Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 721: Nhân Vị hậu kỳ là đủ

“Mẹ kiếp!”

Sắc mặt Quy Mạc Hứa lạnh lùng, một thương xuất hiện, trực tiếp hướng thẳng về phía Tần Ninh.

Người bên ngoài đều cho là Quy Mạc Hứa hắn ta tu luyện Quy Nguyên quyết, vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng trên thực tế, đòn sát thủ mạnh nhất của hắn ta là thương thuật!

Ánh thương lóe lên, khí tức của Quy Mạc Hứa liền thay đổi.

Đùng!!!

Một thương xông tới, toàn thân Quy Mạc Hứa có một khí thế tự nhiên sinh ra.

Đó cũng không đơn giản là giết người, mà là một loại khí tức độc đáo.

Tựa hồ cả người hắn, cùng trường thương hợp lại thành một.

Tần Ninh thấy như vậy thì mỉm cười.

“Cùng thương hòa làm một thể... Ngươi lại đi ra một co đường khác nhỉ!”

Có thể làm được mức độ này, Quy Mạc Hứa đúng là rất lợi hại.

Thậm chí chỉ cần mỗi điểm này, cũng thấy được thiên phú của hắn ta tốt hơn mấy người Lý Nhất Phàm.

Quy Mạc Hứa lúc này cười lạnh liên tục.

Hắn ta được xưng là Lục Long Tử Thiên Long, không chỉ bởi vì Quy Nguyên quyết mạnh mẽ.

Càng vì thương pháp của hắn ta mạnh mẽ.

Nói đến thương thuật, cả đại lục Thiên Long này có ai bằng hắn ta?

“Chọc ta, là sai lầm lớn nhất trong đời này của ngươi!”

Quy Mạc Hứa lúc này giễu cợt nói.

Nếu không phải muốn ẩn giấu tuyệt chiêu của chính mình trước chốn đông người, Quy Mạc Hứa sao phải lui bước?

Hiện tại lại không có ai.

Theo Tần Ninh đến đây, không nghĩ tới, còn phát hiện bí kỹ truyền thừa của Lưu Diễm Các là Lưu Ly Kim Thân quyết.

Lần này, giết người diệt khẩu, đạt được Lưu Ly Kim Thân quyết, việc hắn ta bước vào Tam Vị chi cảnh chỉ là vấn đề thời gian!

Quy Mạc Hứa lúc này hưng phấn không thôi.

Tần Ninh, làm cho hắn ta xấu mặt trước mọi người một lần.

Nhưng bây giờ, coi như là bù đắp.

“Người thương hợp nhất, chẳng qua mới đến giai đoạn nhập môn thôi mà khoe khoang cái gì với ta?”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Quy Mạc Hứa, thản nhiên nói.

Khoe khoang?

Quy Mạc Hứa bắt đầu bùng lửa giận.

Nhưng một giây sau, Quy Mạc Hứa sững sờ.

Tần Ninh vung linh kiếm Long Cốt Nguyệt trong tay ra.

Trong giây lát, trên trường kiếm có kiếm ý bộc phát.

Tần Ninh lúc này, cả người cùng trường kiếm, phảng phất như sản sinh ra cộng hưởng, một người một kiếm, không phân chia tách biệt.

Hơn nữa, quan trọng hơn là, cơ thể Tần Ninh có ánh kiếm vụt lên.

Chỉ xem uy thế thôi cũng thấy Tần Ninh kinh khủng hơn Quy Mạc Hứa.

“Người kiếm hợp nhất... kiếm ý bộc phát...”

Hứa Quy Mạc sửng sốt.

Cái tên này mới bao nhiêu tuổi?

Có thể lĩnh ngộ kiếm ý đã rất hiếm rồi.

Vậy mà hắn còn làm được người kiếm hợp nhất!

Từ xưa đến nay, kiếm là thứ mà đa số võ giả yêu thích.

Kiếm là vũ khí mà rất nhiều võ giả lựa chọn.

Nói đơn giản thì rất đơn giản.

Nói khó, thì tu luyện kiếm thuật là khó nhất.

Khó ở chỗ muốn tinh thông.

Tần Ninh, hiển nhiên là vô cùng tinh thông kiếm thuật.

“Thử xem thế nào?”

Tần Ninh giễu cợt một tiếng, một kiếm chém ra.

Quy Mạc Hứa đâm trường thương ra, đám báo Thiết Giáp xung quanh lập tức thối lui.

Hai người này, trong cơ thể ẩn chứa hơi thở cực kỳ khủng bố, tới gần, có thể sẽ chết.

Oanh...

Trong nháy mắt, tiếng nổ tung vang lên.

Ánh kiếm bao trùm ánh thương.

Tần Ninh nhảy lên, một kiếm lại tuôn ra nữa.

Phập một tiếng, máu tươi chảy ra.

“Trước mặt người khác, ta có thể khiến ngươi mất mặt, sau lưng người khác, ta có thể khiến ngươi mất mạng”.

Tần Ninh nói xong, nhìn tứ phía.

Đám báo Thiết Giáp biến dị kia không ngừng lui lại.

Chúng biến dị nhưng không ngu ngốc.

Uy lực Tần Ninh vừa bùng nổ ban nãy có thể lấy mạng chúng.

Thanh niên này.

Rất mạnh!

Tần Ninh quát lên: “Ai tới gần phạm vi một trăm mét sẽ chết!”

Tức thì, đám báo Thiết Giáp biến dị tiếp lục lui lại.

Lúc này, Lưu Vân Triết cũng quay về, người dính mấy vết máu.

Đám đi theo Quy Mạc Hứa chỉ ở cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, bát chuyển, không có nhiều uy hiếp với ông ta.

“Giải quyết xong rồi?”

“Một tên đã chạy mất!”, Lưu Vân Triết bất đắc dĩ nói.

“Không sao, cứ chạy đi”.

Tần Ninh cũng mặc kệ.

“Lão tổ nhà ông tu hành Lưu Ly Kim Thân quyết cũng không tệ, có thể cho ông cơ hội đạt cảnh giới Nhân Vị, ông có muốn không?”

Tần Ninh lên tiếng.

Lưu Vân Triết sửng sốt.

“Kim thân này đã rã hết máu thịt, nhưng kim cốt vẫn còn, xem ra lão tổ nhà ông tuy năm đó chết ở đây nhưng cũng đã vượt qua được cảnh giới Nhân Vị, đạt đến cảnh giới Địa Vị rồi”.

“Nếu ông dung hợp kim thân của lão tổ nhà mình thì chắc chắn có thể bước vào cảnh giới Nhân Vị”.

"Dĩ nhiên, thu hoạch lớn thì nguy hiểm cũng nhiều".

“Dung hợp kim thân, đầu tiên phải tách máu thịt ra, rồi đổi kim cốt, sự đau đớn này còn hơn cả lăng trì!”

“Làm hay không, ông tự chọn đi”.

“Không chịu nổi thì khả năng chết sẽ rất cao”.

Tần Ninh nói xong thì vung tay, linh kiếm Long Cốt Nguyệt vẽ ra một ánh hào quang.

Những con báo Thiết Giáp biến dị đã tiếp tục lui lại, không dám vượt qua hồ sấm sét nửa bước.

Không bao lâu sau, nhóm Cốc Tân Nguyệt xuất hiện.

“Đám châu chấu đã giải quyết xong, chẳng qua có hai con lớn chạy khá nhanh!”, Cốc Tân Nguyệt tùy ý đáp.

“Không sao, chắc là người của Thiên Ngoại Thiên muốn xem cô lợi hại cỡ nào thôi”.

“Vậy ta nên lợi hại cỡ nào đây?”

Cốc Tân Nguyệt trêu ghẹo.

“Nhân Vị hậu kỳ là đủ...”

“Được, ta hiểu rồi”.

Cốc Tân Nguyệt nhìn quanh, không nói thêm nữa.

Mấy người Lưu Vân Triết lúc này không biết nên nói gì.

Ta nên lợi hại cỡ nào?

Lời nói này, dường như Cốc Tân Nguyệt muốn cảnh giới gì, liền ở cảnh giới đó.

Nói như thế, Cốc Tân Nguyệt nhất định chỉ ở cảnh giới Nhân Vị.

Cô gái xinh đẹp thoạt nhìn hai mươi tuổi này, mạnh mẽ đến mức nào đây?

Tần Ninh lúc này cười nói: “Đừng thấy nàng có vẻ hai mươi tuổi mà tưởng lầm, thực ra nàng ấy còn già hơn cả lão tổ các người đó”.

“Hơn nữa, nàng không phải người!”

“Ngươi mới không phải người ấy”, Cốc Tân Nguyệt lườm Tần Ninh.

Mọi người lúc này đều không nói gì.

Tần Ninh cảnh giới Hóa Thần thất chuyển nói chuyện không khách khí với Cốc Tân Nguyệt như vậy mà nàng lại không giận.

Nhưng bọn họ mà nói thế thì e là Cốc Tân Nguyệt sẽ tát chết họ mất.

Ban nãy, họ tận mắt nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt tiện tay bóp chết mấy cảnh giới Hóa Thần đó.

Và Cốc Tân Nguyệt hiện tại nhìn rất giống ma nữ.

“Ta cân nhắc xong rồi!”

Lưu Vân Triết thở ra rồi nói: “Tiếp nhận kim cốt của lão tổ!”

“Được!”

Tần Ninh nói: “Vận chuyển Lưu Ly Kim Thân quyết đi, ta giúp ông phụ trợ!”

Nói xong, Lưu Vân Triết ngồi xuống đất.

Tần Ninh vung tay ra, tinh khí sinh mệnh lúc này chảy ra.

Vạn Linh châu!

Năm xưa, vì nuôi dưỡng hồn phách của Tần Kinh Mặc, Tần Ninh cướp đoạt trong toàn bộ hàng vạn hàng ngàn đại lục.

Có điều hồn của Tần Kinh Mặc bị gạt bỏ, đám trân bảo đó hội tụ thành Vạn Linh châu, nằm trong Phong Thần châu.

Mà Tần Ninh tiêu hao hết tuổi thọ, cũng dựa vào Vạn Linh châu mà duy trì sức sống.

Có điều, bên trong Vạn Linh châu có sức sống mênh mông cỡ nào chứ?

Hắn mới ở cảnh giới Hóa Thần, chưa tiêu hao quá nhiều.

Tinh khí sinh mệnh không ngừng rót vào trong cơ thể Lưu Vân Triết, Tần Ninh bắt đầu ra tay.

Cốc Tân Nguyệt ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Nàng đã tìm hiểu tin tức, rằng Tần Ninh tiêu hao hết tuổi thọ ở Cửu U đại lục.

Nàng không thể hiểu nổi Tần Ninh sống sót kiểu gì.

Dù sao thì hết tuổi thọ, sinh mệnh của võ giả sẽ phải kết thúc, đây là luật bất di bất dịch.

Hiện tại, xem ra trên người Tần Ninh có một chí bảo cung cấp sinh mệnh cho hắn liên tục, có thể nói là, treo mạng của hắn.

Tuổi thọ tiêu tốn, muốn khôi phục được cũng cực khó.

Tần Ninh tăng trưởng cảnh giới cũng chỉ là để củng cố bản thân mà thôi, muốn khôi phục thì phải đạt cảnh giới Nhân Vị.

Đầu tóc bạc này là minh chứng rõ nhất.
Chương 722: Biển Địa Vị

“Đẹp trai không?”

Cốc Tân Nguyệt đang suy nghĩ thì có một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Ừ? Làm sao?”

Tần Ninh cười nói: “Nhìn ta xuất thần như thế, ta đẹp trai không?”

“Đẹp trai cái quỷ gì nhà ngươi!”

Cốc Tân Nguyệt hừ đáp.

“Được rồi, đã tìm thấy Lưu Ly Kim Thân quyết, ông ta sẽ ở đây dung hợp thân thể, cô ở đây quan sát”.

“Ta phải đi làm công việc chính”.

Tần Ninh nói xong, chuẩn bị xuất phát.

“Ngươi thật sự không dẫn ta theo à?”

Cốc Tân Nguyệt nghiêm túc nói: “Cấm địa Thiên Vị, cửu tử nhất sinh, ngươi ở cảnh giới Hóa Thần thất chuyển có thể giết Hóa Thần bát chuyển, cửu chuyển, nhưng đây là cấm địa Thiên Vị”.

Cốc Tân Nguyệt nói rất rõ ràng.

Cấm địa Thiên Vị còn kinh khủng hơn người của lục đại tông môn.

“Ta biết!”

Tần Ninh mỉm cười đáp: “Nếu không, ta cũng không đến đây làm gì!”

Nói xong, Tần Ninh phi ra ngoài như bay.

Cốc Tân Nguyệt đứng tại chỗ, kinh ngạc xuất thần.

“Phải chú ý an toàn đó...”

Cốc Tân Nguyệt lẩm bẩm, không nói nhiều.

Tần Ninh ở đây là có mục đích.

Nhưng rốt cuộc mục đích là gì, nàng cũng không rõ.

Có lẽ chờ hắn ra khỏi cấm địa Thiên Vị thì nàng sẽ biết.

...

Tại chân núi của một vùng âm u trong cấm địa Thiên Vị.

“Khốn nạn!”

Một tiếng quát vang lên vào lúc này.

Là tông chủ của Quy Nguyên tông, Quy Thiên Biến lâu lắm rồi mới tức giận đến vậy.

“Tông chủ, Tần Ninh đó không thèm quan tâm đến uy nghiêm của Quy Nguyên tông chúng ta, thuộc hạ vô năng, không bảo vệ được thiếu chủ”.

“Tần Ninh, Tần Ninh!”

Quy Thiên Biến giận không kềm được.

Dám giết con trai của Quy Thiên Biến ông ta, Tần Ninh thật sự không sợ chết chút nào.

“Thật sự cho rằng Cửu U đại lục, là chỗ ở của hắn rồi sao?”

“Tông chủ, hiện tại đi giết tên này luôn đi!” Một trưởng lão trầm giọng nói.

“Ngươi bị ngu à?”

Quy Thiên Biến mắng: “Giết người xong, hắn sẽ ở nơi ấy, chờ chúng ta trở về giết hắn chắc?”

“Tiếp tục dò xét trong cấm địa Thiên Vị, một khi phát hiện nhóm người Tần Ninh, giết không tha.”

“Lần này chúng ta chủ yếu đi tìm huyền khí!”

“Cho dù là huyền khí hạ cấp thì cũng là bảo vật vô giá, có huyền khí và không có huyền khí là hai việc khác hẳn nhau đấy!”

Nghe vậy, đám người gật đầu.

“Còn Tần Ninh, gặp thì giết, không gặp thì sau khi rời khỏi cấm địa Thiên Vị, đến Thanh Vân tông giết thẳng. Ta cũng sẽ để hắn biết cái giá phải trả khi đắc tội Quy Nguyên tông chúng ta!”

Quy Thiên Biến giận dữ không thôi.

Quy Mạc Hứa là người con trai ông ta yêu thích nhất, là người kế thừa tông môn sau này.

Bây giờ bị Tần Ninh giết, sao ông ta không giận cho được?

Nhưng bây giờ, việc cấp bách là tìm Huyền Khí.

Với võ giả ở cảnh giới Thiên Vị thì huyền khí quan trọng vô cùng.

Chính như ông ta nói, tông chủ của lục đại tông môn hầu như đều là cường giả cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ.

Không có huyền khí.

Có lẽ ông ta với đám người Thanh Nguyệt tiên tử, Thánh Thiên Minh Đồ Vạn Sơn đều là bất phân cao thấp.

Nhưng nếu có một món huyền khí, năm người này, không ai có thể là đối thủ của ông ta.

Huyền khí, là binh khí mạnh hơn cả linh khí.

Đám người Quy Nguyên Tông, lập tức thâm nhập.

Mà cũng trong lúc đó, đám người Thanh Hà Tiên Sơn, Hồn Thiên Hiên, Thiên Ngoại Thiên, Thánh Thiên Minh cùng Trường Hồng Môn, cũng đi về chỗ sâu của cấm địa Thiên Vị.

Càng vào sâu thì khí tức âm u càng nồng.

Lúc này, bên trong cấm địa Thiên Vị to lớn, Tần Ninh lại một mình cầm linh kiếm Long Cốt Nguyệt đi với tốc độ cực nhanh.

Gràoooo...

Tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên liên tục.

Lúc này mặt đất nổ tung, bên trong dãy núi toàn là sự u tối.

“Tốc độ này quá chậm...”

Tần Ninh nhíu mày.

Đây vẫn là núi Nhân Vị, chưa đến biển Địa Vị, nhưng trong dãy núi có rất nhiều linh thú biến dị.

“Đành chịu thôi!”

Tần Ninh lúc này phi thân lên, cách không trung khoảng trăm mét thì tăng tốc tiến lên.

Gràoooo...

Một tiếng gào thét, vào thời khắc này vang lên.

Tần Ninh sải bước ra, trong tay, một cái linh điêu, vào thời khắc này xuất hiện.

Chính là pho tượng gỗ lấy từ Đế Đô của Bắc Minh.

Nếu Cốc Tân Nguyệt ở đây nhìn thấy pho tượng này thì chắc chắn sẽ hô lên.

Cửu U Đại Đế!

“Cút ra!”

Tần Ninh cầm linh điêu trong tay, quát lên.

Đám linh thú biến dị chạy tới như bay giống như cảm nhận được nỗi sợ hãi từ trong xương tủy.

Trong giây lát đó, hết thảy linh thú muốn liều lĩnh xông vào thì đều từ bỏ hết ý định.

“Xem ra vẫn có chút tác dụng”.

Tần Ninh nhìn về phía trước, gia tăng tốc độ.

Phía trước linh điêu, dù là linh thú cấp chín nhìn thấy thì cũng phải quay đầu bỏ chạy.

Trên đường đi, Tần Ninh gặp mấy con huyền thú, bọn chúng chỉ khẽ gầm lên, thấy Tần Ninh thần tốc đi qua thì cũng không đuổi theo.

Một đường bay nhanh phía dưới, dãy núi rừng cây dần dần lui lại.

Sau đó mặt đất dần trở nên trống trải.

Tần Ninh lúc này, cũng là thở phào.

Núi Nhân Vị, vượt qua!

Tiếp tục về phía trước chính là biển Địa Vị.

Cấm địa Thiên Vị chỉ là một cái danh.

Thật ra nó chia làm ba khu vực lớn.

Núi Nhân Vị, biển Địa Vị và mộ Thiên Vị.

Đây chỉ là những gì người đời biết.

Bọn họ không biết đến một chỗ, đó là lăng Thiên Long.

Núi Nhân Vị, Tần Ninh có thể lấy linh điêu áp bách, trực tiếp xông tới.

Nhưng với biển Địa Vị thì không.

Biển Địa Vị là biển chết.

Quanh năm không có nước động, mặt nước đen thui, nhưng lại có mùi thơm nhàn nhạt.

Mà mùi hương đó rất mê người, chỉ cần hít vào quá độ thì sẽ chết.

Tần Ninh đứng bên bờ biển, nhìn về phía trước.

“Biển Địa Vị...”

Muốn vượt biển, phải vượt qua chính mình!

Tần Ninh lúc này ngồi ngay ngắn ở cạnh biển.

Người đời đều nói cấm địa Thiên Vị là nơi hung hiểm, nhưng nói với một góc độ khác thì đó cũng là nơi phúc đức cực lớn.

Vượt biển, vượt qua chính mình!

Đây không phải là một loại tu hành sao?

Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống, trầm mặc không nói.

Một lần ngồi kéo dài một ngày một đêm.

Đêm kéo xuống, bên bờ biển đen nhánh.

Mặt trời mọc lên, viền biển Địa Vị xuất hiện một ánh sáng yếu ớt.

Lúc này Tần Ninh mở mắt, bước ra.

“Chắc là được rồi!”

Tần Ninh bước ra, liền đi thẳng về phía trước.

“Có người!”

Một tiếng kinh hô, vào thời khắc này vang lên.

Đột nhiên, bên cạnh biển có hơn trăm người lúc này xuất hiện.

Hơn trăm người này, chia làm hai phe cánh.

Tần Ninh vừa nhìn đã nhận ra.

Người của Thánh Thiên Minh và Trường Hồng Môn.

Minh chủ Đồ Vạn Sơn của Thánh Thiên Minh, cùng với môn chủ Lý Hoành Trung Trường Hồng Môn, cũng ở đây.

“Ồ, là Tần tông chủ!”

Trong nhóm người Thánh Thiên Minh, thiếu chủ Thánh Thiên lúc này mặc trường sam, giống như thánh nhân chuyển thế, mang cảm giác độ lượng giản dị.

Võ giả của hai đại tông môn lúc này tụ tập.

“Tần Ninh?”

Lý Hoành Trung của Trường Hồng Môn nhìn thấy Tần Ninh thì nhíu mày.

Hai đại tông môn bọn họ liên kết với nhau, lần mò trong cấm địa Thiên Vị mới tới được biển Địa Vị.

Nhưng Tần Ninh một thân một mình mà lại có thể đến đây nhanh chóng.

Vị tông chủ của Thanh Vân tông đến từ Cửu U đại lục này thật không đơn giản.

Tần Ninh nhìn bọn họ, cũng mặc kệ, cất bước đi.

“Tần tông chủ chậm đã!”

Thiếu chủ Thánh Thiên lúc này mỉm cười, mang dáng vẻ quân tử, nói: “Tần tông chủ có thể đi ở biển Địa Vị như giẫm trên đất bằng, thật là kỳ lạ, không biết có thể nói cho chúng ta biết làm thế nào để được như vậy không?”
Chương 723: Bảo ta dẫn đường?

Thiếu chủ Thánh Thiên là thiên chi kiêu tử mà Thánh Thiên Minh may mắn có được, cái đạo Thánh Nhân mà hắn ta tu nói ra cũng là cực kỳ khách sáo.

Đối với cấm địa Thiên Vị, lục đại tông môn dĩ nhiên là biết nhiều hơn người thường một chút.

Núi Nhân Vị.

Biển Địa Vị.

Mộ Thiên Vị.

Ba tuyệt địa này vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện huyền khí.

Nhưng hai đại tông môn vẫn chưa cảm nhận được khí tức của huyền khí trong núi Nhân Vị.

Vậy thì nó sẽ ở trong biển Địa Vị hoặc mộ Thiên Vị.

Có điều, đi qua biển Địa Vị phải trả một cái giá thật lớn.

Cho tới nay, cho dù là Hóa Thần cảnh, không cẩn thận cũng đều là một con đường chết.

Thậm chí cảnh giới Nhân Vị cũng chết không ít.

Nhưng Tần Ninh lúc này lại đi như trên đất bằng, thật sự rất kỳ quái.

Lý Nguyên Bân của Trường Hồng Môn lúc này cầm trường kiếm, bước ra ngoài, thản nhiên nói: “Tần tông chủ, nơi đây dù sao cũng là cấm địa Thiên Vị ở đại lục Thiên Long.”

“Ngươi nói không can dự vào chúng ta, chúng ta cũng sẽ không quấy rầy ngươi!”

“Chẳng qua không biết, có thể mạo muội hỏi một câu, ngươi tới nơi đây là có việc gì?”

Tần Ninh liếc liếc mắt Lý Nguyên Bân, thản nhiên nói: “Cứu người!”

“Cứu người?”

Lý Nguyên Bân nhướng mày cười nói: “Thiên vị cấm địa, một lần khai mở, khép kín về sau, chờ đợi lần sau khai mở, trong lúc này, hỗn loạn không gì sánh được.”

“Người ngươi cần cứu e là đã chết rồi”.

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh nhìn về phía Lý Nguyên Bân với ánh mắt lạnh lùng.

“Ngươi chết, hắn ta cũng sẽ không chết!”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Nói bậy, có tin ta chém ngươi hay không!”

“Ngươi...”

Lý Nguyên Bân không ngờ rằng, Tần Ninh đi một mình mà lại còn dám cậy mạnh như thế.

“Các vị, ta thấy kẻ này đến là vì huyền khí thì có”.

Lý Nguyên Bân hừ nói: “Nếu để người này tiến vào biển Địa Vị trước chúng ta, nói không chừng, hắn sẽ lấy huyền khí trước mất”.

Lời này vừa nói ra, môn chủ Trường Hồng Môn là Lý Hoành Trung, cùng minh chủ Thánh Thiên Minh là Đồ Vạn Sơn, lúc này cũng có chút suy nghĩ.

Tần Ninh tới từ Cửu U đại lục.

Chuyến này đến cùng có ý định như thế nào, ai mà biết được?

Hơn nữa người này đi một mình, cư nhiên nhanh hơn bọn họ đến địa vị chi hải.

Thậm chí còn có cách khống chế biển Địa Vị.

Cái này thanh niên, cho người ta một cảm giác, cực kỳ nguy hiểm.

Nếu như người này, là tới cướp đoạt huyền khí...

Vậy thì rất phiền phức!

Thiếu chủ Thánh Thiên lúc này lần nữa nói: “Tần tông chủ, giúp mọi người làm điều tốt, mới là đại đạo, nói cho chúng ta cách bình yên vượt biển, chúng ta sẽ không làm khó Tần tông chủ.”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Thánh Thiên thiếu chủ, bình tĩnh nói: “Nhắm trên cái miệng thúi của ngươi, không tâm tình với các người chơi.”

“Muốn vượt biển, thì tự mà vượt.”

“Tu luyện đạo Thánh Nhân chó má gì, số người ngươi giết chỉ sợ còn nhiều hơn cha ngươi ấy, chớ ở trước mặt ta giả trang làm thánh mẫu làm gì!”

Tần Ninh lời này vừa nói ra, hai đại tông môn mọi người, vào thời khắc này, lửa giận dấy lên.

Tức thì, Đồ Vạn Sơn cùng Lý Hoành Trung sải bước ra.

Khí tức mạnh mẽ của cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ bao phủ quanh Tần Ninh, chèn ép khí tức của khí tức.

“Tần tông chủ, chúng ta biết, có người làm chỗ dựa sau lưng ngươi.”

“Nhưng nếu là chết ở nơi đây, ta nghĩ người sau lưng ngươi, cũng không có cách nào báo thù cho ngươi được nhỉ?”

Đồ Vạn Sơn lúc này cười nhạt nói: “Nếu như thức thời, vẫn là phối hợp thì tốt hơn.”

Uy áp Đồ Vạn Sơn vào thời khắc này đột nhiên tăng cao.

Tần Ninh lúc này tái mặt, phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy cảnh đó, Lý Nguyên Bân chế nhạo không thôi.

“Tưởng thế nào, hóa ra chỉ được cái mồm!”

Lý Nguyên Bân nhìn Tần Ninh, tiếp tục nói: “Hỏi lại ngươi một câu, dẫn chúng ta vượt biển, nếu không thì, chết!”

“Ngươi tự lựa chọn đi!”

Thiếu chủ Thánh Thiên cũng mỉm cười nói.

Bọn họ tuy có chuẩn bị, nhưng cũng cần trả giá giá không nhỏ khi vượt qua biển Địa Vị.

Mà hiện tại dường như Tần Ninh có biện pháp vượt biển.

Vậy thì không thể tốt hơn.

Không dẫn, giết!

Để xem cái tên này ngang ngược trước mặt cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ kiểu gì.

Đồ Vạn Sơn cùng Lý Hoành Trung lúc này thả khí tức ra đến mức tận cùng, Tần Ninh có chút cử động, hai người sẽ gặp trực tiếp chém giết.

Từ từ, Tần Ninh lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn mọi người.

“Được, ta dẫn các người vượt biển!”

Lời này vừa nói ra, Lý Hoành Trung quát lên: “Tần Ninh, nếu như ngươi dám có mưu kế gì thì sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi.”

“Ta mà có mưu kế gì trong biển Địa Vị thì các người nghĩ ta còn sống được sao?”

Tần Ninh giận dữ nói: “Ta nói, ta với các người mục tiêu không giống nhau, các người không tin, hiện tại dẫn các người vượt biển, các người còn không tin? Vậy các người muốn ta làm thế nào?”

Thiếu chủ Thánh Thiên khẽ cười nói: “Tần tông chủ đừng tức giận, chỉ cần dẫn chúng ta an toàn vượt biển, chúng ta sẽ không đối địch với ngươi, dù sao sau lưng ngươi, là Thanh Vân Tông.”

“Đại lục Thiên Long cùng Cửu U đại lục, cũng an ổn hòa bình từ lâu, chúng ta sẽ không khơi mào chiến tranh làm gì!”

Nghe vậy, Tần Ninh lại nói: “Thật không?”

“Dĩ nhiên!”

Nghe xong, Tần Ninh thở phào.

“Đã như vậy, ta dẫn các ngườivượt biển, có điều sau khi vượt qua biển Địa Vị, chúng ta đường ai nấy đi, các người tìm huyền khí, ta tìm người!”

“Nước sông không phạm nước giếng!”

Đồ Vạn Sơn cùng Lý Hoành Trung lúc này, cũng gật đầu.

Bọn họ đều là cao thủ Nhân Vị hậu kỳ.

Chắc Tần Ninh cũng không dám động vào.

“Được!”

“Nói đi!”

Đồ Vạn Sơn cùng Lý Hoành Trung thu hồi uy áp.

Tần Ninh lúc này hoạt động một chút cho giãn gân cốt.

“Biển Địa Vị là một trong tam đại tuyệt địa của cấm địa Thiên Vị”.

“Nước biển không phải là nước thật mà là hoa Thất Dạ ngưng tụ sương mai của trời đất mà thành”.

Nghe vậy, Đồ Vạn Sơn cùng Lý Hoành Trung đều sửng sốt.

Sương mai... ngưng thành biển?

Vậy phải cần bao nhiêu đóa hoa đây?

Tần Ninh tiếp tục nói: “Cho nên muốn vượt qua biển Địa Vị thì phải vượt qua bản thân mình trước!”

“Vượt qua bản thân?”

“Ừ, linh khí tụ tập ở bên trong thân thể, đạt được tuần hoàn bên trong, sau đó cho linh khí hội tụ ở hai chân, làm cho linh khí trở thành điểm tiếp xúc của thân thể và nước biển!”

“Một khi đi vào biển, ghi nhớ, không thể để lộ linh khí ra bên ngoài, nếu không sẽ bị cự quái dưới biển xông tới!”

Tần Ninh nhìn mọi người, nói: “Các người có thể thử xem, sẽ được như ta bây giờ.”

Lời này vừa nói ra, mọi người lúc này, bắt đầu nếm thử.

Dần dần, trên trăm người đều bình tĩnh đi ra ngoài khơi.

Linh khí bám vào ở lòng bàn chân, để cho một tia linh khí không tỏa ra ngoài, cũng không phải đơn giản như vậy.

Nhưng lần này đến đều là tinh nhuệ của hai đại tông môn.

Võ giả cảnh giới Hóa Thần.

Chút khó khăn này không quá lớn.

Không lâu sau, hơn trăm người lúc này đã đứng ngoài khơi.

Lần này, đám người Đồ Vạn Sơn cùng Lý Hoành Trung, đều là đứng vững ở ngoài khơi, khẽ mỉm cười.

Tần Ninh quả thực không có nói láo.

“Sau đó thì sao?”

Đồ Vạn Sơn lại hỏi.

Từ từ nói: “Các người đi theo ta, nhớ kỹ, đừng đi loạn, dưới đáy biển đều là cự quái, dẫn động bọn chúng, chúng ta đều phải chết.”

“Đã hiểu!”

Nhất thời, hơn trăm người của hai đại tông môn lần lượt đi ra.

Tần Ninh dẫn đường phía trước, nhìn ngoài khơi mênh mông vô bờ, khóe miệng dần lộ ra một nụ cười.

Bảo ta dẫn đường?

Đây chính là các người tự tìm chết!
Chương 724: Các người xứng sao?

Đội ngũ, vào lúc này xuất phát.

Tần Ninh đi trước dẫn đường.

Một chuyến đi kéo dài cả ngày.

Dần dần, trước mặt mọi người xuất hiện một hòn đảo.

“Trong biển Địa Vị còn có đảo à?”, Lý Nguyên Bân lúc này kinh ngạc không thôi.

“Đương nhiên là có đảo, những hòn đảo này, cũng rất nhiều trân bảo.”

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Có điều là, bình thường muốn gặp thì cũng cực khó, những hòn đảo này, thật ra đều là sinh vật lớn khổng lồ còn đang sinh sống, người ngoài không thể nhìn thấy.”

Thiếu chủ Thánh Thiên nói: “Tần tông chủ tựa hồ rất quen thuộc với nơi đây?”

“Các người cũng nói, sau lưng ta có người làm chỗ dựa mà, người đó nói cho ta biết.”

Tần Ninh lại hỏi: “Các người muốn đến đảo không?”

“Trân bảo, linh quả thiên địa, quả thực rất nhiều, có điều, cũng có nguy hiểm nhất định, không cẩn thận khiến đám sinh vật đang ngủ say thức tỉnh thì sẽ phiền toái lớn đấy.”

“Cho nên, vào đảo, chỉ nên hái một ít linh quả, nếu ngắt nhiều, tất cả mọi người sẽ chết.”

“Đương nhiên, ta chỉ là nói như vậy, các người vì huyền khí, ta vì cứu người, có đi hay không, vẫn phải xem ý của các người.”

Lời này vừa nói ra, Đồ Vạn Sơn cùng Lý Hoành Trung đều hơi động lòng.

Hai bọn họ đều là cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa là đến cảnh giới Địa Vị sơ kỳ.

Mà bước này cũng gian nan vô cùng.

Nếu có linh quả phụ trợ, thì lại có hi vọng.

Lý Hoành Trung hỏi “Có linh quả gì?”

“Cũng không nói rõ được”.

“Bởi vì đây là biển Địa Vị, cho nên linh quả phần lớn là thích hợp để võ giả đột phá cảnh giới Địa Vị, hoặc võ giả ở cảnh giới Địa Vị sử dụng”.

“Ta chưa thấy nên cũng không dám chắc”.

Lời này vừa ra, hai mắt Lý Hoành Trung cùng Đồ Vạn Sơn phát sáng.

“Vậy dẫn chúng ta đi!”

Lý Hoành Trung lúc này mở miệng nói.

“Như này đi!”

Đồ Vạn Sơn lúc này nói: “Chúng ta mỗi bên phái phân nửa người đi vào, xác định xem có an toàn hay không!”

Đồ Vạn Sơn lúc này, vẫn không tin Tần Ninh.

“Mấy vị nếu không tin ta, ta đi trước cũng được.”

Tần Ninh lần nữa nói: “Ta nói, ta là đi tìm người, không phải đi tranh đoạt huyền khí.”

Lý Hoành Trung tiếp lời: “Làm theo lời Đồ minh chủ nói đi, hai chúng ta mỗi bên phân nửa người đi trước, Tần Ninh dẫn đội.”

“Hai người chúng ta thì ở lại nơi đây.”

Đồ Vạn Sơn gật đầu.

Lý Nguyên Bân lúc này mở miệng nói: “Cha, con đi!”

“Con cũng đi!”

Thiếu chủ Thánh Thiên cười híp mắt nói.

“Được!”

Đồ Vạn Sơn cùng Lý Hoành Trung cũng không lo lắng.

Tần Ninh dám dùng chiêu bẩn gì, chắc chắn phải chết.

“Vậy xuất phát thôi!”

Tần Ninh đi ở phía trước, tới gần hòn đảo.

Hai phe cộng lại hơn năm mươi người, lúc này lần lượt đi theo sau.

“Tông chủ Tần Ninh cũng đừng giận, ai mà chẳng muốn sống chứ”.

“Nhỡ xảy ra sự cố phút chót không thì cũng không tốt”.

Thiếu chủ Thánh Thiên cười ha ha nói.

“Ta hiểu mà”.

Tần Ninh tới gần đảo nhỏ, cười nói: “Có điều, ta tung hoành thiên địa, chín đời chín kiếp chín vạn năm, năm đó, thân là thiếu chủ Cửu Thiên Vân Minh, lại càng vượt qua hàng ngàn vạn năm thời gian của kỷ nguyên trước cùng kỷ nguyên mới, sự cố phút chót, chưa bao giờ xảy ra!”

Tần Ninh nói ra, thiếu chủ Thánh Thiên cùng Lý Nguyên Bân đều sửng sốt.

Tần Ninh này nói mê sảng gì vậy?

Gì mà chín đời chín kiếp chín vạn năm?

Kỷ nguyên trước, kỷ nguyên mới, ngàn vạn năm?

“Không hiểu à?”

Tần Ninh đột nhiên dừng lại, phất tay nói: “Không hiểu cũng đúng thôi, người chết thì có hiểu hay không cũng không sao cả”.

Lời này vừa nói ra, hai người biến sắc, vội vàng lui lại, cách xa một khoảng.

“Tần Ninh, ngươi muốn làm cái gì?”

Lý Nguyên Bân lúc này quát lên: “Nếu như ngươi động thủ ở đây, dẫn động cự thú ở đáy biển, mọi người đều sẽ chết!”

“Tần tông chủ, không nên làm điều xằng bậy.”

Thiếu chủ Thánh Thiên lúc này vội vàng nói: “Ngươi dẫn đường, chúng ta sẽ không ra tay với ngươi.”

“Hiện tại mà xung động thì sẽ bỏ mạng đó.”

Nhìn bộ dạng lo lắng của hai người, Tần Ninh cười nhạt một tiếng.

“Giờ biết sợ rồi?”

Tần Ninh đứng vững tại chỗ, nhìn mấy chục người.

“Ở bên ngoài mà động thủ, sợ các người chạy mất.”

“Ở chỗ này, chạy, các người cũng chạy không thoát!”

Tần Ninh đứng chắp tay, từ từ nói: “Uy hiếp ta? Ai cho các người lá gan đó vậy.”

“Tần Ninh, ngươi đây là đang muốn làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành à.”

“Ngươi suy nghĩ kỹ lại đi!”

Tần Ninh thấy buồn cười.

“Làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành? Các người cũng xứng sao?”

Tần Ninh vung tay lên, linh khí rung chuyển.

Oanh...

Một quyền trực tiếp đập ra.

Tiếng rào rào, vào thời khắc này vang lên.

Mặt nước bỗng rung động.

Lúc này, mọi người đứng ở bên bờ đảo.

Rung....

Một âm thanh cộng hưởng không ngừng vang lên.

Trên đảo, từng cái xúc tu trơn tuột bóng nhẫy vươn ra.

“Chạy!”

Giờ khắc này, ai còn quan tâm bảo bối bí mật gì nữa.

Thiếu chủ Thánh Thiên và Lý Nguyên Bân tức thì lui lại.

“Chạy thoát sao?”

“Còn nhớ rõ ta nói hậu quả khi vận dụng linh khí ở đây là gì không?”

Tần Ninh đứng vững tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Nhưng đầu ngón tay hắn đang có các luồng linh khí mạnh mẽ nhập xuống biển.

Tiếng nước chảy ào ào không ngừng vang lên.

Lần này, không chỉ có ở trên đảo mà ở khu vực mười dặm biển quanh đó đều có xúc tu xuất hiện.

“Giết!”

Lý Nguyên Bân lúc này sao còn quan tâm nổi những thứ đó, trực tiếp giết ra.

Oanh...

Tức thì, sóng biển ầm ầm dựng lên.

Những xúc tu trong biển tấn công tất cả.

Bọn họ càng phản kháng, xúc tu càng nhiều.

“Cha, cứu con với!”

Một tiếng quát vào thời khắc này vang lên.

Những đám xúc tu kia chém không xuể, càng chém càng có thêm nhiều.

Dù là cảnh giới Hóa Thần cũng khó mà phá giải.

Nhưng kỳ lạ là, đám xúc tu ấy lúc này lại làm như không nhìn thấy Tần Ninh, không hề tấn công hắn.

Sao lại có thể như thế?

“Chuyện gì xảy ra?”

Nghe được tiếng la Lý Nguyên Bân, Lý Hoành Trung, Đồ Vạn Sơn, lúc này đã là dẫn người mà tới.

Nhìn thấy trận chiến ngoài khơi, vô số xúc tu tuôn ra, hai người cũng thay đổi sắc mặt.

“Cha, Tần Ninh cố ý hãm hại chúng ta!”

Lý Nguyên Bân quát lên: “Tên khốn kiếp này!”

“Tần Ninh đâu rồi?”

Lý Hoành Trung quát lên.

“Hắn ở đó!”

Lý Nguyên Bân nhìn về phía đảo, cũng hơi sững sờ.

Người đâu rồi?

Tiếng nước chảy róc rách.

Tần Ninh lúc này đứng vững ở trên đỉnh hòn đảo, nhìn mọi người.

“Đồ Vạn Sơn!”

“Lý Hoành Trung!”

“Hãy trải nghiệm uy lực của hoa Thất Dạ đi nhé”.

“Bảo ta dẫn đường cho các người? Các người cũng xứng à?”

Chân Tần Ninh khẽ chuyển động, hòn đảo to lớn bỗng đung đưa như một chiếc thuyền lớn vậy, rời khỏi nơi này.

“Thằng khốn kiếp!”

Đồ Vạn Sơn giận không kềm được.

Một luồng linh khí vút thẳng lên trời.

Nhưng lúc này, một cái xúc tu to lớn cỡ trăm mét, vào thời khắc này bay lên không.

Đồ Vạn Sơn vừa định chạy như bay nhưng thân thể vừa mới nâng lên thì đã bị cản xuống.

“Đáng chết, vì sao những xúc tu này chẳng quan tâm gì hắn vậy?”

Đồ Vạn Sơn bị cản lại, phẫn nộ quát lên.

Càng thi triển ra khí tức mạnh mẽ thì lực tấn công của xúc tu càng mạnh.

Hơn nữa, phạm vi giao chiến mà khuếch tán ra thì các xúc tu khác cũng sẽ xông lên mặt biển.

Cứ tiếp tục như thế thì bọn họ sẽ chết!

“Cái tên khốn Tần Ninh này!”

Lý Hoành Trung cùng Đồ Vạn Sơn lúc này đều giận dữ rống lên.

Không ngờ họ lại bị Tần Ninh gài bẫy ở đây.

Cái tên đó cố ý!
Chương 725: Mộ Thiên Vị

Giờ khắc này, Tần Ninh đứng bên trên hòn đảo đang di động, nhìn ra phía sau.

Hơn trăm người, dẫn động biển Địa Vị.

Chí ít chết hơn hơn phân nửa!

Tần Ninh lười tính.

Hắn không nói láo.

Biển Địa Vị này đều là do hoa Thất Dạ ngưng tụ sương mai mà thành, cho nên mới có mùi thơm nhàn nhạt.

Ngửi nhiều thì sẽ bị ảnh hưởng đến mạng sống.

Hoa Thất Dạ, cực kỳ mẫn cảm với linh khí, có thể nói là chán ghét, căm hận.

Một khi xuất hiện sóng linh khí, sẽ liều lĩnh công kích.

Muốn vượt biển, phải vượt chính mình trước.

Vượt qua chính mình, không phải là ẩn giấu linh khí mà là khiến linh khí lột xác, hóa thành khí tức giống hoa Thất Dạ.

Như vậy, cho dù có để lộ linh khí, cũng sẽ không bị Thất Dạ Hoa công kích.

Người của Thánh Thiên Minh cùng Trường Hồng Môn, ẩn giấu linh khí, quả thực sẽ không bại lộ.

Nhưng một khi thi triển linh khí, đó chính là kết cục không chết không thôi.

Đám xúc tu đó chính là rễ của hoa Thất Dạ.

Sinh trưởng dưới đáy biển, gặp phải linh khí thì công kích sẽ cực mạnh.

Cho dù là cảnh giới Nhân Vị mà bất cẩn cũng sẽ chết.

Tần Ninh đứng vững trên đảo biệt lập, hai tay nắm chặt hai cái xúc tu.

“Đi vào chỗ sâu đi!”

Tần Ninh nắm xúc giác, mở miệng nói.

Hòn đảo này có tốc độ ngày một nhanh.

Hắn đang đạp lên một thứ gọi là Minh Mẫu.

Là một loại linh thú với tính tình có chút ôn hòa, thân hình to lớn, làm bạn với hoa Thất Dạ.

Tần Ninh cũng đã vô tình phát hiện Minh Mẫu trong lúc đến cấm địa Thiên Vị.

Thứ này, không phải lúc nào cũng hiện trên mặt biển, mà chỉ thỉnh thoảng thò đầu ra, thân hình to lớn, nhìn như một hòn đảo.

Hơn nữa, Tần Ninh cũng không nói dối.

Ngày nào Minh Mẫu cũng làm bạn với hoa Thất Dạ, hấp thụ tinh túy của nó, mà một vài hạt giống của hoa Thất Dạ thì rơi vào người Minh Mẫu, “an cư lạc nghiệp” ở đó.

Đúng là trên thân Minh Mẫu có rất nhiều linh quả.

Mà quan trọng nhất là hai loại.

Một loại tên linh quả Độ.

Quả này có tác dụng cực lớn với cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.

Có thể giúp võ giả cửu chuyển ngưng tụ linh khí, bước vào Nhân Vị.

Còn một loại khác tên là linh quả Hóa.

Linh quả Hóa có tác dụng cực kỳ quan trọng với võ giả cảnh giới Nhân Vị, ăn vào để củng cố khí tức, nâng cấp linh khí.

Hai loại quả này ngoài biển Địa Vị ra thì không có ở đâu khác.

Ít nhất thì không tồn tại ở đại lục Thiên Long và Cửu U đại lục.

Tần Ninh lúc này hái những trái cây này trên đảo.

Đạt cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, nuốt linh quả Độ thì có thể đạt cảnh giới Nhân Vị.

Mà đạt đến cảnh giới Nhân Vị, ăn linh quả Hóa, củng cố khí tức, nâng cao đẳng cấp.

Hái hai loại linh quả này, tương lai Thanh Vân tông có cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển thì sẽ để bọn họ nâng cao thêm một bước.

Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi, cũng phải dùng tới.

Minh Mẫu tuy là thể trạng to lớn, nhưng biển Địa Vị này chính là thiên hạ của nó, tốc độ tiến lên cũng không chậm chút nào.

Chưa đến nửa ngày.

Tần Ninh thấy mặt đất xuất hiện ở phía trước.

Nhìn thấy nó, Tần Ninh thở phào.

Mộ Thiên Vị!

Mộ Thiên Vị khiến bao người nghe tin đã sợ mất mật.

Nơi đây, cũng là nơi hung hiểm nhất của cấm địa Thiên Vị.

Minh Mẫu tới gần đại địa, cách ngàn mét, liền không tiến thêm nữa.

Tần Ninh cũng biết tên này sợ hãi.

“Cảm ơn nhé!”

Tần Ninh vỗ xúc giác của Minh Mẫu, cười nói: “Lần sau ta sẽ quay lại tìm ngươi”.

Tần Ninh nói xong, Minh Mẫu lặn xuống nước nghe ùng ục, không còn thấy hình bóng nữa.

Thấy cảnh đó, Tần Ninh sờ mũi.

“Hái chút linh quả thôi mà, có đáng phải như vậy không hả?”

Tần Ninh không nói gì, hạ cánh xuống đất.

Trước mắt hắn, là một vùng đất bao la.

Thật ra, toàn bộ cấm địa Thiên Vị, có thể nói là cuộn thành một hình tròn.

Vòng ngoài nhất chính là núi Nhân Vị.

Vòng tròn ở giữa chính là biển Địa Vị.

Mà nơi nòng cốt chính là mộ Thiên Vị.

Nơi đây nguy cơ trùng trùng.

Tần Ninh đi trên mặt đất, khí trời u ám cùng khí tức quỷ dị khiến người ta lạnh gáy.

Rắc một tiếng, là xương cốt vỡ vụn.

Tần Ninh nhìn xuống dưới chân, khẽ lắc đầu.

Cấm địa Thiên Vị, là tuyệt địa, là tử địa, nhưng cũng là bảo địa.

Vô số người, vì đột phá, vì truy cầu thực lực lớn mạnh mà tới chỗ này.

Nhưng kết quả, chỉ có một con đường chết.

Hàng năm, đi tới cấm địa Thiên Vị không chỉ có người của đại lục Thiên Long, mà còn có người của những đại lục khác, tử thương vô số.

Người có được cơ duyên đếm trên đầu ngón tay.

Nơi đây, chết quá nhiều người, mà ở đây, chuyện cổ quái cũng rất nhiều.

Xác khô!

Là sự tồn tại nguy hiểm nhất ở đây, mà số lượng cũng nhiều nhất.

Ngoài xác khô ra thì còn liệt thi khủng khiếp!

Liệt thi lúc còn sống ít nhất là cảnh giới Thiên Vị.

Tần Ninh rút linh kiếm Long Cốt Nguyệt ra, nhìn về phía trước và bước đi.

Sở dĩ hắn phải đến đại lục Bắc Thương và lấy linh kiếm Long Cốt Nguyệt.

Bởi vì linh kiếm Long Cốt Nguyệt được chế tạo từ xương rồng, hấp thụ nguyệt linh, có tính áp chế cực lớn với xác khô.

Hắn đi ra từng bước, nhìn bốn phía, tàn thây đoạn cốt, cây khô gỗ mục.

Mặt đất lúc này hiện ra vẻ hiu quạnh.

Lộc cộc... lộc cộc...

Trong lúc Tần Ninh đi tới, có những âm thanh đột nhiên vang lên.

Tiếng lộc cộc vang lên, Tần Ninh nhìn sang bên trái.

Ở đó có một cái xác khô, da bọc xương, hai mắt lõm xuống trống rỗng. Nó đứng dậy, nghi ngờ nhìn về phía Tần Ninh.

Tiếng lộc cộc lộc cộc vang lên trong miệng xác khô.

“Cút!”

Tần Ninh nhìn nó, quát lên: “Nếu không ta sẽ giết ngươi!”

Thấy cốt kiếm trong tay Tần Ninh, xác khô nhếch miệng, lộ ra nụ cười thảm hại rồi oạch một tiếng, biến mất.

Tần Ninh cũng không để ý.

Cũng không phải thi thể nào chết là có thể trở thành thây khô.

Nó có liên quan mật thiết đến khí tức của mộ Thiên Vị.

Nhưng, người có thể trở thành thây khô đều còn giữ lại không ít linh trí, vẫn hiểu đạo lý gần cát xa hung.

Khí tức của Tần Ninh không yếu, linh khí trong tay cũng vô cùng nguy hiểm, con xác khô đó không ngu.

Thâm nhập vào trong mộ Thiên Vị, Tần Ninh cẩn thận vô cùng.

Nếu bất cẩn, gặp phải liệt thi thì sẽ rất phiền phức.

Hắn lần này đến vì Tiểu Thạch Đầu, nếu tạo ra hỗn loạn cho cấm địa Thiên Vị thì sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.

Có điều lúc này, một khí tức âm trầm bỗng xông tới.

Khí tức đó cuồn cuộn kéo ra.

Oanh...

Trước mặt Tần Ninh khoảng mấy trăm thước, có rất nhiều xác khô chạy như bay đến.

Mà phía trước xác khô là ba con liệt thi bay vọt ra.

“Cứu mạng, cứu mạng!”

Một thanh niên tay cầm trường kiếm, tóc dài bay tán loạn, mặc áo dài có vẻ lão luyện.

Một cô gái khác thì thanh tú đáng yêu, nhưng lại tràn đầy nỗi sợ trên khuôn mặt.

Hai người chạy nhanh, nhìn chật vật vô cùng.

“Cứu mạng với!”, cô gái hét lên: “Bùi Thư Thư, bị ngươi hại chết, lần sau ta sẽ không đi cùng ngươi nữa!”

“Trác Tiểu Nhã, cô còn trách ta?”

Thanh niên quát lên: “Nếu không phải là cô không nghe ta, chúng ta có thể đi đến bước này sao?”

Hai người lúc này hét lên, ba con liệt thi sau lưng tăng tốc tới gần.

“Có người!”

Nhìn thấy Tần Ninh, Bùi Thư Thư kia lập tức vui vẻ nói: “Huynh đệ, huynh đệ, người cứu mạng a!”

Bùi Thư Thư dẫn ba con liệt thi, mười mấy con xác khô, phi thẳng đến chỗ Tần Ninh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK