• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536: Hoàng Phủ Hùng kinh ngạc

Đại trưởng lão lúc này nhìn Thiên Đạo Nhất, rốt cuộc hiểu vì sao tự nhiên đầu gối mềm nhũn ra.

Là ai thì cũng sẽ vậy thôi!

“Bái kiến lão trưởng tộc Hoàng Phủ!”

“Bái kiến lão trưởng tộc Hoàng Phủ!”

Thiên Đạo Nhất cùng đại trưởng lão gần như cùng lúc chắp tay và nói.

“Hai vị khách sáo!”

Hoàng Phủ Hùng chắp tay lại, lạnh nhạt nói: “Lão hủ thân thể không khỏe, tìm Tần công tử tới giúp chữa bệnh, cho nên mới tới đây, thành ra làm phiền đến các vị!”

“Đâu có, đâu có!”, đại trưởng lão vội vàng đáp: “Lão trưởng tộc Hoàng Phủ đích thân tới Thanh Vân tông, đó là phúc khí ba đời của Thanh Vân tông, làm Thanh Vân tông tăng thêm quý khí, tăng thêm quý khí...”

“Biến ngay, không có tiên đồ gì cả!”

Tần Ninh nhìn cái dáng vẻ đó của đại trưởng lão, không khỏi mắng lên: “Là ông ta xin ta cứu chữa, chứ không phải chúng ta xin, xem cái bộ dạng của ông kìa!”

Nghe Tần Ninh mắng, đại trưởng lão chỉ cười khổ, không dám nói gì nữa.

Ông ta hiểu tâm tính của Tần Ninh.

Nhưng ông ta giống như một quan thất phẩm tép riu đột nhiên gặp hoàng đế vậy, ai mà bình tĩnh cho nổi chứ.

Đây chính là lão trưởng tộc của Hoàng Phủ gia, chỉ cần đánh rắm cũng khiến toàn bộ Cửu U đại lục kinh động đấy. Coi như là tông chủ của U Minh Tông là U Động Thiên cũng không thể bằng được!

“Thiên Đạo Nhất, ông nói tiếp đi...”

“Vâng!”

Thiên Đạo Nhất chắp tay nói: “E là trong vòng một tháng nữa Thiên Thận cung sẽ mở ra, ta vốn đến để thăm dò tin tức, Thiên Thận cung có tổng cộng bảy cửa vào thì ta tìm được một cái!”

“Có thể là do ta trong lúc xúc động mà vô tình mở cái cửa đó ra, khiến cho sáu cửa khác phát sinh biến hóa, lần lượt xuất hiện. Vốn là một chuyện rất bí mật, hiện tại e là toàn bộ thiên hạ đều biết...”

“Đến lúc ấy, chỉ sợ mỗi tông môn, thế gia đều nhận được tin tức, cũng sẽ không bỏ qua nơi này, e là chúng ta đi vào cũng không còn thuận lợi nữa...”

Nghe vậy, Tần Ninh liền hiểu được gánh ưu trong lòng Thiên Đạo Nhất.

“Không sao đâu!”, Tần Ninh nói: “Coi như sáu cửa khác không mở ra, chỉ cẩn một cửa kia bị mở thì những người nên biết sẽ đều biết hết, đúng không, trưởng tộc Hoàng Phủ?”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Hùng gật đầu, đáp: “Không sai, Thiên Thận cung chính là nơi của lão nhân Thiên Thận. Lão nhân Thiên Thận nói cho cùng chính là địa năng kiệt xuất tương tự với Vũ Đế cùng lão tổ Hoàng Phủ Nhất Cầu của gia tộc Hoàng Phủ ta. Những gia tộc chúng ta, thậm chí là cổ quốc đều đang âm thầm nhìn chằm chằm đó”.

Tôm cát nhỏ nghe vậy liền bĩu môi nói: “Vũ Đế với lão cá chạch thông minh hơn lão nhân Thiên Thận nhiều, vật gì cũng đều để lại cho người nhà mình”.

Hoàng Phủ Hùng nghe vậy chỉ cười khổ.

“Thôi, thời gian tiếp theo thì cứ yên lặng chờ là được!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Mọi người làm việc của mình đi, ta đi nghỉ đã, thời gian qua làm ta mệt muốn chết”.

“Tông chủ!”

Đại trưởng lão đột nhiên nói: “Vị kia của U Minh Tông đang ở trên đỉnh núi chỗ ngài...”

“Sao?”

Nghe vậy, Tần Ninh lập tức khó chịu.

“Đỉnh tông chủ của ta ai muốn vào cũng được chắc? Đại trưởng lão, ta sớm muộn cũng sẽ phạt ông tội thất trách!”

Nghe Tần Ninh quát mắng, đại trưởng lão càng khổ não hơn.

Nhưng đó là tông chủ của U Minh Tông, ông ta muốn lên núi thì ai mà dám cản?

Tần Ninh cũng mặc kệ, quay người lên núi.

Hoàng Phủ Hùng lúc này đi theo sau.

Mà Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên và mấy người khác khi quay lại tông môn đều phải xử lý một loạt sự vụ dưới quyền của mình.

Thiên Linh Hinh thân là vợ của Lý Nhất Phàm, đương nhiên sẽ dẫn Hoàng Phủ Yên Nhiên đi đến nơi ở.

Tôm cát nhỏ, Tần Ninh và Hoàng Phủ Hùng thì đi lên núi.

Lúc này, ở ngoài cửa tiểu viện, có ba bóng người đứng ở bên ngoài.

Nhìn kỹ chính là U Động Thiên, U Hồn và U Quỷ.

“Tần tông chủ!”

Nhìn thấy Tần Ninh, U Động Thiên nở một nụ cười, chắp tay nói: “Cuối cùng ngài cũng quay lại rồi, không biết ta có thể gặp lão tổ tông không?”

“Không được!”

Tần Ninh từ chối thảng: “U Động Thiên, ông không ngoan ngoãn ở lại U Minh Tông đi mà suốt ngày chạy đến Thanh Vân tông của ta, có phiền không hả? Lần sau còn dám không mời mà tới, ta sẽ cho ông cả đời không gặp được lão tổ tông!”

“Tần tông chủ đừng tức giận, đừng tức giận!”, U Động Thiên vội vàng nói: “Tại hạ đường đột, đường đột!”

U Động Thiên nhanh trí vung tay, một chiếc nhẫn hiện ra, nói: “Lần trước Lý Nhất Phàm của quý tông kết hôn, tông chủ ta mang quà hơi sơ sài, lần này tới là để thỉnh tội đây!”

Nhìn thấy chiếc nhẫn kia, Tần Ninh mới ho khan.

“Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, ta nhận món quà này nhé, không có lần sau đâu đấy”.

Hoàng Phủ Hùng đứng ở bên cạnh thì mang sắc mặt kỳ quái.

“Ông Hoàng Phủ, ở đây chờ chút, ta dẫn ông ta đi vào”.

Tần Ninh gật đầu, gõ cửa: “Lão Vệ, mở cửa nào!”

Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa sân mở ra.

Lão Vệ mặc áo xám, khuôn mặt lặng yên không chút tiếng động, nhìn Tần Ninh, chắp tay chào.

“Ôi chao là trời ơi!”

Một giọng nói kinh ngạc vang lên, tôm cát nhỏ lúc này nhảy cẫng vào vai lão Vệ, cười nói: “Vệ Anh Kiệt, lão già nhà ngươi vẫn chưa chết hả, hahaha... Cuối cùng cũng gặp được một gương mặt quen thuộc!”

Tiếng cửa mở vang lên cọt kẹt, Hoàng Phủ Hùng, U Hồn và U Quỷ đứng yên tĩnh không nói gì.

Nhưng lúc này Hoàng Phủ Hùng đã hoàn toàn chấn động.

Ông ta vừa nghe thấy một cái tên mà đáng lý ra không nên tồn tại trong thời điểm này.

Vệ Anh Kiệt!

Thế gia Hoàng Phủ chính là gia tộc cổ xưa, truyền thừa hơn mười vạn năm, ở trên Cửu U đại lục có thể nói là một trong những thực lực khống chế thế lực ẩn giấu.

Mà loại gia tộc cổ này đương nhiên có rất nhiều truyền thuyết về ngày xưa.

Hoàng Phủ Hùng nhớ mình từng thấy cái tên Vệ Anh Kiệt trong sách cổ rồi.

Mà ông ta nhớ kỹ cái tên này là vì Vệ Anh Kiệt chỉ có một dòng giới thiệu đơn giản, lão nô thiếp thân của Cửu U Đại Đế!

Nếu như bỏ qua bốn chữ Cửu U Đại Đế ra thì lão nô thiếp thân có vẻ không nổi bật lắm.

Nhưng lão nô thiếp thân này lại là của Cửu U Đại Đế, không thể không để ý đến.

Cửu U Đại Đế, xuất hiện từ hơn chín vạn năm trước.

Nhưng từ đó đến nay, vẫn không một ai có thể vượt qua được người ấy.

Năm đó lão tổ Hoàng Phủ Nhất Cầu thành danh sớm hơn Cửu U Đại Đế, nhưng trước khi chết vẫn thở dài.

Trời sinh Cửu U, Cửu U vô ưu!

Trời sinh Cửu U, Hoàng Phủ Hùng biết, chính là nói Cửu U Đại Đế.

Cửu U vô ưu, chính là Cửu U đại lục không phải lo lắng.

Một người khiến cho các đại năng đương thời phải kính phục như vậy, đột nhiên biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy, cũng thật khó hiểu.

Nhưng hôm nay, ông ta nghe đến cái tên Vệ Anh Kiệt, cũng là liên tưởng đến Cửu U Đại Đế.

“Không thể nào... Nhất định không thể nào...”

Hoàng Phủ Hùng lắc đầu lẩm bẩm: “Vệ Anh Kiệt không thể sống đến bây giờ được, cho dù sống đến giờ... ông ta cũng chỉ tận trung với Cửu U Đại Đế, sao lại có thể ở lại Thanh Vân tông này... không thể nào...”

Mà U Hồn cùng U Quỷ ở bên cạnh nhìn Hoàng Phủ Hùng vốn đang yên tĩnh lại lắc đầu nguầy nguậy, giống như một lão thần kinh, trong lòng không khỏi mắng: bị điên hay gì!
Chương 537: Hai lão hồ ly

Mà giờ phút này, bên trong đình viện, tôm cát nhỏ nhảy nhót tung tăng, túm lấy tóc trắng của lão Vệ cười hì hì nói: “Ái chà ái chà, bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn chẳng thay đổi gì cả, chẳng thay đổi tẹo nào!”

“Đại nhân Hà Tôn, lâu ngày không gặp, ngài vẫn tinh nghịch như thế!”, lão Vệ lúc này cười khổ nói.

“Ha ha, ngươi không biết đấy thôi, mấy năm nay chết ta sắp chết ngạt rồi, cả ngày ở trong Ốc đảo Đại Vũ thật đúng là nhàm chán!”

“Ngươi thấy nhàm chán sao?”, Tần Ninh nhìn về phía tôm cát nhỏ, cười tủm tỉm nói: “Vậy sau này đi theo ta đi”.

“Khụ khụ...”

Tôm cát nhỏ ngay lập tức ho khan một tiếng, nói: “Ha ha, lão Vệ, tóc của ngươi hình như càng ngày càng trắng thì phải...”

Tần Ninh chẳng thèm đoái hoài, nhìn về phía U Động Thiên nói: “Lão tổ nhà ngươi ở đây, ngươi tự đi tìm hắn đi, đến đây làm gì nói rõ ràng mọi chuyện ra!”

“Vâng vâng!”

Vẻ mặt của U Động Thiên lúc này cũng tràn ngập mơ hồ.

Cái con tôm bề bề biết nói chuyện là cái quỷ gì vậy? Hình như có quen lão Vệ bên cạnh Tần Ninh? Nghe mấy câu ngắn ngủi, ông ta cũng không nghe hiểu được gì nên dứt khoát đi về phía rùa đá, thành tâm cúi đầu.

Rùa đá bỗng loé lên, lúc này một bóng người xuất hiện, bay lơ lửng ở phía trên mai rùa đá vàng óng ánh.

Toàn thân mặc một bộ đồ đen lộ rõ khí chất phi phàm, chính là lão tổ đời thứ ba của U Minh Tông, U Phần Thiên.

“U Động Thiên bái kiến lão tổ!”

“Ừm! Động Thiên, sao ngươi lại đến đây?”

U Phần Thiên nhìn về phía U Động Thiên, ánh mắt có chút kinh ngạc, bỗng một tiếng hô lớn vang lên.

“Ôi mẹ nó!”

Tôm cát nhỏ lúc này lại nhảy đến thân rùa vàng, cười ha ha một tiếng nói: “Lão tổ, mẹ kiếp, lão tổ, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?”

Tôm cát nhỏ nhảy nhót ở trên thân rùa vàng khiến hư ảnh của U Phần Thiên cũng trở nên hỗn loạn.

“Thân rùa Huyền Minh Kim Giáp có thể vĩnh viễn không bị phân huỷ, đưa linh phách của người chuyển vào bên trong rùa kim giáp, đợi một thời gian thích hợp ngươi có thể trùng sinh một lần nữa, ây da mẹ nó chứ, cách này đúng là chỉ có Tần đại gia mới có thể nghĩ ra...”

Nhìn thấy tôm cát nhỏ đang kêu gào nhảy loạn trên thân thể của lão tổ, U Động Thiên lập tức nổi giận.

Thế nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng đã thấy sắc mặt của U Phần Thiên bỗng trở nên nghiêm nghị, chắp tay khom người cung kính nói: “Vãn bối U Phần Thiên bái kiến tiền bối Hà Tôn!”

Vãn bối?

Tiền bối?

U Động Thiên nghẹn lời, bỗng chốc sừng sờ.

Mẹ kiếp chuyện quái quỷ gì vậy?

Lão tổ tông của mình nhìn thấy con tôm bề bề này sao lại cung kính tự xưng là vãn bối?

Ban đầu hắn nhìn thấy lão tổ tông cung kính đối với Tần Ninh đã cảm giác chuyện này có gì đó rất không bình thường.

Nhưng bây giờ thì thật sự có!

“Ha ha, đừng khách sáo, đừng khách sáo, mấy cái nghi thức xã giao này miễn đi miễn đi...”

Tôm cát nhỏ đại lượng phất phất cái càng tôm của mình, cười ha ha nói: “Chậc chậc, Tần đại gia, chuyện này ngài không đúng rồi, ngài nói cho ta biết trước có thể gặp được bạn bè cũ thì ta đã vội vàng đi cùng ngài từ lâu rồi, việc gì phải để ngài uy hiếp ta chứ!”

“Hả? Ta uy hiếp ngươi sao?”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói.

“Ặc, ha ha... lão tổ... tóc của ngươi không bạc bằng lão Vệ rồi...”

Bầu không khí trong đình viện bỗng chốc trở nên kì quái.

Tần Ninh thản nhiên đứng ở trong viện, lão Vệ vẫn im lặng đứng phía sau Tần Ninh.

Còn tôm cát nhỏ vẫn đang trêu chọc lão tổ mình, U Động Thiên lúc này có cảm giác bản thân mình lúc này chính là kẻ dư thừa...

Không đúng!

U Động Thiên đột nhiên phản ứng lại, là mình thỉnh cầu Tần Ninh đến gặp lão tổ nhà mình, sao giờ lại thành một con tôm bề bề ở đây hàn huyên ôn chuyện với lão tổ vậy?

U Phần Thiên nhìn về phía U Động Thiên, từ tốn nói: “Động Thiên, ngươi về trước đi, có chuyện gì lần sau rồi nói!”

“Ơ... dạ...”

U Động Thiên vừa đồng ý, cả khuôn mặt như nghẹn lại, trong lòng cảm thấy khổ sở không thôi.

Ông ta đến một lần thì phải thỉnh cầu Tần Ninh một lần.

Thế mà còn chưa nói với lão tổ được câu nào đã bị đuổi đi rồi.

Chuyện này... Bản toạ tốt xấu gì cũng đường đường là tông chủ U Minh Tông mà!

U Động Thiên chỉ dám oán thầm trong lòng, ngoài mặt không dám tỏ thái độ gì, chắp tay, đẩy cửa rời đi.

“Tông chủ!”

“Tông chủ!”

U Hồn, U Quỷ lúc này nhìn thấy U Động Thiên đi ra cũng một mặt khó hiểu, nhanh như vậy đã xong rồi sao?

“Tông chủ, ngài hỏi như nào rồi?”

“Ta... ta chưa hỏi!”, U Động Thiên thở dài một hơi, khoát tay một cái nói: “Được rồi được rồi, lần tới hỏi sau!”

“Tông chủ, có phải cái tên Tần Ninh kia ỷ thế ức hiếp người khác không?”

U Hồn lúc này vội vàng nói: “Để thuộc hạ đi bắt tên tiểu tử kia đánh cho hắn một trận, xem hắn có trở nên ngoan ngoãn không, tông chủ là tông chủ U Minh Tông cao quý nhất mà lại phải khom lưng khuỵ gối, tên tiểu tử này đúng là không biết điều...”

Bốp...

U Hồn còn chưa nói xong đã bị U Động Thiên tát một cái.

“Khốn kiếp!”

U Động Thiên không nhịn được chửi một câu, quát: “Tông chủ Tần Ninh là đại ân nhân của toàn bộ U Minh Tông chúng ta, hôm nay lão tông chủ không tiện nói chuyện với ta, lần sau nếu ngươi còn dám bất kính với Tần tông chủ, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Cái tát này hoàn toàn khiến U Hồn sững sờ.

Ông ta thân là phụ tá đắc lực của U Động Thiên nhưng chưa bao giờ thấy U Động Thiên tức giận như này.

Không phải chỉ là nói Tần Ninh một câu thôi sao...

“Ha ha, chắc hẳn vị này là tông chủ U Minh Tông, tông chủ U Động Thiên đúng không?”

Lúc này, Hoàng Phủ Hùng rốt cuộc cũng trở nên bình thường, chắp tay nói: “Tại hạ Hoàng Phủ Hùng, có lễ!”

Hoàng Phủ Hùng!

U Động Thiên cũng không phải Thiên Đạo Nhất chỉ là tông chủ môn phái bậc thứ hai, ông ta là tông chủ U Minh Tông, mà phải U Minh Tông chính là một trong bốn môn phái hàng đầu, đương nhiên là ông ta biết rất nhiều bí mật.

Hoàng Phủ Hùng, ba chữ này đại diện cho môt thế lực vững chắc không thể lung lay: gia tộc Hoàng Phủ.

U Động Thiên lập tức nghiêm mặt nói: “Hoá ra là tộc trưởng Hoàng Phủ, tại hạ U Động Thiên bái kiến tộc trưởng Hoàng Phủ!”

“Khách sáo rồi, không biết U tông chủ đến phái Thanh Vân là vì chuyện gì?”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của U Động Thiên bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Lão tổ chưa chết, hơn nữa còn rất có khả năng sẽ phục sinh, chuyện này đối với U Minh Tông mà nói là một tin tức vô cùng tốt.

Một khi lão tổ đời thứ ba phục sinh, phái U Minh Tông nhất định sẽ được nâng lên một cấp bậc cao hơn.

Bây giờ U Minh Tông tuy là một trong bốn môn phái lớn ở vùng đất Cửu U, thế nhưng bản thân U Động Thiên biết, đẳng cấp bốn môn phái lớn so với gia tộc Hoàng Phủ, một gia tộc được truyền thừa rất lâu đời vẫn có tồn tại sự chênh lệch.

Hoàng Phủ Hùng thân là lão tộc trưởng gia tộc Hoàng Phủ, nếu như ông ta biết lão tổ đời thứ ba của mình vẫn còn sống thì không biết sẽ làm gì.

U Động Thiên lập tức cười nói: “Không có gì, chỉ là tại hạ ngưỡng mộ Tần tông chủ tuổi trẻ tài cao đã lâu, lần trước đến bái kiến trò chuyện rất vui vẻ nên lần này lại đến du ngoạn!”

“Không biết lão tộc trưởng Hoàng Phủ đến đây là vì chuyện gì?”

“Ha ha, lão hủ cũng vậy, Tần tông chủ kiến thức phi thường, lão hủ cũng rất kính nể cho nên đến đây bái kiến!”

Hoàng Phủ Hùng đương nhiên cũng là lão già thành tinh, cũng không thể nói cho U Động Thiên ông ta bị trúng ma độc, không sống được bao lâu nữa, đặc biệt đến thỉnh cầu Tần Ninh chữa trị giúp.

U Động Thiên sao lại không hiểu chứ.

Hai người đều là lão hồ ly, ai cũng không nói lời thật.

“Tông chủ đâu, tông chủ đâu rồi?”

Đột nhiên một tiếng la thất thanh vang lên.

Đại trưởng lão Lý Dương Chiêu lúc này khẩn trương lên núi, nhìn thấy Hoàng Phủ Hùng và U Động Thiên đứng trước cổng, nét mặt lập tức thay đổi.

Một người là tông chủ của môn phái hàng đầu.

Một người là lão tộc trưởng của thế gia truyền thừa.

Người nào ông ta cũng cúng vái như cúng phật tổ.

Nhìn thấy hai người, đại trưởng lão lập tức cung kính hành lễ.

“Tần tông chủ ở bên trong!”

“Tần tông chủ ở bên trong!”

U Động Thiên và Hoàng Phủ Hùng gần như là mở miệng cùng một lúc.

Đối với câu trả lời cùng một lúc của hai vị đại lão, đại trưởng lão bỗng chốc ngây người, mình nên trả lời ai đây.

“Đại sự không ổn rồi tông chủ!”, đại trưởng lão dứt khoát đứng ở ngoài cửa hét to một câu.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Phút chốc, U Động Thiên và Hoàng Phủ Hùng gần như lại lên tiếng cùng một lúc.

Lần này, đại trưởng lão hoàn toàn sững sờ.

Hai vị đại lão này tại sao lại quan tâm đến chuyện của phái Thanh Vân vậy, ông ta trả lời ai thì cũng sẽ đều đắc tội với người còn lại, nhưng mà ai trong bọn họ ông ta cũng đều không thể đắc tội nổi đâu!
Chương 538: Người từ phái Thiên Sơn

Nhìn thấy hai nhân vật lớn quan tâm như vậy, đại trưởng lão đành phải cười khổ nói: “Lần trước tông chủ đi đến Cửu U Đại Lục hình như đã giết chết cung chủ Hàn Thiên Tuyết của Hàn Quảng cung”.

“À? Người là do ta giết!”, Hoàng Phủ Hùng bĩnh tĩnh nói: “Hàn Thiên Tuyết đó bất kính với Tần tông chủ cho nên ta liền thay tông chủ chém hắn, sao vậy? Hàn Quảng cung phái người đến náo loạn sao? Hay là Thánh Vương Phủ không hài lòng nên xuất quân hỏi tội?”

Hoàng Phủ Hùng giết sao?

Đại trưởng lão bình ổn lại tâm trạng, lau mồ hôi nói: “Cung chủ Hàn Quảng Cung chết, đoán chừng không dám đơn thương độc mã đến làm loạn, Thánh Vương Phủ hẳn là vẫn còn chưa biết chuyện này, là... môn chủ Cực Thiên Sơn của phái Thiên Sơn dẫn người đến hỏi tội!”

“Phái Thiên Sơn?”

U Động Thiên lúc này cũng sững sờ.

Phái Thiên Sơn là một trong những môn phái ở bậc thứ hai dưới U Minh Tông của ông ta, Cực Thiên Sơn đó ông ta cũng đã từng gặp rồi.

“Không đúng không đúng”, U Động Thiên lắc đầu nói: “Cung chủ Hàn Quảng Cung, môn phái trong nấc thang thứ hai, cấp dưới của Thánh Vương Phủ chết, môn chủ phái Thiên Sơn thuộc U Minh Tông của ta dẫn người đến đây hỏi tội cái gì?”

Đại trưởng lão lúc này liếc nhìn dáng vẻ khó hiểu của U Động Thiên, cẩn thận nói: “Khu vực Hàn Quảng Cung rất giàu hàn nguyên thạch, hàn nguyên thạch này là vật nhất định phải có khi tu hành đối với phái Thiên Sơn, lần nào phái Thiên Sơn cũng đều mua hàn nguyên thạch từ chỗ Hàn Quảng Cung”.

“Lần này, cung chủ Hàn Quảng Cung bị giết, Hàn Quảng Cung nào còn tâm tư bán hàn nguyên thạch cho phái Thiên Sơn, phái Thiên Sơn không mua được hàn nguyên thạch nên mới chạy đến phái Thanh Vân của chúng ta gây sự”.

“Khốn kiếp!”

U Động Thiên quát to một tiếng: “Toàn bộ vùng đất Cửu U này chẳng lẽ chỉ có mỗi Hàn Quảng Cung bán hàn nguyên thạch sao?”

Hoàng Phủ Hùng lúc này bình thản nói: “E rằng còn có nguyên nhân khác...”

“Nghe nói...”, đại trưởng lão do dự nói: “Ta chỉ là nghe nói thôi, quan hệ giữa hai môn phái này không tầm thường, hình như hai bên đang chuẩn bị trở thành thông gia, bên này đem con gái gả đến bên kia, nghe nói đã bàn bạc xong hôn sự rồi”.

“Đây mới là nguyên nhân chính sao?”

U Động Thiên hừ một tiếng, phất tay áo trực tiếp xuống núi.

Môn phái ở bậc thứ hai trong khu vực của U Minh Tông giờ được đà lấn tới chạy đến tận phái Thanh Vân gây chuyện, lại còn không phải là ra mặt vì mình mà là ra mặt vì thông gia nữa chứ.

Chuyện này khiến U Động Thiên cảm thấy thật mất mặt.

Lần trước các môn phái bậc hai thuộc dưới quyền Kiếm Các muốn tiêu diệt phái Thanh Vân, U Động Thiên đã ra mặt giải quyết từng người.

Lần này, môn phái tìm đến gây chuyện lại là trong nhà của U Động Thiên.

Cái này há chẳng phải vả vào mặt của ông ta sao?

Hoàng Phủ Hùng lúc này cũng dậm chân bay xuống núi, người là do ông ta giết, nếu muốn đến gây sự thì những người này cũng không được tìm phái Thanh Vân.

Ngay lập tức hai vị đại lão rời đi, đại trưởng lão lúc này ngơ ngác đứng ngoài cửa viện.

“Chuyện này… vẫn chưa thông báo cho tông chủ sao...”

Lúc này trước sơn môn của phái Thanh Vân, hàng trăm bóng người rầm rầm tụ tập một chỗ.

Mà đứng đầu hơn một trăm người này là một người mặc trường sam màu trắng, tóc dài tuỳ ý xoã sau lưng, hai tay chắp ở phía sau, thản nhiên nhìn về phía sơn môn phái Thanh Vân.

Sau lưng hắn ta có hơn một trăm võ giả mặc áo dài trắng, đứng nghiêm nghị, mà ở giữa hơn một trăm người đó còn có khoảng mười người mặc quần áo của đệ tử phái Thanh Vân, sắc mặt tái nhợt.

“Môn chủ, đám nhãi ranh này quá ngang ngược, dám gạt chúng ta sang một bên, quả thật đúng là không nể mặt chúng ta gì hết”, một trưởng lão môn phái không nhịn được nói: “Lần này không mua được hàn nguyên thạch thì việc tu hành của đệ tử phái Thiên Sơn chúng ta lại bị trì hoãn không ít”.

“Đúng vậy, lại nói Hàn Quảng Cung và phái Thiên Sơn chúng ta là thông gia, gả con cái cho nhau, mãi kết đồng tâm, bây giờ cung chủ Hàn Quảng Cung chết rồi, phái Thiên Sơn chúng ta mà không ra mặt há chẳng phải sẽ bị người đời chê cười hay sao?”

“Thế nhưng đám người phái Thanh Vân này lại không hề ngoan ngoãn nhận sai nhận tội, lại còn đối xử với chúng ta như kẻ thù!”

Một đám trưởng lão lúc này lòng đầy căm phẫn, hận không thể đạp phá sơn môn của phái Thanh Vân.

“Tông chủ của các ngươi đâu?”

Lúc này, thân là môn chủ của phái Thiên Sơn, Cực Thiên Sơn bước từng bước đi ra, quát lớn: “Còn không mau cút ra đây gặp ta!”

Sắc mặt của bốn người nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão bây giờ đều trắng bệch.

Đại trưởng lão đã đi thông báo với tông chủ, tại sao đến giờ vẫn còn chưa xuất hiện?

Vị tiểu tổ tông này tại sao đi ra ngoài một chuyến lại trêu chọc Hàn Quảng Cung, giết chết cung chủ Hàn Quang Cung, đúng là đã gây ra rắc rối lớn rồi.

Không nói đến chuyện Thánh Vương Phủ liệu có tính sổ với bọn họ không, phái Thiên Sơn bây giờ cũng đã tìm đến tận cửa rồi.

Chuyện này phải làm như thế nào bây giờ?

Lần trước mấy vị tông chủ Phi Hồng Môn, Thất Tinh Cung, Độc Tàm Tông bị giết, nếu như không nhờ tông chủ U Minh Tông ra mặt thì e rằng các chủ Kiếm Các Lâm Thiên Nhai sớm đã tức giận rồi.

Thế nhưng tông chủ U Động Thiên là tông chủ đứng đầu U Minh Tông đã giúp phái Thanh Vân một lần thì vẫn sẽ giúp lần thứ hai sao?

Lúc này, Lý Nhất Phàm bước ra, nhìn Cực Thiên Sơn, khí phách mạnh mẽ nói: “Môn chủ Cực Thiên Sơn, cung chủ Hàn Quảng Cung Hàn Thiên Tuyết bị giết không phải là do người của phái Thanh Vân bọn ta làm, Hàn Thiên Tuyết là cường giả cảnh giới Thông Thiên, phái Thanh Vân của bọn ta từ trên xuống dưới đều không có ai là cảnh giới Thông Thiên cả”.

“Chuyện này cần phải điều tra kĩ mới được, hơn nữa, cung chủ Hàn Quảng Cung chết nhưng Hàn Quảng Cung cũng không ra mặt, phái Thiên Sơn của ngươi lại dẫn người vây giết đến tận cửa phái Thanh Vân bọn ta rốt cuộc là có ý gì?”

Lý Nhất Phàm là đệ tử đứng đầu, Tần Ninh cũng đã nói rõ, hắn ta chính là người nhậm chức môn chủ kế tiếp, bây giờ đương nhiên là có quyền lên tiếng.

“Đúng vậy!”, Kiếm Tiểu Minh khẽ nói: “Hoàng đế không vội thái giám gấp, Hàn Quảng Cung cũng còn chưa ra mặt, phái Thiên Sơn các ngươi chẳng có chút liên quan nào lại vội vã đến đây báo thù?”

Lý Nhất Phàm nói tiếp: “Hơn nữa ngươi lại còn hung hãn như vậy, bắt mười mấy đệ tử của phái Thanh Vân bọn ta, đây giống như đến để giải quyết vấn đề sao?”

“Hừ, bắt đầu từ bây giờ, nửa canh giờ trôi qua mà tông chủ của các ngươi vẫn chưa xuất hiện, ta sẽ giết một người, một canh giờ không xuất hiện thì ta sẽ giết năm người, ta không tin hắn không chịu ra!”

Cực Thiên Sơn lúc này hai tay chắp đằng sau, thản nhiên nói.

Nghe thấy lời này, rất nhiều đệ tử phái Thanh Vân lòng đầy căm phẫn.

Lý Nhất Phàm lúc này cũng không biết phải làm sao.

“Phái Thiên Sơn của ta bênh vực kẻ yếu, phái Thanh Vân của các ngươi ỷ vào việc có cao thủ trấn giữ ức hiếp Hàn Quảng Cung, giết Hàn Thiên Tuyết, khẩu khí này phái Thiên Sơn của chúng ta nhất định phải ra mặt vì Hàn Quảng Cung”.

“Ra mặt? Ra mặt cái đầu ngươi ấy!”

Một tiếng quở trách đầy tức giận bỗng vang lên.

“Ai? Láo xược! Dám ăn nói như thế với môn chủ của chúng ta...”

Rầm...

Vị trưởng lão phái Thiên Sơn mới nói được một nửa, còn chưa nói hết câu thì đã bị một chưởng ấn từ trên trời giáng xuống đập thẳng vào người ngã xuống đất, hoá thành một bộ xương khô.

“Hỗn xược! Rốt cuộc là ai dám hỗn xược như thế!”

Hai người U Hồn, U Quỷ lúc này bước ra.

Sắc mặt của U Động Thiên lúc này xám ngoét, bước từng bước một đi đến, hai tay chắp phía sau, nhìn Cực Thiên Sơn đứng trước mặt.

“Cực môn chủ đúng là có tư thế lớn, dẫn theo người trong môn phái mình đến đây giễu võ giương oai”, lời nói lạnh lùng vang lên, ngay lập tức nổi lên một hồi huyên náo.

Rất nhiều trưởng lão, chấp sự phái Thiên Sơn nhìn thấy một vị trưởng lão nhà mình trực tiếp bị đánh chết, lập tức sững sờ.

“Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là ai? Dám cả gan giết chết trưởng lão phái Thiên Sơn của ta!”, một vị trưởng lão run rẩy đưa tay chỉ vào U Động Thiên.

Một tiếng phịch đột nhiên vang lên.

Vẻ mặt lạnh nhạt thần thái tự tin của Cực Thiên Sơn lúc này bỗng biến mất không một chút dấu vết, phịch một tiếng, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Chương 539: Tiến lui?

“Thuộc hạ Cực Thiên Sơn tham kiến U tông chủ!”

Ầm...

Cực Thiên Sơn quỳ xuống và lời nói của hắn ta khiến tất cả người của phái Thiên Sơn đều sững sờ.

U... U tông chủ sao?

Trong toàn bộ vùng đất Cửu U này, người có thể khiến môn chủ nhà mình hoảng sợ như thế, vừa gặp mặt đã trực tiếp quỳ phịch thì còn có thể là ai?

Không phải chính là tông chủ U Động Thiên của U Minh Tông đó sao!

Tiếng lộp bộp vang lên, ngay lập tức tất cả người của phái Thiên Sơn đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

U Động Thiên nhìn thấy cảnh này hừ lạnh một tiếng nói: “Cung chủ Hàn Quảng Cung chết, Hàn Quảng Cung còn chưa làm gì, còn các ngươi thì lại vội vàng ra mặt vì người khác”.

“Một vị tông chủ thế lực thuộc hạ của Thánh Vương Phủ chết, các ngươi thân là thế lực thuộc hạ của U Minh Tông lại chạy đến khu vực thuộc Kiếm Các gây chuyện, thật đúng là lớn mật!”

Nghe thấy lời này, Cực Thiên Sơn vội vàng nói: “Khởi bẩm U tông chủ, Thanh Vân môn khinh người quá đáng, giết chết cung chủ Hàn Quảng Cung, Hàn Quảng Cung bây giờ...”

“Câm miệng!”

U Động Thiên trầm giọng quát: “Ta lặp lại một lần nữa, cung chủ Hàn Quảng Cung chết không có liên quan đến các ngươi, hiểu chưa?”

Cực Thiên Sơn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn vào ánh mặt lạnh lùng của U Động Thiên, cuối cùng đành phải gật đầu.

“Cút!”

Cuối cùng U Động Thiên trầm giọng quát một tiếng, trong lòng của Cực Thiên Sơn nín nhịn đến cực điểm.

Thanh Vân môn cũng chỉ là khu vực thuộc Kiếm Các, chỉ là một tông môn hạng ba, nhưng tại sao U tông chủ lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa dường như quan hệ giữa U tông chủ và Thanh Vân môn rất sâu sắc.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

“Đi sao? Nếu đã đến thì hà cớ phải gấp gáp như thế làm gì?”

Một giọng nói nhàn nhạt đột nhiên vang lên.

Tần Ninh hai tay chắp sau bước từng bước đi đến, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được bất cứ biểu cảm gì.

“Môn chủ Cực Thiên Sơn của phái Thiên Sơn, cung chủ Hàn Quảng Cung chết ấy vậy mà uy phong của ngươi cũng lớn thật!”

Tần Ninh nheo mắt nói: “Bắt đệ tử Thanh Vân môn của ta, lại còn đặc biệt chạy đến đây khởi binh hỏi tội? Thanh Vân môn của ta không giống phái Thiên Sơn các ngươi, gia lớn nghiệp lớn, tổng cộng tất cả các đệ tử bây giờ cũng có khoảng hai ba ngàn người, ngươi là đang muốn chặt đứt sự phát triển của Thanh Vân môn ta sao?”

Cực Thiên Sơn lúc này quả thật không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đưa mắt cầu cứu nhìn về phía U Động Thiên.

“Tần tông chủ, chuyện này là sơ suất của ta, quản giáo thuộc hạ không nghiêm, trở về ta nhất định sẽ giáo huấn bọn hắn thật tốt!”, U Động Thiên cười nói.

Thấy cảnh này, Cực Thiên Sơn hoàn toàn ngây ngốc.

Đường đường là tông chủ U Minh Tông, U Động Thiên danh tiếng hiển hách trên Cửu U Đại Lục bây giờ lại khép nép trước Tần Ninh, một tên chỉ là tông chủ nhỏ của một tông môn hạng ba, khách sáo đến mức khiến người khác phải sôi máu?

“Như thế là xong sao?”

Tần Ninh lúc này hừ lạnh một tiếng nói: “Cứ xem như người là do Thanh Vân môn của ta giết, thì đánh trống khua chiêng giết đến tận cửa Thanh Vân môn của ta, còn trói đệ tử Thanh Vân môn của ta lại, khoản này không thể tính như vậy được!”

Bấy giờ, U Động Thiên nhìn về phía Cực Thiên Sơn quát: “Còn không mau thả người ra!”

“Thả người, thả người...”

Cực Thiên Sơn bây giờ cũng rất sững sờ.

Hơn mười đệ tử của Thanh Vân môn sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là đã bị doạ không nhẹ.

U Động Thiên nói thêm: “Lần này là phái Thiên Sơn lỗ mãng, ta thay mặt phái Thiên Sơn lập ra lời hứa bồi thường cho Thanh Vân môn một trăm vạn linh thạch”.

Một trăm vạn!

Nghe thấy lời này, Cực Thiên Sơn suýt chút nữa tắc thở.

Một trăm vạn linh thạch có ý nghĩa như thế nào? Đủ để cho đệ tử phái Thiên Sơn của hắn ta tu luyện một năm đấy.

Đùa cái gì vậy!

“Còn không mau đưa!”, U Động Thiên nhìn Cực Thiên Sơn, lại quát lên lần nữa.

Bị U Động Thiên nhìn chằm chằm, Cực Thiên Sơn đành nghiến răng lấy ra một chiếc nhẫn không gian.

“Chỗ này có một trăm vạn linh thạch...”

Lời này vừa nói ra, Cực U Sơn có thể cảm nhận rõ được trái tim mình đang rỉ máu, hắn ta vốn định dùng linh thạch để mua hàn nguyên thạch, bây giờ... mất hết tất cả rồi.

“Tông chủ!”

Đột nhiên, một đệ tử Thanh Vân môn tức giận hét lớn: “Đô Tiền sư huynh chính là do bọn chúng giết!”

Hả?

Vừa nghe thấy lời này, đáy mắt của Tần Ninh bỗng xuất hiện một tia sát ý, dần dần hiện ra.

Còn Cực Thiên Sơn nghe thấy lời này thì lập tức nói: “Trên đường đi gặp những đệ tử này, bọn ta liền phái người đến bắt, thế nhưng không ngờ có một đệ tử lại ra tay phản kích giết chết một vị đệ tử của môn hạ ta, cho nên mới...”

“Tuy phái Thiên Sơn của ta giết chết một đệ tử của Thanh Vân môn ngươi, thế nhưng tên đệ tử đó cũng giết chết một đệ tử của phái Thiên Sơn ta”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tần Ninh càng thêm lạnh lẽo.

“Ta mặc kệ người của ngươi chết rồi hay chưa chết!”

Tần Ninh lúc này ngắt lời Cực Thiên Sơn, thản nhiên nói: “Đệ tử Thanh Vân môn ta chỉ cần không phải là cố ý trêu chọc người khác mà bị người khác giết thì ta thân là tông chủ phải đứng ra thôi”.

Bây giờ, Cực Thiên Sơn cũng nổi giận.

Hắn ta đường đường là tông chủ của môn phái hạng hai mà lại phải khúm núm trước tông chủ trẻ tuổi của một tông môn hạng ba, đã thế đối phương vẫn còn chưa chịu dừng tay tại đây.

Nếu không phải có U Động Thiên ở đây thì hắn ta sớm đã bùng nổ rồi.

“U tông chủ!”

Cực Thiên Sơn lúc này siết chặt nắm đấm nói: “Phái Thiên Sơn của ta đã nhượng bộ đến như vậy rồi, nhưng Thanh Vân môn vẫn cứ hùng hổ doạ người, nỗi nhục này phái Thiên Sơn của ta không nuốt được!”

Dứt lời, hắn ta đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, lạnh giọng nói: “Nếu không phải có U tông chủ ở đây thì Thanh Vân môn của ngươi đã không còn rồi, Tần Ninh, phái Thiên Sơn ta chịu lùi bước không phải bởi vì sợ Thanh Vân môn của ngươi, mà là bởi vì U tông chủ, hy vọng ngươi biết tiến biết lùi!”

“Biết tiến biết lùi?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Giết đệ tử của Thanh Vân môn ta, đừng nói là một trăm vạn linh thạch, cho dù có đưa ra một ngàn vạn linh thạch thì cũng không bồi thường đủ đâu!”

“Được thôi, trái lại ta muốn xem xem ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn thế nào?”, Tần Ninh lại nói: “Ta đã từng nói với đệ tử của Thanh Vân môn ta rằng Thanh Vân môn chính là môn phái che chở cho đệ tử tốt nhất ở toàn bộ Cửu U Lục Địa này, ta thấy cũng có rất nhiều ngươi không tin điều này, vừa hay ta giết ngươi lập uy, như thế cũng rất tốt!”

“Tần tông chủ...”, U Động Thiên lúc này căng thẳng nói.

“Ngươi câm miệng, chuyện này không liên quan gì đến ngươi”, Tần Ninh không khách khí chút nào nói.

“Đã có người coi Thanh Vân môn của ta như quả hồng mềm mà bóp, vậy thì nhìn xem có thể bóp được hay không!”

“Ngược lại ta cũng muốn lĩnh giáo thử xem!”

Khí tức trên người của Cực Thiên Sơn bỗng tăng mạnh, chính là một cường giả đứng đầu cảnh giới ngũ bộ Thông Thiên.

Người đạt đến cảnh giới Thông Thiên đủ để trở thành bá chủ một phương ở trong vùng đất Cửu U này.

“Theo môn quy của Thanh Vân môn ta, chỉ cần đệ tử không gây ra thị phi mà bị người khác sát hại, Thanh Vân môn ta chắc chắn sẽ giết chết hung thủ không cần hỏi tội, ai dám ngăn cản giết không tha!”

Tần Ninh vừa nói xong câu này, đệ tử Thanh Vân môn trong nháy mắt ngưng tụ thành một nguồn khí tức mạnh mẽ.

Cho dù ra sao thì lời nói này của Tần Ninh, nói rất hào hứng!

Lão Vệ lúc này nheo mắt, chầm chậm bước từng bước đi ra.

“Chính là Thanh Vân môn, ngược lại ta muốn xem xem rốt cuộc có bản lĩnh gì!”

Cực Thiên Sơn bước ra trực tiếp nhắm thẳng về phía của Tần Ninh.

Trong nháy mắt, một bóng hình quỷ dị lúc này bỗng loé lên lao ra.

Lão Vệ giống như một chiếc lá bay ra nhẹ bẫng, một chưởng trông có vẻ thong thả trực tiếp đánh thẳng về phía của Cực Thiên Sơn.

Thấy cảnh này, Cực Thiên Sơn hừ một tiếng, cũng xuất chưởng lao ra.

Bùm...

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, sau đó xuất hiện một cảnh tượng kì lạ.

Thân ảnh Lão Vệ đứng im như núi, thế nhưng Cực Thiên Sơn lúc này sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi lại phía sau, miệng phun ra từng ngụm máu tươi.

“Cảnh giới hoá thần!”

Trong nháy mắt, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi.
Chương 540: Thánh Hộ Thánh Vương Phủ

Thậm chí ngay cả hai người U Hồn, U Quỷ lúc này cũng hơi giật mình.

Lần trước không nhìn thấy lão Vệ thi triển thực lực thật sự, không phát giác ra được khí tức của người này, vậy mà không ngờ rằng lại là cảnh giới hoá thần.

Mà lúc này, sắc mặt của Cực Thiên Sơn khó coi đến cực điểm.

Cảnh giới hoá thần, ở trong Thanh Vân môn nhỏ bé lại có tồn tại một vị cảnh giới hoá thần bất khả chiến bại trấn giữ.

Chuyện này sao có thể được cơ chứ?

Trong toàn bộ vùng đất Cửu U, chỉ có bốn môn phái lớn mới có sự tồn tại của cảnh giới hoá thần bất khả chiến bại, tại sao ở trong Thanh Vân môn lại có chứ?

“Lão Vệ, không cần phải khách khí, trực tiếp giết chết là được rồi”.

Tần Ninh lúc này thản nhiên nói: “Khinh thường Thanh Vân môn ta, không giáo huấn một chút thì còn ra thể thống gì?”

Ngữ khí của Tần Ninh bình thản nhưng trong lời nói lại bộc lộ rõ sự phách lối.

Mà lúc này, rất nhiều đệ tử của Thanh Vân môn đều hưng phấn không thôi.

Trong Thanh Vân môn của bọn họ ấy vậy mà lại có một cảnh giới hoá thần!

Điều này có ý nghĩa gì?

Điều này có nghĩa là Thanh Vân môn của bọn họ không cần phải kiêng dè e sợ mấy cái tông phái hạng nhất hạng hai kia nữa rồi.

Ai có thể ngờ được rằng người ở bên cạnh Tần Ninh, lão Vệ không bộc lộ tài năng gì lại là một cao thủ bất khả chiến bại cảnh giới hoá thần hàng thật giá thật cơ chứ.

Trông thấy U Động Thiên có ý muốn cầu tình, Tần Ninh hững hờ nói: “Nếu ngươi dám mở miệng nói chuyện thì ta sẽ để lão tổ của ngươi tự tay diệt ngươi!”

Lời này vừa nói xong, cơ thể của U Động Thiên bỗng cứng đờ.

Lão tổ tông cung kính với Tần Ninh như thế nào ông ta đương nhiên nhìn ra được.

Tần Ninh lần này thật sự tức giận rồi.

Trong mắt của những người khác thì một đệ tử bị giết không phải là chuyện gì quá to tát cả.

Thế nhưng ở trong mắt của Tần Ninh thì đây chính là khiêu khích.

Cực Thiên Sơn lần này đã đá trúng khối sắt, mà còn là khối sắt ông ta không dám đá nữa chứ.

“Tần tông chủ tha mạng!”

Trong lúc đó, Cực Thiên Sơn bỗng dưng quỳ rạp xuống đất.

“Tần tông chủ, tại hạ đã biết sai rồi, tại hạ nguyện ý giao nộp hung thủ giết người, bồi thường thiệt hại cho Thanh Vân môn, xin Tần tông chủ tha cho tại hạ một mạng!”

Cực Thiên Sơn vừa nói xong lời này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.

Cái này... Thái độ thay đổi cũng quá nhanh ấy chứ?

Mới vừa rồi còn bày ra tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục, ấy vậy mà giờ đã lập tức nhượng bộ rồi?

“Ồ?”

Tần Ninh làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Mới vừa rồi chẳng phải vẫn rất khí thế hùng hồn sao?”

Trong lòng Cực Thiên Sơn lúc này đau khổ hoảng loạn không thôi.

Cảnh giới hoá thần!

Cho dù là tầng thứ nhất cảnh giới hoá thần thì cũng đều là nhân vật lớn ở trên vùng đất Cửu U, chỉ dậm chân một cái cũng khiến ba người run rẩy.

Cho dù hắn ta có thuộc hàng đầu cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ thì đứng trước mặt cảnh giới hoá thần chẳng khác nào một đứa trẻ nhỏ bé yếu ớt.

Hắn ta vốn tưởng rằng Thanh Vân môn cậy có U Động Thiên chống lưng nên mới dám càn rỡ như thế, thế nhưng sao có thể ngờ được rằng bên trong Thanh Vân môn lại có một vị cảnh giới hoá thần thế lực bá chủ trấn thủ cơ chứ!

Tần Ninh lúc này đã thu lại sát khí, bình thản nói: “Có tha cho cái mạng chó của người không thì còn phải xem tâm trạng của đệ tử Thanh Vân môn ta như thế nào đã”.

Tần Ninh dời mắt nhìn về phía hơn mười đệ tử đã bị bắt kia, nói: “Các ngươi nói có nên tha cho hắn không?”

Hơn mười đệ tử kia lúc này đều nhìn chằm chằm Cực Thiên Sơn, hận không thể lột da hắn ta ngay lập tức.

Thấy cảnh này, toàn thân Cực Thiên Sơn bỗng ứa mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Ta nguyện ý bồi thường thêm một trăm vạn linh thạch cho hơn mười vị đệ tử này để làm dịu tổn thương của bọn họ”.

Cực Thiên Sơn nói ra lời này, hơn mười đệ tử đều động lòng.

Nhưng vẫn không có ai lên tiếng.

“Hai trăm vạn!”

Nhìn thấy Cực Thiên Sơn bắt đầu tăng giá, nét mặt của mấy đệ tử hơi thay đổi.

“Ba trăm vạn!”

Cực Thiên Sơn lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn rồi.

Đây chính là tiền bỏ ra để mua mạng của hắn ta đấy!

“Một ngàn vạn!”

Cực Thiên Sơn rót cuộc cũng cắn răng, hạ quyết tâm nói: “Bồi thường cho các vị một ngàn vạn linh thạch!”

Một ngàn vạn, cái này chiếm một số lượng khổng lồ trong kho linh thạch ở phái Thiên Sơn.

Một đệ tử lúc này muốn nói lại thôi.

Tần Ninh lại nói: “Sống chết của hắn nằm trong tay của các ngươi, các ngươi muốn nói gì thì cứ nói, không cần phải sợ”.

“Nếu như sau này hắn dám trả thù, ta sẽ tiêu diệt toàn bộ phái Thiên Sơn của hắn!”

“Không dám không dám, tuyệt đối không dám!”, Cực Thiên Sơn vội vàng nói.

Đệ tử kia gật đầu, rốt cuộc cũng lấy dũng khí nói: “Một ngàn vạn linh thạch, trợ cấp một phần cho người nhà của Đô Tiền sư huynh, số còn lại giao phó cho tông chủ sắp xếp, còn một chút”.

“Ngài nói, ngài nói đi...”, Cực Thiên Sơn lập tức thở phào một hơi.

“Ai giết Đô Tiền sư huynh thì kẻ đó phải đền mạng!”

“Đúng vậy!”

“Không sai!”

Những đệ tử còn lại cũng gật đầu nói đúng, trong lúc nhất thời lòng đầy căm phẫn.

“Được!”

Cực Thiên Sơn bước từng bước đi ra, vung tay lên.

Bộp bộp hai người lập tức bị lôi ra, Cực Thiên Sơn vỗ tay xuống, sọ não của hai người này lập tức vỡ vụn, hơi thở biến mất hoàn toàn.

“Chính hai kẻ này đã giết Đô Tiền, tại hạ giết chết hai kẻ này mong chư vị hả giận”.

“Hừ, bọn ta chẳng cần phải hả giận, như lời tông chủ đã nói, đệ tử Thanh Vân môn bọn ta sẽ không ỷ thế hiếp người, nhưng nếu người khác ức hiếp bọn ta thì bọn ta cũng không sợ”, đệ tử kia lấy dũng khí nói.

Tần Ninh nghe thấy vậy thì gật đầu.

Nhưng suy cho cùng, sâu trong đáy lòng của hơn mười đệ tử này vẫn có chút sợ hãi.

Nếu không cần gì phải nhận bồi thường bằng linh thạch, cứ trực tiếp giết chết Cực Thiên Sơn là xong.

Nhưng hắn cũng hiểu, Thanh Vân môn suy yếu đã lâu, phải thay đổi tâm tính của các đệ tử, chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.

Lần này cũng coi như tiếp thêm cho bọn họ một chút dũng khí.

“Cực Thiên Sơn, Tần tông chủ đồng ý tha cho ngươi một mạng, ngươi còn không mau cảm ơn đi”.

“Đa tạ Tần tông chủ, đa tạ Tần tông chủ!”

Cực Thiên Sơn lúc này mới bình thường trở lại, chỉ thấy sau lưng mồ hôi ướt đẫm quần áo, xả người sớm đã xụi lợ từ lâu.

“Chuyện đã giải quyết xong còn không mau rời đi, vây quanh sơn môn Thanh Vân môn ta làm gì? Bái sư học nghệ à?”

“Vâng vâng vâng...”

Cực Thiên Sơn lập tức dẫn người định rời khỏi chỗ này.

“Chuyện đã giải quyết xong rồi sao? Ta thấy chưa hẳn đâu...”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, trên không trung có mười mấy bóng người ầm ầm nhảy xuống.

Người cầm đầu hơn mười người này toàn thân áo trắng, quần áo chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú, nhìn kỹ thì dáng vẻ khoảng ba, bốn mươi tuổi, phong lưu phóng khoáng.

Nhưng thu hút sự chú ý của người khác nhất chính là trên vai của người đàn ông này có khắc một chữ Bắc sinh động.

Mà mười mấy người phía sau, ngoại trừ rải rác hai ba người ra thì trên vai của những người còn lại cũng đều khắc một chữ Bắc.

“Thánh Vương Phủ!”

U Động Thiên nhìn thấy dòng chữ kia lập tức có hơi giật mình.

Người của Thánh Vương Phủ rốt cuộc cũng đến.

“Chào U tông chủ!”

Người cầm đầu nhìn U Động Thiên, chắp tay thi lễ một cái.

“Tứ đại Thánh Hộ Thánh Vương Phủ, Ngô Vấn Đông, Sở Lưu Tây, Lý Hướng Nam, Thần Bắc, chắc hẳn ngươi biết Thánh Hộ Thần Bắc một trong tứ đại Thánh Hộ chứ?”

Tứ đại Thánh Hộ.

Lời này vừa nói ra, năm vị trưởng lão cùng đám người phái Thiên Sơn đều biến sắc.

Thánh Vương Phủ, chiếm giữ khu vực phía Tây Bắc của vùng đất Cửu U, chính là chúa tể một phương, địa vị ở trong vùng đất Cửu U cũng tương đương với Kiếm Các, phái U Minh và Đại Nhật Thần Giáo.

Mà chủ phủ của Thánh Vương Phủ cũng là một cao thủ bất khả chiến bại cảnh giới hoá thần, ngoài danh tiếng của vị chủ phủ này ra thì danh tiếng của tứ đại Thánh Hộ cũng vang dội không kém.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK