Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1076: Cây thánh Thiên Hòe

Một hồ nước rộng như thế, diện tích phải hơn mười dặm, nhìn vào nước hồ bình tĩnh bên trong thì lại trong suốt không gì sánh được.

Mà hồ này cũng không phải là nằm ở bề ngoài mặt đất.

Mà là cách xa mặt đất, cao hơn mười mét.

Nhìn từ phía dưới lên trên, đáy hồ nước có một trụ đá tỏa ra ánh sáng bạc chống đỡ.

Cảm giác này giống như một cây dù đi mưa bị lật xuống.

Mà cán dù bị cắm vào mặt đất.

Cảnh tượng kỳ lạ bậc này khiến cho đám người Thánh Quang Thần Tử kinh ngạc không thôi.

Soạt soạt soạt...

Mà đang lúc này, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

Từng đạo thân ảnh vào thời khắc này bay đến.

"Thánh Quang Thần Tử!"

Nhìn thấy cảnh tượng bên hồ, Thánh Quang Thần Tử đứng yên, mấy người đến có chút kinh ngạc đạo.

"Hiên Viên Phong!"

"Viên Hiên!"

Mà khi nhìn thấy hai người đứng đầu, Thánh Quang Thần Tử cũng âm thầm thở phào.

Lần này mỗi bên đại thế lực đều đi vào núi Thanh Nguyệt.

Trong sáu bên thì Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên thuộc dạng yếu nhất.

Linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ, bốn đường Âm Khư.

Thánh Quang Thần Tử hắn ta tuy cũng là linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ nhưng lại có sáu đường Âm Khư.

Giờ khắc này, Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên cũng nhìn về phía hồ nước.

Cảnh tượng đẳng cấp cực kỳ hiếm thấy đến kỳ lạ này khiến cho hai người bọn họ cũng rất kinh ngạc.

"Thánh Quang Thần Tử phát hiện ra nơi đây có gì cổ quái chưa?", Hiên Viên Phong cười nhạt hỏi.

"Nếu như ta phát hiện thì còn đứng ở nơi đây chờ các ngươi qua đây sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên trở nên khó coi.

Trong số sáu đại thế lực.

Hai người bọn họ có thiên phú kém cỏi nhất.

Thánh Quang Thần Tử của Thánh Quang Minh, cảnh giới linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ sáu đường Âm Khư.

Mà Thái Sơ Cung Mạc Lực Hành linh cảnh Hóa Âm trung kỳ, mở sáu đường Âm Khư.

Bạch Diệp của Bạch Hồng Hiên, linh cảnh Hóa Âm hậu kỳ, mở bảy đường Âm Khư.

Huyền Tử Chẩm của Huyền Vũ Bảo thì là linh cảnh Hóa Âm đỉnh cao, mở tám đường Âm Khư.

Trên thực tế, sáu người bọn họ ở tuổi này mà đến linh cảnh Hóa Âm thì đã đều là đỉnh nhọn thiên tài.

Chỉ là đỉnh nhọn thiên tài cũng chia mạnh yếu.

Hai người bọn họ hiển nhiên là thuộc loại yếu, Thánh Quang Thần Tử khinh thường bọn họ từ tận đáy lòng.

Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên cũng không vì bị đuổi mà xấu hổ, cả hai đứng ở bên kia nhìn hồ nước.

Ở giữa đáy hồ này có một cây trụ đá vững chắc, chống đỡ hồ nước nổi lên mặt đất.

Giống như... một con sò điệp hoàn toàn tách vỏ vậy, gió khẽ thổi qua, nước hồ gợn sóng.

Nhìn kỹ, phía đáy hồ giống như có ngân châm phủ đầy.

Cảnh tượng quái dị này khiến cả ba người đều cẩn thận.

"Trùng hợp thật đấy, các ngươi đều ở đây".

Đang lúc này, lại một thanh âm vang lên.

Hơn mười người chạy như bay tới.

Người cầm đầu chính là Mạc Lực Hành của Thái Sơ Cung.

Trong thoáng chốc, cả bốn vị thiên kiêu đều tụ tập ở chỗ này.

Cảnh tượng cũng trở nên ý vị sâu xa.

"Hồ nước kỳ quái..."

Mạc Lực Hành nhìn hồ nước, từ từ cười nói: "Tóm lại kiểu gì cũng phải thử nhìn xem nơi này ra sao, nếu không mọi người cứ chờ cũng không vui".

"Nói thì hay lắm, Mạc Lực Hành, ngươi bảo người nhà mình đi mà thử xem".

Thánh Quang Thần Tử giễu cợt nói.

"Có gì không thể?"

Mạc Lực Hành nhìn ra người phía sau mình, phất tay một cái.

Một gã thanh niên lúc này đi ra.

Mọi người đều đứng ở bên hồ.

Lúc này, người thanh niên kia bước ra, đi vào bên trong hồ.

Khi chạm vào mặt hồ, mỗi bước đi đều nổi lên từng đợt rung động.

Thấy không có điều gì khác thường, mấy người đều thở phào.

Phù phù!

Chỉ là, một khắc sau.

Một tiếng phù phù vang lên.

Bóng dáng thanh niên kia trực tiếp rơi xuống đáy sông.

Biến mất toàn bộ.

Hồ nước vào thời khắc này hiện ra một dòng máu nhưng lại bị ngân châm dưới đáy hồ hấp thụ rồi biến mất trong nháy mắt.

Khi nhìn ngân châm lần nữa, ánh mắt mọi người cũng trở nên rung động.

Ngân châm phóng ra ánh sáng càng thêm lấp lóe.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Giết người một cách kỳ dị trong vô hình mới là kinh khủng nhất.

Lần này, đến cả sắc mặt của Mạc Lực Hành cũng trở nên khó coi.

"Các ngươi cũng nên đi thử một chút chứ?", Mạc Lực Hành lúc này mở miệng nói.

Lời này vừa nói ra, Thánh Quang Thần Tử, Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên lại tỏ vẻ bình thản.

Thử?

Nằm mơ đi!

Mạc Lực Hành đã tổn thất một người, bọn họ còn đi thử làm gì?

Không phải tự nhiên hại chết một thuộc hạ hay sao?

"Các ngươi..."

Vẻ mặt của Mạc Lực Hành cực kỳ khó coi, vừa mới mở miệng.

Từng tiếng xé gió lại vang lên.

Sáu bóng người hạ xuống.

Nhìn thấy người cầm đầu, sắc mặt của bốn người khuôn mặt sắc đều trở nên mất tự nhiên.

Tần Ninh!

Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn về xung quanh phía hồ nước.

Người của bốn bên tới.

Tần Ninh cũng không để ý những tên đó.

Mà ngồi chồm hỗm xuống, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào hồ nước.

Không bao lâu sau, bàn tay của Tần Ninh xuất hiện từng luồng tơ máu.

Lý Nhàn Ngư nhìn hồ nước, lại nhìn bốn phía, không nhịn được nói: "Đây chính là cái cây mà sư tôn sao?"

Chưa từng thấy cái cây nào như vậy.

Rễ cây ở bên dưới, độ cao chỉ có mười mét nhưng cũng may là rất to khỏe, có thể chịu được trọng lượng của tán cây này.

Hơn nữa, bên trên tán cây bên lại là một cái hồ...

Hồ này nhìn kỹ thì độ dài rộng ít nhất là ngàn mét.

Rất kỳ quái.

Tần Ninh lúc này đứng dậy, cười nói: "Cây thánh Thiên Hòe!"

"Tay của chàng..."

Cốc Tân Nguyệt cũng nhìn thấy vừa rồi Tần Ninh chạm vào hồ nước, bàn tay vằn vện tia máu.

Máu tươi từ bàn tay hắn chảy ra, rơi vào nước trong hồ rồi trong nháy mắt biến mất.

Tần Ninh lơ đễnh nói: "Cây thánh Thiên Hòe, thân cây chỉ là điểm chống đỡ, nòng cốt chân chính lại là tán cây".

"Mỗi ngày mỗi đêm hấp thu linh lộ của thiên địa".

"Hồ này là do linh lộ hội tụ mà thành".

Do linh lộ hội tụ mà thành?

Nhóm Lý Nhàn Ngư cùng Dương Phong Hoa đều kinh ngạc không thôi.

Hồ nước này sinh ra từ linh lộ ngày đêm?

Vậy phải mất bao nhiêu lâu mới được?

Tần Ninh nhìn Dương Phong Hoa, cười nói: "Chứng bệnh lạ của ngươi hôm nay sẽ có thể giải quyết, nhưng sẽ rất đau đớn".

"Đương nhiên cũng sẽ mang cho ngươi một lợi ích cực lớn".

"Ừm!"

Dương Phong Hoa lúc này gật đầu.

Hắn ta vẫn chịu được chút đau đớn này.

Dù sao cả người lúc nào cũng có vảy đen, tỏa ra mùi tanh hôi hắc ám.

Không có gì khiến người ta đau đớn hơn chuyện này.

"Thật sự được chứ?", Dương Vũ Huyên nhìn bàn tay rướm máu của Tần Ninh, lo lắng nói.

"Yên tâm, ta có chừngmực".

Tần Ninh lúc này mở miệng nói: "Có điều, lúc ta thi triển biện pháp thì không ai được phép quấy rầy".

"Nguyệt Nhi, Giang Bạch, Nhàn Ngư..."

Tần Ninh nhìn ba người, nói: "Những tên kia thấy chỗ tốt mà muốn nhúng một tay thì đều dựa cả vào ba người đó".

"Yên tâm".

Cốc Tân Nguyệt gật đầu.

"Được, chuẩn bị bắt đầu thôi!"

Tần Ninh gật đầu, bước ra.

Dương Phong Hoa lúc này cũng theo bước Tần Ninh.

Hai người đi về phía trung tâm hồ nước...

Lúc này, Thánh Quang Thần Tử, Mạc Lực Hành và đám người khác thấy vậy thì đều im lặng không nói.

Tần Ninh... đang tìm chết.

Dám cả gan làm loạn, chính mình đi ra.

Vừa rồi bọn họ đã tận mắt thấy một tên võ giả xui xẻo chết ở bên trong đó như thế nào.

Chỉ là một lúc sau, hồ nước cũng không xảy ra bất kỳ điều gì lạ thường.

Bốn người đều sửng sốt.

Chuyện gì xảy ra vậy?
Chương 1077: Hung thú Cửu Anh

Hiện tại đương nhiên là không có ai giải thích là có chuyện gì xảy ra cho bọn họ biết cả.

Tần Ninh dẫn Dương Phong Hoa đi vào hồ nước.

Tức thì, từng cây ngân châm đều truyền ra một sức kéo mạnh mẽ.

Dương Phong Hoa tức thì cảm giác được thân thể của mình bị kéo, không thể chạy trốn.

"Tần công tử..."

Dương Phong Hoa tức thì hoảng hốt trong lòng.

"Yên tâm, không có việc gì đâu".

Tần Ninh mở miệng nói: "Thuận theo tự nhiên, không cần hoảng sợ".

"Ừ!"

Sau một khắc, Dương Phong Hoa từ bỏ việc chống cự.

Một tiếng “soạt” vang lên trong nháy mắt.

Dương Phong Hoa trực tiếp bị kéo vào bên trong hồ.

Dương Vũ Huyên thấy cảnh này thì không khỏi sợ hãi hô lên.

Tần Ninh lúc này đứng ở bên hồ, từng bước đi ra.

Lực hấp dẫn mạnh mẽ kéo lấy hắn.

Nhưng lại không thể lay động thân thể của hắn.

Giờ khắc này, mấy người Thánh Quang Thần Tử cũng đã nhìn ra đầu mối.

Cái tên này dường như có thể đối kháng lại sức mạnh kỳ quái trong hồ.

Giờ khắc này, Dương Phong Hoa rơi xuống đáy hồ.

Máu tươi trong cơ thể chảy ra.

Máu tươi màu đen.

Từng dòng máu chảy liên tục.

Dần dần, đáy hồ bị máu tươi nhuộm đen, bóng dáng của Dương Phong Hoa cũng biến mất.

Giờ khắc này, máu đen tràn ngập.

Tần Ninh thấy cảnh này thì ngày càng tỉnh táo lại.

"Sẽ là cái gì đây?"

Tần Ninh nhìn dòng máu đen, lẩm bẩm.

Mà trong lúc máu đen chảy, hồ nước bắt đầu sôi trào.

Từng dòng khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn.

Toàn bộ mặt hồ đều bốc lên khí nóng lộc cộc.

Nhiệt độ kinh khủng tựa như có thể đun sôi người sống.

Tần Ninh đứng trên mặt hồ, vẫn không nhúc nhích.

Hắn đang chờ!

Lúc này, mọi người xung quanh đều không hiểu Tần Ninh đến cùng đang làm cái gì.

Thấy vẻ mặt lo lắng của Dương Vũ Huyên, Lý Nhàn Ngư an ủi: "Yên tâm đi, sư tôn sẽ không làm loạn đâu!"

Dương Vũ Huyên gật đầu.

Dần dần, từng luồng sương đen bốc lên lượn lờ.

"Lui lại".

Tần Ninh lúc này mở miệng quát lên.

Cốc Tân Nguyệt không chút do dự mà lui lại trong nháy mắt.

Đám người Thánh Quang Thần Tử thấy vậy thì cũng không dám dừng lại.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều tránh xa khỏi hồ nước.

Hồ nước sôi trào lúc này ầm ầm nổ ra.

Từng dòng nham tương từ đáy hồ phun ra.

Trong chớp nhoáng này, Tần Ninh vung một tay ra.

"Cửu Linh Tinh Thần Quyết!"

Tần Ninh hét lên, chín luồng sáng giữa ngón tay lóe lên.

Chín loại linh khí, ngoài thổ linh khí hiện tại hơi yếu ra, tám loại khác dưới sự rèn luyện của Tần Ninh thì đã trở nên ổn định.

Ông...

Trong nháy mắt.

Vàng kim... xanh đen... đỏ hồng...

Chín trụ sáng vào lúc này bốc lên.

Cửu Linh Tinh Thần Quyết.

Tần Ninh cuối cùng đã có thể ngưng tụ chín linh trụ.

Mặc dù cũng không viên mãn.

Nhưng dù sao cũng là chín linh trụ, ít nhất là Cửu Linh Tinh Thần Quyết tiểu thành.

"Để ta xem xem rốt cuộc ngươi là cái đồ chơi gì!"

Tần Ninh lúc này nhìn mặt hồ, nhếch miệng cười nói, sắc mặt trở nên dữ tợn.

"Thần hồn Băng Hoàng!"

Trong lòng khẽ quát, Tần Ninh vung một ta ra.

Một luồng Băng Hoàng từ trong cơ thể lướt đi, quay chung quanh mặt hồ, giương cánh bay lượn.

Băng Hoàng bắn ánh sáng ra bốn phía, màu băng lam lấp lánh, khí băng lạnh thấu xương làm cho lòng người phải sợ hãi.

Hồ nước lúc này phụt lên nham tương, mọc ra chín trụ đá nham tương.

Nhưng khi hàn khí của thần hồn Băng Hoàng trong cơ thể Tần Ninh xuất hiện.

Mặt hồ bắt đầu kết băng.

Chín trụ băng vào thời khắc này cũng xuất hiện.

Chín trụ đá nham tương cuồn cuộn phát động.

Chín trụ băng tản ra khí lạnh thấu xương.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này thì đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Cái này rốt cuộc là gì?

Ánh mắt của Tần Ninh nghiêm túc chưa từng có.

"Thứ quỷ nhà ngươi, xuất hiện đi!"

Một lời hét lên.

Rống...

Sau một khắc, một tiếng rống to rõ ràng vang lên từ trong mặt hồ.

Mặt đất run rẩy, sắc trời biến đổi.

Âm thanh dày dặn ồ ồ nà kích thích đến nơi sâu nhất của linh hồn, dạng làm cho tất cả mọi người đều thất thần trong giây lát.

Lúc này, các bên tiếp tục lui về sau thêm trăm mét.

Rống...

Tiếng gào thét vang lên lần nữa.

Lúc này, ở trong mặt hồ có một bóng dáng vọt ra khỏi mặt nước.

Tiếng nước chảy ào ào, tiếng nham tương lăn lộn đồng thời vang lên.

"Vô liêm sỉ!"

Một tiếng gầm nhỏ vang lên.

Giờ khắc này, mọi người kinh ngạc xuất thần.

Đáy hồ có một con dị thú vọt ra khỏi mặt nước.

Toàn thân dị thú này có một lớp vảy màu đen như hòn đá, có ánh sáng chiếu xuống thì càng thêm lấp lánh.

Lướt đi trên mặt nước, thân ảnh dài gần trăm mét.

Giống như một con mãng xà nhưng trước ngực lại có một đôi móng vuốt đỏ rực.

Đôi móng vuốt kia như vuốt chim ưng, đỏ bừng như bàn ủi, ai nhìn cũng phải sợ.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Con dị thú giống mãng xà này có lớp vảy đen như áo giáp cùng một đôi móng vuốt đen sì như thiết trảo.

Đầy đủ chín cái đầu.

Chín cái đầu, chín ánh mắt nhìn chằm chằm bốn phía.

Chỉ mới bị nhìn chòng chọc thôi mà đáy lòng đã lạnh run.

Đây là cái quái gì?

Rống...

Dị thú đối mặt với Tần Ninh, cúi thân hình khổng lồ xuống, rống to một tiếng, gió tanh đập vào mặt Tần Ninh, khiến quần áo của hắn kêu phần phật.

Nhưng Tần Ninh lúc này cũng đứng yên bất động.

Thấy con dị thú này xuất hiện, khóe miệng hắn khẽ nhếch, lộ ra vẻ tươi cười.

"Hung thú Cửu Anh!"

Nói xong, nhìn con vật này, nụ cười trên mặt Tần Ninh càng thêm rõ rệt.

Con hung thú to lớn nhìn Tần Ninh, ánh mắt băng lãnh.

"Nhân loại hèn mọn!"

Một cái đầu ở giữa của con hung thú lúc này khàn khàn hừ nói: "Lại dám làm hỏng chuyện tốt của ta".

"Ta cứ tưởng rằng hung thú thượng cổ Cửu Anh đã chết hết, không ngờ là lại còn con sống".

Tần Ninh lại cười nói: "Nhãi con, ta thấy ngươi thức tỉnh không lâu, có hứng thú đi theo ta hay không?"

Tần Ninh vừa nói ra, ánh mắt của hung thú Cửu Anh phát lạnh.

Nhãi con?

Nó lại bị người khác gọi là nhãi con!

"Muốn chết!"

Ánh mắt của hung thú Cửu Anh phát lạnh, há miệng ra.

Oanh...

Dòng lửa nồng đậm lúc này phọt ta

"Ngươi không giết chết ta được đâu!"

Tần Ninh lúc này không chút di chuyển.

Ông...

Trong nháy mắt, chín linh trụ phân tán ở bốn phía hồ nước, vây quanh toàn bộ hồ nước.

Mà Tần Ninh vung tay lên, ánh áng chói lóa lóe lên trước người.

Một cái khiên màu băng lớn được ngưng tụ.

Hỏa diễm bị khiên lớn trực tiếp ngăn cản.

Trong chớp nhoáng này, ánh mắt của hung thú Cửu Anh càng thêm băng lãnh.

"Nhận lấy cái chết đi!"

Sau một khắc, một cái đầu khác của Cửu Anh phun ra từng cái trùy băng tấn công Tần Ninh.

"Thật vô dụng!"

Tần Ninh nắm chặt bàn tay.

Khiên băng vào thời khắc này hóa thành cái khiên đỏ như lửa.

Mà khi chín linh trụ mọc lên, mọi người chỉ có thể nhìn thấy chuyện phát sinh trong hồ chứ không nghe được Tần Ninh nói gì với con hung thú kia.

"Nhận ta làm chủ đi!"

Tần Ninh lúc này cười nói: "Vừa hay ta đang thiếu một con thú cưỡi!"

"Muốn chết!"

Ánh mắt của hung thú Cửu Anh lúc này hung ác độc địa.

Tần Ninh vẫn cười nói: "Sao phải như thế làm gì? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?"

Nói xong, hai tay Tần Ninh huy động, từng luồng ấn kỳ được ngưng tụ vào lúc này.
Chương 1078: Sao ta có thể cam lòng để ngươi chết chứ

Xì xì xì...

Trong chớp nhoáng này, từng thanh âm đột nhiên vang lên.

Dưới đáy hồ.

Từng cây ngân châm ầm ầm rung động.

Hung thú Cửu Anh thấy cảnh đó thì lộ vẻ cười nhạt.

"Chỉ là linh cảnh Hóa Âm mà cũng ngông cuồng đòi trấn áp ta? Phá chuyện tốt của bản tôn, ta muốn ngươi phải đền mạng".

Nói xong, chín cái đầu của hung thú Cửu Anh nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.

"Ngươi biết đây là đâu không?"

"Cây thánh Thiên Hòe, tự mình trưởng thành, cả ngày lẫn đêm hấp thu linh lộ thiên địa, hội tụ thành cái hồ này".

"Mà từng phiến lá của cây thánh Thiên Hòe giống như ngân châm, sắc bén không gì sánh được".

"Ta nhớ không lầm thì trong cơ thể của hung thú Cửu Anh ẩn chứa thủy và hỏa linh khí".

"Thủy và hỏa linh khí ở bên trong cơ thể ngươi chắc là phân biệt rõ ràng, ai đi đường kẻ đó”.

"Nhưng nếu thủy cùng hỏa... tự nhiên rẽ lối rồi dung hợp, vậy ngươi nói bản thân ngươi... có thể cứ như vậy mà tiêu đời không?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của hung thú Cửu Anh trở nên cẩn thận.

Tần Ninh vung tay lên.

Vụt vụt vụt...

Trong khoảnh khắc, từng cây ngân châm từ dưới đáy hồ xông lên.

Cây ngân châm kia lóe ra ánh bạc, trong nháy mắt chui hết vào cơ thể Cửu Anh.

Rống...

Một tiếng rống lộ ra vẻ đau đớn vang lên, chấn động thiên địa.

"Bản tôn thiêu chết ngươi".

Cửu Anh lúc này phẫn nộ đến mức tận cùng.

Mở miệng phun ra từng luồng khí hỏa long.

Nhưng lúc này, nhìn thấy hỏa long đánh tới, Tần Ninh chỉ đứng im bất động.

"Ặc...."

Đột nhiên, cổ của hung thú Cửu Anh vang lên tiếng lục bục khàn khàn.

Hỏa long hơi ngừng lại.

Phanh...

Thân thể to lớn phịch một tiếng, rơi vào mặt nước.

Chín cái đầu giờ khắc này ầm ầm rơi xuống.

"Khốn kiếp..."

Cửu Anh thều thào nói.

"Làm sao, không phục à?"

Tần Ninh lúc này cất bước đi tới, khuôn mặt đạm bạc.

"Hung thú Cửu Anh, đang ở thời kỳ còn non, đi theo ta, làm thú cưỡi của ta, cam đoan sớm muộn có một ngày ngươi lên như diều gặp gió, có thể sánh ngang với Long tộc".

"Thôi đi, chỉ bằng ngươi - một tên nhãi ở linh cảnh Hóa Âm?", Cửu Anh hừ một tiếng.

"Linh cảnh Hóa Âm vẫn có thể trị chết ngươi!"

Tần Ninh lơ đễnh.

"Để ta thôi diễn xem nào".

Tần Ninh cười nhìn Cửu Anh: "Ngươi chắc là một quả trứng ấp hóa thành, trong lúc vô tình gặp phải Dương Phong Hoa liền hóa thành dòng nước tiến vào cơ thể hắn ta, để khí huyết của Dương Phong Hoa nuôi dưỡng chính ngươi".

"Dương Phong Hoa dù sao cũng là con trai của Dương Tử Nghiệp ở Nam Ninh Các, thấy tính mệnh con trai mình hấp hối, Dương Tử Nghiệp không tiếc gì mà tiêu tốn vô số thiên tài địa bảo.

"Những thiên tài địa bảo này đều bị ngươi nuốt sạch”.

"Nếu dựa theo đám tạp đàm dị văn của đại lục Vạn Thiên thì chắc là sau khi ngươi thành công đoạt được thân thể của Dương Phong Hoa thì sẽ có thành tựu Cửu Anh nhất mạch".

"Đáng tiếc, ngươi quá đen khi gặp phải ta".

Tần Ninh tươi cười nói.

Thần sắc của hung thú Cửu Anh lúc này trở nên lạnh lẽo.

"Nhãi con, ngươi cho rằng ngươi có thể xử lí được ta à?"

Hung thú Cửu Anh hừ nói: "Ngươi bây giờ chẳng qua cũng chỉ là mượn sự quỷ dị của nơi này để ngăn chặn linh khí trong cơ thể ta di chuyển mà thôi, nhưng muốn ta nghe lời thì ngươi nằm mơ đi!"

"Vậy sao?"

Tần Ninh nhếch miệng cười, đi tới chỗ cái đầu trung tâm của Cửu Anh.

"Năm đó ta lưu lạc vạn giới, thế nhân tôn ta là Nguyên Hoàng Thần Đế, có người gọi ta là Thần Đế chỉ đứng sau Vô Thượng Thần Đế".

"Ngươi biết Vô Thượng Thần Đế không?"

Tần Ninh cười đểu nói: "Đó là cha của ta".

Nghe đến lời này hung thú, Cửu Anh ánh mắt phát lạnh.

Tần Ninh tuyệt đối đang nói bậy.

"Cha ta cũng không dạy ta nhiều, nhưng có một thứ lại rất hữu dụng".

Tần Ninh nói xong, linh khí bắt đầu chuyển động trong bàn tay.

Dần dần, linh khí quấn vào nhau, thần hồn Băng Hoàng trong cơ thể hắn cũng phân ra một luồng dung nhập vào phù ấn linh khí.

"Ấn này tên là Sinh Tử Ám Ấn, có sức mạnh ràng buộc cực kỳ mạnh mẽ".

"Ngươi là kẻ đầu tiên xứng đáng để ta sử dụng ấn này".

"Yên tâm, Sinh Tử Ám Ấn này không có lực sát thương gì mạnh đâu, chỉ là ràng buộc ý thức của ngươi, khiến cho sau này ngươi có hồn phách thì cũng sẽ ràng buộc hồn phách của ngươi".

"Ta chết, ngươi cũng chết, ngươi chết, ta lại chẳng làm sao..."

"Còn nữa... Ta mà thăng cấp thì ngươi cũng thế".

"À đúng rồi, quan trọng nhất là... Ta ra lệnh cho ngươi thì phải tuân theo, cho dù không muốn thì cũng phải làm".

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của hung thú Cửu Anh trở nên hoảng sợ.

Như thế không phải là nó sẽ trở thành nô lệ của Tần Ninh hay sao?

"Đúng, chính là nô lệ của ta!"

Tần Ninh mở miệng.

Nghe đến lời này, Cửu Anh càng thêm sửng sốt.

Hắn có thể biết trong lòng nó đang suy nghĩ gì?

"Không sai, biết rõ là đằng khác, ngươi chỉ cần nghĩ là ta sẽ biết".

Lời này vừa nói ra, hung thú Cửu Anh giận không kềm được.

"Bản tôn dù có chết đi nữa, há có thể bị nhân loại các ngươi ràng buộc?"

"Nóng tính như thế làm gì? Đi theo ta sẽ có rất nhiều chỗ tốt".

Tần Ninh cười nói: "Cửu Anh có từ thượng cổ nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy".

"Sao ta có thể cam lòng để ngươi chết chứ".

Nghe đến lời này, Cửu Anh chỉ cảm thấy cả người nổi hết cả da gà.

"Cùng xem nào, cái Sinh Tử Ám Ấn này cũng là lần đầu tiên ta thi triển, không biết hiệu quả ra sao".

"Cái đầu thứ nhất bên trái lắc một cái!"

Cửu Anh nghe vậy, ánh mắt hung ác độc địa, hận không thể ăn Tần Ninh.

Nhưng đột nhiên cái đầu thứ hai bên phải lại tự nhiên lắc mà không thể kiềm chế nổi.

Tại sao có thể như vậy?

Đây vẫn là thân thể của nó sao?

"Cái đầu thứ nhất bên trái, gật đầu".

Từ từ, Cửu Anh gật đầu.

Lúc này, Cửu Anh khóc không ra nước mắt.

Thân thể của nó không nghe hiệu lệnh của nó!

"Không tệ, không tệ".

Tần Ninh cười nói: "Lúc đầu ta còn tò mò là yêu ma quỷ ở đâu lẻn vào cơ thể của Dương Phong Hoa mà lại không giết Dương Phong Hoa, cùng nhau tồn tại cho đến giờ".

"Hung thú thượng cổ Cửu Anh".

"Về sau đi theo ta, đảm bảo ngươi sẽ luôn được ăn sung mặc sướng!"

Lời này vừa nói ra, toàn bộ thân thể to lớn của Cửu Anh hoàn toàn tiu nghỉu.

Hết!

Nó đường đường là hung thú thượng cổ, khó khăn lắm mới tìm được một ký chủ thích hợp cho mình nương thân.

Vốn chỉ muốn khiêm tốn ăn uống cho qua ngày, chờ khi nào trưởng thành đến trình độ có thể tiến hóa thì phi thăng.

Thật không ngờ!

Lại bị người bắt tới như vậy!

Làm sao hắn biết được?

Ông nội của Dương Phong Hoa này là Vân Vương, đến cảnh giới Vương Giả mà còn không điều tra ra sự tồn tại của nó.

Tần Ninh này mới ở linh cảnh Hóa Âm.

Sao lại điều tra ra được vậy?

"Ta không phải đã nói cho ngươi biết rồi à, ta là con trai của Vô Thượng Thần Đế".

"Chút thủ đoạn che giấu bản thân như thế, ta mà không nhìn ra thì cũng phí bao nhiêu năm qua tồn tại".

Nghe đến lời này, Cửu Anh hừ một tiếng.

"Không sao, ngươi không nói gì cũng không sao, ta biết ngươi nghĩ gì thì trả lời ngươi cái đó là được".

"Cút!"

Cửu Anh hừ một tiếng, mắng.

"Tên của ta không phải là “cút”, sau này phải gọi ta là chủ thượng!"

"Nhìn ngươi không nghe lời như vậy kìa, được, trừng phạt ngươi".

Nói rồi, Tần Ninh tâm niệm vừa động.

"Rống..."

Một tiếng gầm nhỏ vang lên.

Cửu Anh lúc này tỏ vẻ đau đớn, thân thể to lớn không ngừng lăn lộn, tạo ra từng trận sóng lớn.

"Chủ thượng, chủ thượng..."

Cửu Anh hô lớn.

"Thế còn được".

Tần Ninh mỉm cười.

Tâm trạng thật tốt!

Thu phục một con hung thú thượng cổ, hơn nữa còn là con non, quá thoải mái!
Chương 1079: Cơ duyên của Dương Phong Hoa

Mà giờ khắc này, Cửu Anh đã hoàn toàn chết sững.

Mình bị một nhân loại thu phục.

Nhân loại hèn mọn thu phục.

Thiên lý khó dung mà!

Sau này, Tần Ninh mà chết thì nó cũng chết...

Nghĩ tới đây, lòng Cửu Anh tan vỡ.

Mà cùng lúc này, mọi người xung quanh càng thêm kinh ngạc không thôi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thánh Quang Thần Tử nhìn vào bên trong, ánh mắt cẩn thận.

Giờ khắc này, hắn ta không thấy rõ rốt cuộc là tình cảnh gì, hiện tại tùy tiện xuất thủ chỉ e là sẽ không chiếm được chỗ tốt.

“Cái tên này rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"

Bên kia, Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên cũng mắt ngạc nhiên, không biết nguyên do.

Bọn họ cũng không biết ý đồ của Tần Ninh là gì.

Nhưng chỉ cần Tần Ninh tiến vào bên trong thì một con hung thú giống rồng kia liền xuất hiện.

Chín cái đầu rồng.

Dáng dấp dữ tợn, thần thái khủng bố.

Mà Tần Ninh tựa như đang nói chuyện với con rồng đó?

Giờ khắc này, mọi người đều đang nhìn.

Bên trong hồ nước.

Cửu Anh sắc mặt xấu xí, nằm xuống nhìn Tần Ninh, đáng thương nói: "Bây giờ có thể nhổ đám ngân châm kia xuống trước được không?”

"Ta đau quá!"

Cửu Anh rất uất ức.

Dựa theo kế hoạch của nó.

Ngủ đông trong cơ thể Dương Phong Hoa mấy trăm năm thì nó có thể lớn lên trở thành hung thú Cửu Anh chân chính.

Đến lúc đó phi thăng thế giới Cửu Thiên, thành tựu vô địch thánh thú.

Nhưng bây giờ...

Hoàn toàn bị Tần Ninh phá rối.

Không chỉ thế, hiện tại còn bị Tần Ninh hoàn toàn ràng buộc, trở thành một Cửu Anh mất đi tự do.

Rất tức tối!

Nhưng cũng không làm gì được!

Tần Ninh khẽ di chuyển bàn tay, từng cây ngân châm vào thời khắc này ngưng tụ.

Những cây ngân châm này chính là cành lá của cây thánh Thiên Hòe, óng ánh trong suốt như băng châm.

Lúc này tụ tập trước mặt Tần Ninh, tinh mỹ vô cùng.

"Đừng tỏ vẻ không cam lòng như thế, đi theo ta, cam đoan ngươi sẽ luôn được ăn sung mặc sướng, sau này cũng không kém gì Long tộc".

Tần Ninh cười nhạt nói: "Nếu như nghe lời, chính ngươi cũng có tiền đồ, ta cam đoan giúp ngươi có một giọt tinh huyết Long Đế bổ dưỡng khí huyết".

Tinh huyết Long Đế!

Hai mắt Cửu Anh tức thì sáng lên.

Đương nhiên nó biết Long Đế.

Ở trong thế giới bao la rộng lớn này, rồng chính là nhân vật mạnh mẽ, độc nhất vô nhị của thế giới Vạn Thiên.

Thần linh chư thiên.

Thủ lĩnh vạn tộc

Khắp thiên hạ này có ai dám coi thường Long tộc?

Long Đế dĩ nhiên là dòng dõi Long tộc, sự tồn tại mạnh nhất, không thể địch nổi.

Có người nói đó là nhân vật có thể sánh vai cùng Vô Thượng Thần Đế.

Một giọt tinh huyết của người này...

Ánh mắt của Cửu Anh tràn ngập sự tham lam.

"Hiện tại cũng đừng nằm mơ".

Tần Ninh mở miệng nói: "Ngươi bây giờ chỉ là hung thú Cửu Anh ở thời kỳ còn non mà thôi, còn chưa đủ tư chất làm thánh thú, Long tộc chính là thần thú của thế giới Vạn Thiên, hơn nữa còn là thần thú có cấp bậc cao nhất, cho ngươi một giọt long huyết thì bây giờ ngươi sẽ tiêu đời ngay".

"Ngươi còn không chịu nổi sức mạnh đó đâu".

Cửu Anh bĩu môi.

"Rồi, không lảm nhảm nữa, ta phải làm chính sự đây".

Tần Ninh không để ý tới Cửu Anh nữa.

Cái tên này hiện tại chắc chắn là không cam tâm tình nguyện.

Tần Ninh cũng không để ý.

Sớm muộn cũng sẽ làm cho nó ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc này từng cây ngân châm của cây thánh Thiên Hòe từng đạo ngân châm vào thời khắc này phiêu đãng trên không.

Dưới đáy hồ, thân thể của Dương Phong Hoa cũng đang lơ lửng.

Thời khắc này, mặt ngoài thân thể của Dương Phong Hoa.

Không một tia vảy đen, máu đen trong cơ thể cũng dần dần khôi phục.

"Tần... Chủ thượng!"

Cửu Anh lúc này run rẩy nói: "E là tên nhãi này không sống được nữa đâu?"

"Ta ký sinh trong cơ thể hắn ta, nhưng cả ngày lẫn đêm đều cắn nuốt linh khí của hắn ta”.

Tần Ninh tức giận trừng mắt với Cửu Anh.

Chỉ là Dương Phong Hoa bây giờ thoạt nhìn đúng là gầy yếu không gì sánh được.

Phảng phất lúc nào cũng có thể tắt thở.

Tần Ninh thản nhiên nói: "Tuy nói ngươi cắn nuốt tinh khí của hắn ta, nhưng cũng lại để cho hắn ta một kho báu lớn".

"Mấy năm qua, bởi vì ngươi cắn nuốt nên huyết mạch tự thân của hắn ta không ngừng chống lại để sống sót, cho nên máu tươi cũng nảy sinh sự lột xác, ẩn chứa năng lượng to lớn”.

"Hơn nữa bởi vì ngươi nên khiến cho sự lột xác này vô cùng rõ ràng, có điều là những sức mạnh này hiện ra".

"Cần từ từ đào bới ra!"

"Nhưng hiện tại mượn nước của cây thánh Thiên Hòe thì lại không cần đào bới từ từ nữa, đây là cơ duyên của hắn ta".

Tần Ninh nói xong, bàn tay khẽ nhúc nhích.

Ngân châm của cây thánh Thiên Hòe vào thời khắc này run rẩy cắm vào cơ thể của Dương Phong Hoa.

Từng ánh sáng khuếch tán ra.

Trong nháy mắt, thân thể Dương Phong Hoa giống như biến thành con nhím.

Bàn tay Tần Ninh dẫn dắt nước trong hồ nước lưu động, dồn dập tiến vào cơ thể Dương Phong Hoa.

Hồ nước vào thời khắc này tiến vào cơ thể Dương Phong Hoa trong cơ thể rồi chảy ra ngoài từ miệng hắn ta, tuần hoàn qua lại.

Thời gian từ từ trôi qua.

Dần dần, khí tức trong người Dương Phong Hoa đã thay đổi.

Sinh Tử ngũ kiếp từng bước thăng cao.

Không bao lâu đã đến Sinh Tử cửu kiếp.

Nhưng vẫn chưa kết thúc.

Một luồng thánh khí xung thiên hội tụ trong cơ thể của Dương Phong Hoa.

Giờ khắc này, sức mạnh toàn thân của Dương Phong Hoa bắt đầu biến đổi.

Ông...

Từng âm thanh ông hưởng vào thời khắc này vang lên.

Sức mạnh trong cơ thể Dương Phong Hoa đang lột xác.

Bên trên, một đường Âm Khư đang được ngưng tụ.

Ngay sau đó là đường thứ hai, thứ ba...

Âm Khư đi thẳng đến đường thứ bảy.

Bảy đường Âm Khư, linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người phải há hốc mồm.

Tần Ninh lúc này không hề di chuyển, khoanh chân ngồi ở mặt hồ.

Trong cơ thể cũng có từng luồng sức mạnh đang lưu chuyển.

Mười một đường Âm Khư vào thời khắc này xuất hiện.

Không ngừng tuần hoàn qua lại ở thiên địa thánh khí bên trong hồ.

Thấy Tần Ninh đi vào tu luyện, Cửu Anh càng thêm hiểu cây thánh Thiên Hòe này ngưng tụ thiên lộ trân quý cỡ nào.

Nó dứt khoát ùng ục nuốt vào.

Đơn giản, trực tiếp!

Nó cũng không sạch sẽ gì, dù cho những hồ nước kia có một ít là chảy ra từ cơ thể của Dương Phong Hoa, nhưng nó cũng không để bụng.

Chỉ cần có thể tăng cường thực lực thì chính là thứ tốt.

Giờ này khắc này, bên trong hồ có một khí tức dần dần leo thang.

Sức mạnh trong cơ thể của Tần Ninh đang tăng lên.

Từ linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ đến linh cảnh Hóa Âm trung kỳ.

Mà Dương Phong Hoa ở một bên thì dần dần tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt.

Nhìn thân thể của chính mình. Dương Phong Hoa lập tức thất thần.

Vảy đen đã mất.

Khí tức trong cơ thể lúc này đã tăng cường đến mấy chục lần.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Dương Phong Hoa dần dần bóc ra khăn che mặt và bao tay trên người mình.

Mười ngón tay thon dài và dung nhan tuấn mỹ hiện ra.

Nhìn mặt hồ phản chiếu hình ảnh của chính mình, Dương Phong Hoa không khỏi rơi lệ.

Biến mất rồi!

Vảy đen quấy rối hắn ta bao nhiêu năm qua đã biến mất rồi!

Nhưng nhìn về mặt hồ, Dương Phong Hoa cũng hơi sửng sốt.

Có cái gì không đúng.

Hồ nước này… biến mất?

Ngẩng đầu nhìn con quái vật lớn trước mặt, Dương Phong Hoa mồm miệng cứng đờ.

Hung thú Cửu Anh mặc dù chỉ là con non.

Nhưng chiều cao cũng lên đến trăm trượng.

Một cái đuôi nhìn cực kì khủng bố.

Chín cái đầu lúc này chôn ở trong nước, tiếng ừng ực vang lên như nó đang uống nước.

Sau lưng là một đôi cánh chim đầy vảy đen, cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.

Giống như một con phi long.

Nhưng lại có chín cái đầu.

Trái tim của Dương Phong Hoa như muốn nhảy ra.

"Không cần sợ, con này xuất hiện từ trong cơ thể ngươi đó!"

Một giọng nói vang lên bên tai Dương Phong Hoa.
Chương 1080: Thánh quả Thiên Hòe

"Tần công tử!"

Thấy Tần Ninh, Dương Phong Hoa vội vàng đứng lên, tới gần Tần Ninh.

Hung thú Cửu Anh, dị thú thượng cổ.

Dương Phong Hoa nào đã được thấy hung thú mạnh mẽ cỡ này chứ, hoảng sợ trong lòng cũng là chuyện bình thường.

"Đã quá!"

Trong lúc này, chín cái đầu của Cửu Anh nâng lên, ăn no thỏa mãn rồi ợ một cái.

"Tuy là từ trong thân thể ngươi chạy ra, nhưng nước ao này uống cũng không tệ!"

Cửu Anh nhếch miệng cười một tiếng, hai hàm răng trắng như sừng tê giác khiến cho người ta hoảng sợ.

Dương Phong Hoa run rẩy cười, nhìn Tần Ninh.

"Chính là cái tên này luôn nằm ở trong thân thể ta?"

"Ừ!"

Dương Phong Hoa gượng gạo mỉm cười.

Quá kinh khủng!

Tần Ninh nhìn về phía Cửu Anh, liếc mắt nói: "Có thể thu nhỏ lại thì thu nhỏ đi, bớt ở đây khoe khoang vô cớ!"

Nghe đến lời này, vẻ mặt của Cửu Anh trở nên bất đắc dĩ.

Sau một khắc, thân thể to lớn chợt thu nhỏ lại giống như biến mất.

Dương Phong Hoa sửng sốt.

Chạy đi đâu rồi?

"Ở đây nè, nhãi con".

Cửu Anh nhếch miệng cười một tiếng, lúc này đứng ở trên bả vai Tần Ninh, thu nhỏ lại cỡ bàn tay, vẻ ngoài hung dữ giờ trở nên đáng yêu hơn chút.

"Đa tạ Tần công tử ra tay giúp đỡ, đại ân đại đức này ta sẽ suốt đời không quên", Dương Phong Hoa trịnh trọng chắp tay.

Thảo nào cha và ông nội tin tưởng Tần Ninh như thế.

Thủ đoạn cỡ này khiến người ta phải kinh ngạc.

Tần Ninh có nhiều lời.

Dương Phong Hoa dù sao cũng là con trai của Dương Tử Nghiệp, tính theo một mức độ nào đó thì cũng là con cháu của hắn.

Yêu ai yêu cả đường đi.

Hắn quan tâm săn sóc Dương Thanh Vân, dĩ nhiên cũng sẽ quan tâm Dương Phong Hoa và sẵn sàng giúp đỡ.

"Cảnh giới tăng vọt là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu".

Tần Ninh dặn dò: "Sau này cũng cần mài giũa một chút, chớ sốt ruột đề thăng cảnh giới".

"Vâng!"

Giờ khắc này, linh lộ trên cây thánh Thiên Hòe bị Cửu Anh uống không còn một chút gì.

Cành lá rực rỡ của cây thánh Thiên Hòe càng lộ vẻ sum suê.

Mà giờ khắc này ở rễ cây có năm ánh sáng lóe ra, khí tức làm lòng người rung động.

Ánh mắt của Tần Ninh cũng bị hấp dẫn.

Lúc này hồ nước bị uống cạn, Tần Ninh bước ra tới trung tâm hồ nước.

Năm ánh sáng lóe lên ở rễ cây, mang theo chùm sáng màu bạc.

"Thánh quả Thiên Hòe!"

Tần Ninh kinh ngạc nói.

Dương Phong Hoa ở một bên thì không hiểu gì.

Tí tách, tí tách...

Nhưng vào lúc này, tiếng tí tách vang lên.

Vai của Tần Ninh ướt đẫm nước bọt.

Cửu Anh lúc này hai mắt lóe lên sự tham lam, nước bọt rớt xuống nhoe nhoét.

Thấy cảnh này, Dương Phong Hoa chỉ thấy quái lạ.

Con này...

Tà ác thật!

"Thánh quả Thiên Hòe là do cây thánh Thiên Hòe hấp thu thiên địa thánh khí tụ lại mà thành... Chủ thượng, Tần gia, cho ta một viên được không?"

Cửu Anh không nhịn được nói: "Cho ta một viên đi, ta ăn xong là sẽ có thực lực của cảnh giới Quy Nhất".

Tần Ninh lúc này nhìn chằm chằm thánh quả.

Năm thánh quả trong suốt, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, giống như viên bồ đề, tinh mỹ vô cùng.

"Cho ngươi cũng vô dụng".

Tần Ninh từ từ nói: "Sức mạnh của năm thánh quả này chỉ có tác dụng đối với thân thể con người thôi, hung khí của ngươi quá sâu, hiệu quả sẽ bị giảm đi nhiều".

Nghe đến lời này, chín cái đầu nhỏ của Cửu Anh lắc lư một hồi.

"Hơn nữa, bởi vì ta vừa mới thăng cấp, ngươi đã gần đạt cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên cực hạn, bây giờ tăng tiếp nữa cũng không thích hợp".

Cửu Anh nghe vậy thì không dám nói gì nữa.

Nhưng khi nhìn năm thánh quả kia thì nước bọt cũng không ngừng được.

"Thánh quả Thiên Hòe giúp phát triển lực ngưng tụ linh khí, có hiệu quả rất rõ rệt đối với võ giả".

Tần Ninh vừa nói chuyện vừa định hái năm thánh quả.

"Dừng tay!"

Một tiếng quát vào thời khắc này vang lên.

Mấy bóng người rơi xuống.

"Tần Ninh, ngươi không thể chiếm đồ tốt một mình được!"

Một giọng nói vào thời khắc này vang lên.

Chính là Thánh Quang Thần Tử.

Không chỉ là Thánh Quang Thần Tử mà còn có Mạc Lực Hành cùng với Hiên Viên Phong và Viên Hiên lần lượt đi đến.

Bốn phía trăm người lúc này tụ tập đầy đủ.

Ba người Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch cùng Lý Nhàn Ngư lúc này cũng đi tới.

Không khí lúc này liền trở nên khẩn trương.

"Vì sao không thể?"

Tần Ninh nhìn, Thánh Quang Thần Tử khó hiểu hỏi.

"Người gặp có phần!"

Mạc Lực Hành lúc này mở miệng: "Nơi này là do chúng ta phát hiện trước".

"Ồ?"

Tần Ninh cười nói: "Vậy sao các ngươi không lấy từ trước đi?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mấy người hơi biến đổi.

"Nơi này là các ngươi phát hiện trước, lúc ấy ta cũng không ngăn cản các ngươi lấy chúng mà".

"Còn thứ này... là ta phát hiện, thuộc về ta mới đúng chứ?"

Giờ khắc này, Thánh Quang Thần Tử, Mạc Lực Hành, Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên đưa mắt nhìn nhau.

"Xem ra Tần công tử đang chuẩn bị cướp đoạt đồ của chúng ta?", Thánh Quang Thần Tử lúc này chinh nghĩa nói: "Mọi người một viên, vừa vặn phân chia, Tần công tử cũng đừng nên ngang ngược không biết lý lẽ!"

"Đúng vậy, cướp đoạt như vậy không khỏi quá bá đạo đi?"

"Tần công tử, Tây Ninh Các tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa đến mức có thể khinh thường bọn ta đâu".

Mấy người lúc này lần lượt chêm lời.

Từ từ, gần trăm người vây Tần Ninh lại.

Tần Ninh lúc này lại mỉm cười.

"Ngươi cười cái gì?"

"Cười các ngươi đúng là diễn sâu!"

Tần Ninh cười nói: "Muốn cướp đoạt thì nói thẳng".

"Nếu ta không đến chỗ này, các ngươi căn bản không thể đạp nổi một chân vào trong hồ, cho dù thánh quả có ở đây thì các ngươi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn".

"Muốn cướp thì động thủ luôn cho nhanh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của bốn người Thánh Quang Thần Tử, Mạc Lực Hành tức thì phát lạnh.

"Giết!"

Một lời rơi xuống, gần trăm người dồn dập vây giết Tần Ninh.

Tần Ninh, linh cảnh Hóa Âm trung kỳ, mười một đường Âm Khư.

Cốc Tân Nguyệt, linh cảnh Hóa Âm hậu kỳ, chín đường Âm Khư.

Mà Giang Bạch, linh cảnh Hóa Âm trung kỳ, tám đường Âm Khư.

Nếu bốn người bọn họ đối mặt với ba người thì chắc chắn thất bại.

Nhưng tình huống hiện tại cũng không phải là như vậy.

Bên người bọn họ đều có mười đến hai mươi người, cộng lại gần trăm người, không chỉ có linh cảnh Hóa Âm người âm thánh mà cũng có linh cảnh Tụ Dương người dương thánh.

Tần Ninh có mạnh cỡ mấy cũng không thể là đối thủ của người dương thánh.

Người âm, dương thánh, chênh lệch giữa Âm Khư cùng Dương Hải là cực lớn.

Thấy cảnh này, Cốc Tân Nguyệt cùng Giang Bạch đều lạnh mặt.

"Ngu ngốc!"

Tần Ninh chửi nhỏ một câu, rồi ngồi xổm xuống nhìn năm thánh quả Thiên Hòe ở chỗ rễ cây, lẩm bẩm: "Bốn người các ngươi, mỗi người một viên, để lại cho Tiểu Thạch Đầu một viên nữa là ổn".

Nghe đến lời này, mấy người Thánh Quang Thần Tử phóng sát khí ra ngoài.

Tần Ninh không để bọn họ trong lòng.

"Giết bọn họ cho ta, làm cho bọn họ muốn sống không được, muốn chết không xong!", Thánh Quang Thần Tử giận dữ hét lên.

"Muốn sống không được, muốn chết không xong?"

Tần Ninh rù rì nói: "Cửu Anh, nghe thấy không?"

"Gia, ngài yên tâm!"

Một giọng nói vào thời khắc này vang lên.

Nhưng bọn họ chỉ nghe được thanh âm kia vang lên chứ không thấy rõ rốt cuộc là thanh âm đó bắt đầu từ đâu!

Người ở đâu ra?

"Các con ơi, ông nội ở đây cơ mà!"

Đột nhiên, thân thể Cửu Anh hóa lớn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK