Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1286: Một người yêu nghiệt hơn một người

Lần này, ngay cả Lý Hạc cũng nhíu mày lại.

Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?

Sao đều đến Linh Thức cốc vậy! Hơn nữa còn tụ tập hết ở đây! Nếu ầm ĩ chuyện gì với Tần Ninh... vậy xem như không ổn! Đám người kia thậm chí còn hung hăng càn quấy hơn hai người Thiên Minh Hạo, Diệp Kình Nguyên.

Chỉ riêng khí thế không hề che giấu kia cũng đã cho người ta cảm giác áp bách cực kì mạnh mẽ.

Lúc này, dù chính Thiên Minh Hạo, Diệp Kình Nguyên nhìn vào cũng cảm thấy khí thế bị chèn ép.

"Linh Thức đàm bên trong Linh Thức cốc là một đặc sắc lớn của Thiên Ngoại Tiên, xem ra người bị hấp dẫn đến không chỉ có chúng ta...", một bóng dáng mặc võ phục màu đen có dáng người cường tráng, đường cong xinh đẹp, mang đến cho người khác cảm giác cực kỳ trương dương.

Giờ phút này, gã cười nói: "Chư vị cũng đến đây vì Linh Thức đàm?"

Huyền Phương Nghiệp! Thiên kiêu đến từ Huyền Thiên cung! Huyền Thiên cung là một trong lục đại bá chủ.

Mà Huyền Phương Nghiệp chính là con cháu dòng chính của Huyền gia Huyền Thiên cung.

Thiên Minh Hạo và Diệp Kình Nguyên đồng thời thu hồi vẻ kiêu ngạo, cung kính chắp tay.

Thiên kiêu! Cũng phân chia đẳng cấp.

Tất cả mọi người là thiên kiêu, không sai, nhưng cũng phải xem ai yêu nghiệt hơn.

Vả lại, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia chẳng thể so được với Huyền Thiên cung.

Huyền Thiên cung có hai vị Vương giả Huyền Thiên Vương và Huyền Tử Uyên tọa trấn.

Một vị Thiên Vương tương đương với lực lượng mạnh mẽ! Bấy giờ, trong lòng ba người Bắc Đẩu Thanh Phong, Tổ Hân Nhi và Truy Thính Họa trái lại dễ chịu hơn không ít.

Vừa rồi hai người Thiên Minh Hạo, Diệp Kình Nguyên mũi không phải mũi, mắt chẳng phải mắt, nói chuyện khách sáo nhưng lại lười không thèm nhìn ba người bọn họ dù một lần.

Hiện giờ, tiểu công tử của Huyền Thiên cung đến còn không phải cung cung kính kính.

Trái lại, Huyền Phương Nghiệp kia hoàn toàn không coi hai người ra gì, chỉ hơi gật đầu.

"Tuyết Kiêu Dung, ngươi chuẩn bị tiến vào tầng thứ mấy?"

Huyền Phương Nghiệp nhìn sang một nữ tử bên người.

Ba chữ Tuyết Kiêu Dung vừa ra.

Hai người Thiên Minh Hạo và Diệp Kình Nguyên cùng biến sắc.

Tuyết Kiêu Dung! Chưa từng gặp nhưng từng nghe qua tên tuổi.

Đại tiểu thư Thính Tuyết sơn trang! Nhân vật đứng đầu trong lớp người trẻ tuổi của Thính Tuyết sơn trang.

Nghe nói có thể chất Đế thể! Thiên phú kinh người, băng tuyết thông minh.

Lúc này, hai người cùng nhìn về phía nữ tử kia.

Nửa người trên là áo màu xanh lam, nửa người dưới mặc váy ngắn, làm lộ ra đôi chân thon dài, duyên dáng yêu kiều.

Như là tiên tử thanh khiết, khiến người ta động lòng.

Nhưng cũng chỉ dám động lòng, không ai dám nhìn nhiều.

Nghe nói tính tình nàng ta lạnh như băng, cực ít khi thích trò chuyện với người khác.

Lại càng chán ghét nam tử.

Nghe Huyền Phương Nghiệp nói, Tuyết Kiêu Dung thản nhiên trả lời: "Khu vực thứ năm!"

Hiển nhiên, hai người biết không ít về Linh Thức đàm.

"Hư Vô Sinh, còn ngươi?"

Huyền Phương Nghiệp lại nhìn sang một thanh niên khác.

Trên thực tế, thanh niên kia đứng trong đám người cũng không dễ thấy.

Thế nhưng, lúc này, nghe Huyền Phương Nghiệp mở miệng, mọi người mới biết.

Hư Vô Sinh! Hậu duệ của Hư Vương Ngự Hư tông! Một thiên tài rất mạnh.

Nghe nói Vô Sinh đao của Hư Vô Sinh vừa ra, tất thấy máu! Giờ phút này, bầu không khí giữa sân càng thêm đè nén.

Hai người Thiên Minh Hạo và Diệp Kình Nguyên càng ngày càng khó có thể tin.

Địa vị của mấy vị này còn cao hơn bọn họ một tầng, sao họ cũng đến! Hư Vô Sinh không nói gì, Huyền Phương Nghiệp cũng không để ý, mỉm cười nhìn về phía một người khác.

Người kia mặc một thân đạo bào, có dáng vẻ tiểu đạo sĩ, vô hại như một đứa trẻ, phối hợp với khuôn mặt sạch sẽ, ngược lại cho người ta không ít thiện cảm.

"Ngôn Đạo Tử, ngươi thì sao?"

Huyền Phương Nghiệp nói lần nữa.

Tiểu đạo sĩ kia cười nói: "Tiểu đạo cũng chỉ đi cùng chư vị tới xem thứ gọi là Linh Thức đàm này, rốt cuộc huyền diệu cỡ nào?"

"Tiểu đạo sĩ giờ đã là cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ, vậy vào khu vực thứ năm đi!"

Huyền Phương Nghiệp nói tiếp: "Ngôn Đạo Tử, người Thái Cực đạo quán các ngươi thật đúng là dối trá!"

"Ta từng nghe lão tổ nói, Cực Thiên Vương dối trá, quán chủ Cực Sinh Bi, Bi Vương của các ngươi cũng rất dối trá, xem ra người truyền nhân như ngươi quả là học được thực học!"

Vừa dứt lời, Ngôn Đạo Tử cười nói: "Huyền Phương Nghiệp, người Thái Cực đạo quán chúng ta chú ý Thái Cực Âm Dương, quá cương không tốt, quá nhu cũng không tốt!"

Lời này vừa dứt, Huyền Phương Nghiệp cười ha ha.

Bốn vị thiên kiêu! Hơn nữa còn là bốn vị thiên kiêu có uy danh hiển hách trong toàn bộ ngàn vạn đại lục đương thời! Bốn người này tương lai sẽ trở thành nhân vật vương giả trụ cột có cấp bậc vô song của ngàn vạn đại lục.

Lúc này, sắc mặt hai người Diệp Kình Nguyên và Thiên Minh Hạo không hề dễ nhìn.

Những người này lại càng khủng bố.

So sánh với nhau càng chứng tỏ bọn hắn vô dụng.

Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia nổi danh muộn hơn lục đại bá chủ, nội tình không đủ.

Tuy rằng có Vương giả tọa trấn nhưng vẫn kém hơn một chút.

Trong các thế lực lục đại bá chủ.

Thiên Ngoại Tiên, Thái Cực đạo quán, Huyền Thiên cung, Thính Tuyết sơn trang có Thiên Vương tọa trấn, Tứ Đại Thiên Vương! Còn Ngự Hư tông, mặc dù Hư Vương không phải là cảnh giới Thiên Vương nhưng nghe nói cũng không còn xa... Về phần vị Vân Vương kia của Thanh Ninh các! Có thể nói là kỳ tài ngút trời.

Năm đó, dưới sự giúp đỡ của Phong Vương, ông ta thành lập Thanh Ninh các, thống nhất Trung Lan.

Sau đó xưng Vương.

Trải qua mấy vạn năm, ai biết được ông ta đã đi đến bước kia chưa! Hơn nữa, sư tôn của ông ta là U Vương! U Hoàng ngày xưa! Cửu U Đại Đế! Nhân vật truyền kỳ có ba danh hào trong một!

Suốt một vạn năm đó, U Vương xưng hùng ngàn vạn đại lục, không ai dám trêu chọc! Tứ Thiên Vương cũng phải kìm nén, chịu đựng.

Nhưng tám vạn năm trước ông ta đột nhiên biến mất.

Thế nhưng, ai có thể cam đoan U Vương đã chết rồi?

Cũng chẳng ai có thể bảo đảm! Lúc này, rất nhiều thiên kiêu tụ tập tại đây.

Nhưng mà Lý Hạc không hề vui.

Nếu là ngày thường, ông ta chắc chắn sẽ lôi kéo đám thiên kiêu Thiên Ngoại Tiên tụ họp tại đây, để đám thiên kiêu tự cho là đúng kia nhìn xem sự mạnh mẽ của những thiên chi kiêu tử thuộc các tông môn khác.

Nhưng bây giờ ông ta không có ý định này.

Tần Ninh ở ngay phía dưới! Nhỡ bọn họ đụng phải nhau.

Làm không tốt rồi nảy sinh tranh chấp, ông ta sẽ khó mà nói với tiên chủ.

Tần Ninh là người đích thân tiên chủ ra lệnh phải phục vụ thật tốt.

Nhưng sau lưng những vị này đều có Vương giả vững gót chân, không một ai dễ trêu chọc! Phải làm thế nào mới ổn?

Giờ phút này, Huyền Phương Nghiệp cười nói: "Nếu chúng ta đã đều muốn đi vào bên trong Linh Thức đàm, vậy thì bắt đầu đi!"

"Ngôn Đạo Tử, Hư Vô Sinh, Tuyết Kiêu Dung, bốn người chúng ta so đấu một trận, thế nào?"

"Tuyết Kiêu Dung, ba người chúng ta là Thiên Nhân ngũ bộ, tuy ngươi là Thiên Nhân tứ bộ nhưng dù sao cũng có Đế thể, đừng có nói là chúng ta bắt nạt ngươi đấy!"

Tuyết Kiêu Dung lạnh nhạt nói: "Hy vọng nếu chốc nữa thua thì ngươi cũng đừng quá xấu hổ!"

Nghe thấy lời này, Huyền Phương Nghiệp bật cười ha hả.

Bịch bịch, nhảy vào trong hàn đàm.

Ba người Ngôn Đạo Tử, Hư Vô Sinh, Tuyết Kiêu Dung không hề chần chừ, từng người một bước vào hàn đàm.

Đến tận lúc này, hai người Thiên Minh Hạo và Diệp Kình Nguyên mới thở phào.

Bốn vị kia cho bọn hắn áp lực khá lớn! Giờ mới xem như thật sự có thể thả lỏng.

"Chúng ta cũng đấu một lần, sao nào?"

"Diệp Kình Nguyên?"

Thiên Minh Hạo mở miệng hỏi.

"Được!"

Hai người đều là cảnh giới Thiên Nhân tam bộ.

Giờ phút này, bọn hắn bịch bịch, cùng rơi vào trong Linh Thức đàm.

Bấy giờ, ba người Bắc Đẩu Thanh Phong, Tổ Hân Nhi, Truy Thính Họa mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.

Mợ nó! Một người còn yêu nghiệt hơn một người! Bốn người đến từ thế lực tứ đại bá chủ kia đã đi thẳng vào trong khu vực thứ năm.

Hai người Diệp Kình Nguyên và Thiên Minh Hạo cũng bước vào khu vực thứ ba.

Trái lại, ba người bọn họ có phần lúng túng.

"Truy Thính Họa!"

"Bắc Đẩu Thanh Phong!"

Một giọng nói vang lên.
Chương 1287: Tôi luyện thần hồn

“Tại hạ tên là Thiên Minh Vũ, đến từ Thiên Bảo lâu, hiện tại đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ!”

Lúc này, Thiên Minh Vũ mới mở miệng giới thiệu.

“Nếu các vị không chê, thì vừa hay mấy người chúng ta có thể thử cùng tiến vào Linh Thức đàm để luận bàn với nhau không?”

Nghe vậy, ba người Bắc Đẩu Thanh Phong, Tổ Hân Nhi, Truy Thính Hoạ đều gật đầu đồng ý.

Thiên Minh Vũ chính là đệ đệ của Thiên Minh Hạo, hắn ta đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ, nếu hắn ta tỷ thí với ba người bọn họ thì bọn họ không thấy có một chút áp lực nào.

Tuy nói tam đại thế lực siêu cấp còn chưa đủ để được đem ra so sánh với Thiên Bảo lâu, nhưng bọn họ không cảm thấy có gì phải sợ bọn hắn.

Dù sao đi nữa, Thiên Minh Vũ cũng không phải là Thiên Minh Hạo.

Lúc này, bốn người cùng nhau tiến vào bên trong khu vực thứ nhất.

Tới lúc này, bề mặt của Linh Thức đàm mới yên ả trở lại.

Lý Tường thấy cảnh tượng như vậy thì khẽ cười rồi nói: “Xem ra, bữa tiệc này của Hàm Vương có cường giả từ khắp nơi trên đại lục Vạn Thiên tụ hội về, thiên kiêu tụ hội ắt hẳn sẽ có trò náo nhiệt để xem đây”.

“Những vị thiên kiêu này, tuy cũng có thực lực khác nhau, nhưng để bọn họ sợ đấu với nhau lại là việc rất hiếm gặp.”

“Lý Hạc trưởng lão, không biết người cho rằng, trong những người đó, ai sẽ là người giành được vị trí thứ nhất?”

Vừa nói xong những lời này, Lý Tường lại đợi thêm một lúc một, nhưng mãi vẫn không thấy Lý Hạc trưởng lão đáp lời.

Lúc này hắn ta mới nhìn về phía Lý Hạc trưởng lão, nhưng bỗng nhiên lại sững sờ.

“Lý Hạc trưởng lão, người…người làm sao vậy?”

Giờ khắc này, khuôn mặt của Lý Hạc đã trắng bệch, vẻ mặt ông ta đầy hoảng sợ giống như là có gì đó đang dọa mình.

“Không…không có việc gì…”, tuy đã chảy mồ hôi đầm đìa nhưng Lý Hạc trưởng lão vẫn liên tục xua tay.

Lý Tường lại càng cảm thấy buồn bực hơn.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?

Lúc này, Lý Tường mới nhìn về vào Ký Lục thạch.

“Ồ?”

Lý Tường chỉ hơi sững sờ một chút rồi nói: “Lại có người lặn tới độ sâu hai nghìn mét nữa rồi?”

Lý Tường kinh ngạc, nói: “Là vị đại nhân nào của Thiên Ngoại Tiên chúng ta vậy, chọn đúng lúc này tới tu luyện sao?”

“Nhưng mà cũng không sao, cái Linh Thức đàm này chia làm tám khu vực, giữa các khu vực không có ảnh hưởng lẫn nhau, đám người trẻ tuổi này cũng sẽ không quấy rầy vì đại nhân kia tu luyện đâu!”

Lý Thường cười ha hả nói vậy.

Chỉ có điều, hắn ta vừa nói xong.

Điểm màu đỏ kia lại tiếp tục dời xuống thêm!

“Ồ?”

Lý Tường lại cảm thấy kinh ngạc thêm lần nữa, bèn nói: “Lý Hạc trưởng lão, lẽ nào người này chính là Hàm Vương ư?”

“Cực hạn của cảnh giới Thiên Nhân là hai nghìn mét, thế nhưng người này đã tới độ sâu ba nghìn mét rồi!”

Nghe thấy vậy, hai chân của Lý Hạc như muốn nhũn ra.

Trời ạ! Tần Ninh muốn tìm đường chết sao! Nếu thật sự lặn xuống sâu hơn hai nghìn mét thì linh thức sẽ bị tàn phá, sau đó sẽ lập tức mất đi ý thức, rồi đánh mất phương hướng, nếu linh thức bị phá huỷ thì sẽ biến thành kẻ ngu si! Lúc trước ông ta không nói ra là vì, ông ta cho rằng Tần Ninh sẽ không có khả năng lặn tới độ sâu hai nghìn mét.

Đó là nơi mà cảnh giới Thiên Nhân thất bộ mới có thể chịu đựng nổi, đó không phải nơi mà Thiên Nhân nhất bộ có thể đặt chân tới được.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Tần Ninh đã tới chỗ đó!

“Lý Tường, người trông coi nơi này, để ta đi tìm tiên chủ!”

Lý Hạc bỏ lại một câu liền biến mất ngay lập tức.

Không hay rồi! Phải mau gọi tiên chủ đại nhân đến.

Bằng không nếu để xảy ra chuyện lớn, thì ông ta không dám đi xuống dưới kia xử lý đâu!

Nếu Thiên Nhân thất bộ xuống dưới độ sâu hai nghìn mét thì linh thức cũng sẽ bị tàn phá rất mạnh.

Nếu như ông ta xuống dưới đó, nếu làm không tốt thì ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được! Và chắc chắn là không thể cứu Tần Ninh được! Lúc này, Lý Tường đứng yên tại chỗ, trợn mắt há mồm.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lẽ nào không phải Hàm Vương đang ở dưới đó sao?

Vậy đó là ai chứ?

Là có người đang chuẩn bị đột phá cảnh giới Thiên Nhân, tiến tới Vương Giả sao?

Chẳng lẽ Thiên Ngoại Tiên lại sắp có thêm một vị Vương Giả nữa chăng?

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lý Hạc trưởng lão thì có vẻ như câu chuyện nó giống như vậy! Thật đáng vui mừng! Khó trách trông dáng vẻ Lý Hạc trưởng lão như là mất hồn mất vía vậy! Lúc này, Lý Tường đứng bên Linh Thức đàm, nghiêm túc chờ đợi.

Ở bên dưới, nơi các vị thiên kiêu tụ hội.

Bốn vị ở Huyền Thiên cung, đạo quán Thái Cực, Ngự Hư tông, Thính Tuyết sơn trang và Thanh Ninh các đều đang ở khu vực thứ năm.

Mà Thiên Minh Hạo của Thiên Bảo lâu và Diệp Kình Nguyên của thương hội Diệp gia đều đang ở tại khu vực thứ ba.

Tiểu thư Tổ Hân Nhi của Thiên Đạo Minh đang ở khu vực thứ hai.

Bắc Đẩu Thanh Phong, Truy Thính Hoạ và Thiên Minh Vũ đang ở khu vực thứ nhất.

Thời gian một nén nhang trôi qua thật nhanh.

Lý Tường quan sát một vài người.

Không có dấu hiệu nào cho thấy là bọn họ sẽ đi ra khỏi Linh Thức đàm cả.

Lý Tường nhịn không được mà gật đầu, trong lòng khen ngợi bọn họ.

Mấy vị thiên kiêu này, tương lai đều sẽ đạt tới cấp bậc cao nhất ở Vạn Thiên đại lục, trở thành các vị Vương Giả, là trụ cột hàng đầu của các Thiên Nhân.

Đúng trong lúc này, Lý Tường nhìn về phía Kỷ Lục thạch của Linh Thức đàm, ánh mắt khẽ thay đổi.

Bên trong khu vực thứ năm! Bốn người Huyền Phương Nghiệp, Ngôn Đạo Tử, Hư Vô Sinh, Tuyết Kiêu Dung đã từ khu vực thứ năm tiến vào khu vực thứ sáu.

Khu vực thứ sáu là khu vực mà Thiên Nhân lục bộ mới có thể tiến vào để tiếp nhận sự rèn luyện Linh thức ở đây.

Bốn người này… vậy mà cứ đi thẳng vào đó! Hơn nữa lại còn là sau khi trụ vững tại khu vực thứ năm suốt thời gian một nén nhang mới tiến vào khu vực thứ sáu.

“Lợi hại quá!”

Bên bờ Linh Thức đàm, mấy vị trưởng lão cất lời ngợi khen không dứt.

Tất cả thiên kiêu của các thế lực lớn đúng là danh bất hư truyền.

Mà cũng trong lúc đó.

Bên dưới Hình Thức đàm.

Ở độ sâu ba nghìn mét.

Tần Ninh dang rộng tứ chi, để cho nước của Linh Thức đàm tuỳ ý cọ rửa thân thể của mình.

Giờ phút này, phạm vi của linh thức đã khuếch tán ra một nghìn mét! Cảnh giới Thiên Nhân nhị bộ! Linh thức khuếch tán một nghìn mét! Linh thức của một vị Thiên Nhân nhất bộ bình thường khuếch tán được một mét! Thiên Nhân nhị bộ khuếch tán được mười mét! Thiên Nhân tam bộ khuếch tán được một trăm mét! Linh thức của Thiên Nhân tứ bộ mới có thể khuếch tán được một nghìn mét! Tần Ninh hiện tại mới chỉ là Thiên Nhân nhị bộ mà linh thức của hắn đã khuếch tán được một nghìn mét rồi.

Vô lý quá rồi! Hơn nữa hắn lại còn có thể ở lại độ sâu ba nghìn mét dưới Hình Thức đàm không phải vì linh thức của Tần Ninh đang tăng trưởng.

Mà là nhờ thần hồn Băng Hoàng! Ý niệm của võ giả khi đạt tới cảnh giới Thiên Nhân sẽ hoá thành linh thức, linh thức làm chủ tư tưởng.

Mà nếu đạt tới cảnh giới Thánh Nhân, võ giả sẽ thức tỉnh được thánh hồn thánh phách! Hồn lực cao hơn một bậc so với linh thức.

Linh thức lại cao hơn một bậc so với ý niệm! Từ lúc thần hồn Băng Hoàng của Tần Ninh thức tỉnh đến nay, nó thật ra rất yếu ớt.

Nhưng mà hồn lực quá lớn mạnh! Mặc dù yếu ớt nhưng nếu chuyển hoá thành ý niệm cũng đủ để nghiền ép Thiên Nhân thất bộ.

Đây chính là lý do vì sao cho dù là Thiên Nhân thất bộ cũng không có khả năng dùng uy lực của linh thức để giết hắn được.

Thậm chí nếu linh thức của Thiên Nhân thất bộ muốn đánh vào linh thức của hắn thì chẳng khác nào đang tự tìm đường chết.

Bây giờ, bản thân hắn đang ở độ sâu ba nghìn mét.

Linh thức đã đột phá thêm hai cảnh giới nữa, khuếch tán được phạm vi một nghìn mét.

Đây cũng là công lao của thần hồn Băng Hoàng.

Linh Thức đàn áp chế, tôi luyện linh thức, Tần Ninh có thể chuyển hoá tác dụng của nó lên thần hồn Băng Hoàng.

Làm vậy không những có thể làm tăng cường độ của Linh Thức.

Mà còn có thể rèn luyện thần hồn Băng Hoàng của bản thân.

Lúc này, hai mắt Tần Ninh hé mở.

Đạt tới cảnh giới Thiên Nhân nhị bộ là vừa đủ, không thể tiếp tục tăng thêm nữa! Nếu không, thân thể sẽ không theo kịp tiến độ, ngược lại sẽ không chịu đựng nổi uy lực của linh thức.

Nhưng mà có thể tiếp tục tôi luyện.

Tôi luyện thần hồn Băng Hoàng thôi! Ngay lúc này, Tần Ninh thật sự quyết tâm tôi luyện thần hồn.

Hư ảnh của thần hồn dần dần được ngưng tụ thành cơ thể thực ở trong đầu hắn.

Một con Băng Hoàng màu đen dang rộng hai cánh, vươn đầu đầy bễ nghễ.

Cao ngạo, lạnh lùng, anh tuấn! Nó tựa như là chủ nhân của chín tầng mây, hàng lâm hậu thế! Chẳng bao lâu nữa thôi! Thần hồn Băng Hoàng! Hồn phách Thần Long! Cả hai sẽ cùng nhau xuất hiện trên thế gian, trấn áp cả vạn vật.

Đến lúc đó, còn ai dám không phục chứ?

Thậm chí có người còn tôn xưng hắn là Long Phượng thiên tử! Lần thức tỉnh này, hắn vẫn cường đại như trước lúc ngủ say, bây giờ thức tỉnh cũng không phải là lần đầu tiên thức tỉnh.

Cho nên việc tôi luyện sẽ không còn cực khổ như trước nữa.

Chỉ có điều, dù sao đi nữa thì Linh Thức đàm cũng chỉ được dùng để rèn luyện linh thức.

Truyền tới trên thần hồn là kiểu chuyển từ yếu sang mạnh! Độ sâu ba nghìn mét là không đủ! Tần Ninh tiếp tục lặn xuống thêm! Bốn nghìn mét! Năm nghìn mét! Cuối cùng, Tần Ninh lặn một mạch xuống độ sâu chín nghìn mét! Nơi sâu nhất của Linh Thức đàm là một vạn mét! Vậy mà Tần Ninh lại lặn thẳng xuống chín nghìn mét.

Cho tới bây giờ, trong đầu Tần Ninh mới cảm nhận được sự xuất hiện của áp lực.
Chương 1288: Độ sâu dưới một vạn mét

Lúc này, Tần Ninh mới thở ra một hơi.

Thần hồn Băng Hoàng bắt đầu khởi động.

Thực thể ban đầu vốn chỉ có trăm trượng.

Nhưng hiện tại, nó đã lên tới hai trăm trượng! Tần Ninh không hề sốt ruột, hắn vẫn tiếp tục kiên nhẫn tôi luyện nó... thời gian dần trôi... Linh Thức đàm chìm trong biển sâu tĩnh lặng.

Các vị thiên kiêu đều đang ở trong khu vực của mình để rèn luyện linh thức.

Vào lúc này, trong Linh Thức cốc.

Một đám người đi đến.

Cầm đầu là một người thanh niên, mặt trắng môi đỏ, trên đầu đội mũ vàng, thoạt nhìn rất phong lưu phóng khoáng.

Lúc này, người thanh niên bình tĩnh đi đến.

Lý Tường vốn đang tập trung tinh thần quan sát Ký Lục thạch.

Thế nhưng, khi hắn ta thấy người thanh niên kia đi đến, bèn nhanh chân chạy ra chào đón, rồi cung kính nói: "Thiếu tiên chủ, sao người lại đến đây?"

Người tới chính là con trai Vũ Vương, tiên chủ hiện tại của Thiên Ngoại Tiên, Tiên Lạc Vũ! Tiên Lạc Vũ chính là thiên kiêu đệ nhất đương thế đại lục Thiên Ngoại! Bây giờ, Tiên Lạc Vũ mặc trường sam, khí chất ngời ngời, đứng bên bờ Linh Thức đàm.

Lý Hạc theo sát bên cạnh Tiên Lạc Vũ.

"Lý Hạc!"

"Lão hủ ở đây!"

"Đã vào trong đó được bao lâu rồi?"

"Đã ba nén hương rồi...", sắc mặt Lý Hạc trắng bệch, ông ta lau mồ hôi nói.

"Đã ba nén hương rồi à...", hai tay Tiên Lạc Vũ đan vào nhau, đưa mắt nhìn vào Linh Thức đàm.

"Hiện tại, phụ thân đãng tiếp đãi người của các thế lực lớn tới thăm hỏi, còn ông nội lại đang bế quan...", ánh mắt Tiên Lạc Vũ khẽ lay động, cậu ta chậm rãi nói: "Nếu hắn đã dám xông vào đó thì chắc đã chuẩn bị rồi!"

"Ta cứ đợi ở đây vậy!"

Cậu ta vừa dứt lời, Lý Hạc không kìm lòng bèn nói: "Thiếu tiên chủ, nếu như..." "Tam thúc đâu rồi?"

Người Tiên Lạc Vũ nhắc tới chính là Tiên Hàm, giờ nên gọi hắn ta là Hàm Vương mới đúng.

"Bây giờ, Hàm Vương đang bế quan...", Tiên Lạc Vũ nhướng mày.

Phải làm thế nào mới đúng chứ?

Nếu chưa đến Vương Giả đã đi vào đó, thì sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!

"Tần công tử này thật là...", Tiên Lạc Vũ thở dài một cách bất đắc dĩ.

Hiện tại, bọn họ chỉ đành phải tiếp tục chờ đợi ở đây thôi.

Dần dần, Linh Thức đàm xuất hiện thay đổi.

Có hai hình bóng nhanh nhẹn bay vọt lên.

Tiếng nước vang lên phùn phụt.

Có hai người xuất hiện.

Đó là Thiên Minh Vũ và Bắc Đẩu Thanh Phong! Hai người này đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ, sau đó tiến vào khu vực thứ hai, vậy mà lại không thể kiên trì tiếp được.

Thế nhưng, chỉ mới cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ mà có thể kiên trì ở trong khu vực thứ hai. thế đã giỏi lắm rồi.

Thiên Minh Vũ nhìn vào Ký Lục thạch.

Truy Thính Họa vẫn còn đang ở trong đó! Hắn ta còn thua cả Truy Thính Họa sao! Sắc mặt Thiên Minh Vũ hơi u ám.

Còn bên kia, sắc mặt Bắc Đẩu Thanh Phong lại trở nên tệ hơn.

Chẳng bao lâu, một người nữa lại bay lên.

Đó là Truy Thính Họa!

"Bắc Đẩu Thanh Phong!"

Truy Thính Họa thấy Bắc Đẩu Thanh Phong đứng trên bờ Linh Thức đàm, bèn cười ha hả nói: "Có vẻ như, tuy chúng ta đều là Thiên Nhân nhất bộ, nhưng hình như... ta mạnh hơn ngươi nhiều!"

Lúc này, Bắc Đẩu Thanh Phong định phản bác.

Nhưng hắn lại không có gì để nói.

Thua chính là thua! Không có cách nào bác bỏ sự thật đó! Trong chốc lát, Truy Thính Họa vô cùng vui vẻ.

Lại trôi qua một khoảng thời gian nữa.

Một người khác bỗng bay lên.

Đó chính là Tổ Hẩn Nhi! Vị này là một nữ đệ tử đến từ Thiên Đạo Minh, thực lực rất xuất chúng.

Thực lực của cô ta là Thiên Nhân nhị bộ, nhưng đã kiên trì ở trong đó ba nén hương! Lý Hạc trưởng lão thấy thế, thì sắc mặt có hơi khó coi.

Tần Ninh đã xuống đó được bốn nén hương rồi! Mà Tần Ninh còn xuống đó sớm hơn bọn họ một bước! Đến giờ hắn vẫn còn chưa đi lên nữa.

Thế nhưng, Ký Lục thạch lại không có cảnh báo gì cả, điều này quá kỳ lạ rồi! Tần Ninh không có việc gì thật ư?

Lúc này, hai tay Tiên Lạc Vũ khẽ nhúc nhích.

"U Vương... U Hoàng... quả không hổ danh...", cậu ta nỉ non nói.

Trong lòng Tiên Lạc Vũ bây giờ đầy kinh ngạc.

Thật ra, cậu ta không quá lo lắng tới an nguy của Tần Ninh.

Phụ thân đã từng nói cho cậu ta biết thân phận của Tần Ninh.

Kiếp trước của người này là Vương, là Hoàng, mà hiện tại chỉ ở cảnh giới Thiên Nhân! Thế nhưng, dù sao thì kiếp trước hắn đã vô địch thiên hạ, sao kiếp này lại thua kém được chứ?

Chỉ là, sao Tần Ninh lại làm được điều đó chứ, hắn chỉ mới đạt đến cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ, vậy mà trong Linh Thức đàm, lại lặn xuống tới độ sâu ba ngàn mét... à không... bây giờ phải là chín ngàn mét... hơn nữa còn kiên trì suốt bốn nén hương! Quá kinh khủng rồi! Ánh mắt Tiên Lạc Vũ lay động.

Lại có người muốn lên đây! Âm thanh phùn phụt vang lên.

Gần như trong nháy mắt, có hai người cùng nhau xuất hiện.

Đó là Diệp Kình Nguyên và Thiên Minh Hạo! Hai người họ gần như là cùng nhau xuất hiện.

Hai người vừa xuất hiện, thì nhìn thấy Tiên Lạc Vũ, bèn chắp tay chào hỏi.

"Diệp công tử!"

"Minh công tử!"

Tiên Lạc Vũ bình thản gật đầu.

Xét đến địa vị, thì Tiên Lạc Vũ và đám người Huyền Phương Nghiệp là ngang hàng với nhau.

Cao hơn Diệp Kinh Nguyên và Bình Minh Hạo một bậc.

Còn Bắc Đẩu Thanh Phong và Truy Thính Họa lại không đủ tư cách nói chuyện với cậu ta.

Lúc này, Diệp Kinh Nguyên và Thiên Minh Hạo tiến lại gần Tiên Lạc Vũ, rồi tán gẫu một cách nhiệt tình.

Thế nhưng, Tiên Lạc Vũ chỉ đáp được câu có câu không, cậu ta trông có vẻ hơi lơ đễnh.

Thời gian từ từ trôi qua.

Bây giờ, đã qua bốn nén hương rồi.

Cuối cùng.

Dưới kia.

Bốn người cuối cùng không còn chịu đựng được nữa mà lần lượt xuất hiện.

Người đầu tiên xuất hiện chính là Huyền Phương Nghiệp.

Tiếp theo là Hư Vô Sinh.

Sau đó là Ngôn Đạo Tử.

Và người cuối cùng mới là Tuyết Kiêu Dung.

Hơn nữa, khi Tuyết Kiêu Dung, thực lực của nàng ta đã đến cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ! Tuyết Kiêu Dung đã tranh thủ cơ hội này để đột phá!

Đám người Huyền Phương Nghiệp rất đỗi ngạc nhiên.

"Tuyết Kiêu Dung của Thính Tuyết sơn trang xinh đẹp tuyệt trần, lại còn có thiên phú siêu việt, Huyền Phương Nghiệp ta bội phục!"

Huyền Phương Nghiệp không phải là người cứng đầu không chịu nhận thua, hắn ta cười ha ha nói.

Hư Vô Sinh và Ngôn Đạo Tử không nhiều lời.

Tuyết Kiêu Dung mỉm cười yếu ớt, khiêm tốn nói: "Chỉ là may mắn thôi!"

"Hơn nữa, linh thức mạnh mẽ, không có nghĩa là thực lực cũng mạnh mẽ giống vậy, ở cảnh giới Thiên Nhân, thân thể và linh thức, thiếu một cái cũng không được!"

Mấy người gật đầu đồng ý.

"Công tử Lạc Vũ!"

Lúc này, đám người cùng nhìn về phía Tiên Lạc Vũ.

Ngôn Đạo Tử của đạo quán Thái Cực cười nói: "Mấy người chúng ta chỉ chịu được được khoảng tầm năm nén hương mà thôi, công tử Lạc Vũ vẫn luôn ở Thiên Ngoại Tiên, ắt là thường xuyên rèn luyện, chẳng biết độ sâu cao nhất đạt được là bao nhiêu?"

Tiên Lạc Vũ lạnh nhạt cười nói: "Lạc Vũ rèn luyện thường xuyên, thế nên sẽ chiếm một vài ưu thế, ta ở khu vực thứ sáu, kiên trì được sáu nén hương!"

Cậu ta vừa dứt lười, Ngôn Đạo Tử có hơi sửng sốt.

Trái lại, Tuyết Kiêu Dung thản nhiên nói: "Công tửu Lạc Vũ quả thật không hổ danh là con trai của Vũ Vương, thật đáng khâm phục!"

"Đâu phải, ta chỉ có vị trí địa lý thuận lợi, nên vào đó nhiều hơn người khác mà thôi, bốn vị đây lại lần đầu vào đó, lại kiên trì hơn năm nén hương, nếu các vị rèn luyện thêm chút nữa thì có thể vượt qua Lạc Vũ rồi!"

Bọn họ đứng bên hồ nói chuyện với nhau.

Lúc này, Lý Hạc kéo áo Tiên Lạc Vũ.

"Sao vậy?"

Tiên Lạc Vũ cau mày.

Lý Hạc không kìm lòng được, bèn nói: "Thiến tiên chủ... người kia... xuống tới một vạn mét rồi!"

Tiên Lạc Vũ nhìn vào Ký Lục thạch.

Lần này, sắc mặt của cậu ta đã thay đổi! Độ sâu một vạn mét! Tần Ninh rốt cuộc đang làm gì vậy?

Năm ấy, phụ thân cũng lặn xuống một vạn mét.

Nhưng mà nếu đi vào sâu hơn thì lại không được.

Nơi sâu nhất Linh Thức đàm cất giấu cái gì, phụ thân cũng không biết.

Không chỉ có Vũ Vương không biết.

Mà Trấn Thiên Vương cũng không biết.

Ký Lục thạch chỉ ghi chép đến độ sâu một vạn mét, không phải là vì Linh Thức đàm chỉ sâu có một vạn mét, mà là, dưới một vạn mét, cho dù Trấn Thiên Vương và Vũ Vương có thực lực hùng mạnh ra sao, thì cũng không thể nào xuống sâu thêm được nữa! Do đó, dưới một vạn mét ra sao, hai vương cũng không rõ! Lúc này, sắc mặt Tiên Lạc Vũ mới thật sự thay đổi.

"Mau chóng báo cho phụ thân và tam thúc biết!"

"Nhưng mà..."

"Nhanh lên!"

Tiên Lạc Vũ quát.
Chương 1289: Cửu Minh U Thiết

Vừa dứt lời, Tiên Lạc Vũ lại nhìn về phía mọi người xung quanh.

Ổn định lại cảm xúc, Tiên Lạc Vũ chắp tay nói: “Các vị, sau chuyện này, Hàm Vương sẽ mở tiệc, chúng ta ở đó vui vẻ nâng cốc!”

Dáng vẻ Tiên Lạc Vũ làm cho người ta có cảm giác như bản thân mình có thể diện rất lớn.

“Hả?”

Giờ phút này, Thiên Minh Hạo cũng mở miệng nói: “Vừa rồi, trên bia Ký Lục có thông báo, ở vị trí sâu nhất có người, vốn dĩ ta đã thấy người đó ở vị trí ba nghìn mét, sau đó lại tới độ sâu chín nghìn mét, hiện tại…sao lại không thấy nữa?”

Lời này vừa nói ra, mấy vị thiên kiêu cũng nhìn về phía bia Ký Lục.

Huyền Phương Nghiệp cười nói: “Lạc Vũ công tử, Thiên Ngoại Tiên các ngươi còn cất giấu một vị Thiên Nhân đứng đầu nữa à?”

Ngôn Đạo Tử tiếp tục nói: “Người nọ, tiểu đạo sĩ ta cũng chú ý tới, khi chúng ta đến thì người kia đã ở vị trí ba nghìn mét, đến còn sớm hơn hơn so với chúng ta, có năng lực ở dưới độ sâu ba nghìn mét, cho dù là Thiên Nhân thất bộ cũng không làm được đúng không?”

“Tiểu đạo sĩ, ta nhớ là Thiên Nhân đứng đầu hình như cũng chỉ có thể xuống đến độ sâu hai nghìn mét, đó đã là cực hạn rồi.

Lúc này, Hư Vô Sinh cũng dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Trừ khi là Vương Giả, dưới hai nghìn mét, Thiên Nhân đã bị thương rồi!”

“Trấn Thiên Vương đã bế quan, Vũ Vương chiêu đãi khách khứa, Hàm Vương hình như cũng đã bế quan, nơi này…còn một vị vương giả nữa?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.

Khi Thiên Ngoại Tiên xuất hiện vị Vương Giả thứ ba đã làm cho người ta có cảm giác áp lực thật lớn.

Hiện tại, chẳng lẽ lại tiếp tục xuất hiện thêm vị thứ tư?

Không! Hoặc là nói…Thiên Ngoại Tiên còn giấu kín người thứ tư này?

Giờ phút này, mấy vị thiên kiêu đều có cảm giác, dường như là đã có chuyện lớn gì đó xảy ra.

Khó trách.

Ngay từ đầu, Tiên Lạc Vũ vẫn luôn không xuất hiện, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây.

Chắc chắn không phải vì bọn họ mà đến.

Mà là vì cái người đang ở bên dưới Linh Thức đàm kia! Lúc này, Tiên Lạc Vũ mới giải thích nói: “Các vị hiểu lầm rồi, đó là một vị khách của Thiên Ngoại Tiên chúng ta, bây giờ đang ở đây bế quan”.

“Cảnh giới nhất bộ Thiên Nhân, nhưng mà ta cũng không biết, sao người kia lại có thể xuống sâu như thế”.

“Lúc trước, Lý Hạc trưởng lão đã giải thích rõ ràng…”, giờ phút này, Tiên Lạc Vũ thật sự lo lắng mọi người sẽ hiểu lầm.

Thiên Ngoại Tiên xuất hiện vị Vương Giả thứ ba Hàm Vương! Điều này đã làm cho bá chủ các thế lực khác cảm thấy áp lực.

Nếu như xuất hiện vị thứ tư.

Các phương thế lực sợ rằng sẽ có mưu đồ khác! Loại suy nghĩ này, ngay cả chỉ xuất hiện ở trong đầu thôi cũng không thể được! Nếu không, nó sẽ đẩy Thiên Ngoại Tiên lên vị trí vô cùng nguy hiểm.

Giờ phút này, mấy vị thiên kiêu đều cảm thấy không tin tưởng.

Dưới độ sâu hai nghìn mét, Thiên Nhân còn có thể cố gắng kiên trì.

Nhưng mà dưới độ sâu chín cây số…Thiên Nhân sao có thể kiên trì được?

Hơn nữa, người nọ còn tới trước so với bọn hắn.

Đã qua năm nén hương rồi! Mà vẫn chưa thấy đi lên! Người như vậy, ngoại trừ Vương Giả thì còn có thể là cảnh giới gì?

Thiên Nhân tuyệt đối là không thể nào làm được! Mấy vị thiên kiêu vẫn chưa có ý định rời đi, dáng vẻ như muốn xem kịch vui.

Tiên Lạc Vũ có lòng mà chẳng có sức.

Tần Ninh, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?

Giờ phút này, trong Linh Thức đàm! Linh thức của Tần Ninh đã chải chuốt đến viên mãn.

Nơi được rèn luyện chính là thần hồn Băng Hoàng! Trên thực tế, thần hồn đã ma luyện đến cực hạn.

Vốn dĩ Tần Ninh cũng chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà, ngay khi hắn hoàn toàn phóng thích thần hồn ra bên ngoài, lại đột nhiên có cảm giác, đáy lòng có một cỗ lực lượng dâng lên.

Đến đáy của Linh Thức đàm! Loại cảm giác này, năm đó, hắn vẫn chưa từng được trải qua.

Nhưng mà hiện tại đã xuất hiện rồi! Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía đáy của Linh Thức đàm.

Phía dưới là một vùng tối tăm, không thể nhìn thấy thứ gì.

Nhưng mà có thể làm cho hắn sinh ra loại cảm giác này thì chắc chắn nó cũng không phải là phàm vật! Chớp mắt, Tần Ninh đã ngưng tụ thần hồn Băng Hoàng bên ngoài cơ thể.

Ngay sau đó, hắn đi thẳng tới đáy của Linh Thức đàm.

Cho nên mới biến mất trên bia Ký Lục.

Dưới độ sâu vạn mét! Tần Ninh vẫn tiếp tục lặn xuống dưới.

Dần dần đã đến độ sâu hai vạn mét.

Tần Ninh cảm nhận được một chút áp lực.

Chỉ là, vẫn còn chưa đến được đáy của Linh Thức đàm! Giờ phút này, càng xuống dưới, cảm giác kỳ lạ kia lại càng thêm rõ ràng.

Ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.

Có một loại cảm giác đặc biệt.

Tần Ninh tiếp tục lặn xuống.

Ầm…Một tiếng nổ vang lên.

Tần Ninh cảm giác như sâu bên trong đầu mình bị thứ gì đó đánh sâu vào.

Hai vạn năm nghìn mét! Thần hồn Băng Hoàng đã sắp không kiên trì được.

Ở nơi này, áp lực tác động lên thân thể rất mạnh.

Áp lực đối với linh thức lại càng mạnh hơn!

“Hừ!”

Hừ lạnh một tiếng.

Bên ngoài cơ thể Tần Ninh lập tức xuất hiện chín đường linh trụ.

“Dung!”

Khẽ quát một tiếng.

Chín đường linh trụ bên ngoài cơ thể Tần Ninh nháy mắt hội tụ lại.

Kết hợp với thần hồn Băng Hoàng, lúc này, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.

Tiếp tục lặn xuống! Cuối cùng, dưới độ sâu bốn vạn mét! Chân của Tần Ninh đã tiếp xúc với mặt đất.

Đáy Linh Thức đàm u ám.

Giờ phút này, Tần Ninh mới cảm nhận được như thế nào là lạnh như băng, lạnh đến thấu xương.

Tần Ninh tuỳ ý đi xung quanh.

Dần dần, hắn cảm nhận được khác thường.

Khi đi hắn về hướng Bắc, dường như nhiệt độ lại càng thêm lạnh hơn! Bước chân vững vàng, Tần Ninh đi thẳng về hướng Bắc.

Thời gian từ từ trôi qua.

Dần dần, bên ngoài thân thể Tần Ninh, chín đường linh trụ và thần hồn Băng Hoàng quay xung quanh.

Chỉ là nó đã bắt đầu xuất hiện vụn băng.

Có chút không chống đỡ được băng tuyết! Nhưng mà Tần Ninh vẫn không buông tha! Dần dần.

Ngay tại thời điểm Tần Ninh sắp không bước thêm được nữa.

Trước mắt hắn xuất hiện một luồng ánh sáng.

Ánh sáng màu xanh của băng tuyết! Tần Ninh cắn răng, tiếp tục bước tới gần.

Cuối cùng cũng đi được đến phía trước khối băng đang tỏa ra ánh sáng màu xanh.

Khi nhìn vào có chút chói mắt.

Dần dần, tầm nhìn của Tần Ninh cũng trở nên rõ ràng hơn, ngay sau đó, sắc mặt hắn không giấu được sự vui vẻ.

“Cửu Minh U Thiết!”

Nhìn nơi đang lấp lánh ánh sáng xanh, trong lòng Tần Ninh dâng lên một nỗi vui sướng không nói nên lời.

Nhìn kỹ lại, U Thiết dài chừng một mét, cao chừng nửa mét.

Giống như một cây cột!

“Thứ tốt!”

Giờ phút này, Tần Ninh mới thở ra một hơi.

Không uổng công bản thân mất bao nhiêu sức lực mà đi vào nơi này.

Cửu Minh U Thiết! Do đất trời sinh ra! Sinh trưởng ở nơi vô cùng lạnh giá! Loại tinh thiết này, không nhất thiết phải có khí hậu lạnh giá, nhưng thời gian và điều kiện để ngưng tụ thành quả thức là vô cùng hà khắc! Băng hàn! Linh khí! Thậm chí còn ẩn chứa thiên địa chi đạo! U Thiết này cực kỳ thích hợp để chế tạo thần binh.

Ẩn chứa băng hàn cực hạn.

Ẩn chứa linh khí cực hạn.

Kết hợp cùng với linh thức là vô cùng hoàn mỹ! Chuyến đi này thực sự đáng giá! Nhưng mà ngay sau đó, Tần Ninh bắt đầu phiền muộn.

Phải lấy nó như thế nào?

Tự hỏi một lát, Tần Ninh vỗ đầu.

Đúng! Phong Thần Châu! Giờ phút này, linh thức Tần Ninh khẽ sao động, khống chế Phong Thần Châu, từ từ bay ra ngoài.

Ngay lúc Phong Thần Châu xuất hiện, hơi thở băng hàn ở bốn phía đều chậm lại hơn không ít.

Trong Phong Thần Châu tự hình thành không gian.

Một hơi nuốt trọn khối U Thiết.

Phong Thần Châu trở về trong đầu Tần Ninh.

“Cái lão già Trấn Thiên Vương kia, có bảo vật trong tay mà lại không biết…”, Tần Ninh mỉm cười.

Cũng không thể trách Trấn Thiên Vương.

Đây là dưới độ sâu bốn vạn mét, hắn có thể tới được, nhưng Trấn Thiên Vương thì không.

Thật ra, không phải là linh thức của hắn cường đại hơn so với Trấn Thiên Vương, điều này không có khả năng.

Nhưng mà hắn có thần hồn Băng Hoàng, nó vốn có thuộc tính lạnh, hơn nữa, linh thức được chuyển hoá từ thần hồn, có tính chất cường đại hơn so với linh thức của chính mình.

Điểm này, cho dù biển linh thức của Trấn Thiên Vương có cường thịnh trở lại thì cũng không thể nào so sánh được! Giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh mang theo một tia vui sướng, hắn bơi lên phía trên Linh Thức đàm.

Nhưng mà, lúc này, Tần Ninh cũng không biết, khi hắn biến mất, trong Linh Thức đàm đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Chương 1290: Tần Ninh thì sao?

Linh Thức cốc.

Bên cạnh Linh Thức đàm.

Giờ phút này Tiên Lạc Vũ vô cùng nôn nóng! Tần Ninh sẽ không thật xảy ra chuyện thật chứ?

Chẳng lẽ Tần Ninh vẫn còn cho rằng mình là người đứng trên đỉnh cao, có thể lặn xuống vặn mét vào tám vạn năm trước sao?

“Còn chưa đến ư?”

Lúc này Tiên Lạc Vũ thúc giục nói.

“Vũ Vương dẫn theo mấy vị khách quý đi gặp trấn Thiên Vương đại nhân...”

“Hàm Vương... không ai biết chỗ Hàm Vương bế quan cả...”, nghe thấy lời này, sắc mặt Tiên Lạc Vũ lạnh lẽo.

Bây giờ đã qua thời gian bảy nén nhang rồi.

Chưa từng có võ giả cảnh giới Thiên Nhân nào có thể ở trong Linh Thức đàm vượt qua bảy nén nhang cả! Tần Ninh, quá phiền toái! Nếu hắn chết ở trong Linh Thức đàm.

Hàm Vương sẽ phát điên! Vân Vương sẽ phát điên! Nói không chừng Thanh Ninh các và Thiên Ngoại Tiên sẽ đánh nhau! Đúng, Vân Vương! Vân Vương đâu?”

Tiên Lạc Vũ vội vàng nói.

“Vân Vương đại nhân và Tiên Nhân đại nhân... Nói là ra ngoài... Ra ngoài giải sầu một chút rồi!”

“Giải sầu?”

Tiên Lạc Vũ khẽ nói: “Đã là vợ chồng rồi mà còn đi tìm kích thích sao?”

Vừa dứt lời, mấy vị trưởng lão đỏ bừng cả mặt già.

Nếu như để Tiên Nhân phu nhân nghe được lời này, cho dù Tiên Lạc Vũ là cháu trai của bà ta thì cũng sẽ bị đánh một trận tơi bời.

Giờ phút này, mấy người Huyền Phương Nghiệp lại đang mừng rỡ xem kịch vui.

Giả vờ! Tiếp tục giả vờ đi! Huyền Phương Nghiệp nhìn về phía mấy người Ngôn Đạo Tử, Hư Vô Sinh, Tuyết Kiêu Dung.

“Ta dám đánh cược nhất định ở dưới đó có một vị Vương giả”.

“Thế mà Thiên Ngoại Tiên lại còn ẩn giấu một vị Vương giả!”

Huyền Phương Nghiệp cười nói: “Lần này thì thú vị rồi, tứ vương một môn...”, Ngôn Đạo Tử cũng nói: “Tiên Lạc Vũ diễn trò kiểu này cũng được đấy chứ...”, “Thiên Ngoại Tiên, bốn vị Vương giả, vậy...”, Ngôn Đạo Tử cũng không nhiều lời.

Tứ vương một môn! Loại tồn tại này quá mức uy hiếp! Có thể lục đại Bá Chủ sẽ phải thay đổi.

Một thế lực Hoàng giả! Ngũ đại Bá Chủ! Đây là điều mà các bên đều không muốn nhìn thấy.

Nếu quả thật như vậy, Thiên Ngoại Tiên sẽ bị đẩy sang mặt đối lập! Làm sao Tiên Lạc Vũ có thể không biết điểm này chứ.

Mạnh thì cũng được thôi! Nhưng nếu mạnh quá đáng, sẽ chỉ khiến mọi người kiêng dè, bắt tay nhau áp chế.

Tần Ninh thật sự đã mang đến phiền toái cho Thiên Ngoại Tiên rồi.

Nhưng bây giờ, vấn đề không phải ở điều đó.

Mà sự an toàn của Tần Ninh... như thế nào rồi?

Nếu chết rồi.

Vậy Thiên Ngoại Tiên có lý mà không nói được.

Đến lúc đó, các bên sẽ chỉ cho rằng Thiên Ngoại Tiên có được bốn vị Thiên Vương, chắc chắn sẽ bắt tay áp chế.

Chắc chắn hai người Dương Thanh Vân và Tiên Hàm sẽ trở mặt mặc kệ! Vậy Thiên Ngoại Tiên liền thảm rồi! Một chuyến đi đến Linh Thức đàm, không ngờ rằng lại có thể gây ra phiền phức ngập trời.

Giờ phút này Tiên Lạc Vũ cũng rất nôn nóng! “Lạc Vũ công tử!”

Huyền Phương Nghiệp cười nói: “Đáy đầm ẩn giấu một vị Vương giả, Thiên Ngoại Tiên đủ mạnh đấy, chúng ta rất kính nể!”

“Nhưng mà chuyện này chính là chuyện tốt, Thiên Ngoại Tiên mạnh là chuyện tốt, sao Lạc Vũ công tử lại phải che che giấu giấu làm gì?”

Nghe thấy lời này, Tiên Lạc Vũ rất muốn mở miệng mắng to! Chuyện tốt ư?

Chuyện tốt cái quần què! Nếu thế thật thì cậu ta sẽ chẳng phải sợ gì cả.

Thế nhưng quan trọng là không có! Sao Vương giả có thể dễ tăng cấp như vậy chứ?

“Lạc Vũ công tử cứ nhận là được, chúng ta sẽ chúc mừng cho Thiên Ngoại Tiên!”

Giờ phút này Tuyết Kiêu Dung cũng lạnh nhạt nói.

Nếu như Thiên Ngoại Tiên thật ẩn giấu một vị Vương giả, đó chính là chuyện lớn! Chuyện lớn ngập trời! Huyền Thiên cung, Thái Cực đạo quán, Ngự Hư tông, Thính Tuyết sơn trang đều phải cẩn thận.

Nhất là quan hệ của Thiên Ngoại Tiên và Thanh Ninh các còn không tệ.

Cộng thêm Vân Vương! Đó chính là ngũ đại Vương giả! Thực lực như vậy thậm chí có thể đối phó với tứ đại Bá Chủ khác! Chúc mừng ư?

Chúc mừng cái gì chứ! Tuy ánh mắt của Tiên Lạc Vũ giờ phút này rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại đang mắng to!

“Thiếu tiên chủ...”, ngay lúc này, Lý Hạc đột nhiên lên tiếng.

“Sao thế?”

“Người nhìn kìa!”

Lúc này một điểm đỏ xuất hiện trên bia Ký Lục! Điểm đỏ kia không ngừng lên cao, tốc độ cực nhanh.

Tiếng nước ở đầm vang lên ào ào.

Một bóng người xuất hiện.

Tần Ninh! Tiên Lạc Vũ nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt lấp lóe, trong lòng cũng rất khẩn trương.

Cuối cùng tên này cũng ra rồi! Đây là lần thứ hai Tiên Lạc Vũ nhìn thấy Tần Ninh, thế nhưng lần này lại cảm giác rất thân thiết! Tần Ninh ra khỏi Linh Thức đàm, nhìn thấy một đám người vây quanh ở bên bờ thì sững sờ.

“Tần công tử!”

Tiên Lạc Vũ đi lên phía trước, miễn cưỡng cười nói: “Không sao chứ?”

“Ta có thể có chuyện gì được?”

Tần Ninh hiếu kỳ nhìn về phía Tiên Lạc Vũ, nói: “Ngươi chỗ này làm gì?”

Tiên Lạc Vũ thầm nghĩ mắng chửi người.

Ta tới đây làm gì ư?

Nếu không phải vì ngươi, ta có thể tới đây sao?

Bây giờ toàn bộ Thiên Ngoại Tiên đều đang bận rộn vì bữa tiệc của Hàm Vương kìa.

Tiên Lạc Vũ cười ha hả nói: “Nếu Tần công tử đã không sao, vậy ta liền yên tâm”.

Tần Ninh khó hiểu.

Có cái gì mà phải lo lắng?

Lúc đầu hắn muốn đi vào Linh Thức cốc, chính là vì để rèn luyện linh thức bên trong Linh Thức đàm.

Thật là kỳ quái! Mà lúc này, ở xung quanh.

Đám người Huyền Phương Nghiệp, Ngôn Đạo Tử, Hư Vô Sinh, Tuyết Kiêu Dung đều nhìn về phía Tần Ninh với vẻ mặt kỳ quái.

Người ở dưới đáy đầm... là tên này?

Không có khả năng! Nhị bộ Thiên Nhân! Làm sao có thể! Cảnh giới nhị bộ Thiên Nhân làm sao có thể ở trong Linh Thức đàm tám nén nhang chứ! Không phải khu vực thứ hai, là khu vực ba ngàn mét, khu vực chín ngàn mét, thậm chí là dưới vạn mét.

Một tên nhị bộ Thiên Nhân tuyệt đối làm không được!

“Tần công tử đi xuống dưới vạn mét sao?”

Giờ phút này, Huyền Phương Nghiệp đi ra cười nói: “Tại hạ là Huyền Phương Nghiệp của Huyền Thiên Lân cung”.

Tần Ninh liếc qua Huyền Phương Nghiệp, nói: “Ừm”.

Hắn vừa dứt lời, đám người xung quanh đều sững sờ.

Tần Ninh đúng là nhận thật! Chỉ là... Làm sao có thể! Bọn họ có rất nhiều thiên tài, có thể đứng đầu một khu vực, nhưng chờ đợi thời gian một nén nhang cũng đã cực kì đau khổ rồi.

Vậy mà Tần Ninh lại không nói đạo lý, vượt qua mấy khu vực mà chờ đợi tám nén nhang.

Nhất định là điều không thể!

“Tần Ninh công tử!”

Một tiếng hừ lạnh vang lên, có ai đó cười nhạo nói: “Cảnh giới nhị bộ Thiên Nhân mà có thể ở trong Linh Thức đàm tám nén nhang, ngươi nghĩ chúng ta đều là đồ đần sao?”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhíu mày lại.

Nhìn sang.

Người mở miệng chính là Thiên Minh Hạo.

Tần Ninh không biết Thiên Minh Hạo, nhưng lại nhận ra Thiên Minh Vũ.

“Ngươi là ai?”

“Thiên Bảo lâu, Thiên Minh Hạo!”

Lúc này Thiên Minh Hạo có chút kiêu ngạo nói.

Rất rõ ràng, mấy người Huyền Phương Nghiệp, Ngôn Đạo Tử cũng không tin.

Nhưng vì e ngại Tiên Lạc Vũ ở chỗ này nên mới không tiện chất vấn.

Thế nhưng hắn ta không sợ.

Thiên Bảo lâu vẫn còn có chút thân phận địa vị.

“Ta còn cho rằng ngươi là đồ đần chứ!”

Lúc này Tần Ninh không đếm xỉa tới mà nghĩ: “Muốn tin hay không thì tùy, ngươi có tin hay không thì liên quan gì đến ta?”

Tần Ninh thật sự cảm thấy buồn cười.

Mở miệng hỏi thăm chính là các ngươi.

Không tin vẫn là các ngươi.

Rảnh đến nhàm chán! Nghe thấy lời này, ánh mắt Thiên Minh Hạo lạnh lùng.

Đang muốn nổi giận, Thiên Minh Vũ ở một bên lại vội vàng kéo lại.

“Ca... Được rồi...”, “Hắn là Tần Ninh!”

Nghe thấy lời này, ánh mắt Thiên Minh Hạo lạnh lẽo, khẽ nói: “Tần Ninh! Tần Ninh thì sao?

“Tần...”, chỉ là còn chưa nói xong một câu.

Thiên Minh Hạo nhìn về phía Thiên Minh Vũ.

“Là?”

“Vâng!”

Thiên Minh Vũ đắng chát gật đầu.

Tần Ninh cũng lười để ý tới, mà nhìn về phía Thiên Minh Vũ.

“Thiên Bảo lâu muốn giết ta thì cứ đến bất cứ lúc nào, ta sẽ chờ!”

“Lần sau các ngươi mà còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, ta sẽ chém các ngươi!”

Một câu rất hời hợt.

Thế nhưng sắc mặt hai người Thiên Minh Hạo, Thiên Minh Vũ đều rất khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK