Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2656: Ba hợp thành một

Nguyên Chính Phong nói xong, Nguyên Chính Thiên và Chu Bồi Phong cũng không do dự nữa.

Xung quanh, các vị võ giả Cực Cảnh của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu tập hợp lại.

Luồng khí thế ngất trời bùng nổ.

Ở một dãy núi không tên, một đám võ giả cảnh giới Chí Tôn đang tái mét mặt mày.

Đây là thần tiên đánh nhau đấy, đến cả tư cách lại gần quan sát bọn họ còn không có nữa là.

"Muốn giết ta!"

"Cứ thử xem!"

Tay Tần Ninh cầm sáu cuốn đan điển.

Sáu vầng sáng từ từ dâng lên cao.

Lúc này, Trần Nhất Mặc đứng bên cạnh đám người Lý Huyền Đạo, cười hì hì nói: "Sư phụ dung hợp sáu cuốn đan điển rồi, giờ giết đế giả Cực Cảnh cứ như giết chó giết gà ấy!"

Lý Huyền Đạo cũng đáp theo: "Chúng ta đã từng thấy sư phụ dung hợp đan điển rồi, nó gây cho người phụ tải quá lớn, bây giờ thực lực của sư phụ đang ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm, chưa chắc là có thể dung hợp được sáu cuốn...", "Đúng vậy...", Diệp Nam Hiên tiếp lời: "Các ngươi quá coi thường sư phụ rồi, năm ấy, ta đã từng thấy sư phụ tu luyện đao quyết, bắt buộc phải tự chém bản thân, chém đến máu thịt lẫn lộn, chỉ cần hồn phách không tiêu tan là được, chút phản phệ khi dung hợp ấy thì tính là gì chứ?"

"Đúng thế!"

Trần Nhất Mặc gật gù tán đồng.

Diệp Nam Hiên và Trần Nhất Mặc đưa mắt nhìn nhau, như thấy được chiến hữu cùng chung chí hướng.

Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư bất đắc dĩ nhìn bọn họ.

Lúc này, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên liếc nhìn nhau một chút, cả hai đều gượng cười.

Bây giờ, Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính Thiên và Chu Bồi Phong, ánh mắt hắn rất bình tĩnh.

Sáu quyển đan điển tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

"Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng".

Tần Ninh nói: "Ra cho ta!"

Ba con chó chạy như bay từ trong vết nứt dưới mặt đất lên, chạy thẳng đến trước người Tần Ninh, rồi há mồm phun ra từng quả cầu ánh sáng.

Thấy cảnh ấy, Trần Nhất Mặc ngơ ngác.

Hắn ta cảm nhận được một sự chế nhạo đậm đặc đang lao thẳng vào mặt mình.

Lúc này, cả ba con chó vàng đều phun ra ba luồng ánh sáng.

Ba luồng sáng ấy lan ra xung quanh.

Ám Thiên Nhân cao tới cả trăm trượng.

Thiên Thần Miếu rực sáng cả người.

Và cả mộ Bất Tử u ám tĩnh mịch triền miên.

Chính năm đó, Tần Ninh đã dùng mộ Bất Tử, Thiên Thần Miếu và Ám Thiên Nhân để mở ra bí cảnh Diêm Môn.

Vào thời khắc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Đây là chuyện gì thế?

Khi Tần Ninh mở ra Diêm Môn, mộ Bất Tử, Thiên Thần Miếu và Ám Thiên Nhân đều hóa thành một cái cầu thang dẫn lên trời, chúng đã biến mất không thấy tăm hơi rồi mà! Sao giờ đây lại xuất hiện chứ?

Vào giờ phút này, ngón tay Tần Ninh khẽ động.

Ở mộ Bất Tử kia, cái quan tài vỡ tạc ra, bên trong mộ, một vầng sáng màu vàng nhạt bỗng nhiên đi vào trong thân hình của Ám Thiên Nhân cao lớn.

Ngay sau đó, quan tài trong mộ Bất Tử bị dập nát hoàn toàn.

Đồng thời, Thiên Thần Miếu với những tòa lầu cao ngất với ánh vàng kim rực rỡ giờ đã bị lấy đi hết, nó hóa thành một cái áo giáp màu vàng kim, bao phủ trên người của Ám Thiên Nhân.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cơ thể cao lớn của Ám Thiên Nhân đã giống như một chiến thần hoàng kim rực rỡ, đứng ngạo nghễ giữa đất trời bao la.

Lúc này, Tần Ninh nắm chặt tay, đồng thời, sáu quyển đan điển hóa thành sáu cái phù chú đính trên người của Ám Thiên Nhân.

Ngay khoảnh khắc đó.

Cả cơ thể cao cả trăm trượng của Ám Thiên Nhân từ trong ra ngoài đều rực rỡ màu vàng óng ả, hệt như một gã không thể vàng chóe, đứng vững giữa đất trời.

Sáu cuốn đan điển dán trên người Ám Thiên Nhân khiến cho đôi mắt của Ám Thiên Nhân bỗng nhiên mở to, tỏa ra một luồng ánh sáng vàng rực.

Vào giờ khắc này, thân thể khôi ngô của Ám Thiên Nhân như một pho tượng đang mặc áo giáp vậy.

Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.

Lúc này, đôi mắt đỏ rực của Lý Nhàn Ngư, chín đường ngọc câu như ẩn như hiện, hắn ta bỗng nhiên nói: "Ta biết rồi!"

Biết?

Biết gì chứ?

Năm người Trần Nhất Mặc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đều nhìn về phía hắn ta.

Lý Nhàn Ngư nói ngay: "Đây chính là ba món kỳ vật trong tam đại tuyệt địa!"

Lý Huyền Đạo: ???

Diệp Nam Hiên: ???

Trần Nhất Mặc: tên này không phải là đồ ngốc chứ?

Đồ ngu còn nhìn ra được mà! Đây không phải là nói thừa sao! Thấy cả năm người đều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, Lý Nhàn Ngư ho khan, nói tiếp: "Ta còn chưa nói xong...", "Năm đó, sư phụ lấy linh hồn của ba vật này để mở ra Diêm Môn, vào đó để tìm kiếm Trần sư huynh, sau đó, linh tính của ba vật này đều tán loạn, nhưng bản thể vẫn còn tồn tại".

"Bây giờ, sư phụ hợp nhất ba món này lại với nhau, hóa thành cái áo giáp đó, lấy sáu cuốn đan điển làm linh tính!"

Lý Nhàn Ngư lẩm bẩm nói: "Cái này cũng giống vậy, ba vị thần tiên kia vốn dĩ đã không còn hồn phách, chỉ còn lại cơ thể, sư phụ kết hợp chúng lại với nhau thành một thân thể, chỉ thiếu hồn phách, nên sư phụ dùng lực lượng của sáu cuốn đan điển làm nguồn, tự bổ sung hồn phách bị khuyết!"

Nghe Lý Nhàn Ngư nói vậy, mấy người cảm thấy có vài phần hợp lý.

Vào lúc ấy, Tần Ninh từ từ bước ra, đi đến đỉnh đầu của Ám Thiên Nhân, khi người hắn vừa đáp xuống đã biến mất tăm, mà Ám Thiên Nhân cao lớn trăm trượng kia bây giờ như từ một con rối biến thành một người sống vậy.

Dường như đúng như lời Lý Nhàn Ngư nói.

Mà thực tế quả đúng thế thật.

Ám Thiên Nhân! Thiên Thần Miếu! Mộ Bất Tử! Cả ba đều là những di tích trường tồn theo thời gian, tự có linh tính cho riêng mình, khiến cho tam đại tuyệt địa trở thành những vùng đất hung hiểm vang danh khắp nơi.

Linh tính của cả ba quả thật đều đã bị Tần Ninh cướp lấy, cả thể xác cũng bị Tần Ninh giữ lại, căn dặn ba con chó vàng kia cẩn thận gìn giữ.

Những thứ này tuy không có linh tính, nhưng bản thể quả thật rất mạnh mẽ, nếu đánh mất thì thật đáng tiếc.

Mà nay.

Tần Ninh lấy bản thân mình làm hồn phách.

Lấy sáu cuốn đan điển làm nguồn.

Lấy ba thể xác còn lại làm một cơ thể.

Cả ba hợp lại thành một! Thân thể của hắn không thể chống đỡ được uy lực dung hợp của sáu cuốn đan điển, nhưng thể xác của Ám Thiên Nhân này có thể làm được.

Nó tương đương với việc giảm bớt xung đột giữa hắn và sáu cuốn đan điển.

Lúc này, cơ thể cao lớn trăm trượng Ám Thiên Nhân đứng ngạo nghễ giữa không trung, mạnh mẽ hùng hồn.

Áo giáp màu vàng bao phủ cả người, một tay đưa ra sau, một tay đưa phía trước, như phóng đại Tần Ninh gấp trăm lần, trông rất sống động.

Nguyên Chính Thiên và Chu Bồi Phong thấy cảnh đó, lòng loạn cồn cào.

Chưa nhắc tới thực lực của người khổng lồ này ra sao, chỉ cần dựa vào khí phách ấy cũng đủ dọa sợ người khác rồi.

Nhưng dù sao, thực lực của hai người họ cũng là đế giả Cực Cảnh, còn là những nhân vật đứng hàng đỉnh của hai nhà Nguyên Chu.

"Diệt!"

Chu Bồi Phong hét lên, ngay sau đó, mười vị cường giả tôn giả Cực Cảnh đồng loạt lao lên, thẳng về phía Tần Ninh.

Thấy thế, đôi mắt Tần Ninh chợt lóe lên, hai tay chậm rãi chém ra.

Ầm ầm ầm... ngón tay hắn vừa chỉ ra, một luồng sáng xuất hiện, đánh trúng một vị tôn giả Cực Cảnh, vị tôn giả Cực Cảnh kia lập tức nổ tung.

Mười tia sáng bắn ra, hơn mười vị tôn giả Cực Cảnh đều bị nổ tan xác.

Thấy cảnh ấy, sắc mặt hai người Chu Bồi Phong và Nguyên Chính Thiên mới thật sự thay đổi.

Quá kinh khủng.

"Hai người các ngươi".

Tần Ninh vừa dứt lời, ngón tay vừa điểm ra, vầng hào quang hóa thành một mũi tên vàng rực, bắn thẳng về phía hai người họ.

"Khai Nguyên Thiên Linh chưởng!"

Chu Bồi Phong hét lên, bàn tay ông ta nắm chặt lại, đưa bàn tay khổng lồ lên đón lấy mũi tên màu vàng kia.

Thế nhưng vào lúc này, mũi tên tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ, nháy mắt đã xuyên thủng bàn tay, rồi tiếp tục bay thẳng về phía Chu Bồi Phong.

Rầm... Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Cơ thể của Chu Bồi Phong bị mũi tên vàng bắn trúng, ngay chốc lát đã hóa thành những điểm sáng màu vàng, rồi từ từ biến mất vào không gian...
Chương 2657: Ta đây cũng có thể

Chỉ một ngón tay đã giết chết một vị đế giả Cực Cảnh! Sức mạnh kinh khủng này đã khiến mọi người khiếp hãi.

Cả đám Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên vô cùng kinh ngạc.

Lúc này, Trần Nhất Mặc đứng ngây ra một chỗ, biểu cảm rất quái dị.

Bây giờ, cả ba con chó vàng kia đã trở lại kích thước bình thường, đi đến bên cạnh Trần Nhất Mặc.

"Chó, cách xa ta ra chút".

Trần Nhất Mặc tức giận mắng.

Đại Hoàng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc, nó quá lười phản ứng rồi.

"Đồ không lương tâm, suốt bốn trăm năm qua, ta luôn chăm sóc các ngươi tận tâm tận lực, các ngươi còn không thèm nghe lời ta nói, sư phụ ta với các ngươi mới quen biết có tám năm, mà các ngươi nhẫn tâm lừa ta, giúp sư phụ ta giữ gìn thứ này hả?"

Vẻ mặt Trần Nhất Mặc đầy căm giận.

Gừng càng già càng cay mà! Sư phụ giấu kĩ quá! Đây mới chính là thâm tàn bất lộ.

Sư phụ rất am hiểu câu nói này! Bây giờ, võ giả nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đều biến sắc.

Một vị đế giả Cực Cảnh, Ngũ lão của nhà họ Chu, Chu Bồi Phong, đã bị Tần Ninh dùng một ngón tay giết chết.

Thực lực khủng khiếp như vậy thật khiến người ta khiếp sợ, sợ đến run rẩy, sợ đến cùng cực.

Lúc này, sắc mặt Nguyên Chính Thiên trắng bệch.

Tần Ninh có thể dùng một ngón tay giết chết Chu Bồi Phong, vậy cũng có thể giết ông ta như thế.

Vào giờ phút này, Tần Ninh đang đứng trên không, cơ thể cao lớn trăm trượng với sáu cuốn đan điển, tỏa ra vầng sáng rực rỡ.

Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính Thiên, cười nói: "Ngươi lên đi, đan điển ngay đây này".

Lúc này, thân thể Nguyên Chính Thiên căng cứng, không dám thở mạnh.

Tần Ninh cũng không khách khí nữa.

Một ngón tay chỉ ra, ánh sáng bắn ra, luồng khí tức khủng bố phóng ra.

Ầm ầm ầm... ngay chốc lát, trên dãy núi, mỗi một lần Tần Ninh chỉ ngón tay ra, đều có một vị võ giả Cực Cảnh bị nổ tan tành.

Từng đám từng đám cường giả Cực Cảnh của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu lần lượt bị nổ chết.

Diệp Nam Hiên thấy thế cười quái dị nói: "Một ngón tay là một anh bạn ra đi!"

Đám người Lý Huyền Đạo, ai nấy sắc mặt đều đầy quái dị.

Thế nhưng đúng là vậy thật.

Sư phụ dùng Ám Thiên Nhân, mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu làm thể xác để chịu tải, sáu cuốn đan điển phát huy tối đa thì bóp chết một vị võ giả Cực Cảnh quả thật rất dễ dàng.

"Nguyên Chính Thiên, tới lượt ngươi rồi".

Bỗng nhiên, Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính Thiên.

Giết người giết tận tâm.

Tần Ninh vẫn chưa giết Nguyên Chính Thiên luôn, mà là từ từ giết một vị lại một vị tôn giả, thiên giả, linh giả Đế Tôn, khiến cho Nguyên Chính Thiên không biết khi nào Tần Ninh mới xuống tay với mình.

Một ngón tay lại một một ngón tay chỉ ra, sát khí của Tần Ninh giờ vô cùng nồng đậm.

Thân hình cao trăm trượng tỏa ra luồng khí thế ngút trời, khiến ai ai cũng phải sợ hãi.

Rồi bất chợt Tần Ninh tung ra một trảo.

Bàn tay khổng lồ tựa như vượt qua khoảng cách nghìn trượng, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Nguyên Chính Thiên.

Chính lúc này, Nguyên Chính Thiên chỉ cảm thấy xung quanh người mình như bị khóa chặt.

Luồng lực lượng khủng bố kia khiến cho Nguyên Chính Thiên cảm giác được ông ta đã không còn khống chế được thân thể của mình nữa.

Làm sao có thể chứ! Ông ta là đế giả Cực Cảnh đấy! Ông ta đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời, đã trở thành đế giả Cực Cảnh vô cùng hùng mạnh!

"Mấy năm gần đây, nhà họ Nguyên và nhà họ Chu quá đỗi ngang ngược, mặc dù Tần Ninh ta không có ở đây, dẫu cho suốt bốn vạn năm qua vẫn chưa từng xuất hiện, thế nhưng, tiếng tăm của Cửu Nguyên Đan Đế vẫn còn tồn tại, chưa tới lượt các ngươi giẫm đạp lên đó!"

Xoạt xoạt xoạt... thân thể Nguyên Chính Thiên dần dần đổ bể.

Ngay khoảnh khắc ấy, cả không gian chìm trong tĩnh lặng.

Mọi người chỉ cảm thấy bọn họ không có khả năng nhúng tay vào trận chiến này.

Đây là trận chiến của thần linh! Là sự phẫn nộ và tàn sát của thần.

Lúc này, Tần Ninh đứng trên một ngọn núi, ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, cười bảo: "Nguyên tam gia!"

"Bốn vạn năm qua, ngươi cũng đã bước vào đế giả Cực Cảnh đỉnh phong rồi!"

Vừa dứt lời.

Trên bầu trời cao ngất.

Bóng dáng Tô Uyển Nguyệt và Nguyên Chính Phong từ từ xuất hiện.

Tô Uyển Nguyệt! Nàng ấy chính là siêu cấp cường giả đế giả Cực Cảnh, là sự tồn tại trong top mười của Thượng Nguyên Thiên.

Thực lực của Nguyên Chính Thiên tuy không mạnh như Tô Uyển Nguyệt, thế nhưng trong tay ông ta cầm một cây thương thuẫn, miễn cưỡng vẫn có thể chống lại Tô Uyển Nguyệt.

Thực lực của ông ta không nằm trong top mười nhưng vẫn ngăn cản được một người trong đó, tại vùng đất Thượng Nguyên Thiên rộng lớn này, ông ta cũng đã rất mạnh! Thế nhưng bây giờ, trong ánh mắt của Nguyên Chính Phong nơi nơi đều là thi thể của võ giả hai nhà Nguyên Chu.

Ánh mắt ông ta trầm xuống.

"Thừa dịp ta không ở đây, dám xuống tay với đồ đệ, đồ tôn của ta, không biết ngượng à?"

Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính Phong, cười nói: "Đám các ngươi không biết xấu hổ là gì thì ta đây cũng có thể".

Vừa dứt lời, Tần Ninh bấm tay.

Trong chốc lát, đầu ngón tay lập tức chỉ xuống ba bóng người đang ở trên dãy núi vô danh kia.

Nguyên Hoa Diêu! Nguyên Phong! Chu Huyên! Cả ba người này đều là những thiên kiêu chi tử cực kỳ xuất sắc trong nhà họ Nguyên và nhà họ Chu.

Ý đối địch của Tần Ninh quá rõ ràng rồi.

Các ngươi đối phó với Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao, đối phó với đồ tôn của ta vô lại như vậy, vậy thì ta cũng chơi ngược lại thế đó.

"Tần Ninh, ngươi dám!"

Thấy thế, Nguyên Chính Phong gầm lên, lập tức đáp xuống.

Thế nhưng, đã chậm! Rầm rầm rầm... ba tiếng vang lần lượt vang lên.

Chu Huyên, Nguyên Phong và Nguyên Hoa Diêu, cả ba người đều bị nổ tan xác.

Tương lai ba người họ vốn đã có thể trở thành đế giả Cực Cảnh, trở thành cường giả đứng đầu nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, trở thành tấm khiên vững chắc cho cả gia tộc.

Nhưng bây giờ, bọn họ đã hy sinh ở đây.

Cả người Nguyên Chính Phong dừng lại, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, trong mắt đều là phẫn nộ.

Nguyên Chính Thiên đã chết.

Nguyên Phong và Nguyên Hoa Diêu cũng qua đời rồi.

Đây chính là đả kích cực lớn đối với nhà họ Nguyên.

Cấp bậc của Tần Ninh bây giờ là gì?

Đã vượt qua cả đế giả Cực Cảnh rồi ư?

"Chán nản sao?

Phẫn nộ sao?"

Tần Ninh từ tốn nói: "Ngươi có thể cảm nhận được nỗi u uất trong lòng ta rồi chứ?"

"Đừng nóng nảy, tiếp theo đến lượt ngươi rồi".

Tần Ninh vừa dứt lời, người khổng lồ chỉ ngón tay ra.

Một tia sát chốc lát đã cắt ngang qua không gian, bay thẳng đến chỗ Nguyên Chính Phong.

Keng... đúng lúc đó, một tiếng leng keng bỗng vang lên.

Trước người Nguyên Chính Phong, thương thuẫn mục nát kia tỏa ra một luồng sáng chói lóa, kiên cường chống đỡ một ngón tay của Tần Ninh.

"Thương Linh Thuẫn của nhà họ Nguyên!"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Có vẻ nhưng mấy năm gần đây, địa vị của ngươi ở nhà họ Nguyên khá là cao".

"Nhưng mà, dẫu có là cực khí cấp Thiên, ta muốn giết ngươi thì nó cũng không cản được đâu".

Tần Ninh vừa nói xong, vầng sáng vàng rực trên người dần tụ lại, hóa thành một thanh kiếm vàng rực dài trăm trượng, nắm chặt kiếm trong tay.

Tần Ninh vung kiếm lên, chém ra một chiêu.

Thanh kiếm dài màu vàng tràn ngập khí thế chưa từng có, nháy mắt lên cao rồi mạnh mẽ chém xuống.

Thấy kiếm vàng sắp chém xuống, sắc mặt Nguyên Chính Thiên lập tức tái mét, Thương Linh Thuẫn trong tay lập tức phóng to ra trăm trượng, nhanh chóng đặt trên đỉnh đầu.

Tấm khiên trăm trượng tỏa ra vầng hào quang thần thánh, hướng về phía kiếm vàng.

Keng... chốc lát, kiếm vàng đã chém nát khiên.

Âm thanh leng keng truyền khắp nơi, rất nhiều võ giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn phải biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi.

Cao thủ giao đấu với nhau, bọn họ đến cả tư cách quan sát còn không có.

Đến gần là dư chấn đã đủ giết chết bọn họ rồi.

"Không phá được sao?"

Tần Ninh nhìn thấy Thương Linh Thuẫn vẫn vững chãi như trước, nói: "Lại một kiếm nữa".

Dứt lời, hắn nắm chặt bàn tay, lại một kiếm vàng được ngưng tụ ra.

Kiếm vàng lần hai xuất chiến.

Thấy cảnh đó, ngoài mặt Nguyên Chính Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã âm thầm thét gào khổ sở rồi.

Vừa rồi, khi chống chọi lại một kiếm kia của Tần Ninh, ông ta cảm giác như kinh mạch, thân thể mình sắp phải vỡ vụn.

Giờ lại thêm một kiếm nữa! Sao ông ta đỡ được chứ?
Chương 2658: Giết ta, đan điển thuộc về các ngươi!

Keng... Thế nhưng, mặc kệ Nguyên Chính Phong có tâm trạng hay không thì nhát kiếm thứ hai đã chém xuống rồi.

Tiếng va chạm leng keng vang lên.

Thương Linh Thuẫn vẫn như cũ không tổn hại gì.

Nhưng mà Nguyên Chính Phong sắp không xong rồi.

Lực phản từ nhát kiếm thứ hai đã xuyên qua Thương Linh Thuẫn, đánh thẳng lên người ông ta.

Chỉ trong chốc lát, ông ta cảm giác kỳ kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng của mình như đã bị sét đánh.

Tiếng ầm ầm nứt toạc vang lên.

Từng đường kinh mạch vỡ tan, một cái xương cốt tách ra, lục phủ ngũ tạng xuất hiện từng đừng nứt.

Thân hình Nguyên Chính Phong ầm ầm ngã xuống đất.

Lúc này, vầng hào quang của Thương Linh Thuẫn cũng ảm đạm hơn.

Thấy thế, đám võ giả còn sót lại của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đều biến sắc.

Chỉ mới đây thôi, Nguyên tam gia và Nguyên thất gia cao cao tại thượng đã bị một chiêu giết chết.

Thật quá khủng khiếp.

Bây giờ, ánh mắt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lẽo.

Một kiếm không được thì ta chơi hai kiếm.

Lúc này, cơ thể Nguyên Chính Phong lảo đảo ngã xuống đất, kinh mạch cả người bị nghiền nát, giờ cả thân thể ngập ngụa máu tươi tựa như huyết nhân, trông vô cùng chật vật.

Vào giờ phút này, Tần Ninh thong thả đi đến trước người Nguyên Chính Phong.

Trong tay hắn lại xuất hiện một thanh kiếm vàng.

"Lần sau, nhớ cho kỹ!"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Người của ta, đừng có trêu vào".

Vừa dứt lời, thanh kiếm vàng trong tay chém xuống.

Keng... Thế nhưng, đúng lúc đó, một mũi tên bay xuyên không gian, lập tức đánh trúng kiếm vàng, khiến cho vị trí mũi kiếm bị lệch một tấc, ngoạn mục đâm xuống bên tai Nguyên Chính Phong, mang theo một sợi máu mỏng manh.

Thấy vậy, Tần Ninh hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn về nơi xa xăm.

Thần sắc hắn có vài phần bất mãn.

Vào khi ấy, một tiếng xé gió vang lên.

Phía đường chân trời dần dần xuất hiện mấy bóng người.

Âm thanh ầm ầm vang lên không ngớt.

Lúc này, Tần Ninh bước ra một bước, giẫm đạp lên thân thể Nguyên Chính Phong, những bóng người ấy lập tức dừng lại.

"Tới chậm vậy?"

Tần Ninh nhìn về phía từng người từng người vừa xuất hiện.

Mỗi một vị võ giả, dù là trung niên, hay là già nua đều lộ ra khí thế bất phàm, khiến cho người ta cảm giác bọn họ cực kỳ mạnh mẽ.

Có tôn giả Cực Cảnh, mà cũng có đế giả Cực Cảnh.

Lúc này, chân mày Tần Ninh nhíu lại, nhìn về phía mấy trăm người kia.

Trong những người này, có vài người hắn biết, nhưng cũng có vài người hắn không quen.

Bốn vạn năm đã trôi qua, chắc là nhà họ Nguyên và nhà họ Chu cũng có thay đổi nhân sự.

"Nguyên Chính Cương!"

Trong đám đông, Tần Ninh nhìn thấy một bóng dáng thân quen.

Đó là một người đàn ông trung niên bạc bên tóc mai.

"Già hơn xưa một chút".

Tần Ninh cười một tràng, nói: "Nhiều năm không gặp, tư thái chào đón ta của nhà họ Nguyên các ngươi thật độc đáo".

Nguyên Chính Cương! Ông ta chính là một trong bảy vị chủ sự quyền lực nhất của nhà họ Nguyên, đồng thời cũng là huynh trưởng của đương kim tộc trưởng của nhà họ Nguyên, Nguyên Chính Tướng.

Nguyên Chính Tướng đứng hàng thứ hai.

Mà vị Nguyên Chính Cương này đứng hàng thứ nhất.

Tần Ninh cười nói: "Thiên phú của ngươi cao hơn Nguyên Chính Tướng nhiều, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp nhận chức vị tộc trưởng của nhà họ Nguyên chứ!"

Người đàn ông tóc mai bạc kia thấy chân Tần Ninh đạp lên Nguyên Chính Phong, trong phút chốc cũng chẳng biết phải nói gì.

Mà lúc này, Tần Ninh liếc mắt nhìn qua đám người, hắn lại phát hiện một người khác.

"Chu Vận Thiên!"

Nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia, ánh mắt Tần Ninh sáng quắc, cười nói: "Sao thế?

Bây giờ ngươi cũng là một trong ngũ tộc lão của nhà họ Chu à?"

Chu Vận Thiên! Bốn vạn năm trước, ông ta là một trong những thiên kiêu của nhà họ Chu, danh tiếng vang dội khắp nơi, bây giờ, ông ta cũng là một trong ngũ đại tộc lão đứng đầu của nhà họ Chu, địa vị và thực lực gần sánh ngang với tộc trưởng Chu Minh Công.

Ngoài ra, còn có vài vị nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đã đến đây.

Vào thời khắc này, đối với võ giả của Cửu Nguyên Vực mà nói, đây chẳng khác nào thần tiên đánh nhau cả.

"Tần Ninh!"

Nguyên Chính Cương nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Linh Thiên Thần!"

Tên của Cửu Nguyên Đan Đế, Linh Thiên Thần của nhà họ Linh! Tần Ninh nghe thấy cái tên này, sắc mặt lạnh xuống, nhìn về phía Nguyên Chính Cương.

Nguyên Chính Cương lập tức cảm nhận được một luồng sát khí rét lạnh đến tận xương tủy ập đến chỗ ông ta, nói ngay: "Cửu Nguyên Đan Đế, cần gì phải tuyệt tình đến vậy chứ?"

"Tuyệt tình sao?"

Tần Ninh cười khẩy nói: "Phải thế không?"

"Đồ đệ của ta mất một cánh tay rồi, chuyện này các ngươi làm không tuyệt tình à?"

"Hôm nay, hai nhà Chu Nguyên lấy tính mạng của đồ tôn ta, lấy mạng đồ đệ ta, các ngươi không tuyệt tình sao?"

"Nhà họ Linh ta đi đến bước này, trong đó liệu có bàn tay của nhà họ Chu và nhà họ Nguyên các ngươi hay không?"

"Các ngươi nói ta tuyệt tình, vậy các ngươi thì sao?"

Lúc này, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư đều nhìn về phía Trần Nhất Mặc.

Mất một cách tay hả?

Có phải Trần Nhất Mặc không thế?

Sao bọn họ không thấy.

Chu Vận Thiên nói: "Trong đó chắc chắn có hiểu lầm gì rồi, Cửu Nguyên Đan Đế à, hay là hai bên đều lùi một bước được không?"

"Chu Vận Thiên, nói chuyện với ngươi hài hước lắm!"

Tần Ninh cười nhạo nói: "Mấy lời không biết xấu hổ như vậy mà sao ngươi thốt ra được thế?

Ta nhớ rõ khi xưa ngươi không phải là loại người như vậy mà!"

Chu Vận Thiên nghe vậy, trong phút chốc, hai má đã đỏ bừng.

Trên thế gian này, người có thể khống chế Cửu Nguyên Đan Điển, ngoại trừ Linh Thiên Thần, ngoại trừ vị Cửu Nguyên Đan Đế kia ra thì còn có ai chứ?

Dựa vào mạng lưới quan hệ khổng lồ của nhà họ Chu và nhà họ Nguyên, bọn họ có thể suy đoán Tần Ninh chính là chuyển thế của Linh Thiên Thần.

Lúc này, khắp nơi xung quanh đã có không ít võ giả bị đối thoại của bọn họ làm hết hồn rồi.

Cửu Nguyên Đan Đế xuất thân từ Cửu Nguyên Vực giờ đã trở lại sao?

Bây giờ, Nguyên Chính Cương thở dài nói: "Chúng ta chỉ cần Cửu Nguyên Đan Điển, được chứ?"

Tần Ninh vẫn nhìn về phía Nguyên Chính Cương, chưa nói gì.

Nhưng bàn chân lại dùng sức mạnh hơn.

Một tiếng ầm vang lên.

Thân thể của Nguyên Chính Phong phút chốc đã nứt ra, biến thành một đống thịt vụn.

Trong nháy mắt ấy, võ giả nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đều biến sắc.

Tần Ninh đã dùng hành động của mình trả lời Nguyên Chính Cương.

"Lời nói nực cười như vậy mà ngươi cũng thốt ra được!"

Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính Cương, lúc này mới nói: "Còn dám cò kè mặc cả với ta, nhà họ Nguyên xứng à?

Nhà họ Chu xứng sao?"

Lúc này, Tần Ninh lại đứng giữa thiên địa, nhìn về mấy trăm người, hai tay hơi nắm chặt lại, hai thanh kiếm vàng ngưng tụ.

"Đan điển ư, các ngươi muốn sao?

Được chứ, giết ta, đan điển sẽ thuộc về các ngươi!"

Vào thời khắc ấy, cả không gian tĩnh lặng như tử địa.

Chu Vận Thiên! Nguyên Chính Cương! Hai người này chính là cường giả đứng đầu hai đại gia tộc kia, bọn họ không biết giờ phải nên nói gì nữa.

"Các ngươi mà không ra tay thì ta đây không khách khí đâu".

Tần Ninh cầm song kiếm, chém ra, từng đòn tấn công hướng thẳng về phía hai người họ.

Ầm... trong chốc lát, lực lượng bùng nổ.

Song kiếm nháy mắt đã lao thẳng về phía hai người, hai tay Tần Ninh lại xuất hiện hai thanh kiếm vàng.

Âm thanh leng keng liên tục vang lên.

Hai người Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương liên thủ với nhau, cùng chống lại Tần Ninh, thoạt nhìn, cả hai người bọn họ trông mạnh hơn Nguyên Chính Phong nhiều.

Thế nhưng Tần Ninh vẫn không nóng nảy, kiếm vàng liên tục chém ra, không ngừng đánh lui hai người họ.

"Tinh Thần Phá!"

Rồi bỗng nhiên, Tần Ninh nói ra một câu, bàn tay nắm chặt, âm thanh leng keng bùng nổ.

"Sát!"

Tần Ninh quát lên.

Thân hình rực rỡ ánh sáng hoàng kim, từng tia từng tia hào quang tinh thần xuất hiện, rồi hóa thành một tia hào quang tinh thần, tựa như hàng tỷ đường thất luyện, tựa như phải xé rách thân thể hai người bọn họ.

Bây giờ, sắc mặt hai người Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương đều thay đổi.

Sức mạnh của Tần Ninh đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ rồi.

Nếu cứ tiếp tục đánh tiếp, chuyện bọn họ thua cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Nếu ngay cả hai người họ đều không thể đánh bại Tần Ninh bây giờ thì còn ai có đủ sức ngăn cản hắn chứ?

"Bốn vạn năm trước, ta có thể khiến các ngươi gào khóc kêu la thì hiện tại cũng có thể".

Tần Ninh nói xong, hai tay nắm chặt nắm đấm, muôn vàn thất luyện tinh thần tập hợp thành một.
Chương 2659: Thiên Thi lão đầu và Thiết Vương

Rầm... Sau khi muôn vàn thất luyện tinh thần kia ngưng tụ lại thành một, nó hóa thành hai đấm, rồi bị Tần Ninh đẩy đi.

Cự quyền giáng xuống.

Thần sắc Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương kinh hãi.

Ầm ầm ầm... cự quyền buông thẳng xuống dưới.

"Chạy mau!"

Có người sợ hãi hét lên, nháy mắt bóng dáng đã chạy xa hơn mười dặm.

Vào thời khắc ấy, hai luồng thất luyện tinh thần kia ngưng tụ thành thần quyền, giáng từ trên trời xuống, đánh thẳng lên người hai vị đế giả tuyệt đỉnh Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương.

Ầm ầm ầm... ầm ầm ầm... Đất trời bốn phía, trong phạm vi trăm dặm, một vụ nổ kinh hoàng khi thì ngừng, khi thì xuất hiện.

Thật lâu sau đó.

Người hét lên chạy trốn kia đã sống sót, quay đầu nhìn lại phía sau, dãy núi vô danh kia giờ đã thành đồng bằng, còn xuất hiện thêm hai hố sâu hun hút đường kính cả vạn trượng, thấy thế thân thể khẽ run lên.

Đây còn là điều là mà con người có thể làm được sao?

Sức mạnh của Tần Ninh như vậy rồi, hà cớ gì tới nông nỗi này chứ?

Lúc này, trong đám đổ nát kia, một vầng sáng dần dần thu lại.

Trong vầng sáng ấy, người trong Cửu Tinh Lâu nhẹ nhàng thở ra.

Vào giờ phút này, Tô Uyển Nguyệt đứng bên cạnh Trần Nhất Mặc, không nhịn được bèn nói: "Sư phụ huynh... lợi hại như vậy sao...", Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: "Dù sao đó cũng là sư phụ của ta".

Tô Uyển Nguyệt nghe vậy, nhìn về Trần Nhất Mặc, không nhịn được mà nói: "Trong mắt ta, Mặc lang mới là lợi hại nhất".

Trần Nhất Mặc ho khan nói: "Khiêm tốn chút, sư phụ vẫn lợi hại hơn nhiều".

Bây giờ, đám người Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đều bị màn phô diễn này của Tần Ninh làm rung động.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc Tần Ninh có thể bày ra sức mạnh ngập trời đến thế.

Vào thời khắc này, thân hình cao lớn trăm trượng kia lại xuất hiện.

Thế nhưng lúc này, xung quanh thân thể trăm trượng kia đã không còn ai dám đứng cạnh.

Trên trời dưới đất, vô số võ giả run rẩy, lòng đầy hoảng sợ nhìn về phía cơ thể cao trăm trượng kia.

Ở hố sâu.

Hai bóng người loạng choạng bò lên.

Chu Vận Thiên.

Nguyên Chính Cương.

Cả hai vẫn chưa bị đánh chết, nhưng mà dáng vẻ bây giờ so với Nguyên Chính Phong lúc nãy cũng chẳng khác gì.

Hai người họ nhìn về phía Tần Ninh, nhìn mà lòng đầy rét run.

Tên này sao có thể mạnh đến vậy chứ! Sáu cuốn đan điển vậy mà có thể khiến cho một vị Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm mạnh đến mức này sao?

Bỏ qua kiệt tác tuyệt thế được ghi lại trong đan điển qua một bên, chỉ cần bản thân sáu cuống đan điển này đã là trân bảo hiếm thấy rồi!

"Chưa chết hả?"

Tần Ninh nhìn về phía hai người họ, mỉm cười nói: "Vậy thêm lần nữa nhé, thế nào?"

Vừa dứt lời, tim Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Thêm một lần nữa sao?

Thêm lần nữa là bọn họ chết chắc không còn gì để nghĩ nữa.

"Ha ha ha...", khi Tần Ninh vừa nói xong, trong không gian bỗng truyền tới một tràng cười sang sảng.

"Nguyên Đế, đừng nói giỡn chứ!"

Trong lúc tràng cười sang sảng kia vọng tới, một bóng người xuất hiện không báo trước, thoáng chốc đã đến trước người Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương.

Người nọ tựa như ma quỷ, thoáng cái đã xuất hiện.

"Tiền bối Thiên Thi".

Lúc này, Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương hổn hển hô lên.

Xem ra, bên phía tộc trưởng có kết quả rồi.

Vào giờ phút này, một ông lão mặc đồ đen, đầu tóc đen nhánh, đôi đồng tử quỷ dị xuất hiện trước mặt hai người họ.

"Thiên Thi lão nhân!"

Tần Ninh nhìn thấy ông già mặc đồ đen kia, hững hờ nói: "Ngươi cũng đến chen một chân à?"

Thiên Thi lão nhân! Đó là một cái tên cực kỳ nổi tiếng.

Thượng Nguyên Thiên.

Bảy đại thế lực cấp Thiên Vương, đó chính là những bá chủ đứng trên đỉnh, cường giả Cực Cảnh không biết có bao nhiêu người.

Ngoài ra còn có rất nhiều những nhân vật vô song, thanh danh vang dội, thực lực sâu không lường được.

Mà Thiên Thi lão nhân chính là một trong số đó.

Thiên Thi lão nhân là một người lòng dạ độc ác, làm việc chỉ dựa vào tâm trạng, tự do tự tại, không môn không phái.

Ông ta là một vị cường giả Cực Cảnh tuyệt đỉnh, còn mạnh đến mức nào thì không ai biết được.

Mọi người chỉ biết rằng, vị này đã từng giao đấu với cường giả mạnh nhất danh chấn Thượng Nguyên Thiên, Cửu Nguyên Đan Đế.

Người đánh nhau với Cửu Nguyên Đan Đế xong mà vẫn không chết, hơn nữa còn sống đến tận bây giờ thật đúng là hiếm thấy.

Thiên Thi lão nhân cười ha hả, nhìn về phía Tần Ninh nói: "Nguyên Đế, làm người phải biết khoan dung độ lượng một chút!"

"Ồ?"

Tần Ninh chế nhạo nói: "Là nhà họ Chu và nhà họ Nguyên mạo phạm ta, hay là ta mạo phạm bọn họ hả?"

"Thiên Thi lão nhân, ngươi đến đây làm người thuyết phục à?"

"Ai bảo ngươi tới thế?

Chu Minh Công à?

Hay là Nguyên Chính Tướng?"

Thiên Thi lão nhân nghe Tần Ninh nói thế, lập tức đáp lời: "Nguyên Chính Thiên đã chết, Nguyên Chính Phong đã đi đời, Chu Bồi Phong cũng đã thăng thiên, nhà họ Nguyên và nhà họ Chu cũng đã nhận được bài học thích đáng rồi, hôm nay, lẽ nào ngươi phải đuổi cùng giết tận thật sao?"

"Có gì không được chứ?"

Tần Ninh nói thẳng ra: "Ai bảo bọn họ chọc ta làm gì?"

Nghe thế, Thiên Thi lão nhân cười to, nói: "Thôi được rồi, coi như chuyện này dừng lại ở đây đi, tuy Trần Nhất Mặc mất một tay, nhưng người vẫn sống, một cánh tay đổi tính mạng của ba người, ngươi cũng có thiệt gì đâu".

"Ta cảm thấy thiệt!"

Mặc dù gặp vị Thiên Thi lão nhân thanh danh hiển hách này nhưng Tần Ninh vẫn không hề lùi bước.

"Thiên Thi, ta nói cho ngươi biết, nói lý với hắn cũng vô dụng mà thôi!"

Một giọng nói đầy đau thương bỗng vang lên, vọng ra khắp không gian.

Lại có một người xuất hiện trên một khối đá khổng lồ, người nọ ngồi ở đó, quần áo tả tơi, đầu trọc lóc, cười cợt nói: "Tính tình của Nguyên Đế không dễ thay đổi vậy đâu".

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông đầu tóc bóng loáng kia, cười khẩy nói: "Mặt mũi của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu lớn thật đấy, Thiết Trọng Sơn, đến cả ngươi cũng xuất hiện rồi!"

Thiết Trọng Sơn! Người biết cái tên này cũng không nhiều.

Thế nhưng, nếu nhắc đến danh hiệu của ông ta là đủ để người đời chấn động rồi.

Thấy tình hình bây giờ, Lý Huyền Đạo không khỏi cất lời, hỏi: "Hai người kia là ai thế?

Hình như quen biết sư phụ!"

Trần Nhất Mặc không nói lời nào, sắc mặt hắn ta không tốt lắm, chuyện đã tới bước này rồi, hình như càng lúc càng phiền phức hơn.

E rằng sư phụ không chắc có thể đối phó được.

Tô Uyển Nguyệt bèn đáp lời: "Thiên Thi lão nhân là cường giả tuyệt đỉnh cùng thời với sư phụ các ngươi, sư phụ các ngươi là Cửu Nguyên Đan Đế, năm xưa, ở Cửu Nguyên Vực vang danh khắp nơi, sau đó đi tới Thượng Nguyên Thiên Vực, lại có tài năng siêu việt, mãi đến khi rời khỏi Thượng Nguyên Thiên, tin tức biến mất không còn gì, chỉ biết lưu lại Cửu Nguyên Đan Điển".

"Còn Thiên Thi lão nhân ở đây là một vị khôi lỗi sư cực kỳ hùng mạnh, tinh thông thuật con rối, năm ấy đã từng đánh với sư phụ các ngươi một trận, nghe đồn rằng đã bị sư phụ các ngươi giết".

"Nhưng sau này mọi người mới biết được, ông già kia vốn dĩ không phải là người thật... kẻ bị giết chỉ là con rối thế thân mà thôi".

"Ông lão kia cũng mạnh khủng khiếp".

Tô Uyển Nguyệt tiện đà bổ sung thêm: "Còn Thiết Trọng Sơn, người đời gọi là Thiết Vương, người nọ là một người cuồng võ, chuyên tu luyện khí lực, lực lượng thân thể có thể nói là vô địch, nghe đồn rằng, cực khí cấp Thiên cũng không thể làm tổn hại cơ thể ông ta".

"Ông ta từng lấy lực lượng của bản thân chiến đấu ác liệt với hơn mười vị đế giả Cực Cảnh đứng đầu!"

Nghe vậy, cả đám vô cùng kinh ngạc.

Thượng Nguyên Thiên quá lớn, có vô số nhân vật tầm cỡ.

Diệp Nam Hiên hỏi: "Không phải ngươi được xưng là đứng top mười ở Thượng Nguyên Thiên sao, so với bọn họ thì như nào?"

Tô Uyển Nguyệt nghe vậy, lập tức nói: "Hai người bọn họ xưa kia có thế đánh nhau sống chết một trận với sư phụ các ngươi đấy, tuy lúc ấy không phải là thời kỳ đỉnh cao của sư phụ các ngươi, nhưng khi ấy, họ cũng đã là đế giả Cực Cảnh rồi".

"Cái gọi là cường giả siêu cấp đứng trước mười là không bao gồm những người như bọn họ...", vừa dứt lời, đám người ai nấy đều biến sắc.
Chương 2660: Tiểu tiên nữ Bách Hoa

Trong lời nói của Tô Uyển Nguyệt, không khó để nghe ra một điều.

Hôm nay, cho dù là Thiên Thi lão nhân hay là Thiết Vương Thiết Trọng Sơn, thì bọn họ đều là những cường giả đứng trên đỉnh vào cái thời đại xưa kia.

Vào thời kỳ mà sư phụ vẫn còn là đế giả Cực Cảnh, bọn họ là những người có thể giao đấu với sư phụ mà vẫn còn mạng.

Không chết, đã chứng minh được sức mạnh của hai người họ.

Cách ba bốn vạn năm sau, hai người họ chỉ có mạnh hơn thôi.

Chẳng trách, hai người Nguyên Chính Cương và Chu Vận Thiên gọi hai người họ là tiền bối.

Hai người họ là những nhân vật vượt qua cả thời đại rồi.

Hai người chắc chắn mạnh hơn đám đế giả Cực Cảnh siêu cấp của bảy đại thế lực cấp Thiên Vương hiện tại rồi.

Lời nói của Tô Uyển Nguyệt có nghĩa là nàng ấy không bằng hai người họ.

Lúc này, Thiết Vương Thiết Trọng Sơn cười hì hì nói: "Nguyên Đế, nếu ngươi là ngươi của năm đó thì Thiết Vương ta còn có khả năng lùi bước về sau, nhưng bây giờ ngươi không phải!"

Thiên Thi lão nhân cũng cười, nhưng chưa nói gì.

Hai người bọ thay mặt tộc trưởng nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đến thương thuyết.

Còn có định quyết chiến với Tần Ninh hay không thì không nhé.

Tuy nói rằng Tần Ninh bây giờ không phải là Cửu Nguyên Đan Đế, nhưng mà, có quỷ mới biết bây giờ tên này mạnh đến mức nào.

Nếu không thể giết chết Tần Ninh thì đừng có đắc tội hắn.

Thiết Vương.

Thiên Thi lão nhân.

Tần Ninh nhìn về phía hai người họ, cười cười nói: "Có vẻ như hai người các ngươi bị gọi đến đây làm thuyết khách thật".

"Thiên Thi lão nhân, lần này ngươi dùng người thật đến đây hay sao?

Chắc không phải lại là con rối thế thân ngươi tốn mấy vạn năm chế tạo ra đâu nhỉ?"

"Thiết Vương, mấy vạn năm trôi qua rồi, lỗ hổng trong cơ thể ngươi đã sửa được chưa thế?

Có muốn thử chút không?"

Giọng điệu Tần Ninh chợt lạnh, hừ nói: "Làm thuyết khách cho nhà họ Chu và nhà họ Nguyên, thì cũng phải tự xem bản thân mình có đủ tư cách hay không đã chứ?"

Câu nói này khiến xung quanh khiếp sợ.

Chỉ câu nói ấy đã khiến Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân không cười nổi nữa.

Linh Thiên Thần! Tần Ninh! Hắn vẫn là một người ngạo mạn như vậy.

Lúc này, Thiết Vương nhìn về phía Tần Ninh, hừ nói: "Ta đã từng lĩnh giáo được thần uy của sáu cuốn đan điển rồi, thế nhưng, ngươi thi triển khi xưa như nào và ngươi thi triển ở hiện tại thì sẽ như nào đây?"

"Ngươi có dám thử chút không?"

Tần Ninh bước ra, giọng điệu lạnh lùng nói.

Có dám không?

Lúc này, chân mày Thiết Vương nhíu lại.

Con rết trăm chân, chết nhưng không ngã.

Năm xưa, ấn tượng của Linh Thiên Thần để lại cho người đời thật sự quá khủng khiếp.

Vào giờ khắc này, tình thế hai bên đều cứng ngắc.

Nhưng mà, tình hình này kéo dài chưa được bao lâu.

Một tiếng cười dài bỗng vang lên.

"Phong thái của đại sư Thiên Thần vẫn tuấn tú, làm lòng người xao xuyến hệt như năm đó mà".

Giọng nói ấy vừa dứt, không gian như run lên.

Một bóng dáng xuất hiện cùng với một mùi hương hoa thơm ngát thấm vào trong tận ruột gan.

Ngay sau đó, cả một vùng không gian, mọi người đều ngửi được một mùi hương thoang thoảng, làm lòng họ rung rinh, thèm nhỏ dãi.

Chân mày Tần Ninh chau lại, ngẩng đầu nhìn qua.

Một bóng dáng yêu kiều quyến rũ chậm rãi đáp xuống đất.

Khi đôi chân ngọc ngà cách mặt đất khoảng một thước thì từ từ dừng lại, phiêu đãng trên mặt đất, dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển mong manh dễ vỡ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần tựa yêu tinh, vừa nở một nụ cười đã kéo người ta chìm sâu vào đó.

Lúc này, mọi người đưa mắt nhìn về người thiếu nữ mới mười tám đôi mươi vừa xuất hiện kia.

Vừa thấy cô gái ấy, hai người Thiên Thi lão nhân và Thiết Vương đều nhích về một bên, dường như cả hai đều muốn cách xa người con gái này một chút.

"Tiểu tiên nữ Bách Hoa!"

Tần Ninh nhìn về phía cô ta, rồi mỉm cười nói: "Người khác là càng sống lâu càng già, nhưng ngươi thì càng sống càng non nớt hơn".

"Thiếp thích chữ non đó lắm!"

Thiếu nữ mười tám tuổi kia cười nói: "Lời này thốt ra từ miệng người càng khiến lòng thiếp vui vẻ hơn".

"Tiểu tiên nữ Bách Hoa?"

Lý Huyền Đạo hỏi: "Đây là ai?"

Tô Uyển Nguyệt chau mày nói: "Là một loại người giết người không chớp mắt, các ngươi cẩn thận chút".

Đám chúng ta cẩn thận hả?

Vì sao chứ?

Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư lòng rối như tơ vò.

"Cô ta giỏi sử dụng độc dược, hơn nữa còn là hoa độc, nên tự xưng là tiểu tiên nữ Bách Hoa, nhưng sau lưng ai ai cũng gọi cô ta là Hoa Độc bà bà, không ai biết người đàn bà này bao nhiêu tuổi, cô ta thiên về dùng hoa độc, thủ đoạn kỳ dị, hơn nữa thích nhất là thân thể đàn ông trẻ tuổi, cô ta sẽ chén sạch cơ thể của ngươi, uống máu của ngươi, rồi cho ngươi một cái chết cực kỳ sung sướng".

Tô Uyển Nguyệt nói tiếp: "Cường giả Cực Cảnh chết trong tay cô ta cả một bó lớn rồi ấy".

Trần Nhất Mặc bổ sung thêm: "Người đàn bà này năm đó còn định quyến rũ sư phụ, kết quả là bị sư phụ đánh đến hiện hình, hiện ra bà lão già bảy tám mươi tuổi, xấu chết mẹ đi được!"

Quyến rũ Tần Ninh hả?

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía tiểu tiên nữ Bách Hoa sáng quắc... Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía tiểu tiên nữ Bách Hoa, cười nói: "Vẫn là cái dáng vẻ này nhỉ, có vẻ như hôm nay, Nguyên Chính Tướng và Chu Minh Công sẽ không xuất hiện, chỉ nhờ vả các ngươi đàm phán với ta!"

"Đây là đang nói cho Tần Ninh ta biết rằng thời đại thuộc về ta đã kết thúc rồi, bây giờ là thời đại của bọn họ sao?"

Vào thời đại đó, cả ba người này đều là những sự tồn tại chỉ cần dậm chân đã làm rung chuyển cả Thượng Nguyên Thiên.

Hiện tại càng không cần phải nói.

Tiểu tiên nữ Bách Hoa cười nói: "Chuyện này chấm dứt ở đây chẳng phải vừa đẹp sao?

Đại sư Thiên Thần, nể mặt mấy người chúng ta đi...", giọng điệu cô ta nũng nịu khiến cho xương cốt người nghe cũng phải rã rời.

"Nể mặt các ngươi à?

Vậy còn mặt mũi của ta thì sao?"

Tần Ninh nhìn về phía ba người bọn họ, hừ nói: "Đồ đệ của ta ở Thượng Nguyên Thiên trêu chọc ai chứ?

Cửu Nguyên Đan Điển thuộc về dòng dõi của Cửu Nguyên Đan Đế ta, ai cho bọn họ cướp đoạt chứ?

Ta không có ở đây là đồ đệ của ta có thể bị người khác bắt nạt à?

Ta không cần mặt mũi sao?"

"Làm sao?

Ba người các ngươi cảm thấy ta không bằng năm xưa, nên cũng muốn đến đạp ta một chân sao?

Nếu đã như vậy thì thử xem, hôm nay, ba người các ngươi bò về hay là ta nằm ở đây!"

Giọng điệu của Tần Ninh vẫn bình tĩnh, trước sau như một, chưa hề ra tay.

Vào giờ phút này, cả ba người đều nhìn chằm chằm vào Tần Ninh, chưa định ra tay.

Tần Ninh nhìn thoáng qua đám người Tô Uyển Nguyệt và Trần Nhất Mặc, lập tức nở nụ cười.

"Suýt nữa thì ta quên mất, đồ đệ của ta có bạn bè, ta cũng có, nhưng mà, ta vốn định sau khi trở về sẽ gặp gỡ, ôn chuyện với những người bạn cũ, tự lo đón tiếp họ, khó có được hôm nay tất cả mọi người đều tụ tập ở đây, hay là ta cũng gọi bạn bè của ta tới đây chung vui, vừa đẹp ha!"

Vừa dứt lời, sắc mặt ba người tiểu tiên nữ Bách Hoa, Thiết Vương và Thiên Thi lão nhân gượng gạo.

Bọn họ không ngờ rằng Tần Ninh cứng đến như vậy, quả thật không hề lùi bước.

Hắn vừa dứt lời.

Ánh mắt Tần Ninh đầy hứng khởi.

Trong cơ thể hắn lại hiện lên ba tia sáng.

Đó là ba cuốn cuối cùng của Cửu Nguyên Đan Điển.

Thế nhưng ba cuốn này tần Ninh vẫn chưa dung hợp vào thân thể khổng lồ kia.

Chúng không thể dung hợp được.

Cho dù có mượn thân hình của Ám Thiên Nhân thì nếu dung hợp ba cuốn đan điển này thì đến hắn cũng chịu không nổi.

Sức mạnh của ba cuốn cuối cùng quá mạnh mẽ.

Thế nhưng, ba cuốn đan điển vừa xuất hiện đã phóng ra ba cột sáng cao ngút trời, cao đến hàng nghìn, hàng vạn trượng, như muốn chọc thủng cả trời cao.

Theo ba cột sáng kia, trong không gian, luồng khí tức khủng khiếp bỗng tỏa ra, khiến tim người đập nhanh, lòng người kinh hãi.

Luồng khí tức khủng khiếp ấy dường như lấy tốc độ không thể tin được đang lao tới đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK