Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 771: Đùa với lửa đùa lớn rồi

Giữa tiếng thấp giọng thì thầm, Tần Ninh đi lên phía trước, nhìn hồn phách Cốc Tân Nguyệt.

Hình dạng hồn phách kia giống như bản thể của Cốc Tân Nguyệt, sắc đẹp tuyệt trần khiến người ta rung động lòng người.

Lúc này đang chìm vào giấc ngủ say, điềm đạm bình tĩnh.

Hồn phách xung quanh, bức tranh tinh vực bày ra, như thể kết nối chặt chẽ với nàng.

Mạnh mẽ!

Không tưởng tượng nổi!

Lần đầu tiên Tần Ninh có cảm giác này.

Vù…

Chính vào lúc này, hồn phách kia đột nhiên mở hai mắt.

Giây tiếp theo, một luồng sóng mạnh mẽ gần như phá hủy thần hồn Băng Hoàng của Tần Ninh.

Ầm…

Tiếng nổ tung nặng nề vang lên, đầu óc Tần Ninh choáng váng.

Bóng hồn phách kia lôi kéo Tần Ninh, trong nháy mắt, sóng cuốn mở ra.

Hồn lực tầng tầng công kích, gần như khiến Tần Ninh bất tỉnh.

Quá mạnh mẽ!

Đây vẫn chỉ là hồn phách chưa từng tu luyện.

Nếu sau khi tu luyện, sẽ phải hùng mạnh cỡ nào?

Nhưng chẳng qua bây giờ hiển nhiên không phải suy tính chuyện này.

Bị hồn phách Cốc Tân Nguyệt cuốn vào, thần hồn Băng Hoàng của hắn rất có khả năng tán loạn.

“Nguyệt nhi, tỉnh táo lại!”

Lúc này Tần Ninh mở miệng, an ủi nói: “Không sao, chỉ là ta, ta sẽ không hại cô…”

Nhưng vô dụng!

Lúc này tâm thần Cốc Tân Nguyệt rạo rực.

Tựa như toàn bộ trời đất lúc này hóa thành một chiến trường cổ.

Ánh sáng vô tận bay lên không trung, từng con thuyền to lớn đứng lửng lơ trên không, ánh sáng chiếu ra bốn phía, tiếng nổ tung cũng không ngừng vang lên.

Mà nàng ta đang mặc ngân giáp, giống như nữ chiến thần đang chỉ huy tất cả.

Nhưng một tia ánh sáng vào lúc này đánh thẳng tới.

Trong phút chốc, con thuyền lớn chỗ nàng ta đứng nổ tung, bị hủy trong chốc lát.

Mà nàng ta trong nháy mắt giống như đã chết, nhưng lại giống như chưa chết.

Vù…

Cơn đau thấu xương lan tràn toàn thân.

Bây giờ Cốc Tân Nguyệt sắc mặt tái nhợt.

Lực hồn trong hồn hải hiu quạnh, sóng càng thêm lợi hại.

Lần này đúng là khổ cho Tần Ninh!

Tần Ninh bây giờ giống như một thuyền lá cô độc, tùy ý có thể tan thành mây khói.

Nhưng là hết lần này tới lần khác, Cốc Tân Nguyệt cũng không dừng lại.

Đoàng…

Trong nháy mắt, toàn bộ bên trong Thanh Vân tông, một cột sáng bay lên không trung.

Sườn núi trong lầu các, ánh sáng bay lên trời.

Lúc này toàn bộ lầu các bị ánh sáng bao trùm, một lực hồn mạnh mẽ đến cùng cực ngăn cách xung quanh.

Hai người lão Vệ và Thạch Cảm Đương bị bắn bay ra.

“Mẹ nó, chuyện gì vậy?”

Thạch Cảm Đương mắng lớn: “Không phải là sư tôn và Cốc Tân Nguyệt song tu sao? Động tĩnh này cũng quá lớn rồi!”

Lão Vệ coi thường lời của Thạch Cảm Đương.

Thằng nhãi này từ trước đến giờ ngoài miệng toàn ăn nói bậy bạ.

Lực hồn kia giống như thực chất hóa, tụ họp kết thành mạnh lưới giống như thủy tinh, thâu tóm toàn bộ chủ phong, bất kỳ ai cũng không thể lại gần.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở nơi tu hành sâu trong Thanh Vân tông cũng cảm nhận được điều kỳ lại, hai cô vội vàng đi ra.

Nhìn thấy cảnh trí giữa không trung, hai cô gái sắc mặt kinh hãi.

Đây là… động tĩnh Tần Ninh làm ra?

Lúc này bên trong Thanh Vân tông, từng đệ tử đi ra, nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ biến sắc.

Trên giường nhỏ trong lầu các.

Tần Ninh bây giờ lưu lại giọt mồ hôi.

Quá khoa trương!

Sóng hồn lực như vậy quả thật là kinh người.

Hơn nữa, điều quan trọng đây vẫn chỉ là Cốc Tân Nguyệt chưa từng thức tỉnh quỷ dị hồn bùng nổ.

Trời mới biết, nếu như hồn Cốc Tân Nguyệt thức tỉnh, bước vào đạo Thánh Nhân thì sẽ mạnh mẽ thế nào?

Chỉ là đang trong hồn hải hiu quạnh của Cốc Tân Nguyệt.

Thần hồn Băng Hoàng của Tần Ninh hóa thành hình dáng bản thân, đang nhìn Cốc Tân Nguyệt trong bức tranh tinh vực.

“Nếu cô không tỉnh lại, vậy thì ta thật sự sắp chết rồi!”

Tần Ninh cười khổ nói.

Vù…

Đột nhiên bên trong hồn hải, Cốc Tân Nguyệt đột nhiên mở mắt ra.

Trong suốt sáng ngời.

Nhưng là ở trong nháy mắt lại mang theo thiên uy vô thượng, sáng rực như ban ngày, mạnh mẽ không tưởng tượng nổi.

Liếc nhìn Tần Ninh, cơ thể Cốc Tân Nguyệt lúc này đi ra.

Chiếc eo nhỏ mảnh, dáng vẻ lả lướt, khuôn mặt yêu dị, dung nhan tuyệt sắc.

“Cô…”

“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!”, Tần Ninh ngắt lời nói: “Ta đã điều tra đại khái lai lịch của cô, bây giờ đừng kích động, thu liễm hồn lực…”

“Ngươi ra lệnh cho ta?”

Cốc Tân Nguyệt cau mày nhìn Tần Ninh hết sức bất mãn.

Tần Ninh giờ phút này cũng sững sờ.

Đây không phải Cốc Tân Nguyệt.

Tần Ninh ngạc nhiên.

“Ngươi dám ra lệnh cho ta?”

Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, bàn tay vung lên.

Trong phút chốc, Tần Ninh chỉ cảm thấy thần hồn Băng Hoàng không bị khống chế, bồng bềnh bên cạnh Cốc Tân Nguyệt.

Một lực mạnh mẽ trực tiếp bộc phát ra.

“Hả?”

Chỉ là đột nhiên, giữa vùng trán của Cốc Tân Nguyệt lướt qua một vẻ thống khổ.

“Chàng là người ta đã chờ đợi chín vạn năm, không phải người xấu!”

“Ra lệnh cho ta, ai cho hắn lá gan ấy?”

“Không được phép làm chàng bị thương!”

“Hừm!”

Trong nháy mắt, tựa hồ trong đầu Cốc Tân Nguyệt giống như đang đấu tranh.

Ầm…

Một khắc sau, Tần Ninh phản kích.

Thần hồn Băng Hoàng vào lúc này thả ra khí lạnh, thoát khỏi giãy giụa.

Đến bây giờ, hắn cũng coi như là đã nhìn ra.

Bên trong hồn hải hiu quạnh của Cốc Tân Nguyệt, có một hồn phách tọa lạc vẫn chưa thức tỉnh, nhất định là một sự tồn tại hắn không biết.

Bây giờ đã thức tỉnh rồi!

Vậy thì có lẽ cũng là Cốc Tân Nguyệt, nhưng lại là một Cốc Tân Nguyệt khác.

Sự khác biệt rất lớn!

Nếu như bị khống chế, Cốc Tân Nguyệt sẽ không còn sót lại cái gì, hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.

Cho nên bất luận thế nào cũng không thể chịu sự chi phối.

Thần hồn Băng Hoàng lúc này dẫn động chập chờn.

Bây giờ Cốc Tân Nguyệt cũng theo lý tranh biện!

Giữa ba bên giống như đang tiến hành trận chiến lôi kéo.

Tiếng hít thở của Tần Ninh càng ngày càng nặng nề.

“Hừm, ngươi thích hắn như vậy thì bổn vương thành toàn cho ngươi!”

Đột nhiên, Cốc Tân Nguyệt kia giống như buông tha.

Chỉ là một khắc sau, cảnh tượng thay đổi lớn.

Trong hồn hải hiu quạnh của Cốc Tân Nguyệt, tinh vực lóe lên ánh sáng.

Ánh sáng lấp lánh bảy màu giống như sao rơi từ trên trời xuống.

Cực kỳ mỹ lệ.

Lúc này Tần Ninh còn chưa kịp thở phào một cái.

Đột nhiên, thân ảnh Cốc Tân Nguyệt bay vọt tới.

Hai hồn ảnh lúc này tương giao.

Một khắc sau, bên trong thân thể, khí tức khó có thể áp chế từ từ leo lên.

“Xong rồi!"”

Tần Ninh đương nhiên biết đó là cái gì.

Hai thân ảnh ở trong hồn hải hiu quạnh, hồn ảnh tương giao.

Lúc này trong đầu Tần Ninh có lời thanh minh duy nhất: đây có lẽ chính là cái gọi là thần giao!

Một trận nghiêng núi lật biển, hai hồn ảnh dây dưa với nhau.

Trên giường nhỏ trong lâu các.

Cốc Tân Nguyệt mặt đỏ tới mang tai, Tần Ninh cũng không khá hơn chút nào.

Chơi với lửa, chơi lớn rồi.

Cùng với giao thiếp giữa thần hồn Băng Hoàng và bên trong hồn hải hiu quạnh của Cốc Tân Nguyệt, hai cơ thể lúc này dần dần áp sát.

Đôi bàn tay của Tần Ninh lần này hoàn toàn không thành thật.

Cốc Tân Nguyệt vốn không phải một vật, lần này lại đơn giản thuận lợi.

Bên trong căn phòng, khí tức hòa hợp leo lên, tiếng hô trầm thấp dần dần truyền ra.

Lần này, không còn là hồn phách.

Mà là thân thể!

Thân thể hai người dưới dẫn động của hồn phách dính lại, không tự chủ áp sát, đến gần, dây dưa lẫn nhau…

Bên trong phòng, xuân ý dồi dào, một trận giao chiến kịch liệt lúc này đang bùng nổ.

Chỉ là tất cả điều này, mọi người ở bên trong Thanh Vân tông lại hoàn toàn không biết.

Đám người lão Vệ lúc này lo lắng không thôi.

Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này.

Ngược lại Thạch Cảm Đương lại hồn nhiên không thèm để ý.

“Các ngươi không cần lo lắng, sư tôn chắc chắn không nguy hiểm, chúng ta lo lắng sống chết của ngài, nói không chừng ngài ấy bây giờ chính là xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!”

Thạch Cảm Đương mở miệng nói.

Chẳng qua lần này Cốc Tân Nguyệt không ở bên cạnh, không ai có thể đánh hắn!
Việt Chương 772: Ta thay đổi thiên phú của nàng

Thạch Cảm Đương cũng hoàn toàn không ngờ được rằng lời mình nói lại thành sự thật.

Trong lầu các ở sườn núi, Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt sớm đã quên hết tất cả.

Tất cả những điều này Tần Ninh cũng hoàn toàn không ngờ được.

Nhưng đợi đến khi thức tỉnh thì kết cục cũng đã định rồi.

Tần Ninh tuy sống hàng vạn năm nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người đàn ông!

Nếu như kết cục đã định vậy thì hãy để cái kết cục này xảy ra mãnh liệt hơn một chút!

Cái mà hắn theo đuổi chính là tiêu dao vui vẻ, không thù hận, không ràng buộc.

Nếu như cứ nghĩ đến chuyện một lòng thì sẽ khiến bản thân bị gò bó vô cùng.

Dứt khoát buông bỏ!

Nhưng Tần Ninh tự nhận bản thân mình lúc trước hay lúc sau, thân là người lãnh đạo Cửu U Vân Minh, lại trải qua chín đời chín kiếp còn có chuyện gì mà không nhìn thấu được?

Nhưng từ đầu đến cuối, Tần Ninh lại phát hiện mình thật sự không thể nhìn thấu được.

Ít nhất là giai nhân ôn nhu như ngọc ở trong ngực lúc này.

Cảm giác tốt hơn so với tưởng tượng của mình!

Trong căn phòng lộn xộn, một luồng khí tức không rõ từ đầu đến cuối không tiêu tan.

Tần Ninh thoải mái nằm ở trên giường.

Còn Cốc Tân Nguyệt lúc này nép vào trong lồng ngực của Tần Ninh, im lặng không nói một lời.

“Sao thế? Lúc trước nàng giống như một con báo không sợ gì hết, bây giờ sợ cái gì?”

Tần Ninh không khỏi cười nói.

“Chàng... Ta...”

Cốc Tân Nguyệt nhất thời nghẹn họng, một câu cũng không thốt ra được, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, trong lòng như đang có con hươu chạy loạn vậy.

“Chàng cái gì? Ta cái gì?”

Tần Ninh cười nói: “Một quốc sắc giai nhân như này, Tần Ninh ta tốt xấu gì cũng là Cửu U Đại Đế, nếu như bỏ qua há chẳng phải đáng tiếc sao?”

“Chàng... chàng không biết xấu hổ!”

“Ta vốn là người không biết xấu hổ mà!”

Tần Ninh cười ha ha một tiếng, bàn tay trắng trẻo của Cốc Tân Nguyệt đánh xuống, thẹn thùng vô cùng.

Náo loạn một hồi, khuôn mặt của Cốc Tân Nguyệt đỏ ửng, dò hỏi: “Có điều tra ra được cái gì không?”

“Đó là đương nhiên!”

Tần Ninh chân thành nói: “Chính nàng hẳn là còn rõ ràng hơn ta mới đúng chứ?”

“Ừm!”

Cốc Tân Nguyệt gật đầu, nói: “Thiếp chỉ nhìn thấy một bãi chiến trường, giây phút cuối cùng ta dường như đã chết rồi, nhưng bây giờ cũng vẫn còn sống”.

Tần Ninh chân thành nói: “Có lẽ nàng chưa chết mà chẳng qua chỉ là đang sống dưới một hình thức khác mà thôi, ta cũng vậy...”

Cốc Tân Nguyệt lúc này lộ ra vẻ đấu tranh, nói: “Nhưng hồn phách chưa thành, vậy thì một cái kia của ta hẳn là không ra được, nhưng sau này tu luyện sức mạnh hồn phách thì khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn...”

“Nếu thật sự như vậy thì đến lúc đó ta cũng sẽ có cách xử lý”.

Tần Ninh chắc chắn nói.

Hắn là ai cơ chứ?

Chín đời chín kiếp nổi tiếng vạn giới.

Huyết mạch trời sinh, long phượng song hồn.

Nếu thật sự đến lúc đó, hồn rồng thức tỉnh, có lẽ một hồn phách bên trong của Cốc Tân Nguyệt cũng sẽ không phải là vấn đề to tát.

Tần Ninh có đủ tự tin.

Cốc Tân Nguyệt lúc này lại cười hì hì nói: “Nhưng suy cho cùng ta vẫn muốn cảm ơn chàng”.

Tần Ninh đương nhiên hiểu ý của Cốc Tân Nguyệt.

“Từ chối không phải là ta không thích, nhưng mà nếu không thể một lòng với một người thì sẽ luôn cảm thấy thiệt thòi”.

“Không sao!”

Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Chàng cũng không phải là người bình thường, đương nhiên không thể suy nghĩ giống người bình thường được rồi, ta thấy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kia sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào bàn tay ác ma chàng”.

“Thuận theo tình thế thôi!”

Tần Ninh cười nói: “Ta cũng không thích ép buộc loại chuyện này, phải là do sức hấp dẫn từ chính ta phát ra mới đúng”.

Cốc Tân Nguyệt xì một tiếng, nhích lại gần Tần Ninh ngủ thật say.

Lần này rốt cuộc cũng đã an tâm.

Tần Ninh lúc này ngồi xếp bằng.

Thần hồn bên trong cơ thể từ từ xuất hiện.

Nhưng thần hồn xuất hiện lúc này lại có vẻ hơi mờ mịt.

Tần Ninh cười khổ nói: “Quả nhiên!”

Hắn biết, một hồn khác của Cốc Tân Nguyệt kia hà tất lại không bận rộn can thiệp vào, khiến hắn và Cốc Tân Nguyệt lạc lối, hoàn toàn hoà làm một thể.

Một hồn khác của Cốc Tân Nguyệt kia là vì lực hồn Thần Hoàng của hắn!

Lần này xong, thần hồn băng hoàng của mình đã trở nên mờ nhạt đi rất nhiều.

Có lẽ một Cốc Tân Nguyệt khác đã không chờ đợi được nữa, cần ngay sức mạnh linh hồn để tẩm bổ biển hồn đã cạn kiệt của mình.

Cho nên bây giờ mới sử dụng cách này.

Lần này gần như là đã hút mất nửa sức mạnh thần hồn băng hoàng của hắn.

Nhưng cũng may thần hồn băng hoàng của hắn không phải là không thể khôi phục được.

Nhìn một mảng đỏ tươi trên giường, khoé miệng Tần Ninh khẽ nhếch lên.

Hình như có thêm một phần trách nhiệm.

Cốc Tân Nguyệt đợi chín vạn năm, hắn cũng đã định trước không thể để nàng công cốc dã tràng được.

Đêm khuya, Thanh Vân tông, ở đại điện phía sau núi.

Cột sáng chọc trời vẫn chưa biến mất.

Bên trong Thanh Vân tông, rất nhiều đệ tử đã rời đi, thế nhưng lão Vệ và đám người Thạch Cảm Đương vẫn đứng chờ.

Lần này quá kỳ lạ!

Mà đều trong cùng một ngày!

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Thạch Cảm Đương lần này cũng không dám đùa giỡn nữa.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này càng lộ rõ vẻ lo nghĩ.

Mấy người còn lại trong lòng đương nhiên cũng khó mà cảm thấy an tâm được.

Cũng may mấy người Lý Nhất Phàm cũng rất có tiếng nói ở trong Thanh Vân tông nên lúc nãy mới trấn an được.

Đêm đên, ở đại điện Thanh Vân phía sau núi.

Trong lầu các, Cốc Tân Nguyệt từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy cơ thể vẫn mềm nhũn không có lực.

Lúc cảm xúc dâng trào chỉ lo điên cuồng, sau chuyện này mới biết được thì ra lại hao tổn sức lực thể xác và tinh thần đến vậy.

Ngoài miệng tuy là nói thế nhưng trong lòng của Cốc Tân Nguyệt cảm giác toàn thân, đầu óc minh mẫn hơn nhiều.

Ngay cả năng lực cảm nhận cũng tăng lên đáng kể.

Dường như sau một hồi “giao chiến”, cả người nàng đã thông thái hơn rất nhiều.

Thạch Cảm Đương trước đây nói không sai, nàng sống chín vạn năm, bây giờ trông thực lực mạnh mẽ.

Thế nhưng nếu đổi lại là người bình thường thì chín vạn năm cũng đủ để phi thăng thành tiên rồi.

Nhưng nàng lại vẫn chưa.

Tư chất của nàng đúng là ngu dốt.

Nhưng bây giờ, nàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, tư chất của nàng đã tăng lên!

“Tỉnh rồi à?”

Tần Ninh lúc này chỉ mặc một bộ quần áo trong, đi đến.

“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, mới chỉ một ngày thôi”.

“Hả?”

Cốc Tân Nguyệt lúc này sững sờ.

“Có cảm nhận được thay đổi gì không?”, Tần Ninh nóng lòng hỏi.

Cốc Tân Nguyệt tốt xấu gì cũng hấp thu hơn một nửa sức mạnh linh hồn của hắn, chắc chắn không thể không có bất cứ thay đổi nào được!

“Mệt mỏi...”

“...”

Cốc Tân Nguyệt hé miệng cười nói: “Ta đùa thôi, nhưng mà nói thay đổi thì hình như thật sự là có...”

“Cái gì?”

Cốc Tân Nguyệt chân thành nói: “Hình như thiên phú của ta tăng lên rồi!”

“Ồ?”

Tần Ninh lúc này hơi kinh ngạc.

Cốc Tân Nguyệt liền nói ra hết cảm nhận của mình.

“Chuyện này rốt cuộc là do nguyên nhân gì vậy?”

Cốc Tân Nguyệt không nhịn được mà hỏi.

“Nguyên nhân sao?”

Tần Ninh suy tư một lát, cười nói: “Nếu như nói nguyên nhân đại khái là do ta, dù sao thì ta cũng là đại đế trọng sinh, cơ thể đặc biệt, nàng hợp tu với ta, ta thay đổi thiên phú của nàng!”

“Thật sao?”

Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc.

Sống chín vạn năm, kiến thức của nàng cũng rất rộng.

Nhưng đây là lần đầu nàng nghe nói làm chuyện nam nữ còn có thể giúp thiên phú của đối phương tăng cao!

“Đương nhiên là thật rồi!”, Tần Ninh nói tiếp: “Nàng cho rằng ta thức tỉnh được thần hồn Băng Hoàng là do đâu? Nói thật cho nàng biết, ta chính là song hồn long phượng, chỗ kỳ lạ trên cơ thể nhiều hơn tưởng tượng của nàng nhiều!”

Hai mắt của Cốc Tân Nguyệt phát sáng, nói: “Nói như thế thì tư chất của ta có thể tăng lên liên tục, liên tục được rồi!”
Chương 773: Tâm tư kín đáo của Vân Sương Nhi

Tần Ninh gật gật đầu.

Gương mặt xinh đẹp của Cốc Tân Nguyệt ngay lập tức đỏ bừng, giữ chặt tay của Tần Ninh, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nói: “Vậy... làm thêm một lần nữa đi?”

Nghe thấy câu này, cả người Tần Ninh lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Thế nhưng phản ứng của cơ thể vẫn bán đứng chính mình.

Nếu như nói mỗi một lần đụng chạm với Cốc Tân Nguyệt chính là thần hồn Băng Hoàng của mình bị cắn nuốt để giúp đỡ thiên phú của nàng tăng lên thì có lẽ Cốc Tân Nguyệt sẽ hoàn toàn không đồng ý.

Thứ nhất, tư chất của Cốc Tân Nguyệt đúng là kém, nhưng nhất định là có một nguyên nhân nào đó mà hắn không biết, mà lúc ban đầu không phải tư chất của Cốc Tân Nguyệt quá kém.

Hắn làm vậy cũng coi như là giúp đỡ Cốc Tân Nguyệt cải tạo tư chất.

Thứ hai, Cốc Tân Nguyệt dùng cách này để nâng cao thiên phú, mà sức mạnh của thần hồn Băng Hoàng của hắn có thể khôi phục được.

Khi Cốc Tân Nguyệt đi đến con đường thánh nhân thì hồn phách của bản thân sẽ hiện rõ, loại cắn nuốt này cũng sẽ không còn nữa.

Thứ ba...

Dù sao thì hắn cũng muốn!

Bảy ngày liên tiếp, bên trong Thanh Vân tông, trên ngọn núi phía sau đại điện Thanh Vân, hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt vẫn im hơi lặng tiếng không một động tĩnh.

Đám người lão Vệ vẫn cứ đứng chờ.

Thế nhưng bức tường pha lê được ngưng kết từ sức mạnh linh hồn lại vô cùng cứng rắn, bọn họ hoàn toàn không thể nào phá vỡ được.

Chỉ có thể chờ đợi!

Ngày thứ bảy, phía sau đại điện Thanh Vân.

Đột nhiên bức tường pha lê loé sáng, rung chuyển dữ dội.

Hai thân ảnh xuất hiện ở nơi ánh sáng tụ lại.

Chính là hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.

Lúc này, Cốc Tân Nguyệt cười rạng rỡ đứng vững, mơ hồ khí chất có chút gì đó đã thay đổi.

Nếu như nói trước đây Cốc Tân Nguyệt cao nhã thanh khiết, thanh tân thoát tục thì bây giờ ngược lại có thêm vài phần yêu mị.

“Công tử”.

“Sư tôn”.

Ngay lập tức, lão Vệ, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng tiến về phía trước.

Nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt và Tần Ninh đều bình an vô sự, bọn họ cũng an tâm.

“Không sao chứ công tử?”

“Ta thì có thể có chuyện gì được cơ chứ?”

Tần Ninh cười nói: “Hai người các nàng bế quan bây giờ đã lĩnh ngộ thêm được gì chưa?”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng gật đầu.

Hai người lúc trước quay về tông môn đã là cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ.

Vốn dĩ trong lòng hai người vẫn rất kiêu ngạo, thế nhưng khi Tần Ninh trở về giải quyết Thần gia, chỉ điểm tu hành cho hai người, ngay lập tức khiến hai người cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Thần Nam Vân có Hoàng Thể A Ngọc kia chẳng lớn hơn các nàng mấy tuổi nhưng cũng đã có thể đến cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ rồi.

Mà hai người các nàng lại có thiên phú cao hơn nhiều so với Thần Nam Vân.

Cho nên liền bắt đầu tu hành khổ cực.

“Xem ra cần phải đánh một phen rồi!”, Tần Ninh cười nói: “Trong khoảng thời gian tới sẽ để Thạch Cảm Đương dạy hai người các nàng”.

“Thật sao?”

Thạch Cảm Đương hưng phấn không thôi, nhìn về phía hai cô gái.

“Sư tôn yên tâm, ta nhất định sẽ làm theo phương pháp trước đây mà người đã dùng”.

“Dạy cho tốt vào!”

Nghe đến đây, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi chỉ cảm thấy đáy lòng run lên.

Phương pháp của Tần Ninh?

Thân là Cửu U Đại Đế, trước đây chỉ sợ Tần Ninh xuống tay không hề nhẹ.

Còn nữa, Thạch Cảm Đương bây giờ là cảnh giới Thiên Vị đấy!

Hai người các nàng cùng lắm chỉ là cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ, vẫn còn kém xa!

Lão Vệ lúc này đứng ở một bên, không nói lời nào.

Chỉ nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, ánh mắt mang theo tia kinh ngạc.

Mấy người hàn huyên một hồi, Tần Ninh liền dẫn Cốc Tân Nguyệt rời đi.

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cười nói: “Hai cô yên tâm, nói không chừng sau này hai vị cũng giống như Cốc Tân Nguyệt, trở thành sư mẫu của ta cũng nên!”

“Ta nhất định sẽ không ngược đãi hai cô đâu, dạy bảo bình thường, dạy bảo bình thường”.

“Sư mẫu?”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hiểu.

“Không nhìn ra sao?”

Thạch Cảm Đương ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Hiểu biết chuyện đời của các cô quá nông cạn, các cô không phát hiện ra Cốc Tân Nguyệt lúc nãy đứng ở bên cạnh sư tôn có vẻ hơi e dè không, lúc trước làm gì có đâu”.

“Còn nữa, khí chất của Cốc Tân Nguyệt rõ ràng là đã thay đổi”.

“Lời lúc trước nói cũng giống các cô, mặc dù khí chất khác biệt riêng nhưng cũng là tâm tư thiếu nữ, vừa nãy khác biệt rõ rệt”.

“Cho nên ta kết luận...”

“Sư tôn nhất định là... đã ngủ rồi!”

Thạch Cảm Đương chắc như đinh đóng cột nói.

“Khụ khụ...”

Lão Vệ lúng túng ho khan một tiếng, nói: “Ta thấy mông của ngươi vừa nhột vừa ngứa, muốn bị đánh thì nói thẳng ra”.

“Con mắt của ta không kém cỏi thế đâu!”, Thạch Cảm Đương hừ một tiếng, nói: “Tỳ nữ của sư tôn thăng chức trở thành sư mẫu, vậy thì ta phải khách khí tôn trọng, lão Vệ, ông không hiểu đâu, học hỏi thêm đi”.

Lão Vệ không thèm để ý.

Thạch Cảm Đương nhìn về phía hai cô gái, nói: “Đi, học nghệ thôi, Cốc Tân Nguyệt đó sống lâu hơn các cô, mặc dù thiên phú của hai cô kém hơn ta một chút nhưng cũng xem là lợi hại rồi”.

“Quẳng Cốc Tân Nguyệt bay xa mười con phố cũng không thành vấn đề”.

“...”

Thạch Cảm Đương đi ở phía trước, ba hoa chích choè không ngớt miệng.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi phía sau lại có chút chẳng quan tâm.

“Cốc Tân Nguyệt và công tử...”

Vân Sương Nhi trong lúc nhất thời hoảng hồn.

Nhìn về phía Diệp Viên Viên, nàng vẫn lạnh lùng như thế, dường như cũng chẳng quan tâm mấy.

“Viên Viên, cô không cảm thấy... khó chịu chút nào sao?”

“Không có!”

Diệp Viên Viên thản nhiên nói.

“Gạt người!”

Vân Sương Nhi cười nói: “Lúc trước ở Thiên Thận cung, cô lo lắng cho công tử, bị ép gả cho Thần Nam Vân, trong lòng cô cũng không vui”.

“Mặc dù tính tình cô lạnh nhạt nhưng mà ta vẫn nhìn ra được”.

Diệp Viên Viên nhìn về phía Vân Sương Nhi, thản nhiên nói: “Vậy còn cô thì sao?”

“Ta?”

Vân Sương Nhi ngẩn người, nói: “Ta nguyện ý đi theo, ở bên cạnh công tử, còn chuyện sau này ai mà liệu trước được chứ?”

“Trái lại ở bên cạnh công tử ta rất vui”.

“Hơn nữa, cô đã từng nghĩ trước đây công tử lợi hại như thế sao lại thay hình đổi dạng trở về chưa?”

“Theo ta thấy, công tử là chuyển kiếp trùng sinh, mà giữa đường lại thức tỉnh, cô nghĩ lại xem, công tử đối xử với lão Vệ và Thạch Cảm Đương tốt vô cùng, đối xử với Tần gia cũng đặc biệt tốt”.

“Cho nên, công tử trước đây vô địch như thế, vậy thì trong hơn tám vạn năm kia công tử đã đi đâu?”

Vân Sương Nhi nghi ngờ nói: “Hơn nữa ta có cảm giác kinh nghiệm của công tử so với những gì mà chúng ta biết nhiều hơn rất nhiều”.

“Thẩm Văn Hiên nói, công tử tinh thông thuật luyện đan nhưng mà theo như ta được biết thì Cửu U Đại Đế cũng không tinh thông thuật luyện đan cho lắm”.

“Cô không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“À đúng rồi, Thẩm Văn Hiên nói công tử truyền cho hắn quyển thứ nhất của Cửu Nguyên Đan Điển, ta cũng nhớ Thiên Linh Lung đã từng nói Cửu Nguyên Đan Điển là do Cửu Nguyên Đan Đế viết ra”.

“Cô nói xem, liệu Cửu Nguyên Đan Đế và Cửu U Đại Đế liệu có phải là cùng một người không?”

“Trái lại ta có cảm giác, rất nhiều chuyện về công tử không thể chỉ dùng cái thân phận Cửu U Đại Đế này là có thể lý giải được hết!”

Diệp Viên Viên nghe Vân Sương Nhi nói xong, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm Vân Sương Nhi.

Nha đầu này từ khi nào suy nghĩ lại mạch lạc như này?

“Còn có còn có nữa!”

Vân Sương Nhi chân thành nói: “Trái lại ta nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh công tử thì thực lực chắc chắn sẽ mạnh lên, cái cần biết đều sẽ biết hết, đến lúc đó từng chuyện trong quá khứ của công tử chúng ta sẽ biết hết, có phải sẽ rất vui không? Cô không cảm thấy tò mò sao?”

Diệp Viên Viên lắc đầu.

“Nói một đằng nghĩ một nẻo!”

Vân Sương Nhi cười nói: “Ta thì ngược lại, rất tò mò”.

Trong lòng Diệp Viên Viên cảm thấy hơi mệt.

Vân Sương Nhi là đang muốn rơi vào tay giặc sao?

“Ha ha, được, Vân Sương Nhi!”

Thạch Cảm Đương đột nhiên quay lại, cười ha ha một tiếng nói: “Cô có biết thích một người thì biểu hiện ban đầu là gì không?”

“Là gì?”

“Đó chính là nảy sinh sự tò mò đối với người đó, sau đó không ngừng tìm hiểu tìm hiểu, cuối cùng...”, Thạch Cảm Đương dừng lại.

“Cuối cùng thế nào?”, Vân Sương Nhi vội vàng hỏi.

“Cuối cùng sẽ tìm đến tận trên giường”, Thạch Cảm Đương cười ha ha một tiếng.
Chương 774: Cự Linh Mộc Hoàng quyết

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều đi theo Thạch Cảm Đương học linh quyết.

Thực lực tăng lên một cách nhanh chóng, khống chế sức mạnh cũng cực kỳ công phu.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng đã đến cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ, chỉ thiếu một chút nữa là đột phá cảnh giới Địa Vị.

Vì thế càng cần thiết phải khống chế sức mạnh một cách chuẩn chỉnh.

Nếu không khi cảnh giới tăng lên, không thể khống chế hoàn toàn được sức mạnh thì đừng nói là giao chiến vượt cấp, cho dù là cùng cấp thì cũng không phải là đối thủ.

Về điểm này, Tần Ninh vẫn rất tin tưởng Thạch Cảm Đương.

Dù sao thì Thạch Cảm Đương cũng được xem như là người trước kia do một tay hắn dạy dỗ.

Còn Tần Ninh thì mỗi ngày đều ở bên trong lầu các phía sau đại điện Thanh Vân ở Thanh Vân tông.

Cũng không phải ngày ngày tiêu hồn mà là chuẩn bị tu hành một linh quyết mới.

Nói một cách chính xác hơn là huyền quyết.

Từ cảnh giới Cửu Môn cho đến cảnh giới Hoá Thần đều được chia ra từ nhất phẩm cho đến cửu phẩm, con đường tu hành được gọi là linh quyết.

Mà khi đạt đến cảnh giới Tam Vị thì được gọi là linh quyết.

Ba cảnh giới lớn: cảnh giới Nhân Vị, cảnh giới Địa Vị và cảnh giới Thiên Vị ở trên mỗi lục địa đều có thể nói là những cấp bậc hàng đầu.

Huyền khí được chia thành ba cấp là cấp Nhân, cấp Địa, cấp Thiên.

Huyền quyết thì lại được chia thành ba cấp là cấp thấp, cấp giữa và cấp cao.

Mà vượt qua cảnh giới Tam Vị chính là cảnh giới Tạo Hoá.

Ở trên một số đại lục, căn bản không có sự tồn tại của cường giả cảnh giới Tạo Hoá.

Thần binh mà cảnh giới Tạo Hoá sả dụng được gọi là huyền khí Tạo Hoá.

Huyền quyết chính là cấp tu luyện cao nhất.

Tần Ninh không phải bây giờ mới cân nhắc đến những chuyện này.

Đời này hắn thức tỉnh, môn đầu tiên mà hắn học chính là Hổ Khiếu Long Ngâm Quyền, khi còn ở cảnh giới Cửu Môn đã đặt căn cơ vững chắc.

Thứ hai chính là Âm Dương Ly Hợp Kim thể, sức mạnh kim linh.

Ngọc Lôi thể, sức mạnh lôi linh.

Hỗn Nguyên Lệ Điện Pháp, sức mạnh của điện linh.

Trên thế giới Đại Thiên, linh khí cũng có những thuộc tính khác nhau.

Chủ yếu được chia thành kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ và phong, lôi, điện!

Có thể nói tám loại linh khí có tính chất khác nhau này bao hàm toàn bộ linh khí cơ bản trong trời đất.

Kim, lôi, điện hắn đều đã khống chế được.

Trước mắt, đến cảnh giới Nhân Vị trung kỳ nên lựa chọn một môn huyền quyết mới để tu hành.

Trong đầu Tần Ninh bắt đầu hiện lên đủ loại tên huyền quyết.

Kiếp thứ tám, trong vạn năm hắn được gọi là Thông Thiên Đại Đế, được tôn là Thể Đế, đi khắp thế giới ghi chép tất cả công pháp luyện thể trong thiên hạ.

Công pháp võ thuật hắn đương nhiên chẳng thiếu.

Nhưng bây giờ cần tìm một môn pháp phù hợp!

Cuối cùng, hạ quyết tâm, Tần Ninh quyết định bắt đầu từ sức mạnh mộc linh.

"Cự Linh Mộc Hoàng quyết!"

Hấp thu linh khí của cây cối trong trời đất, ngưng tụ linh khí bên trong, thay đổi thuộc tính của linh khí.

Điểm đặc biệt nhất của mộc linh không phải là sức công phá mà là sức sống mãnh liệt.

Hắn giờ đang là cảnh giới Nhân Vị trung kỳ, thành thực mà nói thì hẳn là phải còn gần vạn năm tuổi thọ.

Thế nhưng lúc trước ở trong Thiên Thận Cung, vì Tần Kinh Mặc mà đã hao phí một đống tuổi thọ, mà vẫn chưa khôi phục được, may nhờ có Vạn Linh Châu giúp kéo dài mạng sống.

Cũng may đã đột phá cảnh giới Nhân Vị, nhưng lại bởi vì lão Vệ mà hao tổn hơn ngàn năm tuổi thọ.

Thành thật mà nói thì bây giờ tuổi thọ còn lại của hắn cũng chỉ là ngàn năm mà thôi.

Nhưng nếu tu hành Cự Linh Mộc Hoàng quyết thì chắc chắn sẽ khiến hắn ngưng kết được sinh lực càng mạnh mẽ hơn!

Cự Linh Mộc Hoàng quyết hấp thu sức mạnh mộc linh của cây cối tự nhiên, chuyển hoá thành sức mạnh mộc linh bên trong cơ thể, khiến linh khí trở nên có sức sống.

Hơn nữa, huyền quyết cũng không phải là không có môn pháp tấn công.

Cự Linh Mộc Hoàng quyết cũng được chia thành chín tầng, cái này là phân chia một cách chi tiết, còn tổng quát thì chỉ có ba tầng mà thôi.

Tầng thứ nhất, tương ứng với ấn quyết tấn công, có tên là Cự Linh Mộc Thiên Chưởng!

Tầng thứ hai là Mộc Hoàng quyền!

Tầng thứ ba là Mộc Hoàng Thiên ấn!

Mặc dù sức tấn công của mộc linh không mạnh bằng kim linh, lôi linh, điện linh nhưng đấy chẳng qua là xét một cách tương đối mà thôi.

Cự Linh Mộc Hoàng quyết cũng không phải do Tần Ninh sáng tạo ra mà là do năm linh tộc mạnh mẽ trong thiên giới có được trước khi bị cạn kiệt.

Dù sao thì mẫu thân của hắn cũng là tộc trưởng thuỷ linh tộc, về điểm ấy thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Mộc Hoàng đại diện cho sức mạnh mộc linh cực hạn, là vua!

Trong khoảng thời gian này, Tần Ninh luôn ở bên trong lầu các tu luyện Cự Linh Mộc Hoàng quyết!

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt đã trôi qua ba tháng.

Trong ba tháng này, Tần Ninh không hề theo đuổi việc tấn thăng cảnh giới mà tập trung tu luyện tầng thứ nhất của Cự Linh Mộc Hoàng quyết!

Trái lại, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dưới sự chỉ dạy của Thạch Cảm Đương đều đã đột phá cảnh giới Địa Vị sơ kỳ.

Chuyện này cũng được lan truyền khắp Cửu U đại lục.

Hoàng Phủ gia, Vũ gia,... nhao nhao đến chúc mừng.

Mà những chuyện này đương nhiên Tần Ninh chẳng hề quan tâm.

Thạch Cảm Đương lúc đầu cũng cảm thấy hứng thú nhưng về sau quản lý tông môn quá phiền phức.

Cuối cùng vẫn là bốn người Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh, Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên nghênh đón.

Bốn người bây giờ cũng là cảnh giới Hoá Thần bát chuyển, cửu chuyển, một mình gánh vác một phương cũng không thành vấn đề.

Toàn bộ Thanh Vân tông phát triển mạnh mẽ, trong vô thức dường như đã có dáng vẻ của tông môn đứng đầu.

Mà Tần Ninh cũng chẳng để ý đến mấy chuyện này.

Nhưng đến một ngày, lão tộc trưởng Hoàng Phủ Hùng của Hoàng Phủ gia đến, thật lâu vẫn chưa rời đi, kiên quyết muốn gặp Tần Ninh một lần.

Lão Vệ đưa Hoàng Phủ Hùng đi vào lầu các trên núi.

"Có chuyện gì?", Tần Ninh nhìn thấy Hoàng Phủ Hùng, thản nhiên nói.

"Trước đây Tần công tử chỉ điểm Ngũ Mạch Phổ đã trấn áp ngũ mạch Phong Thiên nhưng bây giờ ma tộc dưới lòng đất hình như càng ngày càng sôi trào".

"Bọn ta đều cảm nhận được ngũ mạch Phong Thiên chấn động".

Hoàng Phủ Hùng không vòng vo đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói: "Ma tộc dưới lòng đất lần này quyết tâm..."

"Cửu U đại lục không có lối thoát cho ma tộc dưới lòng đất, lối vào Vô Cực Thần Sơn trước kia đã bị Cửu U Đại Đế bịt chặt rồi!"

"Bây giờ chỉ còn lại bốn lối!"

"Hoàng Phủ gia các ngươi trấn thủ ngũ mạch Phong Thiên, bên trong U Minh tông có Ngục Cốc U Minh, Vũ gia trông coi Đại Vũ lục châu cùng với sông Địa U!"

Tần Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: "Hoàng Phủ gia các ngươi để ý ngũ mạch Phong Thiên, Thanh Vân tông ta sẽ trấn thủ cốc U Minh Ngục, tiện thể nói với đám người Vũ gia, Đại Vũ lục châu một mình tôm cát nhỏ không được, phái một vài người đến đi".

"Còn sông U, nói với mấy cổ quốc lớn kia đừng ngày ngày ngồi không một chỗ không làm gì, chỉ biết cơ nghiệp của mình ổn định, ma tộc mà ra ngoài thì Cửu U đại lục liền xong đời".

"Vâng vâng vâng!", Hoàng Phủ Hùng gật đầu.

Đối xử với Tần Ninh bây giờ không chỉ còn là khách khí nữa.

Ông ta đã bước vào cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ nhưng Tần Ninh giờ đã là cảnh giới Nhân Vị trung kỳ rồi.

Thiên tài có đôi khi khiến người khác phải cảm thấy tuyệt vọng như thế đấy.

"À đúng rồi!"

Hoàng Phủ Hùng lại nói: "Tần tông chủ, gần đây hình như toàn bộ đại lục Bắc Thiên có chút xao động, nghe đồn là... kính Bắc Thương xuất thế".

Hoàng Phủ Hùng không nói kính Bắc Thương là cái gì, ông ta tin Tần Ninh chắc chắn biết cái đó.

"Kính Bắc Thương?"

Hai mắt Tần Ninh loé lên, nói: "Ngươi mà không nói thì ta đã quên mất vụ này rồi".

"Nếu như thế thì xem ra thời gian tới không còn nhàm chán nữa rồi".

Lời vừa nói ra, đám người có mặt ở đây đều cảm thấy mơ hồ.

"Đã như vậy lão hủ xin cáo từ!"

Hoàng Phủ Hùng rời đi, đám người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi ở trong sân đều khó hiểu nhìn Tần Ninh.

"Công tử, kính Bắc Thương là thứ gì vậy?"

Vân Sương Nhi không hiểu liền hỏi, tính cách vẫn đơn thuần như lúc trước không thay đổi.

Tần Ninh mỉm cười nói: "Ở trên đại lục Bắc Thiên có lưu truyền một câu như này".

"Kính Bắc Thương!"

"Chiếu Bắc Thiên!"

"Mở vạn linh!"

"Khai thiên địa!"

Tần Ninh cười nói: "Nghe nói kính Bắc Thương có thể soi ra được thể chất của vạn người, đấy mới là tác dụng đơn giản nhất thôi, quan trọng nhất là kính Bắc Thương ẩn chứa sức mạnh dương cương cực lớn, có thể trấn áp tất cả mọi sự u ám!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Chương 775: Cấp bậc của đại lục

Tần Ninh nói là tất cả mọi u ám!

Tần Ninh tiếp tục nói: "Ta chưa từng thấy thứ này nhưng công dụng của nó thật sự nghịch thiên, đại khái là huyền khí Tạo Hoá!"

Huyền khí Tạo Hoá!

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của tất cả mọi người đều kinh ngạc vạn phần.

Những người ở đây đã không còn là những võ giả ngu ngơ nữa rồi.

Trên cảnh giới Hoá Thần chính là cảnh giới Tam Vị, cảnh giới Thiên Vị của cảnh giới Tam Vị ở trên một đại lục có thể nói là hào cường đứng đầu.

Mà vượt qua cảnh giới Tam Vị chính là cảnh giới Tạo Hoá.

Cảnh giới Tạo Hoá thật sự triệu người hiếm được một người.

Cảnh giới Tam Vị thì vạn người hiếm được một người.

Một người cảnh giới Tạo Hoá có thể cản được ngàn người cảnh giới Thiên Vị.

"Tông chủ, đại lục Bắc Thiên là đại lục nào vậy?", Kiếm Tiểu Minh không nhịn được hỏi.

Thật ra cái này cũng là thắc mắc trong lòng mọi người.

Tần Ninh cười nói: "Đại lục Bắc Thiên cũng không phải là tên của một đại lục mà là một cách gọi chung chung mà thôi".

"Bây giờ cũng nên mở rộng tầm mắt cho các ngươi rồi".

Tần Ninh vung tay lên, linh khí lẫn lộn hiện ra trước mặt mọi người dưới dạng một bản đồ hình tròn.

Điểm nhẹ ngón tay một cái, giữa hình tròn xuất hiện một khu vực gần như chiếm hơn nửa diện tích của hình tròn.

"Chỗ này chính là đại lục Thương Lan!"

"Đại lục Thương Lan thế lực đã thay đổi trong mấy vạn năm nay, không biết bao nhiêu thế lực mới đã thay thế thế lực cũ, mà đại lục Thương Lan được gọi là đại lục trung tâm".

Đại lục trung tâm...

Đám người không hỏi nhiều, đợi Tần Ninh tiếp tục giải thích.

Tần Ninh lại vung tay ra, phía bắc đại lục Thương Lan xuất hiện một bản đồ đại lục, ước chừng phải có đến hàng trăm hàng ngàn.

"Mà ở phía bắc đại lục Thương Lan được gọi chung là khu vực đại lục Bắc Thiên".

Bây giờ, Lý Nhất Phàm không nhịn được hỏi: "Vậy Cửu U đại lục ở đâu?"

Tần Ninh mỉm cười, điểm nhẹ ngón tay một cái, trên bản đồ xuất hiện một khu vực rộng khoảng một bàn tay.

"Chính là đây!"

Tần Ninh cười nói: "Cửu U đại lục ở toàn bộ đại lục Bắc Thiên cùng lắm chỉ được coi là một đại lục cấp trung mà thôi!"

Thiên Linh Lung cũng đột nhiên nói: "Đại lục mà cũng được chia thành cấp thấp cấp cao sao?"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngoài mặt thì không phân chia như vậy thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ!"

"Đại lục có cao thủ cảnh giới Nhân Vị thì được gọi là đại lục cấp thấp!"

"Có cảnh giới Địa Vị trấn giữ thì được gọi là đại lục cấp trung!"

"Có cảnh giới Thiên Vị trấn giữ thì được gọi là đại lục cấp cao!"

Cho đến tận bây giờ, mấy vị trưởng lão cấp cao ở trong Thanh Vân tông mới biết hoá ra là như thế.

"Nói vậy thì Cửu U đại lục chỉ được xem là đại lục cấp trung thôi sao?", Thẩm Văn Hiên lập tức hiểu ra.

"Ai nói thế?", Thạch Cảm Đương không vui nói: "Bây giờ ta là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, Cửu U đại lục cũng được coi là đại lục cấp cao đấy rõ chưa?"

Mấy người không phản bác.

"Vậy sao?", một tiếng nói giảo hoạt vang lên.

Thạch Cảm Đương lập tức cười ha ha một tiếng nói: "Đương nhiên, tính cả sư mẫu thì Cửu U đại lục chính là đại lục cận trung tâm rồi!"

Cốc Tân Nguyệt hé miệng cười không nói gì thêm.

"Đại lục cận trung tâm?"

Đám người lại không hiểu.

Tần Ninh vung tay lên, linh khí xen vào mặt phẳng bản vẽ càng thêm phong phú.

Đám người theo dõi thay đổi trong hình.

Lấy đại lục Thương Lan làm trung tâm.

Đông, nam, tây, bắc được chia làm bốn khu vực, cái gọi là đại lục Bắc Thiên chính là nằm ở phía bắc đại lục Thương Lan, hơn ngàn đại lục.

Mà phía đông, phía tây, phía nam cũng nhiều không kém.

Theo bản đồ mà Tần Ninh vẽ ra thì ngàn vạn đại lục này, khu vực... quá rộng lớn.

"Cái gọi là đại lục cận trung tâm..."

Tần Ninh điểm nhẹ ngón tay một cái, bên trong phạm vi ngàn vạn đại lục xuất hiện mấy đại lục có diện tích không hề nhỏ.

"Chính là đại lục có cảnh giới Tạo Hoá trấn giữ".

Tần Ninh nói tiếp: "Như các ngươi đã biết, từ cảnh giới Cửu Môn đến cảnh giới Hoá Thần, cảnh giới Thiên Vị đều được coi là một ranh giới".

"Cảnh giới Tạo Hoá này cũng là một đường ranh giới của cảnh giới".

"Cảnh giới Tạo Hoá mạnh hơn gấp nhiều lần so với cảnh giới Tam Vị".

"Đại lục có cảnh giới Tạo Hoá vẫn chưa đủ tư cách trở thành đại lục trung tâm, cho nên được gọi là đại lục cận trung tâm".

Lúc này, đám người dần dần hiểu ra.

Trong ngàn vạn đại lục này, lấy đại lục Thương Lan làm trung tâm, gọi là đại lục trung tâm.

Lấy đại lục Thương Lan làm trung tâm thì có có đại lục cận trung tâm, lan tràn ra, có cảnh giới Tạo Hoá trấn giữ.

Tiếp sau đó là đại lục cao cấp, đại lục trung cấp và đại lục hạ thấp.

Có thể nói giống như võ giả phân chia tầng cấp khác nhau rõ ràng.

Bảo sao trước đây Thần gia ở đại lục Trung Thần lại phách lối như thế.

Lão tổ của Thần gia là cảnh giới Thiên Vị trung kỳ, một nhà có ba cảnh giới Thiên Vị, lại có quan hệ mật thiết với đại lục Băng Nguyệt cũng là một đại lục cấp cao thì xem thường Cửu U đại lục cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Đáng tiếc lại gặp phải Tần Ninh.

Lý Nhất Phàm lúc này không nhịn được nói: "Đại lục Thương Lan chiếm một diện tích rộng như vậy thì đại lục trung tâm phải lớn mạnh đến mức nào?"

Mấy người còn lại cũng gật đầu, trong lòng tràn ngập tò mò.

Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười nói: "Phải nói với các ngươi như nào nhỉ, địa vị của cảnh giới Cửu Môn ở Cửu U đại lục như thế nào thì giống với địa vị của cảnh giới Hoá Thần ở đại lục Thương Lan".

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít vào một hơi lạnh.

Thật hay giả vậy?

Cảnh giới Cửu Môn được xem như là võ giả cấp thấp nhất ở Cửu U đại lục.

Cảnh giới Hoá Thần chính là đỉnh cao.

Nhưng đến đại lục Thương Lan lại trở thành... cấp bét nhất?

"Đừng nghe hắn nói bậy".

Tần Ninh cười nói: "Không có kinh khủng như thế đâu, nhưng mà cũng không khác biệt lắm, trên đại lục Thương Lan cũng có người bình thường, nhưng mà cường giả đông hơn".

"Có cảnh giới vượt qua Tạo Hoá sao?"

"Ừm!"

Tần Ninh không muốn đả kích đám người, nói tiếp: "Các ngươi cũng có cơ hội đạt đến cảnh giới Tạo Hoá, đến lúc đó có thể đến đại lục Thương Lan du ngoạn thử xem, cảnh giới Tạo Hoá ở trên đại lục Thương Lan thì vẫn bảo đảm được an toàn".

Cảnh giới Tạo Hoá là cường giả trấn giữ đại lục cận trung tâm.

Vậy mà ở trên đại lục Thương Lan lại chỉ được coi là bảo đảm được an toàn?

Cái gọi là bảo đảm được an toàn nghĩa là gì? Cùng lắm chỉ là ngươi không gây sự với người khác thì người khác cũng sẽ không trêu chọc ngươi.

Đại lục Thương Lan mạnh đến vậy sao?

Đại lục trung tâm!

Mấy người cũng nhớ kỹ điều này.

Lần này thật sự là được mở mang kiến thức.

Đại lục trung tâm, đại lục cận trung tâm, đại lục cấp thấp, cấp trung, cấp cao!

Kiếm Tiểu Minh không nhịn được hỏi tiếp: "Thế giới của chúng ta chỉ có duy nhất đại lục Thương Lan là đại lục trung tâm thôi sao? Vậy trong thiên hạ rộng lớn này, thánh nhân, tiên nhân, thần nhân trong truyền thuyết đến từ đâu?"

"Mấy chuyện này khi nào các ngươi đến cảnh giới Tạo Hoá tự khắc sẽ biết".

Tần Ninh không nói gì thêm.

Nếu nói tiếp thì chỉ sợ rằng bọn họ sẽ bị đả kích thật.

Ngoại trừ ở trên đại lục trung tâm ra thì cảnh giới Tạo Hoá có thể nói là người mạnh nhất, nhưng thật sự thì có mạnh đến thế không?

Trước cái gọi là sức mạnh thì chỉ là sâu kiến mà thôi.

Đại lục trung tâm sao chỉ có duy nhất một cái được?

Vượt qua đại lục trung tâm chính là đất trời rộng lớn hơn.

Thế giới Cửu Thiên!

Thế giới các thần!

Thậm chí là khu vực bên ngoài thế giới!

Trời đất này rộng lớn biết bao, ngay cả hắn cũng không thể nói được điểm tận cùng là ở nơi nào.

Mắt thấy cảm xúc của mấy người đi xuống, Thạch Cảm Đương vội vàng đổi chủ đề, nói: "Sư tôn, người còn chưa nói kính Bắc Thương này rốt cuộc đến từ đâu, ta thấy người có hơi động tâm rồi đó".

Tần Ninh cũng đổi đề tài, nói: "Ta chưa từng nhìn thấy kính Bắc Thương, mới chỉ nghe nói thôi, nghe nói là do Bắc Thương Đế Quân dùng tâm huyết cả đời luyện chế ra".

"Bắc Thương Đế Quân trước đây cũng là một nhân vật truyền kỳ, nghe nói lập ra thiên cung Bắc Thương, thanh danh lừng lẫy, được xem như là cường giả đứng đầu ở đại lục Bắc Thiên".

Bắc Thương Đế Quân?

Kiếm Tiểu Minh lập tức hỏi: "Vậy Bắc Thương Đế Quân so với Cửu U Đại Đế thì như thế nào?"

"Nói nhảm!"

Tần Ninh còn chưa lên tiếng, Thạch Cảm Đương đã lập tức quát to: "Bắc Thương Đế Quân là cái thá gì, sao có thể so sánh với Cửu U Đại Đế được?"

Một lời nói ra khiến cả đám người sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK