“Thiếu gia!”
Bỗng nhiên, một hộ vệ thò đầu ra, mừng rỡ nói: “Số lượng kỳ trân dị bảo trong này quả thật là gấp 10 lần ở bên trên!”
Tần Ninh nhoẻn miệng cười.
Tần Hải, Tần Hâm Hâm và mọi người thì hoàn toàn không nói nên lời.
Trên đời này, còn chuyện gì mà Tần Ninh không biết không?
Tần Hâm Hâm rất muốn hỏi Tần Ninh một câu, rốt cuộc có phải là một trận sư hay không, nhưng rốt cuộc thì cậu vẫn nuốt lại câu hỏi ngu ngốc đó.
“Khiêng lên đi!”
“Vâng!”
Mọi người bắt đầu bận rộn hẳn lên.
“Thiếu gia, người nhìn xem đây là gì?”
Một hộ vệ cầm một viên tinh thạch căng tròn đi tới.
Viên tinh thạch đó to bằng ngón tay cái, nhưng đem lại cảm giác sức mạnh vô cùng thuần khiết.
“Đây là… linh thạch!”
Tần Ninh nhàn nhạt nói.
Linh thạch!
Nghe vậy, mọi người có mặt ở đây đều nín thở.
Linh thạch, họ chỉ mới nghe qua chứ chưa từng nhìn thấy.
Có thể nói là cả thành Lăng Vân, hay là cả đế quốc Bắc Minh đều chẳng có bao nhiêu ngươi tu luyện bằng linh thạch.
Nhưng lợi ích của linh thạch thì không võ giả nào là không biết.
Trong thạch thất, tràn đầy linh khí, mà lại là loại linh khí thuần khiết nhất, để võ giả có thể trực tiếp hấp thu.
Điều này đối với võ giả khổ sở hấp thu linh khí giữa trời đất thì tốt hơn rất nhiều lần.
Nghe nói, đệ tử của một số gia tộc lớn, thế lực lớn đều dựa vào linh thạch để tu luyện.
Cho nên họ khởi động chín cửa dễ như trở bàn tay.
“Đây chỉ là linh thạch hạ phẩm…”
Tần Ninh không quá coi trọng nó.
Linh thạch có ba đẳng cấp, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm. Ở mỗi đẳng cấp khác nhau thì mức độ dồi dào của linh khí trong linh thạch lại không giống nhau, nên lợi ích với việc tu luyện của võ giả cũng có nhiều khác biệt.
“Đây chỉ là…”
Tần Hải, Tần Hâm Hâm và những người khác thật sự muốn nện chết Tần Ninh.
Một viên linh thạch, cho dù là linh thạch hạ phẩm thì cũng chứa lượng linh khí đủ để võ giả cửa thứ chín dùng cả đời.
Linh khí trong đó thật sự vô cùng phong phú.
Cái gì mà chỉ là chứ…
“Bên dưới còn bao nhiêu?”
“Còn khoảng 100 viên ạ!”
“Lấy toàn bộ, đem về cho cha!”
“Vâng!”
Mọi người lại bận rộn một hồi.
Lần tịch biên này quả là một món khổng lồ, thậm chí, nhờ nó mà tổn thất của Tần gia sẽ có thể bù lại trong mấy năm, thậm chí sẽ còn… mạnh hơn!
“Hòm hòm rồi, đi nhà tiếp theo!”
“Vâng!”
Mọi người rời khỏi đây, khiêng theo một số lượng lớn những thứ quý giá.
Chỉ là vừa rời khỏi căn phòng thì những âm thanh lách tách chợt vang lên, mưa to như chút nước bỗng chốc đổ xuống.
Nhìn bầu trời mưa giăng kín lối, Tần Ninh thở dài, dừng bước, đứng trong làn mưa.
Một tháng trước, hắn bị Lăng Thế Thành đoạt Tinh Môn. Đó cũng là một đêm mưa, trong Lăng phủ này, hắn nỗ lực phản kháng nhưng căn bản chỉ là phí công.
Mà bây giờ, chín đời chín kiếp thức tỉnh, hắn vẫn là hắn nhưng chỉ là biến thành một hắn hoàn chỉnh.
Mà Lăng phủ lại hoàn toàn bị san phẳng!
Lúc này, Tần Ninh thầm cảm khái trong lòng, đứng bất động trong cơn mưa.
“Ninh ca…”
“Đừng làm phiền đệ ấy!”
Tần Hải nhàn nhạt nói: “Sự thay đổi kinh thiên động như vậy, là ai thì trong lòng cũng sẽ nổi sóng”.
“Vâng!”
Tần Hâm Hâm nhìn Tần Ninh trong làn mưa thì trầm mặc không nói nữa.
Mà đúng lúc này, bên ngoài cửa lớn Lăng phủ cũng truyền đến tiếng ồn ào.
“Có chuyện gì vậy?”
Tần Hải cau mày, sải bước ra ngoài.
“Đứng đây coi tam đệ nhé, hình như lúc này tam đệ đang lĩnh ngộ điều gì đó!”
“Vâng!”
Tần Hâm Hâm kích động không thôi.
Nếu Tần Ninh lại tiến thêm một bước, thì đó chính là cửa thứ chín Thiên Môn rồi!
Ai có thể nghĩ được rằng, 1 tháng trước, Tần Ninh chỉ mới ở cửa thứ tư, nhưng bây giờ, chớp mắt một cái đã đạt tới cửa thứ chín!
Mà lúc này, bên ngoài của lớn Lăng phủ đang giương cung bạt kiếm, có vài tên cầm trường kiếm trong tay, vẻ mặt mỉa mai nhìn hộ vệ Tần gia bên ngoài cổng viện.
“Từ Thân Minh, không ngờ tới ở thành Lăng Vân này mà đến nhà họ Từ cũng không biết… thật là một đám dế nhũi!”
“Vương Khắc, hình như bọn chúng cũng không biết Vương gia nhà ngươi đâu nhỉ?”
Đứng phía trước mấy người kia là hai tên thanh niên, đang mặc áo mưa, tay mang trường kiếm, đứng ở phía trước đang thi nhau nói móc.
Mấy hộ vệ Tần phủ xông tới kia lại bị hai tên kia giải quyết dễ như trở bàn tay.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, Tần Hải xuất hiện.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
“Nhị thiếu gia, mấy người này nói đi đường gặp mưa lớn, muốn mượn phòng ngủ trọ trong phủ!”
“Ngủ trọ?”
Tần Hải nhìn năm, sáu người kia, cau mày.
“Nơi này, do Tần phủ ta tiếp quản. Các người muốn thuê trọ, có thể tới quán trọ trong thành Lăng Vân!”
“Nể mặt còn không biết điều!”
Từ Thân Minh kia bị mưa ướt hết áo mưa nhưng linh thể hộ thể khiến y phục bên dưới của gã không ướt chút nào, rõ ràng, thấp nhất thì gã cũng thuộc cảnh giới cửa thứ tám.
Từ Thân Minh lại nói: “Chúng ta chính là đệ tử học viện Thiên Thần, biết điều thì nhanh chóng để bọn ta đi vào!”, Vương Khắc mang một khuôn mặt đểu giả lúc này cũng lên tiếng: “Nhóc con, ta biết, hôm nay, Tần gia các ngươi đã đánh bại những đại gia tộc khác, giờ chúng ta đi qua, cũng tiện tay cầm chút đồ tốt là được. Nếu bây giờ ngươi mở cửa đón chào, có lẽ chúng ta sẽ cân nhắc để Tần gia các ngươi lên một bậc!”
“Nếu không, Tần gia ngươi… sẽ không còn tồn tại nữa”.
“Hả? Làm thế nào mà ngươi bảo đảm sẽ khiến Tần gia chúng ta tiến lên một bậc?”
Đúng lúc này, vang lên tiếng cười lạnh.
Tần Ninh bước ra, nước mưa trên quần áo đã bị linh khí hong khô, trông hắn lúc này có vẻ rất có tinh thần và sảng khoái.
“Thằng nhóc, ta không biết ngươi là ai?”
Vương Khắc cười mỉa nói: “Nhớ kỹ tên của thiếu gia ta nhé, Vương gia ở Đế Đô, thiếu gia Vương Khắc!”
“Vương Khắc?”
Tần Ninh lắc đầu, nói: “Ta thật không biết Vương gia ở đế đố, càng không biết Vương Khắc chó mèo nào!”
“Ngươi…”
“Ô, nhưng ta lại biết có một gã, hình như gọi là… Vương Nguyên Dụ, ngươi biết không?”
“Vương Nguyên Dụ!”
Nghe thấy câu nói này, Vương Khắc bỗng chốc sững sờ, vội vàng nói: “Ngươi biết hắn ta ở đâu không?”
“Nhóc con, Vương Nguyên Dụ là con trai của trưởng tộc Vương gia ta, rất được cưng chiều nhưng hiện đã mất tích nửa tháng. Vương gia nhà chúng ta không liên lạc được với người này. Nếu ngươi biết hắn ta ở đâu chỉ cần nói cho ta biết thì ta sẽ miễn tội mạo phạm hôm nay!”
Tội mạo phạm? Miễn?
Tần Ninh thầm cười.
Có nhiều khi, mấy thằng không não thật sự ngu đến mức đáng yêu ghê!
“Hắn ta đang ở địa ngục!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Cái gì?
Nghe vậy, Vương Khắc siết chặt nắm đấm.
“Ngươi chơi ta?”
“Chơi gì đâu!”, Tần Ninh lại nói: “Thật sự là hắn ta ở địa ngục, chính tay ta đưa hắn đi mà!”
“Ngươi giết hắn ta rồi!”
Vương Khắc nhìn Tần Ninh, trong mắt đầy kinh ngạc
Tần Ninh, lại dám giết Vương Nguyên Dụ.
“Ngươi gây ra chuyện lớn rồi!”
Vương Khắc chợt gào lên: “Thân phận của Vương Nguyên Dụ vô cùng tôn quý. Ngươi giết hắn ta chính là đắc tội với cả Vương gia!”
“Vương gia? Lợi hại lắm hả?”
Tần Ninh lúc này cũng chán không buồn nói.
“Nói nhiều lời với hắn như vậy làm gì?”
Từ Thân Minh đứng một bên không nhịn được hét lên: “Gã này chỉ là đồ quê mùa mà thôi!”
“Đệ ấy căn bản không biết, Từ gia, Vương gia ở Đế Đô!”, Tần Hải cau mày nói.
Chương 57: Cảnh giới thứ 9
Tuy rằng hắn ta ở trong nhà ba năm, nhưng không có nghĩa là không hiểu gì thế giới bên ngoài.
Đế quốc Bắc Minh có hàng chục ngàn thành trì, hàng trăm quận thành, mà thành trì lớn nhất, đương nhiên thuộc về Đế Đô.
Trong Đế Đô, tuy rằng uy danh của học viện Thiên Thần lớn nhất, nhưng dù gì thì học viện Thiên Thần là nơi chính thống, không tồn tại hình thức phân chia thế lực.
Trái lại là các đại gia tộc ở Đế Đô.
Hoàng thất Minh gia, thực lực lớn mạnh vô cùng, bối cảnh thâm sâu.
Mà ngoài hoàng thất, vẫn còn một số gia tộc, cũng nắm giữ và khống chế huyết mạch của cả đế quốc Bắc Minh.
Vương gia, chính là một trong những số đó. Từ gia cũng vậy.
“Thôi bỏ đi!”
Lúc này Vương Khắc cũng xua tay nói: “Nếu đã không để chúng ta vào lựa chọn thì giết thẳng mà vào. Mấy gã này quả là một đám ếch ngồi đáy giếng!”
Từ Thân Minh, Vương Khắc đều là đệ tử của học viện Thiên Thần.
Hai tên này đang đi công chuyện, lúc qua thành Lăng Vân, thấy sắc trời sắp tối thì vào thành tìm chỗ nghỉ.
Khi chúng biết được tin tức nơi này có một trận tranh giành quyền lực và đã biết được kẻ chiến thắng.
Vậy là nghĩ một lát rồi đi qua đây, muốn vơ vét vài thứ.
Dù sao, cái danh Từ gia, Vương gia của Đế Đô truyền ra, có thành nhỏ nào mà không xun xoe nhiệt tình tiếp đãi chúng chứ?
Nhưng không ngờ, lại gặp một đám nhà quê ngay cả Vương gia, Từ gia cũng không biết.
Mà ở một bên khác, Tần Ninh vẫn không thèm để ý gì.
Vương gia, Từ gia, Diệp gia ở Đế Đô đều là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng, mấy tên con cháu của gia tộc lại muốn ra vẻ trước mặt hắn, vậy thì thật là không biết sống chết.
Tần Ninh sải bước tới, nhìn hai tên kia rồi cười khẩy, nói: “Đừng nói là các ngươi, mà kể cả trưởng tộc của đại gia tộc các ngươi tới đây mà dám xâm phạm Tần gia thì Tần Ninh ta cũng giết không tha!”
“Thiểu năng!”
“Nực cười!”
Lúc này, Từ Thân Minh và Vương Khắc đã bị Tần Ninh chọc giận đến phát điên.
Gã này, hình như không biết cái gì là sợ hãi à?
Từ Thân Minh lập tức bước lên, Vương Khắc cũng kịp thời sóng vai.
Mỗi người cầm một trường kiếm, toàn thân trên dưới trông rất hung hăng, nhịp thở dần tăng lên, linh khí dầy đặc, quả thật khiến vẻ mặt của người khác phải biến sắc.
Tầng 1 Linh Hải cảnh!
Không ngờ, hai tên kia đã tới tầng 1 Linh Hải cảnh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người bỗng chốc cẩn thận, dè dặt hơn.
Tần Ninh lại khẽ lắc đầu.
Luôn có những kẻ không nhìn rõ tình hình.
“Đi chết đi!”
Rõ ràng là Từ Thân Minh và Vương Khắc thường xuyên giao đấu, hai tên cùng xông lên nhưng bước chân không gấp gáp, không hoảng loạn, nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt coi thường.
Gã này nhìn là biết mới 16, 17 tuổi, có thể có bao nhiêu bản lĩnh.
“Cút!”
Tần Ninh nhìn hai tên kia xông tới, thấp giọng hô lên, bàn tay nắm chặt, đánh thẳng ra một đòn đấm.
“Phi Long Trường quyền kích!”
Lúc này, từng luồng linh khí lao vút ra, ngưng tụ thành một luồng khí Trường Long. Trường Long kia dài hơn 10 mét, thổi nứt toác một vùng đất rộng lớn.
Âm thanh vù vù vang lên, khiến linh khí hộ thể bề mặt của Từ Thân Minh và Vương Khắc bị nứt vỡ.
Mấy kẻ đứng sau bị Trường Long thổi bay, bóng người bay lắc lư trong không trung.
“Đáng chết!”
“Thằng nhãi này lại là cửa thứ chín Thiên Môn!”
Hai tên kia chợt biến sắc.
Nhưng chúng không hề sợ hãi.
Cảnh giới của Tần Ninh là cửa thứ chín Thiên Môn, nhưng chúng lại là tầng một cảnh giới Linh Hải cơ đấy.
“Chém!”
Bóng dáng hai tên kia phiêu dạt trong không trung, một kiếm chém xuống.
“Chém không đứt!”
Tần Ninh không thèm quan tâm.
Keng keng…
Trường Long do linh khí hoá thành mang theo quyền uy, lúc này lại vững chắc vô cùng.
Cho dù hai tên kia có dốc sức mà đánh thì cũng chẳng thấm vào đâu.
“Đừng nói là Vương gia, Từ gia ở Đế Đô mà ngay cả các thế gia cổ xưa ở Cửu U đại lục, nhìn thấy ta cũng không dám hỗn láo như thế!”
Tần Ninh hừ một tiếng, hai tay nắm chặt.
Âm thanh răng rắc vang lên, hai người kia lúc này đã hoàn toàn mất đi lực phản kháng.
Mà mấy người ở đằng sau thì mặt mày trắng bệch.
“Chết!”
Bàn tay Tần Ninh vung lên, âm thanh rắc rắc rắc lại vang lên, mấy người bỗng chốc biến thành hài cốt bị gãy rời, trông có vẻ vô cùng thê thảm.
Bụp bụp bụp…
Mấy thi thể kia rơi xuống đất không còn thành hình người.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Hải chép chép miệng.
Tần Ninh đã đạt tới cửa thứ chín Thiên Môn rồi.
Quả thật khiến người ta kinh ngạc!
“Nhị ca, chắc trên người chúng có không ít đồ tốt đâu, tìm thử xem!”
“Ồ ồ, được!”
Bỗng chốc, hộ vệ Tần gia lại bận rộn một hồi.
Mưa càng ngày càng lớn, sắc trời cũng tối dần.
“Nhị thiếu gia, tam thiếu gia, có chuyện lớn rồi, trưởng tộc phái thuộc hạ tới mời hai vị thiếu gia về phủ!”
Trong đêm mưa, một bóng người lao như tên bắn mà tới.
“Có chuyện gì?”
“Liên quan tới đại thiếu gia ạ!”
Lời vừa nói ra, bầu không khí bỗng chốc yên ắng hẳn.
“Đại ca…”
Tần Ninh siết chặt tay, lẽ nào, Lăng Thiên tới học viện Thiên Thần đã bắt đầu ra tay với đại ca rồi?
…
Đêm khuya, sau một hồi bận rộn, tài sản của tứ đại gia tộc Lăng gia, Thẩm gia, Sở gia và Lâm gia đều chuyển tới Tần gia.
Một đêm này, mưa rơi tí tách không ngừng, dường như muốn rửa sạch toàn bộ vết máu trong thành Lăng Vân.
Lúc này, trong Tần phủ.
Trong đại sảnh, Tần Thương Sinh, Tần Viễn Sơn và tam trưởng lão Tần Phong Vân, tứ trưởng lão Tần Phong Thương, Tần Hải, Tần Ninh và những thành viên cao cấp của Tần gia đều ngồi ở đây.
“Chuyện là như vậy!”
Sắc mặt Tần Thương Sinh trông tái nhợt thấy rõ, hai bên tóc mai đã có thêm nhiều sợi bạc.
“Sợ là tình trạng của Tần Sơn không tốt lắm…”
“Đáng chết!”
Tam trưởng lão quát lên: “Chuyện này, có khi hơn phân nửa khả năng là do thằng nhóc Lăng Thiên kia giở trò quỷ, nếu không dựa vào tính cách của đại thiếu gia thì không thể làm bừa được!”
“Đúng!”
Tứ trưởng lão cũng hừ một tiếng: “May mà bây giờ Lăng gia đã bị huỷ diệt hoàn toàn, thằng nhãi đó cũng không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu!”
Lời này vừa nói ra, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sinh lại đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đầy khổ tâm.
Lăng gia bị diệt rồi, nhưng Lăng Thiên có thiên tử của Thiên Tử đảng chống lưng.
Đối với người này, họ đã nghe nói đến.
Nghe nói, kẻ này cũng là võ sĩ Tinh Mệnh!
Võ sĩ Tinh Mệnh là võ sĩ thức tỉnh Tinh Môn, võ sĩ đẳng cấp này chính là thiên tài hiếm có.
Thức tỉnh Tinh Môn, có thể dẫn lực Tinh Thần trong cơ thể để tu hành, mà cảnh giới cũng không ngừng tăng lên, thậm chí có thể từ trong Cửu Thiên Tinh Thần đạt được Tinh Thần Linh quyết!
Từ xưa tới nay, những võ sĩ Tinh Mệnh, trừ khi bị chết yểu, còn lại đều là đại nhân vật uy danh lừng lẫy.
Trước đây, Tần Ninh cũng là một võ sĩ Tinh Mệnh, đáng tiếc, Tinh Môn đã bị Lăng Thiên cướp mất.
Chuyện cướp đoạt này, không phải là không thể làm, nhưng chỉ được làm một lần, mà khi võ sĩ đạt tới cảnh giới Linh Hải thì cũng không có khả năng cướp Tinh Môn.
“Hai lệnh bài ngoại viện của học viện Thiên Thần này…”, Tần Thương Sinh do dự nói.
“Cho con và nhị ca đi!”
Lúc này, Tần Ninh mở miệng nói.
Hả?
Mọi người cảm thấy hơi sững sờ.
Quả thật, Tần Ninh và Tần Hải là hai người phù hợp nhất với hai tấm lệnh bài này!
Nhưng từ sau khi bị đoạt mất Tinh Môn, Tần Ninh vẫn luôn lạnh nhạt, thờ ơ với mọi thứ!
Thế mà lúc này, lại quan tâm tới lệnh bài của học viện Thiên Thần!
Chương 58: Chín luồng xoáy khí
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, Tần Ninh ho một tiếng rồi nói: "Chuyện này ta sẽ tự mình điều tra rõ ràng. Nếu không liên quan đến Lăng Thiên và Sở Ngưng Thi thì thôi..."
"Nhưng nếu thật sự là do Lăng Thiên giở thủ đoạn, ta cũng không ngại trực tiếp làm thịt gã!"
Tần Ninh đứng dậy và rời khỏi đại sảnh nghị sự.
Nhìn theo bóng Tần Ninh rời đi, Tần Thương Sinh cũng có thể hiểu được lửa giận trong lòng của con trai mình.
Tần Sơn lớn hơn Tần Ninh vài tuổi, từ nhỏ đến lớn, ông ấy luôn bận rộn chuyện của gia tộc, Tần Sơn là đại ca nên luôn chăm sóc Tần Ninh rất chu đáo.
Bây giờ Tần Sơn gặp nạn, e rằng trong lòng Tần Ninh còn tức giận hơn cả ông ấy.
"Các vị, việc cấp bách nhất trước tiên là phải ổn định tình hình ở thành Lăng Vân. Sau đêm nay, nhất định bốn gia tộc vẫn chưa từ bỏ ý định gây chuyện, không thể bỏ qua!"
“Vâng!”
Tần Ninh lúc này mới trở về phòng, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cho dù là lão quái vật sống mấy vạn năm, nhưng trong lòng Tần Ninh, thân phận kiếp này vẫn chính là hắn.
Tần Sơn chính là đại ca thực sự của hắn.
"Đế quốc Bắc Minh, Đế Đô... những chuyện thú vị sẽ từ từ xảy ra, Lăng Thiên, Sở Ngưng Thi, các ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Từ từ, hắn ngồi xếp bằng trên giường, tự kiểm tra bên trong thân thể.
Sự giác ngộ tĩnh lặng trong đêm mưa gió đã khiến cho hắn đột phá hết những ràng buộc chỉ trong một lần, đạt đến cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, mở Thiên Môn, giữa ấn đường hội tụ nguồn linh khí dồi dào.
Tấn thăng như vậy, khiến cho Tần Ninh cũng cảm giác được bên trong thân thể lực lượng, các tiềm năng được khai mở liên tục không ngừng.
"Chín cửa cảnh giới mở ra chín vị trí trọng yếu trong cơ thể, bao gồm hai cánh tay, hai chân, lục phủ, ngũ tạng, cổ, eo, miệng, mũi, tai, và ấn đường!"
"Ngưng tụ linh khí, thanh tẩy thân thể, đột phá thành công chín cửa cảnh giới thì cũng chính là đã đạt tới được cảnh giới Linh Hải".
"Cảnh giới Linh Hải, ở trong chín cửa, ngưng tụ khí hải, vị trí của chín cửa, chín luồng khí hải!"
Tần Ninh tự lẩm bẩm, hai tay chậm rãi đặt xuống.
Phía trên hai tay, nguồn linh khí phong phú không ngừng tụ lại, sau đó tiếp tục ngưng tụ thành xoáy khí xuất hiện trong lòng bàn tay.
Để ngưng tụ khí hải, bước đầu tiên là bắt đầu ngưng tụ xoáy khí, xoáy khí tụ tập thành hình, dần dần mới có thể trở thành linh hải.
Linh hải, biển linh khí, có thể tưởng tượng là võ giả ngưng tụ biển linh khí, khiến linh khí trong cơ thể trở nên phong phú.
Có thể nói, mười vị võ giả đạt tới cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn cũng không cách nào so sánh được với một vị võ giả đạt tới cảnh giới Linh Hải.
Dần dần, một luồng xoáy khí đã hình thành trong lòng bàn tay của Tần Ninh.
Bóc...
Nhưng đột nhiên xoáy khí đó lại nổ tung ra.
“Thất bại rồi...”
Tần Ninh cau mày.
Có thể nói, hắn đã rất quen thuộc với phương pháp tu luyện từ chín cửa cảnh giới thăng lên cảnh giới Linh Hải, thậm chí còn thuộc lòng trôi chảy phương pháp tu luyện.
Vậy mà vẫn thất bại sao?
Tần Ninh lại bắt đầu thử lại.
Bóc...
Bên trong căn phòng, một thanh âm rất nhỏ lại vang lên lần nữa.
Sau nhiều lần thử, tất cả đều thất bại.
Tần Ninh lúc này cảm thấy có chút phiền não.
"Chẳng lẽ là bởi vì ta tu luyện Hổ Gầm Long Ngâm quyền, nên yêu cầu của cơ thể đối với linh khí cũng trở nên cao hơn?"
Tần Ninh tĩnh tâm trở lại một lần nữa.
Lòng bàn tay của hắn duỗi ra, lúc này liền xuất hiện một xoáy khí, nhưng sau khi xoáy khí đó xuất hiện, Tần Ninh vẫn chưa dừng lại, một xoáy khí khác cũng đang bắt đầu xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Theo thời gian, bảy luồng xoáy khí lần lượt xuất hiện trong lòng bàn tay của Tần Ninh.
Nhưng cuối cùng, xoáy khí trong lòng bàn tay của hắn đã xuất hiện đến chín luồng!
Nhìn chín luồng xoáy khí trong tay, Tần Ninh lúc này chỉ muốn mắng chửi.
"Chết tiệt, nếu một tầng cảnh giới cần ngưng tụ chín luồng xoáy khí trước khi có thể ngưng tụ thành linh hải, thì chín tầng phải ngưng tụ đủ tám mươi mốt luồng xoáy khí. Cái này... muốn đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng thứ chín cần phải nỗ lực gấp chín lần người bình thường!"
"Hổ Gầm Long Ngâm quyền tôi luyện nên một thân thể quá mạnh, cường độ linh khí cần để dẫn nhập cũng vì đó mà tăng lên".
Tần Ninh lúc này lại cảm thấy đau đầu.
Nếu như vậy, hắn sẽ cần nỗ lực hơn gấp chín lần so với người bình thường ở cảnh giới Linh Hải.
Lợi ích cũng rất rõ ràng, là sức mạnh bộc phát còn kinh khủng hơn.
"Thôi bỏ đi, nếu đã là như vậy, cứ đợi xem tới lúc đó sức mạnh có thể bộc phát đáng sợ như thế nào!"
Tần Ninh thở ra một hơi, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tần Ninh tiếp tục ngưng tụ xoáy khí trong phòng để đảm bảo sự ổn định của xoáy khí.
Mà trong toàn bộ nội thành Lăng Vân lúc này cũng vô cùng chộn rộn.
Tần gia đã giành được thắng lợi trọn vẹn trong cuộc chiến tranh giành quyền bá chủ, và gần như toàn bộ nội thành Lăng Vân lúc này đều nằm dưới quyền kiểm soát của Tần gia.
Mặc dù luôn luôn có người muốn gây chuyện, nhưng kết cục của những người đó đều hết sức thê thảm.
Ngày hôm nay Tần Ninh nhắm mắt luyện công trong phòng, chín luồng xoáy khí ngưng tụ ở lòng bàn tay, liên tục không ngừng tụ tập linh khí.
Điều mà Tần Ninh cần làm bây giờ là hoàn toàn ổn định chín luồng xoáy khí, dung hợp lẫn nhau trong tay hắn.
Đây là điều mà hắn chưa từng làm trước đây.
Nhưng Tần Ninh vẫn rất mong đợi, hắn cần có nguồn linh khí gấp chín lần người thường, vậy thì rốt cuộc hắn có thể tạo ra uy lực cường đại tới cỡ nào.
Ong...
Nhưng vào lúc này, bên trong Tần phủ, một luồng khí tức cuồng bạo phóng lên cao, khiến cho tất cả những người trong Tần phủ đều cảm nhận được khí tức bạo ngược đó.
Cảm nhận được nguồn khí tức dồi dào này, Tần Ninh ngừng luyện, nét mặt giãn ra.
"Cha à, người rốt cuộc cũng đã đạt tới cảnh giới Linh Hải rồi sao?"
Hắn cười nhẹ rồi đẩy cửa bước ra.
“Ha ha...”
Bên trong Tần phủ, sắc mặt của Tần Thương Sinh đỏ bừng, hai tay đẩy ra luồng khí tức bạo ngược, không phải là thứ mà võ giả ở cảnh giới thứ chín có thể so sánh được!
"Chúc mừng trưởng tộc!"
Hàng chục người đang đứng xung quanh đều đang hưng phấn.
Cảnh giới Linh Hải!
Đối với tình hình ở nội thành Lăng Vân mà nói, thì võ giả đạt tới cảnh giới Linh Hải cũng giống như một vị đế vương vậy.
Bây giờ đã có một cao thủ cảnh giới Linh Hải ở Tần phủ, trong toàn bộ nội thành Lăng Vân, e rằng cũng không ai dám gây chuyện!
"Cha đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 1 rồi sao?"
Tần Ninh lúc này mới đi ra.
Nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt của mọi người càng thêm kính nể.
Tần Ninh ở cảnh giới cửa thứ tám đã có thể chém chết võ giả đạt cảnh giới Linh Hải tầng 1.
Bây giờ hắn đã đạt tới cửa thứ chín, vậy thì võ giả cảnh giới Linh Hải cũng chẳng là gì trong mắt hắn.
"Ừm, nhờ có Cửu Chuyển Ngọc kim đan của con, cha vẫn có thể cảm nhận được dược tính của đan dược vẫn ở trong kinh mạch cơ thể, lưu chuyển không ngừng..."
"Cửu Chuyển Ngọc kim đan, đúng là phải như vậy".
Tần Ninh gật đầu.
"Đã vậy thì con cũng nên rời đi thôi!"
Tần Ninh lúc này mới lên tiếng.
Rời đi?
Nghe vậy, vẻ mặt của mọi người đều có chút ảm đạm.
Đại công tử Tần Sơn ở Đế Đô bị trọng thương, tuy có Liệt Hoả lão tổ đang canh giữ, nhưng tính mạng của hắn ta nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không được đảm bảo!
“Cha!”
Tần Ninh nói thẳng.
Hơn chục người có mặt ở đây đều là thành viên cốt cán của nhà họ Tần, có một số chuyện nói ra bây giờ cũng rất phù hợp.
"Đây đều là linh đan. Con đã đánh dấu chủng loại và tác dụng của tất cả rồi!"
Tần Ninh vừa nói, vừa phất lòng bàn tay, ngay lập tức có mười mấy cái bình xuất hiện.
Những chiếc bình này trông rất đơn giản, nhưng mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ chúng khiến ai có mặt cũng phải ngẩn ngơ.
"Tất cả đều là... linh đan?"
Tần Thương Sinh vô cùng kinh ngạc.
Linh đan mà hắn lại đựng trong mấy cái bình trông vô cùng tùy tiện.
Nhưng không phải chuyện này làm cho Tần Thương Sinh kinh ngạc, mà là những viên linh đan này, có hơn mười mấy cái bình, một cái bình cũng chứa được ít nhất mấy trăm viên linh đan, mà mười mấy cái thì... chính là một ngàn viên!
Đây là cả một gia tài!
Chương 59: Lên đường
"Những linh đan này đủ để cho thế hệ trẻ trong gia tộc xây dựng tốt nền tảng, đồng thời khiến cho các võ giả ở cửa thứ bảy và cửa thứ tám thăng lên tới cửa thứ chín!"
Tần Ninh khoan thai nói.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Thương Sinh không khỏi trách cứ Tần Ninh.
Tài năng có thể gây ra tai họa.
Nhiều linh đan như vậy, lại bày ra ở trước mặt mọi người, nếu như tin tức bị rò rỉ ra ngoài, vậy thì đối với với Tần gia mà nói chính là tai họa ngập đầu.
Tần Ninh lại nói: "Những linh đan này chẳng qua chỉ là một phần, không phải vấn đề gì lớn. Cha có thể phân phát cho gia tộc".
"Có điều này cũng cần phải nói với mọi người, rằng mặc dù những linh đan này không là gì trong mắt ta, nhưng chúng là vô giá trong mắt người khác!"
"Cho nên, chuyện gì nên kín tiếng, ta nghĩ mọi người đều hiểu được!"
"Tam thiếu gia đừng lo lắng!"
Một tên chỉ huy đội hộ vệ lúc này chắp tay: "Về chuyện này thuộc hạ xin thề độc, nếu để lộ dù chỉ một chút, thuộc hạ sẽ chết không được tử tế!"
“Không sai!”
"Đúng vậy, nếu chuyện này rò rỉ ra ngoài, Tần gia của chúng ta sẽ bị nuốt chửng trước khi trở nên mạnh mẽ hơn, âm thầm phát triển mới là điều đúng đắn".
Tần Ninh gật đầu nói: "Ta hi vọng mọi người nhớ kỹ lời nói hôm nay, bằng không... ta nghĩ mọi người đều biết cách làm của ta rồi!"
Nghe đến lời này, rồi lại nghĩ đến thủ đoạn của Tần Ninh cùng với Thanh Ngưu bên cạnh hắn, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Cho dù là cảnh giới Linh Hải tầng ba, không phải cũng bị Tần Ninh nói giết là giết chết hay sao?
Không phải Tần Ninh không biết chuyện của cải không được phơi bày cho người khác nhìn thấy, nhưng một mặt, những linh đan này đối với hắn cũng chẳng phải là của cải, mặt khác, cho dù có lộ ra ngoài thì hắn cũng không sợ người khác dám tới cướp.
Hơn nữa nhân cơ hội này hắn còn có thể tìm ra người nào trung thành, còn người nào mang lòng dạ không thể dò được!
"Được rồi được rồi, tất cả giải tán đi!"
Tần Thương Sinh phất tay một cái nói: "Sau này ở nội thành Lăng Vân sẽ bận rộn nhiều việc, các ngươi làm việc tốt thì sẽ được ban thưởng, không thiếu phần của các ngươi!"
“Vâng!”
Dần dần, bên trong sân chỉ còn lại có ba người Tần Thương Sinh, Tần Viễn Sơn và Tần Ninh.
"Cha, trong mấy ngày tới cha hãy đi theo con đến dãy núi Lăng Vân. Con cần giao cho cha một số chuyện!"
"Sau đó, con sẽ cùng nhị ca lên đường đến Đế Đô".
“Có chuyện gì mà phải tới dãy núi Lăng Vân?”, Tần Thương Sinh khó hiểu nói.
Tần Ninh chỉ cười mà không nói.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tần Ninh đưa Tần Thương Sinh đi sâu vào trong sơn cốc của dãy núi Lăng Vân.
Nơi đây là do năm đó hắn tiện tay xây dựng để trợ giúp đồ nhi, bồi dưỡng đồ tôn.
Tuy rằng đã bị bỏ hoang mấy vạn năm, một số thứ trong đó không còn tốt như trước, nhưng hoàn toàn có thể dùng để bồi dưỡng con cháu nhà họ Tần.
Chỉ là có rất nhiều cơ quan trận pháp được bố trí ở đây, nên hắn cần phải giải thích cho cha của mình.
Sau này khi hắn rời khỏi thành Lăng Vân, cha hắn có thể đưa mọi người đến đây để đào tạo con cháu trong gia tộc, bao gồm cả một số thành viên cốt cán.
Đi tới đi lui mất hơn một tháng, cái gì nên nói cũng đã nói hết, hôm nay Tần Ninh đã chuẩn bị lên đường.
Vốn dĩ Tần Ninh dự định giữ Tiểu Thanh ở lại thành Lăng Vân, một con Thương Thanh Quỳ Ngưu có cảnh giới Linh Hải tầng 5, không phải ai cũng dám khiêu khích nó.
Nhưng hắn chẳng làm gì được nhóc con này, nó cứ khóc sướt mướt giống như là có ai làm gì nó vậy, khiến cho Tần Ninh thật sự không đành lòng.
Vào ngày này, ngoài cổng Tần phủ, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ.
Tần Ninh mặc áo choàng trắng, khuôn mặt thanh tú lúc này mới nở nụ cười nhẹ.
"Cha, không cần phải làm quá như vậy, cha chỉ cần tiếp quản thành Lăng Vân thật tốt là được rồi. Về phần đại ca... cha cứ yên tâm!"
Tần Ninh cười nhẹ nói: "Con sẽ trả lại cho cha một đứa con trai hoàn chỉnh!"
"Nói bậy, là ba đứa con trai!"
Tần Thương Sinh cười mắng.
"Mười ba đứa? Vậy thì con làm không được rồi!", Tần Ninh cười toét miệng nói: "Việc này cần cha phải tiếp tục cố gắng, cho ba huynh đệ chúng con thêm mấy đứa em nữa!"
“Thằng nhóc thúi...”
"Được rồi được rồi, xuất phát thôi!"
Tần Ninh lại nói: "Đến Đế Đô con sẽ truyền tin cho cha".
"Cha, tạm biệt!"
Tần Hải giờ phút này cũng chắp tay nói.
"Ninh ca..."
Tần Hâm Hâm giờ phút này nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Cút!”, nhìn thấy bộ dạng của Tần Hâm Hâm, Tần Ninh cười nói: "Ta cũng không phải là một đi không trở lại, đệ khóc cái gì?"
"Ta không nỡ rời xa huynh!"
"Không nỡ rời xa ta, vậy ta sẽ dạy cho đệ biết Hổ Gầm Long Ngâm quyền, đệ phải chăm chỉ tu luyện, tới lúc luyện thành thì ta cũng sẽ mang đệ theo bên mình!"
“Thật không?”
"Ta có nói dối đệ lúc nào chưa?"
“Được!”
Tần Hâm Hâm lập tức phấn chấn.
Nhìn thấy mọi người đang chờ, Tần Ninh gật đầu một cái rồi rời đi.
Thành Lăng Vân chẳng qua chỉ là khởi điểm, trong cuộc đời này, hắn có quá nhiều gánh nặng trên vai, cần phải ngẩng cao đầu bước từng bước mới có thể giải quyết được.
Hai bóng người cùng một con thanh ngưu, vào thời khắc này, từ từ rời khỏi Tần phủ, rời khỏi thành Lăng Vân.
“Khi bọn trẻ lớn lên cũng là lúc chúng rời đi!”, Tần Viễn Sơn thở dài.
“Ừm!”
Tần Thương Sinh nắm chặt tay, lớn tiếng nói: "Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm với tư cách một người cha, chính là im lặng nhìn chúng tiến lên phía trước. Đồng thời, chúng ta cũng cần cho chúng một chỗ trú ẩn. Cho dù ở bên ngoài mệt mỏi, chúng sẽ luôn có nhà để về. Nơi đây sẽ là thành lũy che chở, bảo vệ cho chúng".
“Ừm!”
Khi hai bóng người và con thanh ngưu dần dần biến mất, trong Tần phủ lại bắt đầu bận rộn.
Bốn đại gia tộc đã thất thủ, nhưng vẫn còn nhiều việc cần phải làm.
Giờ phút này, Tần Hải nhìn khung cảnh bên ngoài thành Lăng Vân vẫn rạng rỡ như trước, không khỏi mở rộng vòng tay.
"Ba năm ở mãi trong nhà, cơ thể của ta cũng sắp rỉ sét rồi!"
Tần Hải cười ha hả nói: "Lần này, cuối cùng cũng đến lúc thể hiện!"
"Nhị ca rất mãn nguyện!"
Tần Ninh cười nói: "Ta thấy nhị ca sắp đạt tới cảnh giới cửa thứ chín rồi đúng không?"
"Cũng sắp rồi, Thiên Hỏa Linh Tinh thực sự rất mạnh..."
Tần Ninh cau mày.
“Sao vậy?”
"Trong quá trình tu luyện không thể tham công liều lĩnh, nhị ca như vậy là đã tiêu hao sức lực quá nhanh, sẽ khiến cho tu vi của mình xuất hiện vấn đề!"
Tần Ninh giải thích: "Thiên Hỏa Linh Tinh tuy rất uy lực, nhưng mỗi một cảnh giới đều yêu cầu bản thân tự lĩnh ngộ mới có thể tiến vào!"
Nghe lời này, nét mặt Tần Hải có vẻ hơi ảm đạm.
"Ta biết nhị ca đang lo lắng điều gì. Nhị ca nóng lòng muốn nâng cao thực lực chính là vì chuyện của đại ca!"
Tần Ninh lại nói: "Chỉ có điều, nhị ca yên tâm, lần này chỉ cần ta điều tra ra là ai đã gây nên, thì bất kể dối phương là ai, ta cũng sẽ khiến cho hắn chết không có chỗ chôn!"
Lời nói của Tần Ninh tuy rằng nhẹ bẫng, nhưng ánh mắt kiên định làm cho Tần Hải hiểu được Tần Ninh không phải đang nói đùa.
"Ta biết, là do ta đã quá gấp gáp rồi!"
Tần Hải hạ giọng, nói: "Đã như vậy, huynh đệ chúng ta ba người ở Đế Đô hãy cùng nhau xây dựng nên một miền đất riêng!"
“Ừm!”
Liên tục mười ngày, Tần Hải và Tần Ninh vội vàng lên đường, còn có Tiểu Thanh đi cùng, nên trên đường xảy ra rất ít sự cố.
Với tốc độ này, sẽ mất gần năm ngày để đến Đế Đô.
Toàn bộ thành Lăng Vân chỉ là một phần rất nhỏ của đế quốc Bắc Minh khổng lồ.
So với Đế Đô, dân số trăm vạn người của thành Lăng Vân chỉ là tôm tép.
Tại Đế Đô, dân số lên đến ngàn vạn người, hơn nữa còn tập hợp những võ giả hùng mạnh nhất trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh.
Hôm nay, Tần Ninh cùng Tần Hải đến một nhà trọ, ở trong nhà trọ nghỉ ngơi.
Vào ban đêm, những âm thanh hỗn loạn vang lên bên ngoài, thu hút sự chú ý của hai người.
Chương 60: Cướp
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tựa vào cửa sổ, Tần Hải trầm mặc tự hỏi.
"Hình như có... cướp?"
Tần Ninh cau mày.
"Ăn cướp? Đùa gì vậy!"
Tần Hải lúc này càng cảm thấy ngạc nhiên.
Những quán trọ này được đế quốc Bắc Minh đặc biệt xây dựng để làm nơi nghỉ ngơi cho các võ giả từ nơi khác đến đây, dám tới cướp, ai lại có lá gan lớn như vậy?
"Chúng ta làm gì đây?"
Tần Hải lúc này mới thận trọng nói: "Đi thôi nhé? Những người này dám đến đây cướp, cũng đủ cho thấy bọn chúng tự tin có thể giải quyết hết tất cả. Thật không sáng suốt khi ở lại chỗ này!"
"Không sao đâu!"
Tần Ninh phất tay một cái nói: "Không khiêu khích tới chúng ta là được, nếu như bọn chúng dám khiêu khích chúng ta, bọn chúng muốn giữ mạng cũng khó!"
Nhìn thấy Tần Ninh tự tin như vậy, Tần Hải cũng không nhiều lời.
Có tiếng cót két vang lên vào lúc này, cửa sổ phòng hai người đột nhiên mở ra.
Lúc này lộ ra một cái đầu nhỏ.
Đôi mắt to tròn linh lợi sáng lên khi nhìn vào trong, khuôn mặt non nớt vui vẻ tuy bẩn thỉu nhưng vẫn không che giấu được sự thanh tú đằng sau.
Đó là một cô bé trông khoảng sáu bảy tuổi, khi cửa sổ được mở ra, cô bé liền nhảy vào trong không chút khách khí.
Cô bé mặc một bộ đồ rách rưới, trông giống như một đứa trẻ ăn xin.
“Nhóc là ai?”
Tần Hải thận trọng hỏi.
“Ta?”, cô bé cười ngọt ngào nói: “Ta tên là Lăng Tiểu Phi!"
Cô bé không chút sợ hãi, cười nói: "Hai vị ca ca, có người đang truy bắt ta ở bên ngoài. Bọn chúng là kẻ xấu. Bọn chúng muốn dùng máu của ta để luyện đan. Hai vị ca ca có thể cho ta ở lại đây được không?"
Lăng Tiểu Phi chớp chớp mắt, bộ dạng đáng thương nói.
“Không được!”
“Được!”
Trong chớp mắt, Tần Hải cùng Tần Ninh đồng thanh nói.
“Tam đệ!”, Tần Hải có chút lo lắng nói: “Con bé này không rõ danh tính, nói không chừng còn là đại tiểu thư của nhà người ta, cứ cho ẩn nấp ở đây như vậy chẳng phải là không tốt lắm hay sao?"
"Ta biết nhị ca đang lo lắng cái gì!"
Tần Ninh cười nói: "Mấy người kia là tốt hay xấu, hỏi một chút thì biết".
Nghe vậy, Tần Hải chỉ có thể cười khổ.
Tam đệ này của hắn ta đúng là... không sợ trời, không sợ đất!
"Nhóc con, xin chào, ta là Tần Ninh!"
Tần Ninh làm bộ ngây thơ nhìn cô bé trước mặt.
Nhìn bộ dạng đó, ai cũng sẽ cảm thấy hắn giống như một người đại ca hòa nhã của nhà hàng xóm.
"Tần Ninh ca ca, cám ơn huynh!"
Lăng Tiểu Phi cười hi hi nói.
"Không cần không cần, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi, nhóc có thể nói cho ta biết nhà nhóc ở đâu không?"
“Nhà?”
Lăng Tiểu Phi nghe vậy thì sống mũi chợt cay cay, nước mắt tuôn rơi.
"Ta không còn nhà nữa, cha mẹ của ta đã bị chúng giết chết, ta chỉ có một mình!"
“Vậy còn cha mẹ ruột của nhóc thì sao?”, Tần Ninh hỏi lại.
"Hả, Tần Ninh ca ca, huynh làm sao biết không phải cha mẹ ruột của ta bị giết?"
Lăng Tiểu Phi ngay sau đó kinh ngạc hỏi: "Huynh biết cha mẹ ruột của ta sao?"
“Biết?”
Tần Ninh lắc đầu: "Tuy rằng không quen biết họ, nhưng ta nhất định giúp nhóc tìm, nhưng có thể sẽ phải tìm rất lâu".
"Bao lâu?"
"Ngắn thì vài chục năm, dài thì vài trăm năm, thậm chí là... vài vạn năm!"
Khi nghe nói vậy, khuôn mặt của cô bé tái nhợt.
“Xong đời rồi!”
Đặt mông ngồi dưới đất, tiểu nha đầu sầu bi nói: "Ta sao có thể sống nhiều năm như vậy? Ta nhìn thấy mấy người già trong thôn đều chỉ sống đến hơn tám mươi tuổi liền chầu trời, đến lúc đó, ta chỉ sợ mình cũng đã chầu trời mất rồi!"
"Không đúng không đúng? Đến lúc đó, có lẽ cha mẹ ta cũng đã chết già. Bọn họ còn chưa nhìn thấy ta, làm sao có thể nhận ra ta!"
Tiểu nha đầu bắt đầu lẩm bẩm, trông như một bà cụ non.
"Không thể thế được!"
Tần Ninh lúc này lại nói: "Chỉ cần nhóc nguyện ý đi theo Tần Ninh ca ca, ta có thể dẫn nhóc đi tu luyện, giúp nhóc tìm cha mẹ!"
“Tu luyện?”
Tiểu nha đầu lại nói: "Là như thế này phải không?"
Bàn tay của cô bé vung lên, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đạo linh hải.
“Cảnh giới Linh Hải...”
Tần Hải kinh ngạc vô cùng.
Một cô bé mới sáu bảy tuổi mà đã là cường giả trong cảnh giới Linh Hải, nói ra ai dám tin?
Mà nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh chợt lóe lên một chút, phán đoán trong lòng hắn lại càng thêm vững vàng.
"Đúng, chính là như vậy!"
Tần Ninh cười nói: "Trên người nhóc hẳn là có nhiều hơn một đạo linh hải, đúng không?"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Lăng Tiểu Phi mỉm cười, đứng dậy, một tiếng ong ong vang lên, vận khí toàn thân, trong bàn tay hiện lên tất cả chín đạo linh hải.
Tần Hải lúc này cứng đờ, suýt nữa ngã xuống đất.
"Cảnh giới Linh Hải tầng chín... đây là..."
Tần Hải chỉ cảm thấy từ khi sinh ra đến nay, thế giới quan của chính mình đã hoàn toàn sụp đổ.
"Cũng không phải là cảnh giới Linh Hải tầng chín!"
Tần Ninh cười nói: "Tiểu nha đầu này quả thật có thể ngưng tụ chín đạo linh hải, nhưng không biết khống chế, thật thú vị. Không ngờ lại có thể gặp được... hậu duệ của Cửu U Chu Tước... "
Cửu U Chu Tước? Đó là cái gì?
Tần Hải thấy tam đệ của mình càng ngày càng khó lường.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào càng ngày càng lớn, mọi người còn chưa kịp định thần nghỉ ngơi, một số người sức yếu đã bị lôi thẳng ra ngoài.
Lúc này, trong số hàng trăm tên bịt mặt, hai tên cầm đầu có khí tức thâm trầm đều là cường giả ở cảnh giới Linh Hải.
"Đại ca, hầu như đều đã bắt hết người tới đây rồi, nhưng có ba phòng không mở cửa!"
“Hả?”
Người đàn ông mặc đồ đen to lớn nhíu mày thật chặt.
"Vậy thì phải ép chúng mở cửa, nhất định phải tìm thấy con bé đó!"
Tên đó lại hừ một tiếng, nói: "Lần này chúng ta giả làm thổ phỉ, đã vi phạm pháp luật của đế quốc Bắc Minh, đây là tội chết. Nếu như không bắt được người, thì huynh đệ chúng ta đều sẽ tiêu đời!"
“Đã rõ!”
Ngay lập tức, hơn một chục người chia làm ba nhóm, leo lên tầng hai của nhà trọ.
Rầm rầm...
Nhưng vào lúc này, trong một căn phòng ở bên trái tầng hai, cánh cửa mở ra, mấy người mặc đồ đen không thể phản kháng, đã bị đánh chết và ném ra khỏi phòng.
"Là tên nào không có mắt, dám quấy rầy thiếu gia ta đang thanh tịnh tu luyện?"
Từ trong phòng, một bóng người bước ra.
Hắn ta mặc áo tím, khuôn mặt trắng nõn, thần thái phù phiếm, cho người ta cảm giác về một thiếu gia nhung lụa.
"Ngươi không thấy con dấu của nhà họ Tề ở quận Thiên Thủy sao?"
Thiếu niên kia vươn vai một cái, liếc nhìn xuống phía dưới, ngáp một tiếng rồi nói: "Ăn cướp sao? Dám cướp quán trọ ở đế quốc Bắc Minh, các ngươi cũng thật là không sợ chết!"
"Nhân lúc thiếu gia ta còn chưa nổi giận, mau cút đi!"
Tề gia ở quận Thiên Thủy!
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt của tên cầm đầu khẽ thay đổi.
Tên áo đen cầm đầu lập tức chắp tay nói: "Ta vô tình quấy rầy công tử nghỉ ngơi, dám hỏi công tử là vị nào của Tề gia?"
"Không tin ta?"
Thiếu niên áo tím vỗ vai nói: "Tề Hạo nhà họ Tề!"
Ngay khi câu này được nói ra, tên áo đen khẽ run lên.
Quận Thiên Thủy là một quận thuộc đế quốc Bắc Minh với dân số ngàn vạn người, rất nổi tiếng trên toàn bộ đế quốc Bắc Minh.
Nhà họ Tề còn nổi tiếng hơn nữa.
Nghe nói trưởng tộc nhà họ Tề kết hôn với em gái của trưởng tộc nhà họ Diệp ở Đế Đô hơn mười năm trước, quan hệ giữa hai gia tộc vô cùng hòa thuận.
Nhà họ Tề dựa hơi gia tộc lớn, những năm gần đây phát triển nhanh chóng, trở thành một gia tộc hưng thịnh mới, ở Đế Đô cũng có tới mấy phần danh tiếng.
Không ngờ ở quán trọ nhỏ xíu này lại gặp một vị công tử Tề gia.
Tề Hạo chính là con trai của trưởng tộc nhà họ Tề!
"Tề Hạo công tử, xin thứ tội, bọn thuộc hạ lỗ mãng, quấy rầy Tề công tử tu hành, tội đáng chết vạn lần!"
"Mau cút đi thật xa cho ta!"
Tề Hạo nghe vậy thì phẩy tay, càng thêm khó chịu.