“Vị Tần tông chủ này nếu như có cách thì cứ bắt đầu tiến hành đi!”, Viêm Khô lúc này vẫn kìm nén tính khí nói.
Nghe thấy lời này của Viêm Khô, Khánh Trạch Thiên chỉ đành chịu đựng cơn tức giận trong lòng.
Nếu như Tần Ninh không có cách lấy được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, vậy thì chính là bỡn cợt bọn họ. Đến lúc đó chẳng qua chỉ là đi vào đường cùng mà thôi.
Nói cách khác, cho dù Tần Ninh lấy được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, thứ đồ quý giá như vậy cũng không thể để Tần Ninh mang đi.
Tên tiểu tử này tự cho rằng mình sâu hiểm khó dò, nhưng hắn chưa từng nghĩ qua bọn họ thân là các gia tộc, thế lực truyền thừa lớn, cũng không phải tốt đẹp gì, miễn bàn đến lần này là vì sen Cửu Chuyển Thiên Tiên.
Tần Ninh liếc nhìn mấy người rồi lại nhìn ao máu trước mặt.
Ngay sau đó, Tần Ninh lại cong người, kẹp vạt áo bên hông, hắn xắn ống quần, cởi giày ra.
Tên tiểu tử này muốn làm gì?
Chắc không phải là đích thân đi mò đấy chứ?
Vừa nãy bọn họ đã nghiệm chứng rồi, cho dù là cao thủ cảnh giới Thông Thiên tay không tấc sắt, chỉ cần tiếp xúc với mặt nước đó thì máu thịt toàn thân sẽ bị bốc hơi.
Ngay cả kiếm Thăng Luân linh khí cửu phẩm cũng bị phá hủy hoàn toàn.
Cái tên này không phải không nhìn thấy chứ?
“Tiểu tử thối, ngươi đang tìm cái chết à?”, lúc này Lệ Sinh Phong cũng trầm giọng quát lên: “Cao thủ cảnh giới Thông Thiên tiến vào Ao máu máu thịt cũng đều tiêu tan, ngươi cứ đi vào như vậy…”
Chỉ là một câu của Lệ Sinh Phong vẫn chưa nói xong.
Ông ta không phải không biết nói, mà là không biết nói cái gì.
Tần Ninh phù phù một tiếng, giẫm vào trong nước hồ.
Một màn kỳ quái xảy ra, những dòng nước trong ao máu lúc này lại không thể gây ra một chút thương tích nào.
Sao có thể!
Nhất thời người của Tam đại tông môn và Tam đại gia tộc có mặt ở đây đều hoàn toàn sững sờ.
Chính xác mà nói, nước hồ đó lúc này giống như… giống như suối nước nóng, chầm chậm chảy giữa hai chân Tần Ninh.
Đến giờ Tần Ninh cũng mặc kệ mấy lão này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Nhìn những bông sen Cửu Chuyển Thiên Tiên đang ở rất gần, hơi thở Tần Ninh dồn dập.
Hắn vẫn còn nhớ Tần Kinh Mặc đã từng nói hoa sen hắn ta thích nhất là loại gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Chuyện đồng ý với huynh, đệ nhất định sẽ làm được”.
Bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng thăm dò, cầm được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên.
Hắn nhất định phải mang cho Tần Kinh Mặc xem bông hoa sen này.
Hắn càng muốn nói cho Tần Kinh Mặc biết, hắn quay về rồi, quay về thực hiện lời hứa, thực hiện lời hứa giữa hai người.
Giờ phút này đây, nếu như mấy vị cảnh giới Hóa Thần vô địch có mặt ở đây biết Tần Ninh hái sen Cửu Chuyển Thiên Tiên chỉ là để cho một người ngắm, nhất định sẽ tức đến hộc máu.
Đây chính là sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, thế gian hiếm có, vô cùng quý báu.
Mỗi một gốc đặt ở trên vùng Cửu U Đại Lục ắt sẽ khiến các thế lực lớn không nể mặt nhau đi cướp đoạt.
Lúc này Tần Ninh thận trọng hái xuống sen Cửu Chuyển Thiên Tiên đó rồi đặt trong bình ngọc.
Bình ngọc xuất hiện trong tay hắn, hắn cất sen Cửu Chuyển Thiên Tiên vào trong, hóa to bằng lòng bàn tay, thoạt nhìn giống bình trang trí, thật là động lòng người.
Không bao từng bông sen Cửu Chuyển Thiên Tiên đã được Tần Ninh hái xuống.
Tần Ninh chầm chậm đi lên bờ.
“Làm tốt lắm!”
Viêm Khô lúc này mặt tràn đầy vẻ tươi cười, lão ta nhìn Tần Ninh, từ từ nói: “Tiểu tử, thấy ngươi vất vả như vậy, thanh linh kiếm này lão phu thưởng cho ngươi!”
Bàn tay Viêm Khô phất lên, một thanh linh kiếm lục phẩm rơi xuống trôi nổi trước mặt Tần Ninh.
“Ông đang làm cái gì?”
Chỉ là nhìn hành động của Viêm Khô, Tần Ninh lại hơi kinh ngạc.
“Khà khà, tiểu tử, hái được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên xuống, ngươi cũng vất vả rồi, đây là tiền bối Viêm Khô khen thưởng cho người”, Lệ Sinh Phong lập tức cười ha ha nói.
“Không sai, ngươi cứ thu lại đi!”
Khánh Trạch Thiên bây giờ mặt cũng tràn đầy hoa đào.
So với việc hái được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, tổn thất một Thăng Luân kiếm cũng không phải chuyện lớn gì.
“Các ông quá khách sáo rồi!”
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Hái sen Cửu Chuyển Thiên Tiên là vì bản thân ta, không vất vả gì cả. Ngược lại các ông vất vẻ thế mà không hái được thì mới khổ cực”.
Lời này Tần Ninh vừa nói ra, bầu không khí nhất thời có phần yên tĩnh thấy rõ.
“Tiểu tử, ngươi có ý gì?”
Khánh Trạch Thiên u ám nói: “Ngươi không định đưa sen Cửu Chuyển Thiên Tiên cho bọn ta à?”
“Ơ?”
Mặt Tần Ninh tỏ ra kinh ngạc nói: “Ta nói muốn hái sen Cửu Chuyển Thiên Tiên cho mấy ông khi nào?”
“Ngươi chắc chắn như vậy?”, lúc này sắc mặt của Lệ Sinh Phong cũng âm u vài phần.
“Tần Ninh!”
Lâm Vi Vũ vội vàng kéo tay Tần Ninh, cô ta thấp giọng nói: “Ngươi đừng đùa nữa, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên ngươi cũng đã nói rồi, rất có giá trị. Nếu như ngươi không đưa cho bọn họ thì ngươi chạy không thoát đâu!”
“Cho dù là ở trong rừng Thận Mộng, ngươi bị bọn họ giết, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên ngươi cũng không mang đi được đâu”.
“Vi Vũ, qua đây!”
Lúc này Kiếm Phong Tuyết sắc mặt lạnh dần đi.
Thanh niên đột nhiên xuất hiện này gần như có dự tính khác.
Viêm Khô nhìn màn này cũng không hề tức giận, bàn tay vung lên cười nói: “Vị Tần tông chủ này nếu như linh khi lục phẩm không đủ, vậy thanh linh kiếm bát phẩm chắc là đủ rồi?”
Trong mắt Viêm Khô, Tần Ninh chẳng qua chỉ là muốn tranh công xin thưởng mà thôi.
Nếu không phải sen Cửu Chuyển Thiên Tiên kia nằm trong tay Tần Ninh, lão ta lo lắng Tần Ninh tức nước vỡ bờ làm tổn hại nó rồi lại sôi hỏng bỏng không, lão ta sớm đã động thủ rồi.
“Là ngươi ngốc hay là ta ngốc?”
Tần Ninh nhìn Viêm Khô, cười nói: “Một bông sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, giá trị ngang bằng một linh kiếm cửu phẩm tuyệt đỉnh, ông lấy một linh kiếm bát a phẩm mà đổi lấy sen Cửu Chuyển Thiên Tiên của ta?”
“Của ngươi, lúc nào đã thành của ngươi rồi?”
Đỗ Triết của Đại Nhật Thần Giáo lúc này cũng phẫn nộ nói.
“Thứ nhất, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên ta sớm đã biết nó ở đất này, tiểu thư Lâm Vi Vũ của Các Kiếm có thể chứng minh cho ta!”
“Thứ hai, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên này chính là vật vô chủ, đúng chứ?”
“Hơn nữa, các ông không lấy được, ta có thể lấy được. Thứ đồ này không phải của ta lẽ nào là của các ông?”
Tần Ninh nhìn đám người, hắn cười mỉm nói: “Các ông cũng thật có ý tứ”.
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh cất bước rời đi.
Cảnh này hoàn toàn khiến đám người ngây ngốc.
“Đứng lại!”
Đột nhiên hai người Lệ Sinh Phong va Khánh Trạch Thiên đã chặn đường Tần Ninh.
“Tiểu tử, ta thấy ngươi đang tìm cái chết đấy!”
“Sao hả? Không biết lẽ phải à!”, Tần Ninh nhìn đám người chặn mình lại, hắn cười nói: “Ta một là không có cướp, hai không trộm. Ta quang minh chính đại dựa vào năng lực của bản thân có được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, các ông muốn cướp sao?”
“Cướp thì làm sao?”
Lệ Sinh Phong quát lên: “Tiểu tử, vật hiếm có này không phải người nào cũng có thể lấy được, nếu thức thời một chút thì đặt sen Cửu Chuyển Thiên Tiên xuống. Bằng không ta chờ xé toác ngươi ra, hủy diệt phái Thanh Vân chó má đó của ngươi!”
“Nói khoác mà không biết ngượng!”
Lúc này ống tay Tần Ninh xắn lên, hắn móc ngón tay nhìn về hướng Lệ Sinh Phong, khiêu khích nói: “Nào nào nào, lão già kia, bản công tử xem ngươi cướp thế nào!”
Nhìn thấy tư thế và dáng vẻ ngông cuồng của Tần Ninh, Lệ Sinh Phong hoàn toàn tức điên lên.
Chỉ là một tiểu tử cảnh giới Thiên Võ mà dám khiêu khích uy nghiêm của ông ta.
Thằng nhóc này đơn giản là tìm đến cái chết.
Chương 572: Ngươi có thể thử xem
“Tên khốn kiếp, hôm nay sen Cửu Chuyển Thiên Tiên không còn, không chỉ mình ngươi phải chết mà cả môn phái Thanh Vân chó má của ngươi lão phu cũng phải tiêu diệt!”
Lệ Sinh Phong lúc này đã toàn toàn bị chọc giận.
Ông ta sải từng bước đi đến chỗ của Tần Ninh, linh khí ở giữa lòng bàn tay phun trào, điên cuồng gào thét ngưng tụ thành gió lốc.
“Ông Kiếm, ông mau cứu Tần Ninh đi...”
Lâm Vi Vũ lúc này gấp gáp nói: “Thằng nhóc này là người tốt, mặc dù tính cách hơi kiêu ngạo một chút thế nhưng hắn đã cứu cháu hai lần!”
Kiếm Phong Tuyết nghe vậy, vẻ mặt hơi do dự, thấp giọng nói: “Một mình ta thì không phải là đối thủ của Lệ Sinh Phong, cho dù ta muốn cứu hắn cũng không cứu nổi!”
“Thằng nhóc này đúng là quá không biết trời cao đất rộng, Lệ gia và Khánh gia là gia tộc hậu nhân của Thất Vương, nội tình không thua kém so với Kiếm Các, đắc tội với bọn họ thì hắn đúng là tìm cái chết mà”.
Nghe thấy lời này, trong lòng của Lâm Vi Vũ cũng không ngừng đấu tranh.
Cô ta bây giờ ở trong cảnh giới Hoá Thần cũng chưa là gì cả, không thể giúp đỡ Tần Ninh được.
Nếu có phụ thân ở đây cũng không dám chắc vì Tần Ninh mà đắc tội với ba gia tộc lớn.
Viêm gia chính là hậu nhân của Viêm Hoàng, đứng đầu Tam Hoàng, Lệ gia và Khánh gia cũng là hậu nhân của Lệ Vương và Khánh Vương thanh danh hiển hách.
Thế nhưng Tần Ninh cho đến tận bây giờ vẫn không biết tiết chế.
Rốt cuộc là thằng nhóc này đã có sự chuẩn bị hay chỉ là đang khoe khoang?
Trong lúc nhất thời, Lâm Vi Vũ cũng không nhìn thấu được.
Nhưng cho dù Tần Ninh đã có sự chuẩn bị thì ở chỗ này, cũng không nhìn thấy bóng dáng của lão Vệ đâu hết!
Thằng nhóc này...
Lúc này, Lệ Sinh Phong cũng không trực tiếp giết Tần Ninh mà chỉ chậm rãi đi từng bước một về phía Tần Ninh.
Trong lòng của ông ta cũng lo lắng không biết Tần Ninh rốt cuộc có âm mưu gì, nếu không thì một tên tiểu tử cảnh giới Thiên Võ sao có thể miệt thị cảnh giới Hoá Thần như vậy được.
Nhưng các gia tộc lớn, môn phái lớn ở đây lại không cảm nhận được nguy hiểm nào hết.
“Ngươi cũng quá nhát rồi đấy?”
Tần Ninh lúc này nhìn Lệ Sinh Phong, bĩu môi nói: “Chỉ có mình ta ở chỗ này, ngươi sợ cái gì?”
“Ngươi...”
Lệ Sinh Phong giận không có chỗ phát tiết.
Không thể không nói, tên tiểu tử trước mặt này chỉ nói vài câu liền có thể khiến người ta tức chết!
“Cái này là do ngươi tự chuốc lấy!”
Lệ Sinh Phong hừ một tiếng, vung tay ra vọt thẳng về phía Tần Ninh.
Ông ta nhất định phải bảo đảm đánh trúng Tần Ninh trong nháy mắt, khống chế được Tần Ninh, tuyệt đối không thể để tên tiểu tử này huỷ sen Cửu Chuyển Thiên Tiên.
Nhìn thấy Lệ Sinh Phong vọt tới, khoé miệng của Tần Ninh chậm rãi nở một nụ cười.
“Mười!”
“Chín!”
“Tám!”
...
“Hai!”
“Một!”
“Ngã xuống!”
Tần Ninh lúc này cười nhạt một tiếng.
Bỗng nhiên một tiếng bịch đột nhiên vang lên, toàn bộ cơ thể của Lệ Sinh Phong bất khả chiến bại lúc này giống như vừa bị sét đánh trúng, dừng lại đột ngột, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi quỳ rạp xuống đất.
“Lão Lệ!”
Lập tức, đám người Lệ gia trở nên hoảng hốt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vẻ mặt của những người còn lại cũng hoảng hốt không thôi.
Lệ Sinh Phong lúc nãy vẫn còn tốt mà, sao bây giờ đột nhiên lại... ngã xuống đất rồi?
Tần Ninh nhìn Lệ Sinh Phong nằm rạp trên mặt đất liên tục phun ra máu, cười nhạt nói: “Ngay cả việc đến gần ta ngươi cũng không thể mà còn đòi giết ta?”
“Tiểu tử thối, nói mau, ngươi rốt cuộc đã làn cái quỷ gì?”
Một vị cao thủ cảnh giới Thông Thiên của Lệ gia trầm giọng quát: “Ngươi mà không nói có tin ta làm thịt ngươi không!”
“Ngươi có thể thử xem!”
“Chính ngươi tự tìm cái chết!”
Vị cao thủ cảnh giới Thông Thiên kia trực tiếp lao về phía Tần Ninh.
Thế nhưng trong lúc đó còn chưa đến gần Tần Ninh thì đã bịch một tiếng ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, khoé miệng rỉ máu.
“Tại sao lại có thể như vậy...”
Cơ thể của vị cao thủ cảnh giới Thông Thiên run lên, hắn ta chỉ cảm thấy cơ thể của mình lúc này như đang bị sâu bọ gặm nhấm, đau đớn không thể chịu nổi.
Lệ Sinh Phong lúc bấy giờ trầm giọng quát: “Các vị, không được điều động linh khí!”
“Chỗ này có vấn đề, nếu điều động linh khí sẽ khiến toàn thân như bị sâu bọ gặm nhấm, mọi người nhất định không được vận dụng linh khí!”
Nghe thấy lời Lệ Sinh Phong nói, đám người Tề U Vũ, Kiếm Phong Tuyết và Đỗ Triết trở nên cảnh giác hơn, lập tức phong bế linh khí đang di chuyển trong kinh mạch bên trong cơ thể mình.
“Tiểu tử thối!”
Một vị cao thủ cảnh giới Thông Thiên khác của Lệ gia bước ra.
“Ta còn tưởng rằng ngươi giở thủ đoạn gì, hoá ra ngươi đã sớm biết nơi này không thể vận dụng linh khí, bảo sao lại không cảm thấy sợ hãi!”
“Lệ Phong, không được xem thường!”, Lệ Sinh Phong lúc này gắng gượng đứng dậy, thế nhưng vẻ mặt rất ảm đạm, thấp giọng quát: “Cho dù không thể vận dụng linh khí thì sử dụng cường độ của nhục thể, ngươi vẫn có thể giết chết hắn, cẩn thận một chút!”
“Vâng!”
Người đàn ông trung niên tên là Lệ Phong nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh lẽo.
“Ta chỉ cần phong bế linh khí vận chuyển trong kinh mạch bên trong cơ thể, đơn giản dùng cường độ của nhục thể thì một tên cảnh giới Thiên Võ như ngươi cũng không phải là đối thủ của cảnh giới Thông Thiên!”
“Vậy sao?”
Tần Ninh vẫn giữ nụ cười nhạt: “Xem ra những gia tộc của các ngươi đã huy hoàng trong một thời gian dài nên đã quên rất nhiều chuyện rồi”.
“Bớt ra vẻ thần bí ở đây đi, biết rõ nơi này kì lạ nhưng giết ngươi vẫn là chuyện vô cùng đơn giản!”
Lệ Phong giơ nắm đấm vọt thẳng về phía Tần Ninh.
Cảnh giới Thông Thiên cho dù không thể dựa vào linh khí mà chỉ sử dụng cường độ của nhục thể thì cũng có thể nghiền nát cảnh giới Thiên Võ.
“Ngươi không thể vận dụng được linh khí nhưng không có nghĩa là ta không thể”.
Tần Ninh nhếch miệng nở một nụ cười, sải bước đi ra.
“Lôi Hồ Quang!”
Xuất ra sát chiêu của Ngọc Lôi thể, linh khí lũ lượt hội tụ, tạo thành một vòng cung sấm sét trực tiếp giết ra.
Bùm...
Một tiếng nổ bùm va chạm vang lên.
Lôi Hồ Quang đè ép không khí, trực tiếp bắn phá cơ thể của Lệ Phong.
Không có linh khí chống đỡ, chỉ dựa vào nhục thể thì cảnh giới Thông Thiên hoàn toàn không đủ mạnh để có thể đỡ được đòn công kích của Linh quyết linh khí của cảnh giới Thiên Võ thất biến.
Phụt...
Lệ Phong phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Một tiếng soạt vang lên, Tần Ninh điều động linh khí, dùng tốc độ cực nhanh phóng đến trước mặt Lệ Phong.
“Vốn chỉ định lấy sen Cửu Chuyển Thiên Tiên không thèm so đo với các ngươi, nhưng bây giờ xem ra các ngươi quả thật đáng chết!”
“Lôi Linh Cầu!”
Một quả cầu sấm sét vô hình được ngưng tụ ra, đè ép không khí, ở trong lòng bàn tay của Tần Ninh trực tiếp chụp vào bụng của Lệ Sinh.
Bùm...
Một tiếng nổ trầm đục vang lên, lúc tiếng nổ phát ra, phần bụng của Lệ Sinh trực tiếp nổ tung, ông ta hét thảm một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất, hơi thở dần dần tan biến.
Cảnh giới Thông Thiên bị giết chết rồi!
Trong khoảnh khắc này, người của Tam đại gia tộc lớn và Tam đại tông phái đều hoàn toàn sững sờ.
Bọn họ không thể thi triển được linh khí nhưng Tần Ninh lại có thể!
Không có linh khí mà chỉ dựa vào cường độ và tốc độ của nhục thể thì làm sao có thể chống lại được linh khí của Tần Ninh.
Cảnh giới Thiên Võ thất biến điều khiển linh khí đã rất thành thục rồi, cho dù nhục thể của cảnh giới Thông Thiên và cảnh giới Hoá Thần có mạnh đến mức nào đi nữa cũng không thể ngăn cản được!
Thế nhưng tại sao thằng nhóc này có thể thi triển được linh khí mà không hề bị thương một chút nào hết?
Lệ Sinh Phong kia là ví dụ điển hình, là minh chứng cho việc không thể sử dụng linh khí ở chỗ này được.
“Đáng chết!”, sắc mặt của đám người Lệ gia lúc này vô cùng khó coi.
Vẻ mặt của lão già Viêm Khô lúc này cũng lộ ra sự âm trầm.
Sự việc trái lại trở nên phiền phức hơn rồi!
Không ngờ chỉ là một tên cảnh giới Thiên Võ thất biến lại có thể gây ra cho bọn họ phiền toái lớn như thế!
“Vốn không muốn so đo với các ngươi, đáng tiếc từng người các ngươi lại cứ muốn lao lên chịu chết!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu đã như thế thì, còn ai muốn cướp sen Cửu Chuyển Thiên Tiên của ta nữa không?”
“Tần Ninh, ngươi đừng quá cuồng vọng!”
Khánh Trạch Thiên lúc này trầm giọng quát: “Ở chỗ này không thể vận dụng linh khí, nhưng một khi rời khỏi đây, chỉ cần bọn ta có thể sử dụng được linh khí thì giết người là chuyện dễ như trở bàn tay!”
“Vậy sao?”
Tần Ninh cười nói: “Nói thật cho các ngươi biết, chỉ cần đã lên đến đỉnh núi Thiết Phong này thì dù các ngươi rời đi nhưng vẫn còn ở bên trong rừng Thận Mộng thì cũng không thể thi triển được linh khí đâu”.
“Trừ phi các ngươi rời khỏi rừng Thận Mộng...”
“Nhưng nếu rời khỏi rừng Thận Mộng vẫn muốn giết ta... Ta đoán các ngươi sẽ chết càng khó coi hơn đấy”.
Lời này vừa nói ra, nét mặt của mọi người lập tức trở nên khó chịu.
Chương 573: Vậy thì chết ở chỗ này là được rồi
Một thanh niên chỉ mười tám, mười chín tuổi lại hiểu biết rất rõ về chỗ này, hoàn toàn không sợ hãi một chút nào.
“Nhưng dù sao thì các ngươi cũng nhắc nhở ta một chuyện!”
Tần Ninh lúc này khoan thai cười nói: “Nếu không may các ngươi trả thù thì ta biết phải làm sao? Cho nên dứt khoát để tất cả các ngươi ở lại chỗ này là được rồi”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người thuộc Tam đại tông môn và Tam đại gia tộc và đều trở nên căng thẳng.
Ở chỗ này, bọn họ giống như cá không có nước, không một ai có thể phát huy ra được thực lực mạnh mẽ của mình.
Duy chỉ có Tần Ninh là không hề thay đổi.
Ánh mắt Tần Ninh lướt qua, nhìn về phía Tề U Ngữ nói: “Tông chủ U Minh Tông là một người hiểu chuyện, ta không giết các ngươi, cút đi!”
Nghe thấy lời này, Tề U Ngữ xấu hổ thẹn mặt đỏ bừng.
Thế nhưng đứng giằng co ở đây cũng chẳng làm được gì, chi bằng rời đi trước rồi tính sau.
“Đạ tạ!”
Tề U Ngữ chắp tay, dẫn người rời đi.
Ông ta cũng không phải là một người không hiểu chuyện.
Nếu tiếp tục ở lại đây e rằng tính mạng cũng khó giữ được.
Người thanh niên mười tám mười chín tuổi trước mặt cũng không phải dạng thiện lương gì.
Ngay cả một vị cao thủ cảnh giới Thông Thiên của Lệ gia, thằng nhóc này nói giết liền giết luôn.
“Lâm Vi Vũ, cô cũng dẫn người của Kiếm Các rời khỏi đây đi!”
Tần Ninh phất tay nói.
Lâm Vi Vũ lúc này lo lắng nhìn Tần Ninh.
“Ta chờ ngươi ở bên ngoài rừng Thận Mộng!”, Lâm Vi Vũ nói nhỏ một câu rồi dẫn theo người của Kiếm Các rời đi.
Ánh mắt của Tần Ninh cuối cùng liếc qua Đỗ Triết của Đại Nhật Thần Giáo.
“Tiểu Phi ở trong Đại Nhật Thần Giáo của các ngươi mạnh khoẻ, hôm nay ta tạm tha cho các ngươi một mạng, trở về nói với đám lão già ở Đại Nhật Thần Giáo dạy dỗ Tiểu Phi cho tốt!”
Lúc này, vẻ mặt của Đỗ Triết rất hung dữ.
“Cho dù có chết ở chỗ này thì cũng chỉ là rời khỏi rừng Thận Mộng mà thôi, tiểu tử, ta không tin người điều động linh khí có thể phá bỏ được lớp phòng ngự của nhục thể cảnh giới Hoá Thần của ta!”
Đỗ Triết bây giờ dữ dằn nói.
Nghe thấy lời này, Kiếm Phong Tuyết vốn đang chuẩn bị dời đi đột nhiên dừng bước.
Lâm Vi Vũ vội vàng kéo Kiếm Phong Tuyết, thấp giọng nói: “Đi thôi đừng dừng lại!”
“Ồ?”
“Nếu như là bị người khác giết thì có thể chỉ là tỉnh mộng mà thôi, nhưng nếu là bị Tần Ninh giết chết thì chắc chắn là chết thật đấy!”
Cái gì!
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Kiếm Phong Tuyết tái nhợt, vốn trong lòng vẫn còn đang do dự có nên liều mạng một lần không nhưng giờ khắc này đã hoàn toàn biến mất không sót một chút gì.
Cái tên Tần Ninh này thật sự khiến người khác không thể nhìn thấu được.
“Ồ? Ngươi cho rằng chết ở chỗ này thì chỉ là tỉnh mộng sao?”
Khoé miệng Tần Ninh khẽ nhếch lên, ngẩng đầu nhìn Đỗ Triết.
“Không ngờ qua mấy vạn năm, Đại Nhật Thần Giáo vẫn giữ tư thái ta là nhất giữa trời đất bao la này”.
“Để cho ngươi đi ngươi lại không chịu đi, vậy thì ngươi chết ở chỗ này là được rồi”.
“Hừ!”
Đỗ Triết hừ một tiếng: “Bản toạ không tin sẽ thua dưới tay ngươi!”
Đỗ Triết vừa nói xong lập tức sải bước đi ra, toàn thân từ trên xuống dưới toả ra khí tức mạnh mẽ, cuộn trào sục sôi.
Đó mới chỉ là sức mạnh của cơ thể mà đã tràn đầy khí tức nổ tung rồi.
Võ giả cảnh giới Thiên Võ khí hải mở rộng, tích trữ một số lượng lớn linh khí.
Mà cảnh giới Thiên Nguyên lục nguyên là sự chuyển hoá linh khí.
Sau cảnh giới Thiên Nguyên chính là cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Thông Thiên có năm bộ, mà mỗi bộ trong năm bộ đều quan trọng để bước vào cảnh giới Hoá Thần, nhất bộ tạo ra nhất Thiên Đài, ngũ bộ tiến lên ngũ Thiên Đài!
Khi võ giả đạt đến cảnh giới Hoá Thần, cơ thể sẽ trải qua chín lần biến hoá, ngưng kết thành linh thể.
Linh thể Cửu Chuyển, mỗi một chỗ trong cơ thể đều tràn ngập linh khí mạnh mẽ.
Đến cảnh giới Hoá Thần mới thật sự là chúa tể trên Cửu U Đại Lục này, khống chế mọi sự tồn tại.
Đỗ Triết chính là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển, nhục thể đã trải qua rèn luyện linh khí, chuyển hoá một lần.
Cường độ này lợi hại hơn cảnh giới Thông Thiên nhiều.
Hai người Kiếm Phong Tuyết và Lâm Vi Vũ rời đi là bởi vì bọn họ sợ, cho dù nhục thể của bọn họ là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển thì cũng không thể chống lại đòn tấn công linh quyết của Tần Ninh cảnh giới Thiên Võ thất biến được.
Thế nhưng ông ta không sợ!
Nói trắng ra là mặc dù ông ta sợ nhưng sen Cửu Chuyển Thiên Tiên đã bóp chết loại sợ hãi này rồi.
Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên thật sự quá mê người!
Ông ta thật sự không cam tâm cứ bỏ đi như vậy.
Bàn tay của Đỗ Triết hoá thành một thanh đao, trực tiếp bổ về phía Tần Ninh.
Không thể điều động được linh khí, linh quyết và linh khí không thể sử dụng được, chỉ có thể dựa vào cường độ thân thể để đối phó với Tần Ninh.
Đỗ Triết lao ra, toàn thân từ trên xuống dưới đằng đằng sát khí.
“Không biết sống chết...
Tần Ninh mím môi vọt thẳng ra.
“Lôi Nguyên Hải!”
Một tay vung ra, sức mạnh của sấm sét ầm ầm vang dội, ngưng tụ thành một biển sét, tiếng sấm cuồn cuộn chấn động lan ra khắp xung quanh.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Rất không may, ta tu thuật luyện thể là thuộc tính sấm sét, thuật luyện thể này cho dù thân thể của ngươi có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng là cái thá gì hết!”
“Dù sao thì ta cũng chẳng phải muốn phá vỡ phòng ngự nhục thể của ngươi!”
Ầm...
Tần Ninh vừa nói xong, một tiếng ầm trực tiếp nổ tung.
Tiếng nổ đùng đoàng làm người ta sợ hãi bao phủ toàn bộ đỉnh núi.
Phụt...
Sắc mặt của Đỗ Triết lúc này tái nhợt, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể chật vật bay vọt về phía sau.
“Hỏng rồi!”
Một vị cao thủ cảnh giới Thông Thiên trong Đại Nhật Thần Giáo lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, nói: “Sức mạnh sấm sét của tên tiểu tử này bộc phát rồi, trực tiếp xuyên qua nhục thể của Đỗ đại nhân, bắn phá nội tạng và não của ông ấy rồi!”
Kỳ thật không cần hắn phải nói thì đám người kia cũng đã nhìn ra được.
Sức mạnh của sấm sét là do trời đất sinh ra, là thứ cứng cáp nhất, cho dù là sức mạnh của kim linh cũng không thể so sánh được.
Đòn tấn công của Tần Ninh hoàn toàn bỏ qua lớp phòng ngự của nhục thể mà công phá thẳng vào vị trí trọng yếu là não và tim của võ giả.
Cho dù mạnh mẽ như cảnh giới Hoá Thần thì cũng chưa bắt đầu tu luyện thuật hồn.
Tần Ninh ở chỗ này quả thật là bất khả chiến bại!
Lần này, sắc mặt của tất cả mọi người đều tái nhợt.
“Hừ, tiểu tử thối, giết ta đi!”
Đỗ Triết bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ ở trên đỉnh núi Thiết Phong này, ông ta căn bản không thể đánh bại Tần Ninh.
“Nhưng ngươi nhớ kỹ, rời khỏi rừng Thận Mộng nhớ cẩn thận đừng gặp phải ta bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi!”
“Vậy sao?”
Tần Ninh cười nhạt một tiếng.
“Ngươi cũng đã nói đến vậy, hình như ta không giết ngươi thì không được rồi”.
Một tiếng soạt vang lên, bóng hình của Tần Ninh loé lên, trực tiếp nện một quyền xuống.
Một tiếng bụp vang lên, cơ thể của Đỗ Triết lúc này yếu ớt ngã xuống đất.
Trong nháy mắt, sắc mặt của rất nhiều võ giả của Đại Nhật Thần Giáo đứng xung quanh đều trắng bệch.
“Mau tự sát đi!”
Âm thanh xoạt xoạt vang lên, vô số người lúc này đều trực tiếp nâng đao tự sát.
Tần Ninh liếc đám người một cái, nói: “Động tác nhanh đấy!”
“Đã như thế, giờ thì chỉ còn lại các ngươi thôi!”
Ánh mắt khẽ động, Tần Ninh nhìn về phía đám người của ba gia tộc lớn.
...
Cùng lúc đó, ở một bên khác, chỗ lối vào rừng Thận Mộng.
Hơn mười người lần lượt tỉnh dậy.
“Đáng chết, thế mà lại bị một tên cảnh giới Thiên Võ ép đến bước phải tự sát”.
“Cảm giác này thật đúng không dễ chịu tý nào”.
“Mẹ kiếp, phái Thanh Vân gì gì đó, sớm muộn lão tử cũng sẽ tiêu diệt nó!”
Một đám người tỉnh lại lúc này đều hùng hùng hổ hổ nói.
“Đỗ đại nhân, tỉnh lại đi, Đỗ đại nhân...”
Lúc này, một võ giả lay cơ thể của Đỗ Triết, sắc mặt trắng bệch.
“Đỗ đại nhân... chết rồi!”
Chương 574: Viêm Bách Vũ
Bùm...
Lời này vừa nói ra, giống như một tảng đá lớn ném xuống hồ nước tạo nên một trận sóng to gió lớn.
Sắc mặt của hơn mười võ giả lúc này kinh ngạc sợ hãi.
“Sao có thể như vậy được?”
“Đúng vậy, không phải là chết ở trong rừng Thận Mộng này thì sẽ tỉnh mộng thôi sao, Đỗ Triết đại nhân sao có thể chết được!”
“Không đúng không đúng!”
Đột nhiên một võ giả thấp giọng quát: “Chúng ta đều là tự sát chết nên không bị sao cả, chỉ có duy nhất Đỗ Triết đại nhân là... bị Tần Ninh giết chết!”
Lời này vừa nói ra, cả đám người lập tức rơi vào im lặng.
Người thanh niên cười lên một cái đậm chất tao nhã lịch sự lại có thể... giết chết người ở trong rừng Thận Mộng!
Chuyện này sao có thể chứ!
Chỗ này chính là rừng Thận Mộng do lão nhân Thiên Thận để lại đấy!
Vào lúc vô số võ giả của Đại Nhật Thần Giáo đều tỏ ra sợ hãi thì trên đỉnh núi Thiết Phong, một mình Tần Ninh đối đầu với đám người của ba gia tộc lớn.
Nhìn hơn mười người trước mặt, nét mặt của Tần Ninh lạnh nhạt.
“Nhìn thấy các ngươi là hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương, ta vốn không thuận mắt nhưng vào bên trong Thiên Thận Cung để gặp ông bạn già, tâm trạng của ta tốt nên ta không muốn so đo với các ngươi, thế nhưng các ngươi lại cứ hết lần này đến lần khác tự mình dâng đến tận cửa để ta giết”.
“Tần công tử!”
Viêm Khô lúc này chắp tay nói: “Ngài đã có được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên rồi thì bây giờ có thể để chúng tôi đi được không?”
“Chuyện lúc trước là do chúng tôi không đúng, chúng tôi xin tạ tội với ngài!”
“Tạ tội?”
Trần Ninh cười nhạo nói: “Ba lão tổ của nhà các ngươi nên có di ngôn nếu như hoàng thất của Bắc Minh xuống dốc thì người của Tam Hoàng Thất Vương cần phải giúp đỡ!”
“Nhưng vạn năm trôi qua, ta thấy ba gia tộc của các ngươi sống rất tốt, ngược lại thì hoàng thất càng ngày càng xuống dốc...”
Ba người Viêm Khô, Khánh Trạch Thiên và Lệ Sinh Phong nhìn Tần Ninh.
Tên này vậy mà lại biết rõ ràng mối quan hệ của bọn họ với hoàng thất Bắc Minh!
Chuyện này thật sự không thể tin nổi.
Đó dù sao cũng là chuyện của vài vạn năm trước, hắn sao lại có thể nắm rõ như lòng bàn tay vậy?
“Hoàng thất Bắc Minh đắm mình trong truỵ lạc, ba nhà chúng ta đã từng âm thầm ra tay tương trợ thế nhưng Minh gia bọn họ chính là bức tường bùn nhão không thể chống đỡ được!”
“Vậy sao?”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Dùng mấy lời này đi lừa trẻ con còn được, chứ đòi gạt ta mà nghe được sao?”
“Thật sự tưởng ta không biết gì chắc?”
“Thương Hư, một nguyên soái trong Cửu Soái kẹp máu sống thọ, bảo vệ Bắc Minh, lúc Bắc Minh bị người khác tấn công đã có người đã âm thầm ra tay đả thương hắn khiến hắn không thể tiếp tục kẹp máu sống thọ”.
“Cái người âm thầm ra tay kia hẳn là các ngươi nhỉ?”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, ngay cả Viêm Khô cũng phải biến sắc.
Chuyện này chỉ có mấy người cấp bậc cao trong gia tộc bọn họ biết, tại sao Tần Ninh lại biết được?
“Đừng kinh ngạc như thế!”
Tần Ninh xua tay tiếp tục nói: “Những thủ đoạn mà lão tổ của tất cả các ngươi truyền lại ta đều vô cùng am hiểu, Thương Hư nói lại cho ta, ngược lại ta biết rõ chính là các ngươi”.
“Cương quốc Bắc Minh năm đó sánh ngang với Tứ đại tông môn, ở trong Cửu U Đại Lục cũng gọi là có thanh danh hiển hách, cho dù Minh Uyên đã chết, Thanh Thạch mất tích thì cũng sẽ không có người dám động đến cương quốc Bắc Minh”.
“Kẻ thật sự dám động đến cương quốc Bắc Minh chỉ có các ngươi mà thôi”.
“Bản thân cho rằng việc mình làm thì thần không biết quỷ không hay à?”
Tần Ninh nói tiếp: “Không thừa nhận cũng không sao, kiếm Thăng Luân của Khánh Vương xưa kia uy vũ phi thường, thế nhưng Khánh Vương lại không thể điều khiển thành thục được, về sau liền chủ động trả lại cho cương vương Minh Uyên”.
“Khánh Trạch Thiên, kiếm Thăng Luân người vừa cầm trong tay rốt cuộc từ đâu mà có được?”
“Mọi thứ của lão tổ tông nhà các người đều do Minh gia cho, ta cũng không bắt các ngươi đời đời kiếp kiếp làm người hầu cho nhà Minh, thế nhưng ân tình không được phép quên, ít nhất lúc nhà Minh xuống dốc, người khác có thể đạp lên một cước nhưng các ngươi thì tuyệt đối không được!”
“Vậy mà các ngươi không chỉ đạp lên một cước, thậm chí kẻ khởi xướng lại còn là chính các ngươi”.
Ánh mắt của Tần Ninh quét qua tùng người, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ ta nghĩ chuyện cũng đã qua rồi, dù sao thì các ngươi cũng là hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương, bây giờ nhà Minh đã có ta, tốt xấu gì thì xem như cũng đã yên ổn, Minh Uyên trên trời có linh thiêng cũng có thể được nghỉ ngơi, thế nhưng hôm nay, các ngươi lại cứ chọc ta hết lần này đến lần khác”.
“Vừa hay, khẩu khí này bị các ngươi nhắc này, ta không nuốt trôi được!”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Viêm Khô nhìn Tần Ninh, ánh mắt dấy lên sự hoảng sợ.
“Khô lão, quan tâm chuyện hắn ta là ai làm gì, cứ giết chết là xong!”
Lúc này một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.
Lúc này trong đám người nhà họ Viêm có ba người thanh niên bước ra.
Chính là ba người Viêm Bách Vũ, Viêm Hạc và Viêm Song.
Ba người này vốn là theo các trưởng lão trong tộc đi ra ngoài mở mang kiến thức, nhưng không ngờ lại gặp phải nhân vật như Tần Ninh.
“Bách Vũ, không được hành động thiếu suy nghĩ”.
Viêm Khô lúc này bình tĩnh nói.
“Khô lão yên tâm!”
Viêm Bách Vũ vừa nói xong vung tay, một ít linh khí tụ tập ở trong lòng bàn tay.
“Ngươi...”
“Vừa nãy ta đã thử rồi”, Viêm Bách Vũ cười nói: “Chỗ này áp chế linh khí nhưng lại vô hiệu đối với cảnh giới Thiên Võ và cảnh giới Thiên Nguyên”.
“Ta đoán không sai, hẳn chỉ là áp chế cảnh giới Thông Thiên và cảnh giới Hoá Thần thôi”.
Viêm Bách Vũ nhếch miệng cười nói: “Dù sao thì ta cũng là cảnh giới Thiên Nguyên tam nguyên, hai người Viêm Hạc và Viêm Song cũng là cảnh giới Thiên Nguyên nhị nguyên”.
Khuôn mặt Viêm Bách Vũ tràn ngập ý cười, nhìn Tần Ninh chế giễu nói: “Tiểu tử, có lẽ ngươi cũng biết cảnh giới Thiên Nguyên ở chỗ này sẽ không bị áp chế, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được rằng bản thiếu gia là cảnh giới Thiên Nguyên đúng không?”
“Tính toán?”
Tần Ninh cười nói: “Ta lười làm cái đấy”.
“Mạnh miệng mà thôi!”
Viêm Bách Vũ đứng thẳng, nói: “Bây giờ nếu ngươi nhận sai, dập đầu với bản công tử, có lẽ ta sẽ cân nhắc không nghiền nát ngươi, để ngươi chết một cách sung sướng hơn, dù sao thì cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi!”
“Chủ động giao nộp sen Cửu Chuyển Thiên Tiên ra đây, ta sẽ để ngươi chết một cách sảng khoái, cái chết này đương nhiên là cái chết thật sự của ngươi sau khi rời khỏi rừng Thận Mộng, đến lúc đó thì ta sẽ có thể bỏ qua cho phái Thanh Vân của ngươi!”
“Còn nếu không...”
“Ồ? Nếu không thì sao?”
“Ta sẽ diệt phái Thanh Vân của ngươi!”, Viêm Bách Vũ tự tin nói.
Cao thủ cảnh giới Thông Thiên và cảnh giới Hoá Thần ở chỗ này đều bị áp chế linh khí, thế nhưng cảnh giới thấp hơn cảnh giới Thông Thiên thì lại hoàn toàn vô hiệu.
Có lẽ Tần Ninh đã tính toán chu toàn tất cả, thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, Viêm Bách Vũ hắn ta lại là cảnh giới Thiên Nguyên.
Chỉ có thể trách tên tiểu tử này quá ngu dốt, xem thường hậu nhân của Viêm Hoàng đứng đầu Tam Hoàng!
“Vậy ngươi thật sự lợi hại rồi!”
Giọng điệu của Tần Ninh bình tĩnh.
“Viêm Bách Vũ công tử, vậy thì làm phiền rồi!”, lúc này Khánh Trạch Thiên cũng lạnh lùng nói: “Nhưng bây giờ giết tên tiểu tử này cũng không sao, đợi sau khi chúng ta rời khỏi rừng Thận Mộng thì phải bắt sống hắn”.
“Đúng vậy!”, Lệ Sinh Phong hừ lạnh nói: “Nhất định phải tra hỏi rõ ràng, tại sao hắn lại biết được bí mật của chúng ta!”
Viêm Khô lúc này cũng khàn khàn quát: “Ba người các ngươi lập tức bắt hắn lại cho ta, đoạt lại sen Cửu Chuyển Thiên Liên, ba nhà chúng ta chia đều, hơn nữa sau lưng hắn nhất định có người chống lưng, phải tìm bằng được ra người kia làm rồi làm thịt hắn!”
Hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương có mưu đồ với Minh gia.
Chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì danh tiếng của Viêm gia bọn họ ở trên Cửu U Đại Lục nhất định sẽ bị huỷ hoại toàn bộ.
Tần Ninh cũng chỉ là một tên cảnh giới Thiên Võ thất biến, không thể biết những bí mật này được.
Viêm Khô đưa ra kết luận, đứng sau hắn nhất định còn có kẻ khác.
Chương 575: Muộn rồi
“Tiểu tử, ta nhất định sẽ lột da ngươi, rút gân của ngươi!”
Viêm Bách Vũ lúc này hung ác nói: “Ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ, uy hiếp ta là chuyện ngu xuẩn nhất mà ngươi đã làm ở kiếp này”.
Viêm Bách Vũ đã hoàn toàn nổi giận.
Từ nhỏ đến lớn hắn ta đã được giáo dục tư tưởng, hắn ta chính là hậu nhân của Viêm gia, Viêm gia mấy vạn năm trước đã cực kỳ nổi danh ở trên Cửu U Đại Lục.
Hắn ta có một cảm giác ưu việt trời sinh từ trong tận xương tuỷ.
Cảm giác ưu việt này tỏa ra từ hắn ta mà không có bất kỳ chủ ý nào cả, nó xuất hiện một cách rất tự nhiên.
Vù vù...
Ngay lập tức, hai người Viêm Hạc và Viêm Song một trái một phải vây quanh Tần Ninh.
Viên Bách Vũ trực tiếp đi đến trước mặt Tần Ninh, vẻ mặt hờ hững.
“Ở chỗ này cảnh giới Thông Thiên và cảnh giới Hoá Thần sẽ bị áp chế nhưng cảnh giới Thiên Nguyên và cảnh giới Thiên Võ thì không”.
“Ngươi nói xem, cảnh giới Thiên Nguyên tam nguyên và cảnh giới Thiên Võ thất biến thì ai sẽ thắng nhỉ?”
“Ngươi tự tin quá rồi đấy!”
Tần Ninh nói một câu, lười nhác nhìn Viêm Bách Vũ.
Ánh mắt dừng lại trên đám người Khánh Trạch Thiên, Lệ Sinh Phong và Viêm Khô, Tần Ninh tiếp tục nói: “Ta nghĩ chỉ dựa vào các ngươi thì cũng chưa đủ để quật ngã cương quốc Bắc Minh như mặt trời buổi trưa đâu, đằng sau các người hẳn là vẫn còn người khác nhỉ?”
Lời này vừa được nói ra, cơ thể của Viêm Khô lập tức trở nên cứng đờ.
“Viêm Bách Vũ!”, Viêm Khô trực tiếp gọi thẳng tên, quát: “Giết hắn đi!”
“Yên tâm Khô lão, ta tuyệt đối sẽ không để cái miệng của hắn phát ngôn lung tung nữa”.
Viêm Bách Vũ chân đạp đất, cả cơ thể lúc này trong nháy mắt bỗng lao vùn vụt về phía của Tần Ninh.
“Cút!”
Môi Tần Ninh mấp máy, chỉ đơn giản nói ra một chữ.
“Lôi Long Xà Triển!”
Bùm bùm bùm...
Một tiếng nổ trầm đục vang lên, Viêm Bách Vũ một mặt kiêu ngạo không ai bằng đối diện với âm thanh bùm bùm nặng nề trong nháy mắt bị nghiền ép.
Tần Ninh lúc này hai tay nắm chặt, âm thanh lách cách liên tục vang lên.
Bỗng nhiên cơ thể của Viêm Bách Vũ đang lao ra vùn vụt đột nhiên dừng lại, trong không gian không có gì nhưng trông bộ dạng Viêm Bách Vũ bây giờ như bị người ta bóp cổ, không thể cử động được.
“Thiếu chủ!”
“Thiếu chủ!”
Viêm Song và Viêm Hạc lúc này biến sắc, hai người là hộ vệ thân cận của Viêm Bách Vũ được bồi dưỡng từ luyện từ nhỏ đến lớn, nếu như Viêm Bách Vũ chết thì bọn họ cũng không thể sống sót.
Vù vù...
Hai bóng hình vọt thẳng về phía Tần Ninh.
“Cút!”
Tiếng quát trầm thấp vang lên, bỗng hoá thành tiếng rồng lao thẳng về phía hai người kia, không khí lúc này cũng bị chấn động trở nên méo mó.
Phốc phốc...
Hai cơ thể gần như không có sức chống cự trong nháy mắt bị đánh bay, máu từ trong thất khiếu chảy ra, trực tiếp bị đánh chết.
Cảnh giới Thiên Nguyên nhất nguyên lại bị Tần Ninh cảnh giới Thiên Võ thất biến trực tiếp đánh chết!
Vào khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều không thể giữ nổi bình tĩnh.
“Thả ta ra, thả ta ra…”
Viêm Bách Vũ giãy dụa, hoàn toàn không thể thoát khỏi sự trói buộc của Tần Ninh.
“Thả ngươi ra sao?”
Khoé miệng của Tần Ninh khẽ nhếch lên, nắm chặt bàn tay lại.
Bùm...
Cơ thể của Viêm Bách Vũ lúc này trực tiếp nổ tung.
Đời này của hắn tuy là phàm thể, nhưng hắn lại tu luyện thuật luyện thể hàng đầu.
Cho dù là Âm Dương Ly Hợp Kim thể hay là Ngọc Lôi thể thì ở trong thế giới Đại Thiên này không có bất cứ một môn linh quyết khác nào phù hợp hơn với ranh giới mà hắn tu hành đến.
Vì thế hắn thậm chí còn cố ý làm giảm tốc độ tấn thăng cảnh giới của mình.
Nếu không thì chín kiếp chuyển thế làm người, cộng thêm kinh nghiệm của bản thân khi làm thiếu minh chủ Cửu Thiên Vân Minh thì bây giờ có đạt đến cảnh giới Hoá Thần cũng chẳng có gì lạ.
Cảnh giới thăng tiến nhanh là tốt, nhưng Tần Ninh biết rõ, nền tảng ổn định mới là điều quan trọng nhất.
Mà hiện nay hắn đã tu luyện đến tầng thứ năm Ngọc Lôi thể, cảnh giới Thiên Võ đã đạt đến mức viên mãn, thân thể dưới sự rèn luyện cực hạn cũng gần đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất trong cảnh giới Thiên Võ.
Thậm chí còn có thể nói, cơ thể của hắn bây giờ vượt trội hơn hẳn những thiên tài linh thể, tương đương so với Thánh Thể.
Nếu Ngọc Lôi thể đạt đến trạng thái hoàn hảo thì cơ thể của hắn thậm chí còn vượt trội hơn cả Thánh thể, sánh ngang với Vương thể.
Mà bây giờ hắn dùng cấp độ hoàn hảo của cảnh giới Thiên Võ để đối phó với Viêm Bách Vũ, dù cho đối phương là cảnh giới Thiên Nguyên tam nguyên thì trên con đường tu hành ít nhiều gì cũng sẽ có sai lầm, không thể so bì với hắn được.
Gần như chỉ là trong một cái nháy mắt, ba tên cảnh giới Thiên Nguyên thì hai tên bị Tần Ninh trực tiếp đánh chết, tên còn lại thì bị Tần Ninh nổ chết.
Ba người Viêm Khô, Lệ Sinh Phong và Khánh Trạch Thiên hoàn toàn sụp đổ.
“Hi vọng cuối cùng của các ngươi tan vỡ rồi!”
Tần Ninh sải bước đi về chỗ hơn mười người kia.
Những người này đều là cao thủ vô địch cảnh giới Thông Thiên và cảnh giới Hoá Thần.
Nếu ở trong vùng đất Cửu U thì đủ để xây dựng chống đỡ một môn phái hạng hai đấy.
Giậm chân một cái đủ để khiến vùng đất Cửu U rung lên ba lần.
Thế nhưng bây giờ, đối mặt với thân hình hơi gầy đang bước đến, trong lòng bọn họ hoảng sợ không thôi, sắc mặt tái nhợt.
“Mau, mau tự sát!”, Viêm Khô lúc này quát to.
Trong chốc lát, hơn mười vị cảnh giới Thông Thiên và cảnh giới Hoá Thần đồng loạt nhấc đao lên, bọn họ chưa bao giờ muốn tự sát như bây giờ, chỉ muốn chấm dứt cơn ác mộng này.
“Đã muộn rồi!”
Tần Ninh lúc này chắp hai tay trước ngực, thấp giọng quát: “'Ngọc Lôi thể, Lôi Long Xà Triển!”
Ầm ầm...
Một âm thanh trầm thấp vang lên, cùng với lúc đó, mấy chục bóng hình đột nhiên bị khống chế, thận chí đao đã kề sát cổ cũng không thể điều khiển được.
Xoẹt...
Một tiếng xoẹt vang lên, Viêm Khô trực tiếp cứa cổ tự sát.
“Tần Ninh, ngươi nhất định phải chết, ngươi chết chắc rồi, gia tộc Viêm Hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”, Viêm Khô trước lúc chết hung dữ nhìn chằm chằm Tần Ninh, nghiến răng lạnh giọng nói.
Ông ta có một dự cảm rất xấu, rằng nếu như bị Tần Ninh giết thì rất có thể... sẽ chết thật!
“Một tên chạy rồi à?”
Ánh mắt của Tần Ninh liếc về phía hai người Lệ Sinh Phong và Khánh Trạch Thiên.
Tần Ninh khống chế hơn mười người nhưng ánh mắt lúc này lại khoá chặt hai người.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?”, Lệ Sinh Phong run rẩy nói: “Cho dù chúng ta có chết ở đây thì cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, Tần Ninh, sau khi chúng ta tỉnh mộng thì đó chính là ngày chết của ngươi!”
“Bớt nói nhảm đi!”
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, bịch một tiếng, khoé miệng của Lệ Sinh Phong rỉ máu, cơ thể run rẩy.
Đó là sức mạnh gì vậy?
Xông vào bên trong cơ thể của ông ta, phá huỷ từng tấc kinh mạch máu thịt, thật sự khiến người ta đau đớn không muốn sống.
Tần Ninh thản nhiên mở miệng nói: “Nói, người đứng sau các ngươi là ai?”
“Ngươi không nói cũng được, ta hành hạ ngươi đến chết sau đó sẽ quay sang hỏi từng người một, ta nghĩ cuối cùng cũng sẽ có tên không chịu được mà mở miệng nói ra thôi”.
“Nếu như ngươi nói thì ta có thể cho ngươi chết một cách sung sướng!”
Tần Ninh bây giờ giống như sát thần, không còn bất kì sự dịu dàng thường ngày nào cả.
“Ta nói, ta nói...”
Lệ Sinh Phong vội vàng nói: “Là phái Tuyệt Ninh!”
“Là phái Tuyệt Trần, phái Tuyệt Trần và Viêm gia, Lệ gia và Khánh gia đều có quan hệ rất sâu sắc!”
“Còn chuyện hợp tác như thế nào thì ta bây giờ chỉ là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển, những việc sâu xa hơn ta cũng không rõ”.
“Ta chỉ biết những chuyện này mà thôi!”
Lệ Sinh Phong lúc này thở hổn hển nói: “Ngươi để ta chết một cách sảng khoái đi!”
Ông ta bây giờ chỉ muốn chết, chết nhanh một chút, chết một cách sảng khoái sung sướng, cơn ác mộng này quả thật quá đáng sợ!
Tần Ninh chính là ma quỷ.