Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 951: Vật lộn thân xác

Lúc này, các phe nhìn thấy cảnh này đều không thể lý giải được.

Vốn tưởng rằng sẽ là một màn giao chiến khó khăn, bây giờ lại phơi bày ra chiến đấu không phân cao thấp.

Mà khiến người ta không thể ngờ nhất chính là màn đánh nhau giữa Tần Ninh với Tả Ưng Hùng.

Hai người giao chiến dẫn tới tiếng nổ ầm ầm mạnh mẽ.

Nhưng trong nháy mắt, hai phe ai cũng không thể làm gì được ai.

“Bạo Chiến thể!”

Đột nhiên, một tiếng quát trầm đục vang lên.

Tả Ưng Hùng lúc này hoàn toàn phát uy.

Một tiếng gầm vang lên, một quyền đập ra.

Quyền ảnh kia xông phá công kích của Tần Ninh, rơi trên linh trụ.

Rắc…

Một tiếng rắc rắc khẽ vang lên.

Cột sáng bên người Tần Ninh lúc này xuất hiện vết nứt.

Trong nháy mắt, mọi người đều hô lên một tiếng.

Đã công phá rồi!

Ai cũng đều nhìn ra, sở dĩ Tả Ưng Hùng không làm gì được Tần Ninh, chính là vì bảy cây linh trụ bốn phía Tần Ninh.

Nhưng bây giờ Tả Ưng Hùng lại muốn phá một cây linh trụ.

Một khi bị tổn hại, phòng ngự vô địch của Tần Ninh sẽ rách nát không còn gì.

Đến lúc đó Tần Ninh lâm nguy!

Tả Ưng Hùng hiển nhiên cũng biết điểm này, ngưng tụ một quyền, xông ra lần nữa.

“Hừ!”

Lúc này Tần Ninh hừ lạnh một tiếng.

Cung Tinh Thần và tên Dẫn gom góp sức mạnh.

Lần này, Tả Ưng Hùng vẫn công kích đến cột linh trụ.

Nhưng Tần Ninh đã thay đổi rồi.

Không còn là ngăn cản công kích của Tả Ưng Hùng, mà là trực tiếp giết về phía đầu Tả Ưng Hùng.

Xoảng!

Ầm!

Trong nháy mắt, hai tiếng nổ đùng đùng đồng thời vang lên.

Trước người Tần Ninh, một cây linh trụ lúc này trực tiếp nổ bể.

Mà Tả Ưng Hùng lúc này mắt trái trực tiếp nổ tung, máu tươi chảy ra.

Hai người không có một ai lên tiếng, nhìn nhau không nói một lời.

Tả Ưng Hùng để mặc máu tươi chảy ra, lão ta nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh lùng.

Niết Bàn tầng thứ bảy!

Lão ta cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp lại bị một thanh niên linh cảnh Niết Bàn làm cho bị thương.

Vô cùng nhục nhã!

“Mạng của ngươi đến đây là kết thúc!”

Căn bản Tần Ninh bị phá, không thể tránh né.

Mù một con mắt thì như thế nào?

Tần Ninh vẫn phải chết.

“Tự tin như vậy?”

Lúc này Tần Ninh bước ra, đứng trên hư không.

Sáu cây linh trụ lần lượt biến mất không thấy.

Chỉ là ở dưới chân xuất hiện rồng băng, phía sau lưng, hư ảnh Băng Hoàng lóe lên.

Đồng thời, mặt ngoài cơ thể Tần Ninh, từng luồng ánh sáng hội tụ.

Màu vàng, màu xanh lá, màu xanh da trời, màu đỏ, màu xanh, màu trắng và huyết sắc bóng tối…

Bảy luồng ánh sáng ngưng tụ bên ngoài cơ thể Tần Ninh.

Thần hồn Băng Hoàng sau lưng lúc này bao trùm toàn thân, băng long bây giờ không ngừng thu nhỏ lại, thu hồi mặt ngoài cơ thể Tần Ninh, giống như khôi giáp vậy, trói buộc bên ngoài cơ thể Tần Ninh.

“Ngươi chủ tu thân xác, đạt đến cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp, hôm nay ta sẽ đánh tan thân hình mạnh mẽ mà ngươi luôn kiêu ngạo”.

Nghe thấy lời này, Tả Ưng Hùng liên tục cười lạnh.

Lá bài tẩy mất rồi, đây là chuẩn bị vật lộn sống chết?

Tần Ninh quá ngây thơ rồi.

“Nếu đã như vậy thì chịu chết đi”.

Tả Ưng Hùng bước ra, thân ảnh đã di chuyển.

Một quyền trực tiếp đập ra, gió mạnh gào thét, lúc này phát ra tiếng va chạm chói tai.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được màng nhĩ đau một trận.

Cái này vẫn chỉ là âm thanh gió mạnh ở tốc độ cao nhất mà thôi, có thể tưởng tượng được, một quyền này uy lực rốt cuộc hung mãnh đến cỡ nào.

“Ngũ Tuyệt… Nguyệt Phong loạn!”

Tần Ninh đứng sừng sững bất động, một quyền đập ra.

Đột nhiên ở trước người giống như gió rét nổi lên, lạnh băng thấu xương.

Gió bắt đầu xoay tròn, nguyệt mang xuất hiện trong gió lốc.

Công kích của Tả Ưng Hùng lúc này lập tức bị khơi ra.

“Lục Tuyệt… Nguyệt Chi Đỉnh!”

Một bàn tay khác của Tần Ninh lúc này vung lên.

Một đường nguyệt mang bay lên, trong khoảnh khắc giống như núi cao, xuất hiện trước mặt Tần Ninh, trực tiếp ép về phía Tả Ưng Hùng.

Dưới hai tầng công kích, toàn thân Tả Ưng Hùng lúc này bị áp chế.

Thân ảnh của Tần Ninh từ trên trời đáp xuống.

“Thất Tuyệt… Thiên Nguyệt trảm!”

Một bước bước xuống, một đường nguyệt vết lúc này chém xuống.

Phụt…

Phút chốc, vết máu bắn ra.

Toàn thân Tả Ưng Hùng lúc này máu tươi ướt sũng.

Từ mi tâm đến ngực, một vết máu giống như sợi mảnh, máu tươi rơi tí tách.

Ba chiêu!

Ba chiêu mạnh nhất Thất Tuyệt Băng Nguyệt quyết lúc này toàn lực bùng nổ.

Toàn thân trên dưới của Tần Ninh giống như bùng nổ đến tận cùng.

Mà dưới sự công kích điên cuồng như vậy, toàn thân Tả Ưng Hùng hoàn toàn bị áp chế.

Toàn thân trên dưới của Tần Ninh sức mạnh ngưng tụ.

Thân ảnh rơi xuống, nhìn Tả Ưng Hùng đối diện.

“Ngươi tưởng tượng đơn giản như vậy sao?”

Tần Ninh sắc mặt bình thản nói.

Lau huyết dịch trên mặt, Tả Ưng Hùng toét miệng cười một tiếng.

“Tiểu quỷ, ngươi thật sự đã chọc giận ta!”

Tả Ưng Hùng lúc này đã tức điên rồi.

Hoàn toàn nổi giận!

Tần Ninh đáng ghét.

“Đại Hoang Bá Thể quyết! Đại Hoang Bá Thể tụ!”

Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.

Trong chốc lát, bên ngoài cơ thể Tần Ninh xuất hiện từng đường vân.

Những đường vân kia hiện lên ánh sáng màu xanh biếc, tràn đầy nơi mi tâm, gò má, hai tay và ngực của Tả Ưng Hùng.

Tả Ưng Hùng nhổ ra ngụm máu, sắc mặt càng lạnh lùng.

Lão ta chưa từng nghĩ qua, một thanh niên Niết Bàn tầng thứ bảy sẽ khiến mình đến bước này.

Ầm…

Âm thanh nặng nề vang lên, Tả Ưng Hùng lúc này một hít một thở, giống như núi cao bập bềnh, khiến người ta không dám tin.

Giờ phút này không ai dám lên tiếng.

Giao chiến đến bước này đã vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.

“Tiểu tử, ngươi khiến ta đối mặt với tuyệt cảnh, chỉ có điều không quan trọng…”

Tả Ưng Hùng giễu cợt nói: “Chỉ cần lấy được Bồ Đề Linh Tử, ta có thể đề thăng một vạn năm thọ nguyên, dòm ngó ngôi báu cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, không thành vấn đề”.

Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp!

Chí cường giả Bắc Lan.

Tồn tại hùng mạnh nhất.

Hiện nay, tam đại thế lực mạnh nhất Bắc Lan là thư viện Thái Hư, thế gia Bách Lý và Vô Cấu Kiếm Phái, người mạnh nhất chính là chí cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Uy chấn bốn vùng lớn Bắc Lan, không ai dám chõ miệng vào!

Thực lực ở Bắc Lan này đại diện cho tất cả.

Không quan trọng.

Trả giá nhiều hơn nữa, chỉ cần giết được Tần Ninh, giết người cản trở ông ta, lấy được Bồ Đề Linh Tử, đề thăng một vạn năm thọ nguyên, tất cả đều đáng giá.

Tả Ưng Hùng lúc này sắc mặt lạnh lùng đáng sợ.

Tần Ninh đứng tại chỗ, hô một hơi.

So đấu thân xác!

Hắn cũng rất mong đợi.

Suy cho cùng cuộc đời này mở ra ký ức chín đời chín kiếp, mấy chiến quyết lớn hắn chủ tu đều là lấy thân xác tu hành vây quanh, ngưng tụ khí cửu linh.

So đấu thân xác, hắn biết sợ sao?

Một bước bước ra, khí thế bên trong cơ thể Tần Ninh vào lúc này hoàn toàn thay đổi.

“Giết!”

“Giết!”

Gần như cùng lúc hai người bước chân ra, trong nháy mắt xông đến.

Ầm…

Bên ngoài sơn cốc, đất đai văng tung tóe, hai thân ảnh đã hoàn toàn giao chiến gần kề, chẳng phân biệt được lẫn nhau.

Một quyền, một chưởng, một cước...

Hai người lúc này dường như là quay về đánh tay không đơn giản nhất của người bình thường.

Nhưng sức mạnh ẩn chứa kia, hơi bất cẩn cũng đủ để nổ đám người xung quanh.

Mà cùng lúc đó, thân ảnh Đạo Thiên Hành dừng lại.

Tứ đại cường giả cảnh giới Sinh Tử nhất kiếm đã thành bốn thi thể.

Đều chết hết!

Đạo Thiên Hành vỗ vỗ tay.

“Tần công tử, nhiệm vụ giao phó cho ta, ta đã hoàn thành rồi, trước hết rút lui…”

Đạo Thiên Hành giống như lẩm bẩm tự nói, nhìn về phía Tần Ninh và Tả Ưng Hùng giao chiến.

“Lợi hại, Niết Bàn tầng thứ bảy chiến cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp, Tần công tử càng điên cuồng hơn so với kiếp trước, cái này cũng phù hợp với tình cách của U Vương…”

“Aiz, vốn không có hắn, đồ trong này tuyệt đối đều là của Đạo Thiên Hành ta, bây giờ… vẫn là chuồn trước thì tốt hơn!”

Đạo Thiên Hành vừa nói đã biến mất không thấy…
Chương 952: Giết chết Tả Ưng Hùng

Mà giờ phút này, Tả Cương Thanh gần như muốn thổ huyết.

Năm đại cường giả cảnh giới Sinh Tử.

Đó là căn cơ của Bách Luyện tông, người mạnh nhất đều đã chết hết cả.

Hơn nữa kẻ giết người đã chạy trốn rồi...

Ông ta bây giờ thì đang bị Vạn Phúc cuốn lấy.

Lão già này tuy nói khí tức là của cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú đến mức đáng sợ khiến ông ta trong lúc nhất thời căn bản không thể bắt được!

Thua thiệt lớn!

Năm người cảnh giới Sinh Tử đều đã chết, Bách Luyện tông ngoại trừ còn ông ta và lão tông chủ ra thì không còn người nào là cảnh giới Sinh Tử nữa.

Ánh mắt của Tả Cương Thanh oán độc nhìn về phía Tần Ninh.

Không sao, tất cả đều không sao hết.

Chỉ cần giết chết được Tần Ninh thì tất cả đều không sao hết.

Bây giờ cứ đợi lão tông chủ giết chết Tần Ninh là được rồi.

Bùm...

Một tiếng nổ tung vang lên, ở một bên khác thân ảnh của hai người Tần Ninh và Tả Ưng Hùng tách nhau ra.

Giờ phút này trông bộ dạng của hai người đều vô cùng kì lạ.

Toàn thân của Tả Ưng Hùng từ trên xuống dưới, bên ngoài da xuất hiện từng đường quyền ngấn, chưởng ấn.

Mà Tần Ninh ở bên kia cũng giống như vậy.

Thế nhưng biểu cảm của Tả Ưng Hùng lúc này lại vô cùng đau đớn.

Nhưng Tần Ninh ở bên khác lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Mặc dù trên cơ thể cũng có rất nhiều vết thương nhưng Tần Ninh dường như chẳng thèm để ý đến.

“Lão già, đến tiếp đi!”

Tần Ninh bây giờ cười nhạt một tiếng.

Thoải mái!

Niềm vui sướng khi va chạm nhục thể, so đấu xem nhục thể của ai mạnh hơn.

Sau khi ngưng luyện dung hợp kĩ năng chiến đấu của sáu môn pháp luyện thể thì cơ thể của Tần Ninh có thể nói là đã được rèn luyện đến cực hạn.

Không phải là cực hạn mà hắn có thể đạt được mà là cực hạn của linh cảnh Niết Bàn.

Cho dù Tả Ưng Hùng là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp thế nhưng so về rèn luyện thân thể thì lão ta có thể hơn được mình hay sao?

Giờ phút này, hai tay của Tần Ninh nắm chặt.

Bên ngoài cơ thể phát ra ánh sáng lấp lánh.

Tả Ưng Hùng bây giờ tức muốn ói máu.

Thằng nhãi này chính là một tên khốn kiếp.

Niết Bàn tầng thứ bảy sao có thể rèn luyện nhục thể đến được mức này?

“Giết!”

Tả Ưng Hùng bây giờ không có thời gian cân nhắc thì Tần Ninh đã đánh đến một lần nữa.

Tả Ưng Hùng lúc này đành phải nghênh chiến.

Bùm...

Tiếng va đập kịch liệt vang lên vào lúc này.

Hết lần này đến lần khác.

Thế nhưng đám người phát hiện ra cuộc chiến giữa Tần Ninh và Tả Ưng Hùng đã không còn kịch liệt nữa.

Thân xác của Tả Ưng Hùng nổ tung, trên cơ thể xuất hiện vô số vết thương vô cùng thê thảm.

Còn Tần Ninh bây giờ trên cơ thể cũng có vết thương nhưng không nghiêm trọng như Tả Ưng Hùng.

Hơn nữa Tần Ninh càng đánh càng mạnh khiến người ta phải sợ hãi thán phục.

“Khốn kiếp!”

Tả Ưng Hùng bây giờ tức đến phát điên.

Tần Ninh thật đáng giận.

“Bá Vương Nộ quyền!”

Đập ra một quyền, bàn tay của Tả Ưng Hùng siết chặt thành nắm đấm, máu thịt trên nắm đấm nứt toác ra vào lúc này để lộ ra xương cốt trắng tinh.

Khoé miệng Tần Ninh khẽ nhếch, cơ thể bay thẳng lên.

“Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là nhục thể vô địch thật sự!”

“Thất tuyệt hợp nhất, vạn nguyệt thiên giáng!”

Tần Ninh quát khẽ một tiếng, thân ảnh vào lúc này giống như ánh chớp loé lên, hạ xuống dưới với tốc độ cực nhanh.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều bắt đầu nảy sinh ảo giác.

Tần Ninh dường như giống một đường trăng lưỡi liềm, không, không phải là một đường, mà là vô số đường trăng lưỡi liềm, ngưng tụ hàn khí, tập trung vào một chỗ tạo thành một lưỡi trăng lạnh lẽo.

Lưỡi trăng giống như Tần Ninh.

Tần Ninh giống như lưỡi trăng.

“Chém!”

Bùm...

Mặt đất vỡ nát, linh khí hỗn loạn, xung quanh lập tức vang lên tiếng sét dữ dội, cuồng phong gào thét.

Rất nhiều người vội vàng tản ra để tránh bị ảnh hưởng đến.

Gió từ từ dừng lại.

Linh khí hỗn loạn dần dần bình ổn.

Giờ phút này Tần Ninh sải bước đi ra từ bên trong khu vực hỗn loạn.

Mọi người nhìn về phía Tần Ninh đều lui bước nhường đường.

Mà cùng lúc đó, giữa gió bụi có một bóng dáng ngạo nghễ đứng vững, quần áo từ trên xuống dưới rách nát không chịu nổi.

Thế nhưng thân thể vẫn đứng nghiêm ở đó.

Chính là Tả Ưng Hùng.

“Nhục thể đúng là rất mạnh, nhưng không thể nào hiểu nổi so với ta...”

Tần Ninh bây giờ lẩm bẩm một tiếng.

Xoạch!

Một tiếng động vang lên, đột nhiên cơ thể của Tả Ưng Hùng bị xẻ làm đôi, ầm ầm ngã xuống đất.

Đột nhiên, đám người đứng xem bên ngoài rơi vào im lặng.

Tả Ưng Hùng chết rồi.

Niết Bàn tầng thứ bảy mạnh mẽ giết chết cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp!

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai mà tin được cơ chứ?

Tần Ninh bây giờ phủi tay nhìn xung quanh.

“Còn muốn xem náo nhiệt sao?”

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của đám người thay đổi, vội vàng lắc đầu.

Có người giật thót tim, không nói hai lời lao đi vùn vụt ngay lập tức.

Rõ ràng Tần Ninh đã độc chiếm, Tả Ưng Hùng cũng đã chết, nếu bọn họ vẫn còn ở lại chỗ này thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Giờ phút này, sắc mặt của Tả Cương Thanh tái xanh.

Chết rồi!

Năm người cảnh giới Sinh Tử chết rồi.

Lão tông chủ cũng chết rồi!

Đáng giận!

“Tần Ninh, bản toạ nhớ kĩ ngươi rồi!”

Vừa dứt lời, Tả Cương Thanh dốc toàn lực tung ra một đòn, bóng dáng của Phúc lão lùi lại, Tả Cương Thanh thấp giọng quát một tiếng: “Rút lui!”

Nếu ngươi còn không đi thì tất cả sẽ đều chết đấy!

Đám người của Bách Luyện tông lúc này vội vàng rút lui.

Mà giờ phút này, sắc mặt của Thiên Vấn Hành tái xanh.

Mười hai người đối phó với một mình Giang Bạch.

Mà hồi lâu vẫn không bắt được!

Giang Bạch cái tên này giỏi trong việc dùng sức mạnh thuỷ linh, tấn công mạnh mẽ, trong nhu có cương.

Cực kỳ khó chơi.

Bách Luyện tông chạy rồi, nếu như Tần Ninh đến giết ông ta thì ông ta làm sao có thể cản nổi?

“Rút lui!”

Mặc dù không cam tâm, bất đắc dĩ, thế nhưng giờ phút này Thiên Vấn Hành không thể không rút lui.

Cứ tiếp tục kéo dài cuộc chiến thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Hai đại tông môn rút lui, đám người còn lại cũng không dám ở lại lâu hơn.

Chẳng mấy chốc, phía trước sơn cốc chỉ còn lại Tần Ninh, Giang Bạch và đám người Thiên Vạn các.

Giờ phút này, Vạn Phúc, Vạn Khuynh Tuyết nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kì lạ.

Trái lại, Giang Bạch thì lại bày ra vẻ đó là chuyện đương nhiên rồi.

Mặc dù không biết rõ thân phận của Tần Ninh thế nhưng ở linh cảnh Niết Bàn, dung hợp sức mạnh của một bản nguyên đại lục ở bên trong cơ thể thì Tần Ninh cũng đủ khiến hắn ta phải nhớ rõ.

Cảnh giới Sinh Tử quả đúng là rất mạnh.

Nhưng có thể mạnh hơn một đại lục được sao?

Nếu như Tần Ninh dốc toàn lực thi triển thì có thể bộc phát ra sức mạnh của một đại lục.

Đương nhiên, với linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy của Tần Ninh bây giờ thì chưa chắc có thể tiếp nhận được thôi.

Nhưng mà cho dù vậy thì uy lực mà Tần Ninh thi triển ra cũng tuyệt đối là cực hạn mà linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy có thể thi triển ra được.

“Từng người nói một, nếu thật sự động thủ thì mỗi người đủ xem đấy”.

Tần Ninh nhìn hai tên võ giả của hai tông môn lớn chạy trối chết nhưng cũng không đuổi theo.

Hắn cũng không phải muốn đuổi cùng giết tận mà chỉ muốn đuổi đám người này đi mà thôi.

“Người của cô ở lại bên ngoài này đi”.

Tần Ninh nhìn Vạn Khuynh Tuyết nói.

“Được!”

Dứt lời, sáu người Tần Ninh, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư và Vạn Khuynh Tuyết, Vạn Phúc cùng Ninh Húc đi vào bên trong sơn cốc.

Nhìn thấy cây Bồ Đề Linh Tử ở bên trong sơn cốc cao ngàn mét, cành lá xum xuê, Vạn Phúc không khỏi cảm thán nói: “Một vạn năm cao một trăm mét, cây Bồ Đề Linh Tử tạo ra Bồ Đề Linh Tử có thể giúp người ta kéo dài tuổi thọ vạn năm, có thể nói là có năng lực nghịch thiên”.

“Tần công tử, vừa nãy cậu nói không thể hái Bồ Đề Linh Tử là thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi!”

Tần Ninh còn chưa lên tiếng, Giang Bạch đã nói ngay lập tức: “Các ngươi không ai được động vào hết”.

Nhìn thấy Giang Bạch nghiêm túc như thế, Vạn Khuynh Tuyết cũng không dám mở miệng.

“Bồ Đề Linh Tử ta thấy còn chướng mắt”.

Tần Ninh cười nói: “Ta là Niết Bàn tầng thứ bảy đã có tuổi thọ 1,5 vạn năm, thời gian đó đủ để ta đến Vương Giả, đến khi ấy thì tuổi thọ gần mươi vạn năm, ta cần cái này để làm gì?”

Giang Bạch bĩu môi không nói gì thêm.

Trái lại Vạn Khuynh Tuyết lại cảm thấy đáng tiếc vô cùng.

Thiên Vạn các ở toàn bộ ngàn vạn đại lục có căn cơ vững chắc không thể lung lay.

Trong các, cái thế hào hùng, thiên nhân vô địch, vương giả xưng bá cũng không thiếu.

Một vài lão ngoan đồng cũng đã đi đến cực hạn.

Nếu như có thể lấy được một trái Bồ Đề Linh Tử thì mình có thể đòi hỏi một ơn huệ lớn bằng trời từ những lão ngoan đồng sắp toạ hoá kia.

Địa vị của mình ở trên ngàn vạn đại lục cũng sẽ lên như thuyền gặp nước.

Đáng tiếc...

“Sư tôn, vậy thì chúng ta bỏ ra bao nhiêu công sức như thế để làm gì?”, Lý Nhàn Ngư không khỏi buồn bực nói.
Chương 953: Chín trăm chín mươi chín huyền trận

"Ta không coi trọng Bồ Đề Linh Tử không có nghĩa là ta không coi trọng những thứ khác".

Tần Ninh sải bước đi ra, nhìn về phía Giang Bạch, nói: "Kính Tử Hiên ở chỗ này?"

"Ừm!"

Kính Tử Hiên!

Nghe thấy Tần Ninh hỏi Giang Bạch, Vạn Khuynh Tuyết khẽ giật mình.

Tần Ninh là... vì kính Tử Hiên!

Vẻ mặt của Vạn Khuynh Tuyết bây giờ lộ rõ vẻ đấu tranh.

"Muốn nói gì thì cứ nói đi!", Tần Ninh bây giờ mở miệng.

Vạn Khuynh Tuyết do dự một chút rồi nói: "Tần công tử, công tử lấy kính Tử Hiên thì có thể giúp ta hái một trái Bồ Đề Linh Tử không? Ta chỉ cần một trái thôi!"

"Không được!"

Giang Bạch rất nghiêm túc nói: "Nếu như cô hái Bồ Đề Linh Tử thì thần uy của cây Bồ Đề Linh Tử sẽ yếu đi, đến khi ấy phong cấm sẽ bị nới lỏng, vậy thì..."

"Vậy thì cái gì?"

Vạn Khuynh Tuyết lo lắng nói.

So với kính Tử Hiên thì cô ta càng muốn có được Bồ Đề Linh Tử hơn.

Giúp võ giả nâng giới hạn tuổi thọ thêm một vạn năm, nếu như mình lấy được thì khi quay về tổng bộ đủ để lôi kéo một vị cái thế hào hùng, thậm chí có thể còn là một vị thiên nhân vô địch, trở thành trợ thủ đắc lực cho mình.

"Ngươi nói đi!"

Tần Ninh bây giờ cười nói: "Bách Luyện tông, Thiên Vấn tông không biết, nhưng mà Vạn Thiên các phải biết..."

Giang Bạch gật đầu nói tiếp: "Ba ngàn năm trước, Tử Hiên các bị huỷ diệt trong một đêm, cũng không phải do cừu địch đến báo thù mà là dòng tộc Luyện Ngục Ma đánh vỡ đáy sông Thiên Thượng, mở ra thông đạo chuẩn bị đánh chiếm Bắc Lan".

"Luyện Ngục Ma!"

Sắc mặt của Vạn Khuynh Tuyết trắng bệch.

Ma tộc trong lòng đất!

Nhìn thấy biểu cảm của Vạn Khuynh Tuyết, Tần Ninh và Giang Bạch cũng đã xác định được Vạn Khuynh Tuyết biết Ma tộc trong lòng đất!

"Linh Tử Hiên lấy thân tế trời, phong ấn thông đạo, đệ tử của Tử Hiên các tử thương hầu như không còn".

Giang Bạch sầu não nói: "Từ đó về sau, Tử Hiên các cũng chỉ còn là lịch sử mà thôi".

"Linh Tử Hiên đích thân phong ấn hai nơi, chỗ này là một trong hai nơi đó, dùng kính Tử Hiên làm mắt trận".

Nghe đến đây, Vạn Khuynh Tuyết rốt cuộc cũng đã hiểu ra.

Vì sao Tần Ninh phải giết lui đám người kia.

Nếu như phong ấn được giải trừ thì đám Ma tộc trong lòng đất kia sẽ phá ấn mà ra, đại lục Bắc Lan sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn.

Vạn Khuynh Tuyết lẩm bẩm nói: "Lần đầu tiên ta biết đến Ma tộc trong lòng đất cũng là khi ở trung tâm lòng đất của một đại lục, nhưng mà không phải là Luyện Ngục Ma, mà là một chi của Thâm Uyên Ma!"

"Đám Ma tộc kia... rất mạnh, liều mình không sợ chết, chỉ muốn tấn công lên trên mặt đất, hình như muốn cướp cái gì đó..."

Vạn Khuynh Tuyết bây giờ dường như đang nhớ lại những hồi ức đáng sợ trong quá khứ, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

Tần Ninh cũng không nhiều lời.

Nhìn về phía cây Bồ Đề Linh Tử, nói: "Ngươi mở lối vào trận pháp ra, ta vào xem xem".

"Ngươi..."

"Ngươi yên tâm", Tần Ninh nhìn về phía Giang Bạch, cười nói: "Kính Tử Hiên và Bồ Đề Linh Tử, có thể động thì ta sẽ động, không được động ta nhất định sẽ không sờ đến".

"Ngươi biết như thế là tốt".

Giang Bạch nghiêm túc nói: "Ta chỉ không hy vọng, cái mà đứa nhỏ Tử Hiên phải trả một cái giá đắt bằng cả tính mạng làm ra tất cả mà lại bị phá huỷ".

"Dù sao thì hắn hoàn toàn có thể rời đi, tử thủ chỗ này, một phần là bởi vì ta, phần khác là vì Bắc Lan".

"Ta hiểu rồi".

Tần Ninh gật gật đầu.

Ma tộc trong lòng đất nếu như xuất thế thì Tần Ninh quả thật không biết dùng thực lực của ngàn vạn đại lục bây giờ thì rốt cuộc có thể chống đỡ nổi được không.

Đại lục Thương Lan được chia thành năm khu vực, rốt cuộc nội tại như thế nào bây giờ hắn cũng không rõ.

Còn đất Nam Tiên, sa mạc phía tây, vùng đất phía Đông và khu vực núi Tuyết Thiên, trải qua chín vạn năm, nhóm lão già kia còn sống hay không thì cũng không chắc nữa.

Ngàn vạn đại lục rộng lớn vô bờ, số dân hàng vạn tỷ, trời nam đất bắc, cho dù bây giờ linh cảnh Niết Bàn của hắn kéo dài thì muốn tung hoành nam bắc ít nhất cũng phải mất thời gian ít nhất là vài năm.

Đại lục Thương Lan nằm ở vị trí trung tâm của ngàn vạn đại lục.

Mà chín vạn năm trước Ma tộc trong lòng đất cùng lắm chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi.

Thế nhưng theo thời gian, tần suất xuất hiện của Ma tộc trong lòng đất lại ngày một tăng.

Đủ để chứng minh, bọn chúng tự nhận là đã chuẩn bị đầy đủ, có thể bắt đầu phát động chiến tranh.

Mà trên mặt đất, Thiên Đế các cùng với năm chi của Ma tộc dường như có mối liên hệ gì đó.

Cái này đã chứng minh, Ma tộc trong lòng đất kia nhất định có kiểm soát đối với thực lực của tộc người trên ngàn vạn đại lục.

Đương nhiên nếu như đã dám hành động vậy thì phải nắm chắc rồi!

Đây mới là cái khiến Tần Ninh lo lắng!

Trên mặt đất, Thiên Đế các ngủ đông.

Trong lòng đất có Ma tộc đang lặng lẽ chờ đợi.

Các thế lực lớn đứng đầu ngàn vạn đại lục cũng không đoàn kết nhất trí.

Tất cả những cái này đều chỉ ra rằng sắp tới đây có lẽ sẽ xảy ra một thảm hoạ.

Giang Bạch lúc này đi ra, ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái.

Ở trên đầu ngón tay xuất hiện vài đường huyền văn.

Từng đường huyền văn Mang theo một chút khí thuỷ linh tràn vào cây Bồ Đề Linh Tử.

Dần dần, cây Bồ Đề Linh Tử lúc này hấp thu những luồng khí thuỷ linh kia, trên cành cây từ từ xuất hiện dao động khẽ khàng.

Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì trong lòng không khỏi tán thưởng.

Giang Bạch không hổ danh là thiên giáng giang thuỷ linh hoá thân thành người, khả năng điều khiển linh khí thuộc tính nước đúng là tuyệt diệu.

Từ từ, thân cây mở ra.

Tần Ninh vừa tiến một bước đi vào, bóng dáng liền biến mất không thấy đâu nữa.

Vạn Khuynh Tuyết bây giờ rung động, cũng muốn đi theo.

"Các ngươi đừng theo vào".

Giang Bạch bây giờ cản lại nói: "Bên trong này có chín trăm chín mươi chín huyền trận, một mình hắn có thể đi vào được nhưng nếu các ngươi cũng đi vào thì cho dù hắn có ở đó thì các ngươi cũng chỉ có một con đường chết mà thôi".

Chín trăm chín mươi chín trận pháp...

Bước chân của Vạn Khuynh Tuyết khựng lại.

"Giang công tử dường như rất quen thuộc với Tử Hiên các, không biết năm đó ở Tử Hiên các có thân phận gì?", Vạn Khuynh Tuyết khách khí nói.

"Đừng nghĩ sẽ lôi kéo được ta, ta tự do tự tại lười nhác quen rồi, không quen bị người ta gò bó đâu".

Giang Bạch tuỳ ý nói: "Cô vẫn nên đứng chờ ở đây đi, nếu Tần Ninh đi ra chữa khỏi vết thương trên người lão bộc bên cạnh cô thì bên cạnh cô sẽ lại có thêm một vị cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp rất mạnh đấy, ngàn vạn đại lục cũng có thêm một phần được bảo đảm".

Vạn Khuynh Tuyết lúc này hơi giật mình, nở nụ cười gượng gạo hơi xấu hổ.

Quái vật!

Ai cũng là quái vật!

Tần Ninh liếc mắt một cái nhìn ra được vết thương của Phúc lão.

Giang Bạch liếc mắt một cái thì đã nhìn ra được Phúc lão thời kì đỉnh phong của Phúc lão chính là cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Hai người này không ai tầm thường cả.

Quả nhiên, yêu nghiệt với yêu nghiệt luôn ở cùng nhau.

Còn Lý Nhàn Ngư thì... tuy nói là người có mắt Vãng Sinh nhưng lại không khiến Vạn Khuynh Tuyết phải quá kinh ngạc.

Lý Nhàn Ngư bây giờ đã được mở rộng tầm mắt rồi.

Kể từ khi lúc đi cùng với sư tôn.

Đạo Thiên Hành...

Giang Bạch...

Vạn Khuynh Tuyết...

Nào có ai là người đơn giản đâu?

Bọn họ đều là những nhân vật mà lúc trước hắn ta không tiếp xúc đến được.

Nhưng bây giờ thì sao?

Sư tôn kết bạn với bọn họ rất vui vẻ, hơn nữa ở trước mặt sư tôn, mấy người bọn họ ai cũng đều không còn giá.

Trái lại sư tôn lại đem đến cho bọn họ cảm giác khủng khiếp.

Lý Nhàn Ngư cũng không suy nghĩ mấy cái này nữa.

Yểm Nhật tông xong đời!

Thù lớn của Lý gia đã được báo!

Còn người giấu mặt đứng phía sau có thể bắt lúc nào cũng được, việc quan trọng bây giờ là phải nâng cao thực lực của mình.

Trong lòng Lý Nhàn Ngư đã quyết, khoanh chân ngồi xuống, lĩnh ngộ cảm ngộ của trận chiến vừa rồi.

Mà cùng lúc đó, Tần Ninh sải bước đi vào bên trong cây Bồ Đề Linh Tử.

Bên trong không phải là thân cây mà là một khoảng không gian rộng lớn.

Mặt đất trông giống như vân gỗ, trải dài.

Xung quanh trống không, tối đen.

Ngẩng đầu nhìn lên, từng trận pháp lơ lửng trên không trung, vẽ ra một khung cảnh phồn vinh phức tạp.

Mà những trận pháp kia tập trung một chỗ, kết nối thành mười tinh điểm, lơ lửng ở phía chân trời.

Cảnh tượng này giống như vì sao trên bầu trời đêm, vẽ ra một bức tranh to lớn khiến Tần Ninh trong lúc nhất thời cũng kinh ngạc không thôi.
Chương 954: Long cốt thay thế

Tần Ninh sải bước đi ra, giẫm trên mặt đất cũng không phải trực tiếp giẫm lên mà là liên tục thay đổi bước chân.

Những trận pháp kia phác hoạ ra bản đồ sao nối liền trời đất.

Chỉ cần sơ xảy một chút thôi thì có thể giẫm trúng đại trận kích thích khiến trận pháp dao động.

Mà ở chỗ này ước chừng phải có đến mấy trăm trận pháp, tuỳ tiện mở ra một cái thì mấy trăm trận pháp kia kết hợp lại với nhau, cho dù hắn có bản lĩnh nghịch thiên thì cũng sẽ bị đánh thành tro bụi.

Liên tục sải bước đi lên, xiêu vẹo tiến đến, Tần Ninh rốt cuộc cũng đến được chỗ phía dưới mười vì sao.

Bây giờ ngẩng đầu nhìn lên, mười vì sao tính từ mặt đất lên thì cao khoảng vạn trượng.

Vẫn phát ra tia sáng rực rỡ như trước, vô cùng lấp lánh.

Tần Ninh nhìn mười vì sao liên kết với mấy trăm trận pháp lớn thì cũng hiểu tại sao Giang Bạch lại căng thẳng như thế.

Mười vì sao này chính là mười quả Bồ Đề Linh Tử.

Mỗi một quả chính là nguồn gốc hình thành trận pháp này.

Mà sức mạnh của mười quả Bồ Đề Linh Tử lại đến từ cây Bồ Đề Linh Tử.

Sức mạnh của cây Bồ Đề Linh Tử lại đến từ Tử Hiên các rộng lớn, đến từ sông Thiên Thượng.

Giang Bạch có thể nói là đã dùng sức mạnh của cả con sông Thiên Thượng để phong ấn thông đạo.

Sức mạnh của nước sông thúc đẩy sự phát triển của cây Bồ Đề Linh Tử, cũng chính vì thế mà mới chỉ ba ngàn năm ngắn ngủi cây Bồ Đề Linh Tử đã cao ngàn mét.

Mà cây Bồ Đề Linh Tử sinh ra mười quả Bồ Đề Linh Tử, dùng để cung cấp sức mạnh cho trận pháp, mà trận pháp lại có liên kết với nhau phong ấn thông đạo.

Nhưng mấy cái này vẫn thiếu một điều kiện thiết yếu.

Một pháp khí mạnh mẽ được xem như là mắt trận, chống đỡ nền tảng.

Tần Ninh nhìn xuống dưới chân.

Từng đường vân gỗ tập trung tại một điểm cực kỳ sáng.

Giống như thế giới chiếu sáng tại một điểm, tia sáng ngưng tụ thành chùm rọi thẳng đến tận chân trời, liên kết cùng với mười quả Bồ Đề Linh Tử.

Tần Ninh không thể không tán thường!

Đúng là một kiệt tác tuyệt vời!

Giang Bạch đi theo con đường trận pháp phải tự cảm ngộ linh lực của trời đất, lĩnh ngộ ra huyền văn, mỗi một đường chính là huyền văn của trời đất.

Đây mới chính là nơi mạnh nhất.

Nhưng nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh lại cảm thấy đau đầu.

Nếu như động vào kính Tử Hiên, động vào quả Bồ Đề Linh Tử thì sẽ ảnh hưởng đến mấy trăm trận pháp này, phong ấn thông đạo sẽ bị mở ra, như vậy thì phiền phức to.

Theo như lời Giang Bạch nói thì Linh Tử Hiên trước đây dùng cả tính mạng để thiết lập phong ấn.

Linh Tử Hiên là cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, ở ngàn vạn đại lục cũng là cường giả thuộc hàng ngũ đứng đầu.

Mà bây giờ bốn khu vực Bắc Lan, Giang Bắc, Giang Đông, Giang Tây, Giang Nam, ngoài trừ thư viện Thái Hư, kiếm phái Vô Cấu, thế gia Bách Lý ra thì căn bản không hề có sự tồn tại của cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Vượt qua cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp thì hình như không có ai cả.

Ma tộc trong lòng đất mà xuất thế thì e rằng không thể ngăn cản được.

Đến lúc đó, cái chết ở Bắc Lan đếm trên hàng triệu người.

Điều này hiển nhiên không phải điều Tần Ninh muốn thấy.

“Lấy cái gì ngăn cản kính Tử Hiên đây…”

Tần Ninh suy nghĩ.

Dần dần hai mắt Tần Ninh phát sáng.

Long cốt!

Trên người hắn có một hài cốt thần long.

Bạch cốt thần long hoàn toàn có thể chịu đựng chống đỡ.

Đừng nói ngàn năm, vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm cũng không thành vấn đề.

Ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.

Đổi thành người khác, có thể không lấy kính Tử Hiên ra thay thế cho khung xương thần long.

Nhưng hắn có thể.

Nghĩ đến điểm này, khóe miệng Tần Ninh khẽ nâng lên.

Có thể làm được!

Bàn tay vung lên, bạch cốt thần long lúc này chầm chậm xuất hiện.

Một luồng khí tức băng hàn lúc này tản ra.

Thần hồn Băng Hoàng của Tần Ninh hiện ra, hàn khí trên bạch cốt hấp thu hầu như không còn.

Long cốt trở thành hình dáng của bản thân.

Giờ phút này nhìn về hướng kính Tử Hiên hội tụ huyền văn kia, Tần Ninh hô một hơi.

Một bước bước ra, bốn phía cơ thể Tần Ninh trong giây lát ngưng tụ thành ngàn vạn đường huyền văn.

Mỗi một đường huyền văn cùng với huyền văn bên trong trận pháp từng đường phù hợp.

Tần Ninh lúc này hai tay quơ múa, giẫm lên trên kính Tử Hiên.

Nhất thời, một tiếng kêu rên, bên ngoài cơ thể Tần Ninh, từng vết nứt xuất hiện, máu tươi ồ ạt chảy ra.

“Kính Tử Hiên là một bộ phận của kính Nhân Hoàng sao?”, Tần Ninh ngưỡng mộ mở miệng.

“Phải!”

Trong đầu vang lên một suy nghĩ.

Đến từ kính Bắc Thương.

“Vậy thì đừng phí lời, dung hợp!”

“Được!”

Ánh sáng chợt lóe, kính Tử Hiên biến mất.

Xương cốt của Tần Ninh vang lên cành cạch.

Cho dù là đánh nhau với Tả Ưng Hùng, cơ thể Tần Ninh cũng chưa từng chịu lực áp bức lớn đến như vậy.

Nhưng bây giờ hắn làm bước ngoặt, chịu đựng lực chuyển hóa giữa cây Bồ Đề Linh Tử và mười quả Bồ Đề Linh Tử.

Nếu không phải hắn luôn tôi thể mạnh mẽ thì bây giờ sớm đã trực tiếp nổ bể.

Cho dù như vậy cũng vào lúc này gần như không chịu nổi.

Cây Bồ Đề Linh Tử, vì mười quả Bồ Đề Linh Tử cung cấp sức mạnh, mà mười quả Bồ Đề Linh Tử liên tiếp mấy trăm đại trận, có thể tưởng tượng được điểm chống đỡ cần phải chịu áp lực đến thế nào!

“Cốt long, ra!”

Tần Ninh chỉ điểm một cái, cốt long rơi vào vị trí kính Tử Hiên.

Mà thân ảnh của hắn lúc này lập tức rời đi!

Ầm…

Trong khoảnh khắc, trong cây Bồ Đề Linh Tử, sức mạnh mộc linh cuồn cuộn đến, xuyên qua cơ thể long cốt.

Ánh sáng long cốt chiếu xuống, trải trên mười quả Bồ Đề Linh Tử.

Thấy cảnh này, Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Thành rồi!

Vào lúc này toàn thân trên dưới của Tần Ninh máu tươi dầm dề.

“Có thể dung hợp sao?”

Lấy kính Bắc Thương ra, Tần Ninh mở miệng nói.

“Có thể!”

Một ý niệm vang lên trong đầu Tần Ninh.

Dần dần ý niệm kia lại nói: “Đa tạ ngươi!”

“Ta đã từng nói, đi với ta sẽ khiến ngươi hồi phục thời kỳ đỉnh phong của kính Nhân Hoàng, trở thành thánh khí chân chính!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Ở đại lục Vạn Thiên, tay cầm một món thánh khí, gần như không cần ta ra tay, thần cản giết thần, phật cản diệt phật”.

Kính Bắc Thương không nói thêm nữa, từ từ biến mất.

Mà lúc này Tần Ninh cũng nhìn ra trên người kính Bắc Thương xuất hiện từng điểm sáng.

Càng lộ ra phong cách cổ xưa, thâm thúy, cho người ta một loại cảm giác không nói nên lời.

Đây chính là một tia ý vị của thánh khí.

Đến nỗi lần này sau khi dung hợp, kính Nhân Hoàng tàn mất nửa này rốt cuộc có thể bộc phát ra uy lực gì, Tần Ninh cũng mỏi mắt mong chờ.

“Mười quả Bồ Đề Linh Tử… mỗi quả muốn mua cũng không mua nổi…”

Nói không động tâm, đó là giả.

Chẳng qua thứ này công dụng không quá lớn đối với hắn.

Nhưng Bồ Đề Linh Tử không đơn thuần là tăng trưởng thọ nguyên.

Đối với con đường võ đạo của võ giả, cũng đề thăng cực kỳ lớn.

Cây cối, nhất là gần với tự nhiên, càng không bàn đến linh thụ giống như cây Bồ Đề Linh Tử.

Mà ở bên trong Bồ Đề Linh Tử ẩn chứa nhiều nhất sức mạnh sinh mệnh, thứ yếu chính là sức mạnh tự nhiên.

Đều là di túc trân quý.

“Nếu có thể hái xuống một quả, cho Nhàn ngư, nói chung có thể giúp hắn mở ra uy lực của mắt vãng sinh tầng thứ hai”.

Tần Ninh lẩm bẩm nói.

“Ồ?”

Chính vào lúc này, ánh mắt Tần Ninh ngưng lại.

Long cốt thay thế tác dụng của kính Tử Hiên, trở thành điểm truyền.

Mà lúc này trên long cốt, ánh sáng lóe lên.

Tản ra một luồng uy long mạnh mẽ, che giấu không ít mười quả linh văn của Bồ Đề Linh Tử.

Trong lòng Tần Ninh động một cái.

Nếu như vậy, long cốt đã gánh chịu công hiệu của Bồ Đề Linh Tử.

Có lẽ… có thể hái một quả xuống.

Tần Ninh hạ quyết tâm, trong mắt hiện ra một tia tinh mang.

Thân ảnh bồng bềnh, trôi lơ lửng trên vạn trượng.

Chỉ điểm một cái, từng đường huyền văn ngưng tụ thành một phiến lá, kép về hướng một quả Bồ Đề Linh Tử.

“Nhìn thử chút, không được thì trả về…”

Tần Ninh hạ quyết tâm, lập tức động thủ.
Chương 955: Ta không cần

Vù…

Một quả Bồ Đề Linh Tử bị Tần Ninh hái xuống.

Tiếng vù vù vang lên.

Trên long cốt nhất thời phát xa một tia sáng, bổ sung sức mạnh trận pháp của một quả Bồ Đề Linh Tử này nên chịu đựng.

Có thể được!

Tần Ninh khẽ mỉm cười.

Uy năng ẩn chứa của long cốt so với kính Tử Hiên còn mạnh hơn.

Lấy long cốt thay thế kính Tử Hiên, áp lực mà Bồ Đề Linh Tử chịu đựng bị giảm bớt.

Hái một quả xuống, không gây trở ngại.

“Lại tiếp một quả!”

Tần Ninh chỉ điểm một cái, huyền văn lại một lần nữa ngưng tụ thành một phiến lá, kéo xuống một quả Bồ Đề Linh Tử.

Mấy trăm tòa đại trận vẫn vững vàng như cũ.

“Lại tiếp!”

Trong lòng Tần Ninh khẽ nhúc nhích, ngưng tụ huyền văn một lần nữa.

Đùng…

Chỉ là vừa động vào quả Bồ Đề Linh Tử thứ ba, đột nhiên trên trời xuất hiện một tia chấn động.

Tần Ninh lập tức trả lại Bồ Đề Linh Tử.

Không được!

Chỉ có thể lấy đi hai quả.

Chân mày Tần Ninh nhíu lại.

Chỉ là hai quả cũng đủ rồi.

Nếu không phải mấy trăm tòa đại trận này là Giang Bạch một tay chế tạo thì hắn hoàn toàn có thể ngưng tụ đại trận lần nữa, củng cố phong ấn.

Giang Bạch chính là sông Thiên Thượng linh hóa thành người, đường huyền văn lĩnh ngộ thuộc về đường thiên địa.

Hết sức khác nhau với huyền văn hắn ngưng tụ.

Trừ phi đánh vỡ mấy trăm trận pháp nơi này, bản thân ngưng luyện lần nữa.

Chỉ là đánh vỡ trận pháp, Ma tộc dưới lòng đất cũng xảy ra chuyện.

Mặc dù đáng tiếc, Tần Ninh cũng xoắn xuýt quá nhiều.

“Hai quả… đủ…”

Tần Ninh khẽ lẩm nhẩm, hướng ra ngoài thế giới.

Kính Tử Hiên đến tay.

Hai quả Bồ Đề Linh Tử đến tay.

Chuyến này kết thúc.

Mà cùng lúc đó, đám người Vạn Khuynh Tuyết ở bên ngoài chờ đợi.

“Lâu như vậy rồi còn chưa ra, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”, Lý Nhàn Ngư có chút nôn nóng nói.

Tần Ninh đã đi một lúc lâu rồi, không truyền ra ngoài một chút tin tức.

Thế này quá kỳ quái rồi.

Giang Bạch nhàn nhạt nói: “Hắn không phải sư tôn của ngươi sao?”

“Đúng vậy!”

“Vậy ngươi lo lắng cái gì?”, Giang Bạch lại nói lần nữa: “Ngươi không có lòng tin với sư tôn của mình như vậy sao?”

Lý Nhàn Ngư nhất thời cứng họng.

Ngược lại không phải là hắn ta không có lòng tin với Tần Ninh.

Nhưng ở đây là cấm chế cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp bày ra.

Mặc dù nói sư tôn vừa giết Tả Ưng Hùng cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp.

Nhưng là cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, cấm chế lưu lại vẫn không giống nhau.

Tần Ninh không chống đỡ được thì làm thế nào?

Chín trăm chín mươi chín huyền trận, nghe đã đủ hù dọa người.

“Ngươi không có lòng tin với ta như vậy sao?”

Âm thanh có vẻ hơi lười biếng lúc này từ từ vang lên.

“Sư tôn!”

“Tần công tử!”

Thấy Tần Ninh đi ra, hai người Lý Nhàn Ngư và Vạn Khuynh Tuyết đều thở phào nhẹ nhõm.

“Làm gì lo lắng như vậy? Ta sẽ chết ở trong này ư?”

Tần Ninh cười một tiếng, bàn tay vung lên, một luồng khí tức vô cùng đậm đặc lúc này tản ra.

Mọi người xung quanh không ít võ giả bị thương, lúc này đều cảm giác được vết thương trong cơ thể lúc này vậy mà đã hóa giải.

Từng lực sinh mệnh đậm đà tiến vào bên trong cơ thể.

“Một quả Bồ Đề Linh Tử”.

Tần Ninh ném cho Vạn Khuynh Tuyết, cười nói: “Coi như là chúng ta hợp tác, cô được!”

Lần này người của Vạn Thiên các ngăn cản Tả Cương Thanh cùng với Bách Luyện tông và mấy người khác của Thiên Vấn tông.

Hắn tiến vào bên trong cây Bồ Đề Linh Tử, lấy được kính Tử Hiên, cũng coi như đạt được mục đích.

Bây giờ Bồ Đề Linh Tử phân cho Vạn Khuynh Tuyết là chuyện đương nhiên.

“Cái này vượt qua khỏi điều ta nên nhận được”, Vạn Khuynh Tuyết tay cầm Bồ Đề Linh Tử, cẩn thận thu vào, chắp tay nói: “Đa tạ Tần công tử”.

“Về sau Tần công tử cần, Vạn Khuynh Tuyết ta nhất định dốc hết toàn lực”.

Vạn Khuynh Tuyết hết sức nghiêm túc nói.

Tần Ninh không nói nhiều.

“Chư vị chờ một lúc, chúng ta sẽ rời đi!”

Tần Ninh lúc này cười một tiếng, tỏ ý bảo Lý Nhàn Ngư đi theo.

Hai người tiến vào chỗ sâu bên trong sơn cốc, Tần Ninh dừng lại.

“Chuẩn bị xong, ta sẽ mở mắt vãng sinh tầng thứ hai cho ngươi”.

“Bây giờ?”

“Ừm!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Còn một quả Bồ Đề Linh Tử, vừa vặn cho ngươi, có thể giúp ngươi mở ra mắt Vãng Sinh tầng thứ hai”.

“Sư tôn!”

Sắc mặt Lý Nhàn Ngư ngẩn ra.

“Sư tôn, Bồ Đề Sinh Tử trân quý như vậy, sư tôn sử dụng đi, bây giờ ta là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ hai, thực lực không thấp”.

“Ta không cần”.

Tần Ninh nói thêm: “Ta vừa mới đạt đến Niết Bàn tầng thứ bảy, đề thăng quá độ cũng không phải chuyện tốt”.

“Ngươi thì khác, mắt Vãng Sinh mở ra, một tầng tiếp một tầng, thực lực của ngươi sẽ đề thăng, hơn nữa sẽ không mang đến gánh nặng cho ngươi”.

“Ngược lại, nếu tốc độ mở không theo kịp, cơ thể ngươi không có cách nào chịu đựng nổi đồng lực của mắt vãng sinh mới là phiền phức nhất”.

Tần Ninh còn một điểm chưa nói.

Để ngưng tụ sức mạnh của cửu linh.

Võ quyết hắn tu hành đều mang tính nhằm vào.

Sức mạnh thất linh kim, mộc, thủy, hỏa, lôi, điện, huyết bây giờ đều đã ngưng tụ thành công.

Chỉ kém linh khí thuộc tính đất và gió.

Mà hai loại linh khí này ngưng tụ thành công, cửu linh tề tụ, Cửu Linh Tinh Thần quyết gặp nhau sẽ bộc phát ra lực tàn phá mạnh mẽ nhất.

Nếu hôm nay, hắn ngưng tụ được cửu linh, Tả Ưng Hùng… không chống đỡ nổi uy lực của một mũi tên.

Đây chính là hùng mạnh của Cửu Linh Tinh Thần quyết.

Cũng là vì sao từ sau khi Tần Ninh thức tỉnh trí nhớ liền bắt đầu hao tổn tâm tư ngưng tụ sức mạnh của cửu linh.

“Đừng phí lời”.

Tần Ninh đốc thúc nói: “Ta có con đường của ta phải đi, mắt vãng sinh của ngươi nếu như mở ra chậm, đối với ngươi tổn hại nhỏ, không theo kịp tốc độ của ta, đi ra ngoài nói là đồ đệ của Tần Ninh ta, ta cũng cảm thấy mất mặt”.

Lý Nhàn Ngư run run cười một tiếng, nhưng trong lòng thì ấm áp.

Tần Ninh đối với hắn ta thật tốt.

Tốt không vụ lợi.

Lòng tốt này thậm chí khiến hắn cảm thấy Tần Ninh gài bẫy hắn.

Nhưng gài bẫy gì có thể dùng chi phí lớn như vậy?

Hơn nữa Lý Nhàn Ngư thậm chí cảm thấy cho dù Tần Ninh lợi dụng hắn ta để đạt được mục đích cũng đáng.

Hắn ta đồng ý bị Tần Ninh lợi dụng!

Không có Tần Ninh thì cũng không có hắn bây giờ.

“Sư tôn”.

Lý Nhàn Ngư không nhịn được nữa nói: “Tại sao người lại đối tốt với ta như vậy?”

“Tại sao không…”

Tần Ninh rì rầm nói: “Một ngày nào đó ngươi sẽ rõ. Có lẽ… là một loại tình cảm, là một loại không buông bỏ”.

Một loại tình cảm?

Biểu cảm Lý Nhàn Ngư kỳ quái.

Sư tôn lẽ nào có… yêu thích đặc biệt?

Không phải chứ?

“Cút, nghĩ gì vậy!”

Tần Ninh mắng một câu: “Ngồi xếp bằng dưới đất, làm theo ta nói, Bồ Đề Linh Tử không chỉ đơn giản gia tăng thọ nguyên, cũng là thể hiện của một loại sức mạnh, bây giờ ta truyền sức mạnh bên trong Bồ Đề Linh Tử cho ngươi, ngươi mượn sức mạnh này mở ra tầng thứ hai…”

“Vâng!”

Lời nói vừa dứt, Lý Nhàn Ngư đã chuẩn bị xong, Tần Ninh bắt đầu động thủ.

Dần dần, Bồ Đề Linh Tử rơi trên đầu Lý Nhàn Ngư, thả ra ánh sáng màu xanh lá cây nhàn nhạt…

Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư ngồi ở đó, trong lòng dâng lên hồi ức vô hạn.

Từng có nhiều lúc, Lý Nhất Phong năm đó cũng như vậy.

Ở bên cạnh hắn ta từ đứa trẻ non nớt lớn lên thành Phong Vương một đời.

Phong Vương đã không còn nữa.

Nhưng tương lai sẽ xuất hiện một Nhàn Vương.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Dần dần, cơ thể Lý Nhàn Ngư run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng, mắt bắt đầu chảy nước mắt.

Không phải nước mắt.

Mà là huyết lệ.

Mắt vãng sinh mở một lần có thể đạt được đề thăng sức mạnh một lần cực lớn, có thể đây cũng không phải bỗng dưng vô cớ.

Nỗi thống khổ cũng là thứ người thường không cách nào chịu đựng được.

Thế gian này từ trước đến giờ không có đạo lý ngồi mát ăn bát vàng.

Ầm…

Đột nhiên, bên trong sơn cốc rộng lớn, một tiếng nổ tung trầm thấp lúc này vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK