Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1441: Ta càng không lo lắng cô tố cáo

“Sương Nhi, lão cung chủ đâu?”

Huyền Tử Uyên nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp liền mở miệng nói.

Giữa không trung, một thân ảnh xinh đẹp lúc này từ từ hạ xuống.

Dáng người thon dài, vóc dáng lẳng lơ đường cong đầy đủ, một khuôn mặt tươi cười lại có khí tức thanh xuân sống động, thanh thuần động lòng người.

Nhìn kỹ lại, mái tóc cô gái dài đến eo, dáng người nhẹ nhàng, càng cho người ta một loại cảm giác hư vô.

“Huyền Tử Uyên, lão đầu tử nói rồi, không tiếp khách!”

Sắc mặt cô gái bình tĩnh nói.

Nghe thấy lời này, mấy người còn lại ánh mắt liền thay đổi.

“Vân Sương Nhi, lão cung chủ hết lòng đào tạo ngươi, sao ngươi lại đối với cung chủ như vậy…”, một người trong đó lời còn chưa nói hết, Huyền Tử Uyên phất tay tỏ ý không sao.

“Bớt giở trò oai phong với ta!”

Vân Sương Nhi lúc này hừ nói: “Ngươi bảo lão Huyền Chấn thả ta rời khỏi đây, ta đi tìm công tử nhà ta, các ngươi tưởng rằng ta muốn ở đây sao?”

“Lão nhi Huyền Chấn bày kết trận không để ta đi, nếu không ta đã sớm đi rồi!”

Vân Sương Nhi lúc này thở phì phò nói.

Cô ấy và Diệp Viên Viên cùng rời khỏi Vạn Thiên các, chính là mỗi người ma luyện một đường.

Kết quả gặp phải Huyền Chấn! Huyền Thiên Vương là một trong tứ đại Thiên Vương đại lục Vạn Thiên.

Lão già này dẫn cô ấy theo bên người, mấy chục năm nay vẫn luôn để cô ấy tu luyện.

Căn bản không để cô đi ra khỏi kết giới một bước.

Huyền Tử Uyên cười ha ha một tiếng: “Vân cô nương, chuyến này chính là liên quan đến tin tức về Tần Ninh công tử…”

“Công tử nhà ta thế nào?”, Vân Sương Nhi vội vàng nói.

“Tần Ninh... thành tựu Vương Giả nhị phẩm đã diệt Ngự Hư tông, nhưng lại bị người của Thiên Đế các… gài bẫy, hình như… đưa đến bên trong hai cấm địa lớn của đại lục Đông Thiên”.

“Lần này, Dương Thanh Vân chính là đại diện của Thanh Ninh các hỏi Huyền Thiên cung ta có đi vào Huyền Thiên cung thăm dò kết quả không”.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Vân Sương Nhi run lên.

“Sương Nhi, đừng nóng giận, cô yên tâm, theo như hiểu biết của lão phu về hắn thì tên nhãi này không chết được”.

Một giọng nói ôn hòa vang lên.

“Dương Thanh Vân chính là lo nghĩ bậy bạ, cũng không nhìn xem sư phụ mình là ai!”

Một thân ảnh đi ra từ bên trong sơn cốc.

Một bộ trường bào màu trắng, đầu tóc bạc lúc này cho người ta cảm giác giống như lão già hiền hòa an tĩnh nhà bên cạnh.

Lão cung chủ Huyền Thiên cung – Huyền trận Huyền Thiên cung!

“Ta tin ông mới lạ, lão già ông quá xấu xa!”, Vân Sương Nhi nhất thời hừ lạnh nói.

Huyền Tử Uyên cũng mấy vị cấp cao Huyền Thiên cung sắc mặt đều run rẩy.

Lời này bọn họ cũng không dám nói.

Nếu thật sự nói ra lời này, vậy thì chết không có chỗ chôn.

“Ha ha…”, Huyền Thiên Vương cười hiền hòa nói: “Tiểu Sương Nhi, Tần Ninh là U Vương chuyển thế, U Vương năm đó cực mạnh”.

“Vừa rồi cô không nghe sao?”

“Tần Ninh diệt Ngự Hư tông!”

“Tông chủ Ngự Hư tông là Hư Vương Hư Vô Sinh là tồn tại đứng đầu Vương Giả cửu phẩm…”, nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi hừ một tiếng: “Đừng gọi ta là Tiểu Sương Nhi!”

“Ách…”, Huyền Thiên Vương lúng túng vuốt râu.

“Huyền Thiên Vương, vậy Huyền Thiên cung chúng ta…”

“Đi đi!”, Huyền Thiên Vương cười ha hả nói: “Hiếm thấy lần này Vương Giả không chịu hạn chế, lão phu cũng muốn biết cấm địa này rốt cuộc có chỗ nào kỳ diệu”.

Ngũ đại cấm địa của đại lục Vạn Thiên.

Biển Thiên Ngoại! Tuyệt Mệnh Linh cốc! Yêu Tháp Sơn! Huyền Thiên Sơn! Tuyết Vực Băng Nguyên! Vương Giả không thể vào bên trong, nếu không chịu chèn ép cực lớn của sức mạnh thiên địa.

Điểm này là kết luận có được của các vị Vương Giả sau khi tiên vào ngũ đại cấm địa.

Mà lần này hiếm thấy Vương Giả có thể dựa vào Bàn Nhược châu vào bên trong, không chịu chèn ép.

“Vậy lão nhân gia ngài…”

“Yên tâm, ta cũng sẽ đi!”, Huyền Thiên Vương phất tay một cái nói: “U Vương cũng quay về rồi, lão hủ không gặp một lần thì không hay”.

“Hơn nữa, nha đầu Tần Ninh trúng ý này ta cũng hỗ trợ trông chừng đã lâu, bồi dưỡng đến cảnh giới Vương Giả, U Vương thế nào cũng phải cảm ơn ta chứ?”

Vân Sương Nhi phì nói: “Ta không phải người công tử trúng ý”.

“Hơn nữa lão già ông không phải quan tâm ta, là giam cầm ta, nhất định ta nói với công tử, đánh ông một trận cho hả giận!”

Nghe thấy lời này, Huyền Thiên Vương vội vàng nói: “Sương Nhi, lời không thể nói bậy bạ, lão hủ có thể đào tạo cô tốt hơn, nếu không sao cô có thể đạt cảnh giới Vương Giả nhanh như vậy?”

Vân Sương Nhi bĩu môi một cái.

“Hắc hắc...”, Huyền Thiên Vương cười một tiếng, ông ta đến gần Vân Sương Nhi, làm dáng vẻ lấy lòng: “Lão hủ đối với U Vương có chút hiểu biết”.

“U Vương đã từng không có thói quen yêu thích thu nạp tỳ nữ, nói là thu nạp cô làm tỳ nữ, thực tế chính là giữ thể diện để cho cô làm!”

“Tiểu nha đầu, chủ động chút, U Vương nằm trong tay, vạn sự không lo âu!”

“Nếu lão phu là phụ nữ…”, Vân Sương Nhi mặt đầy cảnh giác nói: “Ông muốn làm gì?”

“Ông là phụ nữ thì cũng là bà già thôi, công tử cũng coi thường!”

“…”, một già một trẻ nói chuyện phiếm, mấy người nghe được ánh mắt biến ảo.

Thật là… không có hình dáng chân chính! Huyền Thiên Vương là Thiên Vương.

Bốn người đứng đầu đại lục, không đúng, bây giờ chắc là nói một trong năm người đứng đầu.

Cần phải sợ Tần Ninh sao?

Dù sao đó là U Vương chuyển thế, không mạnh bằng U Vương ngày trước.

Huyền Thiên Vương ho khan một cái, nhìn về phía mấy người nói: “Theo ước định thời gian, cùng xuất phát đi!”

“Lần này, Dương Thanh Vân hẳn không chỉ là chạy tìm Tần Ninh, mà còn đi tìm chỗ của Thiên Đế các, hoàn toàn diệt trừ Thiên Đế các!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều gật đầu.

Tần Ninh nhất định sẽ không chết.

Điều này tất cả mọi người đều chắc chắn.

Dù sao trừ phi Thiên Vương ra tay, Tần Ninh có thể sẽ đối mặt với nguy cơ sinh tử.

Trên thực tế, cho dù là Thiên Vương ra tay, mọi người cũng cho là Tần Ninh sẽ không chết.

U Vương chuyển thế đó! Mạnh đến mức nào! Làm sao có thể chết ở bên trong cấm địa?

Đối với người ngoài là cấm địa, đối với U Vương mà nói thì là cái gì?

Quỷ biết!

“Ta cũng phải đi!”, Vân Sương Nhi mở miệng nói: “Lão già, ông mang ta theo, ta sẽ không nói cho công tử là ông đang giam ta đâu!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Huyền Thiên Vương khẽ thay đổi.

“Cô nhất định muốn đi”.

Huyền Thiên Vương ho khan một cái nói: “Nhưng nhớ đó, không phải là ta lo lắng cô tố cáo, mà là vốn dĩ định dẫn cô đi cùng!”

Nghe thấy lời này, mấy người sắc mặt chế nhạo.

Lời này nghe sao mà giả dối thế! Nhưng Vân Sương Nhi cũng không thèm để ý.

“Công tử... rốt cuộc có thể gặp người…”

… Đại lục Vạn Thiên, Tuyết Vực Băng Nguyên cực kỳ xa xôi, nơi đây chính là một trong ngũ đại cấm địa của đại lục Vạn Thiên.

Mà tiếp giáp với vùng Tuyết Vực Băng Nguyên chính là đại lục Phong Tuyết.

Đại lục Phong Tuyết cũng ở trong đại lục Vạn Thiên, một trong năm đại lục đứng đầu uy danh hiển hách.

Vùng đất Tuyết Vực Băng Nguyên trường kiếm tuyết trắng ngần bao trùm.

Nơi đây khí hậu cực lạnh dị thường.

Nhưng chỗ này có Thính Tuyết Sơn trang một trong lục đại bá chủ Vạn Thiên! Thính Tuyết Sơn trang uy danh hiển hách, không ai không biết, không ai không hiểu.

Tọa lạc tại đại lục Phong Tuyết, Thính Tuyết Sơn trang kề sát Tuyết Vực Băng Nguyên, quanh năm bị tuyết lớn bao trùm.

Nhưng không hề ảnh hưởng đến uy nghi mạnh mẽ của Thính Tuyết Sơn trang.

Lúc này trên đỉnh một ngọn núi tuyết Thính Tuyết Sơn trang.

Một thân ảnh áo trắng ngạo nghễ đứng yên, dáng người sáng rực, giống như một đóa băng liên đứng ngạo nghễ trong phong tuyết, nhẹ nhàng nhưng vẫn cao quý.
Chương 1442: Cùng vào cấm địa

“Kiêu Dung!”

Một tiếng gọi khẽ, cô gái đứng yên trên đỉnh núi khẽ xoay người.

“Trang chủ!”

Tuyết Kiêu Dung khẽ gật đầu, nhìn về phía người tới.

Một người đàn ông trung niên nhìn có mấy phần cường tráng, đôi mắt sắc bén giống như lưỡi dao.

“Lão tổ vẫn chưa xuất hiện sao?”

“Ừ!”

Tuyết Kiêu Dung gật đầu một cái nói: “Thính Tuyết Sơn trang chúng ta lần này cũng phải xuất phát?”

“Vậy trấn thủ Cực Địa Ma… ai phụ trách?”

Nghe thấy lời này, chân mày người đàn ông cường tráng cau lại.

Thân là trang chủ Thính Tuyết Sơn trang, bản thân Tuyết Ngạo Quần chính là một vị Vương Giả cường đại, tuy bề ngoài thô lỗ, thực ra thì đảm nhiệm người đứng đầu của bá chủ một phương, há sẽ là người tầm thường?

“Thanh Ninh các và Thiên Ngoại Tiên ắt sẽ đi, đạo quán Thái Cực giáp với Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn cũng nhất định sẽ đi”.

“Huyền Thiên cung bên kia không quá rõ…”

“Chỉ là lần này, Vương Giả có thể vào cấm địa, cơ hội hiếm có, lão tổ có thể lấy được thời cơ được tấn thăng thành Thánh!”

Tuyết Ngạo Quần thở dài, nói: “Nghe ý kiến của lão tổ rồi nói!”

Lời vừa dứt, trên đỉnh núi trống trải, một lão giả mái tóc hoa râm lúc này đi ra.

“Đi! Vì sao không đi?”

Lão giả vừa lên tiếng, Tuyết Ngạo Quần và Tuyết Kiêu Dung đều chắp tay thi lễ.

“Lão tổ!”

“Lão tổ!”

Nhìn thấy thân ảnh trước mặt, hai người đều khách khí.

“Dương Thanh Vân thành tựu Thiên Vương, ba lão quỷ Huyền Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Cực Thiên Vương nhất định sẽ đi, náo nhiệt này lão phu đương nhiên sẽ không bỏ qua”.

Lão giả tóc bạc hoa râm mang một chút giọng điệu hứng thú.

“Quần Nhi, tiếp tục sắp xếp, mười một Trấn Thủ Vương đều đi”.

“Còn bên thông đạo Cực Địa Ma kia ta tự có biện pháp phong tỏa, trong thời gian ngắn ngủi bọn chúng đừng mong ra được!”

Nghe thấy lời này, hiển nhiên Tuyết Ngạo Quần sửng sốt.

Mười một Trấn Thủ Vương! Là mười một vị Vương Giả trấn thủ trong thông đạo Cực Địa Ma, cũng là điều mà Thính Tuyết Sơn trang chưa công bố với bên ngoài.

Lần này… điều động toàn bộ?

Khiến người ta kinh ngạc.

“Cấm địa là tuyệt địa, cũng là cơ hội, đại lục Vạn Thiên mấy vạn năm qua Vương Giả không xuất hiện”.

“Lần này chỉ e các phe Vương Giả đều sẽ lần lượt xuất hiện”.

“Lão phu nhiều năm không xuất hiện, cũng muốn nói cho một số người biết Tuyết Thiên Vương ta cũng không phải dễ chọc”.

Lời này vừa nói ra, Tuyết Ngạo Quần và Tuyết Kiêu Dung đều cung kính gật đầu.

Không khó nghe ra vẻ tức giận trong miệng Trấn Thiên Vương.

Chính xác! Thiên Ngoại Tiên bị Thiên Đế các tập kích, Trấn Thiên Vương bị thương.

Thực lực của Đế Lâm Thiên có thể nói rất mạnh.

Tồn tại như vậy khiến cho lòng người khó mà bình tĩnh.

Trong lòng Tuyết Thiên Vương cũng hiểu.

Nếu tiếp tục, Đế Lâm Thiên có diệt bốn vị thực lực Thiên Vương thì cửa thông đạo kia phòng thủ hay không có liên quan gì?

Ngược lại không như lần này tìm được cơ hội bắt được bí mật của Thiên Đế các.

Tứ đại Thiên Vương... Không, là ngũ đại Thiên Vương tụ tập, Đế Lâm Thiên cho dù mạnh hơn nữa, chỉ sợ cũng không phải đối thủ.

… Đại lục Vạn Thiên, gió nổi mây vần.

Thanh Ninh các bị thương.

Thiên Ngoại Tiên bị đánh úp.

Ngự Hư tông bị tiêu diệt.

Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia cũng bị Vạn Thiên các tiếp nhận.

Nhất thời cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm gió thổi báo giông tố sắp đến.

Những Vương Giả lâu không xuất thế kia cũng dần dần cho thấy tung tích.

Điều này càng khiến thế nhân cảm thấy kinh khủng.

Vương Giả tồn tại giống như thần chỉ, vừa xuất hiện, quả thực khiến cho người ta cảm thấy trong lòng khó mà tiếp nhận.

Thế nhân cho rằng đại lục Vạn Thiên cũng chỉ có trăm Vương Giả.

Nhưng trước mắt các nơi đều truyền ra dấu vết và tin tức Vương Giả xuất hiện, há chỉ là trăm người?

Mảng trời đất cổ xưa này nội tình trăm vạn năm, địa thế mênh mông, rốt cuộc có bao nhiêu tồn tại ẩn núp mà khiêm tốn, ai có thể biết?

Mà theo thời gian đưa đẩy, ba tháng sau, tin tức đầu tiên náo động thế nhân truyền khắp đại lục Vạn Thiên.

Thanh Ninh các! Thiên Ngoại Tiên! Thính Tuyết Sơn trang! Huyền Thiên cung! Đạo quán Thái Cực! Ngũ đại siêu cấp bá chủ liên thủ thăm dò Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn.

Hai cấm địa lớn ở lân cận, thực tế cũng không có khác biệt rõ ràng.

Nhưng còn về vì sao lại được gọi là hai cấm địa lớn, lịch sử quá lâu nên đã không thể tìm hiểu.

Mà hai cấm địa lớn đừng vững ở phía đông đại lục Đông Thiên kia lại mang cho vô số người ảo tưởng.

Là cấm địa, tuyệt địa, chưa chắc không thể tìm được đường sống trong cõi chết.

Thế nhân xưng Vương nào có ai không muốn đột phá những ràng buộc, phi thăng thành Thánh?

Vương Giả với phàm tục mà nói giống như thần linh vậy! Nhưng Thánh Nhân với Vương Giả sao không phải thần chỉ! Trong lúc này khiến cho vô số người cơn sóng trong lòng dâng trào, khiến vô số người sinh lòng say mê.

Thứ Vương Giả truy tìm là con đường Thánh Nhân.

Thứ phàm tục truy tìm thì là đạo Vương Giả! Nhất thời toàn bộ đại lục Vạn Thiên đều sục sôi.

Chỉ là so sánh với sục sôi của ngoại giới, bên trong Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn lại giống như ngày thường.

Có thể nói giống như những năm trước.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, trong khe núi yên tĩnh bình thản.

Tiếng nổ kinh thiên thường xuyên bộc phát ra, rất nhiều huyền thú tồn tại ở đây cũng đã sớm thành thói quen.

Yêu Tháp Sơn! Nằm ở phía đông nhất đại lục Đông Thiên, chạy dài vô tận.

Phía đông nhất đại lục Đông Thiên, Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn một bắc một nam tương ứng lẫn nhau.

Lúc này bên trong vùng đất hẻm núi Yêu Tháp Sơn, hai thân ảnh nằm trên đất, không có chút tiếng động.

Dần dần người thanh niên dưới đất ngón tay cử động, hai mắt chậm rãi mở ra.

Một trận gió nhẹ thổi qua, từng tia rùng mình vào cơ thể, khiến người thanh niên tỉnh táo vài phần.

Chỉ là cảm giác được áp chế mềm mại trên cơ thể, chân mày người thanh niên cau lại.

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gò má thiếu nữ đơn thuần mà bình tĩnh.

Thiếu nữ nhắm hai mắt, hơi thở bình tĩnh, phập phồng hứng thú.

Khuôn mặt thiếu nữ mang theo biểu cảm mấy phần ngủ say, đôi mắt nhắm lại, lông mi mang theo hơi nước.

Miệng anh đào nhỏ nhắn, khuôn mặt sáng như ngọc sứ, không nhiễm một hạt bụi.

Thiếu nữ bề ngoài mười sáu mười bảy tuổi, nhưng đã bắt đầu trưởng thành, có lẽ sẽ là một cô gái khuynh thành khiến người khác kinh diễm.

Chỉ là lúc này thiếu nữ đè lên người thanh niên ngủ say sưa.

“Ngủ say thật…”, Tần Ninh khẽ mở miệng cười một tiếng.

Hai cánh tay nâng lên, đầu gối lên hai cánh tay nhìn lên thiên không.

“Đây là đâu…”

“Thiên Đế các đưa ta đến đây để làm gì?”, lúc này Tần Ninh lẩm bẩm nói.

“Hả?”

Một tiếng líu lo vang lên.

Thiếu nữ nằm trên người ngồi dậy, cô bé dụi mắt.

“Ninh ca ca?”

Thiếu nữ nhìn về phía Tần Ninh ngẩn người, một khắc sau hai tay sờ liên gò má Tần Ninh.

“Huynh sao không? Tốt quá rồi!”

Cho tới lúc này thiếu nữ mới tỉnh lại.

“Tiểu Phi, muội thật nặng!”

Tần Ninh cười một tiếng, hắn cũng ngồi dậy.

“Ta không có!”

Lăng Tiểu Phi miệng cười một tiếng, nhìn về phía Tần Ninh, cô bé nhào tới, hai tay ôm chặt cổ Tần Ninh.

“Ninh ca ca, ta nhớ huynh quá!”

Lăng Tiểu Phi không nhịn được nói.

Từ bé chính là tiểu nha đầu cô đơn bị người khác bắt nạt, không biết cha mẹ, không biết người thân.

Tần Ninh chính là người thân đầu tiên của cô bé, bảo vệ cô bé giống như đại ca ca.

Chỉ là sau đó đến Cửu U đại lục bị người của Ngự Hư tông mang đi.

Cả ngày bị hành hạ, trong lòng cô bé suy nghĩ chỉ có Tần Ninh.

Chỉ có khoảng thời gian đó khiến cô bé ấn tượng sâu sắc, không cách nào dứt bỏ.
Chương 1443: Ta tên U Tiêu Tiêu

Lần lượt đối mặt hành hạ của Ngự Hư tông, là Tần Ninh chống đỡ cô bé sống sót.

Mặc dù hai người ở chung thời gian ngắn ngủi, nhưng ấn tượng để lại sâu sắc lâu dài.

“Không sao!”

Tần Ninh xoa xoa đầu Lăng Tiểu Phi, cười nói: “Sau này sẽ không có chuyện gì, ta bảo vệ muội”.

“Ừ!”

Lăng Tiểu Phi rất thỏa mãn.

Cảm nhận được cơ thể mềm mại trước người, Tần Ninh âm thầm cười khổ.

Tiểu nha đầu thành đại nha đầu rồi!

“Ninh ca ca, ta không phải tên Lăng Tiểu Phi!”, Lăng Tiểu Phi lúc này buông hai cánh tay ra, nhìn về phía Tần Ninh không nhịn được cười hì hì nói: “Ta biết ta tên gì rồi, ta tên U Tiêu Tiêu!”

“U Tiêu Tiêu?”

Tần Ninh vắt hết óc lục soát trí nhớ của mình, không có ấn tượng gì đối với cái tên này.

“Cửu U Chu Tước nhất tộc ta cũng xem như là quen thuộc, cái tên U Tiêu Tiêu này thật đúng là chưa từng nghe qua”.

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Xem ra không phải muội chưa từng xuất thế, có lẽ cũng đã xuất hiện mấy vạn năm gần đây”.

“Ninh ca ca, huynh rất hiểu Cửu U Chu Tước bọn ta?”

“Ừ!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Cửu U Chu Tước nhất tộc chính là một dòng tộc thần thú khá mạnh ở Thương Mang Vân Giới, tích lũy mấy trăm vạn năm đã hồi phục mạnh mẽ của thời kỳ trên kỷ nguyên”.

U Tiêu Tiêu gật đầu cái hiểu cái không.

Thương Mang Vân Giới.

Trên một kỷ nguyên?

Nghe có chút mơ hồ.

Tần Ninh xoa xoa đầu Lăng Tiểu Phi đầu, cười nói: “Sau này muội sẽ hiểu, bây giờ không hiểu không sao!”

Lăng Tiểu Phi cười gật đầu một cái.

“Muội nói tên là U Tiêu Tiêu, là ý gì?”

Lăng Tiểu Phi nghe đến lời này, vội vàng nói: “Những người xấu kia bắt ta lại, dùng xích sắt khóa ta, ngày ngày để ta tu luyện, cho ta ăn thiên tài địa bảo”.

“Ta trở nên càng mạnh, cũng trưởng thành”.

“Nhưng người xấu kia có lúc cảm thấy ta tiến bộ quá chậm thì sẽ dùng chút hình phạt hành hạ ta, có lúc không nhịn được trong đầu đột nhiên sẽ xuất hiện một vài hình ảnh”.

“Ta nhìn qua một bức tranh, có một đôi trai gái ném ta vào đại lục Vạn Thiên, hơn nữa gọi ta là Tiêu Tiêu, hình như là cha mẹ ta”.

Lăng Tiểu Phi nói đến đây không nhịn được nói: “Ninh ca ca, có phải vì cha mẹ ghét ta mới vứt ta lại không?”

“Không phải!”

Tần Ninh nhất thời quát lên.

“Hả?”

“Cha mẹ muội nhất định là có nguy hiểm gì nên bất đắc dĩ bỏ lại muội”.

Tần Ninh nhéo gò má Lăng Tiểu Phi, cười nói: “Muội tên U Tiêu Tiêu, sau này dùng tên này đi, nói không chừng tương lai gặp cha mẹ muội có thể một nhà đoàn viên!”

“Ừ!”

Cặp mắt Lăng Tiểu Phi sáng lên.

“Vậy sau này Ninh ca ca và ta cũng là người một nhà sao?”

“Ách…”, nhìn thấy Lăng Tiểu Phi mắt to chớp chớp, Tần Ninh cười nói: “Đúng!”

“Tốt quá rồi!”

“Sau này ta tên U Tiêu Tiêu!”

“Ninh ca ca, sau này huynh cũng sẽ không rời xa muội đúng không?”

“Đúng!”

U Tiêu Tiêu giờ phút này hưng phấn không thôi.

Mặc dù nói U Tiêu Tiêu phong thái thiếu nữ, nhưng nói cho cùng tiếp xúc với người ta cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm.

Tâm tính vẫn chỉ giống như trẻ con.

Nghĩ tới đây, Tần Ninh cũng đau lòng.

Nhưng bây giờ cũng đã tốt.

Thời gian còn nhiều.

U Tiêu Tiêu có thể từng bước một trưởng thành.

“Ninh ca ca, bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

U Tiêu Tiêu không nhịn được nói.

Tần Ninh lúc này đứng dậy, linh thức tản ra.

Chỉ là đột nhiên ánh mắt Tần Ninh biến đổi.

“Sao vậy Ninh ca ca?”

U Tiêu Tiêu không nhịn được nói.

“Xem ra chúng ta đã đi tới bên trong một trong ngũ đại cấm địa!”

“Hả?”

U Tiêu Tiêu sửng sốt.

Tần Ninh từ từ nói: “Biển linh thức của ta lan truyền linh thức chịu chèn ép cực lớn”.

“Chỉ có bên trong cấm địa mới có lực áp chế này”.

Vương Giả thân ở bên trong cấm địa sẽ khiến cho bản thân chịu chèn ép cực lớn.

Cảnh giới Thiên Nhân cũng có biển linh thức, nhưng linh thức lan truyền cũng không thể ngưng tụ thành biển.

Mà Vương Giả linh thức hội tụ thành biển.

Biển linh thức chịu áp chế quy tắc cấm địa thiên địa, vì vậy Vương Giả ở bên trong cấm địa chỗ mạnh mẽ lớn nhất là uy của biển linh thức.

Bên trong cấm địa ngược lại không thể tri triển.

Thiên Nhân vẫn chưa ngưng tụ biển linh thức, ở bên trong cấm địa linh thức không bị hạn chế, ngược lại thì thực lực mạnh hơn.

Đây cũng là vì sao Vương Giả không vào ngũ đại cấm địa.

Một khi tiến vào bên trong cấm địa, linh thức chịu áp chế cực lớn, cho dù thân xác quá mạnh nhưng vẫn có thể sẽ bại dưới tay Thiên Nhân.

Có lẽ sẽ chết.

Đối với Thiên Nhân mà nói, nguy hiểm bên trong cấm địa không phải Vương Giả, là… huyền thú! Huyền thú cấp tám huyền thú cấp chín hùng mạnh. Huyền thú cấp tám thực lực Thiên Nhân.

Huyền thú cấp chín cũng được gọi là Thú Vương, cũng là cảnh giới Vương Giả.

Loại cấp bậc huyền thú này bản thân cũng có thể tu hành.

Người muốn phi thăng thành Thánh!

Thú cũng muốn! Cấm địa có thể nói là tụ tập toàn bộ đám huyền thú và Thú Vương mạnh nhất, hung ác ngang ngược của toàn bộ đại lục Vạn Thiên.

“Cấm địa?”

U Tiêu Tiêu nhìn bốn phía, cảm giác thân thể lạnh lẽo.

Thật là đáng sợ!

“Cẩn thận một chút!”, Tần Ninh mở miệng nói: “Bây giờ ta không thể phát huy ra thực lực Vương Giả, nếu gặp phải Thú Vương thì có thể rất nguy hiểm”.

“Ừ!”

“Nhưng không cần quá lo lắng, cấm địa này đối với người thường là tử địa, đối với ta lại không phải, chờ ta tìm một vài đồ, nơi đây hạn chế biển linh thức với ta thì cũng sẽ giảm trừ”.

“Đến lúc đó thì không cần phải sợ!”

“Ừ!”

U Tiêu Tiêu không ngừng gật đầu.

Hai thân ảnh lúc này đứng dậy, dựa sát vào nhau đi tới trước.

Cấm địa! Ở chỗ nào?

Bên trong ngũ đại cấm địa, nơi đây chắc chắn không phải biển Thiên Ngoại và Tuyết Vực Băng Nguyên.

Tuyệt Mệnh Linh cốc?

Không giống! Bên trong Tuyệt Mệnh Linh cốc cây cối phần lớn mang theo độc tố.

Nơi đây hiển nhiên không phải.

Ngoại trừ ba nơi này thì còn Tháp Yêu Sơn và Huyền Thiên Sơn! Hai cấm địa lớn này ngược lại phù hợp với cảnh tượng nhìn thấy giờ.

“Thiên Đế các đưa ta đến bên trong cấm địa, chẳng lẽ chính là muốn lấy áp chế trong cấm địa giết ta?”

“Hay là vì cái khác?”

Tần Ninh nhất thời cũng không rõ.

Hai người đi dọc theo khe núi, ngoài ngàn mét chính là một ngọn núi cao.

Bốn phía từng ngọn núi cao hết sức nguy nga.

“Ninh ca ca, thật kỳ quái!”

U Tiêu Tiêu không nhịn được nói.

“Sao vậy?”

“Huynh không phát hiện sao?”

U Tiêu Tiêu không nhịn được nói: “Nơi chúng ta ở bây giờ mấy cây cối này so với những loại kia thì nhỏ hơn nhiều”.

Lời U Tiêu Tiêu vừa dứt.

Tần Ninh nhìn về phía ngoài ngàn mét.

Bốn phía phương hướng ngoài ngàn mét, từng thân cây cao chừng trăm mét, nhánh cây tung hoành kia từng đoạn từng đoạn thoạt nhìn đều vô cùng cứng cáp, lần lượt giao nhau giữa không trung.

Nhưng hai người là trung tâm, cây cối trong bốn phía ngàn mét lại cao năm ba mét.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.

Người quỳ xuống, nhìn dưới mặt đất.

Hai tay Tần Ninh không ngừng đào đất.

Nhìn thấy cảnh này, U Tiêu Tiêu sửng sốt.

Ninh ca ca đang làm gì vậy?

Cùng với Tần Ninh không ngừng đào, đến độ sâu chừng bàn tay, đột nhiên Tần Ninh dừng tay lại.

Mặt đất truyền đến tiếng kim loại leng keng.

U Tiêu Tiêu trợn to hai mắt, không nhịn được nói: “Lại là kim loại trên mặt đất?”

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lắc đầu nói: “Không phải kim loại trên mặt đất, mà là…”

Tần Ninh một câu còn chưa có nói xong, trên đất vang lên tiếng đùng đoàng.
Chương 1444: Ngũ đại Thú Vương

Theo tiếng nổ kia truyền đến.

Thân ảnh hai người lay động.

Bốn phía dãy núi lúc này sụp đổ.

Không! Chính xác mà nói cũng không phải là bốn phía dãy núi sụp đổ.

Mà đất chỗ hai người ở đang bay lên.

U Tiêu Tiêu vội vàng túm chặt Tần Ninh, sợ bị tách ra.

Ầm… ầm… đất lúc này bay lên.

Dư âm từng trận từng trận truyền đến.

Lúc này hai thân ảnh dựa không giương cao mấy trăm mét.

Bốn phía cây cối lúc này đều thấp xuống.

Từng đường ánh sáng ngưng tụ, Tần Ninh nhìn bốn phía, hắn giậm chân.

Đất đai dưới chân văng tung tóe.

“Thú Vương, Huyền Quy Phục Địa!”

Tần Ninh từ từ nói.

Thú Vương! Đó không phải là thực lực cảnh giới Vương Giả sao?

U Tiêu Tiêu sửng sốt.

“Đừng gấp!”

Lúc này Tần Ninh mở miệng: “Thu liễm linh thức, tên nhãi này vừa mới tỉnh lại, chưa phát giác ra tồn tại của chúng ta”.

Ầm ầm ầm… Cùng với huyền thú phục địa từng bước một đi ra, toàn bộ đại lục lúc này đều rung chuyển.

Bốn phía không có một con huyền thú tồn tại.

Giống với loại huyền thú Cửu Giới mạnh mẽ tự thành Vương, địa bàn chí ít là trên trăm dặm, những huyền thú khác không dám tiến vào trong lãnh địa của Thú Vương.

Huyền Quy to lớn từng bước đi ra, tốc độ cực chậm.

Những cũng chỉ mấy cái thoáng chốc đã đi ra ngoài ngàn thước… Hai người Tần Ninh và U Tiêu Tiêu ở trên thân Huyền Quy.

Dần dần, bước chân Huyền Quy hình như chậm lại.

Đi đến trước một mảng đất đá.

Bước chân Huyền Quy dừng lại, nhìn đất đá.

Một mảng địa vực bao phủ toàn bộ là đá, rất bất quy tắc.

Hơn nữa trung tâm đất đá, một ngọn núi cao cắm thẳng lên trời, hết sức kinh người.

Huyền Quy vào thời khắc này dừng lại, không nói một lời, thậm chí nheo cặp mắt lại, truyền đến tiếng hô hấp ổn định.

Tần Ninh nhìn về phía ngọn núi cao trung tâm đất đá kia, ánh mắt hơi lóe lên.

“Ninh ca ca, đây là cái gì?”

U Tiêu Tiêu giờ phút này không dám thở mạnh, thấp giọng nói.

“Đợi nhìn xem”.

Tần Ninh thấp giọng nói.

Huyền Quy Phục Địa trên đất gần như coi hai người bọn họ thành con kiến hôi.

Nhưng quả thật cũng đúng.

Khí tức hai người lúc này nội liễm, cơ thể… dài mấy trăm trượng, nó giương cao đầu, đối với Huyền Quy Phục Địa cao mấy trăm mét mà nói bọn họ không tính là gì.

Không bao lâu bốn phía núi rừng khôi phục lại yên tĩnh.

Từng tia khí tức nóng bỏng từ từ bay lên.

Cách đó không xa, tiếng gió bi thương thảm khốc.

Tiếng nổ lúc này vang lên.

Núi rừng sụp đổ, con đường nứt ra.

Một thân ảnh khổng lồ hiện giờ bước ra, chầm chậm đến.

Đó là một con hổ, một con mãnh hổ cao chừng năm trăm trượng, thân thể khôi ngô, toàn thân bộ lông màu đen.

“Hổ Vương Hắc Yên!”

Tần Ninh lẩm bẩm nói.

Thú vị, ngày càng thú vị.

Hổ Vương Hắc Yên! Huyền thú cấp chín! Hổ Vương! Huyền Quy Phục Địa lúc này chờ đợi, chẳng lẽ là chờ đợi nó?

Chỉ là giữa lúc Tần Ninh đang suy đoán, Hổ Vương kia bò lổm ngổm trên đất, ưu nhã liếm móng trước của mình.

Ầm! Ầm ầm! Ầm ầm ầm! Đất đai rung chuyển, bên kia bụi mù cuồn cuộn.

Một bước chân lớn ầm ầm xuất hiện.

Đó là một đầu tê giác.

Sừng tê giác kim quang hết sức chói mắt.

“Huyền Tê Kim Giác!”

Tần Ninh lại nói nhỏ.

Ba con huyền thú đều là bá chủ trong huyền thú cấp chín, thực lực mạnh mẽ, có sở trường riêng.

Ba con thân là tồn tại cấp bậc Thú Vương, đều có địa bàn riêng, mỗi con phân chia một loại, giữa ba con không thể nào chạm mặt.

Trừ phi là một bên xâm phạm địa bàn bên kia.

Nhưng lúc này ba bên đều hội tụ cùng nhau.

Huyền Quy Phục Địa! Hổ Vương Hắc Yên! Huyền Tê Kim Giác! Ba cái đầu lớn hiện giờ cách nhau ngàn thước, ánh mắt đêu tập trung trên đỉnh núi kia, không ai mở miệng.

Đến cấp bậc Thú Vương này, mở miệng nói chuyện lại rất đơn giản.

Chỉ là không bao lâu.

Một trận gió lướt điện chớp.

Bầu trời cuồng phong rống giận.

Một con chim ưng khổng lồ lúc này dần dần hạ xuống.

Con chim ưng khổng lồ mở hai cánh ước chừng rộng ngàn thước, cặp móng kia chỉ vừa nhìn liền cảm thấy hết sức sắc bén.

Hai cánh con chim ưng khổng lồ dần dần thu lại, dáng người hạ xuống.

Cho dù hai cánh hợp lại, yên ổn ngồi ở đó cũng cao trăm trượng.

Lúc này quả thực có chút kinh người.

“Kim Vũ Ưng!”

“Lại một vị Thú Vương”.

Tần Ninh thấp giọng nói.

Một bên, U Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy kinh khủng không dứt.

Bốn con Thú Vương.

Những con Thú Vương này rất rõ ràng không phải sống ở đây.

Nhưng bây giờ đều tụ tập đến đây, chúng nó muốn làm gì?

Chỉ là suy nghĩ trong lòng U Tiêu Tiêu vừa dứt.

Mặt đất đột nhiên nứt ra.

Một cái đầu này lúc lộ ra.

Đầu kia mang theo ánh sáng kim hoàng, từng mảng vảy vô cùng lóng lánh.

“Đây là…”

“Kim Lân Xuyên Sơn giáp!”

“Lại một vị cấp bậc Thú Vương”.

Năm con huyền thú cấp bậc Thú Vương lúc này tụ tập.

Năm thân ảnh giống như có ăn ý với nhau.

“Đại lão hổ, bắt đầu đi!”

Kim Lân Xuyên Sơn giáp kia lúc này mở miệng nói.

“Ta không phải đại lão hổ, ta là Hổ Vương Hắc Yên cao quý!

Con hổ màu đen mở miệng, âm thanh vang vọng.

“Tiểu Xuyên Sơn, ngươi nói bậy nữa, ta gặm ngươi!”

Nghe thấy lời này, Kim Lân Xuyên Sơn giáp lúc này cười hắc hắc: “Vậy thì cũng được ngươi cắn đến cử động!”

“Không biết cặp móng của ta có thể nắm phá Xuyên Sơn giáp của Kim Lân ngươi không?”

Kim Vũ Ưng lúc này lại cười nói.

Hơn nữa là giọng nữ.

“Kim Vũ Điêu, ngươi có thể thử một chút, túm lấy ta!”

Huyền Quy Phục Địa dưới chân Tần Ninh và U Tiêu Tiêu mở miệng nói.

Kim Vũ Ưng hừ một tiếng: “Bổn Vương là Kim Vũ Ưng, không phải Kim Vũ Điêu, lão ô quy ngươi nói bậy nữa thì lột da ngươi!”

“Kim Vũ Ưng và Kim Vũ Điêu không có gì khác nhau mà, ưng và điêu đều không phải thứ gì tốt”.

Huyền Quy Phục Địa cười ha ha nói.

“Ngươi...”

“Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa!”, Huyền Tê Kim Giác miệng phun tiếng người nói: “Bắt đầu đi, cơ hội khó có được, mọi người cũng tự tranh thủ đi!”

“Bổn tọa cũng không muốn cơ hội tốt bị các ngươi lãng phí!”

Ngũ đại Thú Vương lúc này ánh mắt đều nhìn về phía ngọn núi cao nằm ở trung tâm kia.

Ngọn núi cao nối thẳng lên trời.

Đỉnh núi cao mây mù lượn quanh, năm con Thú Vương rõ ràng không nhìn thấy thứ gì, nhưng lúc này vẫn gần như nhìn thấy gì đó.

Hổ Vương Hắc Yên giờ phút này miệng phun tiếng người nói: “Nếu đến đông đủ rồi thì bắt đầu đi!”

“Vẫn quy tắc cũ, mọi người không ai quấy nhiễu ai!”

“Được!”

“Đương nhiên!”

Lúc này, mấy con Thú Vương đều mở miệng.

“Chậm lại!”

Chỉ là chính lúc này Huyền Quy Phục Địa đột nhiên lên tiếng.

“Lão phục đầu, ngươi lại muốn làm gì?”

Mấy con thú không nhịn được nói.

“Ha ha không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nói cho mấy người bạn nhỏ trên người ta có nên xuống không!”

Huyền Quy Phục Địa cười ha ha nói: “Cho dù là thu liễm khí tức, những lão phục đầu ta đã sống mấy vạn năm nay, điểm này vẫn có thể cảm nhận được”.

Lời này vừa nói ra, mấy con thú trợn tròn mắt.

Có người trà trộn vào?

Lúc này Tần Ninh và U Tiêu Tiêu cũng biết bị phát hiện!
Chương 1445: Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên

“Chào chư vị!”

Tần Ninh thoải mái đi đến phía trước mai Huyền Quy Phục Địa, hắn nhìn về phía mấy con Thú Vương.

U Tiêu Tiêu cũng dính sát Tần Ninh.

Lúc này năm con Thú Vương lớn Huyền Quy Phục Địa, Huyền Tê Kim Giác, Hổ Vương Hắc Yên, Kim Vũ Ưng, Kim Lân Xuyên Sơn giáp đều nhìn về phía hai người.

U Tiêu Tiêu nhìn về phía năm thân ảnh khổng lồ, thân thể khẽ run một cái.

Năm con vật khổng lồ này cho người ta cảm giác áp chế khí tức quá mạnh mẽ.

“Hai tên nhãi ở trên đầu lão tử có thoải mái không?”

Huyền Quy Phục Địa lúc này cười ha hả nói.

“Đây là ngươi nói sai rồi”.

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Chúng ta lưu lạc ở chỗ này, là ngươi đi ra từ dưới đất…”

“Tự tiện tiến vào khu vực của một Thú Vương, tộc người các ngươi chắc biết kết quả là gì rồi chứ?”

“Kết quả gì?”

U Tiêu Tiêu đơn thuần liền bật thốt lên: “Chỗ lớn như vậy một mình ngươi ở không cô độc sao?”

“...”, mấy con cự thú đều ngơ ngác.

Kim Vũ Ưng kia không nhịn được nói: “Phục lão đầu, ngươi biết có hai con người đi theo còn không giải quyết, mang tới nơi này có ý gì?”

Nghe thấy lời này, Huyền Quy Phục Địa cười ha ha nói: “Cảm thấy thú vị mà thôi, thật to gan, hơn nữa Vương Giả tộc người tuổi còn quá trẻ, không bình thường mà!”

Nghe đến lời này, Tần Ninh cười một tiếng: “Đúng là không bình thường, có điều cũng không bình thường bằng năm tên các ngươi”.

“Trong Yêu Tháp Sơn này, bớt nói Thú Vương trên trăm, thậm chí nhiều hơn, năm tên các ngươi bá chiếm Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên, ngược lại cũng đủ to gan!”

Lời Tần Ninh vừa nói ra, năm con cự thú khí tức xuất hiện thay đổi.

“Sao vậy? Vẫn muốn giết người diệt khẩu?”

Tần Ninh cười nói: “Trong Yêu Tháp Sơn, Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên là một trong tam đại kỳ địa”.

“Huyền Quy Phục Địa, Huyền Tê Kim Giác, Hổ Vương Hắc Yên, Kim Vũ Ưng, Kim Lân Xuyên Sơn giáp”.

“Thú Vương? Các ngươi cũng không đủ tư cách trở thành Thú Vương, nếu không phải đất thiên bảo thì năm tên các ngươi sao có thể đạt được mức độ cao bây giờ”.

“Chuyện này nếu bị đám huyền thú cấp chín khác biết được, e rằng năm tên các ngươi nhét kẽ răng cho bọn chúng cũng không đủ ấy chứ?”

Lúc này bầu không khí có vẻ hơi ngưng lại.

Huyền Tê Kim Giác trầm giọng nói: “Tiểu tử, uy hiếp bọn ta sao?”

“Loài người ở chỗ này biển linh thức chịu hạn chế, thực lực Vương Giả ngươi có thể phát huy bao nhiêu?”

“Uy hiếp chúng ta, ngươi cũng không đủ tư cách”.

Tần Ninh liếc Huyền Tê Kim Giác kia, hắn giễu cợt nói: “Vậy ngươi ra tay thử xem, đảm bảo năm người các ngươi đời này cũng đừng nghĩ trải qua lột xác, thành tựu Thánh Thú!”

Lời này vừa nói ra, mấy con Thú Vương tại đây ánh mắt đều thay đổi.

Kim Vũ Điêu lạnh lùng nói: “Nói bậy nói bạ, bổn tọa đã chạm đến đến điểm linh thức lột xác hồn hải”.

“Ngươi cứ việc nói liều!”

Tần Ninh cười nhạt nói: “Biển linh thức gần mười vạn mét, hồn hải? Ngươi đang nằm mơ!”

“Biển linh thức không đạt đến trăm vạn mét, chứ nghĩ gì đến hồn hải!”

“Ngươi tưởng rằng thánh hồn thánh phách là cái gì? Khổ tu thì sẽ ngưng tụ ra sao?”

Lúc này năm con Thú Vương, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Ninh.

Giống như bất cứ lúc nào năm con Thú Vương sẽ nhào lên xé nát Tần Ninh.

“Nhìn ta như vậy làm gì?”

Tần Ninh lại nói: “Giết chết thì không thú vị”.

“Chung tay hợp tác với các ngươi, có hứng thú không?”

Kim Lân Xuyên Sơn giáp cười nhạo một tiếng.

“Hợp tác? Ngươi có tư cách gì hợp tác với chúng ta?”

Tần Ninh cũng không ngại, từ từ nói: “Nếu cả đời các ngươi can tâm kẹt ở cảnh giới này, vậy coi như ta chưa nói gì, nếu không có, ta cảm thấy vẫn có thể hợp tác một chút”.

“Ta dẫn các ngươi đến núi Cửu Trùng của Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên, các ngươi phụ trách giúp bọn ta ngăn cản yêu khí tập kích, dẫn bọn ta đi lên!”

“Ta đoán không lầm với bản lĩnh của các ngươi, chống đỡ gắt gao đến tầng năm tầng sáu chứ? Cao hơn nữa các ngươi cũng không lên nổi!”

Lời này vừa nói ra, mấy con Thú Vương đều sửng sốt.

Làm sao Tần Ninh biết?

Chuyện này là bí mật của năm người bọn họ.

Tần Ninh biết từ đâu?

“Đừng ngây ra nữa, nơi này nói thật ta quen thuộc hơn các ngươi!”

Tần Ninh cười nói: “Muốn hợp tác hay không thì xem bản thân các ngươi”.

Lúc này ngũ đại Thú Vương đều ngây ngô.

Hợp tác?

Cần thiết không?

“Tên nhãi Vương Giả nhị phẩm và Vương Giả nhất phẩm mà thôi, còn có thể sợ các ngươi sao?

Kim Lân Xuyên Sơn giáp hừ nói: “Lão phục đầu, dẫn bọn họ theo, nếu có gây rối trực tiếp làm thịt”.

Huyền Tê Kim Giác và Hổ Vương Hắc Yên lúc này cũng gật đầu.

Kim Vũ điêu lại không nói nhiều.

Huyền Quy Phục Địa cười ha hả nói: “Tiểu tử, hy vọng ngươi không phải nói bậy nói bạ, nếu không Hổ Vương Hắc Yên có trăm ngàn cách để ngươi chết cũng không biết chết thế nào”.

Tên của Hổ Vương Hắc Yên đến từ năng lực đặc biệt của bản thân.

Toàn thân tóc đen có thể giải phóng ra từng đường sương khói.

Mà những sương khói kia có lực sát thương và tính mê muội cực kỳ mạnh.

Bốn vị Thú Vương khác đối với điều này đều rất kiêng kỵ.

Tần Ninh không có nói nhảm nữa.

Ngũ đại Thú Vương lúc này ánh mắt đều nhìn về phía núi lớn kia.

Trên đỉnh núi ngàn thước, giữa mây mù bao phủ nhìn không rõ ràng.

Soạt soạt soạt… Trong nháy mắt, năm thân ảnh lướt lên trên không.

Tiếng gió gào thét.

Chớp mắt năm thân ảnh đến trên ngàn mét.

Giọng Huyền Quy Phục Địa lẩm bẩm nói: “Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên thật ra thì chính xác mà nói là núi Yêu Tháp Cửu Trùng”.

“Một ngàn mét là một tầng, du ngoạn đến núi này có thể được ẩn huệ thiên đạo, đối với tu hành của bọn ta ích lợi cực lớn”.

“Chỉ là gần vạn năm qua, năm phe bọn ta chỉ có thể lên đến tầng thứ sáu, cũng không có cách nào đặt chân đến tầng thứ bảy, sáu ngàn mét là cực hạn”.

“Tiểu tử, nếu như ngươi thật sự có cách đưa chúng ta đi tới tầng thứ bảy, coi như bọn ta đều nợ ngươi một ân tình lớn”.

Nghe đến lời này, Tần Ninh cười một tiếng.

“Đừng một câu một tiểu tử, ngươi cùng lắm cũng chỉ bảy tám vạn tuổi thôi”.

“Hơn nữa ta nói có thể thì có thể, rảnh đâu mà lừa gạt các ngươi làm gì?”

Tần Ninh lười nói nhiều.

Cũng nói hợp tác rồi, còn đến nỗi lo lắng như vậy?

Nghĩ gì vậy?

Lúc này năm con Thú Vương đã đến vị trí hai ngàn mét.

Tần Ninh nhìn về phía U Tiêu Tiêu, dặn dò: “Tiêu tiêu, tiếp theo bắt lấy cơ hội”.

“Nơi đây đối với thú tộc nhất mạch hết sức có lợi, thú tộc và tộc người vẫn có rất nhiều điểm khác nhau”.

“Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên chính một trong tam đại kỳ địa của tháp Yêu Sơn, hiếm khi đụng phải!”

“Ừ!”

U Tiêu Tiêu gật đầu, hỏi: “Ta nên làm cái gì?”

“Đơn giản”.

Tần Ninh cười nói: “Mở rộng linh thức của muội, phòng và khống chế tâm tư của bản thân”.

“Muội là thần thú Cửu U Chu Tước, cao quý hơn nhiều so với huyết mạch bọn chúng, mấy tên này so với muội chỉ là một bầy ăn hại thôi!”

“Trông nom bảo địa, ngay cả cấp bậc Thiên Vương cũng không phá được”.

U Tiêu Tiêu được tán dương liền nhếch môi cười một tiếng.

“Nhớ lấy mở rộng linh thức, ở đây nói không chừng có thể khiến linh thức xuất hiện biến hóa và ngưng luyện rất mạnh mẽ”.

“Ừ!”

Lúc này năm con Thú Vương vượt qua độ cao ngàn mét.

Bốn phía trời đất giống như theo sát bắt đầu biến hóa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK