Câu nói này của Khương Vinh không phải là trò đùa của bọn trẻ con.
Mà lời mời thật sự.
Với thân phận kiêu ngạo là linh đan sư thất phẩm thì trong Thánh Đan các, Khương Vinh cũng là một nhân vật quyền cao chức trọng. Lão ta nói vậy với Tần Ninh thì khiến người ta vô cùng bất ngờ.
“Nếu Tần công tử đồng ý, Khương Vinh ta tình nguyện lấy thân phận linh đan sư thất phẩm trong Thánh Đan các ra để bảo đảm rằng công tử chắc chắn sẽ có thân phận không thấp hơn ta!”
Lúc Khương Vinh nói, còn tỏa ra một hơi thở thâm sâu.
“Thánh Đan các, đan sư cấp cao?”
Tần Ninh híp mắt lại, cười đáp: “Hàng chục ngàn năm qua, các ông vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ. Một các chủ, ba các phó, năm đan sư cấp cao”.
Lời này nói ra, cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều nhìn Khương Vinh với ánh mắt kinh ngạc.
Khương Vinh là linh đan sư thất phẩm, thân phận đúng là cao quý.
Nhưng không ngờ lại cao quý đến vậy.
Thánh Đan các có thực lực phức tạp, ở các đế quốc, thượng quốc và cương quốc đều có sự tồn tại của các phân các.
Chỉ một điểm này thôi cũng đủ để thấy thực lực và nền tảng của Thánh Đan các.
Khương Vinh là linh đan sư thất phẩm, là một trong số các đan sư cấp cao, không thể không nói là rất có địa vị.
Nhưng khi đối diện với Tần Ninh thì Khương Vinh lại bắt đầu đối xử với hắn như một người cùng cấp bậc.
Từ điểm này có thể thấy Tần Ninh rất hiểu về đan thuật.
Nghĩ đến lúc đầu Tần Ninh cũng thấy Khương Vinh phiền, chỉ muốn trốn tránh ông ta.
Giờ xem ra là đúng như vậy thật.
“Ừm, ta cũng không có hứng thú lắm”.
Tần Ninh cười nhạt: “Thế lực tông môn quá bó buộc người khác, không thoải mái chút nào. Hơn nữa mấy lão cổ hủ trong Thánh Đan các lại quá cố chấp với đan thuật”.
Tần Ninh nói vậy khiến tay Khương Vinh run run.
Lão cổ hủ, mấy vị trong đó hầu như chẳng bao giờ xuất hiện, sao Tần Ninh lại biết được?
Tần Ninh không những biết, mà còn nắm rõ từng chi tiết về thế lực của Thánh Đan các trong Cửu U nữa cơ.
Thế lực lớn như thế này, tương lai sẽ là một cánh tay hỗ trợ lớn.
Khi hắn còn là Cửu U Đại Đế thì không tinh thông đan thuật mấy, vì để đồ nhi của mình có được một viên linh đan cửu phẩm mà đã xông vào chỗ bế quan của mấy lão cổ hủ trong Thánh Đan các, khiến cho Thánh Đan các cực kỳ bất mãn.
Nhưng hắn lúc ấy đã có thực lực đáng sợ vô cùng, mấy lão già ấy chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
“Trói buộc!”
Đại sư Khương Vinh mỉm cười nói: “Tần công tử cứ yên tâm!”
Nói rồi, Khương Vinh rút ra một lệnh bài.
Lệnh bài này có màu xanh, tỏa ra ánh sáng đen nhạt, bên ngoài khắc một biểu tượng linh đan hình tròn.
“Đây là lệnh Thánh Đan của Thánh Đan các chúng ta!”
Khương Vinh đẩy ra trước mặt Tần Ninh và cười nói: “Lệnh bài này, chỉ cần xuất hiện ở trong các phân các của Thánh Đan các thì các đan sư dưới cấp bảy sẽ phải phục tùng mệnh lệnh của người sở hữu nó”.
“Giờ ta xin tặng nó cho Tần công tử, mà Tần công tử cũng chỉ cần treo cái danh vậy thôi, làm một vị khách mời của Thánh Đan các ta!”
Chỉ vậy thôi?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn lệnh bài.
Với thân phận của Khương Vinh thì chắc sẽ không nói láo, thấy lệnh bài này giống như thấy đại sư Khương Vinh vậy.
“Hay là thôi đi!”
Tần Ninh lại từ chối, cười đáp: “Ta vẫn thích tự do hơn. Thánh Đan các của các ông không hợp với ta, nhưng có cơ hội ta có thể đến Thánh Đan các để giảng giải đan thuật miễn phí”.
Sắc mặt của đại sư Khương Vinh trở nên ảm đạm.
“Được rồi, tiểu ca Tần Ninh không thích thì ta cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng nếu tiểu ca Tần Ninh cần bất kỳ điều gì có thể tìm đến ta, chỉ cần có thể giúp thì ta sẽ lập tức xuất hiện”.
“Được!”
Tần Ninh thật sự không muốn bị bó buộc.
Lúc hắn còn là Cửu U Đại Đế thì chưa phải là đan sư xuất sắc.
Nhưng khi trải qua đời thứ năm, hắn đã dùng cả đời nghiên cứu đan thuật, được các trời và vạn giới gọi là Cửu Nguyên Đan Đế.
Trong vạn giới các trời thì Tần Ninh tự xưng hiểu rõ về đan thuật nhất, không ai có thể vượt qua hắn.
Một Thánh Đan các nho nhỏ đúng là không thể khiến hắn hứng thú.
Một tiếng gió bỗng vang lên.
Bóng dáng của Thương Hư xuất hiện bên ngoài đình nghỉ mát.
“Công tử, người của thượng quốc Thánh Nguyệt... không chịu gặp chúng ta!”, Thương Hư bối rối nói.
“Ồ? Không gặp à?”
Tần Ninh sửng sốt, lại nói: “Là muốn chúng ta đưa lễ trước rồi mới được à? Mượn Thiên Nguyên linh cảnh của bọn họ dùng một chút thôi, cũng đâu phải vấn đề lớn đâu?”, “Không phải vậy”, Thương Hư đáp: “Công tử, dạo này có một vị linh đan sư ngũ phẩm đỉnh cấp đến từ Thánh Đan các, tên là Thiên Địch Nguyên. Người này có đan thuật cực kỳ lợi hại, cũng muốn mượn Thiên Nguyên linh cảnh dùng một chút, mà thượng quốc Thánh Nguyệt cũng không muốn đắc tội người này. Do đó, họ bèn mời Thẩm Thiên Trầm, vị linh đan sư ngũ phẩm duy nhất của thượng quốc Thánh Nguyệt ra trận, so tài với Thiên Địch Nguyên”.
“Nếu Thiên Địch Nguyên thắng thì thượng quốc Thánh Nguyệt phải cho lão ta mượn Thiên Nguyên linh cảnh”.
Thiên Địch Nguyên?
Thẩm Thiên Trầm?
Tần Ninh cười nhạt: “Hai linh đan sư ngũ phẩm so tài, ta cũng muốn xem xem”.
Lời này nói ra, Thương Hư âm thầm kêu khổ.
Vị chủ tử này rất tùy ý.
Nhưng đây là thượng quốc Thánh Nguyệt đó, đâu phải nói muốn xem là xem được!
Nhỡ thượng quốc Thánh Nguyệt ngăn cản, thì e là Tần Ninh lại đại khai sát giới mất thôi.
“Ồ? So tài với Thẩm Thiên Trầm à?”
Khương Vinh cười nói: “Tiểu ca Tần Ninh muốn đi, thì ngày mai liền đi cùng ta quan sát đi, thuận tiện cũng cho Thẩm Thiên Trầm một vài ý kiến”.
“Đại sư Khương Vinh quen người này sao?”
“Thẩm Thiên Trầm có một ít duyên với lão phu”.
Khương Vinh cười khà khà nói: “Không ngờ Thiên Địch Nguyên cũng chạy đến thượng quốc Thánh Nguyệt, người này trước giờ đều tự kiêu vì thiên phú của mình. Là linh đan sư ngũ phẩm mà chẳng coi ai ra gì, ta cũng đang mong Thẩm Thiên Trầm có thể dạy dỗ được lão ta đây”.
Thiên Địch Nguyên?
Thiên Sa Mạc?
Hình như có chút quan hệ!
“Tên nhóc Thiên Sa Mạc đó là cháu của Thiên Địch Nguyên, nhà họ Thiên trong Thánh Đan các cũng coi như có căn cơ thâm sâu. Thiên Hằng Viễn là một trong ba các phó của Thánh Đan các”.
Khương Vinh giải thích.
Khương Vinh nói vậy thì mấy người Tần Ninh liền hiểu ra.
Xem ra việc Thiên Sa Mạc khiêu chiến các thiên tài đan thuật, lần này đến thượng quốc Thánh Nguyệt không phải là ngẫu nhiên.
Náo nhiệt như vậy thì đúng là thú vị rồi đây.
Đại sư Khương Vinh mời nhóm Tần Ninh ở lại trong Thánh Đan các, Tần Ninh từ chối mãi mà không được, bèn đi theo Khương Vinh đi vào trong phòng của Thánh Đan các nghỉ ngơi.
Buổi tối, Tần Ninh mãi mới định yên tĩnh tu luyện một chút, thì Khương Vinh lại đem rượu thịt đến muốn cùng Tần Ninh ngắm hoa thưởng nguyệt.
Một vị linh đan sư thất phẩm tốn bao nhiêu công sức chỉ để làm một thiếu niên vui lòng như vậy, đúng là khó tin mà.
Nhìn bộ dạng bất lực của công tử nhà mình, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều vui vẻ cười trộm.
Nhưng kiến giải về đan thuật của Tần Ninh thật sự đáng sợ đến vậy sao? Khiến cho một linh đan sư thất phẩm, đường đường là một trong năm đan sư cấp cao của Thánh Đan các là Khương Vinh phải cuốn lấy như vậy? Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Vinh đã đợi Tần Ninh từ trước, chờ bọn họ chuẩn bị xong thì lập tức đi về phía hoàng cung của thượng quốc Thánh Nguyệt.
Chương 337: Một điều kiện
Hoàng cung hôm nay náo nhiệt lạ thường.
Hôm qua tiểu đan thần Thẩm Văn Hiên và thiên chi kiêu tử của Thánh Đan các Thiên Sa Mạc tỉ thí đã khiến cho Thiên Sa Mạc bị chê cười, và danh tiếng của tiểu đan thần Thẩm Văn Hiên cũng nổi danh hơn hẳn.
Mà hôm nay, linh đan sư ngũ phẩm đỉnh cấp đến từ Thánh Đan các là Thiên Địch Nguyên lại tỉ thí với đệ nhất đan sư của thượng quốc Thánh Nguyệt là Thẩm Thiên Trầm.
Tin tức này khiến mọi người bùng nổ.
Linh đan ngũ phẩm do linh đan sư ngũ phẩm luyện chế ra là thứ mà bất kỳ cường giả cảnh giới Địa Võ nào cũng cần, giá trị vô cùng cao.
Khương Vinh mang theo nhóm Tần Ninh đi vào trong Đế Đô của thượng quốc Thánh Nguyệt, càng tiến gần đến hoàng thành thì càng thấy đông người.
Đến trước cửa chính của hoàng cung, bọn họ dừng lại.
“Khương đại sư!”
Một người lập tức bước ra, nhìn thấy Khương Vinh thì cung kính hành lễ.
“Thất hoàng tử!”
Khương Vinh gật đầu nói: “Hôm nay lão phu đến, cũng dẫn theo một nhóm bạn, không biết có được không?”
“Đương nhiên là được!”
Thanh niên này mặc áo màu bạc, nở nụ cười điềm tĩnh, nhìn nhóm người Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn như một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên bên cạnh đều ở cảnh giới Linh Phách, khiến người ta phải bất ngờ.
Hơn nữa Thiên Động Tiên đi cùng lại thu liễm hơi thở, nhìn vô cùng bình thường. Nhưng người có hai tì nữ ở cảnh giới Linh Phách lại là một người bình thường hay sao?
“Đây là...”
“Tần Ninh!”
“Chào Tần công tử, nếu đã là bạn của Khương đại sư thì cũng là bạn của Thánh Chuy ta, mời đi theo ta vào!”
Mấy người đi vào dưới sự dẫn đường của Thánh Chuy.
“Mấy người đó là ai mà đi vào nghênh ngang vậy?”
“Ngươi nói nhỏ thôi, đó là thất hoàng tử Thánh Chuy đấy, bên cạnh hắn ta là Khương đại sư Khương Vinh của Thánh Đan các, còn thiếu niên kia thì... chưa gặp bao giờ...”
“Hay là công tử của thế gia nào đó?”
“Các ngươi không biết à?”, một giọng cười vang lên: “Tên nhóc đó hình như là Tần Ninh, không rõ đến từ đâu, nhưng hôm qua hắn đã chỉ ra trò ăn gian của Thiên Sa Mạc trong trận tỉ thí giữa Thiên Sa Mạc với Thẩm Văn Hiên, kiến thức phi phàm lắm”.
Đám người lúc này mới hiểu ra.
Hôm qua tiểu đan thần Thẩm Văn Hiên và thiên chi kiêu tử của Thánh Đan các Thiên Sa Mạc tỉ thí, là chủ đề cả thượng quốc Thánh Nguyệt bàn luận sôi nổi.
Không ngờ lại là vì thiếu niên này.
Nhưng hôm nay Tần Ninh lại đi cùng Khương đại sư khiến người ta không thể không nghi ngờ rằng hắn có thân phận đặc biệt.
Tần Ninh đương nhiên là không biết chuyện đó, mà có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Hoàng cung của thượng quốc Thánh Nguyệt nguy nga tráng lệ, cung điện nối liền nhau san sát, lầu các đình đài càng không phải nói, chỉ nguyên diện tích và độ cao cũng gấp bội đế quốc Bắc Minh.
Nhưng Tần Ninh hầu như chẳng bao giờ có cảm giác đặc biệt gì với mấy cái này. Hắn đi sau Khương Vinh và Thánh Chuy, tay vẫn mân mê pho tượng, tự nhiên như không.
Lúc này Thánh Chuy cũng phát hiện, mặc dù Khương Vinh chẳng nói gì với hắn ta, nhưng hai mắt lại luôn dừng ở trên người Tần Ninh.
Ánh mắt hắn ta khẽ động, quay sang cười hỏi Tần Ninh: “Không biết Tần công tử đến từ đâu? Lần này đến thượng quốc Thánh Nguyệt chúng ta có việc gì? Nếu là chuyện ta có thể giúp được, ta chắc chắn sẽ tận sức giúp đỡ”.
“Ta? Ta đến từ đế quốc Bắc Minh”.
Đế quốc Bắc Minh.
Thánh Chuy sửng sốt trong lòng.
Đế quốc Bắc Minh hàng chục ngàn năm về trước là đại cương quốc uy danh hiển hách, mà còn là cương quốc duy nhất có thể sánh vai cùng bốn đại tông môn.
Nhưng hiện giờ đã suy sụp vô cùng.
Tần Ninh lại đến từ đế quốc Bắc Minh.
Nhưng đại sư Khương Vinh lại cực kỳ tôn trọng người này.
“Lần này đến thượng quốc Thánh Nguyệt đúng là có chút việc, muốn mượn Thiên Nguyên linh cảnh của các ngươi dùng một chút”.
“Thiên Nguyên linh cảnh?”
Thánh Chuy ngỡ ngàng.
Thiên Nguyên linh cảnh là thứ mà bọn họ từng phải vào mật địa mới lấy được. Để có được Thiên Nguyên linh cảnh, thượng quốc Thánh Nguyệt năm đó đã phải hi sinh tính mạng của mười mấy vị cường giả cảnh giới Địa Võ.
Vật này vô cùng đặc biệt, uy năng cực lớn, được xếp vào hàng linh khí truyền thừa của thượng quốc Thánh Nguyệt cùng với thương Chấn Thiên mà lão tổ nguyên soái Thánh Huy truyền lại.
Món này không thể nói mượn là mượn đực.
“Chuyện này thì ta không làm chủ được rồi...”, Thánh Chuy cười khổ đáp.
“Vậy ai có thể làm chủ được? Thánh Minh Hoàng sao?”, Tần Ninh bình thản nói: “Ông ta có làm chủ được không?”
Lời này nói ra khiến Thánh Chuy cực kỳ không vui.
Cho dù là quốc chủ của thượng quốc Kim Càn, thượng quốc số một trong số bảy thượng quốc lớn đến đây cũng không gọi hẳn tên của phụ hoàng như vậy.
Dường như Tần Ninh không coi ai ra gì cả.
Thánh Chuy lại nói: “Phụ hoàng ta đúng là có thể làm chủ, nhưng Thiên Nguyên linh cảnh là chí bảo, cũng không phải thứ mà Tần công tử nói mượn là mượn được!”
“Đương nhiên ta sẽ không mượn không công rồi”.
Tần Ninh cười nhạt: “Để làm thù lao, ta sẽ đồng ý một điều kiện mà thượng quốc Thánh Nguyệt các ngươi đưa ra”.
Lời này nói ra, Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sửng sốt.
Xem ra viên đá Tứ Phương kia rất quan trọng với Tần Ninh, nếu không hắn cũng không nói như vậy.
Một điều kiện.
Một điều kiện của Tần Ninh quý giá vô cùng.
Đến cả cảnh giới Thiên Võ, Tần Ninh còn tát chết được thì điều kiện này quan trọng vô cùng, chỉ ba bọn họ mới hiểu rõ.
Khương Vinh cũng cực kỳ ngạc nhiên. Tần Ninh có đan thuật thông thiên, nếu thượng quốc Thánh Nguyệt có thể lấy cái này làm điều kiện thì e rằng chỉ dùng mỗi Thiên Nguyên linh cảnh thôi cũng là quá hời cho thượng quốc Thánh Nguyệt.
Nhưng rơi vào tai Thánh Chuy thì lại cực kỳ khôi hài.
Một điều kiện?
Một thanh niên mười sáu mười bảy tuổi như Tần Ninh, thì điều kiện cái gì?
Đi từ đế quốc Bắc Minh ra thì e là tên nhóc này chẳng biết trời cao đất dày là gì.
Nhưng Tần Ninh dù gì cũng được đại sư Khương Vinh dẫn theo, hắn ta không tiện nói.
Đi qua vô số tầng kiến trúc, cuối cùng bọn họ cũng đến một quảng trường.
Bốn phía của quảng trường này đều có hộ vệ mặc áo giáp xanh đứng nghiêm trang, mà cũng có rất nhiều quan to hiển hách đang ở đây, náo nhiệt vô cùng.
“Khương đại sư, mọi người ngồi ở đây nhé!”
Thánh Chuy lịch sự nói.
“Tỉ thí sắp bắt đầu rồi, có chuyện gì Khương đại sư có thể gọi ta, giờ ta xin phép đi làm việc khác trước”.
“Ừm!”
Nhóm Khương Vinh ngồi xuống nhìn quanh.
Lúc này, phía chính Bắc của quảng trường là một đài cao, bên trên có hai người đứng đối lập nhau.
Chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, đan sư đứng đầu thượng quốc Thánh Nguyệt Thẩm Thiên Trầm và Thiên Địch Nguyên của Thánh Đan các!
Hai linh đan sư ngũ phẩm so tài, tuyệt đối thu hút ánh mắt của mọi người.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Một âm thanh bén nhọn vang lên, quần thần lúc này đều đứng dậy.
Một người trung niên mặc long bào màu xanh lúc này bước tới, uy nghiêm không giận mà uy, khí thế mạnh mẽ.
Chính là Thánh Minh Hoàng, quốc chủ của thượng quốc Thánh Nguyệt, đồng thời cùng là cao thủ cảnh giới Thiên Võ tầng bốn.
“Bình thân đi!”
Thánh Minh Hoàng nhìn quanh, gật đầu nói: “Hôm nay là ngày tỉ thí của ái khanh Thẩm Thiên Trầm và đan sư Thiên Địch Nguyên, sẽ là một trận đấu đặc sắc”.
“Nếu ái khanh Thẩm Thiên Trầm thắng thì đan sư Thiên Địch Nguyên sẽ chọn ra ba thiên tài đan thuật của thượng quốc Thánh Nguyệt chúng ta để đưa vào Thánh Đan các và tự mình dạy dỗ”.
“Còn nếu đan sư Thiên Địch Nguyên thắng thì thượng quốc Thánh Nguyệt của chúng ta sẽ cho Thiên đại sư mượn Thiên Nguyên linh cảnh để sử dụng!”, Thánh Minh Hoàng nhìn quanh, cười nhạt nói: “Tỉ thí lần này... bắt đầu!”
Chương 338: Vậy phải giúp ông ta thôi
Thánh Minh Hoàng nói xong thì Thiên Địch Nguyên mặc áo trắng cùng Thẩm Thiên Trầm đi về phía trung tâm.
Linh đan sư ngũ phẩm ở thượng quốc Thánh Nguyệt được coi là linh đan sư mũi nhọn.
Còn linh đan sư lục phẩm thì e là chỉ ở cương quốc mới có, còn thất phẩm thì chắc là ở trong bốn đại tông môn rồi.
Linh đan thất phẩm do linh đan sư thất phẩm luyện chế ra là để cho võ giả cảnh giới Thiên Nguyên sử dụng.
Cảnh giới Thiên Nguyên cũng là một sự tồn tại có một không hai ở trong cương quốc.
Lúc này, mọi người đều đang mỏi mắt chờ mong.
Trong số những khách quan này có không ít công tử là hy vọng Thẩm Thiên Trầm thắng.
Dù gì Thẩm Thiên Trầm mà thắng, thượng quốc Thánh Nguyệt bọn họ có thể chọn ra ba thiên chi kiêu tử tiến vào Thánh Đan các, tu luyện đan thuật.
Mặc dù nói Thánh Đan các không nằm trong danh sách bốn đại tông môn, nhưng chưa từng có ai khinh thường Thánh Đan các cả.
Ngược lại Thánh Đan các cũng là thế lực mà bốn địa tông môn không muốn đắc tội.
Dù gì thì sức ảnh hưởng lớn mạnh của linh đan sư giống như một học viện vậy, chỉ cần hô nhẹ thì sẽ có không ít người tụ lại giúp đỡ.
“Thẩm huynh, mong được chỉ giáo!”, Thiên Địch Nguyên chắp tay cười nhạt.
“Không dám, mong Thiên huynh chỉ giáo nhiều hơn”.
Hai người đứng dối diện nhau, đã chuẩn bị thỏa đáng, tỉ thí lúc này bắt đầu.
Quy tắc của lần tỉ thí này đã được định ra từ sớm, đấu ba trận, tỉ thí về công hiệu của đan.
“Đại sư Khương Vinh!”
Thánh Minh Hoàng ngồi đầu đứng dậy chắp tay cười nói: “Đại sư Khương Vinh đã đến thượng quốc Thánh Nguyệt chúng ta thì lần tỉ thí này xin mời Khương đại sư làm giám khảo, như vậy là hợp lý nhất!”
Cho dù Thánh Minh Hoàng là quốc quân của thượng quốc Thánh Nguyệt xếp thứ hai trong bảy đại thượng quốc thì khi gặp Khương Vinh cũng phải nể mặt lão ta.
Một quốc quân của thượng quốc so với một vị linh đan sư thất phẩm thì đúng là tương đương nhau về địa vị.
Huống chi đại sư Khương Vinh đến từ Thánh Đan các.
“Được!”
Khương Vinh cũng không từ chối, bình thản nói: “Nhưng ta có một điều kiện, là tìm một trợ thủ”.
“Đương nhiên là được!”
Khương Vinh cười nhìn Tần Ninh: “Tiểu ca Tần Ninh có thể cùng ta nhận xét không?”
“Được!”
Tần Ninh không thoái thác, nhận xét linh đan cũng là một chuyện thú vị.
Tỉ thí chính thức bắt đầu.
Trận đầu tỉ thí của hai vị linh đan sư là linh đan ngũ phẩm hạ đẳng Hồng Ngọc đan.
Hồng Ngọc đan là linh đan ngũ phẩm nhập môn, đan dược này có tác dụng khôi phục linh khí cho võ giả thuộc cảnh giới Địa Võ.
Bất kể là võ giả ở cảnh giới nào thì linh đan khôi phục linh khí cũng vô cùng quan trọng.
Nhưng cảnh giới càng cao thì linh đan khôi phục linh khí này cần càng nhiều nguyên liệu cao cấp để luyện chế.
Dù gì thì cảnh giới tăng lên, cường độ cơ thể, chất lượng linh khí và độ dày linh khí đều tăng lên gấp bội.
Mọi dược liệu cần có đều đã được chuẩn bị.
Hai người lập tức bận rộn trên đài đấu.
“Tiểu ca Tần Ninh, ngươi nghĩ đan thuật của ai ổn định hơn?”
“Thiên Địch Nguyên!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Lão ta mạnh hơn Thẩm Thiên Trầm một chút”.
Khương Vinh cũng gật đầu.
Thiên Địch Nguyên dù gì cũng là linh đan sư ngũ phẩm của Thánh Đan các, nhà họ Thiên trong Thánh Đan các cũng không tầm thường chút nào.
Đan thuật của lão ta được thừa hưởng từ huynh trưởng Thiên Hằng Viễn.
Mà Thiên Hằng Viễn lại là phó các của Thánh Đan các, cũng là người cai quản Thiên gia, và là một linh đan sư bát phẩm.
Chỉ một điểm này thôi cũng biết căn bản của Thiên Địch Nguyên không hề kém hơn Thẩm Thiên Trầm.
“Công tử, linh đan ngũ phẩm hạ đẳng này mà Thẩm Thiên Trầm đã không phải đối thủ rồi, vậy hai trận đấu sau có trung đẳng và cao đẳng, chẳng phải Thẩm Thiên Trầm sẽ thất bại sao?”
Vân Sương Nhi không kìm được nói: “Nếu Thẩm Thiên Trầm thua thì thượng quốc Thánh Nguyệt sẽ phải cho Thiên Địch Nguyên mượn Thiên Nguyên linh cảnh”.
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ chau mày.
Đây đúng là một vấn đề nhỉ, hắn đang cực kỳ cần đến Thiên Nguyên linh cảnh.
Nhưng hắn không phải kẻ thích cướp đoạt, lần này hắn chỉ đến mượn dùng thôi.
Nhưng nếu Thiên Nguyên linh cảnh bị Thiên Địch Nguyên lấy đi mất thì hắn mượn kiểu gì?
“Sương Nhi nói phải”.
Tần Ninh gật đầu: “Nếu vậy thì Thiên Địch Nguyên không thể thắng được”.
“Vậy phải giúp ông ta thôi!”
Giúp thôi?
Giúp kiểu gì?
Đan thuật không phải là nâng cấp cảnh giới. Võ giả nâng cấp cảnh giới thì cần có giác ngộ, hoặc một cơ duyên, như thế thăng một cấp hoặc chín cấp đều không có vấn đề.
Nhưng đan thuật cần có sự tích lũy lâu dài.
Mà cho dù có là giác ngộ thì cũng phải thăng cấp mới được, nào có thể thay đổi được nhanh thế.
Tần Ninh tuy là có kiến giải phi phàm về đan thuật, nhưng cũng không thể giúp Thẩm Thiên Trầm lập tức thay đổi sai lầm của mình và thắng Thiên Địch Nguyên được!
Lúc này Tần Ninh cũng không nói nhiều,
Hồng Ngọc đan sau một canh giờ đã được xuất lò.
“Mời đại sư Khương Vinh kiểm nghiệm!”
Khương Vinh lúc này bước lên, Tần Ninh cũng đi theo như một đan đồng, không nói gì cả.
Lúc kiểm nghiệm Hồng Ngọc đan thì Tần Ninh khẽ chau mày.
Khương Vinh lại nhìn Tần Ninh, tuyên bố: “Hồng Ngọc đan này, thủ đoạn luyện chế của Thiên Địch Nguyên càng cao minh hơn, công hiệu cũng cực kỳ rõ ràng. Trận đấu này, Thiên Địch Nguyên thắng!”
Lời này nói ra, sắc mặt Thánh Minh Hoàng không mấy dễ chịu.
Trận tỉ thí đầu tiên là linh đan ngũ phẩm hạ đẳng, là trận Thẩm Thiên Trầm có khả năng thắng nhất.
Nhưng ông ta lại thua mất, vậy thì hai trận sau sao có thể thắng nổi.
Không ai dám nghi ngờ phán đoán của đại sư Khương Vinh, dù gì lão ta cũng là linh đan sư thất phẩm, không thể làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh tiếng của mình được.
“Giờ nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi sẽ tiến hành trận tỉ thí thứ hai, luyện chế linh đan Thanh Mãng!”
Tiếng của thái giám vang lên, nhóm người cũng thả lỏng ra, bàn luận ồn ào.
“Không hổ là linh đan sư ngũ phẩm đến từ Thánh Đan các nhỉ, Thẩm đại sư lần này e là thua mất thôi”.
“Đành chịu thôi, Thánh Đan các là đại tông môn mà đến cả bốn đại tông môn còn không dám đắc tội mà.
“Đúng vậy, thua thì cũng đành chịu mà!”
Lúc này, Thẩm Thiên Trầm đã đi đến bên cạnh Thánh Minh Hoàng.
“Bệ hạ!”
“Thẩm đại sư, hai trận tiếp theo liệu có nắm chắc?”
Thẩm Thiên Trầm lắc đầu.
Sắc mặt Thánh Minh Hoàng liền sầm lại.
Thiên Nguyên linh cảnh có giá trị phi phàm, nếu cho mượn thì sẽ là một phiền phức lớn.
Nhưng Thiên Địch Nguyên là linh đan sư ngũ phẩm của Thánh Đan các, không cho mượn thì vấn đề sẽ càng lớn hơn, dù gì phía sau lão ta cũng là Thánh Đan các, là Thiên gia.
Cho nên ông ta mới nghĩ ra cách này, để Thẩm Thiên Trầm và Thiên Địch Nguyên giao thủ.
Nhưng xem ra tỉ thí này chắc chắn phải chịu thua rồi. Thiên Nguyên linh cảnh vẫn phải cho mượn thôi.
Nhưng Thiên Địch Nguyên chưa nói là mượn xong sẽ trả vào khi nào.
Lần mượn này e là sẽ xa xôi lắm đây!
Phải làm sao mới được đây?
“Ta có thể giúp ông thắng được!”, một giọng cười nhạt đột nhiên vang lên.
Chương 339: Cửu Nguyên đan điển
Lúc này, Khương Vinh xuất hiện bên cạnh Thánh Minh Hoàng mà người lên tiếng lại là Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn Thẩm Thiên Trầm, cười lạnh nói: “Chỉ cần nửa canh giờ, ta đảm bảo, hai trận đấu tiếp theo, ông đều giành chiến thắng.
Lời này vừa nói ra, Thánh Minh Hoàng và Thẩm Thiên Trầm đều tỏ ra khó hiểu, cau mày.
Nếu không phải Tần Ninh đi cùng đại sư Khương Vinh thì hai người họ đã sớm tức giận rồi.
“Phụ hoàng, con sai rồi. Tần Ninh này đi theo đại sư Khương Vinh tới. Con sẽ nhanh chóng đuổi hắn đi”, Thánh Chuy đứng một bên vội vàng nói.
“Câm miệng!”
Thánh Minh Hoàng mắng mỏ: “Công tử Tần Ninh là bạn của đại sư Khương Vinh, con đang nói gì lời hỗn xược gì vậy!”
Thánh Chuy bị mắng một câu thì không dám nói thêm nữa.
Tần Ninh liếc Thánh Chuy, cũng không nói gì.
Thẩm Thiên Trầm lúc này lại trịnh trọng nói: “Nếu Tần công tử nói chính là cái trò lén lút trộm gà bắt chó của Thiên Sa Mạc thì Thẩm Thiên Trầm ta cho dù thua cũng không đồng ý”.
“Nghĩ gì vậy?”
Tần Ninh lại cười nhạt nói: “Kể cả ông đồng ý thì ta cũng không làm. Đó là sự sỉ nhục đối với con đường đan thuật!”
“Vậy cách công tử nói là gì vậy?”, Thẩm Thiên Trầm không hiểu nói.
Tần Ninh lại nói: “Ta giúp ông thắng 2 trận tiếp theo, mà ông cũng cần đáp ứng với ta một điều kiện!”
Tần Ninh nhìn Thánh Minh Hoàng, nói: “Cho ta mượn Thiên Nguyên linh cảnh dùng một chút”.
Nghe vậy, Thánh Minh Hoàng chợt sững người.
Mấy người này đều chạy tới đây vì Thiên Nguyên linh cảnh đây mà!
“Ta sẽ không giống như Thiên Địch Nguyên, mượn mà không trả. Ta chỉ dùng 10 ngày, sau 10 ngày thì vật quay về chủ, đảm bảo Thiên Nguyên linh cảnh hoàn hảo không sứt mẻ”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Chọn lựa như thế nào thì tùy các ông”.
Tần Ninh thế này là đã quá lịch sự rồi.
Lễ trước binh sau là nguyên tắc làm người của hắn.
Nếu Thánh Minh Hoàng này không đồng ý, vậy thì hắn đành phải ra tay cướp Thiên Nguyên linh cảnh. Muốn mở đá Tứ Phương thì không thể thiếu nó được.
Thánh Minh Hoàng cũng khó chọn.
Cho dù thắng Thiên Địch Nguyên thì vẫn phải cho Tần Ninh mượn Thiên Nguyên linh cảnh.
Nhưng, so ra thì Tần Ninh không kinh khủng như Thiên Địch Nguyên. Thiên Địch Nguyên có lẽ là mượn không trả nhưng Tần Ninh lại không như vậy.
“Được!”
Thánh Minh Hoàng lúc này gật đầu.
“Phụ hoàng…”, Thánh Chuy lại vội vàng nói: “Chuyện này không phải là chuyện đùa. Nếu Tần Ninh không có cách nào giúp Thẩm đại sư giành chiến thắng mà bị Thiên Địch Nguyên biết được thì chúng ta sẽ đắc tội với người này, đắc tội với đại ca Thiên Hằng Viễn của người này”.
“Về chuyện này ta có để bảo đảm!”
Lúc này, Khương Vinh mới cười nhạt nói: “Trừ mấy người chúng ta ở đây biết, sẽ không có ai khác biết được!”
Nghe thấy Khương Vinh mở lời, Thánh Minh Hoàng sáng mắt lên.
Chắc chắn là thân phận của Tần Ninh không hề đơn giản.
Nếu không thì đại sư Khương Vinh, người có lòng kiêu ngạo lớn như vậy sao có thể bảo đảm cho Tần Ninh?
Thánh Minh Hoàng lại nói: “Trẫm có thể đồng ý với điều kiện của ngươi. Nếu ngươi có thể giúp Thẩm Thiên Trầm thắng trận đấu này thì trẫm sẽ cho ngươi mượn Thiên Nguyên linh cảnh 10 ngày”.
“Được!”
Tần Ninh nheo mắt lại, nhìn Thẩm Thiên Trầm đứng một bên, cười nói: “Nếu đã như vậy thì Thẩm đại sư đi theo ta, thời gian nửa canh giờ là đủ rồi”.
Đủ rồi?
Đủ cái gì?
Tần Ninh nhìn Thẩm Thiên Trầm, đi vòng qua đài tỷ thí để ngồi xuống dưới đình nghỉ mát, hai người khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này, Tần Ninh không ngừng dùng bút mực viết gì đó trên chiếc bàn đá trong đình nghỉ mát, đồng thời trong miệng cũng nói theo nhịp viết.
Thẩm Thiên Trầm một bên cũng không dám thả lỏng mà thành thật lắng nghe.
Thời gian trôi qua từng phút, nửa canh giờ đối với mấy người Thánh Minh Hoàng quả thật như ngồi trên đống than.
Nhưng đối với Thẩm Thiên Trầm mà nói thì lại quá nhanh.
“Thẩm đại sư, trận đấu bắt đầu!”
“Giục cái gì mà giục, đợi thêm chút nữa đi!”
Thẩm Thiên Trầm tỏ vẻ mất kiên nhẫn mà nói.
Nhưng đầy tớ truyền lời lại sững cả người.
Thẩm Thiên Trầm chính là linh đan sư mạnh nhất của thượng quốc Thánh Nguyệt. Thái độ với người khác vẫn luôn hòa nhã, khách khí, cho dù là đối với hộ vệ, đầy tớ như bọn họ.
Nhưng bây giờ, Thẩm Thiên Trầm lại tỏ ra thiếu kiên nhẫn, rất nóng vội.
“Đủ rồi!”
Tần Ninh lại thản nhiên cười nói: “Những thứ này đủ để ông thay đổi đan thuật bây giờ của mình. Tuy không thể bảo đảm được ông dựa vào những kiến thức này đạt tới cảnh địa linh đan sư bát phẩm, nhưng nó có thể giúp ông thắng Thiên Địch Nguyên”.
“Tần công tử, đây là…”
Nhìn thấy chữ viết trên mặt bàn dần khô lại, Thẩm Thiên Trầm lúc này hận không thể xoay ngược dòng thời gian.
“Tần công tử, đây rốt cuộc là đan thuật gì?”
Thẩm Thiên Trầm không khỏi nói.
“Đan thuật sao?”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Đây chính là một cách nâng cao đan thuật đã được ghi trong Cửu nguyên đan điển. Hai trận đấu tiếp theo, ông cứ mặc sức mà thi triển đi”.
Cửu nguyên đan điển?
Thẩm Thiên Trầm tỏ ra kinh ngạc.
Đan điển này ông ta chưa từng nghe qua.
Tần Ninh cũng biết là đương nhiên Thẩm Thiên Trầm không thể biết được Cửu nguyên đan điển.
Đây chính là một quyển đan điển mà ở đời thứ 5, khi hắn là Cửu Nguyên đan đế, ngao du trên các trời vạn giới, mỗi đại lục, mỗi thế giới mà soạn thảo cả đời.
Có thể gọi là việc làm vĩ đại trước đó hay về sau này không ai làm được.
Đan điển này phân ra làm 9 quyển, từng được người ta tôn vinh là đệ nhất đan điển các trời.
Bởi vì những gì nó ghi lại, không chỉ là sự thay đổi của đan thuật trong mấy vạn năm mà chính là khi Tần Ninh là Cửu nguyên đan đế năm đó, dung hòa tinh hoa của vô số đan sư ở thế kỷ trước, bao gồm một số ghi chép trong những thần điển, thánh tích, tập hợp thành một thể.
Có thể gọi là cái gì cũng có.
Không chỉ việc làm của hắn không ai làm được, mà cũng không có bất kỳ quyển đan điển nào có thể so với quyển Cửu nguyên đan điển mà hắn soạn thảo.
Đối với đan thuật, đừng nói là các trời vạn giới mà ngay cả thế giới các thần mênh mông kia, cũng không ai có thể so sánh với hắn.
Duy chỉ có một người, đó là cha của hắn, Vô Thượng Thần Đế.
Tần Ninh tự tin về điều này.
Thực ra, hắn không chỉ là Cửu Nguyên đan đế ở đời thứ năm.
Mà đến đời thứ sáu, thân là Luyện Thiên đại đế, cuốn sách vạn khí mà hắn biên soạn chính là điển tích mà tất cả luyện khí sư tha thiết ước mơ.
Đời thứ 7 là Phong Không Chí Thánh, Trận tích mà hắn kết hợp với người đi trước viết ra cũng được vô số trận pháp sư phong làm tác phẩm kinh điển.
Một đời võ giả, cũng không thể làm tới mức tinh thông như thế. Nhưng những gì hắn đã trải qua, chính là 9 đời 9 kiếp. Mỗi đời đều chuyên môn trên một phương diện, đi tới đỉnh cao.
Đan thuật, trận thuật, khí thuật, thậm chí thể thuật, hồn thuật, kiếm thuật, chỉ 6 loại này đã khiến hắn tiêu hết 6 đời 6 kiếp để làm tới viên mãn, đạt tới đỉnh cấp.
Những điều này sao người bình thường có thể lý giải.
Nhưng đối với hắn bây giờ mà nói, quả thật là những thứ quý giá.
Bây giờ, Cửu Nguyên đan điển có thể vẫn còn tồn tại nhưng đã không còn hoàn chỉnh, nhưng hắn thì chính là một cuốn từ điển sống.
Trận đấu tiếp tục diễn ra.
Tần Ninh lại ngồi trong đình nghỉ mát chứ không đi xem trận đấu.
Thẩm Thiên Trầm chắc chắn sẽ thắng, không cần nghi ngờ.
Mà lúc này, ký ức trong đầu hắn lại nổi lên cuồn cuộn.
Tới giờ, hắn chỉ tu luyện chủ yếu một môn linh quyết là Âm Dương Ly Hợp Kim thể, đạt tới tầng 3.
Âm Dương Ly Hợp Kim thể, tổng cộng có 8 tầng, phù hợp với võ giả tứ linh cảnh.
Mà chính vì tu luyện môn thể quyết này nên tốc độ tu luyện của hắn mới bị hạn chế. Lúc này, khi tinh thần của Tần Ninh đang lay động, nhớ tới ký ức đời thứ 6 thân là Cửu Nguyên đan đế thì cũng tiếp xúc với phong thần châu trong đầu vẫn luôn không có động tĩnh gì.
Chương 340: Cảnh giới Linh Luân tầng 9
Phong thần châu, được truyền rằng có phong thiên ấn địa, uy lực hủy diệt sức mạnh vạn thần. Châu này chính là do cha hắn năm đó cho hắn, nhưng từ đó đến nay vẫn không có thay đổi gì.
Trừ lúc đầu, đời này của hắn bị cướp Tinh Môn, ký ức 9 đời 9 kiếp bị niêm phong thì vẫn như não bộ bình thường, không có thêm động t ĩnh gì.
Mà bây giờ là lần thứ 2.
Lúc này, Tần Ninh yên tĩnh ngồi đó, không hề động đậy.
Thiên Động Tiên cũng phát hiện ra, lúc này, hình như từ trên xuống dưới người Tần Ninh xuất hiện một hơi thở hoàn toàn khác biệt, nên cũng cẩn thận mà nhìn xung quanh.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên thì đứng trong đình không nói lời nào.
Thời gian cứ thế trôi qua, cơ thể của Tần Ninh vẫn không hề động đậy như cũ.
Nhưng trong đầu thì lại có sự thay đổi kinh thiên động địa.
Bóng người của hắn bỗng chốc như xuất hiện ở trên đỉnh của một ngọn núi cao vạn trượng.
Trên đỉnh núi đó có một bóng hình đang đứng sừng sững, áo choàng màu đen, mái tóc dài buộc lên, những sợi tóc bay bay trước trán.
Mà khuôn mặt tuấn tú kia nhìn kỹ còn mang theo chút yêu dị, nhưng lúc này lại mang đầy vẻ rắn rỏi, kiên định.
Tay cầm kiếm, một kiếm chỉ lên trời.
Không ai quen thuộc bóng hình đó hơn Tần Ninh lúc này.
Vô Thượng Thần Đế Mục Vân!
Lúc này, Tần Ninh nhìn thấy bóng hình kia thì thân thể khẽ run lên.
“Chém!”
Người đó hét lên một tiếng, một kiếm chém ra, trong vạn giới, không gian bị đánh vỡ, vô số vách ngăn không gian lúc này hoàn toàn bị vỡ nát.
“Mở!”
Lại một tiếng hét vang lên, vô số không gian dung hòa với nhau, liên kết lại, núi cao, đất rộng, nước chảy, trời cao, lúc này đã hội tụ lại tất cả hóa thành một chỉnh thể.
Đây là khai thiên lập địa.
Từ nhỏ tới lớn, Tần Ninh đã vô số lần nghe mẹ, nghe ông nội, thúc thúc và mọi người kể về việc làm hơn người của cha nhiều lần. Mỗi lần như thế, hắn lại tưởng tượng ra khung cảnh đó rốt cuộc là thế nào.
Mà bây giờ, hắn đã nhìn thấy rồi.
Khung cảnh đó còn chấn động lòng người hơn nhiều so với mọi suy tưởng.
Đây mới là Vô Thượng Thần Đế, giơ tay nhấc chân cũng đủ để trời đất thay đổi.
Chỉ cần một động tác là đạp trời dưới chân.
Tần Ninh không nén được mà siết chặt hai tay.
“Cha…”
Lúc này, Tần Ninh không khỏi hét lên một tiếng.
Nhưng bóng người kia vẫn không hề động đậy.
Một bước đạp phá tan hư không, bóng người kia bỗng nhiên tan biến.
Nhưng trong lúc người kia biến mất thì lại có một ánh sáng đổ xuống phủ lên người Tần Ninh.
Lúc này, một sức mạnh dồi dào bao trùm lên cơ thể của Tần Ninh.
Linh hải trong cơ thể lại cuồn cuộn, linh đài mở rộng, linh luân cũng không ngừng sản sinh.
Ở đạo linh luân thứ 5 thì bắt đầu lan rộng tới đạo linh đài thứ 6, liên tiếp xuất hiện đạo linh luân thứ 6.
Không chỉ là 6 đạo linh luân liên tiếp thành hình.
Đạo thứ 7.
Đạo thứ 8.
Đạo thứ 9.
4 đạo linh luân bỗng nhiên xuất hiện liền mạch.
Lúc này, trong cơ thể của Tần Ninh có 9 đạo linh hải, 9 tòa linh đài, 9 đạo linh luân, tương tác liên nhau, không ngừng ngưng tụ mà thành.
Mà không chỉ như vậy.
9 đạo linh luân đó, lúc này không chỉ liên kết linh hải, linh đài vừa khớp với 9 cửa.
Chín đạo linh luân không ngừng mở rộng, mở rộng, tràn đầy toàn thân.
Linh luân, giống như mạch luân, lúc này trong cơ thể của Tần Ninh, tứ chi trăm mạch, linh hải xoay chuyển, kiến tạo linh đài, củng cố linh luân, liền thành một mảnh, linh khí dồi dào không ngừng dao động.
Âm Dương Ly Hợp Kim thể chính là từng tầng chồng cao.
Vượt qua tầng 4 thì thẳng tới tầng 5 viên mãn.
Lúc này, thân thể của hắn đã trải qua sự cải tạo cực lớn.
Không ai rõ hơn Tần Ninh, Âm Dương Ly Hợp Kim thể tu luyện khó thế nào.
Ở đời thứ 8, hắn được người đời gọi là Thông Thiên Đại Đế. Mà một cái tên khác của Thông Thiên Đại Đế chính là Thể Đế.
Mà Âm Dương Ly Hợp Kim thể chính là một môn thể thuật khi hắn là Thể Đế sáng tạo ra.
Là thể thuật phù hợp với võ giả tứ linh cảnh, 8 tầng cảnh giới, cảnh giới Linh Đài bắt đầu tu hành.
Nhưng từ trước tới nay, hắn vẫn luôn cẩn thận tu luyện, chỉ cần một chút bất cẩn thì tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim thể sẽ vô dụng.
Mà bây giờ, từ trong phong ấn châu kia, một luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống đã khiến hắn nâng cấp trực tiếp lên tới cảnh giới Linh Luân tầng 9. Âm Dương Ly Hợp Kim thể đã đạt tới trình độ tầng 5 viên mãn.
Đây quả thật là điều không thể tin được.
Âm Dương Ly Hợp Kim thể đạt tới tầng 5 thì không chỉ phòng ngự của thân thể sẽ mạnh mẽ tới cực điểm mà là có thể dựa vào việc thân thể trải qua sự tôi luyện của Âm Dương Ly Hợp kim thể mà linh khí cũng bùng nổ ra phương thức tấn công mạnh mẽ.
“Thật tuyệt vời!”
Tần Ninh lúc này mở đôi mắt, nhìn hai tay của mình.
Dưới lớp da có từng tia khí âm dương thay nhau xoay tròn, dường như lúc nào cũng có thể thoát ra khỏi bàn tay.
Đây chính là linh khí sau khi được Âm Dương Ly Hợp Kim thể biến hóa thì có thể ép khí tấn công.
“Kiếm âm!”
Bàn tay Tần Ninh vung lên, trong tay bỗng nhiên hiện ra một thanh kiếm dài màu đen.
Kiếm dài 3 thước, còn có tay cầm, dường như tay của Tần Ninh chính là tay cầm.
Kiếm khí đen kịt, một thanh kiếm dài ngưng tụ.
Tần Ninh nhìn kiếm âm ngưng tụ ra thì khẽ gật đầu.
Kiếm âm là ngưng tụ tấn công đơn giản nhất của tầng 5.
Nhưng cho dù là đơn giản nhất thì sức tấn công cũng vô cùng bá đạo.
Bây giờ, Tần Ninh lại rất muốn tìm người để thử.
“Công tử!”
“Công tử!”
Thấy Tần Ninh tỉnh lại, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cuối cùng cũng thở phào.
“Công tử đã đạt tới… cảnh giới Linh Luân tầng 9 rồi?”
Dù sao, Thiên Động Tiên cũng là cảnh giới Địa Võ, cho dù Tần Ninh không thể hiện ra thực lực thì cảm quan nhạy bén của ông ta cũng cảm nhận được.
“Ừ!”
Ừ?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi hoàn toàn cạn lời.
Một mạch tăng lên 4 tầng.
Điều quan trọng là, sự thăng cấp của Tần Ninh không như các cô, tiếp nhận dẫn động sức mạnh kế thừa.
Mà cứ ngồi đây một ngày thế là thăng cấp?
Thực ra, các cô không biết, kế thừa mà Tần Ninh tiếp nhận so với những gì các cô trải qua thì còn cao cấp hơn vô số lần.
Chỉ là về điểm này, đến Tần Ninh còn cảm thấy mơ hồ.
“Trận đấu kết thúc chưa?”
“Vâng, Thẩm Thiên Trầm giành thắng lợi rồi ạ!”, Diệp Viên Viên gật đầu nói.
“Như trong dự tính”.
Tần Ninh đứng dậy, mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy thì hoàng thất Thánh Nguyệt cũng nên thực hiện lời hứa của họ rồi!”
“Công tử, Thẩm đại sư đã đợi lâu rồi!”
Thiên Động Tiên chắp tay nói.
“Ồ?”
Tần Ninh nhìn bên ngoài đình nghỉ mát có hai người đang yên lặng đứng đó.
Chính là Thẩm Thiên Trầm, còn có một người khác là Thẩm Văn Hiên.
“Tần công tử!”
Thẩm Thiên Trầm nhìn Tần Ninh, chắp tay, vô cùng khách sáo.
Nửa giờ hôm nay, một số đan thuật mà Tần Ninh đã giảng giải cho ông ta quả thật vô cùng kỳ diệu.
Hơn nữa, Tần Ninh đã chỉ ra được tật xấu của ông ta.
Ông ta có thể chắc chắn, Tần Ninh mới lần đầu tiên gặp ông ta.
Lẽ nào, mới hôm nay nhìn thấy ông ta thực hiện một lần đã nhìn ra tật xấu của ông ta? Sau đó dựa vào một môn đan thuật trong đan điển thần bí, thâm sâu khiến ông ta bỗng chốc có thể thay đổi chi tiết sai lầm trên con đường đan thuật mấy chục năm qua.
Như vậy cũng quá khinh khủng rồi!
“Thẩm đại sư, không biết khi nào thì Thánh Minh Hoàng thực hiện lời hứa?”
“Bây giờ!”
Thẩm Thiên Trầm khách sáo nói: “Tần công tử, mời đi theo ta!”
Tần Ninh khẽ gật đầu, nhìn Thẩm Văn Hiên cạnh Thẩm Thiên Trầm, mỉm cười nói: “Thẩm Văn Hiên, ta còn ở thượng quốc Thánh Nguyệt 10 ngày. Lúc nào ngươi cũng có thể bái ta làm sư phụ”.
“Nhưng, nếu ta rời khỏi thượng quốc Thánh Nguyệt rồi mà ngươi muốn gia nhập thì cũng không còn cơ hội nữa đâu!”
Lời này vừa nói ra khiến Thẩm Thiên Trầm chợt sững người. Tình huống gì đây?