Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1201: Ngươi cho rằng mình chạy trốn được sao?

Cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.

Tồn tại những cao thủ cấp bậc hào hùng cái thế.

Thế nhưng, cổ thụ Thiên Nguyên thấy cảnh đó cũng không khỏi e ngại.

"Chỉ là một tên... cảnh giới Quy Nhất... mà cũng dám vọng tưởng thu phục... ta sao?"

Ý niệm của cổ thụ Thiên Nguyên ùn ùn lướt tới, rồi hóa thành một âm thanh tràn ngập khinh thường.

Lúc này, Tần Ninh liếc mắt.

Trên cây cổ thụ, những phiến lá cây mỏng manh thon dài như những cây kim bỗng biến thành từng lưỡi kiếm sắc bén, tấn công xung quanh.

"Phong Nguyên Chỉ!"

Một ngón tay chỉ ra.

Từng lưỡi kiếm sắc nhọn như kim châm bị đánh nát.

Cổ thụ Thiên Nguyên thấy vậy thì vô cùng bất ngờ.

"Vì đối phó ngươi, vừa đổ máu, lại vừa có đại trận, còn phải ở đây cả buổi, ngươi tưởng rằng ta không chuẩn bị cái gì sao?"

Tần Ninh bình thản nói: "Ta muốn phong tỏa hoàn toàn linh khí ở nơi đây, cắt đứt liên lạc của ngươi với thế giới bên bên ngoài, đến đây, hiện tại ngươi không còn sự hỗ trợ từ linh khí hệ mộc của núi rừng, nên cùng lắm chỉ còn ở cảnh giới Quy Nhất mà thôi".

"Mà như vậy... ta sẽ diệt được ngươi!"

Thiên Nguyên nghe xong phân tích của hắn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Điều đó là thật!

"Ngươi..."

"Có bất ngờ không? Ngươi cho là trên thế gian này, người biết đến sự tồn tại của cổ thụ Thiên Nguyên chỉ có Âm Vương ư?"

Tần Ninh cười nói: "Năm ấy, ta từng nghĩ đến việc bắt giữ ngươi, rồi lấy quả Thiên Nguyên của ngươi để chuẩn bị hồi sinh Tần đại ca".

"Chỉ có điều, ngươi quá xảo quyệt, vì vậy rất khó bắt được, mà ta cũng không định tốn nhiều thời gian cho ngươi, nên đành phải từ bỏ".

"Mà ta của bây giờ lại khác xa ta của trước đây".

Hắn vừa dứt lời, cổ thụ Thiên Nguyên buồn bực trong lòng.

Người thanh niên ở cảnh giới Quy Nhất, mà tuổi tác lại không quá năm mươi tuổi này rốt cuộc là ai chứ?

Còn trẻ như vậy mà đã đạt cảnh giới Quy Nhất, ắt chẳng phải người tầm thường.

"Ngươi tưởng... chỉ như vậy... có thể... bắt được ta à?"

Lúc này, từng dòng ý niệm đứt quãng của cổ thụ Thiên Nguyên truyền đến.

"Ngươi... không thể phong ấn ta..."

Vừa nói xong.

Bỗng nhiên.

Có vật gì đó rớt xuống.

Một quả Thiên Nguyên lăn long lóc trên mặt đất.

Quả đó nhanh chóng hóa thành một luồng linh khí rồi chui vào trong cổ thụ Thiên Nguyên.

"Á..."

Cửu Anh không kìm lòng hét lên: "Lão già đó dám lãng phí một quả kìa, một quả thật đó!"

Thật ra Cửu Anh lòng đau như cắt.

Cổ thụ Thiên Nguyên lại càng đau đớn hơn.

Mười bảy quả Thiên Nguyên, là do nó cố gắng tích góp gần mười vạn năm mới thành, mỗi một quả đều tụ tập hết tinh hoa của trời đất trong rừng rậm này, là tinh khí hàng trăm vạn năm của cổ thụ.

Phí phạm một quả chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của nó.

Một quả Thiên Nguyên bỗng rạn nứt.

Rồi hóa thành dòng tinh khí chảy vào bên trong cổ thụ Thiên Nguyên.

Ngay sau đó, cổ thụ Thiên Nguyên càng trở nên cao lớn hơn.

Từ một thước, chợt cao đến ba thước.

"Tên nhãi kia, hãy đợi đấy... đợi đến khi lão phu phá được trận, khi ấy chính là... ngày chết của các ngươi!"

Giọng nói già nua của cổ thụ Thiên Nguyên tràn đầy căm phẫn.

Oanh...

Trong nháy mắt, mười một cành cây biến thành một bàn tay khổng lồ, rồi chưởng về phía mười một cột ánh sáng trên bầu trời.

Lúc này, một người một cây chiến đấu hăng say.

Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đứng bên ngoài quan sát, chẳng thể giúp được gì.

Xoẹt xoẹt...

Ngay bây giờ, từng đợt âm thanh xé toạc không gian vang lên.

Từng người từng người xuất hiện.

Khoảng tầm mười người, hùng hổ, không gì cản nổi xông đến nơi đây.

"Hử?"

Người cầm đầu thấy những gì diễn ra trước mắt mình thì bỗng sửng sốt.

"Tần Ninh!"

"Tần Ninh!"

"Tần Ninh!"

Ba giọng nói đầy kinh ngạc đồng loạt vang lên.

Thôi Huyền của Thôi Sơn tông!

Huyết Nguyệt Phong của Huyết Nguyệt lâu!

Tống Nguyên của Thái Ất thiên tông!

Ba người nhìn thấy cảnh này mà lòng đầy ngỡ ngàng.

"Đó là..."

Trong đám người của ba tông môn lớn, chợt có ai đó ngạc nhiên nói: "Thiếu chủ, đó chính là cổ thụ Thiên Nguyên".

Người nọ vừa dứt lời, tất cả mọi người ồ lên.

Là cổ thụ Thiên Nguyên đấy!

Là cổ thụ vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Cây này chỉ có ở Thiên Thượng mà thôi!

Thiên Thượng chính là thế giới Cửu Thiên, là nơi ở của Thánh Nhân.

Thế nhưng ở đây bọn họ lại gặp được một cây.

"Cô lão, ông nói thật ư?"

Tống Nguyên kinh ngạc hỏi, giọng điệu vô cùng kích động.

"Là thật ư!"

Cô lão kia nói tiếp: "Ta từng đọc nó trong một quyển sách cổ ở Thái Ất thiên tông, đó chính là cổ thụ Thiên Nguyên".

"Quả Thiên Nguyên do cổ thụ Thiên Nguyên sinh ra có thể giúp cao thủ cảnh giới Quy Nhất tự hoàn thành một đường thiên mạch".

"Tông chủ hiện đang ở cảnh giới Quy Nhất thất mạch, nếu như có thể ăn được quả này, rất có khả năng thăng đến cảnh giới Quy Nhất bát mạch, thậm chí là cảnh giới cửu mạch cũng không thành vấn đề..."

Ánh mắt Tống Nguyên tỏa sáng lấp lánh.

Đâu chỉ có mỗi tông chủ.

Nếu hắn ta có thể ăn một quả, rồi mở ra một đường thiên mạch, thăng cấp đến cảnh giới Quy Nhất tam mạch, kia chẳng phải quá tuyệt vời hay sao?

Cô lão tiếp tục nói: "Nghe đồn, năm xưa Âm Vương từng có một quả, rồi lại thành công vun trồng nó, hơn nữa còn lấy đạo âm luật để chăm sóc nó cả ngày, ai ngờ rằng lại thành công thật!"

"Chỉ là cây cổ thụ này rất khó tìm, khu rừng rậm này, nơi nơi đều là bản thể của nó, nó có thể liên tục biến hóa, ấy thế mà... Tần Ninh lại giam giữ được cây cổ thụ này!"

Nghe vậy, Tống Nguyên chả thèm quan tâm.

Mười sáu quả.

Điều hắn ta suy nghĩ bây giờ chính là Tần Ninh và cổ thụ đang đánh nhau.

Bên phía bọn họ lại có ba phe.

Làm sao chia đều mười sáu quả này được?

Tống Nguyên đã nghĩ đến điều đó, thì sao hai người Huyết Nguyệt Anh và Thôi Huyền lại không nghĩ đến chứ?

Huyết Nguyệt Anh mở lời.

"Hai vị, ở đây có mười sáu quả Thiên Nguyên, ba bên chúng ta, mỗi bên năm quả!"

"Còn thừa lại một quả, đợi sau khi giết chết Tần Ninh và xử lý cây cổ thụ này xong, bên nào chết nhiều nhất thì cho bên đó, coi như để an ủi thương vong, các vị thấy sao?"

Cô lão đưa ra kiến nghị này xong, cả Tống Nguyên và Thôi Huyền đều gật đầu tán thành.

Cùng lúc đó, trong đại trận.

Cổ thụ Thiên Nguyên nhếch mép, cười khinh bỉ.

"Tên nhãi kia, kế hoạch của ngươi có lẽ phải thất bại rồi!"

"Chưa chắc!"

"Phải vậy không?"

Cổ thụ Thiên Nguyên cười nhạo nói: "Tuy bổn tọa tiếc quả mà mình sinh ra, nhưng ta lại càng sợ chết hơn".

"Bị ngươi bắt sống còn không phải chết chắc rồi sao?"

"Chi bằng cứ cho bọn họ, để bọn họ giúp bổn tọa giải vây!"

Nghe cổ thụ Thiên Nguyên nói vậy, Tần Ninh cau mày.

Cổ thụ Thiên Nguyên cực kỳ dối trá.

Dẫu có là hắn thì cũng phải chuẩn bị kỹ càng, không chút sơ sót, mới ra tay được.

"Ba vị!"

Bỗng nhiên, phía trên cây cổ thụ, linh khí ngưng tụ lại thành một bóng giáng già nua bay lơ lửng trên không trung.

"Ba vị thiếu hiệp, lão phu chỉ là một cây cổ thụ, không có khả năng công kích".

"Thế nhưng lại có kẻ dám mưu toan đánh chết lão phu, để cướp lấy quả của lão phu!"

"Nếu ba vị thiếu hiệp đồng ý ra tay giúp đỡ, lão phu nguyện giao hết tất cả trái cây của mình dâng cho ba vị, chỉ mong rằng ba vị có thể tha chết cho lão phu!"

Lúc này, cổ thụ Thiên Nguyên ngưng tụ linh khí hóa thành hình người, nói ra từng lời.

Thấy thế, cả ba người Tống Nguyên, Thôi Huyền và Huyết Nguyệt Anh tràn đầy khiếp sợ.

Cây cổ thụ này thành tinh rồi!

Vậy mà nó lại biết bí pháp này và còn giao tiếp với bọn họ nữa.

"Lão tiền bối cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu được lão tiền bối!"

Cả ba người vô cùng hào hứng.

Quả Thiên Nguyên đấy!

Là vật hiếm thấy trên đời đấy!

Thành thật mà nói, dẫu cổ thụ Thiên Nguyên không lên tiếng thì bọn họ cũng sẽ ra tay.

"Tần Ninh, không ngờ rằng, ngươi cũng có ngày hôm nay!"

Thôi Huyễn chế nhạo nhìn vào Tần Ninh, nói: "Bây giờ, ngươi hết đường chạy rồi nhỉ?"

"Ngươi nghĩ hay lắm!"

Tần Ninh khịt mũi khinh thường.

Mười cột ánh sáng biến thành một cái lồng giam, rồi bắt đầu thu nhỏ lại.

"Lão già kia, ngươi tưởng mình có thể chạy trốn ư?"

Hắn vừa dứt lời, cái lồng giam kia dần dần nhỏ lại.
Chương 1202: Ba kẻ bị mê hoặc

"Ba vị thiếu hiệp, mau ra tay!"

Vừa nói xong, cả ba người Tống Nguyên, Thôi Huyền và Huyết Nguyệt Anh đều gật đầu.

Xoẹt xoẹt...

Vài bóng người nhanh chóng lao ra, rồi tấn công vào trận pháp.

Oanh rầm rầm...

Thế nhưng, ngay sau đó, cơ thể khổng lồ của Cửu Anh bỗng xuất hiện.

Oanh!

Tiếng nổ vang lên.

Trên mặt đất tỏa ra ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi.

Lúc này, ánh mắt Cửu Anh đầy hung ác.

"Ai dám tới gần, ta giết kẻ đó!"

Cơ thể nó cao lớn, chín cái đầu giờ tỏa sáng chói lọi.

"Con súc sinh này cùng lắm chỉ ở cảnh giới Quy Nhất tam mạch thôi, không cần sợ nó!"

"Mấy người các ngươi dẫn người bao vây con súc sinh này".

Lúc này, Tống Nguyên lại vô cùng bình tĩnh.

Một đám bọn họ có nhân số khoảng chừng trên trăm người.

Còn có không ít võ giả cảnh giới Quy Nhất nữa.

Có thêm vài vị trưởng lão cảnh giới Quy Nhất ngũ mạch, lục mạch, vốn không cần sợ hãi nó.

Thấy thế, Cửu Anh cũng chẳng hề khiếp sợ.

Bằng mọi giá không được để bọn chúng quấy rầy Tần gia, nếu không quả Thiên Nguyên của mình sẽ bị nẫng tay trên mất!

Giờ đây, thân hình dài trăm trượng của Cửu Anh trông cực kỳ oai hùng.

Oanh...

Từng tiếng gào rú dữ dội vang vọng đến.

"Cô lão, phiền vài vị, chúng ta đi phá trận thôi!"

"Được!"

Ngay sau đó, tất cả những cao thủ cảnh giới Quy Nhất ngũ mạch, lục mạch của ba tông môn Thôi Sơn tông, Huyết Nguyệt lâu, Thái Ất thiên tông đều nhao nhao hướng về phía trận pháp.

Bỗng nhiên, có một ai đó từ trên trời đáp xuống.

Đó chính là Cốc Tân Nguyệt.

Nàng xuất hiện, rồi nhìn vào đám người đó.

"Bây giờ rời đi, còn có đường sống!"

Cốc Tân Nguyệt lạnh nhạt, giọng điệu ngạo nghễ nói.

"Cảnh giới Quy Nhất ngũ mạch!"

Vài lão già cầm đầu đám người nhìn thấu tu vi của Cốc Tân Nguyệt, bèn cười nhạo nói: "Vậy mà cũng dám ngăn cản ta sao?"

Cốc Tân Nguyệt không nhiều lời vô ích nữa.

Nàng vung bàn tay lên, linh khí dao động.

Từng luồng hơi thở đầy bá đạo phóng ra xung quanh.

Chỉ với một chưởng hạ xuống mà mặt đất chấn động.

Thấy cảnh đó, cổ thụ Thiên Nguyên chửi thầm trong lòng.

Một lũ vô dụng!

Có mỗi hai người mà cũng cản không được là sao?

"Ba vị thiếu hiệp!"

Cổ thụ Thiên Nguyên cất cao giọng nói: "Ba vị thiếu hiệp không cần chiến đấu với hai kẻ kia, linh khí ẩn chứa trong cơ thể con hung thú và người đàn bà kia vô cùng hùng mạnh, gốc rễ rất vững chắc, không phải hạng có thể giải quyết trong tích tắc được".

"Ba vị thiếu hiệp chỉ cần ở trong phạm vi mười mét quanh trận pháp thôi, ta tự có cách thoát thân!"

Nghe vậy, ánh mắt Thôi Huyền, Huyết Nguyệt Anh và Tống Nguyên thay đổi.

"Được!"

Sau đó, cả ba nhanh chóng chạy như bay đến.

Cùng lúc đó, Cửu Anh và Cốc Tân Nguyệt đều bị ngăn cản.

Ba người kia tới gần trận pháp, đến phạm vi tầm mười mét thì dừng lại.

"Hử?"

Cổ thụ Thiên Nguyên hóa thành một bóng dáng già nua, nhướng mày nói.

"Lão tiền bối, ông rất khó bắt, lỡ như khi chúng ta giúp ông phá vỡ phong ấn, rồi ông cao chạy xa bay, chẳng phải chúng ta thành dã tràng xe cát biển Đông rồi hay sao?"

Thôi Huyền cười cười nói: "Lão tiền bối à, hay là ông giao quả Thiên Nguyên cho chúng ta trước thế nào?"

Nghe vậy, cổ thụ Thiên Nguyên chửi thầm.

"Ba vị thiếu hiệp, không phải lão phu không muốn đưa, chỉ là có lòng nhưng lại không làm được".

"Tên ác ôn này nhốt bản thể của lão phu lại, chặt đứt liên hệ của lão với cây cối!"

"Nhưng mà, lão phu chỉ có thể cố gắng hết sức, tặng ba quả Thiên Nguyên cho ba vị thiếu hiệp!"

Nghe thế, cả ba người đều vô cùng hớn hở.

"Ngu dốt!"

Tiếng mắng đạm mạc vang đến.

Nét mặt của cả ba run rẩy, nhìn về phía Tần Ninh.

Lúc này, Tần Ninh đang điều khiển đại trận, trấn áp cổ thụ Thiên Nguyên.

"Tần Ninh, ngày chết của ngươi sắp đến rồi!"

"Vậy hả? Vậy xem thử ai chết trước không?"

Tần Ninh chế nhạo nói: "Lão già này sống hơn mười vạn năm, mà các ngươi mới sống mấy năm? Lão ta chơi chút là đủ cho các ngươi đi đời rồi!"

Cổ thụ Thiên Nguyên nhanh nhẹn hái ba quả Thiên Nguyên xuống, rồi ném xuống bên cạnh trận pháp.

"Ba vị, đây là thành ý của lão phu!"

Nhìn thấy quả Thiên Nguyên, ba người Thôi Huyền, Huyết Nguyệt Anh và Tống Nguyên sao còn nhịn được.

Xoẹt xoẹt...

Ngay sau đó, cả ba lao vào trong đại trận.

Thế nhưng, bây giờ, đại trận bị mười một cột sáng che chắn, không cho ai tiến vào.

Ba người không thể nào đụng vào được.

"Lão tiền bối, nhưng chúng ta không thể lấy được quả Thiên Nguyên".

"Ba vị chỉ cần đặt bàn tay lên trên đại trận là được, ta có thể dựa vào cơ thể của ba vị để liên kết với thế giới bên ngoài để phá vỡ trận pháp này!"

"Đến lúc đó, ba vị chỉ việc lấy trái cây, còn ta sẽ đi giết tên kia, sau đó sẽ dâng hết số trái còn lại".

Giờ đât, cổ thụ Thiên Nguyên trông rất chân thành.

Ba người Thôi Huyền dẫn theo hơn trăm người, tất cả đều rất lão luyện.

Tần Ninh cũng vậy, cổ thụ Thiên Nguyên cũng thế, sao chúng có thể trốn thoát được chứ?

Cuối cùng, kẻ thắng lớn nhất chính là ba người họ.

"Thật ngu xuẩn".

Tần Ninh cười bảo: "Để ta nói cho các ngươi chuyện xảy ra sau đó nhé".

"Lão già kia sẽ nhanh chóng hấp thu hết máu thịt của các người, đồng thời, dựa vào máu thịt của các ngươi để liên hệ với thế giới bên ngoài, mà mảnh rừng rậm um tùm này chính là chỗ dựa vững chắc nhất của nó!"

"Còn ba người các ngươi sẽ thăng thiên!"

Lúc này, sắc mặt của cả ba lộ đầy vẻ khinh thường đối với lời nói của Tần Ninh.

Trận pháp vừa bị phá vỡ, người chết đầu tiên chắc chắn là Tần Ninh.

Cổ thụ Thiên Nguyên đã khẳng định giết Tần Ninh đầu tiên kia mà.

Sao bọn họ lại chết cơ chứ?

Nói giỡn đấy à!

Cả ba lười nhiều lời với Tần Ninh.

Ngay lúc này bọn họ hận không thể giết chết Tần Ninh.

Ba bàn tay nhẹ nhàng chạm vào phía trên trận pháp.

"Cảm ơn ba vị thiếu hiệp đã ra tay!"

Cổ thụ Thiên Nguyên giờ nhếch mép cười khinh.

Oong...

Ngay sau đó, một âm thanh chói tai bỗng vang lên.

Sắc mặt ba người Tống Nguyên, Huyết Nguyệt Anh và Thôi Huyền trắng bệch.

"Ba vị thiếu hiệp cứ an tâm đi, ta sẽ giết chết hắn mà!"

Ba cơ thể trẻ trung nhanh chóng khô quắt lại.

Sau đó, lấy ba người họ làm trung tâm.

Mặt đất xung quanh bắt đầu rung động mãnh liệt.

Một gốc cây cổ thụ già cõi giờ bỗng biến thành gỗ mục.

Trong trận pháp, thân thể của cổ thụ Thiên Nguyên càng trở nên cao lớn dũng mãnh hơn.

"Tần Ninh phải không?"

Cổ thụ Thiên Nguyên cười nhạo nói: "Ngươi chết chắc rồi!"

"Lão già kia".

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Ngươi tưởng rằng ta mặc kệ bọn họ ra tay, không sợ ngươi bỏ chạy à?"

"Theo như hiểu biết của ta, nếu ngươi hấp thụ càng nhiều khí mộc linh thì bản thể của ngươi sẽ càng hùng mạnh".

"Thật đúng lúc, ta đang cần một cây kiếm gỗ hợp tay".

"Thân thể của ngươi thích hợp đấy!"

Nghe vậy, cổ thụ Thiên Nguyên vô cùng tức giận.

Đến bây giờ mà Tần Ninh còn mưu toan xử lý nó!

Nó đã hấp thu được khí mộc linh từ thế giới bên ngoài rồi, Tần Ninh không thể làm gì được nó nữa!

"Đồ khốn, đi chết đi!"

Cổ thụ Thiên Nguyên nổi cơn thịnh nộ, lá cây biến thành từng mũi kim sắc nhọn, bay thẳng đến chỗ Tần Ninh.

"Thập Nhất Phong Thiên Huyền trận!"

"Thiên Địa Huyền Hoàng, Tứ Hải Bát Hoang, lực lượng Ngự Thiên, cội nguồn Phong Địa!"

Tần Ninh thì thầm nói.

Rồi chưởng lên mặt đất.

Rầm...

Mặt đất nứt toạc.

Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đang chiến đấu với đám người của ba tông môn, giờ không thể không chạy ra xa.

Mặt đất nứt ra, từng vết nứt nhanh chóng lan ra bốn phía hàng chục dặm.

"Ta có thể phong ấn bản thể của người thì vẫn luôn phong ấn được ngươi!"

"Cho dù hiện tại ngươi đã hấp thụ toàn bộ khí mộc linh trong dãy núi này, thì ngươi vẫn phải chết thôi!"

Tần Ninh vừa dứt lời, lòng bàn tay hắn nhỏ xuống từng giọt từng giọt máu.
Chương 1203: Bất đắc dĩ phải dừng tay

Từng giọt máu chảy xuôi trên mặt đất.

Phía trên mặt đất xuất hiện từng luồng ánh sáng.

“Ngươi…”

Cổ thụ Thiên Nguyên trở nên mông lung.

“Nơi này nhiều người như vậy, đương nhiên ta phải chuẩn bị chu đáo rồi!”

“Mười một huyền trận Phong Thiên, không chỉ phong trời mà còn cả mặt đất”.

Ngay lúc này, mười một đường hoa văn trên mặt đất bung mở ra, theo từng giọt máu huyết chảy xuống của Tần Ninh dần nâng lên cao, bao phủ toàn bộ cổ thụ Thiên nguyên vào bên trong.

“Ngươi…”

Giờ phút này, cổ thụ Thiên Nguyên một câu cũng không thốt nên lời.

Tần Ninh đã sớm lên kế hoạch tốt cho mọi trường hợp.

Cho nên vừa rồi, hắn biết chính mình muốn đi mưu hại ba tên ngu xuẩn kia nên vừa nãy đã nhân cơ hội này liên hệ với bên ngoài.

Tần Ninh đã sớm phong tỏa hơn mười dặm cả bốn phía rồi.

Mặc dù hắn đã liên hệ được với bên ngoài rồi, nhưng cũng chỉ có thể hấp thụ linh khí ngoại giới trong phạm vi hơn mười dặm mà thôi.

Nếu xa hơn nữa thì không có khả năng.

“Đồ vô lại!”

Cổ thụ Thiên Nguyên nổi giận mắng,

“Không dám nhận là đồ vô lại!”

Tần Ninh cười nói: “Ta biết cổ thụ Thiên Nguyên rất xảo quyệt, cho nên đã chuẩn bị không ít”.

Lúc này, mặt Tần Ninh trở nên nhợt nhạt.

Vì muốn khóa cái cây này mà hắn đã tiêu tốn không ít máu và thời gian của chính mình.

Tiêu hao quá nhiều máu sẽ làm tổn thất đến căn cơ.

Nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần có thể lấy được quả Thiên Nguyên thì có thể hồi phục được.

Tần Ninh lúc này mới đưa mắt nhìn đến đại trận đã dần khép lại.

Giờ hắn chỉ cần tọa trấn bên trong đại trận, nhìn cổ thụ Thiên Nguyên bị phong cấm là được.

Tần Ninh chậm rãi đi đến chỗ ba người Tống Nguyên chết.

Ba cỗ thi thể đã khô quắt như xác ướp.

“Quá ngu cũng không phải chuyện tốt…”

Tần Ninh nhặt ba quả Thiên Nguyên trên mặt đất lên.

Nhìn về phía cổ thụ Thiên Nguyên cười nói: “Tiếp theo chính là mười ba quả, tự ngươi đưa cho ta hay để ta hái xuống từng quả một, ngươi chọn đi!”

Sắc mặt cổ thụ Thiên Nguyên vô cùng khó coi

“Tha cho ta một mạng!”

Cổ thụ Thiên Nguyên cố gắng giãy dụa.

“Tha cho ngươi một mạng, cũng không phải là không thể!”

Tần Ninh cười nói: “Sau này đi theo ta, ta có thể tha cho ngươi!”

Nghe được câu này, cổ thụ Thiên Nguyên lập tức vui vẻ trở lại.

Có thể sống là tốt rồi!

“Quả Thiên Nguyên này chính là tinh khí cả đời của ta, ta cho ngươi toàn bộ chắc chắn sẽ phải nhận tổn thương cực lớn”.

“Vậy để lại cho ngươi một quả, còn lại đều là của ta!”

“Này…”

“Thế nào? Không muốn sao?”, Tần Ninh cười cười, ngón tay tụ tập linh ấn…

Thấy một màn này, cổ thụ Thiên Nguyên nhất thời hoảng sợ nói: “Ta… đồng ý, đồng ý…”

Trên trời dưới đất, đại trận vươn cao.

Tần Ninh sớm đã phong tỏa toàn bộ đường lui của nó rồi.

Hiện tại, cho dù thế nào nó cũng không thể tránh khỏi cái chết được.

Để cho Tần Ninh không còn ý nghĩ giết chết nó mới là tốt nhất.

“Nếu như vậy, quả Thiên Nguyên…”

Rầm…

Trong nháy mắt, một câu Tần Ninh cũng chưa kịp nói xong.

Đột nhiên trong không gian thiên địa, một cỗ khí thế cuồng bạo đến tận cùng bùng nổ rồi phóng ra.

Cách vài dặm bên ngoài, một đường huyết quang vọt thẳng lên cao.

Huyết quang ngưng tụ thành một tia máu, nháy mắt bị cắt đứt.

Cả mặt đất đều ầm ầm nổ vang.

“Ô ô…”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Cửu Anh!

Là tiếng kêu thảm thiết của Cửu Anh!

Mà cùng lúc đó.

Trên không trung, một chưởng khổng lồ tựa như có thể dời sông phá núi trực tiếp đánh xuống.

Những tiếng ầm ầm lập tức vang khắp nơi.

Một bóng hình xinh đẹp bay ra, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Ba bóng dáng từ bốn khía khác nhanh chóng ra tay.

Bàn tay của bóng dáng xinh đẹp kia siết chặt, đánh ra một quyền.

Nhưng mà tốc độ của ba bóng dáng kia còn nhanh hơn.

Một người ngưng tụ Thái Cực Bát Quái Ấn, trực tiếp đánh ra.

Một người khác lại tụ ra một chưởng ấn đen tuyền ngập trời.

Cùng lúc đó, một bàn cờ tinh la cũng từ trên trời giáng xuống.

Cả ba đường công kích nháy mắt cùng xuất ra.

Rầm…

Bóng dáng xinh đẹp trực tiếp bị đánh trúng, váy áo dài bị máu nhuộm đỏ, cả người dần rơi xuống đất.

Tất cả chuyện này đều phát sinh bên trong Điện Quang Hỏa Thạch.

Mặc dù là Tần Ninh chỉ thoáng nhìn qua cảnh tượng kia cũng tan biến không thấy.

Đã xảy ra chuyện!

Cửu Anh gào khóc hét lớn: “Tần gia, cứu ta!”

Khẽ quát một tiếng, sắc mặt Tần Ninh phát lạnh.

Nguyên bản cổ thụ Thiên Nguyên đang chuẩn bị giao ra quả Thiên nguyên, lúc này đột nhiên ngừng động tác.

“Tần Ninh, người của ngươi hình như sắp chết rồi…”

Cổ thụ Thiên Nguyên cười cười nói.

Tần Ninh giờ phút này đang vây khốn nó ở trong trận pháp thì không có vấn đề.

Nhưng bên ngoài thì sao?

Tần Ninh không có khả năng không để ý đến sống chết của hai người kia đúng không?

Nhìn cảnh này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.

Giờ phút này, năm luồng ánh sáng không ngừng dâng cao.

Linh khí trong trụ cơ hồ đã phóng thích ra thiên địa rồi.

Năm hơi thở cường đại bao phủ trong phạm vi hơn mười dặm làm cho người ra không dám đến gần.

“Ngũ đại tông môn…”

Ánh mắt Tần Ninh càng thêm lạnh lẽo.

“Tần Ninh, con ta đâu!”

Một tiếng quát vang lên mặc dù cách cả vài cây số nhưng vẫn truyền đến rõ ràng.

Thôi Sơn Tông tông chủ, Thôi Nghiễm.

Năm bóng dáng khác không dông dài, bay thẳng đến tấn công Tần Ninh.

Thấy một màn như này, trong lòng Tần Ninh thầm mắng.

Chỉ kém một bước nữa là thành công rồi.

Một bước!

Nhưng lại bị mấy tên này phá hỏng.

Nếu bây giờ hắn không rời đi thì tính mạng của Cốc Tân Nguyệt cùng Cửu Anh khó mà bảo toàn.

Nhưng mà nếu rời đi, cổ thụ Thiên Nguyên chắc chắn trốn mất không thể nghi ngờ.

Cái cây này gian trá giảo hoạt, lần sau muốn bắt nữa gần như là không có khả năng.

“Tần Ninh, ngươi lựa chọn thế nào đây?”

Cổ thụ Thiên Nguyên vui đến mức trong lòng nở hoa.

Chút nữa thôi là mấy vạn năm tích lũy của nó đều phải dâng cho Tần Ninh rồi.

Mấy người này đến thật tốt quá đi!

“Ngươi có thể chạy, nhưng mà lần sau nếu bị ta bắt được, chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ”.

Tần Ninh nói xong, hai tay bắt đầu nâng lên.

Từng đạo linh khí nhanh chóng được thu hồi.

Phun ra một ngụm máu tươi.

Đại trận phóng xa bốn phía lúc này bị cắt đứt, lại còn là do chính hắn cắt đứt, lập tức bị một cỗ lực đánh trả sâu vào trong cơ thể.

Cổ thụ Thiên Nguyên khôi phục tự do, nhếch miệng cười.

Ngay sau đó, thân cây trực tiếp chui vào bên trong một gốc cây cổ thụ.

“Lão hủ cáo từ, nơi này không thể lưu lại lâu!”

Cổ thụ Thiên Nguyên cười ha ha, nháy mắt đã biến mất không thấy.

Cây cối nơi đây ít nhất phải trên trăm vạn loại!

Mỗi loại đều có thể trở thành bản thể của nó.

Biết lần này bị người khác dẫn đến đây, lần sau tuyệt đối không thể có lòng tham.

Trên thực tế, cũng khó trách cổ thụ Thiên Nguyên mắc mưu.

Người có thể biết được thứ nó yêu thích đã ít lại càng ít hơn.

Sắc mặt Tần Ninh lúc này trắng bệch, bị đại trận phản phệ cũng không dễ chịu gì.

Nhưng mà, không thể tha thứ cho đám người kia được.

“Oa oa…”

Tiếng kêu thảm thiết của Cửu Anh vẫn vang lên.

Tần Ninh phi người đến, biến mất trong núi rừng.

Một mảnh rừng núi dần sụp đổ từ bên trong.

Bóng dáng Tần Ninh chạy như bay xuống.

Nhìn thấy người đang nằm trong đống đá vụn, sắc mặt trắng bệch.

Dù cho là Tần Ninh cũng không nhịn được sắc mặt lạnh như băng.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt…”

Tần Ninh chạy như bay xuống, đưa tay thăm dò.

Hơi thở của Cốc Tân Nguyệt cực kỳ hỗn loạn.

“Tần… Tần…”

Cốc Tân Nguyệt hơi thở mỏng manh, nhẹ giọng nói: “Người của ngũ đại tông môn… đến đây…”

“Ta biết rồi!”

Tần Ninh ôm lấy Cốc Tân Nguyệt, trong tay xuất hiện một quả Thiên Nguyên.

“Ăn trước đi”.

Sau khi quả Thiên Nguyên đi vào cơ thể Cốc Tân Nguyệt, sắc mặt nàng khôi phục vài phần, nhưng mà thoạt nhìn như một khúc gỗ khô, hết sức tiều tụy, khiến Tần Ninh vô cùng đau lòng.
Chương 1024: Dùng võ khiến người tin phục

“Ta vẫn tốt… Cửu Anh…”

“Không có chuyện gì!”

Tần Ninh trấn an nói: “Tên đó có rớt chín cái đầu cũng không chết được”.

“A… ta chết rồi!”

Tần Ninh vừa dứt lời, một tiếng kêu thảm thiết tức khắc vang lên.

Cách vài cây số vẫn có thể nghe được rõ ràng, là Cửu Anh.

Bóng dáng dài cả trăm trượng, chín cái đầu bị người ta chém đứt, máu tươi ồ ạt chảy ra, thân thể cao lớn rơi xuống làm ngã một khoảng cây cổ thụ.

“Ở bên kia!”

Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.

Vù vù vù…

Trong nháy mắt từng người vọt tới.

Tần Ninh không để ý, ôm lấy Cốc Tân Nguyệt, lấy ra một quả Thiên Nguyên khác nói: “Ăn thêm một quả nữa đi, cam đoan với nàng năm đường thiên mạch đều thông suốt”.

Do vài vị cảnh giới Quy Nhất Thất Mạch, Bát Mạch làm bị thương nặng, thiên mạch trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt hiện tại vô cùng hỗn loạn, linh khí cũng loạn thành một đống.

Nếu không ngăn lại sẽ khiến cho cảnh giới bị sụt giảm.

“Không cần!”

Cốc Tân Nguyệt đưa hai tay ôm lấy Tần Ninh, lắc đầu nói: “Thiên mạch trong cơ thể ta đã bắt đầu tự chữa trị rồi”.

Vừa dứt lời, Tần Ninh sửng sốt.

Tự chữa trị?

Linh khí tiến vào cơ thể Cốc Tân Nguyệt cảm ứng lại.

Tần Ninh phát hiện, bên trong hồn hải khô cạn của Cốc Tân Nguyệt có một tia lực lượng đang tiến hành hấp thụ quả Thiên Nguyên.

Sau đó từ từ phóng ra thánh khí thiên địa thuần khiết, thấm vào trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt.

Tần Ninh khẽ giật mình.

Thần hồn Băng Hoàng lúc này đã ngưng tụ thành một đạo hư ảnh, nhảy vào hồn hải khô quạnh của Cốc Tân Nguyệt.

Ánh mắt Tần Ninh khẽ nhíu lại.

Không thích hợp!

Trong hồn hải của Cốc Tân Nguyệt, tại trung tâm cô quạnh chỉ có một thân ảnh đang ngủ say.

Như thế nào lại….

“Cút!”

Mà trong lúc Tần Ninh đang tự hỏi, đột nhiên một tiếng hét phẫn nộ vang lên.

“Bổn tọa sớm muộn gì cũng giết chết ngươi, dám làm vấy bẩn cơ thể ta, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, Tần Ninh!”

Một tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng làm vỡ nát hồn lực của Tần Ninh.

Tiếng quát vừa vang lên đã khiến cơ thể Tần Ninh run rẩy.

“Làm sao vậy?”

Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“Không có gì… sau này lại nói…”

Trong lòng Tần Ninh ngạc nhiên không thôi.

Chẳng lẽ…

Hồn phách kia trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt sống lại?

Nhưng mà bây giờ hiển nhiên không phải là lúc tự hỏi vấn đề này.

Hơn trăm người từ bốn phương tám hướng đang bay đến.

Võ giả của ngũ đại tông môn đều hội tụ đầy đủ.

Dẫn đầu là năm đạo hơi thở tỏa ra khí thế cường đại tận trời.

Linh khí áp bách khiến người khác cảm thấy hô hấp khó khăn.

Lúc này, cả người Tần Ninh chợt lóe, hướng đến bên cạnh thi thể Cửu Anh.

Cùng lúc đó, võ giả của ngũ đại tông môn đồng loạt vây đến.

“Tông chủ!”

Một lão già ôm lấy thi thể khô héo của Thôi Huyễn bi ai nói: “Thiếu tông chủ, hắn…”

“Đáng chết!”

Sắc mặt tông chủ Thôi Nghiễm xanh mét.

Thôi Huyễn đã chết.

Ông ta cảm giác được nên mới lập tức chạy đến.

Nhưng mà vẫn chậm.

Chết triệt để rồi!

Cùng lúc đó, hai người Thái Ất đạo trưởng và Huyết Nguyệt Phong cũng âm trầm đến đáng sợ.

Tống Nguyên cùng Huyết Nguyệt Anh cũng đã chết!

Trong Thiên Âm Cung ẩn chứa bí mật cực lớn.

Bọn họ vốn nghĩ muốn mang theo mấy người Thôi Huyễn để bọn chúng tự trải nghiệm một chút.

Nhưng đâu ai ngờ bọn chúng sẽ chết.

Lúc này chỉ có Phục Văn Ký vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.

Phục Nguyên Hằng hiện tại đang không biết ở đâu.

Mấy người kia đã chết, vậy thế hệ tiếp theo chỉ còn duy nhất Phục Nguyên, chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất thiên kiêu.

Đồng thời, điện chủ La Hàng cũng không biến sắc.

La Anh cũng không biết đi đâu rồi, nhưng có thể là chưa chết.

Hiện tại chết mất ba thiên kiêu, điều này đại biểu tương lai hai đại tông môn Tinh La Điện cùng Phục Ma Tông sẽ quật khởi.

Thực lực đứng đầu chính là điểm mấu chốt quyết định một tông môn có thể phát triển mạnh hay yếu.

Ngũ đại tông môn mỗi người một tâm tư.

Bốn phía tụ tập vài trăm võ giả của ngũ đại tông môn.

Cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Vạn nguyên, cảnh giới Âm Dương đều có đủ cả.

Mọi người đã dần hình thành một vòng vây.

Tần Ninh có chạy đằng trời.

Hai người Phục Văn Ký và La Hàng không chút sốt ruột.

Nhưng ba người Thôi Nghiễm, Huyết Nguyệt Phong và Thái Ất đạo trưởng lại giận không thể át nổi.

Ba vị thiên kiêu đã chết, đối với thế lực của ba đại tông môn bọn họ ảnh hưởng quá lớn.

Tần Ninh đi đến gần “thi thể” cực lớn của Cửu Anh.

Người vừa hạ xuống, bàn chân đã đạp đạp thân thể nó, quát: “Đừng có giả chết, đứng lên!”

Vừa dứt lời, từ bên trong chín cái cổ trên thân hình dài trăm trượng của Cửu Anh mọc ra một cái đầu, kích thước bằng với đầu của người bình thường.

Cửu Anh ủy khuất lên tiếng: “Tần gia, ta thực sự không ổn, hiện tại chỉ có thể ngưng tụ ra được một cái đầu như này, sức chiến đấu cũng không bằng hồi ở cảnh giới Vạn Nguyên”.

“Ăn đi!”

Tần Ninh lười nói nhiều, ném ra một quả Thiên Nguyên.

Cửu Anh không nói hai lời.

Vốn dĩ cái đầu chỉ lớn bằng người bình thường đột nhiên hồi phục lại nguyên trạng, một ngụm nuốt thẳng quả Thiên Nguyên.

Thấy một màn này, Cốc Tân Nguyệt vô cùng kinh ngạc.

Cả chín cái đầu đều rớt cũng không chết sao?

Hơn nữa cái tên này… rất biết giả bộ thì phải?

Có đồ ăn ngon liền lập tức biến lại về bình thường.

“Tần gia, một quả Thiên Nguyên chỉ đủ để ta khôi phục về cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch mà thôi!”

“Vậy là đủ rồi, ta lại chẳng trông cậy ngươi có thể giúp ta giết người!”

Tần Ninh phất tay.

Chín cái đầu của Cửu Anh nhanh chóng khôi phục như ban đầu.

Thân hình lớn trăm trượng, mỗi một ánh mắt lớn bằng một cái bể chứa nước.

Cả người to lớn từ từ đứng thẳng lên.

Sắc mặt năm vị tông chủ của ngũ đại tông môn khẽ biến.

Con súc sinh này chưa chết sao?

Không chỉ như vậy, Cốc Tân Nguyệt cũng không chết!

“Vừa nãy Tần Ninh vứt ra cái gì vậy?”

Thái Ất đạo trưởng kinh ngạc nói: “Là quả Thiên nguyên thì phải?”

Dứt lời, trong lòng vài vị tông chủ đều kinh ngạc.

Quả Thiên Nguyên!

Một quả Thiên Nguyên có thể giúp bọn họ du sơn ngoạn thủy, đứng đầu cảnh giới Quy Nhất, thậm chí là đạt đến cảnh giới Thiên Nhân!

Hai người Phục Văn Ký cùng La Hàng cũng không bình tĩnh nổi nữa.

Hiện tại, phải ra tay!

Thái Ất đạo trưởng phẫn nộ quát: “Tần Ninh, ngươi giết con ta, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng nếu ngươi giao ra quả Thiên Nguyên, ta có thể tha cho cô gái bên cạnh ngươi”.

Mặc dù cách vài trăm thước, nhưng hai bên vẫn có thể nhìn nhau rõ ràng.

“Lão già”.

Tần Ninh chậm rãi lên tiếng: “Thôi Huyễn, Huyết Nguyệt Anh, cùng Tống Nguyên tự mình ngu xuẩn mới bị cổ thụ Thiên Nguyên hấp thụ sinh mệnh”.

“Ta lười giải thích với các ngươi!”

“Tha cho nữ nhân của ta không chết? Tên chó nhà ngươi lấy đâu ra can đảm để nói như vậy?”

Tần Ninh tiến lên từng bước: “Cổ thụ Thiên Nguyên, ta đã sắp bắt được lại bị các ngươi đến phá hỏng. Kẻ đáng chết chính là các ngươi”.

“Đụng đến nữ nhân của ta, càng là tìm chết”.

“Không để ý đến các ngươi chẳng qua là không muốn biểu lộ Tần Ninh ta quá mức ngang ngược. Dù sao nơi này cũng là Thiên Âm Cung của Âm Vương, nếu không cho các người tiến vào thì ta có vẻ rất vô lý”.

“Nhưng mà bây giờ xem ra, nói đạo lý với các ngươi chỉ tổ lãng phí thời gian”.

“Tần Ninh ta từ trước đến nay lấy đức thu phục người, nhưng mà lần này ta sẽ dùng võ để khiến các ngươi chịu phục”.

Dứt lời, Phục Văn Ký, Thôi Nghiễm, Huyết Nguyệt Phong, La Hàng cùng Thái Ất đạo trưởng đều trở nên mông lung.

Tình huống gì đây?

Rốt cuộc là bọn họ tìm Tần Ninh gây phiền toái, hay là Tần Ninh gây rắc rối cho bọn họ vậy?
Chương 1205: Hôm nay, ngũ tông không còn tồn tại!

“Người của ta mà cũng dám bắt nạt!”

Giọng điệu của Tần Ninh mang theo sự lạnh lùng.

Buông Cốc Tân Nguyệt ra, Tần Ninh cầm kiếm U Khô trong tay, hắn chậm rãi nói: “Hôm nay, ngũ tông không còn tồn tại!”

Giờ phút này, mấy người Phục Văn Ký, Thôi Nghiễm rất muốn cười.

Ngũ tông không còn tồn tại?

Tần Ninh đang nghiêm túc sao?

Cảnh giới Quy Nhất nhất mạch, làm sao dám lớn lối như vậy?

“Cửu Anh!”

“Có!”

“Mang Nguyệt Nhi rời khỏi nơi này!”

Tần Ninh tiếp tục mở miệng nói: “Đi tìm nhóm Vạn Tử Hàng”.

Vừa dứt lời, Cửu Anh gật gật đầu.

Thái Ất đạo trưởng cười nhạo nói: “Sao thế? Sợ rồi? Vừa rồi ăn nói ngông cuồng, bây giờ lại muốn đi tìm người giúp đỡ?”

“Sợ?”

Tần Ninh cười nhạo nói: “Chỉ bằng mấy người các ngươi mà cũng xứng làm cho ta sợ hãi sao?”

“Ngươi yên tâm, Vạn Thiên Các có quan hệ hợp tác với ta, bọn họ sẽ không ra tay đắc tội với ngũ đại tông môn các ngươi”.

“Ta chỉ là lo lắng, sau này cho các ngươi cơ hội thở dốc, các ngươi lại bắt người phụ nữ của ta để uy hiếp ta!”

Lúc này, Cốc Tân Nguyệt có chút lo lắng.

Tần Ninh an ủi nói: “Yên tâm đi, bọn họ không làm gì được ta!”

“Vâng!”

Giờ phút này, Cửu Anh giương cánh bay cao.

“Tần gia, ngài bảo trọng, ta đi rồi sẽ quay lại!”

Cửu Anh không thể chờ được nói vọng lại.

Trong lòng nó cũng có chút sợ hãi.

Một đám cảnh giới Quy Nhất, còn có mười mấy người cảnh giới Quy Nhất ngũ cảnh, nó cũng sợ chết.

Một quả Thiên Nguyên đủ để làm cho vết thương của nó khôi phục, thậm chí là khiến cho thực lực của nó tăng thêm một bước.

Tốt nhất là nên chuồn nhanh!

“Ngăn hai người kia lại!”

Lúc này, Thái Ất đạo trưởng mở miệng nói.

Trong Thái Ất thiên tông, ba bóng người lập tức xuất hiện, xé gió bay lên.

“Ngăn cản? Ta cho phép các ngươi ngăn cản sao?”

Giờ phút này, Tần Ninh khẽ quát.

Kiếm U Khô trực tiếp vung lên làm xuất hiện một ánh kiếm.

Trường kiếm màu đen, bảo khí thứ phẩm, đủ để thích ứng với sức mạnh bùng nổ trong cơ thể Tần Ninh.

Một kiếm này chém ra làm bầu trời đêm như bừng sáng, chém đứt ba bóng người.

Phốc!

Máu tươi phun ra giữa không trung.

Giờ phút này, sắc mặt Thái Ất đạo trưởng khẽ biến đổi.

Ba người kia đều là cảnh giới Quy Nhất tam mạch.

Vậy mà bị Tần Ninh dùng một kiếm chém chết.

“Các vị, còn định nhìn đến khi nào?”

Thái Ất đạo trưởng gầm lên một tiếng.

Tần Ninh cũng lạnh lùng khinh bỉ nói: “Cùng lên đi, miễn cho các ngươi nói ta bắt nạt các ngươi”.

Lời này vừa nói ra, vài người không khỏi tức giận.

Cùng lên đi, miễn cho các ngươi nói ta bắt nạt các ngươi?

Tần Ninh là đang ẩn ý mắng nhóm bọn hắn!

Trên thực tế, thật ra không phải là như vậy.

Tần Ninh thực sự cảm thấy phiền toái nếu như phải đánh với từng người một.

Lúc này, quả Thiên Nguyên lập tức xuất hiện trong tay Tần Ninh.

“Vốn dĩ có mười sáu quả Thiên Nguyên, nhưng ta chỉ lấy được ba quả, đó là do bị các ngươi cản trở, dù sao thì các ngươi cũng phải trả giá đắt cho việc này”.

Ngay sau đó, Tần Ninh đã trực tiếp nuốt xuống một quả Thiên Nguyên.

Trong cơ thể, một đường thiên mạch xuất hiện phía sau lưng hắn, một đạo linh khí trùng thiên như ẩn như hiện, sau đó lập tức bùng nổ bắn ra.

Cảnh giới Quy Nhất nhất mạch!

Đây chính là thực lực của Tần Ninh, là sức mạnh của Tần Ninh.

“Cửu Linh Tinh Thần Quyết!”

Vừa dứt lời.

Chín cột sáng linh khí trong nháy mắt xuất hiện ở xung quanh cơ thể Tần Ninh.

Đây là căn cơ của Cửu Linh Tinh Thần Quyết.

“Đến đây, ai muốn chịu chết trước nào?”

Giờ phút này, Tần Ninh cầm kiếm U Khô trong tay, hắn nhìn về bốn phía nói.

“Ngông cuồng!”

Bỗng nhiên một tiếng quát khẽ vang lên.

Một bóng người trong nháy mắt lao nhanh về phía Tần Ninh.

“Cảnh giới Quy Nhất tứ mạch? Không phải là ngươi muốn chết đó chứ?”

Tần Ninh cười nhạo nói.

“Kim Mang Long quyền!”

Tần Ninh trực tiếp vung ra một quyền.

Tàn ảnh của quyền này giống như một con rồng vàng dài trăm mét, uốn lượn giữa chín cột sáng, rồi ầm ầm lao ra.

Chỉ là trong phút chốc, khi nó xẹt qua chín cột sáng, trăm mét đã hoá thành kilomet.

Ánh sáng màu vàng toả ra từ chín cột sáng đột nhiên ảm đạm.

Dường như là đã truyền năng lượng sang cho rồng vàng.

Gừ…

Một tiếng rống kịch liệt vang lên.

Rồng vàng trực tiếp nuốt người trước mắt vào trong bụng.

Ầm ầm ầm…

Võ giả cảnh giới Quy Nhất tứ mạch kia bị nuốt, rồi bị nổ tung trong cơ thể của rồng vàng.

Phút chốc, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Tần Ninh vừa thi triển cái gì trong kho tàng pháp quyết vậy?

Lúc đầu, một số người đều cảm thấy uy lực của võ quyết kia có thể giết chết được cảnh giới Quy Nhất tam mạch đã là không tồi.

Nhưng mà sau khi được năng lượng của chín cột sáng kia truyền vào, trong nháy mắt uy lực của nó đã tăng thêm mấy lần.

Giờ phút này, sắc mặt của người đứng đầu ngũ đại tông môn vô cùng khó coi.

“Các vị, cùng nhau ra tay đi”.

Thái Ất đạo trưởng nhìn về phía hai người Phục Văn Ký và La Hàng.

Ông ta cùng hai người Huyết Nguyệt Phong và Thôi Nghiễm khẳng định là muốn giết chết Tần Ninh.

Phục Văn Ký và La Hàng có muốn giết hay không?

Giờ phút này, nhìn thấy dáng vẻ ngươi lo lắng ta tính kế ngươi, ta lo lắng ngươi tính kế ta của năm người bọn họ, Tần Ninh nở nụ cười.

“Phục Văn Ký, La Hàng, đừng do dự nữa”.

Tần Ninh mở miệng, tuỳ tiện nói: “Ra tay đi, Phục Nguyên Hằng đã sớm bị ta giết chết, La Anh cũng chết ở trên tay ta”.

“Còn ba tên ngu xuẩn này không phải ta giết, nhưng mà ta cũng lười giải thích”.

“Chỉ là Phục Nguyên Hằng và La Anh chính xác là do ta giết”.

“So với ba người kia, hai người các ngươi hẳn là nên ra tay hơn”.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Phục Văn Ký và La Hàng đều trở nên khó coi.

Phục Nguyên Hằng và La Anh sớm đã chết?

“Tần Ninh, ngươi nhiều lần khiêu khích ta, ngươi thật sự cho rằng bản thân mình có thể nghịch thiên sao?”

Lúc này, sắc mặt Phục Văn Ký vô cùng lạnh lùng.

Tần Ninh điên rồi phải không?

Vậy mà dám tuỳ tiện khiêu khích năm người bọn họ như thế.

Ông ta cùng Thôi Nghiễm tông chủ và Thái Ất đạo trưởng đều là cảnh giới Quy Nhất thất mạch.

Còn Huyết Nguyệt Phong và La Hàng điện chủ là cảnh giới Quy Nhất bát mạch.

Tần Ninh không sợ chết sao?

“Ta giải thích một chút, để cho các ngươi có thể chết một cách rõ ràng”.

“Ý định của ta là muốn lấy được cổ thụ Thiên Nguyên, nhưng lại bị ba tên ngu xuẩn kia quấy rối, vốn dĩ điều này cũng không mấy quan trọng”.

“Nhưng mà các ngươi đã thực sự chọc giận ta”.

“Ngũ tông không còn tồn tại, các ngươi nghĩ là ta đang nói đùa với các ngươi sao?”

“Hừ, mọi người cùng tiến lên, phá vỡ các võ quyết quỷ dị này của hắn”.

“Được!”

“Đồng thời ra tay, đừng kéo dài thời gian tạo cơ hội cho Vạn Tử Hàng đến cứu hắn!”

Nghe được những lời này, Tần Ninh nở nụ cười.

“Cứu ta?”, Tần Ninh cười nhạo nói: “Ta cần người khác cứu sao?”

Một từ cuối cùng vừa dứt.

Sau lưng Tần Ninh lập tức xuất hiện đường thiên mạch thứ hai.

Cảnh giới Quy Nhất nhị mạch!

“Quả Thiên Nguyên…”

Huyết Nguyệt Phong không khỏi đau lòng.

Tần Ninh nhất định là phải giết.

Trên người kẻ này chắc chắn là còn quả Thiên Nguyên.

Tần Ninh ở trước mặt bọn họ nuốt xuống một quả Thiên Nguyên, cảnh giới lập tức thăng cấp.

Bảo vật như thế này thế gian hiếm thấy.

“Giết!”

Trong nháy mắt, năm bóng người nhanh chóng lao đến.

Cùng lúc đó, bên cạnh năm người, hơn mười vị cao thủ từ cảnh giới Quy Nhất nhất mạch đến cảnh giới ngũ mạch cũng hỗ trợ cho năm người bọn họ, trấn giữ ở bốn phương tám hướng.

Thấy một màn như vậy, trong mắt Tần Ninh vẫn không có chút sợ hãi nào.

“Cửu Linh Tinh Thần Quyết!”

“Cửu cửu quy nhất!”

Một từ vừa dứt.

Linh khí toàn thân Tần Ninh bùng nổ, hoá thành chín đường hào quang, bẳn thẳng về phía chín cột sáng.

Trong phút chốc, chín cột sáng kia bị Tần Ninh kéo tới bên người.

“Hợp!”

Một tiếng quát khẽ vang lên.

Hào quang của chín cột sáng bắn ra bốn phía.

Ầm ầm ầm…

Trong cơ thể Tần Ninh, kinh mạch lúc này đã mở rộng hơn mấy lần.

Chín cột sáng dung nhập vào trong cơ thể.

Thực lực cảnh giới Quy Nhất nhị mạch ngay lập tức xuất hiện hai đường thiên mạch.

Nhưng ngay khi chín cột sáng dung nhập vào trong cơ thể Tần Ninh, trong nháy mắt lại xuất hiện thêm chín đường thiên mạch.

Chẳng qua là chín đường thiên mạch kia cũng không giống như hai đường thiên mạch Tần Ninh thật sự ngưng tụ ra.

Nhưng đó cũng là thiên mạch.

Mười một đường thiên mạch!

Hiện tại Tần Ninh đang là cảnh giới gì?

Tông chủ ngũ đại tông mông kinh ngạc không thôi.

Phục Văn Ký quát lớn: “Tề Nguyên, người đi giết hắn đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK