Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1401: Dương Thanh Vân đấu với Lý tiên sinh

Thạch Cảm Đương há miệng thở dốc, không nói nên lời.

Đây vốn là sự thật.

Dương Thanh Vân vốn là do sư phụ cực khổ nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, coi như là con ruột cũng không phải là nói quá.

Đối với những người khác, Tần Ninh có đánh, có mắng nhưng từ khi bái Tần Ninh làm sư phụ đến nay, Thạch Cảm Đương chưa bao giờ nhìn thấy Tần Ninh mắng Dương Thanh Vân một lần nào cả.

Thật sự là yêu thương hơn cả con trai ruột.

Tất nhiên là Dương Thanh Vân cũng coi Tần Ninh như cha, như sư phụ, như cả bầu trời.

Chỉ riêng chuyện ngày xưa, Cửu U Đại Đế chỉ công nhận một mình Dương Thanh Vân là đồ đệ của mình là đủ hiểu.

Sau đó, lại có thêm Lý Nhất Phong có quan hệ cực kỳ tốt với Cửu U Đại Đế nhưng khi ấy, Tần Ninh vẫn không nhận hắn ta làm đồ đệ.

Tần Ninh là sư phụ của Dương Thanh Vân nhưng bọn họ lại còn thân thiết hơn cả cha con.

Đây là điều mà ai cũng biết.

Nhưng Dương Thanh Vân cũng không hề xem nhẹ người nhà của ông ta.

Đối với Thạch Cảm Đương, người thân chỉ chiếm có ba phần, còn Tần Ninh chiếm tới bảy phần.

Tiên Nhân phu nhân tiếp tục nói: "Những năm gần đây, ta vẫn luôn nói đến những chuyện không hay về Tần Ninh, không phải là vì ta giận hắn, buồn lòng vì hắn mà trên thực tế, ta rất muốn cảm ơn hắn".

"Nhờ hắn mà ta có thể gặp được Thanh Vân, một người phu quân vĩ đại đến như vậy, ta thật sự rất yêu chàng, chàng cũng rất yêu thương ta, tình cảm của vợ chồng bọn ta cực kỳ tốt".

"Ở trước mặt người ngoài, trông có vẻ như chàng rất uy phong nhưng khi đứng trước mặt ta, chàng cũng chỉ là một người chồng mà thôi".

"Ta giận Tần Ninh là bởi vì ta thực sự hâm mộ và ghen tị với hắn, ghen tị hắn khiến cho phu quân của ta nhớ mãi không quên..."

"Ghen tị hắn mới là người mà phu quân cam tâm tình nguyện bỏ lại hết thảy mọi thứ để bảo vệ hắn, mà không phải là ta...", nghe thấy vậy, ánh mắt của Thạch Cảm Đương trở nên khác thường.

Nói giống như là Dương Thanh Vân và Tần Ninh có một mối quan hệ mờ ám mà không dám để cho ai biết vậy.

"Con ta chết, ta phát điên, nhưng ta biết Tần Ninh còn đau khổ hơn cả ta".

"Điều làm cho hắn đau khổ chính là... hắn làm sao có thể đối mặt với đồ đệ của mình".

"Năm xưa, nếu ai dám sỉ nhục Dương Thanh Vân thì Tần Ninh nhất định sẽ giết kẻ đó mà không thèm chớp mắt một cái".

"Vậy mà hôm nay...", Tiên Nhân phu nhân thoáng dừng lại trong giây lát.

Hôm nay, con trai của Dương Thanh Vân bị người ta chém chết, Tần Ninh sẽ làm như thế nào đây?

Dường như Thạch Cảm Đương đã nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt của hắn ta thay đổi.

"Ngươi muốn nói gì? Mau nói đi!"

Cốc Tân Nguyệt mở miệng nói.

Thạch Cảm Đương tỏ vẻ u sầu, rồi nói: "Ta bỗng nhiên nhớ đến những chuyện trong quá khứ".

"Năm ấy, Dương Thanh Vân đi ra ngoài để rèn luyện, khiêu chiến các đệ tử có cùng cảnh giới của các môn phái khác, ông ta bị một vị trưởng lão của tông môn người ta chặt đứt một ngón tay, lúc ấy, sư phụ đã... giết sạch cả tông môn đó".

"Mấy người đệ tử như bọn ta đi ra ngoài rèn luyện, bị người ta đánh chết, sư phụ cũng chẳng nói gì...", Thạch Cảm Đương bất đắc dĩ nói: "Dù sao đi nữa thì sư phụ cũng không thể đứng yên mặc kệ Dương Thanh Vân bị người khác bắt nạt được...", nghe thấy vậy, bốn người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đều im lặng.

"Vì sao... Tần Ninh lại quan tâm Dương Thanh Vân đến như vậy?"

Cuối cùng, Cốc Tân Nguyệt không nhịn được nữa bèn mở miệng hỏi.

Nàng ấy đã theo Tần Ninh từ rất lâu nên nàng ấy thật sự hiểu được rằng.

Tình cảm thầy trò giữa Tần Ninh và Dương Thanh Vân... thực sự rất sâu đậm.

Thạch Cảm Đương lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết nữa, Dương Thanh Vân từng nói với ta rằng năm ấy, lần đầu tiên ông ta gặp sư phụ, sư phụ nhận ông ta làm đệ tử, lúc đó trong lòng ông ta vẫn còn không mấy vui vẻ...", mấy người bọn họ không nói thêm gì nữa.

Có lẽ cuộc đời chính là như vậy.

Có đôi khi chỉ cần là người ấy thì ta không thể nào dứt bỏ được.

Dù là tình yêu nam nữ, tình thầy trò hay tình huynh đệ, nói chung mọi thứ đều hết sức kỳ diệu, không thể giải thích rõ ràng được.

Cốc Tân Nguyệt cũng không cố chấp với chuyện đó nữa.

Dù sao thì năm ấy, lúc nàng ấy gặp Tần Ninh, nàng ấy cũng giống như vậy.

Tình yêu, chỉ đơn giản như vậy thôi! Đó là gặp và yêu.

Chờ đợi chín vạn năm, nàng ấy cứ chờ mà không biết mệt mỏi, một lần nữa nhìn thấy Tần Ninh, nàng ấy mừng như điên.

Nàng vô cùng quý trọng thứ tình cảm này.

"Có lẽ một ngày kia, ta sẽ không nhận ra được chàng nữa, nhưng ta nhất định sẽ mãi nhớ về chàng...", Cốc Tân Nguyệt thì thầm.

Trong cùng thời điểm đó, bên trong Bách Luyện Thánh Tháp.

Tần Ninh nhìn về phía tầng thứ chín, ở đó có bốn chiếc ghế.

Chiếc ghế ở giữa là do hắn để lại cho Dương Thanh Vân, dùng để khôi phục biển linh thức đã bị tổn thương của Dương Thanh Vân.

Vốn dĩ hắn định để lại bốn chiếc ghế này cho Vân Sương Nhi và Lăng Tiểu Phi.

Nhưng bây giờ không thể không sử dụng được.

"Ta vốn khinh thường sự chỉ dẫn của Thánh Nhân nhưng mà hôm nay, ta đành phải dùng đến nó!"

Vừa nói xong, hai tay Tần Ninh vung lên.

Lúc này, bốn chiếc ghế hợp lại làm một.

Một chiếc ghế lơ lửng trước mặt Tần Ninh.

Tần Ninh tiến về phía trước.

"Nếu các ngươi đã động đến người của ta thì ta sẽ cho các ngươi biết hậu quả của việc động đến người của ta là như thế nào!"

Vừa nói xong.

Lực lượng toàn thân Tần Ninh đã đạt đến đỉnh cao nhất.

Ầm... phía trên ghế, có một lực lượng cực mạnh, từ trên trời giáng xuống.

Cả tòa Bách Luyện Thánh Tháp đang rung chuyển.

Vào giờ phút này, khí thế trong người Tần Ninh nhanh chóng tăng mạnh.

Hắn đã đi tới bước đường này rồi thì sẽ không hối hận nữa.

Người nên sợ hãi và hối hận chính là bọn họ! Thiên Đế các.

Vết thương lúc trước.

Vết thương sau trận chiến Thiên Nhân đã khỏi hẳn.

Đứng giữa sự sống và cái chết, ai cũng không thể làm hắn ngoái đầu nhìn lại, hai bên giết đến đỏ cả mắt, giờ phút này, bọn họ đã sớm chìm đắm trong biển máu tươi.

Ầm... trên không trung, đất trời giống như bị xé rách, hai bóng dáng vừa đụng vào nhau đã lập tức tách ra.

Giờ phút này, hơi thở Bá Vương trên cơ thể của Dương Thanh Vân và Lý tiên sinh đã lâm vào hỗn loạn.

Nhưng mà hai người bọn họ vẫn nhìn nhau như hổ rình mồi.

“Lý tiên sinh!”

Dương Thanh Vân nhìn Lý tiên sinh một cách hờ hững, ông ta nói: "Ở cái đại lục Vạn Thiên này, kẻ được Dương Thanh Vân ta công nhận là đối thủ chỉ có Tứ Đại Thiên Vương mà thôi".

"Hơn nữa, không phải là do ta đấu không lại bọn họ mà là bởi vì ta không muốn đột phá cảnh giới Thiên Vương, trở thành Thánh Nhân, từ trước đến nay, ta vẫn luôn chờ đợi một người".

"Nhưng mà hôm nay, vậy mà Lý tiên sinh có thể ngang sức ngang tài với ta".

"Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

Dương Thanh Vân là đồ đệ duy nhất của Tần Ninh, ông ta có đủ tự tin để nói ra những lời này.

Ông ta ở đại lục Vạn Thiên, vẫn chưa từng đột phá cảnh giới Thiên Vương là vì lo lắng rằng một khi đột phá cảnh giới Thiên Vương, biển linh thức khuếch tán ra phạm vi 10 vạn mét thì ông ta không thể kìm hãm sự tăng trưởng của biển linh thức nữa.

Lỡ như ông ta trở thành Thánh Nhân, đi đến thế giới Cửu Thiên, nếu Tần Ninh quay trở về thì hắn phải làm cách nào để tìm được ông ta đây?

Nếu không, dựa vào thiên phú của ông ta, ông ta đã sớm trở thành Thánh Nhân rồi.

Con đường trở thành Thánh Nhân là do Tần Ninh nói cho ông ta biết.

Nhưng mà bởi vì không tu thành Thiên Vương nên ông ta mới có thể bị tộc trưởng của Luyện Ngục Ma và các chủ của Thiên Đế các tra tấn, làm cho biển linh thức bị tổn thương, thực lực cũng bị hạn chế.

Nhưng dù như vậy thì ông ta vẫn rất tự tin.

Dù đối mặt với Thiên Vương thì ông ta vẫn sẽ chiếm được ưu thế.

Nhưng mà vị Lý tiên sinh đang ở trước mắt ông ta cũng cực kỳ mạnh.

Suốt chín vạn năm qua, ông ta chưa từng nghe nhắc đến vị cường giả nào mạnh đến thế, sao Thiên Đế các có thể làm được chuyện như vậy?

Nghe thấy Dương Thanh Vân nói vậy, Lý tiên sinh cười khẽ.

"Ta đã sớm biết rằng các chủ Dương Thanh Vân được Cửu U Đại Đế tận tình dạy bảo, thực lực ngập trời, từng là vị thiên kiêu hàng đầu trong suốt mười vạn năm qua ở đại lục Vạn Thiên”.

"Hôm nay được đánh một trận, quả nhiên đúng như lời đồn".

"Về phần ta là ai, nếu như ngươi có thể giết được ta thì ngươi chắc chắn sẽ biết được điều đó".

"Nhưng mà nếu như ngươi bị ta giết chết, thì ngươi... sẽ không bao giờ biết được!"

"Phải không?"

Dương Thanh Vân cười nói.

"Đương nhiên là ta không thể làm mất mặt sư tôn được".

Vừa nói xong, Dương Thanh Vân bước tới phía trước.

"Trận chiến ngày hôm nay, người bên ngoài không hề hay biết, suốt mấy vạn năm qua, chưa có ai nhìn thấy Dương Thanh Vân ta thể hiện thực lực thật sự của mình".

"Lý tiên sinh, hy vọng ngươi sẽ không làm cho ta phải thất vọng".

Dương Thanh Vân vừa nói xong thì hơi thở trên người ông ta ngay lập tức tăng vọt.

"Hoàng Long Quyết, Hoàng Long Khí!"

Vừa hô xong.

Chỉ trong giây lát, từng hơi thở Hoàng Giả toát ra từ trong cơ thể của Dương Thanh Vân.
Chương 1402: Đỉnh điểm của trận đấu

Vào thời khắc này, từng luồng hơi thở Hoàng Giả ngưng tự thành từng dòng hơi thở thiên địa, tập hợp lại thành một con thần long.

Đấy chính là một con rồng bằng Hoàng Khí! Một tiếng rồng ngâm vang dội tuyền khắp cả đất trời.

Trong phạm vi ngàn dặm, mặt đất sụp xuống, cả bầu trời đổi màu, những vương trận có liên quan đều chấn động đến mấy lần.

Dương Thanh Vân ra tay thật rồi! Thấy cảnh đó, sắc mặt Lý tiên sinh vẫn bình tĩnh, ông ta che kín mặt, đôi mắt để lộ có chút xem xét.

"Thổ long lên!"

Lý tiên sinh vừa dứt lời, ông ta vung bàn tay lên, một luồng sát khí nồng nặc lập tức phóng ra xung quanh.

Trong chốc lát, trên mặt đất, đất đã bắt đầu nứt ra.

Một con thổ long lao lên khỏi mặt đất.

Trong nháy mắt, linh khí ùn ùn kéo tới, tập hợp lại rồi bao phủ lên thổ long, chúng nhanh chóng tấn công về phía Dương Thanh Vân.

Oanh... Hai con rồng khổng lồ giờ đây va chạm vào nhau, gây ra cú vang thật lớn.

Đất trời như đang gào thét, từng tiếng động dữ dội vang lên.

Một con hoàng long.

Một con thổ long.

Lúc này, cả hai con cùng nhào vào cắn xé lẫn nhau.

Thấy thế, mấy vạn võ giả khắp xung quanh đều trợn mắt há to mồm kinh ngạc.

Thân thể hai con rồng kia dài khoảng chừng cả vạn trượng, linh khí tỏa ra dồi dào, trông chả khác gì một cái linh mạch.

Vương Giả! Đây chính là chỗ mạnh mẽ của Vương Giả.

Quả thật đây chính là một cái thiên địa linh mạch di động mà.

"Giết!"

Tiếng gầm rống vang lên.

Võ giả của Thanh Ninh các và võ giả của đại lục Đông Lan, đại lục Tây Lan, đại lục Nam Lan, Thiên Đế các đều bắt đầu chiến đấu trong phạm vi ngàn dặm nơi đây.

Vù vù... trên bầu trời, một âm thanh gào thét bỗng vang lên.

Trong nháy mắt, thân hình của hoàng long tiêu tán.

Cơ thể Lý tiên sinh chật vật mà lui về sau.

Lúc này, trên mặt Dương Thanh Vân vẫn không hề thả lỏng.

Thực lực của vị Lý tiên sinh này quá bí ẩn rồi.

Quả thật chẳng hề thua kém cường giả cấp bậc Thiên Vương.

"Kim long ra sân!"

Hoàng long của Lý tiên sinh bị tiêu diệt nhưng ánh mắt ông ta vẫn không hề dao động, hai tay lại ra chiêu, dưới chân bỗng xuất hiện một con rồng màu vàng rực rỡ.

Cự long gào thét.

"Áo Giáp Đế Long!"

Dương Thanh Vân hừ, hai tay nắm lại.

Giữa hư không, linh khí tựa như bị Dương Thanh Vân hút lấy.

Con hoàng long dưới chân ông ta không ngừng tỏa ra hơi thở Hoàng Giả, dần đan lại thành từng mảnh áo giáp màu vàng, từng mảnh áo giáp màu vàng kia giờ đây bao phủ lên cơ thể của hoàng long.

Hoàng Long quyết mà Dương Thanh Vân tu luyện chính là vương quyết mà năm xưa Tần Ninh đích thân chỉ dạy ông ta.

Nó có uy lực rất mạnh mẽ và bá đạo, nhưng đồng thời lại có yêu cầu đối với linh khí rất khắc nghiệt.

Thế nhưng, linh khí của Dương Thanh Vân từ trước đến nay vẫn không tồi.

Cả đời Cửu U Đại đế chỉ có một đồ đệ bảo bối là ông ta thôi, nếu ông ta thua kém thì sẽ khiến cho Cửu U Đại Đế mất mặt.

Trong nháy mắt, kim long và hoàng long mặc áo giáp bắt đầu chiến đấu với nhau.

Hai người Dương Thanh Vân và Lý tiên sinh, mỗi người đều đứng trên một con rồng, sát khí tỏa ra nồng nặc.

Hai người họ đều là những sự tồn tại gần chạm tới cấp bậc Thiên Vương nhất, thậm chí họ còn có cả thực lực của Thiên Vương! Trong chốc lát này, giữa hai người họ, không ai làm gì được ai.

Lúc này, trận chiến bên dưới càng lúc càng căng thẳng.

Hơn mười vị Vương Giả chém giết lẫn nhau.

Hai vị Vương Giả tứ phẩm, Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam chiến đấu với hai anh em Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong.

Nhưng mà, hai người Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong là hai vị vương giả cận vệ giỏi nhất bên cạnh Dương Thanh Vân, hơn nữa họ còn là anh em, khi phối hợp với nhau, hiển nhiên là sẽ mạnh càng thêm mạnh rồi.

Thiên Thanh Phong nhìn về phía Lý tiên sinh, nhịn không được bèn quát: "Lý tiên sinh, trận chiến này nên đánh nhanh thắng nhanh đi, đánh lâu dài dễ sinh biến lắm, có lẽ là Lý tiên sinh hiểu rõ điều này hơn bọn tôi nhỉ?"

Nghe ông ta nói thế, Lý tiên sinh hừ, nói: "Bổn tọa tự biết phải làm gì".

Vừa dứt lời, Lý tiên sinh nhìn vào Dương Thanh Vân.

"Dương Thanh Vân, ý định của ta vốn là đánh một trận chân chính với ngươi, nhưng tiếc rằng, hôm nay khó lòng làm được điều đó".

"Vì kế hoạch của Thiên Đế các, ta chỉ có thể sử dụng một vài thủ đoạn bỉ ổi mà thôi!"

Ông ta vừa nói xong, Dương Thanh Vân cười nhạo nói: "Thủ đoạn bỉ ổi hả?"

"Cứ lao vào đây thử xem!"

Sắc mặt Lý tiên sinh có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng ông ta vẫn quyết định ra tay.

"Biển linh thức của ngươi đã bị các chủ Thiên Đế các bọn ta và tộc Luyện Ngục Ma chế tạo trong mấy ngày dài, nhờ Tần Ninh ra tay, có lẽ ngươi đã chữa trị phần nào thương thế của biển linh thức".

"Thế nhưng, mặc dù Tần Ninh có biết đến bộ tộc Luyện Ngục Ma, nhưng có lẽ cũng không biết nhiều đâu nhỉ?"

"Mạo phạm rồi!"

Vừa nói xong, bàn tay Lý tiên sinh tung ra một chiêu.

Một quả cầu lửa chỉ lớn bằng một cái ngón cái bỗng nhiên xuất hiện.

Bàn tay Lý tiên sinh vân vê nó.

Một tiếng xoẹt chợt vang lên.

Quả cầu lửa vỡ nát.

Trong chốc lát, sắc mặt Dương Thanh Vân trắng bệch, ông ta phun ra một ngụm máu tươi.

"Các chủ!"

"Cha!"

Trên mặt của võ giả bốn phía đều là sự hoảng sợ.

Lúc này, Dương Thanh Vân chỉ cảm thấy, trong biển linh thức của mình.

Khu vực rực lửa mà trước kia Tần Ninh trấn áp giờ đây đang nổ tung ầm ầm.

Vụ nổ này khiến biển linh thức của ông ta thay đổi nghiêng trời lệch đất, rơi vào cuồng loạn.

"Trước kia, hai vị kia ra tay với ngươi chỉ là muốn để lại một hạt giống trong ngươi thôi, hôm nay mới là lúc thích hợp sử dụng hạt giống ấy!"

Ông ta vừa nói ra, gương mặt trắng bệch của Dương Thanh Vân dường như đã hiểu rõ mọi việc.

"Kế hay lắm!"

Lý tiên sinh nghe thế, chỉ bình thản nói: "Vốn dĩ, ta định giao đấu với ngươi để phân định thắng thua, nếu ta chết thì đành chịu vậy!"

"Thế nhưng, ta không ngờ rằng, những năm gần đây, thực lực của ngươi lại phát triển nhanh chóng đến vậy, ta... coi thường ngươi rồi!"

Nghe ông ta nói thế, ánh mắt Dương Thanh Vân thay đổi.

"Ngươi quen biết ta!"

Dương Thanh Vân vừa thốt ra câu ấy, Lý tiên sinh nhướng mày.

"Người đời có ai mà không biết Dương Thanh Vân chứ?"

Thế nhưng, Dương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, lẩm bẩm nói: "Không, ngươi..."

"Bớt lảm nhảm đi!"

"Hôm nay, tuy ta thắng mà không chiến, nhưng biết làm sao được chứ!"

Lý tiên sinh quát lên.

"Dương Thanh Vân, để bổn tọa tiễn ngươi về nơi suối vàng!"

Ông ta vừa dứt lời.

Con kim long trước người Lý tiên sinh gào thét, rồi hóa thành một thanh kiếm sắc bén, kiếm khí bay vút lên trời, cuồng phong nổi lên khắp nơi.

Oanh... một tiếng gầm rú bỗng vang lên.

Con hoàng long dưới chân Dương Thanh Vân tan vỡ.

Giữa cao thủ với nhau, trong khi chiến đấu, chỉ sai một chiêu là đủ để dẫn tới hậu quả rất lớn.

Biển linh thức của Dương Thanh Vân bị tổn thương, mà giờ đây còn phải hứng chịu công kích của Lý tiên sinh, trong chốc lát, nó không thể chống cự lại nổi, trên người Dương Thanh Vân nhanh chóng xuất hiện vết thương.

"Thần Long Biến!"

Dương Thanh Vân gào lên, thân thể dừng lại, con hoàng long dưới chân ông ta lột xác trong nháy mắt, rồi hóa thành một con rồng màu vàng khổng lồ.

Con rồng kia cuồn cuộn phía cuối chân trời, trông chẳng khác nào rồng thần, uy áp nó tỏa ra đầy áp lực, càng quét khắp đất trời.

Lúc này đây, tất cả mọi người đều vô cùng hốt hoảng.

Dường như, thật sự đã có một con rồng thần xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Thần Long Biến ư...", Lý tiên sinh thì thầm nói: "Ngươi thật sự đã học xong Thần Long Biến trong Hoàng Long quyết... chẳng trách... Tần Ninh lại coi trọng ngươi đến vậy!"

Lúc này, trong ánh mắt Lý tiên sinh lộ ra một chút đìu hiu cô quạnh.

"Nếu ngươi đã thích thế, thì ta đây... tất nhiên sẽ không dừng tay lại đâu".

"Thánh Nguyên Phong quyết!"

Ông ta nỉ non nói, một cơn gió lốc bỗng xuất hiện, bao phủ lấy Dương Thanh Vân.

Nhưng mà, Dương Thanh Vân bước ra một bước, thần long bảo vệ ông ta, cơn gió lốc tan biến trong nháy mắt, nó không thể nào ngăn cản thần long di chuyển được.

"Phong Quyển Thiên Địa!"

Lại một tiếng thì thầm vang lên, lúc này, đất trời thay đổi.

Lúc này, trên bầu trời âm u, từng cơn gió lốc dẫn tới mưa to như trút nước, ào ào rơi xuống.

Cuồng phong bão táp trải dài khắp ngàn dặm.

Mà ở giữa cơn cuồng phong, dường như không ai có thể đứng vững, chỉ có một mình Lý tiên sinh vẫn đứng sừng sững ở đó.
Chương 1403: Chín thuộc tính linh khí

"Thánh Nguyên Phong quyết, thiên địa chi phong, chỉ có mình ta, vạn vật phá hư không, duy... chỉ còn thiên địa tồn tại với ta".

Trong khi Lý tiên sinh đang thì thầm đọc chú, từng dòng khí tức rít gào như xé rách cả trời đất, dữ dội tấn công Dương Thanh Vân.

Trong cơn giông tố cuồng phong ấy, kim long vẫn đứng sừng sững như một ngọn núi.

Trong trời đất, giữa sấm chớp bão táp, một tiếng gào thét vang vọng khắp trời.

Kim long như cột thu lôi, nó hút hết lôi điện chớp động trong đất trời, và rồi cứ thế mà rơi xuống.

Trong phạm vi ngàn dặm quanh Thanh Ninh các, dù có là Thiên Nhân thì giờ đây lòng cũng tràn ngập sự sợ hãi.

Đây là thực lực của Vương Giả đỉnh cấp đây sao?

Nó quá mạnh mẽ rồi! Chỉ với một ý niệm mà trời đất đã thay đổi điên cuồng rồi.

Điều này quá khủng khiếp.

Cái gì mà dời non lấp biển chứ, lúc này chỉ như một đứa trẻ bé nhỏ yếu ớt mà thôi.

Đó là Vương Giả! Vương Giả đỉnh cấp tiện tay là đã có thể hô mưa gọi gió đến rồi.

Trên mặt đất, máu tươi chảy thành sông.

Trên mảnh đất này, mùi máu tanh tưởi nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Hai bóng người đứng sừng sững, mặt đối mặt với nhau, bọn họ tỏa ra luồng áp lực vô cùng mạnh mẽ.

"Phong, mau vào trong ta!"

Trong chốc lát, Lý tiên sinh vừa dứt lời, thân thể ông ta thoắt cả đã biến mất tăm.

Xoẹt... ngay sau đó, Lý tiên sinh lại xuất hiện, một lưỡi dao gió nháy mắt đã tấn công về phía Dương Thanh Vân.

Một tiếng xoẹt vang lên, một vết máu xuất hiện trên hai gò má của Dương Thanh Vân.

Lúc này, đáy lòng Dương Thanh Vân tràn đầy kinh ngạc.

Nếu lúc nãy ông ta không kịp né, thì lưỡi dao gió không chỉ để lại một vết máu đâu, mà là cái đầu của ông ta.

"Kim... phong... thổ...", Dương Thanh Vân cau mày nói: "Trên đời có chín loại thuộc tính linh khí mà ngươi đã nắm giữ đến ba loại..."

"Không chỉ có vậy đâu!"

Lý tiên sinh vừa nói xong.

"Mộc Linh Hoàng Thiên quyết!"

"Hàn Băng Sát quyết!"

"Hỏa Phượng Lâm Thiên!"

Trong phút chốc, Lý tiên sinh bùng nổ.

Từng dòng linh khí trong trời đất ào ào trút xuống.

Trong nháy mắt, không trung như bị ai đó xé rách, vô số người bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Rầm rầm rầm... chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, trên khoảng không, sáu loại thuộc tính linh khí kim mộc thủy hỏa thổ phong bùng lên, rồi tàn sát khắp đất trời.

Giữa sáu loại thuộc tính linh khí, bóng dáng của Dương Thanh Vân biến mất tăm mất tích... anh em hai người Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong mặc bộ quần áo đen tuyền, áo đen váy đen, hai anh em thấy thế, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc hơn.

Bọn họ biết rõ Dương Thanh Vân mạnh mẽ như nào.

Ông ta là Vương Giả cửu phẩm! Biển linh thức của ông ta tưởng chừng như vô tận, trải dài gần mười vạn mét.

Không phải là Dương Thanh Vân không thể đột phá Thiên Vương, mà là do ông ta không nghĩ đến và cũng chẳng dám mơ đến nó.

Ông ta lo lắng một khi mình đột phá Thiên Vương, biển linh thức sẽ được mở rộng quá nhanh, rồi trở thành Thánh Nhân, vậy thì ông ta sẽ không đợi được Tần Ninh trở về.

Mà hiện tại, Tần Ninh đã trở về, Dương Thanh Vân cũng vì trước đây bị người ta đánh bị thương, biển linh thức không thể khuếch tán được.

Thế nhưng.

Cho dù là thế.

Dương Thanh Vân cũng là Vương Giả cửu phẩm, người đến gần với Thiên Vương nhất.

Thật không ngoa khi nói rằng ông ta là người mạnh thứ năm trên đại lục Vạn Thiên.

Thậm chí có thể nói rằng... ông ta còn ngang tài ngang sức với người đứng đầu trong năm người ấy.

Tứ Đại Thiên Vương cũng chẳng thể động chạm đến Dương Thanh Vân.

Bọn họ không thể trấn áp Dương Thanh Vân được.

Người đời đều cho rằng, các chủ nhà mình mượn danh Cửu U Đại Đế, Thanh Ninh các cũng chính nhờ vậy mới trở thành một trong lục đại bá chủ.

Cái đệch! Thực lực của Dương Thanh Vân chỉ đứng sau Thiên Vương.

Còn về phần Hư Vương của Ngự Hư tông, một trong lục đại bá chủ, cho tới nay, ông ta không phân cao thấp với Dương Thanh Vân, cả hai đều là những cao thủ đỉnh cấp.

Thế nhưng, trong lòng bọn họ, Hư Vương quá thua kém Vân vương! Cho dù cả hai đều là Vương Giả cửu phẩm, thì Hư Vương chắc chắn không phải là đối thủ của Vân Vương.

"Sáu loại thuộc tính linh khí đây ư, Lý tiên sinh quả đúng là cao nhân".

Linh khí càng có nhiều thuộc tính, lực lượng sẽ càng hỗn tạp.

Tất nhiên, không loại trừ một vài thiên tài siêu đẳng, dẫu cho linh khí của họ pha lẫn nhiều thuộc tính thì bọn họ vẫn có thể khống chế được chúng.

Thế nhưng, vô cùng ít người làm được điều đó.

Và Lý tiên sinh là một trong số ít ấy.

Còn một người nữa, đó chính là sư phụ Tần Ninh.

Linh khí của hắn chứa đựng toàn bộ cả chín thuộc tính, hơn nữa còn nắm vững chúng trong tay.

Đây cũng chính là nguyên nhân giúp Tần Ninh có thể chiến đấu vượt cấp dễ dàng nhiều lần đến vậy.

Hôm nay, khi thấy vị Lý tiên sinh này có thể dễ dàng tập hợp, tùy ý thi triển cả sáu loại thuộc tính linh khí, đáy lòng Dương Thanh Vân tràn đầy sự kinh ngạc.

"Ta sẽ không chỉ dừng lại ở đó đâu!"

Lúc này, Lý tiên sinh vừa dứt lời.

"Lôi bạo!"

"Điện nhận!"

Ông ta vừa dứt lời, luồng sát khí mãnh liệt tuôn trào.

Dòng khí tức cuồng bạo được phóng ra trong nháy mắt.

Bầu trời vốn đang liên tục nổ sấm chớp, tia điện giật khắp nói, giờ đây, cơn mưa tầm tã ấy lại càng thêm cuồn cuộn dữ dội hơn, trong khi mưa đang rền gió đang dữ.

Một tia sấm màu xanh giáng xuống mặt đất.

Một luồng điện màu tím đập xuống.

Oanh... Lúc này, lôi điện đuổi theo bóng dáng của Dương Thanh Vân, tốc độ của nó rất nhanh, lực lượng lại càng hung mãnh.

Bây giờ, Dương Thanh Vân đã chấn động thật rồi.

"Tám loại thuộc tính linh khí ư!"

Cường giả thực lực Vương Giả cửu phẩm thi triển tám loại thuộc tính linh khí lại hoàn mỹ đến vậy.

Đây là lần đầu tiên ông ta được gặp.

"Không chỉ có vậy đâu!"

Lúc này, Lý tiên sinh nhếch miệng cười.

Ông bước ra một bước.

Oanh... trong đất trời, một âm thanh giống như xé rách cả không gian bỗng truyền tới.

Trong nháy mắt, một tia máu trong cơ thể Lý tiên sinh bắn về phía Dương Thanh Vân.

"Linh khí thuộc tính huyết!"

"Chín loại linh khí tập hợp!"

Thân thể Dương Thanh Vân nhanh chóng bị tia máu bao phủ.

Ngay khi ấy, lôi điện giáng xuống trong chớp mắt.

Oanh... vào thời khắc này, cả bầu trời hỗn loạn cứ như dưới địa ngục, ngay cả những vị Vương Giả khác cũng không nhìn thấy gì.

Cả thế giới chìm trong tĩnh lặng.

Lúc này, Lý tiên sinh đứng vững trên bầu trời, giữa khung cảnh như địa ngục ấy, ông ta cứ như thần thánh vậy, cao quý không ai có thể xâm phạm, ông ta đứng giữa không trung tựa như tượng đài bất diệt.

Vương Giả đỉnh cấp lại khủng khiếp như vậy sao.

Giờ đây, Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam đều thở phào nhẹ nhõm.

Hành động lần này, Đế Lâm Thiên không có đến đây.

Do vậy, bọn họ khá lo âu, chẳng biết vị Lý tiên sinh này có thể khống chế tình hình được hay không?

Dù sao, Dương Thanh Vân được mệnh danh là người tài ba nhất dưới cấp bậc Thiên Vương.

Hiện tại, có vẻ như vị Lý tiên sinh này càng tài giỏi hơn nữa.

Tất nhiên, biển linh thức của Dương Thanh Vân vốn ẩn chứa mối nguy ngầm, Lý tiên sinh có thể nhờ đó mà thắng không cần đánh.

Thế nhưng... ai quan tâm đến việc đó chứ?

Thắng làm vua thua làm giặc thôi! Hôm nay, thực lực Lý tiên sinh bày ra đã đủ mạnh mẽ rồi, điều đó đã được chứng minh ngay lúc nãy.

Sau ngày hôm nay, e là tên tuổi của Lý tiên sinh sẽ vang vọng khắp đại lục Vạn Thiên và khiến cho mỗi một vị Vương Giả đều khiếp hãi.

Giữa không trung, Lý tiên sinh đứng vững vàng, trầm mặc không nói lời nào.

Giữa đám hỗn loạn ấy, vào ngay lúc này, một vầng ánh sáng phóng thẳng lên trời.

Chỉ trong chớp mắt, giữa không trung xuất hiện một tia sáng.

Những hạt mưa to xối xả liên tục và sấm sét tia điện đều tự động né tránh.

"Chín loại thuộc tính linh khí!"

Một tiếng thều thào vang lên.

"Theo như ta được biết, trên đại lục Vạn Thiên này, người có thể lấy ra chín loại thuộc tính thuần khiết như vậy, chỉ có một mình sư tôn của ta!"

"Có lẽ, hẳn là ta đã biết ngươi là ai rồi!"

"Thế nhưng, không lột được khăn che mặt của ngươi, ta sẽ không tin!"

Trong hỗn loạn, bóng người Dương Thanh Vân tỏa ra một vầng hào quang tinh thần chiếu rọi cả không gian, xuyên cả chín tầng trời, sáng rực rỡ chỉ vì một mình ông ta.

"Lý tiên sinh, xin hỏi ngươi một câu, tại sao?"

Một giọng nói chất vấn bình thản, xen lẫn sự phức tạp, lẫn chút sự khó hiểu, lại còn có... sự phẫn nộ!

"Thôi bỏ đi, ngươi sẽ không thừa nhận đâu nhỉ, một khi như vậy, cứ lột lớp khăn che mặt trên mặt ngươi ra là biết thôi!"

Vừa dứt lời, Dương Thanh Vân bước ra một bước.

"Tinh Mệnh, mở ra!"

"Tinh môn, hiện hình!"

"Trời đất chứng giám, người đời không hề hay biết, Vân Vương, Dương Thanh Vân ta là võ giả Tinh Mệnh, Lý tiên sinh, nay ta sẽ bày nó ra cho ngươi xem!"

Giọng điệu Dương Thanh Vân càng lúc càng âm u.
Chương 1404: Luyện Ngục Ma xuất hiện

Khi Dương Thanh Vân đi ra từng bước một, ánh sáng sao giữa trời đất tụ tập lại trước người Dương Thanh Vân.

Giờ phút này, vết thương bên ngoài cơ thể của Dương Thanh Vân không ngừng khôi phục.

Võ giả Tinh Mệnh! Ngưng tụ Tinh Môn, dẫn dắt Tinh Thần lực trong trời đất hội tụ lên trên người.

Con cưng của trời! Thiên tài trong các thiên tài võ giả.

Từ trước đến nay, Tần Ninh rất ít khi gặp được võ giả Tinh Mệnh.

Bởi vì bọn họ cực kì hiếm thấy.

Dương Thanh Vân là một vị võ giả Tinh Mệnh! Lúc này tất cả mọi người ở đây đều ngây ra.

Cho dù là Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong cũng không biết điều này.

“Võ giả Tinh Mệnh...”, “Dẫn dắt Tinh Thần lực trong trời đất hội tụ lên trên người, có thể lấy được Thiên Địa Tinh Thần quyết, Tinh Thần Thần Binh...”, “Dương Thanh Vân... là một vị võ giả Tinh Mệnh”.

Điều khiến mọi người chấn động không phải võ giả Tinh Mệnh, mà là... Dương Thanh Vân là một vị võ giả Tinh Mệnh, toàn bộ Thiên nhân, Vương giả của đại lục Vạn Thiên, không có một ai biết được.

Giờ phút này, xung quanh yên tĩnh như chết.

Ánh mắt của Lý tiên sinh trống rỗng.

“Võ giả Tinh Mệnh sao... Đây chính là nguyên nhân hắn coi trọng ngươi ư...”, Lý tiên sinh hờ hững nói.

“Để ta tới vạch trần xem rốt cuộc phía dưới khăn che mặt của ngươi là gì đi!”

Dương Thanh Vân đi ra từng bước một, sát khí tụ tập lại.

Hoàng Long Quyết! Không phải con át chủ bài của ông ta.

Mà là võ giả Tinh Mệnh! Giờ phút này, sắc mặt Dương Thanh Vân vô cùng nghiêm túc.

Vương Khải xuất hiện bên ngoài cơ thể ông ta, trong tay ông ta nắm chặt một thanh Vương Kiếm.

“Thanh Vân Vương Khải, Thanh Vân Vương Kiếm!”

Lý tiên sinh lẩm bẩm nói rồi lại cười khổ.

Giờ phút này sắc mặt của Dương Thanh Vân vô cùng nghiêm nghị.

“Nếu như thế, chỉ sợ bản tọa... cũng không thể giấu giếm nổi nữa rồi...”, vừa dứt lời, ánh mắt của Lý tiên sinh đã dần dần biến hóa.

Ầm... Nhưng mà ngay vào lúc này.

Một tiếng nổ vang vọng đất trời.

Bầu trời mặt đất không ngừng chấn động.

Mặt đất ở trung tâm Thanh Ninh các vỡ ra.

Lúc này một vết nứt có đường kính ngàn trượng xuất hiện.

Từng cái bóng bay lên trời.

“Khà khà...”, “Lần này Thiên Đế Các cũng coi như đã tuân theo lời hứa, cuối cùng đã làm được một chuyện!”

Một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên khiến cho mỗi một vị võ giả ở đây đều cảm thấy trong lòng run rẩy.

Giọng điệu kia không phải là giọng điệu của Nhân tộc, mà là... giọng điệu của Ma tộc! Ầm ầm... Những tiếng nổ tung không ngừng vang lên.

Trời đất cứ như giấy vụn bị xé nát, hài cốt rơi lả tả trên đất.

Thông đạo tâm trái đất! Đã bị công phá! Hai tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Lúc này có hai bóng người nơi ầm một tiếng xuống mặt đất.

“Vương Thông!”

“Vương Lãng!”

Mấy vị Vương giả của Thiên Đế Các thấy cảnh này thì đều biến sắc.

“Các chủ!”

Giờ phút này quần áo cả người Vương Thông kia đều rách nát, cơ thể nứt ra.

Một nửa thân thể chỉ còn lại xương cốt, hoàn toàn không có một chút máu thịt nào.

Vừa há miệng nói chuyện đã thấy được nửa bên không có máu thịt, vô cùng kinh khủng.

“Vương Phong đâu?”

Trong lòng Dương Thanh Vân có dự cảm không tốt, sắc mặt biến hóa.

“Chết trận!”

Vương Thông rít lên một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, ông ta cố nén nước mắt mà gầm thét lên: “Bẩm báo các chủ, ti chức vô dụng, Vương Lãng đã chết trận, chiến tử, thông đạo tâm trái đất đã thất thủ rồi!”

“Ba huynh đệ chúng ta không thể gánh vác được trách nhiệm lớn, chỉ chém giết được tộc Luyện Ngục Ma, lục tế tự Loan Kỳ, lại để cho đại quân của tộc Luyện Ngục ma đột nhập vào, không thể giữ vững được thông đạo!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Thanh Vân cực kỳ âm trầm.

“Không trách các ngươi!”

Dương Thanh Vân từ tốn nói.

Đến khi nhìn về phía Lý tiên sinh lần nữa, Dương Thanh Vân đã không nhịn được nói: “Vì sao lại như thế?

Ma tộc dưới mặt đất đi ra, đại lục Vạn Thiên gặp nạn... Sống chết của hàng trăm triệu sinh linh, ngươi thật sự không quan tâm sao?”

Lý tiên sinh nghe vậy, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

“Những gì mà hắn quan tâm, ta đều muốn phá hủy, hắn quan tâm ngươi nhất, ta sẽ giết ngươi, hắn quan tâm đến tính mạng của sinh linh trên đại lục Vạn Thiên này nhất, ta cũng sẽ tiêu diệt, đơn giản như vậy thôi!”

“Vì sao?”

Dương Thanh Vân lại nói: “Chỉ vì rơi vào chỗ chết...”, “Dương Thanh Vân!”

Lý tiên sinh hờ hững nói: “Nếu không trải qua một số chuyện, ngươi sẽ không hiểu!”

“Ngươi có thể không oán không hối hận mà chờ đợi, nhưng ta thì không thể!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Thanh Vân có vẻ đắn đo.

Mà cùng lúc đó.

Trong khe hở nứt ra kia, từng cái bóng lần lượt phóng lên tận trời.

Bảy hơi thở Vương giả phóng lên tận trời, khiến trời đất phải chấn động.

Từng chiến sĩ Luyện Ngục Ma cao một trượng, da thịt toàn thân được bao trùm bởi ngọn lửa màu đỏ sậm, trong tay cầm binh khí đang nhìn chằm chằm bốn phía.

Bảy hơi thở Vương giả cực mạnh! Dương Thanh Vân đưa mắt nhìn.

“Tộc Luyện Ngục Ma đã điều động toàn bộ sao?

Mục đích của ngươi là ở chỗ này!”

Dương Thanh Vân khổ sở nói.

“Đại tế tự Luyện Ngục Ma, Liên Thiên Địch!”

“Nhị tế tự Luyện Ngục Ma, Ma Sinh An!”

“Tam tế tự Nhật Nguyệt Tuyền, tứ tế tự Vu Luyện, ngũ tế tự Chùy Nhĩ, thất tế tự Quy Xung, bát tế tự Diên Lệ!”

“Bảy vị tế tự, tất cả đều ở đây!”

Giờ phút này, đại tế tự kia đi ra nhìn về phía Dương Thanh Vân, mở miệng nói tiếng người, trông có vẻ cũng nhanh nhẹn.

“Vân Vương, rốt cuộc chúng ta đã có thể... lên mặt đất đánh một trận rồi!”

Liên Thiên Địch có dáng người không mấy khôi ngô, chưa cao đến hai mét, đã thuộc về loại nhỏ yếu trong tộc Luyện Ngục Ma.

Thế nhưng sát khí mạnh mẽ phóng ra quanh người lại khiến cho người ta không dám khinh thường.

“Ta và Vân Vương đã từng đánh nhau mấy lần, đều thất bại mà về, Lý tiên sinh có thể làm Vân Vương bị thương, không hổ là người khiến các chủ Đế Lâm Thiên tán thưởng!”

Liên Thiên Địch nhìn về phía Lý tiên sinh, khách khí nói.

“Thông đạo đã bị phá hủy, Thiên Đế Các chúng ta xem như đã làm xong chuyện này rồi!”

Lý tiên sinh chậm rãi nói: “Người này để ta giết là được!”

Nghe thấy lời này, Liên Thiên Địch cười nói: “Lý tiên sinh muốn giết, đương nhiên chúng ta cũng không có ý kiến, chỉ là...”, “Chỉ là, bản vương có ý kiến!”

Lúc này một giọng nói hùng hậu vang lên.

Trong thông đạo, một luồng ánh sáng đỏ cao lên tới vạn trượng bắn lên tận trời.

Khí tức mạnh mẽ dữ dội tràn ngập khắp trời đất.

Chỉ trong chớp mắt này, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể thở nổi.

Khí tức mạnh đến mức làm cho người hít thở không thông đè nén lên hô hấp của mỗi người ở đây.

Một bóng người khôi ngô cao hơn ba trượng, mặc một bộ áo giáp màu đỏ, áo choàng cũng đỏ như máu bay phấp phới trong gió dưới cơn mưa to.

Da thịt giống như Hỏa Diễm Thạch, mang đến cho người ta cảm giác đây là một loại sức mạnh tràn ngập tính dữ dội.

Mỗi một bước ra, trời đất cứ như đều tụ tập tiêu điểm lên trên người người này.

Luyện Ngục Ma! Tộc trưởng Luyện Ngục Ma một trong ngũ đại Ma tộc, năm đại lục bên dưới đại lục Vạn Thiên - Luyện Thiên! Khi Luyện Thiên đi ra từng bước một, các chiến sĩ tinh nhuệ Ma tộc xung quanh đều khom người khoanh tay, mang theo sự kính sợ, tôn trọng phát ra từ đáy lòng.

“Dương Thanh Vân, Vân Vương, Nhân tộc của các ngươi đã giết hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ của tộc Luyện Ngục Ma chúng ta, bản vương không tự mình chém giết, nghiền nát máu thịt của ngươi thì làm sao có thể lắng lại lửa giận của chiến sĩ tộc ta chứ?”

Một giọng nói nặng nề lạnh lẽo vang lên.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy hô hấp khó khăn, không có cách nào chống đối lại được.

Cho dù là mấy vị Vương giả, lúc này trong lòng cũng rất lạnh lẽo.

Quá mạnh! Mạnh đến mức làm cho người ta giận sôi.

Tộc trưởng Luyện Thiên nói bằng giọng điệu hùng hậu: “Bản vương không đồng ý, tính mạng của kẻ này phải do chính tay bản vương tiêu diệt!”

Giờ phút này, trời đất yên tĩnh như chết.

Tất cả mọi người đều không có cách nào mở miệng.

Duy chỉ có hai người là Dương Thanh Vân và Lý tiên sinh là có thể chống cự lại khí thế cường đại kia.

“Ngươi là cái thá gì?”

“Ngươi nói đồng ý là đồng ý, không đồng ý là không đồng ý ư?”

“Ông đây còn chưa đồng ý đâu!”

Một giọng nói mang theo vài phần lười nhác, mấy phần giận dữ bình tĩnh truyền ra khắp Thanh Ninh các, truyền ra khắp trơi đất… trong cơn mưa to này.
Chương 1405: Muốn khóc thì cứ khóc đi

Giọng nói kia vừa vang lên giữa trời đất, rất nhiều bóng người đều nhìn về phía bầu trời.

Trong mưa to gió lớn, dông tố đan xen.

Một cung điện bay vút trên không tới đây.

Trên cầu thang ở trước cung điện kia có một bóng người mặc một bộ áo trắng không nhuốm bụi trần, đang đứng chắp tay đứng vững ở nơi đó.

Cứ như bất kỳ mưa gió nào trên thế gian này đều không thể ngăn cản bóng người kia vậy.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đó.

Tần Ninh, đến rồi! Người kia mặc một bộ áo trắng đứng phía trước Nguyên Hoàng cung, mưa to đầy trời kia lại không có cách nào chạm vào bên ngoài quần áo của hắn.

Sáu người là Tiên Nhân phu nhân, Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch đứng vững ở bên trái.

Lý tiên sinh nhìn thấy thanh niên áo trắng kia thì nhíu mày lại.

Lúc này ánh mắt của tộc trưởng Luyện Thiên cũng rơi xuống trên người thanh niên áo trắng, lại lộ ra vẻ mặt không hiểu.

“Ngươi là cái thá gì?

“Bản vương...”, “Ngươi là cái thá gì?”

Giờ phút này Dương Thanh Vân lại lên tiếng đầu tiên, ông ta mở miệng quát: “Lão già, giờ chết của ngươi đã đến rồi!”

Bóng người Dương Thanh Vân lóe lên, đi đến trước mặt Tần Ninh.

“Sư phụ!”

“Thanh Vân...”, Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Dương Thanh Vân, ngập ngừng nói.

Từ lúc khôi phục ký ức đến nay, đây là lần đầu tiên Tần Ninh cảm thấy khó xử như thế.

Có một số việc, thật sự không có cách nào mở miệng nói ra.

“Phu quân...”, Tiên Nhân phu nhân đỏ bừng cả mắt, nhìn về phía Dương Thanh Vân.

“Sao vậy?”

Dương Thanh Vân có vẻ mặt thật thà, bên dưới bề ngoài tuấn lãng là mấy phần ngây ngô.

Ở trước mặt Tần Ninh, ông ta chính là đồ đệ.

Nếu bàn về tuổi tác, Tần Ninh còn nhiều tuổi hơn cả ông ta.

Hơn nữa Tần Ninh đã từng nói với ông ta rằng thế giới và trời đất càng rộng lớn, Tần Ninh sống được mấy trăm vạn năm mới gọi là lâu.

Dù sao ở trước mặt Tần Ninh, ông ta luôn luôn có dáng vẻ này.

Không phải Vân Vương uy nghiêm hiển hách.

Không phải chủ nhân của Thanh Ninh các - bá chủ một phương.

Cũng không phải là phu quân, phụ thân gì cả, mà chỉ là một đồ đệ.

“Các ngươi lo lắng cho vết thương thế ta ư?”

Dương Thanh Vân ngây ngô cười nói: “Chút tổn thương ấy chưa tính là gì, tuy Lý tiên sinh kia rất lợi hại, thế nhưng ta cũng không kém”.

“Sư phụ ngươi yên tâm đi, người đến đúng lúc lắm, Lý tiên sinh kia để con đối phó, Luyện Thiên tộc trưởng để người đối phó”.

“Hai sư đồ chúng ta sẽ kề vai chiến đấu, chém giết thoải mái”.

Lúc này Dương Thanh Vân cực kỳ hăng hái.

Cùng lúc đó, Sở Mộng Lâm, Sở Thanh Phong và bốn vị phó các chủ, Vương Thông, Vương Lãng cũng nhích lại gần.

Tiếp theo, Thiên Thanh Phong, Diệp Thiên Nam, cùng với lão tổ Bạch Uyên, Thái Sơ Phong, Thánh Thiên Tuyệt, Hiên Viên Đại Hùng, mấy vị Vương giả chủ nhân Tinh Túc cũng đến gần.

Tộc trưởng Luyện Thiên dẫn theo bảy vị tế tự Vương giả tụ tập cùng một chỗ.

Bởi vì sự xuất hiện Tần Ninh mà ba bên đã dừng tay lại.

Dương Thanh Vân nhìn ra xung quanh, cười ha ha nói: “Lũ khốn kia, giờ chết của các ngươi đã đến rồi!”

Tiếng quát này truyền ra ngàn dặm.

Thậm chí vì thế mà mưa to gió lớn còn hơi dừng lại.

“Dương Thanh Vân!”

Lão tổ Bạch Uyên của Bạch Hồng Hiên hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm.

“Tần Ninh đúng không?

Nghe tên đã lâu!”

“Tiên Nhân phu nhân chạy đến từ hướng Thiên Ngoại Tiên, chắc hẳn trên đường đã nhìn thấy rồi nhỉ?

Đám người Huyền Hồn lão tổ không thể ngăn cản các ngươi, vậy các ngươi cũng nên biết chứ!”

“Dương Tử Hiên, Dương Tử Nghiệp và Dương Phong Hoa, thi thể của ba người này đã lạnh rồi chứ?”

Lúc này lão tổ Bạch Uyên cười ha ha nói.

“Dương Thanh Vân, ngươi tung hoành một đời thì sao chứ?

Ngươi cho rằng, ngươi sớm biết được việc chúng ta bao vây, chúng ta sẽ không biết sao?”

“Cho dù ngươi sớm biết được chúng ta bao vây, sớm phái người đi thông báo thì đó cũng là ở trong tính toán của chúng ta rồi”.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Thanh Vân lạnh lẽo.

“Bạch Uyên, ngươi nói cái gì?”

Cả người Dương Thanh Vân căng thẳng.

Lão tổ Bạch Uyên cười ha ha nói: “Xem ra, phu nhân ngươi không đành lòng thông báo cho ngươi sao!”

Dương Thanh Vân ngẩn ngơ nhìn về phía Tần Ninh, nhìn về phía Tiên Nhân.

“Sư phụ, Nhân Nhân, Tử Hiên... Bọn họ... Các ngươi đã gặp rồi chứ?”

Trong đôi mắt của Dương Thanh Vân có vẻ khát vọng.

“Phu quân...”, Tiên Nhân phu nhân nhìn về phía Dương Thanh Vân, lúc này lại không còn vẻ cáu kỉnh gì nữa.

“Phụ thân...”, một tiếng kêu vang lên từ trong cung điện.

Lúc này Dương Tử Nghiệp đang ngồi trong một góc cung điện, nhìn về phía Dương Thanh Vân.

Nghe được tiếng la này, cả người Dương Thanh Vân run lên.

Rất suy yếu, ông ta có thể nghe ra được! Ông ta đẩy mấy người Tần Ninh ra, nhìn về phía bên trong đại điện.

Trên nền đá lạnh buốt có hai thi thể, lại không có một hơi thở nào cả.

Chỉ có Dương Tử Nghiệp kia đang nhìn về phía Dương Thanh Vân bằng một đôi mắt ngập nước.

“Tử Nghiệp...”, giờ phút này Dương Thanh Vân đi về phía đại điện, thân thể run lên.

Trong đôi mắt của Dương Tử Nghiệp mang theo một chút tức giận, tự trách, đắng chát, đau khổ...

“Phụ thân, con xin lỗi!”

Đôi mắt Dương Tử Nghiệp ngân ngấn nước, không nhịn được nói: “Chúng con bị ba vị phó các chủ của Thiên Đế Các và Huyền Hồn lão tổ đánh lén, bọn họ đã sớm chờ rồi”.

“Bọn họ biết người có thể sớm cảm nhận được dao động của vương trận, chờ chúng con đi... đi chịu chết...”, “Sư công và nương đuổi tới, đại ca và Phong Hoa... đã chết... con...”, “Sư công đã cố gắng sử dụng bí pháp, thế nhưng đại ca và Phong Hoa...”, đến đây, Dương Tử Nghiệp đã không nói được nữa.

“Đại ca!”

“Đại ca!”

Hai người Dương Phong Thiên, Dương Phong Vân và con gái Dương Vũ Huyên của Dương Tử Nghiệp phi người rơi xuống trước Nguyên Hoàng cung.

Hai thi thể! Dương Tử Hiên! Dương Phong Hoa! Giờ phút này, Dương Thanh Vân ngẩn cả người.

Ông ta run rẩy đưa tay xốc tấm vải trắng bên trên thi thể lên, trong đầu vang lên ầm ầm, hoàn toàn trống rỗng.

Ông ta đi ra ngoài đại điện từng bước một, đi đến bên cạnh Tần Ninh.

Dương Thanh Vân phù phù một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

“Sư phụ...”, Tần Ninh cúi đầu nhìn lại.

Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt kia vào tám vạn năm trước rồi.

Đau khổ! Cực kỳ đau khổ.

Một con một cháu, mất mạng.

Cho dù là ai cũng không có cách nào tiếp nhận.

Dương Thanh Vân là đồ đệ của hắn, cũng nặng tình như hắn vậy.

Một con một cháu chết đi là đả kích quá lớn.

“Vân nhi...”, Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Thanh Vân, thở ra một hơi, từ tốn nói: “Muốn khóc... thì cứ khóc đi...”.

“Hu hu...Là lỗi của con...”

“Là con hại bọn họ...”, giờ phút này, Dương Thanh Vân cũng không chịu nổi nữa.

Ông ta nằm rạp bên chân Tần Ninh khóc ròng ròng.

Biết rõ Thiên Đế Các vây giết, ông ta không khóc không sợ.

Cho dù tộc Luyện Ngục xuất hiện, ông ta cũng không khóc không sợ.

Ông ta không sợ hãi chút nào! Nhưng bây giờ lại thật sự không nhịn được.

Lúc này Tần Ninh nhìn xem Dương Thanh Vân co quắp bên cạnh chân mình, thân thể run rẩy, bi thương không có cách nào kiềm chế bao phủ lấy mấy người.

Một số chuyện đã xảy ra, hắn không có cách nào thay đổi.

Thế nhưng một số chuyện còn chưa xảy ra, hắn vẫn có thể thay đổi được.

Trong phút chốc, Tiên Nhân phu nhân không ngừng rơi nước mắt, Thạch Cảm Đương cũng đỏ bừng hai mắt.

“Dương Tử Nghiệp không chết?”

Lúc này lão tổ Bạch Uyên đứng vững giữa không trung, cười ha ha nói: “Dương Thanh Vân, mùi vị người đầu bạc tiễn người đầu xanh như thế nào?

Lão tổ Bạch Uyên ta chúc mừng một tiếng, ha ha...”.

“Cười đủ chưa?”

Lúc này một giọng nói vang lên.

Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía lão tổ Bạch Uyên kia, lạnh nhạt nói: “Ta hỏi ngươi, cười đủ chưa?”

“Ngươi thì tính là cái gì?

Bạch Hồng Hiên của bản vương bị Thanh Ninh các áp chế mấy chục nghìn năm, hôm nay nhìn thấy Vân Vương mạnh mẽ bi thảm như vậy, bản vương vui vẻ, ngươi quản được sao?”

“Ta...”, Tần Ninh nhìn về phía lão tổ Bạch Uyên, hờ hững nói: “Quản được!”

Vừa dứt lời, Tần Ninh đã vươn tay ra trên không.

Chỉ là, trong chốc lát đã có một bàn tay đưa ra nhanh hơn Tần Ninh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK