Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 906: Thiên sâm Yêu Linh

Hai thầy trò lại quay trở lại đại sảnh trước đó lần nữa.

Vẫn là người thị nữ kia mỉm cười bước đến.

"Hai vị khách quan, khu giao dịch tự do không phải ở đây, có phải hai vị lạc đường rồi không? Ta có thể dẫn hai vị đi đến khu giao dịch tự do".

Người thị nữ lịch sự lễ phép nói.

"Không đi nhầm đâu, chính là chỗ này".

Tần Ninh cười nói: "Gọi quản sự của các ngươi ra đây bàn bạc, ta có đồ tốt muốn lấy ra".

Nghe thấy lời này, người thị nữ cười nói: "Vị công tử này, Vạn Thiên các của chúng ta có quy định, giao dịch dưới năm vạn linh thạch trung phẩm thì có thể giao dịch ở trong đại sảnh".

"Cao hơn mười vạn thì mới do đích thân quản sự tiếp đãi".

Tần Ninh cười nói: "Yên tâm, chắc chắn là một vụ làm ăn lớn".

Người thị nữ cười nói: "Nếu đã như vậy thì mời hai vị đi theo ta".

Người thị nữ dẫn Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư đi vòng qua đại sảnh đến phía sau.

Phía sau đại sảnh là một dãy phòng, người đến kẻ lui đều là thị nữ dẫn theo một vài vị khách ra vào từng căn phòng.

Đi vào bên trong phòng có một người đàn ông thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi lúc này đứng dậy.

"Lục quản sự, hai vị này có đồ muốn bán".

"Ồ? Mời ngồi".

Lục quản sự nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, có hơi khách khí.

Vạn Thiên các dù sao cũng đang làm ăn trên toàn bộ ngàn vạn đại lục.

Trừ trường hợp gặp phải khách hàng không nói đạo lý ra thì bằng không thái độ vẫn rất khách khí.

Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, cười nói: "Quyền hạn của ngươi lớn bao nhiêu? Có thể tự mình quyết định giao dịch trên trăm vạn linh thạch trở lên không?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Lục quản sự khẽ động.

"Công tử có thể lấy bảo vật ra trước để tại hạ giám định một chút được không?"

Tần Ninh phất phất tay.

Lý Nhàn Ngư lấy ra tảng đá màu đỏ sẫm kia.

Lục quản sự nhìn về phía tảng đá màu đỏ sẫm, cẩn thận nghiên cứu, dần dần hai đầu lông mày hơi nhăn lại.

"Vị công tử này phải xưng hô như nào đây?"

"Tần Ninh!"

"Tần Ninh công tử, thứ lỗi cho ta nói thẳng, món đồ này của ngài... chẳng có giá trị gì cả..."

Lục quản sự nói thẳng.

Nghe thấy vậy, Lý Nhàn Ngư sững sờ.

Xong rồi, một vạn linh thạch coi như đổ sông đổ biển rồi.

"Đừng có kết luận vội vàng như thế".

Tần Ninh mỉm cười, ngón tay chỉ ra.

Nhẹ nhàng lần mò tảng đá, dần dần trên viên đá xuất hiện vết nứt.

Ngay sau đó, tảng đá nứt ra, lúc này, bầu không khí trong phòng dần dần trở nên kỳ quái.

Từ từ, mảnh vụn trên tảng đá rơi đầy trên mặt đất.

Hình dạng của tảng đá màu đỏ sẫm đã thay đổi hoàn toàn.

"Cái này..."

Hô hấp của Lục quản sự bây giờ cũng trở nên dồn dập.

"Thiên sâm Yêu Linh!"

Giờ phút này, bề mặt bên ngoài của tảng đá màu đỏ sẫm đã bong tróc hết, bây giờ đã biến thành một tảng đá có kích cỡ lớn chừng một bàn tay.

Giống như một gốc nhân sâm, phần rễ phía bên dưới sum suê, toàn thân màu đỏ sẫm, có một luồng tinh khí liên tục toát ra, ngửi một cái khiến tinh thần của người ta vô cùng sảng khoái.

Thiên sâm Yêu Linh!

Đối với việc bổ sung khí huyết cho võ giả có thể nói là một loại dược liệu vô cùng tuyệt diệu cao cấp.

Hơn nữa mỗi lần chỉ cần nửa lượng thì cũng đủ để luyện chế ra được một lượng lớn huyền đan cấp tam phẩm.

Một cái thiên sâm Yêu Linh này ít nhất cũng phải nặng hai đến ba cân.

Quan trọng nhất là thứ này rất khó tìm.

Bình thường nó chỉ mọc ở những nơi đã trải qua những cuộc chiến khốc liệt.

Bây giờ nhìn cái thiên sâm Yêu Linh, vẻ mặt của Lục quản sự vô cùng kích động.

"Gốc thiên sâm Yêu Linh này ít nhất cũng phải trị giá một trăm vạn linh thạch trung phẩm", Lục quản sự thở ra một hơi, nói: "Tần công tử đợi một chút, cái này đã vượt quá quyền hạn của Lục mỗ rồi, Lục mỗ phải đi xin phép".

"Tốt nhất nhanh lên".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Gốc thiên sâm Yêu Linh này bị huyết thạch giấu kín, khí tức không tiêu biến, bây giờ huyết thạch đã bị phá vỡ thì dược tính có thể tiêu tán bất cứ lúc nào đấy".

"Được được được".

Lục quản sự không nhiều lời lập tức xoay người rời đi, trước khi đi vẫn không quên dặn dò người thị nữ kia phải tiếp đãi hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư thật tốt.

Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư hoàn toàn ngây ngốc.

Giá khởi điểm là trăm vạn linh thạch?

Một tảng đá dùng một vạn linh thạch mua lại trông chẳng có gì đặc biệt, vậy mà bên trong lại cất giấu một gốc thiên sâm Yêu Linh.

Tần Ninh làm thế nào mà nhìn ra được vậy?

Ban đầu hai người đi vào khu giao dịch tự do, Tần Ninh cũng chỉ trái chơi phải đùa mà thôi...

Thậm chí cái này ngay cả chạm hắn cũng còn chưa chạm vào mà trực tiếp mua đứt luôn...

Đôi mắt nhìn xuyên thấu sao?

Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Tần Ninh, bây giờ cười hì hì nói: "Sư tôn, đồ nhi có mắt không tròng, vậy mà lại dám nghi ngờ sư tôn, đúng là đáng đánh mà!"

"Được rồi được rồi!"

Tần Ninh không thèm quan tâm.

Sau này có thời gian sẽ chỉnh đốn tên tiểu tử này.

Thầy trò hai người đứng đợi ở chỗ này, một bên khác, Lục quản sự đi thẳng lên lầu ba của Vạn Thiên các.

Thành Thiên Giang chính là thành trì lớn nhất ở khu vực Giang Bắc Bắc Lan.

Nơi đây có vô số võ giả cảnh giới Tam Vị, huyền cảnh Tạo Hoá, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả linh cảnh Niết Bàn.

Ở đây, võ giả cảnh giới Tam Vị, huyền cảnh Tạo Hoá phần lớn đều tu hành linh thạch cấp dưới trung phẩm, chỉ có linh cảnh Niết Bàn mới dùng linh thạch trung phẩm.

Cũng không phải là võ giả cảnh giới Tam Vị, huyền cảnh Tạo Hoá không muốn mà là linh thạch trung phẩm có giá trị quý giá vô cùng.

Lần này Tần Ninh bán một gốc thiên sâm Yêu Linh trị giá trên trăm vạn linh thạch trung phẩm, hắn chỉ là một quản sự, không tự đưa ra quyết định được.

Chuyện này phải do đích thân các chủ ra mặt.

Lục quản sự đi đến bên ngoài một căn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi!"

Một giọng nói ôn hoà từ bên trong căn phòng vang lên.

Lục quản sự đẩy cửa bước vào.

Căn phòng rất rộng, chỉ riêng phòng khách thôi mà đã rộng khoảng mấy trăm bình.

Ba thân ảnh đứng vững ở bên trong căn phòng.

Lục quản sự bây giờ nhìn lại, ngoài các chủ ra thì trong phòng còn có hai người nữa.

Một cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng thướt tha, khí chất xuất chúng và một lão giả tóc hoa râm.

"Các chủ!"

"Lục quản sự? Có chuyện gì sao?"

Thân là các chủ của Vạn Thiên các thành Thiên Giang, ở khu vực Giang Bắc này, Ninh Húc có địa vị cực kỳ cao, ngay cả tứ đại tông môn cũng rất khách khí với hắn ta.

"Khởi bẩm các chủ".

Lục quản sự cung kính nói: "Dưới lầu có một vị công tử mới đến tên là Tần Ninh, hắn ta lấy ra một gốc thiên sâm Yêu Linh!"

"Thiên sâm Yêu Linh?"

Bây giờ hai đầu lông mày của Ninh Húc hơi nhíu lại.

Linh dược loại này là hiếm gặp khó cầu.

Nếu là ngày bình thường thì chắc chắn hắn sẽ đích thân tiếp đãi.

Nhưng mà hôm nay, hai vị khách quý trước mặt cũng có thân phận không hề tầm thường.

Ninh Húc phất tay một cái, nói: "Bảo hai vị phó các chủ đi đến chào hỏi đi, bây giờ ta đang không tiện".

Lục quản sự ngẩn người nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

"Khoan đã!"

Cô gái trẻ tuổi kia mở miệng nói: "Thiên sâm Yêu Linh là thứ đồ không tầm thường, Phúc lão, ngài có hứng thú hay không?"

Lão già tóc hoa râm trông bộ dáng thâm trầm bây giờ cười nói: "Gần đây lão nô có luyện chế một ít huyền đan ngũ phẩm, thiên sâm Yêu Linh này thật sự là hiếm gặp..."

"Nếu đã vậy thì chúng ta cùng đi xem thử chút đi!"

"Ừm!"

Cô gái trẻ tuổi cười cười.

Ninh Húc bây giờ vội vàng nói: "Vạn tiểu thư, cái này..."

"Không sao, đi xem thử một chút thôi mà".

Ninh Húc nghe thấy vậy đành phải gật đầu.

Hai vị trước mặt này có thân phận tôn quý, tự nhiên lại đi đến chỗ này, hắn ta cũng rất tò mò.

Nhưng nếu có thể khiến hai vị này vui vẻ thì thân phận các chủ của Vạn Thiên các này cũng sẽ càng ổn định hơn.

Ba thân ảnh đi thẳng một đường xuống lầu.

Trong căn phòng, Tần Ninh ngồi im chờ đợi, Lý Nhàn Ngư đứng phía sau Tần Ninh.

Nhìn thấy mấy người đi đến, Tần Ninh cũng không đứng dậy, cười nói: "Người có thể nói chuyện đến rồi sao? Nói nghe thử đi, gốc thiên sâm Yêu Linh này giá cả như thế nào?"
Chương 907: Vạn Khuynh Tuyết

Giờ phút này, Ninh Húc mặc một bộ trường bào màu xanh, khí tức nội liễm, toàn thân từ trên xuống dưới tản ra một vẻ cao thâm khoa lường.

Đối mặt với thái độ lười nhác của Tần Ninh, trong lòng của Ninh Húc có hơi không hài lòng.

Thằng nhãi này chưa gặp bao giờ mà lại ngông nghênh đến thế.

Hắn ta là ai cơ chứ?

Là các chủ của Vạn Thiên các thành Thiên Giang.

Ngay cả tông chủ Dương Hạo Thiên của Yểm Nhật tông, môn chủ Hà Thâm của Tứ Tượng môn, những bá chủ của Giang Bắc trông thấy hắn ta cũng phải khách khí lịch sự.

Vậy mà Tần Ninh lại chẳng thèm xem hắn ta ra gì.

Nhưng chú ý đến hai người bên cạnh, Ninh Húc vẫn đè xuống sự bất mãn ở trong lòng.

Nhìn về phía thiên sâm Yêu Linh kia.

Ánh mắt của Ninh Húc bắt đầu đánh giá, một lúc lâu sau mới nói: "Thiên sâm Yêu Linh, giá trị một trăm vạn linh thạch cấp trung".

"Tần Ninh công tử, một trăm vạn linh thạch cấp trung, Vạn Thiên các ta mua".

Nghe thấy lời này, trái tim của Lý Nhàn Ngư đập thình thịch.

Một trăm vạn đó!

Lại còn là linh thạch cấp trung.

Đời này hắn ta chưa từng thấy nhiều linh thạch đến vậy.

Nhưng nghe thấy lời này, Tần Ninh lại đột nhiên đứng dậy.

"Lý Nhàn Ngư, cầm lấy thiên sâm Yêu Linh, chúng ta đi".

"Được thôi...", Lý Nhàn Ngư khảng khái nói.

Một trăm vạn cứ vậy mà nằm gọn trong tay, bỏ ra một vạn mà kiếm lãi tận chín mươi chín vạn linh thạch!

Hả?

Không đúng!

Sư tôn vừa mới nói cái gì cơ?

Đi?

Bây giờ, Ninh Húc hơi nhíu mày.

"Tần Ninh công tử, thiên sâm Yêu Linh quả thật hiếm có thế nhưng cái giá mà Vạn Thiên các chúng ta đưa ra cũng được coi là cao rồi, nói chung thiên sâm Yêu Linh ở chỗ khác ra giá cùng lắm chỉ trả nhiều nhất là chín mươi vạn linh thạch cấp trung mà thôi".

Hắn ta biết Tần Ninh đang chê giá thấp.

"Chín mươi vạn?"

Tần Ninh cười nhạo nói: "Vạn Thiên các chẳng qua cũng chỉ có như này mà thôi".

Trong lòng Ninh Húc bây giờ có cảm giác trầm trọng.

Nói hắn ta thì được, nhưng không được nói Vạn Thiên các!

"Tần công tử xin cứ nói thẳng".

Tần Ninh bây giờ cười nói: "Một gốc thiên sâm Yêu Linh này ít nhất cũng phải có giá hai trăm vạn linh thạch cấp trung, thiếu một viên ta cũng sẽ không bán!"

Hai trăm vạn?

Hai hàng lông mày của Ninh Húc gần như xoắn chặt thành sợi dây thừng.

Ra giá cao gấp hai!

Nếu vậy thì Vạn Thiên các mà mua vào thì gần như là chẳng kiếm được đồng lãi nào hết.

Bây giờ, cô gái trẻ tuổi kia cũng tò mò nhìn về phía Tần Ninh.

Chính xác mà nói thì thiên sâm Yêu Linh chỉ có giá là một trăm vạn linh thạch mà thôi.

Trái lại, phúc lão đứng sau cô gái trẻ bây giờ đi ra, nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Anh bạn nhỏ, nếu như lão phu không nhìn nhầm thì gốc thiên sâm này ít nhất cũng phải vạn năm tuổi đúng không?"

Vạn năm tuổi?

Ninh Húc nhìn lại một lần nữa, nhưng lại cảm thán về sự bất cẩn của mình.

Thiên sâm Yêu Linh, hình dạng phần rễ quyết định số năm tuổi.

Như thiên sâm trăm năm tuổi thì rễ cây thẳng tắp.

Chưa đến một ngàn năm tuổi thì sợi rễ sẽ kết chùm, nhìn lại sợi rễ gốc thiên sâm này có đến mười mấy chùm, vậy thì ít nhất cũng phải hơn vạn năm.

"Dù vậy... thì nhiều nhất cũng chỉ là một trăm hai mươi vạn thôi, không thể nhiều hơn được nữa...", Ninh Húc có hơi mất tự tin nói.

Tần Ninh bây giờ cười.

"Xem ra Vạn Thiên các vẫn còn có người biết nhìn hàng".

Tần Ninh cầm lấy gốc thiên sâm Yêu Linh, cười nói: "Gốc thiên sâm Yêu Linh này quý nhất không phải ở số năm tuổi".

Vừa nói xong, ngón tay cái của Tần Ninh khẽ điểm một cái.

Bên ngoài thiên sâm Yêu Linh xuất hiện một vết rạch, một giọt máu màu đỏ vàng nhỏ xuống.

"Sâm vương!"

Phúc lão bây giờ ánh mắt cũng dừng lại, không thể tin được.

Sâm vương?

Ninh Húc giờ phút này cũng trợn mắt há hốc mồm.

"Phúc lão, sâm vương là cái gì?", cô gái trẻ kia khó hiểu hỏi.

"Thiên sâm Yêu Linh sinh trưởng ở nơi tràn ngập khí cương dương, hơn nữa khí tức huyết sát cũng tương đối nặng, lớn lên rất nhanh, nói chung thì mọc riêng lẻ từng gốc một, hiếm khi xuất hiện thành từng nhóm".

"Nhưng một khi xuất hiện thành nhóm thì sẽ xảy ra một hiện tượng lạ".

"Thiên sâm nhỏ yếu nhất sẽ dần dần dựa vào linh khí của thiên sâm lớn mạnh hơn, sau đó từ từ nuốt chửng thiên sâm mạnh mẽ, cuối cũng sẽ nuốt chửng tất cả nhóm thiên sâm kia, trở thành gốc thiên sâm duy nhất còn sống".

"Loại thiên sâm này được gọi là sâm vương, bên trong sâm vương giống như cơ thể của con người, ngưng kết máu sâm, một khi xuất hiện máu sâm thì một giọt cũng có giá trị trên vạn linh thạch cấp trung".

Lời này vừa nói ra, cô gái trẻ tuổi kia vô cùng kinh ngạc.

Phúc lão lại nhìn về phía Tần Ninh.

Người thanh niên này không tầm thường.

Tiêu chuẩn để đánh giá có phải là sâm vương hay không chính là có ngưng tụ được máu sâm không.

Thế nhưng cho dù là đan sư căn bản cũng không thể nhìn ra được, chỉ có rạch thiên sâm ra thì mới biết được.

Nhưng rất rõ ràng, Tần Ninh đã biết từ trước đây là một gốc sâm vương.

Lý Nhàn Ngư bây giờ hai mắt trừng lớn.

Sư tôn lãng phí quá!

Một phát rạch này mất ngay một vạn linh thạch!

Tần Ninh bây giờ cười nói: "Một gốc sâm vương này cũng phải có giá trị ít nhất là từ hai trăm vạn linh thạch cấp trung trở lên, ta nói không sai chứ?"

Ninh Húc bây giờ lộ ra vẻ xấu hổ.

Nhìn nhầm rồi!

Vậy mà lại là sâm vương, không rạch bên ngoài ra thì căn bản chẳng thể nhìn ra được.

Tần Ninh vậy mà lại có thể xác định được!

"Tần công tử!"

Bây giờ, cô gái trẻ mở miệng nói.

"Tại hạ Vạn Khuynh Tuyết thay mặt các chủ Ninh Húc xin lỗi Tần công tử".

Lúc này Vạn Khuynh Tuyết nhàn nhạt đáp: “Ninh Húc các chủ, còn không xin lỗi?”

"Là tại hạ đường đột rồi", Ninh Húc bây giờ chắp tay nói.

"Vạn Thiên các chúng ta trả giá hai trăm hai mươi vạn linh thạch cấp trung để mua gốc thiên sâm Yêu Linh này, hai mươi vạn kia xem như là bù đắp cho Tần công tử".

Vừa dứt lời liền lấy ra hai mươi vạn linh thạch cấp trung.

Hai mươi vạn đủ để mua một món pháp khí nhập phẩm đấy!

Đại khí!

Tần Ninh nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết, cười nói: "Ngược lại ngươi biết làm ăn chút đấy, có phần giống với Vạn Nhất Thiên".

Vạn Nhất Thiên!

Lão tổ của Vạn Thiên các!

Chín vạn năm trước là vương giả ngạo nghễ trong thiên hạ.

Trước đây, cũng chính ông ấy đã dẫn dắt Vạn Thiên các trở thành đệ nhất các ở đại lục Vạn Thiên, được người khác gọi là Nhất Vương!

Một chữ vương này đủ để thấy được sự mạnh mẽ của người này.

Không chỉ thực lực mạnh mẽ mà mánh khoé cũng thấu trời.

Bây giờ Tần Ninh nhắc đến cái tên này ngược lại trông có vẻ rất nhẹ nhàng thản nhiên.

Ninh Húc bây giờ hoàn toàn ngây ngốc.

Lão tổ Nhất Vương là các chủ xuất sắc nhất của Vạn Thiên các, chín vạn năm qua nào có ai nghe thấy cái tên này mà không biến sắc cơ chứ?

Vậy mà Tần Ninh lại hoàn toàn chẳng coi ra gì, mở miệng lại gọi thẳng tên.

"Nếu như cô họ Vạn vậy thì chắc hẳn là đệ tử trực hệ của Vạn Thiên các nhì?", Tần Ninh tuỳ ý nói: "Vạn Nhất Thiên chắc là vẫn chưa chết nhỉ? Nhưng bên ngoài thì hẳn không phải do hắn quản lý, các chủ của Vạn Thiên các bây giờ là ai?"

"Vạn Cửu Thiên? Hay là Vạn Tử An?"

Nghe đến đây, sắc mặt của Vạn Khuynh Tuyết không thay đổi, nhưng trong lòng đã dấy lên một cơn sóng lớn.

Tần Ninh... hình như rất quen thuộc với Vạn Thiên các.

Phúc lão bây giờ nhìn về phía Tần Ninh, nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần dò xét.

"Ngược lại là ta nhìn lầm rồi".

Vạn Khuynh Tuyết nở một nụ cười, thản nhiên nói: "Trước mắt người chủ trì Vạn Thiên các là phụ thân của ta Vạn Cửu Thiên".

Quả nhiên là Vạn Cửu Thiên.

Trong lòng Tần Ninh thở dài.

Vạn Nhất Thiên có hai đứa con trai là Vạn Cửu Thiên và Vạn Tử An.

Vạn Cửu Thiên thích hợp quản lý Vạn Thiên các, còn Vạn Tử An... cái tên tiểu tử ngu ngốc đấy...

Vạn Khuynh Tuyết nhìn Tần Ninh, cười nói: "Không biết Tần Ninh công tử từ đâu đến?"

"Hiểu rõ về Vạn Thiên các chúng ta như vậy, vậy thì nơi xuất thân của Tần công tử chắc hẳn không phải là một nơi tầm thường không tên tuổi".

Tần Ninh cười nói: "Nhóc con, đừng hòng gài ta, ta đến từ đâu thì Vạn Thiên các của cô mánh khoé thấu trời tra một cái là biết ngay mà".

"Ta cũng không giống như cô nghĩ đến từ thế gia cổ nào cả, cũng chẳng phải nhân vật đến từ mấy chỗ kia, ta chỉ muốn bán một vài thứ đồng thời mua một số thứ mà thôi".

Bị gọi là nhóc con, trong lòng Vạn Khuynh Tuyết có hơi buồn bực.

Tần Ninh trông cũng xấp xỉ tuổi cô ta mà.
Chương 908: Gậy Vãng Sinh

Nhưng Vạn Khuynh Tuyết cũng không quá để ý cái này, nói tiếp: "Tần công tử vẫn còn đồ muốn bán sao?"

"Đương nhiên!"

Tần Ninh nói rồi bảo Lý Nhàn Ngư lấy ra một cây gậy trúc.

Bây giờ Lý Nhàn Ngư cẩn thận tỉ mỉ không tuỳ tiện giống như lúc trước nữa.

Chỉ là một tảng đá màu đỏ sẫm mà trị giá tận hai trăm hai mươi vạn, vậy thì cây gậy trúc này không biết đáng giá bao nhiêu tiền?

"Đây là thứ gì?"

Vạn Khuynh Tuyết nhìn kĩ lại, chỉ là một cây gậy trúc bình thường thôi mà.

Nàng tự hỏi bản thân mình là một huyền đan sư tam giai, luyện chế huyền đan tam phẩn hoàn toàn không thành vấn đề.

Lại không nhìn ra được.

Huyền đan sư cấp ba ở đại lục Vạn Thiên là vô cùng hiếm thấy.

Dù sao thì huyền đan sư cũng tương ứng với linh cảnh Niết Bàn tam phẩm.

Có thể luyện chế ra được huyền đan tam phẩm thì ít nhất cũng rất có lợi đối với linh cảnh Niết Bàn.

Phúc Lão đứng bên cạnh cũng lắc đầu.

Cho dù ông ta có kiến thức rộng rãi nhưng bây giờ cũng không nhìn ra được.

Tần Ninh cũng không nhiều lời lấy ra một cái bình ngọc.

Giờ phút này, trong lòng bàn tay của Tần Ninh xuất hiện từng ngọn lửa.

Ba người Phúc Lão, Ninh Húc và Vạn Khuynh Tuyết nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc.

Địa hoả!

Đan hoả của Tần Ninh có ý thức tự chủ rất mạnh mẽ, đây không phải là ngọn lửa thông thường mà là địa hoả!

Tần Ninh còn là một vị đan sư!

Bây giờ Tần Ninh không để ý đến sự kinh ngạc của mấy người.

Bàn tay nhẹ nhàng gõ vào cây gậy trúc.

Cây gậy trúc trông vô cùng tầm thường phát ra âm thanh đinh đang.

Tần Ninh dùng đan hoả bao trùm toàn bộ phần dưới của cây gậy trúc, cách phần đáy khoảng một bàn tay, ngọn lửa từ từ bốc lên.

Chẳng bao lâu, toàn bộ cây gậy trúc hồng rực.

Ngay sau đó lại giống như dung nham bắt đầu chuyển động.

Dần dần, cây gậy trúc bị đốt thủng một lỗ, từ cái lỗ thủng đó có một dòng dung nham chảy ra, đổ vào bên trong bình ngọc.

Mãi đến khi cháy khô Tần Ninh mới dừng lại, liên tục gõ cây gậy trúc.

Trên cây trúc, từng lớp từng lớp tro màu đen rơi xuống, cuối cùng biến thành một cây gậy gỗ.

Mặt ngoài cây gậy gỗ đen như mực, ánh sáng lấp loé, hơn nữa khi gõ còn phát ra tiếng leng keng của kim loại.

"Thần mộc Thiên Du!"

Hô hấp của Phúc Lão bây giờ trở nên dồn dập, đột nhiên hô lên.

"Tần công tử!"

Bây giờ Phúc Lão sải bước đi ra, đến cạnh Tần Ninh nhìn cây gậy gỗ kia nói: "Thần mộc Thiên Du này lão hủ tự ra giá mua, một ngàn vạn, một ngàn vạn linh thạch cấp trung!"

Lời này vừa nói ra, cả căn phòng lập tức im lặng như tờ.

Vạn Khuynh Tuyết kinh ngạc há hốc mồm.

Nàng chưa bao giờ thấy Phúc Lão kích động, biến sắc như lúc này.

Quả thật là kích động đến phát điên.

"Thần mộc Thiên Du..."

Ninh Húc bây giờ nói thầm: "Nghe nói chỉ có ở bên trong những nơi cực kỳ nguy hiểm ở đại lục Vạn Thiên mới có cái này..."

"Vô cùng kiên cố, có linh tính, ẩn chứa thần lực thiên giáng!"

Đại lục Vạn Thiên có vài chỗ mà ngay cả cảnh giới Vương Giả cũng không dám đặt chân vào.

Loại thần mộc trời sinh như thần mộc Thiên Du này chỉ mấy nơi như kia mới có.

Thế nhưng ai có can đảm đi vào lấy?

Đi vào bên trong có thể nói là thập tử vô sinh!

Phúc Lão kích động nói: "Bản thân thần mộc Thiên Du có giá trị vô cùng quý giá, có thể luyện đan, luyện khí, cũng có thể coi như một phần cấu thành trận pháp".

"Tần công tử, vật này trị giá tám trăm vạn linh thạch, lão hủ nguyện ý ra giá một ngàn vạn linh thạch cấp trung mua lại".

Nhìn cây gỗ lớn bằng miệng lu rượu nhỏ trong tay, Tần Ninh nói: "Ngươi có mắt nhìn độc đáo đấy, đây đúng là thần mộc Thiên Du, chỉ có điều ta không bán".

"Cái ta muốn bán là cái này!"

Tần Ninh chỉ chỉ vào bình ngọc.

Bình ngọc cao khoảng chừng nửa mét bây giờ trong suốt, dung nham vốn nóng bỏng đã nhạt dần, từ màu đỏ rực chuyển thành máu trắng xám sền sệt.

Bây giờ, mấy người mới phát hiện.

"Cái này là... nước thiên tuyền Vô Thường!"

Ninh Húc lúc này nhìn về phía bình ngọc, trái sờ phải sờ ngắm nghía một hồi.

"Đúng thật là nước thiên tuyền Vô Thường rồi!"

Nước thiên tuyền Vô Thường!

Luyện chế thành đan có thể sinh bạch nhục.

Ngay cả võ giả cấp bậc linh cảnh Niết Bàn bị thương, cánh tay bị cụt mọc lại hoàn toàn không thành vấn đề.

Thế nhưng một vài huyền khí mạnh mẽ có thể chặt đứt hoàn toàn sinh lực thì cánh tay bị cụt sẽ không thể mọc lại được.

Mà nước thiên tuyền Vô Thường luyện chế thành huyền đan Vô Thường thì sẽ có thể khôi phục được.

Thứ tốt như này vô cùng có giá trị.

"Mấy cái này... trị giá ít nhất là năm trăm vạn linh thạch...", Ninh Húc đơn giản ước lượng một chút, không nhịn được nói.

Bây giờ, Phúc Lão nghe thấy Tần Ninh nói không bán, khuôn mặt lập tức tiu nghỉu.

Ông ta thật sự rất muốn có được thần mộc Thiên Du.

Quan trọng nhất là thứ đồ này không phải nói muốn thấy là có thể thấy được.

So với thiên sâm Yêu Linh thì càng hiếm thấy hơn.

"Năm trăm vạn, thành giao".

Tần Ninh cũng không nhiều lời, cầm thần mộc Thiên Du trong tay.

Cây thần mộc kia dài khoảng chừng hơn một mét, phát ra tia sáng đen óng ánh, vô cùng loá mắt, bề ngoài so với cây gậy trúc khô queo lúc trước khác biệt một trời một vực.

"Cho ngươi!"

Tần Ninh đưa thần mộc cho Lý Nhàn Ngư, nói: "Đoạn thần mộc này, bản thân nó có thể được dùng như một thần binh cực kỳ mạnh mẽ, vừa khéo ngươi có thể điều khiển được".

"Gọi là gậy Vãng Sinh là được rồi".

Lý Nhàn Ngư nhận lấy thần mộc, trong lòng nhất thời hơi sững sờ.

Gậy Vãng Sinh!

Trở thành binh đao của mình rồi!

Một ngàn vạn đó!

Đây chính là thứ đồ trị giá một ngàn vạn linh thạch cấp trung!

Vuốt ve Gậy Vãng Sinh, trong lúc nhất thời Lý Nhàn Ngư không dám buông lỏng tay.

Dần dần Tần Ninh cười nói: "Ta còn có một thứ muốn bán nữa".

Ba người Ninh Húc, Phúc Lão và Vạn Khuynh Tuyết bây giờ vô cùng tò mò.

Hôm nay Tần Ninh lấy ra hai món đồ, nhìn trông vô cùng giản dị bình thường nhưng lại có giá trị vạn kim.

Vẫn còn sao?

Lại là đồ tốt gì nữa đây?

Trong lúc nói chuyện, Tần Ninh lấy ra một quả cầu nhỏ màu vàng.

Quả cầu nhỏ màu vàng nhìn bên ngoài sáng lấp lánh, tia sáng phát ra cực kì loá mắt.

Cái này Tần Ninh bỏ ra ba vạn linh thạch mua được.

Tên chủ quán kia cũng đã dùng đủ cách thế nhưng quả cầu nhỏ này vẫn y như cũ chẳng có bất cứ thay đổi gì cả.

Cuối cùng tên chủ quán kia cũng chết tâm, bày bán ở khu giao dịch tự do, có thể lừa được ai thì lừa thôi.

Lý Nhàn Ngư bây giờ vẫn còn nhớ rõ tên chủ quán kia sau khi cầm được ba vạn linh thạch thì mừng rỡ như điên.

Lúc đó, Lý Nhàn Ngư thật sự hận không thể chặt cái tên chủ quán kia ra, nhưng mà bây giờ...

Không còn nữa rồi!

Thực sự cảm ơn tên chủ quán kia, bỏ ra ba vạn linh thạch vậy thì giá trị ít nhất cũng phải trăm vạn linh thạch nhỉ?

Mấy người bây giờ cũng vô cùng tò mò, thứ đồ này rốt cuộc trị giá bao nhiêu.

Tần Ninh đặt quả cầu màu vàng lên trên bàn, ngón tay điểm một cái.

Bỗng chốc từng đường huyền văn hiện ra.

Huyền trận sư!

Vạn Khuynh Tuyết vô cùng kinh ngạc.

Tần Ninh thu phục địa hoả, xuất ra được đan hoả, nhất định là một đan sư.

Mà bây giờ lại còn là một vị huyền trận sư!

Trên đại lục Vạn Thiên có vô số thiên tài.

Có võ giả tinh mệnh được trời ưu ái, từ khi sinh ra đã là thiên tài, tốc độ tu hành nhanh đến mức khiến người khác phải ganh tỵ.

Cũng có một vài thiên tài có thể chất độc đáo, Linh thể, Thánh thể, Đế thể.

Đồng thời cũng có một số người có trái tim tuyệt diệu hoặc bàn tay thần thánh, vô cùng tinh thông đan thuật.

Mà trông Tần Ninh thì đều không phải như vậy.

Nhưng lại cùng có đan thuật và trận thuật trên người.

Chỉ xét riêng điểm này thôi, tu luyện song song đan trận cũng đủ để xưng là thiên tài.

Hơn nữa ánh mắt của Tần Ninh quá cay độc!

Từ từ, từng đường huyền văn phóng ra, quả cầu màu vàng lúc này quay tròn với tốc độ cực nhanh.

Cuối cùng, một tiếng tạch tạch vang lên.

Quả cầu màu vàng mở ra giống như cánh hoa, mấy người ngay lập tức nhìn vào bên trong.

Rốt cuộc là báu vật gì đây?
Chương 909: Cửu Cung Minh Kim

Quả cầu màu vàng giống như cánh hoa tản ra, đồ bên trong hiện ra trước mắt mọi người.

Lúc này mấy người chỉ nhìn thấy trung tâm quả cầu xuất hiện một viên lưu ly châu màu vàng.

Màu vàng nguyên chất tản ánh sáng màu vào, chiếu sáng cả căn phòng giống như hoàng kim.

“Đây là thứ gì?”

Vạn Khuynh Tuyết nhìn một cái, không hiểu nói.

Cho dù là Phúc Lão lúc này cũng lắc đầu một cái.

Ông ta cũng không nhìn ra thứ này rốt cuộc là cái gì.

Tần Ninh cầm quả cầu nhỏ màu vàng, nắm ở trong tay.

Đột nhiên tren quả cầu màu vàng xuất hiện từng vết hoa văn sáng chói mắt.

Tần Ninh tay vân vê quả cầu, đột nhiên từng vết hoa văn biến mất không thấy.

Mà trên quả cầu tròn kia xuất hiện từng ô vuông nhỏ.

Ô vuông nhỏ bao trùm toàn bộ quả cầu, thoạt nhìn ngay ngắn khác thường.

“Cửu Cung Minh Kim!”

Lúc này Phúc Lão đột nhiên mở miệng, ánh mắt kinh hãi.

Cửu Cung Minh Kim?

Một bên, hai người Ninh Húc và Vạn Khuynh Tuyết mặt đầy không hiểu.

Phúc Lão từ từ nói: “Lão hủ từng nghe nói bên trong mấy chỗ tuyệt địa ở đại lục Vạn Thiên có loại kim loại độc đáo này”.

“Dùng để luyện chế huyền khí, pháp khí, thậm chí là bảo khí, cũng là bảo vật vô giá”.

“Hơn nữa, không chỉ như vậy, thêm vào pháp bảo luyện chế Cửu Cung Minh Kim, huyền khí có thể đề thăng lên một cấp bậc, đối kháng pháp khí, loại kim loại này có linh tính!”

Phúc Lão nhìn quả cầu kim loại trong tay Tần Ninh hồi lâu, lúc này cuối cùng cũng phản ứng.

Cửu Cung Kim Minh!

Loại bảo vật này, thật khó thấy.

Tần Ninh lại có thể tìm được.

“Một viên này, chắc… nặng hai lạng?”, Phúc Lão không chắc chắn nói: “Giá trị ít nhất bảy triệu linh thạch cấp trung!”

Lời này vừa nói ra, Lý Nhàn Ngư ngây ngẩn cả người.

Sự quý giá của thiên sâm Yêu Linh và nước thiên tuyền vô thường đã khiến hắn ta rung động.

Bây giờ không ngờ cái Cửu Cung Minh Kim này vậy mà còn quý giá hơn.

"Được rồi!"

Tần Ninh không nhiều lời, tiếp tục nói: "Thiên sâm Yêu Linh, nước thiên tuyền Vô Thường, Cửu Cung Minh Kim, ba món đồ này tổng cộng là một ngàn bốn trăm hai mươi vạn linh thạch".

"Làm giúp ta một tấm thẻ, ta cần mua một vài món đồ ở Vạn Thiên các các ngươi".

Ninh Húc nghe thấy vậy lập tức gật đầu, vội vàng rời đi đích thân đi làm.

Chuyện cho đến bây giờ thằng ngu cũng có thể nhìn ra được.

Tần Ninh có thể nói chính là khách quý.

Ba món đồ trị giá hơn một ngàn vạn lượng.

Nếu có quan hệ tốt với vị khách này thì tương lai, các chủ hắn ta đây cũng có thể thu được lợi từ việc bán ra những thứ đồ mà hắn ta mua được ở trong thành Thiên Giang.

Bây giờ, trong căn phòng.

Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống.

Vạn Khuynh Tuyết và vị Phúc Lão kia trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên nhìn Tần Ninh.

"Không biết Tần công tử muốn mua cái gì".

Vạn Khuynh Tuyết khách khí nói.

Không ngờ bản thân đến thành Thiên Giang lại có thể gặp được một người thanh niên đặc biệt như thế này.

Tần Ninh đúng là rất đặc biệt.

Đan sư!

Trận sư!

Cùng với ánh mắt sắc bén kia.

Người như này, chính xác mà nói là cực kỳ hiếm gặp.

"Chân diệp Vô Vọng, thiên thuỷ Cực Hàn, thiên tuyền Đoạn Không và thánh trúc Vô Hoa!"

Tần Ninh nói một mạch ra bốn món đồ vật.

Vạn Khuynh Tuyết nghe thấy vậy thì hơi giật mình.

Bốn món đồ này cô ta cũng chỉ mới nghe nói, cũng cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa còn là dược liệu luyện đan rất ít được quan tâm.

Phúc Lão đứng ở bên cạnh ánh mắt khẽ động, không nhịn được mà nhìn về phía Tần Ninh.

"Tần công tử muốn luyện chế… huyền đan Minh Đồng?"

"Huyền đan Minh Đồng?"

Vạn Khuynh Tuyết lộ ra vẻ không hiểu.

Ánh mắt kinh ngạc của Phúc Lão nhìn về phía hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.

"Không sai".

Tần Ninh cũng chẳng giấu diếm, nói: "Đồ nhi này của ta là Vãng Sinh đồng!"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Phúc Lão mang theo tia khiếp sợ nhìn về phía Lý Nhàn Ngư.

"Lão hủ hiểu rồi, lão hủ nhất định sẽ giữ bí mật chuyện này".

Tần Ninh cười nói: "Giữ bí mật hay không giữ không quan trọng, mắt Vãng Sinh không phải là cái có thể che giấu được!"

Vạn Khuynh Tuyết không nhịn được mà nhìn về phía Phúc Lão.

Phúc Lão thở dài nói: "Chín vạn năm trước, ở trên đại lục Vạn Thiên đột nhiên xuất hiện một đứa con kiêu hãnh của trời, tên là Lý Nhất Phong, thế gian tôn xưng là Phong Vương!"

"Phong Vương chính là được trời ưu ái ban cho đôi mắt Vãng Sinh, một đôi mắt có thuật đồng tử vô địch, có thể nói là thống trị thiên hạ".

"Nhưng chín vạn năm trôi qua, Lý Nhất Phong qua đời, Lý gia sa sút xuống dốc, mắt Vãng Sinh cũng dần dần không một ai biết đến nữa".

Phúc Lão nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói: "Cậu nhóc, ngươi rất may mắn đấy!"

Lời này của Phúc Lão không chỉ có một ý nghĩa.

Có thể thức tỉnh được mắt Vãng Sinh thì Lý Nhàn Ngư rất may mắn.

Nhưng gặp được Tần Ninh thì Lý Nhàn Ngư lại còn may mắn hơn.

Từ xưa đến nay có rất ít người biết về mắt Vãng Sinh.

Ngay cả những người biết thì cũng căn bản không biết phải bồi dưỡng mắt Vãng Sinh như nào mới là chính xác.

Hai người Tần Ninh là Lý Nhàn Ngư là quan hệ thầy trò, Tần Ninh lần này bán đi ba món đồ chỉ để luyện chế huyền đan Minh Đồng.

Đủ để nhìn ra được, Tần Ninh quan tâm Lý Nhàn Ngư đến mức nào.

Có vài chuyện Phúc Lão liếc mắt một cái là nhìn ra được ngay.

Lý Nhàn Ngư bây giờ cười he he.

Tần Ninh đối xử với hắn ta đương nhiên là không lời nào có thể diễn tả được rồi.

Vạn Khuynh Tuyết chậm rãi mở miệng nói: "Bốn loại dược liệu này mặc dù không giá trị bằng nhưng cũng rất khó kiếm, bởi vậy giá cũng hơi cao một chút".

"Tần công tử thân là khách quý của Vạn Thiên các chúng ta, bốn loại dược liệu này tính theo giá thị trường là gần ba trăm vạn linh thạch, Vạn Thiên các chúng ta xem như kết giao cùng với Tần công tử, sẽ chỉ lấy một trăm vạn linh thạch của Tần công tử thôi".

"Tiểu nha đầu, tính khí của cô và phụ thân cô đúng là giống nhau như đúc".

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Cô đang nói bốn loại dược liệu, giá cả của mỗi loại ta muốn lấy mười cây!"

Mười cây ư?

Khuôn mặt của Vạn Khuynh Tuyết lộ ra vẻ lúng túng, nói: "Chỉ sợ rằng bên thành Thiên Giang này nhất thời không thể lấy ra được nhiều như vậy, cần phải vận chuyển".

"Không sao!"

Tần Ninh cười nói: "Trên người của ta cũng không có đủ ba ngàn vạn linh thạch, lấy trước một phần đã, sau này dược liệu đến rồi thì ta sẽ thanh toán tiếp!"

Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, Ninh Húc trở về đưa cho Tần Ninh một tấm thẻ màu vàng.

"Tần công tử, cái này là thẻ tủ của ngài", Ninh Húc khách khí nói: "Chỉ cần là ở trên đại lục Vạn Thiên, bất cứ chỗ nào có chi nhánh của Vạn Thiên các thì Tần Ninh công tử có thể rút linh thạch từ tấm thẻ này".

Lý Nhàn Ngư đứng ở bên cạnh hơi sững sờ.

Tần Ninh dẫn hắn ta đi đến khu giao dịch tự do chạy hết một vòng, bỏ ra chưa đến năm vạn linh thạch mua được bốn món đồ.

Lật tay một cái, năm vạn linh thạch đã hiến thành một ngàn bốn trăm hai mươi vạn linh thạch.

Đơn giản giống như nằm mơ giữa ban ngày vậy!

Lý Nhàn Ngư bây giờ cuối cùng mới hiểu ra tại sao Tần Ninh lại tự tin đến thế.

So sánh với ánh mắt cay độc của Tần Ninh thì mắt Vãng Sinh của hắn ta là cái thá gì chứ?

Nhớ lại thái độ khinh bỉ lúc trước của đám người.

Lý Nhàn Ngư chỉ muốn chửi một câu: Một đám ngu đần dốt nát!

Sư phụ cao thâm khó lường, sao có thể để mấy tên phàm phu tục tử nhìn ra được cơ chứ?

Chỉ là giờ phút này Lý Nhàn Ngư trong lòng đang rất đắc ý mà đã hoàn toàn quên sạch những suy nghĩ bản thân lúc trước.

Vạn Khuynh Tuyết phân phó Ninh Húc lấy hết ở trong kho ra bốn loại dược liệu mà Tần Ninh nói tới mang đến.

Tần Ninh lấy dược liệu ra, cười nói: "Ta mượn dùng chỗ luyện đan của Vạn Thiên các một chút được chứ?"

"Được!"

Vạn Khuynh Tuyết tập trung một chút, nhưng lập tức đồng ý.

Kỳ thật, tận sâu trong đáy lòng cô ta vẫn không tin Tần Ninh có thể luyện chế ra được huyền đan Minh Đồng.

Cô ta đánh cược trong lòng rằng Tần Ninh chắc chắn sẽ mời đan sư ra tay.

Nhưng bây giờ, nghe ý tứ của Tần Ninh thì chính là muốn tự ra tay.

Cô ta cũng rất tò mò, rốt cuộc đan thuật của Tần Ninh đến mức nào.
Chương 910: Liệt hỏa

Tồn trữ một ngàn vạn linh tinh cấp trung, bên trong Vạn Thiên các đủ để gọi là cấp bậc khách quý.

Bốn loại dược liệu Tần Ninh cần, mỗi người đổi bốn trụ.

Một ngàn hai trăm vạn linh tinh gần như trong nháy mắt tiêu hao hết.

Bên trong phòng luyện đan, Vạn Khuynh Tuyết xinh đẹp đứng yên nhìn về phía Tần Ninh.

“Tần công tử”.

Vạn Khuynh Tuyết hé miệng cười một tiếng, nói: “Bốn cây dược liệu này, một phần trị giá ba trăm vạn, bốn phần vừa hay là một vạn hai trăm ngàn”.

“Sử dụng phòng luyện đan, Vạn Thiên các ta có thể miễn phí, đây là toàn lực của khách quý”.

“Chỉ là tại hạ có một chuyện muốn bàn bạc với Tần công tử”.

Tần Ninh híp mắt nói: “Cô nói đi”.

“Đan thuật của Tần công tử tiểu nữ vẫn chưa thấy qua, ngược lại muốn nhìn một chút”.

“Tiểu nữ cũng biết, các đan sư kiêng kị nhất người ngoài xem mình luyện đan, ta có thể nhượng bộ”.

Vạn Khuynh Tuyết nghiêm túc nói: “Sáu phần dược liệu tiếp theo, nếu Tần công tử đổi, chí ít là cần một vạn tám trăm linh thạch, tiểu nữ có thể làm chủ, miễn cho Tần công tử ba trăm vạn linh thạch”.

Vạn Khuynh Tuyết vừa mở miệng, ba trăm vạn linh thạch tương đương với tặng miễn phí, chỉ để học hỏi Tần Ninh luyện đan.

“Chuyện tốt như vậy, ta có lý do gì mà không đáp ứng?”

Tần Ninh cười một tiếng.

Ba trăm vạn, giá trị một phần dược liệu.

Hắn đúng là không có lý do mà không đáp ứng.

Hơn nữa, Vạn Khuynh Tuyết muốn nhìn… vậy thì cứ nhìn.

Đan thuật của mình nếu như cô ta nhìn một lần có thể học được, vậy thì đủ để gọi là yêu nghiệt vạn thế.

Chút tự tin này Tần Ninh vẫn phải có.

Bên trong phòng luyện đan.

Tần Ninh đã chuẩn bị ổn thỏa.

Mấy người Lý Nhàn Ngư, Vạn Khuynh Tuyết, Phúc Lão và Ninh Húc đều đứng một bên.

Tần Ninh cũng không để ý đến mấy người, bắt tay vào làm.

Đời thứ năm của chín đời chín kiếp, đan thuật của Tần Ninh có thể xưng nghịch thiên, tự sáng tạo ra “Cửu Nguyên Đan Điển”, vậy là trong thế giới Cửu Thiên có vô số chí bảo bị người ta giành cướp.

Từng có người nói, người được Cửu Nguyên Đan Điển sẽ trở thành đan đạo đại tông sư.

Đây cũng không phải là nói xạo.

Cửu Nguyên Đan Điển có thể nói là Tần Ninh đã tiêu hao thời gian suốt mười ngàn năm ở kiếp thứ năm để biên soạn viết lách.

Đan thuật của hắn không ai bằng!

Bốn loại dược liệu, từng loại đặt trên bàn.

Tần Ninh hô một tiếng, trên ngón tay, một đan hỏa từ từ dâng lên.

Địa hỏa!

Đan thuật của Tần Ninh đương nhiên là không thể bắt bẻ.

Mà quyết định hắn có thể luyện chế được đan dược cấp hạn mức cao nhất không phải ở đan thuật của hắn, mà là đan hỏa của hắn.

Chỉ là luyện hóa một địa hỏa, bây giờ đạt Niết Bàn tầng thứ bảy, luyện chế huyền đan tam phẩm vẫn không thành vấn đề.

Một luồng đan hỏa dâng lên, bên trong cơ thể Tần Ninh, sức mạnh dần dần giải phóng.

Đan hỏa kia lúc này không ngừng tụ tập, lan truyền, từng đường được bị tróc rời ra.

Cuối cùng một luồng đan hỏa hóa thành ngàn đường hỏa tuyển, từ từ đong đưa.

Ba người Phúc Lão, các chủ Ninh Húc và Vạn Khuynh Tuyết nhìn thấy cảnh này đều lộ ra biểu cảm chấn động.

Liệt hỏa!

Ngón tay này Tần Ninh thi triển là năng lực cần thiết của mỗi một vị huyền đan sư.

Lấy một ngọn lửa phân chia thành từng phần.

Phương thức liệt hỏa này, huyền đan sư khác nhau có thể làm các mức khác nhau.

Huyền đan sư bình thường có thể phân chia thành một trăm phần.

Cao minh vừa phải có thể phân chia thành ba trăm năm trăm phần.

Mà một vài huyền đan sư đắm chìm vào đan đạo mấy trăm năm có thể chia ra thành bảy trăm tám trăm phần.

Nhưng chia được thành một ngàn phần…

Gần như không có!

Phân chia ngọn lửa thành từng ngọn càng dễ dàng khống chế nhiệt độ.

Thử ngẫm lại, đan hỏa ra đời từ trong cơ thể võ giả, có thể điều khiển thu phát mạnh yếu.

Nhưng nếu chia ra thành từng tia nhỏ, vậy thì khống chế nhiệt độ càng tinh chuẩn.

Có thể nói, thủ đoạn liệt hỏa này đủ để nhìn ra bản lĩnh và nội tình của một huyền đan sư.

Có câu nói, người trong nghề ra tay một cái liền biết hay không.

Thủ đoạn này của Tần Ninh khiến ba người ở đây đều cảm giác chấn động trong lòng.

Chỉ có Lý Nhàn Ngư lúc này mật vẫn ngơ ngác không hiểu.

Sư tôn không luyện đan, nghịch lửa làm gì thế?

Chia một ngọn rồi một ngọn, nhìn thì quả thật rất đẹp mắt.

Nhưng bên này có ba vị đan sư đang nhìn đó.

Sư tôn lúc này còn có tâm tình chơi đùa?

Nếu biết suy nghĩ trong lòng Lý Nhàn Ngư, đoán chắc Tần Ninh sẽ phun máu ra ngoài.

Liệt hóa đến bước hoàn thành, Tần Ninh bắt đầu tiến hành tăng độ ấm cho lò luyện đan.

Dần dần từng bước từng bước tới.

Dược liệu xử lý xong từ từ đưa vào.

Ba điểm quan trọng nhất của huyền đan sư chính là xử lý dược liệu, nắm trong tay hỏa hầu và thời cơ tung ra dược liệu.

Vào lúc này Tần Ninh nhìn rất tùy ý.

Nhưng một bên, ba người Phúc Lão, Ninh Húc và Vạn Khuynh Tuyết lại hết sức chăm chú.

Lý Nhàn Ngư không nhìn ra được điều gì.

Nhưng ba người lại là huyền đan sư, có thể thấy rõ ràng.

Mỗi bước thi triển của Tần Ninh đều là vừa đúng lúc.

Cho người ta cảm giác, trong tùy ý lại điều khiển đến tinh xảo nhất.

Tên này khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Phúc Lão chầm chậm lắc đầu một cái.

Tuy ông ta là huyền đan sư ngũ phẩm, nhưng nếu so với luyện chế huyền đan tam phẩm cùng Tần Ninh, ông ta tự thẹn thua kém hơn.

Dáng vẻ Tần Ninh giống như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.

Nhưng lại giống như không ở trong thế giới của mình.

Rất kỳ quái.

Dần dần ngọn lửa biến mất, bên trong lò luyện đan, toát ra khói trắng.

Lúc này Tần Ninh cũng thở ra một hơi.

Âm thanh chuyển động vang lên, ở cửa lò luyện đan lúc này xuất hiện bốn viên huyền đan dược màu xanh, cỡ đầu ngón tay cái.

Thành rồi!

Lúc này Phúc Lão thở dài: “Đại lục Vạn Thiện, yêu nghiệt xuất thế dày đặc, số lượng nhiều vô tận, hôm nay lão phu coi như là mở mang tầm mắt!”

Vạn Khuynh Tuyết lúc này cảm thấy tức ngực.

Cô ta tự cho rằng bản thân tuổi còn nhỏ, đạt đến cảnh địa huyền đan sư cấp ba, trong Vạn Thiên các cũng là thuộc về thiên tài tuyệt đỉnh.

Nhưng hôm nay coi như là biết, cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên.

Mặc dù chỉ là nhìn Tần Ninh ra tay luyện đan một lần.

Nhưng lần tung chiêu này đủ để nhìn ra rất nhiều thứ, khiến người ta hiểu rõ, rất có thu hoạch.

Ba trăm vạn linh thạch, học hỏi một lần, không thua thiệt!

Tần Ninh lấy đan dược, đưa cho Lý Nhàn Ngư.

“Trước tiên đừng uống, ta sẽ nói cho ngươi sau”.

“Dạ!”

Lý Nhàn Ngư cất bốn viên đan dược, trong lòng kích động không thôi.

Dược liệu của bốn viên đan dược này trị giá một vạn hai trăm ngàn linh thạch cấp trung.

Hơn nữa luyện đan sư ra tay, phí ra tay luyện chế thành đan, chí ít giá trị một ngàn năm trăm vạn linh thạch ngũ phẩm.

Từ khi hắn ra đời đến nay, tích góp của Lý gia cũng không nhiều đến như vậy.

“Đan thuật của Tần công từ quả thật phi phàm, tiểu nữ đã mở rộng tầm mắt”, Vạn Khuynh Tuyết lúc này thở dài nói.

Phúc Lão lúc này giống như cung kính nói: “Tiểu hữu quả nhiên không phải nhân vật trong ao, không biết sư thừa của ngươi là ai?”

“Thế gian này không ai có thể dạy ta!”

Tần Ninh cười một tiếng.

Lúc này Phúc Lão không lưu tâm, lời này của Tần Ninh có thể kiêu ngạo phi phàm, nhưng phàm là thiên chi kiêu tử, nào có không kiêu ngạo?

“Tần công tử, tiếp theo còn phải luyện chế huyền đan Minh Đông chứ? Chi bằng ở tạm trong Vạn Thiên các”.

Vạn Khuynh Tuyết mời nói: “Gặp nhau tức là duyên phận, tiểu nữ cũng có rất nhiều chuyện muốn cùng Tần công tử tìm hiểu một chút”.

Lý Nhàn Ngư lúc này kinh ngạc nhìn Vạn Khuynh Tuyết.

Người phụ nữ này không phải nhìn trúng Tần Ninh đấy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK