Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 986: Luyện Ngục Ma xuất hiện

Ngay sau đó, mũi tên vỡ tan.

Thân thể Uông Tồn Kiếm xuất hiện một vết rách, làn da nứt nẻ, nhưng vẫn chưa đổ máu.

Dường như hoa văn đã mơ hồ xuất hiện, tăng cường phòng ngự cho Uông Tồn Kiếm.

Giờ phút này, bất kể ai cũng đều nhìn ra.

Đòn tấn công của Tần Ninh đã mãnh liệt hơn rất nhiều.

Nhưng phòng ngự của Uông Tồn Kiếm cũng được tăng cường không ít.

Hoa văn bao trùm bên ngoài cơ thể, sắc mặt Uông Tồn Kiếm lạnh lùng.

“Càng ngày ta càng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp tại sao có thể làm được đến mức này”.

“Một khi đã như vậy thì thử đến đây tìm hiểu xem?”

Uông Tồn Kiếm nắm chặt hai tay.

Lúc này, hoa văn rời khỏi thân thể.

Hoá thành đao kiếm, được Uông Tồn Kiếm nắm trong tay.

Keng…

Ánh đao kiếm tản ra những vết nứt màu đen nồng đậm.

Từng đợt, từng đợt hoa văn bắn ra.

Tạo thành một đợt sóng không khí cường đại.

Giờ phút này, lực lượng toàn thân Tần Ninh chuyển động.

“Chém!”

Dứt lời, Uông Tồn Kiếm trực tiếp đánh tới.

Ầm…

Mặt đất rung chuyển, sóng không khí quét ngang mặt đất.

Trong nháy mắt, tiếng gầm rú truyền tới.

Mũi đao cùng ánh kiếm bổ thẳng về phía Tần Ninh.

Một cột sáng từ trên trời hạ xuống, nơi nơi đều xuất hiện vết nứt.

Cảnh tượng này làm cho mọi người không khỏi kinh hãi.

Dường như là Tần Ninh không thể ngăn cản được.

Khóe miệng Uông Tồn Kiếm xuất hiện nụ cười lạnh.

“Có vẻ rất đắc ý?”

Tần Ninh đột nhiên mở miệng.

“Đắc ý cái gì? Đắc ý là có thể phá vỡ được phòng ngự của ta sao?”

Tần Ninh bước đi trên không trung.

“Tự tin như vậy cũng không tốt”.

Dứt lời, Tần Ninh cầm trường cung lên, một mũi tên được ngưng tụ.

“Giết!”

Vút…

Một mũi tên được bắn ra.

“Vô dụng thôi, đừng lãng phí tâm tư nữa!”

Uông Tồn Kiếm cười nhạo, hai tay đan chéo ở trước ngực.

Keng một tiếng, mũi tên thất bại.

“Tiếp tục đi!”

Uông Tồn Kiếm cười nhạo nói: “Tiếp tục đến đi!”

“Tự tìm được chết!”

Tần Ninh cũng không nói lời vô nghĩa.

Hắn nâng tay lên, trường cung lại được kéo căng.

“Chém!”

Vút…

Một mũi tên lại được bắn ra.

Uông Tồn Kiếm cười ha ha nói: “Nhóc con, vẫn chưa từ bỏ ý định sao, ta đã nói rồi, vô dụng thôi…”

“Phải không?”

Tần Ning mỉm cười nói: “Ngươi chắc chắn?”

Vù…

Đúng lúc này, chỉ trong nháy mắt, khi mũi tên kia được bắn ra thì hàng loạt những mũi tên khác cũng dọc theo trường cung bay thẳng ra ngoài.

Khoảnh khắc ấy giống như là vô số mũi tên bay đến, hết lớp này đến lớp khác.

Mũi tên đầy trời, ầm ầm rơi xuống.

Giờ phút này, vô số mũi tên dàn ra thành một dải màu xanh như biển cả, che kín cả bầu trời, tạo thành một biển tinh thần.

Biển tên quay cuồng trong không khí.

“Giết!”

Một từ vừa dứt.

Biển tên đã phóng ra.

Lúc này, Uông Tồn Kiếm cảm thấy không thể nào tin được.

Một mũi tên không thể phá được phòng ngự của ông ta.

Nhưng hàng nghìn hàng vạn mũi tên thì sao?

Vút vút vút…

Trong nháy mắt, mũi tên che kín trời phóng tới.

“A…”

Cùng với tiếng kêu thảm thiết vang lên, trận tên này đã hoàn toàn bao phủ thân hình của Uông Tồn Kiếm.

Một vị cường giả cảnh giới Sinh Tử lục kiếp, trực tiếp mất mạng!

Lúc này, hai người Lý Nhàn Ngư và Tần Hải không khỏi trợn mắt, há hốc miệng.

Cảnh tượng này quá mức rung động, làm cho hai người bọn họ trong thời gian ngắn không kịp phản ứng.

“Đáng chết!”

Một âm thanh mắng chửi trầm thấp vang lên.

Độc Tu thánh sứ không nhịn được mắng một tiếng.

“Khốn kiếp, đã đánh giá thấp hắn rồi!”

Độc Tu thánh sứ chửi ầm lên.

Vút…

Một mũi tên xé gió lao đến.

Độc Tu thánh sứ nghiêng người tránh thoát.

“Đi cùng hắn ta đi!”

Tần Ninh hờ hững nói.

“Hừ, thằng quỷ họ Trần, bổn tọa thề, ta chắc chắn sẽ làm thịt ngươi!”

Độc Tu thánh sứ độc ác nói.

“Ngươi cường đại hơn so với hắn ta sao?”

Tần Ninh lạnh nhạt nói.

“Không có, nhưng mà…còn có thể tiếp tục chiến đấu thêm bao lâu?”

Độc Tu thánh sứ cười nhạo nói: “Phóng ấn đã sắp bị phá vỡ…”

Leng keng!

Một âm thanh bén nhọn đột nhiên vang lên.

Sợi dây xích sắt trói buộc thiết kiếm đã bị tháo mở.

Âm thanh ầm ầm vang lên.

Từng sợi xiềng xích bắt đầu vỡ nát.

Độc Tu thánh sứ cầm trên tay thanh trường kiếm, ông ta nhìn về phía Tần Ninh cười nhạo nói: “Biết phía sau là gì không?”

“Đại quân Ma tộc!”

Lời này vừa nói ra, đám người Vạn Khuynh Tuyết, Giang Bạch, Đạo Thiên Hành đều thay đổi sắc mặt.

Dưới lòng đất là Ma tộc!

Là sự tồn tại vô cùng khủng bố.

Nó sẽ xuất hiện sao?

“Điều này cũng không làm chậm trễ việc chém giết của ta!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì một mũi tên Tinh Thần đã được bắn ra.

Rầm…

“Khặc khặc…thật đúng là náo nhiệt!”

Một âm thanh nổ mạnh vang lên, vị trí của thiết kiếm bị nổ vỡ.

Một bóng người đi ra từ chỗ bị nổ tung, áo choàng màu đen bao phủ toàn thân khiến cho người ta không nhìn rõ hình dáng.

“Độc Tu, tại sao chỉ có một mình ngươi đến?”

Người mặc áo choàng đen nhìn thấy Độc Tu thánh sứ liền nhếch miệng cười, thanh âm khiến cho người ta không biết nên nói thế nào.

“Chước Diễm tế tự, vốn là hai người đến, nhưng đáng tiếc là một người đã chết rồi”.

“A?”

Người mặc đồ đen nhìn quanh bốn phía.

Cuối cùng, ánh mắt lão ta dừng lại trên người Tần Ninh.

“Vâng!”

Nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt Chước Diễm tế tự chợt loé.

Lúc này, mọi người mới nhìn thấy rõ thân hình dưới lớp áo choàng đen kia.

Dáng người cũng không khác gì người bình thường, áo choàng đen che kín thân thể làm cho người ta không thể nào nhìn rõ.

Nhưng khuôn mặt lộ ra kia lại vô cùng rõ ràng.

Sơ lược là một khuôn mặt màu nâu sẫm, đôi con ngươi cũng tản ra màu nâu sẫm.

Làn da trên khuôn mặt vô cùng thô ráp.

Hơn nữa, gương mặt lão ta còn có những hoa văn màu đen đan xen vào nhau, trông cực kỳ quái dị.

“Luyện Ngục Ma!”

Vạn Khuynh Tuyết thất thanh nói.

Luyện Ngục Ma!

Trong đại lục Vạn Thiên, nó là một trong năm nhánh của Ma tộc.

Không giống với Ma tộc Lục Tình kia, nhánh Luyện Ngục Ma là một nhánh của Ma tộc có được sự tự chủ.

Thậm chí, nếu xét ở một mức độ nào đó, Ma tộc Lục Tình và Ma tộc Hủ Cốt chẳng qua chỉ là một nhánh lệ thuộc vào Luyện Ngục Ma mà thôi.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Ninh nhìn thấy Luyện Ngục Ma.

Dù sao thì chín vạn năm trước, hắn vẫn chưa từng nghe nói đến tung tích của Luyện Ngục Ma.

“Là ai?”

“Nhanh như vậy đã quên ta rồi?”

Chước Diễm tế tự nhếch miệng cười, mặc dù là nói tiếng người, nhưng nghe vô cùng kỳ quái.

“Bản Nguyên Cửu U bị cắn nuốt, nhóc con, bây giờ nên trả lại rồi!”

“Đúng!”

Tần Ninh cũng đã nhớ ra.

Lúc trước hắn tiến vào trong tâm của đại lục, phát hiện ra căn nguyên của đại lục bị cạn kiệt là do có người quấy rối.

Bốn con rối cảnh giới Niết bàn tầng bảy cũng là do người nọ làm ra.

Không ngờ lại là người trước mắt.

“Chước Diễm tế tự?”

Tần Ninh nghe được xưng hô của Độc Tu đối với người kia thì không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ trong nhánh Luyện Ngục Ma, tế tự chỉ có cảnh giới Sinh Tử? Không thể không nói, điều này làm cho ta có chút thất vọng!”

Nghe được những lời này, Độc Tu hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi thì biết cái gì?”

“Chước Diễm tế tự chính là Cửu tế tự trong bộ tộc Luyện Ngục Ma, đứng hàng thứ chín!”

“Tám vị tế tự phía trước đều có thực lực cường đại!”

Nghe được những lời này, sắc mặt của Chước Diễm tế tự trở nên kỳ quái.

Tên khốn này…

Có biết nói chuyện hay không?

“Thì ra là lão Cửu!”

Tần Ninh hiểu rõ.

Tế tự thứ chín.

Cảnh giới Sinh Tử thất kiếp!

Nói như vậy thì tám vị phía trước có thể là cảnh giới Sinh Tử, hai cảnh giới Âm Dương, thậm chí là linh cảnh Vạn Nguyên, linh cảnh Quy Nhất…

Hoặc cũng có thể là Thiên Nhân!
Chương 987: Cửu tế tự Chước Diễm

"Tiểu tử, hôm nay gặp lại, xem ra chúng ta rất có duyên".

Chước Diễm tế tự khẽ hừ nói: "Đã như vậy thì Bản Nguyên Cửu U cũng nên trả lại cho bổn tọa!"

"Trả lại?"

Tần Ninh lắc đầu.

"Xin lỗi, ta đã hòa làm một thể với Bản Nguyên, e là không thể trả lại".

"Vậy thì chết đi!"

Chước Diễm tế tự bừng bừng sát khí.

Lúc này, trong thông đạo, từng bóng người không ngừng đi ra.

Các chiến sĩ Luyện Ngục Ma mặc áo giáp, hơi thở của cả đám đều cường đại.

Cảnh giới Niết Bàn "Tiểu tử, hôm nay gặp lại, xem ra chúng ta rất có duyên".

Chước Diễm tế tự khẽ hừ nói: "Đã như vậy thì Bản Nguyên Cửu U cũng nên trả lại cho bổn tọa!"

"Trả lại?"

Tần Ninh lắc đầu.

"Xin lỗi, ta đã hòa làm một thể với Bản Nguyên, e là không thể trả lại".

"Vậy thì chết đi!"

Chước Diễm tế tự bừng bừng sát khí.

Lúc này, trong thông đạo, từng bóng người không ngừng đi ra.

Các chiến sĩ Luyện Ngục Ma mặc áo giáp, hơi thở của cả đám đều cường đại.

Cảnh giới Niết Bàn.

Cảnh giới Sinh Tử.

Càng ngày càng nhiều.

Hơn nữa, nhóm người này không hề phân tán mà đứng yên ngay ngắn.

Hiển nhiên là đã được huấn luyện.

"Tiểu tử, không phải vừa nãy ngươi rất kiêu ngạo sao?"

Giờ phút này, Độc Tu thánh sứ cười gằn nói: "Muốn giết ta? Ngươi có năng lực này sao?"

Hiện tại trong lòng Độc Tu thánh sứ rất hả hê.

Không tồi!

May mà ông ta đã phá vỡ phong ấn trong này, còn Uông Tồn Kiếm đi ngăn cản đám người kia.

Ông ta không ngờ Tần Ninh lại có thể giết chết cảnh giới Sinh Tử lục kiếp như Uông Tồn Kiếm.

Nhưng bây giờ cũng chẳng sao.

Uông Tồn Kiếm chết thì chết.

Thông đạo đã mở ra.

Một nhóm quân đội Luyện Ngục Ma tiến vào.

Chắc chắn có thể phá vỡ lỗ hổng lần này.

Nhiệm vụ của ông ta coi như đã hoàn thành, không cần phải để ý những thứ này.

Tiếp theo là vị Cửu tế tự Chước Diễm có cảnh giới Sinh Tử thất kiếp này.

Chỉ cần đội quân mà Chước Diễm mang đến, trong mấy trăm người này có hơn trăm người là cảnh giới Sinh Tử.

Dù Tần Ninh có lợi hại thì cũng không thể ngăn cản được.

Hơn nữa, có vẻ Tần Ninh và Chước Diễm tế tự này có ân oán không nhỏ.

Vậy thì lại càng không cần ông ta phải quan tâm.

Chỉ cần xem diễn là tốt rồi.

Trên tay cầm kiếm U Khô, trong lòng Độc Tu thánh sứ đắc chí.

Uông Tồn Kiếm đã chết.

Nhưng ông ta không chết, lại còn chiếm được kiếm U Khô.

Kiếm này chính là pháp khí thượng phẩm.

Cho dù cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp nhìn thấy cũng sẽ thèm thuồng.

Hơn nữa, nghe nói là năm đó U Vương sử dụng.

Kiếm này có chứa hơi thở Vương Giả.

Cái gì là hơi thở Vương Giả?

Một luồng khí thế của cảnh giới Vương Giả.

Cường đại như cảnh giới Vương Giả, đứng ở nơi đó cho ông ta chém, ông ta cũng chém không chết.

Mà cảnh giới Vương Giả phóng ra một luồng hơi thở, ông ta lập tức phải quỳ!

Đừng nói là ông ta.

Dù là người âm thánh và người dương thánh có cảnh giới hai tầng Âm Dương cũng phải quỳ.

Vương Giả!

Chúa tể của đại lục Vạn Thiên, phất tay một cái, một tòa thành trì mười triệu dân cũng sẽ bị hủy diệt.

Đó là Vương chân chính!

Vô cùng cường đại, sâu không lường được!
Kiếm U Khô!

Là pháp khí thượng phẩm, thích hợp cho võ giả từ cảnh giới Sinh Tử thất kiếp đến cửu kiếp sử dụng.

Hơn nữa, còn là pháp khí thượng phẩm do Vương Giả từng sử dụng.

Uy lực kia...

Có thể biết là cường đại cỡ nào!

Lần này được lợi lớn!

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh lộ ra vẻ khinh thường, hoàn toàn không nhìn Độc Tu.

Trong mắt hắn, Độc Tu chính là một người chết.

Ánh mắt Tần Ninh dừng ở trên người Chước Diễm.

"Lần trước gặp phải mấy tên kia, cấp bậc quá thấp, không hỏi được tin tức gì, lần này mong đừng để ta thất vọng".

Tần Ninh nhìn về phía Chước Diễm, khẽ cười nói: "Năm nhánh Ma tộc tiến vào đại lục Vạn Thiên bằng cách nào?"

"Ta nghĩ với năng lực và thủ đoạn của bọn họ, không có năng lực phá vỡ không gian đến nơi này".

"Hơn nữa, tiến vào tâm trái đất cũng không phải mặt đất, còn muốn tốn sức phá vỡ tâm trái đất, đi thông tới mặt đất, mất nhiều hơn được".

"Nói thật là khiến ta rất ngạc nhiên!"

Nghe thấy những lời này, Chước Diễm nhếch miệng mỉm cười, âm thanh thê lương.

"Xem ra ngươi biết rất nhiều về tộc của ta, nhưng ngươi không cần phải biết những chuyện này".

"Sớm muộn gì tộc của ta cũng sẽ bước vào đại lục Vạn Thiên, chung quy nơi này sẽ là địa bàn của chúng ta!"

"Người chết thì không cần biết nhiều như vậy".

Chước Diễm tế tự nhếch miệng cười.

Giờ phút này, vẻ mặt Tần Ninh bình tĩnh.

Bây giờ đám người Vạn Khuynh Tuyết lui trở lại.

"Tần Ninh, có dời đi không?"

Vạn Khuynh Tuyết nghiêm túc nói: "Một nhóm Luyện Ngục Ma, trong chín đại tế tự, Cửu tế tự yếu nhất, nhưng vài vị tế tự khá lại cực kỳ cường đại, trưởng tộc cũng sâu không lường được".

"Chúng ta vẫn nên rút lui mới tốt".

Nghe vậy, khóe miệng Chước Diễm tế tự giật giật.

Vừa ra đã bị hết người này đến người khác chê yếu.

Thật mất mặt!

Dù sao lão ta cũng là cảnh giới Sinh Tử thất kiếp!

Cảnh giới Sinh Tử thất kiếp ở đại lục Vạn Thiên đã thuộc vào hàng ngũ cường giả.

Vậy mà lại bị không chỉ một người mà là ba người nói yếu?

"Ta thấy các ngươi không cần phải đi!"

Giọng nói của Chước Diễm tế tự bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

"Bây giờ đi cũng không kịp nữa rồi", Tần Ninh thản nhiên nói: "Một khi đám người này lao ra khỏi mặt đất thì chính là một hồi giết chóc, sau đó sẽ càng xuất hiện nhiều hơn".

Hiện tại Tần Ninh có thể khẳng định.

Có lẽ hiện giờ ở đại lục Vạn Thiên, bên trong các khu vực đều xuất hiện hoặc nhiều hoặc ít Ma tộc.

Chẳng qua là bị một số thế lực cường đại ra tay trấn áp.

Cho nên Ma tộc cũng không thể xuất thế.

Mà chỉ cần có một nơi thất bại.

Ma tộc sẽ phủ xuống mặt đất, tàn sát khắp nơi.

Đến lúc đó, tình cảnh sẽ rất thê thảm.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Vạn Khuynh Tuyết nhìn về phía trước, nghĩ lại còn rùng mình.

"Đơn giản".

Tần Ninh khẽ cười nói: "Giết sạch!"

Giết sạch?

Vạn Khuynh Tuyết cười khổ.

Tần Ninh đúng là tự tin.

Một lát nữa sẽ có hơn một nghìn chiến sĩ Ma tộc xuất hiện không ngừng.

Đa phần là cảnh giới Sinh Tử, cảnh giới Niết Bàn.

Mười người bọn họ... hoàn toàn không sánh bằng.

"Giọng điệu lớn lối thật".

Lúc này Độc Tu thánh sứ cười nhạo nói: "Tần Ninh, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, còn không hiểu à!"

"Thật là ồn ào".

Hiện tại Tần Ninh nhìn về phía Độc Tu thánh sứ, chậm rãi nói: "Vốn dĩ muốn giữ lại cho ngươi một cái mạng, hỏi một số chuyện về Thiên Đế Các, có vẻ bây giờ cũng không cần thiết".

"Nhưng ta vẫn hơi ngạc nhiên".

"Vãng sinh đồng xuất hiện, Thiên Đế Các thật sự không cảm thấy hứng thú với vãng sinh đồng sao?"

Vừa dứt lời, Độc Tu nhìn về phía Lý Nhàn Ngư.

"Tại sao lại biết?"

"Cái này không khó", Tần Ninh cười nói: "Chắc Yểm Nhật tông chính là tay sai của Thiên Đế Các đúng không?"

"Ta nghĩ trên thân của người Thiên Đế Các cũng sẽ nhiễm một ít ma khí, chắc là tu hành võ quyết của Ma tộc ở khu vực ngoài".

"Ta cũng cảm nhận được luồng hơi thở này trên người chim đại bàng Yểm Nhật".

Nghe vậy, Lý Nhàn Ngư lập tức phản ứng lại.

Thảo nào sư tôn không hỏi bất cứ cái gì mà giết luôn người của Yểm Nhật tông.

Hóa ra sư tôn đã sớm biết hết tất cả.

"Khà khà, xem ra ngươi thật sự không đơn giản, đáng tiếc hôm nay vẫn không thể tránh khỏi cái chết".

Lúc này Tần Ninh mỉm cười.

"Người này thật ồn ào, quấy rầy ta nói chuyện".

"Cho nên, tốt nhất là câm miệng".

Trên mặt Độc Tu thánh sứ hơi không kìm nén được.
Tần Ninh quá tùy tiện.

Tốt xấu gì thì hắn ta cũng là cảnh giới Sinh Tử lục kiếp, sao có thể bị Tần Ninh uy hiếp!

"Tiểu tử, có vẻ giết chết Uông Tồn Kiếm khiến ngươi tràn ngập tự tin!"

Đôc Tu vừa nói xong, trong tay cầm kiếm U Khô.

"Biết kiếm này không? Kiếm của U Vương, kiếm U Khô".

Độc Tu chế nhạo nói: "Ta mượn kiếm này, diệt!"

Vừa dứt lời, lúc này Độc Tu bước ra từng bước, tốc độ rất nhanh, giết về phía Tần Ninh.

Vẻ mặt Lý Nhàn Ngư thay đổi, bước ra ngoài.

"Làm gì?"

Giờ phút này, Đạo Thiên Hành giữ chặt lấy Lý Nhàn Ngư.

"Giúp sư tôn đó!"

"Muốn chết à, ngươi chỉ là cảnh giới Niết Bàn, người ta là cảnh giới Sinh Tử lục kiếp, đi lên chính là làm khiên thịt".

Đạo Thiên Hành thản nhiên nói: "Yên tâm ở đây xem náo nhiệt là được".

"Không phải sư tôn ngươi, đương nhiên ngươi không vội".

"Ngu xuẩn!"

Đạo Thiên Hành không nói nhiều, giữ chặt Lý Nhàn Ngư, không cho hắn ta làm bừa.

Mà giờ phút này, Độc Tu đã cầm kiếm lao ra.

Kiếm sắt loang lổ rỉ sét, thật khó có thể khiến người ta liên tưởng đến kiếm U Khô có uy danh hiển hách.

Giang Bạch nhìn thấy thanh kiếm kia, cũng nhíu mày lại.

Đó quả thật là kiếm U Khô.

Năm đó, Linh Tử Hiên dùng kiếm này, tạo ra uy danh hiển hách.

Hắn ta tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của kiếm U Khô.

Nhưng lúc này, Tần Ninh đối mặt với Độc Tu cũng không hề né tránh, thật sự là kỳ quái.

Hắn ta biết Tần Ninh rất mạnh.

Nhưng kiếm U Khô lại càng mạnh hơn.

"Bị dọa sợ rồi sao?"

Thấy Tần Ninh không tránh né, Độc Tu cười nhạo nói: "Cũng được, hôm nay sẽ để ngươi làm vong hồn dưới kiếm U Khô này, làm kiếm U Khô lại tạo ra hung danh!"

"Tự tin ở đâu ra?"

Hiện tại thân thể Tần Ninh ở trong Bát Linh Trụ, nhìn về phía Độc Tu, khinh thường nói: "Uông Tồn Kiếm chết ở trong tay ta... ngươi so với Uông Tồn Kiếm sẽ chết càng nhanh hơn".

Nghe thấy lời này, Độc Tu thánh sứ cũng cười nhạo.

Người này đúng là dám nói.

Lúc này Tần Ninh lắc đầu.

"Chém!"

Độc Tu đánh xuống một kiếm.

Trên kiếm U Khô lóe lên tia sáng màu đen.

Chém một kiếm xuống người Tần Ninh.

Vù...

Tuy nhiên đúng lúc này, một luồng âm thanh bỗng vang lên.

Độc Tu thánh sứ nắm chặt kiếm U Khô chém xuống.

Nhưng khi tới trước người Tần Ninh, trường kiếm lại run rẩy không ngừng, không động đậy, tựa như ngừng lại giữa không trung.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người hoàn toàn kinh hãi.

Đây là tình huống gì?

.

Mn n

Cảnh giới Sinh Tử.

Càng ngày càng nhiều.

Hơn nữa, nhóm người này không hề phân tán mà đứng yên ngay ngắn.

Hiển nhiên là đã được huấn luyện.

"Tiểu tử, không phải vừa nãy ngươi rất kiêu ngạo sao?"

Giờ phút này, Độc Tu thánh sứ cười gằn nói: "Muốn giết ta? Ngươi có năng lực này sao?"

Hiện tại trong lòng Độc Tu thánh sứ rất hả hê.

Không tồi!

May mà ông ta đã phá vỡ phong ấn trong này, còn Uông Tồn Kiếm đi ngăn cản đám người kia.

Ông ta không ngờ Tần Ninh lại có thể giết chết cảnh giới Sinh Tử lục kiếp như Uông Tồn Kiếm.

Nhưng bây giờ cũng chẳng sao.

Uông Tồn Kiếm chết thì chết.

Thông đạo đã mở ra.

Một nhóm quân đội Luyện Ngục Ma tiến vào.

Chắc chắn có thể phá vỡ lỗ hổng lần này.

Nhiệm vụ của ông ta coi như đã hoàn thành, không cần phải để ý những thứ này.

Tiếp theo là vị Cửu tế tự Chước Diễm có cảnh giới Sinh Tử thất kiếp này.

Chỉ cần đội quân mà Chước Diễm mang đến, trong mấy trăm người này có hơn trăm người là cảnh giới Sinh Tử.

Dù Tần Ninh có lợi hại thì cũng không thể ngăn cản được.

Hơn nữa, có vẻ Tần Ninh và Chước Diễm tế tự này có ân oán không nhỏ.

Vậy thì lại càng không cần ông ta phải quan tâm.

Chỉ cần xem diễn là tốt rồi.

Trên tay cầm kiếm U Khô, trong lòng Độc Tu thánh sứ đắc chí.

Uông Tồn Kiếm đã chết.

Nhưng ông ta không chết, lại còn chiếm được kiếm U Khô.

Kiếm này chính là pháp khí thượng phẩm.

Cho dù cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp nhìn thấy cũng sẽ thèm thuồng.

Hơn nữa, nghe nói là năm đó U Vương sử dụng.

Kiếm này có chứa hơi thở Vương Giả.

Cái gì là hơi thở Vương Giả?

Một luồng khí thế của cảnh giới Vương Giả.

Cường đại như cảnh giới Vương Giả, đứng ở nơi đó cho ông ta chém, ông ta cũng chém không chết.

Mà cảnh giới Vương Giả phóng ra một luồng hơi thở, ông ta lập tức phải quỳ!

Đừng nói là ông ta.

Dù là người âm thánh và người dương thánh có cảnh giới hai tầng Âm Dương cũng phải quỳ.

Vương Giả!

Chúa tể của đại lục Vạn Thiên, phất tay một cái, một tòa thành trì mười triệu dân cũng sẽ bị hủy diệt.

Đó là Vương chân chính!

Vô cùng cường đại, sâu không lường được!

Kiếm U Khô!

Là pháp khí thượng phẩm, thích hợp cho võ giả từ cảnh giới Sinh Tử thất kiếp đến cửu kiếp sử dụng.

Hơn nữa, còn là pháp khí thượng phẩm do Vương Giả từng sử dụng.

Uy lực kia...

Có thể biết là cường đại cỡ nào!

Lần này được lợi lớn!

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh lộ ra vẻ khinh thường, hoàn toàn không nhìn Độc Tu.

Trong mắt hắn, Độc Tu chính là một người chết.

Ánh mắt Tần Ninh dừng ở trên người Chước Diễm.

"Lần trước gặp phải mấy tên kia, cấp bậc quá thấp, không hỏi được tin tức gì, lần này mong đừng để ta thất vọng".

Tần Ninh nhìn về phía Chước Diễm, khẽ cười nói: "Năm nhánh Ma tộc tiến vào đại lục Vạn Thiên bằng cách nào?"

"Ta nghĩ với năng lực và thủ đoạn của bọn họ, không có năng lực phá vỡ không gian đến nơi này".

"Hơn nữa, tiến vào tâm trái đất cũng không phải mặt đất, còn muốn tốn sức phá vỡ tâm trái đất, đi thông tới mặt đất, mất nhiều hơn được".

"Nói thật là khiến ta rất ngạc nhiên!"

Nghe thấy những lời này, Chước Diễm nhếch miệng mỉm cười, âm thanh thê lương.

"Xem ra ngươi biết rất nhiều về tộc của ta, nhưng ngươi không cần phải biết những chuyện này".

"Sớm muộn gì tộc của ta cũng sẽ bước vào đại lục Vạn Thiên, chung quy nơi này sẽ là địa bàn của chúng ta!"

"Người chết thì không cần biết nhiều như vậy".

Chước Diễm tế tự nhếch miệng cười.

Giờ phút này, vẻ mặt Tần Ninh bình tĩnh.

Bây giờ đám người Vạn Khuynh Tuyết lui trở lại.

"Tần Ninh, có dời đi không?"

Vạn Khuynh Tuyết nghiêm túc nói: "Một nhóm Luyện Ngục Ma, trong chín đại tế tự, Cửu tế tự yếu nhất, nhưng vài vị tế tự khá lại cực kỳ cường đại, trưởng tộc cũng sâu không lường được".

"Chúng ta vẫn nên rút lui mới tốt".

Nghe vậy, khóe miệng Chước Diễm tế tự giật giật.

Vừa ra đã bị hết người này đến người khác chê yếu.

Thật mất mặt!

Dù sao lão ta cũng là cảnh giới Sinh Tử thất kiếp!

Cảnh giới Sinh Tử thất kiếp ở đại lục Vạn Thiên đã thuộc vào hàng ngũ cường giả.

Vậy mà lại bị không chỉ một người mà là ba người nói yếu?

"Ta thấy các ngươi không cần phải đi!"

Giọng nói của Chước Diễm tế tự bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

"Bây giờ đi cũng không kịp nữa rồi", Tần Ninh thản nhiên nói: "Một khi đám người này lao ra khỏi mặt đất thì chính là một hồi giết chóc, sau đó sẽ càng xuất hiện nhiều hơn".

Hiện tại Tần Ninh có thể khẳng định.

Có lẽ hiện giờ ở đại lục Vạn Thiên, bên trong các khu vực đều xuất hiện hoặc nhiều hoặc ít Ma tộc.

Chẳng qua là bị một số thế lực cường đại ra tay trấn áp.

Cho nên Ma tộc cũng không thể xuất thế.

Mà chỉ cần có một nơi thất bại.

Ma tộc sẽ phủ xuống mặt đất, tàn sát khắp nơi.

Đến lúc đó, tình cảnh sẽ rất thê thảm.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Vạn Khuynh Tuyết nhìn về phía trước, nghĩ lại còn rùng mình.

"Đơn giản".

Tần Ninh khẽ cười nói: "Giết sạch!"

Giết sạch?

Vạn Khuynh Tuyết cười khổ.

Tần Ninh đúng là tự tin.

Một lát nữa sẽ có hơn một nghìn chiến sĩ Ma tộc xuất hiện không ngừng.

Đa phần là cảnh giới Sinh Tử, cảnh giới Niết Bàn.

Mười người bọn họ... hoàn toàn không sánh bằng.

"Giọng điệu lớn lối thật".

Lúc này Độc Tu thánh sứ cười nhạo nói: "Tần Ninh, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, còn không hiểu à!"

"Thật là ồn ào".

Hiện tại Tần Ninh nhìn về phía Độc Tu thánh sứ, chậm rãi nói: "Vốn dĩ muốn giữ lại cho ngươi một cái mạng, hỏi một số chuyện về Thiên Đế Các, có vẻ bây giờ cũng không cần thiết".

"Nhưng ta vẫn hơi ngạc nhiên".

"Vãng sinh đồng xuất hiện, Thiên Đế Các thật sự không cảm thấy hứng thú với vãng sinh đồng sao?"

Vừa dứt lời, Độc Tu nhìn về phía Lý Nhàn Ngư.

"Tại sao lại biết?"

"Cái này không khó", Tần Ninh cười nói: "Chắc Yểm Nhật tông chính là tay sai của Thiên Đế Các đúng không?"

"Ta nghĩ trên thân của người Thiên Đế Các cũng sẽ nhiễm một ít ma khí, chắc là tu hành võ quyết của Ma tộc ở khu vực ngoài".

"Ta cũng cảm nhận được luồng hơi thở này trên người chim đại bàng Yểm Nhật".

Nghe vậy, Lý Nhàn Ngư lập tức phản ứng lại.

Thảo nào sư tôn không hỏi bất cứ cái gì mà giết luôn người của Yểm Nhật tông.

Hóa ra sư tôn đã sớm biết hết tất cả.

"Khà khà, xem ra ngươi thật sự không đơn giản, đáng tiếc hôm nay vẫn không thể tránh khỏi cái chết".

Lúc này Tần Ninh mỉm cười.

"Người này thật ồn ào, quấy rầy ta nói chuyện".

"Cho nên, tốt nhất là câm miệng".

Trên mặt Độc Tu thánh sứ hơi không kìm nén được.

Tần Ninh quá tùy tiện.

Tốt xấu gì thì hắn ta cũng là cảnh giới Sinh Tử lục kiếp, sao có thể bị Tần Ninh uy hiếp!

"Tiểu tử, có vẻ giết chết Uông Tồn Kiếm khiến ngươi tràn ngập tự tin!"

Đôc Tu vừa nói xong, trong tay cầm kiếm U Khô.

"Biết kiếm này không? Kiếm của U Vương, kiếm U Khô".

Độc Tu chế nhạo nói: "Ta mượn kiếm này, diệt!"

Vừa dứt lời, lúc này Độc Tu bước ra từng bước, tốc độ rất nhanh, giết về phía Tần Ninh.

Vẻ mặt Lý Nhàn Ngư thay đổi, bước ra ngoài.

"Làm gì?"

Giờ phút này, Đạo Thiên Hành giữ chặt lấy Lý Nhàn Ngư.

"Giúp sư tôn đó!"

"Muốn chết à, ngươi chỉ là cảnh giới Niết Bàn, người ta là cảnh giới Sinh Tử lục kiếp, đi lên chính là làm khiên thịt".

Đạo Thiên Hành thản nhiên nói: "Yên tâm ở đây xem náo nhiệt là được".

"Không phải sư tôn ngươi, đương nhiên ngươi không vội".

"Ngu xuẩn!"

Đạo Thiên Hành không nói nhiều, giữ chặt Lý Nhàn Ngư, không cho hắn ta làm bừa.

Mà giờ phút này, Độc Tu đã cầm kiếm lao ra.

Kiếm sắt loang lổ rỉ sét, thật khó có thể khiến người ta liên tưởng đến kiếm U Khô có uy danh hiển hách.

Giang Bạch nhìn thấy thanh kiếm kia, cũng nhíu mày lại.

Đó quả thật là kiếm U Khô.

Năm đó, Linh Tử Hiên dùng kiếm này, tạo ra uy danh hiển hách.

Hắn ta tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của kiếm U Khô.

Nhưng lúc này, Tần Ninh đối mặt với Độc Tu cũng không hề né tránh, thật sự là kỳ quái.

Hắn ta biết Tần Ninh rất mạnh.

Nhưng kiếm U Khô lại càng mạnh hơn.

"Bị dọa sợ rồi sao?"

Thấy Tần Ninh không tránh né, Độc Tu cười nhạo nói: "Cũng được, hôm nay sẽ để ngươi làm vong hồn dưới kiếm U Khô này, làm kiếm U Khô lại tạo ra hung danh!"

"Tự tin ở đâu ra?"

Hiện tại thân thể Tần Ninh ở trong Bát Linh Trụ, nhìn về phía Độc Tu, khinh thường nói: "Uông Tồn Kiếm chết ở trong tay ta... ngươi so với Uông Tồn Kiếm sẽ chết càng nhanh hơn".

Nghe thấy lời này, Độc Tu thánh sứ cũng cười nhạo.

Người này đúng là dám nói.

Lúc này Tần Ninh lắc đầu.

"Chém!"

Độc Tu đánh xuống một kiếm.

Trên kiếm U Khô lóe lên tia sáng màu đen.

Chém một kiếm xuống người Tần Ninh.

Vù...

Tuy nhiên đúng lúc này, một luồng âm thanh bỗng vang lên.

Độc Tu thánh sứ nắm chặt kiếm U Khô chém xuống.

Nhưng khi tới trước người Tần Ninh, trường kiếm lại run rẩy không ngừng, không động đậy, tựa như ngừng lại giữa không trung.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người hoàn toàn kinh hãi.
Chương 988: Hôm nay Tần Ninh ta giết ma

Lúc này, Tần Ninh bước chân ra ngoài, nhìn Độc Tu.

“Chữ “chém” này, để ta nói mới đúng”.

Dứt lời, Tần Ninh nhìn về phía kiếm U Khô.

“Thiên chùy phong, bách luyện vũ, nhật quang chước, nguyệt quang hàng, khô vạn vật chi suy!”

“Chém!”

Vù…

Lúc này, tiếng vù vù của kiếm U Khô dần trở nên mãnh liệt.

Mà Độc Tu cũng cảm nhận được không bình thường.

Kiếm U Khô, dù sao cũng là lần đầu tiên ông ta cầm tới tay.

Cho dù kiếm này không quá phù hợp với ông ta, nhưng cũng không cần rung động đến mức này chứ?

Thậm chí, thanh kiếm bắt đầu sinh ra phản kháng.

Độc Tu cảm thấy không đúng, vội vàng buông hai tay ra, muốn lui về phía sau.

Thế nhưng, thanh kiếm lại như đã dính vào tay ông ta.

Ông ta không thể nào buông ra được.

Có chuyện gì vậy?

Độc Tu trở nên luống cuống.

Tại sao có thể như vậy?

Chuyện này không đúng!

“Chước Diễm tế tự, mau giúp ta!”

Độc Tu thánh sứ quát to: “Kiếm này… Kiếm này, ta không buông ra được…”

Ông ta nói xong, Chước Diễm tế tự cũng cau mày lại.

Không buông ra được?

Có ý gì chứ?

“Giúp?”

Tần Ninh cười nhạt: “Ai có thể giúp chứ?”

“Chém!”

Hắn nói xong.

Lúc này, kiếm U Khô thay đổi phương hướng.

Dần dần, lưỡi kiếm chén vào đầu Độc Tu.

Lúc khắc này, kiếm mang sáng chói, khiến người ta không tưởng tượng nổi.

“Chém!”

Tần Ninh lại hô một câu nữa.

Kiếm U Khô bắt đầu xuất hiện điện quang.

Thanh kiếm bổ xuống.

Một tiếng “vù” đột nhiên vang lên.

Lúc này, cơ thể Độc Tu bị trường kiếm chém thành hai khúc.

Cảnh tượng này quá mức quỷ dị.

Cơ thể của Độc Tu bị trường kiếm chém đứt.

Hơn nữa, hai tay ông ta còn nắm chặt trường kiếm.

Vốn dĩ là tư thế chém vào Tần Ninh.

Nhưng trường kiếm lại chém ngược lại, chém ngược ông ta thành hai.

Một màn này, thật sự quá mức đáng sợ.

Giờ phút này, mọi người chìm sâu vào sợ hãi.

Rốt cuộc là thế nào?

Trường kiếm đã chém đôi thi thể Độc Tu.

Trôi lơ lửng giữa không trung.

Lúc này, Tần Ninh bước ra.

Tay cầm trường kiếm.

Thanh kiếm U Khô loang lổ vết hoen gỉ lại lóe lên ánh sáng nhạt.

Vết hoen gỉ trên thân kiếm bắt đầu rơi xuống từng mảnh.

Màu đen nhánh trên thân kiếm dần lộ ra.

Kiếm mang càng sáng rực rỡ.

Giờ khắc này, gần như tất cả mọi người đều bị thanh kiếm hấp dẫn.

Pháp khí thượng thẩm!

Vốn đã cực hiếm có.

Cảnh giới Sinh Tử luôn vô cùng khát vọng pháp khí thượng phẩm.

Vả lại còn là một pháp khí thượng phẩm mà một người ở cảnh giới Vương Giả từng sử dụng.

Lúc này đây, kiếm U Khô giống như được lột xác.

Gỉ sắt dần rụng hết.

Thân kiếm khôi phục diện mạo cũ.

Vẫn là một khối sắt đen, yên tĩnh đứng vững.

Nhưng mà, giữa sự vô hình ấy, người ta lại cảm thấy một cổ khí tức áp chế vô cùng mạnh mẽ.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Giờ phút này, tất cả mọi người ở đây, chỉ có một mình Đạo Thiên Hành hiểu được tất cả.

Tình huống gì đây?

Không đơn giản sao?

Đây vốn là bộ kiếm của U vương, do U vương bỏ tâm huyết ra luyện chế.

Tần Ninh bây giờ cũng là U vương trước kia.

Kiếm U Khô đã chờ được chủ cũ của mình.

Đương nhiên sẽ vui mừng.

Độc Tu thánh sứ lại cầm bội kiếm cũ của Tần Ninh ở trước mặt hắn.

Không phải là muốn chết sao?

Dù sao Đạo Thiên Hành cũng luôn khắc ghi.

Từ chín vạn năm trước đến nay, chỉ cần là người đối nghịch với U vương thì đều phải chết.

Bất kể là thần hay phật, yêu ma quỷ quái.

Đối mặt với U vương, chỉ có một kết cục.

Chết!

Lúc này, thanh kiếm U Khô ở trong tay Tần Ninh phát ra ánh sáng chói mắt.

Màu đen, đen đến độ đáng sợ!

Nhìn thấy cảnh này, nhất thời, Chước Diễm tế tự lòng còn sợ hãi.

Giang Bạch cũng sững sờ.

Năm đó, Linh Tử Hiên dùng thanh kiếm này, nó vẫn còn vết hoen gỉ.

Hắn ta còn tưởng rằng từ khi U vương chế tạo ra, thanh kiếm này đã có hình thái như vậy.

Dù sao, cường giả luôn có những sở thích quái dị.

Chế tạo ra một pháp khí hoen gỉ, trông thì khiêm tốn, đến khi giết người lại uy mãnh vô địch, tài giỏi đến mức nào chứ?

Nhưng không ngờ, bản thể của kiếm U Khô lại là thế này.

Cẩn thận nhìn lại, chính là pháp khí cực mạnh.

Hóa ra, kiếm U Khô mà Linh Tử Hiên sử dụng cũng không phải là bản thể của kiếm U Khô.

Nhưng dù vậy, kiếm U Khô cũng đã giúp Linh Tử Hiên uy danh một đời.

Bản thể thực sự của kiếm U Khô sẽ mạnh đến mức nào chứ?

Lúc này, mỗi người có một suy nghĩ riêng.

Vạn Khuynh Tuyết nhìn Phúc Lão ở bên cạnh, do dự, cũng không mở miệng.

Quá thần kỳ!

Bội kiếm của U vương.

Thế nhưng Tần Ninh có thể nắm giữ hoàn toàn.

“Bày trận!”

Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.

Chước Diễm tế tự cảm nhận được chuyện không bình thường.

“Giết!”

Tiếng nói vừa dứt, chiến sĩ của Luyện Ngục Ma ở sau lưng lập tức bày trận.

Những bóng người tiến lên trước, chỉ tính riêng khí thế cũng đủ dọa người rồi.

“Hôm nay, ai cản ta, phải chết!”

“Uy phong thật lớn!”

Lúc này, Tần Ninh cầm kiếm U Khô, ngạo nghễ đứng đó.

“Giang Bạch!”

Tiếng quát khẽ của Tần Ninh vang lên.

“Ta từng nói cả đời này sẽ giết ma, hôm nay giết Cửu tế tự, coi như thực hiện lời hứa của ta”.

“Ngày khác, ta sẽ san bằng Ma tộc, cho ngàn vạn đại lục được thái bình”.

“Coi chừng!”

Tần Ninh dứt lời, ánh sáng trên kiếm U Khô bắn ra xung quanh, ánh sáng màu đen, vô cùng uy nghiêm.

Giờ phút này, người và kiếm như hợp lại thành một.

“Bát linh tinh thần quyết!”

“Linh xạ vạn thiên!”

Dứt lời, trên đầu Tần Ninh xuất hiện trường cung.

Cung xuất hiện, mũi tên ngưng tụ.

Lúc này, cung và mũi tên hợp với nhau tăng thêm sức mạnh.

Vù…

Lập tức, một mũi tên bắn ra.

Trong nháy mắt, mưa tên bắn ra bày trời.

Mà lúc này, Tần Ninh cầm kiếm U Khô, lập tức giết ra ngoài.

“Giang Bạch, phòng thủ cửa ra, không cho phép để người khác rời đi”.

“Được!”

Giang Bạch gật đầu, hai nắm tay siết chặt.

Từng có rất nhiều lúc, hắn ta và người đó sóng vai nhau chiến đấu với ma tộc.

Đáng tiếc, sức không đủ, người kia bỏ mình, chỉ để lại mình hắn ta, cô độc ba ngàn năm.

Mà hôm nay, cảnh tượng giống như năm ấy đã xuất hiện.

Tần Ninh cũng hăng hái giống như Linh Tử Hiên.

Mà kết quả hôm nay nhất định sẽ hoàn toàn khác.

Thực lực của Giang Bạch mạnh nhất. Những người phòng thủ đều rút về phía sau.

Lúc này, Đạo Thiên Hành cười ha ha, cũng sử dụng các loại pháp bảo để đùa giỡn mọi người.

Hôm nay, đây chính là võ đài của nhà họ Tần.

Là biểu hiện vinh quang của việc U vương trở về!

Ông vua khiến vô số người sợ hãi, khiến một đời lại một đời vương giả run rẩy đã trở lại rồi!

“Giết!”

Bát linh tinh thần quyết tự vận chuyển, từng mũi tên bắn ra.

Những người dưới cảnh giới Sinh Tử, tiếp xúc với nó sẽ phải chết.

Tần Ninh cầm kiếm, nhanh chóng giết ra.

“Lão đầu, để ta xem xem trầm tịch cửu vạn tải sẽ như thế nào!”

“Chín vạn năm qua, đã qua tay mấy người, nhưng không có ai có thể phát huy danh tiếng của ngươi”.

“U thiên hạ chi vãng!”

“Khô vạn vật chi suy!”

“Hôm nay, hãy tỏa ra ánh sáng vạn trượng đi”.

Tần Ninh cầm kiếm, một kiếm quét ra.

Vù…

Kiếm khí bừng bừng, hình vòm màu đen.

Đoàng đoàng đoàng…

Trong nháy mắt, mấy chiến sĩ Ma tộc ở cảnh giới Sinh Tử chạm phải kiếm mang, cơ thể nổ tung.

Trong chớp mắt, ánh sáng phát ra chói mắt.

Tần Ninh, giết rồi!

Kiếm U Khô lại hưng phấn.

Người nó chờ đợi, cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

Cuộc đời này bị người nắm giữ, suốt đời không hối hận!

Người có lúc vô tình, kiếm có ngày hữu ý.

Ở trong lòng Tần Ninh, ngày xưa đã qua, rất nhiều người, còn không so được với U Khô ở trong tay mình.

“Vạn pháp quy nhất kiếm!”

Một kiếm bắn chết.

Tiếng nổ tung vang lên ầm ầm.

“Đáng chết!”

Lúc này Chước Diễm tế tự cũng giận dữ.

Đến giờ mới qua bao lâu chứ?

Tần Ninh của lúc này đã mạnh hơn trước kia mấy chục lần.

Người này phải chết.

Nếu không, tương lai nhất định sẽ thành tai họa lớn của Ma tộc…

Bùm…

Từng tiếng nổi vang lên ầm ầm.

Áo khoác trên người Chước Diễm tế tự nổ tung, lộ ra bản thể của lão ta.

Toàn thân trên dưới, da màu nâu đen.

Một thân khôi giáp lóe lên tia sáng màu nâu.

Đầu đội kim quan, chân đi ủng vàng.

Lão ta là ai?

Cửu tế tự của tộc Luyện Ngục Ma!

Chỉ đứng sau tộc trưởng Luyện Ngục Ma.

Mạnh mẽ đến độ không thể địch nổi!

Lão ta đang ở cảnh giới Sinh Tử thất kiếp, không tới phiên một tên nhãi ranh ở cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp khiêu khích.

Nhìn thấy Chước Diễm bùng nổ, Tần Ninh cười ha ha.

“Hôm nay, Tần Ninh ta giết ma!”

“Bất kể các người đến từ nơi nào, đại lục này, để ta bảo vệ!”

Tiếng cười tùy ý, liều lĩnh vang lên.

Tần Ninh xông vào đám người.

Vào lúc này, đám người Vạn Khuynh Tuyết, Lý Nhàn Ngư, Đạo Thiên Hành, ai cũng cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào.

Tần Hải cũng hoàn toàn bối rối.

Đây… Thật sự là đệ đệ của mình sao?

Quá mạnh!

Thật sự quá mạnh!

Bùm…

Không ngừng, từng tiếng nổ vang lên.

Tần Ninh cầm kiếm đánh tới chỗ Chước Diễm tế tự.

Tiếng nổ không ngừng vang lên.

Bất kỳ ai đến gần hai người đều sẽ bị dư âm giết chết.

Mạnh đến vô địch!

Giao chiến như thế này, cho dù là người ở cảnh giới Sinh Tử lục kiếp dám gia nhập, có lẽ cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc này Đạo Thiên Hành hận không thể hô to lên: U vương ngạo mạn!

Nhưng hắn ta lại nắm chặt tay, không hề hô lên.

Nếu như hô lên, có lẽ sẽ bị Tần Ninh đánh chết!
Chương 989: Uy lực của kiếm U Khô

Lúc này, ở khu vực địa tâm đã trở thành địa ngục.

Bát Linh Tinh Thần Quyết, tám cái linh trụ cuồn cuộn tập hợp Bát Linh Khí.

Từng mũi tên Tinh Thần bắn về phía đại quân Ma tộc.

Tần Ninh cầm kiếm chiến đấu với Chước Diễm tế tự.

Theo thời gian, lưỡi kiếm hơi lệch đường như muốn giết sạch hết những chiến sĩ của Ma tộc muốn vượt qua hắn.

Lúc này, các chiến sĩ Ma tộc vô cùng khiếp hãi.

Đó là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp!

Từ khi nào mà cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp của nhân loại tầm thường lại kinh khủng như vậy?

Nếu ai cũng như Tần Ninh thì khi nào sự nghiệp to lớn của Ma tộc mới hoàn thành chứ?

Hiện tại, Chước Diễm tế tự lại nổi cơn thịnh nộ.

Xấu hổ làm sao!

Lão ta đường đường là Cửu tế tự của Luyện Ngục Ma, mà giờ lại đấu ngang tay với Tần Ninh.

Chết tiệt!

Ánh mắt Chước Diễm tế tự dần trở nên lạnh lẽo như băng, hai mắt lão ta lúc này đỏ bừng.

Bốn phía xung quanh, số lượng chiến sĩ Luyện Ngục Ma chết trận đã lên đến năm trăm.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thiệt hại của bọn họ sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Lần trước, ngũ đại Ma tộc dưới trướng Luyện Ngục Ma đã bị Tần Ninh quấy phá.

Lần này lão ta tự mình ra trận, há thể nào để Tần Ninh phá hủy đại sự thêm lần nữa?

"Hừ!"

Chước Diễm tế tự khịt mũi, ngạo nghễ đứng lại.

Ngay sau đó, hình thể cao to cỡ bình thường lại không ngừng cao lên.

Từng âm thanh thùng thùng nối tiếp nhau vang lên.

Trong khi cơ thể Chước Diễm lớn lên, da thịt cả người lão ta càng thêm đen sậm.

"Chết đi!"

Một bước sải dài, cả cơ thể Chước Diễm từ cao xuống thấp đều tràn đầy lực lượng.

Rầm...

Một cước dẫm xuống.

Tám cái linh trụ sau lưng Tần Ninh liên tục run rẩy.

"Đây mới chính là hình dạng thật của ngươi sao?"

Tần Ninh thấy thân thể của Chước Diễm rồi âm thầm nỉ non.

"Một chi Luyện Ngục Ma... một trong năm chi Ma tộc cấp cao..."

Tần Ninh vừa dứt lời, kiếm U Khô trong tay hắn càng tỏa sáng rực rỡ.

"Nói đi, mấy năm gần đây, ngưng tụ bao nhiêu ma khí rồi?"

Tần Ninh hơi kinh ngạc.

Kiếm U Khô truyền đến từng tin tức khá hợp ý hắn.

"Được!"

Tần Ninh mỉm cười.

"Nếu đã vậy, chủ tớ hai ta lại chiến đấu lần nữa!"

Bóng dáng Tần Ninh cao ngất, ngẩng đầu nhìn Chước Diễm biến hóa to cao cả trăm mét, rồi cười nói: "Một kiếm giết chết!"

Tần Ninh vừa dứt lời, đẩy tốc độ bản thân lên cao nhất.

Trong chốc lát, trên bề mặt kiếm U Khô tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Trong hào quang màu đen chợt xuất hiện từng luồng sát khí tối đen như mực.

Sát khí hừng hực vây quanh Tần Ninh, mãi không biến mất.

"Chém!"

Lúc này, hắn hạ kiếm xuống.

Tần Ninh như mặc kệ hết tất cả.

Hắn không đếm xỉa đến đám Ma tộc đang chém giết quanh mình, bất chấp cả Chước Diễm đang cường hóa.

Hắn chém một kiếm xuống.

Không thể nào đỡ được.

Oanh...

Bỗng nhiên vang lên một tiếng gào rú.

Tốc độ của Tần Ninh đã được đẩy đến mức tối đa.

Đột nhiên, một tiếng phụt vang lên.

Trong chớp mắt, thân hình khổng lồ hùng vĩ của Chước Diễm bị chẻ thành hai phần.

Máu tươi phun trào.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh đó.

Cơ thể Chước Diễm đã chết.

"A..."

Lão ta gầm rú lên những tiếng rống giận dữ, không can tâm chấp nhận số phận.

Lúc này, lão ta kêu gào điên cuồng.

Nhưng tất cả không còn hữu ích nữa.

Tất cả đã quá muộn màng!

"Tần Ninh, Tần Ninh..."

Chước Diễm rít gào, quát: "Cho dù bổn tọa chết thì cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi!"

"Huyết tế Thiên ma!"

Oanh...

Trong khi tiếng gào rú đó vang lên.

Cơ thể Chước Diễm nổ tung, hóa thành đống máu vụn.

Ngay sau đó, đống máu đó bay thẳng lên trời.

Chúng tạo thành một cái lưới máu bao phủ đỉnh đầu mọi người.

Lúc này, ai ai cũng nhận thấy sự khủng khiếp tỏa ra từ chiếc lưới máu kia.

Tần Ninh không còn hơi sức đâu quan tâm tới nó nữa.

Chước Diễm đã chết.

Một cái chết rất bất ngờ.

Dường như, khi Chước Diễm chuẩn bị bùng nổ, thì Tần Ninh đã từ từ cường hóa bản thân từ sớm, rồi chém chết Chước Diễm.

Bây giờ, chiến sĩ Ma tộc như rắn mất đầu, bọn chúng luống cuống không biết nên làm gì.

Một đám dùng ngôn ngữ của Ma tộc, líu ríu nói với nhau gì đó, rồi liên tục lui về phía sau.

"Muốn chạy à? Đừng hòng!"

Tần Ninh bước ra.

Hắn ngưng tụ khí tức, rồi bắn ra từng đợt mũi tên Tinh Thần.

Oanh...

Tiếng gào rú liên tục vang đến.

Tần Ninh sẽ không phóng thích đám Ma tộc này.

Trong lúc đó, ở Phong Thần Châu.

Từng viên từng viên Tịnh Ma Châu xuất hiện.

Ma tộc đạt linh cảnh Niết Bàn, cảnh giới Sinh Tử ngưng tụ ra Tịnh Ma Châu có công dụng gì?

Lúc này, Tần Ninh liên tục săn giết Ma tộc không ngừng nghỉ.

Dần dần, hương vị máu tươi ngày càng nồng nặc hơn.

Trên mặt đất chất đầy xác chết.

Những Ma tộc tinh nhuệ tham chiến giờ đây chỉ còn gần trăm tên tháo chạy trở về.

Hơn chín trăm tên kia giờ đã trở thành xác chết.

Mà ở trong đầu Tần Ninh, trong Phong Thần Châu là hơn chín trăm viên Tịnh Ma Châu màu xanh sáng lấp lánh.

Trong số đó, Tịnh Ma Châu do Chước Diễm biến thành là có lực lượng mạnh mẽ nhất.

Dường như Phong Thần Châu trời sinh có năng lực trấn áp Ma tộc.

Tịnh Ma Châu được tạo thành từ những Ma tộc chết dưới tay Tần Ninh có thể gọi là thần đan diệu dược.

Ở lối vào thông đạo, một luồng khí đen mờ mịt lượn lờ xung quanh.

Nhưng giờ lại không thì thấy bóng dáng tên Ma tộc nào cả.

Tần Ninh thấy cửa thông đạo, liếm môi.

"Này, đừng kích động..."

Đạo Thiên Hành đi tới, rồi vội vàng nói: "Tên này chết rồi, nhưng để lại cái huyết trận này thoạt nhìn không dễ đối phó đâu!"

Hắn ta sợ Tần Ninh giết đến nghiện, rồi nhảy vào thông đạo đi tìm đại bản doanh của Ma tộc.

Tần Ninh liếc nhìn lưới máu trên đỉnh đầu mình.

"Lấy khí huyết sát ngưng tụ thành huyết trận, trong nó ẩn chứa cảm xúc tiêu cực của người thi triển, ảnh hưởng đến tâm trí của con người".

"Muốn phá hủy nó cũng không khó khăn lắm".

Tần Ninh không đếm xỉa tới huyết trận mà nhìn chằm chằm vào cửa thông đạo.

"Đừng xúc động".

Lúc này, Giang Bạch cũng nhận thấy ý định của Tần Ninh.

Tên này định xông vào đó giết tiếp.

Tần Ninh cau mày.

Nếu Chước Diễm là Cửu tế tự của bộ tộc Luyện Ngục Ma thì thân phận và địa vị của lão sẽ không thấp.

Lần này lão ta tự mình ra trận, vậy thì, nếu cứ đi dọc theo thông đạo này, biết đâu tìm thấy được hang ổ của Luyện Ngục Ma.

Đến lúc đó...

Nhưng khi ánh mắt hắn chuyển dời lên người Tần Hải, hắn đành phải áp chế ý định trong lòng mình.

"Ta hiểu, chỉ là đang suy nghĩ làm sao để phong ấn nơi này thôi".

Nghe vậy, vẻ mặt Giang Bạch và Đạo Thiên Hành kiểu bố tin mày chắc.

Vừa rồi, nếu bọn họ không mở lời can ngăn, thì sợ là Tần Ninh đã nhảy thẳng vào đó rồi.

Phong ấn hả?

Tần Ninh vốn dĩ không hề có ý định phong ấn.

Phải là đi vào giết hết mới đúng.

Quả thật là Tần Ninh đã từng có ý nghĩ như vậy.

Chỉ là Tần Hải lại đang bị thương.

Hơn nữa, hiện giờ, Khương Như Yên không rõ an nguy.

Vương Khiếu Không đã chết.

Tần Hải mất sư phụ, nếu mà người phụ nữ mình thương yêu gặp nguy nan, thì có thể tưởng tượng ra hắn ta sẽ bị đả kích như nào.

"Ca, ăn đi!"

Tần Ninh đi đến trước mặt Tần Hải, giao Tịnh Ma Châu do Chước Diễm ngưng tụ cho hắn ta.

"Đây là cái gì?"

"Là vật tốt, dù là đối với tu vi hay cơ thể, thì nó đều có tác dụng tăng cường lực lượng rất mạnh mẽ".

Tần Ninh không hề khuếch đại điểm này.

Hiệu quả quả Tịnh Ma Châu quả thật rất lớn.

Dù là dùng cho vết thương hay rèn luyện cơ thể thì cũng đều là bảo bối cực kỳ hiếm có.

Mà đây là phát hiện của Tần Ninh về công dụng của Phong Thần Châu.

Những Ma tộc Bị hắn giết chết có thể hóa thành một viên Tinh Ma Châu có tác dụng như thần đan diệu dược.

Phong Thần Châu giống như là một cái máy chuyển hóa vậy.

Chuyển hóa những võ giả Ma tộc chết trận trở thành linh đan có công hiệu kỳ lạ.

Tần Hải không hề chần chừ, lập tức nuốt Tịnh Ma Châu.

Sắc mặt Tần Hải dần thay đổi.

Đây là một lực lượng rất mạnh.

Tần Hải không nói hai lời, hắn ta nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, rồi bắt đầu hấp thụ lực lượng.

Tần Ninh thấy thế, nhẹ nhàng mỉm cười.

Ban đầu, hắn còn dự định để cho Đạo Thiên Hành nhỏ chút máu, lấy ra mấy viên đan dược tốt cho nhị ca.

Giờ thì chắc là không cần rồi.
Chương 990: 9 vị tế tự

Tần Ninh nhìn mấy người Giang Bạch, Đạo Thiên Hành, Lý Nhàn Ngư, Vạn Khuynh Tuyết rồi vung tay lên.

Từng viên Tịnh Ma Châu xuất hiện.

“Đồ tốt, tự mình trải nghiệm đi”.

Nói xong, Tần Ninh cũng không giải thích gì nhiều.

Đạo Thiên Hành và Giang Bạch nhìn về phía Tần Ninh, muốn nói lại thôi.

Vạn Khuynh Tuyết vẫn mở miệng.

“Tần công tử, hay là phong ấn lối đi này trước đi đã?”

“Nếu Chước Diễm là cửu tế tự của tộc Luyện Ngục Ma, hắn ta mà chết, Luyện Ngục Ma nhất định sẽ chấn động...”

“Nhỡ may tập hợp lại...”

Giang Bạch và Đạo Thiên Hành cũng vội vàng gật đầu.

Tần Ninh có thể giết được Chước Diễm đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ rồi.

Thế nhưng một khi Ma tộc nhận được tin tức, chỉ sợ người đến nữa sẽ là bát tế tự, thất tế tự.

Ai biết rốt cuộc những người kia mạnh cỡ nào?

Nếu đã như vậy, chẳng bằng nhân cơ hội này để tranh thủ thời gian phong ấn lối đi.

Tần Ninh nhíu mày.

Đúng là hắn không muốn phong ấn, mà muốn xông thẳng vào trong đó.

Thế nhưng cân nhắc đến tình trạng bây giờ của Tần Hải và sự an toàn của Khương Như Yên.

Tần Ninh vẫn gật đầu.

Tần Ninh đi đến bên cạnh lối đi, nhìn con đường như giếng cạn, lẩm bẩm: “Sớm muộn gì cũng có một ngày mình vào đây xem rốt cuộc những ma tộc này đến từ đâu”.

Tần Ninh vừa nói xong liên giơ tay lên, từ dòng huyền văn ngưng tụ ra.

Từng dòng từng dòng huyền văn ngưng tụ ra từng huyền trận một.

Trong phút chốc, mấy người Giang Bạch, Đạo Thiên Hành, Vạn Khuynh Tuyết đều sững sờ.

Đây là... đang ngưng tụ trận pháp?

Phải tốn bao nhiêu huyền trận vậy?

...

Mà cùng lúc đó, đại lục Thương Lan, thế giới tâm trái đất.

Đại lục mênh mông vô cùng vô tận.

Không thể thấy được phần cuối của bầu trời.

Mà bên dưới cũng không biết rộng lớn bao nhiêu.

Bầu trời và mặt đất, từ trước đến nay đều thần bí làm cho người ta không nhìn thấu.

Vào lúc này, ở dưới lòng đất của đại lục Thương Lan, một vùng trời đất rộng lớn hình thành ra một thế giới.

Mà khắp nơi bên trong tâm trái đất đều là những tòa nhà nguy nga sừng sững.

Phong cách hoàn toàn khác biệt với từng đại lục trong toàn bộ đại lục Vạn Thiên.

Đồng thời nhìn xung quanh cũng không phải có mỗi màu đen kịt.

Mà có những ánh lửa đỏ bừng, mặc dù không sáng lắm nhưng cũng không khiến cả thế giới tâm trái đất tối đen như mực.

Thế giới tâm trái đất là nơi dừng chân của Ma Tộc.

Nơi đây đã hình thành một nền văn minh.

Thành trì, thị trấn, người của Ma tộc đi lại.

Giờ phút này, trong một tòa thành dài dằng dặc.

Có một tòa tháp cao đứng ở chính giữa, trông vô cùng bắt mắt.

Tòa tháp này giống với tháp thánh mà năm tộc lớn của Ma tộc Hủ Cốt cúng bái.

“Báo!”

Giờ phút này ở bên ngoài tháp cao, có một bóng người nhanh chóng đến dưới chân tháp mới dừng lại.

“Lối đi lên lục địa Bắc Lan truyền đến tin tức, ra quân bất lợi, cửu tế tự Chước Diễm đã... bị giết!”

Một câu này đã gây ra một làn sóng chấn động.

Chước Diễm tế tự!

Chết trận!

Cùng lúc đó, một khí tức mạnh mẽ phóng từ trong tháp cao lên tận trời.

“Người nào gây ra?”

“Tần Ninh!”

“Hả?”

Khí tức mạnh mẽ kia đang tỏa ra sự giận dữ ngập trời.

“Lập tức thông báo cho bảy vị tế tự đại nhân khác”.

“Rõ!”

Lúc này ở trong tháp cao có một bóng người đang vô cùng tức giận.

“Tần Ninh... Chước Diễm đã từng nói với ta về người này... Thế mà hắn đã đi tới Bắc Lan rồi sao?”

Cái bóng đen cau mày.

Một giây sau, viên minh châu trên ngực lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.

Bóng đen tập trung ngồi ngay ngắn, ngay sau đó một ý niệm hội tụ thành thân thể tiến vào bên trong minh châu.

Mà lúc này ở trong minh châu lại có khung cảnh đại sảnh của một tòa cung điện.

Có bảy bóng người đã đứng sẵn trong đại sảnh.

“Diên Lệ tế tự, có chuyện gì mà lại gọi chúng ta?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Bẩm báo đại tế tự!”

Lúc này Diên Lệ chắp tay nhìn một cái bóng mờ trong đó, trầm giọng nói: “Chước Diễm đã chết rồi”.

Vừa dứt lời, bảy cái bóng đều lấp lóe.

“Chước Diễm là cảnh giới Sinh Tử thất kiếp, không phải lần này đã hẹn với người của Thiên Đế Các sẽ phá một lối đi ra từ sông Thiên Thượng sao?”

Lúc này Đại tế tự trầm giọng nói.

“Người của Thiên Đế Các?”

“Không phải, mà là... Tần Ninh!”

Diên Lệ tế tự từ tốn nói.

Luyện Ngục Ma có chín tế tự.

Chín vị tế tự đều vô cùng cao thượng.

Nhưng thực lực của chín tế tự cũng có khác biệt rất lớn.

Đại tế tự Liên Thiên Địch có tu vi mạnh nhất, gần với tộc trưởng Luyện Thiên của Luyện Ngục Ma.

Mà thực lực từ đại tế tự đến cửu tế tự có sự chênh lệch rất rõ ràng.

Diên Lệ tự cho rằng thực lực của mình rất mạnh, thế nhưng khi đối mặt với đại tế tự vẫn cảm giác mình rất nhỏ bé.

“Diên Lệ tế tự, lúc trước ngươi và Chước Diễm cam đoan như thế nào?”

“Lần này nhất định sẽ chiếm được một lối đi giúp tộc ta nhanh chóng chiếm được đại lục Vạn Thiên, bây giờ Chước Diễm chết rồi...”, lúc này một giọng nói quái gở vang lên.

“Quy Xung tế tự, ngươi có ý gì?”

Diên Lệ tế tự hầm hừ nói.

“Không có ý gì, chỉ là hiếu kỳ mà thôi”.

Cái bóng kia không thèm quan tâm nói.

“Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa”.

Lúc này một giọng nói khàn khàn vang lên.

Khi giọng nói khàn khàn đó vang lên, hai tế tự đều ngậm miệng lại.

Người mở miệng chính là nhị tế tự Ma Sinh An thần bí nhất.

Ma Sinh An tế tự cực kì ít xuất hiện trong tộc Luyện Ngục Ma.

Nghe nói thực lực của nhị tế tự không hề thua kém đại tế tự.

Nhưng chỉ là nghe nói thôi, cụ thể như thế nào thì không có ai biết được.

Lúc này đại tế tự thở dài.

Chín tế tự đều có địa vị cao thượng.

Tuy thực lực của Chước Diễm cũng không tính là mạnh, thế nhưng dù sao cũng là một trong chín tế tự.

Tổn thất lần này cũng là một đả kích lớn với tộc Luyện Ngục Ma.

“Người Thiên Đế Các vẫn luôn không đáng tin cậy...”, lúc này Diên Lệ tế tự rầu rĩ nói.

Đại tế tư tiếp lời: “Không thể trông cậy vào bọn họ được”.

“Chúng ta đi ngàn dặm xa xôi từ thế giới bên ngoài mà đến, nếu không có cách nào đánh chiến được đại lục Vạn Thiên, các ngươi nên hiểu sẽ có kết quả thế nào!”

Vừa dứt lời, trong lòng mấy vị tế tự đều rất khó chịu.

Quy Xung tế tự khẽ nói: “Vậy cứ bảo các chủ thượng sai phái thêm một vài chiến sĩ đến là được, đưa chúng ta tới lòng đất là có ý gì?”

Mấy vị tế tự thật sự không hiểu được.

Nếu trực tiếp đi đến mặt đất khiến loài người không phản ứng kịp.

Cộng thêm thế lực sau lưng đủ mạnh, không phải sẽ rất dễ tiêu diệt đại lục Vạn Thiên sao?

Đại tế tự thở dài nói: “Vì để đưa chúng ta vào đây đã tốn rất nhiều công sức rồi, hơn nữa các chủ thượng cũng đã làm hết khả năng của mình rồi”.

“Nếu đòi hỏi thêm, không gian sẽ không ổn định, dù sao đây cũng không phải địa bàn của chủ thượng chúng ta!”

“Vô Thượng Thần Đế rời đi, nếu muốn vào Thương Mang Vân Giới thì sẽ bị lưỡi dao không gian chém!”

“Chín phần chết một phần sống, nguy hiểm quá lớn!”

“Về phần truyền tống đến tâm trái đất, đây cũng là chuyện không thể thay đổi...”

Truyền tống không gian!

Quá nguy hiểm.

Cho dù thực lực của bọn họ mạnh thì cũng hoàn toàn không biết gì về không gian cả.

Chỉ là các chủ thượng đã không điều động thêm nhiều người đến, cũng không trực tiếp truyền tống bọn họ lên trên mặt đất, nghĩa là các chủ thượng cũng có nỗi khổ và bất đắc dĩ trong lòng.

“Đừng nghĩ những thứ vô dụng này nữa!”

Lúc này giọng nói khàn khàn của nhị tế tự vang lên lần nữa.

“Đại lục Vạn Thiên cũng không hề đơn giản như vậy”.

“Thật sự cho rằng nếu lên trên mặt đất, chúng ta sẽ có thể khống chế được đại lục Vạn Thiên sao?”

Nhị tế tự vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều mất tự nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK