Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 741: Vậy ta đi cùng chàng

Thấy cảnh này, toàn bộ mọi người trở nên yên tĩnh hẳn lại.

Các thành viên cấp cao của các đại tông môn cũng đều ngơ ngác.

Suốt chặng đường này, bọn họ cảm thấy Thạch Cảm Đương rất mạnh mẽ.

Ai dám chống lại, liền chém kẻ đó.

Nhưng bây giờ, Thạch Cảm Đương uy mãnh bá đạo lại bị người khác dùng hai ngón tay nắm lấy, như là cầm một cây kim thêu vậy, nắm thẳng vào búa rìu của hắn ta.

Rồi chỉ sau mấy quyền đánh xuống, hắn ta đã mất dạng!

Cốc Tân Nguyệt này còn kinh khủng hơn cả Thạch Cảm Đương!

Quế Nhất Luân của Thiên Ngoại Thiên, lúc này càng thêm sửng sốt.

Ngày đó, hắn ta... lại đi yêu thích cô gái này.

Quá kinh khủng!

Lúc này, Cốc Tân Nguyệt phi thân đến bên cạnh Tần Ninh.

Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã thấy cảnh này thì lập tức chắp tay.

“Tần công tử, lần này xin cảm ơn công tử, sau này nếu công tử có đến đại lục Bắc Lan thì chúng ta sẽ luôn luôn chào đón!”

“Cáo từ!”

Hai người lập tức rời đi.

Lần này, hai người thật sự sững sờ.

Tất cả những người ở đây tất cả đều là quái vật!

Tần Ninh, cực kỳ lạ lùng.

Đồ đệ Thạch Cảm Đương, càng thêm kỳ lạ.

Hiện tại đến người phụ nữ này... cũng càng kỳ lạ một cách khó hiểu.

Hai người lập tức phi thân rời đi...

Cốc Tân Nguyệt đứng vững bên cạnh Tần Ninh, nhìn bốn phía.

Thạch Cảm Đương lúc này chui lên mặt đất, cũng nhìn bốn phía.

“Nhìn cái gì vậy? Không thấy được sư tôn ta có việc riêng cần xử lý sao? Tất cả cút qua đây”.

Thạch Cảm Đương quát lên, lúc này, mọi người không dám chậm trễ.

Trong chớp mắt, trên không chỉ còn Tần Ninh đứng đó.

Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh với ánh mắt sáng quắc, chỉ muốn làm Tần Ninh tan chảy.

“Chàng quay về?”

Cốc Tân Nguyệt lúc này lại tỏ vẻ khá là xấu hổ.

“Ừ!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Quay về một cách ngoài ý muốn”.

Tần Ninh cũng không nói bậy.

Trải qua chín đời chín kiếp, đời cuối cùng nên kết thúc mỹ mãn mới phải.

Nhưng, lại ngoài ý muốn.

Hiện tại, đời thứ mười, lại trở về Cửu U đại lục, trở lại điểm ban đầu là đời thứ nhất.

“Đổi một vẻ ngoài khác, thoạt nhìn thanh tú hơn rất nhiều, ít đi một chút nghiêm nghị, cũng ít một chút... lãnh đạm”.

Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh.

“Vì sao không tìm ta?”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh hơi ngẩn ra.

“Vốn cũng định, nhưng ngày xưa ta không chọc giận cô, hiện giờ cũng nên vậy!”

Tần Ninh cười nói: “Dù sao, cô cũng là Kiêu, phụ nữ không dễ chọc, phụ nữ không phải người thì cũng càng khó trêu!”

Kiêu!

Rốt cuộc là vật gì, Tần Ninh cũng không biết.

Cốc Tân Nguyệt, không phải nhân loại, cũng không phải bất kỳ chủng loại nào mà Tần Ninh từng gặp.

Phảng phất như xuất hiện và tồn tại trong khoảng không. Nàng sinh ra bằng cách nào, đến chính nàng cũng không biết.

Kiêu là cái tên mà Tần Ninh đã đặt.

Năm đó, Cốc Tân Nguyệt gầy yếu thấp bé, bị người ta bắt nạt, Tần Ninh đi ngang qua, tiện tay cứu vớt, dẫn theo bên người làm tì nữ.

Về sau, Tần Ninh đi ngao du hàng vạn hàng nghìn đại lục.

Cốc Tân Nguyệt thì chờ đợi ở đại lục Bắc Thương.

Một lần đợi kéo dài những chín vạn năm!

Cốc Tân Nguyệt nghe vậy, nhưng lại cười nói: “Nhưng chàng cũng đã chọc vào ta rồi!”

“Ta không đủ đẹp à?”

“Đương nhiên xinh đẹp, nếu nói cô không xinh đẹp, thế gian cũng không một ai xứng đáng với hai chữ xinh đẹp!”

“Vậy sao chàng lại né tránh ta? Bởi vì... ta không thuộc chủng loại gì sao?”

“Tránh né?”

Tần Ninh lắc đầu.

“Cô chỉ biết là ta là Cửu U Đại Đế, nhưng cô vẫn không biết nhiều chuyện lắm”.

Tần Ninh thở dài nói: “Con đường mà đời này ta phải đi còn dài hơn thế!”

“Vậy ta đi cùng chàng!”

Cốc Tân Nguyệt vội vàng nói: “Dù sao, chàng sẽ không thoát khỏi ta đâu”.

Nhìn Cốc Tân Nguyệt, Tần Ninh mỉm cười.

“Nếu cô đồng ý, vậy thì đi theo ta thôi, có điều phải bắt đầu với chức danh tì nữ đã!”

“Không thành vấn đề!”

Cốc Tân Nguyệt sảng khoái đồng ý.

Tần Ninh lần nữa nói: “Nhớ kỹ, cô là tì nữ, nên làm tốt những chuyện mà tì nữ cần làm”.

“Hơn nữa, cô là tì nữ thứ ba, phải nhớ kỹ thân phận của mình mọi lúc!”

“Thứ ba?”

Cốc Tân Nguyệt sửng sốt.

“Không vừa ý? Không vừa ý thì ta sẽ không vui...”

“Ta đồng ý!”

Cốc Tân Nguyệt hừ nói: “Thứ ba thì thứ ba, dù sao sớm muộn ta cũng sẽ khiến chàng say đắm ta không dứt!”

Tần Ninh mỉm cười, xoay người nhìn vào chỗ sâu.

Cấm địa Tam Vị!

Lần này, kết thúc.

“Lần này, đừng bỏ ta lại được không?”

Cốc Tân Nguyệt lúc này đột nhiên tiến lên ôm chặt lấy Tần Ninh từ phía sau, nói nhỏ: “Ta không muốn tiếp tục một mình chờ thêm chín vạn năm nữa đâu!”

Cảm nhận được sự mềm mại dán vào lưng mình cùng tiếng lòng của giai nhân, Tần Ninh cười khổ.

Thảo nào cha lại có chín bà vợ.

Người ưu tú, luôn luôn hấp dẫn như vậy đấy!

“Đi thôi!”

Lúc này, Tần Ninh cưỡi rồng mà đi.

Cốc Tân Nguyệt đứng bên cạnh hắn, tay áo khẽ bay, nhìn như tiên tử Huyền Nguyệt.

“Đi đâu đây?”

“Ngũ đại tông môn đứng vững ở đại lục Thiên Long mấy vạn năm, sẽ có không ít đồ tốt”.

“Thanh Vân tông của ta còn nghèo rớt ra đây”.

“Bọn người kia muốn giết ta, hiện tại, tạm thời coi như thu chút tiền lời đi!”

Tần Ninh lúc này nhìn phía trước, cất cao giọng nói: “Tiểu Thạch Đầu, đi đâu trước đây?”

“Đi đến đâu trước?”

Thạch Cảm Đương nhìn ba người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh cùng Hoắc Trung Nhân, cùng với người của Trường Hồng Môn cùng Quy Nguyên tông.

“Sư tôn, đi lần lượt phiền lắm”.

Thạch Cảm Đương cười ha ha, nói: “Các người nghe kỹ đây, trong vòng ba ngày, đem toàn bộ đan kho, vũ khí trong kho, tất cả linh đan, linh khí của tông môn đưa đến Lưu Diễm Các, ta và sư tôn ở đó chờ!”

“Sau khi giao xong, ta sẽ tự mình đến tông môn của các người kiểm tra, kẻ nào còn để dành chút gì, vậy cũng đừng trách ta giết người vô tình!”

“Đương nhiên, các người cũng có thể thử xem ta có phát hiện ra được nếu các người giấu đồ hay không”.

Thạch Cảm Đương đưa hai tay ra nắm vào búa Khai Linh cùng rìu Trảm Thần, cười ha hả nói: “Còn ngẩn ra làm cái gì? Đi đi chứ!”

Soạt soạt soạt...

Trong nháy mắt, mấy trăm bóng người lập tức bay lên.

Dây vào sát tinh này thì đúng là xui tám kiếp!

Thạch Cảm Đương không quan tâm đến mấy chuyện này.

Theo tính khí của sư tôn năm xưa, đám người này đáng ra nên bị giết sạch sành sanh.

Hiện tại tha mạng cho bọn chúng, đó chính là ban ân.

Mà nhóm người Lưu Vân Triết đã sững sờ không thôi.

Tần Ninh này đi vào sâu bên trong cấm địa, rốt cuộc đã gặp những chuyện gì.

Nhưng bây giờ, hiển nhiên không phải lúc để hỏi thăm.

Chỉ cần nhìn dáng vẻ nhát cáy của đám Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh cùng Hoắc Trung Nhân là đoán được chút gì đó rồi.

Mấy người cùng đi về phía Lưu Diễm các.

Tần Ninh đứng thẳng trên đầu băng long.

Cốc Tân Nguyệt cùng Thạch Cảm Đương đứng phía sau.

“Cốc tiên tử, nhiều năm không gặp, cô vẫn mỹ lệ làm rung động lòng người, khuynh quốc khuynh thành, ưu nhã không màng danh lợi và khiến người ta thần hồn đảo diên như xưa!”

Thạch Cảm Đương nịnh nọt một hồi, cười khì khì nói: “Sư tôn ta thích cô à?”

Lời này vừa nói ra, Cốc Tân Nguyệt liền lườm Thạch Cảm Đương.

“Nói đùa, nói đùa thôi mà”.

Thạch Cảm Đương vội vàng xua tay nói: “Sư tôn ta quay về được bao lâu rồi?”

“Hiện nay, Cửu U đại lục giờ ra sao?”

“Ta cũng không nắm rõ”.

Cốc Tân Nguyệt từ từ nói: “Qua bao nhiêu năm, ta chỉ đến Cửu U đại lục có một lần”.

Thạch Cảm Đương bĩu môi, không nói thêm nữa.

Xem ra là cũng không hỏi được gì từ cô gái này.

“Sư tôn, Cửu U đại lục, hiện nay như thế nào rồi ạ? Và năm đó, rốt cuộc người đã đi đâu?”

Thạch Cảm Đương lúc này mới rảnh rỗi mà hỏi chuyện.
Chương 742: Mời các ngươi tiếp tục diễn

“Đi đâu à?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Hàng ngàn vạn đại lục này, nơi nào có ánh sáng, nơi đó ta đều từng đi qua”.

Cốc Tân Nguyệt nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.

Thạch Cảm Đương lúc này cũng bĩu môi.

Đều đi qua?

Người cứ khoác lác đi!

Cũng nói khoác như vậy trước mặt hắn ta, hắn ta không dám cãi lại.

“Ngươi không tin?”

Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương.

“Tin, con tin chứ, trên đời này không có gì là sư tôn không làm được, nhìn ra hàng ngàn vạn đại lục, không một ai có thể là đối thủ của người!”

“Thiên sơn vạn thủy, người đều đi qua”.

Thạch Cảm Đương cúi đầu khom lưng, bộ dạng như tiểu lưu manh.

“Phí cho cái bộ dáng thật thà của ngươi quá đi mất”.

Thạch Cảm Đương cười khì khì, không cãi lại.

Nói đùa!

Trên đời này chỉ có một người mà Thạch Cảm Đương hắn ta không dám chọc.

Cửu U Đại Đế!

Cho dù là tôn giả Thanh Vân, hắn ta cũng dám trêu.

Nhưng vị này, trêu vào thì sẽ toi đời ngay.

Thạch Cảm Đương nhìn quang cảnh bốn phía không ngừng lui lại phía sau, lòng mừng như điên.

Hắn ta, Thạch Cảm Đương!

Ra ngoài rồi!

Bắt đầu từ hôm nay, chính là một cuộc đời mới mở ra.

Cho dù là rước lấy phiền phức ngập trời, có sư tôn bao che.

Sợ?

Không tồn tại!

Nghĩ đến thời gian sau này, Thạch Cảm Đương liền thấy kích động.

“Sư tôn, vậy người nói, trên mảnh thế giới này của chúng ta có Tiên Nhân, Thần Nhân tồn tại sao?”

Thạch Cảm Đương nói: “Năm đó con nhớ người có nói, thế giới này mênh mông hơn những gì chúng ta tưởng tượng, vậy nó rốt cuộc mênh mông cỡ nào?”

“Tiên Nhân? Thần Nhân?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là có, sư tôn của ngươi đã từng là Thần Nhân mạnh số hai”.

Mạnh số hai?

Thạch Cảm Đương giễu cợt một tiếng trong lòng.

Sư tôn là đồ mặt dầy, thế mà còn biết khiêm tốn, chưa nói mình mạnh số một.

“Vậy số một là ai?” Cốc Tân Nguyệt hỏi.

“Cha ta!” Tần Ninh nói đúng sự thật.

Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương càng thêm khinh bỉ trong lòng.

Được rồi!

Người giỏi số một số hai trên đời này, đều là hai cha con người, tóm lại vẫn là người lợi hại.

Sư tôn sau mấy vạn năm không gặp, quả nhiên vẫn không biết xấu hổ giống như lúc đầu.

Không được, càng không biết xấu hổ hơn so với lúc đầu.

“Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ dẫn các ngươi đi xem những thứ gọi là Tiên Nhân, Thần Nhân”.

Tần Ninh từ từ nói: “Thực ra, Tiên Nhân, Thần Nhân, cũng cũng chỉ là người mạnh hơn người thường một ít, sống lâu hơn một ít mà thôi”.

“Chờ đến lúc thật sự nhìn thấy, các ngươi chưa chắc sẽ muốn trở thành bọn họ đâu!”

“Đi theo ta sẽ được ăn ngon mặc đẹp, Tiên Nhân Thần Nhân làm cái gì, trực tiếp làm Thần Đế luôn!”

“Thần Đế...”

Trong khoảng thời gian ngắn, Cốc Tân Nguyệt cùng Thạch Cảm Đương hai người đều khát vọng không ngớt.

“Thần Đế ấy à...”

Thạch Cảm Đương cực kỳ hâm mộ nói: "Đây chính là sự tồn tại đứng vững ở đỉnh của toàn bộ vạn giới, là sự vô địch mà vô số người tha thiết ước mơ”.

Trong một vài sách cổ, từng có vài lời giới thiệu.

Vô Thượng Thần Đế!

Mở ra kỷ nguyên!

Thần Đế đại phong vạn giới, tiêu sái cỡ nào, vô địch cỡ nào?

Tần Ninh nhìn vẻ mặt hâm mộ của Thạch Cảm Đương, lấy tay đỡ trán.

“Ngươi muốn làm Thần Đế, sau này sư tôn sẽ phong cho ngươi một cái danh hào!”

“Sư tôn, đây chính là người nói đó nhé!”

“Một lời đã định”.

Thầy trò hai người tự hùa theo câu chuyện của mình.

Cốc Tân Nguyệt càng không nói lời nào.

Mời các ngươi tiếp tục biểu diễn, cũng chẳng có kẻ nào đường hoàng!

Thạch Cảm Đương không tin.

Tần Ninh càng là không thèm để ý thằng nhãi này.

Cái thứ vô liêm sỉ.

Muốn thành Thần Đế, khó khăn cỡ nào?

Con đường võ đạo, hàng vạn hàng nghìn đại lục, mênh mông vô cùng, năng nhân dị sĩ có vô số.

Nhưng lại có bao nhiêu người có thể đặt chân đến thế giới Cửu Thiên?

Mà bên trong thế giới Cửu Thiên, lại có bao nhiêu người, tha thiết ước mơ, muốn đi vào thế giới chư thần?

Mặc dù là có Tần Ninh trợ giúp, đám người Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương cũng phải dựa vào nghị lực của chính mình để thăng cấp cảnh giới!

Mọi người ngồi trên băng long, đi tới Lưu Diễm các.

Lúc này, bên trong thành Lưu Diễm, mọi người sợ hãi không thôi.

Con băng long dài trăm mét, bên ngoài thân thể có băng tuyết bao trùm, hàn khí nghiêm nghị, mà khung xương ở giữa, thoạt nhìn óng ánh trong suốt, gây ra quá nhiều áp lực cho người ta.

Cốc Tân Nguyệt thấy phía dưới khủng hoảng, không nhịn được nói: “Thu đi!”

“Đừng đừng đừng!”

Thạch Cảm Đương vội vàng ngăn lại, nói: “Chân đạp Thần Long, xưng hùng đại lục, anh dũng cỡ nào cơ chứ?”

“Sư tôn, đừng thu hồi, con còn muốn cưỡi trở về Cửu U đại lục cơ mà!”

“Ngươi lắm lời quá!”

Tần Ninh phi thân xuống, băng long trong nháy mắt biến mất.

Mà cùng lúc này, bên trong Phong Thần châu.

Trong không gian mênh mông xuất hiện bóng dáng của băng long.

Mà ở một bên của Phong Thần châu, bóng dáng Băng Hoàng lúc này giang hai cánh ra, nhẹ nhàng lơ lửng, vừa đẹp lại vừa huyền ảo.

Mọi người hạ xuống thành Lưu Diễm, Lưu Vân Triết cũng lập tức chuẩn bị.

Lần này, ông ta không chỉ tìm về Lưu Ly Kim Thân quyết mà còn đạt đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.

Lưu Diễm Các tại đại lục Thiên Long cũng sẽ không cần phải lo lắng bị kẻ nào hủy diệt nữa.

Một vị cảnh giới Nhân Vị cũng thể hiện nhiều điều lắm!

Cho dù mấy đại tông môn khác muốn tiêu diệt Lưu Diễm các.

Chỉ cần ông ta chạy, mấy đại tông môn sẽ phải đề phòng mọi lúc về việc đệ tử nhà mình sẽ bị một vị cường giả cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ giết chết!

Tiếng xé gió vang lên liên tục.

Người của Lưu Diễm các vội vàng ra ngoài kiểm tra, phát hiện nhóm Lưu Vân Triết quay về thì vui mừng khôn xiết.

Tần Ninh nhìn Lưu Vân Triết, nói: “Các người đi làm việc trước đi, chúng ta ở đây đợi ba ngày, hết ba ngày, liền quay về Cửu U”.

“Nếu như các đại tông môn có ý đồ trả thù các người, vậy thì tìm Thanh Vân tông là được, nói là ta nói”.

“Vâng!”

Lưu Vân Triết lúc này chắp tay nói.

Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt cùng Thạch Cảm Đương, trở lại tiểu viện lúc trước.

Đi vào trong đình viện, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống.

Cốc Tân Nguyệt đứng ở một bên.

Mấy vạn năm trước, nàng là như vậy, hiện tại, cũng vẫn thế.

Thạch Cảm Đương thì tùy tiện đứng ở một bên, nhìn bốn phía.

Bị giam hơn tám vạn năm, ở trong luyện ngục thế giới kia, không điên đã tốt lắm rồi.

Hiện tại được nhìn thấy ánh mặt trời, thấy cái gì đều là mới lạ vô cùng.

Thấy Thạch Cảm Đương còn sống, Tần Ninh cuối cùng cũng an lòng.

“Thiên Đế các, xuất hiện một cách kỳ lạ, đặc biệt nhằm vào ta mà tới”.

Tần Ninh từ từ nói: “Đã như vậy, sớm muộn cũng sẽ tìm tới bọn chúng”.

“Đúng, báo thù”.

“Ừ, không chỉ có ngươi, thù của Kinh Mặc đại ca cũng phải báo!”

Tần Ninh từ từ nói: “Thiên Đế các nhất định phải bị bắt. Lần này xuất hiện ba người, đều là cảnh giới Tạo Hóa, đủ để chứng minh, Thiên Đế các có nội tình không tầm thường”.

“Ở đại lục Thương Lan cũng có dấu vết, không biết sư tôn đầu gỗ kia của ngươi có thể ứng phó được không”.

“Sư tôn, sư huynh của con chứ”. Thạch Cảm Đương vội vàng chỉnh sửa.

Tần Ninh không nói nhiều.

Thời gian tiếp theo, tìm tên nhãi Thanh Vân khốn kiếp, bắt đám Thiên Đế các.

Tần Ninh cũng đã lên kế hoạch xong.

Thiên Đế các, chắc chắn phải bị diệt trừ.

Hơn nữa, hắn cũng cần tăng thực lực lên, chín đời chín kiếp, bạn cũ không ít, hắn muốn triệu tập hết những ai còn sống.

Sớm ngày trở lại Cửu Thiên Vân Minh mới là chuyện đúng đắn.

Dù sao, thế giới chư thần, Cửu Thiên Vân Minh của hiện tại không có hắn, không có cha, một số người e là bắt đầu nhen nhóm suy nghĩ lệch lạc rồi.

Mà trong lúc Tần Ninh nói chuyện với hai người về những điều này, thì tại một nơi vô thượng xa xôi.

Đại điện trên không gian rộng lớn khoáng đạt thuộc ngân hà Cửu Thiên.

Một bóng người, mặc váy màu xanh lam nhạt, thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, nhưng khí tức tuyệt mỹ lạnh như băng lại khiến người ta cảm thấy giống như vưu vật thế gian, cao cao tại thượng, không thể chạm tới.

Người này đứng trước đại điện, nhìn tứ phương, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu toàn bộ thế giới.

Người này, chính là người cầm lái Cửu Thiên Vân Minh hiện tại, minh chủ tạm thời Tần Mộng Dao!
Chương 743: Đến cả bắt chước cũng không cho!

Tiếng xé gió vang lên, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Tần Mộng Dao.

“Có tin tức gì chưa?”

Tần Mộng Dao nói với giọng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một tia lạnh lùng.

“Minh chủ, đã đi tìm ở thế giới chư thần, không thấy tin tức về thiếu chủ, chỉ e là sau khi kết thúc chín đời chín kiếp thì thiếu chủ... chưa thể quay về!”

Tần Mộng Dao nhướng mày.

“Có tìm ở thế giới Cửu Thiên chưa?”

“Khởi bẩm minh chủ, năm đó...”, người kia do dự một chút, tiếp tục nói: “Năm đó đại nhân Vô Thượng Thần Đế, vì ngăn chặn thế giới cấp cao ức hiếp thế giới cấp thấp nên đã gia tăng sức mạnh cho bức tường thế giới Cửu Thiên, nếu không mạnh hơn thực lực của đại nhân Vô Thượng Thần Đế đại nhân...”

“Ta biết rồi!”

Tần Mộng Dao gật đầu, không nhiều lời.

“Vậy có tiếp tục tìm không ạ?”

“Thôi”.

Tần Mộng Dao tiếp tục nói: “Ninh nhi không dễ dàng chết như vậy đâu, xem ra, có người thật sự không muốn để cho thằng bé trở về chủ trì đại cuộc. Một số người, sợ sẽ xuất hiện một Vô Thượng Thần Đế thứ hai!”

Người kia tiếp tục nói: “Minh chủ, bức tường thế giới bên ngoài... có cử động khác lạ!”

Lời này vừa nói ra, Tần Mộng Dao sửng sốt.

“Bức tường thế giới bên ngoài xuất hiện dao động, hơn nữa gần đây, tại hàng vạn hàng nghìn đại lục, thế giới cửu thiên, thậm chí là thế giới chư thần, đều xuất hiện một chủng loại khác biệt”.

“Những kẻ đó, được gọi là... Ma tộc!”

Nghe vậy, Tần Mộng Dao lần nữa nói: “Đã báo cho Lục sư huynh chưa?”

“Lục đại nhân đã đi tới đó...”

Tần Mộng Dao gật đầu, vẫn chưa rời đi.

Ngày xưa thế giới Đại Thiên phân loạn bất kham, dưới sự thống trị của Phong Thiên Thần Đế, cửu đại Thiên Đế danh chấn vạn tộc.

Vô Thượng Thần Đế quật khởi, thống nhất vạn giới, thành lập Cửu Thiên Vân Minh, mở ra thế giới hoàn toàn mới như hiện nay, xưng là Vân Giới.

Vân Giới có hàng vạn hàng nghìn chủng tộc.

Trên là thế giới chư thần, dưới là hàng vạn hàng nghìn đại lục.

Vô Thượng Thần Đế mở ra kỷ nguyên mới, lấy linh khí tu hành, khiến cho vô luận là cao thấp sang hèn đều có thể tu hành, truy đuổi con đường võ đạo, Vân Giới thịnh vượng phồn vinh.

Nhưng ngay lúc này, Vô Thượng Thần Đế biến mất.

Nội bộ Cửu Thiên Vân Minh không đồng nhất ý kiến.

Có người chủ trương đi ra thế giới bên ngoài tìm kiếm Vô Thượng Thần Đế.

Cũng có người chủ trương ở lại Vân Giới, chuyên tâm phát triển những gì Vô Thượng Thần Đế để lại.

Dù sao, nếu như Vô Thượng Thần Đế cũng không phải là đối thủ, bọn họ đi, cũng chỉ là chịu chết.

Tuy là nói đến bây giờ, cũng không hề biết đối thủ của bọn họ rốt cuộc là người phương nào!

Cũng vì nguyên nhân này mà Cửu Thiên Vân Minh không hòa thuận.

Chín vị chủ mẫu có ý kiến bất hòa, nên tiếp xúc lẫn nhau cũng có sự lúng túng.

Cửu Thiên Vân Minh to lớn như vậy, nhưng lúc này lại có vẻ khá là hiu quạnh.

“Bất kể thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ cẩn thận Cửu Thiên Vân Minh”.

“Nếu chàng không về, chờ Ninh nhi trở về, ta sẽ đến thế giới bên ngoài tìm chàng”.

Tần Mộng Dao lẩm bẩm, nhìn vào vô tận tinh không...

Tần Ninh cũng không biết chuyện ở Cửu Thiên Vân Minh việc.

Dù sao, hắn cũng đã rời đi chín vạn năm.

Hơn nữa, cho dù hắn chưa rời đi, chín vị chủ mẫu Thần Đế, cũng đã bất hòa.

Khi hắn thay thế phụ thân trở thành minh chủ Cửu Thiên Vân Minh, chín vị chủ mẫu mà không hợp ý nhau thì sẽ cãi nhau ỏm tỏi.

Nhưng có một điểm, hắn có thể xác định.

Lúc hắn ở đó, chín vị chủ mẫu nể hắn, vẫn có thể sống trong hòa khí.

Nhưng hắn không có mặt, sợ rằng chín vị chủ mẫu đã làm loạn lên từ lâu.

Chắc là sẽ không xảy ra chuyện đánh đập nhau, dù sao chín vị chủ mẫu, đều yêu cha tha thiết.

Nhưng mỗi người đi một ngả, thật ra cũng không nói trước được.

Đối với chuyện này, Tần Ninh cũng bất đắc dĩ.

Cách thiên sơn vạn thủy, hắn bây giờ muốn quản, cũng không quản được.

Trước mắt, phải tụ tập lại toàn bộ nhóm đồ đệ, đồ tôn của chín đời chín kiếp tích lũy lại, thành lập một đội quân tràn đầy sức lực, quay về thế giới chư thần mới là quan trọng nhất.

Ba ngày đã qua.

Bên ngoài Lưu Diễm các.

“Tần công tử!”

Lưu Vân Triết lúc này vội vàng đi tới biệt viện rồi lớn tiếng la lên.

Có kinh nghiệm của lần trước, Lưu Vân Triết lần này không nói lớn quá mức.

“Có chuyện gì mà ông sợ thế!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên ở sau lưng ông ta.

Thạch Cảm Đương mang dáng vẻ một ông cụ non, đứng chắp tay, giống như thế ngoại cao nhân, lạnh nhạt nói.

“Thánh Thiên Minh, Trường Hồng Môn, Quy Nguyên Tông, Hồn Thiên Hiên, Thiên Ngoại Thiên đến rồi”.

Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương cười nói: “Đó không phải là chuyện tốt sao? Đến tặng đồ, ông vội cái gì!”

Lưu Vân Triết xoa mồ hôi, nói: “Cũng không chỉ bọn họ đến, hoàng triều Thiên Vân của đại lục Thiên Vân, Vạn Ma tông của đại lục Bắc Ma cũng tới!”

“Đây là không định duy trì sự hòa bình à?”

Một đạo giọng ôn hòa vang lên.

Tần Ninh mặc áo trắng, chắp tay đi thong thả đi ra, Cốc Tân Nguyệt mặc đồ xanh, mỉm cười đứng ở phía sau Tần Ninh.

“Đã như vậy, đi ra nào!”

Tần Ninh mỉm cười.

Đại lục Thiên Vân!

Đại lục Bắc Ma!

Hai đại lục này, Tần Ninh dĩ nhiên biết.

Hoàng triều Thiên Vân của đại lục Thiên Vân.

Vạn Ma tông của đại lục Bắc Ma.

Mặc dù là ở mấy vạn năm trước, nhưng ít nhiều gì cũng nghe danh, vô cùng cường đại.

Cảnh giới Nhân Vị, bọn họ không thiếu, cảnh giới Địa Vị, bọn họ cũng có.

Xem ra, ngũ đại tông môn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Tần Ninh bước ra, đi tới bên cạnh Thạch Cảm Đương, liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương.

“Buông tay xuống!”

“À? Dạ!”

Thạch Cảm Đương lập tức thành thật, buông hai tay đang chắp sau lưng ra.

“Sư tôn, con là đồ đệ của người, không được bắt chước người trong mọi chuyện sao?” Thạch Cảm Đương mặt dày cười nói.

“Bắt chước ta?”

Tần Ninh cười nhạo nói: “Được, chút nữa cho ngươi chuyển thế đầu thai thử xem”.

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Thạch Cảm Đương khựng lại.

Không thể chọc, không thể chọc.

Sư tổ thành sư tôn, vẫn rất đáng sợ!

Đến cả bắt chước cũng không cho!

Thạch Cảm Đương lắc đầu, búa Khai Linh cùng rìu Trảm Thần, chống trên vai, đi theo Tần Ninh đi ra.

Giờ này khắc này, bên ngoài Lưu Diễm các, phía trên thành Lưu Diễm.

Hơn ngàn người, đứng lơ lửng giữa không trung, khí thế đó làm cho người của Lưu Diễm các đều lộ ra vẻ mặt khó coi.

Mới qua bao lâu, lại xuất hiện cảnh này.

Nhưng lần trước chỉ có một mình Thiên Ngoại Thiên.

Lần này thì hay rồi, ngũ đại thế lực lần lượt xuất hiện.

Đây là muốn hủy diệt Lưu Diễm các sao?

Các chủ tuy đã đạt cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.

Nhưng vẫn không thể so được ngũ đại thế lực!

Trời muốn tuyệt đường sống của Lưu Diễm các sao?

Lúc này, ở bên trên.

Hiên Chủ Hoắc Trung Nhân của Hồn Thiên Hiên.

Hoắc Thiên Mệnh của Thiên Ngoại Thiên.

Đồ Vạn Sơn của Thánh Thiên Minh.

Một trưởng lão của Trường Hồng Môn tên là Lý Hàn Huyên.

Cùng với một vị phó tông chủ Quy Sa Dục của Quy Nguyên tông.

Năm bóng người, đứng vững ở nửa khoảng không, nhìn phía dưới với vẻ tức giận.

Mà ở giữa năm người, có hai bóng người, khí tức mạnh mẽ.

Là do ngũ đại tông môn mời tới giúp đỡ.

Lão tổ tông Thiên Vân Hải Thiên Vân hoàng triều.

Thái thượng trưởng lão Ma Vạn Sơn, Vạn Ma tông!

Đồ Vạn Sơn nhìn hai người kia, cung kính nói: “Hai vị, Tần Ninh kia không đáng giá nhắc tới, nhưng hôm đó không biết đã thức tỉnh cái gì mà giết chết được cảnh giới Hóa Thần trong nháy mắt”.

“Mà cái tên đồ đệ kia, Thạch Cảm Đương, thực lực mạnh mẽ giết một đường từ trong cấm địa Tam Vị đi ra”.

“Còn có cô gái bên cạnh hắn kia, còn kinh khủng hơn cả Thạch Cảm Đương, chỉ sợ là... cảnh giới Thiên Vị”.

Đám người Đồ Vạn Sơn, lần này thật sự bị nghẹn một hơi.

Đường đường là ngũ đại tông môn của đại lục Thiên Long, sao có thể bị một tên nhãi đến từ Cửu U đại lục như Tần Ninh uy hiếp?

Cửu U đại lục, đã từng rất mạnh!

Nhưng đó cũng là đã từng!
Chương 744: Tiến trình thế này là không đúng!

Thời điểm đó Cửu U đại lục có Cửu U Đại Đế, kinh sợ mấy chục khối đại lục xung quanh, không ai dám mơ tưởng đến Cửu U đại lục.

Nhưng bây giờ, cũng không phải ngày xưa nữa.

Nếu thật sự động đến vũ lực, Cửu U đại lục lại trở thành yếu nhất.

Nhưng bây giờ, Tần Ninh còn dám tới đại lục Thiên Long diễu võ dương oai.

Đó chính là muốn chết.

Đại lục Thiên Long không trị nổi hắn, nhưng sẽ có người làm được!

Nghe được lời nói của Đồ Vạn Sơn, hai người ở giữa kia.

Một người trong đó, liếc mắt nhìn Đồ Vạn Sơn.

“Lão phu là Thái Thượng của Vạn Ma tông, chẳng lẽ lại yếu kém hơn hắn à?”

Ông già mặc áo bào đen, khí tức cả người cuồn cuộn, tạo ra một loại sát khí.

“Vạn Ma tông chúng ta có thể ở đứng sừng sững không ngã ở đại lục Vạn Ma, làm bá chủ bao lâu nay, cũng không phải chỉ có vẻ ngoài đáng sợ!”

Ma Vạn Sơn hừ một tiếng.

Đồng thời, một ông già mặc áo bào vàng óng ánh lúc này cũng mỉm cười nói: “Lão hủ cũng không đến để tìm cái chết, ngũ đại tông môn hãy thực hiện những chuyện các ngươi hứa hẹn là được”.

“Người, chúng ta tới giết, còn thứ ở trên người bọn hắn, chúng ta lấy!”

Thiên Vân Hải lúc này ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Hai người đều là lão cổ hủ sống trên vạn năm, cường giả đứng đầu vô địch trong hoàng triều Thiên Vân cùng Vạn Ma tông.

Chỉ là một thằng nhãi con đến từ Cửu U đại lục.

Nếu không phải trên người hắn có đồ đạc tốt hơn, bọn họ cũng lười phải đích thân tới.

“Vậy thì quá tốt!”

Đồ Vạn Sơn nhìn Hoắc Trung Nhân cùng Hoắc Thiên Mệnh, thở phào.

Bảo bọn họ giao toàn bộ của cải cho Tần Ninh!

Đùa gì thế!

Vậy sau này, ngũ đại thế lực bọn họ đứng thế nào trong đại lục Thiên Long nữa?

Lần này mời tới Hoàng triều Thiên Vân cùng Vạn Ma tông hai vị lão cổ hủ, Tần Ninh, sẽ không thể bộc phát ra được uy áp mạnh mẽ lần trước nữa.

Điều cần chú ý duy nhất chính là Cốc Tân Nguyệt cùng Thạch Cảm Đương.

Năm người hạ quyết tâm rồi nhìn nhau, cảm thấy yên lòng hơn.

“Lưu Diễm Các chết hết rồi à?”

Trưởng lão thống lĩnh Lý Hàn Huyên của Trường Hồng Môn lúc này quát lên: “Thằng nhãi Tần Ninh, mau mau xuất hiện nhận lấy cái chết!”

Một tiếng quát truyền vang ra.

Phốc...

Trưởng lão kia vừa nói xong.

Một ánh máu giáng xuống.

Tiếng “phập” đột nhiên vang lên.

Thân thể của trưởng lão kia bị chém thành hai, máu tươi tung tóe.

Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều lạnh cả tim, không khỏi lui lại.

Một cao thủ cảnh giới Nhân Vị trung kỳ, trực tiếp bị chém chết!

“Láo toét, thằng nhãi Tần Ninh là tên mà ngươi có thể gọi à?”

Một thanh âm khinh thường vang lên vào thời khắc này.

Thạch Cảm Đương nâng búa Khai Linh cùng rìu Trảm Thần trên vai, chầm chậm xuất hiện.

Tựa hồ như ban nãy không phải hắn ta xuất thủ vậy.

Lý Hàn Huyên chết bất đắc kỳ tử!

Lần này, tất cả mọi người đều thấy lạnh gáy.

Dù sao, bọn họ đã nhìn thấy, Thạch Cảm Đương một đường chém ra khỏi cấm địa Thiên Vị.

Cái tên này, tối thiểu là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ!

Cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

Phóng mắt ra toàn bộ các đại lục lân cận đại lục Thiên Long thì cũng là sự tồn tại mạnh nhất.

Mà toàn bộ đại lục Thiên Long còn chưa có cảnh giới Địa Vị, nói gì đến Địa Vị hậu kỳ.

Thạch Cảm Đương xuất hiện.

Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt dẫn người của Lưu Diễm Các lần lượt đi ra.

Bầu không khí lúc này trở nên căng thẳng.

Đồ Vạn Sơn lúc này đứng ở phía sau hai người “cứu trợ”.

“Tần... Tần Ninh!”

Đồ Vạn Sơn cố gắng hết sức khiến mình bình tĩnh lại, quát lên: “Đại lục Thiên Long không phải nơi để ngươi quấy rối, nếu ngươi nhanh chóng rời đi, chúng ta sẽ không so đo chuyện lúc trước, bằng không...”

“Bằng không, ông làm gì được ta?”

Tần Ninh ngẩng đầu, nhìn Đồ Vạn Sơn, thản nhiên nói: “Cho các người cơ hội, các người lại không quý trọng, xem ra là muốn ép ta đại khai sát giới!”

“Ngũ đại thế lực các người đều muốn dồn ta vào chỗ chết, ta đã không giết các người mà chỉ đòi bồi thường rồi, lại còn dám dẫn người tới!”

“Đúng là can đảm!”

“Tần Ninh, ngươi đừng làm càn!” Hoắc Thiên Mệnh lúc này cũng quát lên: “Chúng ta chỉ không cam lòng khi thấy ngươi ỷ thế hiếp người như vậy!”

“Ỷ thế hiếp người?”

Tần Ninh mỉm cười.

“Cốc Tân Nguyệt là tì nữ của Tần Ninh ta, Thạch Cảm Đương là đồ đệ của Tần Ninh ta. Người của ta, ta tự quản lý, các người xen vào làm gì?”

“Vị tiểu hữu này, đối nhân xử thế cũng nên để lại một đường, ngày sau dễ nói chuyện, sao phải hùng hổ như thế chứ?”

Thiên Vân Hải của hoàng triều Thiên Vân, lúc này mở miệng, một linh khí uy áp rơi xuống.

“Cút đi!”

Tần Ninh quát ầm lên.

Linh khí uy áp, trong nháy mắt tán loạn.

“Chỉ là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ mà thôi, ở trước mặt ta mà cũng có lượt nói chuyện của ông à?”

“Không muốn cai quản hoàng triều Thiên Vân nữa, ta có thể giúp các người quản lý đại lục Thiên Vân”.

Tần Ninh nói xong, không gian trở nên im lặng.

Chỉ là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ...

Giúp các người quản lý đại lục Thiên Vân?

Tần Ninh thật có gan nói chuyện!

Ma Vạn Sơn của Vạn Ma tông lúc này nhếch miệng cười nói: “Xem ra thằng nhãi này đúng là một đầu sỏ như các vị nói nhỉ”.

“Thiên Vân Hải lão quỷ, hai người, hai chúng ta mỗi người một tên, ngươi chọn cái nào?”

“Cô gái kia, giao cho ta!”

Thiên Vân Hải lúc này buồn bực nói.

Lão ta rất giận dữ.

Nhìn ra các đại lục xung quanh, ai mà không nể mặt Thiên Vân Hải lão ta chứ?

Tần Ninh đúng là một kẻ ngu si dốt nát.

“Được!”

Ma Vạn Sơn lúc này cười nói: “Đã như vậy, giao cho ta tên nhãi kia đi, ta cũng thích hai món huyền khí đó”.

Hai người lúc này, bốn mắt nhìn nhau, đã quyết định xong.

Cốc Tân Nguyệt cùng Thạch Cảm Đương, chắc là chênh lệch không nhiều.

Coi như Cốc Tân Nguyệt ở cảnh giới Thiên Vị, tối đa cũng là sơ kỳ.

Hai người đều là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, tích lũy mấy ngàn năm, sao lại e ngại?

“Còn Tần Ninh cùng Lưu Diễm các!”

Ma Vạn Sơn nhìn mấy người Hoắc Thiên Mệnh, nói: “Giao cho các ngươi hết đó, chỉ là một cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ, đừng nói các ngươi không đối phó được”.

“Hai vị tiền bối yên tâm!”

Mấy người Hoắc Thiên Mệnh, lúc này đi ra từ trong hoảng sợ.

Thạch Cảm Đương cùng Cốc Tân Nguyệt là uy hiếp lớn nhất.

Chỉ cần Thiên Vân Hải cùng Ma Vạn Sơn ngăn lại hai người, Tần Ninh kia có là cái thá gì?

Tức thì, người của ngũ đại thế lực đều nóng lòng muốn thử.

Tần Ninh nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt.

“Cô... bị coi thường...”

“Ta không để bụng...”

Cốc Tân Nguyệt thản nhiên nói: “Dù sao cũng không cần ta ra tay”.

Cốc Tân Nguyệt lúc này, đúng là không để bụng.

Hai tiểu quỷ sống gần vạn năm mà cũng đòi tỏ vẻ đắc ý trước mặt nàng?

Coi như xem một câu chuyện hài thôi.

“Tiểu Thạch Đầu, giao cho ngươi!” Cốc Tân Nguyệt mở miệng nói.

“Được!”

Thạch Cảm Đương lúc này, xông lên phía trước.

Hắn ta đúng là rất kích thích.

Bị giam gần chín vạn năm!

Chín vạn năm!

Không phát điên là tốt lắm rồi.

Hiện tại, có chỗ cho hắn ta xả giận.

Quá là thoải mái đi.

Thạch Cảm Đương vung búa rìu lên rồi xông thẳng ra ngoài.

“Đám tiểu quỷ, muốn chết thì qua đây!”

Thạch Cảm Đương gào lên một tiếng, trong nháy mắt, xông lên phía trước, tấn công Ma Vạn Sơn cùng Thiên Vân Hải.

Lần này, đến lượt ngũ đại tông môn sững sờ.

Tiến trình thế này là không đúng!

Hai lão già muốn ngăn lại hai người Thạch Cảm Đương cùng Cốc Tân Nguyệt.

Nhưng bây giờ, Thạch Cảm Đương lại không thèm quan tâm, trực tiếp tấn công!
Chương 745: Lên hay không lên đây?

Ma Vạn Sơn cùng Thiên Vân Hải cũng không ngờ tới.

Thiếu niên này lại hung tàn đến thế.

Cứ như vậy mà tấn công trực diện.

Đơn giản là muốn chết mà!

Hai người lúc này không kịp nghĩ nhiều, vọt thẳng ra.

Ba bóng người, ở trên khoảng không cao mấy trăm thước, ầm ầm giao thủ.

Tiếng nổ vang lên ầm ĩ.

Lúc này, ngũ đại thế lực đều lúng túng.

Đây là... lên hay không lên đây?

Cùng lúc, ở trên nửa khoảng không.

Thạch Cảm Đương, lúc này búa rìu giao nhau, lần lượt chém ra.

Không chỉ có như vậy, mỗi lần chém xuống thì hắn ta đều hét lớn một tiếng.

“Khai Linh Trảm!”

“Trảm Thần Kích!”

“Đồ Ma Hoành Trảm!”

“Sát Thần Tung Trảm!”

Rõ ràng cũng chỉ là chém búa rìu xuống một cách đơn giản.

Nhưng là hết lần này tới lần khác, Thạch Cảm Đương cứ phải hô tên lên..

Cốc Tân Nguyệt thấy cảnh đó, nhịn không được hỏi: “Chàng dạy à?”

“Ta làm gì không biết xấu hổ như vậy”.

Tần Ninh cạn lời nói: “Thằng nhãi này mỗi lần giao chiến đều đòi phải kêu tên ra, nói là có vẻ uy vũ khí phách một tí!”

“...”

Còn có kiểu như vậy nữa à?

Lúc trước Cốc Tân Nguyệt chưa nhận ra.

Cái này Cửu U đại đế, tôn giả Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, thầy trò tôn ba người, đơn giản là... như hề!

Nhưng dù thế nào đi nữa, lúc này, hai người Thiên Vân Hải cùng Ma Vạn Sơn đã hoàn toàn bị áp chế.

Huyền khí mà hai người cầm trong tay cũng không kém gì Thạch Cảm Đương.

Nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi đòn công kích của Thạch Cảm Đương đều mang uy lực bá đạo.

Hai người, chính là không chịu nổi.

Mấy người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Trung Nhân cùng Hoắc Thiên Mệnh, sắc mặt hoàn toàn tái đi.

Xong đời, xong đời rồi!

Hai đại cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

Bị Thạch Cảm Đương một mình ngăn cản.

Không phải, là áp chế.

Hai đại cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, bị Thạch Cảm Đương một mình đánh cho chật vật.

Bọn họ phải làm gì bây giờ?

Ngũ đại thế lực lúc này tiến thoái lưỡng nan.

Oanh...

Trong lúc này, có tiếng nổ vang lên.

Một bóng người, từ trên trời giáng xuống.

Một tiếng ầm vang, va xuống căn phòng bên dưới.

Phòng xá mười dặm xung quanh hóa thành bột phấn.

Oanh...

Không bao lâu sau, lại có một tiếng nổ khác vang lên.

Trong lúc đất trời rung chuyển, có hai luồng sức mạnh dao động cuồn cuộn tỏa ra, hai bóng người, lúc này áo bào tàn phá, ngã xuống đất không dậy nổi.

Trong giây lát đó, nhóm ngũ đại thế lực tái mét mặt mày.

Xong đời!

Ban đầu định để hai người Ma Vạn Sơn và Thiên Vân Hải cuốn lấy Thạch Cảm Đương cùng Cốc Tân Nguyệt, bọn họ sẽ có cơ hội giết Tần Ninh.

Thật không ngờ tới.

Hai nhân vật đầu sỏ mạnh mẽ.

Thế mà không kiên trì nổi một nén nhang đã xong đời!

Hai lão già nói phét như thần này!

Phanh...

Một tiếng vang phát ra, Thạch Cảm Đương phi thân xuống, búa rìu gánh trên vai, hai tay nắm chặt, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

“Chậc chậc... Thật yếu quá đi mà...”

Thạch Cảm Đương một bộ dáng chưa thỏa mãn.

“Các người còn đứng ở phía trên làm gì?”

Sau một khắc, ngũ đại thế lực dồn dập phi thân xuống.

“Tần công tử, chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn”.

Đồ Vạn Sơn nói ngay: “Tại hạ lập tức phái người tập hợp tài vật trong tông môn và đưa đến đây trong vòng ba ngày”.

Phanh...

Thạch Cảm Đương cũng không nói nhảm, ném ra búa Khai Linh.

Thiên Vân Hải vừa mới đứng dậy, đã bị một búa chém thành hai khúc, máu thịt be bét.

“Một ngày!”

Hoắc Thiên Mệnh hai chân mềm nhũn, suýt thì quỳ xuống, vội vàng hô: “Một ngày!”

Phanh...

Lại là một tiếng vang phát ra.

Ma Vạn Sơn mới đứng dậy liền bị rìu Trảm Thần thẳng thừng chém đứt.

“Lập tức, lập tức đưa tới!”

Hoắc Trung Nhân lúc này quỳ phụp xuống, dâng lên một chiếc nhẫn không gian, vội vàng nói: “Đây là những gì mà Hồn Thiên Hiên chúng ta tích lũy lại được, ta mang trong người”.

“Lập tức, nộp toàn bộ tồn kho trong tông môn luôn”.

Hoắc Trung Nhân lúc này nhìn về phía thân về sau, quát lên: “Nhìn cái gì, nhanh giao nhẫn không gian ra, lập tức trở về tông môn, nộp tất cả những thứ còn lại tới đây”.

Đồ Vạn Sơn cùng Hoắc Thiên Mệnh, lúc này cũng không dám do dự, vội vàng hạ lệnh.

Quá hung tàn!

Quá kinh khủng!

Đơn giản là ác ma!

Lần này, mấy người thật sự sợ hãi!

Thạch Cảm Đương lúc này thu hồi búa rìu, thản nhiên nói: “Sớm không làm đi, tốn công tốn sức bày trò này làm gì không biết?”

Từ đầu đến cuối, Tần Ninh chỉ đứng ở một bên, không nói một lời.

“May là sư tôn ta thiện tâm, nếu là ngày xưa, xác của các người đã nằm đầy dưới đất từ lâu rồi!”

Thạch Cảm Đương bĩu môi, không có nói thêm nữa.

Thực lực đến mức độ của hắn ta, bảo đi giết mấy kẻ này, hắn ta cũng lười.

Ngũ đại tông môn lập tức rời khỏi đây hơn phân nửa, trở lại tông môn, tìm tài vật tích lũy.

Cùng lúc, đám người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh, Hoắc Trung Nhân đứng yên tại chỗ, bất an vô cùng.

Tần Ninh cũng lười để ý mấy người đó.

Trong một gian phòng ở trà lâu thành Lưu Diễm, Tần Ninh an ổn ngồi vào chỗ của mình, lẳng lặng đợi.

Chuyện ở đại lục Thiên Long đã kết thúc, nên thu thập đồ đạc và rời đi.

Hắn cũng rời khỏi Cửu U đại lục khá lâu rồi.

Bên trong trà lâu.

Tần Ninh ngồi yên tĩnh.

Thạch Cảm Đương lúc này ở dưới lầu, nhìn Tiểu Thanh ở trong sân.

“Lão Ngưu, lão Ngưu!”

Thạch Cảm Đương cười hà hà nói: “Ta đã từng gặp cụ kị của ngươi rồi đó, nhóc con, đến đây cho ông nội cưỡi nào!”

Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương, vẻ mặt khinh bỉ.

“Ê? Ngươi có thái độ gì đấy?”

“Năm đó lão tổ tông của ngươi cũng không dám nhìn ta như vậy đâu, ngươi lại dám khinh bỉ ta? Có tin tối nay ta ăn mì thịt bò không?”

Tiểu Thanh ùm bò kêu một tiếng, vẻ mặt đáng thương, mắt to chớp chớp, nước mắt lóe lên.

“Đừng khóc đừng khóc, không ăn mì thịt bò được chưa?”

Thạch Cảm Đương lúc này cạn lời, nói.

Cái con bò này mà bị trêu đến khóc thì chắc chắn hắn ta sẽ bị sư tôn đánh cho một trận.

Trong lúc đó, phía trên Lưu Diễm các bỗng nhiên xuất hiện các luồng khí tức mạnh mẽ.

Có hoa tươi lót đường, một chiếc xe từ từ đi tới.

Bên trong xe, một bóng dáng xinh đẹp, vào thời khắc này đi ra, nhìn về phía dưới, phi thân xuống thành trì.

Thạch Cảm Đương ở trong viện, ngẩng đầu liếc mắt, không nói gì.

Bóng dáng kia đi thẳng tới lầu hai.

“Tần công tử!”

Cô gái thoạt nhìn xinh đẹp bất phàm, khí tức như tiên tử, cao cao tại thượng.

“Tiên tử Thanh Nguyệt”.

Nhìn thấy người tới, Tần Ninh khẽ cười nói: “Cô tới nơi đây, là cũng muốn tham gia vào à?”

Tiên tử Thanh Nguyệt lúc này có khí tức hoàn toàn khác biệt.

Rõ ràng là bước vào tới cảnh giới Địa Vị.

Nhìn ra người của ngũ đại thế lực đang lo lắng chờ đợi, không dám nói một lời.

Tiên tử Thanh Nguyệt mỉm cười nói: “Tần công tử chớ hiểu lầm, tiểu nữ tử chỉ tới để cảm ơn Tần công tử mà thôi”.

“Nhờ có Tần công tử một lời mà đánh thức người trong mộng”.

“Cảm ơn thì không cần đâu”.

“Có thể phát hiện quyển thứ mười, chứng minh chính cô cũng có nỗ lực”. Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Lần này qua đi, ngũ đại thế lực sẽ không thể cạnh tranh với Thanh Hà Tiên Sơn được”.

“Đến lúc đó, cô chăm sóc cho Lưu Diễm các một chút nhé”.

Tiên tử Thanh Nguyệt nghe vậy thì khẽ gật đầu.

“Tiểu nữ tử có một người con gái, chưa định hôn, cũng coi như hợp đôi với công tử Lưu Phương Nhi của Lưu Diễm các, không biết ý của Lưu các chủ thế nào?”

Tiên tử Thanh Nguyệt nhìn Lưu Vân Triết.

Lần này, Lưu Vân Triết ngơ ngác.

Thanh Hà Tiên Sơn muốn... kết thông gia với Lưu Diễm Các sao?

“Làm sao? Ngơ ngác à?” Tần Ninh nhìn Lưu Vân Triết và nói: “Ta rời đi lần này, khó đảm bảo ngũ đại thế lực không có hành động gì, Thanh Hà Tiên Sơn thông gia với các người thì đám người đó sẽ không dám làm càn nữa”.

Lưu Vân Triết tức thì nói: “Nguyện ý nguyện ý, đa tạ tiên tử Thanh Nguyệt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK