Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1386: Cực Lạc Tiên Thổ

Cốc Tân Nguyệt xoay người qua hướng khác, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú kia xuất hiện ngay bên cạnh làm cho trái tim đang căng thẳng của nàng dần được thả lỏng.

Ngoại trừ Tần Ninh ra thì còn có thể là ai nữa chứ!

"Chàng không sao chứ..."

"Không chết được đâu".

Tần Ninh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Cốc Tân Nguyệt, hắn cười nói: "Không nên đột phá lên cảnh giới Vương Giả ở đây, nếu làm như vậy thì ngay cả ta cũng không có cách nào bảo vệ an toàn cho nàng được".

Cốc Tân Nguyệt gật đầu, nước mắt rưng rưng vương trên khóe mi.

Một đòn của Văn Vương.

Nếu Tần Ninh dùng toàn lực để đối phó thì tất nhiên là nàng sẽ không phải lo lắng đến như vậy.

Nhưng mà Tần Ninh đã hòa mình vào trong Thánh Trận, sao chàng có thể đỡ được nổi chứ?

Trong giây phút ấy, khi nhìn thấy tinh chủ Văn Hiên trở thành Văn Vương thì sự lạnh lẽo đã ngập tràn trong lòng nàng.

Diệp Viên Viên ở phía dưới thấy được mọi chuyện cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tần Ninh không sao cả.

Không có việc gì là tốt rồi.

Thân hình Diệp Viên Viên lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Một dòng nước ôm lấy thân thể của Diệp Viên Viên, đỡ lấy nàng, ba người Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương vội vàng chạy tới.

"Hai vị sư nương không sao chứ?"

Thạch Cảm Đương vội vã nói.

Nghe thấy bốn chữ hai vị sư nương này, Diệp Viên Viên trừng Thạch Cảm Đương một cái.

Thạch Cảm Đương giả vờ ho khụ khụ, nói: "Sư phụ chắc chắn không có vấn đề gì đâu...", Diệp Viên Viên gật đầu, nàng không nói gì.

Giờ phút này, ở giữa không trung, đám người Chu Dịch, Nguyên Mậu, Vạn Tử Vận và Tiên Nhân nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, bọn họ thở phào nhẹ nhõm trong vô thức.

Tần Ninh không sao.

Không sao là tốt rồi.

Không biết từ khi nào, Tần Ninh đã trở thành một chỗ dựa để bọn họ tìm được đường sống trong chỗ chết! Vào giờ phút này, Cốc Tân Nguyệt nhìn hai gò má của Tần Ninh, bàn tay ngọc ngà từ từ nâng lên, sắc mặt của nàng thật khó coi.

Một bàn tay dính đầy máu tươi, máu chảy tí tách.

Nếu nhìn kỹ ngực của Tần Ninh thì sẽ thấy rõ ngực của hắn dường như đã bị đâm thủng.

"Chàng..."

"Dù sao cũng là một đòn được dùng hết toàn lực của Vương Giả, ta cũng không có đề phòng nên có thể sống sót đã là không tồi rồi".

Tần Ninh cười cười, không thèm để ý, nói: "Yên tâm đi, ta không chết được đâu".

"Gia, ta... phải ngủ một giấc đã...", giọng Cửu Anh vang lên trên vai của Tần Ninh.

Vừa mới nói xong, Cửu Anh liền biến thành một vệt sáng, biến mất, nhập chung vào bả vai của Tần Ninh.

Có thể sống sốt, đã là không tồi rồi.

Chín cái đầu của Cửu Anh nay chỉ còn có một cái xuất hiện.

Mặc dù có áo giáp là vương khí nhưng cũng chỉ đủ để bảo vệ cổ của nó mà không phải là toàn thân.

Bây giờ, nó vẫn giống như cũ, không thể ngăn cản một đòn được Vương Giả dùng toàn lực.

"Cũng may ngươi chính là hung thú, nếu không ngươi đã chết mất rồi".

Tần Ninh cười khẽ, nói: "Lần này... bị thiệt thòi quá nhiều rồi!"

Cốc Tân Nguyệt nghe thấy vậy, trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ đau lòng.

"Thế mà vẫn chưa chết...", lúc này, Văn Vương nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt ông ta chứa đầy sự kinh ngạc.

"Nếu như ngươi mạnh hơn một chút nữa thôi thì có lẽ ta đã phải chết rồi".

Vào lúc này, tuy rằng ngực của Tần Ninh đã bị đâm thủng, máu thịt chẳng còn, xương cốt gần như gãy nát nhưng hắn vẫn có thể mở miệng nói chuyện được, làm cho tất cả mọi người đều kinh sợ.

Mạng của người này quá cứng! Tất cả những người ở đây đều là Thiên Nhân và Bán Vương nên bọn họ có thể nhận thấy được rằng.

Khả năng phòng ngự của Tần Ninh rất mạnh.

"Tuy rằng không đánh mà thắng nhưng theo bản vương được biết thì Đế Lâm Thiên thật sự hận ngươi thấu xương, nếu như ta vì giết được ngươi mà có thể lấy được một cái vương khí ở chỗ của Đế Lâm Thiên thì dù không đánh mà thắng, bản vương cũng cảm thấy rất vui".

Lúc này, Văn Vương lạnh lùng nói.

"Võ Ly Thiên, Ứng Tường, đi thu hồi sáu con Thiên Vương Thánh Khôi kia đi, chỉ cần một mình ta thôi cũng đủ để xử lý tên này rồi".

Nghe thấy vậy, hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường đều gật đầu đồng ý.

Giờ phút này, đám người Chu Dịch, Nguyên Mậu, Vạn Tử Vận và Tiên Nhân cũng không ra tay.

Sự việc đã đi đến bước đường này rồi, Vương Giả đã xuất hiện.

Hơn nữa lại còn là một vị Vương Giả không bị gông cùm, xiềng xích của trời đất trói buộc, Vương Giả xuất hiện trong phạm vi của cấm địa, cho dù bọn họ có mạnh trở lại đi nữa thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Vương Giả, biển linh thức đã được ngưng tụ, linh thức lột xác, trở nên mạnh mẽ hơn, cộng thêm hơi thở Vương Giả thì thật là vô cùng cường đại.

Cho dù có là Thiên Nhân hay là Bán Vương đi chăng nữa, không phải Vương Giả thì chính là không phải Vương Giả, cách biệt chính là cách biệt.

Giờ phút này, cảnh chém giết ở bốn phía ngày càng thảm thiết hơn.

Hơn một vạn võ giả đến từ khắp mọi nơi, nhìn thấy bóng dáng của Văn Vương, ánh mắt của bọn họ đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Bọn họ sẽ phải chết! Chết ở nơi này! Văn Vương nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Bản Vương thay thế thân phận của tinh chủ Văn Hiên, thế mà lại học được Cực Lạc Tiên Thổ của ông ta, không thể không khen chiêu ấy đúng là rất mạnh".

"Như vậy là đủ để đối phó với đám người các ngươi rồi!'

Khóe miệng Văn Hiên nhếch lên, ông ta dùng ánh mắt bỡn cợt mà nhìn tất cả mọi người.

Ông ta là một vị Vương Giả, xuất hiện ở vùng biển Thiên Ngoại, đối phó với những người này, cho dù bọn họ có là Bán Vương đi chăng nữa thì cũng coi như là ông ta ỷ mạnh hiếp yếu.

Nhưng mà chỉ cần những người này đều chết sạch thì sẽ không còn ai có thể tiết lộ chuyện này ra ngoài được nữa.

Lúc này, Văn Vương bước tới trước, lực lượng toàn thân từ trên xuống dưới được hội tụ.

Bỗng có một vùng đất rộng lớn xuất hiện ở khoảng không dưới chân ông ta.

Vùng đất rộng lớn kia giống như một vùng đất thánh, mang theo một loại hơi thở khiến người khác cảm thấy hưng phấn và hân hoan.

"Cực Lạc Tiên Thổ!"

Vừa nói xong.

Tiên Thổ bỗng nhiên lan rộng dưới chân của Văn Vương.

Trên vùng đất rộng lớn kia, từng hơi thở hùng mạnh đang bốc lên.

Cực Lạc Tiên Thổ từ phạm vi mười dặm trải rộng ra đến trăm dặm rồi nhanh chóng đạt tới giới hạn một nghìn dặm.

Nó tiện thể bao phủ cả phần không trung phía trên thành cổ.

"Cho các ngươi có được vinh dự đi tới miền Cực Lạc, các ngươi nên cảm ơn ta mới đúng?"

Vừa nói xong.

Chỉ trong nháy mắt, Cực Lạc Tiên Thổ rơi xuống đất.

Ầm... trong khoảnh khắc đó, tiếng ầm ầm vang lên.

Ngay sau đó, một bầu không khí khiến người ta phải mê muội, ngây ngất tràn ngập khắp mọi nơi.

Cùng lúc đó, thân hình của đám Thánh Khôi kia cũng khựng lại.

Ánh mắt của võ giả tới trên khắp mọi miền đều đang mê say, giờ phút này, dù là Thiên Nhân nhất bộ hay Thiên Nhân thất bộ đi nữa thì ánh mặt của bọn họ cũng đã dại ra.

Giống như... đang chìm vào trong ảo cảnh vậy.

Vào giờ phút này, ngoài đám người của Thiên Đế các ra thì chỉ còn có hai người không bị quấy rối.

Đó là Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt! Giờ phút này, hai người đang đứng ở trong thành cổ, nhìn bốn phía xung quanh.

Bị Cực Lạc Tiên Thổ bao phủ, tất cả mọi người đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ánh mắt trống rỗng và vô thần.

"Đây là...", Cốc Tân Nguyệt nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nàng đầy kinh ngạc.

"Cực Lạc Tiên Thổ, giống như một loại ảo cảnh, những người đang chìm đắm trong ảo cảnh sẽ nhìn thấy những việc mà bọn họ mong muốn xảy ra nhất, sau đó không muốn tỉnh lại nữa".

"Cho đến cuối cùng... ở trong ảo cảnh, bọn họ đánh mất bản thân, rồi hoàn toàn trở thành kẻ ngu ngốc".

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Cốc Tân Nguyệt thay đổi.

"Viên Viên...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Không sao đâu".

"Những người này không yếu đến như vậy đâu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề lớn".

Lúc này, Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt, cười nói: "Thế mà nàng lại không bị ảnh hưởng, thật bất ngờ".

"Chẳng phải chàng cũng giống như vậy sao".

Tần Ninh cười khẽ, không nói thêm gì nữa.

Hắn không bị ảnh hưởng không có nghĩa là hắn không có việc gì.

Giờ phút này, Văn Vương nhìn về phía hai người bọn họ, ánh mắt mang theo một chút kinh ngạc.

"Tần Ninh, quả nhiên ngươi thật sự kỳ lạ!"

Tần Ninh nhìn Văn Hiên, ánh mắt nghiêm nghị.

"Nguyệt Nhi, ngăn đám người Võ Ly Thiên lại...", Tần Ninh mở miệng nói: "Nếu đánh không lại thì lập tức bỏ chạy, không cần lấy trứng chọi đá, chỉ cần gây cản trở cho bọn họ là được rồi".

"Vậy còn chàng thì sao?"

"Giết Vương Giả!"

Tần Ninh liếc nhìn Văn Hiên, hắn cười khẽ rồi nói: "Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên..."

Nghe thấy vậy, Cốc Tân Nguyệt cũng sửng sốt.

Lúc trước, Tần Ninh đã từng giết hai người Lôi Vương và Dục Vương, nhưng khi đó hắn vẫn còn có thần hồn, đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên.

Nhưng bây giờ, thần hồn Băng Hoàng của Tần Ninh đã bị nàng hấp thu, trong tay hắn chỉ còn mỗi Vương Kiếm Độ Sinh thôi.

Điều quan trọng nhất là... bây giờ, vết thương của Tần Ninh nghiêm trọng đến mức đáng sợ!
Chương 1387: Vương Giả tam phẩm

"Thú vị, thú vị đấy!"

Lúc này, Văn Hiên vỗ tay, cười nói: "Nghe đồn rằng Huyền Dục và Hoàng Nhất Lôi đã chết dưới tay ngươi".

"Hiện tại, ta rất muốn xem thử, chỉ dựa vào một tên mới tới Thiên Nhân ngũ bộ như ngươi, với cái thân thể nửa tàn nửa tật ấy, thì làm sao để giết chết Vương Giả!"

Tần Ninh sải bước, mỉm cười nói: "Giết chết Vương Giả như thế nào à, ngươi cứ nhìn là biết thôi!"

Còn Cốc Tân Nguyệt vẫn chưa từng dừng lại, thân thể nàng lập tức lao ra, linh khí và linh thức trong cả cơ thể được phóng ra đến mức tối đa.

Năm người Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Cổ Chấn và Nguyên Hồng Kiệt thấy Cốc Tân Nguyệt dám một thân một mình tấn công bọn họ, bèn lộ vẻ mặt lạnh lẽo.

"Cổ Chấn, Tôn Độn, Nguyên Hồng Kiệt, giao người đó cho ba vị đấy!"

Võ Ly Thiên trầm giọng nói: "Đừng để người đàn bà này làm phiền chúng ta, sáu vị Thiên Vương Thánh Khôi đã xuất hiện rồi, giờ chẳng còn ai có thể ngáng đường Thiên Đế các được nữa, các vị, đến lúc đó chúng ta chỉ việc hưởng thụ vinh hoa phú quý mà thôi".

Ba người Cổ Chấn, Nguyên Hồng Kiệt và Tôn Độn nhanh chóng bước ra ứng chiến.

"Cứ yên tâm đi, giao cho bọn ta là được!"

Bây giờ, cả ba vị Bán Vương đều cùng nhau tấn công Cốc Tân Nguyệt.

"Người phụ nữ kia quả thật rất tài giỏi, thế nhưng lại đi ngăn cản lũ người Võ Ly Thiên thì hơi miễn cưỡng..."

"Mà một khi ngươi chết, người phụ nữ của ngươi ấy, ta đoán chẳng còn cách nào khác đâu nhỉ?"

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười cười.

"Ta chết ư, hơi khó đấy!"

Vừa dứt lời, bên ngoài cơ thể tần Ninh, từng luồng sức mạnh sấm sét ngưng tụ lại.

Gầm... một tiếng rồng gào rống bỗng vang lên.

Lúc này, Lôi Điện Thánh Long tinh thần phấn khởi, chạy như bay tới dưới chân Tần Ninh.

"Đây là Thánh Long được hình thành từ lôi điện, có cấp bậc Vương Giả...", Văn Hiên cau mày lại.

"Nhưng mà, chắc hẳn chỉ có cấp bậc Vương Giả nhất phẩm nhỉ?"

Ở cảnh giới Vương giả, biển linh thức ngưng tụ được trải dài cả vạn mét.

Khi biển linh thức mới bắt đầu ngưng tụ thành hình thành dạng, chỉ có thể khuếch tán trong phạm vi một vạn mét.

Sự khuếch tán linh thức này cũng không giống với Thiên Nhân.

Sự khuếch tán linh thức của Thiên Nhân là cần phải liên tục bổ sung vào đó.

Còn sự khuếch tán linh thức của Vương Giả lại cuồn cuộn tuôn trào.

Nó tựa như khi trời đổ mưa tầm tã, một khi trời tạnh, giọt nước mưa sẽ nhanh chóng thẩm thấu vào đất đai, rồi dần dần biến mất.

Thế nhưng, nước trong biển này lại cứ liên tục tuôn trào, cuồn cuộn, ào ào không dứt.

Trong cảnh giới Vương Giả, cũng tồn tại sự khác biệt.

Mức độ ngưng tụ biển linh thức khác nhau thì thực lực của Vương Giả cũng sẽ khác nhau.

Khi mới ở phạm vi vạn mét, một vài người thích gọi đó là cảnh giới Vương Giả nhất phẩm.

Còn Thiên Vương... Biển linh thức rộng cả mười vạn mét, có thể được coi là Vương giả thập phẩm, nhưng lại có rất nhiều người gọi đó là... Thiên Vương! Bản thân Văn Hiên là một vị Vương Giả, hiển nhiên, ông ta rất dễ dàng nhìn ra được con Lôi Điện Thánh Long không tầm thường, thế mà nó lại có được thực lực của Vương Giả.

Nhưng cùng lắm cũng chỉ là thực lực của Vương Giả nhất phẩm mà thôi.

Còn biển linh thức của Văn Hiên ông ta thì lại rộng đến ba vạn thước.

Cớ sao ông ta lại phải quan tâm đến thứ mới có thực lực Vương Giả nhất phẩm chứ?

Gầm... Tiếng rồng ngâm vang, truyền khắp cả thành cổ.

Thế nhưng, ngoại trừ những người trong Thiên Đế các thì những kẻ còn lại không hề nhìn ra được điều này.

Lúc này, lôi văn ngưng tụ bên ngoài cơ thể Tần Ninh, nhưng lần này chẳng phải là một đường lôi văn, mà đến tận hai đường lôi văn.

Lỗ thủng đẫm máu ở bụng hắn bây giờ đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà khôi phục lại.

Máu thịt tại đó đang phập phồng.

Văn Hiên thấy thế thì ngây người ra.

Trong cơ thể Tần Ninh, lực lượng dần dần ngưng tụ lại lại, khí tức của hắn cũng đang thay đổi.

Thiên Nhân ngũ bộ.

Linh thức khuếch tán hai vạn thước! Trình độ bậc này quả thật rất hiếm gắp.

"Xem ra ngươi có chút tài năng đây".

Văn Hiên hờ hững nói: "Chẳng trách Đế Lâm Thiên lại vô cùng kiêng dè ngươi, thậm chí còn chỉ đích danh muốn ngươi phải chết".

"Ngươi thật ngu ngốc".

Tần Ninh cũng lạnh nhạt đáp lại: "Đế Lâm Thiên bảo ngươi đi chịu chết, thế mà ngươi còn vui vẻ vậy à?"

"Còn mạnh miệng hả, để xem lát nữa ngươi còn mạnh miệng nổi không!"

Ông ta vừa dứt lời.

Từng luồng hơi thở Vương Giả ở bốn phía xung quanh Văn Hiên ngay lập tức ngưng tụ lại thành một con hổ, cơ thể nó cao cả trăm trượng, gào thét trước mặt Tần Ninh.

Biển linh thức mà Vương Giả ngưng tụ được có thể tập hợp lại thành một luồng hơi thở Vương Giả, rồi phóng ra quanh người.

Hơi thở Vương Giả bậc này thậm chí còn mạnh hơn ngọn gió rất nhiều.

Sức phòng ngự rất mạnh, sức tấn công lại càng mạnh hơn.

Tiếng ầm vang nhanh chóng vang lên.

Chỉ thấy Văn Hiên lao thẳng về phía Tần ninh.

Lúc này, con hổ hung mãnh và rồng sấm sét va chạm vào nhau, gây nên tiếng vang thật lớn.

Trên bầu trời thành cổ, âm thanh nổ tung liên tiếp vang lên.

Hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường thấy cảnh đó, trong ánh mắt chúng tràn đầy sự hoảng loạn.

"Tên nhãi này thế mà lại có thể đối chiến với Vương Giả ư!"

"Văn Hiên đang ở cảnh giới Vương Giả, chắc là tới tam phẩm, còn tên Tần Ninh này mới chỉ có Thiên Nhân ngũ bộ...", Ứng Tường chậc lưỡi nói: "May mà trước kia chúng ta không có động chạm gì hắn".

Nếu hai người họ mà giáp mặt Tần Ninh thì chết chắc luôn rồi.

Lệ Diệt Thiên đã chết, Hình Thiên Phạt đã đi đời, Địch Dung cũng đã chầu trời, đây chính là minh chứng tốt nhất đấy.

Thiên Nhân ngũ bộ lại có thể chống lại Vương Giả.

Thế gian hiếm thấy.

Hai người không tám nhảm nữa, bọn họ bắt đầu ra tay.

Vào lúc đó, ba người Cổ Chấn, Nguyên Hồng Kiệt và Tôn Độn đang chiến đấu với Cốc Tân Nguyệt, khiến cho nàng không thể nào làm phiền nhiễu hai người Võ Ly Thiên được.

Gầm... một tiếng gào rú đinh tai nhức óc bỗng vang lên.

Trên không trung, hai bóng dáng vừa va chạm vào nhau.

Giờ đây, sắc mặt Tần Ninh trắng bệch như tờ giấy trắng.

Văn Hiên ở phía đối diện thở hổn hển, nhưng trông có vẻ không sao cả.

Nhưng trong lòng Văn Hiên lại khó lòng giữ vững được sự bình tĩnh.

Thiên Nhân ngũ bộ! Thực lực của Tần Ninh mới chỉ là Thiên Nhân ngũ bộ mà thôi.

Sao lại có thể mạnh tới mức này cơ chứ.

Không thể nào tưởng tượng nổi.

Khi đối chiến với Tần Ninh, ông ta cảm nhận được rằng bản thân mình không thể giết hắn trong nháy mắt được.

Người này đã vượt xa khỏi sự nhận thức của ông ta rồi.

"Để ta dẫn ngươi lại chỗ khác chơi nhé!"

Lúc này, Tần Ninh mỉm cười.

Hắn hạ bàn tay xuống.

Một tòa tháp khổng lồ bỗng nhiên giáng từ trên trời xuống đất.

Trong chớp mắt, tòa tháp to lớn ấy phóng to ra, rồi bao lấy cơ thể của hai người họ.

Đó là Bách Luyện Thánh Tháp.

Tuy nó chỉ là một cái thánh khí bán tàn, nhưng nó cũng là thánh khí đấy.

Mà thánh khí thì đều là vật không tầm thường.

Ngay sau đó, cơ thể Văn Hiên nhanh chóng xuất hiện trong Bách Luyện Thánh Tháp.

Còn Tần Ninh hiện giờ cũng đang đứng trong ngọn lửa trong Thánh Tháp.

Lúc này, có hai bóng dáng biến sắc khi nhìn thấy hai người họ xuất hiện.

Đó là Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong! Hai vị Bán Vương này trước kia đã bị Tần Ninh kéo vào trong Bách Luyện Thánh Tháp, bọn họ không hề biết thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Giờ đây, khi nhìn thấy Tần Ninh và Văn Hiên xuất hiện, sắc mặt bọn họ đều thay đổi.

Đó là Văn Vương, Văn Hiên! Sao Vương Giả lại có thể xuất hiện trong vùng biển Thiên Ngoại chứ?

Tần Ninh và Văn Hiên chẳng thèm để ý tới hai người họ.

"Thánh khí... hiểu rồi!"

Văn Hiên nhìn vào Tần Ninh, rồi cười cợt nói: "Thật đúng là phung phí của trời".

"Có phung phí của trời hay không, không đến lượt ngươi lên tiếng".

Tần Ninh vừa dứt lời, hai đường lôi văn nhanh chóng bao phủ quanh cơ thể hắn, ngay sau đó, ngọn lửa càng dày đặc hơn.

Ngọn lửa này đã bị hắn khống chế bao phủ lấy mặt ngoài cơ thể mình.

Màu đỏ là lửa.

Màu xanh là lôi.

Mày trắng là điện.

Lúc này, một bộ giáp rực rỡ ba màu, nó sáng ngời lộng lẫy, tỏa ra ánh sáng chói lói và luồng khí tức, bao phủ bên ngoài cơ thể Tần Ninh.

Văn Hiên thấy cảnh đó liền biến sắc.

Còn con Lôi Điện Thánh Long kia giờ cũng đang quấn quanh bên ngoài cơ thể Tần Ninh, bao phủ trên chiến giáp.

Tần Ninh vung tay lên, khống chế ba loại linh khí lôi, điện và hảo bao phủ lấy cơ thể của mình.

Dưới hoàn cảnh như vậy, Tần Ninh sẽ bùng nổ đến mức độ nào đây?

Hơn nữa, Văn Hiên hiểu rõ.

Tần Ninh có thể biến khí hỏa diễm nơi đây thành của chính mình, rồi sử dụng nó.

Thế thì linh khí và linh thức cuồn cuộn vô tận của mình sẽ không còn có ưu thế khi đối chiến với Tần Ninh nữa.

Đây chẳng phải là kết quả mà ông ta muốn thấy.

Thế nhưng... ông ta vẫn không khiếp sợ.
Chương 1388: Về tầng thứ nhất

Ông ta là ai?

Văn Hiên, Văn Vương! Vương giả tam phẩm! Cũng không phải là thứ mà nhất phẩm, nhị phẩm như Huyền Dục, Hoàng Nhất Lôi có thể so sánh.

Cho dù Tần Ninh có mạnh thì giờ phút này cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi.

Một kích trước đó, Tần Ninh không hề đề phòng chút nào, không có khả năng đến bây giờ lại không có chuyện gì cả.

Văn Hiên hừ lạnh một tiếng, sát khí ngưng tụ khắp người.

“Ngươi quá coi thường Vương giả!”

Văn Hiên sải bước ra, vương khí bao trùm thành áo giáp ở bên ngoài thân thể, một bảo khí siêu phẩm tỏa ra ánh sáng xanh bao trùm lên trên áo giáp kia.

Vương khí, dù sao cũng vô cùng hiếm thấy.

Cho dù là Vương giả cũng không phải ai cũng đều có một vương khí trong tay.

Một cây trường thương xuất hiện trong tay Văn Hiên.

Cũng là một bảo khí siêu phẩm.

Giờ phút này, trong ánh mắt của Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong đều là vẻ kinh ngạc.

Tần Ninh và Văn Hiên, đánh nhau?

Tần Ninh...quá ngông cuồng đi?

Văn Hiên là một vị Vương giả, hơn nữa còn nổi tiếng từ rất lâu.

Nếu cứ đánh như vậy, không phải Tần Ninh đang muốn chết sao?

“Hồn Thiên Thương Quyết, Hồn Nguyên Trảm!”

Ông ta chém ra một thương, lúc này từng ngọn lửa xuất hiện từ bốn phía, lao thẳng về hướng Tần Ninh.

Nhìn thấy mũi thương xé gió kia đánh tới, Tần Ninh cười lạnh một tiếng.

Một giây sau hắn liền quay đầu chạy.

Một màn này khiến Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong phải ngây người.

Còn chưa đánh đã chạy rồi?

Còn đánh làm gì nữa! Lúc này Tần Ninh lại không thèm để ý tới mà chạy thẳng một đường về phía tầng thứ hai Bách Luyện Thánh Tháp.

Sắc mặt Văn Hiên lạnh lùng, một kích thất bại, trong nháy mắt ông ta đã đuổi theo.

“Đi, đi xem một chút!”

Lúc này Thiên Thanh Viêm miệng nói.

“Đừng mà...”, “Ở lại tầng thứ nhất làm gì?”

Thiên Thanh Viêm nhìn thấy Diệp Ngọc Phong do dự, liền mở miệng nói: “Sống chết của hai người chúng ta đều nằm trong tay Tần Ninh, nếu Văn Vương có thể giết Tần Ninh thì chúng ta sẽ có thể giải thoát”.

“Việc này liên quan đến sống chết của ngươi và ta, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy kết cục?”

“Lúc trước, Tần Ninh chỉ là Thiên Nhân nhất bộ mà đã có thể giết Thiên Nhân thất bộ rồi”.

“Bây giờ đã đến Thiên Nhân ngũ bộ, Văn Hiên lại là Vương giả tam phẩm, ai sống ai chết còn không biết đâu!”

Nghe thấy lời này, Diệp Ngọc Phong gật đầu.

Rơi vào tay Tần Ninh thì chắc chắn sẽ phải chết.

Tên Tần Ninh này cũng không lương thiện gì.

Là địch hay là bạn, thái độ của Tần Ninh đã rất rõ ràng rồi.

Giờ phút này, hai người đi theo đến tầng thứ tám.

Mà cùng lúc đó, Tần Ninh và Văn Hiên đã đi vào bên trong tầng thứ tám rồi.

Tám tầng trước của Bách Luyện Thánh đều là thế giới hỏa diễm.

Từng ngọn lửa hừng hực liên tục không ngừng hóa thành những hình lửa quái dị, hội tụ thành từng khí tức nóng rực.

Ánh sáng chói mắt tỏa ra.

Hai bóng người đang giương cung bạt kiếm.

“Tầng thứ tám...”, lúc này Văn Hiên cười nói: “Sao nào?

“Đi vào tầng này, ngươi càng có thể dựa vào lợi thế địa hình ư?”

“Cũng không phải”.

Tần Ninh mỉm cười, nói: “Ta chỉ lo lát nữa ngươi chạy, tầng thứ nhất khá dễ để chạy thoát, nhưng tầng thứ tám thì lại không dễ dàng như vậy”.

Văn Hiên sa sầm mặt lại.

“Ngươi cũng đề cao mình đấy!”

“Không có cách nào, từ trước tới nay ta đều tự tin như vậy cả”.

Vương Kiếm Độ Sinh trong tay Tần Ninh đã ngưng tụ thành một kiếm khí trong nháy mắt.

Kiếm khí rất mãnh liệt khuếch tán ra.

Bên trong kiếm khí kia ẩn chứa khí tức hỏa diễm cực lớn, chiếu rọi toàn bộ tầng thứ tám.

Giờ phút này, trong đôi mắt của Tần Ninh toàn là vẻ bình tĩnh.

Văn Hiên hừ một tiếng, chém ra một thương.

Ầm... Một tiếng vang kịch liệt khiến tầng thứ tám rung chuyển, không ngừng lay động.

Giờ phút này, hai người Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong mới vừa đến tầng thứ tám.

Vừa chạm mặt đã bị kiếm khí và thương kình mạnh mẽ đập vào mặt.

Hai người bỗng nhiên kịp phản ứng, kết hợp ngăn cản.

Nhưng cho dù như thế vẫn bị đánh vào tầng thứ bảy.

“Còn đi nữa không?”

Diệp Ngọc Phong nhìn Thiên Thanh Viêm, không nhịn được nói.

“Đi cái đầu ngươi!”

Thiên Thanh Viêm mắng một câu, quát: “Đi, về tầng thứ nhất!”

“Hả?”

Diệp Ngọc Phong không nhịn được nói: “Ở tầng thứ bảy xem là được mà”.

“Không an toàn”.

Lẩm bẩm một câu xong, lúc này bóng người Diệp Ngọc Phong cũng rơi xuống.

Vốn dĩ định quan sát trận chiến ở khoảng cách gần, nhân lúc Tần Ninh không sẵn sàng, nói không chừng còn có thể ra tay đánh lén.

Thế nhưng hắn ta mới đến tầng thứ tám, hai người kia cũng vừa mới bắt đầu đánh nhau, vậy mà ảnh hưởng còn lại đã suýt nữa làm bọn họ bị thương.

Nếu hai người kia thật sự liều mạng.

Bán Vương... Bán Vương cũng phải ngỏm.

Đừng nói tầng thứ tám, chỉ sợ tầng thứ bảy cũng không an toàn.

Vẫn nên tranh thủ thời gian rút lui mới được.

Giờ phút này, hai người nhanh chóng trở lại tầng thứ nhất, có vẻ Văn Hiên và Tần Ninh căn bản sẽ không tới.

Mà giờ phút này, bên trong tầng thứ tám.

Từng tiếng vang không ngừng nổ ra.

Tần Ninh dùng kiếm, Văn Hiên dùng thương.

Linh khí bộc phát giữa hai người, linh thức trải ra, ai nấy cũng đều đang muốn áp chế đối phương.

Thế nhưng lại không làm được.

Lúc này Văn Hiên kinh ngạc phát hiện khí tức của Tần Ninh mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Linh khí lôi, điện, hỏa không ngừng chuyển động.

Dường như cũng không phải hấp thu từ bên ngoài, mà là bản thân hắn đã tự có sẵn vậy.

Đây là điều cực kì hiếm thấy.

Nói chung linh khí của võ giả đều mang theo thuộc tính, hoặc là gió, hoặc là nước, hoặc là kim... Nhưng có rất ít võ giả có thể khiến cho linh khí của mình ẩn chứa nhiều thuộc tính.

Thuộc tính càng nhiều, sức tấn công càng mạnh, điểm này không sai.

Thế nhưng thuộc tính càng nhiều, muốn khống chế nó cũng sẽ càng phiền phức.

Có khi khống chế được linh khí năm loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, cuối cùng thực lực có thể phát huy ra còn không bằng khống chế một loại linh khí hỏa.

Nhưng mà.

Tần Ninh là ngoại lệ.

Tần Ninh nắm trong tay nhiều loại thuộc tính, vẫn có thể sử dụng mạnh mẽ như trước.

Điều này rất không hợp lý.

“Cửu Linh Tinh Thần kiếm!”

Một kiếm chém ra.

Bên trong Vương Kiếm Độ Sinh tỏa ra ánh lửa cực nóng.

Ánh lửa vừa mới xuất hiện, lôi điện đã ngưng tụ thành hình ảnh rồng rắn cắn xé lao thẳng thẳng về hướng Văn Hiên trong nháy mắt.

“Hồn Không Thương Thứ!”

Văn Hiên đâm ra một thương, lúc này hư không bốn phía cũng phải rung động.

Thương ảnh ùn ùn kéo đến, linh khí vô cùng sắc bén chém về phía Tần Ninh.

Ầm ầm...lúc này thân tháp lay động.

Giờ phút này, trong lòng Văn Hiên có chút hoảng sợ.

Tần Ninh mạnh đến mức vượt qua khỏi tưởng tượng của ông ta.

Mà bây giờ tên này còn đang bị ông ta làm cho bị thương nặng đấy.

Nếu Tần Ninh ở trạng thái khỏe mạnh... sẽ là như thế nào?

Văn Hiên không dám suy nghĩ.

Một khi suy nghĩ nhiều, sự tự tin của mình sẽ bị đánh vỡ.

“Làm sao thế?

Sợ ư?”

Lúc này bóng người Tần Ninh xuất hiện, hắn cười nói: “Sợ là được rồi!”

“Sợ?”

Văn Hiên hừ một tiếng.

“Sao bản vương phải sợ ngươi?”

“Mạnh miệng”.

Lúc này Vương Kiếm Độ Sinh lại chém ra lần nữa.

Trong chớp nhoáng này, linh thức điên cuồng phun trào trong cơ thể của Tần Ninh.

Lôi Thể Thiên Cương! Lôi Điện Thánh Long gia tăng.

Lại thêm ở bên trong Bách Luyện Thánh Tháp này có thể luyện ra hỏa diễm.

Ba hợp nhất, Văn Hiên nghĩ rằng có thể ăn chắc hắn được ư?

Ai ăn ai còn không biết đâu! Hai người lao vào chém giết trong nháy mắt.

Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh sáng tỏ.

“Nếu là lúc bình thường, ta cũng không sợ tiếp tục hao phí như vậy với ngươi”.

“Thế nhưng người phụ nữ của ta vẫn còn đang chiến đấu anh dũng ở bên ngoài”.

“Cho nên, ta không muốn tốn thời gian với ngươi nữa!”

Văn Hiên nghe thấy lời này, sắc mặt lạnh lẽo.

“Bớt giả vờ giả vịt thôi!”

Văn Hiên hừ lạnh nói: “Bản vương sao có thể không biết ngươi chịu một kích của ta, lúc này đang bị thương nặng chứ?

Chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi!”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nhạo một tiếng.

“Miệng cọp gan thỏ?

Còn chưa tới lượt ngươi phán xét ta đâu!”

Gào xong một câu.

Trong nháy mắt, một đồ lục xuất hiện ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh.
Chương 1389: Tự bạo biển linh thức

“Cửu U xã tắc đồ!”

Tần Ninh lẩm bẩm: “Vốn dĩ ta định dung hợp vương khí rồi mới sử dụng uy lực của Cửu U xã tắc đồ này, nhưng bây giờ đã có lựa chọn tốt hơn rồi!”

“Thánh khí tàn phẩm cũng là thánh khí mà!”

Vừa dứt lời, từng luồng khí tức bá đạo trong cơ thể Tần Ninh đột nhiên phóng ra.

Một bản đồ lục dán vào đỉnh tầng thứ tám của Bách Luyện Thánh Tháp trong nháy mắt.

Một giây sau, sông núi mặt trăng mặt trời bên trong đồ lục cứ như đã hóa thành một bức tranh thuỷ mặc, lúc này đang trải rộng ra.

Không chỉ là tầng thứ tám.

Cuộn tranh kia còn lan tràn tới tầng thứ bảy, tầng thứ sáu... Toàn bộ trong ngoài Bách Luyện Thánh Tháp đều xuất hiện sông núi mặt trăng mặt trời.

Giống như thánh tháp cổ xưa đang được mặc một bộ quần áo sơn thủy màu mực vậy.

Thấy cảnh này, vẻ mặt Văn Hiên trở nên cẩn thận, càng ngày càng nhiều hơi thở Vương giả tập trung ở ngoài cơ thể.

Tần Ninh... lại đang làm cái gì! Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Văn Hiên, Tần Ninh chỉ mỉm cười.

“Đừng sợ, chỉ là mặc quần áo cho thánh khí tàn phẩm này thôi, cụ thể chính là để thánh khí tàn phẩm này có thể phù hợp với xu thế của đại lục Vạn Thiên, không bị sức mạnh trời đất trói buộc, mà có thể phóng ra khí phách mình nên có!”

Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt Văn Hiên lại càng trở nên lạnh lẽo.

“Nhiều chiêu trò thật đấy, đáng tiếc không có tác dụng gì”.

Tần Ninh mỉm cười.

“Thế thì chưa chắc đâu”.

Vừa dứt lời, Vương Kiếm Độ Sinh trong tay Tần Ninh đã bị vung lên, thu vào.

Tần Ninh nhìn về phía Văn Hiên, cười nói: “Hôm nay ta sẽ giết Vương!”

Hắn vừa nói xong, trời đất bên trong tầng thứ tám của Bách Luyện Thánh Tháp bỗng nhiên biến đổi.

Khung cảnh thay đổi hoàn toàn.

Giờ phút này, trời đất cứ như bị thay đổi.

Bóng dáng của hai người cũng không còn ở bên trong Bách Luyện Thánh Tháp nữa, bốn phía đã trở thành sông núi.

Tần Ninh và Văn Hiên đứng vững trên mặt sông.

Bốn phía là nước sông mênh mông vô bờ.

“Sông Thiên Thượng!”

Văn Hiên sững sờ.

Thế mà hai người lại xuất hiện ở trên sông Thiên Thượng.

“Năm đó ta đã từng nghiên cứu qua Cửu U xã tắc đồ, đáng tiếc không có thu hoạch gì”.

“Nhưng gần đây ta lại phát hiện, bức tranh này có thể kết nối với địa hình trời đất, phác hoạ ra địa hình tương ứng”.

“Nói cách khác, chỉ cần ta muốn, ta muốn mang ngươi đi nơi nào trên đại lục Vạn Thiên cũng được”.

“Đương nhiên cũng không phải là đến được đó, mà là phác hoạ ra một thế giới mô phỏng, vốn dĩ định kết nối với vương khí để làm nổi bật ra sự thần kỳ của bức tranh này”.

“Nhưng bây giờ kết nối với Bách Luyện Thánh Tháp sẽ càng tốt hơn”.

“Văn Hiên, ta sẽ dẫn ngươi đi chứng kiến sức mạnh của cách làm này”.

Vừa nói xong, Tần Ninh liền nắm chặt hai tay.

“Thủy Long Gào Thét!”

Hắn hét lên một câu.

Trong khoảnh khắc, nước sông bên người Tần Ninh chuyển động, phun thẳng lên trời.

Chỉ trong chốc lát, hai con rồng nước đã bay thẳng, ngưng tụ ra trên bầu trời cao ngàn trượng.

“Thủy Phượng Trảm!”

Hắn hét lên một câu nữa, lại có hai con phượng nước đột nhiên xuất hiện.

Hai rồng hai phượng lúc này đang quơ móng sắc nhắm thẳng về hướng Văn Hiên.

Ầm... Chỉ trong nháy mắt, một tiếng nổ tung đã vang lên.

Sắc mặt Văn Hiên lạnh lùng.

“Đúng là trò mèo!”

Ông ta vung trường thương ra, mặt đất rung động ầm ầm.

Một thương của Văn Hiên đã kéo theo cột nước, hóa thành mũi tên nước bắn thẳng về hướng cặp rồng phượng kia.

Gào! Lúc này tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc vang lên.

Trong chớp nhoáng này, trong ánh mắt Văn Hiên là vẻ ngẩn ngơ.

Mũi tên nước vỡ tan.

Thế nhưng cặp rồng phượng kia vẫn đang lao tới.

“Đáng chết!”

Văn Hiên bất ngờ phát hiện, dường như ở chỗ này sức mạnh của Tần Ninh đã được tăng lên, mà ông ta... có vẻ đang bị suy giảm sức mạnh.

Tại sao có thể như vậy?

“Ta đã rèn luyện Cửu U xã tắc đồ này rồi, Bách Luyện Thánh Tháp cũng đã được ta rèn luyện, chúng sẽ giúp ta tăng cường, mà ngươi sẽ bị giảm đi!”

“Một mạnh một yếu, bây giờ ngươi còn có tự tin lớn như thế nữa không?”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Văn Hiên trắng bệch.

Tại sao có thể như vậy! Ầm... Chỉ là tiếng nổ lại vang lên lần nữa.

Phía trên mặt đất vang lên từng tiếng vỡ vụn, chấn động bốn phía.

Khí huyết điên cuồng cuốn lên.

Lúc này từng con thú dữ to lớn đột nhiên xuất hiện trong nước.

Văn Hiên căn bản chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy những con thú lớn kia bao giờ.

Ông ta chưa từng thấy, thế nhưng Tần Ninh lại có thể ngưng tụ ra.

“Không có khả năng...”, giờ phút này sắc mặt Văn Hiên trắng bệch.

Ông ta là Vương giả tam phẩm.

Sao có thể bị Tần Ninh áp chế được?

“Nổ!”

Một thương chém ra, tại lúc khí thế mạnh mẽ khuếch tán.

Khí tức bá đạo, sóng sau cao hơn sóng trước.

Thương đã ngưng tụ thành một màn nước ở trước cơ thể.

Thế nhưng gần như trong nháy mắt, màn nước đã vỡ tan.

Từng con thú lớn lao tới.

Lúc này Tần Ninh bật cười.

“Cửu U xã tắc đồ kết nối với Cửu U đại lục, Bản Nguyên đại lục của Cửu U đại lục đại lục cũng đã dung hợp với cơ thể ta”.

“Ở trên mảnh đất này, ta chính là thần, trừ khi... ngươi không tiến vào, nếu như ngươi đã vào thì gần như là không thể chạy thoát!”

“Lĩnh vực của thần, ta là duy nhất!”

Văn Hiên nghe thấy lời này, sắc mặt càng thêm khó coi.

Tại sao có thể như vậy! Tuyệt đối không có khả năng! Tần Ninh sao có thể làm đến bước này.

Uỳnh... Một con rồng nước trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của Văn Hiên.

Rồng nước tán loạn, trên lồng ngực của Văn Hiên, máu tươi chảy xuống tí tách

“Đánh lén ta, năng lực của ngươi đúng là lớn!”

Tần Ninh hừ một tiếng, linh khí và linh thức không ngừng biến hóa giữa hai tay.

“Đáng chết, đáng chết!”

Giờ phút này Văn Hiên hoàn toàn luống cuống.

Nếu cứ tiếp tục ở chỗ này, ông ta sẽ chết.

Ông ta thật sự sẽ chết.

Tốn bao nhiêu công sức mới đến cảnh giới Vương Giả, trở thành một nhóm nhỏ những người mạnh nhất trong hàng tỷ võ giả.

Nếu bây giờ chết ở chỗ này, ông ta không cam lòng.

“Ta không cam lòng, không cam lòng”.

Giờ phút này Văn Hiên đã hoàn toàn điên cuồng.

“Tần Ninh, muốn giết ta, tự ngươi đi chết đi!”

Sau khi quát lớn một câu.

Văn Hiên trực tiếp sải bước ra.

Trong chớp nhoáng này, biển linh thức được phóng ra ngoài.

Một vùng biển mênh mông.

Đại dương linh thức.

Hiện ra giữa hai người.

Biển linh thức chu vi ba vạn mét vuông.

Đây là biển linh thức của Văn Hiên.

“Nổ!”

Giờ phút này ánh mắt Văn Hiên lạnh lẽo đáng sợ, ông ta rít lên một tiếng, biển linh thức bùng nổ trong nháy mắt.

Rầm rầm rầm... Trong chốc lát, cảnh tượng bốn phía hỗn loạn.

Bách Luyện Thánh Tháp, tầng thứ tám.

Hai người vẫn đứng vững tại chỗ.

Vụ nổ này đã phá hỏng ảo cảnh của Tần Ninh.

Mà cùng lúc đó, toàn bộ Bách Luyện Thánh Tháp treo trên không thành cổ đều chấn động kịch liệt.

Cốc Tân Nguyệt thấy cảnh này, sắc mặt biến hóa.

Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Từ khi Tần Ninh kéo Văn Hiên vào bên trong Bách Luyện Thánh Tháp, Bách Luyện Thánh Tháp vẫn chưa hề yên ổn.

Đúng là khiến người ta cảm thấy bất an trong lòng.

Chỉ là giờ phút này, Ngũ Đại Bán Vương vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Trong đám võ giả các bên chỉ có nàng là không chịu ảnh hưởng Cực Nhạc Tiên Thổ của Văn Hiên, coi như vẫn tỉnh táo.

Những người khác đều rơi vào mơ màng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm như thế nào mới phải?

Bên trong Bách Luyện Thánh Tháp.

Văn Hiên tự bạo biển linh thức.

Giờ phút này, sắc mặt ông ta trắng bệch.

Tự bạo biển linh thức, bây giờ ông ta không thể tụ tập được linh thức, chỉ có thực lực ở cảnh giới Quy Nhất thôi.

Không có linh thức còn không bằng cả Thiên nhân.

Tuy rằng cũng không phải không có cách nào khôi phục.

Thế nhưng khôi phục cực kì gian nan! Giờ phút này, trong ánh mắt Tần Ninh là vẻ lạnh lùng.

“Đủ hung ác, tự bạo biển linh thức, thế nhưng... Ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu!”

Nghe thấy lời này, gương mặt Văn Hiên trắng bệch, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, phun ra từng ngụm máu tươi.
Chương 1390: Giết vương

“Tần Ninh, ngươi bớt ở đây nói vòng vo đi!”

“Cho dù ngươi có cơ thể Vương giả, nhưng trước đó chịu một kích của ta, bây giờ lại bị ta tự bạo biển linh thức ảnh hưởng, ngươi còn có sức lực gì nữa?”

Văn Hiên cười nhạo nói: “Thế nhưng ngươi đừng quên, ở chỗ này còn có hai người nữa!”

Văn Hiên vừa dứt lời, trong nháy mắt cả người đã phóng tới tầng thứ bảy.

Xuyên qua bảy tầng, đi vào tầng thứ nhất.

Lúc này hai người Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong đều sợ ngây người.

Tầng thứ tám, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Vụ nổ vừa rồi.

Hai người bọn họ là Bán Vương cũng cảm thấy áp lực sống chết cuốn tới.

Bọn họ đang ở tầng thứ nhất đấy.

Bây giờ đang cách nhau tận sáu tầng đấy.

Cũng quá kinh khủng đi! Chỉ là hai người còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt một tiếng xé gió đã vang lên.

“Văn Vương đại nhân!”

“Văn Vương đại nhân!”

Lúc nhìn thấy bóng người vô cùng chật vật kia, cho dù là Diệp Ngọc Phong hay là Thiên Thanh Viêm đều sợ hãi choáng váng.

“Thiên Thanh Viêm, Diệp Ngọc Phong!”

Giờ phút này cả người Văn Hiên chảy máu tươi đầm đìa.

Nói chuyện cũng rất gấp gáp.

“Tần Ninh đã bị bản vương đánh cho thương nặng, bây giờ bản vương cũng khó mà chống đỡ được, hãy giết Tần Ninh đi!”

Lời của ông ta giống như long trời lở đất.

Tần Ninh làm Văn Vương bị thương nặng.

Trái tim của hai người cứ như bị một kích đánh mạnh vào.

Nói đùa cái gì vậy! Làm sao có thể! Tần Ninh làm Văn Vương bị thương nặng?

“Bây giờ kẻ này đã bị thương hai lần, gặp đả kích rất lớn, sẽ không khởi động được Bách Luyện Thánh Tháp này nữa”.

Văn Hiên quát: “Hai người các ngươi là cảnh giới Bán Vương, giết hắn dễ như trở bàn tay”.

Giờ phút này, Văn Hiên nhìn thấy hai người do dự, lập tức quát lên.

“Chỉ cần Tần Ninh chết, Bách Luyện Thánh Tháp chính là vật không chủ, các ngươi sẽ lấy được dễ như trở bàn tay”.

“Hắn nói không sai, chỉ cần ta chết, các ngươi sẽ lấy được Bách Luyện Thánh Tháp này dễ như trở bàn tay”.

Lúc này một giọng nói ôn hòa vang lên.

Mặt đất nổ vang ầm ầm.

Khí tức mạnh mẽ tản ra từng trận.

Toàn bộ Bách Luyện Thánh Tháp cứ như muốn thoát khỏi sự khống chế của Tần Ninh vậy.

Văn Hiên thấy cảnh này, vẻ mặt mừng rỡ.

“Nhanh chóng ra tay đi!”

Lúc này, hai người Diệp Ngọc Phong và Thiên Thanh Viêm đều nhìn xung quanh, ngây ra như phỗng.

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

“Nhanh lên!”

Văn Hiên quát: “Nếu để Tần Ninh biết được Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia hợp tác với Thiên Đế Các, hắn sẽ không bỏ qua cho hai nhà các ngươi đâu”.

“Nếu bây giờ không giết hắn, đợi đến khi hắn trở thành Vương giả, các ngươi đều phải chết”.

Giờ phút này Tần Ninh tựa ở bên cạnh bậc thang tầng thứ nhất, thở hồng hộc, sắc mặt đã không thể dùng trắng bệch để hình dung nữa rồi.

Mà đối diện, quần áo Văn Hiên nhuốm máu, trong lúc nói chuyện đã nôn ra mấy ngụm máu.

Diệp Ngọc Phong và Thiên Thanh Viêm đều ngây người.

Làm sao bây giờ?

Nên làm cái gì đây?

“Rốt cuộc có nên ra tay không đây?”

Tần Ninh nhìn về phía hai người, không nhịn được nói: “Không ra tay, ta sẽ giết ông ta!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt hai người lạnh lẽo.

“Liều mạng!”

Giờ phút này, Thiên Thanh Viêm khẽ quát một tiếng.

Liều mạng! Không liều thì sẽ chết.

Liều một lần, còn có khả năng sống sót.

Vù vù... trong nháy mắt hai người đã lao thẳng về hướng Tần Ninh.

Thấy cảnh này, Tần Ninh khóe miệng kéo một cái.

“Còn tưởng rằng các ngươi đủ thông minh chứ”.

“Ngốc!”

Vừa nói xong một câu.

Trong khoảnh khắc.

Từng ngọn lửa lan tràn ra trên mặt đất, hai cái xúc tu đột nhiên bắt lấy cơ thể của Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong, quấn chặt lại.

Bây giờ hai vị Bán Vương đều không thể động đậy được.

Trong chớp nhoáng này, sắc mặt hai người trắng bệch.

“Văn Hiên, đồ chó chết, đồ vô dụng”.

Diệp Ngọc Phong quát lên: “Vương giả tam phẩm bị một tên ngũ bộ Thiên Nhân ép thành bộ dáng này, thế mà lại để Tần Ninh còn giữ lại sức lực”.

Diệp Ngọc Phong cũng tức đến nổ phổi: “Vô dụng vô dụng, đồ vô dụng, bị ngươi hại chết rồi!”

Lúc này Văn Hiên trợn mắt há hốc mồm.

“Không có khả năng...”, Văn Hiên lắc đầu nói: “Ngươi không có khả năng...”

“Không sai”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Đúng là ta trở nên thế này rồi, nhưng hai người này đã bị ta ném vào từ trước, sợ bọn họ gây chuyện cho nên trước đó đã nhốt bọn họ lại, chỉ là để bọn họ có thể tự do hoạt động mà thôi”.

“Muốn giết bọn họ, ta căn bản không cần ra tay”.

Lúc này Văn Hiên ngồi yên trên mặt đất.

“Văn Hiên, ngươi đã hợp tác với Thiên Đế Các thì cũng nên biết chuyện về Thiên Đế Các đi!”

Nửa ngày sau Văn Hiên mới tỉnh táo lại.

“Thiên Đế Các... thực lực của Đế Lâm Thiên vô cùng mạnh mẽ, Tứ Đại Thiên Vương cũng chưa chắc là đối thủ, Tần Ninh, ngươi có mạnh thế nào đi chăng nữa, hắn ta muốn giết ngươi, ngươi cũng chỉ có một đường chết”.

“Có lẽ người này đã đạt đến Hóa Cảnh, bước vào con đường thành Thánh”.

“Cấp bậc Hóa Thánh sao?”

Tần Ninh lẩm bẩm.

Văn Hiên lắc đầu.

“Hóa Thánh như lời ngươi nói thì ta không biết, nhưng có lẽ người này còn mạnh hơn Cực Thiên Vương, ta đã từng gặp qua Cực Thiên Vương, áp lực người đó đem đến cho ta còn không mạnh bằng tên này”.

“Hơn nữa những gì ngươi biết cũng chỉ là một góc của núi băng thôi”.

“Thập đại phó các chủ của Thiên Đế Các, cường giả Bán Vương, lần này đưa tới chỉ để chịu chết mà thôi, Tần Ninh, có lẽ ta cũng là mồi nhử!”

“Ngươi tràn đầy tự tin, thế nhưng có lẽ Đế Lâm Thiên đã đạt được mục đích lần này rồi!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tần Ninh biến đổi.

“Đế Lâm Thiên này tinh thông tính toán, thực lực mạnh mẽ, giỏi đánh vào mặt tư tưởng, bản vương tự do tự tại đã quen mà vẫn bị trói buộc”.

Văn Hiên cười nói: “Người đời đều nói Vương giả chính là chủ nhân Vạn Thiên, thế nhưng là đến Vương giả rồi mà số mệnh của ta vẫn nằm trong tay người khác”.

“Đại lục Vạn Thiên này, hàng trăm hàng ngàn vạn năm qua đã sinh ra bao nhiêu nhân vật hào kiệt, từ đầu đến cuối Văn Hiên ta vẫn không được tính là một trong số đó”.

Tần Ninh lại nói: “Thiên Đế Các ở nơi nào?”

“Bên trong nhị đại cấm địa, Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn, nếu ngươi có thể tìm ra thì sẽ có thể đánh với Đế Lâm Thiên một trận, nhưng nếu ngươi không tìm ra... ngay cả tư cách giao chiến với hắn ta ngươi cũng không có!”

Văn Hiên nói xong, khí tức trong cơ thể đã dần tán loạn.

Bại! Hoàn toàn thất bại.

Vương giả tam phẩm bị Tần Ninh ngũ bộ Thiên Nhân đánh bại.

Nếu ông ta còn sống thì cũng sẽ chết rất thảm.

Chẳng bằng tự mình kết thúc.

Cảm nhận được khí tức trong cơ thể Văn Hiên dần dần tán loạn, giờ phút này Tần Ninh đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

Thảm! Lần này, thật sự là một lần thảm nhất từ khi sống lại đến bây giờ.

Hắn đã nghĩ ra trong đội ngũ lần này còn có người của Thiên Đế Các.

Thế nhưng không ngờ sẽ là Văn Hiên, Văn Vương chân chính.

Thiên Đế Các đúng là mạnh tay! Lúc này khí thế trong cơ thể Tần Ninh đang tản đi.

Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong đều cảm giác được bây giờ Tần Ninh đã thật sự là dầu hết đèn tắt.

Thế nhưng bọn họ... có thể làm thế nào được?

“Hai người các ngươi, sau này sẽ tính sổ với các ngươi sau”.

“Bảo Vương... Diệp Vương... Ta cũng sẽ đi tìm bọn họ”.

Tần Ninh nói xong lời này, bóng người đã xuất hiện bên trong thành cổ.

Bách Luyện Thánh Tháp bị thu hồi.

Giờ phút này ở bên trong thành cổ, khi Văn Hiên bỏ mình, bốn phía cũng bắt đầu biến ảo.

Cực Lạc Tiên Thổ bắt đầu tán loạn.

Lúc này một bóng người xinh đẹp tỉnh dậy.

Chính là Diệp Viên Viên.

Diệp Viên Viên hoảng hốt, lắc đầu nhìn bốn phía, đột nhiên sững sờ.

Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì?

Nàng cảm giác mình đã nằm mơ một giấc mộng, một giấc mộng rất đẹp.

“Công tử!”

Tần Ninh xuất hiện ở trên không trung, hắn mặc một bộ trường sam rách nát, áo giáp bên ngoài cơ thể lúc này cũng như ẩn như hiện, cứ như lúc nào cũng sẽ hỏng mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK