Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 916: Ba món chí bảo

“Sư tôn?”

Lý Nhàn Ngư lại gọi câu nữa.

Lúc này, Tần Ninh từ trong phòng đi ra.

Khí tức cũng trở nên hoàn toàn khác biệt.

Càng thêm nội liễm và mạnh mẽ.

Niết Bàn nhị trọng!

Lý Nhàn Ngư lúc này nhìn Tần Ninh với ánh mắt kinh ngạc không thôi.

Sư tôn đột phá Niết Bàn nhất trọng mới được bao lâu chứ?

Mới được mấy tháng mà thôi, bây giờ lại đã Niết Bàn nhị trọng.

“Chúc mừng sư tôn đến Niết Bàn nhị trọng!”

Lý Nhàn Ngư cười hì hì nói.

“Mười viên Huyền đan Minh Đồng, đến huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn thì ngươi dừng lại, tranh thủ sớm ngày đến linh cảnh Niết Bàn”.

Tần Ninh thận trọng dặn dò.

Lý Nhàn Ngư run rẩy cười.

Mặc dù đã mở vãng sinh đồng, cảnh giới tăng lên, nhưng cũng không thể nhanh như vậy được.

Hơn nữa thời gian ngắn như vậy mà đến huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn, hắn ta đã nhanh lắm rồi đó, được chưa?

Sư tôn vẫn chưa hài lòng.

Tần Ninh cũng lười để ý Lý Nhàn Ngư.

Đợi đến lúc nhìn thấy bốn người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư sẽ biết rốt cuộc cái gì mới là thăng cấp nhanh.

Đã hơn bốn năm trôi qua, bốn người này hiện tại chắc cũng đều ở linh cảnh Niết Bàn.

Còn rốt cuộc là mấy trọng thì cũng không nói rõ được.

“Tần công tử!”

Đang lúc này, bên ngoài phòng có một giọng nói vang lên.

Vạn Khuynh Tuyết!

“Mời vào”.

Tần Ninh mở miệng.

Vạn Khuynh Tuyết lúc này đến, Phúc lão vẫn đi theo sau Vạn Khuynh Tuyết.

Cảm nhận được khí tức băng hàn trong gian phòng rút đi và khí tức trên người Tần Ninh triển khai ra, Vạn Khuynh Tuyết lúc này hơi sững sờ.

Niết Bàn nhị trọng!

“Có việc gì không?”

Tần Ninh nhìn Vạn Khuynh Tuyết.

Vạn Khuynh Tuyết lúc này đi tới bên trong gian phòng, nhìn Tần Ninh cười nói: “Không biết Tần công tử gần đây có nghe nói đến tin tức Tử Hiên Các xuất thế?”

Tần Ninh gật đầu.

Vạn Khuynh Tuyết tiếp tục nói: “Thật không dám giấu giếm, lần này ta tới Giang Bắc chính là vì chuyện này”.

Vạn Khuynh Tuyết nghiêm túc nói: “Tử Hiên Các chính là do Linh Tử Hiên khai sáng”.

“Ba ngàn năm trước, Linh Tử Hiên ở Giang Bắc rất có uy danh, cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, thực lực mạnh mẽ, thống nhất Giang Bắc”.

“Giang Bắc có rất nhiều tin đồn về Linh Tử Hiên”.

“Thực tế thì, theo tin tức mà Vạn Thiên Các chúng ta lấy được, tứ đại tông môn hiện nay của Giang Bắc là Yểm Nhật tông, Tứ Tượng môn, thế gia Đông Phương và Bắc Thương phủ chỉ quật khởi sau khi các chủ Linh Tử Hiên của Tử Hiên Các chết”.

“Tứ đại thế lực và Tử Hiên Các... có quan hệ không tầm thường”.

Tử Hiên Các diệt vong, tứ đại thế lực quật khởi.

Nào có chuyện trùng hợp như vậy?

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Có thứ gì đáng giá mạo hiểm không?”

Dù nói thế nào thì đó cũng là phần mộ của một vị cường giả cảnh giới Sinh Tử.

Nguy hiểm không ít!

Nói chuyện với người biết điều đúng là đơn giản.

Cô ta vừa mở miệng, Tần Ninh liền biết cô ta tới tìm hắn hợp tác.

Vạn Khuynh Tuyết tiếp tục nói: “Tử Hiên Các năm đó quật khởi nhanh chóng, có ba thứ đồ thu hút sự chú ý của mọi người”.

“Số một, kính Tử Hiên!”

Vạn Khuynh Tuyết nghiêm túc nói: “Có người nói kính này có thể nhìn ra được chỗ thiếu hụt của võ giả, ở linh cảnh Niết Bàn mà sử dụng kính này thì có thể nhanh chóng tăng cao cảnh giới”.

“Hơn nữa, không chỉ là linh cảnh Niết Bàn, đến cảnh giới Sinh Tử, võ giả cần trải qua chín kiếp nạn thân thể”.

“Kính Tử Hiên cũng có thể trợ giúp võ giả nhận thức rõ ràng bản thân, độ kiếp vượt ải”.

“Theo lời đồn, Linh Tử Hiên năm đó có thể từ huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn để đến được linh cảnh Niết Bàn thất trọng trong trong trăm năm, rồi đạt cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp trong ba trăm năm thì không thể thiếu đi công lao của kính Tử Hiên”.

Kính Tử Hiên?

Nhìn ra chỗ thiếu hụt của bản thân?

Tần Ninh lại nhớ tới kính Bắc Thương.

Kinh Bắc Thương là một loại uy năng đại đạo huy hoàng, toát ra khí thế mạnh mẽ.

Kính Tử Hiên chú trọng sự lột xác của bản thân.

Công hiệu thần kỳ này có chút tương tự kính Nhân Hoàng.

Kính Tử Hiên này lẽ nào cũng từ kính Nhân Hoàng phân cách mà ngưng tụ?

Vạn Khuynh Tuyết thấy Tần Ninh dường như đã động lòng, tiếp tục nói: “Món thứ hai chính là kiếm U Khô!”

Kiếm U Khô!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần Ninh liền thay đổi.

Thấy biểu cảm của Tần Ninh, Vạn Khuynh Tuyết cũng sửng sốt.

Ở trong lòng cô ta, kính Tử Hiên càng làm cho người ta động lòng hơn kiếm U Khô.

Khi nãy, Tần Ninh nghe được cái tên này, rõ ràng tương đối để bụng.

“Kiếm U Khô, ở đại lục Vạn Thiên có không ít người biết”.

“Pháp khí chia làm năm cấp bậc gồm nhập phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, siêu phẩm”.

“Võ giả ở linh cảnh Niết Bàn nói chung, sử dụng pháp khí nhập phẩm là cũng đủ để thả ra uy lực”.

“Cảnh giới Sinh Tử thì là ba cấp bậc hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm”.

Vạn Khuynh Tuyết từ từ nói: “Kiếm U Khô chính là một thanh pháp khí thượng phẩm!”

Lý Nhàn Ngư lúc này cũng lẩm bẩm: “Chỉ là pháp khí thượng phẩm thôi, sao cô lại để bụng như vậy?”

Lý Nhàn Ngư nói như vậy cũng không phải nói pháp khí thượng phẩm không đáng bao nhiêu tiền.

Hoàn toàn ngược lại.

Pháp khí thượng phẩm có giá trị quý giá nhất.

Mặc dù là đầu sỏ cảnh giới Sinh Tử thì cũng thèm khát vô cùng.

Chỉ là Vạn Khuynh Tuyết đến từ Vạn Thiên Các, một món pháp khí thượng phẩm không đến mức làm cho Vạn Khuynh Tuyết kích động như vậy chứ?

Vạn Khuynh Tuyết cười nói: “Pháp khí thượng phẩm thì Vạn Thiên Các cũng có, thế nhưng món này khác hẳn”.

“Kiếm U Khô chính là món pháp khí mà khi U Vương còn chưa phong Vương, ở cảnh giới Sinh Tử sử dụng”.

Lời này vừa nói ra, hai mắt Lý Nhàn Ngư trừng trừng.

Bản thân pháp khí thượng phẩm đã không tầm thường rồi.

Chứ chưa nói đến việc nó từng được vô địch cảnh giới Vương Giả sử dụng.

Bất kể là linh khí hay huyền khí cũng đều tốt, đều là pháp khí.

Nếu như cảnh giới Vương Giả đã từng sử dụng thì vũ khí sẽ được bao trùm một lớp hơi thở Vương Giả.

Cái gọi là hơi thở Vương Giả cũng chính là một loại khí tức.

Pháp khí cùng một phẩm cấp.

Pháp khí từng được cảnh giới Vương Giả sử dụng sẽ có thêm một khí thế càng uy mãnh hơn.

Thậm chí có lúc uy lực của pháp khí thượng phẩm Vương Giả có thể kháng lại pháp khí siêu phẩm.

U Vương...

Một danh xưng lâu đời mà quen thuộc.

“Thứ ba, món này có giá trị vô cùng trân quý - Niết Hoàn Đan!”

Vạn Khuynh Tuyết nghiêm túc nói: “Niết Hoàn Đan là Huyền đan tam phẩm, nhưng mặc dù vậy thì nó còn quý giá hơn Huyền đan tứ phẩm bình thường nhiều”.

“Niết Hoàn Đan có thể trợ giúp võ giả linh cảnh Niết Bàn trực tiếp thăng một trọng cảnh giới”.

“Nguyên liệu luyện chế Huyền đan tam phẩm này hiện tại không thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên đại lục Vạn Thiên, cho nên có đôi khi sẽ dẫn đến cảnh tượng có tiền mà không mua được”.

Ba món đồ.

Mỗi một món đều đủ để làm cho võ giả linh cảnh Niết Bàn liều mạng đi cướp đoạt.

Vạn Khuynh Tuyết nói tiếp: “Hơn nữa ba món này là thực sự tồn tại, còn có một số thứ mà chúng ta không biết”.

“Dù sao cũng là mộ phần của Linh Tử Hiên, Linh Tử Hiên năm đó ở cảnh giới Sinh Tử có thể nói là nhân vật vô địch, rất nhiều thế lực đứng đầu đại lục Thương Lan đều chào mời người này tham gia vào thế lực của mình”.

“Nhưng này người đã từ chối, đồng thời tự thân khai tông lập phái tại Giang Bắc”.

“Một nhân vật như vậy mà khai sáng một tông môn, e là những thứ để lại... không chỉ có chừng đó...”

Vạn Khuynh Tuyết nói tiếp, đến mức chính mình cũng động lòng.

Đúng là như thế.

Ba món chí bảo đã biết có giá trị trân quý.

Vậy những món chưa lộ thông tin ra sẽ càng nhiều hơn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao võ giả Giang Bắc lại để ý Tử Hiên Các như vậy.

“Tần công tử, nói nhiều như vậy rồi, ngươi có hứng thú không?”, Vạn Khuynh Tuyết nhìn Tần Ninh với ánh mắt mong chờ.
Chương 917: Đương nhiên là có hứng thú

Nếu như Vạn Khuynh Tuyết chỉ nói kính Tử Hiên cùng Niết Hoàn Đan thì Tần Ninh thật đúng là không có hứng thú gì.

Nhưng, kiếm U Khô!

Tần Ninh dĩ nhiên sẽ có hứng thú.

Kiếm U Khô vốn là vũ khí mà hắn sử dụng lúc chưa thành U Vương.

Kiếm này hắn buộc phải đạt được.

“Đương nhiên là có hứng thú”.

Tần Ninh nhìn Vạn Khuynh Tuyết, thong thả cười nói: “Nhưng nếu chúng ta đi cùng nhau, chỉ sợ các cô sẽ không chiếm được cái gì mất”.

Nghe được nửa câu đầu của Tần Ninh, Vạn Khuynh Tuyết thở phào.

Nhưng nửa câu sau lại làm cho Vạn Khuynh Tuyết sửng sốt.

Vạn Khuynh Tuyết tiếp tục nói: “Lần này Vạn Thiên Các sẽ xuất động không ít linh cảnh Niết Bàn, hai thầy trò Tần công tử chưa chắc có thể tranh được trước chúng ta đâu?”

“Vậy cũng chưa chắc”.

Tần Ninh chỉ cười, không nói gì thêm

Nếu như đoạt bảo quan trọng ở số lượng thì mọi người kéo bè đi chung với nhau cho rồi.

Vạn Khuynh Tuyết cũng không nhiều lời.

Sự tự tin của Tần Ninh làm cho người ta cảm giác rằng hắn thật có thể làm được những gì mình muốn.

“Đã như vậy thì ngày mai xuất phát!”

“Được!”

Vạn Khuynh Tuyết cúi người, chuẩn bị rời đi.

“Tiểu cô nương...”

Khi Vạn Khuynh Tuyết chuẩn bị rời đi, Tần Ninh lại đột nhiên nói: “Cô là con gái út của Vạn Cửu Thiên à? Biết là cô có áp lực lớn từ các anh chị em mình đều đã đạt đến cấp bậc cái thế hào hùng, thậm chí là thành tựu vô địch Thiên Nhân”.

“Thế nhưng cô cũng nên biết rằng, bọn họ ra đời sớm hơn cô rất nhiều”.

“Một mực nâng cao cảnh giới nhưng lại không chú trọng việc đánh vững căn cơ ở mỗi cảnh giới, đó không phải là chuyện tốt”.

Tần Ninh nói vậy khiến Vạn Khuynh Tuyết ngẩn ra.

“Đa tạ Tần công tử, tiểu nữ tử xin ghi nhớ!”

Tần Ninh cũng không nói nhiều.

Mỗi người đều có con đường mình cần đi.

Ngoại trừ Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư là đồ nhi của hắn ra, hắn chẳng quản được người khác, nhiều lắm cũng chỉ là nhắc nhở một câu.

Vạn Khuynh Tuyết khom người định đi.

“Tần Ninh, lăn ra đây”.

Một tiếng quát đột nhiên vang lên vào thời khắc này.

Tiếng quát truyền khắp Vạn Thiên Các, thậm chí không ít người trong thành Thiên Giang đều nghe được.

Trong lúc nhất thời, mọi người náo động.

Là ai to gan, dám gào thét trước cửa lớn Vạn Thiên Các?

Nghe thấy tiếng hét đó, Tần Ninh hơi sửng sốt.

Tới làm phiền?

“Có gan giết người mà không có gan ra mặt à?”

Tiếng quát vang lên lần nữa: “Ngươi không phải rất oai phong hay sao?”

Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ cười.

“Tần công tử”.

Vạn Khuynh Tuyết lúc này dừng bước nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói: “Người này là đệ nhất thiên kiêu của thế gia Đông Phương - Đông Phương Ngạo. Ở Giang Bắc này còn được xưng là một trong Giang Bắc tứ hổ”.

“Trước đó ngươi giết em trai hắn là Đông Phương Việt, thế gia Đông Phương sẽ không bỏ qua chuyện này”.

Vạn Khuynh Tuyết vội vàng nói: “Việc này để ta giải quyết!”

“Vì sao lại để cô giải quyết?”

Tần Ninh cười nói: “Ta giết Đông Phương Việt, là hắn ta chọc ta trước, ta lại không sai, hà tất phải tránh?”

“Tần công tử có điều không biết rồi”.

Vạn Khuynh Tuyết đáp: “Đông Phương Ngạo ở cảnh giới Niết Bàn tam trọng, hơn nữa còn là một võ giả Tinh Mệnh!”

Võ giả Tinh Mệnh mở Tinh Môn, Tinh Môn tọa trấn trong đầu võ giả, liên kết với sức mạnh tinh thần của trời đất.

Võ giả như vậy tỉ lệ quá hiếm.

Võ giả Tinh Mệnh lấy sức mạnh tinh thần của trời đất cùng linh khí gia tốc tu hành.

Có thể nói, tốc độ tu hành của một võ giả Tinh Mệnh hoàn toàn gấp mấy chục lần võ giả bình thường, gấp mấy lần các thiên tài cao cấp.

Đời này, Tần Ninh đã từng là một võ giả Tinh Mệnh.

Chỉ có điều, còn chưa tới cảnh giới Linh Hải, Tinh Môn bất ổn, đã bị cha con Lăng gia cướp đoạt.

Thực ra trên con đường này, Tần Ninh gặp không ít thiên tài thuộc sáu đại thể chất như linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể, thần thể.

Thế nhưng võ giả Tinh Mệnh thì cực ít

Bởi vì võ giả Tinh Mệnh chính là con cưng của trời, số người tồn tại ít đến vô cùng.

“Võ giả Tinh Mệnh thì thế nào?”

Tần Ninh lại cười nói: “Chọc ta, chính là muốn chết”.

Nói xong, Tần Ninh liền sải bước ra.

Vạn Khuynh Tuyết lúc này hơi có chút bất đắc dĩ.

Những này qua tiếp xúc với Tần Ninh, Vạn Khuynh Tuyết cũng có phát hiện.

Giao lưu với Tần Ninh, ngươi mang thái độ tốt, hắn cũng có thái độ tốt.

Ngươi mà có thái độ không tốt, vậy thái độ của hắn sẽ càng không tốt!

Lúc này, bên ngoài Vạn Thiên Các.

Đông Phương Ngạo mặc áo xanh, khoác áo choàng ánh kim nhạt, chân đạp huyền thú bay, khí thế mạnh mẽ.

Sau hắn ta có hai bóng người theo.

Bốn phía đã tụ tập không ít người đứng ở phía dưới quan sát.

“Đông Phương Ngạo đi tới thành Thiên Giang làm cái gì?”

“Ngươi còn không biết à?”, có người nôn nóng nói: “Mấy ngày trước đây, đệ đệ hắn ta là Đông Phương Việt bị người giết chết ở khu giao dịch tự do của Vạn Thiên Các”.

“Đông Phương Ngạo đến báo thù?”

“Người nào to gan như vậy, dám giết người của thế gia Đông Phương?”

“Không biết nữa...”

Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận ầm ĩ.

Đông Phương Ngạo chính là tuyệt thế thiên tài của thế gia Đông Phương, được nhận định là người nối nghiệp của thế gia Đông Phương.

Hơn nữa, Đông Phương Ngạo cùng Dương Triết Phong của Yểm Nhật tông, Hà Vấn Thiên của Tứ Tượng môn và Thương Huyền Thanh của Bắc Thương phủ được xưng là Giang Bắc tứ hổ!

Đây là một loại tôn vinh, cũng đại biểu cho sự công nhận của người dân Giang Bắc với bốn người này.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bốn người này chính là hùng tài dẫn dắt Giang Bắc đời sau.

Lúc này Đông Phương Ngạo đích thân xuất mã, đủ để nhìn ra cái chết của Đông Phương Việt làm cho thế gia Đông Phương phẫn nộ cỡ nào!

“Đông Phương Ngạo, đệ đệ ngươi bị giết à?”

Một tiếng cười vào thời khắc này đột nhiên vang lên.

Bên trên khoảng không, có người ngồi trên một cái xe kéo, từ từ mà tới.

Cái xe kéo kia lơ lửng ở trên không, xung quanh là hơn mười cô gái xinh đẹp đứng vững.

Trong xe là một thanh niên nghiêng người dựa vào ghế, thích ý nói: “Thật đúng là ly kỳ”.

“Ở Giang Bắc này lại có người dám giết đệ đệ ngươi cơ à”.

“Hà Vấn Thiên, chuyện này không liên quan tới ngươi, đừng có xen vào”.

Thanh niên trên xe kéo lộ mặt ra, đứng trước xe mà khoanh tay.

Thanh niên mặc áo trắng, tóc dài khẽ bay, thoạt nhìn phong thái mê người.

Chính là một trong Giang Bắc tứ hổ - Hà Vấn Thiên, thiếu môn chủ Tứ Tượng môn.

Hà Vấn Thiên không giận mà cười: “Ta đâu có xen vào, chỉ là vừa vặn tới thành Thiên Giang làm việc nên hóng chuyện thôi mà!”

Đông Phương Ngạo hừ lạnh một tiếng.

Hà Vấn Thiên mỉm cười nói: “Ta cũng rất tò mò, đến cùng là người phương nào dám giết Đông Phương Việt”.

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, dạo này ngoài tin Tử Hiên Các xuất thế ra thì Giang Bắc đúng là náo nhiệt”.

“Cũng có người dám giết đệ tử của Tứ Tượng môn ta đây!”

Hà Vấn Thiên nói đến đây, ngữ khí lạnh nhạt vài phần.

“Đệ đệ vô dụng của ta bị giết ở ở dãy núi Lạc Hiệp, ngươi có thấy nực cười không”.

Hà Vấn Thiên nói đến việc này giống như là không liên quan đến mình.

Đông Phương Ngạo không thèm để ý.

Hà Vấn Thiên cùng đệ đệ của hắn ta là Hà Ngọc Kiệt quan hệ cũng không tốt, dù sao cũng không phỉa cùng một mẹ.

Nhưng hắn ta cùng Đông Phương Việt chính là anh em ruột.

“Hôm nay náo nhiệt thật đấy, Đông Phương công tử, Hà công tử là hai trong Giang Bắc tứ hổ, tới Vạn Thiên Các của chúng ta nhưng lại không kịp tiếp đón từ xa”.

Một thanh âm tao nhã vang lên.

Vạn Khuynh Tuyết lúc này mặc váy dài, tư thái yểu điệu, bước tới.

Chỉ trong một thoáng, bốn phía có chút vắng vẻ.

Thực tế thì Vạn Khuynh Tuyết có thể nói là tuyệt thế mỹ nữ, thân thể cao gầy, vóc người càng không có gì để nói.

Lại thêm thân phận một trong những người thừa kế của một thế lực thâm căn cố đế như Vạn Thiên Các.

Lúc này mọi người hoàn toàn dồn sự chú ý vào cô ta.

Vẻ đẹp của Vạn Khuynh Tuyết mang theo mùi hoa Bách Hợp nhàn nhạt, mùi vị điềm tĩnh mà nhu nhược, nhưng ai mà không biết, một cô gái lớn lên ở trong Vạn Thiên Các thì sao có thể nhu nhược cho được?

“Tiểu thư Khuynh Tuyết!”

Đông Phương Ngạo cùng Hà Vấn Thiên lúc này đều chắp tay một cái.

Vạn Khuynh Tuyết là tiểu thư Vạn Thiên Các.

Mà toàn bộ Vạn Thiên Các thì hùng bá đại lục Vạn Thiên, không phải thế lực mà Giang Bắc hay bốn đại tông môn có thể so sánh.

“Công tử Đông Phương Ngạo tức giận như vậy, không biết có chuyện gì?”

Vạn Khuynh Tuyết mỉm cười nói.

“Vì hắn mà đến!”

Đông Phương Ngạo lúc này chỉ thẳng vào Tần Ninh, khí thế sắc bén đâm thẳng Tần Ninh.
Chương 918: Thể diện lớn thật

Nghe đến lời này, Vạn Khuynh Tuyết nhoẻn miệng cười nói: “Công tử Đông Phương, nhất định là có hiểu lầm trong chuyện này rồi”.

“Không bằng ta làm người trung gian, mọi người ngồi xuống nói chuyện?”

Lời này vừa nói ra, Đông Phương Ngạo hơi chuyển động tròng mắt, Hà Vấn Thiên cũng thay đổi ánh nhìn.

Vạn Khuynh Tuyết có thân phận bậc nào?

Lại đi bao che cho Tần Ninh?

“Tiểu thư Khuynh Tuyết!”

Đông Phương Ngạo lãnh đạm nói: “Chỉ e là chuyện này không thể ngồi xuống là có thể giải quyết được!”

“Đệ đệ ta là Đông Phương Việt bị Tần Ninh này giết chết. Nếu thế gia Đông Phương bỏ qua chuyện này thì về sau thế gia Đông Phương còn đứng thế nào ở Giang Bắc nữa?”

Lời này vừa nói ra, bốn phía tức thì vang lên tiếng nghị luận.

“Hóa ra là ngươi!”

Đông Phương Ngạo dứt lời thì một giọng nói đột nhiên vang lên.

Hà Vấn Thiên lúc này nhìn Tần Ninh, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

“Là ngươi!”

Hà Vấn Thiên lại nói.

Đông Phương Ngạo nhăn mày lại.

Hà Vấn Thiên nổi điên làm gì?

“Tiểu thư Khuynh Tuyết, e là Hà Vấn Thiên ta cũng không thể nể mặt cô trong chuyện này được”.

Hà Vấn Thiên lúc này đột nhiên nói.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Lúc này mọi người mang vẻ mặt mơ hồ.

Hà Vấn Thiên nhìn Tần Ninh, cười lạnh nói: “Hóa ra ngươi làTần Ninh! Tần Ninh, ngươi còn nhớ mình đã từng giết ba con Huyền Thú của Tứ Tượng trong môn dãy núi Lạc Hiệp không, đệ đệ ta là Hà Ngọc Kiệt cũng bị ngươi giết”.

Hà Vấn Thiên lúc này chất vấn.

Lý Nhàn Ngư lúc này cũng đột nhiên nghĩ đến.

Tên Hà Ngọc Kiệt kia đúng là người của Tứ Tượng môn.

Là đệ đệ của Hà Vấn Thiên?

Lý gia đã từng sinh hoạt tại Giang Bắc một đoạn thời gian.

Cũng hiểu nhiều về thế lực tại Giang Bắc.

Hà Vấn Thiên!

Đông Phương Ngạo!

Đây đều là tuyệt đỉnh thiên tài của Giang Bắc.

Thanh danh của Giang Bắc tứ hổ như sấm bên tai.

Quan trọng nhất là hai người này đại diện cho thế gia Đông Phương cùng Tứ Tượng môn.

Lý Nhàn Ngư đột nhiên cảm giác chuyện ngày hôm nay... rất khó giải quyết.

Vạn Khuynh Tuyết thấy như vậy thì nhăn mày.

Tần Ninh đúng là đắc tội không ít người.

“Hai vị!”

Vạn Khuynh Tuyết lần nữa nói: “Vạn Thiên Các gần đây vừa vặn nhận được hai cây Cửu Biện Thiên Thanh Liên, không biết có thể giúp hai vị tiêu trừ lửa giận trong lòng?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh.

Cửu Biện Thiên Thanh Liên!

Một cây có giá trị hàng trăm vạn linh thạch trung cấp.

Hai cây để xoa dịu cơn giận của Đông Phương Ngạo cùng Hà Vấn Thiên, ra tay lớn thật.

Tất cả mọi người đều không khỏi tò mò.

Vạn Khuynh Tuyết và Tần Ninh đến cùng có quan hệ gì?

Mà Vạn Khuynh Tuyết bao che cho Tần Ninh như vậy?

Giờ khắc này, Đông Phương Ngạo cùng Hà Vấn Thiên cũng đều kinh ngạc.

Vạn Khuynh Tuyết hôm nay hạ quyết tâm bảo vệ Tần Ninh?

Từ từ, hai người nhìn nhau.

Hà Vấn Thiên mở miệng nói: “Cửu Biện Thiên Thanh Liên giá trị trân quý, vốn dĩ Tần Ninh giết đệ tử Tứ Tượng môn, việc này sẽ không thể bỏ qua dễ dàng”.

“Thế nhưng hôm nay tiểu thư Vạn Khuynh Tuyết đứng ra, ta cũng không thể không nể mặt”.

Hà Vấn Thiên cao ngạo nói: “Đã như vậy, một cây Cửu Biện Thiên Thanh Liên lại thêm việc Tần Ninh quỳ xuống xin lỗi công tử ta đây, ta liền tha thứ hắn!”

Lời này vừa nói ra, bốn phía mọi người đều nín cười.

Hà Vấn Thiên cùng Hà Ngọc Kiệt có quan hệ không tốt, người nào không biết?

Hà Ngọc Kiệt chết, đổi lấy một gốc Cửu Biện Thiên Thanh Liên, hắn ta còn vui gần chết!

Đông Phương Ngạo lúc này hừ một tiếng nói: “Ta cũng có ý này!”

Lời này vừa nói ra, Vạn Khuynh Tuyết lại ngơ ngác.

Hai người này...

Thật sự cho rằng Tần Ninh dễ bắt nạt sao?

Cô ta đã cố gắng toàn lực để xử lý vẹn toàn.

Hai cây Cửu Biện Thiên Thanh Liên có giá trị vô cùng trân quý.

Còn muốn Tần Ninh quỳ xuống xin lỗi?

Tần Ninh sẽ đồng ý sao?

Căn bản không bao giờ!

“Ta đã bảo với cô là vô dụng mà!”

Tần Ninh lúc này lại cười nói: “Cô bé, ý tốt của cô, ta xin nhận, nhưng phiền toái do ta gây ra thì để ta giải quyết đi!”

Nghe đến lời này, Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.

Cô ta hiểu, bảo Tần Ninh quỳ xuống xin lỗi là chuyện không thể!

Trong chuyện này, cô ta không giúp được gì!

Từ từ, Tần Ninh đi ra.

Tần Ninh ngẩng đầu, liếc nhìn Đông Phương Ngạo cùng Hà Vấn Thiên rồi cười híp mắt nói: “Mỗi người một cây Cửu Biện Thiên Thanh Liên còn không được, khẩu vị tự thỏa mãn của các ngươi đúng là lớn!”

“Để Tần Ninh ta quỳ xuống xin lỗi, thể diện các ngươi lại càng lớn hơn đấy!”

“Đừng nói hai người Hà Ngọc Kiệt cùng Đông Phương Việt tự tìm chết, gây rối lên đến tận bản thân ta, bị ta giết là đúng. Cho dù là Tần Ninh ta muốn giết bọn chúng, bắt ta xin lỗi cũng là không thể nào!”

Vài ba câu rơi xuống.

Lúc này, bốn phía tĩnh mịch.

Tần Ninh không mở miệng thì thôi, một khi lên tiếng thì câu nào câu đấy đều lộ rõ vẻ mạnh mẽ.

Người này là một kẻ ác thực sự!

Đông Phương Ngạo cùng Hà Vấn Thiên lúc này giận dữ vô cùng.

Ban đầu họ nghĩ rằng Tần Ninh cầu xin Vạn Khuynh Tuyết, để Vạn Khuynh Tuyết nói tốt cho hắn.

Hiện tại xem ra cái tên này không chịu nhận ý tốt của Vạn Khuynh Tuyết.

“Tiểu thư Khuynh Tuyết!”

Đông Phương Ngạo hừ nói: “Người này ngông cuồng, xem ra hắn không chịu nhận ý tốt của cô đâu”.

“Hôm nay Đông Phương Ngạo ta sẽ giết chết hắn, lấy lại danh tiếng của thế gia Đông Phương”.

Đông Phương Ngạo nói với vẻ tức giận.

Lúc này ánh mắt của Vạn Khuynh Tuyết tràn đầy bất đắc dĩ.

Tần Ninh... không dễ chọc đâu!

“Muốn chết!”

Đông Phương Ngạo sải bước ra, vung tay lên.

Tần Ninh cũng không nói nhiều, phi thân lên đứng vững ở trên không.

“Khốn kiếp!”

“Muốn giết ta cũng phải nhìn xem ngươi có khả năng này hay không đã”.

Tần Ninh ngạo nghễ đứng vững.

Soạt...

Sau một khắc, Đông Phương Ngạo vọt thẳng ra.

Hào quang lóe lên, trong tay Đông Phương Ngạo vào thời khắc này xuất hiện một thanh trường kiếm, một kiếm bổ về phía Tần Ninh.

Niết Bàn tam trọng!

Đông Phương Ngạo đạt cảnh giới Niết Bàn tam trọng.

Tuổi tác cùng thực lực như vậy, Giang Bắc tứ hổ danh bất hư truyền.

“Nhất tuyệt Bán Nguyệt Trảm”.

Một tay Tần Ninh vung ra, một mặt trăng xông tới.

Phanh...

Trên không, một tiếng nổ vang lên.

Hai người lúc này trực tiếp giao thủ.

Thấy cảnh đó, Vạn Khuynh Tuyết có chút bất đắc dĩ.

Đông Phương Ngạo là thiên chi kiêu tử của Giang Bắc.

Tần Ninh mặc dù đến từ Cửu U đại lục, nhưng dựa vào những việc mà Tần Ninh làm, cho thấy người này nhìn từ bề ngoài tuy không có gì nhưng lòng dạ cũng cực kỳ kiêu ngạo.

Còn Hà Vấn Thiên.

Lúc này vui vẻ xem náo nhiệt.

Đông Phương Ngạo chính là thiên kiêu nổi danh cùng hắn ta, hắn ta muốn xem rốt cuộc Đông Phương Ngạo lợi hại như thế nào.

Còn Tần Ninh...

Niết Bàn nhị trọng mà thôi.

Đông Phương Ngạo sẽ không thua.

Hai người lúc này giao thủ, mọi người bốn phía đều hóng chuyện.

“Hỗn Nguyên Kiếm khí”.

Một tiếng khẽ quát, trường kiếm trong tay Đông Phương Ngạo lăn lộn, kiếm khí cuộn thành hình đinh ốc, trực tiếp chém tới Tần Ninh.

“Nhị tuyệt Hàn Nguyệt Sát!”

Soạt...

Trong nháy mắt, một tiếng xé gió vang lên.

Tần Ninh vung một tay ra, bán nguyệt tuôn tới.

Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên trên bầu trời.

Kiếm khí Đông Phương Ngạo ngưng tụ giờ này khắc này tuôn ra toàn bộ.

Bán nguyệt kia ầm ầm tấn công đến trước mặt Đông Phương Ngạo.

Phịch một cái, tiếng nổ tung vang lên.

Cả người Đông Phương Ngạo xuất hiện một lớp băng, thân thể run rẩy.

“Nhãi con, ta cũng lười phải nói mấy câu nhảm nhí với ngươi”.

Tần Ninh lúc này tiến tới gần, trực tiếp đập ra một quyền.

Thình thịch...

Sắc mặt Đông Phương Ngạo tái mét, phun ra một ngụm máu tươi, cả người lui lại.
Chương 919: Không thể không sợ

Ba chiêu!

Ba chiêu trực tiếp đánh bay Đông Phương Ngạo.

Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều há hốc miệng.

Niết Bàn nhị trọng đấu Niết Bàn tam trọng!

Ba chiêu đánh bay.

Cái tên Tần Ninh này đến cùng là thần thánh phương nào?

Giờ khắc này, Đông Phương Ngạo tái mét mặt mày, đứng trên không.

“Ngươi...”

Đông Phương Ngạo há miệng ra định lên tiếng nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy thân thể như rơi vào hầm băng, cái lạnh đang tàn sát trong cơ thể hắn ta.

Pháp quyết Tần Ninh tu hành có uy lực cổ quái, mang theo băng khí thấu xương.

Cái tên này có gì đó quái lạ.

“Giết một Đông Phương Việt không làm cho thế gia Đông Phương các ngươi biết sợ à?”

Tần Ninh giễu cợt nói: “Vậy hôm nay ta liền giết một tên thiên kiêu xem thế nào”.

Đông Phương Ngạo lúc này càng thêm giận dữ.

“Tinh Môn, mở!”

Một tiếng khẽ quát vang lên.

Vào thời khắc này, trong cơ thể Đông Phương Việt có các luồng lực lượng bốc lên.

Sức mạnh to lớn được tỏa ra.

Sức mạnh toàn thân của Đông Phương Việt bắt đầu khởi động.

Bầu trời giống như bị rách ra một vết.

Một lực lượng mênh mông vào thời khắc này thả ra, quán chú đến cơ thể Đông Phương Ngạo.

Tinh Môn!

Dành riêng cho võ giả Tinh Mệnh.

Điểm mạnh nhất của võ giả Tinh Mệnh ở chỗ Tinh Môn dẫn đạo lực tinh thần.

Lực tinh thần là gì?

Là mọi loại sức mạnh ngưng tụ từ mặt trời và mặt trăng.

Tinh Môn có thể nói là một người trung gian, nối liền giữa võ giả Tinh Mệnh với thiên địa tinh thần.

Giờ khắc này, Đông Phương Ngạo mở Tinh Môn, lực tinh thần thả ra.

Linh khí dưới tác dụng gia trì của lực tinh thần liền trở nên sôi trào.

Khí thế của cả người hắn ta lúc này tăng mạnh.

Tuy là cảnh giới Niết Bàn tam trọng nhưng khí tức toàn thân lại hung mãnh như tứ trọng.

Linh cảnh Niết Bàn, bảy lần lột xác, bảy tầng cảnh giới.

Mỗi tầng là một lột xác bản thân.

“Kiếm tới!”

Đông Phương Ngạo lúc này khẽ quát, trường kiếm lần nữa xuất hiện trong tay.

Chỉ là lúc này trường kiếm kia được bao trùm từng luồng ánh sáng tinh thần.

“Chém!”

Một kiếm chém xuống, khí thế của Đông Phương Ngạo vào thời khắc này biến đổi mạnh mẽ.

Một kiếm, thậm chí còn khiến không khí phát sinh ra tiếng rít chói tai.

Ánh kiếm như đuôi sao băng rơi xuống, tấn công thẳng vào Tần Ninh.

Thấy cảnh đó, Tần Ninh mặt không đổi sắc.

“Có chút năng lực”.

Võ giả Tinh Mệnh mở ra Tinh Môn, sức chiến đấu hoàn toàn có thể tăng lên gấp ba.

Vào giờ phút này, Đông Phương Ngạo đủ để chiến đấu với cao thủ Niết Bàn tứ trọng.

Nhưng liệu có hữu dụng không?

Tần Ninh nói xong, nắm lấy hồ lô Thôn Linh bên hông.

Mở hồ lô Thôn Linh ra, há mồm uống xuống một hớp rượu mạnh.

Nhưng lúc này, một luồng hơi lạnh cũng thả ra trong nháy mắt.

“Phá!”

Trong nháy mắt, Tần Ninh hét lên.

Rượu mạnh trong miệng vào thời khắc này phun ra, hóa thành băng châu đầy trời.

Viên băng châu kia như mưa đá trời giáng, trực tiếp đập về phía Đông Phương Ngạo.

Trong chớp nhoáng này, Đông Phương Ngạo tái mét mặt mày, cả thân thể thoăn thoắt tránh đi.

Nhưng băng châu vẫn theo sát như trước.

Phanh...

Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Băng châu nổ tung, Đông Phương Ngạo tức thì kêu thảm một tiếng, máu tươi chảy ra, trên cánh tay xuất hiện một lỗ máu.

Máu tươi còn chưa chảy được bao nhiêu, băng giá từ băng châu nổ ra đã bao trùm miệng vết thương, hóa thành mặt băng.

Bị một viên băng châu bắn trúng, tốc độ của Đông Phương Ngạo tức thì giảm bớt.

Viên thứ hai... Viên thứ ba...

Từng viên băng châu nổ tung, thân thể Đông Phương Ngạo dần dần bị băng giá bao phủ.

Không bao lâu sau, cả người Đông Phương Ngạo đông cứng, không thể nhúc nhích.

Băng giá bao trùm đến toàn thân.

Đông Phương Ngạo đứng sững trên không như một pho tượng băng.

Mọi người thấy cảnh này, ánh mắt hoảng sợ, vội vã né tránh.

Quá kinh khủng!

Võ giả Tinh Mệnh mở Tinh Môn, mạnh mẽ hay không?

Mạnh mẽ!

Nhất là bản thân Đông Phương Ngạo đã là thiên tài, cộng thêm Tinh Môn thăng cấp, có thể nói là nhân vật mạnh mẽ vô địch.

Nhưng bây giờ thì sao?

Bị Tần Ninh thuần thục giải quyết.

Tần Ninh mới ở Niết Bàn nhị trọng mà thôi!

Cảnh tượng làm cho tất cả mọi người triệt để náo động.

Tần Ninh cũng không nói nhiều, vẫy tay một cái, tượng băng đi tới phía trước mặt hắn.

“Dừng tay!”

Một võ giả đi theo Đông Phương Ngạo quát lên: “Tần Ninh, ngươi giết thiếu gia Đông Phương Việt thì còn được tha, nhưng nếu hôm nay ngươi giết thiếu gia Đông Phương Ngạo thì thế gia Đông Phương sẽ cùng ngươi không chết không thôi”.

“Còn dám uy hiếp ta?”

Tần Ninh lúc này khẽ cười nói: “Ta muốn giết ai thì cũng không nhìn bối cảnh kẻ đó!”

Điểm ngón tay một cái.

Tạch tạch tạch...

Tượng băng vào thời khắc này nứt ra.

Bỗng nhiên hóa thành bột mịn, hoàn toàn vỡ vụn.

Đông Phương Ngạo chết!

Bốn phía đã yên lặng như tờ.

Tần Ninh nói giết liền giết.

Lần này thế gia Đông Phương muốn bùng nổ.

Hà Vấn Thiên lúc này tái mét mặt mày.

Quái vật!

Tần Ninh căn bản là một quái vật.

Cái tên này hoàn toàn muốn chết.

Hà Vấn Thiên nghĩ đến cảnh này, nhìn Đông Phương Ngạo chết vô tung vô ảnh, hắn ta liền lui bước.

Hắn ta sợ!

Không thể không sợ!

Trong Giang Bắc tứ hổ, hắn ta có thứ hạng song song với Đông Phương Ngạo.

Thực tế thì hai người như trận chiến sinh tử, không phân cao thấp.

Nhưng Tần Ninh thì sao?

Ba chiêu đánh bay Đông Phương Ngạo, một chiêu bóp chết Đông Phương Ngạo.

Cái tên này quá kinh khủng.

Hà Vấn Thiên lúc này không ngừng lùi lại, không còn vẻ cuồng ngạo trước đó nữa.

“Ngươi định đi đâu đó?”

Tần Ninh lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên và nói.

Hà Vấn Thiên lảo đảo cước bộ.

“Tiểu thư Khuynh Tuyết!”

Hà Vấn Thiên lúc này nhìn Vạn Khuynh Tuyết, vội vàng nói: “Chuyện này đúng là hiểu lầm, ta nghĩ Hà Ngọc Kiệt nhất định là khinh người quá đáng tiểu tử kia ương ngạnh Tần Ninh công tử giết rất đúng!”

Vạn Khuynh Tuyết lúc này chỉ mỉm cười, không trả lời.

Mới vừa nói nể mặt cô ta.

Nhưng cô ta tình nguyện đưa ra bảo vật trân quý là Cửu Biện Thiên Thanh Liên để giải quyết, Hà Vấn Thiên có nể mặt cô ta sao?

Nhưng bây giờ lại muốn cô ta đứng ra hòa giải!

Thấy Vạn Khuynh Tuyết lúc này không nói lời nào, sắc mặt Hà Vấn Thiên đông cứng lại.

“Tần Ninh, việc này cứ vậy bỏ qua thôi, ta cam đoan Tứ Tượng môn tuyệt đối sẽ không tính toán!”

Hà Vấn Thiên nhìn Tần Ninh, trịnh trọng nói.

“Ngươi cam đoan?”

Nhìn Hà Vấn Thiên, Tần Ninh cười nói: “Ngươi lấy cái gì cam đoan?”

“Giết nhỏ tới lớn, làm thịt lớn tới già”.

Tần Ninh giễu cợt nói: “Các ngươi chính là chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, ta hà tất phải cho các ngươi cơ hội?”

Nói xong, Tần Ninh sải bước ra.

“Ngươi thật sự cho rằng ta là sợ ngươi sao?”

Hà Vấn Thiên phẫn nộ.

“Tứ Tượng Thiên Thần Thuật!”

Một tiếng quát khẽ vang lên, linh khí xung quanh Hà Vấn Thiên thân thể lúc này đã xuất động.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tục.

Bốn ảo ảnh khổng lồ lúc này xuất hiện ở bốn phía thân thể Hà Vấn Thiên.

“Thanh Long chưởng!”

Một chưởng vỗ ra, Hà Vấn Thiên trực tiếp tấn công Tần Ninh.

Nhưng đối diện với đòn của Hà Vấn Thiên, Tần Ninh liền huy động một mặt trăng đánh ra.

Nhất tuyệt Bán Nguyệt Trảm.

Mặt trăng ngưng tụ hàn khí tốc độ cực nhanh thẳng hướng dấu tay kia.

Oanh...

Tiếng nổ vang lên.

Chưởng ấn tán loạn, mặt trăng biến mất.

Hà Vấn Thiên lúc này thở ra.

Tần Ninh cũng không phải là vô địch.

Chỉ là sau một khắc, sắc mặt Hà Vấn Thiên liền trở nên khó coi.

Lúc này, Tần Ninh vung bàn tay lên.

Sức mạnh toàn thân được tỏa ra hoàn toàn.

Trong nháy mắt, những mặt trăng trong lòng bàn tay Tần Ninh gần như đã bện thành một tấm lưới lớn.
Chương 920: Giết người liên tục, liên tục thoải mái

Oanh...

Lúc này.

Từng mặt trăng trong nháy mắt tuôn ra.

“Bạch Hổ quyền!”

“Chu Tước ấn!”

“Huyền Vũ khiên!”

Trong lúc nhất thời, khí thế toàn thân Hà Vấn Thiên bốc lên đến mức tận cùng.

Tứ Tượng Thiên Thần Thuật chính là tuyệt kỹ độc môn của Tứ Tượng môn, là pháp quyết đỉnh phong.

Nhưng lúc này đối mặt với công kích của Tần Ninh lại gần như bị áp chế hoàn toàn.

Giờ khắc này mọi người vây xem mới hiểu ra.

Cũng không phải là Đông Phương Ngạo hay Hà Vấn Thiên không mạnh như lời đồn.

Mà là Tần Ninh quá mạnh mẽ!

Lúc này Vạn Khuynh Tuyết nhăn mày.

“Phúc lão, pháp quyết mà Tần Ninh thi triển...”

“Pháp quyết đỉnh phong!”

Phúc lão từ từ nói: “Hơn nữa cũng xứng đôi với người này, mặc dù ta xem không thông suốt nhưng trong cơ thể người này ẩn chứa một luồng hàn khí cực kinh khủng”.

“Pháp quyết này càng là hàn khí bức người, linh khí có tính hàn, công kích hợp lại sẽ càng tăng thêm sức mạnh”.

“Đồng thời, bản thân hồ lô Thôn Linh đã là một pháp bảo, nó không chỉ có thể ngưng tụ linh lộ mà còn có thể công kích sát phạt”.

“Ba thứ kết hợp, chàng trai này mặc dù là Niết Bàn nhị trọng nhưng nếu chiến đấu với Niết Bàn tứ trọng thì cũng không thành vấn đề”.

Vạn Khuynh Tuyết lúc này hơi kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên cô ta nghe được Phúc lão tán thưởng một người như thế này.

Thực tế, cô ta là một trong các con gái của thiếu chủ Vạn Thiên Các - Vạn Cửu Thiên, từ nhỏ đến lớn cũng có thiên phú mạnh mẽ, tiến bộ nhanh chóng.

Thế nhưng Phúc lão vẫn chưa từng khen cô ta.

Hiện tại nhớ lại những lời Tần Ninh nói với cô ta.

Tăng cao cảnh giới tuy quan trọng, nhưng dùng đan dược quá nhiều sẽ khiến cho lực chiến đấu của bản thân giảm xuống.

Cũng không phải không có lý!

Vạn Khuynh Tuyết lúc này thở ra, nhìn trên không.

Phanh...

Một tiếng vang vang lên, ngực Hà Vấn Thiên sụp đổ, Tần Ninh đạp xuống một cước.

Một tiếng ầm vang nổ vang Hà Vấn Thiên ầm ầm rơi xuống đất văng lên từng mảnh bụi bặm.

Tần Ninh lúc này từ từ rơi xuống đất.

Giờ khắc này, cả người Hà Vấn Thiên nhuốm máu, nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt tái mét.

“Ngươi...”

Hắn ta nhìn Tần Ninh với ánh mắt oán độc.

“Hối hận?”

Hà Vấn Thiên há miệng, nôn ra máu tươi, giễu cợt nói: “Ngươi xong đời!”

“Ta dù có chết cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng”.

“Cái này không nhọc ngươi quan tâm”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta chỉ muốn lẳng lặng ở đại lục Vạn Thiên đi một lần mà thôi, sao cứ phải khó khăn như vậy...”

Nói xong, trong chớp mắt, khí tức của Hà Vấn Thiên hoàn toàn biến mất.

Chết!

Đông Phương Ngạo chết.

Hà Vấn Thiên cũng chết.

Giang Bắc tứ hổ vậy mà đã lần lượt chết đi hai người.

Mọi người lúc này đều có cảm giác không thở nổi.

Nơi đây là nơi nào?

Đại lục Bắc Lan.

Khu vực Giang Bắc.

Hai thiên kiêu của bốn đại thế lực đứng đầu đột tử đầu đường.

Tứ Tượng môn cùng thế gia Đông Phương chắc chắn sẽ tức giận.

Sau đó, Giang Bắc sẽ hoàn toàn hỗn loạn.

Tần Ninh lúc này cũng chưa để ý nhiều.

Người nào muốn chết, hắn trước giờ đều vui vẻ cho họ toại nguyện.

Vạn Khuynh Tuyết lúc này phất tay một cái.

Ninh Húc dẫn người đi ra thu hồi thi thể của Hà Vấn Thiên.

Chuyện này có lẽ sẽ đem đến cho Vạn Thiên Các một chút phiền toái.

Nhưng Vạn Thiên Các sẽ quan tâm sao?

Không hề!

“Ngày mai xuất phát đến sông Thiên Thượng”.

Tần Ninh nói xong rồi rời đi.

Lý Nhàn Ngư lúc này cũng không dám dây dưa, vội vàng theo sau.

Trong gian phòng ở tầng ba của Vạn Thiên Các.

Lý Nhàn Ngư đi tới đi lui, có vẻ rất là sốt ruột.

“Ngươi đừng lắc lư nữa được không?”

Tần Ninh có chút bất đắc dĩ nói.

“Sư tôn, lần này... gây họa lớn rồi!”

Lý Nhàn Ngư dừng lại, nhìn Tần Ninh nói: “Nếu Yểm Nhật tông biết con trở về thì nhất định sẽ tới tìm phiền toái”.

“Hiện tại giết Đông Phương Ngạo và Hà Vấn Thiên, thế gia Đông Phương cùng Tứ Tượng môn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.

“Bốn đại bá chủ của Giang Bắc thì đắc tội mất ba...”

“Chúng ta ngày mai đi sông Thiên Thượng thì có thể sẽ gặp phải bọn họ, đến lúc đó...”

Lý Nhàn Ngư không dám nghĩ.

Bốn đại bá chủ, tông môn.

Bên trong có cường giả cấp bậc linh cảnh Niết Bàn.

Nhất trọng đến thất trọng, ít cũng phải mấy trăm người.

Thậm chí Niết Bàn thất trọng cũng không thiếu.

Sư tôn hiện tại ở cảnh giới Niết Bàn nhị trọng, đúng là rất lợi hại.

Nhưng đối mặt tam trọng thì có thể chém giết, vậy tứ trọng, ngũ trọng thì sao?

Càng chưa nói đến Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phương còn có nhân vật vô địch Niết Bàn thất trọng.

Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư, cười nói: “Rảnh rỗi đi lo lắng không đâu làm gì, không bằng nghĩ cách sớm ngày đột phá linh cảnh Niết Bàn mà trợ giúp sư tôn ta đi!”

“Đúng!”

Lý Nhàn Ngư đột nhiên nói: “Con phải đột phá, nếu không sẽ không thể giúp sư tôn được”.

Lý Nhàn Ngư hạ quyết tâm, kiên định suy nghĩ.

Nhưng sau một khắc, Lý Nhàn Ngư tức thì suy sụp.

“Nhưng mà... sư tôn... con có đến Niết Bàn nhất trọng thì cũng không giúp được người!”

Lý Nhàn Ngư thật muốn điên.

Sư tôn lúc này rõ ràng là... vì một phút giết người sảng khoái mà bất chấp hậu quả.

“Ngươi cứ chuyên tâm tu luyện là được, ta còn chưa đến lúc cần ngươi bảo vệ”.

Tần Ninh vỗ đầu Lý Nhàn Ngư, cười híp mắt nói: “Ngươi lẽ nào chưa từng nghe qua một câu nói sao?”

“Nói cái gì?”

“Giết người nhất thời thì thoải mái, giết người liên tục, liên tục thoải mái!”

“...”

Lý Nhàn Ngư lúc này không muốn nói chuyện gì nữa.

Hắn ta ở lì trong phòng tu luyện, hoàn toàn mặc kệ.

Đột phá!

Nhất định phải đột phá.

Nếu không thì thật sự sẽ xảy ra phiền toái lớn.

Tần Ninh vẫn chưa nhiều lời.

Lý Nhàn Ngư càng lo lắng thì càng chứng minh ánh mắt của hắn không sai.

Tuy thời gian ngắn tiếp xúc còn ngắn, nhưng Lý Nhàn Ngư đúng là đã coi hắn thành sư tôn của mình.

“Nhóc con ngu ngơ... Sư tôn còn phải giúp Lý gia ngươi báo thù nữa mà...”

Tần Ninh lẩm bẩm, mở hồ lô bên hông ra, uống một ngụm rượu mạnh vào bụng.

Dần dần, một luồng hơi lạnh từ trong cơ thể Tần Ninh buông ra.

Thất Tuyệt Băng Nguyệt quyết vào thời khắc này vận chuyển, nhiệt độ bên trong gian phòng dần dần giảm xuống.

Hắn cũng cần tu hành.

Nếu không, đến lúc gặp lại mấy người Cốc Tân Nguyệt, cảnh giới bị bỏ lại quá xa cũng không tốt.

Cốc Tân Nguyệt có lai lịch quỷ dị.

Vân Sương Nhi Hỗn Độn thể, Diệp Viên Viên đế thể.

Thạch Cảm Đương thuộc về loại thiên tài trong chiến đấu, càng chiến đấu càng có thể thúc đẩy tiềm lực, tăng cao cảnh giới.

Bốn người này, không một ai là hạng đơn giản.

Bốn người hiện nay xem như là bị hắn kéo lên cấp là dựa vào chính bản thân họ.

Lần sau gặp mặt, Tần Ninh hy vọng bọn họ có thể vượt qua kỳ vọng của mình!

Một đêm không lời, sáng sớm hôm sau.

Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư xuất phát.

Mà một bên khác, Vạn Khuynh Tuyết cũng mang theo Phúc lão, các chủ Ninh Húc cùng với hơn mười người lên đường.

Các chủ Ninh Húc tu vi Niết Bàn thất trọng, ở Giang Bắc cũng thuộc loại nhất bá.

Mà hơn mười người đi theo đều là hộ vệ cấp bậc linh cảnh Niết Bàn của Vạn Thiên Các.

Lần này, Vạn Khuynh Tuyết vì chuyến đi tới phần mộ của Linh Tử Hiên mà chuẩn bị rất nhiều.

“Tần công tử”.

Vạn Khuynh Tuyết nhìn Tần Ninh, cười nói: “Chúng ta lần này đi thuyền từ sông Thiên Thượng một đường về hướng bắc, đi thẳng đến cực bắc của sông Thiên Thượng”.

“Vị trí cũ của Tử Hiên Các ở nơi đó!”

“Được!”

Vạn Khuynh Tuyết nhìn Tần Ninh, gật đầu.

Hôm nay Tần Ninh mặc đồ trắng, thoạt nhìn hơi lộ ra dáng người gầy gò, nhưng cũng có cảm giác cứng cỏi như cây tùng, cây bách.

Mắt ngọc mày ngài, hai mắt trong suốtm khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú.

Không phải kiểu thần thái phi dật, vừa nhìn đã khiến người ta không thể tự kềm chế, nhưng nhìn kỹ cũng thấy phong tư mê người.

Bên hông buộc một đai lưng màu xanh, treo một cái hồ lô.

Tần Ninh đứng chắp tay ở nơi đó, tạo một cảm giác không màng danh lợi, không tranh quyền thế.

Thế nhưng Vạn Khuynh Tuyết cũng hiểu.

Thời khắc này Tần Ninh giống như một con mãnh hổ lười biếng.

Đến lúc giận dữ mới hiện ra dáng vẻ bá đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK