Tần Ninh từ từ nói: “Bốn cảnh giới Tạo Hóa vô cùng mạnh mẽ, thực ra cũng có thể coi như là một cảnh giới quá độ”.
“Từ cảnh giới Cửu Môn đến cảnh giới Hóa Thần, có thể nói là cơ bắp của bản thân và linh khí thay đổi mạnh mẽ”.
“Cảnh giới Tam Vị là linh khí hải hội tụ lột xác, đến cảnh giới Thiên Vị, tụ tập trụ Thiên Vị, thực ra chính là trụ linh khí”.
“Trụ linh khí mạnh mẽ, uy áp linh khí phong phú đó đủ để áp bách cảnh giới Địa Vị và cảnh giới Nhân Vị, khiến họ không thể ngẩng đầu”.
Tần Ninh vừa nói, cất bước tiến vào bên trong cung điện.
“Huyền cảnh Tạo Hóa có bốn đoạn, nhất đoạn - khí, nhị đoạn - hình, tam đoạn - cố, tứ đoạn - bản!”
“Đây chính là kết quả khi linh khí lột xác”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Mà linh cảnh Niết Bàn, có thể hiểu thành một loại... tự mò mẫm!”
“Tự mò mẫm?”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hiểu.
Tần Ninh lần nữa nói: “Con đường võ đạo bắt đầu từ cảnh giới Cửu Môn, đến huyền cảnh Tạo Hóa mà các cô biết, đó cũng là một quá trình tăng lên”.
“Thế nhưng sau khi đến huyền cảnh Tạo Hóa, hay là linh cảnh Niết Bàn, chính là thay đổi lại những thiếu sót mà mình gặp phải trong quá trình thăng cấp".
“Niết Bàn cũng là lột xác”.
“Nói cho cùng, đơn giản là duy trì trật tự!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này gật đầu.
“Linh cảnh Niết Bàn chia làm bảy lần Niết Bàn, mỗi lần duy trì trật tự thì thực lực mạnh mẽ thêm một phần. Sự mạnh mẽ này không phải là linh khí dày đặc mà là thực lực bản thân có thể phát huy ra uy năng mạnh nhất!”
“Đến lúc đó hai cô sẽ biết”.
Tần Ninh không nói thêm nữa, bốn người đã đi tới đại điện trong cung điện.
Trước mắt, đại điện này có tường vàng cao trăm mét, rực rỡ huy hoàng, khí thế thăng thiên.
Dường như có một loại thiên uy huy hoàng chiếu xuống.
“Chuẩn bị vào đi!”
Tần Ninh lúc này sửa sang lại quần áo, nhìn Thạch Cảm Đương và Vân Sương Nhi, nói: “Hai người ở ngoài điện chờ là được!”
“Vâng!”
Diệp Viên Viên theo Tần Ninh đi vào bên trong.
Nàng cứ nghĩ trong đại điện sẽ có cảnh trí khác, nhưng khi đại điện mở ra, Diệp Viên Viên liền ngơ ngẩn.
Bên ngoài đại điện có tường vàng huy hoàng, nhưng nhìn lại khá là tục tằng.
Thế nhưng trong đại điện lại giống như tiên cảnh nhân gian, thế ngoại đào nguyên.
Từng bụi cây, hoa cỏ đều nở rộ lung linh.
Dưới chân có linh khí lượn lờ, hương khí bốn phía bức người.
“Đây là...”
“Trung tâm của cung Lưu Vân, ao Hoàng thể!”
Tần Ninh nói: “Năm đó, đồ đệ Lưu Vân của Bắc Thương Đế Quân cũng là Hoàng thể. Để giúp đồ đệ lột xác thành Đế thể, Bắc Thương Đế Quân đã xây dựng ra nơi đây”.
“Có điều hiện tại thì cũng hợp cho cô dùng”.
Diệp Viên Viên không khỏi kinh hãi.
Tần Ninh năm đó rốt cuộc đã quen những ai vậy?
“Ao Hoàng thể là một nơi tụ tập linh tài”.
“Linh tài này tên là Hoàng Diệp Hỏa Thánh Nhũ!”
Tần Ninh từ từ nói: “Vật ấy, vốn là đại lục Vạn Thiên không có, Bắc Thương Đế Quân có thể tìm được thì cũng là ngẫu nhiên và vận may ngất trời”.
Tần Ninh nói xong, hai người đi đến sau điện.
Trước đại điện là nhân gian tiên cảnh, ở giữa ngăn cách bởi một đạo bình phong.
Phía sau nhìn càng thêm huyền diệu không gì sánh được.
Mà lúc này, phía sau chỉ có một ao nước.
Quanh ao nước phủ kín từng tầng thủy tinh, nhìn vô cùng tinh mỹ.
“Đây chính là Ao Hoàng thể”.
Diệp Viên Viên lúc này nhìn ra, ao nước không lớn, dài rộng cũng chỉ khoảng bảy tám mét, mà độ sâu đại khái khoảng nửa thước, tràn ngập dòng nước màu trắng nhũ.
Mà dưới dòng nước màu trắng nhũ kia còn có ánh lửa lượn lờ, màu trắng và lửa kết hợp thành ra có chút đặc biệt.
“Ao Hoàng thể tràn ngập Hoàng Diệp Hỏa Thánh Nhũ, thứ đồ này vốn chỉ thế giới Cửu Thiên mới có, Hoàng Diệp Hỏa
Thánh Nhũ sinh ra ở đỉnh núi lửa của thế giới Cửu Thiên, mỗi ngày được tưới thánh khí, ngưng tụ mà thành, sau năm rộng tháng dài, mỗi giọt đều vô giá”.
“Quan trọng nhất là còn không tìm được ở đại lục Vạn Thiên”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Sau khi vào trong ao thì mở Hoàng thể ra, Hoàng Diệp Hỏa Thánh Nhũ sẽ không ngừng tưới thân thể của cô, đến lúc đó lột xác Hoàng thể, ngưng tụ thành Đế thể, cô chính là Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung Thể!”
Diệp Viên Viên gật đầu.
Tần Ninh nói: “Cởi quần áo rồi vào trong ao ngồi đi!”
“Hả?”
Nghe đến lời này, Diệp Viên Viên hơi ngẩn ra.
“Hả cái gì mà hả?”
Tần Ninh vỗ đầu Diệp Viên Viên, cười nói: “Sớm muộn gì công tử ta cũng sẽ nhìn thấy hết, hôm nay cũng không phải là nhìn cô, nếu bây giờ cô không cởi, lát nữa vào trong ao thì quần áo cô cũng sẽ bị đốt cháy hết thôi!”
Diệp Viên Viên hơi đỏ mặt, dung nhan băng sương hồng rực, tăng thêm vài phần kinh diễm.
Nàng xoay người sang chỗ khác, thả quần áo xuống, một thân ảnh yểu điệu và trần trụi xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
Diệp Viên Viên bước ra, đi vào trong ao và ngồi xuống.
Đột nhiên, thân thể Diệp Viên Viên run lên.
Hơi thở nóng bỏng đập vào mặt, dũng mãnh xông vào trong cơ thể.
“Công tử, nóng quá!”
“Nóng là đúng rồi!”
Tần Ninh ngồi xổm xuống, nhìn thân thể không che đậy của Diệp Viên Viên.
Bị Tần Ninh nhìn mình chằm chằm như thế, Diệp Viên Viên càng xấu hổ thẹn thùng.
“Công tử... Người... Người đừng nhìn nữa được không?” Diệp Viên Viên yếu ớt nói.
Tuy nói thường ngày nàng rất ít nói, tính tình lạnh nhạt, nhưng lúc này, cũng không thể lạnh nhạt được nữa.
“Ta cũng không phải là xem thân thể của cô”, Tần Ninh chỉ dưới đáy ao nước.
Lúc này, hào quang đỏ rực kia ngưng tụ thành từng luồng tơ nhện, leo lên trên chân ngọc của Diệp Viên Viên, bao trùm đôi chân dài của Diệp Viên Viên.
Đồng thời, nó cũng không ngừng leo lên phía trên.
“Hoàng Diệp Hỏa Thánh Nhũ chính là thứ thuộc về thế giới Cửu Thiên, cô bây giờ mặc dù là cảnh giới Địa Vị, chưa chắc cô chịu được, ta phải canh chừng cô, hiểu không!”
Tần Ninh cười nói: “Đừng nghĩ đến chuyện khác”.
Diệp Viên Viên thở phào, ngồi thẳng lưng.
Lúc này, dòng nước màu trắng nhũ kia vừa vặn bao trùm đến ngực nàng, một độ cong hoàn mỹ hiện ra trước mắt Tần Ninh.
Tần Ninh không nhiều lời, nhìn thân thể Diệp Viên Viên biến hóa.
Từ từ, Diệp Viên Viên đỏ bừng mặt, cơ thể hơi run rẩy.
“Đừng nghĩ những thứ khác!”, Tần Ninh khẽ quát một tiếng nói: “Đây là cơ hội ngàn năm có một, cũng là tạo hóa của cô!”
“Lột xác Đế thể, có thể nói là sau này quá trình thăng cấp của cô sẽ tiến triển cực nhanh, còn có cơ hội thăng làm Thần thể, đứng hàng Thần vị, trở thành nữ hoàng chủ tể thiên địa!”
Cùng với tiếng quát của Tần Ninh, Diệp Viên Viên gật đầu.
Từ từ, Diệp Viên Viên dần yên ổn lại.
Tần Ninh nhẹ nhàng mơn trớn đường lưng bóng loáng của Diệp Viên Viên, chạm tay ra sau lưng nàng và nói: “Tiếp đó, ta truyền cho cô đế quyết Cửu Chuyển, đây là công pháp cô cần tu hành trước khi đạt cảnh giới Thánh Nhân!”
“Như vậy, mới có thể làm cho Đế thể của cô càng thêm hoàn mỹ!”
Tức thì, một ý niệm của Tần Ninh dung nhập vào đầu Diệp Viên Viên.
Nhưng vừa mới dung nhập thì Tần Ninh liền ngẩn ra.
Diệp Viên Viên bây giờ chưa hiện hồn phách, nhưng ý niệm trong đầu lại có một bóng dáng được ngưng tụ ra.
Bóng dáng đó đứng chắp tay, mặc áo trắng, thoạt nhìn giống như tiên nhân không nhiễm bụi trần.
Không phải hắn thì là ai!
Bị Tần Ninh nhìn thấy điều bí mật này, Diệp Viên Viên tức thì đỏ mặt.
“Công tử ta có mị lực như vậy, tự nhiên là sẽ khiến cô ái mộ, việc gì phải xấu hổ?”, Tần Ninh cười nói.
Chương 792: Hoàng thể lột xác
Thân thể Diệp Viên Viên liền cứng đờ.
Tần Ninh trong lòng mỉm cười, bất tri bất giác cũng có chút đắc ý nho nhỏ.
Hắn chính là lấy người phục người chứ không ép buộc Diệp Viên Viên.
Mỉm cười, Tần Ninh chính là một ý niệm rót vào.
Đế quyết Cửu Chuyển!
Chính là công pháp thể thuật xứng đôi với Cửu Chuyển Linh Lung Thể.
Lúc trước Diệp Viên Viên ở cảnh giới Linh Hải đã bắt đầu tu hành Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết.
Hiện nay đến cảnh giới Địa Vị, Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết sớm đã công đức viên mãn, tu hành đại thừa!
Đế quyết Cửu Chuyển mới là công pháp thể thuật xứng đôi với Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung Thể.
Diệp Viên Viên có đế quyết Cửu Chuyển khẩu quyết, phối hợp Hoàng Diệp Hỏa Thánh Nhũ rồi bắt đầu tu hành.
Tức thì, trong cơ thể nàng truyền ra từng luồng lực lượng.
Chín linh văn vờn quanh thân.
Một khí chất thánh khiết từ trên trời giáng xuống, tưới quanh thân thể nàng.
Tần Ninh thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Thành công rực rỡ!
Sau đó, hắn nhìn Diệp Viên Viên tự mình đi từng bước hoàn thành quá trình Hoàng thể lột xác Đế thể.
Tần Ninh rút tay lại, định đứng dậy.
Nhưng lúc này, một đôi tay ngọc đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn.
“Công tử... Ta... Ta hơi sợ!”, Diệp Viên Viên run run nói.
“Yên tâm, ta không đi đâu cả!”
Tần Ninh cầm lại bàn tay ngọc, nói: “Ta chỉ ở đây thôi, cô ổn rồi thì ta mới đi!”
“Vâng!”
Diệp Viên Viên không nói thêm gì nữa, quanh thân có ánh sáng thánh khiết, một uy nghiêm kinh thiên vọt lên.
Thánh uy!
Hoàng uy!
Như đại thánh thiên địa, như nữ hoàng nhân gian!
Thời gian từ từ trôi qua.
Hai bóng người một đứng một ngồi, cứ yên tĩnh như vậy.
Một đêm nháy mắt trôi qua.
Tần Ninh đi ra đại điện, đóng chặt cửa lại.
“Sư tôn”.
“Công tử!”
Thạch Cảm Đương và Vân Sương Nhi lúc này cùng đi lên.
“Được rồi”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Còn cần bao lâu để hoàn thành lột xác thì cũng phải xem tạo hóa của Viên Viên”.
“Vậy người ở trong đó chờ một đêm làm gì?”, Vân Sương Nhi vội vàng nói.
Nghe Vân Sương Nhi nói thế, Tần Ninh ký đầu Vân Sương Nhi, cười mắng: “Cô nhóc nhà cô tưởng tượng nhiều thật đấy”.
Vân Sương Nhi lè lưỡi, không nhiều lời.
Ông...
Mà lúc này, trong đại điện có một cột sáng đột nhiên bay lên không.
Mang theo một Đế uy huy hoàng tràn ngập phía chân trời, mặc dù là cách trăm dặm cũng có thể chứng kiến.
“Đã bắt đầu rồi đấy!”
Tần Ninh lúc này cười nói: “Qua lần này, sẽ không còn là Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung Thể nữa, mà là Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung Thể!”
Vân Sương Nhi tràn đầy sự ước ao trong mắt.
“Vậy chúng ta đi nơi nào?”
“Đến một nơi tên là cung Triết Vân!”
Tần Ninh đứng chắp tay, tâm trạng rất tốt.
Đúng là tâm trạng rất tốt.
Nếu Diệp Viên Viên lột xác thành công, tương lai nhất định sẽ có thành tựu nữ hoàng.
Hơn nữa, suy nghĩ trong lòng của cô nhóc kia bị hắn nhìn thấy, làm cho hắn cũng thấy vui vẻ trong lòng.
Oanh...
Mà lúc ba người chuẩn bị rời đi, đại môn Thiên Cung bất chợt run rẩy mãnh liệt.
“Có người đến!”
Thạch Cảm Đương hơi căng thẳng.
“Hoàng thể lột xác Đế thể, ánh Đế phóng lên cao, không che nổi”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Chẳng qua Viên Viên hiện tại không được phép bị bất kỳ ai quấy rầy!”
Tần Ninh nói xong thì xoay người lại nhìn.
Cửa chính đại điện.
Bàn tay hắn vung lên, trong nháy mắt, trên cửa chính đại điện có một ánh hào quang, từ từ lóe lên.
“Công tử làm gì vậy?”
“Tạm thời phong ấn lại điện này, đảm bảo sự đột phá của Viên Viên không bị ảnh hưởng”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Tình trạng kỳ lạ này nhất định sẽ lôi kéo sự chú ý của mọi người, nếu bị quấy rầy thì sẽ gặp chuyện lớn đấy!”
Tần Ninh lúc này có sắc mặt nghiêm nghị.
Còn người ngoài cửa cung là ai, hắn cũng không để bụng.
Chỉ là Diệp Viên Viên ở bên trong điện cũng không thể bị quấy rầy.
Tần Ninh vung ra từng chưởng.
Từng dòng linh văn được ngưng tụ.
Trong lúc đó, cửa điện bị linh văn hoàn toàn bao trùm, hợp thành một hình cái khóa khắc ở trên cửa.
Oanh...
Mà lúc này, cửa cung Lưu Vân hoàn toàn bị phá vỡ.
Tiếng xé gió vang lên liên tục, có hơn mười người xông vào.
Cửa cung và đại điện cách nhau trăm mét, tiếng nước chảy liên tục không ngừng, hơn mười người kia phi vào cung, thấy có ba bóng người đứng vững thì sửng sốt.
“Không ngờ lại có người vào đây trước!”
“Cung này tên là cung Lưu Vân, có người nói một trong ba đệ tử của Bắc Thương Đế Quân là Lưu Vân, đây chắc hẳn là cung điện của Lưu Vân đó”.
“Tuyệt đối sẽ có nhiều đồ tốt”.
Lúc này, mấy chục người bao vây trước cửa điện.
Nhìn cửa điện có một trận pháp, hai người đứng đầu tỏ vẻ không vui.
“Hóa ra là ngươi!”
Nhìn thấy Tần Ninh, một người trong đó mở miệng nói.
“Tần Ninh của Cửu U đại lục”.
Người kia mặc áo bào, vóc người thấp bé nhưng khí tức mạnh mẽ, là cảnh giới Thiên Vị.
Hơn nữa cũng không phải là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, mà là cảnh giới Thiên Vị trung kỳ.
“Tại hạ trưởng tộc Lô gia, Lô Trường Đông của đại lục Lô Nhạc!”
Lô Trường Đông cười nói: “Tần công tử, trong điện của cung Lưu Vân này rốt cuộc có cái gì mà Tần công tử lại khóa cửa, không cho chúng ta xem?”
“Chúng ta tới trước, nơi đây chúng ta đã dò tìm, liên quan gì đến các người chứ?”, Vân Sương Nhi hừ một tiếng.
Nhưng phối lên dung nhan thanh thuần tuyệt đẹp, lại không khiến người ta giận dữ mà chỉ làm say mê lòng người.
Tần Ninh kéo Vân Sương Nhi, cười khổ.
Cô nhóc kia giận lên mà chẳng có chút đáng sợ nào cả.
“Nơi đây và một tì nữ của ta có liên hệ quan trọng, nàng đi vào bên trong tu hành, cho nên ta nhất định sẽ phong ấn điện này, không cho phép người khác quấy rối!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Cũng mong các vị hợp tác mà rời khỏi nơi đây”.
Lô Trường Đông nhìn sang người đàn ông cạnh mình.
Người đàn ông kia sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra vui giận, lúc này cũng để lộ lai lịch.
“Tần công tử, tại hạ là Vũ Trạch Uyên, tông chủ Tuyệt Vũ tông của đại lục Vũ Thông”.
“Chúng ta xin cảm ơn Tần công tử dẫn chúng ta đi vào Thiên Cung, nhưng trong cung Lưu Vân này có rất nhiều bí mật, một mình Tần công tử độc chiếm thì có quá đáng quá không?”
“Quá đáng quá không?”
Tần Ninh lần nữa cười nói: “Ta nói, nơi này, ta tới trước, ta mở ra”.
“Người của ta ở bên trong tu hành, không thể bị quấy rầy, các vị xin mời rời đi”.
Lô Trường Đông lúc này lạnh lùng nói: “Nói như vậy, Tần công tử không muốn để cho chúng ta vào rồi”.
“Không muốn!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Đã như vậy cũng chỉ đành xông vào thôi!”
Lô Trường Đông quát lên, trong nháy mắt tấn công về phía trước.
Tức thì, khí tức cảnh giới Thiên Vị trung kỳ vào thời khắc này thả ra, trụ Thiên Vị mạnh mẽ thông thiên.
Vũ Trạch Uyên lúc này cũng xông lên.
“Ai dám động đến sư tôn ta”.
Thạch Cảm Đương cầm búa rìu, trong nháy mắt tấn công ra.
Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, nhưng trụ Thiên Vị cũng mạnh mẽ vô bờ.
Ba bóng người lập tức giao thủ.
Tần Ninh lúc này cầm trường kiếm, nhìn về phía những người còn lại.
“Thiên cung Bắc Thương này, nếu không phải là tính tình của Bắc Thương Đế Quân kia keo kiệt, không cho người ta đi vào, thì ta mới muốn đi ngược lại ý của hắn ta, cho các người đi vào!”
“Xem ra, không giết vài người để lập uy, gây danh tiếng, thì các người thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt đấy!”
Nói xong, kiếm Đoạn Không vào thời khắc này toát ra ánh sáng chói lóa không gì sánh được.
Chương 793: Kiếm Đoạn Không hiển uy
Còn lại ba mươi, bốn mươi người kia.
Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ có bốn người, cảnh giới Địa Vị hậu kỳ sáu người, cảnh giới Địa Vị trung kỳ, sơ kỳ cũng không thiếu, cảnh giới Nhân Vị là nhiều nhất.
Tức thì, bốn gã Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ cầm thần binh lợi kiếm tấn công Tần Ninh.
Cảnh giới Địa Vị sơ kỳ đối mặt cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.
Tần Ninh kiêu ngạo cười một tiếng.
“Nhóc con, mở trận pháp cho chúng ta đi vào, tha các người không chết”.
“Không sai!”
“Nếu không, ngươi chỉ có một con đường chết!”
Tần Ninh và Vân Sương Nhi đều là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, đối mặt mấy chục người, căn bản không phải đối thủ.
“Các người đánh gia cao bản thân quá đấy!”
Tần Ninh giễu cợt một tiếng, kiếm Đoạn Không lúc này bắn ánh sáng ra bốn phía.
“Kiếm Đoạn Không, chặt đứt khoảng không, cũng được, để các người chứng kiến uy lực chân chính của huyền khí cấp Thiên là thế nào!”
Tần Ninh lúc này cầm trường kiếm, ngạo nghễ nói.
Hắn là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, đúng vậy.
Nhưng nếu vì thế mà khinh thường hắn, kết cục sẽ là chết không có chỗ chôn.
Một kiếm vẽ ra.
Vút...
Tiếng kiếm còn chưa vang lên, kiếm khí mãnh liệt đã phô thiên cái địa mà ra.
Kiếm Đoạn Không lúc này mang theo kiếm khí nồng nặc không gì sánh được, chém về phía phía trước.
Phốc...
Trong nháy mắt, một gã cảnh giới Nhân Vị trực tiếp bị chém chết.
Ở đây có chừng hơn hai mươi người ở cảnh giới Nhân Vị, đều là cao thủ của đại lục Lô Nhạc và đại lục Vũ Thông, trong nháy mắt chết bảy tám tên, bốn gã cường giả Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ thấy vậy, sắc mặt liền tái mét.
“Khốn kiếp!”
Bốn người trong nháy mắt huy động thần binh, tấn công Tần Ninh.
“Sương Nhi, cảnh giới Nhân Vị giao cho cô, cảnh giới Địa Vị thì đừng để bị cuốn vào, không ngại”.
Tần Ninh cười nói: “Cảnh giới Thiên Vị, ta tới là được!”
“Vâng!”
Vân Sương Nhi không do dự, trong nháy mắt mở ra Hỗn Độn thể, linh khí hóa thành chân nguyên, phóng ra khí tức mạnh mẽ không gì sánh được.
Tần Ninh cũng không lo lắng.
Tì nữ do hắn bồi dưỡng cũng là tuyệt đỉnh thiên tư của đại lục Vạn Thiên.
Nếu như Vân Sương Nhi chết ở đây, vậy hắn đúng là sống uổng phí chín đời chín kiếp.
Bốn đại cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ lúc này trực tiếp đánh tới.
Tần Ninh lãnh miệt cười một tiếng.
“Kiếm Đoạn Không, chém đứt khoảng không”.
Một kiếm rơi xuống.
Oanh...
Trong nháy mắt, ánh kiếm to lớn từ trên trời giáng xuống.
Lần này, ánh kiếm cũng không phân tán ra.
Mà là hội tụ cùng nhau, tấn công người đứng đầu.
Keng...
Người đàn ông cầm đầu ở cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ lấy trường thương đỡ.
Tiếng leng keng vang lên, nhưng lúc này, sắc mặt người đàn ông tái mét, lui lại về sau.
Huyền khí cấp Thiên!
Kiếm Đoạn Không!
Huyền khí, cho dù là cấp Nhân cũng trân quý, tuy hắn ta là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, nhưng chẳng qua cũng chỉ có một trường thương là huyền khí cấp Nhân mà thôi.
Một kích đánh xuống, hắn ta lập tức ở thế yếu.
Cũng không phải là thực lực kém Tần Ninh, mà là trường thương cấp Nhân, không bằng trường kiếm cấp Thiên của Tần Ninh.
“Đồ khốn kiếp”.
Người đàn ông nổi giận mắng: “Ỷ vào huyền khí cấp Thiên thì có gì tài ba?”
“Không phục? Không phục thì cắn ta đi!”
Tần Ninh xì một tiếng, không thèm để ý.
Câu ngu như vậy cũng nói được, không biết cái tên này làm thế nào mà tu được đến cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ nữa.
“Chém!”
Tần Ninh chém một kiếm nữa, sức mạnh kinh khủng đến từ Kiếm Đoạn Không thả ra.
Một tiếng ầm vang lên, người đàn ông mang sắc mặt trắng bệch.
Không thể đỡ nổi!
Đón thêm một kiếm, hắn ta sẽ chết!
“Ngu dốt!”
Tần Ninh chửi một câu.
“Các người còn đứng xem à?”, người đàn ông kia phẫn nộ quát lên: “Cùng nhau xông lên đi chứ...! Giết tên kia!”
Ba cường giả cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ khác lúc này cũng xông lên một loạt.
“Người đông thì có ích à? Vô dụng thôi!”
Tần Ninh hừ một tiếng, vung thêm kiếm nữa.
Cho dù có là thiên quân vạn mã, một kiếm đã đủ.
Kiếm Đoạn Không, chặt đứt khoảng không.
Huyền khí cấp Thiên vốn dĩ đã vô địch nhờ uy lực bản thân.
Đừng nói là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, dù là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ cũng có thể chết dưới kiếm này.
Hơn nữa, kiếm này chính là năm đó Tần Ninh tạo ra, làm quà tặng cho thuỷ tổ Thần Phong của Thần gia ở đại lục Trung Thần!
Thanh kiếm này biết nhận chủ.
Mà hắn chính là chủ nhân đầu tiên của kiếm Đoạn Không.
“Giết!”
Một kiếm tuôn ra, Tần Ninh lúc này đằng đằng sát khí.
Oanh...
Tức thì, trước đại điện không ngừng vang lên tiếng giao chiến.
“A...”
Đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Vân Sương Nhi ở cảnh giới Địa Vị sơ kỳ lúc này chém chết một cao thủ cảnh giới Địa Vị trung kỳ.
Cảnh này khiến tất cả mọi người phải há hốc mồm.
Hơn ba mươi người từ cảnh giới Nhân Vị đến cảnh giới Địa Vị vây công mỗi một mình Vân Sương Nhi ở cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, ấy thế mà lại bị giết ngược một người.
Đùa gì thế?
“Một đám vô dụng!”
Lô Trường Đông lúc này gào lên.
Mọi người bên dưới lúc này cũng là khổ không thể tả.
Lô Trường Đông, cảnh giới Thiên Vị trung kỳ.
Vũ Trạch Uyên cũng là cảnh giới Thiên Vị trung kỳ.
Đối phó một cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ chẳng phải đến bây giờ cũng chưa chém được chết thiếu niên kia sao?
“Nếu nói người khác vô dụng, ông cũng nên xem lại mình đi chứ?”, giọng nói của Thạch Cảm Đương vang lên, cười hề hề nói: “Hai cảnh giới Thiên Vị trung kỳ còn đang bị ta đánh bẹp đấy?”
“Muốn chết!”
Vũ Trạch Uyên nổi giận gầm lên một tiếng, công kích tăng vọt.
“Thú vị!”
Tần Ninh lúc này cầm Kiếm Đoạn Không, không làm theo kiếm pháp gì, nhưng là mỗi một kiếm tuôn ra cũng đều là thiên kì bách quái.
Phảng phất như ẩn chứa ngàn vạn loại kiếm pháp trong đó.
“Giết!”
Một kiếm đâm ra, trong nháy mắt, máu tươi giàn giụa.
Một cường giả Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, máu tươi chảy ra từ cổ, cứ thế mất mạng.
Lần này, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Tần Ninh, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi rất kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ!
Lấy một chọi hai, chèn ép đối thủ.
Lấy một địch bốn, giết một người.
Và lấy một chọi hai, ba mươi người, giết ngược một người.
Ba người này, căn bản đều là quái vật.
“Thấy chút máu, đỡ cho kẻ khác cứ đòi trèo lên đầu ta!”
Kiếm Đoạn Không chém xuống, tiếng bịch bịch vang lên, hai tên cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ bị chém đứt hai cánh tay, chết.
Chỉ còn người cuối cùng, lúc này sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng.
“Tông chủ!”
Người này nhìn về khoảng không, gọi Vũ Trạch Uyên.
Nhưng Vũ Trạch Uyên lúc này đâu rảnh quan tâm hắn ta.
“Đừng hét!”
Tần Ninh vung kiếm tới.
Cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, lại uy vũ bất phàm như huyền cảnh Tạo Hóa vậy.
“Không!”
Khi tiếng hét không cam lòng vang lên thì máu tươi cũng tuôn ra.
Lần này, tất cả mọi người ngẩn cơ.
Sau một hồi, bốn đại cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ chết sạch!
“Ha ha...”
Thạch Cảm Đương cười lên ha hả: “Khinh thường sư tôn ta cảnh giới không cao? Thực lực của sư tôn ta há có thể cân nhắc dựa theo cảnh giới?”
Lần này Tần Ninh xuất hành, không dẫn Cốc Tân Nguyệt thực lực sâu không lường được đi theo, vì sao?
Bởi vì Tần Ninh căn bản không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Cảnh giới Thiên Vị cũng tốt.
Huyền cảnh Tạo Hóa cũng được!
Tần Ninh quan tâm sao?
Không!
Thạch Cảm Đương hiểu điều này hơn ai hết.
“Giết!”
Búa rìu chém ra, Thạch Cảm Đương lúc này bộc phát ra một ý chí mạnh vô cùng.
Sư tôn đã giết bốn người, hắn ta cũng không thể tụt lại.
Tần Ninh lúc này vẫn chưa vội vã tham gia vào trận đấu của Vân Sương Nhi.
Nhìn Vân Sương Nhi ở bên trong đoàn người, công thủ có đủ, Tần Ninh gật đầu.
“Sương Nhi, thả chân nguyên ra hết mức đi, đừng giữ sức”.
“Linh khí thiên địa có bao nhiêu, Hỗn Độn thể sẽ chuyển hóa bấy nhiêu chân nguyên, không cần lo lắng!”
“Chuyện này cũng là một loại tôi luyện Hỗn Độn thể của cô”.
Tần Ninh thỉnh thoảng chỉ điểm.
Cũng có kẻ đui mù, tức giận tấn công Tần Ninh, nhưng đều bị Tần Ninh một kiếm chém mất mạng.
Hiện tại, mấy chục người vây giết, ngược lại giống như mấy chục người bị đuổi giết!
Chương 794: Nước chảy vô tình
Vân Sương Nhi đi theo Tần Ninh, tham gia không ít trận chiến, ngày thường thoạt nhìn thanh thuần tột cùng khiến người ta kinh tâm động phách.
Nhưng đến khi giao thủ cũng sẽ không hàm hồ.
Quả quyết sát phạt, có chút dáng dấp của nữ chiến thần.
Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, mỉm cười.
“Đáng chết!”
Lô Trường Đông, Vũ Trạch Uyên lúc này đều có vẻ mặt khó coi.
Quá láo xược!
Không ngờ lại bị bức bách đến mức này.
“Nhận lấy cái chết đi!”
Lô Trường Đông khẽ quát một tiếng, bàn tay vung về phía Thạch Cảm Đương, khí thế toàn thân trong nháy mắt bốc lên.
“Nhận lấy cái chết, chắc là ông chứ!”
Thạch Cảm Đương thấy vậy, nhếch miệng cười một tiếng.
“Búa Rìu Thần Chém!”
Oanh...
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên, khí thế toàn thân Thạch Cảm Đương bốc lên.
Cảnh giới Thiên Vị trung kỳ!
Thạch Cảm Đương lúc này lóe lên ánh sáng của trụ Thiên Vị, mạnh mẽ thăng thiên.
Đùng!!!
Tiếng va chạm vang lên, Lô Trường Đông liều mạng tấn công, sắc mặt trắng bệch, ngực bị búa rìu chém đôi.
Thạch Cảm Đương lúc này áp sát tới.
Một tiếng phập nữa vang lên, Lô Trường Đông bị chém vào giữa ngực, thân thể chia làm hai, chết tại chỗ.
Lần này, Vũ Trạch Uyên mặt xám như tro tàn.
“Rút lui!”
Vũ Trạch Uyên hét lớn một tiếng, lui lại về sau.
Hiện tại mà không rút lui thì chính là chết.
Thạch Cảm Đương đánh hăng say, đột nhiên đột phá.
Đây là cái quỷ gì?
“Bây giờ muốn chạy thì đã muộn!”
Thạch Cảm Đương cười khà khà, cầm búa rìu truy kích.
Ở bên dưới, Vân Sương Nhi lúc này càng chiến càng hăng, cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, giết chết hơn hai mươi người.
Cảnh giới Nhân Vị đã sớm chết sạch, chỉ còn lại hơn hai mươi cảnh giới Địa Vị vẫn đau khổ kiên trì.
Cảnh này nếu là để người khác chứng kiến, nhất định sẽ kinh ngạc đến cứng họng.
Cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, đuổi giết hai mươi võ giả cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, giết đến khí thế bừng bừng
Ai dám tin?
Oanh...
Tiếng nổ vang lên, toàn thân Vũ Trạch Uyên lúc này chảy máu như dòng nước, vô cùng thê thảm.
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Tiểu Thạch Đầu làm rất tốt, thăng cấp từ trong giao chiến mới là bản chất của ngươi, sau này động thủ nhiều vào, đừng động khẩu nữa”.
“Vâng!”
Thạch Cảm Đương lưng đeo búa rìu, bộ dáng thiếu niên khí phách.
“Đáng chết!”
Vũ Trạch Uyên lúc này chửi thầm, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Đây chính là Tần Ninh sao?
Thạch Cảm Đương cùng Vân Sương Nhi, ai mà chẳng là là rồng phượng trong loài người, thế mà lại ở bên cạnh Tần Ninh làm đệ tử, làm tì nữ.
Thanh niên này có lai lịch thế nào?
“Ức hiếp đến ta, chính là muốn chết”.
Tần Ninh cười nói: “Tiễn các ngươi lên đường!”
Thạch Cảm Đương lúc này gật đầu, búa rìu trực tiếp chém xuống.
Keng...
Bỗng nhiên lại vang lên tiếng leng keng.
Thạch Cảm Đương lúc này đột nhiên lui lại, sắc mặt cả kinh.
“Người nào?”
“Ha ha... Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi, hà tất phải quyết tuyệt như vậy chứ?”
Một tiếng cười khẽ vang lên vào thời khắc này.
Bên ngoài cửa có một người cất bước đi vào.
Mười mấy người phía sau cũng lần lượt đi theo.
Đó là một thanh niên mặc long bào, khí vũ phi phàm, thẳng lưng ưỡn ngực, nở nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo.
“Tại hạ Long Trạch Đào, đệ tử của Long Hiên các ở đại lục Long Linh!”
Đại lục Long Linh!
Một trong bảy đại lục trung tâm, đại lục Long Linh!
Lúc này, Thạch Cảm Đương nhăn mày.
Long Trạch Đào có hai gã trung niên đi cùng bên người mang khí tức mạnh hơn cả hắn ta.
Ít nhất là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.
Nếu chỉ là một đệ tử của Long Hiên các, làm sao có thể được hai cường giả cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ hộ tống chứ.
Long Trạch Đào lúc này cười nói: “Vũ các chủ dù sao cũng là bá chủ của đại lục Vũ Thông, cảnh giới Thiên Vị trung kỳ, công tử Tần Ninh làm như thế không khỏi quá tàn khốc!”
Nghe vậy, Thạch Cảm Đương cùng Vân Sương Nhi lui xuống, đi tới bên cạnh Tần Ninh.
“Tàn khốc?”
Tần Ninh cười nhạt như cũ, nói: “Lô Trường Đông và Vũ Trạch Uyên khiêu khích ta, không giết bọn họ thì sao có thể phô hiển uy nghiêm của ta được?”
“Nơi đây mặc dù là cung Lưu Vân, cũng là do Tần Ninh ta mở ra, người của ta đang ở bên trong thanh tẩy, ta đã nói rõ, bọn họ còn muốn xông vào. Theo ý ngươi nói, ta hẳn là nên mặc kệ cho họ đi vào?”
Long Trạch Đào cười nói: “Không phải, chỉ có điều sao phải làm việc dứt khoát như thế?”
“Lô Trường Đông đã chết, Vũ Trạch Uyên cũng chịu giáo huấn, không tha được sao?”
“Cũng xin Tần Ninh công tử nể mặt của Long Trạch Đào ta mà buông tha người này”.
Tần Ninh nghe đến lời này, từ từ cười nói: “Long Trạch Đào, ngươi là cái thá gì? Sao ta phải nể mặt ngươi?”
“Đừng nói là ngươi, chính là các chủ Long Hiên các của đại lục Long Linh đích thân tới, ta muốn giết ai, ông ta cũng không cản được!”
Lời này vừa nói ra, tất cả đều phải nín thở.
Đại lục Long Linh, một trong bảy đại lục thứ trung tâm.
Long Hiên các chính là bá chủ đại lục Long Linh, không chỉ có một cường giả vô địch huyền cảnh Tạo Hóa.
Tần Ninh quá láo xược.
“Nói như vậy, Tần tông chủ không nể mặt ta sao?”
Nụ cười trên mặt Long Trạch Đào dần dần biến mất.
“Tiểu Thạch Đầu, mặt mũi của hắn đáng giá sao?”
“Không đáng một đồng!”
“Ta đây cần cho hắn mặt mũi sao?”
“Cho cái rắm!”, Thạch Cảm Đương hừ một tiếng.
Nói chuyện mặt mũi trước mặt sư tôn?
Ở thiên hạ này, có người nào xứng cho sư tôn nể tình?
Nói đùa!
“Quả nhiên thú vị, đã lâu chưa từng thấy hạng người nào ngông cuồng như thế!”, Long Trạch Đào khẽ cười nói.
“Bớt thủ đoạn lại”.
Tần Ninh lần nữa nói: “Muốn ta thả Vũ Trạch Uyên, ta nhất định sẽ không thả, ngươi chỉ đang mượn cớ để ra tay với ta, đoạt cung Lưu Vân này mà thôi!”
“Đừng có chơi kiểu thủ đoạn nho nhỏ này trước mặt ta nữa đi?”
Đại lục Vũ Thông ở phía đông đại lục Vạn Thiên, đại lục Long Linh ở phía Tây của đại lục Vạn Thiên, hai đại lục căn bản không cùng một phe, Long Trạch Đào rảnh rỗi sinh nông nổi, đi xen vào chuyện người khác à?
Nói cho cùng vẫn là vì cung Lưu Vân.
Chút thủ đoạn cỏn con này, Tần Ninh đều chẳng muốn nói toạc ra.
“Long Phan, Long Đào!”
Long Trạch Đào lúc này mở miệng nói: “Làm phiền hai vị dạy dỗ cái kẻ không biết trời cao đất rộng này một chút”.
“Được!”
Tức thì, hai trụ Thiên Vị bay lên không, ánh sáng bắn ra bốn phía, linh khí bức người.
Cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ!
Hai đại cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.
Thạch Cảm Đương lúc này biến sắc.
“Khụ khụ, sư tôn, nhân vật nhỏ này, sư tôn xuất thủ là không thể tốt hơn”.
Thạch Cảm Đương ho khan nói: “Đệ tử thân đồ nhi, không thể đoạt danh tiếng của sư phụ được”.
Tần Ninh lườm Thạch Cảm Đương, chửi một câu: “Không có tiền đồ!”
Hắn nhìn Long Trạch Đào, cười nói: “Cung Lưu Vân chính là một trong ba đại phó cung của thiên cung Bắc Thương, bên trong có chút đặc biệt. Trong cung này, nước chảy không ngừng, các ngươi nghĩ là vì sao?”
Nghe Tần Ninh nói vậy, mọi người đều không hiểu.
“Thực ra, ở thiên cung Bắc Thương, mỗi một cung, mỗi một điện đều vô cùng đặc biệt”.
“Chỗ đặc biệt của cung Lưu Vân chính là nước chảy...”
Tần Ninh vừa sải bước ra, cười nhạt nói: “Lưu Vân không rễ, nước chảy vô tình, một sức nước có thể lật trời, có thể lấp biển, có thể... tàn sát vạn người!”
Ào ào ào...
Tần Ninh vừa nói xong thì có âm thanh rào rào vang lên.
Trong giây lát đó, toàn bộ dòng nước trên mặt đất của cung Lưu Vân, vào thời khắc này hóa thành từng thanh Thủy Kiếm dựng thẳng lên không.
Hàng vạn hàng nghìn Thủy Kiếm dựng thẳng lên, kiếm khí sắc bén vào thời khắc này bốc lên.
“Chém!”
Một lời rơi xuống, vạn kiếm cùng phi!
Chương 795: Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung Thể
Long Phan và Long Đào lạnh lùng bước ra bảo vệ Long Trạch Đào.
Tần Ninh lúc này cười nhạt một tiếng.
“Nước Chảy Vô Tình trận, chấn sát vạn cổ!”
Tần Ninh sải bước ra, vạn kiếm cùng phi, Thủy Kiếm xuất hiện hết thanh này đến thanh khác, liên tục không ngừng.
Long Phan và Long Đào lúc này đã hoàn toàn chết sững.
Đây là trận pháp gì?
Từng thanh Thủy Kiếm không khác gì huyền khí, công kích xuống, quả quyết sát phạt, vô cùng tàn nhẫn!
Lúc này, bọn họ thậm chí cảm giác được thân thể đều không bị khống chế.
Keng keng keng...
Hai đại cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ lúc này gắt gao chống đỡ công kích của Thủy Kiếm.
“Công tử, nơi đây có trận pháp, uy lực vô vàn, công tử rời đi trước đi!”
Long Phan lúc này quát lên.
Nếu cứ tiếp tục, ông ta sẽ không kiên trì nổi.
“Vô liêm sỉ!”
Long Trạch Đào lúc này chửi một tiếng.
Hắn ta là ai?
Thiếu các chủ Long Hiên các của đại lục Long Linh, tuổi còn trẻ, cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, ở đại lục Bắc Thiên này, có thể nói là không ai không biết, không người không hay.
Ấy mà lúc này lại bị một thanh niên mới là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ ép phải chạy đi?
“Công tử, nếu còn không đi thì sẽ không kịp đâu!”
Long Đào lúc này cũng quát lên.
“Khốn kiếp!”
Long Trạch Đào chửi một tiếng, nói: “Đi hội hợp với cha đã rồi giết người này”.
Cứ tưởng rằng phát hiện cung Lưu Vân thì sẽ có thu hoạch to lớn.
Nhưng không ngờ lại bị Tần Ninh cắt đứt.
Hơn nữa Tần Ninh này lại có thể điều động trận pháp nơi đây để mình sử dụng.
Cái tên này lấy thủ đoạn cỡ đó ở đâu ra vậy?
“Rút lui!”
Long Trạch Đào quát lên.
“Bây giờ muốn đi thì cũng muộn rồi!”
Tần Ninh lúc này quát lên, bàn tay vung ra.
Rầm rầm rầm...
Bỗng nhiên, cửa đại điện vào thời khắc này đóng chặt lại.
Thủy Kiếm lại tụ tập.
Nhưng lần này, Thủy Kiếm không đi ra từ khoảng không mà từ trên trời giáng xuống.
Ngay sau đó, không chỉ là từ trên trời giáng xuống, bốn phương tám hướng, tựa như tất cả Thủy Kiếm đều xuất hiện vào thời khắc này.
“Chém!”
Tần Ninh hét lên, Thủy Kiếm cùng phi.
Soạt soạt soạt...
Bỗng nhiên, Thủy Kiếm chém ra, tốc độ cực kỳ kinh khủng.
Long Trạch Đào lúc này biến đổi sắc mặt, quát lên: “Tần Ninh, ngươi dám giết ta, đại lục Long Linh ắt sẽ giết ngươi, diệt Cửu U đại lục”.
“Chỉ là một cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, ta có gì không dám giết!”
“Kể cả là đại lục Long Linh, thì có gì ghê gớm?”
Tần Ninh cười nhạt, ngón tay búng một cái.
Trong nháy mắt, từng thanh Thủy Kiếm đánh vào.
Tiếng kêu thảm thiết vào thời khắc này vang lên liên tục.
Mấy chục người lúc này đều nhuốm máu.
Trường kiếm xuyên thấu hoàn toàn những cơ thể đó, màu nước từ trong vắt thành đỏ ngầu.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người sững sờ.
“A...”
Long Trạch Đào giận dữ hét: “Tần Ninh, ngươi chết không yên thân đâu!”
Nhưng dù Long Trạch Đào có gào thét thế nào, Tần Ninh đều sẽ không bỏ qua cho hắn.
Diệp Viên Viên là tì nữ đầu tiên trong đời này của hắn, hơn nữa còn trao trái tim cho hắn.
Tần Ninh sao lại cho phép kẻ nào quấy rối con đường thăng cấp của Diệp Viên Viên chứ?
Không lâu sau, Thủy Kiếm biến mất, trước đại điện là từng thi thể lơ lửng.
Nước sạch ào ào chảy ra.
Mà lúc này, dòng nước đã rửa sạch hết các vết máu.
Giờ khắc này Tần Ninh trông vô cùng dứt khoát.
“Sư tôn thần thông vô địch, cái thế hào hùng!”
Thạch Cảm Đương lập tức nịnh bợ.
Vân Sương Nhi đứng ở một bên, vẻ mặt cạn lời.
Cái tên này đúng là quỷ nịnh bợ!
“Sư tôn...”
Lúc này, Tần Ninh cũng đứng tại chỗ, im lặng không nói.
Rầm rầm rầm...
Đột nhiên, toàn bộ đại điện đột nhiên run rẩy.
Trong đại điện có từng luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống.
Chín luồng ánh sáng giống như thiên cung hàng lâm, vào thời khắc này phóng ra vô tận hào quang.
Một người từ trong hào quang đi ra.
Chân ngọc đi trên hư không, váy dài màu trắng làm nổi bật lên tiên khí vô thượng.
Mà bên dưới tà váy dài là một thân thể với đường cong lả lướt, xinh đẹp khiến người ta động lòng.
Khuôn mặt tinh xảo, môi khép hờ, một đôi mắt mang theo ánh sáng linh động, trong trẻo lạnh lùng.
Lúc này, phảng phất là tất cả ánh sáng trong thiên địa đều tụ tập trên người nàng.
Giống như Đế Hậu xuất hiện, như nữ hoàng khuynh thành!
Lạnh lùng, cao cao tại thượng, không dính bụi trần.
Lúc này, Thạch Cảm Đương ngẩn ngơ.
Mặc dù là Vân Sương Nhi cũng phải thấy một chút tự ti, mặc cảm.
Tần Ninh đứng ở nơi đó, hơi sửng sốt.
Diệp Viên Viên xuất quan!
Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung Thể.
Lột xác thành Đế thể, Cửu Chuyển Linh Lung Thể!
Vào giờ phút này, Diệp Viên Viên vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lại có thêm một chút tiên khí, giống như người đang trước mắt, khí tức lại ở trời cao, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đụng vào.
“Sư tôn... Sư tôn...”
Thạch Cảm Đương gọi vài câu.
Hắn ta đương nhiên sẽ kinh ngạc, nhưng là sẽ không si mê.
Dù sao đó là người của sư phụ, dám yêu thích thì khác nào thèm đòn.
Nhưng không nghĩ đến, sư tôn gặp qua vô số mỹ nữ, không ngờ lúc này cũng sẽ bị hớp hồn!
Đến cả Vân Sương Nhi lúc này cũng lấp lánh hai mắt, cô gái này cũng mê gái hả?
Tần Ninh lúc này đúng là đang sững sờ.
Nhưng lại không phải sững sờ vì cái đẹp.
Mà là hắn không ngờ Diệp Viên Viên sẽ xuất quan lúc này.
Khi chín luồng ánh sáng tiêu tan, Diệp Viên Viên từ trên trời giáng xuống, chân ngọc đạp ở trên mặt nước, đi tới bên cạnh Tần Ninh, nhìn thấy hắn thì hai gò má đỏ hồng.
Dù sao, lúc trước bị Tần Ninh đọc được suy nghĩ trong lòng, biết mình mến mộ hắn, nên lúc này Diệp Viên Viên cảm thấy không tự nhiên.
“Thành công tiến hóa đến Đế thể rồi?”
“Vâng!”, Diệp Viên Viên gật đầu.
“Nhanh hơn ta dự đoán nhiều, có phải là cô bị quấy nhiễu không?”, Tần Ninh lại ân cần hỏi.
Diệp Viên Viên cúi đầu, nói: “Không phải, chỉ là... hấp thụ xong Hoàng Diệp Hỏa Thánh Nhũ, lột xác thành Đế thể thành công, ta liền xuất quan!”
“Xem ra thiên phú của cô còn tốt hơn so với những gì ta tưởng tượng”.
Tần Ninh nói vậy cũng không phải là nói điêu.
Lúc trước đệ tử Lưu Vân của Bắc Thương Đế Quân cũng là Hoàng thể.
Nhưng Hoàng Diệp Hỏa Thánh Nhũ, Lưu Vân lột xác Đế thể, cũng không hấp thu toàn bộ.
Thế gian này, Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, Thần thể chính là trời cao ban cho.
Cũng không phải tất cả Hoàng thể đều có thể tiến hóa làm Đế thể.
Cửu Chuyển Linh Lung thể chính là một loại Hoàng thể có thể tiến hóa.
Có điều, cho dù là như vậy thì một số người trời sinh Hoàng thể, nhưng chưa chắc đã là thiên chi kiêu tử.
Diệp Viên Viên không chỉ là Hoàng thể mà bản thân cũng cực kỳ có thiên phú, thích hợp con đường võ đạo.
Diệp Viên Viên lúc này gật đầu, không nhiều lời.
Bị Tần Ninh nhìn thấy bí mật nơi đáy lòng, nàng dù có lạnh lùng đến đâu, ít nói đến đâu đi nữa, lúc này lại đối mặt với Tần Ninh thì vẫn ngượng ngùng.
“Đã như vậy, thực lực cũng tăng trưởng mạnh mẽ!”
“Đến cảnh giới gì rồi?”
Tần Ninh hỏi lần nữa.
Diệp Viên Viên gật đầu đáp: “Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, có điều nếu thi triển uy Đế thể và đế quyết Cửu Chuyển mà công tử truyền cho thì hẳn là có thể đối chiến cảnh giới Thiên Vị trung kỳ, thậm chí hậu kỳ!”
Tần Ninh lúc này gật đầu.
Một bên khác, Vân Sương Nhi lại ảm đạm cúi đầu.
Tần Ninh nhẹ nhàng sờ Vân Sương Nhi đầu, cười nói: “Sương Nhi ngoan, đừng nhụt chí, lát nữa ta tìm đến cung Triết Vân, Hỗn Độn thể của cô sẽ tăng trưởng mạnh mẽ!”
“Thật sao?”
Vân Sương Nhi tức thì vui vẻ.
Lúc này, Thạch Cảm Đương cũng ngơ ngác ở một bên!
“Ôi trời! Con mẹ nó!”
Thạch Cảm Đương lúc này hoàn toàn chết đứng.
“Diệp Viên Viên, cô đến cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ?”
Thạch Cảm Đương nôn nóng hỏi.