Tần Ninh chỉ là Vương Giả ngũ phẩm, thế mà lại muốn ngăn cản ba người bọn họ.
Tất thảy chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Tường sấm sét lúc này phải chịu công kích của ba vị Thiên Vương nên đã kịch liệt lay động, xuất hiện vô số vết rách.
Nhưng một khắc sau, khi tam Vương còn chưa xuất thủ lần nữa.
Tuyết Thiên Vương, Dương Thanh Vân, Mộc Phong đã đánh tới.
"Đáng chết!"
Tam Vương chửi nhỏ một tiếng, không thể không đối mặt với ba người từ phía sau đánh tới.
Tần Ninh lại có thể ngăn cản được bộc phát mà ba người bọn họ liên thủ.
Cái tên này sao có thể có thực lực Vương Giả ngũ phẩm cơ chứ.
Quả thực là không kém Thiên Vương chút nào.
"Tần Ninh, thả chúng ta rời đi, ta sẽ cho ngươi biết Thiên Đế các ở nơi nào!"
Liệt Phần Thiên gầm lên.
"Ồ?"
Tần Ninh nhìn về phía ba người, cười nói: "Ở đâu? Nói!"
"Ngươi coi ta là đồ ngu à? Giờ chúng ta mà nói cho ngươi biết rồi ngươi không chịu buông tha cho chúng ta, như thế chẳng phải là ta nói ra mất công sao!"
"Vậy ngươi coi ta là đồ ngu sao? Thả các ngươi rồi các ngươi sẽ chạy thẳng cẳng, như thế chẳng phải là ta thả ra mất công à?"
Liệt Phần Thiên giận giữ mắng một tiếng.
Cái tên khốn này!
"Hơn nữa, ta cũng biết vị trí của đại bản doanh Thiên Đế các rồi, ở ngay trong Nhất Tuyến Sơn thôi, có điều chưa xác định được vị trí cụ thể, nhưng ta nghĩ nơi đó cũng không khó tìm".
"Các ngươi nói cho ta hay không thì cũng không có gì khác biệt quá lớn".
Nghe đến lời này, Liệt Phần Thiên trở nên lạnh lẽo.
Cái tên khốn này! Đế Lâm Thiên cũng là tên khốn này.
Thực lực thì mạnh mẽ mà sao mãi không xuất thủ tiêu diệt Tần Ninh, cứ để cho Tần Ninh tiêu dao tự tại ở đây.
"Tuyết Thiên Vương, Thanh Vân, Mộc Phong lão đầu, không cần phải nương tay đâu. Các ngươi công kích, ta đột kích giết, lần lượt chơi chết bọn chúng, đơn giản!"
Tần Ninh giờ phút này mở miệng nói.
Dương Thanh Vân gật đầu.
Tam đại Ma Vương nghe đến lời này thì càng cảm thấy vô vọng.
Làm sao bây giờ?
Thật sự sẽ chết.
Dù sao Tần Ninh cũng đã giết chết Ám Hoàng.
Như vậy liền tương đương với bốn vị Thiên Vương đối phó ba người bọn họ.
"Lên!"
Tần Ninh hét lên một câu.
Vương Kiếm Độ Sinh tản ánh sáng ra tứ phía.
Trong lúc nhất thời, giữa thiên địa phảng phất như chỉ còn lại cây kiếm trong tay Tần Ninh.
Ánh kiếm óng ánh chói mắt, bóng dáng của Tần Ninh ở trong ánh kiếm càng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Chỉ là, sau một khắc.
Trong lúc đó.
Khi Tần Ninh bộc phát kiếm khí, đột nhiên ở không trung.
Xuất hiện một cánh tay khổng lồ dần dần rơi xuống.
Cánh tay khổng lồ đó chụp một phát về phía Tần Ninh.
Giờ khắc này, Dương Thanh Vân cùng Mộc Phong đều sững sờ.
"Sư phụ cẩn thận!"
"U Vương cẩn thận".
Hai người đều hô to một tiếng.
Tần Ninh nhìn về phía bàn tay khổng lồ kia, ánh mắt lạnh lùng.
"Đế Lâm Thiên, lại là ngươi sao?"
Quát lên một câu.
Vương Kiếm Độ Sinh trong nháy mắt chém ra.
Từng kiếm một được chém ra, Tần Ninh phảng phất như đã chém đến hàng ngàn hàng vạn kiếm.
Từng luồng kiếm khí chém về phía bàn tay khổng lồ.
Tần Ninh lúc này bay lên không.
Mà cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Dương Thanh Vân, Tuyết Thiên Vương cùng Mộc Phong cũng xuất hiện nắm đấm khổng lồ.
Từng nắm đấm xuất hiện khắp trời đất. Một, hai… cuối cùng là mấy trăm nắm đấm.
Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.
Có người âm thầm ra tay.
Là ai?
Mà khiến cho hắn đến bây giờ vẫn chưa cảm giác được.
Khi bàn tay khổng lồ lần lượt rơi xuống.
Dương Thanh Vân, Tuyết Thiên Vương, Mộc Phong và Tần Ninh không ngừng xuất thủ đánh tan.
Nếu bị trúng phải nắm đấm khổng lồ này, cho dù là Vương Giả cũng có thể sẽ chết.
"Rút!"
Thâm Uyên Vương giờ này khẽ quát một tiếng, nháy mắt rời đi.
Có người xuất thủ trợ giúp bọn họ chạy thoát.
Hiện tại không chạy thì còn chờ đến bao giờ?
Cực Địa Vũ cùng Liệt Phần Thiên cũng rít lên một tiếng rồi lập tức rút lui.
Các Vương Giả của tứ đại Ma tộc cũng vội vàng rút lui.
Việc đã đến nước này, tiếp tục ở lại sẽ khiến bọn chúng càng thêm nguy hiểm.
Tiếng ầm ầm kịch liệt không ngừng vang lên.
Dần dần, tiếng nổ kia biến mất.
Bốn thân ảnh vững vàng rơi xuống.
Nhưng tứ mạch Ma tộc đã chạy trốn mất dạng.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn trên không, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Đế Lâm Thiên à...", Tần Ninh thì thầm: "Ra đánh một trận đi, chạy cái gì mà chạy...".
Giữa hư không đột nhiên vang lên một thanh âm.
"Vẫn chưa tơi lúc mà, U Vương, ngươi... quá yếu...", tiếng thì thầm đó mang theo vài phần khinh thường.
"Ồ?
Là muốn đợi đến ta đến Thiên Vương rồi mới giết ta sao?"
Tần Ninh cười cười.
"Nhưng mà, ngươi có chắc chắn không?"
“Nhỡ đâu ta vừa đến Thiên Vương đã giết được ngươi rồi thì phải làm sao đây?"
"Ha ha...", riếng cười khẽ vang lên rồi cũng không trả lời nữa.
Trời đất lúc này liền sáng trở lại.
Mọi người đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Loại cảm giác vừa rồi quả thực là có chút khủng bố.
Khiến người ta cảm thấy bị áp chế cực nhiều.
Nếu không phải có ba vị Thiên Vương cùng Tần Ninh ở đây thì những nắm đấm kia rơi xuống thậm chí còn khiến cho đại đa số Vương Giả ở đây cảm nhận được một khí thế có thể hủy diệt chính bọn họ.
"Lại chạy...", Tần Ninh lắc đầu.
Tuyết Thiên Vương, Dương Thanh Vân và Mộc Phong tụ họp lại.
Một bên khác, Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên cùng đám Tiên Hàm cũng lần lượt đi tới.
Thanh Ninh các! Thiên Ngoại Tiên! Thính Tuyết sơn trang! Giờ phút này nhìn lại, tổng cộng có hơn bốn mươi vị Vương Giả tụ tập ở chỗ này.
Do ba người Trấn Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương, Tần Ninh dẫn đầu.
Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang theo một chút u oán.
"Không sao chứ?"
Cốc Tân Nguyệt thì thầm.
"Ta có thể bị sao chứ?"
Tần Ninh cười đáp.
"Một mình chàng tự chạy đến Ngự Hư tông làm loạn mà cũng không sợ đám Vương Giả của Thiên Đế vây giết...".
"Không có gì đáng sợ hết".
Tần Ninh vẫy tay, U Tiêu Tiêu đi tới.
"U Tiêu Tiêu, cũng là Lăng Tiểu Phi".
Tần Ninh cười cười, nói: "Gặp ở Ngự Hư tông".
Diệp Viên Viên biết Lăng Tiểu Phi nhưng Cốc Tân Nguyệt thì không.
"Chào Viên Viên tỷ tỷ!"
"Chào Tân Nguyệt tỷ tỷ!"
U Tiêu Tiêu cười nói.
Diệp Viên Viên gật đầu.
"Tiêu Tiêu muội muội năm đó mới tám, chín tuổi mà đã xinh đẹp động lòng người, hiện tại thì càng xinh hơn nữa".
Nói xong, Diệp Viên Viên nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh ngơ ngác.
Nhìn ta làm gì?
Ta làm gì có ý đồ gì xấu chứ.
Diệp Viên Viên cùng Cốc Tân Nguyệt lại không tin.
"Sương Nhi đâu? Công tử có tin tức gì không?"
Diệp Viên Viên hỏi.
"Bị lão già Huyền Thiên Vương dẫn theo bên người".
"Dù sao nếu gặp nguy hiểm thì cứ đi tìm Huyền Thiên Vương, có chuyện gì không hay ta sẽ phá hủy Huyền Thiên cung".
Huyền Tử Uyên nghe vậy thì cũng tái mặt.
Việc này muốn tìm thì đi mà tìm Huyền Thiên Vương, sao phải phá hủy Huyền Thiên cung chứ.
Tần Ninh lại không thèm quan tâm.
Mấy người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên bắt đầu hàn huyên.
"Tuyết Thiên Vương, đã lâu không gặp!"
Tần Ninh mỉm cười nói với Tuyết Ưng.
"U Vương, đã lâu không gặp".
Tuyết Thiên Vương khách khí nói: "Không ngờ rằng đến khi gặp lại lần nữa, U Vương lại mang một bộ dáng như thế. Có điều lại bớt chút bá đạo lăng lệ nhưng lại thêm mấy phần thanh tú khiêm tốn so với bộ dáng xưa".
"Khiêm tốn? Ngươi chắc chứ?"
Trấn Thiên Vương không khách khí nói: "Hắn vẫn cuồng vọng như trước lắm".
Tần Ninh cười tủm tỉm nhìn Trấn Thiên Vương, nói: "Trấn lão đầu, xem ra… biển linh thức của ngươi cũng không phải là bị thương nghiêm trọng, hay là ta phá nát nó đi nhé?"
"Phá rồi lại lập, chắc ngươi cũng biết?"
Nghe đến lời này, Trấn Thiên Vương liền giật mình.
Phá rồi lại lập?
Phá em gái ngươi ấy!
Chương 1487: Đến cả nịnh nọt cũng bị nẫng tay trên
Trấn Thiên Vương không nói gì nữa
Tần Ninh nhìn hai người.
"Có chuyện này ta nói thẳng".
"Trong Tứ Đại Thiên Vương có một người là của Thiên Đế các".
Lời này vừa nói ra, Trấn Thiên Vương cùng Tuyết Thiên Vương đều sững sờ.
"Trấn lão đầu không tính nữa, lúc ấy người kia xuất thủ ngăn cản ta giết Ám Hoàng, Trấn Thiên Vương ngay sau đó đã bị hủy biển linh thức, thời gian không chính xác".
Tần Ninh mỉm cười nhìn Tuyết Thiên Vương.
"Ta cũng không quanh co làm gì...", "Trong ba người Tuyết Thiên Vương ngươi, Cực Thiên Vương cùng Huyền Thiên Vương nhất định có một người là người của Thiên Đế các".
Lời này vừa nói ra, Tuyết Thiên Vương hừ một tiếng: "Ít nhất có hơn vạn đệ tử Thính Tuyết sơn trang của lão phu chết trong tay Cực Địa Ma tộc, nếu lão phu hợp tác với Thiên Đế các, vậy đệ tử của Thính Tuyết sơn trang chúng ta khác nào đều là chết vô ích!"
"Vậy ta làm sao biết được?"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Đến cấp bậc như ngươi, vì để thành Thánh, có bắt ngươi giết con trai mình thì ngươi cũng dám giết thôi".
"Ta gặp quá nhiều những người vì không thể nào đột phá ràng buộc mà phát điên".
Tuyết Thiên Vương nhìn Tần Ninh, hừ hừ: "Tần Ninh, ngươi nghi ngờ bản vương? Vậy ta cũng đang nghi ngờ ngươi có phải U Vương hay không đấy. Mọi người đều đồn thổi cả, ai biết ngươi có phải U Vương thật hay là con rối bị ai đoạt xác...", Tuyết Thiên Vương hiện tại xem như hiểu ra những lời Trấn Thiên Vương nói vừa rồi.
Vừa mới khen Tần Ninh nội liễm khiêm nhường.
Hiện tại liền bắt đầu hùng hổ dọa người.
"Ngươi cho rằng ta đang nói láo? Ta cần không?"
Tần Ninh đứng chắp tay, hư lạnh nói: "Năm đó ngươi bị đóng băng trong đầm Cực Địa ở băng nguyên Tuyết Vực ba ngàn năm, người của Thính Tuyết sơn trang ai cũng cho là ngươi là bế quan lâu năm, không ai dám đi quấy rầy ngươi, trên thực tế ngươi đã bị đông lại, chưa tìm được cách thoát thân".
"Là ông đây dùng các loại thiên hỏa thiêu đốt ngươi nướng ba tháng rồi cứu ngươi ra".
Nghe đến lời này, sắc mặt Tuyết Thiên Vương cứng đờ.
Tuyết Ngạo Quần cùng với mười một Trấn Thủ chủ của Thính Tuyết sơn trang đều kinh ngạc nhìn Tuyết Thiên Vương.
Còn có việc này sao?
Tuyết Thiên Vương đúng thật đã bế quan ba ngàn năm.
Thế nhưng là bọn bọn họ cứ tưởng là bế quan thật.
Không ngờ là bị giam cất?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Lúc trước ngươi coi trọng một cô nha hoàn bên cạnh ngươi, tên là gì ấy nhỉ... Tiểu Cúc? Tiểu Hoàn? Tiểu Nhã? Ta cũng không nhớ lắm".
"Mang thai con của ngươi, lại còn trở thành một trong số các thiên kiêu của Thính Tuyết sơn trang, được ngươi dốc lòng tài bồi".
"Tuyết Ngạo Quần, Thính Tuyết sơn trang các ngươi có phải có một người như thế hay không?"
Tần Ninh vừa nói ra, đám người Thính Tuyết sơn trang hoàn toàn cứng đờ.
Có! Thật sự có! Hiện nay bên trong Thính Tuyết sơn trang có Đường Bỉnh Trung đứng đầu mười một Trấn Thủ chủ! Toàn bộ Thính Tuyết sơn trang đều biết lão Thiên Vương dốc lòng tài bồi Đường Bỉnh Trung đến cực hạn.
"Cái quái gì thế, là sự thật sao?"
Mộc Phong giờ phút này nhịn không được nói: "U Vương, ngươi nói tiếp đi, cái tên Tuyết Thiên Vương này đúng là là phong lưu phóng khoáng, trước kia ta lại không nhìn ra cơ chứ!"
"Đương nhiên vẫn còn".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Năm đó, Tuyết Thiên Vương lại còn...", "Đủ rồi, U Vương!"
Tuyết Thiên Vương gầm một tiếng, nhiệt độ bốn phía hạ xuống một khoảng lớn.
Mẹ kiếp! Còn có thể nói tiếp sao?
Lại nói nữa thì bí mật của ông ta sẽ bị Tần Ninh kể ra hết mất.
"Ô? Vừa rồi không phải vẫn gọi ta là Tần Ninh sao, thế mà giờ lại gọi ta là U Vương rồi?"
Tần Ninh nhìn Tuyết Thiên Vương, ha ha cười nói.
"Ta không thèm chấp nhặt với ngươi!"
Tuyết Thiên Vương khẽ nói: "Dù sao ta sẽ không hợp tác với Thiên Đế các làm gì. Con cái của Bỉnh Trung còn chết trận trong ma quật, ta hợp tác với Thiên Đế các chính là vô trách nhiệm với cháu của ta!"
"Đường Bỉnh Trung thật sự là con trai của ngươi à?"
Mộc Phong gấp gáp nói.
"Mộc Phong, ngươi cho rằng ngươi đến Thiên Vương là lão phu không thể làm gì ngươi sao?"
Một câu rơi xuống, hàn khí tuôn ra.
Ông đây đã nói là cháu mình chết trận rồi.
Mà ngươi vẫn muốn hóng hớt! Muốn chết sao?
"Không đúng, Mộc Phong lão đầu, lão phu tìm ngươi mấy vạn năm mà không thấy, ngươi đi đâu vậy hả?"
Nghe đến lời này, Mộc Phong lập tức ngẩn người.
"Bản tọa tự nhiên là dốc lòng nghiên cứu huyền trận".
Nghe quá là chuẩn chỉ! Mặc dù bị Đế Lâm Thiên nhốt ba vạn năm, nhưng ông ta đúng là nghiên cứu huyền trận suốt ba vạn năm, không, Thánh trận, còn cao cấp hơn cả huyền trận.
Chẳng qua là không nghiên cứu ra được cái gì, cho nên cũng không có đột phá.
Tần Ninh nghe đến lời này thì mỉm cười.
Nhìn thấy Tần Ninh muốn mở miệng, Mộc Phong vội vàng nói: "U Vương, ta là người chỉ liếc mắt là đã nhận ra sự phóng khoáng ngông nghênh của ngươi, dáng người phong lưu tiêu dao, nhìn ra linh hồn anh tuấn tiềm ẩn dưới khuôn mặt khí chất bức người của ngươi ở trong biển người mênh mông đó..."
"...", Thạch Cảm Đương giờ phút này chỉ thấy mệt tim.
Mẹ kiếp! Sư phụ bị người khác cướp thì cũng thôi đi.
Hiện tại đến cả nịnh nọt cũng bị nẫng tay trên.
Có còn thiên lý hay không?
Tuyết Thiên Vương vừa nhìn liền biết chuyện gì xảy ra.
Hừ một tiếng, cũng không nhiều lời.
Tần Ninh phất tay.
"Không có thời gian nói nhảm với các ngươi đâu!"
"Lần này, Cực Thiên Vương, Huyền Thiên Vương cũng tới đúng không?"
Huyền Tử Uyên nghe đến lời này, vội vàng nói: "U Vương tiền bối, gia phụ chăm sóc Vân Sương Nhi cô nương, sẽ không hợp tác với Thiên Đế các..."
"Ha ha!"
Tần Ninh đáp lại: "Trời mới biết lão già kia là chăm sóc vẫn là muốn bắt lại đấy?"
Huyền Tử Uyên phát khổ lên được.
Ông ta cũng không dám cãi lại Tần Ninh.
Tuyết Thiên Vương cùng Mộc Thiên Vương đều là bị nói đến mức không dám phản bác.
Chính mình... cũng không cần phải tự chui đầu vào rọ!
"Đếm lại nhân số, mọi người chuẩn bị đi vào Nhất Tuyến Sơn!"
Tần Ninh bổ sung: "Kiểm kê nhân số Vương Giả là được, cấp bậc khác không tính".
Tuyết Thiên Vương khẽ nói: "Thính Tuyết sơn trang có mười ba vị!"
"Thiên Ngoại Tiên, mười một vị".
Trấn Thiên Vương yếu ớt nói.
"Thanh Ninh các, mười sáu vị".
Dương Thanh Vân tính cả đám Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương vào.
"Huyền Thiên cung cùng Thái Cực đạo quán đại khái cũng là hơn mười vị".
"Chúng ta liên hợp lại đoán chừng sẽ có sáu mươi đến bảy mươi vị".
"Còn có lão già Vạn Nhất Thiên kia của Vạn Thiên các cũng đã lung lạc được một nhóm Vương Giả, số lượng cũng không ít".
Tuyết Thiên Vương mở miệng nói.
Tần Ninh cười nói: "Thái Cực đạo quán hoặc là Huyền Thiên cung có khả năng không phải đâu đấy?"
Tuyết Thiên Vương ngẩn người.
"Sư phụ".
Dương Thanh Vân chắp tay nói: "Cũng không thể bài trừ hiềm nghi của Tuyết Thiên Vương được".
"..."
Đệch mợ! Có ý gì đấy! Tuyết Thiên Vương giờ phút này muốn thổ huyết.
Sư đồ các ngươi hợp lại chơi ta đúng không?
Nếu không phải Dương Thanh Vân đã thành Thiên Vương, lại là võ giả Tinh Mệnh thì Tuyết Thiên Vương thật sự muốn đánh chết cho rồi.
Tiên Hàm và Thạch Cảm Đương giờ phút này chỉ thấy đau đầu, nhưng cũng không nói gì.
Mấy người ở đây không phải Thiên Vương thì chính là Vương Giả phẩm cao.
Bọn họ vẫn nên bớt nói lung tung cho an toàn.
Nếu không thật sự có thể sẽ bị một tay chụp chết.
Tần Ninh nghiêm túc gật đầu nói: "Nói cũng đúng, Tuyết Ưng hồi còn chưa xưng Vương đã luôn có ý tưởng xấu xa rồi. Ta nhớ là trang chủ đời cũ của Thính Tuyết sơn trang vốn không có ý định truyền cho ông ta vị trí trang chủ đâu, nhưng dường như Tuyết Thiên Vương đưa tới mấy vị mỹ nữ nên mới lấy được vị trí ấy".
Mộc Phong vội vàng nói: "Việc này ta có thể làm chứng, là sự thật!"
"Ngậm miệng!"
Một tiếng rít truyền ra.
Tuyết Thiên Vương giờ phút này giận không kìm được.
Thật sự coi ông đây dễ bắt nạt à?
Kẻ nào cũng phải xen mồm vào mới được đúng không hả!
Chương 1488: Nơi đó có Thánh vật!
Tần Ninh liếc qua Tuyết Thiên Vương sắp nổi giận.
"Ờ ờ, biết không phải là ngươi rồi".
Dương Thanh Vân muốn nói lại thôi.
Tuyết Thiên Vương là mắng: "Dương Thanh Vân, ngươi im ngay, lúc ông đây xưng Vương thì ngươi còn chưa tới Thiên Nhân đâu, đừng có láo toét như thế, đừng cho là ta không dám đập ngươi!"
"Ngươi không đập được ta mà...", Dương Thanh Vân yên lặng nói.
"...", Tần Ninh phất tay nói: "Được rồi, Tuyết Thiên Vương là thể Băng Hàn, loại thể chất này là không thể che giấu. Lúc người kia thi triển thì lại là võ quyết kiểu khác, Tuyết Thiên Vương cả đời này cũng chỉ có thể tu hành võ quyết thuộc tính băng, có muốn thay đổi cũng không được".
Tuyết Thiên Vương muốn phản bác nhưng lại không có lời nào để nói.
Tuy nghe thì có vẻ như là Tần Ninh đang giúp ông ta giải vây, tẩy thoát hiềm nghi.
Thế nhưng sao cứ có cảm giác là bị khinh bỉ đây này... lời nói kia cứ có mùi vị đang xem thường.
"Thiên Đế các liên hợp tứ đại Ma tộc, cường giả Ma tộc cấp bậc Vương Giả có chí ít năm mươi tên, cộng thêm lần này Thiên Đế các có tạo ra Thánh Khôi, thực lực Vương Giả cũng không ít".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Các vị cẩn thận một chút đi".
"Nếu thất bại, Ma tộc sẽ tổ chức xâm lấn quy mô lớn, những gì các ngươi luôn gìn giữ mấy vạn năm qua đều trở nên vô dụng".
"Thành công liền có thể đánh tan Vương giả Ma tộc Vương Giả, đến lúc ấy mỗi bên đều có thể mang theo Vương Giả đi vào bóng tối mà tiêu diệt Ma tộc".
"Khi đó, thế gới địa tâm sẽ trở thành nơi ma luyện cho con người, có vô tận lợi ích".
"Có lẽ đến lúc đó sẽ giúp cho rất nhiều Vương Giả xuất hiện, và chuyện phi thăng thành Thánh sẽ dễ dàng hơn".
Phi thăng thành Thánh.
Nghe đến lời này, đám người Tuyết Thiên Vương, Mộc Thiên Vương cùng Huyền Tử Uyên đều cực kỳ khao khát.
Ai mà không muốn phi thăng thành Thánh cơ chứ?
Thánh Nhân, thế giới Cửu Thiên.
Điều này đối với bọn họ đều là mơ tưởng, khó có thể thực hiện.
"Đế Lâm Thiên để ta đối phó, những người khác thì giao cho các ngươi".
Tần Ninh nói tiếp: "Có điều khi vào Nhất Tuyến Sơn, ta có thể khiến cho thực lực của ngươi tăng lên trên diện rộng. Vương Giả cửu phẩm có thể có cơ hội đến Thiên Vương, Vương Giả phẩm thấp có thể đến phẩm cao, đương nhiên có nắm chắc được cơ hội hay không thì phải dựa vào chính các ngươi!"
Nghe đến lời này, tất cả đều mang sắc mặt vui mừng!
"Thật sao?"
Mộc Phong không khỏi nói.
"Không tin thì thôi".
"Tin tin tin...", Mộc Phong vội vàng nói: "Đương nhiên là tin!"
Đồ đần mới không tin.
Ông ta chỉ hỏi một chút mà thôi.
"Mộ U Vương à?"
Tuyết Thiên Vương mở miệng nói: "Nghe nói năm đó, sau khi ngươi vơ vét một nhóm lớn tài bảo để phục sinh một người cực thân của mình thì cũng để lại một số trong mộ U Vương?"
"Ừm!"
Tần Ninh gật đầu nói: "Nơi đó có Thánh vật!"
Thánh vật! Lời nói này ra, đám người Tuyết Thiên Vương mới thật sự trở nên điên cuồng.
Thánh vật là gì?
Thánh đan! Thánh khí! Thánh bảo! Cảnh giới Thiên Vương cũng là cảnh giới Hóa Thánh.
Vương khí bình thường đã không thể thỏa mãn thực lực bộc phát của Thiên Vương.
Thánh khí mới có thể!
"Nhưng cũng đừng ôm hi vọng quá lớn".
Tần Ninh yếu ớt nói: "Có lẽ số Thánh bảo Thánh đan kia đã bị Thiên Đế các vơ vét sạch sẽ".
"Không thể nào!"
Tuyết Thiên Vương cười ha ha nói: "Lão phu tin tưởng tài năng của U Vương là điều mà Đế Lâm Thiên không thể sánh bằng".
Đám người Mộc Thiên Vương, Trấn Thiên Vương nhìn ông ta như nhìn kẻ ngu.
Tuyết Thiên Vương cười một hồi, phát hiện chỉ có mình mình cười, một mặt xấu hổ.
Mẹ kiếp! Không một ai thèm phối hợp với ông ta.
Đám người cũng mệt tim.
Vừa rồi chính ngươi là người nói Tần Ninh có thể là giả mạo, hiện tại kẻ một mặt chắc chắn cũng là ngươi.
Đây quả thật là Thiên Vương sao?
Vốn dĩ Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đều cho rằng.
Thiên Vương ít nhất cũng phải như kiểu cao nhân ẩn cư sơn lâm, không hỏi thế sự chứ?
Thế nhưng Trấn Thiên Vương... Tuyết Thiên Vương... cùng Mộc Thiên Vương.
Hay quá, ai cũng tệ.
Không hợp lẽ thường mà.
"Lên đường đi!"
Tần Ninh vẫy tay, từ từ nói: "Trận chiến này kết thúc, ngàn vạn bình an".
"Nếu như các ngươi thật sự muốn trở thành Thánh, ta cũng có thể dẫn các ngươi đi xem quang cảnh của thế giới Cửu Thiên".
Tuyết Thiên Vương vội vàng nói: "Thật sao?"
"Ừm!"
Tuyết Thiên Vương lần nữa nói: "Thế nhưng Vương Giả không thể nhập thế giới Cửu Thiên mà?"
"Thiên Vương tốt xấu gì cũng là điểm xuất phát tiến vào Thánh Nhân, biển linh thức chứa mười vạn mét có thể tiếp nhận độ kiếp nạn, thế nhưng Vương Giả cũng không mạnh đến mức ấy...", Tần Ninh từ từ nói: "Vương Giả cũng có thể nhập Cửu Thiên, chẳng qua là không cần yêu cầu đó mà thôi”.
"Không phải toàn bộ thế giới Cửu Thiên đều có Thánh Nhân".
"Thiên địa phân chia, giới vực phân chia, thực lực giữa các địa vực cũng không chênh lệch quá lớn như vậy".
"Thế giới Cửu Thiên cũng có người bình thường...", Tuyết Thiên Vương gật gật đầu.
"Ngươi năm đó thật sự đã đi vào thế giới Cửu Thiên à? Sao bây giờ lại trở về?"
Trên thực tế, vấn đề này cũng là thắc mắc của tất cả mọi người.
"Muốn biết à?"
Tần Ninh cười nói: "Muốn biết, đi với ta, sớm muộn liền biết".
Trên thực tế, trải qua cửu sinh cửu thế mất chín vạn năm.
Đời thứ nhất, Cửu U Đại Đế.
Bắt đầu từ đại lục Vạn Thiên.
Mà từ đời thứ hai đến đời thứ chín thì lại bắt đầu từ thế giới Cửu Thiên.
Tám đời đều trải qua ở thế giới Cửu Thiên.
Đến thế giới Cửu Thiên, bạn cũ mà hắn cần gặp sẽ càng nhiều.
Xét về đồ đệ thì đều có thể góp thành một đội.
Mà những đồ đệ kia thành tựu có cao có thấp, nhưng đều không ngoại lệ là người Tần Ninh thương yêu che chở nhất.
Nhưng lúc này cũng không phải thời điểm suy nghĩ đến chuyện đó.
Tần Ninh mở miệng nói: "Ta sẽ nói cho các ngươi biết làm thế nào để thành Thánh. Có điều, chỉ Thiên Vương mới có thể đi, còn Vương Giả... phải xem chính các ngươi".
"Có thể nhập hoặc không".
"Hơn nữa Vương Giả lúc này chờ sau này đến Thiên Vương thì có thể đi vào thế giới Cửu Thiên".
"Cho nên cũng không cần sốt ruột".
Tần Ninh mở miệng nói: "Vừa đi vừa nói đi".
Đám người bắt đầu xuất phát.
Lần này là tìm Thiên Đế các! Đế Lâm Thiên lần này không thể rút lui nữa.
Mà xem ra là Đế Lâm Thiên lần này cũng không có ý định lui.
Đã như vậy, trận chiến cuối cùng sẽ khó mà tránh khỏi.
Các thế lực đại bá chủ dạo này cũng bị các đại Ma tộc làm phiền đến mất kiên trì.
Lần này, mặc kệ sống chết, đều phải giải quyết.
Nếu không có Tần Ninh trở về, mấy đại bá chủ cũng sẽ không tụ tập ở chỗ này.
Thí dụ như Trấn Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương.
Thực lực tương xứng, ai sẽ chịu phục ai chứ?
Bọn họ sẽ đều không phục tùng đối phương.
Nhưng Tần Ninh thì khác.
U Vương!
U Hoàng!
Cửu U Đại Đế.
Cái danh này khiến cho bất kỳ ai cứng đối cứng.
Nói thì nói, làm loạn thì làm loạn.
Nhưng nếu thật sự đánh lên thì kết cục sẽ rất thảm.
Dù sao ai cũng đã từng phải thê thảm dưới tay U Vương.
Tuyết Thiên Vương lần này nói nhiều.
"U Vương, Vương Giả nhập Cửu Thiên được coi như cấp độ gì?"
Tần Ninh thì thầm nói: "Ừm... cấp thấp..."
"Cái gì cơ? Chênh lệch như thế luôn hả?"
Tần Ninh nhìn Tuyết Thiên Vương, bật cười: "Nếu không thì sao? Đại lục Vạn Thiên cùng thế giới Cửu Thiên vì cớ gì lại cách nhau giới vực chứ không liên hợp thành một đại lục rộng lớn vô ngân?"
"Người quá mạnh và người quá yếu mà ở cùng một chỗ, hai vị cường giả chỉ cần khẽ giao thủ thì số người chết và bị thương sẽ là hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn".
Tuyết Thiên Vương nghiêm túc gật đầu.
“Quả nhiên là không thể làm trái quy tắc thiên địa nhỉ. Tuy là tiến vào Cửu Thiên có nguy hiểm với Vương Giả, cũng không tính là quá khó, có điều trên thế giới này cực nhiều Thánh Nhân, lại là thập tử vô sinh..."
Chương 1489: Nhất Tuyến Sơn
Nghe vậy, Tần Ninh cũng gật đầu.
Quả thật là như thế.
Nhưng đây là chỗ mê hoặc của võ đạo.
Cũng là quy tắc do thiên địa trói buộc.
Phân tách ra, để khi kẻ mạnh mà muốn giết kẻ yếu, tùy ý tàn sát thương khung thì cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Nói là thiên địa trói buộc thật ra cũng là do cha hắn trói buộc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cha hắn đại diện cho thiên địa của Thương Mang Vân Giới, nói sao cũng đúng.
“Xưng Vương, xưng Thiên Vương, đều là con đường phải đi khi muốn nhập Thánh. Hóa Thánh, Hư Thánh, Thánh Nhân...", Tần Ninh thì thầm: "Thành tựu Thánh Nhân mới xem như thoát khỏi phàm cảnh!"
Tuyết Thiên Vương, Trấn Thiên Vương và Mộc Thiên Vương đều lộ vẻ khao khát.
Mục đích của thành tựu Vương Giả dĩ nhiên chính là có thể nhập vào thế giới Cửu Thiên, trở thành Thánh Nhân.
Thành Thánh Nhân mới thật sự là siêu thoát khỏi thiên địa.
Tuổi thọ của Vương Giả không quá mười vạn năm.
Mười vạn năm.
Nghe rất dài, thế nhưng với võ giả thì lại rất ngắn.
Trên đường đi, Tần Ninh kể ra không ít chuyện có liên quan đến Thánh Nhân, ba vị Thiên Vương cùng rất nhiều Vương Giả đều được mở mang tầm mắt.
Dương Thanh Vân nghe Tần Ninh kể lại, trong lòng lại khó có thể bình an.
Sư phụ rất ít khi nói nhiều như vậy.
Lần này lại khác.
Mà sự khác biệt này khiến cho Dương Thanh Vân luôn cảm thấy có điều không thích hợp.
"Làm sao vậy?"
Một bên, Tiên Nhân phu nhân tinh ý nhận ra.
"Sư phụ trước giờ đều kiệm lời ít nói, cực hiếm khi nói ra những lời này".
"Lần này..."
Tiên Nhân cười nói: "Chàng suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ là mấy vị Thiên Vương gặp nhau, sư phụ chàng cảm thấy bọn họ có hi vọng thành Thánh nên mới nói thêm vài câu".
"Hi vọng là vậy...", Dương Thanh Vân lại đang lo lắng một điều khác trong lòng.
Có lẽ lần này thật sự sẽ gặp phải Đế Lâm Thiên.
Một kẻ thần bí.
Trong lòng ông ấy suy đoán, kẻ này có khả năng cực lớn là đến từ thế giới Cửu Thiên.
Sư phụ từng nói, võ giả của thế giới Cửu Thiên tiến vào đại lục Vạn Thiên chính là thập tử vô sinh.
Gần như không có khả năng sống sót.
Quy tắc của thiên địa không cho phép như thế.
Thế nhưng năm đó sư phụ lại nói là mình có thể.
Như thế tính ra là vẫn có biện pháp.
Có thể sẽ phải bỏ ra cái giá khổng lồ, cũng không nói là không có khả năng.
Nếu như Đế Lâm Thiên đến từ thế giới Cửu Thiên, thì thực lực của hắn ta sẽ vô cùng mạnh mẽ, không thể nắm lấy, hoàn toàn khác biệt.
Dương Thanh Vân âm thầm hạ quyết tâm.
Lần này, bất kể như thế nào, nhất định không thể để cho sư phụ phải chịu uy hiếp.
Ai cũng không được phép! Tám vạn năm qua đi! Lý Nhất Phong thay đổi, nhưng Dương Thanh Vân sẽ không thay đổi.
Năm đó, Lý Nhất Phong và sư phụ giống như là phụ tử, sư đồ, huynh đệ, tri kỷ.
Thế nhưng trong lòng ông ấy, Tần Ninh mãi mãi là sư phụ.
Dù Tần Ninh có yêu cầu ông ấy chết, ông ấy cũng sẽ không hỏi vì sao.
Tiên Nhân nói ông ấy cổ hủ không chỉ một lần.
Nhưng trên thực tế, cổ hủ ư?
Cũng không phải như vậy.
Tần Ninh là hết thảy, là tín ngưỡng của ông ấy.
Riêng điểm này, người bên ngoài sẽ không thể nào hiểu được.
Đại đội tiến lên.
Tổng cộng hơn mười vị Vương Giả, mấy trăm vị Thiên Nhân tụ tập.
Chỉ tính thực lực của đội người này thôi đã có thể dễ dàng tiêu diệt đại lục Vạn Thiên rồi.
"Đến rồi!”
Cuối cùng, Tần Ninh dừng bước lại, nhìn về phía trước.
Nơi giao nhau giữa Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn.
Hai đại cấm địa kéo dài nghìn dặm.
Mà ở bên trong khu vực ngàn dặm quanh đây, hai đầu sơn mạch dính sát với nhau giống như là hai con Thần Long không rõ độ dài, xuyên qua một chỗ.
Mà khe hở của sơn mạch chẳng qua chỉ là vết nứt rộng hơn một mét.
Vết rách lan tràn dọc theo sơn mạch.
Đám người bay xuống.
Vết rách này sâu không thấy đáy, gió thổi tới lạnh thấu xương, tạo cho người ta một loại khí tức âm lãnh.
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn về phía vết rách kia.
Tuyết Thiên Vương nhịn không được nói: "Nhất Tuyến Sơn!"
"Đúng vậy, Nhất Tuyến Sơn!"
Mộc Thiên Vương giờ phút này nhìn về phía chỗ sâu, thì thầm nói: "Nơi này cực kỳ tà ma, U Vương, thật sự phải tiến vào bên trong sao?"
Tần Ninh gật đầu nói: "Mộ U Vương ở trong này".
"Vào!"
Mộc Thiên Vương lập tức tràn đầy chí khí, nói: "Thiên Đế các chưa bị diệt trừ, lòng người khó có thể bình an!"
Lời này vừa nói ra, Trấn Thiên Vương và Tuyết Thiên Vương đều nhìn Mộc Phong với ánh mắt cổ quái.
Lão già này trở nên vô liêm sỉ như vậy từ bao giờ vậy?
Tần Ninh cười nói: "Thiên Đế các cũng ở đây".
Dương Thanh Vân đi ra, nói: "Sư phụ, để con đi xuống xem trước, đề phòng Thiên Đế các gài bẫy!"
"Không sao đâu".
Tần Ninh ngăn cản: "Nhất Tuyến Sơn lan tràn vạn dặm, bên trong lại có cả một cái động đặc biệt. Người của Thiên Đế các không biết chúng ta đi vào từ nơi đó thì sao có thể bố trí cạm bẫy được?"
"Mộc Phong, ngươi đi xem một chút đi!"
Mộc Phong vừa gật đầu xong thì ngẩn người tại chỗ.
Mẹ kiếp! Thật không biết xấu hổ! Đồ đệ của mình muốn xuống dưới thì nói là không sao đâu, không có cạm bẫy, vừa nói xong thì cho ông đây chịu chết đi xuống?
Lão già này vừa trở thành Thiên Vương liền bắt lão già này chịu chết à!
"Nhanh lên".
Tuyết Thiên Vương thúc giục: "Không sao thì tất cả chúng ta cùng đi xuống".
"Giục giục giục, giục cái gì mà giục? Thế sao không đi xuống đi?"
Tuyết Thiên Vương nghe vậy, hậm hực nói: "U Vương cũng không bảo ta xuống dưới..."
"Mẹ kiếp...", Mộc Phong nhổ nước bọt, mắng: "Để lão già nhà ngươi xuống dưới thì ngươi cũng không xuống đâu!"
Trong lúc hùng hổ, bóng dáng Mộc Phong lóe lên, biến mất ở đỉnh núi.
Nhìn một cái, chỉ thấy màu đen không đáy giống như muốn ngăn đám người lại.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều trở nên cẩn thận.
Dương Thanh Vân mở miệng: "Sư phụ, không cần đi tìm đám người của Huyền Thiên cung cùng Thái Cực đạo quán sao?"
"Không cần!"
Tần Ninh không thèm để ý nói: "Có lẽ họ đã tiến vào Nhất Tuyến Sơn rồi".
Dương Thanh Vân nhịn không được nói: "Vậy Vân Sương Nhi thì sao... liệu có gặp nguy hiểm không...", Tần Ninh lườm Dương Thanh Vân.
"Ngươi lo lắng cho Sương Nhi như vậy từ bao giờ thế?"
Dương Thanh Vân sững sờ, vội vàng nói: "Con đây không phải nghĩ rằng cô ấy sau này sẽ là tam sư nương tương lai hay sao...", lời này vừa nói ra, không khí xung quanh dường như đã yên tĩnh mấy phần.
Tiên Hàm, Thạch Cảm Đương đều ngẩn người.
Dương Thanh Vân… học thói xấu.
Quá trâu bò! Tần Ninh đá ra một cước, Dương Thanh Vân rơi xuống khe núi, Tần Ninh quát: "Ta sợ Mộc Phong gặp nguy hiểm, cho nên ngươi xuống đó hỗ trợ đi, hai Thiên Vương sẽ ổn hơn đấy”.
"..."
Hai vị Thiên Vương tiến vào Nhất Tuyến Sơn, thân ảnh lẫn khí tức đều biến mất.
Nhưng thời gian chờ đợi cũng không lâu.
Không bao lâu sau, hai thân ảnh phi thăng mà ra.
"U Vương!"
Mộc Phong vội vàng nói: "Ai da, bên dưới khó lường, đi sâu vạn mét là đến đầu nguồn, nhưng mà...", "Các ngươi đều đến xem đi, quả thực là Quỷ Phủ thiên cung mà!"
Tần Ninh nghe vậy thì nhíu mày.
Quỷ Phủ thiên cung?
Tần Ninh không nói hai lời, bóng dáng hóa thành một tàn ảnh, biến mất không thấy gì nữa.
Trong lúc nhất thời, đám người Thanh Ninh các, Thính Tuyết sơn trang và Thiên Ngoại Tiên nhao nhao đi vào.
Tiếng xé gió không ngừng vang lên.
Từng bóng người tiến vào khu vực sâu vạn mét.
Bốn phía đen kịt, không có bất kỳ ánh sáng gì.
Nhưng dù gì cũng đều là Thiên Nhân, Vương Giả, nên cũng không đáng lo ngại.
Khi bay xuống, đám người dần dần nhìn thấy, phía dưới xuất hiện một tia ánh sáng nhỏ yếu.
Khi đám người tới gần phía dưới thì ánh sáng nhỏ yếu kia liền sáng lên.
Thẳng đến khi đạp chân xuống mặt đất khô ráo cứng rắn, rất nhiều người vẫn có cảm giác không chân thực.
Chưa gì đã có thể xuống đáy của Nhất Tuyến Sơn một cách dễ dàng rồi.
Chẳng giống với sự nguy hiểm mà ban đầu bọn họ nghĩ đến.
Chương 1490: Đánh cũng không nát
Tần Ninh giờ phút này ngồi xuống, bàn tay sờ mặt đất khô ráo.
Mấy trăm người cũng lục tục đến nơi, nhìn bốn phía, kinh ngạc hô lên.
Phía trên rất hẹp, nhưng phía dưới lại rất rộng rãi.
Hơn nữa, khắp nơi đều sáng ngời.
Quan trọng hơn, đây là một con đường thật dài.
Hai bên đường dài chậm rãi lan tràn ra, rộng chừng ngàn mét.
Nhưng liếc mắt cũng không nhìn thấy đầu.
Mà trên vách tường hai bên có từng viên dạ minh châu phác hoạ ra một vài bức tranh sơn thủy tinh xảo mỹ lệ.
Viên dạ minh châu đó không chỉ chiếu sáng mà còn tản ra một khí tức ôn hòa tỏa ra xung quanh.
"Cứ tưởng là Nhất Tuyến Sơn này là nơi hung hiểm lắm cơ".
Mộc Thiên Vương không khỏi nói: "U Vương, khó trách ngươi năm đó để mộ U Vương ở đây".
Tần Ninh không đáp lời.
Mộc Thiên Vương tiếp tục nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi không chết thì lập ra mộ U Vương làm gì? Quá là xúi quẩy!"
Lúc này, Tần Ninh liếc Mộc Thiên Vương.
"Ta trước đó lưu lại nơi này chỉ là tùy tiện đặt cái tên mà thôi".
"Nhưng mà, năm đó khi ta ở nơi này thì đúng là một khu vực hung hiểm, hiện tại...", Tần Ninh hiện tại cũng đang tò mò.
Năm đó khi hắn đến thì nơi này đúng là rất hung hiểm.
Thế nhưng hôm nay, nơi này lại có thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Phải biết rằng, lúc ấy, bên dưới Nhất Tuyến Sơn có rất nhiều hung thú cấp bậc Vương Giả tụ tập, thậm chí có cả cấp bậc Thiên Vương.
Nhưng bây giờ lại không có một thứ gì! Nơi này lại giống như một khu vực yên tĩnh hơn.
Tuyết Thiên Vương trầm giọng nói: "Càng là như thế thì chúng ta càng cần chú ý cẩn thận".
"Không sai".
Trấn Thiên Vương cũng có thể đi lại, nói: "Đế Lâm Thiên đã khổ tâm hoạt động ở đại lục Vạn Thiên suốt bao nhiêu năm, nhất định còn mạnh mẽ đáng gờm hơn cả Hư Vô Sinh".
"Mọi người cẩn thận một chút đi".
Tần Ninh mở miệng.
Cũng không nhiều lời mà cất bước đi ra.
Mấy vị Thiên Vương cũng tản ra, cẩn thận từng li từng tí.
Rất nhiều Thiên Nhân lập tức đi theo.
Mà ở sau cùng cũng là mấy vị Vương Giả có thực lực khá mạnh áp trận.
Một đoàn người đi với tốc độ không nhanh không chậm.
Dọc theo hai bên đường đều được khảm nạm dạ minh châu chiếu sáng con đường phía trước.
Sau khi đã tiến lên ước chừng trăm dặm, phía trước cuối cùng cũng có sự biến đổi.
Một cánh cửa xuất hiện trước mặt mọi người.
Rộng ngàn mét, cao ngất.
Toàn bộ cánh cửa ngăn cản con đường đi của mọi người.
Đám người Dương Thanh Vân lập tức trở nên cẩn thận.
Mộc Thiên Vương vội vàng nói: "Là cửa lớn đi vào mộ U Vương à?"
Tần Ninh nghe vậy thì nhìn Mộc Thiên Vương giống như nhìn kẻ ngớ ngẩn.
Mộc Thiên Vương thầm nói: "Ta chưa thấy mộ U Vương bao giờ, ta cũng không biết mô tê ra sao..."
"Không phải".
Tần Ninh mở miệng nói: "Có lẽ là do Thiên Đế các để lại!"
Dương Thanh Vân đi ra phía trước.
"Để con thử xem sao".
Dương Thanh Vân sải bước ra, bên trong cơ thể bộc phát ra khí thế bá đạo.
Sức mạnh to lớn càn quét giữa thiên địa.
Oanh...
Một nắm đấm vung tới cửa lớn.
Tiếng chấn động vang lên, vách núi xung quanh lúc này đều run rảy.
Giờ khắc này, mọi người đều tái mặt.
Dương Thanh Vân là cảnh giới Thiên Vương hàng thật giá thật đó.
Một quyền này ném ra, sức mạnh đủ để đánh chết một Vương Giả thất phẩm.
Thế nhưng cánh cửa kia lại không chút động tĩnh.
Tại sao có thể như vậy! Dương Thanh Vân giờ phút này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Không ngờ cửa lớn lại vẫn còn yên ổn.
Đến Thiên Vương, ông ấy biết rõ điểm mạnh của Thiên Vươn g.
Tuyết Thiên Vương giờ phút này đi ra, nói: "Lão phu thử một chút".
Tuyết Thiên Vương sải bước ra, tỏa ra một khí tức khiến con người ta lạnh buốt.
Khí tức lạnh lẽo đó khiến cho người cảm giác giống như là bị ngâm trong đầm nước hàn băng vạn năm.
Khí tức lạnh lẽo hóa thành bông tuyết, bao trùm lên cánh cửa kia.
Tuyết Thiên Vương nâng hai tay lên rồi bỗng nhiên nắm chặt.
Tạch tạch tạch... Tiếng băng vỡ vụn vang lên.
Khí tức mạnh mẽ đó bộc phát, đánh vào cửa lớn.
Tuyết Thiên Vương giờ phút này tràn đầy tự tin.
Lực bộc phát mạnh như thế thì cửa lớn này tất nhiên sẽ vỡ vụn.
Nhưng sau một khắc, gương mặt Tuyết Thiên Vương lại cứng đờ.
Cửa lớn vẫn khép kín.
Không nhúc nhích tí nào.
Phảng phất như chưa hề bị tấn công vậy.
Thấy thế, Mộc Thiên Vương cười khà khà.
"Các ngươi kém cỏi quá đó? Thiên Vương mà chỉ được như thế thôi à?"
Tuyết Thiên Vương khẽ nói: "Vậy ngươi đến thử xem!"
"Thử thì thử".
Mộc Thiên Vương hừ một tiếng, cất bước đi ra.
"Nhìn cho kỹ, ngươi cho rằng ta tiến vào Thiên Vương là giỡn chơi à!"
Mộc Thiên Vương nói xong rồi ném ra một quyền.
Tiếng nổ vang lên.
Có tiếng nổ tung.
Mộc Thiên Vương bộc phát khí thế.
Đông… Cánh cửa phát ra hào quang óng ánh.
Nhưng sau đó, Mộc Thiên Vương rút lui về thì cánh cửa lại vẫn bình yên vô sự.
Giờ khắc này, mọi người đều sững sờ.
Vẫn chưa được! Tại sao lại như vậy chứ.
Ba vị Thiên Vương lần lượt xuất thủ đều không được.
Mộc Thiên Vương giờ phút này cũng yếu đi mấy phần.
Tuyết Thiên Vương cười nhạo: "Ngươi mới thành Thiên Vương bao lâu?"
"Xem thường ta?"
Mộc Phong khẽ nói: "Ngươi cũng có mở được đâu”.
Hai người giờ phút này giận dữ không thôi, không ai nhường ai.
Dương Thanh Vân bất đắc dĩ nói: "Hai vị đừng cãi nhau, nếu không mở ra được thì để sư phụ ra tay đi".
Tuyết Thiên Vương cùng Mộc Thiên Vương đều hừ một tiếng, không nói thêm nữa.
Tần Ninh nhìn ba người, đi ra phía trước.
Đi vào trước cửa lớn.
Hai tay nhỏ vung ra.
Giữa ngón tay có linh khí lan tràn ra, hóa thành hai cánh tay.
Linh khí đó tỏa ra, hóa thành ngón tay, khảm vào khe hở trong cánh cửa lớn.
Ngay sau đó, chỉ thấy Tần Ninh khẽ kéo một phát, cửa lớn liền ầm ầm mở ra.
Mở... Mở...
Giờ này khắc này, Dương Thanh Vân, Tuyết Thiên Vương cùng Mộc Thiên Vương đều chết sững.
Kéo ra... Ba người bọn họ muốn đánh nổ, muốn đẩy ra nhưng đều thất bại.
Tần Ninh chỉ cần tùy tiện kéo ra.
Trong lúc nhất thời, mấy trăm người thấy cảnh này thì đều im lặng.
Không ai dám mở miệng.
Có người nín cười nhưng không dám cười.
Nếu như cười, đây không phải là đánh vào thể diện của ba vị Thiên Vương hay sao?
Bầu không khí lúc này có vẻ hơi xấu hổ.
Tần Ninh nhìn ba người một cái, không nói nhiều, cất bước đi vào.
Dương Thanh Vân vội vàng đi theo, không khỏi nhìn cánh cửa thêm một lần.
Làm bằng vật liệu gì?
Mà đánh cũng không nát.
Kéo ra là xong, chứ không phải đẩy ra.
"Cẩn thận một chút".
Tuyết Thiên Vương giờ phút này nói với gọng không lớn không nhỏ.
Đám người tiến vào cánh cửa thì cảnh tượng trước mắt lại tiếp tục thay đổi.
Tất cả mọi người đã quên đi cảnh tượng xấu hổ của ba vị Thiên Vương ban nãy mà ngơ ngác và sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Đây là cái gì?"
Mấy người kinh ngạc nói.
Phía sau cánh cửa có một cung điện nằm ngang ở trước mặt mọi người.
Một cung điện to lớn, ánh sáng lấp lóe, vàng son lộng lẫy.
Thứ duy nhất khiến người ta nghi ngờ chính là sự yên tĩnh ở nơi đây, yên tĩnh như chết.
Không có một người nào tồn tại.
Giống như xưa nay chưa từng có ai tới.
Lần này, Dương Thanh Vân, Tuyết Thiên Vương cùng Mộc Thiên Vương đều không liều lĩnh.
Có kinh nghiệm lần trước, ba người lần này đều trở nên cẩn thận.
Tuyệt đối không le te xuất thủ!
Chờ Tần Ninh ra tay rồi tính tiếp.