Tần Ninh dạo này ngày càng “láo xược”.
Từ khi ở trong Đế Đô của thượng quốc Cảnh Thiên, cả ngày chỉ dựa vào lòng các cô ngủ say. Đây là một tật xấu, nhất định phải thay đổi.
Hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi khiến tâm thần của Tần Ninh cảm thấy đặc biệt yên bình.
Diệp Viên Viên lui ra phòng ngoài, trong phòng dần yên tĩnh lại.
Nhìn thấy Tần Ninh không hề có động tác khác, Vân Sương Nhi cũng thở phào một hơi rồi bắt đầu tu hành.
Tuy rằng công tử nhà mình có lúc nói lời không nghiêm túc, nhưng trong lòng thì lại không xấu. Hắn cũng không bao giờ động tay động chân với cô ấy và Diệp Viên Viên.
Chỉ là đáy lòng Vân Sương Nhi vẫn có chút thất vọng, lẽ nào sức hấp dẫn của mình lại chưa đủ lớn sao?
Nhìn người đàn ông tuấn tú đang nằm nhắm mắt trong lòng, Vân Sương Nhi không nén nổi mà đánh giá kỹ lưỡng một chút.
Mà lúc này, Tần Ninh lại để lộ ra một tia sắc bén giữa hàng lông mày, đôi môi khẽ mím lại, hai mắt nhắm chặt, cảm giác mang hơi thở của thư sinh khiến người khác muốn lại gần.
Tần Ninh lại không biết, Vân Sương Nhi đang đánh giá hắn.
Sau đó, trong đầu hắn có một luồng không linh lan tràn bốn phía.
Trong tâm trí của hắn, lấy phong thần châu làm trung tâm, linh khí 4 phía cuồn cuộn lay động.
Hắn vốn cho rằng, khi bước chân vào cảnh giới Linh Phách tầng 1 thì phong thần châu sẽ có thay đổi khác thường, nhưng tới bây giờ lại chưa từng xuất hiện.
Năm đó, cha đã giao cho hắn phong thần châu này, bảo hắn bảo quản thật kỹ, nhưng lai lịch thế nào thì hắn cũng không biết.
Cũng ngay sau khi cha giao phong thần châu cho hắn thì biến mất không thấy đâu, cho tới bây giờ cũng không có tin tức gì.
Tần Ninh tưởng tượng thật kỹ, quan sát phong thần châu.
Tuy phong thần châu này không có chuyển động lạ, nhưng mấy ngày này, Tần Ninh lại phát hiện, một khi hắn bắt đầu tu hành, tiến vào trạng thái không linh thì khả năng lĩnh ngộ và tốc độ tu hành của toàn thân cũng tăng lên bội phần.
Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng quả thật đã tồn tại.
Đương nhiên hắn hiểu rằng, đạt tới cảnh giới Linh Phách, mở linh trí thì khả năng lĩnh ngộ và cảm hóa của võ giả cũng được nâng lên rất nhiều.
Nhưng sự nâng cấp của hắn rõ ràng là quá mạnh mẽ.
Cảnh giới Linh Phách lại không thực sự mở ra tu luyện hồn phách mà lại tập hợp linh hải, linh đài, linh luân.
Từ cổ chí kim, trong lớp văn nhân nhã sĩ, có xuất hiện thiên tài với trí nhớ siêu phàm, khả năng lĩnh ngộ nổi trội, cầm kỳ thi họa đều thông thạo.
Mà con đường võ giả, tu hành cơ thịt thân thể, mở linh trí.
Thể chất cường tráng, linh trí mạnh mẽ thì con đường võ tu mới đi được càng xa.
Đạt tới cảnh giới Linh Phách, đọc đến đâu nhớ đến đó chính là bản năng, khả năng lĩnh ngộ được nâng cao, từng bước được tôi luyện càng cao.
Cho nên cảnh giới Linh Phách, khai mở linh trí, nâng cấp tu hành, càng khủng khiếp hơn đó chính là một loại nâng cấp mang tính tổng hợp đối với 3 cảnh giới đầu.
Linh khí khoáng đạt, ổn định, mạnh mẽ, đây chính là ưu thế lớn nhất của cảnh giới Linh Phách.
Lúc này, Tần Ninh đã tiến vào trạng thái tu hành, lập tức cảm giác được tinh thần vô cùng tĩnh lặng, mạnh hơn gấp mấy lần so với ngồi thiền tu hành bình thường.
Hắn có thể khẳng định, đây chính là lợi ích mà phong thần châu đem lại.
Tần Ninh tạm thời đặt tên cho nó là trạng thái không linh.
Một khi bắt đầu tu hành thì phong thần châu cũng nổi lên tác dụng, tiến vào trạng thái không linh.
Tần Ninh so sánh một chút thì thấy tu hành mức này còn mạnh hơn so với mình tu luyện lĩnh ngộ gấp mấy lần.
Thời gian trôi qua, Tần Ninh chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt là một nhan sắc thanh thuần khiến người ta nghẹt thở.
Xinh đẹp không có bút sách nào tả được.
Làn da của Vân Sương Nhi trơn bóng, mịn màng, đôi mắt khép hờ, lông mi sáng lên, chóp mũi tinh tế vô cùng quyến rũ, bờ môi hồng nhuận khiến người ta không kìm được muốn hôn lên đó.
Vẻ đẹp của Vân Sương Nhi, như những đám mây trên bầu trời, tươi mới, nhẹ nhàng, thuần khiết động lòng người.
Khẽ nhỏm dậy, Tần Ninh thở dài một hơi, đi ra bên ngoài.
Lúc này, Diệp Viên Viên đang ngồi ở phòng ngoài khoanh chân ngồi thiền.
Nàng vốn là người kiêu ngạo có thiên phú, lại cộng thêm khởi điểm hoàng thể, tu luyện Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết đạt tới tầng 4 chuyển, cả người tỏa ra hơi thở nữ hoàng cao ngạo.
Gần đây, tu hành của Tần Ninh tăng nhanh khiến nàng cảm thấy một áp lực to lớn.
Nàng càng ngày càng hiểu thái độ của Tần Ninh đối với tu hành, hiểu rõ bản thân hắn.
Yêu cầu của Tần Ninh là làm đâu chắc đó, từng bước nâng cấp.
Nhưng cho dù như thế, tới giờ Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 1.
Không phải là võ giả Tinh Mệnh, cũng không phải loại thiên địa đại thể nào như linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể, thần thể, càng không phải là thể chất đặc thù như Vân Sương Nhi, nhưng tốc độ tu hành của Tần Ninh lại rất nhanh.
“Uy lực của Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết, sau khi cô đạt tới tầng 5, mới là khi đạt tới thành tựu xuất sắc. Tới lúc đó sẽ có tu hành linh quyết, không chỉ có tác dụng nâng cao tu vi!”
“Công tử…”
Diệp Viên Viên đứng dậy nói.
“Cửu Chuyển Linh Lung thể của cô là loại khá đặc biệt trong hoàng thể, nắm cho thật chắc, tương lai, cảnh giới Hóa Thần chưa phải là đỉnh phong của cô đâu”.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như thế.
Nhìn thấy vẻ mặt này, Tần Ninh hơi tiến lại gần.
Tần Ninh bây giờ, tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng chiều cao đã dần 1m8, trông còn cao hơn Diệp Viên Viên nửa cái đầu.
Hắn đi tới cạnh Diệp Viên Viên rồi giơ tay ra, xoa nhẹ lên khóe môi của Diệp Viên Viên, cười nói: “Cười nhiều lên một chút mới đẹp, cả ngày lạnh như băng chẳng ai dám lại gần?”
Tần Ninh khẽ cười rồi sải bước ra ngoài.
Diệp Viên Viên vẫn đứng nguyên tại chỗ với gò má ửng hồng.
Lúc này, trên lưng con Thôn Thiên Ưng, Tần Ninh nhìn khung cảnh đang lùi về phía sau, trông như một bức tranh, trong lòng yên lặng.
Có quá nhiều việc hắn cần làm.
Cái chết của Minh Uyên, hắn phải điều tra thật rõ.
Mà tin tức của Thiên Thanh Thạch, hắn cũng phải tìm hiểu thêm.
Những điều này chỉ có thể điều tra rõ ràng khi vào được trong Cửu U.
Mấy ngày gấp rút lên đường, mỗi ngày Tần Ninh đều tu hành, tốc độ nâng cấp rất nhiều, mà những vấn đề Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi gặp phải khi tu hành cũng được các cô liên tục đưa ra để Tần Ninh giải đáp.
Nhưng nhiều nhất vẫn là giúp Thẩm Văn Hiên hiểu được Cửu Nguyên đan điển.
Trong thời gian 10 ngày, sau khi Thẩm Văn Hiên dần hiểu được đan điển mà Tần Ninh nhắc tới thì ngày càng kinh ngạc. Trước đây, ánh mắt hắn ta nhìn giới đan thuật chỉ là một phiến lá, mà Tần Ninh lại giúp hắn ta vén chiếc lá đó ra để nhìn thấy một cây đại thụ chọc trời, thậm chí, hắn ta có thể cảm giác được, những điều Tần Ninh chưa nói, chính là một mảnh trời xanh trong đợi hắn ta khám phá.
Thái độ của Thẩm Văn Hiên đối với Tần Ninh cũng thay đổi 180 độ.
Chẳng trách, chẳng trách đại sư Khương Vinh và cha lại sùng bái Tần Ninh như vậy.
Hiểu biết về đan thuật của Tần Ninh quả là hạ bút thành văn, rõ ràng mạch lạc, một số cách giải thích về đan đạo chưa từng được nghe qua, hoàn toàn khiến người ta phải kinh ngạc.
Thẩm Văn Hiên đã hoàn toàn kính phục Tần Ninh.
“Chào buổi sáng sư tôn ạ!”
Nhìn thấy Tần Ninh bước ra từ trong phòng, Thẩm Văn Hiên đã nhiệt tình chào hỏi.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng một bên đều cười khổ.
Có lẽ sau Thương Hư, Thẩm Văn Hiên sẽ trở thành người ủng hộ Tần Ninh cuồng nhiệt đứng thứ hai.
“Ừ!”
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Thánh Minh Hoàng lúc này cũng bước lên, cười nói: “Không tới nửa ngày nữa có lẽ sẽ tới Đại Hoang Cổ. Lần này, các đế quốc lớn, thượng quốc đều ra tay, 36 cương quốc đã chuẩn bị xong từ lâu”.
“Đại Hoang Cổ…”
Tần Ninh khẽ cười, nói: “Lại là một nơi thú vị”.
Nơi thú vị?
Thánh Minh Hoàng thềm cười khổ.
Sợ là trên toàn Cửu U này, duy chỉ có Tần Ninh cho rằng, Đại Hoang Cổ là nơi thú vị.
Quả nhiên, không tới nửa ngày, bước chân của mọi người đã đặt lên mảnh đất mà trước mặt có một loạt cờ hiệu cao chót vót. Phía xa đằng trước, một dòng sông đang ào ào chảy không ngừng, vắt ngang trước mắt. Đã tới Đại Hoang Cổ!
Chương 372: Ba mươi sáu cương quốc
Tiếng nước chảy ầm ầm, như sấm nổ, dòng sông vắt ngang trước mắt mọi người đang cuồn cuộn chảy không ngừng.
Thánh Minh Hoàng nhìn phong cảnh bên dưới, vẻ mặt nghiêm nghị, nhỏ giọng nói: “Tần công tử, lần này tham gia Người được chọn không chỉ là các đế quốc, thượng quốc, cương quốc mà còn có những thiên tài đạt yêu cầu trong các gia tộc ẩn thế cũng tham gia”.
“Ta hiểu ý của ông”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Người không phạm ta thì ta không phạm người. Nếu người phạm ta thì đừng trách ta đại khai sát giới!”
Nghe lời nói này, Thánh Minh Hoàng cười khổ.
36 cương quốc có mặt ở đây, nếu Tần Ninh lại hồ đồ đắc tội thì cũng thật khó nói.
Nhưng vị chủ này vẫn luôn không sợ trời không sợ đất. Ông ta cũng không thể ràng buộc, nên chỉ đành hi vọng người khác đừng tới gây chuyện.
Lúc này, bên bờ sông sớm đã dày đặc người.
Từng bóng người đi qua đi lại, bắt chuyện với nhau.
Thí luyện Người được chọn chính là một chuyện lớn trên toàn Cửu U đại lục. Tuy rằng, 36 cương quốc là người tổ chức trên danh nghĩa, nhưng cũng chỉ là trợ thủ của những tông môn kia mà thôi.
Từng lều vải dựng bên dòng sông, có rất nhiều chỗ đã cắm cờ.
“Đó là cương quốc Đại Sở!”
Thánh Minh Hoàng chỉ sang 1 phía, thấp giọng nói: “Cương quốc Đại Sở chính là hậu nhân của Sở vương, 1 trong 7 vương, từng bước phát triển đến giờ, cho dù là trong 36 cương quốc, thì cũng thuộc hàng cao ngạo.
“Còn có bên kia là cương quốc Hỏa Hầu, lão tổ Hầu vương của cương quốc Hỏa Hầu vốn cũng là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, năm đó được cương vương Minh Uyên thu phục, chiến công lừng lẫy, thực lực lớn mạnh”.
“Đó là cương quốc Thiên Tượng, cương quốc Thiên Tượng là do hậu nhân của Hạng vương xây dựng lên, 3 cương quốc này xếp hạng đầu trong 36 cương quốc”.
“Đó là cương quốc Vân Hải…”
Thánh Minh Hoàng không ngừng giải thích, Tần Ninh dần phát hiện, ngoài người của 36 cương quốc thì có những lều khác đều không cắm cờ.
Hình như nhìn ra thắc mắc của Tần Ninh, Thánh Minh Hoàng giải thích: “36 cương quốc, chính là đứng ở vị trí bá chủ trên Cửu U đại lục, họ có tư cách thể hiện thân phận của mình ở đây, còn thượng quốc và đế quốc thì không có tư cách này”.
“Cho nên 7 thượng quốc lớn chúng ta trông thì có vẻ uy phong lẫm liệt, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi. Hơn nữa, những cương quốc này vốn lười quan tâm tới sự hủy diệt hay quật khởi của đế quốc và thượng quốc”.
Còn vì sao, thì không cần nói nữa.
Vì có thực lực chống đỡ lớn mạnh nên trong mắt của 36 cương quốc, thượng quốc và đế quốc không khác gì nhau.
Thánh Minh Hoàng đã ra lệnh cho thuộc hạ chọn một chỗ, bắt đầu dựng lều.
“Con sông trước mặt chúng ta gọi là sông Đại Hoang. Sông Đại Hoang chảy quanh Đại Hoang Cổ. Muốn qua sông thì chỉ cần đi qua cầu Đại Hoang, nhưng nó lại không tồn tại liên tục mà xuất hiện có quy luật thời gian, có lẽ phải ở đây mấy ngày rồi”.
“Đợi lần tiếp theo cầu Đại Hoang xuất hiện nữa thì là lúc thí luyện kết thúc”.
“Lần thí luyện này, các đại tông môn không xuất hiện, nhưng sớm đã phái người đem lệnh bài đệ tử của các tông môn, giấu kín trong Đại Hoang Cổ, tìm lấy lệnh bài nào thì gia nhập tông môn đó”.
Thánh Minh Hoàng cười nhạt, nói: “Lần này, ta hi vọng Thánh Thiên Viêm có thể gia nhập Lam Nguyệt Cốc, còn tứ đại tông môn thì không mơ tới…”
“Ta hiểu rồi!”
Tần Ninh gật đầu.
Những tông môn này trong Cửu U nhiều năm như vậy rồi mà vẫn diễn một vở kịch cũ.
Chọn đệ tử, mình không ra mặt, có chuyện gì thì để cương quốc phụ trách, cũng biết cách ép buộc nhau ghê.
“Cút mau, cút mau, chúng ta đã chọn chỗ này rồi”.
Đúng lúc này, mấy người đang đứng bên sông đột nhiên có tiếng gào lên.
Mấy chục người xông tới, đứng trước lầu mà mấy người Tần Ninh đã dựng xong xuôi, vênh mặt hất hàm nói: “Các ngươi tới từ đâu? Thượng quốc Đại Vũ ta đã chọn chỗ này rồi, biết điều một chút thì cút ra”.
Một thanh niên lạnh lùng nói, thần thái kiêu ngạo không tả được, mà còn mang theo ánh mắt miệt thị nhìn Tần Ninh và mọi người.
“Thượng quốc Đại Vũ…”, Thánh Minh Hoàng lúc này tỏ ra vẻ mặt hơi khó coi.
Ông ta chắp tay, nhìn mấy chục người kia, khẽ cười nói: “Nếu các vị đã thích chỗ này vậy thì thượng quốc Thánh Nguyệt ta sẽ lui ra, các vị cứ dùng thoải mái”.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sững sờ.
Thượng quốc Thánh Nguyệt chính là 1 trong 7 thượng quốc lớn, xếp thứ hai, chỉ đứng sau thượng quốc Kim Càn, mà bây giờ quốc chủ Kim Ngọc Long của thượng quốc Kim Càn đã bị Tần Ninh giết chết.
Thượng quốc Thánh Nguyệt có thể gọi là tung hoành một phương, xếp vị trí đầu tiên không cần suy nghĩ mà còn phải sợ thượng quốc Đại Vũ?
1 trong 7 thượng quốc lớn, hình như không có cái tên thượng quốc Đại Vũ này chứ?
“Thượng quốc Thánh Nguyệt”, thanh niên kia cười chết giễu: “Ta cho rằng là thượng quốc Kim Càn chứ”.
“Vũ Thiên Hành, không được hỗn xược!”
Một ông già đi ra từ phía sau thanh niên đó, quở mắng.
Lão già mặc một bộ đồ màu trắng, tóc trắng phau, nhưng hơi thở toàn thân lại mạnh mẽ lạ thường, chính là một vô địch cảnh giới Thiên Võ.
“Vũ Chu tiên sinh!”
Nhìn thấy lão già này, Thánh Minh Hoàng chắp tay cười nói: “Chúng ta xin phép cáo lui”.
“Khà khà, Thánh Minh Hoàng thì là ra ngươi”, Vũ Chu kia cười ha ha nói: “Quả thật là ngại quá, đến muộn không có chỗ tốt, chỉ còn chỗ này khá ổn Thánh quốc chủ có thể nhường cho thượng quốc Đại Vũ chúng ta thì đa tạ”.
“Vũ Chu tiên sinh khách sáo quá!”
Thánh Minh Hoàng nói, rồi thật sự sải bước rời đi.
“Tới muộn, không có chỗ thì không bằng nhảy luôn xuống sông mà ở. Chỗ này ta thấy được đấy, sao phải đi?”
Lúc này một giọng nói bỗng nhiên vang lên, Tần Ninh ngồi xuống, duỗi lưng nói: “Thánh Minh Hoàng, ta ở đây, nơi chúng ta chọn lại nhường cho người khác là cái kiểu gì?”
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt Thánh Minh Hoàng khẽ thay đổi.
Đôi mắt của Vũ Chu cũng lóe lên tia sáng lạnh, thanh niên tên là Vũ Thiên Hành kia nhếch mép, để lộ ra nụ cười mang đầy ý vị.
“Lão Chu, xem ra có một số kẻ thật sự không mở mắt rồi!”, Vũ Thiên Hành cười khẩy, mấy chục thanh niên đệ tử phía sau đều đồng loạt cười ha ha.
Thánh Minh Hoàng ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Thượng quốc Đại Vũ không là gì, ta không sợ. Nhưng thượng quốc Đại Vũ là có quan hệ mật thiết với cương quốc Tam Dương, mối liên hôn giữa hoàng thất cực nhiều, đắc tội với thượng quốc Đại Vũ không phải là hành động sáng suốt”.
“Nói cho cùng thì chính là kẻ dựa dẫm vào người có quyền thế?”
Tần Ninh mỉm cười, nói: “Nếu nói như vậy thì càng không phải sợ”.
“Chỗ này sát bên bờ sông, phong cảnh cực tốt, hoàn cảnh thuận tiện, hơn nữa chỗ này chúng ta đã chọn rồi, tuyệt đối không có lý nào phải nhường chỗ cả”.
“Thằng nhóc, ta thấy ngươi muốn chết rồi đấy”.
Vũ Thiên Hành sải bước lên trước, đánh thẳng một chưởng về phía Tần Ninh.
“Cút!”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Vân Sương Nhi cũng đánh thẳng ra một chưởng.
Bùm….
Hai người đứng đối diện, bỗng chốc, Vũ Thiên Hành chỉ cảm thấy bàn tay mơ hồ đau đớn.
Nhìn lại phía bên kia, Vân Sương Nhi lại không hề nhúc nhích.
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như thế mà lại có tu vi cực kỳ mạnh mẽ.
“Cảnh giới Linh Phách tầng 4!”, Vũ Thiên Hành giật mình.
Chương 373: Ngươi dám bảo ta cút?
Gã cũng là cảnh giới Linh Phách tầng 4, chính là tuyệt thế thiên tài của thượng quốc Đại Vũ trong ngàn năm trở lại đây. Lần này, vốn chuẩn bị xông pha vào thí luyện Người được chọn để tham gia vào tứ đại tông môn.
Nhưng không ngờ, vẫn chưa bắt đầu thì đã gặp ngay một kẻ gây sự.
“Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy, cũng có chút bản lĩnh!”
Vũ Thiên Hành nhìn mấy người Tần Ninh thì xoa xoa cổ tay, cười nói: “Chắc các ngươi không biết, chúng ta là người thế nào đúng không?”
“Người sống!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nhưng nếu không cút đi thì sẽ biến thành người chết đấy!”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Vũ Chu, Vũ Thiên Hành đều thay đổi.
Gã này quả thật là không coi ai ra gì.
“Thánh Minh Hoàng, ta thấy thượng quốc Thánh Nguyệt của ngươi thật càng ngày càng vênh váo rồi đấy!”
Vũ Chu cười khẩy một tiếng, mang theo vẻ mặt lạnh lùng.
Thánh Minh Hoàng lúc này chỉ đành cười khổ.
Lần này, không dễ gì mới mời được Tần Ninh tới, mà gã này thì nào có nghe ông ta sắp đặt?
“Tiền bối Vũ Chu, quả thật ngại quá”.
Thánh Minh Hoàng chắp tay nói: “Chỗ này là do thượng quốc Thánh Nguyệt của chúng ta chọn trước, mong các vị của thượng quốc Đại Vũ tìm chỗ khác đi nhé”.
“Ngươi…”
Vũ Chu đỏ bừng mặt, tức run người rồi hừ một tiếng, sải bước rời đi.
Trong rất nhiều thượng quốc, ai mà không biết thượng quốc Đại Vũ và cương quốc Tam Dương là bạn tốt của nhau, liên hôn hai nước diễn ra vô cùng rầm rộ.
Thượng quốc Đại Vũ tuy không phải là 1 trong 7 thượng quốc lớn, nhưng cũng chỉ đứng ngay sau, ngoài ra còn có cương quốc Tam Dương chống lưng. Lần này chính là lần đầu tiên có kẻ lại không nể nang mặt mũi chúng như thế.
“Thằng nhóc, ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy”.
Vũ Thiên Hành hậm hực lạnh lùng sải bước rời đi.
“Lão Chu, thằng nhãi đó căn bản là chẳng thèm để ý tới thượng quốc Đại Vũ chúng ta”, Vũ Thiên Hành lạnh lùng nói: “Ta thấy thằng nhãi đó chỉ mang hơi thở của cảnh giới Linh Phách tầng 1, nhưng hai cô gái đứng cạnh hắn lại có thiên phú rất cao, tu vi mạnh mẽ, có thể sẽ là đối chủ của ông”. Vũ Chu lạnh nhạt nói: “Trước tiên không cần nóng vội, đợi sau khi đi vào Đại Hoang Cổ thì ngươi tìm cơ hội giết thằng nhãi đó đi!”
“Vâng!”
Vũ Thiên Hành chắp tay nói:
Quả thật, bọn chúng chẳng thèm để ý tới Tần Ninh, nhưng hai cô gái nhỏ kia.
Chưa nói tới nhan sắc tuyệt đẹp mà còn có thực lực cường đại.
“Cô gái… cô gái xinh đẹp…”
Lúc này, Vũ Thiên Hành nhếch miệng cười nham hiểm.
Sau đó 2, 3 ngày, Thánh Minh Hoàng thì cẩn thận dè dặt, còn Tần Ninh thì ngồi bên bờ sông, không nói gì, hình như vẫn luôn tu hành.
Mà một ngày này, ánh sáng rực rỡ, bốn phía bờ sông đã tụ tập tới mấy chục ngàn người.
Có khoảng hơn chục ngàn người tham gia thí luyện Người được chọn, còn lại là người đi theo tới.
Lúc này, có mấy người lại đi về phía lều của nhóm Tần Ninh.
“Công tử Dương Dũ, chính là chỗ này!”
Vũ Thiên Hành mặc một bồ đồ đen, cung kính đứng phía sau một thanh niên.
Thanh niên kia buộc tóc gọn gàng, xương gò má hơi nhô lên, ánh mắt u ám tạo nên cảm giác âm trầm lạnh lẽo.
Nhưng thanh niên kia vừa tới trước mặt mọi người thì đôi mắt tự động dán lên người Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên.
Ai cũng có thể nhìn ra, thanh niên đó thèm nhỏ dãi Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên.
Vũ Thiên Hành nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ vui mừng lóe lên trong mắt.
Xem ra, công tử Dương Dũ thật sự hứng thú với hai cô gái này rồi.
“Các ngươi là ai?”
Diệp Viên Viên bước lên phía trước, lạnh lùng nói.
Nàng vẫn luôn như vậy, không thích nói nhiều, khiến người khác càng cảm thấy lạnh lùng.
“Cô nương, tại hạ là Dương Dũ, hoàng tử của cương quốc Tam Dương, cô có thể gọi ta là Dương ca ca…”
Dương Dũ tiến lên, nhìn Diệp Viên Viên, hai mắt dường như sắp lồi ra.
“Cút!”
Diệp Viên Viên lạnh lùng nhả ra một chữ, xoay người đi.
“Cô nương từ từ đã!”
Dương Dũ lại đi theo, cười nói: “Sao cô nương lại lạnh lùng như thế? Tại hạ tới là muốn bàn với cô nương làm một người bạn đồng hành trong Đại Hoang Cổ”.
“Cô nương, trong Đại Hoang Cổ nguy hiểm trập trùng, gã ăn bám kia của cô không bảo vệ nổi cô đâu!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Diệp Viên Viên trở nên lạnh lùng hơn.
“Nói ai là ăn bám đấy?”
Một tiếng cười giễu vang lên, Tần Ninh bước tới, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng đứng cạnh Diệp Viên Viên, ôm bờ vai của nàng, cười nói: “Tì nữ của ta thì ta bảo vệ, ta yêu thương, liên quan quái gì đến ngươi?”
Bị Tần Ninh ôm như thế, sắc mặt của Diệp Viên Viên chợt đỏ ửng, tức giận liếc nhìn Tần Ninh.
Cái liếc mắt này trông vô cùng dễ thương, khiến lòng người rung động.
Dương Dũ kia nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy mềm nhũn toàn thân, nhưng nhìn thấy bàn tay đó của Tần Ninh thì lại bốc lửa lên đầu.
“Cô gái xinh đẹp như thế mà làm tỳ nữ của ngươi sao?”
Dương Dũ hừ lạnh nói: “Ngươi đừng có mà đánh giá cao mình quá!”
“Đánh giá cao hay không là chuyện của ta, chẳng liên quan gì đến ngươi?”
Tần Ninh lại nói: “Tới từ đâu thì cút về đó đi, ít giỡn chơi trước mặt công tử ta thôi”.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Vũ Thiên Hành chợt mừng.
Dương Dũ chính là hoàng tử của cương quốc Tam Dương, quyền cao chức trọng không nói, mà làm người cực hẹp hòi, hơn nữa lại cực kỳ thích phụ nữ.
Thấy cô gái tuyệt đẹp như Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên thì sao lại không động lòng.
Lần này, Tần Ninh lại vênh váo như thế thì đã đắc tội với cương quốc Tam Dương rồi đấy.
Thằng nhãi này, sợ là chưa biết, cái mạng nhỏ của hắn sắp tiêu đời rồi.
“Cút? Ngươi dám bảo ta cút?”
Dương Dũ cười giễu một tràng.
“Nhóc con, ngươi là cảnh giới Linh Phách tầng 1, công tử ta cũng là cảnh giới Linh Phách tầng 1. Đừng nói công tử ta bắt nạt ngươi, hai người chúng ta đánh một trận, nếu ngươi thua thì phải đưa hai tì nữ này cho công tử ta”.
Tần Ninh lạnh lùng, thờ ơ.
“Tuy nói tì nữ của ta, nhưng cũng không phải thứ để đánh cược, cơ mà nhìn cái bộ dạng của ngươi, quả thật rất gợi đòn”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nếu ngươi thua thì thế nào?”
“Ta thua? Nếu ta thua thì không cần sống tiếp nữa!”
Dương Dũ hừ lạnh một tiếng, sải bước ra, bỗng chốc sát khí đằng đằng, một hơi thở chết chóc giải phóng ra xung quanh.
Đột nhiên, một thanh kiếm sắc bén trong tay Dương Dũ chém thẳng ra, trong lúc kiếm khí hung tàn giết chóc thì ngưng tụ thành một hình hổ sói, tấn công về phía Tần Ninh.
“Cút!”
Tần Ninh nhìn thấy kiếm dài chém tới thì bàn tay vung lên.
“Kiếm âm, chém!”
Âm Dương Ly Hợp Kim thể, tầng 5, ngưng tụ sát chiêu.
Kiếm âm, kiếm dương, âm dương chém, âm dương thái cực sát.
4 chiêu này có thể gọi là sát chiêu dung hòa kim thể.
Nhưng đối diện với Dương Dũ, hắn không cần phải thể hiện 3 chiêu phía sau.
Một kiếm dài màu đen do linh khí hóa thành đột nhiên xuất hiện trong tay.
Roạt…
Kiếm quang lóe lên, kiếm dài giao nhau, kiếm âm trong tay Tần Ninh, xuyên thẳng qua kiếm trong tay Dương Dũ.
Vốn dĩ kiếm âm đang tách ra, sau khi xuyên qua kiếm dương thì chợt hợp lại.
Phụp một tiếng, máu tươi bắn tung tóe.
Một kiếm này, đâm thẳng vào lồng ngực Dương Dũ, rạch bụng rách dạ dày, máu tươi phun ra như suối.
Mà kiếm của Dương Dũ lúc này vẫn còn cách Tần Ninh một khoảng bằng bàn tay.
Phụp, thân thể của Dương Dũ ngã xuống, không còn hơi thở.
“Ngươi ngươi ngươi…”
Lúc này, Vũ Thiên Hành vô cùng hoảng hốt.
Tần Ninh không nói hai lời, vừa ra chiêu đã giết Dương Dũ trong tích tắc. Gã thấy kinh ngạc không chỉ với thủ đoạn giết người dứt khoát của Tần Ninh mà là sự to gan lớn mật của Tần Ninh khi hắn dám giết kẻ này.
Chương 374: Nguồn gốc của Đại Hoang Cổ
Đó là công tử cương quốc, cương quốc là gì?
Cương quốc chính là kẻ thống trị của Cửu U đại lục. Bên ngoài Cửu U đại lục, cương quốc chính là bá chủ, chính là sự tồn tại duy nhất.
“Tần… Tần… Tần… Tần Tần Tần Ninh!”
Vũ Thiên Hành lúc này bất giác run lên, yếu ớt nói: “Ngươi ngươi ngươi… giết Dương Dũ rồi, cương quốc Tam Dương sẽ không tha cho ngươi!”
“Không tha cho ta thì tới tìm ta là được”.
Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhìn Vũ Thiên Hành, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, âm u nói: “Ngươi cố ý đưa gã tới để lấy lại mặt mũi cho ngươi đúng không?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Ninh đem theo sát khí đằng đằng, Vũ Thiên Hành không nói hai lời, lui bước bỏ chạy.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tiến lại đứng bên cạnh hắn.
“Công tử thật khí phách, người không lấy ta và Viên Viên ra để đánh cược!”, Vân Sương Nhi xúc động nói.
“Ta không nỡ đánh cược các cô. Gã này quá phiền phức, chỉ có thể nói là sức quyến rũ của hai cô quá lớn rồi đấy!”
Tần Ninh mỉm cười, nhìn hai người nói: “Thấy các cô dần trưởng thành, trổ mã ngày càng mê hoặc lòng người. Công tử ta đang nghĩ, lúc nào để các cô bắt đầu hầu ngủ ta đây!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều la lối một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Tần Ninh gần đây ngày càng quá trớn…
Lúc này, Thánh Minh Hoàng lại không cười nổi.
Một công tử của cương quốc Tam Dương đã chết, chuyện này không thể cho qua như vậy.
Giết nhỏ thì chắc chắn lớn sẽ tới, lớn tới gì to chuyện.
Với tư cách là cương quốc, từ trước tới nay chỉ đi bắt nạt kẻ khác chứ nào có phần kẻ khác bắt nạt chúng.
Nhưng, lần này, kẻ bắt nạt cương quốc Tam Dương lại chính là Tần Ninh.
Đây là đạp lên tấm thép rồi đấy!
Mà đúng lúc này, ở bên kia, Vũ Thiên Hành thật sự ngây ngốc.
Dương Dũ cứ thế mà chết.
Quả thật là điều không thể tin được.
Vũ Thiên Hành vội vàng tới trước một lều trại, xông vào trong.
“Ba vị hoàng tử, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Vũ Thiên Hành đi vào trong lều trại, dập đầu quỳ xuống bẩm báo.
“Vũ Thiên Hành? Không phải ngươi đưa Dương Dũ đi giải khuây sao? Thế nào rồi?”, một chàng trai tóc ngắn hoang mang nói.
“Công tử Dương Tuyệt, chuyện lớn rồi, công tử Dương Dũ chết rồi”.
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của ba người trong căn phòng trở nên lạnh lẽo.
Dương Tuyệt kia lạnh lùng nói: “Xem ra, thí luyện Đại Hoang Cổ sắp bắt đầu, mấy gã này đã bốc lửa lên đầu, đến người của cương quốc Tam Dương cũng dám động vào rồi đấy!”
“Dương Tuyệt, bình tĩnh”.
Một chàng trai mặc bộ đồ màu xanh ở giữa nói: “Ngươi nói rõ cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì?”, Vũ Thiên Hành vội vàng nói: “Ta và công tử Dương Dũ đang đi dạo bên bờ sông, nhìn thấy hai cô gái rất xinh đẹp, công tử Dương Dũ đã đi đến bắt chuyện, mời các cô ấy cùng đi vào trong Đại Hoang Cổ, ai ngờ công tử của hai cô gái bỗng nhiên ra tay, giết công tử Dương Dũ”.
“Thậm chí công tử Dương Dũ đã nói cho hắn biết, mình chính là người của cương quốc Tam Dương mà thiếu niên kia vẫn dứt khoát giết chết công tử Dương Dũ”.
“Khinh người quá đáng!”
Dương Tuyệt nghiêm giọng quát lên: “Cương quốc Tam Dương ta truyền thừa mấy vạn năm, có bao giờ phải chịu sự coi thường tới mức đó?”
“Đại ca Thiên Thương, kẻ này không chết thì cương quốc Tam Dương ta biết để mặt ở đâu”.
Chàng trai mặc áo xanh cũng cau mày nói.
“Dương Vấn Phong, chuyện này đệ nghĩ thế nào?”, Dương Thiên Thương nhìn người kia, lên tiếng nói.
“Đại ca Thiên Thương!”
Thanh niên đó đứng dậy, chắp tay nói: “Chuyện này cho dù thế nào thì kẻ kia to gan dám giết hoàng tử cương quốc Tam Dương thì chính là tội chết, không thể không loại bỏ!”
Dương Thiên Thương lúc này cũng gật đầu.
“Nhưng lần này, toàn bộ 36 cương quốc đều có mặt ở đây, tốt nhất là chúng ta làm đơn giản chút”.
Dương Thiên Thương lên tiếng, nhìn Vũ Thiên Hành.
“Là người của cương quốc nào đã động tay!”
“Không phải cương quốc!”
Hử?
Nghe vậy, ba người đều cảm thấy kinh ngạc.
Không phải cương quốc?
Vậy là người nào?
Vũ Thiên Hành vội vàng nói: “Là 1 thiếu niên tới từ thượng quốc Thánh Nguyệt, khoảng 17 tuổi, cảnh giới Linh Phách tầng 1”.
Thượng quốc Thánh Nguyệt?
Nghe vậy, Dương Thiên Thương, Dương Tuyệt, Dương Vấn Phong đều sửng sốt.
“Thượng quốc Thánh Nguyệt? Chỉ là thượng quốc mà dám giết hoàng tử của cương quốc ta? Ha ha…”
Dương Tuyệt không khỏi cười lớn nói: “Buồn cười thật, thượng quốc Thánh Nguyệt…”
Dương Vấn Phong và Dương Thiên Thương lúc này tỏ ra sắc mặt lạnh lùng hơn lúc trước.
Nếu là cương quốc thì bọn chúng còn có thể giữ lý trí.
Nhưng chỉ là 1 thiếu niên của thượng quốc mà dám giết hoàng tử cương quốc bọn chúng.
Quả là muốn chết.
Nếu phải nuốt cục tức này thì cương quốc Tam Dương bọn chúng sẽ thật sự trở thành một trò cười.
“Chuyện này có cần nói cho đại ca Dương Diệp không?”
Dương Thiên Thương lại nói: “Dù sao, Dương Dũ cũng là em trai của đại ca Dương Diệp…”
“Không cần!”
Dương Tuyệt nói thẳng: “Ba người chúng ta báo thù cho Dương Dũ là được, thí luyện Đại Hoang Cổ sắp bắt đầu, đại ca Dương Diệp là người có cơ hội nhất để trở thành đệ tử của tứ đại tông môn. Nếu để huynh ấy phân tâm thì hoàng thúc chắc chắn sẽ trách mắng chúng ta!”
“Đúng vậy, ba người chúng ta đi giết hắn thôi. Ta muốn xem xem, Thánh Minh Hoàng của thượng quốc Thánh Nguyệt có dám ra tay với chúng ta không”.
Ba người lập tức rời khỏi lều, lao như bay.
Lúc này, Tần Ninh đang ngồi bên bờ sông, nhìn dòng sông đang cuồn cuộn không ngừng thì khẽ thất thần.
“Công tử, sông Đại Hoang hỗn độn vô cùng, liếc mắt nhìn toàn là cát vàng, có gì hay mà xem chứ?”, Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, không hiểu hỏi.
“Xem?”, Tần Ninh khẽ cười: “Không phải ta đang xem mà chỉ ngồi đây nói chuyện mà thôi”.
Nói chuyện?
Vân Sương Nhi lại càng không hiểu.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Tần Ninh ngoài những lúc tu luyện thì ngồi bên bờ sông, sững sờ xuất thần, nhìn dòng nước kia dường như quên mất bản thân, như thế, nào có phải là đang nói chuyện chứ?
“Đại Hoang Cổ chính là một vùng đất kỳ lạ mà tôn giả Đại Hoang xây dựng nên. Năm đó, sau một trận chiến với Cửu U Đại Đế, tôn giả Đại Hoang chết. Cửu U Đại Đế cảm động ý chí một lòng với võ đạo của hắn ta mà đã chôn cất tôn giả Đại Hoang ở nơi này”.
“Mà nghe nói, thú cưỡi của tôn giả Đại Hoang là một con giao long răng xanh, chính là linh thú cấp 9, có thể trở thành thánh thú”.
Thánh Minh Hoàng giới thiệu: “Giao long răng xanh đó đối với chủ nhân tôn giả Đại Hoang vô cùng trung thành. Sau khi tôn giả Đại Hoang mất thì vẫn canh giữ ở Đại Hoang Cổ, bao quanh Đại Hoang Cổ, cuối cùng hóa thành sông Đại Hoang”.
“Đương nhiên, những đều này đều là lời đồn, ta cũng không biết thật giả thế nào”.
“Là thật!”
Thương Hư chắc chắn nói: “Giao long răng xanh đó có thể hóa thành thánh thú, thậm chí là thần thú, thành rồng. Năm đó Đại Đế còn muốn chỉ bảo, nhưng con giao long răng xanh đó một lòng trung thành với chủ nhân của nó…”
Tần Ninh lúc này đột nhiên ngắt lời nói: “Cho nên nói, có những lúc, con người còn không bằng con thú!”
Nghe vậy, sắc mặt Thương Hư liền đỏ bừng lên.
“Ta không nói ngươi”.
Tần Ninh nhìn dòng nước cuồn cuộn nói: “Nhưng không biết nhiều năm như thế, ở đây có thay đổi gì không”.
Nghe cuộc nói chuyện này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều thấy như được mở rộng kiến thức.
Trước đây, các cô ở mỗi đế quốc đều cảm thấy đế quốc đã đủ rộng lớn. Nhưng bây giờ mới hiểu, đế quốc chỉ là một vùng đất trên đại lục mà thôi. Đi theo bên cạnh Tần Ninh, các cô không chỉ được trưởng thành về thực lực mà còn về ánh mắt nhìn ra thế giới.
Chương 375: Xứng đáng để ta nói chuyện với nó
Con đường võ đạo là luôn theo đuổi thực lực lớn mạnh hơn, tuổi thọ cao hơn, may mắn nhiều hơn. Dường như ở bên cạnh Tần Ninh đều có tất cả những điều này.
Tần Ninh nhìn mặt sông, lại nói: “Sông Đại Hoang, giao long răng xanh, linh thú cấp 9, có thể có linh trí như thế, mấy vạn năm qua đi vẫn chưa từng cạn lòng trung thành với chủ nhân. Đây là điều mà nhiều người còn không làm được…”
“Lòng trung thành đó xứng đáng để ta nói chuyện với nó!”
Tần Ninh lại hờ hững nói.
Càng nghe mấy lời này, mấy người càng cảm thấy khó hiểu.
Giao long răng xanh, chính là lời đồn từ mấy vạn năm trước. Rốt cuộc, thú cưỡi của tôn giả Đại Hoang có linh thú cấp 9 này hay không còn chưa chắc, huồng hố, cho dù có thì qua mấy vạn năm rồi, giao long răng xanh đó sợ là sớm hóa thành bùn đất trong lòng sông.
Nói chuyện?
Thần giao sao?
Tần Ninh lại không nói nhiều, duy chỉ có Thương Hư đứng cạnh Tần Ninh là cung kính cúi đầu trước sông Đại Hoang.
Tần Ninh nói chuyện, người bên cạnh nghe chỉ cảm thấy huyễn hoặc khó tin, nhưng Thương Hư thì lại hiểu rõ, đây không phải là huyễn hoặc, mà từng lời Tần Ninh nói đều có căn cứ.
Người khác không hiểu, thậm chí cười giễu, đó là ngu muội vô tri.
Dù sao, ánh mắt của thế nhân thì sao có thể ngờ được có người sống 9 đời, mà mỗi một đời, mỗi một kiếp đều là nhân vật vô thượng chấn động thiên hạ?
“Tần Ninh, lăn ra đây!”
Một tiếng quát bỗng vang lên.
Một nhóm mười mấy người trước lều, khí thế hùng hổ.
Ba người đi đầu phong độ phi phàm, giơ tay nhấc chân đều toát lên quý khí.
“Những kẻ gây chuyện lại tới rồi…”, Thánh Minh Hoàng lúc này chỉ biết cười khổ.
Giết hoàng tử của cương quốc Tam Dương, mà cương quốc Tam Dương có thể bỏ qua chuyện này thì đó mới là điều khó tin.
“Tìm công tử nhà ta có việc gì?”
Vân Sương Nhi đi ra, hừ một tiếng nói.
Sự xuất hiện của Vân Sương Nhi khiến ba người Dương Thiên Thương cảm thấy kinh ngạc.
Vân Sương Nhi đẹp như một bông hoa sen, thanh thuần, mang theo vẻ thánh thiện, nhan sắc động lòng người, chẳng trách mà Dương Dũ lại không nhịn được tới bắt chuyện.
Nhưng, chỉ là bắt chuyện thôi mà lại mất mạng thì không hề hợp lí chút nào.
“Không có chuyện của ngươi, con nhóc, cút sang một bên!”
Dương Tuyệt trông rõ không còn kiên nhẫn, hừ một tiếng, sải bước lên, đánh một chưởng về phía Vân Sương Nhi.
“Hừ!”
Lúc này, Vân Sương Nhi điều động chân nguyên trong cơ thể, cùng đánh ra một chưởng, đón đòn đánh của đối phương.
Bùm…
Tiếng nổ ầm ầm như sấm, hai người vừa tiếp xúc đã bắn ra.
Vân Sương Nhi vẫn đứng tại chỗ bất động, còn Dương Tuyệt thì lại hậm hực hừ một tiếng, lùi lại phía sau khoảng 10 bước, suýt nữa ngã trên mặt đất.
“Cảnh giới Linh Phách tầng 4!”
Cảm nhận được thực lực của Vân Sương Nhi, sắc mặt của Dương Tuyệt trở nên lạnh lẽo.
Cô gái này trông còn nhỏ hơn gã 2 tuổi thế mà đã đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 4.
Cảnh tượng này khiến những người khác đều kinh ngạc.
“Để ta!”
Dương Vấn Phong lúc này cũng lạnh lùng.
Xem ra, kẻ gây chuyện cũng không lương thiện gì.
Còn trẻ thế mà đã đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 4, cô gái này có thể nói là thiên phú yêu quái đấy.
Chẳng trách lại giết được đến cương quốc Tam Dương bọn chúng.
“Sợ ngươi sao?”
Vân Sương Nhi quát lên, không hề để ý.
Cô ấy vốn là hỗn độn thể, tu luyện Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, pháp môn ngưng tụ, vô số biến hóa kỳ lạ, chuyển linh khí thành chân nguyên, phóng tới người bên cạnh, là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng Hỗn Độn Ngọc Thân quyết lại làm được điều đó.
Chỉ điểm này thôi đã đủ để thấy sự mạnh mẽ của Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, đủ để thấy độ cao thâm khó dò của công tử.
Với tư cách là tì nữ, Diệp Viên Viên còn mạnh hơn cô ấy một bậc cho nên cô ấy rất ít khi ra tay, nhưng hôm nay thì dường như không cần Diệp Viên Viên phải động tay nữa.
Còn công tử thì cũng không cần phải nhọc tâm.
“Hỗn độn chưởng!”
Lúc này, Vân Sương Nhi vỗ ra một chưởng, chưởng phong nhẹ bay bay, trong chớp mắt ngưng tụ lại, khí thế bùng nổ đột nhiên nâng cấp.
Bùm…
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, thân thể của Dương Vấn Phong mãnh liệt lui về phía sau.
Một chưởng đã đánh bại trận.
Lúc này, mọi người cũng đều hoảng hốt.
Một chưởng đánh bại!
Đây là sức mạnh tới trình độ nào chứ?
Dương Vấn Phong và Dương Tuyệt đều là thiên chi kiêu tử cảnh giới Linh Phách tầng 4, con cháu chính tông thiên tài của cương quốc Tam Dương.
Lúc này, sắc mặt hai người vô cùng khó coi.
Tới gây phiền phức cho Tần Ninh mà lại bị tỳ nữ của hắn ra cản lại.
Dương Thiên Thương tỏ vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng.
“Lão Lạc!”
Dương Thiên Thương lên tiếng, một bóng người phía sau sải bước lên tốc độ cực nhanh, giết về phía Vân Sương Nhi.
Lúc này, không ai ngờ, sau khi hai người Dương Tuyệt không đánh được thì Dương Thiên Thương lại hạ lệnh cho kẻ khác ra tay.
Lão Lạc kia toàn thân tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, sải bước lên, bàn tay đã hóa thành vuốt vồ lấy Vân Sương Nhi.
“Hỏng bét!”
Thiên Động Tiên và Thương Hư nhìn thấy vậy liền biến sắc mặt.
Nhưng lúc này đã không kịp ngăn cản nữa.
Bụp…
Một âm thanh nặng nề vang lên, Vân Sương Nhi ngưng tụ hỗn độn thể, trong chớp mắt phòng thủ. Nhưng lão Lạc kia chính là cao thủ cảnh giới Địa Võ, bỗng chốc ra tay, tấn công vô cùng bá đạo.
“Phụt…”
Vân Sương Nhi lùi về sau, phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhếch nhác không thôi.
Sắc mặt cô ấy trắng bệch, liên tục nôn ra mấy ngụm máu tươi.
“Cái giống vô sỉ!”
Diệp Viên Viên bước nhanh tới, dìu Vân Sương Nhi, kiểm tra kỹ càng vết thương của cô ấy rồi không nhịn được nặng nề quát lên.
“Đối địch với cương quốc Tam Dương ta, Thánh Minh Hoàng, ta thấy thượng quốc Thánh Nguyệt của ông chán sống rồi!”
Dương Thiên Thương lúc này đứng tại chỗ lạnh lùng nói.
Dựa vào thực lực cảnh giới Linh Phách tầng 5 của hắn thì lúc này cũng không dám thử.
“Có chuyện gì vậy? Không thể yên tĩnh một lát sao?”
Một giọng nói hờ hững chợt vang lên: “Khó có dịp ngồi tán gẫu ở đây mà lại ồn ào lên, phiền quá!”
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới.
Thấy Vân Sương Nhi sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, Tần Ninh đi tới đưa tay ra.
“May mà tu hành Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, nếu không thì kinh mạch đã bị đứt hết rồi”.
Tần Ninh xoa nhẹ lên mái tóc của Vân Sương Nhi, yêu chiều nói: “Cô nhóc, đừng cậy mạnh thế chứ!”
“Công tử, tên khốn nạn này đánh không được lại gọi cảnh giới Địa Võ bắt nạt Sương Nhi!”, Diệp Viên Viên hừ lạnh nói.
“Ồ? Người ta lấy cảnh giới Địa Võ bắt nạt thì chúng ta cũng dùng cảnh giới Địa Võ bắt nạt lại nhé!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ông què, vừa rồi kẻ nào ra tay, băm chết đi!”
“Vâng!”
Thiên Động Tiên sải bước ra.
“Chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng 8 mà thôi!”
Lão Lạc vuốt râu, cười giễu nói: “Chút bản lĩnh này cũng đừng tự mất mặt ở đây”.
Một luồng hơi thở mãnh liệt bùng nổ, sức mạnh cảnh giới Địa Võ tầng 9 thể hiện ra tức thì.
“Không phải là cảnh giới Địa Võ tầng 9 sao?”
Thiên Động Tiên hừ một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm dài.
Kiếm máu Sinh Tử, linh khí cổ.
Một kiếm rút ra, khí huyết dao động.
Thiên Động Tiên tấn công tới, sức mạnh của võ giả Tinh Mệnh thi triển toàn bộ.
Cho dù là lão Lạc còn cao hơn một tầng với cảnh giới của ông ta nhưng lúc này cũng phải liên tục lùi lại.
Thiên Động Tiên sau khi khôi phục tu vi, công năng Tinh Môn đã được thể hiện mạnh mẽ, cộng thêm việc đi theo bên cạnh Tần Ninh, có sự hướng dẫn của hắn mà khả năng vượt xa người thường, sức mạnh mở Tinh Môn đạt tới trình độ cao nhất. Võ giả Tinh Môn, mở Tinh Môn trong đầu não, giao tiếp với trời đất, phối hợp từ xa với sao Thiên Địa, hấp thu sức mạnh của sao Thiên Địa, thậm chí giành lấy Tinh Thần linh quyết, tu luyện thể nghiệm lĩnh ngộ, vượt xa những võ giả bình thường khác, chỉ có linh thể, thánh thể và những võ giả thể chất đặc biệt khác mới có thể sánh bằng.
Bùm…
Đột nhiên, hai người mãnh liệt đối chọi, sắc mặt lão Lạc kia tái mét, phun ra một ngụm máu tươi. Thiên Động Tiên thì lại đuổi theo, chém ra một kiếm.