giờ phút này há miệng ra, một hơi nuốt chửng Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường.
Tiếng sấm sét lốp bốp vang lên, linh khí cùng linh thức của cả hai người kia dần dần tán loạn, bị sấm sét đánh tan.
Trong lúc máu tươi nổ tung, máu thịt be bét, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Sức sống của cả hai tên kia dần dần tán loạn.
Giờ khắc này, ba người Cổ Chấn, Hồng Nguyên Kiệt, Chu Dịch bị Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Tiên Nhân phu nhân, Nguyên Mậu và Chu Dịch vây công, liên tục bại lui.
"Đáng chết!"
Cổ Chấn quát một tiếng.
Ông ta không ngờ rằng, khi chính mình vừa mới để lộ thân phận thì lập tức rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.
Khốn kiếp! Vậy những năm qua ông ta ẩn náu thân phận để làm gì chứ!
Lấy giỏ trúc mà múc nước, dã tràng xe cát.
"Tần Ninh, cho dù bản tọa có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"
Hét xong, thân thể Cổ Chấn trong nháy mắt nổ tung.
Dù sao cũng chết thì ông ta sẽ kéo thêm vài kẻ chết theo.
Tần Ninh giờ phút này vung tay ra.
Con Lôi Điện Thánh Long kia lúc này hóa thành ba lớp sấm sét bao trùm lên ba người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Tiên Nhân.
Cổ Chấn nổ tung nhưng bị lớp sấm sét đỡ lại.
Chỉ là Chu Dịch cùng Nguyên Mậu thì không được may mắn như vậy.
Sắc mặt hai người tái đi, rút lui về sau.
Bọn họ nhìn Tần Ninh, muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Cái tên này đúng là biết bao che khuyết điểm.
Là người của mình liền che chở, không phải thì trực tiếp mặc kệ?
Giờ khắc này, Tần Ninh lười quan tâm.
Cốc Tân Nguyệt có lớp sấm sét gia trì vào thì bộc phát càng thêm mãnh liệt.
Bán Vương có cường độ linh thức chín vạn mét cũng có thể hoàn toàn đối mặt ba người.
Hiện tại cũng không cần phải nhắc đến Tôn Độn cùng Hồng Nguyên Kiệt còn sót lại.
Oanh... Một tiếng nổ vang lên, Tôn Độn bị Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên đánh cho nổ tung.
Hồng Nguyên Kiệt thấy cảnh này thì hoàn toàn hết hy vọng.
Vương Giả đều chết rồi, Bán Vương như ông ta thì chạy thoát kiểu gì?
"Thiên Đế các, ta hận!"
Ông ta vừa hét xong, Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên và Tiên Nhân phu nhân đã đánh tới.
Ầm ầm... Vị Bán Vương cuối cùng bỏ mình.
Giờ khắc này, đám Thánh Khôi tràn đầy mặt đất đã giảm sút mấy phần lực công kích.
Động tác của con rối kia cũng sẽ càng thêm cứng ngắc.
Thế nhưng trận chiến vẫn không dừng lại.
Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên một thân sát khí đi tới bên cạnh Tần Ninh.
"Tiếp theo phải làm sao đây?"
Cốc Tân Nguyệt mở miệng nói: "Đám Thánh Khôi cùng con rối này vẫn khá là khó chơi đấy".
"Ta tự có biện pháp của mình!"
Tần Ninh cười đáp.
"Bảo mọi người rút khỏi cổ thành đi!"
Tần Ninh nói xong thì hạ thân xuống, đi về phía giữa tòa thành cổ.
Ở nơi đó, sáu con Thánh Khôi cấp bậc Thiên Vương vẫn đứng yên như cũ.
Ảo ảnh ngày càng mờ nhạt đi.
"Thiên Đế các...", Tần Ninh thở dài, từng luồng linh khí từ đầu ngón tay bay ra.
Ông...
Trong lúc nhất thời, tiếng ầm ầm vang lên, sáu ảo ảnh dường như bị dẫn dắt, không ngừng di động.
Giờ khắc này, võ giả các phương đều đã rút khỏi.
Khi Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường bỏ mình, cổ thành đại trận đã không thể cầm tù được bọn họ nữa.
Tần Ninh giờ phút này dẫn động sáu ảo ảnh Thánh Khôi bay lên không.
"Đến lúc kết thúc rồi!"
Một tiếng thì thầm, hai tay vung vẩy.
Sáu ảo ảnh Thánh Khôi trong nháy mắt đi về phía sáu góc của tòa thành cổ.
Chương 1392: Tiếp nhận tẩy lễ
Sau một khắc, tiếng nổ vang lên.
Toàn bộ cổ thành, bên trong cấm chế.
Sáu con Thánh Khôi trực tiếp nổ tung.
Mà khi sáu con Thiên Vương Thánh Khôi nổ tung thì đám Thánh Khôi còn lại cũng lần lượt nổ theo.
Mọi người thấy cảnh này thì trợn mắt hốc mồm.
Tần Ninh... sao lại làm được?
Giờ này, cổ thành không ngừng vang lên tiếng nổ.
Cơn nổ càn quét toàn bộ cổ thành.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh bên trong cơ thể bộc phát ra.
Khí tức mạnh mẽ xông thẳng tới chân trời.
"Chết sạch rồi...", Nguyên Mậu Tuyết vương sứ giờ phút này thầm nói.
Vậy mà chết sạch rồi!
Nguyên Mậu nhìn Tần Ninh, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
"Cũng không phải là ta ban đầu không sử dụng đến biện pháp này, chỉ là Võ Ly Thiên và Ứng Tường còn chưa chết thì ta sẽ không thể nào sử dụng. Mặc dù muốn dẫn động thánh thạch bên trong cơ thể sáu con Thiên Vương Thánh Khôi nổ tung để khiến cho thánh thạch bên trong cơ thể những con Thánh Khôi khác nổ tung, nhưng nếu người điều khiển vẫn còn thì sẽ không có cách nào dẫn động".
Tần Ninh giờ phút này mở miệng.
Nguyên Mậu vội vàng nói: "Tại hạ không có ý này, Tần công tử nghĩ nhiều rồi".
Thực tế, ông ta đúng là thầm cảm thấy nghi hoặc, nếu ngay từ đầu Tần Ninh đã dẫn nổ Thánh Khôi thì cũng sẽ không tổn thất nhiều người như vậy.
Nhưng đó cũng chỉ là nghi hoặc mà thôi.
Ông ta cũng không dám chất vấn.
Lần này có hẳn hơn hai vạn võ giả đi vào hải đảo Thiên Ngoại, nhưng bây giờ, chỉ còn lại bốn, năm ngàn người.
Tổn thất nặng nề.
Cho dù là ngũ đại thế lực bá chủ cũng tổn thất cực kì nghiêm trọng.
Mất mát cỡ này cho dù ai cũng không thể nào cảm thấy nguôi ngoai.
"Kết thúc rồi mà còn ở nơi này làm gì?"
Tiên Nhân phu nhân giờ phút này mở miệng nói: "Mọi người vào được mà không ra được à?"
Nghe đến lời này, Nguyên Mậu cùng Chu Dịch đều chắp tay rồi lần lượt dẫn người rời đi.
"Các ngươi đi cùng chúng ta đi!"
Tiên Nhân phu nhân nhìn Tần Ninh, nói: "Để tránh nảy sinh bất trắc trên đường trở về".
Nghe đến lời này, Tần Ninh gật đầu.
Lần này hắn bị thương rất nặng, rất nặng.
Bị Văn Hiên đánh lén một kích, bị trọng thương, sau đó giao thủ với Văn Hiên, linh khí cùng linh thức tiêu hao càng thêm nghiêm trọng.
Cơ thể hắn lúc này đúng là không thể động thêm một chút khí lực nào.
Bên bờ hải đảo Thiên Ngoại.
Từng đội người rời đi.
Mỗi bên tự thi triển thần thông chạy trốn khỏi nơi đây.
Nơi này quá tà ma.
Tuy nói lần này tổn thất nghiêm trọng, thế nhưng các phương đều tìm được không ít thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược ở trong hải đảo, thu hoạch to lớn.
Trên chiến thuyền của Thiên Ngoại Tiên.
Tiên Nhân phu nhân nhìn Tần Ninh đi bộ ra, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói: "Vết thương của Thanh Vân..."
"Không vấn đề gì!"
Tần Ninh cười nói: "Tuy nói dược liệu không tập hợp đầy đủ, nhưng lần này cũng không cần luyện dược, ta có biện pháp giúp khôi phục thương tích của biển linh thức".
Tiên Nhân phu nhân gật đầu.
"Ngươi không sao chứ?"
"Vẫn là câu nói kia, không chết được".
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Có điều lần này đúng là mất mặt quá, bị người ta đánh lén một kích, cô cũng đừng có kể cho lão già kia, ta không gánh nổi người này đâu".
Tiên Nhân phu nhân bĩu môi.
"Sư đồ các ngươi chính là cái loại bệnh sĩ chết trước bệnh tim!"
Tần Ninh khẽ cười nói: "Đây là tôn nghiêm, cô hiểu không?"
"Không hiểu!"
Tiên Nhân phu nhân tức giận nói: "Tám vạn năm qua, rốt cuộc ngươi đã đi nơi nào?"
"Đổi thân phận khác, trải qua không ít chuyện, vốn là chuẩn bị Vương Giả trở về, rung động mọi người một lần, thật không ngờ là lại thất bại".
Tiên Nhân không nói nhiều.
"Dựa theo các hành động của Thiên Đế các, có thể thấy được dường như Thiên Đế các nhằm vào bạn cũ của ngươi”.
“Ngươi chẳng lẽ không có ý kiến gì về chuyện này sao?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh mỉm cười.
"Có lẽ là người quen cũ đi!"
Lời này vừa nói ra, Tiên Nhân hơi sững sờ.
Một lúc lâu sau, Tiên Nhân mới nói: "Ngươi tính ra cũng thuộc dạng nhìn thoáng".
"Nếu là người quen cũ, ngươi có thể đoán được là ai không?"
"Đoán không ra".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Là ai cũng mặc kệ, đoán nhiều làm gì cho phiền ra, là ai đi nữa thì đến lúc ấy ta làm thịt là xong".
Tiên Nhân đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
"Sao chàng lại đi ra đây hả?"
Một giọng nói giận dữ vang lên bên tai.
Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên đi ra khoang tàu, nhìn Tần Ninh.
"Ta cũng không phải bị bệnh nguy kịch, hóng chút gió cho thoải mái".
Tần Ninh cười đáp.
"Chuẩn bị thỏa đáng rồi sao?"
"Ừm!"
"Đã như vậy liền bắt đầu đi".
Tần Ninh cười nói.
"Bắt đầu cái gì?"
Tiên Nhân phu nhân ở một bên khó hiểu nói.
"Đạt được bảo bối thì dĩ nhiên là phải dùng rồi".
Tần Ninh nói với Tiên Nhân: "Cô cũng đi cùng đi, miễn cho thằng nhóc Thanh Vân kia nói này nói nọ ta".
Tần Ninh nói xong thì đi vào trong khoang thuyền.
Giờ này khắc này, tại một gian phòng bên trong khoang thuyền.
Một tòa tháp lẳng lặng đứng sững.
"Bách Luyện Thánh Tháp".
Nhìn thấy Bách Luyện Thánh Tháp, Tiên Nhân phu nhân càng thêm không hiểu.
"Bách Luyện Thánh Tháp này vốn đã là một món Thánh khí, nhưng bởi vì nó từ thế giới Cửu Thiên giáng lâm đến đại lục Vạn Thiên, bị phép tắc thiên địa ăn mòn nên sức mạnh bị tổn hại nhiều".
"Hiện tại ta sẽ dùng một món pháp bảo để dung hợp, tốt xấu gì cũng sẽ chữa trị được chút ít".
"Hơn nữa ở tầng thứ chín của nơi này có chín cái Vương tọa có thể giúp Thiên Nhân thất bộ, ngưng tụ biển linh thức".
Tần Ninh ngừng lại suy nghĩ một lát rồi nói: "Nó tương tự như một loại tẩy lễ quán đỉnh, Tiên Nhân, cô là Thiên Nhân thất bộ, Viên Viên cũng là Thiên Nhân thất bộ, vừa hay trên đường quay về giúp hai người ngưng tụ".
"Giang Bạch, Nhàn Ngư cùng Tiểu Thạch Đầu, ba người các ngươi ở cảnh giới Thiên Nhân cấp độ khác nhau, cái này cũng rất có lợi đối với các ngươi, cũng tiến vào cả đi!"
Tần Ninh nói rồi, Thánh Tháp mở ra.
Mấy thân ảnh, nhao nhao đi vào.
Tiến vào tầng thứ nhất, khí tức cực nóng đập vào mặt.
Chỉ là lần này cũng không có hỏa khôi như trước.
Bách Luyện Thánh Tháp đã bị Tần Ninh khống chế, có hỏa khôi xuất hiện hay không là do Tần Ninh định đoạt.
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn sang một bên.
Nơi đó có Thiên Thanh Viêm cùng Diệp Ngọc Phong đang lẳng lặng đợi.
"Không cần phải để ý đến họ đâu, cũng chẳng làm được gì nhiều".
Tần Ninh dẫn mấy người đi thẳng tới tầng thứ chín.
Tầng thứ chín có chút rộng lớn, Thánh Tháp này tạo ra một không gian cực kì rộng lớn.
Chín chỗ ngồi lẳng lặng đứng sừng sững ở xung quanh tầng thứ chín.
Ở giữa là một cái bàn tròn.
Tần Ninh nhìn về phía mấy người, nói: "Từ biển Thiên Ngoại trở về đại lục Thiên Ngoại chí ít cần một, hai tháng, thời gian này sẽ đủ cho các ngươi tiếp nhận tẩy lễ".
"Viên Viên cùng Tiên Nhân, hai người hãy ghi nhớ, chỉ cần bước vào Bán Vương là được, không cần hoàn toàn ngưng tụ biển linh thức, thành tựu Vương Giả ở nơi cấm địa này cũng không có gì tốt".
"Tiểu Thạch Đầu cùng Giang Bạch, hai người các ngươi cứ việc hấp thu, có thể đến cảnh giới gì liền đến cảnh giới đó, đừng lo lắng sẽ gặp di chứng".
"Ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm nói cho các ngươi biết rằng sẽ không có bất kỳ di chứng nào".
"Nhàn Ngư, ngươi cứ tận lực ngưng tụ biển linh thức là được, mở ra bảy ấn, Thiên Nhân ngũ bộ. Chờ ngươi đến Thiên Nhân thất bộ, ta sẽ giúp ngươi mở ra chín ấn, đến lúc ấy sẽ cực có lợi cho việc bước vào Vương Giả".
Ba người đều gật đầu.
"Đã như vậy, các ngươi tự mình thi triển đi!"
Tần Ninh từ từ nói: "Thuận theo tâm ý là được, sẽ có lời chỉ dẫn nên làm như thế nào".
Nói xong, Tiên Nhân, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch lần lượt tìm chỗ ngồi, bình yên ngồi xuống.
Giờ khắc này, bóng dáng năm người trở nên mờ đi.
Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt rời khỏi tầng thứ chín, phong cấm lại nơi đây.
"Nàng có muốn ngồi một chỗ không?"
Tần Ninh cười nói: "Chờ chúng ta rời khỏi biển Thiên Ngoại, nàng có thể dùng nó để thăng làm Vương Giả".
"Không cần!"
Cốc Tân Nguyệt đỡ lấy Tần Ninh, cười nói: "Chính bản thân ta có thể tự đi vào Vương Giả".
Tần Ninh gật đầu, nhưng trong lòng thì tán thưởng.
Cốc Tân Nguyệt quá mạnh! Ở điểm này, Tần Ninh không thể không cảm thán.
Cho dù hắn đã từng là Nguyên Hoàng Thần Đế, thực lực đủ để đứng vào hàng ngũ năm Thần Đế đứng đầu Thương Mang Vân Giới thì e là hắn cũng không mạnh bằng Cốc Tân Nguyệt ở thời kỳ đỉnh cao.
Chương 1393: Trở về
Lai lịch của Cốc Tân Nguyệt chính là một bí mật, thực lực của nàng thì càng thêm bí ẩn! Về điểm này, Tần Ninh cũng chẳng thể đoán nổi.
Đây là chuyện lần đầu xuất hiện qua nhiều năm như vậy.
Diệp Viên Viên Cửu Chuyển Linh Lung Thể, Vân Sương Nhi Hỗn Độn Thể là hai điều hắn đều biết và có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Thế nhưng hắn không nhìn thấu Cốc Tân Nguyệt.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, con đường của Cốc Tân Nguyệt cũng không cần hắn chỉ dẫn.
Từ khi gặp lại ở đời này, thần hồn Băng Hoàng làm cho thân ảnh bên trong hồn hải khô cạn của Cốc Tân Nguyệt thức tỉnh, bản thân Cốc Tân Nguyệt liền như là một vị nguyên thần thức tỉnh, bắt đầu thể hiện ra sự mạnh mẽ của chính mình.
Hơn nữa, tốc độ của nó sẽ càng lúc càng nhanh.
Nói thật, đây cũng không phải là chuyện mà Tần Ninh muốn nhìn thấy.
Nhưng đây cũng là chuyện Tần Ninh không thể không đối mặt.
Đến lúc Cốc Tân Nguyệt thật sự thức tỉnh thì nàng sẽ còn là nàng sao?
Chính Tần Ninh cũng không dám chắc.
Hai người tới tầng thứ nhất, Thiên Thanh Viêm cùng Diệp Ngọc Phong nhìn thấy Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt xuất hiện, ánh mắt lãnh đạm.
Dù sao đều là chết, hiện tại khúm núm với Tần Ninh cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Khoảng thời gian này, chúng ta ở lại đây tu hành đi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Ta lần này bị thương có chút nghiêm trọng, chỉ sợ khó mà phục hồi như cũ, cần một chút thời gian".
Cốc Tân Nguyệt mỉm cười.
"Không sao, ta bảo vệ chàng".
Nghe đến lời này, Tần Ninh gật đầu.
Thiên Thanh Viêm cùng Diệp Ngọc Phong ở bên cạnh thì muốn nổi điên.
Hai người các ngươi còn là người nữa không?
Ngay trước mặt nói mình bị thương quá nặng, thế nhưng hai người bọn họ lại chạy không thoát. Kiểu như chó bị người trói lại, coi như người trói bọn họ là người sắp chết thì họ cũng chạy không thoát.
Quan trọng hơn là... Hắn lại còn rải cơm chó cơ đấy! Quá buồn nôn! Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng tu hành.
Hỏa diễm bên trong Bách Luyện Thánh Tháp này không chỉ có thể ma luyện, mà còn có thể tu hành.
...
Mười toà đảo Thiên Ngoại lẳng lặng đứng sừng sững ở vùng biển Thiên Ngoại rộng lớn như vậy.
Võ giả các phương lần lượt rời đi.
Mà lúc này, trên bầu trời hải đảo chầm chậm xuất hiện hai thân ảnh.
Người của Thiên Đế các.
Thiên Tử Ninh, Ninh Vương! Địa Hoàn, Hoàn Vương.
Hai trong tứ đại các vệ.
Giờ khắc này, Ninh Vương cùng Hoàn Vương đứng vững giữa không trung.
Thiên địa lực xung quanh tựa hồ muốn nghiền ép thân thể bọn họ.
Thế nhưng khi thiên địa lực tới gần hai người thì lại bị hai người hấp thu vào trong cơ thể, biến mất không thấy gì nữa.
Vương Giả đi vào cấm địa sẽ bị thiên địa lực khống chế.
Nhưng lúc này hai người lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Giọng nói của Thiên Tử Ninh khá có từ tính, giờ phút này mở miệng: "Xem ra Văn Hiên thất bại rồi!"
"Ừm!"
Địa Hoàn giờ phút này cũng là thản nhiên nói: "Tần Ninh... Quả nhiên là khó đối phó, Thiên Nhân ngũ bộ đánh giết Vương Giả tam phẩm, hai người chúng ta liên thủ chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn".
"Các chủ tự có tính toán, chúng ta không cần nhọc lòng".
Địa Hoàn giờ phút này cũng gật đầu.
"Chuẩn bị thỏa đáng chưa?"
"Ừm!"
"Vậy thì bắt đầu động thủ đi!"
Hai thân ảnh lúc này tách ra.
Một nam một bắc đứng vững phía xa rồi nhìn nhau.
"Lên!"
Thiên Tử Ninh quát khẽ một tiếng, hai tay nâng lên.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Toàn bộ biển Thiên Ngoại như muốn sụp đổ.
Mười toà hải đảo giờ phút này đột ngột mọc lên từ mặt đất, phiêu đãng trên bầu trời.
Địa Hoàn lúc này khẽ đẩy bàn tay, ngăn chặn mười toà hải đảo nối liền cùng một chỗ.
Giữa thiên địa lúc này hội tụ sức mạnh.
Mười toà hải đảo không ngừng thu nhỏ.
Cuối cùng, giống như là hóa thành mô hình rồi rơi vào trong tay Thiên Tử Ninh.
Mặt biển lúc này khôi phục lại bình tĩnh.
Giống như mười toà hải đảo, chưa hề xuất hiện.
Giờ khắc này, Thiên Tử Ninh cùng Địa Hoàn nhìn ra xa.
"Đi thôi!"
Thiên Tử Ninh cười nói: "Bên phía các chủ cũng đã bắt đầu động thủ rồi, không biết lần này, Tần Ninh có thể cải thiên hoán địa hay chăng?"
Địa Hoàn cũng là thản nhiên nói: "Hai ta nắm chắc thời gian, có lẽ có thể tới trước và xem trò hay!!"
"Ừm!"
Hai bóng người hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Biển Thiên Ngoại rộng lớn vô ngần, lúc này dần dần bình tĩnh lại.
Tựa hồ như ngàn năm, vạn năm, trăm vạn năm qua nó vẫn luôn như thế, không có bất kỳ dao động gì.
...
Một tháng trôi qua rất nhanh.
Con thuyền của Thiên Ngoại Tiên đã tới gần rìa bờ biển Thiên Ngoại.
Hôm đó, trên thuyền.
Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch, Thạch Cảm Đương liên tiếp đứng trước mặt Tần Ninh.
"Nhàn Ngư, Thiên Nhân thất bộ, được đấy".
"Giang Bạch cùng Thạch Đầu cũng là Thiên Nhân tứ bộ".
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cười nói: "Không tệ".
Thạch Cảm Đương nhìn Lý Nhàn Ngư, mặt hâm mộ nói: "Tiểu sư đệ gần tới Bán Vương mà ta mới tứ bộ, ganh tỵ thật đấy!"
"Đường phải đi từng bước một đi, ngươi tỵ cái gì?"
Tần Ninh mở miệng nói: "Sư phụ ta đây không phải cũng mới Thiên Nhân ngũ bộ hay sao, ngươi thấy ta có ganh tỵ các sư nương của ngươi không?"
Các! Thành nhóm rồi! Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: "Sư phụ cái thế vô địch, thực lực không thể quyết định qua cảnh giới được".
"Bớt nịnh hót lại!"
Tần Ninh nhìn Tiên Nhân phu nhân ở bên cạnh.
"Bán Vương rồi?"
"Ừm!"
Tiên Nhân phu nhân gật đầu nói: "Tẩy lễ này rất diệu, có lẽ không lâu nữa sẽ đạt Vương Giả, nhưng có điều là cần thời gian tích lũy".
"Ừm!"
Diệp Viên Viên đứng cạnh giờ này khắc này cũng có khí tức Bán Vương.
Hơn nữa không chỉ như vậy.
Cường độ linh thức của Diệp Viên Viên đến bảy vạn mét! Rất khủng bố.
Tác dụng của Cửu Chuyển Linh Lung Thể lúc này liền thể hiện ra.
"Trước khi đến còn chưa tới Thiên Nhân, hiện tại cũng đã tứ bộ, giống như cách một thế hệ vậy...", Giang Bạch giờ phút này thở dài nói.
Thạch Cảm Đương lại tùy tiện cười nói: "Đi theo sư phụ thì đó là chuyện đương nhiên".
"Bớt lắm mồm đi".
Tần Ninh từ từ nói: "Lần này trở về ta sẽ dẫn các ngươi đi vùng đất phía Đông xem Ngự Hư tông cùng Thái Cực đạo quán cùng với Yêu Tháp sơn và Huyền Thiên sơn - gần như hai đại cấm địa".
"Mà ở đại lục Đông Thiên có hai đại tông môn bảo vệ thông đạo của Thâm Uyên Ma tộc".
"Ta khá là tò mò xem những năm gần đây, hai đại tông môn này đã làm những gì ở đại lục Đông Thiên đấy".
"Vâng!"
Ánh mắt Thạch Cảm Đương lóe ra ánh sáng.
Đại lục Vạn Thiên có diện tích hàng vạn dặm, nhân số ức vạn.
Từng đại lục tiếp giáp nhau, tồn tại các phe thế lực, quốc gia.
Nói đúng ra, là chia làm ngũ đại khu vực.
Biển Thiên Ngoại tiếp giáp đại lục Thiên Ngoại.
Cũng được xưng là đất Nam Tiên.
Vùng đất phía Đông, trọng tâm là đại lục Đông Thiên, Yêu Tháp sơn cùng Huyền Thiên sơn đều ở đại lục Đông Thiên.
Mà ba khu vực khác thì cùng đại lục Thương Lan nằm ở trung tâm, chiếm diện tích rộng lớn.
Cùng đại lục Huyền Thiên do Huyền Thiên cung tọa trấn.
Tuyết Vực băng nguyên do Thính Tuyết sơn trang tọa trấn.
Toàn bộ đại lục Vạn Thiên chiếm diện tích rộng lớn vô ngàn, bao nhiêu năm nay có bao nhiêu người muốn đi khắp đại lục Vạn Thiên, nhưng diện tích rộng lớn như vậy thì sao có thể đặt chân hết được chứ?
Tần Ninh lần nữa nói: "Trước đó chúng ta cần quay về Thanh Ninh các, giải quyết thương tích của Thanh Vân".
"Nếu không ta không thể an lòng được".
Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: "Tên Dương Thanh Vân kia có thực lực mạnh mẽ, tuy biển linh thức bị thương thì cũng không ai có thể động vào được, Thanh Ninh các cũng không phải trò đùa, có không ít Thiên Nhân cùng Bán Vương mà!"
Tiên Nhân phu nhân mở miệng nói: "Đã như vậy, ta đi cùng các ngươi trở về Thanh Ninh các đi, chuyến đi của Thiên Ngoại Tiên lần này cũng coi như kết thúc".
"Được!"
Thuyền lúc này không ngừng tới gần bờ biển.
Nhưng còn chưa tới bên bờ thì phía xa đã có những luồng khí tức phóng lên tận trời.
Chương 1394: Bàn Nhược Châu
"Là người của Thiên Ngoại Tiên!"
Tiên Nhân phu nhân cảm nhận được những khí tức kia thì cười nói.
Đợi đến khi thuyền cập bến, bên bờ có từng thân ảnh đứng vững.
Tiên Hàm cầm đầu, hơi thở Vương Giả phóng thích ra, uy phong lẫm liệt.
Tiên Hạo đứng cạnh hắn ta thì có chút lạnh nhạt, khiêm tốn.
"Ca!"
Từ phía xa, Tiên Hàm nhìn thấy Tần Ninh đứng tại boong tàu thì hưng phấn quơ hai tay.
Đợi đến khi thuyền cập bến, Tiên Hàm vội vàng đi lên ôm một cái thật mạnh, cười ha ha nói: "Ca, cuối cùng huynh cũng trở về, ta nhớ huynh muốn chết!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh một mặt ghét bỏ đẩy Tiên Hàm ra.
"Hàm Vương, ngươi đã là người có thân phận rồi đấy, như thế còn ra thể thống gì nữa?"
Tiên Hàm cười ha ha: "Thân phận có thế nào đi nữa thì cũng là đệ của huynh mà, ha ha ha..."
Tiên Hàm cười to rồi nhìn Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên.
"Hai vị tiểu tẩu tử đã đạt cảnh giới Bán Vương, thật đáng mừng!"
"A? Thạch Cảm Đương, tiểu tử nhà ngươi lại đến Thiên Nhân tứ bộ cơ à, ghê đấy!"
Cuối cùng, hắn ta nhìn đến muội muội nhà mình, liền kinh ngạc nói: "Tiên Nhân, muội đến Bán Vương rồi?"
"Ừm!", Tiên Nhân không mặn không nhạt nói.
"Ta đã bảo muội rồi mà, đi theo ca ta, đó là hôm nay Thiên Nhân, ngày mai xưng Vương, muội thấy ta nói không sai chưa?"
Tiên Nhân nhíu mày lại, không đáp lời.
Nịnh hót số hai!
Tiên Hàm đây là đồ nịnh hót số hai.
Về phần số một, căn bản không cần nghĩ cũng biết, trừ Thạch Cảm Đương ra thì còn có thể là ai?
Hai cái tên này thật là… thủ đoạn nịnh hót, chỉ có người nghĩ không ra, không có thứ bọn hắn không làm được.
Bắt được bất cứ cơ hội nào thì cũng phải nịnh hót một câu.
"Ca, đi, dẫn huynh đi Thiên Ngoại Tiên".
Tiên Hàm cười hì hì nói: "Hơn nữa, cái tên Tiên Hạo này đạt được lợi ích từ huynh nên đã thăng làm Hạo Vương rồi đấy!"
Tiên Hạo ở bên cạnh nghe đến lời này thì chắp tay với Tần Ninh.
"Đừng chỉ hành lễ mà im lặng chứ, ca ta cho huynh làm Vương, tốt xấu gì huynh cũng phải cảm ơn đi chứ!"
Tiên Nhân nghe đến lời này thì nhịn không được quát: "Tiên Hàm, đủ rồi, nhị ca cũng là ca của huynh đó!"
Tiên Hàm bĩu môi nói: "Ta có bảo không phải đâu..."
Tần Ninh gõ đầu Tiên Hàm, cười mắng: "Tên nhóc nhà ngươi không chăm chỉ tu luyện đi, ta rời đi hơn nửa năm mà ngươi lại không có gì tiến bộ!"
"Không về Thiên Ngoại Tiên nữa, ta chuẩn bị đi thẳng về Thanh Ninh các!"
Tiên Hàm nghe đến lời này, vẻ mặt buồn khổ nói: "Ca, huynh chỉ nhớ thương mỗi cái tên Dương Thanh Vân kia, hắn ta giỏi lắm, tuy biển linh thức bị thương thì cũng là một người tài ba mà!"
"Đúng rồi, lão già Thiên Khí Vương kia còn đang chờ huynh ở Thiên Ngoại Tiên đấy, mỗi ngày chơi cờ với lão gia tử, làm lão gia tử phiền chết!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh khóe miệng khẽ nhếch.
"Đem cái này cho ông ta, ta nghĩ ông ta sẽ hài lòng".
Tần Ninh cười nói.
Rồi ném ra một hạt châu.
"Đây là cái gì?"
"Bàn Nhược Châu!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Đồ tốt, có thể hấp dẫn thiên địa lực, khiến cho Vương Giả ở bên trong cấm địa mà không bị hạn chế. Ta lấy được từ trên người Văn Hiên đấy, ngươi bảo Thiên Khí Vương nghiên cứu kỹ rồi luyện chế ra một đám, khi đó, cấm địa Thiên Ngoại cũng không còn là cấm địa của Vương Giả nữa!"
Nghe đến lời này, mấy người xung quanh đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bàn Nhược Châu?
Văn Hiên đã dựa vào nó để bình yên vô sự ở trong hải đảo Thiên Ngoại sao?
"Ca, huynh thật sự không đi Thiên Ngoại Tiên sao?", Tiên Hàm hơi có chút thất vọng nói: "Ta còn đang nghĩ huynh đến đó để hai ta luận bàn một chút kìa!"
Thạch Cảm Đương ở bên cạnh nghe đến lời này thì nhìn Tiên Hàm.
"Tiên Hàm, ngươi bớt đi!"
Thạch Cảm Đương thầm nói: "Sư phụ lần này làm thịt Văn Vương, Vương Giả tam phẩm, ngươi thật muốn luận bàn một chút với sư phụ à"
Nghe đến lời này, đám Tiên Hàm tái mặt.
"Ha ha...", Tiên Hàm cười ha ha một tiếng nói: "Ta nói đùa, nói đùa ấy mà!"
Tần Ninh không nói gì nhiều.
"Lần này cụ thể ra sao thì mấy người của Thiên Ngoại Tiên sẽ tỉ mỉ nói với các ngươi sau. Tiên Hàm, ngươi tuy là Vương Giả thế nhưng vẫn cần khắc khổ tu hành như cũ".
"Ngươi đến Linh Thức đàm nhiều vào, có lợi rất lớn với ngươi".
Nhắc đến Linh Thức đàm, Tiên Hạo giờ phút này hơi thay đổi sắc mặt.
Hàn khí của Linh Thức đàm đang dần dần giảm xuống.
Hắn ta cũng biết tiền căn hậu quả.
Cái tên Tần Ninh này...
Thật đúng là không khách khí chút nào.
"Đã như vậy, chúng ta chia ra ở đây, ngươi yên tâm, trở lại Thanh Ninh các giải quyết vấn đề của Thanh Vân xong thì ta sẽ đi đến vùng đất phía Đông".
"Đến lúc ấy, nếu lão già Giang Trung Tiên có thể luyện chế ra Bàn Nhược Châu thì ta có thể cho ngươi đi cùng đến Yêu Tháp sơn cùng Huyền Thiên sơn, mở mang kiến thức ở những nơi mà ngươi chưa từng biết đến".
"Đúng vậy!"
Tần Ninh nói xong thì gọi Nguyên Hoàng cung ra.
Nguyên Hoàng cung to lớn lúc này bay lên trời.
Bảy người Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư, Tiên Nhân cứ thế mà đi.
Tiên Hàm giờ phút này lập tức giữ chặt Tiên Lạc Vũ.
"Cháu ngoan, mau kể cho thúc thúc xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đi?"
Tiên Lạc Vũ điều chỉnh xong cảm xúc rồi mới nói: "Nhị thúc, tam thúc, đi về trước đã, gặp gia gia và cha thì kể cũng không muộn".
Bốp...
Tiên Lạc Vũ vừa nói xong thì Tiên Hàm đã nện xuống một quyền, đầu Tiên Lạc Vũ lập tức sưng một cục.
"Sao tam thúc lại đánh ta..."
"Tiểu tử thúi, ta đây muốn nghe ngay bây giờ đấy thì sao? Mau kể nghe!"
Tiên Hàm quát lớn: "Lúc trước ta đánh không lại cha ngươi, bị hắn ta đè xuống đất ma sát, hiện tại ông đây cũng là Vương Giả, mặc dù không bằng cha ngươi nhưng cha ngươi cũng không đánh được ta đâu".
"Ngươi không nói, ta sẽ đánh chết ngươi, một đường đánh về Thiên Ngoại Tiên".
"Ta nói là được chứ gì..."
Tiên Lạc Vũ một mặt buồn khổ.
Cho tới bây giờ, hắn ta mới hiểu lời của cha.
Những người đi theo Tần Ninh thật sự không có ai bình thường.
...
Nguyên Hoàng cung.
Tần Ninh nằm trên giường, bên cạnh là Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên không nói một lời.
Tần Ninh thì thầm nói: "Vẫn là tẩm cung của mình dễ chịu!"
Cốc Tân Nguyệt trêu ghẹo nói: "Ta thấy chàng nghĩ là, có mỹ nữ bầu bạn là dễ chịu nhất chứ hả?"
Tần Ninh cười.
"Đương nhiên, có hai người các nàng bầu bạn mới là quan trọng nhất".
Tần Ninh nhìn hai nàng, cười nói: "Cảnh giới Bán Vương, tùy thời có thể đạt đến Vương Giả, cố lên!"
"Khoảng cách về nhà của ta lại gần thêm một bước".
Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, nhịn không được nói: "Chàng nói cho chúng ta nghe một chút xem rốt cuộc nhà của chàng là thế nào đi..."
Tần Ninh thì thầm nói: "Càng lớn, càng rộng, càng xa..."
Một tay ôm lấy hai nàng vào ngực, trái ôm phải ấp, Tần Ninh cười nói: "Thiên địa này mênh mông vô cùng vô tận, Vạn Thiên, Cửu Thiên, mênh mông vô cùng vô tận".
"Các nàng muốn biết nhưng ta cũng không biết miêu tả thế nào".
"Nhưng ta có thể đưa các nàng đi xem một chút!"
“Đi xem ánh sáng của thiên địa, hết thảy của thế gian này".
Diệp Viên Viên ngẩng đầu nhìn Tần Ninh, nói: "Có phải chàng quên Sương Nhi rồi không? Không dẫn Sương Nhi đi cùng sao?"
"Làm sao lại quên đươc chứ!"
Tần Ninh khẽ cười đáp: "Đi hết, các nàng một người cũng không thể thiếu".
Con đường tu hành khô tịch vô vị.
Đi lên đỉnh phong, truy cầu thứ gì?
Tùy tâm mà đi, tùy ý mà động.
Con đường Tần Ninh muốn đi, chính là tùy tâm mà đi, tùy ý mà động.
Trong lần này, hắn sẽ không thất bại.
Chương 1395: Gặp biến giữa đường
Trên bầu trời, Nguyên Hoàng cung tiến cực nhanh về phía trước.
Từ đại lục Thiên Ngoại đến đại lục Thương Lan ước chừng cần một tháng.
Trong một tháng này, Tần Ninh thảnh thơi tu hành.
Tại Nguyên Hoàng cung này, mỗi ngày hắn đều lẳng lặng thể ngộ, cảm thụ thương tích trong cơ thể mình chầm chậm khôi phục.
Mỗi ngày cũng đều giao lưu kết hợp với Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt, Tần Ninh đều rất coi trọng cả cơ thể lẫn tâm hồn.
"Sư phụ!"
Hôm đó, Thạch Cảm Đương hưng phấn bừng bừng, nhìn về phía trước, nói: "Sắp đến đại lục Thương Lan rồi!"
"Ta biết..."
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Sư phụ ngươi không có mù lòa".
Thạch Cảm Đương không thèm để ý, cười hì hì nói: "Sắp được gặp tên Dương Thanh Vân kia rồi, bây giờ e là cái tên này sẽ không cười con được nữa rồi. Chờ con đến Vương Giả xem, sẽ nhanh chóng đuổi kịp hắn ta. Chí ít hiện tại con còn mạnh hơn con của hắn ta!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh cười ha ha.
Thứ không có tiền đồ!
Có chút tiền đồ này mà cũng không ngại nói ra.
Tần Ninh giờ phút này đi đến trước cửa Nguyên Hoàng cung.
Đại lục Thương Lan!
Đại lục mênh mông, rộng lớn nhất trên toàn bộ đại lục Vạn Thiên phía trên, rộng lớn nhất, mênh mông nhất không có cái thứ hai.
Bốn đại lục Thiên Ngoại, đại lục Đông Thiên, đại lục Phong Tuyết, đại lục Huyền Thiên cũng mênh mông vô cùng, thế nhưng vẫn không bằng Thương Lan.
Cho dù là bị chia làm Ngũ Lan, Thương Lan vẫn y như cũ là mênh mông nhất.
Sông núi, đại địa, ánh sáng.
Hết thảy chiếu rọi ở trong mắt Tần Ninh.
Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia bình tĩnh nhìn bốn phía.
"Thương Lan là trung tâm của Vạn Thiên, là sự tồn tại vô địch bá đạo nhất".
"Khu vực này trên thực tế có thể nuôi dưỡng ra thêm càng nhiều nhân vật vô địch".
Thạch Cảm Đương ở bên cạnh cười khà khà nói: "Dương Thanh Vân không phải là như vậy sao!"
Tần Ninh không nói nhiều.
Hắn không có mỗi ý này.
Trên thực tế, hắn rời khỏi đại lục Vạn Thiên hơn tám vạn năm, không đến chín vạn năm.
Thế nhưng chín vạn năm qua số người xưng Vương Giả trong mắt hắn thì vẫn hơi ít.
Đây là chuyện rất không bình thường.
Lấy sự hiểu biết cùng nhận thức của hắn về đại lục Vạn Thiên, Vương Giả sau mười vạn năm hẳn là càng nhiều.
Đây còn chưa tính đến đám lão già, lão quái vật kẹp máu dừng thọ, một mực sống sót kia.
Thế nhưng hiện nay đại lục Vạn Thiên chỉ có hơn trăm Vương Giả, quá ít.
Có phải là một số người, ẩn tàng lên, Tần Ninh không được biết.
Trước đó hắn không nghĩ gì nhiều.
Nhưng bây giờ, từ khi Thiên Đế các xuất hiện, hắn dần dần cảm giác có điều không thích hợp.
Nếu như trong tám vạn năm qua có không ít người xưng Vương, chẳng qua là không bị thế nhân biết rõ, mà là ẩn núp, hội tụ tại Thiên Đế các...
Chỉ suy nghĩ vậy thôi mà đã cảm thấy cực kỳ khủng bố.
Thiên Đế các mạnh mẽ trên cả tưởng tượng của hắn.
Lần này, Dương Thanh Vân yên ổn trở lại, hắn nhất định phải đến vùng đất phía Đông một lần.
Không chỉ có vùng đất phía Đông mà hắn cũng phải đến đại lục Huyền Thiên.
Huyền Thiên Vương của Huyền Thiên cung không tránh khỏi mối liên quan đến cái chết của Lý Nhất Phong.
Nhưng phàm là người liên quan thì hắn chắc chắn sẽ đích thân kiểm tra thực hư.
Chuyện này không đơn giản như vậy.
Đi tới Thương Lan, tốc độ của Nguyên Hoàng cung dần dần chậm lại.
Sơn hà đại địa ở dưới chân giống như bức tranh lần lượt tụt lại phía sau.
"Ngừng lại một chút!"
Đột nhiên, Tiên Nhân phu nhân xông ra ngoài đại điện, nhìn về phía Tần Ninh, thần sắc lo lắng.
"Ừm?"
"Ta cảm nhận được khí tức của Tử Nghiệp!"
Tử Nghiệp!
Dương Tử Nghiệp!
Thạch Cảm Đương cười khà khà nói: "Tiểu tử thúi này luôn xem thường ta, ta phải khoe khoang thân phận sư thúc này một phen mới được".
Tiên Nhân phu nhân nghe vậy thì nhăn mày lại.
"Không đúng!"
Tiên Nhân phu nhân bình tĩnh nói: "Khí tức của Tử Nghiệp rất yếu, ngay ở gần đây thôi, ta có thể cảm giác được!"
Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương cũng không nói đùa nữa.
Lập tức, tiếng xé gió vùn vụt vang lên.
Tiên Nhân phu nhân, Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư trong nháy mắt tản ra.
"Ở chỗ này!"
Một tiếng quát vang lên, Tần Ninh điều khiển Nguyên Hoàng cung đi về phía Thạch Cảm Đương.
Nguyên Hoàng cung rơi xuống, ở giữa núi rừng có hơn mười thân ảnh lộn xộn ngã trên mặt đất, toàn thân dính đầy máu tươi.
Một người trong đó chính là Dương Tử Nghiệp.
Miệng Dương Tử Nghiệp lúc này toàn là máu, toàn thân dính vô số vết kiếm, nhìn hết sức khủng bố.
"Tử Nghiệp!"
Tiên Nhân phu nhân thấy cảnh này, nháy mắt hai mắt đỏ bừng, vội vàng tới gần.
Chỉ là khi Tiên Nhân phu nhân liều lĩnh xông qua, tốc độ của Tần Ninh lại càng nhanh hơn.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch của Dương Tử Nghiệp, từng sợi linh khí nhập thể.
Tần Ninh lập tức nhăn mày lại.
"Tần Ninh, thế nào?", Tiên Nhân sốt ruột nói.
"Kinh mạch bị đứt, linh thức ngưng tụ cũng bị đánh tan, nếu đến chậm nửa bước, chỉ sợ tính mệnh khó đảm bảo".
Tần Ninh nói với ngữ khí bình tĩnh.
"Cũng may là cứu được, nhưng thực lực sẽ hạ xuống dưới Thiên Nhân".
Lúc trước nhìn thấy Dương Tử Nghiệp, tên nhóc này cũng chỉ là Quy Nhất cửu mạch, trong thời gian ngắn này hẳn là đã tăng lên tới Thiên Nhân.
Nhưng bây giờ...
Thiên Nhân là không đùa.
Ngày sau nếu như muốn tiến vào Thiên Nhân sẽ rất khó.
"Đưa vào Nguyên Hoàng cung đã".
"Ừm!"
"Ừm hừ…”
Một tiếng rên rất nhỏ lúc này vang lên.
Dương Tử Nghiệp giờ phút này lại là giãy dụa, mở hai mắt ra.
"Mẹ..."
"Tử Nghiệp, con ngoan, mẹ ở đây...", Tiên Nhân phu nhân giờ phút này đau lòng đến cực hạn.
Bà ta với Dương Thanh Vân có tổng cộng bốn người con.
Dương Tử Hiên, Dương Tử Nghiệp, Dương Phong Hoa, Dương Phong Vân.
Bốn đứa bé bầu bạn lớn lên suốt mấy vạn năm gập ghềnh.
Bây giờ thấy Dương Tử Nghiệp bị thương ngã gục, bà ta không đau đớn mới lạ!
Thân là mẹ, bà ta tình nguyện là người bị thương.
"Đừng nói gì vội..."
Tiên Nhân phu nhân giờ phút này vội vàng nói: "Có sư công của con ở đây, con sẽ sống được, không có chuyện gì đâu..."
Tiên Nhân phu nhân tuyệt không hỏi là ai hạ sát thủ, hiện tại, bà ta quan tâm sự an nguy của con trai mình hơn.
"Mẹ..."
Dương Tử Nghiệp giờ phút này lại cố chống đỡ, muốn mở miệng, nhưng máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra, thế nhưng một câu cũng nói không nên lời.
"Con ngoan, đừng nói chuyện vội..."
Dương Tử Nghiệp giờ phút này lại không ngừng lắc đầu.
Sắc mặt của Tần Ninh dần dần trở nên âm lãnh.
Dương Tử Nghiệp có điều chắc chắn phải nói.
Ngón tay nhẹ nhàng điểm ra, một tia thiên địa lực lúc này hội tụ đến bên trong cơ thể Tần Ninh.
Đại Tác Mệnh Thuật!
Thiêu đốt ngàn năm tuổi thọ.
Đại Tác Mệnh Thuật, thiêu đốt tuổi thọ, đổi lực với trời.
Thương tổn tuổi thọ, nhưng có thể ngưng tụ sức mạnh to lớn trong nháy mắt.
Tần Ninh hiện tại ở cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ, tuổi thọ gần bảy vạn năm, một ngàn năm không nghiêm trọng.
Chỉ là khi thi triển Đại Tác Mệnh Thuật, khí tức của Tần Ninh giờ phút này có chút trôi nổi.
Một luồng sinh mệnh lực nồng đậm đã bao trùm đến thân thể Dương Tử Nghiệp.
Máu tươi chầm chậm ngừng lại, Dương Tử Nghiệp gắt gao bắt lấy bàn tay của Tiên Nhân phu nhân.
"Đại ca... Phong Hoa..."
Nghe đến lời này, thân thể Tiên Nhân phu nhân run lên.
Tần Ninh cũng tái mét mặt mày.
"Đại ca? Phong Hoa và con ở cùng một chỗ ư?"
Tiên Nhân phu nhân giờ phút này ngẩn ngơ.
Mấy người tới chỗ này, thi thể đầy đất, có võ giả của Thanh Ninh các nhưng cũng có những người khác, thế nhưng... tuyệt không cảm giác được khí tức của Dương Tử Hiên cùng Dương Phong Hoa.