Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1251: Gặp lại Tiên Nhân

“Bêu xấu rồi!”

Lời vừa dứt, Xa Vân Ích bước ra.

-

Trong nháy mắt, từng đường huyền ấn lúc này ngưng tụ.

Trận pháp lấy linh khí thiên địa tụ tập làm linh ấn, lại giao phó linh trận cho các vị trí khác nhau, trình độ khác nhau, phác họa thành trận.

Linh ấn tụ tập thành linh trận, từ cấp một đến cấp chín! Mà sau khi vượt qua cảnh giới Hóa Thần, võ giả đến huyền cảnh Tạo Hóa, linh khí lại qua một lần lột xác, ngưng tụ huyền ấn.

Mạnh hơn so với linh ấn.

Huyền ấn tụ tập thành trận, chính là huyền trận! Huyền trận cũng từ cấp một đến cấp chín.

Huyền trận sư cấp chín tru diệt Vương Giả! Người ngoài từng đồn đại Thánh Trận Vương Văn Đạt Bác của Vạn Thiên các chính là một vị huyền trận sư cấp chín.

Nhưng Xa Vân Ích biết không thể nào! Huyền trận sư cấp chín đã có sức chiến đấu Vương Giả.

Nếu thật sự như vậy, Vạn Thiên các sớm đã gọi ông ta là Trận Vương, mà không phải Thánh Trận Vương.

Đại lục Vạn Thiên tồn tại Trận Vương.

Không chỉ Trận Vương, Đan Vương, Khí Vương đều tồn tại.

Chỉ có điều đến trình độ kia đã là giống như Vương Giả, cao thâm khó lường, không ai biết tung tích.

Sở dĩ Xa Vân Ích chắc chắn như vậy là bởi vì…

Sư tôn của hắn ta chính là Trận Vương! Một vị Trận Vương duy nhất trên đại lục Vạn Thiên!

Lúc này, Xa Vân Ích ra tay.

Từng đường huyền ấn ngưng tụ thành ngàn vạn đường ùn ùn nện xuống,

“Dạ Huyền Tinh Sa trận!”

Một tiếng quát xuống, cảnh tượng hư ảo trước mặt Xa Vân Ích xuất hiện.

Vốn đang là ban ngày, nhưng lúc này giống như là màn đêm bên xuống. Trên bầu trời từng ngôi sao lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

“Bách Tinh trảm!”

Tiếng quát vừa dứt.

Ngón tay Xa Vân Ích khẽ nhúc nhích.

Trong phút chốc, từng ngôi sao như hóa thành cát chảy xuống, nhanh chóng lao xuống áp bức Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh khẽ mỉm cười.

“Huyền trận cấp tám, như vậy là nể trọng ta?”

Mặc dù đang cười, nhưng đầu ngón tay Tần Ninh khẽ nhúc nhích.

Hai đầu ngón tay xuất hiện từng đường huyền ấn.

Huyền ấn lóe lên ánh sáng xanh, cuối cùng lúc này ngưng tụ thành từng vì sao.

Không! Không phải ngưng tụ.

Mà là sao hái được trên trời!

Lúc này sắc mặt Xa Vân Ích thay đổi lớn.

Tần Ninh đang nắm trong tay trận pháp của hắn ta.

Mà trận pháp của một vị huyền pháp sư đều có con đường huyền ấn độc đáo của riêng mình.

Cho dù mọi người đều là huyền trận sư cấp tám, Tần Ninh cũng không thể nắm trong tay trận pháp của hắn ta.

Nhưng bây giờ…

“Bách Tinh trảm!”

Lời Tần Ninh vừa dứt, trong nháy mắt, trên trăm vì sao lóe lên ánh sáng đâm thẳng tới.

Bùm… Giữa không trung, một tiếng nổ trầm thấp vang lên.

Ánh sao sáng chói giống như mưa sao băng nở rộ.

Rất đẹp! Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt nhất thời đều nhìn ngây ngốc.

Cửu Anh bĩu môi một cái, không nói gì.

Không phải là hình dáng tinh thần tan vỡ, có gì mà đẹp mắt!

Lúc này Xa Vân Ích mặt liền biến sắc.

“Thiên Tinh bạo!”

Ngón tay vừa vung lên, từng tinh thần lúc này hội tụ thành một quả cầu, xông thẳng về phía Tần Ninh.

“Trận pháp của ngươi kém xa thầy ngươi nhiều!”

Lúc này Tần Ninh mở miệng, ngón tay vung lên.

“Thiên Tinh bạo!”

Ầm… Tiếng nổ kịch liệt chấn động.

Trong nháy mắt, đất đai ùng ùng vang dội.

Nhưng sắc mặt Xa Vân Ích lại kinh hãi.

Thầy! Tần Ninh biết thầy hắn ta là ai.

“Kinh ngạc như vậy làm gì?”

Tần Ninh cười nói: “Trận Tiên Xa Vân Ích của Thiên Ngoại Tiên, nhìn nước cờ này của ngươi từ thủ đoạn của Mộc Phong Lão Nhi?”

Mộc Phong Lão Nhi! Xa Vân Ích nhìn về phía Tần Ninh, dần dần hồi phục ánh mắt, hắn ta cười nói: “Tần Ninh công tử có can đảm tới Thiên Ngoại Tiên ta, xem ra thật đúng là bọn ta đã khinh thường Tần Ninh công tử!”

Mộc Phong! Tên húy của Trận Vương! Rất ít người biết.

Dù sao Trận Vương xuất quỷ nhập thần, mấy vạn năm nay gần như không ai biết.

Tần Ninh mới bao nhiêu tuổi.

Giống như đã tìm hiểu Trận Vương?

Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Ta đây cũng coi như là mưu lợi, không đến cảnh giới Thiên Nhân, không cách nào bố trí huyền trận cấp tám”.

“Linh thức Thiên Nhân mới mở ra nòng cốt huyền trận cấp tám”.

Xa Vân Ích nghe thấy lời này lại không có bất kỳ ung dung nào có thể nói.

“Nhưng Tần công tử có thể khống chế huyền trận cấp tám tại hạ bố trí!”

“Tranh thủ đúng dịp mà thôi!”

“Đường trận pháp tốc độ giống như thuật luyện đan và thuật luyện khí, chú trọng chặt chẽ cẩn thận, chứ không nói tranh thủ đúng dịp được”.

Tần Ninh nghe vậy cũng không nói nhiều.

“Nếu đã như vậy, xem Tần Ninh công tử có thể khống chế huyền trận cấp tám này của tại hạ được bao nhiêu!”

Lời Xa Vân Ích vừa dứt.

“Vạn Tinh Phá càn khôn!”

Soạt soạt soạt… Trong nháy mắt, trận pháp trên không, từng vì sao lóe lên ánh sáng hóa thành một bàn tay lớn, lúc này chụp vào Tần Ninh.

Ánh mắt Tần Ninh bất động.

Bàn tay lúc này song song nắm chặt.

“Nếu đã như vậy, phân định thắng bại, cho ngươi tới Song Vạn Tinh Phá càn khôn”.

Lời vừa dứt.

Chân trời và ánh sao hóa thành một đường tinh hà.

Hai chưởng ấn lúc này xuất hiện.

Trong khoảnh khắc, hai chưởng ấn kia trực tiếp tát về phía Xa Vân Ích.

Ầm… Bàn tay Xa Vân Ích hoàn tan vỡ ra.

Hai chưởng ấn một phân thành hai, trong nháy mắt tát về phía Xa Vân Ích, tiếng nổ tung lúc này vang lên.

Sắc mặt Xa Vân Ích trắng nhợt, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi.

Trong đại trận của mình bị người khác giải quyết khiến chính bản thân bị thương! Xa Vân Ích lúc này trong lòng có chút bực bội.

Chính là kỹ thuật không bằng người ta!

“Dạ Huyền Tinh Sa trận này của Mộc Phong có sơ hở lớn như vậy còn truyền cho ngươi, không phải lừa bịp ngươi sao?”

Trời đất xung quanh lúc này đã khôi phục như lúc ban đầu.

Tần Ninh vẫn đứng yên giữ không trung, cười nhạt một tiếng.

Xa Ích Vân trong lòng bực bội.

“Nếu đã như vậy, tại hạ lại lĩnh giáo mấy chiêu về phía công tử!”

Lời Xa Vân Ích vừa dứt, huyền ấn tràn ngập toàn thân.

“Vân Ích, dừng tay!”

Một giọng nói lúc này vang lên.

Mang theo uy nghiêm nhàn nhạt.

Đồng thời còn có mấy phần bất mãn.

Nghe đến đây, sắc mặt Xa Vân Ích run lên.

Ngay sau đó hắn ta đứng tại chỗ, chắp tay nói: “Tiếp kiến Tiên Nhân đại nhân!”

Lời vừa dứt, bốn phía xôn xao.

Đệ tử và Thiên Nhân Thiên Ngoại Tiên rối rít quỳ sụp xuống đất.

Tiên Nhân đại nhân! Một trong tứ kiệt Thiên Ngoại Tiên.

Hiện nay nhiều người gọi là Dương phu nhân.

Vợ của Dương Thanh Vân! Tần Ninh nhìn thấy thân ảnh kia, ánh mắt trở nên đặc sắc.

“Tiên Nhân, sao cô lại ở đây?”

“Ngươi có thể phất cờ lớn đến, ta thì không được?”

Tiên Nhân nhìn về phía Tần Ninh mang theo một tia trách cứ.

Chỉ là biểu hiện ra không rõ ràng như vậy.

Tần Ninh cũng không thèm để ý.

Tiên Nhân! Chính là con gái của Trấn Thiên Vương, đã từng là một trong tứ kiệt Thiên Ngoại Tiên uy danh hiển hách.

Cùng với đại ca Tiên Vũ Sinh, nhị ca Tiên Hạo, tam ca Tiên Hàm thân phận địa vị cực cao ở Tiên Ngoại Tiên.

Năm đó cũng là hắn trực tiếp trói Tiên Nhân gả cho đồ nhi Dương Thanh Vân của mình.

Mặc dù nói hai người cũng coi là ân ái.

Nhưng Tiên Nhân đối với mình đó là lòng mang oán hận.

Tần Ninh cũng biết nhưng không tính toán.

Dù sao tính toán thì đến cuối cùng người khó nhất vẫn là đồ nhi của mình.

“Đương nhiên có thể, về nhà mẹ đẻ ai nói không được!”

Tần Ninh cười một tiếng, hai tay chắp sau lưng.

Hai ngươi Xa Vân Ích và Vân Hiên lúc này tới gần.

“Tiên Nhân đại nhân…”

“Để ta xử lý đi!”

Tiên Nhân phất phất tay nhìn về phía Tần Ninh: “Đi thôi!”

“Ta còn tưởng rằng tên tiểu tử Tiên Hàm kia sẽ đến đón ta chứ?”

“Hắn không có ở đây!”

Tiên Nhân cau mày nói: “Ngươi cũng đừng gây chuyện, bảo Ngụy Việt dừng tay đi!”

Nghe đến đây, khóe miệng Tần Ninh khẽ nhếch: “Được!”
Chương 1252: Có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn

Lời vừa dứt, Tần Ninh nhìn lên trời.

“Ngụy Việt!”

Không bao lâu, thân ảnh Ngụy Việt hạ xuống.

Ba thân ảnh lúc này cũng dần dần hạ xuống.

Ba người Giang Vân Long, Diệp Vấn Thương, Diệp Vấn Khôn vừa nhìn thấy Tiên Nhân xuất hiện, nhất thời sắc mặt vui mừng.

Tiên Nhân Thiên Nhân, đó chính là tồn tại Thiên Nhân thất bộ, cực kỳ mạnh mẽ.

Lần này Tần Ninh chắc chắn phải chết.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong sân, ba người dần dần cảm thấy không đúng!

“Tiên Nhân Thiên Nhân!”

Giang Vân Long khách khí nói: “Tiên Nhân Thiên Nhân, tên này ngông cuồng gây chuyện trước Thiên Ngoại Tiên, Tiên Nhân Thiên Nhân…”

“Liên quan gì đến ngươi?”

Tiên Nhân Thiên Nhân không nhịn được nói: “Cút đi đâu thì cút đi!”

Lời này vừa nói ra, xung quanh yên tĩnh.

Sắc mặt Giang Vân Long rất đặc sắc.

Muốn phản bác nhưng không cách nào phản bác được.

Tiên Nhân Thiên Nhân! Thiên Nhân thất bộ! Bản thân rất mạnh.

Nhưng người phụ nữ này bản thân không chỉ rất mạnh.

Phu quân chính là các chủ Thanh Ninh các – Vân Vương! Phụ thân lại là tiên lão tiên chủ Trấn Thiên Vương của Thiên Ngoại Tiên!

Huynh trưởng Tiên Vũ Sinh chính là Vũ Vương! Tam Vương! Quan hệ không tầm thường với Tiên Nhân.

Toàn bộ đại lục Vạn Thiên cũng không có mấy ai dám đắc tội vị chủ này.

Lúc này, hai người Diệp Vấn Thương và Diệp Vấn Khôn sắc mặt lại khó coi.

“Tiên Nhân nếu không dám động tay, vậy bọn ta tới giết người này”.

Diệp Vấn Thương trầm giọng nói.

“Cút!”

Tiên Nhân mắng: “Khích tướng ta? Thiên Ngoại Tiên và Thanh Ninh các ta mà ngươi dám khích tướng sao?”

“Còn không cút, có tin một câu nói của ta khiến Thiên Bảo lâu ngươi trong nháy mắt đắc tội với hai đại bá chủ!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Diệp Vấn Thương mấy phen biến hóa.

Ông ta không dám nói.

Thật sự không dám! Thương hội Diệp gia mạnh không?

Rất mạnh! Trên thực tế, so với Thiên Ngoại Tiên và Thanh Ninh các có thể cũng không kém.

Nhưng không ai mà không có bí mật thâm hậu cả! Diệp Vấn Khôn lúc này kéo Diệp Vấn Thương, lắc đầu một cái.

Tần Ninh nhìn về phía mấy người, tẻ nhạt vô vị.

“Nói nhiều như vậy không phải muốn ta không giết các ngươi sao?”

Tần Ninh lười biếng nói: “Không giết cũng được!”

Lời vừa dứt, Tần Ninh bước về phía sơn môn ngoại sơn Thiên Ngoại Tiên.

Nguyên Hoàng cung kia liền đi theo Tần Ninh, tung bay về phía Thiên Ngoại Tiên.

Nhìn thấy cảnh này, Tiên Nhân cau mày, không nói nhiều.

Tiên Nhân xoay người nhìn về phía Giang Vân Long, Diệp Vấn Thương, Diệp Vấn Khôn, bà ta dần dần nói: “Biển Thiên Ngoại có động tĩnh khác thường, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia các ngươi đi xem đi, Thiên Ngoại Tiên ta cho phép!”

Lời vừa dứt, ánh mắt ba người động đậy.

Tiên Nhân không nói nhiều, xoay người rời đi.

“Lần này… cứ như vậy bỏ qua cho Tần Ninh?”

Diệp Vấn Thương lạnh lùng hỏi.

“Ngụy Việt bảo vệ hắn, Thiên Ngoại Tiên lại không so đo, vậy là có mưu đồ gì?”

Diệp Vấn Khôn lại từ từ nói: “Chuyện này quay về báo cho trưởng tộc rồi quyết định!”

“Được!”

Lúc này sắc mặt Giang Vân Long u ám bất định.

“Giang lầu chủ...”

“Quay về trước đi!”

Giang Vân Long nhìn về phía Thiên Minh Vũ, nói: “Tần Ninh này không có đơn giản như vậy”.

“Trước đó Ngụy Việt đánh nhau với ba người chúng ta, từng chiêu thức hạ sát thủ gần như cực kỳ trúng ý, không phải như bảo vệ…”

“Ừ!”

Người của hai thế lực lớn lúc này rút lui.

Lúc này Tiên Nhân dẫn Ảnh Tiên Vân Hiên và Trận Tiên Xa Vân Ích.

“Vài ba lời liền bị người ta khích tướng? Danh hiệu Thiên Ngoại Tiên?”

Tiên Nhân mắng: “Làm việc không dùng đầu óc, lần này có thể nhặt được cái mạng là Ngụy Việt tiên sinh hạ thủ lưu tình, lần sau trước khi làm việc thì động não chút!”

Nghe đến đây, Ảnh Tiên cúi đầu xuống, xấu hổ không dứt.

Thất Tiên tứ kiệt Thiên Ngoại Tiên! Tứ kiệt đó là quyền cao chức trọng tuyệt đối, cho dù Tiên Nhân gả đến Thanh Ninh các, ở trong Thiên Ngoại Tiên cũng không ai dám không tôn trọng người ta, ngược lại là càng muốn tôn trọng.

Dù sao thì ngoại trừ phụ thân sư huynh là Vương Giả không nói, phu quân Tiên Nhân - vị Vương Giả kia cũng cực kỳ mạnh, trấn giữ Thương Lan đại lục Trung Lan, chấn nhiếp tứ phương.

Mà vị kia cũng sủng thê điên cuồng có tiếng! Ngày trước Tiên Hàm - tam ca ruột của Tiên Nhân đã tức phát khóc với vị muội muội này của mình.

Vân Vương trực tiếp đánh tới cửa, đột nhiên nện Tiên Hàm một hồi.

Từ đó về sau, Tiên Hàm nhìn thấy vị muội muội này của mình cũng tránh lui chín mười dặm.

Chỉ có điều chuyện này người biết cực ít mà thôi.

Tiên Nhân nhìn về phía Xa Vân Ích, lại nói: “So trận pháp với hắn, ngươi tự tìm cái chết? Sư tôn ngươi đích thân tới cũng phải lùi ba phân, sau này nhớ kỹ!”

Lời này vừa nói ra, Xa Vân Ích thật sự bị kinh động.

Trước đó Tần Ninh chỉ vì một tòa trận pháp liền nhìn ra sư tôn của hắn ta là Trận Vương! Mà bây giờ Tiên Nhân lại nói ra lời này.

Tần Ninh này rốt cuộc có lai lịch gì.

Tên nhãi này dù sao cũng chỉ là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch…

“Đừng vì hắn là cảnh giới Quy Nhất mà xem thường hắn, dù sao nhớ rằng về sau nhìn thấy hắn, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn!”

Tiên Nhân tức giận nói: “Linh cảnh Niết Bàn có thể chặt đứt cánh tay Vương Giả, các ngươi tự ước lượng đi!”

Phía trước cách đó không xa, Ngụy Việt nghe thấy lời này liền nói: “Tiên Nhân phu nhân oán hận với Tần công tử vẫn không ít…”

“Liên quan gì đến ngươi!’

Tiên Nhân oán hận một câu.

Ngụy Việt sờ mũi, không lên tiếng nữa.

Tiên Nhân lại nói: “Ngươi đi theo hắn đi, Nhất Vương và Cửu Thiên Vương sớm muộn gì cũng tìm đến cửa…”

“Tìm tới cửa vừa hay, nói không chừng ta còn có chuyện tìm họ!”

Tần Ninh lúc này xoay người, mở miệng nói: “Thiên Ngoại Tiên lớn quá, tới giúp ta dẫn đường thôi!”

Tiên Nhân liếc nhìn Tần Ninh, bà ta lắc đầu một cái, bước nhanh đuổi theo.

Lúc này Ảnh Tiên và Trận Tiên ở phía sau nhìn nhau, ngẩn tò te.

Ngụy Việt thì đứng cách xa Tần Ninh mười bước, dè dặt nhìn xung quanh.

Tần Ninh đứng chắp tay bước vào.

Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt đứng sang một bên.

Còn về Cửu Anh đã sớm hóa thành chừng bàn tay, ở trên bả vai Tần Ninh ngủ khò khò.

Tên nhãi này có thể không đi thì cố gắng không đi.

“Có thể cất cung điện kia của ngươi đi không?”

Tiên Nhân nhìn về phía Nguyên Hoàng bay mấy trăm mét trên không đằng sau đám người, bất đắc dĩ nói.

“Không được!”

Tần Ninh phản bác nói: “Cha ngươi ban đầu không phải nói ta không có hành cung sao? Lần này ta mang cho hắn xem!”

“…”

“Vậy ngươi có thể bảo Ngụy Việt đừng gian xảo như vậy không, giống như bất cứ lúc nào cũng có người sẽ giết ngươi vậy!”

Tần Ninh ho khan một cái, nhìn về phía Ngụy Việt.

Ngụy Việt gật đầu.

“Nếu ngươi dám đến, vậy thì chắc chắn không ai có thể giết ngươi, tên nhãi này ngược lại…”

“Biết lỗi có thể sửa, chẳng gì tốt đẹp bằng!”

Nghe thấy lời này, Tiên Nhân hiểu thứ Tần Ninh ám chỉ là gì.

“Thế nhân khó thoát khỏi cái chết, Vương Giả cũng vậy, đại hạn chục vạn năm đến, ai cũng phải chết!”

Tiên Nhân khuyên giải nói: “Có điều Phong Vân đi quá sớm…”

Nhắc đến hai chữ Phong Vương, bước chân Tần Ninh dừng lại.

“Thế nhân khó thoát khỏi cái chết, người của ta không khó trốn!”

Tần Ninh cố chấp nói: “Nhất Phong không chết, bây giờ chắc là đang uống rượu vui vẻ với ta, ta có thể đưa hắn thành Thánh, thành Thần”.

“Nếu có người làm, vậy thì có người phải trả giá thật lớn. Kẻ nào giết Nhất Phong, kẻ đó phải trả giá đắt”.

Tiên Nhân lắc đầu.

“Ngươi chấp niệm quá sâu, đều là người sống nặng tình một lần. Tại sao không nhìn thấu đại lục Vạn Thiên này không đơn giản, Vương Giả… càng không đơn giản như vậy…”

“Rất đơn giản!”

Tần Ninh lại nói: “Tra ra một người, giết một người, theo giết không lầm!”
Chương 1253: Tiên Hàm

Lần này Tiên Nhân thật sự không còn gì để nói nữa.

Một bên Diệp Viên Viên lại cau mày.

Nàng biết Tần Ninh bất phàm, nhưng lại luôn mơ hồ.

Lần này gần như đã dần dần hiểu.

Cốc Tân Nguyệt kéo bàn tay Diệp Viên Viên, cười nói: “Ta nghĩ, rất nhanh cô sẽ biết…”

Diệp Viên Viên gật đầu.

Tần Ninh tiếp tục đi, không nhanh không chậm.

“Chuyện vây giết Nhất Phong, cha cô và đại ca cô không tham gia chứ?”

“Đương nhiên không có!”

“Như vậy tốt rồi!”

Tần Ninh toét miệng cười một tiếng, nói: “Nếu bọn họ tham gia, ta vẫn thật sự không nỡ…”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tiên Nhân biến sắc.

“Ngươi đừng làm liều!”

Tiên Nhân nhất thời nói: “Chín vạn năm trước, ngươi vì muốn một người sống lại, gần như đào hết Thiên Ngoại Tiên ta, bây giờ vẫn nhớ chứ?”

“Ta là loại người đó sao?”

Tần Ninh cười khan một tiếng.

“Nếu ngươi làm liều, ta nhất định để Thanh Vân thay ngươi chịu tội!”

“...”

Chín vạn năm trước, tên nhãi này đi tới Thiên Ngoại Tiên, không nói hai lời liền cướp hết bảo vật đi.

Cũng lúc đó, phụ thân và sư huynh liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn.

Nếu không đã sớm đánh chết người này.

Bây giờ sẽ không nghĩ lại đến một lần nữa chứ?

Tiên Nhân không biết khi đó Tần Ninh vì cái gì.

Dù sao U Vương thời điểm đó gần như rất thiếu thiên tài địa bảo.

Các loại mật địa và địa tuyệt địa phàm đang hiện thế, hắn đều đã đi.

Tần Ninh cũng bất đắc dĩ.

Khi đó vì để sống lại Tần Kinh Mặc, hắn đã hao tổn cái giá cực lớn, hóa ý niệm còn sót lại của Tần Kinh Mặc thành một luồng hồn phách, cất giữ chín vạn năm, muốn sống lại Tần Kinh Mặc.

Nhưng kết quả đã thất bại.

Chuyện này người của Thiên Đế các không thoát khỏi liên quan.

Tần Ninh hít một hơi.

Chỉ là đám người này ẩn nấp quá sâu nên khó tìm! Giết Lý Nhất Phong! Giết Tần Kinh Mặc! Một người cũng không chạy thoát! Nhìn Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên bên cạnh, Tiên Nhân hiếm thấy cười nói: “Ta nhớ ngươi đã từng không gần nữ sắc!”

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, ta cũng là đàn ông!”

Tiên Nhân bĩu môi một cái.

Bây giờ Tần Ninh nhìn nhỏ hơn bà ta.

Nhưng nếu cộng thêm cả trước kia thì Tần Ninh lớn hơn.

Tần Ninh lại nhìn về phía Tiên Nhân, nói: “Ngươi tới rồi thì tên tiểu tử Thanh Vân kia đâu? Tự trông chừng được sao?”

“Ngươi cho là chỉ có ngươi quan tâm chàng ấy? Nhưng ta là phu nhân chàng!”

Tiên Nhân lại nói: “Không phải ngươi muốn hỏi cha ta cần đồ sao?”

“Xem ra hai vợ chồng cô tình cảm rất tốt đấy!”

“...” Tiên Nhân giải thích: “Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm đều ở đó, thêm cả tứ Thiên Nhân cầm kỳ thư họa, còn có lão Quy ngươi nói kia, không thành vấn đề. Vết thương của phu quân không hồi phục, ta vẫn không an tâm!”

“Không phải ta đã quay về rồi sao?”

Tần Ninh cười nói: “Yên tâm, ai động vào hắn một chút, ta diệt cả nhà!”

“Ngươi…”, Tiên Nhân không nhịn được nói: “Dù sao ngươi không phải đỉnh phong, làm việc khiêm tốn một chút thì tốt, đến lúc đó cẩn thận bị ngươi ta úp nồi vào hai người các ngươi, dù sao danh tiếng trước kia của ngươi cũng không dễ nghe!’

“Khó nghe chỗ nào?”

“Ngươi thật sự ngốc hay là giả bộ với ta?”

Tiên Nhân lại nói: “Sau khi ngươi rời đi có người đối phó Lý Nhất Phong, đối phó với phu quân ta…”

“Chờ chút!”

Tần Ninh ngắt lời: “Có người đối phó với Thanh Vân?”

“Ừm!”

Tiên Nhân lại nói: “Khi đó phu quân ta chưa đến Vương Giả, sau khi ngươi rời đi không lâu thì đột phá, thật ra thì không nhanh như vậy, lúc ấy cũng rơi vào tuyệt cảnh, phụ thân ta ra tay, cộng thêm chàng đột phá Vương Giả mới may mắn tránh được một kiếp!”

Tần Ninh yên lặng không nói.

“Cái này rõ ràng có ngươi đặc biệt đối phó với ngươi, Phong Vương cũng vậy, Vân Vương cũng vậy, hoặc còn có một vài người cũng như vậy…”, lần này trong lòng Tần Ninh suy nghĩ rất nhiều…

Tiên Nhân từ từ nói: “Làm việc phách lối sẽ gây phiền toái lớn hơn, ngươi gánh vác nổi sao?”

“Đương nhiên!”

Tần Ninh lại mở miệng: “Được rồi, những chuyện này tự ta có tính toán trong lòng”.

“Tìm Đan Tiên Ngô Tử Thương cho ta”.

Tiên Nhân nghe thấy lời này càng không hiểu.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, Tần Ninh gần như là chạy đến Đan Tiên Thiên Ngoại Tiên.

“Tìm đi, ta có lời muốn hỏi hắn”.

Tiên Nhân gật đầu nói: “Ta dẫn ngươi đi gặp cha ta trước…”

“Không cần đâu, có người dẫn ta đi!”

“Ai…”

“Ta, ha ha ha ha…”, nhất thời một tiếng cười lớn vang lên.

Giữa không trung, một thân ảnh đột nhiên hạ xuống.

“Tiên Hàm!”

Nhìn người tới, chân mày Tiên Nhân cau lại.

Hai người Ảnh Tiên Vân Hiên và Trận Tiên Xa Vân Ích lúc này đều khom người hành lễ.

“Ha ha ha…”, người đến cười ha ha, đứng cách mấy người Tần Ninh mười mấy bước, nhìn thấy Tần Ninh, người đó ha ha cười.

Cả người mặc áo xanh, mái tóc dài xõa sau gáy, thoạt nhìn phóng đãng, toàn thân trên dưới cho người ta cảm giác có chút lưu manh.

Nhìn kỹ lại, người này dáng vẻ giống như đầu hai mươi tuổi, có dáng vẻ bên ngoài và khí chất hoàn toàn khác với tuổi.

“Ca, nhớ ca muốn chết!”

Tiếng cười lớn ha ha vang lên, người thanh niên bước về phía Tần Ninh.

“Bớt đi mấy phần sắc sảo, thêm mấy phần thanh tú, có điều vẫn đẹp trai như vậy, không hổ danh là ca của ta!”

Người thanh niên cười lớn ôm lấy Tần Ninh.

Nghe thấy lời này, đám người bốn phía nhất thời hóa đá! Tứ kiệt Thiên Ngoại Tiên! Bốn người con của Trấn Thiên Vương Tiên Vô Tận.

Con trai trưởng Tiên Vũ Sinh đó là Vũ Vương.

Con trai thứ hai Tiên Hạo, con trai thứ ba Tiên Hàm, con gái thứ tư Tiên Nhân.

Tiên Hàm Thiên Nhân chỉ có hai vị huynh trưởng.

Tiên Vũ Sinh và Tiên Hạo! Nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, một câu ca ca hai câu ca ca, gọi rất thân thiết! Tên nhóc này… đầu óc bị lừa đá?

Tiên Nhân lấy tay che mặt, nói: “Ta đi tìm Đan Tiên trước!”

Lời vừa dứt, Tiên Nhân che mặt rời đi.

Quá mất mặt! Dù gì cũng là một trong tứ kiệt, Thiên Nhân thất bộ, Tiên Hàm quả thật không có chút dáng vẻ của Thiên Nhân.

Theo đạo lý, bà ta cũng nên theo Dương Thanh Vân, gọi Tần Ninh là sư tôn mới đúng.

Nhưng không há miệng nổi! Ngược lại Tiên Hàm một câu liền gọi ca ca rất thân thiết.

“Ca!”

Tiên Hàm nhìn xung quanh, bàn tay vung lên, một đường linh thức làm bình phong che chở lúc này xuất hiện.

“Ca, ca làm sao thế? Ta nghe tứ muội nói ca trở về rồi, ta sợ hết hồn, về sau mới biết, đây là… thay hình đổi dạng!”

“Ca, mấy chục vạn năm nay ca không ở đây, ta nhớ ca chết mất, lão đầu tử để ta ngủ quá lâu, bản thân ta cũng lười ra ngoài, quá nhàm chán. Cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn này mới ra ngoài hoạt động một chút, bị một nhóm nít ranh náo loạn, không thể nào yên ổn”.

“Ca, ca trở về thật tốt, giúp ta đánh Tiên Vũ Sinh một trận đi! Tên tiểu tử đó bây giờ điên rồi, chỉ là bước vào Vương Giả trước ta sớm một bước, cũng không biết ngông cuồng cái gì!”

Tiên Hàm trở mình nói một đoạn dài, mặt không đỏ, không thở mạnh.

“Tiểu tử có tiền đồ, Vương Giả trong tầm mắt!”

Nghe thấy vậy, Tiên Hàm cười ha ha: “Hay là ca dạy ta đi, trận đánh năm đó kéo dài nặng nề quá!”

Tiên Hàm cười ha ha, nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên.

“Hai vị này là tẩu tử sao?”

Tiên Hàm nhất thời cười hì hì nói: “Ánh mắt lão ca tốt quá, chào các tẩu tử, tại hạ Tiên Hàm, một trong tứ kiệt Thiên Ngoại Tiên, Thiên Nhân thất bộ”.

“Sau này trên đại lục Thiên Ngoại có kẻ nào bắt nạt các tẩu tử thì báo tên của ta, ca ta là Vương Giả ra mặt, ta dưới Vương Giả ra mặt, toàn bộ được giải quyết!”

Nghe thấy lời này, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên gật đầu cười không biết gì.

Nhưng Tần Ninh đáp lại: “Tiểu tử này có thể sai khiến, không sao”.
Chương 1254: Chuyện cũ của Tiên Hàm

Tiên Hàm cười ha ha một tiếng: “Ca, ta dẫn ca đi gặp lão đầu tử!”

Tiên Hàm nói xong liền rút lui bình phong, hắn ta kéo Tần Ninh, cười ha ha nói: “Lão đầu tử những năm nay buồn bực thì cũng buồn bực rồi, cả ngày không biết mân mê thứ đồ chơi gì”.

Lúc này, Ảnh Tiên Trận Tiên phía sau nghe thấy lời này liền cạn lời.

Trên toàn bộ Thiên Ngoại Tiên cũng chỉ có Tiên Hàm dám nói Trấn Thiên Vương như vậy mà còn sống đến bây giờ.

Ngược lại Cốc Tân Nguyệt thì hiểu.

Nhưng Diệp Viên Viên đầu óc lại mơ hồ.

Tần Ninh cũng không giải thích thêm, giải thích muộn chút cũng không sao.

Mấy thân ảnh tiến vào nơi sâu trong Thiên Ngoại Tiên.

Dọc theo đường đi, Tiên Hàm miệng nói không ngừng.

Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên đều cảm thấy cái tên Tiên Hàm này thật sự rất hưng phấn.

Hai người cũng ngạc nhiên.

Một vị Thiên Nhân thất bộ không có dáng vẻ như vậy, đối mặt với Tần Ninh tự xưng làm đệ, đủ để nhìn ra năm đó hai ngươi này quan hệ sâu sắc thế nào.

Chỉ là đi sâu vào hiện ra có một đoạn đường.

Cốc Tân Nguyệt kéo vạt áo Tần Ninh.

“Sao vậy?”

“Chàng và Tiên Hàm rất quen thuộc sao?”

Cốc Tân Nguyệt không nhịn được vẫn hỏi.

“Đương nhiên!”

Tiên Hàm lúc này cười nói: “Từ nhỏ ta chính là được ca đánh mà lớn lên, tuyệt học này của ta đều là ca truyền cho ta”.

Diệp Viên Viên buồn bực nói: “Phụ thân ngươi là Trấn Thiên Vương, huynh trưởng ngươi là Vũ Vương, công tử nhà ta…”

“Công tử?”

Ngay sau đó Tiên Hàm kịp phản ứng, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, cười hê hê nói: “Ca biết chơi đó, không gọi phu nhân mà kêu tỳ nữ, gọi công tử? Chậc chậc chậc…”

“Công tử… công tử…”, Tiên Hàm vừa nói, giọng điệu dần dần không đúng.

Bùm… Tần Ninh một cước đạp tới.

Lúc này Diệp Viên Viên mặt đã sớm đỏ như hoa đào.

“Nói nhảm nữa ta chém ngươi!”

Tiên Hàm xoa xoa cái mông, giống như đã thành thói quen, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, cười hi hi nói: “Mấy vạn năm không ai đá, nhớ cú đá này quá!”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh đứng chắp tay không nói gì.

Tiên Hàm tiếp tục cười nói: “Vị cô nương này, lão đầu Trấn Thiên Vương và cái tên khốn Vũ Vương kia so với ca ta thì chính là đom đóm tranh sáng với ánh trăng, hơn được sao?”

“…”

“…”

Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên đều cạn lời.

Tên nhãi này chém gió quá tay rồi!

“Ồ vậy sao?”

Một tiếng cười nhạt lúc này vang lên.

Trên bậc thềm trước mặt mấy người có hai thân ảnh đứng yên.

Một người trong đó diện mạo khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, cả người mặc võ phục, cách ăn mặc có vài phần vị của Tiên gia.

Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt không khỏi cảm thấy đây mới là ấn tượng về người Thiên Ngoại Tiên phù hợp trong lòng các nàng.

Mà bên cạnh người đàn ông kia, một thanh niên thân thể cao ngất, diện mạo anh tuấn.

“Tiên Vũ Sinh, huynh dọa lão tử giật cả mình!”

Tiên Hàm định thần lại nhìn, nhất thời mắng.

“Vũ Vương đại nhân!”

“Vũ Vương đại nhân!”

Hai ngươi Trận Tiên Xa Vân Ích và Ảnh Tiên Vân Hiên lúc này đều khom người hành lễ.

Ngụy Việt cũng chắp tay.

“Tiên Hàm, đừng có làm loạn!”

Tiên Vũ Sinh trách mắng một tiếng.

Nhưng Tiên Hàm lại không thèm để ý.

“Tam thúc, ông nội đang chờ!”

Người thanh niên bên cạnh Tiên Vũ Sinh kia mở miệng thúc giục.

“Tiên Lạc Vũ, ngươi học thói xấu rồi, chờ cái gì? Đợi ca ta cho Trấn Thiên Vương mặt mũi!”

Bùm… Lời Tiên Hàm vừa dứt.

Giữa hư không có một chưởng ấn vô hình vô căn cứ vỗ xuống.

Toàn thân Tiêm Hàm nhất thời thành chữ đại thật to, hắn ta nằm trên đất, miệng sùi bọt mép, thân thể run rẩy.

Nhìn thấy cảnh này, ba người Ngụy Việt, Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt đều hơi biến sắc.

Ai ra tay?

Trấn Thiên Vương?

Đây chính là sự hùng mạnh của Thiên Vương?

Ngươi còn chưa nhìn thấy, giữa hư không đã trực tiếp tát một vị cảnh giới Thiên Nhân thất bộ! Đại lục Vạn Thiên, Vương Giả vô địch! Mà hiện nay trên đại lục Vạn Thiên thanh danh hiển hách nhất chính là Tứ đại Thiên Vương! Trấn Thiên Vương! Cực Thiên Vương! Huyền Thiên Vương! Tuyết Thiên Vương! Bốn vị này nghe nói là bốn vị Vương Giả cái thế vô địch hùng mạnh bậc nhất đứng trên trăm vương.

“Ca…”, Tiên Hàm khó khăn quay đầu nhìn về phía Tần Ninh.

“Vô Tận lão nhi, chào đón ta như vậy?”

“Hừ!”

Giữa hư không, một giọng nói vang lên. Tiên Hàm ngay sau đó chậm rãi đứng lên, tựa vào Tần Ninh bên cạnh, hắn ta dè dặt không dám nói bậy nói bạ.

Tiên Vũ Sinh liếc nhìn tam đệ, lắc đầu.

Quan hệ giữa tam đệ và Tần Ninh… rất sâu sắc!

“Tần công tử, xin mời!”

Tiên Vũ Sinh nghiêng người nói.

Tần Ninh đi từng bước lên bậc thang.

Lúc này Tiên Hàm đi theo sát.

Trận Tiên và Ảnh Tiên lại đứng phía dưới, không tiến về phía trước.

Mà Tiên Lạc Vũ con trai của Tiên Vũ Sinh lúc này đi xuống, chắp tay nói: “Hai vị, ông nội căn dặn gần đây hai vị thiếu tâm tính, cho nên tốt nhất đi đến chỗ kia rèn luyện!”

Lời này vừa nói ra, Trận Tiên và Ảnh Tiên khẽ biến sắc.

Đây là Trấn Thiên Vương muốn trừng phạt bọn họ! Vì… Tần Ninh?

“Lạc Vũ công tử…”, Trận Tiên khổ sở nói.

“Xa tiên sinh, cha ta cũng khuyên bảo, nhưng ông nội nói…”

“Bọn ta hiểu!”

Xa Vân Ích và Vân Hiên chắp tay lễ bái, ngay sau đó chậm rãi rời đi.

Tiên Lạc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay vung lên.

Ba thân ảnh áo đen xuất hiện trước mặt.

“Phong tỏa núi này, phàm là người đến gần, giết không tha!”

“Tuân lệnh!”

Ba thân ảnh lúc này rời đi, biến mất không thấy.

Mãi đến lúc này, Tiên Lạc Vũ mới vừa lên núi.

Cùng lúc đó, trên bậc thang.

Ba ngươi Tần Ninh, Tiên Vũ Sinh, Tiên Hàm đi cùng nhau.

Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên lại đi theo sau Ngụy Việt một khoảng.

“Công tử người…”

“Công tử nhà cô là Cửu U đại đế chuyển thế!”

Cốc Tân Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Sau này sớm muộn gì cô sẽ biết, nói cho cô cũng không sao!”

Cốc Tân Nguyệt nói đơn giản một chút.

Nhưng Diệp Viên Viên lại ngạc nhiên.

Chuyện trước kia không hiểu, lúc này đã hoàn toàn hiểu ra.

Diệp Viên Viên đang tiêu hóa những tin tức này.

Cốc Tân Nguyệt lại nhìn về phía Ngụy Việt nói: “Ngụy tiên sinh, Tiên Hàm và Tần Ninh… rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”

Ngụy Việt vội vàng chắp tay nói: “Cốc cô nương gọi tại hạ Ngụy Việt là được, gọi tiên sinh không dám nhận!”

Người phụ nữ của Tần Ninh! Gọi ông ta là tiên sinh, ông ta không dám.

Ngụy Việt nhìn về phía trước ba người, ngay sau đó thấp giọng nói: “Trước đó, Thiên Vương sinh con trai thứ ba – Tiên Hàm”.

“Tiên Hàm này mạch phế trời sinh, không cách nào mở, kinh mạch không thể dung nạp linh khí, Trấn Thiên Vương đã dùng tất cả biện pháp, thật sự là không có kết quả...”

“Thiên Vương là võ giả mạnh nhất trên đại lục Vạn Thiên mà con trai không thể mở mạch, không thể tu hành, đây là nỗi sỉ nhục!”

“Cho nên Tiên Hàm ở Thiên Ngoại Tiên tuy là con trai của Thiên Vương, nhưng lại chịu… áp bức và lăng nhục cực lớn”.

Ngụy Việt thở dài nói: “Trấn Thiên Vương coi hắn là nỗi sỉ nhục, bên trong Thiên Ngoại Tiên có một vài thiên kiêu cũng ngang ngược bắt nạt”.

“Tiên Hàm nóng giận rời khỏi Thiên Ngoại Tiên, ra ngoài phiêu bạt”.

“Rồi sau đó gặp công tử, công tử trợ giúp Tiên Hàm mở mạch tu hành, mà Tiên Hàm từng bước đạt đến cảnh giới Thiên Nhân”.

“Lúc này đã trải qua rất nhiều dày vò không thuộc về mình”.

“Cũng bởi vì điểm này, Tiên Hàm… rất kính trọng đối với công tử”.

Cốc Tân Nguyệt gật đầu.

Tiên Hàm này thoạt nhìn tùy tiện cẩu thả, nhưng lại có cảnh ngộ như vậy.

Có thể trở thành Thiên Nhân thất bộ, trong thời gian này bỏ ra bao nhiêu, e rằng chỉ có bản thân hắn ta mới biết.
Chương 1255: Trấn Thiên Vương Tiên Vô Tận

Ngụy Việt lại nói: “Sau đó cũng là công tử ra mặt, khiến Tiên Hàm trở về Thiên Ngoại Tiên, xếp vào một trong tứ kiệt”.

“Trên thực tế năm đó, Dương Thanh Vân cũng chính là Vân Vương hiện giờ, khi đó là đồ đệ của công tử!”

“Công tử cân nhắc cho Vân Vương, ý muốn lấy vợ cho hắn”.

“Tiên Hàm xung phong nhận việc, nói là muốn Tiên gia và Tần gia kết thành thông gia”.

Dương Thanh Vân tuy không phải họ Tần, nhưng lại là nhất mạch của Tần Ninh, nói như vậy cũng không xấu.

“Công tử vốn không để ý, kết quả Tiên Hàm bắt em gái hắn đến Thanh Ninh các, hạ dược Dương Thanh Vân và Tiên Nhân, khiến cho hai người gạo sống nấu thành cơm chín”.

“Công tử sau đó cũng lo lắng, Trấn Thiên Vương một khi phẫn nộ thì thật sự sẽ tát chết Tiên Hàm, cho nên đã thừa nhận chuyện này”.

“Trấn Thiên Vương giận dữ dẫn theo Vũ Vương đi tìm công tử tính sổ, đánh nhau cũng không thể chấm dứt”.

“Dĩ nhiên, chuyện này người biết rất ít, lão hủ năm đó phục vụ bên cạnh công tử, cũng biết chút tin tức…”

“Thật ra thì sau đó Phong Vương cũng hòa giải, nếu không thì khi đó công tử tính tình nóng nảy, Trấn Thiên Vương lại không để cho mặt mũi, đoán chừng bây giờ… không còn Thiên Ngoại Tiên…”

Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên mặt đầy chấn động.

Ngụy Việt lại thoải mái nói ra.

Có thể nhìn ra được Tần Ninh rất để ý hai cô gái này, ông ta cũng không có gì giấu giếm.

“Công tử rất dịu dàng…”, Diệp Viên Viên buồn bực nói.

Ngụy Việt cười nói: “Lão hủ cũng không biết chín vạn năm nay công tử đi đâu, tại sao thay hình đổi dạng trở về...”

“Nhưng công tử năm đó… tên U Vương, lấn át Tứ đại Thiên Vương…”, Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Năm đó ta cũng chỉ đi theo chàng một thời gian, sau này… ta cũng chỉ nghe từ miệng người ngoài mới biết được, chưa từng biết khi đó rốt cuộc chàng đã trải qua những gì…”

Ngụy Việt cười một tiếng, cũng không nói nhiều.

U Vương chính là U Vương! Cho dù là bây giờ lại gặp lại Tần Ninh, ông ta vẫn sẽ bị Tần Ninh nhìn bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương.

Tiên Hàm đi phía trước lúc này ý tứ sâu xa xoay người nhìn Ngụy Việt một cái.

Ngụy Việt ho khan, không nói thêm nữa.

Dần dần đi đến cuối bậc thang.

Tần Ninh bước vào.

Hai người Tiên Vũ Sinh, Tiên Hàm một trái một phải.

Bước vào trong đại điện, bên trong không phải đại sảnh mà là một sơn cốc.

Lúc này bên trong sơn cốc chim hót hoa thơm, mấy thiếu nam thiếu nữ thoạt nhìn mười ba mười bốn tuổi đang tưới nước, mấy gian nhà lá lộ vẻ sơn dã.

Nhìn thấy cảnh này Diệp Viên Viên cùng Cốc Tân Nguyệt đều tò mò không dứt.

Những cường giả này hầu như đều rất thích như vậy.

Tần Ninh chính là rất thích ở tiểu các lâu trong môi trường tao nhã tĩnh lặng.

Nơi ở của Trấn Thiên Vương này bên ngoài là đại điện, bên trong là một sơn cốc.

Tiến vào bên trong sơn cốc, Tiên Hàm không nhịn được nói: “Nhị ca không có ở đây?”

“Trấn giữ địa quật!”

Tiên Vũ Sinh không có tránh, trực tiếp nói.

Tần Ninh mặt không biểu cảm, Tiên Vũ Sinh cũng không nói nhiều.

Mấy người tiến vào bên trong sơn cốc, Tần Ninh nhìn hết mấy cây hoa cỏ trong sơn cốc, cặp mắt sáng lên.

“Hoa Dạ Linh Hồn mười vạn năm trước không phải bị ta quăng sạch rồi mà? Vẫn còn?”

Tần Ninh kinh ngạc nói.

Ngụy Việt nhìn sơn cốc, đó là ánh mắt không ngừng nhảy.

Ông ta chính là Quỷ Đan Vương Ngụy Việt.

Hoa cỏ bên trong sơn cốc nhìn thì đơn giản, nhưng phân biệt cẩn thận thì mỗi một cây đều vô giá.

Thiên Ngoại Tiên bí mật thâm hậu, không giả chút nào.

Tiên Vũ Sinh nghe thấy lời của Tần Ninh, biểu tình cổ quái.

“Vô Tận lão nhi, bạn cũ đến gặp, không ra nhìn chút sao?”

Lời vừa dứt, bên trong sơn cốc, một luồng khí cung kính lúc này giải phóng ra.

Trong khoảnh khắc, cảnh tượng trước mắt mọi người thay đổi lớn.

Ảo trận! Lúc này, Ngụy Việt thận trọng.

“Sao vậy, còn phải thử thách ta?”

Tần Ninh cười một tiếng, cũng không tức giận.

“Tứ tượng hóa thiên trận, huyền trận cấp chín, năm đó ta giao cho ngươi. Lão già kia, ngươi tưởng rằng ta chỉ là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch thì không phá nổi ảo trận này sao?”

Lời vừa dứt, bàn tay Tần Ninh vung lên.

Trong nháy mắt, từng đường huyền ấn lúc này ngưng tụ, hóa thành thân ảnh bốn đường huyền võ thanh long bạch hổ chu tước khổng lồ cắn xé bốn phía, giữa trời đất tiếng nổ vang lên ầm ầm.

Dần dần, hư cảnh bốn phía lúc này tiêu cốc.

Vẫn là sơn cốc kia.

Chỉ là lúc này lại thêm một thân ảnh già nua.

“Khốn kiếp!”

Lão giả mặc áo trắng, tóc bạc tung bay, thoạt nhìn tư thái ung dung, nhưng da thịt lại hết sức nhẵn nhụi.

Thấy Tần Ninh liền há miệng mắng.

“Lần này nói trước, một cây cỏ Thiên Ngoại Tiên của lão phu ta, ngươi cũng đừng hòng mang đi”.

Tần Ninh nghe vậy, dửng dưng một tiếng, cũng không ngại.

“Qua đây ngồi!”

Vừa nói, lão giả đi về phía một vườn hoa.

Trong vườn hoa có một cái bàn, mấy cái đệm cói, lão giả ngồi trên chiếu giống như một ông già bình thường.

Tần Ninh cũng không khách khí liền đi theo.

Lúc này Tiên Vũ Sinh đứng sau lưng lão giả, thần thái cung kính.

Tiên Hàm lại đứng ở sau lưng Tần Ninh.

Ngụy Việt, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên cũng đi tới sau lưng Tần Ninh.

Một già một trẻ, ngồi đối mặt nhau đầy quỷ dị.

“Keo kiệt như vậy làm gì?”

Tần Ninh phá tan im lặng, cười nói: “Lần trước đoạt một lần, bây giờ không phải ngươi cũng nuôi ra rồi đấy chứ? Ta cũng đâu nhổ cỏ tận gốc!”

“Ngươi cũng phải cần mặt mũi chứ? Tên khốn tiểu tử ngươi rất hư!”

Lão giả mắng: “Cả đời Tiên Vô Tận ta tung hoành ngang dọc, sợ ai chứ? Tiểu tử thúi ngươi là một kẻ khó dây nhất”.

Tiên Vô Tận! Trấn Thiên Vương! Một trong Tứ đại Thiên Vương đại lục Vạn Thiên.

Đứng vào hàng một trong những người đỉnh cao nhất đại lục Vạn Thiên.

Thiên Vương! Trên Vương Giả.

Sắc mặt Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên cũng kinh ngạc.

Đây chính là Trấn Thiên Vương?

Hoàn toàn vượt quá dự liệu của các nàng.

“Nhìn dáng vẻ keo kiệt của ngươi kìa”.

Tần Ninh lẩm bẩm.

“Đúng vậy!”

Tiên Hàm lúc này tiếp một câu.

Bị Trấn Thiên Vương trừng mắt, Tiên Hàm im miệng lộ vẻ tức giận.

“Được rồi, nói đi, tới đây làm gì?”

Trấn Thiên Vương tùy tiện nói: “Chờ chút, trước tiên nói về hình dáng bây giờ của ngươi là sao?”

“Ta? Chuyển thế sống lại, nghe qua chưa?”

Trấn Thiên Vương lắc đầu.

“Nói ngươi cũng không hiểu”.

Tần Ninh từ từ nói: “Đổi thân phận thêm một lần nữa”.

“Nhàn rỗi đến khó chịu?”

Trấn Thiên Vương giễu cợt nói: “Hay là năm đó để đột phá lên Thánh Nhân nên thất bại? Bị ngũ lôi đánh vỡ nát rồi? Khiến ngươi làm ra chuyện thất đức như vậy!”

Tần Ninh cạn lời nói: “Ta tự chọn tọa hóa…”

“…”

Trấn Thiên Vương trong lòng kinh ngạc.

Nhưng không có gì để nói.

U Vương làm việc từ trước đến nay luôn độc lập một mình, trên đại lục Vạn Thiên này cũng không tìm ra được nhân vật thứ hai giống như U Vương.

“Lẽ nào ngươi phát hiện con đường Vương Giả thành Thánh có khiếm khuyết, cho nên chọn đi lại con đường thành Thánh lần nữa?”

“Không có, năm đó ta mạnh bao nhiêu, cũng không phải ngươi không biết”.

Tần Ninh cười nói: “Mấy thứ liên quan đến ta nói ngươi cũng không hiểu”.

Trấn Thiên Vương không dây dưa nữa.

Tần Ninh cười nói: “Nhưng lần này nếu ngươi muốn thành Thánh, ta có thể giúp ngươi mở ra thánh đạo, để ngươi đạt thành tựu Thánh Nhân”.

“Thật?”

“Lừa gạt ngươi làm gì?”

Tần Ninh bưng lên ly trà trên bàn, nhấp một miếng, cau mày, nói: “Nước trà cánh hoa ngũ linh ngâm năm ngoái ngưng tụ thiên mạch, lợi ích nhiều hơn. Chính là không đủ niên đại, nếu có thời hạn mười vạn năm thì tốt…”, nghe thấy lời này, Trấn Thiên Vương trong lòng thầm mắng.

Con nghé còi! Tần Ninh chính là con nghé còi, trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy.

Trấn Thiên Vương cười ha ha nói: “Vũ Sinh, đi lấy thứ ba vạn năm kia đến…”

“Mới có ba vạn năm!”

Nghe thấy lời này của Tần Ninh, khóe miệng Trấn Thiên Vương giật một cái.

Thật là muốn đập chết Tần Ninh.

Như ông ta bây giờ có thể đập chết bây giờ Tần Ninh sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK