Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1456: Thánh Hoàn

“Thánh Hoàn?”

“Tăng cường thực lực?”

“Tăng cường phạm vi biển linh thức”.

Mộc Phong đột nhiên ngẩn người, hoàn toàn ngây dại.

Giờ phút này, ông ta rất muốn cho mình một cái tát.

Bị lừa rồi! Lúc trước bị Đế Lâm Thiên lừa, bây giờ lại bị Tần Ninh lừa.

“Chó chết!”

Mộc Phong không nhịn được mắng.

“Ngươi mắng ai?”

Tần Ninh mỉm cười nhìn Mộc Phong lão đầu.

“Ta... Đương nhiên là mắng Đế Lâm Thiên rồi!”

Mộc Phong cười còn khó coi hơn cả khóc.

“U Vương, ngươi nhìn xem, ta bị nhốt ba vạn năm, ngươi nói có phải Thánh Hoàn này thích hợp với ta nhất hay không”.

“Cũng không phải”.

Tần Ninh vừa nói xong, Mộc Phong lập tức ỉu xìu.

“Lúc phá trận, ai ở trong trận thì Thánh Hoàn này sẽ thích hợp với người đó”.

“Ngươi thấy ta là Vương Giả tứ phẩm, Thánh Hoàn này phù hợp với ta, sử dụng Thánh Hoàn, ta có thể bộc phát ra biển linh thức chín vạn mét chỉ trong nháy mắt!”

“Nhưng vừa rồi ta cũng đã nói rồi, dù sao cái này cũng là ngoại lực, không phải ai cũng đều có thể dùng, chắc hẳn có thể dùng mấy lần liền, hơn nữa nếu sử dụng hết thì nó cũng sẽ chuyển hóa thành thực lực để củng cố cho bản thân”.

“Vương Giả tứ phẩm giống như ta, đại khái sẽ giúp ta tăng lên tới Vương Giả ngũ phẩm, cũng không có gì đáng để sợ hãi cả”.

Mộc Phong nghe thấy lời này thì gần như muốn khóc.

Vương Giả tứ phẩm tăng lên tới Vương Giả ngũ phẩm.

Vậy chẳng phải cửu phẩm như ông ta sẽ có thể tăng lên thành Thiên Vương, biển linh thức mười vạn mét sao?

Đây là bỏ qua cơ duyên lớn thế nào chứ! Giờ phút này, Mộc Phong nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh lại cười nói: “Xem ra Đế Lâm Thiên không muốn giết ngươi, mà còn giúp ngươi”.

“Dù sao ngươi giúp hắn ta làm công bốn vạn năm, nhốt ngươi chắc cũng vì sợ ngươi nói ra, nhưng lại không đành lòng nhốt ngươi mãi, thấy ngươi rất có thiên phú về trận pháp nên mới đưa cơ hội này cho ngươi”.

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Mộc Phong, sâu xa nói: “Lão Mộc à, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi đấy nhé”.

Mộc Phong đột nhiên ngẩn ngơ.

Mẹ nó, ông ta có thể nói cái gì được?

Nghe lời này, không phải là... mình chạy quá nhanh sao?

“Cẩn thận!”

“Hả?”

“Chúng ta đi xuống!”

Tần Ninh vừa nói xong một câu.

Lúc này tiếng gió mát gào thét vang lên.

Hai bóng người xuất hiện bên trong Thất Trùng Thiên.

Tần Ninh dùng một tay nhấc Mộc Phong lên, xuất hiện trong khu vực chín ngàn mét.

Lôi điện bốn phía vọt tới trong nháy mắt.

Lôi điện thánh y bao trùm bên ngoài cơ thể Tần Ninh, những lôi điện kia không làm gì được hắn.

Chỉ là lúc quay người nhìn về phía Mộc Phong.

Mái tóc bạc trắng dựng ngược từng sợi một, thậm chí ngay cả râu ria cũng đều nổ tung.

“Ặc...”, Tần Ninh nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé, ta quên mất, từ Bát Trùng Thiên xuống Thất Trùng Thiên sẽ có biển lôi, ta quên nhắc nhở ngươi...”, Mộc Phong cười ha ha.

Quên mất?

Mẹ nó! Nếu tên này mà không cố ý thì ông ta đi bằng đầu luôn! U Vương! Đùa chết người không đền mạng đâu.

Điều này qua chín vạn năm vẫn không hề thay đổi! Tần Ninh nhìn về phía Mộc Phong, nói: “Bây giờ không giống mấy vạn năm trước, đã xảy ra rất nhiều biến hóa, tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút”.

“Lão hủ biết!”

Mộc Phong nói ngoài miệng như vậy, thế nhưng nhưng trong lòng lại không thèm để ý.

Ông ta là Thiên Trận Vương - Mộc Phong! Bàn về trận pháp, trên đại lục Vạn Thiên ngoại trừ tên trước mắt thì có ai sánh bằng ông ta chứ! Vương Giả cửu phẩm, cộng thêm vương trận sư, cho dù phải đối mặt với Thiên Vương thì ông ta cũng không sợ, không sợ.

Đánh không lại, chạy trốn vẫn không thành vấn đề.

Giờ phút này Hai người đi về hướng khu vực thứ tám.

Đứng từ xa đã có thể nhìn thấy năm bóng dáng cao lớn.

“Thú Vương!”

Mộc Phong hơi sững sờ.

Năm con! Năm con Thú Vương, còn là loại Thú Vương đỉnh cao.

“Kim Vũ Điêu, Kim Lân Xuyên Sơn giáp, Hổ Vương Hắc Yên, Huyền Tê Kim Giác, Huyền Quy Phục Địa!”

Mộc Phong ngẩn người, nói: “U Vương, liệu năm con này có tấn công chúng ta không?

Có vẻ như chúng ta đã xông vào chỗ bọn chúng tu luyện rồi”.

Tần Ninh nhìn một chút Mộc Phong.

Giờ phút này, ngũ đại Thú Vương đều cảm nhận được hai khí tức mạnh mẽ tới gần, lần lượt mở mắt ra.

“Tiểu quỷ!”

Huyền Quy Phục Địa nhìn về phía Tần Ninh, kinh ngạc nói.

Tên này tiến vào khu vực thứ chín còn dẫn một người sống ra?

Trong biển lôi thứ chín còn có người sống?

“Năm vị, ta dẫn các ngươi đi vào Thất Trùng Thiên, khu vực thứ tám ở Thất Trùng Thiên đã đủ để các ngươi rèn luyện!”

“Việc hợp tác của chúng ta dừng ở đây”.

Tần Ninh cười nói: “Nhưng nếu năm vị không ngại, thật ra ta đồng ý tiếp tục hợp tác thêm”.

“Hả?”

Nghe thấy lời này, mấy Thú Vương đều nhìn về phía Tần Ninh.

Tiếp tục hợp tác thêm?

“Hợp tác như thế nào?”

Giờ phút này Huyền Tê Kim Giác rất có hứng thú nói.

Nó thật sự rất có hứng thú.

Tần Ninh dẫn chúng nó đi vào Thất Trùng Thiên, sau này bọn chúng sẽ có thể tu hành ở chỗ này.

Đột phá gông cùm xiềng xích biển linh thức chín vạn mét đến mười vạn mét, việc trở thành bá chủ Thú Vương đỉnh cao chỉ ở trong tầm tay.

“Bên trong Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn này có một thế lực tên là Thiên Đế Các, chắc các ngươi cũng biết được ít nhiều”.

Tần Ninh sâu xa nói: “Thân là Thú Vương, sai bảo một vài huyền thú chạy chân giúp các ngươi cũng không khó lắm”.

“Tìm ra vị trí lối vào Thiên Đế Các, ta sẽ nói cho các ngươi biết làm sao để tiếp tục tiến vào bên trong khu vực thứ chín rèn luyện, làm sao để tiến vào Bát Trùng Thiên, Cửu Trùng Thiên, thậm chí... làm thế nào để trở thành thánh thú!”

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của ngũ đại Thú Vương đều ngẩn ngơ.

Ngay cả Mộc Phong cũng phải ngẩn người.

Nói nhảm hả?

Làm sao thành thánh được?

Không phải lừa gạt người ta sao?

Không, không đúng! Mộc Phong nhìn về phía Tần Ninh, trong lòng hoảng hốt.

Năm đó U Vương đã làm gì?

Biến mất tám vạn năm! Lại quay trở về, bây giờ thay đổi thân xác, thực lực cũng không giống trước, chẳng lẽ... thành thánh rồi?

Tần Ninh thật sự biết cách thành thánh như thế nào ư?

Không thể tưởng tượng nổi! Giờ phút này, trong lòng Mộc Phong đã hoàn toàn sợ ngây người.

Điều này thật khó mà tưởng tượng

Tại sao Tần Ninh thành thánh lại quay về tới?

Chẳng lẽ... Giờ phút này, Mộc Phong kéo ống tay áo của Tần Ninh, nói thầm: “Có phải năm đó ngươi thành thánh rồi hay không?

Bị người ta đánh chết ở trong thế giới Cửu Thiên rồi?

Một sợi hồn phách đoạt xác sống lại?”

“Ôi trời, không tầm thường nha, chuyện đoạt xác sống lại thật sự tồn tại sao!”

Tần Ninh nhìn Mộc Phong một chút.

“Bị nhốt ba vạn năm đến mức choáng váng à!”

“...”, một bên khác, ánh mắt của ngũ đại Thú Vương cũng đều có vẻ mừng rỡ.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Lần này hợp tác với các ngươi xem như trên cơ sở tin tưởng, nếu như các ngươi có thể tìm ra vị trí lối vào Thiên Đế Các, lời ta nói tuyệt đối chắc chắn”.

“Làm thế nào để tu luyện trong khu vực thứ chín, làm thế nào để đến Cửu Trùng Thiên, làm thế nào để trở thành thánh thú chân chính, ta có thể nói cho các ngươi biết!”

Giờ phút này ngũ đại Thú Vương đều ngừng việc tu hành lại.

Lần này có thể đến Thất Trùng Thiên, tiếp theo sẽ không khó để đến đây nữa.

Thế nhưng những điều mà Tần Ninh nói lại cực kì hấp dẫn.

Lôi điện trong khu vực chín ngàn mét của Thất Trùng Thiên chắc chắn sẽ có chỗ tốt nhiều hơn.

Bát Trùng Thiên! Cửu Trùng Thiên! Con đường thành Thánh! Điều này quá hấp dẫn! Chín vạn năm trước kia, việc thành thánh không khó khăn như vậy, nhưng bây giờ thành thánh quá khó khăn! “Được!”

Huyền Quy Phục Địa cười ha hả nói: “Lão hủ tin tiểu hữu Tần Ninh một lần”.

“Thành thánh, lão hủ đã chờ đợi quá lâu rồi, thọ nguyên không thể tiếp tục chờ được nữa”.

“Cho nên lão hủ đồng ý thử sức với cơ hội này”.

Lúc này tứ đại Thú Vương khác cũng đều gật đầu.

Mộc Phong thấy cảnh này thì ngây ngẩn cả người.
Chương 1457: Trực tiếp nuốt vào sao?

Đám thú vương này là bị lừa tới đây ư?

Năm đại thú vương bỗng biến thành sức lao động của Tần Ninh?

Việc này cũng quá đơn giản rồi đó?

Chẳng lẽ là do ba vạn năm qua mình không ra ngoài nên không biết thú vương ở đại lục Vạn Thiên đều trở nên ngu ngốc hết rồi chăng?

Bọn chúng bị Tần Ninh lừa dối!

"Nếu đã như vậy thì các ngươi có thể đến đây mọi lúc, trước mắt cứ nghiêm túc làm việc đi đã!"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Người của Thiên Đế các, gặp một tên giết một tên, tên nào có thể tra hỏi được thì tra hỏi, không tra hỏi được gì thì thôi!"

"Mộc Phong, có ngươi ở đây, ta nghĩ là chuyện tìm ra hang ổ của bọn chúng cũng sẽ không khó lắm đâu nhỉ?"

Tần Ninh nhìn về phía Mộc Phong, mỉm cười rồi nói.

"Không khó, không khó...", Mộc Phong cười ha hả.

Lúc này, năm đại thú vương cùng nhìn về phía Mộc Phong.

Đây là người được Tần Ninh mang từ trong biển sấm ra?

Hơn nữa còn là mang từ trong Bát Trùng Thiên ra?

Hay nói cách khác là... mang từ trong Cửu Trùng Thiên ra ư?

Chuyện này không có đáp án chính xác được.

Chúng nó cũng từng ở trong Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên hơn mấy vạn năm qua.

Chúng nó cũng chưa từng thấy có ai tiến vào trong đó cả! Việc này có chút kỳ quái.

"Tốt lắm, nếu đã như vậy thì đành phải làm phiền năm vị vậy".

Tần Ninh đứng khoanh tay trước ngực, mở miệng nói: "Như vậy thì việc này cũng không tính là gây quá nhiều phiền phức cho các ngươi".

"Bọn ta biết rõ điều đó".

Một hàng gồm hai người và năm thú tiến vào khu vực bên trong.

Đi được sáu nghìn mét nữa thì bóng dáng của hai người lẳng lặng dừng lại, bốn phía xung quanh cơ thể bọn họ bắt đầu xuất hiện sấm chớp.

Đúng là U Tiêu Tiêu và Cửu Anh.

"Ninh ca ca!"

Nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt của U Tiêu Tiêu sáng ngời, cô bé không tu luyện nữa.

Thấy Tần Ninh đã bình yên không có việc gì, U Tiêu Tiêu nhếch môi cười cười: "Ta đã hấp thu hết tất cả sấm sét rồi, nhưng mà vẫn chưa đủ".

Nghe thấy vậy, sắc mặt của năm đại thú vương bỗng trở nên kỳ lạ.

Hấp thu?

Chưa đủ nữa à?

Chúng nó đều để cho sấm chớp quấn quanh cơ thể để mài dũa thân thể, chỉ ở ngoài không vào trong! Dù sao đi chăng nữa thì mặt ngoài của cơ thể vẫn rắn chắc hơn lục phủ ngũ tạng ở bên trong.

Nhưng mà hình như U Tiêu Tiêu lại... trực tiếp nuốt vào trong?

Chuyện này thật là kinh khủng!

"Nấc...", cùng lúc đó, Cửu Anh đang tu luyện ở bên cạnh cũng dừng lại.

Nó xoay người nhìn về phía Tần Ninh, Cửu Anh nhếch môi cười, một đám sấm chớp nổ bùm bùm.

"Tần gia, ta cũng không thua Tiêu Tiêu bao nhiêu".

Cửu Anh cười hì hì rồi nói.

Thật là thoải mái! Lần trước, lúc còn ở hải đảo Thiên Ngoại, nó nuốt một hơi được rất nhiều sức mạnh sấm sét, tiêu hóa không nổi, mất hết nửa ngày.

Lần này thì thoải mái hơn! Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Cửu Anh, hắn không nói gì.

Ngươi thật là, còn muốn so bì hơn thua với U Tiêu Tiêu cơ đấy! Người ta là thần thú, huyết mạch thật sự cao quý.

Hung thú tuy rằng mạnh mẽ nhưng nếu so về huyết mạch... so với huyết mạch của thần thú thì có khoảng cách rất lớn.

Cứ nuốt đi, nuốt nữa đi, đừng làm bản thân tự nổ chết là được.

Lúc này, Tần Ninh mới vẫy tay, nói: "Đi thôi, sau này quay lại đây cũng được, làm việc quan trọng trước đã!"

Tần Ninh mỉm cười rồi nói khẽ.

"Không biết Đế Lâm Thiên mang ta đến nơi này là để làm cái gì, nếu đã như vậy thì cứ làm theo ý của hắn ta đi, vừa hay ta đang muốn tìm hắn ta, khỏi mất công chạy đi chạy lại".

Vừa nói xong, Tần Ninh khoanh tay mà đi... phía dưới Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên.

Giờ phút này, năm đại thú vương vẫy gọi, chỉ trong nháy mắt, bốn phía xung quanh, có hơn mười thú vương tụ tập lại với nhau.

Đúng vậy, chính là thú vương! Chẳng qua là hơn mười con thú vương này không có thực lực mạnh như năm đại thú vương.

Năm đại thú vương dặn dò một phen xong, hơn mười con thú vương tản ra.

"Công tử Tần Ninh, bọn ta đã sắp xếp xong rồi!"

Huyền Quy Phục Địa cười ha hả rồi nói: "Nếu như có tin tức gì thì bọn chúng sẽ báo lại ngay".

"Ừ!"

Tần Ninh gật đầu.

Sau khi trầm ngâm giây lát, Tần Ninh nhìn về phía Huyền Quy Phục Địa, thản nhiên nói: "Bên trong Yêu Tháp Sơn có ba đại kỳ địa là Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên, Khốn Yêu Địa và Luyện Yêu Trì!"

"Nếu các ngươi đã có thể tìm thấy được Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên này, vậy thì chắc các ngươi cũng biết được Khốn Yêu Địa và Luyện Yêu Trì ở đâu chứ?"

Nghe thấy vậy, sắc mặt của năm đại thú vương bỗng trở nên kỳ lạ.

“Khốn Yêu Địa và Luyện Yêu Trì là vùng cấm đối với tộc huyền thú bọn ta, bọn ta cũng không biết hai địa điểm đó ở đâu cả…”, mấy con thú lắc đầu.

Vậy mà hắn lại quên mất chuyện này.

Khốn Yêu Địa! Nếu yêu thú tiến vào thì chắc chắn phải chết rồi! Còn Luyện Yêu Trì! Yêu thú tiến vào cũng sẽ bị áp chế rất mạnh.

Hai nơi quả thật là nơi mà tộc yêu thú không có khả năng tìm đến nhất.

Nghe thấy vậy, Cửu Anh đang đứng ở trên vai của Tần Ninh nhịn không được mà nói khẽ: “Tần gia, vậy nó có đem lại lợi ích gì không?”

"Có!"

Tần Ninh cười nói: "Tiến vào Khốn Yêu Địa, có thể hấp thu khí huyết, bổ sung khí huyết cho võ giả”.

“Tiến vào bên trong Luyện Yêu Trì thì có thể hấp thu linh thức và mở rộng linh thức cho võ giả!”

"Khí huyết chính là nền tảng của một võ giả, gân và xương trong thân thể có mạnh mẽ hay không đều là nhờ vào việc bổ sung khí huyết."

"Hai địa điểm này, có thể khiến cho thân thể và linh thức của võ giả tăng trưởng mà không cần phải lo lắng gì cả, ngươi nói thử xem có lợi ích gì không?"

Nghe thấy vậy, ánh mắt của Cửu Anh sáng ngời.

“Ta muốn đi!”

“Nhưng ta không biết hai chỗ đó ở đâu cả!”

Tần Ninh nói thẳng.

“Còn có nơi mà ngươi không biết sao?"

Mặt Cửu Anh đẩy vẻ không tin.

Tần Ninh nhịn không được, hắn nói: "Cho dù là Khốn Yêu Địa hay là Luyện Yêu Trì thì cũng sẽ thay đổi vị trí theo sự thay đổi bên trong Yêu Tháp Sơn thôi, mà muốn tìm được hai nơi đó, thì cứ đến những chỗ có nhiều yêu thú chết, xác suất hai địa điểm này xuất hiện ở những nơi như vậy cũng rất cao!"

Cửu Anh lúc hiểu lúc không, nó gật đầu.

Tần Ninh nhìn Cửu Anh, hắn cười nói: “Hơn nữa, dù nơi đó vô cùng tốt đối với con người nhưng đối với tộc yêu thú… đó chính là chỗ chết”.

Vừa nói xong, Cửu Anh liền cắt ngang.

“Đó là đối yêu thú bình thường, hung thú giống như ta, ngay cả thượng cổ còn không thể tiêu diệt, thì những nơi như thế này, ta sẽ không sợ đâu!"

Nghe thấy vậy, Tần Ninh lắc đầu.

Thượng cổ còn không thể tiêu diệt được?

Cũng không hẳn là như vậy! Sở dĩ hung thú còn tồn tại, chính là vì một ý nghĩ của cha cho phép chúng nó tồn tại mà thôi.

Muốn giết chúng cũng rất đơn giản.

"Đại vương!"

Nhưng mà đúng lúc này, có một bóng dáng xuất hiện nhanh như chớp.

Đó là một con mãng xà, thân hình dài trăm trượng, toàn thân được bao phủ bởi vảy màu đen, giờ này phút này, vẻ mặt nó đầy kích động.

"Nói!"

Hắc Yên Hổ Vương trầm giọng nói.

"Chúng tiểu nhân, gặp mấy tên đối thủ rất khó đánh, đều là con người có cảnh giới Vương Giả, sát phạt quyết đoán, hơn nữa, bọn họ không giống như là người sống!"

Vừa nghe xong, sắc mặt của năm đại thú vương đều thay đổi.

"Mau đi xem thử!"

Tần Ninh mở miệng.

"Năm người các ngươi ở chỗ này chờ tin tức, nếu cần các ngươi giúp thì ta sẽ tìm các ngươi."

“Cố hết sức không được rời khỏi đây, hẳn là sẽ có người đến”.

Tần Ninh mở miệng nói: "Làm xong chuyện này, các ngươi còn có cơ hội thành Thánh, đương nhiên, có thể thành công hay không, cuối cùng vẫn là dựa vào chính bản thân các ngươi."

Tần Ninh để lại cách trao đổi tin tức, mang theo U Tiêu Tiêu, Cửu Anh và Mộc Phong đi theo con mãng xà kia.

Giờ phút này, năm đại thú vương vây chung quanh Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên, im lặng không nói gì.

Cuối cùng, Huyền Quy Phục Địa phá vỡ bình tĩnh, do dự mà nói: “Kẻ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Sao lại hiểu biết về Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên đến vậy!”

“Ai da…”, Kim Vũ Ưng thở dài, nó nói: “Bản vương thấy hắn hiểu rõ Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên”.

“Từ Vương Giả nhị phẩm lên Vương Giả tứ phẩm mà vẫn thản nhiên như vậy, đúng là hiếm gặp”.

Lúc này, Kim Lân Xuyên Sơn Giáp cũng thở dài, nó nói: “Tên tiểu tử này có chút khủng bố”.

“Tuy rằng lúc mới sinh ra, thân thể của con người không bằng chúng ta, con đường tu hành cũng không thuận lợi như chúng ta nhưng không thể phủ nhận rằng… đầu óc của con người thông minh hơn chúng ta!”
Chương 1458: U Linh đao

Nghe Kim Lân Xuyên Sơn giáp nói vậy, Huyền Tê Kim Giác lập tức đáp lại: "Tiểu Xuyên Sơn Giáp, ngươi nói chính bản thân ngươi, chứ không phải là chúng ta!"

Kim Lân Xuyên Sơn lười đôi co với nó.

Không thể không nói, nhân loại đúng như vậy thật! Nhờ vào thiên thời địa lợi nhân hòa, mà con người trở thành chủng tộc đứng đầu hàng vạn chủng tộc! Đây là điều mà các chủng tộc siêu đẳng khác không thể làm được.

Nếu không vì vậy, thì bọn chúng không thể ở trong ngũ đại cấm địa với số lượng Thú nhiều như vậy.

Nếu bọn chúng mạnh hơn nhân loại.

Vậy thì chủng tộc cư ngụ ở ngũ đại cấm địa chính là nhân loại.

Hắc Yên Hổ Vương tiếp tục nói: "Đại lục Vạn Thiên thịnh vượng, ắt sẽ sinh ra một vị anh hùng hào kiệt!"

"Chúng ta cũng phải nỗ lực thêm nữa để biết cách thành Thánh, như vậy thì tương lai sau này, đám huyền thú ở Yêu Tháp Sơn chúng ta cũng có thể trở thành Thánh Nhân!"

"Thậm chí, mai sau, huyết mạch được thăng cấp, rồi trở thành thần thú cũng không phải là chuyện không tưởng".

"Đến lúc đó, ta sẽ hóa thành con người, rồi đi du ngoạn khắp đất trời, chẳng phải quá nhàn nhã hay sao?"

Bốn vị vương còn lại đều gật gù tán đồng.

Quả đúng là thế thật! Hiện tại, nhân loại đứng đầu hàng vạn chủng tộc, có ai mà không muốn trở thành cường giả ung dung tự tại trong thế gian kia chứ?

Không có gò bó, tự do tự tại! Ngay lúc này, ở bên kia, Tần Ninh dẫn theo vài người, đi theo con mãng xà kia vào sâu trong núi rừng.

Cách xa nơi đó bỗng vang lên một tiếng nổ động trời.

Đưa mắt nhìn qua thì thấy núi đã sụp xuống, bụi đất mịt mù.

Còn có một mùi máu tươi tanh tưởi nồng nặc, làm kích thích khí tức của đám người.

Rầm... rồi bất chợt, lại có tiếng nổ vang lên.

Một bóng dáng cao khoảng chừng gần cả trăm mét bỗng bay tới, rồi nên xuống ngay trước mặt đám Tần Ninh, miệng nó phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run lẩy bẩy, không còn một chút sức sống nào cả.

Con mãng xà kia thấy vậy bèn sợ hãi.

Quá kinh khủng!

"Chính là bọn chúng!"

Mãng xà nhìn về phía trước, rồi nói: "Chúng có thực lực của Vương Giả đấy!"

"Ồ?

Khá lắm!"

Lúc này, Cửu Anh rướn cổ lên, nhìn về đằng xa, nói: "Tần gia, ngươi đừng làm gì hết, để ta lên!"

"Để cho cả thế gian này run rẩy dưới cái tên Hung Vương này!"

Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Cửu Anh đã phóng to ra ba trăm trượng.

Chín cái đầu đều dài đến mấy chục mét, chín cái mồm há to ra, tỏa ra luồng khí tức vô cùng hùng mạnh.

Trên cổ nó, có thể nhìn thấy được một cái Vương Khải đang ánh lên một tia sáng xanh mờ ảo.

Nó chính là một trong mười món Vương Khí mà Tần Ninh chế tạo ở Thiên Ngoại Tiên khi trước.

Bây giờ, Cửu Anh rống lên, dang rộng đôi cánh, rồi bay thẳng về phía trước.

Mộc Phong thấy thế bèn cau mày hỏi: "Nó làm được không vậy?"

"Không được!"

Tần Ninh trả lời một cách quyết đoán.

"Thế sao ngươi...", Mộc Phong thì thầm nói, vừa nói đến một nửa, ông ta ngậm miệng lại, không dám hé răng nữa.

Tần Ninh cười bảo: "Ta còn chưa kịp cản, nó đã đi mất tiêu... lẽ nào trách ta được?"

"Ha ha...", Mộc Phong cười gượng gạo.

Rầm... Bịch... Đùng... một tràng tiếng nổ rung chuyển đất trời bỗng truyền đến.

Lúc này, mảnh rừng phía trước bị lật tung lên, khói bụi bay mịt mù, tiếng gào thét vang vọng không dứt bên tai.

Một tiếng nổ bỗng vang lên.

Một cơ thể khổng lồ giờ đây đang rút lui về lại chỗ cũ, rồi ngã ngửa trên mặt đất, khí tức tỏa ra đầy sự ủ rũ.

Nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là Cửu Anh hay sao?

"Tần gia...", Cửu Anh uất ức nhìn về phía Tần Ninh.

Chín cái đầu thì có tám cái bị đánh đến mức mặt mũi sưng vù, trông càng thêm uể oải chán đời, không có chút sức sống.

"Ta bị đánh...", bây giờ, Cửu Anh lòng đầy căm phẫn.

Nó chính là Hung Vương, là Vương Giả nhất phẩm đấy! Thế mà lại bị đánh như vậy!

"Ta thấy rồi!"

Tần Ninh nhìn Cửu Anh, rồi chậm rãi nói: "Nếu ta nhìn không lầm, thì thực lực bên kia hẳn là Vương Giả tứ phẩm, ngũ phẩm, ngươi không chết là được rồi".

Vẻ mặt Cửu Anh đầy ngơ ngác.

Ngươi biết luôn à?

Ngươi biết sao vừa rồi lại không cản ta lại hả?

Những lời này Cửu Anh chỉ dám nói thầm trong lòng mà thôi.

Lỡ như bật thốt ra thì nó sợ Tần Ninh sẽ đánh nó mất!

"Để ta lên!"

Lúc này, U Tiêu Tiêu mạnh mẽ bước ra, nhìn vào Tần Ninh, nhoẻn miệng cười nói: "Ninh ca ca, ta cũng là Vương Giả ngũ phẩm, cần phải siêng năng rèn luyện đó!"

"Muội...", vẻ mặt Tần Ninh có vài phần lo lắng.

"Yên tâm đi, ta lợi hại lắm, không phải huynh bảo là không thể lúc nào cũng chỉ chăm chăm tu luyện, mà còn phải đi chiến đấu học hỏi hay sao?

Thực lực thế này mà không thể sử dụng hết mức tối đa thì chẳng phải quá lãng phí ư?"

"Ừ, cẩn thận chút đi".

Tần Ninh mỉm cười, xoa đầu cô nhóc U Tiêu Tiêu.

"Đợi đã!"

Tần Ninh vung bàn tay lên, rồi một thanh đao xuất hiện.

Quan sát kỹ thì thấy cây đao kia dài hơn một mét, thân đao uốn lượn, nếu thân đao thẳng, lại càng trông như thanh kiếm.

"Đây là một trong nhưng Vương Khí mà trước kia ta chế tạo, trong cơ thể muội ẩn chứa thần hỏa Cửu U Chu Tước, lấy đao này làm vật dẫn để sử dụng nó là thích hợp nhất".

U Tiểu Tiểu vui vẻ, cầm lấy thanh đao.

"Vâng!"

U Tiêu Tiêu nhìn vào Tần Ninh, không nhịn được bèn hỏi: "Tên của nó là gì thế?"

"Vẫn chưa có tên".

"Vậy gọi nó là U Linh đao nhé!"

U Tiêu Tiêu nhếch miệng cười nói: "Đây là món quà đầu tiên mà Ninh ca ca tặng cho ta, ta chắc chắn sẽ quý trọng nó".

"Đi đây!"

U Tiêu Tiêu không nói thêm nữa, bóng dáng cô bé lóe lên, rồi nhanh chóng lao ra.

Lúc này, ánh mắt Cửu Anh đờ đẫn, ngỡ ngàng.

Nó nhìn vào vóc dáng thiếu nữ của U Tiêu Tiêu rồi nhìn lại cơ thể cao lớn hùng vĩ của mình.

"Sao ta không phải là con cái nhỉ...", bốp! Nó vừa mới nói ra, Tần Ninh đã đấm cho nó một cú rõ đau.

Thân thể của Cửu Anh lập tức bay ngược ra sau.

Mộc Phong đứng bên cạnh thấy thế, mí mắt ông ta khẽ giật.

Bên cạnh U Vương chẳng có ai là người bình thường! Lời này thật không sai chút nào.

Mấy người kia cái gì cũng dám nói, thật đúng là không sợ chết.

Vào lúc này, U Tiêu Tiêu lao lên, lập tức thi triển thực lực.

U Tiêu Tiêu cầm U Linh đao, di chuyển nhanh nhẹn, linh hoạt, tựa như một con bươm bướm đen đang nhảy múa.

"Hử?"

Cùng lúc đó, năm bóng dáng kia dường như cũng phát hiện ra U Tiêu Tiêu.

Trong nháy mắt, hai bóng dáng đã cầm binh khí trong tay tấn công vào U Tiêu Tiêu.

Vù... gần như là tích tắc.

Bên ngoài cơ thể U Tiêu Tiêu, một ánh lửa bỗng vụt qua.

Một ngọn lửa màu đen! Đó chính là thần hỏa của dòng tộc Cửu U Chu Tước.

Ngọn lửa kia nhanh chóng bao phủ lấy thân thể của U Tiêu Tiêu, rồi bao phủ luôn cả U Linh đao.

Leng keng... lưỡi đao chính xác đỡ được mũi thương đang đâm tới.

Ánh lửa tóe ra, mũi thương nhanh chóng bị ngọn lửa bao trùm, rồi hướng thẳng về phía người cầm thương.

Sắc mặt người nọ vẫn không thay đổi, chỉ lùi về phía sau.

Lúc này, U Tiêu Tiêu vội vàng đuổi theo.

Cùng lúc đó, một kẻ khác cũng cầm một cây giản dài tấn công vào U Tiêu Tiêu.

Cô bé không thể không lùi về phía sau.

Đúng lúc đó, người thứ ba đã vung kiếm tới chỗ cô bé.

Ba người cùng tham chiến, công phòng đều theo trật tự.

Thấy vậy, U Tiêu Tiêu vẫn không hoảng hốt.

Cảnh giới Vương Giả ngũ phẩm.

Hơn nữa còn có lửa Chu Tước che chở.

Cô bé không mấy lo lắng khi bị dính đòn.

Ầm... trong nháy mắt, cả ba người tập hợp lại, cùng tấn công U Tiêu Tiêu.

Lúc này, ở cách đó không xa, Tần Ninh đang thong dong khoanh tay sau lưng, nhưng đầu ngón tay hắn bắt đầu khởi động linh khí, vẻ mặt cũng không bình tĩnh như vậy.

Cửu Anh vừa bay về đã thấy cảnh đó, vẻ mặt nó đầy sự bất lực.

Đây chính là chênh lệch.

Là đãi ngộ chênh lệch của những người bên cạnh Tần Ninh đấy! Đồ Tần Ninh trông mặt mà bắt hình dong, thật đáng ghét.

Đùng... một âm thanh nặng nề vang lên.

Lúc này, U Tiêu Tiêu đang nhắm vào sơ hở của ba người bọn họ, rồi nhanh chóng tấn công, phá vỡ thế công của cả ba.

Cô bé xoay người, rồi chém ra một đao, ngọn lửa màu đen thoáng chốc đã lan ra xung quanh.
Chương 1459: Ta khoác lác đấy

Những tiếng phụt phụt phụt phụt vang lên, lúc này ba bóng người chật vật rút lui, phần bụng xuất hiện vết thương.

Giờ phút này U Tiêu Tiêu cũng thừa thắng xông lên.

U Linh đao tràn ngập ánh lửa, tốc độ cực nhanh, khiến cả thân thể của U Tiêu Tiêu cũng giống như ma mị.

Ầm ầm ầm… Những tiếng va chạm vang lên.

Ba bóng người đều bị U Tiêu Tiêu đánh lui, rơi xuống mặt đất.

Cả người U Tiêu Tiêu rơi xuống, nắm chặt U Linh đao nhìn về phía ba người.

Ba người này đều có thực lực Vương Giả tứ phẩm, nhưng vẫn không phải đối thủ của cô bé.

“Tần ca ca!”

Quay đầu nhìn về phía Tần Ninh, U Tiêu Tiêu cười nói: “Ta có lợi hại không?”

Tần Ninh mỉm cười, gật đầu.

“Giết bọn họ đi!”

Tần Ninh mở miệng nói.

Nghe thấy lời này, U Tiêu Tiêu lại sững sờ.

“Sao vậy?”

“Ta…”, “Chưa từng giết người?”

Tần Ninh tới gần U Tiêu Tiêu, nói: “Thân là võ giả thì chắc chắn phải thấy máu, muội chưa từng giết người, Hư Vô Sinh rèn luyện muội kiểu gì vậy?”

“Lần nào hắn ta cũng đánh nhau với ta ở cảnh địa Sinh Tử, thế nhưng lần nào ta cũng chỉ chém giết yêu thú”.

U Tiêu Tiêu cúi đầu nói.

Đúng là chưa bao giờ giết người! Tần Ninh nghe vậy thì có chút kinh ngạc.

“Cẩn thận!”

Chỉ là trong nháy mắt, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.

Lúc này bóng người Mộc Phong cũng đánh tới.

Tốc độ của Tần Ninh lại nhanh hơn, bàn tay nhanh chóng lướt qua hai gò má của U Tiêu Tiêu, đánh một chưởng ra.

Ầm... Tiếng nổ tung vang lên.

Sau lưng U Tiêu Tiêu, bóng người vốn muốn đánh ra kia nổ tung trong nháy mắt.

Bàn tay Tần Ninh nhuốm đầy máu.

“A...”, U Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng.

Trên thực tế, lúc ấy U Tiêu Tiêu mới tám, chín tuổi, tâm trí cũng như trẻ con mà thôi.

Thời gian trôi qua mấy chục năm, U Tiêu Tiêu vẫn luôn được Hư Vô Sinh huấn luyện tăng cảnh giới lên, rèn luyện cơ sở.

Nhưng thật sự chưa bao giờ giết người.

Cũng chưa bao giờ giao lưu với người khác.

Có thể nói bây giờ tâm trí của U Tiêu Tiêu không chênh lệch với trước kia là bao.

Giờ phút này, Tần Ninh đưa một cái tay lên vuốt đầu U Tiêu Tiêu, cưng chiều cười nói: “Không được mềm lòng nương tay!”

“Lần sau nếu không xuống tay được thì phải nghĩ đến việc Hư Vô Sinh đối xử với muội như thế nào!”

“Phải hung ác đối với kẻ địch!”

U Tiêu Tiêu khẽ gật đầu.

Tần Ninh cũng không nhiều lời nữa.

Loại chuyện này cần chuyển biến tâm trạng từ từ.

U Tiêu Tiêu vừa được tự do không bao lâu, bây giờ không có cách nào chuyển biến được cũng là điều bình thường.

Chỉ là sau này chắc chắn sẽ phải đối mặt với việc chém giết không ít.

Đây chỉ là bắt đầu.

Giờ phút này, Mộc Phong cũng không nhàn rỗi, trong nháy mắt lao thẳng về hướng hai bóng người đang đánh nhau với huyền thú kia.

Giờ phút này, hai người còn lại đều biến đổi ánh mắt, đang muốn bỏ chạy.

“Chạy trốn được sao?”

Bóng người Mộc Phong lóe lên, từng huyền ấn ngưng tụ, hai bóng người đều bị trói lại.

Giờ phút này Tần Ninh cũng nhìn về phía hai người sau lưng U Tiêu Tiêu.

Võ giả kia đã chết, máu tươi chảy xuôi ra.

Thế nhưng cũng không phải là thân thể võ giả cấu tạo như vậy.

“Con rối!”

Tần Ninh lẩm bẩm: “Lại là con rối...”, Cửu Anh cũng ngạc nhiên nói: “Tần gia, xem ra lần trước lúc ở biển Thiên Ngoại, người của Thiên Đế Các vẫn còn để lại một chiêu sau”.

“Ừm!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Chắc hẳn lúc ấy Văn Hiên đây chỉ là mồi nhử khiến cho chúng ta mắc lừa mà thôi”.

“Xem ra vẫn có một ít Thánh Khôi bị bọn họ mang đi!”

Tần Ninh nhìn về phía hai người khác, trực tiếp giết chết.

Giờ phút này, Mộc Phong cũng túm lấy hai người kia đi tới.

“Con rối Vương Giả ngũ phẩm, chiêu trò này cũng không nhỏ!”

Mộc Phong không nhịn được nói: “Thiên Đế Các lợi hại như vậy?”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Từ thế giới Cửu Thiên truyền xuống, xem ra là Đế Lâm Thiên đang chuẩn bị làm gì đó, những hành động bây giờ chính là bắt đầu”.

Mộc Phong lập tức hằm hè xoa tay: “Được được được, lần này lão phu sẽ chặt đầu chó của hắn ta!”

“Vậy được, Đế Lâm Thiên giao cho ngươi!”

Nghe thấy lời này, Mộc Phong lập tức sững sờ.

“Đừng... Ta khoác lác đấy...”, U Tiêu Tiêu ở một bên không nhịn được che miệng nở nụ cười.

Cho dù là Cửu Anh hay là Mộc Phong ở trước mặt Tần Ninh, có đôi khi thật sự rất thú vị.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh xắn của U Tiêu Tiêu nở nụ cười, Mộc Phong bỗng nhiên ngẩn ngơ.

Keng... Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Tần Ninh.

Ánh kiếm phản xạ lên trên mặt Mộc Phong.

Nhìn thấy Tần Ninh đưa mắt nhìn sang, Mộc Phong đột nhiên giật mình một cái.

Dường như một giây sau, đầu to đầu nhỏ đều sẽ xong đời!

“Ta đang xem chim bay bên kia, thật là đẹp”.

Mộc Phong xấu hổ cười.

Nhưng trong lòng thì mắng, ông đây bị nhốt ba vạn năm, vất vả lắm mới được nhìn thấy một cô gái, nhìn nhiều vài lần cũng không được ư?

Hơn nữa cô nhóc này cũng không phải khẩu vị của ông đây!

“Chim?

Nào có?”

Cửu Anh duỗi cổ nói như tên trộm: “Lão già, nơi này đánh nhau kịch liệt như vậy, có chim cũng không dám bay qua, ngươi vẫn nên quản lý tốt đôi mắt của mình...”, rầm... Cửu Anh còn chưa nói xong một câu, từng huyền ấn đã ngưng tụ thành một nắm đấm, trực tiếp đánh bay nó trong nháy mắt.

Giờ phút này Mộc Phong tỏ ra không có việc gì, nhìn về phía Tần Ninh, cười ha hả nói: “Bây giờ, ngươi xem, chim... bay xa...”.

“Mẹ nhà ngươi...”, giọng nói của Cửu Anh phiêu đãng ra.

U Tiêu Tiêu ở một bên nhìn mà cười vui vẻ.

Cho dù là Mộc Phong lão đầu hay là Cửu Anh đều rất thú vị... Tần Ninh nhìn về phía hai Thánh Khôi kia, chậm rãi nói: “Thánh Nhân luyện chế con rối, truyền đến đại lục Vạn Thiên, Đế Lâm Thiên cần những thứ này”.

“Nhưng mà không nghĩ tới lại lấy cảnh giới Vương Giả ra dùng như thế…”, Mộc Phong không nhịn được nói: “Chắc là biết ngươi ở chỗ này nên mới cho bọn họ tới giết ngươi đi...”, Tần Ninh nhìn về phía hai Thánh Khôi, nửa ngày sau mới mở miệng nói: “Xoá bỏ đi”.

Không điều tra được gì từ trên người Thánh Khôi.

Không bằng trực tiếp xoá bỏ.

“Ta không sợ bọn họ ra, chỉ sợ bọn họ không xuất hiện”.

Tần Ninh cười nói: “Lần này nên giết Đế Lâm Thiên, chơi trốn tìm lâu như vậy rồi, Đế Lâm Thiên... không còn nơi nào để trốn nữa”.

Ở kiếp này, từ sau khi một sợi hồn khí của Tần Kinh Mặc tán loạn, cùng với việc Lý Nhất Phong xuất hiện và cái chết của Hư Vô Sinh trước đó không lâu.

Tất cả đều đang chứng minh rõ với Tần Ninh, Đế Lâm Thiên đang xây ra một tấm lưới, một tấm lưới liên quan đến Tần Ninh hắn.

Nếu đã như vậy thì lần này sẽ giải quyết! Đế Lâm Thiên phải chết! Tứ đại Ma tộc còn lại cũng phải tiêu diệt.

Đại lục Vạn Thiên không thể có sai sót.

Nơi này là căn cơ của toàn bộ Thương Mang Vân Giới.

Căn cơ không còn, lầu cao vạn trượng sao có thể duy trì ổn định?

“Dù sao ngươi cũng là vương Trận sư, chắc ít nhiều cũng có thể cảm giác được trận pháp mà ngươi bố trí đang ở vị trí đại khái nào chứ?”

Nghe thấy lời này, Mộc Phong mỉm cười.

“Có một chút đầu mối, ta dẫn ngươi đi xem!”

“Ừm!”

Ngũ đại Thú Vương phái đám yêu thú tìm kiếm khắp nơi.

Bên này hắn và Mộc Phong cùng nhau đi tìm dấu vết.

Lần này, Đế Lâm Thiên, Thiên Đế Các, cho dù có ẩn nấp trong hư không, hắn cũng muốn lôi ra! Trên đường đi, U Tiêu Tiêu đi bên cạnh Tần Ninh nhìn cái gì cũng thấy rất vui vẻ.

Mộc Phong thì dẫn đường, khi thì nhíu mày, khi thì giãn ra.

Cửu Anh đứng trên bả vai Tần Ninh, mặt mũi bầm dập, không nói một lời.

Ai cũng bắt nạt Hung Vương! Sớm muộn gì Hung Vương cũng sẽ bắt nạt lại!
Chương 1460: Muốn lấy mạnh bắt nạt yếu?

“Hả?”

Lúc này Mộc Phong lắc đầu.

“Sao thế?”

“Có cái gì đó là lạ”.

Mộc Phong không nhịn được nói: “Ta cảm giác được khí tức của huyền ấn khi thì xuất hiện, khi thì biến mất, từ đầu đến cuối vẫn luôn lơ lửng không cố định”.

“Nếu ta không đoán sai, chắc hẳn là khí tức bị phong cấm, chắc là có người ra vào trong Thiên Đế Các, cho nên mới như vậy, nhưng có thể suy tính ra được phương hướng và vị trí đại khái”.

“Chỗ nào?”

“Một dãy núi!”

Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh hơi sáng lên.

Mộc Phong chậm rãi nói: “Ngươi cũng biết tuy Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn được xưng là hai cấm địa, thế nhưng trên thực tế ranh giới cũng không rõ ràng như vậy”.

“Hai cấm địa này lấy một dãy núi làm đường ranh giới”.

“Mà ở vị trí dãy núi kia, từ trước đến nay không gian vẫn luôn quỷ dị, cho dù là huyền thú cấp bậc Thú Vương không cẩn thận rơi vào trong đó, có lẽ cũng chỉ có một đường chết”.

Tần Ninh gật đầu.

“Nếu đã như vậy thì lên đường đi!”

“Hả?”

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộc Phong, Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Mộc Phong, cười nói: “Hả cái gì?”

“Không sao, ta tự có chừng mực”.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Mộc Phong vô cùng kinh ngạc.

Chừng mực?

Chỗ kia rất mơ hồ.

Không phải xem thực lực, xem năng lực, mà là xem may mắn.

Cho dù Tần Ninh có lợi hại hơn nữa thì đến nơi đó cũng có thể sẽ thất bại!

“Đi thôi!”

Tần Ninh lại quyết định đi.

Giờ phút này U Tiêu Tiêu chớp đôi mắt to, không nói một lời.

Tần Ninh đi nơi nào, cô bé sẽ đi nơi đó.

Về phần Cửu Anh, lúc này nó đang ngoan ngoãn đứng trên vai Tần Ninh, không nói một lời.

Không dám nói tiếp nữa! Nếu nói tiếp, liệu có bị đánh chết hay không?

Một nhóm ba người tiếp tục xuất phát.

Ven đường có không ít huyền thú không ngừng đi đến chỗ ba người, kể cho Tần Ninh nghe về tình hình bên trong Yêu Tháp Sơn.

“Tần công tử, gần đây ở trong Yêu Tháp Sơn xuất hiện rất nhiều con người mạnh mẽ, có rất nhiều người đều là cảnh giới Vương Giả, hơn nữa cũng xuất hiện không ít Thánh Khôi của Thiên Đế Các”.

Một huyền thú trông như con nai, mở miệng nói tiếng người, khách khí nói: “Hình như những người kia đang tìm kiếm cái gì đó”.

“Mà những Thánh Khôi kia xuất hiện lại để giết người”.

Nghe thấy lời này, Tần Ninh híp mắt lại.

“Có trông thấy người của Thanh Ninh các không?”

Tần Ninh dò hỏi.

Tần Ninh cũng hiểu, có rất nhiều loài người Vương giả xuất hiện, có thể là Dương Thanh Vân tới.

Hắn không xác định Dương Thanh Vân có biết hắn ở chỗ này hay không.

Nhưng có thể xác định, cho dù Dương Thanh Vân không biết, lần này tăng lên làm Thiên Vương, chỉ sợ cũng sẽ có được thực lực rất mạnh, tất nhiên sẽ tìm vị trí của Thiên Đế Các.

Mà chỉ sợ võ giả đại lục Vạn Thiên đều đã biết được chuyện U Vương sống lại rồi.

Những người đã từng hận hắn có lẽ sẽ xuất hiện.

“Tần công tử!”

Nơi xa, một âm thánh bén nhọn vang lên.

Lúc này mấy cái bóng lao vùn vụt tới.

Đó là một huyền thú trông như kền kền, cơ thể dài gần trăm mét, uy vũ bất phàm.

Từng cái bóng rơi xuống, đi đến trước mặt ba người Tần Ninh.

“Tần công tử, Khốn Yêu Địa bên kia đang có đánh nhau!”

Một con trong đó không kịp chờ đợi nói: “Hơn nữa hình như có những người mà Tần công tử nói cho chúng ta biết”.

“Nhưng có vẻ tình hình của bọn họ không tốt lắm, đang bị người ta tấn công!”

Tần Ninh nhìn về nơi xa, phất tay nói: “Dẫn bọn ta đi!”

Ba người nhảy lên, rơi vào trên thân con kền kền kia, kền kền lập tức giương cánh bay lên.

Mà cùng một thời gian.

Yêu Tháp Sơn.

Trên một vùng đất bao la.

Không sai, mặt đất! Một vùng đất bằng phẳng khoảng trăm dặm.

Mảnh đất rộng lớn này ở ngay bên trong Yêu Tháp Sơn, nhưng lại không có dấu vết của khu rừng nào, dưới đất là màu đỏ máu, tản ra khí tức làm người ta phải sợ hãi.

Giờ phút này, trong một vùng đất trống trải.

Bên trên vùng đất trống trải kia xuất hiện từng cây cột đá.

Cột đá cũng không phải do con người ngưng tụ tạo thành, mà là thiên nhiên ngưng tụ ra.

Giờ phút này, nếu tới gần cột đá và cẩn thận phân biệt, sẽ có thể nhìn thấy có vẻ đây cũng không phải đá thật sự hóa thành.

Càng giống như là... xương cốt! Giờ phút này, ba bóng người đứng vững bên cạnh ba cây cột đá.

Mà bên kia, bảy bóng người lại đang nhìn chằm chằm ba người.

“Các ngươi là ai?”

Lúc này một trong ba người cầm đầu kia quát lên.

Nhìn kỹ lại, chính là Thạch Cảm Đương với vẻ mặt nghiêm nghị.

Đồng thời, một trong bảy người đối diện đi ra, nhìn về phía Thạch Cảm Đương.

“Chúng ta chính là võ giả của Huyền Thiên cung!”

Người kia mặc một bộ võ phục màu vàng, mũi ưng, hai mắt hơi lõm, nhìn về phía ba người Thạch Cảm Đương bằng ánh mắt có vẻ dò xét.

“Nơi này là do ba người chúng ta phát hiện ra, người của Huyền Thiên cung các ngươi không đến mức không biết lý lẽ như vậy nhỉ?”

Thạch Cảm Đương lại nói: “Dù sao cũng là Vương giả, khách khí một chút mới tốt chứ?”

“Ha ha...”, người đàn ông bật cười: “Tại hạ là Liễu Bác Minh, một trong Huyền Nguyệt ngũ vương của Huyền Thiên cung!”

“Thiếu hiệp, trên thực tế tám cái cột đá ở đây là Thú Vương Bát Giác Thiềm Thừ để lại”.

“Nơi đây chính là Khốn Yêu Địa, lúc Thú Vương bên trong Yêu Tháp Sơn cảm giác được đại nạn của mình sắp tới, đều sẽ đến đây, tự diệt ở chỗ này”.

“Mà về lâu về dài, nơi đây sẽ xuất hiện biến hóa cổ quái”.

“Đối với huyền thú mà nói, đây là cấm địa, nếu bước vào bọn chúng sẽ không chịu được hơi thở Vương giả của đông đảo Thú Vương dọa sợ”.

“Nhưng đối với Nhân tộc mà nói, đây lại là thánh địa để rèn luyện thân thể!”

Liễu Bác Minh cười ha hả nói: “Tám cái cột đá này ẩn chứa tinh khí của tám cái sừng của Bát Giác Thiềm Thừ, rất thích hợp để rèn luyện thân xác Vương giả”.

“Ba người các ngươi chưa đến cảnh giới Vương Giả, nếu cưỡng ép hấp thu, chỉ sợ sẽ hư hao căn cơ”.

“Ngươi lo lắng nhiều quá”.

Thạch Cảm Đương lập tức quát lên: “Xin lỗi nhé, chúng ta đều không phải người bình thường, sẽ không hư hao căn cơ”.

“Tám cái cột đá do chúng ta phát hiện ra trước, chúng ta chiếm ba cái, năm cái khác về các ngươi!”

“Cũng không tính là quá đáng chứ?”

Giờ phút này Thạch Cảm Đương cũng đã nhìn ra cầm đầu bảy người này là hai vị Vương giả, mà Liễu Bác Minh chính là một trong số đó.

Ba người hắn ta và Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư đều không phải là đối thủ.

Nếu đã như vậy, đương nhiên là nên lùi một bước.

“Không không không!”

Liễu Bác Minh cười nói: “Trong số ba người các ngươi, ta thấy chỉ có vị thiếu hiệp kia làThiên Nhân thất bộ, sắp đến Vương giả rồi, cho nên để cho hắn ta một cái, bảy cái khác thuộc về chúng ta”.

Nghe thấy lời này, Thạch Cảm Đương lập tức bùng nổ.

Cho thể diện mà không cần!

“Liễu Bác Minh là ai thế?”

“Nói lời này thì sờ vào mặt mình xem còn đó không, có biết mất mặt hay không?”

Thạch Cảm Đương quát: “Nói chúng ta không đủ tư cách, không phải năm người bên cạnh các ngươi cũng là Thiên nhân sao?”

“Bới lời cho ta ha ha, cột đá này là do ba huynh đệ chúng ta phát hiện, tất cả của ba người huynh đệ chúng ta cho năm người các ngươi, chúng ta đã rất biết chia sẻ rồi!”

“Sao thế, bây giờ ỷ vào thực lực Vương Giả, muốn lấy mạnh bắt nạt yếu hả?”

“Vậy ta nói cho các ngươi biết, tìm nhầm người rồi!”

“Vốn dĩ muốn lấy thân phận người bình thường để nói chuyện với các ngươi, để tránh khỏi việc ngươi nói ta lấy mạnh bắt nạt yếu, bây giờ... ta ngả bài! Ta không giả vờ nữa!”

Nghe thấy lời này, Liễu Bác Minh nhíu mày.

Thạch Cảm Đương khẽ nói: “Ông đây, Thạch Cảm Đương là đồ đệ của Tần Ninh, sư đệ của Dương Thanh Vân”.

“Lý Nhàn Ngư này cũng là đồ đệ của Tần Ninh”.

“Mà Giang Bạch này là hầu đồng của Tần Ninh!”

Thạch Cảm Đương khẽ nói: “Ta hỏi các ngươi, có sợ hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK