“Tần Ninh!”
“Ninh nhi!”
Nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện ở ngoài cửa, đại trưởng lão cùng những người khác đều không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ tên nhóc này đã giết chết ngũ trưởng lão Tần Dung sao?
Ngũ trưởng lão mới vừa rồi nuốt Bạo Khí đan, hiện tại có thể nói là có thực lực của tám cửa cảnh giới, cho dù có bị Tần Thương Sinh đánh gãy một cánh tay thì thực lực vẫn còn.
Tần Ninh chỉ mới đạt tới cảnh giới Thương Môn cửa thứ tư, cho dù là đánh lén cũng không thể giết chết ngũ trưởng lão được!
"Cha, cha không sao chứ?"
Tần Ninh bước vào trong hỏi.
“Ninh nhi, mau đi tìm nhị thúc của con!”, Tần Thương Sinh giờ phút này sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển nói.
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão, cùng với mấy vị chấp sự khác ở chỗ này, Tần Ninh rõ ràng không phải là đối thủ của họ.
Bây giờ chỉ có cách gọi Tần Viễn Sơn trở lại càng sớm càng tốt.
"Cha đừng lo lắng, Hâm Hâm đã đi thông báo cho nhị thúc, mà con không phải đang quan tâm đến cha đâu, con chỉ tới để xem một chút thôi!"
Tần Ninh khẽ cười.
"Thằng nhóc ngốc nghếch này, đi mau đi, cha sẽ cản bọn họ lại!"
“Đi? Tại sao?”
Tần Ninh sửng sốt một chút mới nói: "Đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão, còn có mấy vị chấp sự đây, hành động của mấy người bây giờ nên gọi là gì? Phản bội gia tộc, dựa theo tộc quy thì chính là tội chết!"
Tội chết?
Hai vị trưởng lão và mấy vị chấp sự lúc này đều giật mình.
"Cha, hôm nay con trai sẽ thay cha sử dụng quyền lực của trưởng tộc!"
Tần Ninh vừa nói dứt câu liền tiến thêm bước nữa.
Nghe vậy, hai vị trưởng lão nhìn nhau, đột nhiên bật cười thành tiếng.
"Hay lắm, hay lắm, ha ha... Tần Thương Sinh, ta thấy ba người con trai của ngươi đứa nào cũng ngu ngốc, mà thằng nhóc Tần Ninh này thì ngu ngốc hết thuốc chữa rồi!"
Đại trưởng lão cười nói: "Muốn xử chết bọn ta? Tần Ninh, hôm nay ta sẽ bắt sống ngươi đưa tới nhà họ Lăng để giảng hòa với nhà họ Lăng!"
"Tần Ngạc, bắt sống hắn!"
“Vâng!”
Đột nhiên, trong số các chấp sự, một người đàn ông trung niên bước ra.
Là chấp sự của nhà họ Tần, phần lớn đều ở cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sáu, mà Tần Ngạc cũng không giống với bọn Lăng Côn, gã là một thiên tài, nhiều lần bước qua những trận chiến sinh tử, thứ mà gã luyện đều là những đòn sát thủ.
"Tam thiếu gia, xin thứ lỗi!"
Tần Ngạc cười một tiếng, bàn tay vung lên, lập tức nắm lấy Tần Ninh.
Á...
Cũng ngay giờ khắc đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão đang quay lại đối phó với Tần thương Sinh, nhưng tiếng hét này đã khiến cho bọn họ lập tức dừng lại.
Đây không phải là tiếng hét của Tần Ninh.
"Đưa tên này ra đối phó ta, đại trưởng lão, ông coi thường ta quá đấy!"
Lúc này, Tần Ninh đã siết chặt cánh tay của Tần Ngạc trong lòng bàn tay mình, châm chọc nói: "Phản bội Tần gia thì phải xử tội chết, chuyện này ta không hề nói sai đúng không?"
Phụt!
Bàn tay của Tần Ninh xuyên thẳng qua cánh tay của Tần Ngạc, hai ngón tay của Tần Ninh lúc này khép lại, ngưng tụ thành đoản kiếm, đâm thẳng ra ngoài.
Rồi lại "phụt" thêm một tiếng, cổ họng của Tần Ngạc ngay lập tức xuất hiện một cái lỗ sâu hoắm, máu phun ra tung tóe.
"Phóng thích linh khí, linh khí hóa hình, ngươi... ngươi đã đạt tới cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sáu!"
Lúc này, sắc mặt của đại trưởng lão đã hoàn toàn thay đổi.
Đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng hắn chiến đấu với Lăng Côn?
Thực lực của Tần Ninh trong những ngày này đã tăng từ cảnh giới Thương Môn cửa thứ tư lên cảnh giới Đỗ Môn cửa thứ năm, bây giờ thì đã đạt tới cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sáu!
Nói đùa gì vậy!
"Đại trưởng lão có ánh mắt tốt thật!"
"Đại ca, huynh không thể thả thằng nhóc này đi, nếu không sau này hắn sẽ trở thành Tần Sơn thứ hai!"
“Được!”
Đại trưởng lão đột nhiên quát lớn: "Tất cả xông lên bắt hắn, bắt sống không được thì giết chết!"
"Nhị đệ, chúng ta giết Tần Thương Sinh!"
“Được!”
Ngay lập tức, hai thân ảnh lao thẳng đến chỗ Tần Thương Sinh.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Tần Ninh lại càng tăng thêm sát ý.
"Thật là... không biết sống chết!"
Tần Ninh lại bước về phía trước.
Ngay lập tức, các chấp sự đã đạt tới cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sáu vây quanh hắn.
“Phục Hổ thức!”
“Phi Hổ thức!”
“Ngạ Hổ thức!”
...
Trong nháy mắt, Tần Ninh ra quyền liên tục, sức mạnh đạt tới trăm mã lực, cộng thêm uy lực của Hổ Gầm Long Ngâm quyền, trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, chỉ cần ai đến gần thì sẽ trực tiếp bị một quyền của hắn giải quyết xong xuôi!
Đám chấp sự này chỉ mới đạt tới cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sáu, sức mạnh chỉ nằm ở mức ba mươi mã lực, trong mắt hắn, bọn chúng cũng chỉ giống như đám trẻ con vậy.
Tiếng răng rắc vang lên, mấy thân ảnh đều lần lượt ngã xuống đất, tất cả đều cụt cả tay chân, máu me be bét.
Tần Ninh hừ một tiếng nói: "Phản bội Tần gia, không tự lượng sức!"
“Cái gì?”
“Làm sao có thể?”
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão lúc này hoàn toàn bị thất kinh.
Bọn họ còn chưa kịp giết Tần Thương Sinh thì Tần Ninh đã giải quyết xong hết đám chấp sự có mặt.
Trong số những chấp sự đó, lại có tới hai cao thủ đã đạt tới cảnh giới Tử Môn cửa thứ bảy.
Tần Ninh có thể giải quyết hết bọn chúng nhanh đến như vậy ư?
"Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, các ông biết tội chưa?"
Tần Ninh cũng không thèm liếc qua mấy cái thi thể trên mặt đất, chỉ lạnh lùng nhìn Tần Lôi Sơn và Tần Lôi Phong.
"Không thể thất bại được, thằng nhóc này chẳng qua chỉ mới đạt tới cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sáu, nhị đệ, chúng ta cùng nhau ra tay, giết chết hắn!"
“Được!”
Đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão lập tức hướng về phía Tần Ninh nói.
Vừa rồi Tần Thương Sinh bị công kích rất nặng, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp tục hành động, chỉ cần giết được Tần Ninh sau đó giết luôn Tần thương Sinh thì kết quả vẫn sẽ nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.
"Độc Mệnh quyền!"
"Bài Sơn chưởng!"
Vào lúc này, hai thân ảnh đã đồng loạt lao lên.
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều là cường giả đạt tới cảnh giới Kinh Môn cửa thứ tám.
Đạt tới cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sáu có thể khai thông huyệt Ngọc Chẩm làm linh khí hóa hình, đạt tới cảnh giới Tử Môn cửa thứ bảy thì có thể cường hóa huyệt Mệnh Môn, tụ khí bay lên được trong một thời gian rất ngắn.
Mà đạt tới cảnh giới Kinh Môn cửa thứ tám thì linh khí có thể khai thông ba linh khiếu nằm ở mắt mũi miệng, có thể ngưng tụ ra một đạo linh khí hộ thể.
Lúc này, quanh cơ thể của đại trưởng lão và nhị trưởng lão có một tầng linh khí mỏng bao phủ, như một lớp màng đang bảo vệ cho cơ thể họ.
Sắc mặt của Tần Ninh không chút thay đổi, nhìn đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão xông tới.
"Cảnh giới cửa thứ tám, chẳng qua là sức mạnh đạt tới trăm mã lực mà thôi, mà ta hiện tại cũng đã có sức mạnh như các ông. Thứ các ông dựa vào chỉ là linh khí dồi dào, nhưng linh khí của ta so với các ông còn dồi dào hơn gấp mấy lần".
Bang!
Tiến lên một bước, một luồng linh khí bộc phát trong cơ thể Tần Ninh, linh khí tụ lại tạo thành một màng bảo vệ bao phủ cơ thể Tần Ninh.
"Chỉ có võ giả đạt tới cảnh giới Kinh Môn cửa thứ tám mới có thể thi triển linh khí hộ thể, ngươi..."
“Ta cũng có thể!”
Tần Ninh cười nhạt, đánh thẳng ra một quyền.
“Long Hình thức!”
Hổ Gầm Long Ngâm quyền thức thứ năm đã được tung ra.
Hắn ở cảnh giới Đỗ Môn cửa thứ năm thi triển Hổ Gầm Long Ngâm quyền đã tương đối thành thục, nhưng năm Long thức phía sau vẫn rất khó để thi triển.
Bây giờ linh khí hóa hình, đạt tới cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sáu, nên việc thi triển năm Long thức sau đối với hắn cũng dễ như trở bàn tay.
Một quyền tràn đầy linh khí đánh ra vô cùng bạo ngược, linh khí ngưng tụ lại tạo thành một con rồng xanh, gầm thét thấu trời, nhe răng trợn mắt lao ra.
Bang!
Ngay lập tức, cả đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều đã xông tới, một tiếng nổ lớn vang lên giữa chiến trường của ba người.
Trong sân, gạch lát nổ tung thành bụi mù, tường gạch vỡ tan ra từng tấc, toàn bộ Tần phủ phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, kinh động tới một số hộ vệ gần đó.
“Đại ca! Đại ca!”
Có tiếng Tần Viễn Sơn từ bên ngoài gọi vọng vào, nhưng khi bước đến trước sân, ánh mắt của Tần Viễn Sơn đã trở nên hoàn toàn ngây ngốc.
Chương 22: Viêm linh chi
“Chuyện này...”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tần Viễn Sơn chùn bước, ngón tay run lên, không nói được lời nào.
Lúc này trong sân vỡ nát, hai vị trưởng lão quần áo xốc xếch, tóc tai tán loạn, trên người bê bết máu, giống như vừa bị móng vuốt cào nát.
Hai thân ảnh nửa quỳ trên mặt đất thở hổn hển, nôn ra máu, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi nhìn Tần Ninh.
"Phản bội Tần gia, phải xử tội chết!"
Tần Ninh bước ra từng bước, bước chân không tiếng động, nhưng khí tức lạnh như băng.
"Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, kiếp sau các ông nên làm người trung thành với gia tộc".
Cạch cạch...
Hai tiếng lách cách vang lên, Tần Ninh đi qua, trực tiếp cứa cổ cả hai người.
Tiếng đập thình thịch vang lên, hai thi thể dần trở nên lạnh lẽo...
“Đại ca!”
Lúc này, Tần Viễn Sơn vội vàng đi tới bên cạnh Tần Thương Sinh, thị vệ và chấp sự đều ngẩn ra.
"Đại ca, chuyện này... huynh giết bọn họ?"
“Không phải là ta!”
Tần Thương Sinh cười khổ lắc đầu, ánh mắt lóe lên nhìn sang Tần Ninh.
“Là Ninh nhi!”
Cái gì!
Những lời này giống như hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, không ít hộ vệ cùng chấp sự kinh hãi nhìn Tần Ninh.
Với thực lực của chính mình, Tần Ninh đã giết chết đại trưởng lão, nhị trưởng lão, ngũ trưởng lão, cùng với sáu bảy vị chấp sự này sao?
Chuyện này làm sao có thể?
Mọi người đều cảm thấy khó tin.
Tần Viễn Sơn nhìn Tần Ninh, nhưng trong lòng hiểu rõ.
Tần Ninh gặp đại nạn không chết, còn được Cửu U Đại Đế truyền thừa, tương lai nhất định sẽ phát triển rực rỡ.
"Tốt, tốt!"
Tần Viễn Sơn đỡ Tần Thương Sinh dậy, nhìn Tần Ninh, không ngừng gật đầu.
Tần Thương Sinh trong giờ phút này đã khôi phục lại sắc mặt. Ông ấy nhìn mọi người, giọng nói đầy uy nghiêm.
"Tam trưởng lão Tần Phong Vân nghe lệnh!"
“Có thuộc hạ!”
"Lập tức dẫn đầu đội hộ vệ tinh nhuệ Tần gia, bắt gọn đường dây phản tặc của đại trưởng lão, nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão rồi tra khảo cẩn thận. Bất cứ kẻ nào tham gia âm mưu đều giết không tha!"
“Vâng!”
Tần Thương Sinh lại nói: "Tứ trưởng lão Tần Phong Thương, ngươi dẫn đầu một nhóm hộ vệ, bắt đầu từ hôm nay, ngày đêm canh giữ an toàn cho Tần gia!"
“Tuân mệnh!”
“Nhị đệ!”
“Đại ca phân phó!”
Tần Thương Sinh gật đầu nói: "Lần này đại trưởng lão, nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão có ý định giết ta, tuy Tần Ninh đã chém đầu ba người bọn họ, nhưng thực lực Tần gia của ta đã suy giảm rất nhiều. Lăng gia, Sở gia cùng Thẩm gia chắc chắn sẽ hành động, đệ phải giám sát chặt chẽ công việc kinh doanh ở phố đan dược".
"Đại ca hãy yên tâm!"
Tần Thương Sinh không hổ là trưởng tộc Tần gia, chỉ trong phút chốc đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện sau đó.
"Cha, cha không sao chứ?"
Tần Ninh lúc này có chút lo lắng.
"Không sao đâu, cha chỉ bị thương nhẹ thôi!"
Tần Thương Sinh lắc đầu nhìn đống hỗn độn trên mặt đất mà lộ vẻ lo lắng.
Tần Ninh biết cha mình đang lo lắng cái gì.
Lần này chém chết ba vị trưởng lão của gia tộc, thực lực của gia tộc bị tổn hại không nhỏ, nếu như Lăng gia tam tộc động thủ vào lúc này, Tần gia nhất định sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
"Ninh ca, Ninh ca, Thánh Tâm Duệ của Thánh Đan các mang theo Đỗ Triết cùng Đỗ Tư Viễn tới, có gặp hay không?", lúc này Tần Hâm Hâm chạy tóe khói tới nói.
“Hắn ta tới đây làm gì? Không gặp!”
Tần Ninh thẳng thừng phất tay từ chối.
"Hả, hắn ta nói là đã tìm được thứ mà Ninh ca muốn!"
“Ồ, là thứ gì?”
“Viêm linh chi!”
Viêm linh chi?
Nghe vậy, ánh mắt Tần Ninh lộ ra vẻ thả lỏng.
“Bảo hắn ta vào gặp ta!”
“Được rồi!”
Tần Ninh quay đầu nhìn Tần Thương Sinh cùng Tần Viễn Sơn, cười nói: "Cha, lo lắng trong lòng cha có thể sẽ được giải quyết!"
Nhìn thấy nụ cười của Tần Ninh, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều cảm thấy khó hiểu.
Đây là ý gì?
Không lâu sau, ở bên ngoài tiểu viện, có mấy bóng người xuất hiện.
Thánh Tâm Duệ cả người mặc y phục màu trắng, là một công tử thiếu niên nho nhã, Đỗ Triết và Đỗ Tư Viễn thận trọng đi theo phía sau.
“Tần đại ca!”
Nhìn thấy Tần Ninh, Thánh Tâm Duệ lập tức tươi cười chào hỏi.
Còn Đỗ Triết đi về phía Tần Thương Sinh, chắp tay cười nói: "Trưởng tộc Tần, thực xin lỗi, ta già rồi nên quá hồ đồ. Lần trước ta chẩn bệnh sai cho thiếu gia, là lỗi của ta, hôm nay ta tới đây để chuộc tội!"
“Mang lên đây!”
Ngay lập tức, những người đi theo phía sau mang mấy hộp gỗ lớn bước lên.
Nhìn thấy những hộp gỗ lớn kia, Tần Thương Sinh sửng sốt.
Ông ấy là trưởng tộc Tần gia, làm sao có thể không nhìn ra mấy cái hộp gỗ lớn này không đơn giản, chúng được làm ra từ gỗ Tử Thiền thượng hạng.
Tác dụng của gỗ Tử Thiền là dùng để bảo quản phàm đan.
Đỗ Triết ngay lập tức chắp tay nói: "Nghe nói có hai vị đan sư của Tần gia đã phản bội, những hộp này đều chứa phàm đan hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm được Thánh Đan các chúng ta cất giữ, đủ để đảm bảo sự hoạt động bình thường của phố đan dược Tần gia trong vòng một tháng!"
Tần Thương Sinh nghe đến lời này, con ngươi đều phải trừng ra ngoài.
Mấy hộp thuốc này có giá trị ít nhất cũng tới trăm vạn lượng vàng, một khoản tiền vô cùng khổng lồ.
Chỉ vì muốn chuộc lỗi mà ông ta lại cho đi một cách dễ dàng như thế?
Tần Thương Sinh nhìn Tần Ninh không lên tiếng.
“Tần đại ca, huynh phải nhận đó, đây là tâm ý của tiểu đệ!”, Thánh Tâm Duệ lại nói.
"Thứ mà ta cần đâu?"
Tần Ninh không trả lời mà hỏi thẳng.
"Mang tới rồi, mang tới rồi, ở trong đây!"
Thánh Tâm Duệ ngay lập tức lấy ra một chiếc hộp gấm.
Hộp gấm hình vuông ngay ngắn, Thánh Tâm Duệ mở hộp gấm ra, trong mắt mọi người lập tức xuất hiện một loại dược liệu giống như linh chi.
Chẳng qua cây linh chi đó trông khác với linh chi thông thường, nó mang một ngọn lửa mờ nhạt trên khắp thân thể, khi đến gần còn có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt.
"Viêm linh chi!"
Khóe miệng Tần Ninh hơi nhếch lên.
Thánh Tâm Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tần Ninh vui vẻ.
Lửa độc trong người ngày đêm hành hạ hắn ta, chưa đầy nửa năm đã khiến cho hắn ta phải ngày đêm đau đớn.
Thật là khó chịu khi lúc nào cũng phải chờ đợi cái chết.
Tần Ninh có cách chữa cho hắn ta, hắn ta phải dựa vào Tần Ninh.
"Vất vả cho ngươi rồi, chờ ngươi tìm được hoa Linh Thanh chín cánh, ta sẽ có thể bắt đầu luyện chế cho ngươi Cửu Linh Thanh đan, chữa khỏi lửa độc bên trong cơ thể ngươi!"
"Làm phiền Tần đại ca quá!"
Thánh Tâm Duệ lúc này mỉm cười và thở ra một hơi.
Thân là cửu thiếu gia của Đế Đô Thánh Đan các, hắn ta còn có triển vọng và tương lai to lớn đang chờ đợi phía trước, hắn ta không muốn chết.
Tần Ninh quay đầu nhìn Tần Thương Sinh: "Cha, con cần một chút thời gian để luyện chế đan dược, có lẽ, chờ con luyện chế thành công, thì cũng đủ để giải quyết những chuyện khó khăn của Tần gia ta rồi!"
Buông lại một câu như vậy, Tần Ninh xoay người rời đi.
Thánh Tâm Duệ ngay lập tức đi theo.
"Tần đại ca, Tần đại ca..."
Thánh Tâm Duệ nhìn Tần Ninh nói: "Đệ biết thuật luyện đan của huynh nhất định là rất siêu cấp, tiểu đệ có một yêu cầu quá đáng".
"Muốn nhìn ta luyện đan?"
"Ừm... cái đó, cái này...", Thánh Tâm Duệ khó xử khi bị Tần Ninh nhìn thấu ý định.
Mỗi một vị đan sư đều có con đường riêng của mình, vì vậy khi luyện đan mà để người khác theo dõi là điều cấm kỵ, nhưng trong lòng hắn ta thực sự rất tò mò.
Tần Ninh chỉ trạc tuổi hắn ta, vậy mà lần trước gặp mặt hắn chỉ cần nhìn thoáng qua là biết trong cơ thể của Thánh Tâm Duệ có vấn đề, hắn nhất định phải là một bậc đại sư.
Hắn ta rất muốn biết kỹ thuật luyện đan của Tần Ninh như thế nào.
“Ngươi có thể giúp ta!”
“Hả?”, Thánh Tâm Duệ ngẩn người.
Giúp? Giúp làm sao?
Chương 23: Nói đúng một nửa
Trong lòng lo lắng bất an, Thánh Tâm Duệ đi theo Tần Ninh vào tiểu viện.
Tần Ninh trực tiếp lấy ra lò luyện đan, bắt đầu luyện chế dược liệu.
Thánh Tâm Duệ lúc này muốn giúp đỡ, lại lo lắng bị Tần Ninh chê, mà Tần Ninh cũng không nói gì với hắn ta, nên hắn ta chỉ có thể đứng một bên, kiên nhẫn chờ đợi.
"Thứ mà ta muốn luyện chế là Tụ Nguyên đan, chính là cực phẩm phàm đan!"
Tần Ninh lúc này chủ động lên tiếng.
Điều này thực sự khiến Thánh Tâm Duệ ngạc nhiên.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Thánh Tâm Duệ, Tần Ninh lại nói: "Lần trước ở Thánh Đan các, sở dĩ ta nói cho ngươi biết là bởi vì ta thấy ngươi có chút tài năng. Ta không muốn một vị đan sư có tài phải chết, cho nên mới chỉ điểm cho ngươi mấy câu".
"Vì hôm nay ngươi muốn xem ta luyện đan, tất nhiên ta không thể để cho ngươi mang cho ta nhiều đồ như vậy mà lại về nhà tay không được!"
"Có một ít bí thuật huyền diệu, ngươi xem mà có thể hiểu được thì tốt, còn nếu không hiểu thì cứ tự mình cẩn thận suy nghĩ".
"Cảm ơn Tần đại ca!"
Thánh Tâm Duệ giờ phút này kích động không thôi.
Tuy rằng hắn ta không biết kỹ thuật luyện đan của Tần Ninh như thế nào, nhưng từ lần trước suy ra, không khó để nhìn ra kỹ thuật luyện đan của Tần Ninh nhất định không đơn giản.
Khó có thể tưởng tượng được, Tần Ninh chỉ hơn hắn ta có mấy tháng mà tác phong làm việc lại ổn định trưởng thành như thế. Hắn làm cách nào luyện ra được đức tính này vậy?
Đúng lúc này, Đỗ Triết và Đỗ Tư Viễn đang đứng ở cổng tiểu viện, nghiêm chỉnh chờ đợi.
Tần Ninh bắt đầu chuẩn bị.
Tụ Nguyên đan chính là cực phẩm phàm đan, hơn nữa còn là cực phẩm phàm đan khó luyện nhất.
Đỗ Tư Viễn lúc này nhìn Tần Ninh đang làm việc trong tiểu viện, thấp giọng nói: "Cha, Tụ Nguyên đan có thể trợ giúp mở cửu môn, Tần Ninh luyện chế Tụ Nguyên đan là muốn trợ giúp cha hắn đạt tới cảnh giới Thiên Môn cửa thứ chín sao!"
“Ừm!”
"Cha, ngay cả cha là đan sư đỉnh cấp cũng không thể luyện chế ra được Tụ Nguyên đan, Tần Ninh chẳng qua chỉ mới ngưng tụ được lửa luyện đan đỏ hạ đẳng, hắn có thể luyện chế ra sao?"
“Nói ít thôi!”
Đỗ Triết lúc này mới hừ một tiếng nói: "Nếu như hắn có thể luyện chế ra, vậy chứng tỏ thuật luyện đan của tên nhóc này thật sự rất cao minh, còn nếu không luyện chế ra được thì..."
“Chi bằng chúng ta cứ ra tay, Thánh thiếu gia sẽ trực tiếp giết tên nhóc này”, Đỗ Tư Viễn cười ha hả nói.
Lúc này, Tần Ninh bắt đầu thu dọn dược liệu.
Viêm linh chi là dược liệu có giá trị ngàn vàng, mọc ở xứ nóng, toàn thân bốc hỏa, loại hỏa khí này đối với thân thể của võ giả thì vừa có lợi vừa có hại.
Nếu dùng làm dược liệu chính của Tụ Nguyên đan thì hỏa khí trong Viêm linh chi có lợi ích rất lớn.
Cảnh giới cơ bản của võ giả gồm chín cửa cảnh giới, mà cảnh giới Thiên Môn cửa thứ chín nằm ở ngay chính giữa trán của võ giả, mở được cửa cảnh giới này cũng coi như sẽ khai thông hoàn toàn thân thể của võ giả.
Chín cửa cảnh giới mở ra, có thể tụ Linh Hải!
Viêm linh chi cần phải được xử lý cẩn thận.
Tần Ninh đặt Viêm linh chi vào hộp gỗ trên bàn, lòng bàn tay vung lên, một tiếng lách cách vang vọng.
Cả khối Viêm linh chi hoàn chỉnh lúc này đã hoàn toàn vỡ vụn.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Đột nhiên, một thanh âm thất kinh vang lên.
Đỗ Tư Viễn lúc này hét lên: "Viêm linh chi là thứ vô cùng quý giá, cực kỳ khó tìm. Làm sao ngươi có thể phá hủy nó thế được?"
Đỗ Tư Viễn nhìn Tần Ninh, gương mặt đỏ bừng kích động.
Viêm linh chi dùng để luyện chế dược liệu, cách dùng là phải cẩn thận loại bỏ râu viêm trên bề mặt, tiêu trừ hỏa khí trước, nhưng bây giờ Tần Ninh bước nào cũng không làm, lại thẳng thừng đem Viêm linh chi giã nát.
Tần Ninh lúc này cau mày, ánh mắt liếc lên nhìn Đỗ Tư Viễn.
Bị Tần Ninh nhìn chằm chằm như vậy, Đỗ Tư Viễn cảm giác như mình vừa rơi vào trong động băng, toàn thân lạnh ngắt.
“Cút!”
Tần Ninh lãm đạm nói một tiếng, sau đó tiếp tục công việc với Viêm linh chi trong tay.
Thánh Tâm Duệ lúc này cũng đang trừng mắt nhìn, Đỗ Tư Viễn không cam lòng nhưng vẫn phải lui ra ngoài tiểu viện, tràn đầy tức giận nhưng không dám nói lời nào.
Tần Ninh rõ ràng là làm việc ẩu tả, hắn ta đã nói sai cái gì chứ?
Trong tiểu viện lúc này, có ba bóng người đứng im.
Tần Ninh giã nát Viêm linh chi, ngay cả Thánh Tâm Duệ là linh đan sư cũng không thể nhìn thấu được cách làm này, nhưng hắn cho rằng Tần Ninh nhất định phải có chủ kiến của mình.
Vào lúc này, Tần Ninh mới chậm rãi nói: "Trên đời này có vô số thuật luyện đan, mỗi một vị đan sư đều có một phương pháp khác nhau để xử lý dược liệu!"
"Hỏa khí của Viêm linh chi không hợp để luyện chế Tụ Nguyên đan, nhưng cũng không cần loại bỏ nó vào lúc này!"
Không bao lâu sau khi dược liệu chuẩn bị xong, một ngọn lửa màu đỏ chậm rãi bốc lên trong tay Tần Ninh.
Nhiệt độ của lò luyện đan dần dần tăng lên.
Tần Ninh thận trọng đưa mấy vị thảo dược vào trong lò luyện đan.
Mà trong giờ khắc này, cả Thánh Tâm Duệ và Đỗ Triết đều đang quan sát hết sức chăm chú.
Có câu nói, người ngoài nghề chỉ biết xem náo nhiệt, còn người trong nghề sẽ nhìn ra cách thức.
Xét cho cùng, Đỗ Triết là phàm đan sư đỉnh cấp, còn Thánh Tâm Duệ là một vị linh đan sư nổi danh.
Giờ phút này, cả hai người đều có thể thấy rõ, lúc Tần Ninh đưa dược liệu vào, khi dược liệu tiếp xúc với lửa luyện đan tạo ra biến hóa rất nhỏ, động tác có thể nói là hoàn mỹ.
Sự hoàn mỹ đó dường như có thể khiến cho tinh thần của người ta trở nên sảng khoái.
Tách tách...
Tiếng lách tách vang lên, lửa bắt đầu bốc cao trong lò luyện đan.
“Ta hiểu rồi!”, Thánh Tâm Duệ đột nhiên vui vẻ nói: "Tần huynh đem hỏa khí của Viêm linh chi tổng hợp với đan dược bên trong lò, sau đó thông qua chiết xuất dược tính của dược liệu mà tiêu trừ hỏa khí của nó".
"Nói đúng một nửa!"
Tần Ninh gật đầu một cái, chậm rãi duỗi một lòng bàn tay đưa ra.
Vụt...
Trong khoảnh khắc, ngọn lửa của Viêm linh chi ở trong lò luyện đan lúc này trực tiếp ngưng tụ thành một sợi dây, chạy thẳng về phía lòng bàn tay của Tần Ninh.
Mà ngay sau đó, lửa luyện đan xuất hiện trong lòng bàn tay Tần Ninh lại có màu sắc đậm hơn thêm một tầng.
"Từ lửa luyện đan đỏ hạ đẳng trở thành lửa luyện đan đỏ trung đẳng...", Đỗ Triết kinh ngạc nói.
Thảo nào Tần Ninh không tiêu trừ hỏa khí của Viêm linh chi trước đó, hắn làm vậy chính là muốn dung hợp lửa của Viêm linh chi và lửa luyện đan của mình vào lúc này.
Thật cao minh!
Đỗ Triết trong lòng khen ngợi không dứt.
Ngón nghề này, có mấy vị linh đan sư còn không làm được nữa!
Hơn nữa, hắn lại có thể làm chuyện này trong quá trình luyện chế đan dược, phân tâm như thế, Tần Ninh không sợ sẽ phá hủy đan dược sao?
Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc mặt Tần Ninh vẫn bình tĩnh.
Nhưng cả Đỗ Triết và Thánh Tâm Duệ đều căng thẳng.
Tần Ninh có thể lợi dụng lửa của Viêm Linh Chi để làm tăng cấp bậc lửa luyện đan của hắn, nhưng còn đan dược thì sao? Liệu việc luyện chế Tụ Nguyên đan có thể thành công không?
Vụt...
Đúng lúc này, trong lò luyện đan đột nhiên vang lên những tiếng ong ong.
Thành công rồi sao?
Hai người trố mắt nhìn nhau.
Giờ phút này trong lòng Thánh Tâm Duệ đã dâng lên sự mong đợi, đan dược này, rốt cuộc như thế nào?
"Một khối Viêm linh chi có thể luyện chế ra một viên Tụ Nguyên đan, xem ra đan dược đã thành!", Thánh Tâm Duệ lên tiếng.
"Ai nói với ngươi rằng chỉ làm được một viên?"
Tần Ninh liếc nhìn Thánh Tâm Duệ nói: "Đó là định lượng của các đan sư khác, không phải ta!"
Thánh Tâm Duệ cười khổ nói: "Ta biết thuật luyện đan của Tần đại ca không tầm thường, hôm nay huynh thể hiện tài năng, thực sự là đã khiến cho tiểu đệ mở mang tầm mắt".
"Chỉ có điều một khối Viêm linh chi ở trạng thái hoàn mỹ có thể luyện chế được bốn viên đan dược, nhưng vẫn còn cần..."
Cách...
Tần Ninh không nhiều lời, đi về phía trước mở lò luyện đan ra.
Lộc cộc..
Từ miệng của lò luyện đan lúc này lăn ra mấy viên đan dược tròn.
Một viên!
Hai viên!
Ba viên!
Nhìn thấy ba viên đan dược tròn trịa và phát sáng lăn ra khỏi lò luyện đan, Thánh Tâm Duệ không thể thốt nên lời.
Ba viên!
Cho dù là đích thân hắn ta luyện chế thì giỏi lắm cũng chỉ có thể luyện chế ra một viên, mà Tần Ninh lại có thể luyện chế ra được ba viên!
Lộc cộc...
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Thánh Tâm Duệ, thì ở miệng lò lại lăn ra một viên Tụ Nguyên đan màu xanh!
Cả Thánh Tâm Duệ và Đỗ Triết đều ngây người!
Chương 24: Làm một tiểu đồng hầu việc luyện đan
Một cây Viêm linh chi thực sự có khả năng luyện chế ra bốn viên Tụ Nguyên đan, nhưng nó phải ở trạng thái vô cùng hoàn hảo.
Trạng thái hoàn hảo là như thế nào?
Đó chính là trạng thái lý tưởng, không thể nào xảy ra!
Ngay cả phàm đan sư đỉnh cấp, hay thậm chí là linh đan sư, cũng không thể làm được.
Bởi vì trong quá trình luyện dược, vấn đề tạp chất trong lò luyện đan, quá trình khống chế lửa luyện đan, xử lý dược liệu,... cho dù chỉ có những khác biệt nhỏ, thậm chí là một chút khác biệt cực kì nhỏ cũng có thể khiến cho trạng thái luyện đan bị ảnh hưởng.
Sự ảnh hưởng đó sẽ dẫn đến việc không thể sử dụng các loại dược liệu một cách hoàn hảo nhất.
Nhưng vào lúc này, Tần Ninh đã thực sự luyện chế ra bốn viên Tụ Nguyên đan, điều này có nghĩa là từ nãy đến giờ, tất cả những gì mà hắn chuẩn bị đều không bị bất cứ yếu tố nào ảnh hưởng!
Điều đó có nghĩa là gì? Thuật luyện đan của Tần Ninh thật sự quá cao siêu!
Bốn viên Tụ Nguyên đan được đặt trong một chiếc hộp gấm.
Tần Ninh nhìn Thánh Tâm Duệ nói: "Ta cần ngươi giúp đỡ!"
“Hả? Ta...”
Thánh Tâm Duệ nghe nói tới mình thì mới định thần lại.
Tần Ninh mở tay ra nói: "Phóng lửa luyện đan của ngươi ra đây!"
“À vâng!”, mặc dù Thánh Tâm Duệ không hiểu ý của Tần Ninh, nhưng hắn ta vẫn làm theo.
Hắn ta đã từng hấp thụ ngọn lửa màu tím của linh thú lửa cuồng nộ hổ Tử Tinh, khiến cho lửa luyện đan của hắn ta đạt tới cấp bậc cam thượng đẳng, chuyện đó đã khiến cho hắn ta trở nên cực kỳ nổi tiếng ở Đế Đô trong một thời gian.
Nhưng rồi hắn ta nhiễm phải lửa độc, trái đắng đó cũng chỉ có mình hắn ta tự nuốt xuống.
Nhìn thấy lòng bàn tay của Thánh Tâm Duệ bốc lên một ngọn lửa luyện đan, Tần Ninh gật đầu một cái.
Điểm ngón tay một cái, lửa luyện đan đỏ trung đẳng của hắn vào thời khắc này bùng cháy lớn hơn, bắt đầu nuốt chửng lửa luyện đan cam thượng đẳng trong lòng bàn tay của Thánh Tâm Duệ.
“Tần huynh, không thể...”
Thánh Tâm Duệ vội vàng nói.
Cấp độ lửa luyện đan của Tần Ninh thấp hơn cấp độ lửa luyện đan của hắn ta, nếu còn cố chấp hấp thụ lửa luyện đan của hắn ta thì sẽ khiến cho lửa luyện đan của Tần Ninh trở nên hỗn loạn, thậm chí còn làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, dẫn đến việc tu luyện của hắn bị lãng phí.
"Không sao, mượn lửa luyện đan của ngươi dùng một chút!"
Sau khi nuốt được một ít lửa luyện đan của Thánh Tâm Duệ, Tần Ninh dừng lại.
Sau đó, ngọn lửa luyện đan của Tần Ninh hóa thành một hình người nhỏ tiếp cận bốn viên Tụ Nguyên đan.
Thanh âm lộp bộp vang lên, hình người nhỏ kia há miệng khạc ra mấy quả cầu lửa, bao lấy bốn viên đan dược.
Làm cái gì vậy?
Đỗ Triết và Thánh Tâm Duệ đều sửng sốt.
Lúc này, ánh mắt của Tần Ninh cực kỳ tập trung, thậm chí còn tập trung hơn so với lúc luyện đan vừa nãy.
Lửa luyện đan trong lòng bàn tay dần mờ đi, hắn điểm ngón tay một cái, linh khí phóng thẳng ra ngoài.
Linh khí cùng lửa luyện đan quyện vào nhau, bao trùm lấy Tụ Nguyên đan.
Con ngươi của Đỗ Triết và Thánh Tâm Duệ đồng loạt mở to, lúc này hai người đã hoàn toàn ngây ngẩn.
“Đan.... đan đan đan... đan văn!”
Đỗ Triết thậm chí còn trở nên lắp bắp khi nói vì quá sốc.
Không sai, vào giờ phút này, bên ngoài bốn viên Tụ Nguyên đan đã xuất hiện đan văn.
Thánh Tâm Duệ cũng đang run lên vì kích động vào lúc này.
Đan văn là thứ mà hắn ta chỉ mới thấy qua trên các cổ tịch ghi chép về thuật luyện đan, nhưng từ nhỏ đến lớn ở trong Thánh Đan các hắn ta chưa từng thấy một vị đan sư nào có thể luyện ra đan dược có đan văn!
Đan văn là gì?
Đan văn chính là thứ thể hiện giá trị của đan dược.
Luyện đan sư bình thường khi luyện chế đan dược có thể bảo đảm tận dụng được một nửa tác dụng của dược liệu cũng coi như là không tệ rồi.
Một số luyện đan sư tốt hơn thì có thể giữ lại được sáu bảy phần tác dụng của dược liệu.
Trông có vẻ như chỉ chênh lệch một hai phần tác dụng cũng chẳng có gì lớn, nhưng thật ra so sáng trong cùng một loại đan dược, nếu như có sự sai khác dù chỉ một phần tác dụng của dược liệu tạo thành, thì hiệu quả của đan dược khi luyện ra sẽ bị sai khác đến tận mười phần.
Đan sư lợi hại nhất mà Thánh Tâm Duệ từng gặp là một linh đan sư ngũ phẩm, nhưng lần luyện chế thành công nhất của người đó cũng chỉ có thể tận dụng được tám phần tác dụng của dược liệu.
Nhưng người làm được như vậy cũng đều đã được xem là đại sư rồi.
Nghe đồn nếu như có thể phát huy hết mười phần tác dụng của dược liệu, thì trên bề mặt đan dược sẽ xuất hiện đan văn!
Nói cách khác, đan dược giữ được toàn bộ tác dụng của dược liệu tạo ra nó thì đan văn sẽ xuất hiện.
Tuy nhiên, cho đến nay, Thánh Tâm Duệ tự nhận mình đã gặp qua vô số đại sư, nhưng hắn ta chưa bao giờ nghe nói tới người nào có thể bảo toàn được toàn bộ tác dụng của dược liệu lúc luyện đan.
Hắn ta lại càng chưa từng nghe nói tới có người từng luyện chế ra được đan dược có đan văn trên bề mặt.
Cho dù đây chỉ là phàm đan, nhưng có thể luyện ra phàm đan có đan văn thì cũng đủ để nói rõ, vị này đan sư này có thuật luyện đan vô cùng lợi hại.
Trước mặt hắn ta, một thiếu niên dường như chỉ lớn hơn hắn ta vài tháng tuổi đã làm được điều mà những đại sư đỉnh cấp còn không thể làm được.
Dược liệu ngưng tụ mười phần, tận dụng được hết mười phần tác dụng của dược liệu, điều này đủ để khiến cho Thánh Tâm Duệ và Đỗ Triết cùng kích động không thôi.
"Đáng kinh ngạc vậy sao?"
Tần Ninh thấy hai người kia đang kinh hoàng trố mắt nhìn mình chằm chằm mà tựa như họ đang nhìn thấy quái vật vậy, liền cảm thấy khó hiểu hỏi.
"Cấp lửa luyện đan của ta quá thấp, cho nên ta chỉ có thể dùng lửa luyện đan của ngươi để hoàn thành bước cuối cùng!"
Tần Ninh nhẹ giọng nói: "Được rồi, luyện chế đan dược đã hoàn thành. Về phần ngươi học được bao nhiêu, thì còn tùy theo sự may mắn của chính ngươi!"
Tần Ninh phất tay một cái, muốn rời khỏi tiểu viện.
"Tần huynh!"
Đột nhiên, Thánh Tâm Duệ quỳ xuống, nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Nếu như Tần huynh không chê, tiểu đệ nguyện ý bái Tần huynh làm thầy!"
Bái sư?
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thánh Tâm Duệ, Tần Ninh xoa cằm nói.
"Lần trước ta chỉ điểm cho ngươi mấy câu, là do ta thích tài năng của ngươi, không muốn ngươi chết sớm như vậy. Nhưng nếu muốn làm học trò của ta thì ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Khi nghe điều đó, ánh mắt của Thánh Tâm Duệ liền hiện lên một tia thất vọng.
Hắn ta đã hoàn toàn bội phục Tần Ninh từ tận đáy lòng, Tần Ninh có thể nhìn thoáng qua đã nhìn thấu được thể chất của hắn ta, mà hôm nay được nhìn thấy thuật luyện đan của hắn đúng là hoàn hảo không có điểm nào để bắt bẻ.
Thuật luyện đan này là điều mà một số linh đan sư cao cấp cả đời cũng không thể làm được!
"Nhưng mà ngươi cũng có thể ở lại bên cạnh ta làm một tiểu đồng hầu việc luyện đan!"
Tiểu đồng hầu việc luyện đan!
“Tần Ninh, ngươi đừng có quá đáng!”, Đỗ Triết lúc này hét lên: “Thiếu gia nhà ta ở Đế Đô là thiên tài luyện đan được người người ca tụng, không ai có thể sánh bằng, sao ngươi lại dám bảo thiếu gia nhà ta làm tiểu đồng hầu việc luyện đan cho ngươi!"
"Không muốn thì cứ đi!"
“Muốn chứ, ta đồng ý!”
Thánh Tâm Duệ quỳ lạy Tần Ninh: "Tần đại sư, bắt đầu từ hôm nay, Thánh Tâm Duệ ta chính là tiểu đồng hầu việc luyện đan của huynh!"
Tiểu đồng hầu việc luyện đan chẳng qua chỉ là chân chạy việc vặt cho các vị đan sư, thân phận so với một người học trò của đan sư còn kém rất xa.
Chẳng qua là Tần Ninh bây giờ đã thức tỉnh được trí nhớ của chín đời chín kiếp, mà thân phận ở kiếp thứ năm của hắn chính là Cửu Nguyên Đan Đế!
Trong mắt của hắn bây giờ có bao nhiêu phần kiêu ngạo đây?
Thánh Tâm Duệ đúng là cũng có chút tiềm năng trên con đường của luyện đan sư, nhưng vẫn chưa đủ để cho hắn thu làm học trò của mình!
Về phần Thánh Tâm Duệ, từ tận đáy lòng hắn ta đã bị chấn động bởi những hiểu biết và thuật luyện đan của Tần Ninh.
Một lạy này của hắn ta đã buông xuống hết những cao ngạo của một thiên tài, chỉ còn lại sự thành tâm bái phục!
Ầm ầm một tiếng, ngay lúc cửa tiểu viện bị đẩy ra, Tần Hâm Hâm xồng xộc đi vào, kêu lên: "Ninh ca, tộc trưởng gọi huynh..."
Và Tần Hâm Hâm hoàn toàn kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trong tiểu viện.
Chuyện gì đây?
Tần Ninh đang đứng ở đó, còn Thánh Tâm Duệ thì đang quỳ trên mặt đất?
“Mình hoa mắt sao?”, Tần Hâm Hâm dụi dụi mắt.
Mà Đỗ Tư Viễn ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, hai mắt cũng mở to trừng trừng.
Thân phận của hai người này giống như một trời một vực, nếu Tần Ninh quỳ lạy Thánh Tâm Duệ thì còn có thể chấp nhận, nhưng Thánh Tâm Duệ lại quỳ lạy Tần Ninh, chuyện quái gì đang xảy ra vậy!
Chương 25: Dãy núi Lăng Vân
"Kêu la om sòm cái gì, không có phép tắc gì cả!"
Tần Ninh nhìn Tần Hâm Hâm khiển trách.
"Ninh ca, trưởng tộc gọi huynh..."
“Biết rồi!”
Tần Ninh lúc này mới quay đầu lại, nhìn Thánh Tâm Duệ nói: "Từ hôm nay, ngươi sẽ là tiểu đồng hầu việc luyện đan cho ta. Mà bây giờ ta không có lễ vật gì tặng cho ngươi cả!"
"Nhưng vì ngươi đã là một linh đan sư, nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội để hỏi ta ba điều mà ngươi không thể hiểu được trong thuật luyện đan".
"Nhớ kỹ, ngươi chỉ có ba câu hỏi. Hãy hỏi bất cứ điều gì mà ngươi muốn biết. Mà ngươi cũng không cần phải hỏi ta ngay bây giờ. Sau này nghĩ kỹ rồi hỏi!"
Tần Ninh dặn dò xong liền rời khỏi tiểu viện.
“Cha...”
Đỗ Tư Viễn lúc này mới đi vào trong tiểu viện.
“Im miệng!”
Đương nhiên Đỗ Triết biết con trai mình muốn hỏi gì, nhưng bây giờ làm sao có thể nói ra ở đây được.
Đừng nói là Thánh Tâm Duệ, chính bản thân ông ta khi nhìn thấy thuật luyện đan của Tần Ninh xong cũng rất muốn hỏi Tần Ninh đã luyện chế ra đan dược có đan văn như thế nào.
Thánh Tâm Duệ lúc này giống như có được bảo bối, liền nói: "Đỗ Triết, Đỗ Tư Viễn, cha con các người nghe ta dặn, ở đây bảo vệ Tần gia, ta bây giờ lập tức trở lại Đế Đô!"
"Nếu như Tần huynh bất ngờ xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội cả hai người!"
“Vâng!”
Đỗ Triết cúi đầu nhận lệnh.
Thánh Tâm Duệ lập tức bước nhanh rời đi khỏi tiểu viện, không kịp chờ đợi.
“Cha...”
“Tư Viễn!”, Đỗ Triết dặn dò: “Cho dù trước đây có ân oán gì, con đều phải nghe lời cha, Tần Ninh là người mà chúng ta không thể động tới, con đã nhớ chưa?”
“Con đã biết rồi...”
Khí thế của Đỗ Tư Viễn nhất thời xẹp xuống.
"Còn nữa, tránh tên nhóc họ Lăng ra xa một chút, thế cục ở nội thành Lăng Vân con còn chưa hiểu rõ hay sao!"
“Con biết rồi thưa cha!”
Cả hai cũng vội vã rời đi vào lúc này.
Bên kia, Tần Ninh đi theo Tần Hầm Hâm đến gặp Tần Thương Sinh.
"Ninh ca, huynh không đùa ta chứ?"
Tần Hâm Hâm kéo Tần Ninh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Thánh Tâm Duệ cam tâm tình nguyện làm tiểu đồng hầu việc luyện đan cho Tần Ninh?
Một vị thiếu các chủ của Thánh Đan các ở Đế Đô lại đi làm tiểu đồng hầu việc luyện đan cho một vị thiếu gia của một tiểu gia tộc ở thành Lăng Vân?
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì ai mà tin được?
"Đáng kinh ngạc như thế sao?", Tần Ninh phất tay nói: "Vốn dĩ hắn ta làm tiểu đồng hầu việc luyện đan cho ta cũng không đủ tư cách, nhưng cố một chút cũng được".
“Ca... huynh...”
"Được rồi được rồi, mấy ngày nữa có thể ta sẽ rời thành Lăng Vân để vào trong núi làm một số việc. Đệ đừng có mà chạy lung tung".
"Chắc cũng phải mấy ngày nữa ba đại gia tộc kia mới động thủ, ta đi mấy ngày sẽ trở về!"
“Đệ đã biết rồi!”
Tần Hâm Hâm hoàn toàn hiểu rõ, Tần Ninh mất đi Tinh Môn nhưng lại gặp phúc trong họa, lần này nhất định đã được Cửu U Đại Đế truyền lại bảo vật, chắc là hắn chuẩn bị đi tìm kho báu.
Đẩy cửa bước vào, Tần Ninh chắp tay cúi chào khi nhìn thấy cha và nhị thúc đang bàn bạc gì đó.
Tuy rằng hắn đã có trí nhớ của chín đời chín kiếp, nhưng ở kiếp này Tần Thương Sinh vẫn là cha của hắn, hắn vẫn luôn kính trọng và yêu thương cha và nhị thúc của mình.
“Ninh nhi!”
Nhìn thấy Tần Ninh, Tần Thương Sinh lập tức lo lắng nói: "Thánh Tâm Duệ đó... đi mất rồi sao?"
“Đi rồi ạ!”
Tần Ninh gật đầu nói: "Cha, đây là bốn viên Tụ Nguyên đan, cả cha và nhị thúc đều đang ở cảnh giới Kinh Môn cửa thứ tám, hai người hãy dùng bốn viên Tụ Nguyên đan này để đột phá cảnh giới Thiên Môn cửa thứ chín, chắc chắn không có vấn đề gì!"
Tụ Nguyên đan!
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy Tụ Nguyên đan mà Tần Ninh đặt trên bàn.
Trong toàn bộ nội thành Lăng Vân họ cũng chưa bao giờ nghe nói Tụ Nguyên đan từng xuất hiện, đan dược này là vô giá.
"Đại ca, huynh nhìn kìa... đan văn..."
Tần Viễn Sơn nói lắp bắp, ngữ khí trở nên không rõ ràng.
“Ninh nhi, con...”
"Cha, cha đã quên lời con nói trước đó rồi sao?"
Tần Ninh lại nói: "Cửu U Đại Đế là nhân vật như thế nào chứ? Một chút thuật luyện đan này, con trai vẫn có thể nắm trong tay!"
“Đúng đúng đúng!”
Tần Thương Sinh cầm lấy đan dược, rồi lại đặt xuống lần nữa, vô cùng lúng túng.
"Cha, trong mấy ngày này con sẽ rời thành Lăng Vân để đi vào dãy núi Lăng Vân".
“Không được!”
Tần Thương Sinh lập tức lên tiếng: "Ninh nhi, mặc dù hiện tại con đã đạt tới cảnh giới Cảnh Môn cửa thứ sáu, nhưng một khi con rời khỏi Tần gia, thì Lăng gia, Sở gia cùng Thẩm gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con!"
"Tuy rằng con có thể giết hai vị trưởng lão đã đạt tới cảnh giới Kinh Môn cửa thứ tám, nhưng ba đại gia tộc sẽ không tiếc phái ra hơn chục người để vây giết con, một mình con khó mà có thể đối phó!"
Tần Ninh chỉ có thể thầm cười khổ.
Đối mặt với cha và nhị thúc của mình, thật sự rất khó khăn cho hắn khi phải giả làm một thiếu niên chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.
Rõ ràng bây giờ ký ức chín đời chín kiếp của hắn đã hợp nhất, nên cũng có thể nói hắn giống như một lão quái vật đã sống hơn mười vạn năm vậy.
"Cha yên tâm đi!"
Tần Ninh chắp tay nói: "Con sẽ lặng lẽ rời đi để không bị phát hiện, hơn nữa, là do vị tiền bối kia muốn để cho con đi tới dãy núi Lăng Vân..."
“Cửu U...”
Tần Thương Sinh nói tới đó đột nhiên dừng lại, do dự một chút mới nói tiếp: "Được, cha đi cùng con!"
“Như thế sao được!”
Tần Ninh khuyên can: "Nếu cha đi cùng con thì Tần gia phải làm sao? Con còn đang trông cậy cha đột phá tới cảnh giới Thiên Môn cửa thứ chín để có thể che chở cho con!"
Nhưng mà...
"Được rồi được rồi, chuyện này cứ quyết như vậy, đêm nay con liền rời đi thưa cha!"
Tần Ninh nói rồi lập tức rời khỏi đó.
Trên đường đi, hắn thở ra một hơi.
Dãy núi Lăng Vân, hắn nhất định sẽ đi.
Căn bệnh ở chân của nhị ca, cùng những thứ mà hắn đã để lại ở dãy núi Lăng Vân năm xưa, hắn sẽ lấy lại hết.
Màn đêm buông xuống, Tần Ninh như một cái bóng rời khỏi Tần gia, rời khỏi thành Lăng Vân đi về phía dãy núi Lăng Vân.
“Đại ca, Ninh nhi đã thay đổi rồi!”, Tần Viễn Sơn đứng ở trước cửa sổ nói: "Trong họa gặp phúc, lại được vị đại nhân kia xem trọng, ngày sau trên con đường luyện võ của nó chúng ta không còn có thể đi theo nó được nữa!"
“Ừm!”
Tần Thương Sinh gật đầu nói: "Mọi chuyện đều tùy thuộc vào chính nó!"
Đêm muộn, Tần Ninh tăng tốc đi về phía dãy núi.
Phía bên kia, tại nhà họ Lăng ở nội thành Lăng Vân.
“Trưởng tộc!”
Một bóng đen xuất hiện ngay bên ngoài phòng của Lăng Thế Thành vào lúc này.
“Có chuyện gì?”
"Con trai thứ ba của nhà họ Tần, Tần Ninh, đã rời khỏi nhà họ Tần vào đêm khuya, hướng tới dãy núi Lăng Vân!"
“Sao?”
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, ánh mắt của Lăng Thế Thành vô cùng ngạc nhiên.
"Tên nhóc này đi vào lúc đêm hôm khuya khoắt, chính là do sợ người khác biết, chẳng lẽ hắn muốn muốn tự luyện công?"
Lăng Thế Thành lập tức nói: "Các hộ vệ trấn thủ trọng yếu còn mất bao lâu để triệu hồi?"
"Trong vòng mười lăm ngày!"
“Tốt!”
Lăng Thế Thành lại nói: "Lập tức thông báo cho nhà họ Sở và nhà họ Thẩm, bảo bọn họ phái người đuổi giết Tần Ninh, đồng thời cấp tốc điều động hộ vệ, nhà họ Tần nhất định phải bị tiêu diệt!"
“Vâng!”
“Chờ đã!”
Lăng Thế Thành đột nhiên ngăn người đàn ông mặc đồ đen lại và nói: "Phái Lăng Thiên Vệ đi trước!"
Lăng Thiên Vệ?
Nghe đến đây, người mặc đồ đen giật mình.