Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 996: Mưu đồ sắc đẹp của ta

Thở một hơi, hai mắt Tần Ninh khép hờ, giữa lòng bàn tay, từng luồng linh khí lưu động.

Cùng lúc đó, thần hồn Băng Hoàng, từng tia hồn lực lúc này cũng dần dần lưu động.

Chuẩn bị xong xuôi, mở hai mắt, Tần Ninh nhìn thấy cảnh này lại khẽ ngây ngốc.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Lúc này Giang Bạch lại đang… cởi quần áo!

“Không phải ngươi bảo ta hiện ra cơ thể giang linh sao? Ta không cởi quần áo, ngươi thấy sao được?”

“...”

“Ai bảo ngươi phải cởi quần áo?”

Tần Ninh cạn lời nói: “Ý ta là linh thể ngươi cần hiện ra cho ta thấy là bản nguyên của linh thể, không phải cơ thể ngươi!”

Nhất thời sắc mặt Giang Bạch đỏ bừng, vội vàng mặc đồ vào.

Cũng may cũng may, cũng may mình cởi chầm chậm, nếu không một người đàn ông như mình lại không mảnh vải che thân đứng trước mặt Tần Ninh…

Hình ảnh này quá duy mỹ, khiến người ta nổi da gà rơi đầy đất.

“Sư tôn, bữa tối hôm nay…”

Một tiếng két đột nhiên vang lên.

Đúng lúc này Lý Nhàn Ngư phá cửa đi vào.

Chỉ là nhìn thấy trong phòng, Giang Bạch lúc này đang mặc quần áo, mặt đỏ bừng, Lý Nhàn Ngư nhất thời sững sốt.

Đã xảy ra chuyện gì?

Ta nhìn thấy gì đây?

Nhất thời Lý Nhàn Ngư ngây ngốc tại chỗ, đột nhiên phản ứng lại, một tiếng ầm, cửa phòng đóng lại.

Tần Ninh và Giang Bạch càng không biết nguyên do.

Thằng nhóc này gần đây có chút bệnh thần kinh rồi.

Ngoài cửa phòng, Lý Nhàn Ngư lúc này vỗ má mình.

“Ta đã nhìn thấy gì?”

“Giang Bạch đang cởi quần áo… Sư tôn cứ nhìn như vậy…”

“Ôi trời ơi…”

Nhất thời Lý Nhàn Ngư chỉ cảm thấy khó tin.

“Lý Nhàn Ngư, bảo ngươi hỏi bữa tối Tần Ninh ăn gì, ngươi hỏi chưa?”, lúc này Tần Hải đi ngang qua nói.

“A, ta lập tức đi hỏi”.

Lý Nhàn Ngư đáp một tiếng, chạy đến bên cạnh Tần Hải, thần hồn nát thần tính nói: “Tần Hải đại ca, sư tôn ta ngài… ngài ấy có sở thích đặc biệt gì không?”

“Sở thích đặc biệt?”

Tần Hải gãi đầu một cái, lắc đầu.

“Huynh suy nghĩ kỹ chút, ví dụ như… ngài ấy thích phụ nữ?”

“Phụ nữ?”

Tần Hải cười nói: “Chắc là thích rồi, lúc đầu ở trong Đế Quốc Bắc Minh, tam đệ đã thu nhận hai tỳ nữ, ngươi chưa nhìn qua, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều là nữ tử tuyệt thế nhất đẳng!”

“Hơn nữa ta nghe nói, hai nữ tử đó không hề đơn giản, một người trong số đó là Hoàng thể, người còn lại là Hỗn Độn thể, thiên phú cũng mạnh đến đáng sợ!”

Nữ tử tuyệt thế?

Thiên phú mạnh mẽ?

Chỉ là thu nhận làm tỳ nữ?

Đàn ông bình thường, nữ tử tuyệt thế như vậy không phải liền trực tiếp bắt lại sao?

Thu nhận làm tỳ nữ để làm gì?

Che giấu tai mắt người ta?

Che giấu sự thật sư tôn thích đàn ông?

Xong rồi!

Lý Nhàn Ngư đột nhiên liên tưởng đến rất nhiều, lời tiếp theo của Tần Hải, một câu cũng không nghe thấy.

Xong rồi xong rồi!

“Ta buồn quá, sư tôn sao lại đối xử tốt vơi ta như vậy, hóa ra là… mưu đồ sắc đẹp của ta!”

Lý Nhàn Ngư càng nghĩ càng cảm thấy rất hợp lý.

Đạo Thiên Hành là đàn ông đẹp không thể tưởng tượng nổi, nhìn thấy sư tôn, một hơi gọi Tần gia, quả thật là đẩy sư tôn lên trời.

Không phải là sợ sư tôn cho hắn ta…

Hôm nay, sư tôn và Giang Bạch ở bên trong phòng… nói là chữa trị vết thương, nhưng Giang Bạch lại đang cởi quần áo.

Xong rồi!

Sư tôn... thích đàn ông!

Lúc này Tần Ninh không biết vị đồ đệ thần kinh này lại đang ngu ngốc.

Nếu không lần này tuyệt đối là có một cái tát trực tiếp đập chết hắn ta.

Tránh cho sau này lại xấu hổ mất mặt.

Bên trong căn phòng, Giang Bạch đứng yên.

Trên áo sam, giống như xuất hiện một Giang Bạch khác, bao trùm trên cơ thể hắn.

Lúc này Tần Ninh nhìn kỹ, càng phát hiện ra càng không tưởng tượng nổi.

“Cơ thể giang linh cùng tồn tại với sống Thiên Thượng, nhưng Linh Tử Hiên tự hiến tế cơ thể mình, dung hợp với ý niệm giang linh của ngươi”.

“Lúc này mới khiến cho ngươi có cơ thể người”.

“Chỉ có điều, trong lúc dung hợp có chút vội vàng đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, khiến cho linh niệm và cơ thể ngươi xuất hiện sai lệch”.

“Cũng dẫn đến thực lực của ngươi bị kẹt ở cảnh giới Sinh Tử tam kiếp”.

Tần Ninh nói không ngừng, cuối cùng cười nói: “Có thể, không tính không có chỗ trống thu hồi lại, ít nhất bây giờ có thể khiến ngươi khôi phục cảnh giới Sinh Tử trình độ cao nhất”.

Lời này vừa nói ra, Giang Bạch hơi ngây ra.

“Thật sự có thể?”

“Đương nhiên!”

Tần Ninh tự tin nói: “Ngươi cũng đừng xem thường bản thân, ý niệm giang linh ngươi dung hợp sức mạnh sông Thiên Thượng lên đến mấy vạn năm, ngưng tụ mà thành”.

“Sông Thiên Thượng bất diệt, ngươi không chết, sức mạnh của ngươi hùng mạnh vượt quá bản thân ngươi dự liệu”.

“Làm thế nào?”

Giang Bạch tràn đầy mừng rỡ.

Cho tới nay kẹt ở cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, hắn đã sắp phát điên.

“Ngươi không động đậy, ta tới!”

Một lời Tần Ninh vừa dứt, bàn tay phất ra.

Bốn phía cơ thế ngưng tụ thành từng luồng sức mạnh.

Dần dần tám cột linh trụ lúc này xuất hiện.

Trong đó, thủy linh trụ là nổi bật nhất.

Thần hồn Băng Hoàng lúc này xuất hiện.

Tần Ninh mở miệng: “Một núi không thể chứa hai hổ, cơ thể ngươi chỉ nên có ý niệm của ngươi, còn về ý niệm của Linh Tử Hiên nên đi rồi, cũng phải rời đi”.

“Ngươi nên hiểu ý của ta”.

“Nếu chính bản thân ngươi vứt bỏ không hết, kiếp này ngươi cũng chỉ có thể là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp”.

Lời Tần Ninh vừa dứt, bên trong thần hồn Băng Hoàng, một luồng khí băng hàn lúc này vút qua.

Trong phút chốc, khí băng hàn đóng băng cơ thể Giang Bạch.

Từng luồng sức mạnh lưu động mở.

Linh niệm của Giang Bạch vẫn hoạt động tự nhiên.

Lúc này Tần Ninh không ngừng rót khí thủy linh, thai nghén linh niệm của Giang Bạch.

“Tiếp theo xem lựa chọn của ngươi!”

Lời Tần Ninh vừa dứt, toàn thân ngưng tụ hai luồng sức mạnh, dung hợp ý niệm và thân thể của Giang Bạch.

Lúc này trong đầu Giang Bạch.

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.

“Tử Hiên…”

“Giang Bạch…”

Thân ảnh kia lẩm bẩm nói: “Ta đã nhìn thấy rồi”.

“Năm đó ta khiến ngươi thất vọng rồi, không thể bảo vệ cơ nghiệp của ngươi!”

“Mà hắn ta làm được, ngươi nên nghe lời hắn, xóa tất cả về ta đi, nếu không đây sẽ là ràng buộc cả đời ngươi”.

“Người, không thể chỉ sống trong quá khứ”.

“Bây giờ một mình ngươi không còn là một ý niệm rồi, ngươi nên biết”.

“Tử Hiên…”, Giang Bạch lúc này lẩm bẩm nói: “Là ta hại ngươi”.

“Nếu không phải là ta dẫn ngươi vào con đường tu hành, bây giờ ngươi nên vô lo vô nghĩ…”

“Ngươi sai rồi!”

Linh Tử Hiên mở miệng nói: “Ta là võ giả, đương nhiên là theo đuổi con đường cường giả”.

“Mạnh mẽ là ý định của ta, nhưng Ma tộc xuất hiện, nếu thật sự khiến bọn chúng giết hàng tỷ tỷ sinh linh, vậy thì sinh linh đại lục Vạn Thiên sẽ gặp tình huống khó khăn”.

“Ta không làm, dù sao cũng có người làm”.

Linh Tử Hiên lạnh nhạt nói: “Ta chết vì sinh linh Vạn Thiên, mặc dù nói giống như ra vẻ mình rất cao thượng, rất chính nghĩa, nhưng ta cũng không muốn cao thượng như vậy, chỉ có điều có lúc đưa ra lựa chọn, giống như làm không tự chủ vậy”.

Năm đó Ma tộc xuất hiện, Tử Hiên các hoàn toàn có thể né tránh.

Nhưng nếu né tránh, người chết sẽ nhiều hơn.

Linh Tử Hiên biết điểm này.

Giang Bạch cũng biết điểm này.

“Nên lúc buông tay thì cứ buông tay, nêu không về sau ngươi làm sao chém chết Ma tộc, báo thù cho ta?”

Linh Tử Hiên lại cười.

“Ta biết!”

Giang Bạch gật đầu.

Lúc này bên trong phòng.

Trên cơ thể Giang Bạch, từng luồng ánh sáng ngưng tụ.

Trong chớp nhoáng, linh niệm và cơ thể của Giang Bạch dần dần dung hợp.

Từng tia khí lưu màu đen bị tống ra bên ngoài cơ thể.

“Quyết định rồi sao?”

Tần Ninh nhìn thấy cảnh này, khẽ mỉm cười, bàn tay vung lên.
Chương 997: Thư viện Thái Hư

Thư viện Thái Hư.

Một khắc sau, từng khí lưu màu đen bị Tần Ninh hấp thụ toàn bộ.

Hàm chứa khí linh thủy cực hạn, nó đã sinh ra gánh nặng đối với Giang Bạch, nhưng với hắn mà nói lại là đồ tốt.

Sao không cần chứ!

Mà dần dần khí tức của Giang Bạch trở nên mạnh mẽ.

Kiếp nạn đến.

Giang Bạch bắt đầu vượt kiếp.

Chỉ là lúc này, tốc độ vượt kiếp của Giang Bạch lại vô cùng nhanh.

Từng luồng từng luồng, tốc độ cực nhanh.

Lúc này Tần Ninh cũng hiểu.

Giang Bạch thân là giang linh, sông Thiên Thượng nghe tới, hắn cũng nghe thấy.

Kiếp nạn không làm khó được Giang Bạch.

Khốn khổ duy nhất của Giang Bạch chính là Linh Tử Hiên.

Mà bây giờ Giang Bạch có thể buông xuống hoàn toàn, kiếp nạn đã không còn là kiếp nạn.

Cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp!

Cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp!



Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp!

Một luồng khí tức mạnh mẽ đến khiếp người lúc này tràn ngập toàn bộ Bắc Thương phủ.

Bên trong Bắc Thương phủ, tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức kinh khiếp kia, khiến người ta run rẩy.

Đồng thời, ngón tay Thương Ngọc Giang run lên, bút lông trong tay rớt xuống đất.

“Đây là… tầng nào?”

Thương Ngọc Giang chỉ cảm thấy trong xương ớn lạnh.

Cho dù là ba người Tần Ninh, Tần Hải, Giang Bạch cũng không mang lại cho ông ta chèn ép khí tức lớn như vậy.

Là ai tấn thăng sao?

Thương Ngọc Giang lúc này trong lòng phát run.

Lần này ông ta cũng nhận được lời mời của thư viện Thái Hư.

Tần Ninh bảo ông ta dẫn theo mấy người bọn họ tiến vào thư viện Thái Hư, tham gia lễ lớn.

Đây là tai họa hay là khí vận đối với Bắc Thương phủ?

Thương Ngọc Giang không biết.

Nhưng ông ta biết nếu như mình không làm theo, vậy bây giờ người chết chính là ông ta.

Thời gian kéo dài đến khi mặt trời lặn xuống.

Khí tức trong cơ thể Giang Bạch hoàn toàn ổn định.

Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp!

Khí tức mạnh mẽ lan tràn toàn thân.

Lúc này Giang Bạch nắm trong tay khí tức, uy áp kia cũng hoàn toàn tiêu tán.

Nhìn về phía Tần Ninh, Giang Bạch hô lên.

“Cảm ơn ngươi!”

“Không có gì, dù sao về sau làm sai vặt cho ta cũng phải có chút thực lực mới được”.

Giang Bạch không nói thêm nữa.

Thằng nhãi này cũng thật là tự tin.

Hai người cùng nhau ra ngoài phòng.

Lý Nhàn Ngư chờ ở bên ngoài, cúi đầu không nói một lời.

Sư tôn và Giang Bạch…

Trong lòng càng nghĩ như vậy, Lý Nhàn Ngư càng cảm thấy kinh khủng.

Sư tôn vậy mà lại có khẩu vị này.

Vậy hắn ta làm sao đây?

Lý Nhàn Ngư ôm tâm tình thấp thỏm ăn tối.

Mấy ngày tiếp theo, Lý Nhàn Ngư vẫn có chút hoảng hốt.

Tần Ninh cũng không để ý đến hắn ta.

Tên tiểu tử này đầu óc không bình thường cũng không phải ngày một ngày hai.

Sáng sớm hôm sau.

Thương Ngọc Giang liền đưa người tới thăm hỏi Tần Ninh, chuẩn bị lên đường.

Cái gọi là tỷ võ kén rể thư viện Thái Hư tổ chức chính vào ngày hôm nay.

Lần này, phàm là bên trong tông môn có thế lực nhân vật lớn cảnh giới Niết Bàn trấn giữ đều nhận được lời mời.

Bắc Thương phủ đương nhiên không ngoại lệ.

Lần này Thương Ngọc Giang chỉ dẫn mười mấy người theo.

Két một tiếng, cửa phòng mở ra.

Bốn thân ảnh lúc này xuất hiện.

Chỉ là nhìn thấy bốn người, Thương Ngọc Giang có chút sững sờ.

“Các ngươi là ai?”

“Là ta!”

Tần Ninh đi ra, mở miệng nói.

Lúc này Tần Ninh toàn thân áo xanh, bộ râu dài trên mặt nhìn hết sức kỳ quái.

“Tần công tử?”

Thương Ngọc Giang sững sờ.

Ông ta không nhận ra.

“Sư tôn, tại sao chúng ta phải cải trang như vậy?”, trên mặt Lý Nhàn Ngư có mấy cái mụn ruồi, không thoải mái nói.

“Bớt được phiền toái không cần thiết”.

Tần Ninh khoan thai nói: “Hơn nữa ta cũng muốn biết, lần này thư viện Thái Hư rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì”.

“Đi thôi, chuẩn bị lên đường!”

Một nhóm bốn người đi theo đội của Thương Ngọc Giang, xuất phát đến thư viện Thái Hư.



Thư viện Thái Hư.

Cùng với Vô Cấu Kiếm phái, thế gia Bách Lý cũng là tam cự đầu Bắc Lan.

Hơn nữa, tam cự đầu năm đó đều do Thiên Nhân thành lập.

Viện trưởng đời thứ nhất Khương Thái Hư của thư viện Thái Hư, người ta gọi là Thái Hư Thiên Nhân.

Năm đó ở đại lục Thương Lan cũng là nhân vật thanh danh hiển hách.

Lão tổ Bách Lý Vân Long - Vân Long Thiên Nhân của thế gia Bách Lý chính là cường giả đời thứ nhất.

Hơn nữa Bách Lý Vân Long, người này chính là đại quản gia của Phong Vương Lý Nhất Phong!

Thế gia Bách Lý quật khởi, có thể nói dính không ít hào quang của Lý gia.

Đồng thời, lão tổ Vô Cấu Thiên Nhân của Vô Cấu Kiếm phái cũng uy danh hiển hách, kiếm thuật thông thiên.

Ba người này ở thời đại của họ đều là nhân vật vô địch sau Vương Giả.

Vương Giả mạnh bao nhiêu?

Toàn bộ đại lục Vạn Thiên, cảnh giới Vương Giả cũng không vượt quá một trăm vị.

Mỗi một vị cũng là vương tuyệt đối!

Ngoại trừ Vương Giả chính là Thiên Nhân, đủ để nhìn ra sự hùng mạnh của Thiên Nhân.

Thư viện Thái Hư ở thủ phủ Bắc Lan, thành Hư Nguyệt!

Thành Hư Nguyệt là một thành trì dân số ngàn vạn người.

Thành trì như vậy rất rộng.

Thư viện Thái Hư nằm ngay chính giữa thành Hư Nguyệt.

Hơn nữa thư viện Thái Hư lớn như vậy đã chiếm gần một nửa diện tích của thành Hư Nguyệt.

Trên thực tế, thành Hư Nguyệt vốn là thành trì nhỏ chỉ đến mười mấy vạn người.

Bởi vì sự hùng mạnh của thư viện Thái Hư, dần dần mới phát triển thành quy mô như vậy.

Hơn nữa, toàn bộ thư viện Thái Hư có thể nói là tọa lạc trong nội thành Hư Nguyệt.

Bốn phía nội thành cũng không phải xây thành tường, mà là từng ngọn núi.

Mấy trăm mét thậm chí là đỉnh núi cao ngàn mét, bao quanh chính giữa toàn bộ thư viện Thái Hư.

Cảnh này nhìn hết sức kinh ngạc.

Cho người ta một loại cảm giác.

Giống như thư viện Thái Hư là một chốn bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian.

Uy danh của thư viện Thái Hư chấn nhiếp toàn bộ vùng đất Bắc Lan.

Nuôi dưỡng cường giả các đời.

Trong vùng đất Bắc Lan, rất nhiều tông chủ tông môn đã từng là đệ tử của thư viện Thái Hư.

Có thể nói, đào lý (*) của thư viện Thái Hư khắp thiên hạ.

(*) Đào lý: chỉ đệ tử

Sự tồn tại như vậy cũng khiến các đại thế lực Bắc Lan sinh lòng hướng tới, thậm chí một vài gia tộc đã đưa con cháu nhà mình vào thư viện Thái Hư, tiếp nhận dạy dỗ.

Đây cũng là sức hấp dẫn của thư viện Thái Hư.

Thư viện Thái Hư ngày hôm nay trở nên vô cùng náo nhiệt.

Bên ngoài bên trong thành, các phe võ giả liên tục kéo đến.

Trong nội thành, đệ tử thư viện Thái Hư cũng bận rộn tối mắt tối mũi.

Lúc này bên trong thư viện Thái Hư.

Trong một tòa mật thất.

Âm thanh lộp cộp lộp cộp, cửa đá mật thất lúc này mở ra.

Một thân ảnh bước vào bên trong.

“Đại tẩu?”

Người đến chính là Lục Sơn Triết.

Lục Sơn Triết lúc này toàn thân mặc trường sam màu tím, khí độ bất phàm, cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, như ẩn như hiện.

“Ta không phải đại tẩu của ngươi!”

Khương Như Yên lúc này một thân váy dài trắng, lạnh lùng kiêu ngạo nói.

“Đại tẩu cần gì phải kiên quyết như vậy?”

Lục Sơn Triết cười nói: “Qua hôm nay, cô chính là phu nhân của đại ca ta, chẳng lẽ cô còn tưởng rằng có thể lật trời?”

“Cha cô đã thỏa hiệp, cô còn có gì không can lòng!”

“Hèn hạ!”

“Hèn hạ!”

Lục Sơn Triết cười ha ha một tiếng: “Đại tẩu à, thế gian này võ giả làm sao tu võ?”

“Đó là bởi vì cường giả mới có thể có quyền lợi, có tiền, có phụ nữ, có tự do”.

“Viện trưởng thư viện Thái Hư, có năng lực ngồi vào vị trí đó!”

“Lục gia ta bây giờ là gia tộc đệ nhất thư viện Thái Hư, viện trưởng cha cô đã không thích hợp rồi!”

Nghe đến đây, Khương Như Yên giễu cợt nói: “Cha ta cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, cha ngươi thì sao? Cảnh giới Sinh tử tám kiếp, có thể có năng lực ngồi vào vị trí đó? Vậy thì cũng chỉ có cha ta”.

“Không không không!”

Lục Sơn Triết cười nói: “Nửa năm trước cha ta đã đột phá đến cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp!”

Lời này vừa nói ra, Khương Như Yên chau mày.
Chương 998: Mưu tính của Lục gia

Lục Chung Hải đạt đến cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp!

Chẳng trách Lục gia dám hợp tới với thế gia Bách Lý.

Lục Sơn Triết lại nói: “Hôm nay cô phải phối hợp, đừng có hô to, nếu không không chỉ có cô, mẹ cô…”

“Ngươi dám!”

Lục Sơn Triết không thèm để ý nói: “Khương Như Yên, đừng không biết điều”.

“Cô và mẹ cô đều ở trong tay bọn ta, cha cô không dám làm liều đâu”.

“Cô nghe lời, mẹ cô không chết, cha cô nghe lời, cô và mẹ cùng cô không chết”.

“Hiểu chưa?”

Khương Như Yên lúc này tức đến phát run.

“A đúng rồi!”

Lục Sơn Triết nói tiếp: “Cô cũng đừng hy vọng về Tần Hải nữa, quên nói cho cô biết, di chỉ Linh Tử Hiên sông Thiên Thượng tan vỡ rồi…”

“Vương Khiếu Không chết, Tần Hải cũng chết”.

“Không chỉ bọn họ, võ giả các đại tông môn vùng Tây Giang Nam Giang cũng không ai xuất hiện”.

“Đoán trừng sập bẫy gì đó, bị treo toàn bộ rồi”.

“Cho nên ấy, cô còn phải cảm ơn ta…”

Lục Sơn Triết cười nói: “Ngày đó, ta đã trực tiếp đưa cô đi, nếu không nói không chừng cô cũng phải chết ở chỗ đó!”

Các đại tông môn vốn là các đại thế lực liên hợp với Tây Giang và Nam Giang, chuẩn bị để cho mấy người đó trấn áp vòng ngoài.

Nhưng không ngờ lại chết toàn bộ ở bên trong.

Chỉ có điều không hại đến đại thể.

Lần này Lục gia liên hiệp với thế gia Bách Lý, vậy là đủ rồi.

Rối loạn vòng ngoài, không xem ra cái gì!

Thậm chí mấy đại tông môn đứng đầu này thực lực đã bị treo rồi, thư viện Thái Hư nhân cơ hội vẫn còn có thể khuếch trương thế lực lớn.

Đồng thời phía bên này.

Bên trong chỗ viện trưởng của thư viện Thái Hư.

Một thân ảnh đang ngồi ngay ngắn.

Người này một thân áo xanh, lưng thắt dây bảo, tóc dài buộc lên, diện mạo khoảng hơn bốn mươi tuổi, cho người ta thấy một loại khí tức trầm tĩnh như núi.

Người chính là viện trưởng đương nhiệm của thư viện Thái Hư.

Khương Tồn Kiếm!

“Khương viện trưởng, hôm nay quần hùng hội tụ, cho nên hy vọng Khương viện trưởng đừng làm loạn”.

Bên cạnh Khương Tồn Kiếm, một người đàn ông vóc dáng khôi ngô, để râu, lúc này cười híp mắt nói.

“Lục Chung Hải, nhớ lời ngươi nói”.

Khương Tồn Kiếm thờ ơ nói: “Đảm bảo an nguy của vợ ta và Khương Như Yên, họ xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta tuyệt đối liều mạng với ngươi!”

“Yên tâm”.

Lục Chung Hải cười nói: “Chuyện hôm nay ta đã sắp xếp thỏa đáng, ngươi chủ trì hôn nhân của con gái ngươi!”

“Con trai ta Lục Hành sẽ là người chiến thắng cuối cùng, đến lúc đó ngươi chỉ cần tuyên bố con trai ta Lục Hành là con rể của ngươi, hơn nữa tuyên bố bổ nhiệm Lục Hành là viện trưởng nhiệm kỳ tiếp theo!”

“Mục đích của ta là để cho những tầng lớp cao cấp thư viện Thái Hư ủng hộ ngươi có thể đàng hoàng chấp nhận chuyện này, không náo loạn, để tránh thư viện Thái Hư chúng ta sa sút”.

“Có thể nói, ta cũng một phen khổ tâm”.

“Một phen khổ tâm?”

Khương Tồn Kiếm nhìn Lục Chung Hải, lại nhìn thanh niên bên cạnh ông ta.

“Vì Lục gia của ngươi, ngươi thật đúng là một phen khổ tâm”.

Lục Chung Hải lắc đầu một cái, không nói thêm nữa.

“Hành Nhi, chúng ta đi đón tiếp khách quý trước đi!”

“Vâng!”

Khương Tồn Kiếm nhìn thanh niên bên cạnh Lục Chung Hải, không nhịn được nói: “Vốn dĩ ta luôn đối đãi ngươi như con rể tương lai, hết lòng dạy dỗ ngươi”.

“Chỉ cần ngươi có ý với Khương Như Yên, ta nhất định sẽ tác thành cho các ngươi”.

“Đáng tiếc...”

“Viện trưởng!”

Thanh niên kia lúc này nhàn nhạt nói: “Bây giờ nói lời như vậy, có phần quá muộn rồi!”

“Ai cũng biết, Vương Khiếu Không là tâm phúc của ông, cũng như đồ đệ yêu quý của ông, mà Tần Hải dưới sự dạy dỗ của Vương Khiếu Không đã tiến bộ nhanh chóng”.

“Ông sắp xếp cho Vương Khiếu Không dạy dỗ Khương Như Yên, Khương Như Yên và Tần Hải sớm đã có chuyện không minh bạch truyền ra”.

“Con rể tuyệt nhất trong lòng ông chắc là Tần Hải chứ?”

Nghe đến đây, Khương Tồn Kiếm chỉ cười khổ.

Tần Hải sao?

Tốc độ trưởng thành của đứa bé đó đúng là rất nhanh.

Đáng tiếc...

Lần này Vương Khiếu Không chết, Tần Hải cũng chết.

Tất cả đều là vì lơ là của ông ta.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới, Lục gia sẽ hao tổn tâm huyết lập ra âm mưu như vậy.

“Lục viện trưởng!”

Lúc này ngoài cửa lớn, một giọng nói vang lên: “Người của thế gia Bách Lý đến rồi!”

“Khương viện trưởng, chúng ta cùng đi nghênh đón chứ?”, Lục Chung Hải nhìn về phía Khương Tồn Kiếm, cười nhạt một tiếng nói.

Thư viện Thái Hư diện tích mênh mông.

Nằm ở xung quanh trong thành Hư Nguyệt, bốn phía đều là đỉnh núi vây quanh, giống như ở chốn bồng lai tiên cảnh.

Mà ở trong thư viện Thái Hư.

Sau khi xuyên qua cánh cửa lớn chính là một quảng trưởng rộng rãi.

Dài rộng cũng đến vạn mét.

Quảng trường tọa ở phía bắc hướng về nam, phía nam chính là cửa lớn của thư viện Thái Hư.

Lúc này trong cửa lớn, đám người đi đi lại lại, muôn hình muôn vẻ.

Đầu quảng trường phía bắc dựng một tòa đài cao.

Trên đài cao, chư vị cấp cao của thư viện Thái Hư lần lượt đứng im.

Hai bên đông tây thì xây dựng từng tòa đình đài.

Võ giả thế lực các phe đều đang ngồi ở hai bên đông tây.

Mà hướng chính bắc, đám người ở chính giữa thư viện Thái Hư, hai bên trái phải cũng xuất hiện ở phạm vi rất lớn.

Đó là chỗ ngồi được chuẩn bị riêng cho Vô Cấu Kiếm phái và thế gia Bách Lý.

Lúc này bên trong thư viện Thái Hư, không ít các nữ đệ tử tư thái xinh đẹp qua lại bận rộn.

Hôm nay có thể nói là việc trọng đại của toàn bộ thư viện Thái Hư, cũng là một chuyện náo động vùng Bắc Lan.

Thế lực các phe của vùng Bắc Lan, tất cả đều đến, ai cũng không dám gây ra tai họa ở yến hội này.

“Ha ha, Khương viện trưởng, chúc mừng chúc mừng!”

Trong đám người, một thân ảnh mặc đồ đen, mặt như đao tước, khí tức cường đại, lúc này mặt đầy tươi cười nói.

“Trưởng tộc Bách Lý!”

Nhìn thấy người tới, Khương Tồn Kiếm cười: “Khách sáo rồi, ta cũng phải chúc mừng trưởng tộc Bách Lý, nghe nói lần này, Bách Lý Sưởng cũng muốn tham gia tỷ thí?”

“Con trai ta cũng không giỏi, chỉ tham gia thôi!”

“Ồ? Cứ để Bách Lý Khánh tham gia, ta thấy Bách Lý Khánh thiên phú tốt hơn nhiều Bách Lý Sưởng”.

Khương Tồn Kiếm cười nói.

Nghe thấy lời này, một thanh niên đứng sau Bách Lý Văn Phong mặt hơi biến sắc.

Thế gia Bách Lý đương thời có hai đại thiên kiêu.

Bách Lý Sưởng!

Bách Lý Khánh!

Bách Lý Sưởng tuổi khá nhỏ, không tới trăm tuổi.

Không tới trăm tuổi, quả thật là nhỏ!

Trên thực tế, cấp bậc cảnh giới Sinh Tử, thọ nguyên võ giả thấp nhất là hai vạn năm.

Trăm tuổi so sánh với hai vạn năm, chẳng qua là mười tuổi người bình thường tương đương với trăm tuổi thôi.

Bách Lý Sưởng bây giờ có thể nói vẫn chỉ là một thanh niên mà thôi.

“Khánh Nhi cách đây không lâu bị thương, lần này không thể tham dự, Sưởng Nhi có ý với tiểu thư Như Yên, lần này ngược lại có thể đấu với Lục Hành một phen”.

Khương Tồn Kiếm cười lạnh một tiếng: “Bách Lý Văn Phong, ta vẫn luôn xem thường ông rồi”.

“Lần này, Lục Chung Hải có thể đạt được vị trí viện trưởng, Bách Lý Văn Phong ông có thể được cái gì chứ?”

Bách Lý Văn Phong tỉnh bơ nói: “Lục Chung Hải hứa hẹn, để lão phu tham quan tàng thư các của thư viện Thái Hư ông!”

Lời này vừa nói ra, mặt Khương Tồn Kiếm liền biến sắc.

Lục Chung Hải điên rồi!

Người này vì vị trí viện trưởng, thật là chuyện gì cũng làm ra được!

“Các ông không lo lắng lần này xuất hiện điều bất trắc?”

Khương Tồn Kiếm không nhịn được nói: “Lục Hành và Bách Lý Sưởng, có thể nói là thiên kiêu tuyệt đỉnh nhất Bắc Lan, nhưng khó đảm bảo không có những người khác…”

“Khương viện trưởng nghĩ nhiều rồi!”

Lục Chung Hải cười nói: “Lần này bọn ta đã có quy định, cốt linh không được vượt quá trăm tuổi, hơn nữa Khương Như Yên xinh đẹp như vậy, không thể nào tìm một tên xấu xí sứt mẻ phải không? Ngũ quan đàng hoàng mới được!”

“Yêu cầu bề ngoài, yêu cầu cốt linh!”

“Hai điều kiện này đủ khiến rất nhiều người không thể tham gia tỷ võ”.

“Dưới trăm tuổi đạt đến cảnh giới Niết Bàn ở vùng Bắc Lan cực ít, đạt đến cảnh giới Sinh Tử lại chỉ đếm trên đầu ngón tay”.

“Còn đạt đến cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, chỉ có Bách Lý Sưởng, Lục Hành và Bách Lý Khánh”.

“Bách Lý Khánh cảnh giới Sinh Tử ngũ kiếp, lần này từ bỏ, vậy thì chính là màn tranh đoạt của Lục Hành và Bách Lý Sưởng!”

Lục Chung Hải tự tin nói: “Hai bên ta đã ước định xong, còn có thể xảy ra điều bất trắc gì?”
Chương 999: Tứ phương tề tụ

Lúc này Khương Tồn Kiếm thở dài.

Hai người Lục Chung Hải và Bách Lý Văn Phong đã chuẩn bị chu toàn.

“À đúng rồi!”

Lục Chung Hải nhìn về phía Khương Tồn Kiếm, cười nhạt nói: “Khương viện trưởng, lần này phải coi chừng tốt phó viện trưởng Đồng Hoằng, ông ta tính tình hung bạo, ta thấy sẽ không dễ dàng đồng ý, ông cũng đừng để ông ta gây chuyện”.

“Còn phó viện trưởng Cơ Kiếm Thanh để ta là được”.

Khương Tồn Khiếm khẽ cau mày.

Lời này Lục Chung Hải nói bóng gió, ông ta nghe ra rất rõ ràng.

Tam đại phó viện trưởng, Lục Chung Hải, Cơ Kiếm Thanh, Đồng Hoằng.

Cơ Kiếm Thanh cùng phe với Lục Chung Hải.

Quá thủ đoạn, không chỉ là Lục gia, liên đới đến dòng tộc của Cơ Kiếm Thanh cũng bị Lục Chung Hải lôi kéo.

Lần này, Lục gia thật sự đã đến có chuẩn bị.

“Phái chủ Ôn Ngôn Ngọc của Vô Cấu Kiếm phái dẫn môn hạ đệ tử đến”.

Lúc này, một tiếng bẩm báo vang lên.

Bên ngoài cửa lớn của thư viện Thái Hư, một đoàn người ngựa, lúc này lũ lượt đi tới.

Phía trước hàng người, một người đàn ông trung niên khí tức vững vàng, dung mạo thanh tú, cất bước đi tới.

Chính là Ôn Ngôn Ngọc đứng đầu Vô Cấu Kiếm phái.

Ôn Ngôn Ngọc này cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, ở toàn bộ vùng đất Bắc Lan cũng hoàn toàn xứng đáng là một trong những chí cường giả đứng đầu.

Cùng với Khương Tồn Kiếm, Bách Lý Văn Phong, cùng xưng là tam đại chí cường giả.

Vào lúc này, sau lưng Ôn Ngôn Ngọc có bốn thanh niên nam nữ đi cùng.

Bốn người kia khí tức đều vô cùng mạnh mẽ.

Bất ngờ cũng là cấp bậc cảnh giới Sinh Tử.

“Đó chính là Vô Cấu Tứ Kiếm Tử?”

Trong đám người, có người hâm mộ nói: “Vô Cấu Tứ Kiếm Tử, tứ đại thiên tài kiếm thuật của Vô Cấu Kiếm phái, Ôn Thanh Kỳ, Huyền Nguyệt Hoa, Lôi Phương Ngọc, Phong Thiên Lỗi!”

“Chắc là bọn họ rồi, có lẽ đời phái chủ kế tiếp của Vô Cấu Kiếm phái chính là một trong bốn người này”.

Lúc này, ánh mắt đều tập trung vào phái đoàn của Vô Cấu Kiếm phái.

Lần này thật sự là chuyện đại sự của Bắc Lan.

Ba đại cự đầu tề tụ, tông môn kể đến cũng lần lượt tới.

“Các chủ Ninh Thiên Vũ phân các Bắc Lan của Vạn Thiên các đến!”

“Tiểu thư Vạn Khuynh Tuyết của Vạn Thiên các đến”.

Lúc này giọng nói vang lên.

Mọi người không khỏi liên tục kinh ngạc.

Người của Vạn Thiên các cũng tới.

Vạn Thiên các ở vùng đất Bắc Lan danh tiếng cực kỳ rộng lớn.

Thật ra thì không chỉ ở vùng Bắc Lan, ở toàn bộ đại lục Vạn Thiên, Vạn Thiên các đều là cấp bậc cự đầu.

Vùng đất Bắc Lan vô số phân các.

Mà các chủ phân các lớn nhất chính là Ninh Thiên Vũ.

Tin đồn người này cũng là một vị tồn tại cấp cảnh giới Sinh Tử hàng đầu.

Lúc này Vạn Khuynh Tuyết đi ra giống như trăng sáng ngàn sao bao quanh.

Thân là con gái các chủ tổng các Vạn Thiên các, thân phận Vạn Khuynh Tuyết có thể bình thường sao.

Hơn nữa huống chi lần này các chủ Ninh Thiên Vũ đích thân đi cùng.

Bên cạnh Vạn Khuynh Tuyết có Vạn Phúc đi cùng, không nói một lời, thoạt nhìn vẫn bình tĩnh.

Lúc này đám người Khương Tồn Kiếm, Bách Lý Văn Phong, Ôn Ngôn Ngọc lần lượt đứng lên nghênh đón.

Cho dù là Lục Chung Hải, giờ phút này cũng rất kinh ngạc.

Ông ta đã mời Vạn Thiên Các.

Nhưng không ngờ, người tổng phụ trách phân các Bắc Lan Ninh Thiên Vũ cũng đích thân tới.

Lần này náo nhiệt ngoài dự đoán.

Đoàn người lúc này chào hỏi.

Tứ phương tề tụ.

Lần này thư viện Thái Hư đã kiếm đủ mặt mũi.

Lục Chung Hải đứng ở một bên chủ đài.

“Cha!”

Lúc này Lục Vân Triết đi tới, thấp giọng nói: “Người của Bắc Ninh các không tới… còn chờ không?”

“Không chờ!”

Lục Chung Hải phất tay nói: “Bắc Ninh các chưa chắc sẽ đến, nghe nói một vị phó các chủ mới lên của Bắc Ninh các tính tình nhạt nhẽo, chưa chắc đến”.

“Vâng!”

Lục Sơn Triết lập tức lui ra.

Lục Chung Hải nhìn bốn phía, rất hài lòng gật đầu cười một tiếng.

Lần này là ngày Lục gia trở mình.

Thư viện Thái Hư hôm nay bắt đầu của họ Lục!

Mà lúc này, trên quảng trường rộng lớn.

Vị trí cửa nam chính là cửa chính của thư viện Thái Hư.

Hai bên đông tây khách mời sớm đã đến đông đủ.

Vị trí chủ đài phía bắc, bốn phe thư viện Thái Hư, Vô Cấu Kiếm phái, thế gia Bách Lý và Vạn Thiên các, phân đình ngồi.

Vạn Khuynh Tuyết nhìn hai phía đông tây, khẽ cau mày.

“Tiểu thư, Tần Ninh… sẽ không phải không đến chứ?”

Ninh Húc bên cạnh Vạn Khuynh Tuyết đứng yên.

“Sẽ không”.

Lúc này Vạn Phúc cười nói: “Thằng nhãi đó… không thể nào im hơi lặng tiếng”.

Ninh Thiên Vũ mặc áo trắng, hai bên tóc mai trắng nhợt cười ha hả nói: “Lão phu cũng rất tò mò, thiên tài khiến lão đệ ngươi khen ngợi không dứt miệng rốt cuộc là tư thế oai hung thế nào”.

Vạn Phúc cười nói: “Thấy rồi huynh sẽ biết”.

“Phúc lão đệ, vết thương trên người đệ vì ta mà ra, hắn đã chữa khỏi cho đệ, đó cũng coi như là Ninh Thiên Vũ ta nợ hắn ta một ân tình lớn”.

Ninh Thiên Vũ cười cười nói.

Một bên, Ninh Húc không có nói nhiều.

Tính các của cha hắn… thấy Tần Ninh… đoán chừng cũng sẽ bị kinh ngạc đến ngây người đấy chứ?

Ông ta là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy, phụ trách các chuyện của Vạn Thiên các thành Thiên Giang.

Cha phụ trách toàn bộ chuyện của Vạn Thiên các vùng đất Bắc Lan.

Mặc dù kiến thức cha rất nhiều, nhưng Tần Ninh quái thai như vậy…

Chắc cũng sẽ là người đầu tiên.

Mà lúc này, phía đông, dưới một góc lương đình.

“Sư tôn, vị trí này xa quá, không nhìn thấy cái gì cả”, Lý Nhàn Ngư lúc này cải trang, không nhịn được than phiền.

“Có chỗ ngồi cũng không tệ, chọn lấy ba bốn chỗ…”

Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Tiểu tử ngươi đàng hoàng một chút, nếu thật sự hỗn loạn, bảo vệ mình thật tốt, nếu bị người khác giết, ta cũng mặc kệ ngươi”.

“Yên tâm ạ, con chạy là nhất!”

“Ừ!”

Một bên, Thương Ngọc Giang nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mí mắt không ngừng nhảy.

Sư đồ này rốt cuộc đang nói gì?

Chạy?

Lý Nhàn Ngư là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy, đánh còn phải chạy?

Vậy ông ta thì sao? Ông ta cũng chỉ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy!

Trong lòng Thương Ngọc Giang có chút bất an.

Đụng vào con trai bên cạnh, ông ta truyền lời nói: “Huyền Thanh, chờ một hồi thấy tình thế không ổn, nhớ dẫn môn nhân mau rời đi”.

Thương Huyền Thanh hơi sửng sốt.

Bản thân là Niết Bàn tầng thứ tư, phải sợ cái gì?

Nhưng Thương Ngọc Giang mặc kệ.

Đồ đệ người ta Niết Bàn tầng thứ bảy, sư tôn cũng dặn dò chạy xa chút.

Người Niết Bàn tầng thứ bốn coi là cái gì?

Lúc này Thương Ngọc Giang có chút tan nát cõi lòng.

Bản thân dù sao cũng là Niết Bàn tầng thứ bảy, là bá chủ Bắc Giang.

Nhưng bây giờ cảnh giới Sinh Tử đi qua đi lại cũng không phải ít.

Bắc Thương phủ được sắp xếp vào một góc nhỏ như vậy…

Quan trọng nhất là, lần này dẫn theo bốn người Tần Ninh, Tần Hải, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư đến.

Rốt cuộc là đúng hay sai?

Không làm được, Bắc Thương phủ có thể nhắn nhỏ gì ở đây?

Trong lòng Thương Ngọc Giang cũng thấp thỏm.

“Tiểu thư Khương Như Yên đến!”

Lúc này, một lời vừa dứt, mọi người dừng ồn ào.

Chỉ nhìn trên chủ đài.

Một thân ảnh xinh đẹp lúc này cất bước đi ra.

Trước sau bốn tỳ nữ, cũng sắc đẹp bất phàm.

Nhưng so sánh cùng với thân ảnh xinh đẹp kia thì không đáng nhắc tới.

Giống như lá xanh làm nổi bật hoa hồng vậy.

Hôm nay Khương Như Yên như hoa sen nước trong, động lòng người.

Nhất thời, mọi người đều nhìn đến ngây người.

“Thật là đẹp!”

Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói.

Lúc này Tần Hải cũng kích động.

“Đừng nóng, Nhị ca!”, Tần Ninh ấn tay Tần Hải xuống, nói: “Ta ở đây bảo đảm không sao, nhất định nhị tẩu ta Khương Như Yên không ai cướp đi nổi”.
Chương 1000: Bắt đầu tỷ thí

“Ừm!”

Tần Hải gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Hôm nay thật sự có thể không?

Tần Ninh rất lợi hại.

Nhưng lần này là Lục gia và Thế gia Bách Lý cũng đến có chuẩn bị.

Một mình Tần Ninh… làm sao mà ngăn cản?

Lúc này trong lòng Tần Hải không khỏi lo lắng cho tam đệ của mình.

“Tiểu thư Như Yên quả thật là tiên nữ hạ phàm, ai có thể cưới được Như Yên tiên tử, thật là có phúc ba đời”.

“Đúng vậy, đúng vậy, phải là thiên kiêu tuyệt thế đấy”.

“Chúng ta không có phúc khí này rồi”.

“Dưới cốt linh trăm tuổi, ta cũng chỉ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, xem ra là không có cơ hội”.

Mọi người bàn luận sôi nổi.

Thương Huyền Thanh lúc này ngồi bên cạnh Thương Ngọc Giang cha mình, nhao nhao muốn thử.

Bốp!

Đột nhiên Thương Ngọc Giang giáng một cái tát xuống.

“Muốn làm gì?”

“Cha…”

Thương Huyền Thanh buồn bực nói: “Dưới cốt linh trăm tuổi, con đã là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư, ít nhất cũng có thể lên lộ mặt rồi!”

“Muốn tìm cái chết sao?”

Thương Ngọc Giang tức giận không tranh cãi, thấp giọng mắng: “Lần tỷ võ cầu hôn này, dưới cốt linh trăm tuổi, tưởng rằng là vì cái gì?”

“Lục Hành ở dưới cốt linh trăm tuổi, cảnh giới Sinh Tử tam kiếp”.

“Bách Lý Sưởng dưới cốt linh trăm tuổi cũng là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp”.

“Đây là màn biểu diễn của riêng hai người bọn họ”.

“Đi lên? Chết cũng không biết chết thế nào”.

“Hơn nữa...”

Thương Ngọc Giang nói đến chỗ này, không nói thêm nữa.

Hơn nữa hai vị bên cạnh mình, từ lúc mới bắt đầu liền chủ ý phá rồi, bây giờ dính vào, không phải tự tìm cái chết thì là cái gì?

Hai bên đều theo đuổi tâm tư của riêng mình.

Tần Ninh không chọc nổi.

Thư viện Thái Hư lại càng không chọc nổi.

Đàng hoàng xem náo nhiệt là được.

Nếu không sơ sẩy một cái, nội tình Bắc Thương phủ chật vật lắm mới tích tụ được cũng sẽ xong đời.

Lúc này, các phe đều nhìn về phía Khương Như Yên, không ít thanh niên tài giỏi đẹp trai, động tâm không dứt.

Khách tới gần như đủ.

Lúc này Lục Chung Hải bay lên, vững vàng hạ xuống giữa sân tỷ thí.

Trong sân tỷ thí.

Lục Chung Hải ngắm nhìn xung quanh, cười nói: “Chư vị, mời yên lặng một chút”.

“Hôm nay thư viện Thái Hư ta chân thành mời chư vị tới viện, cảm ơn các vị đã đến”.

“Hôm nay, cũng là một đại hỷ sự”.

“Con gái độc nhất của Khương viện trưởng, tiểu thư Khương Như Yên hôm nay sẽ tuyển chọn phu quân”.

Lục Chung Hải nói tiếp: “Ta nhìn Như Yên lớn lên từ bé”.

“Tính tình ôn hòa, thiên phú mạnh mẽ, người cũng xinh đẹp, ta nghĩ những chư vị thiên tài ở đây cũng động tâm chứ?”

“Nếu đã như vậy, ta cũng không phí lời”.

“Quy tắc tỷ thí rất đơn giản”.

“Tranh được thiên tài đệ nhất Bắc Lan thì đó chính là chồng của Khương Như Yên, đương nhiên người tài giỏi như vậy, chí ít cũng phải là người ngũ quan đàng hoàng, hy vọng các vị hiểu”.

“Phu quân chỉ có một, nhưng lần này thư viện Thái Hư mời mọi người đến, vậy thì dĩ nhiên sẽ không để cho chư vị tay không đi về”.

Lục Chung Hải nói tiếp: “Lần này, phàm là người cạnh tranh tham ra tỷ thí cũng đều nhận được một viên huyền đan khen thưởng”.

“Đồng thời, người trong tốp năm có thể nhận được một món pháp quyết của thư viện Thái Hư ta!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kích động.

Đúng như lời của Lục Chung Hải nói.

Chồng chỉ có một.

Những người biết rõ hết hy vọng kia, đương nhiên là sẽ không chọn ra mặt.

Nhưng bây giờ người tham dự thì có phần thưởng.

Người người đều muốn thử.

Nghe đến đây, Thương Huyền Thanh cũng rất động tâm.

“Không được đi!”

Thương Ngọc Giang trực tiếp quát lên: “Dám đi, ta cắt đứt chân”.

Thương Huyền Thanh không biết làm sao.

Cha hôm nay sao vậy?

Bắc Thương phủ hiện nay cũng là bá chủ Giang Bắc, sao lá gan cha ngược lại hóa nhỏ thế?

Thương Huyền Thanh nhìn phía trước, mặc dù động tâm, nhưng quả thực là không dám.

Lúc này anh tài khắp nơi đều nhao nhao muốn thử.

Lục Chung Hải nói tiếp: “Mọi người có thể tùy ý khiêu chiến, ở võ trường, thư viện Thái Hư ta chuyên thiết lập huyền trận cấp bốn hàng đầu, dưới toàn lực của cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp cũng không phá nổi”.

“Chư vị có thể yên tâm giao cho chiến”.

“Hôm nay cũng là để Khương Như Yên chọn chồng, cũng là thời khắc chư vị thiên chi kiêu tử bày ra tư thế anh hùng!”

Lục Chung Hải nói xong liền lui xuống.

Lúc này bốn phía võ trường, từng luồng ánh sáng màu tím dâng lên.

Ánh sáng màu tím nhàn nhạt vây quanh bốn phía.

Ngưng tụ thành thiên địa hình vuông.

Dài rộng mấy ngàn mét, cao cũng đến mấy ngàn mét.

Huyền trận!

Huyền trận cấp bốn.

Hơn nữa còn là huyền trận cấp bốn hàng đầu,

Cảnh giới Sinh Tử cũng không phá nổi.

Những người khác càng đừng nhắc tới.

Dưới linh cốt trăm tuổi đạt đến cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp?

Đại lục Vạn Thiên mấy vạn năm qua chưa từng nghe nói qua.

Cho nên lần tỷ thí này gần như không thể nào xuất hiện nhân vật vượt qua cảnh giới Sinh Tử.

Lúc này thanh niên anh tuấn tài giỏi khắp nơi đều nhao nhao muốn thử.

“Ta tới trước”.

Một thân ảnh lúc này đi ra.

Một thanh niên giậm chân liền muốn tiến vào bên trong kết giới võ trường.

Bịch…

Chỉ là thanh niên kia còn chưa giẫm vào kết giới, một lực bắn ngược mạnh mẽ trong nháy mắt lao ra.

Bịch một tiếng, thanh niên miệng phun máu tươi, chật vật thụt lùi ra.

“Quên nói”.

Lục Chung Hải cười nói: “Kết giới này, võ giả vượt quá cốt linh trăm tuổi sẽ trực tiếp bắn ra!”

Lời này vừa nói ra, bốn phía cười ầm lên.

Thanh niên kia sắc mặt lúng túng, vội vàng rút đi.

“Tại hạ Bắc Hải Doanh Tư của Bắc hải phái, người thứ nhất lên sàn”.

Một tiếng cười sang sảng lúc này vang lên.

Một thân ảnh mặc võ phục, thân hình cao lớn, ngũ quan vẫn còn ngay ngắn, giờ phút này bước ra.

“Ha ha, Bắc Hải Doanh Tư cùng lắm là Niết Bàn tầng thứ nhất, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ chứ?”

Lại một thân ảnh lúc này trực tiếp bước ra.

Xát…

Ánh sáng chợt lóe, một thân ảnh kia chém ra một kiếm.

Hai người lúc này trong nháy mắt lao vào đánh nhau.

Bịch…

Chỉ là lúc này giao chiến vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc.

Một tiếng bịch vang lên.

Thân ảnh Bắc Hải Doanh Tư kia thụt lùi, giữa lúc ầm ầm đã chạm vào tường ranh giới, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt.

“Khánh Hạc!”

“Đã nhường rồi!”

Người đàn ông đứng chính giữa lúc này mở miệng.

“Tại hạ đến lĩnh giáo một chút bản lĩnh của Khánh Hạc công tử”.

Không lâu sau, bắt đầu tỷ thí.

Hết trận này đến trận kia.

Lúc này tỉ thí dần trở nên náo nhiệt.

Niết Bàn tầng thứ nhất bắt đầu ra sân, dần dần Niết Bàn tầng thứ hai, Niết Bàn tầng thứ ba…

Cuối cùng võ giả Niết Bàn tầng thứ bảy cũng bắt đầu ra sân.

“Tốc độ như vậy quá chậm!”

Một tiếng cười khẽ lúc này vang lên.

“Tại hạ Lục Sơn Triết lĩnh giáo chút thực lực”.

Lục Sơn Triết lúc này mở miệng, trực tiếp một bước bước vào trong võ trường, đứng yên bên trong, đứng trước võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy kia.

“Triết thiếu gia…”

“Bớt nói nhảm đi”.

Lúc Vân Triết bước ra, trực tiếp ra tay.

Ầm…

Thanh niên kia căn bản không có thời gian phản ứng.

Ngực như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt ngã xuống đất.

“Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp”

Giờ phút này, ánh mắt mọi người hơi ngây ra.

Thiên kiêu cảnh giới Sinh Tử bắt đầu lên sàn rồi.

Lục Sơn Triết một chiêu đánh bại đối thủ.

Giờ phút này bốn phía yên tĩnh không ít.

Linh cảnh Niết Bàn cuối cùng là không có tư cách.

Cảnh giới Sinh Tử mới là trọng điểm của tỷ thí lần này.

Lục Sơn Triết nhìn bốn phía, cười nhạt nói: “Vị nào đồng ý lên lĩnh giáo một phen?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK