Ba đầu sỏ vào thời khắc này xuất hiện.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Thiên Thương Kình, cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp!
Mà hai lão cổ hủ Thiên Vĩ Đình cùng La Bá Nguyên thì là Sinh Tử ngũ kiếp!
Thực lực như vậy có thể nói khủng bố.
Giờ khắc này, La Bá Nguyên lên tiếng nói với Tả Cương Thanh: “Tả Ưng Hùng đâu?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tả Cương Thanh tái xanh.
Mẹ nó!
Mấy lão bất tử này lúc nào chẳng ở trong đội ngũ ẩn giấu.
Chẳng lẽ lại không biết Tả Ưng Hùng bị Tần Ninh giết?
Bây giờ còn hỏi!
Hỏi cái đầu nhà ngươi à!
Trong lòng nghĩ như vậy thôi chứ bên ngoài thì Tả Cương Thanh cũng phải cung kính hồi đáp: “Khởi bẩm tiền bối, lão tổ bị Tần Ninh giết chết, sợ rằng không có duyên gặp mặt các vị tiền bối nữa!”
“Đáng tiếc...”
Thiên Thương Kình thở dài.
Nghe đến lời này, Tả Cương Thanh mắng chửi lão ta thêm 100 lần.
Trước đó Bách Luyện tông đi cùng Thiên Vấn tông.
Tả Ưng Hùng hiện thân.
Người của Thiên Vấn tông đều nhìn thấy, lão hồ ly Thiên Thương Kình này chắc chắn có ở bên trong.
Nhưng Thiên Thương Kình vẫn chưa hiện thân.
Mà Tả Ưng Hùng bị Tần Ninh chém chết.
Hiện tại lão già này lại nói câu đó.
Lão già khốn kiếp này tuyệt đối là cố ý.
Sao lúc trước không đi ra đi?
Bây giờ thấy đại cục đã định thì mới xuất hiện!
Mấy cái lão già này cùng nhau diễn một vở kịch thâm sâu vô cùng.
Thiên Vĩ Đình cười ha hả nói: “Kim Ô Lâu đâu? Mọi người đã đều ước định chặt chẽ rồi, sao người của Kim Ô Lâu chưa xuất hiện vậy?”
“Đừng có mà lừa chúng ta đấy!”
“Thiên Vĩ Đình, bớt kích ta đi!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên vào thời khắc này.
Một người già mặc áo bào vàng đi ra từ trong đoàn người.
“Kim Hoa Đô, ta đã nói mà, sao ngươi lại không ở đây cho được”.
Thấy lão già đó, Thiên Vĩ Đình cười híp mắt nói: “Kim Vân Binh đâu? Cảnh giới Sinh Tử của Kim Ô Lâu các ngươi sao chẳng có một ai thế!”
“Lát nữa sẽ đến thôi, chắc là gặp rắc rối gì rồi!”
Kim Hoa Đô.
Lại một cái tên làm cho người ta rung động.
Lâu chủ đời trước của Kim Ô Lâu.
Vậy mà vẫn chưa chết.
Lần này, bốn đầu sỏ xuất hiện.
Võ giả của các tông môn lớn chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Bốn nhân vật đầu sỏ.
Hai đại Sinh Tử tứ kiếp.
Hai đại Sinh Tử ngũ kiếp!
Đội hình như vậy, mặc dù là thư viện Thái Hư, Vô Cấu Kiếm Phái, thế gia Bách Lý cũng khó mà khống chế nổi.
Giờ này khắc này, mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Xem ra lúc này mỗi đại tông môn đều chuẩn bị vạch mặt với thư viện Thái Hư hoàn toàn.
“Các vị, không nói nhảm nữa nhỉ?”
Thiên Thương Kình lúc này cười ha hả nói: “Cái vị đạo sư Vương Khiếu Không này thề sống chết không theo, anh hùng khí khái, chúng ta cũng nên ra tay giết chết thôi”.
“Được!”
Kim Hoa Đô lúc này cười tủm tỉm: “Đã lâu rồi chưa xuất hiện, có lẽ đến cả đồ tử đồ tôn của chúng ta còn quên chúng ta rồi ấy chứ”.
Bốn người lúc này đều gật đầu.
Vương Khiếu Không thấy vậy thì lòng cảm thấy đau buồn.
“Tần Hải... Sư phụ có lỗi với ngươi...”
Hiện tại Tần Hải rơi xuống lòng đất, không rõ sống chết.
Ông ta làm sư phụ cũng không thể làm gì được.
Mấy năm qua, Tần Hải như con trai của ông ta vậy, nỗ lực phát triển.
Hiện tại...
“Các ngươi đều đáng chết!”
Vương Khiếu Không muốn rách cả mí mắt.
Lúc thi triển Diệt Mệnh Sát Điển, ông ta biết mình nhất định sống không nổi.
Thế nhưng dù là sắp chết, ông ta cũng phải kéo người chết cùng mình
Oanh...
Vương Khiếu Không lúc này tiếp tục tuôn ra.
Mà đồng thời, Lục Sơn Triết lúc cười nói: “Các vị tiền bối cứ tiếp tục thăm dò di chỉ của Tử Hiên Các này nhé, vãn bối lần này chỉ đem Khương Như Yên trở về thôi”.
“Còn Vương Khiếu Không... giao cho các vị tiền bối!”
Lục Sơn Triết nói xong, vung tay lên.
Rất nhiều đệ tử của thư viện Thái Hư đi theo Lục Sơn Triết rời khỏi.
Khương Như Yên ở bên trong chuông vàng, giận dữ hét lên: “Lục Sơn Triết, cha ta sẽ giết ngươi!”
“Giết ta?”
Lục Sơn Triết giễu cợt nói: “Cô nghĩ vì sao mà chúng ta tốn nhiều sức thế?”
“Đầu tiên, dù sao Vương Khiếu Không cũng là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp, hơn nữa còn là người cực kỳ ủng hộ Khương gia các người trong thư viện, giết chết ông ta trước để giải quyết phiền phức”.
“Đồng thời cũng là quyết tâm để Lục gia chúng ta tìm sự hợp tác với các tông môn này”.
“Thứ hai, chính là vì bắt cô!”
“Muốn bắt cô khi ở trong thư viện Thái Hư thì quá khó khăn, nhưng ở bên ngoài lại đơn giản hơn rất nhiều”.
Lục Sơn Triết cười lạnh: “Cô nghĩ lần này chỉ đơn giản là ra ngoài cọ xát à?”
“Đừng ngu ngốc nữa, Khương Như Yên, Lục gia chúng ta đã có ước định với thế gia Bách Lý, ba tháng sau, thư viện sẽ lấy lý do là tỉ võ kén rể để triệu tập rất nhiều trưởng lão, đạo sư của thư viện Thái Hư ở bên ngoài quay về”.
“Đến lúc đó, các anh tài tranh đấu lẫn nhau, làm tiền thưởng!”
“Cuối cùng, ca ca Lục Hành của ta xuất thủ, đánh bại đệ nhất thiên kiêu của thế gia Bách Lý là Bách Lý Sưởng, đạt hạng nhất, trở thành thí sinh thích hợp nhất”.
“Mà cha cô cũng sẽ tuyên bố đại ca ta trở thành viện trưởng của thư viện Thái Hư, ai dám không phục, giết không tha tại chỗ!”
Lục Sơn Triết nói liên tục.
Khương Như Yên càng nghe thì càng thấy lạnh lẽo trong lòng.
Lục gia đã tính toán kỹ tất cả.
“Các ngươi không sợ thế gia Bách Lý mượn cơ hội chiếm đoạt thư viện Thái Hư sao?”
“Đương nhiên không sợ!”
Lục Sơn Triết cười nói: “Lục gia chúng ta cũng có con bài chưa lật”.
“Khương Như Yên, bắt cô chỉ là vì để cha cô ngoan ngoãn một chút, chờ đại cục được định ra, cha cô cũng phải chết!”
“Nếu cô còn muốn sống thì hãy làm đại tẩu của ta, nếu không thì... cô cũng phải chết!”
“Đê tiện!”
“Ha ha...”
Lục Sơn Triết không thèm để ý nói: “Đê tiện thì sao?”
“Người thành công không câu nệ tiểu tiết!”
“Khương gia các cô đời sau càng ít con trai hơn đời trước, làm gì còn đủ tư cách tiếp tục làm viện trưởng?”
“Thư viện Thái Hư nên đổi người đứng đầu thôi”.
Lục Sơn Triết nhìn về phía hai, ba mươi đệ tử đứng đầu còn lại, lạnh lùng nói: “Nghe kỹ cho ta, ai dám lỗ mãng, nói lung tung, không chỉ chính các ngươi mà cả người nhà các ngươi cũng sẽ phải chôn cùng, tự cân nhắc đi!”
Hai, ba mươi vị đệ tử câm như hến.
Lục Sơn Triết dám nói những câu này thì chính là không lo bị ai nhìn thấu.
Điều này nói rõ Lục gia đã sớm có chuẩn bị.
Bây giờ đối địch với Lục Sơn Triết thì chính là muốn chết.
Lục Sơn Triết đắc ý trong lòng, dẫn nhóm người Khương Như Yên rời khỏi nơi đây.
Còn di chỉ của Tử Hiên Các so với thư viện Thái Hư thì cũng chẳng là cái gì.
Cứ để mấy lão hồ ly kia đi tranh đoạt thôi.
Hắn ta ở lại cũng không chiếm được chỗ tốt nào.
Mà đồng thời, ở nơi khác.
Bên trên hố lớn.
Vương Khiếu Không liên tục tấn công.
Bốn đầu sỏ Thiên Thương Kình, Kim Hoa Đô, Thiên Vĩ Đình, La Bá Nguyên liên thủ xuất kích.
Bốn phía, bốn đại tông chủ gồm Thiên Vấn Hành, Tả Cương Thanh, Thiên Dục và La Côn Lâm vây thành hình tứ giác.
Hơn mười cường giả cảnh giới Sinh Tử còn lại cũng vờn quanh bốn phía, ngăn chặn tất cả đường lui của Vương Khiếu Không.
“Vương Khiếu Không, ngươi chắc chắn phải chết, việc gì phải giãy dụa?”
Thiên Thương Kình cười nhạt nói.
“Hừ, có chết thì ta cũng phải kéo theo một người trong các ngươi theo!”
Vương Khiếu Không mỉa mai một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ!
Oanh...
Trong nháy mắt, từng tiếng nổ tung vang lên.
Vương Khiếu Không bộc phát một luồng tử khí.
Tử khí ngưng tụ, quấn quanh bốn người.
Trong nháy mắt, bốn người đều né tránh.
Vương Khiếu Không chắc chắn phải chết, không cần phải liều mạng với ông ta bây giờ.
Dây dưa ông ta đến chết là được!
Chương 977: Giết được một tên, không lỗ
“Vạn Nguyên Phục Thiên Thủ!”
Vương Khiếu Không quát lớn, bốn chưởng ấn vào thời khắc này bung ra.
“Lui!”
Bốn người lúc này vội vàng tránh ra.
“Giết một tên để chôn cùng đồ nhi của ta đi! Ha ha...”
Vương Khiếu Không lúc này lại đột nhiên chuyển đổi phương hướng.
Cũng không phải là giết về bốn người mà là một góc khác.
Góc đó chính là vị trí hiện tại của Tả Cương Thanh.
Lúc này, Tả Cương Thanh tràn đầy hoảng sợ.
“Không!”
Ông ta rít lên một tiếng.
Nhưng cũng đã muộn.
Tả Cương Thanh trơ mắt nhìn Vương Khiếu Không đánh tới, muốn né tránh nhưng lại không thể!
Phanh...
Vương Khiếu Không vung tay ra, trong nháy mắt, sát khí tuôn trào.
Đầu của Tả Cương Thanh nổ tung.
Giờ khắc này, bốn phía tĩnh mịch.
Bốn đầu sỏ Thiên Thương Kình, Kim Hoa Đô, Thiên Vĩ Đình, cùng với La Bá Nguyên không hề xuất thủ.
Bách Luyện tông lần này xong đời!
Bá chủ Tây Giang sắp biến mất một.
Kim Hoa Đô lúc này cười lạnh trong lòng.
Kim Ô Lâu cũng là bá chủ Tây Giang.
Bách Luyện tông xong đời.
Kim Ô Lâu lần này tuyệt đối có thể thống nhất Tây Giang.
Nhưng đáng tiếc là lão già này lại không biết.
Đám người Kim Vân Binh chưa đến là vì đã bị Tần Ninh làm thịt sạch sẽ!
“Ha ha ha...”
Vương Khiếu Không lúc này cười ha ha nói: “Giết được một tên, không lỗ!”
Vào giờ phút này, Vương Khiếu Không cực kỳ điên cuồng.
Trước mắt ông ta là một màn hồi ức.
“Viện trưởng, tương lai ta muốn trở thành nhân vật lợi hại giống như người!”
“Viện trưởng, hôm nay ta học được một môn kiếm thuật...”
“Viện trưởng, ta...”
Từng cảnh tượng hiện ra.
Đáng tiếc, đều đã qua.
“Viện trưởng... Thật sự xin lỗi...”
Khóe mắt Vương Khiếu Không dần dần ướt át, lẩm bẩm: “Đồ nhi đời này... không thể giúp được người...”
“Nhận lấy cái chết đi!”
Một thân ảnh đánh tới.
Chính là Kim Hoa Đô.
Kim Hoa Đô điểm ngón tay, một ánh hào quang bắn thẳng đến mi tâm của Vương Khiếu Không.
Vương Khiếu Không lúc này không tránh không né.
Không thể tránh né.
Ông ta đã tiêu hao chút sức lực cuối cùng.
Đáng tiếc là không thể bắt theo một người trong số bốn lão già kia.
“Đời này...”
Vương Khiếu Không nhìn xuống phía dưới.
“Đồ đệ ngoan, sư phụ đến với ngươi đây!”
“Mặc dù không che chở được ngươi, nhưng sư phụ sẽ đi cùng ngươi trên con đường Sinh Tử...”
Ánh sáng dần dần đánh tới.
Oanh...
Đột nhiên có tiếng nổ vang lên.
Vương Khiếu Không biến mất ở bên trong vụ nổ.
Mọi người thấy cảnh này thì đều giật nảy mình.
Cảm giác có gì đó không đúng.
Tiếng nổ dần dần tiêu tan.
Một thân ảnh xuất hiện vào thời khắc này.
Toàn thân áo trắng không nhiễm bụi trần.
Khuôn mặt lạnh nhạt, con ngươi trong suốt, chân đạp hư không.
Trong lòng hắn là một thân ảnh với hơi thở mong manh.
“Vương đạo sư...”
Nhìn người trong lòng có khí tức phiêu tán, lúc nào cũng có thể tán loạn, Tần Ninh mày nhăn lại.
“Là ngươi...”
Vương Khiếu Không nhìn thấy Tần Ninh thì ánh mắt khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm: “Tần Hải... bị rơi xuống động, ngươi nhanh đi... cứu thằng bé...”
Nói xong, khí tức của Vương Khiếu Không hoàn toàn tiêu tan.
Tần Ninh lúc này biến đổi sắc mặt, đồng tử hơi co lại.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vương Khiếu Không là người dẫn đội của thư viện Thái Hư lần này, Sinh Tử tứ kiếp mà lại chết như vậy.
Nhị ca...
Tần Ninh nhìn về phía hố sâu.
Càng nhăn mày lại.
Đây... là nơi phong ấn.
Hắn cảm ứng được sự tồn tại của kiếm U Khô.
“Đào mộ!”
Tần Ninh khẽ quát.
“Chăm sóc tốt cho thi thể của Vương đạo sư, ở đây chờ ta!”
“Được!”
Đạo Thiên Hành tiếp nhận thi thể, nhìn bốn phía.
Tần Ninh lúc này đảo mắt nhìn xung quanh.
“Ngươi là người phương nào?”
Kim Hoa Đô lúc này nhìn Tần Ninh, hừ lạnh nói.
“Là các người ra tay?”
Tần Ninh nói với ngữ khí bình thản, nhưng không có chút cảm tình nào.
Đạo Thiên Hành nghe đến lời này thì đem thi thể của Vương Khiếu Không rời đi.
Vị đại gia này đang giận dữ!
“Nhóc con, bớt xen vào chuyện mà ngươi không nên nhúng vào đi”.
Kim Hoa Đô hừ nói.
“Kim lão lâu chủ, không phải nói nhảm với hắn làm gì, giết là được!”, Thiên Thương Kình ngạo nghễ nói.
“Ông là người của Kim Ô Lâu?”
Tần Ninh lúc này nhìn Kim Hoa Đô, giễu cợt: “Kim Vân Binh là gì của ông?”
“Vân Binh?”
“Xem ra ông biết!”
Tần Ninh đạm mạc nói: “Kim Ô Lâu chết sạch rồi, lão già à, ông cũng đi theo mà làm bạn đi!”
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Kim Hoa Đô trở nên hoảng sợ.
Chết sạch?
Làm sao có thể!
Kim Vân Binh là cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, làm sao có thể?
Tần Ninh những người khác, hừ nói: “Hiện tại chưa có thời gian tính toán với các người”.
“Rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, ta sẽ tra xét tinh tường”.
“Nhị ca ta mà gặp chuyện không may thì các người sẽ phải chôn cùng!”
Tần Ninh nói xong thì lập tức tung người xuống hố sâu, bóng dáng biến mất tăm.
Hiện tại đúng là không có thời gian nói nhảm với đám người kia.
Nhị ca quan trọng hơn!
Thiên Vấn Hành lúc này nhìn bốn phía, mất bình tĩnh nói: “Người này chính là Tần Ninh!”
Hắn chính là Tần Ninh?
Mọi người sửng sốt.
Người này thủ đoạn thông thiên, chém giết Tả Ưng Hùng.
“Không thể để cho hắn được đi!”
Thiên Thương Kình lúc này cũng phản ứng kịp, nói: “Người này thủ đoạn quỷ dị, nếu để cho hắn chạy, tương lai hậu hoạn vô cùng”.
“Đuổi theo!”
Trong nháy mắt, võ giả của bốn đại tông môn một loạt tuôn ra, nhằm về phía động sâu.
“Thôi xong...”
Đạo Thiên Hành lúc này lẩm bẩm: “Tần đại gia lần này chắc sẽ phát điên, giết rất nhiều người, ta nên làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Đạo Thiên Hành lẩm bẩm.
Mà cũng trong lúc đó, dưới hố sâu, bốn phía u ám, phạm vi mắt thường nhìn thấy được là cực ít.
“Ca...”
Tần Ninh lúc này nỉ non.
Chín đời chín kiếp, hắn có chín thân phận.
Mà đời thứ mười này.
Hắn đúng là con của Vô Thượng Thần Đế.
Nhưng hắn cũng là con của Tần Thương Sinh, là em trai ruột của Tần Hải!
Máu mủ tình thâm!
Hắn cũng không phải đi cướp thân thể!
Mà là một loại dung hợp.
Từ thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh cho đến chín đời chín kiếp, rồi đến đời này hoàn toàn dung hợp.
Hắn vẫn luôn là là Tần Ninh!
Lúc này, Tần Ninh rốt cục hiểu được sự lo lắng trong lòng mình đến từ đâu.
Dù cho hắn đã từng thống soái bát hoang, ác chiến thiên địa.
Nhưng suy cho cùng hắn cũng giống cha mình, chạy không nổi một chữ tình.
Thân tình hay ái tình cũng thế, tình huynh đệ cũng vậy.
Hắn đều trân trọng.
“Mẹ kiếp!”
Tần Ninh chửi nhỏ một câu.
Cái chết của Tần Hâm Hâm đã trở thành thương tích trong lòng hắn.
Lần này, hắn cứ nghĩ Vương Khiếu Không cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp ở bên cạnh nhị ca thì sẽ không xuất hiện bất kỳ phiền phức nào.
Nhưng vẫn tính sai!
“Khốn kiếp, khốn kiếp!”
Tần Ninh hai mắt ửng đỏ.
“Huynh ấy mà chết, các người chôn cùng!”
Cảm nhận được rất nhiều người đuổi tới phía sau, Tần Ninh nói nhỏ.
Soạt soạt soạt...
Tiếng xé gió không ngừng vang lên.
Ban đầu mọi người còn không cảm giác được gì trong cái hố này.
Nhưng khi không ngừng bay xuống, một khí tức quỷ dị cổ quái dần dần tràn ngập ra.
Khủng bố!
Lạnh lẽo!
Âm u!
Làm cho người ta phải lạnh run.
Dù là tiên cảnh Niết Bàn hay cảnh giới Sinh Tử cũng thấy lạnh thấu xương.
“Nhị ca!”
Lúc này, Tần Ninh nhanh chóng bay xuống, nhìn thấy một thân thể đang từ từ trôi xuống ở phía trước.
Chương 978: Thánh Sứ Thiên Đế các
Hố sâu này không ngừng có gió lạnh thổi lên.
Tốc độ rơi xuống của Tần Hải vẫn chưa tăng nhanh mà lại từ từ trầm xuống.
Tần Ninh nhanh chóng đi tới ôm lấy Tần Hải vào người bằng một tay.
Một khí tức lạnh như băng dần dần tản mát ra.
Nhưng khi cảm nhận được khí tức nhè nhẹ đó thì Tần Ninh cũng thở phào.
Vẫn còn!
Vẫn còn!
Tần Ninh trước giờ bình thản, lúc này lại cảm thấy rung động, suýt thì rơi lệ.
“Kiếm U Khô...”
Tần Ninh nhìn về phía đáy sâu, lẩm bẩm nói: “Kiếm U Khô, nơi phong ấn...”
Bàn tay hắn khẽ nhúc nhích.
Trong khoảnh khắc, một luồng sinh mệnh bị xói mòn.
Khí tức của Tần Hải dần ổn định lại.
“Còn đuổi theo?”
Cảm nhận được tiếng người xuất hiện phía sau, Tần Ninh lẩm bẩm: “Chính các người muốn chết, ta cho các người toại nguyện!”
Nói xong, Tần Ninh bước ra.
Oanh...
Từng tiếng nổ bắt đầu vang lên.
Tần Ninh bay về phía đáy động với tốc độ cực nhanh.
“Thằng nhãi này chạy rất nhanh đấy!”
Phía trên, Thiên Thương Kình âm u nói.
“Nghe đồn kiếm U Khô mà Linh Tử Hiên cầm trong tay năm đó chính là bội kiếm của U Vương ngày xưa”.
“Liệu nó có ở đây hay không?”
Kim Hoa Đô lúc này rầu rĩ nói.
Kim Vân Binh chết rồi?
Lão ta không biết.
Nhưng không thấy bóng dáng của cao thủ Kim Ô Lâu đâu cả.
Chuyện này nhất định phải hỏi Tần Ninh thật rõ.
Thiên Vĩ Đình lúc này cũng nói: “Có khả năng lắm!”
Kiếm U Khô.
Pháp khí thượng phẩm!
Đừng nói chỉ mỗi bọn họ.
Dù là cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp nhìn thấy thì cũng phải động lòng.
Sức hấp dẫn của pháp khí thượng phẩm quá lớn!
Muốn tạo ra một món thì cực kỳ khó khăn.
“Tiếp tục đuổi theo!”
La Bá Nguyên lão tổ lúc này hừ nói: “Người này có uy hiếp lớn như vậy, chúng ta không thể bỏ qua cho hắn được”.
“Ừ!”
Bốn người đi đầu, phía sau là tông chủ Thiên Vấn Hành của Thiên Vấn tông, cốc chủ Thiên Dục của Thiên Hỏa cốc cùng với tông chủ La Côn Lâm của Thiên La tông lần lượt đi theo.
Hơn mười cảnh giới Sinh Tử.
Mấy trăm linh cảnh Niết Bàn.
Tiếp tục tiến về phía hố sâu.
Mà cùng lúc đó, ở bên viền hố.
Lần lượt từng bóng người xuất hiện.
Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư cùng với nhóm Vạn Khuynh Tuyết lục tục đến.
“Đạo Thiên Hành!”
Thấy Đạo Thiên Hành, Lý Nhàn Ngư hô lớn.
Đạo Thiên Hành?
Vạn Khuynh Tuyết cùng Giang Bạch nhìn về phía Đạo Thiên Hành với ánh mắt ngạc nhiên.
Người này là Đạo Thiên Hành?
Đoạn đường này bọn họ cũng đã gặp mặt Đạo Thiên Hành.
Nhưng cũng không biết là thân phận gì.
Bách Biến Chân Quân Đạo Thiên Hành!
Vạn Khuynh Tuyết nhìn Đạo Thiên Hành, ánh mắt mang theo một tia bất thiện.
“Đạo Thiên Hành, hóa ra là ngươi”.
Vạn Khuynh Tuyết hừ nói: “Lần sau trộm đồ thì đừng có trộm đến Vạn Thiên Các, không thì ta e là ngươi sẽ chết nếu có Thiên Nhân ra tay đấy”.
Đạo Thiên Hành lúng túng cười một tiếng: “Sao có thể chứ, ta chưa tới Vạn Thiên Các đâu, có Nhất Vương cùng Cửu Thiên Vương tọa trấn, ta nào dám đi trộm!”
Vạn Khuynh Tuyết hừ một tiếng, không có nhiều lời.
Giang Bạch lúc này liếc mắt nhìn Đạo Thiên Hành, nói: “Lần này Tử Hiên Các mở, lần sau cũng bớt tới đây lại”.
Nghe đến lời này, Đạo Thiên Hành lúng túng không thôi.
Lý Nhàn Ngư thì ngơ ngác.
Rốt cuộc cái tên này đã trộm đồ của bao nhiêu người vậy?
Thảo nào sư tôn nói hắn ta có vô cùng vô tận bảo vật.
Sư tôn!
Đúng rồi, sư tôn đâu!
Lý Nhàn Ngư nhìn Đạo Thiên Hành, vội vàng nói: “Đạo Thiên Hành, sư tôn ta đâu?”
“Thằng nhóc thúi, ngươi còn gọi tên ta nữa, ta sẽ làm thịt ngươi”.
“Không gọi ngươi là Đạo Thiên Hành thì gọi là đào mộ chắc?”
“Ngươi...”
Đạo Thiên Hành không biết nói gì.
Tần đại gia một đời anh minh, sao lại nhận một kẻ lỗ mãng như thế này làm đồ đệ chứ?
Lý Nhàn Ngư, con cháu của Lý Nhất Phong, hậu duệ của Phong Vương.
Sao cứ ngu ngu vậy nhỉ!
“Tần đại gia xuống dưới rồi!”
“Xuống dưới?”
Giang Bạch lúc này trở nên căng thẳng.
“Nơi đây chính là nơi phong ấn mà năm đó Tử Hiên bày ra, kiếm U Khô cũng ở đây...”
Giang Bạch lo lắng nói: “Mà thông đạo chủ yếu của Ma tộc dưới lòng đất... cũng ở nơi này...”
Lần này, đám người Vạn Khuynh Tuyết cũng có thần sắc nghiêm nghị.
“Thế thì xong rồi!”
Đạo Thiên Hành buông tay, nói: “Tần gia xuống phía dưới, vài lão bất tử của Thiên Vấn tông, Kim Ô Lâu, Thiên Hỏa cốc, Thiên La tông cũng dẫn theo một nhóm người xuống phía dưới...”
Lời này vừa nói ra, Vạn Khuynh Tuyết méo miệng.
Chuyện này...
Loạn quá đi mất!
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ta cũng không biết”, Đạo Thiên Hành bất đắc dĩ nói: “Nhị ca của Tần gia, cũng chính là Tần nhị gia, hình như là bị đánh trọng thương rồi bị ném xuống dưới đó...”
“Tóm lại là Tần gia vừa nghe được thì lập tức bay xuống, những người đó liền đuổi theo”.
Giang Bạch lúc này nhíu mày, bóng dáng lóe lên, vọt thẳng vào trong.
Lý Nhàn Ngư lúc này cũng vọt thẳng xuống phía dưới.
Vạn Khuynh Tuyết do dự một chút rồi dẫn theo người của Vạn Thiên Các lao ra.
Từng luồng gió ào ào vang lên.
Bên cạnh hố sâu chỉ còn lại một mình Đạo Thiên Hành.
“Ta... còn chưa nói hết mà...”
Đạo Thiên Hành mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn thi thể của Vương Khiếu Không, lẩm bẩm nói: “Vương đạo sư, ngài anh minh đại nghĩa, ta mang ngài đi gặp đồ đệ của ngài nhé”.
Nói xong, Đạo Thiên Hành nhảy xuống.
Lúc này, bên hố sâu không còn một bóng người.
Dần dần, thời gian trôi qua.
Trên khoảng không có hai bóng người bước ra.
Hai người kia mặc áo bào màu vàng, khí tức toàn thân mạnh mẽ đến đáng sợ.
Còn kinh khủng hơn cả bốn đầu sỏ trước đó.
Hai bóng người đi ra, nhìn hố sâu.
“Chính là nơi đây đúng không?”, một người trong đó lạnh lùng nói.
“Ừ!”
Tên còn lại gật đầu.
“Độc Tu, Thần Sứ đại nhân lệnh cho chúng ta đến đây, ngươi có tính cách vội vàng, chớ kích động, hiểu chưa?”
“Bản tọa biết rồi, không cần ngươi phải dạy!”
Thánh Sứ Độc Tu của Thiên Đế các!
Từng va chạm với Tần Ninh.
Nhưng lúc ấy cũng không phải là chân thân xuất hiện.
Mà lần này lại đích thân đến.
“Uông Tồn Kiếm, nói cho cùng thì tính cách của ngươi cũng không phải là cẩn thận mà chỉ là sợ chết mà thôi”.
Thánh Sứ Độc Tu giễu cợt nói: “Thật không biết ngươi đến cảnh giới Sinh Tử lục kiếp kiểu gì nữa!”
“Ngươi...”
“Ha ha, đùa thôi mà, đùa thôi mà”.
Thánh Sứ Độc Tu nhìn hố sâu, nói: “Nhóm Ma tộc dưới lòng đất kia không đợi được nữa rồi”.
“Một trận đại bại ở Cửu U đại lục khiến bọn chúng có vẻ rất tức giận!”
“Một đám nhà quê, chính mình vô dụng lại đi trách chúng ta!”
Nghe đến lời này, Uông Tồn Kiếm lại thản nhiên nói: “Thiên Đế các chúng ta đã hợp tác với Ma tộc thì cũng phải có thành ý chứ”.
“Trận chiến ở Cửu U đại lục thất bại, lần này, đám Luyện Ngục Ma phá vỡ phong ấn dưới đáy sông Thiên Thượng, coi như là ban đại ân cho chúng đi”.
“Nghe nói lần này là cửu tế tự Chước Diễm của Luyện Ngục Ma đích thân ra tay đấy”.
“Tên kia nói lần trước đã thua trong tay Tần Ninh, lần này một mực đòi phá vỡ một thông đạo, tìm Tần Ninh để trút cơn giận dữ”.
Tần Ninh!
Nhắc tới tên này, Độc Tu cũng mang vẻ mặt tức giận.
“Cái thằng nhãi đáng chết, nếu không vì hắn thì Triệu Phương Bân cùng Nhiếp Dương cũng sẽ không chết!”
Thánh Sứ Độc Tu hừ nói: “Ông đây cũng muốn giết hắn”.
Uông Tồn Kiếm nhíu mày, không nhiều lời.
Ông ta vốn bất hòa với Độc Tu, nhưng lần này Thần Sứ đại nhân đã hạ lệnh để hai người bọn họ cùng nhau hành động.
Ông ta cũng không thể không đến.
“Thiên Đế các chúng ta mạnh mẽ như thế, vì sao phải hợp tác với Ma tộc chứ?”, Uông Tồn Kiếm lúc này thật sự không hiểu.
Mặc dù là Thánh Sứ của Thiên Đế các, địa vị cao quý!
Nhưng ông ta cũng không thể biết một vài chuyện cơ mật của Thiên Đế các.
Thánh Sứ Độc Tu lại nhếch miệng cười nói: “Uông Tồn Kiếm, ngươi đúng là quá cẩn thận nên làm gì cũng tỉ mỉ từng tí, ngươi không biết lí do vì sao à?"
“Như kiểu là ngươi biết ấy nhỉ!”
“Ta đúng là có biết đấy”.
Thánh Sứ Độc Tu thần bí nói.
Chương 979: Dưới đáy động sâu
“Nói nghe xem nào!”
Uông Tồn Kiếm nổi lên lòng hiếu kỳ.
“Ngươi cũng biết cách phân chia địa vị ở Thiên Đế các chúng ta rồi đúng không?”
“Đương nhiên là ta biết”.
Uông Tồn Kiếm từ từ nói: “Ba sứ gồm Nhân Sứ, Địa Sứ, Thánh Sứ phụ trách chuyện ngoại giới, suốt ngày bôn ba”.
“Cao hơn Thánh Sứ cũng là cao hơn chúng ta”.
“Thần Sứ đại nhân cai quản một phương, địa vị phi phàm”.
“Cao hơn Thần Sứ chính là Địa hộ pháp cùng Thiên hộ pháp, mà sau đó chính là phó các chủ, mạnh nhất thì đương nhiên là các chủ chứ không ai khác”.
Uông Tồn Kiếm kính nể nói: “Nghe nói các chủ đại nhân chính là nhân vật vô địch cảnh giới Vương Giả, chỉ là đại lục Vạn Thiên có không hơn trăm vị cảnh giới Vương Giả”.
“Không biết các chủ rốt cuộc là vị nào!”
Nghe đến lời này, Độc Tu nhếch miệng cười nói: “Các chủ là ai thì hai chúng ta cũng không có tư cách biết”.
“Chớ nói các chủ, chỉ riêng mấy vị phó các chủ thôi là chúng ta cũng không tư cách biết rồi”.
“Có điều, lần trước ta may mắn được đi theo Thần Sứ Liễu Uyên yết kiến một vị hộ pháp đại nhân nên biết một ít tin tức”, Độc Tu lúc này thần bí nói.
“Nói mau!”
Độc Tu cười: “Còn nói ta vội vàng kích động, ngươi chẳng phải cũng thế sao?”
Uông Tồn Kiếm không nhiều lời.
Vớ vẩn, hai chuyện này có thể giống nhau sao?
Chuyện bí ẩn liên quan đến Thiên Đế các, dĩ nhiên là ông ta muốn biết.
Độc Tu tiếp tục nói: “Vị hộ pháp đại nhân đó đương nhiên là ta không có tư cách gặp mặt, đến cấp bậc hộ pháp cũng ít nhất là nhân vật bá chủ ở cảnh giới Vạn Nguyên, Quy Nhất hào hùng mới được”.
“Lúc ấy, vị hộ pháp đó nói rằng Thiên Đế các chúng ta có... Thánh Nhân che chở!”
Độc Tu vừa nói vừa chỉ lên trời.
Thánh Nhân!
Uông Tồn Kiếm hiểu Độc Tu chỉ Thánh Nhân là có ý gì.
Cũng không phải là cách xưng hô ở hai cảnh giới Âm Dương như người âm thánh và người dương thánh.
Mà là Thánh Nhân chân chính ở thế giới Cửu Thiên!
Vượt qua sự phàm tục của loài người!
Rốt cục Thánh Nhân là gì, không ai biết, có lẽ đến các Vương Giả cũng không nói rõ được.
Nhưng Thánh Nhân thật sự tồn tại!
“Lẽ nào... Thiên Đế các cùng Ma tộc hợp tác là có liên quan đến các Thánh Nhân?”
“Ai mà dám chắc chứ?”
Độc Tu lúc này nhếch miệng cười nói: “Chúng ta tu hành không phải là vì trở nên mạnh hơn sao?”
“Nếu thật sự Thiên Đế các có giao lưu với Thánh Nhân ở Cửu Thiên thì sau này chúng ta cũng có cơ hội được bước vào cảnh giới Thánh Nhân!”
“Tung hoành Cửu Thiên, không còn là con kiến hôi nữa”.
Uông Tồn Kiếm lúc này cũng gật đầu.
“Đã như vậy thì lần này cũng phải nghiêm túc hành động”.
“Đó là dĩ nhiên!”
Hai người nói xong thì nhảy xuống như bay...
Giờ khắc này, bốn phía tụ tập đông người.
Lần lượt từng người từ trên trời giáng xuống.
Hố sâu ngày một phức tạp...
Mà cùng lúc, Tần Ninh ôm Tần Hải, liên tục xuống sâu.
Một lần xuống kéo dài vạn trượng.
Phải biết rằng, đáy của sông Thiên Thượng ban đầu sâu hàng vạn thước.
Mọi người lúc này lại chìm xuống vạn trượng, có thể nói là đi vào nơi sâu thẳm của lòng đất.
Mà giờ khắc này, Tần Ninh rơi xuống một mảnh đất cứng như đá.
Đến cuối rồi sao?
Tần Ninh nhìn bốn phía.
Mặt đất tối om, ánh sáng bốn phía lập lòe.
Nhưng cũng không đen nhánh như ban đêm, bốn phía, giống như một khu vực loạn lạc vậy.
Mặt đất gồ ghề lồi lõm, phía xa còn có đá loạn tung hoành.
Mà nhìn kỹ lại thì thấy trên mặt đất là những thi thể lăn lóc, thê thảm vô cùng.
Thậm chí khi gió thổi qua, những bộ hài cốt đó gãy vụn hoàn toàn, tạo nên tiếng răng rắc khiếp hồn.
Cảnh tượng này khiến người ta không khỏi đau buồn.
Thấy nơi này, Tần Ninh cũng có một cảm giác quen thuộc.
Nơi đây nằm ở vị trí giữa tâm thế giới và mặt đất, giống đài Trụ Ma ở Cửu U đại lục trước kia.
Nhìn những bộ hài cốt xung quanh thì có vẻ là từ gần ba ngàn năm trước.
Tần Ninh đoán không sai.
Nơi đây có lẽ là điểm huyết chiến giữa Tử Hiên Các với Ma tộc dưới lòng đất năm xưa.
Ma tộc dưới lòng đất!
Đây là lần đầu tiên Tần Ninh phát hiện tung tích của Ma tộc dưới lòng đất ngoại trừ Cửu U đại lục.
Những súc sinh này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là một nhánh của ngũ đại Ma tộc xuất hiện tại đại lục Vạn Thiên.
Không giống như đám nô lệ Hủ Cốt Ma tộc mà là đám Ma tộc có tính tự chủ cao hơn.
Thực tế thì chín vạn năm trước, tung tích của Ma tộc cực kỳ ít.
Tần Ninh cũng không quá hiểu về cách phân chia tầng lớp của Ma tộc.
Nếu không phải có Giang Bạch nói lúc trước là Ma tộc có năm nhánh, hắn thậm chí còn nghĩ rằng Ma tộc đều là một thể.
Có điều, không biết nơi này rốt cuộc phong cấm nhánh nào của Ma tộc đây!
Mà toàn bộ đại lục Vạn Thiên đến cùng có nơi nào tồn tại bao nhiêu Ma tộc, cũng không ai biết được.
Lúc này, Tần Ninh đặt Tần Hải xuống.
“Suy yếu tới phế phủ... xương cốt gãy không ít... cũng may chưa đến trái tim...”
Tần Ninh lúc này thở phào nhẹ nhõm.
“Những kẻ kia hẳn là sắp đuổi tới rồi, không có thời gian chữa thương nữa, nhị ca, huynh kiên nhẫn một chút!”
Tần Ninh vừa nói, hai tay vừa kết ấn.
Hắn hiện tại cũng không có đan dược chữa thương công hiệu cực kỳ tốt nào.
Nếu như Đạo Thiên Hành ở đây thì tốt.
Chỉ là hắn cũng không yên tâm sử dụng đan dược bình thường.
Lo lắng sẽ gây ra di chứng cho Tần Hải.
“Thuật đại tác mệnh!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, lòng bàn tay của Tần Ninh ngưng tụ từng luồng sức mạnh.
Trăm năm tuổi thọ lúc này bị tiêu hao.
Thuật đại tác mệnh, thần thuật nghịch thiên.
Thần thuật vô địch mà cha nắm trong tay năm đó.
Có thể nói toàn bộ Thương Mang Vân Giới, cũng chỉ có một mình cha là tinh thông thuật này nhất.
Mà hắn sau này cũng đã học được.
Bởi vì thuật này mà cha với mẹ còn từng cãi nhau.
Lúc trước mẹ cho rằng, cha truyền cho hắn thuật này là hại chính hắn.
Phụ đế trước giờ đều vô cùng chiều chuộng chín vị Đế Hậu, nói gì nghe nấy.
Nhưng lần đó lại không chịu nghe theo.
Lúc không có ai, ông ấy vẫn truyền lại thuật này cho hắn.
Mà trong số các con trai thì cha cũng chỉ truyền cho mình hắn.
Bây giờ nghĩ lại, trước đây cha truyền lại thuật này cho hắn hẳn là cũng có dụng ý khác.
Sự thực chứng minh.
Thuật này truyền cho hắn đúng là không sai.
Lấy thực lực cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp hiện tại của hắn, tuổi thọ gần hai vạn năm, mất đi trăm năm cũng không quá quan trọng.
Mà thuật đại tác mệnh có công hiệu thần kỳ.
Đổi sức với trời!
Lấy tuổi thọ đổi lại sức mạnh to lớn của trời đất.
Đây chỉ là một chuyện.
Thứ hai, thuật đại tác mệnh có thể đổi mệnh với trời.
Lúc trước hắn chính là muốn dựa vào thuật này để phục sinh Tần Kinh Mặc.
Nhưng cũng vì Tần Kinh Mặc tán loạn hồn phách nên thất bại.
Thuật đại tác mệnh mà ở trong tay cha hắn thì cũng không chỉ có thế.
Tần Ninh vẫn chưa đạt đến trình độ khống chế thuật này ở mức cao nhất.
Nhưng đổi mệnh với trời thì Tần Ninh vẫn làm được.
Mệnh này cũng không phải là liều mạng.
Như tình trạng của Tần Hải hiện tại, tính mạng hấp hối, đổi lấy sức mạnh to lớn của trời đất thì có thể ổn định được mạng sống của hắn ta, khiến hắn ta an toàn.
Từ từ, Tần Hải tỉnh dậy.
“Tam đệ...”
Nhìn thấy Tần Ninh, Tần Hải sửng sốt.
“Ta... chết rồi sao? Không đúng, đệ...”
“Nhị ca, huynh không chết đâu!”
Thấy Tần Hải tỉnh lại, tảng đá trong lòng Tần Ninh cũng chậm rãi rơi xuống.
Chuyện của Tần Hâm Hâm năm đó, hắn nhất quyết không cho phép xảy ra lần thứ hai.
“Ta nhớ là...”, Tần Hải lắc đầu, đột nhiên sắc mặt biến đổi, vội vàng nói: “Sư phụ đâu? Như Yên đâu?”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh hơi sững lại.
Vương Khiếu Không... chết rồi.
Tần Hải không gọi Vương Khiếu Không là đạo sư mà là sư phụ.
Mà mấy năm qua, cảnh giới của Tần Hải tăng lên nhanh chóng, Cửu Nguyên Thiên Mạch là căn bản, nhưng sự giáo dục của sư phụ tốt cũng là căn bản.
Vương Khiếu Không đã chết...
Tần Hải có thể tiếp nhận sao?
Tần Ninh vừa muốn mở miệng, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Chương 980: Lấy một địch bốn
Lần lượt từng bóng người từ trên không hạ xuống.
Võ giả của bốn đại tông môn xuất hiện.
“Nơi này...”
Thiên Thương Kình dẫn đầu nhìn bốn phía, vẻ mặt hoảng hốt.
Chẳng ai nghĩ tới ở hố sâu này lại là một địa vực giống như bãi tha ma.
Bốn phía là gió âm gào thét, âm khí đáng sợ.
Đây là nơi quái quỷ gì vậy?
“Tần Ninh!”
Nhưng lúc này, mọi người liếc mắt liền thấy Tần Ninh cùng Tần Hải!
“Là các người!”
Tần Hải lúc này muốn đứng lên, nhưng cả thể xác lẫn tinh thần đều uể oải, toàn thân suy yếu.
“Sư phụ ta đâu?”
Tần Hải giận dữ hét.
“Ngươi nói Vương Khiếu Không?”
Kim Hoa Đô lúc này cười lạnh nói: “Xem ra Tần Ninh vẫn chưa nói cho ngươi biết là vị sư phụ tốt kia của ngươi đã chết nhỉ”.
Cái gì!
Tần Hải lúc này tái mét mặt mày
Cả người cứng ngắc.
Sau một khắc, hắn ta vừa định mở miệng thì phun ra một ngụm máu tươi.
“Ca...”
Tần Ninh lúc này vội vàng đỡ lấy Tần Hải.
“Tam đệ, là thật sao?”
Sắc mặt của Tần Hải lúc này âm trầm đáng sợ.
“Ừm!”
Tần Ninh gật đầu: “Lúc ta đến thì đã không kịp...”
Vẻ mặt của Tần Hải càng thêm khó coi.
“Sư phụ...”
Tần Hải lẩm bẩm, khí tức cả người chợt giảm xuống, khí huyết trong cơ thể lúc này hỗn loạn.
“Ca, Khương Như Yên không biết ở nơi nào, bây giờ huynh không thể nổi giận...”, Tần Ninh vội vàng nói.
“Ta biết...”
Tần Hải nhìn bốn phía, lạnh lẽo nói: “Tam đệ, ca nhờ đệ một việc”.
“Giết bọn chúng, giết sạch chúng...”
Tần Hải nói xong thì máu tươi tóe ra từ khóe miệng.
“Được!”
Tần Ninh đặt Tần Hải xuống, nhìn về đám người.
“Giao cho ta đi!”
Nói xong thì Tần Ninh bước ra.
Lúc này, bốn người Thiên Thương Kình, Kim Hoa Đô, Thiên Vĩ Đình, La Bá Nguyên đứng đầu đám đông, nhìn Tần Ninh và cười khẩy.
Tần Ninh mạnh mẽ sao?
Đúng, rất mạnh mẽ!
Có thể chém chết Tả Ưng Hùng, hơn nữa còn là lúc ở linh cảnh Niết Bàn.
Hiện tại, Tần Ninh đến cảnh giới Sinh Tử, bọn họ cũng không biết hắn rốt cục mạnh đến mức nào.
Thế nhưng lúc này hiển nhiên là không thể coi thường Tần Ninh.
Bốn người nhìn nhau gật đầu.
“Để ta xem rốt cuộc ngươi có năng lực gì!”
La Bá Nguyên lúc này chậm rãi nói.
Tả Ưng Hùng còn chết ở trong tay Tần Ninh thì e là cái tên này cũng không đơn giản.
“Vậy thử xem đi”.
Tần Ninh lúc này sải bước ra, khí tức Sinh Tử nhất kiếp tung hoành.
Oanh...
Cơ hồ là trong nháy mắt, mọi người lập tức tản ra.
Bốn đầu sỏ lúc này vây Tần Ninh ở giữa.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của bốn người, Tần Ninh giễu cợt một tiếng.
“Bốn đại tông môn vây giết người của thư viện Thái Hư, sau lưng các người hẳn là có người làm chỗ dựa, sẽ là ai đây?”
“Là thế gia Bách Lý hay là Vô Cấu Kiếm Phái?”
Tần Ninh nhìn mọi người, từ từ nói: “Ta rất tò mò, các người lấy lá gan ở đâu mà dám làm như thế hả!”
“Người sắp chết còn muốn biết nhiều như vậy làm gì?”
Thiên Thương Kình lúc này mở miệng, sải bước ra, khí tức đại thịnh.
Oanh...
Vung quyền cách không, tiếng nổ vang lên ầm ầm.
Tần Ninh vung tay ra.
“Huyền Phong Nhận!”
Một cơn gió bão ngưng tụ thành một ánh đao màu bụi tấn công ra ngoài.
Phanh...
Đao gió cùng quyền kình giao nhau, tiếng nổ đùng đoàng vang lên khắp không trung.
Hai bóng người tự lùi về sau.
Cảnh tượng này khiến mọi người phải há hốc mồm.
Cái tên này mạnh thật!
Thiên Thương Kình là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp, một kích rơi xuống, đừng nói Sinh Tử nhất kiếp, kể cả là Sinh Tử nhị kiếp dùng toàn lực chống lại thì cũng phải thổ huyết.
Nhưng Tần Ninh lại trực tiếp đánh lui công kích của Thiên Thương Kình.
“Quay lại!”
Lúc này, Thiên Thương Kình cũng giận dữ trong lòng.
Thằng nhãi này thật sự không đơn giản.
“Muốn chết!”
Tần Ninh nói xong, vung tay ra.
“Chấn Phong Trảm!”
Một con đao gió trực tiếp chém ra.
Một tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên.
Đao gió nổ tung, bốn phương tám hướng cuồn cuộn đến người Thiên Thương Kình.
Phanh...
Tiếng nổ tung trầm thấp khuếch tán ra.
Con đao gió kia hóa thành từng luồng, thẳng hướng bốn phía.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Vài tên đệ tử Thiên Vấn tông trực tiếp bị đao gió cắt thành mảnh nhỏ, máu tươi chảy không ngừng như nước.
“Võ giả nào ở linh cảnh Niết Bàn thì tản hết ra”.
Kim Hoa Đô thấy như vậy liền quát lên.
Võ giả cấp bậc linh cảnh Niết Bàn mà dám bén mảng trong trận chiến của cường giả cảnh giới Sinh Tử thì chính là chịu chết.
Kim Hoa Đô nói xong thì lập tức tuôn ra.
Tần Ninh này thật không đơn giản.
Sinh Tử nhất kiếp đối kháng Sinh Tử tứ kiếp.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì ai mà dám tin?
Giờ khắc này, Kim Hoa Đô gia nhập vào vòng chiến đấu, đấm ra một quyền, ánh sáng nở rộ.
Ánh sáng màu vàng mạnh mẽ trực tiếp tấn công đến trước mặt Tần Ninh.
“Kim Nham quyết!”
Trong khoảnh khắc, ánh quyền phảng phất hóa thành một quyền lớn, nham thạch cứng rắn tạo thành quyền lớn.
“Diệt Phong Sát!”
Tần Ninh vung ra một chưởng, từng luồng sức mạnh gió được ngưng tụ, trực tiếp bay ra.
Phanh...
Đòn tấn công của Kim Hoa Đô một lần nữa bị chặn lại.
Thiên Vĩ Đình cùng La Bá Nguyên thấy cảnh này thì đều nhướng mày.
Thằng nhãi này quá tà ma!
“Pháp quyết thuộc tính phong vốn đã hiếm thấy, người này tu hành đại thành, đúng là khó đối phó”.
“Cùng nhau xông lên!”
“Được!”
Tức thì, Thiên Vĩ Đình cùng La Bá Nguyên lúc này cũng trực tiếp tuôn ra.
Bốn bóng người đồng thời tấn công.
Bốn đại cường giả thuộc cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp, ngũ kiếp lúc này đã bất chấp thể diện.
Giết một Tần Ninh.
Bốn người liên thủ.
Cảnh này mà bị truyền ra.
Đại danh của Tần Ninh sẽ vang vọng khắp đại lục Vạn Thiên.
Tiếng nổ không ngừng vang lên.
Mặt đất cứng rắn bị phá tan liên tục.
Công kích của Tần Ninh ngày một mạnh mẽ, tốc độ cũng càng thêm nhanh hơn.
Bốn người vây công nhưng nhất thời lại không thể theo kịp tốc độ của Tần Ninh.
“Đáng chết, cái thằng nhãi khốn kiếp!”
Tiếng chửi rủa vang lên, Thiên Thương Kình lúc này một tay cầm thương chém ra.
Sức mạnh tụ tập đến một điểm, tốc độ của Thiên Thương Kình trở nên nhanh vô cùng.
Oanh...
Từng tiếng nổ vào thời khắc này truyền ra.
Người đứng xem bên ngoài đã không thể nhìn thấy rõ giao chiến bên trong nữa.
Đây chính là cảnh giới Sinh Tử!
Trải qua một kiếp, tốc độ cùng sức mạnh đều tăng lên gấp bội.
Linh cảnh Niết Bàn ở trước mặt cảnh giới Sinh Tử thật sự là không đáng nhắc tới.
“Vây hắn lại!”
Bên trong chiến trường đột nhiên vang lên một tiếng hét.
La Bá Nguyên chạm chân xuống đất.
Oanh...
Đột nhiên, sau lưng lão ta xuất hiện một trụ đá.
Linh khí ngưng tụ thành trụ đá phóng lên cao.
Mà cùng lúc ấy, sau lưng ba người Thiên Thương Kình, Kim Hoa Đô, Thiên Vĩ Đình cũng xuất hiện một trụ đá từ linh khí tạo thành.
Bốn trụ đá cao trăm trượng.
Trong nháy mắt, bốn trụ đá ngưng tụ mà ra, liên tiếp cùng nhau giam Tần Ninh ở bên trong,
Thấy vậy, Tần Ninh lạnh lùng cười một tiếng.
“Vây được ta sao?”
Nói xong, Tần Ninh vung tay lên.
“Cương Phong Thuẫn!”
Từng luồng sức mạnh gió vào thời khắc này xoay tròn xung quanh thân thể Tần Ninh.
Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Dần dần, quanh người Tần Ninh ngưng tụ ra một trận pháp.
Trận pháp quay quanh hắn.
Nhìn kỹ lại, đó cũng không phải là trận pháp, mà là gió ngưng tụ thành khiên bảo vệ Tần Ninh.
“Giết!”
Bốn người lúc này quát lên.
Oanh...
Trong nháy mắt, linh khí thao thiên tấn công mạnh mẽ vào thân thể Tần Ninh.