Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Mình ta là đủ

Lúc này, bên ngoài Tần phủ có rất nhiều người đang đứng đó, thần sắc nghiêm túc, bày trận chờ sẵn.

Tam trưởng lão Tần Phong Vân, tứ tưởng lão Tần Phong Thương dẫn theo hơn trăm hộ vệ tinh nhuệ của nhà họ Tần đứng ngoài cửa, trên tường là các cung tên nhắm về phía ngoài.

Mà lúc này, bên ngoài Tần phủ cũng có hơn trăm người, ngoài ba tầng, trong ba tầng, vây chặt lấy Tần phủ.

Người đứng đầu có thần sắc bi thương, nhưng ánh mắt thì chứa giận dữ nhiều hơn.

Chính là trưởng tộc Thẩm gia Thẩm Thừa Phong.

Hai bên lão ta còn có hai người khác nữa.

Hai người này là huynh trưởng của Thẩm Thừa Phong, Thẩm Thừa Long và Thẩm Thừa Vân.

Ở nhà họ Thẩm thì Thẩm Thừa Phong làm trưởng tộc, Thẩm Thừa Long và Thẩm Thừa Vân thì phò tá.

Bốn đại gia tộc thành Lăng Vân không có nhà họ Thẩm trong đó, nhưng căn cơ và thực lực của nhà họ Thẩm không kém hơn bốn đại gia tộc chút nào.

Lúc này, Thẩm Thừa Phong cầm trường thương, đứng ở phía trước. Bốn phía là tinh nhuệ của Thẩm gia, tay cầm giáo mác và binh khí, thần sắc hung ác.

“Trưởng tộc, xem ra tin tức không phải là giả, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đã bế tử quan rồi!”

Thẩm Thừa Long nói nhỏ: “Nếu không thì bọn họ sẽ ở đây, hai con hồ ly đó không thể nào không đi ra được”.

“Ừ!”

Thẩm Thừa Phong “hừ” một tiếng: “Đã vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đánh thôi!”

“Lăng Thế Thành, Sở Sơn Hà và Lâm Chiến Thiên thật sự quá chậm chạp. Cái gì mà chưa chuẩn bị tốt chứ, nếu còn không ra tay thì sao giết nổi Tần Ninh!”

“Ừ!”

Thẩm Thừa Vân cũng lên tiếng: “Chỉ cần Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn không còn sống nữa thì nhà họ Tần sẽ không ngăn nổi sự tấn công của chúng ta đâu”.

Thẩm Thừa Phong cũng gật đầu.

Đã vậy thì, giết!

Trường thương giơ lên cao, những tiếng âm vang phát ra, đoàn quân tinh nhuệ của nhà họ Thẩm tiến về phía trước.

Lạch cạch...

Mà lúc này, cửa lớn nhà họ Tần đột nhiên mở ra. Có một dáng người chầm chậm đi ra.

Một thân trường bào màu trắng, viền áo còn thêu vàng, trên khuôn mặt thanh tú còn có sự kiên quyết, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Chính là Tần Ninh!

“Trưởng tộc Thẩm, đã lâu không gặp, đầu bạc này nhìn phong trần gớm đấy!”

Tần Ninh cười nhạt: “Nhưng không biết là ông giương cờ đến nhà họ Tần ta đây là có chuyện gì?”

“Thằng nhóc khốn khiếp, bớt nói nhảm đi!”

Thẩm Thừa Vân lập tức hét lên: “Dám giết chết con trai ta, con cháu của nhà họ Thẩm ta. Để ngươi sống đến giờ này đã là ân đức của trời rồi!”

“Ồ? Là sao cơ?”

Tần Ninh kinh ngạc nói: “Tần Ninh ta trước giờ luôn rất nghiêm chỉnh, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta thì ta chỉ giết chết thôi”.

“Con trai ông... À! Thẩm Hoạt là con trai ông à!”

“Ngươi...”

“Đúng là ngu ngốc. Ta còn chưa đến tìm nhà họ Thẩm các ông thì hắn ta đã tự mò đến cho ta giết rồi!”

Tần Ninh nói xong thì tất cả hộ về nhà họ Thẩm đã sầm mặt lại.

Tần Ninh này quá sức ngông cuồng.

Không coi ai ra gì.

Tự cao tự đại!

“Tần Ninh, không ngờ chỉ trong mười mấy ngày mà ngươi đã đạt đến cửa thứ tám!”

Thẩm Thừa Phong cười khẩy: “Biết vậy thì hôm đó ta nên giết chết ngươi cho rồi!”

“Nhưng giờ cũng chưa phải là muộn”.

Thẩm Thừa Phong thẩm hối hận trong lòng, nhưng giờ Tần Ninh mới chỉ là Kinh Môn cảnh, ba người nhà họ Thẩm lão ta hợp lại thì Tần Ninh chưa chắc đã ngăn được.

Nếu cứ tiếp diễn thì sẽ vô phương cứu chữa mất.

“Chưa muộn?”

Tần Ninh khoanh tay, bước lên, bình thản nói: “Ông sai rồi, dù là lúc nào thì cũng muộn cả!”

“Kể từ khi nhà họ Thẩm và nhà họ Lăng liên hợp lại đối phó nhà họ Tần ta thì đã muộn rồi!”

Tần Ninh bước lên một bước nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thừa Phong lại nhớ đến một tháng trước.

Lúc ấy, Tần Ninh cũng vậy, từng bước đi đến chỗ lão ta.

Nhưng khi ấy, phía sau Tần Ninh là Tần Thương Sinh, lão ta không dám động.

Nhưng hôm nay, chẳng có ai ở phía sau Tần Ninh cả, nhưng hắn vẫn như cũ không dám mạo hiểm.

“Khốn kiếp!”

Thẩm Thừa Phong hét lên: “Cung thủ đâu, giết!”

Nhất thời, chỗ giáo mác đó tản ra cho cung tiễn thủ xuất hiện và bắn tên.

“Bảo vệ tam thiếu gia!”, tứ trưởng lão thấy vậy thì lập tức hét lên.

“Không cần!”

Tần Ninh xua tay, nói: “Giữ lại linh khí mà đối phó với những kẻ phía sau. Đám nhà họ Thẩm này chỉ là con chó qua đường mà thôi, một mình ta, là đủ!”

Soạt soạt soạt...

Tần Ninh vừa nói xong thì cung thủ nhà họ Thẩm đã bắn tên ra.

Thấy cảnh này, Tần Ninh bước ra, giang rộng hai tay.

Vụt vụt vụt...

Từng mũi tên có thể xuyên thủng cả võ giả Tử Môn cảnh kia đã tiến gần vào cơ thể Tần Ninh nhưng lại bị đẩy ra.

Cương Phong linh thể quyết thi triển ra, đến cả Lăng Độc còn không phá nổi thì nói gì đến số mũi tên đó.

“Thẩm Thừa Phong, sao? Ông không dám độc chiến với ta à?”

Tần Ninh bật cười, hai tay bắt lấy vô số mũi tên rồi ném ngược trở lại.

Từng tiếng phập phập vang lên, sức mạnh to lớn đó dễ dàng xuyên thủng mạng của đám hộ vệ nhà họ Thẩm dù có mang bia chắn hay không.

Máu tươi tuôn ra, sắc mặt Thẩm Thừa Phong lúc này trắng bệch.

Đây... có còn là Kinh Môn cảnh nữa không?

Thực lực của Tần Ninh đã cực kỳ không hợp với tu vi của hắn rồi!

“Giết cho ta!”

Thẩm Thừa Phong hét lên vội vàng.

Những tiếng soạt soạt xé gió bay đi, từng bóng người xông tới.

Lúc này hàng trăm người từ Đỗ Môn cảnh trở lên xông tới, toàn là tinh nhuệ nhà họ Thẩm.

Có mười mấy tên sáu, bảy cửa cảnh giới cầm đao kiếm giết về phía Tần Ninh.

“Ta xử cho!”

Thấy tam trưởng lão và tứ trưởng lão định ra tay, Tần Ninh lập tức hét lên.

Không phải hắn muốn ra oai, mà nhà họ Thẩm chỉ là mở đầu thôi, đối thủ thật sự là ba nhà Lăng, Sở, Lâm kia kìa.

Mặc dù không biết vì sao bọn chúng không đi cùng nhà họ Thẩm, nhưng rõ ràng là bọn chúng còn đang chuẩn bị điều gì.

Hộ vệ nhà họ Tần xét về số lượng thì không bằng ba gia tộc kia, nên có thể không ra tay thì không cần ra tay.

Tần Ninh có tự tin lấy một địch một trăm!

Cây côn gỗ đã xuất hiện trong tay hắn.

Nhìn thấy cây côn đó, tất cả đều sửng sốt.

Cái gì đây? Binh khí của Tần Ninh?

Chỉ là cây côn mỏng bình thường thôi mà?

Chỉ có Tiểu Thanh đứng ở cửa phủ, khi nhìn thấy cây côn đó, bờ mông liền run rẩy.

Mặc dù nó chưa bị cây côn đó dạy dỗ, nhưng tổ tiên của nó thì bị đánh không ít!

Một tiếng soạt vang lên, côn gỗ nhảy múa.

Tần Ninh xuất côn, dường như chẳng có chiêu thức gì, nhưng mỗi lần múa ra là một trận gió kịch liệt xông ra.

Đao kiếm cấp bậc phàm khí đó chạm phải cây côn thì bị chấn động đến cong cả đi, thậm chí còn bị gãy đứt. Cổ của một tên cao thủ đạt bảy cửa cảnh giới đã phun máu.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải... kinh sợ!
Chương 47: Lấy một địch một trăm

“Đáng chết!”

Lúc này, Thẩm Thừa Phong quát khẽ một tiếng, không ngừng chạy qua chạy lại giữa đám người đang vây đánh Tần Ninh.

Hiện giờ, lão ta đã hoàn toàn hiểu rõ, thực lực của Tần Ninh vượt xa cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn bình thường, thật sự rất khủng khiếp!

Nếu như tên nhãi ranh này đã cậy mạnh muốn lấy một địch trăm, vậy mình cứ nhân cơ hội này mà đánh lén.

Tuy rằng phương thức này rất bỉ ổi hèn hạ, nhưng để giết chết Tần Ninh, cho dù là cách đê tiện bỉ ổi đến đâu thì cũng không sá gì!

Thẩm Thừa Phong cầm một cây trường thương, qua lại giữa đám đông, tìm kiếm cơ hội.

“Chính là lúc này!”

Thẩm Thừa Phong trầm giọng nói, cây trường thương trong tay xuyên qua đám người, trực tiếp lao thẳng về phía lưng Tần Ninh.

“Ninh ca, cẩn thận!”

“Tam đệ, cẩn thận!”

Nhìn thấy cảnh này, sao mọi người trong Tần gia có thể ngồi yên, họ trực tiếp xông ra.

Không ai nghĩ rằng Thẩm Thừa Phong – người với tư cách là chủ một gia tộc lại có thể làm ra chuyện không mất mặt là đánh lén Tần Ninh thế này.

“Đánh lén sao? Có tác dụng không chứ?”

Chỉ trong chớp mắt, khi Tần Ninh còn đang dùng cây côn mảnh tấn công, chống trả mười mấy người trước mặt, thì đột nhiên, hắn xoay người, cây côn mảnh tuột khỏi tay.

Một tiếng keng vang lên, đầu cây côn mảnh đập vào mũi thương.

Một lực đàn hồi mạnh mẽ lan ra, Thẩm Thừa Phong chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị nứt ra, máu tươi ròng ròng, trường thương tuột khỏi tay.

Nhưng Tần Ninh vẫn không hề dừng lại.

Hắn thúc đẩy cây côn, lao thẳng về phía trước. Tiếng leng keng lại một lần nữa vang lên, cây côn chạm vào trường thương, sau đó, một tiếng cười khúc khích bất ngờ vang lên.

Cán cây trường thương lướt qua cánh tay Thẩm Thừa Phong, cắm vào tim lão ta.

Máu tươi tuôn ra, sắc mặt Thẩm Thừa Phong tái nhợt, lão ta phun ra một ngụm máu, cả người đã hoàn toàn chết lặng, không thốt ra lời.

“Khụ khụ…”

Khóe miệng mấp máy, Thẩm Thừa Phong muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên được tiếng nào.

“Trưởng tộc!”

“Trưởng tộc!”

Tròng mắt của hai anh em Thẩm Thừa Long và Thẩm Thừa Vân long lên sòng sọc, nhìn về phía Tần Ninh, sát khí dâng trào.

Tần Ninh giao đấu đã lâu, linh khí của hắn không thể nào dồi dào như cũ được.

“Làm thịt hắn!”

Hai anh em này bất chấp tất cả, lao về phía Tần Ninh.

“Vẫn muốn chết sao?”

Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, thu lại cây côn.

Lúc này, linh khí ngưng tụ thành một sợi tơ thông qua cây côn.

Sợi tơ đó giống như sợi chỉ mà phụ nữ dùng để khâu áo, mảnh như tơ nhện, nhưng lúc tách rời khỏi cây côn, sợi tơ đó lại phân chia thành nhiều sợi.

Nó hóa thành những sợi chỉ, ngay lúc này, chúng tỏa ra khắp các phương hướng.

Tiếng xé gió vang lên, trong không khí xung quanh đều là âm thanh bùng nổ.

Những võ giả bị sợi tơ xuyên qua cứng đờ cả người, không cách nào động đậy nhúc nhích được.

Ngay cả cơ thể của hai người Thẩm Thừa Long và Thẩm Thừa Vân cũng bị điều khiển, không cách nào cử động được.

Sao lại thế này?

Không chỉ tất cả mọi người trong Thẩm gia đều sững sờ, mà ngay cả hộ vệ của Tần gia cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!

“Sai lầm lớn nhất của Thẩm gia các ngươi chính là không biết phân biệt phải trái, cấu kết với Sở gia, Lăng gia làm việc xấu!”

“Sỉ nhục Tần gia ta, chết không hết tội!”

Bóng dáng Tần Ninh lóe lên mấy lượt, gậy gỗ đi tới đâu, máu tươi phun ra tới đó. Từng người đều như bị thi triển thuật định thân, cơ thể không thể nhúc nhích, từng người một ngã xuống đất.

Lúc này, mọi người trong Thẩm gia giống như đám cừu non mang tội, bị giết chết từng người một.

Tần Ninh mặc áo trắng nhưng không nhuốm chút máu, trông thật tao nhã.

Đây… có còn là võ giả cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn hay không?

Không ai có thể tưởng tượng nổi tại sao Tần Ninh có thể làm được đến trình độ này!

Thở ra một hơi, lúc này Tần Ninh mới dừng lại.

“Ninh ca, huynh không sao chứ?”, Tần Hâm Hâm vội vàng chạy tới.

“Không sao!”

Tần Ninh quơ quơ cây côn mảnh trong tay, cười nói: "Chính chủ vẫn chưa xuất hiện nữa mà!"

"Đám người này..."

“Do nhìn thấu được Mệnh Môn của bọn họ mà thôi!”

Tần Ninh dửng dưng nói: “Mệnh Môn là yếu điểm của võ giả, chỉ cần bị nhìn thấu, cho dù có là võ giả cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn cũng chẳng đáng sợ nữa”.

Tuy Tần Ninh nói nhẹ nhàng, nhưng Mệnh Môn của võ giả sẽ không phơi bày trước mặt kẻ thù hoặc nói cho ngươi biết, đâu dễ để nhìn thấy như vậy.

Nhưng nhìn động tác của Tần Ninh, quả thực rất dễ để nhìn ra được.

Tần Hải cũng gật đầu.

“Được rồi, đừng tụ tập ở đây nữa!”

Tần Ninh cười nhạt: "Chính chủ e là đã đến rồi!"

Tần Ninh vừa dứt lời, không lâu sau, bầu trời vốn đang hửng sáng lại kéo mây đen.

Sắc trời lúc này dần chuyển tối.

"Trời tối rồi..."

Tần Ninh tự lẩm bẩm một tiếng, nắm chặt lòng bàn tay, cười mãn nguyện: "Trời mưa to gió lớn, thật hợp để giết người..."

Tiếng vó ngựa dần dần vang lên vào lúc này.

Vốn đang là ban ngày nhưng trong toàn bộ thành Lăng Vân lại không có ai đi lại trên đường phố.

Chỉ có ba tốp người ngựa lần lượt đi tới từ ba hướng.

Lăng gia- Lăng Thế Thành!

Sở gia- Sở Sơn Hà!

Lâm gia- Lâm Chiến Thiên!

Ba người dẫn đầu đội hộ vệ tinh nhuệ của ba gia tộc lớn đang từ ba hướng đông – tây – nam, chầm chậm tiến về phía Tần gia.

Lần này, bốn cửa thành đều bị phong tỏa, bọn họ vốn không lo người của Tần gia chạy thoát.

Hơn nữa, những ngày này, bọn họ đã chờ đợi ở xung quanh thành Lăng Vân, chỉ cần là người họ Tần chạy ra khỏi thành Lăng Vân thì đều sẽ bị thủ tiêu.

Mà bây giờ, chính là bước diệt tộc cuối cùng!

Tiêu diệt tộc họ Tần!

Hộ vệ của ba đại gia tộc đều đã xuất phát.

Tiếng vó ngựa rung chuyển từng con phố.

Trong tốp hộ vệ tinh nhuệ của ba đại gia tộc, mỗi gia tộc có ít nhất một ngàn người đang ùn ùn kéo đến.

Mọi người ở thành Lăng Vân đều đã hiểu rõ, hôm nay, trong thành Lăng Vân, một sự việc thay trời đổi đất sắp xảy ra.

Hủy diệt Tần gia, có thể nói là chuyện chắc như ván đã đóng thuyền!

Thật đáng tiếc cho Tần Thương Sinh cùng với đứa con cưng Tần Ninh của Tần gia.

Nhưng tiếc thì tiếc, không ai đứng ra bênh vực Tần gia.

Đây là cuộc đọ sức giữa bốn đại gia tộc, bọn họ vốn không đủ tư cách tham gia.

Bên ngoài cổng Tần phủ, ba con đường lớn dẫn ra ba hướng.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ ràng, tạo cho người ta cảm giác áp bức vô cùng nặng nề, giống như tiếng trống trận, càng lúc càng gấp gáp khiến người ở bên trong Tần phủ đều hoang mang lo sợ.

Trong Tần phủ, phụ nữ, người già, trẻ em đều hoang mang sợ hãi.

Tần Ninh nhìn mọi người, trên mặt hiện lên nụ cười.

“Các vị!”

Tần Ninh mở miệng nói: "Tai vạ này là do Tần Ninh ta mà ra, vì vậy, theo lý nên để Tần Ninh ta giải quyết!"

"Sau ngày hôm nay, Tần gia sẽ là gia tộc lớn nhất thành Lăng Vân, sẽ không còn Lăng gia hay Sở gia nào nữa cả!”

Nghe được những lời này, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán.

Lời nói của Tần Ninh thật khiến lòng người rung động.

Hiện giờ có thể nói là sắp xảy ra họa lớn nhưng Tần Ninh lại có tâm thái giống như trời đang ban phước lành.

“Tam công tử!”

Một người phụ nữ bước ra, nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Chúng ta thật sự có thể thắng sao?”

“Đương nhiên!”

Tần Ninh còn chưa lên tiếng, Tần Hâm Hâm đã lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, dõng dạc nói: “Có Ninh ca ở đây, Tần gia sẽ không sụp đổ! Các huynh đệ nhà họ Tần, đã đến lúc chúng ta để đám người của Lăng gia nhìn rõ, con cháu Tần gia chúng ta trung nghĩa chính trực như thế nào!”

“Đúng vậy!”

Một đệ tử Tần gia đột nhiên hét lên: “Ban đầu vốn là Tinh Môn của tam thiếu gia bị tước đoạt, thế nhưng đám người Lăng gia lại ỷ thế ức hiếp người khác!”

Đám đông lập tức trở nên phẫn nộ.
Chương 48: Binh đến trước cửa

Lúc đầu, cha con Lăng Thế Thành nói rằng, Tần Ninh đã xúc phạm Lăng Phi Phi, vì vậy mới khiến cho Lăng Thế Thành tức giận ra tay, phế đi Tinh Môn của Tần Ninh.

Nhưng hiện giờ thì sao?

Lăng Thiên mang Tinh Môn trong người lại đột nhiên rời khỏi thành Lăng Vân, tiến vào học viện Thiên Thần. Không chỉ như vậy, Sở Ngưng Thi cũng theo Lăng Thiên rời đi, cộng thêm việc Sở gia liên thủ với Lăng gia.

Đúng sai thế nào nhìn thôi cũng nhận ra được ngay!

Lăng gia đã sỉ nhục Tần gia đến mức này.

Bây giờ bọn họ đang đứng trên vách núi, chỉ cần lùi thêm một bước thì sẽ biến thành bị thịt nát xương tan.

“Ta nguyện ý đi theo Tam thiếu gia, cùng tắm máu kẻ địch!”

“Ta cũng nguyện ý!”

Hàng ngàn hộ vệ Tần gia đều chắp tay chờ lệnh.

“Được!”

Tần Ninh gật đầu, nhiệt huyết chảy trong lòng, bùng cháy.

Mặc dù lần này, Lăng gia, Sở gia và Lâm gia liên hợp với nhau cũng không hề khiến hắn cảm nhận đó là nguy cơ, nhưng sự đoàn kết trên dưới một lòng của Tần gia- loại tình thân gắn kết này lại khiến người ta cảm thấy rất phấn khích.

“Nhóc con, xem ra việc loại bỏ khối u ác tình khiến thực lực tổng thể của gia tộc bị tổn hại, nhưng… đúng là đã trở nên đoàn kết hơn!”, Tần Hải nhìn Tần Ninh cười nói.

“Đó là tất nhiên!”

“Không thể... để một con sâu làm rầu nồi canh, phải không?”

Tần Ninh nhìn ánh mắt lấp lánh của mọi người, cười nói: “Nếu đã như vậy, các vị, chúng ta hãy... chiến đấu hết mình nào!”

“Chiến đấu hết mình, chiến đấu hết mình…”

Trong tích tắc, nhiệt huyết trong mọi người bùng cháy.

Chuyện liên quan đến sống chết được mất của Tần gia, trong lòng bọn họ đã ôm quyết tâm liều chết.

Đúng lúc này, ngoài cổng Tần gia, máu tươi còn chưa khô thì một đoàn người đã vây đến.

Lăng Thế Thành cưỡi ngựa nhìn về phía cổng lớn Tần gia.

“Lăng huynh, xem ra Thẩm huynh vẫn chưa đủ thận trọng!”

Sở Sơn Hà cười ha ha nói: “Thế thì phen này ba đại gia tộc chúng ta không chỉ chia nhau mỗi Tần gia!”

“Hừ, chia Tần gia và Thẩm gia chỉ là thứ yếu!”

Lăng Thế Thành lạnh lùng nói: “Tên nhãi Tần Ninh kia chết là cái chắc!”

“Đúng vậy!”

Lúc này, Lâm Chiến Thiên vô cùng tức giận.

Ba người con của ông ta đều bị Tần Ninh giết chết.

Ông ta không ngờ rằng, sau Tần Ninh trở về từ dãy núi Lăng Vân thì lại to gan đến như vậy, dám trực tiếp giết chết Lâm Ngọc Uyên.

Ông ta càng không ngờ Lâm Ngọc Uyên có thực lực cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn mà lại bị Tần Ninh giết chết.

“Nếu đã như vậy, còn phí lời làm gì nữa?”

Lăng Thế Thành lại nói: “Ban đầu ta có thể phế đi Tinh Môn của tên nhãi ranh này thì giờ, ta cũng có thể giết chết hắn”.

“Được, Tần gia và Thẩm gia tất nằm trong tay ba gia tộc lớn chúng ta!”

Ba người bọn họ đều vô cùng hăm hở.

Két một tiếng, cổng lớn của Tần phủ lại một lần nữa mở ra.

Trên tường viện, hàng loạt bóng người đứng vững vàng.

Ngoài cổng lớn, từng bóng người lần lượt hiện ra, ngay ngắn và đồng nhất.

Cuối cùng, bóng dáng quen thuộc đó cũng bước ra.

Áo trắng sạch sẽ, ánh mắt trong veo.

Tần Ninh đi ra, khóe miệng nhếch lên, giọng nói bình thản: “Ba vị trưởng tộc, nhiều ngày không gặp, các vị đang làm gì thế?”

Nghe được những lời này, Tần Hâm Hâm và Tần Hải cùng những người khác đều ngớ người.

Tên nhóc này, lại là câu đó…

“Tần Ninh, đừng ba hoa ở đây nữa!”

Sở Sơn Hà cười nói: “Tần gia của ngươi đã đến bước đường cùng rồi! Đừng nói là ngươi đang cho rằng dựa vào mấy ngàn người nhỏ bé của Tần gia là có thể chống lại cuộc tiến công của ba đại gia tộc chúng ta đó chứ?”

“Vậy à…”

Nụ cười trên miệng Tần Ninh dần dần biến mất.

Vì đối phương đã lộ mặt thật nên cũng không cần phải đôi co nữa.

“Nói như vậy, các ông cũng có cùng một mục đích với Thẩm Thừa Phong”.

Tần Ninh cười nói: “Nhưng mà, kết cục của Thẩm Thừa Phong, các người cũng nhìn thấy rồi đấy!”

“Hừ, tên vô dụng Thẩm Thừa Phong kia chẳng qua chỉ mới đạt đến cảnh giới cửa thứ tám, làm sao có thể đem so với chúng ta được?”

Sở Sơn Hà đột nhiên lên tiếng, khí thế toàn thân lộ rõ.

Cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn!

Lúc này, mọi người trong Tần phủ cảm thấy tim mình rơi vào vực sâu

“Nhãi ranh Tần Ninh, đừng nói ngươi vẫn cho rằng chúng ta vẫn ở cảnh giới cửa thứ tám giống như cha ngươi chứ?”

Lâm Chiến Thiên cũng cười lạnh lùng nói.

Lâm Chiến Thiên cũng đã đạt đến cảnh giới cửa thứ chín rồi!

Vào lúc này, trong Tần phủ, mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Ba đại cường giả cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, làm sao bọn họ đối phó được?

“Chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn nhãi nhép mà thôi!”

Nhưng chính vào lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên.

Tần Ninh bước lên phía trước, nhìn về phía ba người bọn họ, nói: “Nào nào nào, ba ông già hồi xuân, xuống ngựa chịu chết đi!”

Nghe được những lời này của Tần Ninh, tất cả mọi người đều xây xẩm.

Không phải Tần Ninh bị điên rồi chứ?

Đó là ba vị cao thủ cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn đấy.

Trong cảnh giới Thiên Môn, mở ra ấn đường Thiên Môn, không ngừng hấp thu linh khí. Linh khí tụ tập đến một mức độ nhất định là có thể ngưng tụ linh hải, đạt tới cảnh giới Linh Hải.

Võ giả cảnh giới Thiên Môn không chỉ có thực lực và tốc độ tăng vọt gấp mấy lần, mà năng lực tư duy, phản ứng, v.v... cũng tiến bộ rất lớn.

Điểm quan trọng chính là Thiên Môn mở ra, có thể không ngừng hấp thu linh khí theo số linh khí tản đi, có thể nói là dòng chảy ổn định, không đứt đoạn.

Cho dù Tần Ninh có thiên phú hơn người cũng chỉ ở cảnh giới cửa thứ tám mà thôi.

Cảnh giới cửa thứ tám so với cảnh giới cửa thứ chín, thật sự rất khó vượt qua!

Nhưng giờ phút này Tần Ninh không chút lo lắng, ngược lại còn lớn tiếng nói:

“Ngu dốt!”

Lăng Thế Thành mở miệng nói: “Nếu như ta đã có thể tước đoạt Tinh Môn của ngươi thì ta cũng có thể tước đi mạng sống của ngươi!”

Hai chân thủ thế, cơ thể Lăng Thế Thành bay lên cao, lao thẳng về phía Tần Ninh.

“Đã bỏ lỡ một cơ hội, cả đời này của ông sẽ không có cơ hội nào nữa đâu!”

Tần Ninh khẽ cười, tay không tấc sắt, trực tiếp xuất chiêu.

“Cùng lên đi, giết chết tên tiểu tử này!”

Lúc này, hai người Sở Sơn Hà và Lâm Chiến Thiên cũng phi thân lên.

“Lăng Thế Thành, đồ chó già nhà ngươi, đúng là không biết xấu hổ!”

Nhưng vào lúc này, một giọng nói hùng hồn vang vọng ra ngoài cửa Tần phủ.

Bên trong cổng lớn của Tần phủ có hai bóng người lần lượt bước ra.

“Trưởng tộc!”

“Nhị gia!”

Mọi người trong Tần gia nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền phấn khởi reo hò.

Nói thế nào thì Tần Thương Sinh cũng là trưởng tộc của Tần gia, là trụ cột của Tần gia. Giờ đây ông ấy đã xuất đầu lộ diện, Tần gia giống như được uống một viên thuốc trấn an.

“Tần Thương Sinh, cuối cùng ngươi cũng chịu ra rồi!”

Lăng Thế Thành chế nhạo: “Ta còn tưởng rằng ngươi bị dọa sợ đến mức chỉ có thể sai con trai ngươi thay mình xuất chiến chứ!”

“Sợ? Dựa vào ngươi, vẫn chưa đủ dọa được ta!”

Tần Thương Sinh vừa dứt lời, ba người Lăng Thế Thành, Sở Sơn Hà và Lâm Chiến Thiên cùng nhìn nhau cười.

“Xem ra khả năng khoác lác của con trai ngươi là được thừa hưởng từ ngươi!”

“Vậy sao?”

Tần Thương Sinh nắm chặt hai tay, hơi thở uy nghiêm lập tức tản ra.

Cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn!

Tần Thương Sinh cũng đã đạt đến cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.

Không chỉ Tần Thương Sinh, lúc này khí thế Tần Viễn Sơn tỏa ra cũng là cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.

Chỉ trong nháy mắt, Tần gia lại xuất hiện hai cường giả cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.

Tần Thương Sinh giễu cợt: “Có phải là khoác lác hay không, Lăng Thế Thành, giờ ngươi sẽ biết ngay thôi!”

Dứt lời, Tần Thương Sinh bước tới tóm lấy Lăng Thế Thành.

“Cha, vậy không hay đâu!”

Tần Ninh ngăn cản phụ thân, nói: "Lăng Thế Thành là của con, cha đừng giành với con!"

“Nhóc ranh này…”

Nghe vậy, Tần Thương Sinh cười mắng: “Giờ là lúc nào rồi, con vẫn còn ở đây đùa với ta!”

“Con không có đùa, mối thù tước đoạt Tinh Môn đương nhiên không thể quên được!”

“Đủ rồi!”

Lúc này Lăng Thế Thành đã rất tức giận.

Đáng chết!
Chương 49: Cường giả cảnh giới Linh Hải

Lăng Thế Thành bước lên trước, hét lên: “Hôm nay, hai cha con các ngươi sẽ cùng nhau xuống suối vàng!”

“Vậy sao?”

Tần Ninh lại cười: “Ta thì hy vọng có thể tiễn ông và con trai ông cùng xuống suối vàng, đáng tiếc... hắn ta không ở đây, không thể để cho hai người đi cùng nhau được rồi!”

“Nhưng ông có thể suy nghĩ một chút, có thể đợi con trai mình trên đường đến suối vàng!”

Tần Ninh vừa dứt lời, bóng người lóe lên, tốc độ cực kỳ nhanh, xông thẳng về phía Lăng Thế Thành.

Lăng Thế Thành tức đến mức sắp nổ tung phổi.

Tần Ninh mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà dám khiêu khích lão ta.

“Nếu hôm nay ta không thể tự tay giết ngươi thì nửa đời của Lăng Thế Thành ta đây không phải sống vô ích hay sao!”

“Nói như thể nửa kiếp này của ông không vô ích vậy!”

Ầm...

Hai bóng người lập tức đối đầu nhau.

“Tần Thương Sinh, từ lâu ta đã muốn lĩnh giáo Sư Hống Vương quyền của ngươi rồi, hôm nay, hai ta hãy cùng phân cao thấp!”

Đúng lúc đó, Sở Sơn Hà xông ra chém giết.

Đương nhiên lão ta có thể nhìn ra chắc chắn Tần Ninh không phải là đối thủ của Lăng Thế Thành.

Bây giờ chỉ cần kìm chân Tần Thương Sinh thì không ai có thể giúp Tần Ninh được. Đến khi Lăng Thế Thành giết được Tần Ninh, ba đấu hai, Tần gia cũng sẽ diệt vong.

“Hừ, Sở Sơn Hà, ta và ngươi có giao tình mấy chục năm, vậy mà... không ngờ ngươi lại liên hợp với Lăng gia đối phó Tần gia ta!”

Tần Thương Sinh tức giận.

“Hôm nay, ta sẽ giết ngươi, để bù đắp cho con trai ta!”

Hai tay Tần Thương Sinh nắm chặt thành quyền, ông ấy rống to từng tiếng.

Còn hiện giờ, Tần Viễn Sơn đang giao đấu với Lâm Chiến Thiên.

Hộ vệ của tam đại gia tộc xông thẳng đến phủ đệ của Tần gia.

Hiện giờ Tần Ninh và Lăng Thế Thành đang chém giết nhau, trở thành một cuộc hỗn chiến.

Một vài tên không có mắt lại gần liền bị một đấm của Tần Ninh đấm bay.

Hắn đạt tới cảnh giới cửa thứ tám, chỉ riêng sức mạnh của cơ thể đã đạt đến sức mạnh ba trăm mã lực, còn khủng khiếp hơn cả sức mạnh hai trăm mã lực của cảnh giới cửa thứ chín.

Có thể nói rằng, sau khi được linh khí tưới nhuần, cơ thể của Tần Ninh không có gì khác biệt gì nhưng thậm chí còn mạnh hơn so với võ giả cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.

Võ giả cảnh giới cửa thứ bảy, cửa thứ tám bình thường càng không đáng để nhắc đến!

Hiện tại, sát khí của Tần Ninh ngày càng nồng đậm.

Lăng Thế Thành lại cực kỳ ngạc nhiên.

Tần Ninh thật sự là cảnh giới cửa thứ chín Kinh Môn sao?

Nhưng sức mạnh lão ta cảm nhận được từ cơ thể Tần Ninh không chỉ có như vậy!

Đây thật sự là điều mà không ai tưởng tượng được!

“Cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, ông chỉ có từng ấy năng lực thôi sao?”

Hai nắm đấm của Tần Ninh tạo ra gió, Hổ Gầm Long Ngâm quyền kết hợp với Cương Phong linh thể quyết, kết hợp tấn công và phòng thủ, Lăng Thế Thành không thể tìm được sơ hở của hắn.

“Tên tiểu tử thối...”

Lăng Thế Thành cũng tức giận không thôi.

Lão ta cố gắng tấn công bất cứ bộ phận nào của Tần Ninh nhưng từ đầu đến cuối. phòng ngự của hắn không hề rối loạn. Dường như Tần Ninh không hề lo lắng lão ta sẽ tấn công vào bất cứ vị trí nào.

Chẳng lẽ tên nhóc này không có Mệnh Môn?

Không thể nào!

Chỉ cần là võ giả cảnh giới cửa thứ chín thì sẽ có Mệnh Môn, nơi phòng ngự yếu nhất nằm ở Mệnh môn.

Tần Ninh không thể nào không có Mệnh Môn được!

Lăng Thế Thành vung bàn tay lên, một thanh trường đao liền xuất hiện trong tay.

“Tiểu tử, là do ngươi ép ta!”

Lão ta đã bị Tần Ninh chọc điên rồi.

“Ẩn Đao quyết!”

Lăng Thế Thành khẽ quát, hai tay nắm chặt đao, chém thẳng về phía Tần Ninh.

Keng...

Tần Ninh giơ cây côn gỗ lên trước mặt, hai tay nắm chặt cây côn, một sức mạnh khổng lồ lập tức chém thẳng xuống.

Nhưng đúng lúc đó, Tần Ninh đã nắm bắt được khởi nguồn của sức mạnh đó, hai tay hắn giơ lên.

Một lực phản kích mạnh hơn đánh đến bên trong cơ thể Lăng Thế Thành.

Một tiếng ầm vang lên, khuếch tán từ trong cơ thể Lăng Thế Thành ra, sắc mặt lão ta trắng bệch, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Lăng Thế Thành là võ giả đã bước vào cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn từ rất lâu.

Còn Ẩn Đao quyết có thể nói là đao quyết nổi tiếng của Lăng Thế Thành, phàm quyết cực phẩm, uy lực không ai có thể cản nổi, chưa có ai dám dũng cảm đón thẳng lấy một đao này của Lăng Thế Thành!

Nhưng Tần Ninh không chỉ đỡ lấy mà còn đẩy lùi Lăng Thế Thành.

Đùa gì vậy hả!

“Ngươi...”

Lăng Thế Thành còn chưa nói xong một câu, trong yết hầu đã dâng lên vị ngọt tanh rồi phun ra một ngụm máu tươi.

“Tốt nhất là ông đừng nói chuyện!”

Tần Ninh thu lại cây côn, cười nói: “Giữ hơi đi, để xuống dưới đó còn nói chuyện với con trai mình!”

Tần Ninh vừa nói ra những lời này, sắc mặt Lăng Thế Thành đã tái nhợt.

“Ngươi...”

Miệng đầy bọt máu, hiện giờ, Lăng Thế Thành không thể không thừa nhận mình thật sự không phải đối thủ của Tần Ninh.

Trong lòng lão ta đột nhiên dâng lên cảm giác hối hận, ngày đó, đáng ra lão ta nên giết chết Tần Ninh.

Để đến ngày hôm nay sẽ không xảy ra những tai họa này.

“Ông hối hận rồi đúng không?”

Tần Ninh tao nhã nói: “Khi đó, ông không giết ta là vì ông biết, Tần gia sẽ không khai chiến với Lăng gia chỉ vì ta đúng không?”

“Thế nhưng, cái ngu của ông là đã coi thường Tần Ninh ta!”

Vừa dứt lời, Tần Ninh không nói nhiều, bóng người lóe lên, hai tay nắm thành đấm, tấn công.

Một quyền này chắc chắn có thể giết chết Lăng Thế Thành!

Ầm...

Đột nhiên, một sức mạnh cuồng bạo lan đến.

Một luồng nội kình dồi dào truyền ra trên mặt đất, các võ giả trong vòng mười mét xung quanh Tần Ninh và Lăng Thế Thành đều bị đánh văng ra.

“Hửm?”

Tần Ninh lùi về sau, khẽ híp mắt lại, nhìn về phía trước. Hiện giờ, trước mặt Lăng Thế Thành xuất hiện một bóng người.

“Hóa ra là có người giúp đỡ!”

Tần Ninh lắc bàn tay hơi tê của mình, nhìn người vừa đến.

Đó là một người đàn ông mặc trường bào màu vàng, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, thân thể uy vũ, tạo cho người khác có cảm giác đặc biệt cường thế.

“Lăng huynh, xin lỗi, ta đến muộn rồi!”

Người đàn ông đó nhìn Lăng Thế Thành, áy náy cười.

“Nếu như huynh đến chậm một chút nữa, e rằng đã đến nhặt xác của ta rồi!”, Lăng Thế Thành vẫn chưa hết sợ hãi, vẻ mặt cực kỳ khiếp đảm.

Vừa rồi, lão ta đã suýt chết!

“Đây chính là thiếu niên đó sao?”

Người đàn ông mặc trường bào màu vàng nhếch miệng cười nói: “Cảnh giới cửa thứ ba Kinh Môn mà có thể ép Lăng huynh đến mức này, xem ra trong cơ thể chắc chắn có bí mật gì đó rồi!”

“Nếu đã vậy thì ta sẽ thay Lăng huynh giải quyết người này!”

Người đàn ông mặc trường bào khẽ cười rồi cực kỳ lạnh lùng nói.

“Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng một mà cũng dám ở đây ra vẻ oai phong sao?”

Tần Ninh lại đột nhiên nói.

Cái gì?

Cảnh giới Linh Hải tầng một?

Lúc này, mọi người ai cũng sững sờ.

Hai phe giao chiến cũng đã dừng lại.

“Ngươi là...”

Tần Thương Sinh đến bên cạnh Tần Ninh, nhìn người đàn ông trước mặt.

“Thành chủ thành Bắc Hoang, Hoang Ngọc Trạch!”

Hoang Ngọc Trạch!

Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt của vài người thay đổi.

Thành Bắc Hoang cách thành Lăng Vân không xa, cũng có thể coi là hàng xóm.

Điều duy nhất không giống chính là thành Bắc Hoang và các khu vực dưới quyền quản lý có nhân khẩu hàng triệu nhưng Hoang gia là kẻ thống trị duy nhất.

Bởi vì gia chủ của Hoang gia - Hoang Ngọc Trạch là một cường giả cảnh giới Linh Hải hàng thật giá thật.

Về võ giả cảnh giới Linh Hải, khi cửa thứ chín, linh khí đạt đến một mức độ khủng khiếp, dần dần sẽ ngưng tụ thành chín linh hải ở chín cửa của võ giả, toàn là linh khí dồi dào.

Thế nên, cảnh giới Linh Hải chia thành chín tầng, tầng một có thể nói là một vùng trời mới.

Đây chỉ là sức mạnh bộc phát linh khí trong Linh Hải, thêm cả uy lực của Linh quyết... dù có là mười võ giả cảnh giới cửa thứ chín cũng không phải đối thủ.
Chương 50: Tốt nhất là cùng lên đi

Hiện tại, đám đông chỉ cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập.

Rất nhiều người ở đây lần đầu tiên nhìn thấy võ giả cảnh giới Linh Hải.

Tần Thương Sinh cũng khẽ nhíu mày, nhìn Tần Ninh, nhỏ giọng nói: “Để cha không tuyệt tử tuyệt tôn, con đi trước đi!”

“Đi?”

Tần Ninh khẽ nở nụ cười: “Cha, cha không tin con trai đến mức này sao? Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng một thôi mà, cũng không nhất thiết phải đi đâu cả, chẳng qua chỉ hơi phiền phức chút thôi!”

Hả?

Vừa nói xong những lời này, hai người Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều giật mình.

Tần Ninh còn có cách sao?

Tần Ninh đột nhiên nhẹ giọng: “Chẳng lẽ cha quên rồi sao? Vị Cửu U Đại Đế đứng sau con...”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Tần Thương Sinh hiện lên một tia vui mừng.

Xem ra Tần Ninh vẫn còn có cách khác, nhưng rốt cuộc là cách nào thì tạm thời họ không thể biết được.

“Ha ha, Hoang Ngọc Trạch, xem ra ngươi bị coi thường rồi!”

Nhưng niềm vui trên khuôn mặt Tần Thương Sinh còn chưa lan ra, một tiếng cười lớn lại vang lên.

Giữa không trung, một bóng người xuất hiện trên nóc nhà, chỉ mất vài bước là đã đến trước mặt đám đông.

“Thanh huynh!”

Thấy người vừa đến, Lâm Chiến Thiên tỏ rõ vẻ vui mừng, rõ ràng vị Thanh huynh này chính là trợ thủ mà ông ta mời đến.

“Thanh Uyên, ngươi cũng đến tham gia sao?”

Thấy người vừa đến, Hoang Ngọc Trạch khẽ nhíu mày.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi.

Thanh Uyên! Trong phạm vi ngàn dặm, chỉ có một Thanh Uyên danh tiếng lẫy lừng, thành chủ thành Thanh Phong - Thanh Uyên.

Hơn nữa, theo lời đồn đại, người này cũng là một võ giả cảnh giới Linh Hải tầng một.

Lần này, sự xuất hiện của hai vị cường giả cảnh giới Linh Hải tầng một khiến cho tình thế của Tần gia lập tức thay đổi.

“Sao thế? Hoang Ngọc Trạch ngươi có thể đến còn ta không thể đến sao?”

Thành chủ Thanh Uyên mặc một trường sam màu xanh, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Ninh.

“Lâm Chiến Thiên, chỉ một thiếu niên mười sáu tuổi lại có thể khiến cho ba gia tộc lớn các ngươi biến thành bộ dạng này?”

“Thanh huynh, ta nhờ huynh đến không phải để trêu đùa bọn ta đâu!”

“Ha ha...”

Thanh Uyên cười ha ha: “Nếu đã vậy, thì đừng phí lời nữa!”

Thanh Uyên dứt lời lại nhìn về phía Hoang Ngọc Trạch, cười nói: “Hoang Ngọc Trạch, ngươi lên hay là ta lên đây?”

“Các người... tốt nhất là cùng xông lên đi!”

Đúng lúc đó, một giọng nói điềm tĩnh vang lên.

Tần Ninh đứng đó, chắp hai tay ra sau, bình tĩnh nói: “Nếu không thì ta sợ các người sẽ không có cơ hội đâu, cùng nhau lên đi, như vậy cũng thú vị hơn nhiều!”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở trước cổng Tần phủ đều cảm thấy bầu không khí như đông cứng lại.

Những lời vừa rồi là do Tần Ninh nói sao?

Tên nhóc này điên rồi à?

Đây là hai vị cường giả cảnh giới Linh Hải tầng một đó.

Cảnh giới Linh Hải, ngưng đọng một Linh Hải, linh khí tồn trữ gấp mười lần võ giả cảnh giới cửa thứ chín đó.

Hơn nữa, cường giả cảnh giới Linh Hải tu luyện linh quyết, sức tấn công có thể nói là khác một trời một vực so với võ giả cảnh giới cửa thứ chín.

Đây là một khoảng cách cực lớn, không phải một câu là có thể giải thích rõ ràng.

Trong cả đế quốc Bắc Minh, võ giả cảnh giới cửa thứ chín, cao thủ đạt đến cảnh giới Thiên Môn không ít, có thể nói trong một thành trì với một triệu nhân khẩu thì cũng có được mấy người.

Cả đế quốc Bắc Minh, ví dụ như trong thành Lăng Vân này cũng có ít nhất mấy ngàn người.

Võ giả đạt đến cảnh giới cửa thứ chín cũng có ít nhất mấy chục ngàn người.

Thế nhưng, võ giả đạt đến cảnh giới Linh Hải thì trong một thành trì mấy triệu nhân khẩu cũng chỉ có thể có một người.

Trong mắt đám võ giả cảnh giới cửa thứ chín, cảnh giới Linh Hải giống như thần long vậy, là kiểu thấy đầu không thấy đuôi.

Nhưng thái độ của Tần Ninh khiến mọi người hoài nghi, liệu có phải hắn không hề biết khái niệm cảnh giới Linh Hải hay không?

“Ninh Nhi, không được nói càn!”

Tần Thương Sinh không nói nên lời.

Ông ấy vốn cho rằng, Tần Ninh có cách gì để đối phó với hai vị cường giả cảnh giới Linh Hải, nhưng không ngờ, ý của Tần Ninh lại là để chính hắn ra mặt!

Đùa kiểu gì vậy hả?

Đây là cường địch cảnh giới Linh Hải đó!

“Con không đùa!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta bảo các người cùng lên là vì không muốn trễ nải thời gian thôi”.

“Không muốn trễ nải thời gian?”

Hoang Ngọc Trạch lạnh lùng cười.

“Được, hay lắm! Hôm nay, cho dù không phải Lăng Thế Thành mời ta đến nhưng gặp được ngươi bây giờ, ngươi chắc chắn cũng sẽ chết thôi!”

Vẻ mặt của Hoang Ngọc Trạch rất khó coi, rõ ràng người này đã rất tức giận.

Mặt khác, vẻ mặt của Thanh Uyên cũng không dễ nhìn.

Là nhân vật lớn cảnh giới Linh Hải, bọn họ chưa từng bị khinh thường như thế này.

“Muốn động vào con ta thì phải bước qua xác ta trước!”

“Tần Thương Sinh, ngươi đừng nhúng tay vào!”

Nhưng hiện giờ Sở Sơn Hà, Lâm Chiến Thiên sao có thể để Tần Thương Sinh giúp đỡ Tần Ninh được.

Hiện tại, Lăng Thế Thành cũng nuốt một viên đan dược, sắc mặt trở lại bình thường, tạm thời áp chế thương thế, lập tức liên thủ với Sở Sơn Hà và Lâm Chiến Thiên, xông về phía Tần Thương Sinh chém giết.

Cơ hội sống mà người Tần gia vừa nhìn thấy đã bị hai địch thủ cảnh giới Linh Hải dập tắt trong nháy mắt.

Hiện giờ Hoang Ngọc Trạch đã không quan tâm gì nữa, xông lên chém giết Tần Ninh.

“Hoàng Minh ấn, ấn thân!”

Hoang Ngọc Trạch tung ra một chưởng, linh khí trong tay tạo thành ấn kí, đập vào ngực Tần Ninh.

Một tiếng ầm vang lên, cơ thể Tần Ninh lui từng bước về sau.

“Hừ!”

Hoang Ngọc Trạch dừng lại.

Hoàng Minh ấn chính là linh quyết ấn mà ông ta tu luyện, cho dù là võ giả cảnh giới cửa thứ chín bị đánh trúng ấn ký này cũng sẽ chết.

Ông ta còn tưởng Tần Ninh có ba đầu sáu tay, không ngờ cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi giỏi khoác lác mà thôi.

“Trúng phải ấn ký của ta, tiểu tử, ngươi chết chắc!”

Hoang Ngọc Trạch chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói.

“Ông nói gì cơ?”

Đúng lúc đó, giọng nói của Tần Ninh lại đột nhiên vang lên.

“Ấn ký này của ông hơi yếu, muốn giết ta thì khó lắm!”

Cái gì!

Nhìn thấy Tần Ninh vẫn bình yên vô sự, Hoang Ngọc Trạch trợn to mắt.

Đây là linh quyết đó, là linh quyết mà ông ta đắc ý nhất, thành thục nhất, sức tấn công vô cùng bá đạo, Tần Ninh trúng chưởng này sao lại giống như... không có chuyện gì xảy ra?

Không thể nào!

Hoang Ngọc Trạch sao có thể biết được!

Cương Phong linh thể quyết mà Tần Ninh tu luyện chính là phàm quyết cực phẩm nhất đẳng. Mặc dù không phải linh quyết nhưng nó hoàn toàn dung hợp với cơ thể của hắn, chỉ cần thi triển linh thể quyết thì sức phòng ngự có thể tăng vọt.

Hơn nữa, không chỉ vậy, linh quyết này có thể hấp thụ một đòn tấn công nhất định, chuyển hóa thành năng lượng của mình.

Tần Ninh nhếch miệng cười, nhìn Hoang Ngọc Trạch, cũng không hề lo lắng.

“Sao nào? Có muốn thử thêm một ấn nữa không?”

“Ngươi...”

“Ha ha...”

Một tiếng cười đột nhiên vang lên, Thanh Uyên bước ra, cười nói: “Hoang Ngọc Trạch, xem ra cảnh giới Linh Hải của ngươi cũng hư ảo quá nhỉ”.

“Hừ!”

Hoang Ngọc Trạch không phục nói: “Nếu ngươi có thể giết chết hắn thì ngươi thử xem!”

“Được thôi!”

Thanh Uyên khẽ cười, khiến cho người khác có cảm giác đón gió xuân.

“Vậy thì ngươi thử đòn tấn công của ta xem!”

Bóng dáng Thanh Uyên lóe lên, xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh, tay trái nắm thành quyền, tay phải thành một chưởng, ngay lúc này đồng thời tung ra cả quyền lẫn chưởng.

Nhìn thấy cảnh này, Hoang Ngọc Trạch khẽ giật mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK