Một bóng người lúc này đứng ngay trước mặt Tần Ninh, mặc đồ xanh, khí độ vô song.
Một tay chậm rãi lui về, mắt sáng như đuốc nhìn Trương Lãnh.
“Các chủ!”
Nhìn người mới tới, Trương Lãnh chắp tay, cúi người nói: “Tần Ninh công tử là khách quý, thuộc hạ biết, nhưng Tần Ninh công tử quá vô lý...”
“Thế à?”
Dương Tử Hiên lúc này nhìn Trương Lãnh.
Bốp!!!
Sau một khắc, một tiếng tát thanh thúy vang lên.
Dương Tử Hiên vẫn đứng tại chỗ.
Nhưng đột nhiên, gương mặt Trương Lãnh cũng nhiều hơn một dấu bàn tay.
“Làm càn!”
Dương Tử Hiên sầm mặt quát lên.
Sắc mặt Trương Lãnh tái mét, quỳ một chân dưới đất.
“Các chủ bớt giận!”
Mồ hôi Trương Lãnh tuôn ra như mưa, cơ thể hơi run rẩy.
Tuy ông ta ở cảnh giới Âm Dương.
Nhưng các chủ chính là cảnh giới Vạn Nguyên.
Chênh lệch cực lớn.
Một tát này, ông ta thậm chí không phản ứng kịp.
Thậm chí các chủ muốn giết ông ta thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
“Ta nói rồi, Tần công tử là khách quý của ta, Trương Lãnh, ngươi là phó các chủ nhưng không biết khách quý là có ý gì sao?”
“Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, đừng nói là con trai ngươi cố ý khiêu khích, cho dù là Tần công tử cố ý khiêu khích con trai ngươi thì hắn ta cũng phải chịu!”
“Không chỉ là con trai ngươi, mà ngươi cũng thế, hiểu chưa?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trương Lãnh tái mét.
Tần Ninh đến cùng có thân phận gì?
Đáng để các chủ coi trọng như vậy?
Phải biết các chủ đã là cảnh giới Vạn Nguyên, bá chủ một phương.
Hơn nữa lại có quan hệ không nhẹ với tổng các chủ Thanh Ninh Các.
Có thể cắt cử Dương Tử Hiên đảm nhiệm vị trí các chủ Bắc Ninh Các, có thể thấy được tổng các chủ rất coi trọng Dương Tử Hiên.
Mà một người quyền cao chức trọng như thế lại đối xử khách khí với Tần Ninh như thế...
Không!
Đây không phải là đối xử khách khí.
Mà là... Tôn làm thượng khách!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Dương Tử Hiên nhìn Trương Lãnh rồi nói tiếp: “Cút!”
“Vâng!”
Dương Tử Hiên từ từ nói: “Chớ quên việc mình cần làm”.
“Thuộc hạ hiểu”.
Trương Lãnh lúc này đi ra, nhấc Trương Minh Lương lên.
Thằng nhãi khốn kiếp này!
Trêu ai không trêu nhưng lại cứ động phải Tần Ninh.
Lần này xem như gặp đại họa.
“Cha...”
Sắc mặt Trương Minh Lương lúc này xấu xí vô cùng.
“Chạy quanh Bắc Ninh Các cho ta, chạy đến lúc không chạy nổi mới thôi!”, Trương Lãnh lạnh lẽo nói.
“Cha, con không muốn...”, Trương Minh Lương khóc lóc: “Nếu thật phải chạy, con còn mặt mũi nào ở lại Bắc Ninh Các nữa?”
“Thể diện quan trọng hơn hay mạng sống quan trọng hơn hả?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trương Minh Lương tái đi.
“Chạy!”
Hôm ấy, Bắc Ninh Các xuất hiện một người trần truồng chạy quanh.
Trong lúc nhất thời dấy lên sự quan tâm của mọi người.
Mà mọi người dần hiểu được rõ ràng, nên càng thêm tò mò về vị khách quý mới đến là Tần Ninh.
Rốt cuộc là ai mà đáng để các chủ coi trọng như vậy?
Bắc Ninh Các!
Cùng Đông Ninh Các, Tây Ninh Các, Nam Ninh Các, bốn các có thể nói là tứ tử phụ thuộc Thanh Ninh Các, tọa trấn bốn phương Đông Nam Tây Bắc của đại lục Trung Lan.
Địa vị cực cao.
Cho dù là người của tổng các đến cũng không được các chủ coi trọng như vậy.
Trong lúc nhất thời, tin tức liên quan tới Tần Ninh đã là một đồn mười, mười đồn trăm.
Mặc dù không biết Tần Ninh là thần thánh phương nào.
Nhưng là tất cả mọi người hoàn toàn hiểu được.
Vị này chính là khách quý!
Tuyệt đối không thể trêu chọc.
Bên trong đình viện.
Dương Tử Hiên nhìn Tần Ninh, sắc mặt lúng túng.
“Sư công thứ tội, bọn thuộc hạ không hiểu chuyện...”
Dương Tử Hiên bất đắc dĩ, đám người kia mà biết vị này chính là U Vương, chỉ sợ đừng nói trêu chọc, đến liếc nhìn cũng không dám ấy chứ.
Thạch Cảm Đương vỗ vai Dương Tử Hiên, an ủi: “Tiểu Hiên, không phải nói chứ, ta đây là sư thúc cũng thấy ngươi làm việc kém quá”.
“Chờ cha ngươi xuất quan, ta nghĩ nên bảo cha ngươi nhường vị trí các chủ Bắc Ninh Các cho ta mới đúng”.
Dương Tử Hiên mang vẻ mặt cổ quái.
Cho ngươi?
Ngươi chắc chắn chứ?
Bắc Ninh Các mà ở trong tay Thạch Cảm Đương thì e là không tới ba năm sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tần Ninh đứng chắp tay nhìn Dương Tử Hiên.
“Khi nào đi gặp cha ngươi vậy?”
“Vốn dĩ thì có thể rồi”, Dương Tử Hiên chắp tay nói: “Thế nhưng bên Tây Ninh Các gặp chút vấn đề”.
“Tây Ninh Các nằm ở biên giới giữa Trung Lan cùng Tây Lan, do Dương Phong Vân tọa trấn với vị trí các chủ”.
“Đoạn thời gian gần đây dãy núi Nguyệt Lan xuất hiện vấn đề không nhỏ, mọi người tụ tập khắp nơi, Dương Phong Vân sợ xảy ra vấn đề gì nên đã đi tới đó”.
“Nhưng thế lực xung quanh Tây Lan tụ tập ở biên giới, Dương Phong Vân một mình khó mà khống chế được cục diện”.
Dương Tử Hiên nghiêm túc nói: “Đã báo tin cho mấy người chúng ta, hi vọng chúng ta có thể tới giúp đỡ trông chừng”.
“Thiên Nhân đạo tràng sao?”
“Sư công cũng nghe nói tới rồi ạ?”
“Ừm”, Tần Ninh gật đầu nói: “Trên đường đi ta có nghe được không ít tin tức, hóa ra là thật...”
Dương Tử Hiên gật đầu nói: “Đúng là thật, có điều cũng không mơ hồ như vậy”.
“Hai vị Thiên Nhân này, sư công cũng là nhận biết đấy!”
“Ồ?”
“Thanh Phong Thiên Nhân cùng Nguyệt Diệp Thiên Nhân!”
Dương Tử Hiên từ từ nói.
“Hai người kia...”, Tần Ninh kinh ngạc nói: “Chết rồi?”
“Vâng!”, Dương Tử Hiên gật đầu nói: “Trước đây cha ta đã đích thân tra xét chuyện này, hai người này chắc là chết dưới tay người của Thiên Đế các!”
Dương Tử Hiên giải thích: “Các chủ Thiên Đế các cao cao tại thượng, cảnh giới Vương Giả, mà phó các chủ, Thiên hộ pháp, Địa hộ pháp thì danh tiếng vang vọng”.
“Vài vạn năm qua, hàng ngàn võ giả mượn hơi của Cửu U đại lục, rất nhiều cường giả bị Thiên Đế các lung lạc, một nhóm người bị quyền lợi mê hoặc nên đã tự nguyện gia nhập vào Thiên Đế các”.
“Nhưng một bộ phận lại bị bức bách”.
“Thanh Phong Thiên Nhân cùng Nguyệt Diệp Thiên Nhân chắc là không muốn gia nhập vào Thiên Đế các nên đã bị Thiên Đế các giết...”
“Chẳng qua đạo tràng của hai người vẫn luôn bị giấu kín, hiện tại mới trồi lên mặt nước”.
“Dù sao cũng là đạo tràng của hai vị Thiên Nhân xuất hiện ở đại lục Thương Lan nên các võ giả vẫn rất quan tâm...”
Tần Ninh gật đầu.
Cảnh giới Thiên Nhân.
Gần với cảnh giới Vương Giả.
Cảnh giới Vương Giả dù sao rất ít, bình thường mỗi vạn năm sinh ra một hai người cũng tốt lắm rồi.
Cảnh giới Thiên Nhân cũng là người mạnh nhất mà mọi người có thể nhìn thấy.
Thiên Nhân đạo tràng nói trắng ra là nơi mà Thiên Nhân đã từng ở, cũng là nơi dạy dỗ đệ tử dưới trướng, có thể sẽ tồn tại truyền thừa.
Hơn nữa có thể sẽ có pháp khí, bảo khí cùng với pháp quyết, bảo quyết quý giá.
Hơn nữa vô cùng có khả năng Thiên Nhân để lại truyền thừa cả đời của mình.
Nếu có thể ở trong đó giác ngộ, thậm chí có thể trực tiếp vượt qua một cảnh giới lớn.
Hấp dẫn như vậy, đừng nói là cường giả ở dưới cảnh giới Thiên Nhân, coi như là võ giả cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Âm Dương cũng sẽ vô cùng động lòng.
“Có cơ hội thì sẽ đi xem sao!”
“Đã như vậy, ngươi dẫn người đi Tây Ninh Các bên kia xem sao đi, phòng ngừa xảy ra vấn đề”, Tần Ninh gật đầu nói.
“Vậy còn sư công...”
“Ngươi phái một người dẫn ta đi Thanh Ninh Các là được”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Cha ngươi đã bế tử quan, ta sẽ không làm phiền, nhưng muốn xem xem rốt cuộc vết thương của Thanh Vân là thế nào”.
“Hơn nữa, huynh muội Sở gia chắc vẫn còn chứ?”
“Sở cô cô cùng Sở thúc thúc đều ở đây”.
“Vậy không sao đâu, hai người bọn họ ta vẫn biết, coi như trung thành với cha ngươi”.
Dương Tử Hiên gật đầu.
“Đúng rồi, mẹ ngươi đâu?”
“Mẹ ta...”, Dương Tử Hiên ho khan nói: “Sư công thật sự muốn gặp sao?”
Chương 1032: Đại bàng Chỉ Phong
Nghe đến lời này Tần Ninh, khoát tay nói: “Thôi thôi, không gặp nữa, ta sợ nếu gặp thì mẹ ngươi sẽ đánh chết ta mất!”
Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương cười ha ha.
Tần Ninh thoáng nhìn qua.
Thạch Cảm Đương tức thì câm như hến.
Dương Tử Hiên chắp tay nói: “Đã như vậy, Tử Hiên sẽ bảo phó các chủ Trương Lãnh dẫn sư công đi, trên đoạn đường này, phó các chủ Trương Lãnh sẽ tận tâm tận lực”.
Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh lóe lên.
“Ta hiểu rồi”.
Dương Tử Hiên chắp tay rời khỏi đình viện.
Mà giờ khắc này, Cốc Tân Nguyệt cùng Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đều mang vẻ mặt kỳ quái nhìn Tần Ninh.
“Sao phu nhân của Dương Thanh Vân lại tát chàng? Có phải là chàng...”, Cốc Tân Nguyệt nghi ngờ nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Nàng nghĩ gì thế?”
Tần Ninh trừng mắt.
Thạch Cảm Đương lúc này cười ha ha nói: “Cốc sư nương, cô không biết lai lịch của phu nhân của tên nhóc Thanh Vân kia đúng không”.
Thạch Cảm Đương rốt cục không nhịn được.
“Vừa rồi có Tử Hiên nên ta cũng ngại nói”.
“Lai lịch của vợ tên nhóc Dương Thanh Vân kia cũng không nhỏ, chính là đến từ Thiên Ngoại Tiên của đất Nam Tiên”.
Thiên Ngoại Tiên!
Bá chủ đất Nam Tiên.
Là một sự tồn tại thâm căn cố đế như Thanh Ninh Các ở Trung Lan.
Thạch Cảm Đương tiếp tục nói: “Vợ của hắn ta là Tiên Nhân, là con gái Trấn Thiên Vương của Thiên Ngoại Tiên, năm đó bị sư tôn bắt tới, ép phải lấy Thanh Vân”.
“Lúc ấy ta hâm mộ muốn chết”.
“Con gái Trấn Thiên Vương, ta cũng muốn lấy con gái của Thiên Vương”.
Thạch Cảm Đương hâm mộ nói.
Nghe đến lời này, Tần Ninh cười híp mắt nói: “Tên nhóc kia?”
“Như ngươi dám gọi như vậy trước mặt Thanh Vân, ta sẽ công nhận ngươi là anh hùng!”
“Sao mà không dám gọi chứ?”
Thạch Cảm Đương mang dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, nói: “Ta hiện tại đã là sư đệ của hắn ta, không phải đồ đệ của hắn ta nữa!”
Mấy người cũng đã quen với việc Thạch Cảm Đương “to gan” như vậy, nên đều không để ý.
“Sư tôn khi nào sẽ bắt một phu nhân cho con vậy ạ?”, Thạch Cảm Đương cười nói.
“Ngươi?”
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, nói: “Không phải ngươi muốn tiên nữ sao? Chờ sau này sư tôn ta cho bắt vài tiên nữ đi hạ giới hầu hạ ngươi!”
“Thật?”
“Ta có lừa gạt ngươi bao giờ chưa!”
Thạch Cảm Đương vẻ mặt kích thích.
Tiên nữ!
Hắn ta chưa từng gặp.
Lý Nhàn Ngư lúc này tò mò nói: “Trấn Thiên Vương là ai vậy ạ?”
Vừa rồi Thạch Cảm Đương mới nói một câu.
Thiên Ngoại Tiên.
Con gái Trấn Thiên Vương.
Tiên Nhân!
Thạch Cảm Đương một tay khoác lên vai Lý Nhàn Ngư, cười hì hì nói: “Cảnh giới Vương Giả cũng có phân chia cao thấp, Thiên Vương thuộc dạng tương đối lợi hại”.
“Trấn Thiên Vương là một trong Tứ Đại Thiên Vương, mạnh không lường được”.
“So với sư tôn thì sao?”
“Đương nhiên là không so được!”, Thạch Cảm Đương tức thì nói: “Ngươi có ngốc hay không? Năm đó sư tôn có thể trói con gái Trấn Thiên Vương mà Trấn Thiên Vương còn không dám nói gì”.
“Tứ Đại Thiên Vương đúng là tọa trấn tứ phương, nhưng sư tôn chúng ta lại tọa trấn Thương Lan”.
“Sư tôn không phải Vương, mà là Hoàng!”
Thạch Cảm Đương nịnh nọt nói.
Cốc Tân Nguyệt không nhịn được nói: “Công phu nịnh hót của ngươi ngày ngày phát triển phát triển nhỉ, nhưng tốc độ tăng cấp cảnh giới lại chậm quá đi thôi”.
“Cũng đúng!”
Tần Ninh nói: “Xem ra phải tìm thời gian để rèn luyện nó một chút thôi!”
Thạch Cảm Đương nghe đến lời này thì biến đổi sắc mặt.
Ba ngày thoáng cái đã qua.
Ba ngày này, không ít cường giả của Bắc Ninh Các rời đi.
Các chủ Dương Tử Hiên dẫn dắt mấy chục người âm thánh cùng người dương thánh cảnh giới Âm Dương lặng yên ra ngoài.
Hành động này vẫn chưa khiến các võ giả bên trong các chú ý.
Hôm đó, Tần Ninh cũng chuẩn bị xuất phát.
Bên ngoài đình viện, Trương Lãnh mặc võ phục màu đen, người khoác áo giáp tử kim, trên khuôn mặt là nụ cười ôn hòa nhún nhường.
“Tần công tử”.
Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch, Thạch Cảm Đương cùng Lý Nhàn Ngư đi ra đình viện.
“Phó các chủ Trương!”
Tần Ninh cười nói: “Chuyện lúc trước ta làm cũng hơi quá đáng, chỉ là hy vọng quý công tử không nên để ý đến phu nhân của ta nữa, dù sao Tần Ninh ta cũng không thích phải đội thêm cái mũ xanh”.
Trương Lãnh vội vàng nói: “Tần công tử nói gì vậy chứ, ta đã dạy dỗ khuyển tử một phen, cho nó bế môn tu luyện ba năm rồi”.
“Là khuyển tử không biết điều, đắc tội Tần công tử trước mà!”
Nghe vậy, Tần Ninh cũng không nhiều lời.
Trương Lãnh lại nói: “Bắc Ninh Các cách Thanh Ninh Các triệu dặm, đại khái tốn mười ngày mới đến được”.
“Tần công tử xin mời theo ta”.
Trương Lãnh đi trước dẫn đường.
Đi tới một tòa đại điện.
Lúc này, trước đại điện có mấy bóng dáng khổng lồ nằm rạp trên mặt đất.
“Huyền thú cấp bốn – đại bàng Chỉ Phong!”
Lý Nhàn Ngư nhịn không được mà nói.
“Lý công tử có ánh mắt tốt quá”, Trương Lãnh phụ họa nói: “Đại bàng Chỉ Phong có thể cưỡi gió mà đi, một ngày trăm ngàn dặm không là vấn đề”.
“Loại huyền thú cấp bốn này rất khó thuần phục, cũng chỉ có các chủ thực lực cao cường mới có thể chinh phục nó, bình thường người trong các cũng không sử dụng nó”.
“Nhưng Tần công tử thì cũng phải ngồi con đại bàng này mới đúng!”
Huyền thú cấp bốn, thực lực cảnh giới Sinh Tử Cảnh.
Cảnh giới Sinh Tử ở Bắc Lan chính là thực lực đỉnh nhọn.
Nhưng ở Bắc Ninh Các cũng chỉ có thể làm thú cưỡi.
Đây còn mới chỉ là Bắc Ninh Các, một trong bốn các phụ thuộc Thanh Ninh Các.
Đại bàng Chỉ Phong to lớn, xòe hai cánh là dài trăm trượng.
Mà ở trên thân đại bàng Chỉ Phong có xây dựng một tòa cung điện, khí thế cao lớn.
Trương Lãnh cười nói: “Đây là vì Tần công tử chuẩn bị, là các chủ phân phó”.
Tần Ninh gật đầu.
Dắt Cốc Tân Nguyệt bước lên một con đại bàng Chỉ Phong đứng đầu.
Thạch Cảm Đương vừa sải bước đi tới nhưng đã bị Trương Lãnh ngăn lại.
“Thú cưỡi của chúng ta ở phía sau”.
Trương Lãnh cười nói: “Con này chỉ có các chủ có thể lên, lần này các chủ cũng ra lệnh là để cho Tần công tử ở”.
“Chúng ta không nên ngồi lên đâu!”
Lý Nhàn Ngư lúc này lên tiếng.
Thạch Cảm Đương thì cười khà khà, nói: “Tên nhóc ngươi ngốc à? Sư phụ cùng sư nương ở chung một đại điện lớn như vậy, bên trong chắc chắn đầy đủ ăn uống ngủ nghỉ”.
“Chúng ta mà ngồi chung, khà khà... Có thể thám thính được rất nhiều bí mật...”
Thạch Cảm Đương “thâm sâu” nói.
“Ngươi không sợ sư tôn ngươi bẻ đầu ngươi xuống à?”
Giang Bạch nói rồi xoay người đi ra một con đại bàng Chỉ Phong ở phía sau.
Lý Nhàn Ngư cũng rụt cổ, đi theo Giang Bạch.
Thạch Cảm Đương do dự một chút, thở dài: “Hai cái tên kém cỏi này...”
Nói xong, Thạch Cảm Đương đi theo Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư đi lên một con đại bàng Chỉ Phong ở phía sau.
Tổng cộng sáu con đại bàng Chỉ Phong.
Xung quanh bốn phía là bốn con hộ vệ, cộng lại có trên trăm vị Thanh Giáp Vệ.
Ở giữa là hai con đại bàng Chỉ Phong chở mấy người phóng lên cao.
Đại điện trên lưng đại bàng Chỉ Phong thoạt nhìn có chút xa hoa.
Hơn nữa đứng ở trong đại điện như giẫm trên đất bằng, không cảm giác được là đang bay với tốc độ cực nhanh.
Càng là huyền thú mạnh mẽ thì tốc độ phi hành càng nhanh.
Hơn nữa càng thêm ổn định.
Lúc này đại điện hiển nhiên là đã được quét tước, trông rực rỡ hẳn lên.
Tần Ninh nhìn bốn phía, gật đầu.
“Con trai của đồ đệ chàng đúng là có tâm”, Cốc Tân Nguyệt cười nói.
“Năm đó, khi ta còn chưa rời khỏi đại lục Vạn Thiên thì Tử Hiên đã ra đời, cũng đi theo ta một thời gian nên khá là giống với cha nó”.
Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Nghe chàng nói như vậy thì ta càng tò mò Dương Thanh Vân là người như thế nào...”
“Đồ cổ hủ... Lại còn cứng đầu...”
Tần Ninh đi tới chiếc giường rộng lớn bên trong tẩm điện, đầu gối vào hai cánh tay, cười nói: “Năm đó ta phí bao nhiêu công trói Tiên Nhân về, tên nhóc này lại còn nói cái gì mà nó yêu mến Tiên Nhân nhưng Tiên Nhân không yêu nó, nó không vui, lúc ấy làm ta tức chết!”
“Không nghĩ tới chàng nhã nhặn như thế mà lại làm những chuyện ngang ngược như vậy đấy?”
“Ta làm bao nhiêu chuyện ngang ngược, nàng cũng biết mà?”, Tần Ninh cười nói.
“Chuyện gì?”
“Chuyện này này!”
Tần Ninh lúc này nắm tay Cốc Tân Nguyệt, đắp chăn lên...
Chương 1033: Không biết
Sau một phen điên đảo, gian phòng dần dần yên tĩnh lại.
Cốc Tân Nguyệt rúc vào ngực Tần Ninh, không nhịn được nói: “Ta cuối cùng vẫn cảm giác cách chàng rất gần nhưng cũng lại rất xa!”
“Chàng năm đó rời khỏi đại lục Vạn Thiên rồi đi đâu vậy?”
“Sao hiện tại lại trở về? Ta vẫn luôn muốn hỏi chàng nhưng chàng không muốn nói”.
Tần Ninh nghe đến lời này thì cười nói: “Lai lịch của ta...”
“Nói ra cũng có chút phiền phức”.
“Vốn dĩ ta sẽ không trở lại nơi đây, hoặc có lẽ là lấy một thân phận khác để trở lại nơi đây”.
“Nhưng giữa chừng xảy ra sự cố khiến ta làm lại từ đầu như bây giờ”.
Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt, cười nói: “Biết Vô Thượng Thần Đế không?”
“Người cai quản vạn giới, nhân vật chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết?”, Cốc Tân Nguyệt khó hiểu đáp.
“Đó không phải là truyền thuyết mà là sự thật!”
Tần Ninh cười nói: “Đó là cha ta!”
Cốc Tân Nguyệt sửng sốt.
“Nàng không tin?”
“Ta tin!”, Cốc Tân Nguyệt kiên định nói: “Chàng nói gì ta đều tin!”
“Dù sao lúc này nàng biết nhiều cũng không tiện”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Ta vốn dĩ mang họ Mục, tên là Mục Ninh!”
“Sở dĩ đổi họ cũng là chuyện bất đắc dĩ”.
“Thực tế, đến cấp độ thực lực của ta thì không ai có thể làm tổn thương ta, chỉ là đáng tiếc, vào thời khắc ta gần công thành viên mãn thì lại bị người chặn giết, dẫn đến thất bại”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Tôi luyện của chín đời chín kiếp hóa thành hư không”.
“Không thể không mở ra đời thứ mười!”
Chín đời chín kiếp?
Trong lúc nhất thời, Cốc Tân Nguyệt chỉ cảm thấy ngơ ngác không ngớt.
Cửu U Đại Đế!
Chỉ là một đời của Tần Ninh?
Nhìn cảm xúc của Cốc Tân Nguyệt, Tần Ninh lại nói: “Sở dĩ nói cho nàng là để cho nàng chuẩn bị tâm lý”.
“Thế nhưng hãy nhớ kỹ, không thể kể ra ngoài, nếu không sẽ là mối họa ngập trời”.
“Người có thể ám toán ta chưa đếm đủ một bàn tay đâu, nếu tính cả toàn bộ Thương Mang Vân Giới”.
“Hơn nữa ta biết mấy kẻ này căn bản sẽ không làm như thế”.
“Cho nên ta cũng không biết kẻ địch mà mình gặp phải là ai, loại như vậy mới phiền toái nhất”.
Tần Ninh nói đến đây cũng là có chút đau đầu.
Đến cùng là ai?
Đời thứ chín gần công thành viên mãn, hắn chỉ cần dung hợp chín kiếp là được quay về Thương Mang Vân Giới, trở lại như hắn đã từng.
Nhưng có người xuất thủ ngăn cản.
Đến cùng là ai?
Ma tộc đến từ thế giới bên ngoài sao?
Lẽ nào Ma tộc thế giới bên ngoài đã thẩm thấu đến Thương Mang Vân Giới?
Tất cả những chuyện này, hiện tại Tần Ninh đều không biết.
Cốc Tân Nguyệt lúc này tựa sát vào người Tần Ninh.
Tần Ninh chịu nói ra những chuyện này chính là tin tưởng nàng.
Sự tin tưởng này chứng minh Tần Ninh đã mở lòng hơn với nàng.
Cốc Tân Nguyệt hiểu.
Lấy sự từng trải cùng kiến thức của Tần Ninh, hắn đồng ý mở rộng cửa lòng với nàng thì chính là để nàng trong lòng.
Cốc Tân Nguyệt vung lên chiếc cằm thon, nhìn Tần Ninh, cười hì hì nói: “Vậy chín kiếp của chàng chắc hẳn có rất nhiều phụ nữ hả?”
“Có thể sao?”
Tần Ninh cười nói: “Ta vốn là độ kiếp, chín đời chín kiếp chín vạn năm với ta cũng chỉ như muối bỏ biển thôi!”
“Phụ nữ xinh đẹp, ta nhìn thấy không ít!”
Tần Ninh vuốt má Cốc Tân Nguyệt, cười nói: “Thứ nàng hấp dẫn ta cũng không phải là gương mặt xinh đẹp”.
“Dù cho dung nhan tuyệt thế thì sao chứ? Không thể tránh khỏi sự ăn mòn của tháng năm, cuối cùng cũng về với đất vàng, là bộ xương trắng mà thôi”.
“Vậy ta hấp dẫn chàng ở điểm nào?”
“Không biết!”
Tần Ninh chân thành nói: “Hiếu kỳ mới là điểm khởi đầu cho việc yêu mến một người”.
“Lai lịch của nàng là gì, ta cũng không biết, điều này làm ta rất ngạc nhiên. Sự mạnh mẽ của nàng, hồn hải bao vây, ký ức ẩn sâu trong hồn phách của nàng đều khiến ta rất tò mò”.
“Một người đàn ông tò mò về ngươi thì sẽ không ngừng muốn tìm hiểu ngươi”.
Cốc Tân Nguyệt cười đắc ý.
“Chẳng cần biết ta là ai, sau này sẽ biến thành dáng vẻ gì, ta sẽ đều nhớ kỹ chàng”.
Cốc Tân Nguyệt nghiêm túc nói: “Chàng là người đàn ông ta tốn chín vạn năm để chờ, ta nhất định sẽ không quên chàng”.
“Nàng dám quên ta, ta đánh nàng cho nhớ lại ta thì thôi!”, Tần Ninh cười nói.
Cốc Tân Nguyệt “vâng” một tiếng.
Có những chuyện giấu mãi ở trong lòng không nói ra cũng khiến người ta khó chịu.
Hôm nay nói cho Cốc Tân Nguyệt biết cũng khiến trong lòng Tần Ninh thoải mái rất nhiều.
Dần dần, sắc mặt Cốc Tân Nguyệt lộ vẻ khác thường.
“Cảm giác được rồi?”
Tần Ninh cười nói.
“Ừ!”
Sắc mặt Cốc Tân Nguyệt nghiêm túc, nghiêm chỉnh ngồi dậy, thân thể xinh đẹp hiện ra dưới lớp áo vải.
“Đừng lo lắng!”
Tần Ninh cười nói: “Vừa mới xuất phát thôi, cách Bắc Ninh Các còn gần, không có vấn đề gì đâu, chắc là mấy ngày sau mới động thủ”.
“Không thông báo cho hai đồ đệ bảo bối của chàng hả?”
“Không cần!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Ta đã dạy dỗ hết rồi, không chịu đựng được thì đáng chết”.
“Đồ đệ của ta cũng không thể là đóa hoa hồng trong nhà kính được”.
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt gật đầu nói: “Đã như vậy, ta cũng tranh thủ đột phá một bước”.
“Muốn đột phá?”
“Ừm!”
Cốc Tân Nguyệt gật đầu nói: “Ta cảm giác cảnh giới của mình tăng lên càng cao thì tốc độ lại càng nhanh... Không biết có phải là chuyện tốt hay không”.
Tần Ninh cười nói: “Ta nói rồi”.
“Nàng là thuộc loại giác tỉnh, hồn phách của nàng nằm ở trạng thái khô cạn, thu nạp hồn lực của ta khiến cho sức mạnh của nàng được giác tỉnh”.
“Giống như việc nàng phong ấn sức mạnh, bây giờ dần dần lấy ra mà thôi”.
“Không giống ta đây làm lại từ đầu”.
“Cho nên tăng cấp cảnh giới sẽ càng hấp dẫn sức mạnh nàng đã từng giác tỉnh”.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Tần Ninh nói như vậy, nàng liền yên tâm vững bước đề thăng.
Hiện nay nàng nằm ở cảnh giới Âm Dương, linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ.
Lần này cũng có thể đến linh cảnh Hóa Âm trung kỳ.
Tần Ninh lúc này khoanh chân ngồi.
Là lúc để đột phá.
Không cần phải tốn thời gian dây dưa ở cảnh giới Sinh Tử.
Cảnh giới Sinh Tử có chín kiếp, chín đại cảnh giới.
Tăng cấp mỗi một cảnh giới không phải nhìn ngoại lực mà là lột xác tâm tư võ giả.
Độ kiếp, độ kiếp, không phải kiếp nạn bên ngoài.
Mà là kiếp nạn trong lòng.
Tâm kiếp đối với Tần Ninh cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Lí do chủ yếu Tần Ninh dừng lại ở cảnh giới Sinh Tử chính là vì khống chế Cửu Thiên Phong Thần Quyết.
Mà bây giờ Cửu Thiên Phong Thần Quyết đã thuần thục.
Nên đi qua tâm kiếp thôi!
Tần Ninh khoanh chân ngồi vào chỗ của mình.
Trong lúc nhất thời, trong đầu hắn xuất hiện những ảo ảnh...
“Ninh Đế, cha ngươi đã chết, còn cố thủ nơi đây làm gì? Không bằng đầu nhập vào chúng ta?”
“Nguyên Hoàng Thần Đế, ngươi chịu sắc phong của Vô Thượng Thần Đế, ngươi cam tâm sao?”
“Ngươi cũng là Cửu Mệnh Thiên Tử, thiên mệnh vô song, ngươi nên là Vô Thượng Thần Đế mới đúng, giết cha ngươi...”
Từng thanh âm vang lên bên tai.
Tần Ninh ở Thương Mang Vân Giới được xưng Đế - Ninh Đế, phong hào Thần Đế - Nguyên Hoàng Thần Đế!
Giờ khắc này, Tần Ninh phảng phất đưa bản thân mình vào một mảnh thiên địa mênh mông.
Những thanh âm kia không thể động đến hắn dù chỉ một chút.
Mà dần dần, thanh âm bốn phía ngày càng vang dội, khí tức mê hoặc lòng người ngày càng lớn.
Một khí thế trong cơ thể Tần Ninh đang leo thăng.
Sinh Tử lục kiếp!
Nhưng giờ này nó vẫn chưa kết thúc, độ kiếp vẫn còn tiếp tục...
Chương 1034: Không hổ là con trai ta
Những âm thanh giật dây trong đầu ngày càng sáng tỏ.
Tần Ninh nhíu mày, không nhúc nhích.
Nhìn qua bốn phía, từng cường địch ngày xưa giờ này gầm thét, vẻ mặt dữ tợn, không ngừng đầu độc Tần Ninh.
“Ninh Đế, ngươi thiên phú lớn như vậy, mạnh hơn gấp trăm lần cha ngươi, sao phải hạ mình cho hắn ta? Lẽ nào dính vào tình cảm cha con liền cứ thế từ bỏ sao?”
“Nguyên Hoàng Thần Đế, ngươi cam chịu như vậy sao?”
Từng giọng nói ngày càng dồn dập.
Tần Ninh nhìn bốn phía, cười nói: “Ta cũng muốn lắm, nhưng nếu ta làm thế thì... cha mẹ ta sẽ làm thịt ta mất!”
Một chỉ bắn ra, từng bóng người hoàn toàn tán loạn.
Tần Ninh điềm nhiên như không.
Khí tức trong cơ thể giờ này đã tới Sinh Tử thất kiếp.
Một tầng cảnh giới, một lần tâm kiếp.
Mỗi một lần tâm kiếp, kiếp nạn đều tăng lên một lần.
Chỉ là vẫn câu nói cũ, những kiếp nạn này không là gì đối với Tần Ninh.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, Tần Ninh tiếp tục tiến hành bước kế tiếp.
Trong chớp nhoáng này, xung quanh Tần Ninh lại xuất hiện từng bóng người.
Không ít người cầm đao, kiếm, thương, giản, nhìn hắn như hung thần ác sát.
“Hồn Vũ Thiên Tôn, chuẩn bị nhận lấy cái chết đi! Giao ra hồn thuật suốt đời của người, chúng ta tha cho ngươi khỏi chết”.
“Thông Thiên Đại Đế, tâm huyết của ngươi ở thế giới Cửu Thiên hà tất phải lãng phí ở đây? Giao “Thể Thư” ra đây đi”.
“Phong Không Chí Thánh, chẳng lẽ ngươi muốn “Trận thuật” cùng ngươi rơi vào hoàng tuyền sao?”
“Luyện Thiên Đại Đế, lấy ra “Vạn Khí Phổ” đi, sao phải bướng bỉnh như vậy?”
“Cửu Nguyên Đan Đế, “Cửu Nguyên Đan Điển” nên tạo phúc vạn dân chứ không phải để ngươi mang vào quan tài”.
“Thanh Vân Kiếm Đế, ta mới là tay kiếm số một Cửu Thiên, không thẹn với trời, ngươi không phải, ngươi tuyệt đối không phải”.
“Cuồng Vũ Thiên Đế, ngươi tự xưng Cuồng Đế nhưng ngươi có đủ cuồng vọng sao? Đủ?”
“Ngự Thiên Thánh Tôn, ngươi còn chưa đủ tư cách ngồi ngự Cửu Thiên, mau nhận lấy cái chết đi!”
“Cửu U Đại Đế, U Hoàng? Ngươi không xứng với danh xưng Hoàng giả này!”
Từng thanh âm tràn ngập ở trong đầu Tần Ninh.
Những thanh âm kia hoặc là hết sức tùy tiện, hoặc là thần thái độc ác.
Ai cũng nhìn Tần Ninh, xông về phía trước, muốn cắn thịt Tần Ninh.
Từ từ, bóng dáng Tần Ninh bị rất nhiều người gặm nhấm, máu tươi chảy như dòng nước không thôi...
“Chỉ là những thứ này thôi sao?”
Từ từ, giọng nói của Tần Ninh vang lên.
“Kiếm thứ tám chỉ đến vậy thôi à?”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Vậy các ngươi cũng quá coi thường ta”.
Một lời rơi xuống.
Phanh...
Tần Ninh cước bộ chấn động, trong khoảnh khắc, thanh âm đổ vỡ quanh bốn phía không ngừng vang lên.
Từng bóng người tán loạn, hóa thành khói đen.
Giờ này khắc này, ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh.
Những thứ này thật sự chưa đủ!
Tần Ninh nói xong, khẽ cười: “Chín đời chín kiếp là một hình ảnh thu nhỏ của cuộc sống của ta, Nguyên Hoàng Thần Đế ta đây sao có thể bị những tâm kiếp này đánh bại?”
Sinh Tử bát kiếp!
Giờ này khắc này, khí thế trong cơ thể Tần Ninh leo thăng.
“Lợi hại, lợi hại, không hổ là con trai ta!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Ánh mắt Tần Ninh đông cứng lại.
Thanh âm này, hắn quá quen thuộc!
“Một tâm kiếp cuối cùng?”
“Tâm kiếp cái bà ngoại ngươi! Ông đây là cha ngươi này!”
Tiếng quát mắng vang lên, Tần Ninh lúc này cũng hơi sững sờ.
“Cha?”
“Sao... sao cha lại xuất hiện ở trong tâm kiếp của con?”
Nghe đến lời này, gương mặt của người đàn ông lộ ra mỉm cười.
Một thân quần áo màu nhạt nổi bật lên sự cao quý nho nhã.
Nhìn kỹ, dáng vẻ người này khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt vẫn luôn trẻ tuổi tuấn dật.
Tóc dài buộc lên, tóc mai khẽ bay trên trán theo gió.
Hai tròng mắt trong suốt, phảng phất như có thể diễn hóa ra nhật nguyệt.
“Thiên hạ này có nơi mà Vô Thượng Thần Đế ta không đến được sao?”
Tiếng cười khẽ vang lên.
Thống nhất vạn giới!
Vấn đỉnh Thiên Khung!
Vô Thượng Thần Đế!
Ta mặc kệ hắn là ai!
Người này xuất hiện mang theo mùi vị hào hùng.
“Nếu cha lợi hại như vậy thì sao phải trốn đi chứ...”, Tần Ninh lúc này lẩm bẩm.
Phanh...
Một quyền đập xuống, Tần Ninh đau đến ngoác mồm.
“Thằng nhãi con đại nghịch bất đạo, đây là thái độ của ngươi khi nói chuyện với cha ngươi đó à?”
Thanh niên thanh nhã lúc này cười nói: “Ta để lại Phong Thần Châu cho con tự nhiên là có đạo lý của ta, con không phải cũng phát hiện Phong Thần Châu có tính áp chế tuyệt đối với chủng tộc ngoài thế giới, hơn nữa có thể tinh chế tinh khí của chúng thành tinh thuần Tịnh Ma Châu, giúp con tu hành!”
“Cha, Phong Thần Châu đến từ đâu?”
Nghe đến lời này thanh niên lại nói: “Sớm muộn con sẽ biết, dù sao hãy cứ giữ lại thật cẩn thận!”
“Mệnh số chín đời chín kiếp của Cửu Mệnh Thiên Tử thất bại cũng không phải là chuyện xấu với con”.
“Đời thứ mười này sẽ giúp con có cơ duyên lớn hơn, Phong Thần Châu, ta giao cho con chuyện liên quan đến tính mệnh của hàng tỉ tỉ chủng tộc cùng sinh linh, đó là tin tưởng con!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh gật đầu.
“Còn vì sao ta phải rời khỏi Thương Mang Vân Giới thì chắc con cũng hiểu, những kẻ đến từ thế giới bên ngoài đó muốn giết ta, nếu ta ở lại Thương Mang Vân Giới, bọn chúng công phá Thương Mang Vân Giới thì Cửu Thiên Vân Minh sẽ xong đời, thế giới chư thần cũng xong đời”.
“Ta đi, Thương Mang Vân Giới chính là một bộ thể xác không có linh hồn, bọn chúng không phá nổi”.
“Cố gắng lắm cũng chính là phái một ít cường giả có thực lực tương đương Thương Mang Vân Giới tiến vào đảo loạn phong vân”.
“Chỉ có điều những kẻ đó muốn đi vào cũng cần trả giá rất đắt, cửu tử nhất sinh”.
“Tiểu lâu la mà thôi, ta tin tưởng con có thể giải quyết!”
Tiểu lâu la...
Tần Ninh mang vẻ mặt hèn mọn.
Cha lại khoác lác!
Chỉ cần xem Ma tộc xuất hiện ở đại lục Vạn Thiên hiện giờ là cũng biết không phải tiểu lâu la rồi.
“Không tin?”
Thanh niên véo mặt Tần Ninh, cười mắng: “Ta là cha con, ta rất lợi hại, con không biết sao?”
Tần Ninh không có gì để nói.
“Nhớ kỹ, bọn chúng thâm nhập vào Thương Mang Vân Giới là muốn phá hư phong cấm mà ta để lại”.
“Cho nên đời thứ mười này của con sẽ phải vất vả hơn chút. Đại lục Vạn Thiên hay thế giới Cửu Thiên cũng được, làm thịt cái đám ký sinh trùng kia là tốt nhất”.
“Nếu không, coi như ta có rời đi thì Thương Mang Vân Giới cũng sẽ xuất hiện lỗ thủng”.
Thấy Tần Ninh vẻ mặt mê man.
Thanh niên nhịn không được lắc đầu nói: “Ngu dốt bất kham, ngu dốt bất kham mà!”
“Bây giờ, Thương Mang Vân Giới tương đương với một quả trứng gà, hiểu chưa?”
“Ta mà ở trong Thương Mang Vân Giới thì quả trứng gà giống như là không có vỏ trứng mà chỉ có màng trứng!”
“Người khác đâm một cái liền vỡ tung”.
“Thế nhưng, nếu ta rời đi, quả trứng gà này sẽ giống như là một quả trứng vàng được khảm nạm, kiên cố không phá vỡ nổi, cường giả vào không được, kẻ yếu mà muốn vào cũng phải bỏ ra cái giá khổng lồ”.
“Thế nhưng kẻ yếu là so với ta bây giờ thôi, đối với người khác thì cũng là cường giả”.
Tần Ninh trong lòng không còn gì để nói.
Đừng vừa nói vừa tự đề cao mình được không?
Thanh niên tiếp tục nói: “Cho nên nói, bọn người kia tiến đến sẽ giống như cứt chuột khuấy hư một nồi mỹ vị vậy”.
“Thậm chí còn bởi vì sự tồn tại của những kẻ này mà nội bộ Thương Mang Vân Giới xuất hiện tan rã, vậy vỏ ngoài của quả trứng màu vàng sẽ lại không còn là chính nó nữa”.
“Vậy không có biện pháp khác ư? Cha nhất định phải rời đi sao?”
Tần Ninh không hiểu, nói.
“Hãy nghe ta nói hết nào”.
Thanh niên vỗ đầu Tần Ninh, chậm rãi nói.
Chương 1035: Ba ngày đến cửu kiếp
“Trước mắt chỉ có hai biện pháp”.
“Thứ nhất, con cố thủ Thương Mang Vân Giới, giải quyết đám ký sinh trùng nội bộ này, bảo vệ được vỏ trứng vàng”.
“Thứ hai chính là, ta làm thịt bọn chúng!”
Tần Ninh nghe đến lời này cũng mang vẻ mặt thổn thức.
“Con không tin cha mình à thằng nhãi này?”
Thanh niên giận dữ vô cùng.
“Tin, tin chứ, dĩ nhiên là con tin cha rồi”.
“Cái này còn tạm được”.
Thanh niên tiếp tục nói: “Con phải hiểu, bọn chúng muốn công phá Thương Mang Vân Giới thì chỉ có hai biện pháp”.
“Thứ nhất chính là tan rã Thương Mang Vân Giới từ bên trong, cũng chính là đám Ma tộc mà con thấy”.
“Thứ hai chính là giết ta!”
Thanh niên nói đạm nhiên Tần Ninh cũng là trong lòng rùng mình.
“Bọn chúng tại sao phải đánh vào chúng ta?”
Tần Ninh vẫn có chút khó có thể tiếp thu.
“Vì sao? Đáp án đang ở trong đầu con đó”.
“Phong Thần Châu?”
Tần Ninh kinh ngạc nói: “Con vẫn chưa thấy hạt châu này ta có khả năng gì ngược đời”.
“Thằng nhãi hư đốn này, đó là do ông đây liều mạng mới thu vào tay, con biết cái gì?”
Nghe đến lời này, Tần Ninh mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nói nhiều như vậy mà cũng không hiểu, quá là ngu xuẩn!”
Thanh niên lại nói: “Dù sao cứ ngoan ngoãn ở trong Thương Mang Vân Giới đợi ông đây đi, rồi sẽ có ngày ta làm thịt bọn chúng rồi về tìm mọi người”.
“Cha...”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười nói: “Cẩn thận!”
Nghe đến lời này, thanh niên run lên.
“Yên tâm đi!”, Thanh niên quay đầu mỉm cười, dựng thẳng ngón cái, nói: “Người có thể giết ta còn chưa ra đời đâu!”
Nghe đến lời này Tần Ninh miễn cưỡng cười một tiếng.
“Bao nhiêu năm qua đi như vậy mà tính khí không thay đổi chút nào... Cậy mạnh...”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Cha phải cẩn thận một chút, chín vị mẫu thân chờ cha, nghe nói bởi vì cha rời đi mà bắt đầu phân chia rồi. Cha kiềm chế chút đi, nếu như lại trêu hoa ghẹo nguyệt... sẽ chết người đấy...”
Lời này vừa nói ra, thanh niên lảo đảo.
“Cha con là loại người như vậy à?”
Thanh niên lần nữa nói: “Con mới phải cẩn thận đấy, Tạ Y Tuyền mà biết con trêu hoa ghẹo nguyệt...”
Tần Ninh cười nói: “Y Tuyền tính tình ổn trọng, sẽ không...”
“Ha ha!”, Thanh niên giễu cợt nói: “Con bé thì không nhưng cha nó thì có đó!”
“Cha đỡ đầu...”
Tần Ninh lấy tay vỗ trán.
“Điều này cũng không có thể trách con được, ai bảo con có tấm gương là cha cơ chứ?”
“Ái chà, lại trách ta cơ à? Thế sao con không học ông nội con ấy?”, Thanh niên phất tay một cái nói: “Được, lần sau sẽ bàn tiếp, hiện tại cha đang gặp chút phiền toái”.
Nói xong, bóng dáng thanh niên lóe lên một cái rồi biến mất.
Tần Ninh nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: “Cha, đừng chết...”
Tần Ninh thở dài nhìn bốn phía, ánh mắt lóe lên.
Một kiếp cuối cùng, tới đi!
Nói rồi, ánh sáng bốn phía vào thời khắc này ngưng tụ.
Cha chính là một người như vậy, luôn thích cậy mạnh, thích gánh vác tất cả trên lưng.
Nhưng hắn là con trai ruột, sao có thể trừng mắt nhìn cha mình cô độc lang thang bên ngoài, có nhà nhưng không thể trở về, càng là thời thời khắc khắc gặp phải nguy cơ chứ.
Cùng lúc này, cách xa bên ngoài ngàn tỉ dặm.
Một mảnh thiên địa bao la.
Bên trong hư không, gió lạnh rít gào.
Một bóng hình chậm rãi bước đi, thân hình ở trong thiên địa mênh mông này giống như là muối bỏ biển.
“Lợi hại!”
Nhìn cảnh tượng bốn phía, thanh niên kia thở dài nói.
“Thiên địa này quả nhiên càng thêm rộng rãi đồ sộ so với những gì ta đã thấy. Tinh vực... tinh hải... thế giới rộng lớn như vậy sao có thể thiếu dấu chân của Mục Vân ta chứu?”
“Tiểu Ninh Tử, con cũng đừng khiến ta thất vọng. Chúa tể của thiên địa, người cai quản càn khôn, ông hoàng vũ trụ phải là con trai của Mục Vân ta thôi!”
Thanh âm nhàn nhạt vang lên theo gió rồi biến mất...
...
Giờ khắc này, đại bàng Chỉ Phong bay với tốc độ cực nhanh.
Đã qua ba ngày.
Cách Thanh Ninh Các còn lộ trình bảy ngày đi đường nữa.
Hôm đó, trong đại điện, Cốc Tân Nguyệt mở mắt.
Một khí tức cường thịnh ngưng tụ ở trong cơ thể của Cốc Tân Nguyệt.
Cảnh giới Âm Dương, linh cảnh Hóa Âm trung kỳ!
Cốc Tân Nguyệt thở dài.
Từ lúc gặp được Tần Ninh, tốc độ thăng cấp của nàng càng lúc càng nhanh, làm cho người ta cảm thấy không được chân thực.
Nhưng cảm giác có vẻ không được chân thực này lại cũng rất chân thực!
Để xem Tần Ninh ba ngày không nhúc nhích trong tẩm điện đã ra sao rồi.
Ông...
Đột nhiên, tẩm điện nở rộ ra một khí tức hơi yếu ớt.
“Đột phá?”
Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa điện vào thời khắc này mở ra.
Tần Ninh bước ra.
“Ừm?”
Giờ khắc này, Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh với vẻ mặt hơi sững sờ.
“Cảnh giới nào rồi?”
“Sinh Tử cửu kiếp!”
Tần Ninh nói xong, sắc mặt Cốc Tân Nguyệt càng thêm kinh hãi.
Ba ngày trước, Tần Ninh Sinh Tử ngũ kiếp.
Ba ngày sau, Sinh Tử cửu kiếp.
Tốc độ như vậy... nghe rợn cả người.
Tần Ninh lại cười nhạt nói: “Lấy thiên phú của ta thì cũng đâu đến mức khoa trương như thế?”
“Ha ha!”
Cốc Tân Nguyệt cười ha ha, mặc kệ Tần Ninh.
Dựa theo Tần Ninh nói, nàng là kiểu giác tỉnh, sống lại thực lực.
Mà Tần Ninh thì là làm lại từ đầu.
Mặc dù có kiếp trước tích lũy, Tần Ninh cũng không nên nhanh chóng như vậy.
Tốc độ như vậy làm cho người tuyệt vọng đó!
Tần Ninh cười nhạt nói: “Cũng chỉ ở cảnh giới Sinh Tử thì ta mới có thể tiến bộ nhanh hơn thôi, nếu như ở cảnh giới Âm Dương thì sẽ rất chậm rất chậm!”
Cảnh giới Âm Dương!
Linh cảnh Hóa Âm và linh cảnh Tụ Dương.
Ngưng tụ Âm Khư cùng Dương Hải.
Chín là giới hạn.
Cực hạn này vô cùng khó chạm đến.
Cốc Tân Nguyệt có thể ngưng tụ chín Âm Khư, có thể nói là thiên phú vạn cổ hiếm thấy.
Mặc dù là hắn muốn ngưng tụ chín đạo Âm Khư cũng cần trả giá về sinh lực rất lớn.
“Tần công tử!”
Lúc này, bên ngoài đại điện vang lên một giọng nói.
Trương Lãnh lúc này đứng ở bên ngoài cửa, chắp tay nói: “Tần công tử, phía trước có một dãy núi tồn tại một loại linh thú, thịt ngon vô cùng. Mấy ngày đi đường, đại bàng Chỉ Phong cũng mệt mỏi, không bằng chúng ta nghỉ ngơi một chút lại xuất phát tiếp?”
Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt.
Tới nào!
“Được!”
Tần Ninh mở miệng đáp lại.
Bóng dáng đại bàng Chỉ Phong dần dần dừng lại, đáp xuống một vùng thung lũng.
Hơn mười vị Thanh Giáp Vệ lúc này nhất loạt đi xuống, tản ra xung quanh.
Trương Lãnh lúc này chắp tay nói: “Tần công tử đợi chút, ta hiện tại lập tức chuẩn bị đồ ăn!”
“Ừ!”
Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt lúc này đi vào bên trong lều cỏ do Thanh Giáp Vệ xây dựng, lẳng lặng ngồi xuống.
Cốc Tân Nguyệt lúc này lo lắng nói: “Thật sự sẽ không sao hả?”
“Không có chuyện gì đâu!”
Tần Ninh cười nói: “Chờ một lát sẽ biết”.
“Ừ!”
Sau một lúc, bốn phía trở nên vắng vẻ không gì sánh được.
Phanh...
Trong lúc bất chợt, một tiếng nổ vào thời khắc này vang lên.
Lều cỏ trong nháy mắt nổ tung.
Lộ ra Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
Giờ khắc này, Thanh Giáp Vệ đã biến mất.
Một người cũng không thấy đâu.
Vù vù...
Từng cơn gió lạnh xuất hiện.
Sơn cốc đang bình tĩnh bỗng rít gào gió lạnh.
Xung quanh sơn cốc có mười sáu cây cờ màu đen dựng lên đón gió, mang theo hơi thở làm người ta sợ hãi.
“Huyền trận?”
Thấy cảnh này, Tần Ninh mỉm cười.
“Phó các chủ Trương Lãnh không đi ra trò chuyện đôi câu à?”
“Ngươi không sợ?”
Một bóng người đi ra từ trong cơn gió, nhìn Tần Ninh, kinh ngạc nói.
Chính là Trương Lãnh!