• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 376: Phế tu vi đi



Phụt một tiếng, máu tươi phun ra tung tóe, lão Lạc kia hét lên một tiếng thảm thiết.

“Công tử, chém sai rồi!”

Diệp Viên Viên lên tiếng nói: “Vừa rồi lão già đó dùng tay phải, Thiên tiền bối lại chém tay trái”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngày ngày bầu bạn bên cạnh Tần Ninh, tình như chị em, thấy Vân Sương Nhi phải chịu tấn công mà thương nặng, tâm trạng của Diệp Viên Viên đương nhiên là tức tối không thôi.

Tần Ninh lại nói: “Ông què, nghe thấy chưa?”

“Vâng!”

Thiên Động Tiên không ngừng tay, kiếm máu Sinh Tử lại chém ra.

Phụt một tiếng, máu nhuộm đỏ bầu trời.

Chớp mắt, hai tay của lão Lạc đã bị chém rụng hết.

“Láo xược!”

“Hỗn!”

Phía sau ba người Dương Thiên Thương là hai người đàn ông trung niên, sắc mặt lạnh lùng, bàn chân đạp đất phi thân lên cao.

Sau khi đỡ lấy thân thể của lão Lạc, hai người xông tới giết Thiên Động Tiên.

“Cảnh giới Thiên Võ à?”

Tần Ninh liếc mắt nhìn về phía sau.

“Rõ!”

Thương Hư hừ một tiếng, cũng đạp đất mà ra.

Hơi thở cảnh giới Thiên Võ 2 biến mạnh mẽ, bỗng chốc được giải phóng ra khiến hai người kia bỗng giật mình.

“Đoạt Anh!”

“Đoạt Thốn!”

Dương Thiên Thương vội vàng hô lên: “Lui lại”.

“Ngươi có cảnh giới Thiên Võ, ta không có sao?”, Tần Ninh khinh bỉ nhìn Dương Thiên Thương, cười giễu nói: “Dám động vào người của ta, không giết thì còn gọi gì là uy nghiêm nữa?”

Tần Ninh vung tay lên, Thương Hư hiểu ý ngay lập tức, hơi thở mạnh mẽ bùng nổ.

Sắc mặt Dương Thiên Thương vô cùng khó coi.

Thương Hư từng là 1 trong 9 soái. Bây giờ, tuy rằng tu vi đã suy giảm đi nhiều, nhưng dù sao lúc đầu cũng là võ giả ở cấp đỉnh phong.

Đoạt Anh và Đoạt Thốn là thân tín của phụ hoàng phái tới bảo vệ bên cạnh gã, đều là cảnh giới Thiên Võ 1 biến.

Gã vốn nghĩ đem theo bên người đủ để chấn động đám người Tần Ninh.

Mà không ngờ, chỉ là một thượng quốc lại có tính khí lớn như thế.

“Thánh Minh Hoàng, ông nghĩ kỹ chưa?”

Dương Thiên Thương gằn giọng nói: “Đối địch với cương quốc Tam Dương ta thì thượng quốc Thánh Nguyệt của ông có chịu nổi không?”

Thánh Minh Hoàng chỉ cười khổ.

Ta có thể làm thế nào?

Ta cũng rất tuyệt vọng đây!

Thánh Minh Hoàng thầm ấm ức không thôi.

Ông ta mời Tần Ninh tới giúp đỡ, chứ sao mà quản nổi Tần Ninh?

Chỉ sợ Dương Thiên Thương không biết, Tần Ninh còn giết chết cả cảnh giới Thiên Võ 7 biến thì sao phải sợ cảnh giới Thiên Võ 1 biến?

Cương quốc Tam Dương quả thực là sự tồn tại cực bá đạo trong các cương quốc, nhưng Tần Ninh, sợ sao?

Ít nhất là ông ta chưa từng thấy Tần Ninh sợ cái gì.

“Thương Hư, giết hai lão đó cho ta, kẻ nào dám nhiều lời, giết luôn”.

Tần Ninh thản nhiên nói.

Lúc này, không khí xung quanh trở nên yên tĩnh.

Thương Hư cảnh giới Thiên Võ 2 biến quả thật mạnh mẽ vô cùng.

Đoạt Anh và Đoạt Thốn bị Thương Hư áp chế, căn bản là không phát huy được thực lực to lớn.

Thương Hư là ai?

Từng là 1 trong 9 soái.

Cho dù bây giờ chỉ là cảnh giới Thiên Võ 2 biến, nhưng kinh nghiệm chiến đấu mà ông ta có thì không kẻ nào so sánh được.

Huống hồ, đối diện với đối thủ còn thấp hơn mình 1 cảnh giới, thì càng không cần nói nữa.

Bụp bụp…

Không lâu sau, hai người cùng rơi xuống đất, Thương Hư đạp mỗi người dưới 1 chân.

“Công tử, làm thế nào?”, Thương Hư nhìn Tần Ninh.

“Giết thì có vẻ ta khát máu quá…”

Nhìn hai lão già kia, Tần Ninh chậm rãi nói: “Thôi, phế tu vi đi vậy!”

“Ngươi dám!”

“Ngươi dám!”

“Ngươi dám!”

Gần như đồng thời cả ba người Dương Thiên Thương, Dương Vấn Phong và Dương Tuyệt cùng nghiêm giọng quát lên.

Phế tu vi sao?

Đoạt Anh và Đoạt Thốn chính là tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ của cương quốc Tam Dương.

Tuy cương quốc lớn mạnh, nhưng tồn tại vô địch cảnh giới Thiên Võ ở trong cương quốc lại không nhiều. Đối với cương quốc, 1 cảnh giới Thiên Võ cũng là một phần lực chiến đấu mạnh mẽ, là lực lượng cốt lõi.

Giết?

Sao lại thế được!

“Ngươi nhìn xem ta dám hay không?”

Tần Ninh tức giận nhìn chúng.

“Dương Dũ kia trêu chọc tì nữ của ta, nói lời vô lễ, mơ tưởng động tay chân với ta. Ta giết gã, các người không hài lòng sao?”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Muốn gây rắc rối thì chọn quả hồng mềm. Chỉ có thể nói là, các ngươi tìm sai người rồi!”

Lời này khiến vẻ mặt Tần Ninh lạnh lùng không thôi.

Trong khoảnh khắc này, ba người Dương Thiên Thương đã hiểu ra, sự việc vốn không như Vũ Thiên Hành nói.

“Đáng chết!”

Dương Thiên Thương hiểu được, chúng đang đạp phải tấm sắt rồi.

Nhưng danh dự của cương quốc Tam Dương thì sao có thể cứ thế mà rút lui?

Xung quanh tập trung một vài đế quốc và thượng quốc, thậm chí có người của cương quốc. Lẽ nào cương quốc Tam Dương của bọn chúng lại phải cúi đầu trước 1 thượng quốc?

“Thương Hư, phế đi!”

“Vâng!”

Thương Hư lạnh mặt.

“Dừng tay!”

Lúc này, một giọng nói thờ ơ từ từ vang lên.

Ở phía sau mấy người, một bóng người đang chậm rãi đi tới.

Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều nín thở.

“Tam hoàng thúc!”

Thấy người đi tới, mặc một bộ quần áo màu tím, tóc dài buộc lên, bộ dạng trung niên trông rất phúc hậu, chính là vương gia Dương Khai Thái của cương quốc Tam Dương!

“Lần này lớn chuyện rồi!”

“Đúng vậy, đến cả vương gia Dương Khai Thái đã đến rồi…”

“Nhưng thiếu niên này là ai? Thật sự không sợ chết sao…”

“Nghe nói là Tần Ninh của đế quốc Bắc Minh…”

“Gã đó?”

Đám người thì thầm bàn tán.

Dương Khai Thái đi tới, từng cử động đều để lộ ra một loại hơi thở hào hoa quý khí từ trong máu.

Với tư cách là vương gia uy danh lừng lẫy của cương quốc Tam Dương, cường đại vô địch cảnh giới Thiên Võ 7 biến, sự xuất hiện của ông ta lập tức khiến cho không khí xung quanh yên tĩnh hẳn xuống.

Trên Cửu U đại lục, cương quốc, thượng quốc, đế quốc đều phân chia rõ ràng.

Đối với đế quốc mà nói thì có cường giả cảnh giới Địa Võ đã đủ để xếp hàng trên danh sách các đế quốc đỉnh cấp.

Đối với thượng quốc mà nói, cường giả cảnh giới Địa Võ có ít nhất hơn trăm vị, thậm chí còn có cả tồn tại cảnh giới Thiên Võ, 7 thượng quốc lớn đều có cảnh giới Thiên Võ.

Mà cương quốc thì đó là tồn tại đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Trong cương quốc, không biết có mấy người cảnh giới Thiên Võ từ 1 biến đến 7 biến.

Thậm chí, còn có vượt qua cảnh giới Thiên Võ, đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên.

Cảnh giới Thiên Nguyên chỉ có trong tông môn trên vùng đất Cửu U mới có người cự phách trấn giữ.

Mà trong cương quốc thì cảnh giới Thiên Võ 7 biến cũng là cốt lõi trong cốt lõi. Duy chỉ các cương vương trong cương quốc mới có thể đạt tới tầng vượt quá cảnh giới Thiên Võ.

Cho dù, trong cương quốc có cự phách cảnh giới Thiên Nguyên nhưng đó là một số ít, ít đến đáng thương.

Cho nên, cảnh giới Thiên Võ 7 biến đã gọi là tồn tại đỉnh cấp của các quốc gia trên đại lục.

Lại nói, như quốc chủ Kim Ngọc Long của thượng quốc Kim Càn, bản thân vốn là cảnh giới Thiên Võ 5 biến, tuy nói thực lực không thấp nhưng còn kém xa so với cương quốc.

Trên toàn thượng quốc Kim Càn, vô địch cảnh giới Thiên Võ đếm trên đầu ngón tay, mà trong cương quốc thì ít nhất là nhiều hơn gấp 10 lần.

Đây chính là nguyên nhân mà cương quốc lại vênh váo như vậy.

Cảnh giới Thiên Võ 1 biến tới 7 biến, vượt xa thượng quốc, lại thêm có cảnh giới Thiên Nguyên vượt qua cảnh giới Thiên Võ trấn giữ thì kẻ nào dám chọc giận?

“Dừng tay đi!”

Dương Khai Thái thản nhiên nói: “Chuyện này là do Vũ Thiên Hành mà ra, ta sẽ tự trừng phạt. Mà ngươi giết người của cương quốc Tam Dương ta thì cũng coi như xóa bỏ. Thả hai người này ra, ta sẽ không tính toán chuyện này”.

Lời này vừa nói ra đều khiến mọi người phải giật mình.

Không tính toán chuyện này? Vương gia Dương Khai Thái nghiêm túc sao?
Chương 377: Ta đổi ý rồi

Dương Khai Thái mang vẻ mặt âm trầm không rõ, nhìn nhóm Thương Hư và Thiên Động Tiên.

“Tần Ninh, ta biết ngươi, ngươi đã giết mấy người Cảnh Khoát, Kim Ngọc Long, đúng là rất ghê gớm đấy. Ngươi cũng hiểu rõ về những truyền thừa của cương vương Minh Ung và viện trưởng học viện Thiên Thần!”

“Nhưng ta vẫn phải khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi có chống lại được cảnh giới Thiên Võ thì ngươi có chống được cảnh giới Thiên Nguyên không?”

“Làm gì cũng phải khiêm tốn một chút, nếu không...”

“Ta đổi ý rồi!”

Dương Khai Thái còn chưa nói xong thì Tần Ninh đã bước ra, nhìn Thương Hư và nói: “Ta đổi ý rồi, không cần phế tu vi hai người này nữa!”

Nghe vậy, tất cả đều hít sâu vào.

Hình như Tần Ninh này vẫn chịu khuất phục.

Dù sao thì Dương Khai Thái là vương gia ở cảnh giới Thiên Võ bảy biến, trong cương quốc Tam Dương cũng rất có uy danh.

Dương Khai Thái cũng thở phào nhẹ nhõm.

Những gì Tần Ninh làm được, đương nhiên cương quốc có thể tra ra và rất quan tâm đến hắn.

Bức tượng hung ác đó, cho dù là ông ta cũng không dám chắc chắn là chống đỡ được.

Cũng may tên nhóc này không dám đối địch với cương quốc.

Nhưng câu tiếp theo của Tần Ninh lại khiến mọi người chết lặng.

“Ta đổi ý rồi, Thương Hư, giết luôn đi!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Cho đến giờ mà vẫn có người đến làm phiền, chứng tỏ ta chưa giết người đủ nhỉ”.

Lời này nói ra, tất cả đều sững sờ.

Tần Ninh không nói đùa sao?

Mọi người cứ tưởng Tần Ninh đang nhượng bộ, nhưng ai mà ngờ, người này lại không chịu mà còn đòi giết hai người Đoạt Anh, Đoạt Thốn.

“Ngươi dám!”

Dương Khai Thái phẫn nộ bừng bừng, cả người dần tỏa ra sát khí.

Dường như ông ta muốn động thủ và giết chết Tần Ninh ngay lập tức.

Thương Hư lại chẳng quan tâm làm gì, hai chân dùng lực xuống. Những tiếng răng rắc vang lên, hai vô địch cảnh giới Thiên Võ một biến mất mạng trong chớp mắt, máu tươi bắn tung tóe.

Thương Hư lạnh lùng nhìn Dương Khai Thái.

Dám uy hiếp công tử à, muốn chết!

Sắc mặt Dương Khai Thái cương cứng, thần tình hung ác.

“Tốt, tốt, tốt lắm!”

Liên tiếp ba chữ tốt phun ra, Dương Khai Thái phẫn nộ không thôi.

“Thằng nhóc khốn kiếp, ngươi muốn chết thì ta cho ngươi toại nguyện!”

Ông ta bước ra, sát khí phun trào.

Dương Khai Thái vung quyền về phía Tần Ninh.

“Công tử cẩn thận!”

Thương Hư và Thiên Động Tiên lập tức ra tay.

Thiên Động Tiên là cảnh giới Địa Võ tầng tám, Thương Hư là cảnh giới Thiên Võ hai biến, mà Dương Khai Thái lại là cảnh giới Thiên Võ bảy biến, khoảng cách đúng là quá xa.

Nhóm người thấy vậy đều lắc đầu.

Tần Ninh không nhượng bộ, tự đẩy bản thân vào con đường chết.

Thánh Minh Hoàng lập tức trở nên do dự.

Tần Ninh mà chết thì lần này đúng là công toi.

Thánh Minh Hoàng cuối cùng vẫn hừ một tiếng, bước gia, cảnh giới Thiên Võ bốn biến, nghênh đón Dương Khai Thái.

“Cái thứ đom đóm mà cũng đòi tranh sáng với mặt trăng à!”

Dương Khai Thái mang vẻ mặt lạnh lùng, không coi ba người này ra gì.

Thân là vương gia của cương quốc Tam Dương, ông ta có quyền cao chức trọng, có bao giờ bị đám người cỡ này uy hiếp đâu?

Tần Ninh đúng là muốn chết rồi.

“Vốn không định giết ai đâu...”

Tần Ninh than thở, nắm chặt bàn tay.

Gràooooo...

Mà chính vào lúc này, một tiếng gào thét đột nhiên vang lên.

Sóng khí lớn mạnh cuồn cuộn lăn tới.

Sông Đại Hoang phía sau mọi người bỗng tràn lên những đợt sóng lớn.

“Ồ?”

Tần Ninh nhìn ra phía sau, vẻ mặt hơi sửng sốt, quay ra cười nói: “Bạn cũ muốn giúp cũng được!”

Tần Ninh ngưng tay lại, đứng yên tại chỗ.

Mà lúc này, nước sông Đại Hoang dâng lên không ngừng, phun trào đến không trung.

Một con giao long được ngưng tụ ra.

Nước sông hỗn độn, giao long cao đến trăm trượng lúc này đang dâng lên ào ào, cuộn trào tới bờ sông, hướng về phía Dương Khai Thái.

Phụp...

Một âm thanh trầm thấp vang lên, Dương Khai Thái lúc này bỗng lui lại phía sau.

Giây phút ấy, tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Chuyện gì vậy?”

“Con rồng nước này... ở đâu ra đây?”

“Sông Đại Hoang nghe nói là do giao long răng xanh hóa thành, không lẽ tôn giả Đại Hoang hiển linh rồi sao?”

“Ngu ngốc, tôn giả Đại Hoang đã chết hàng vạn năm rồi”.

Lúc này tất cả đều vội vã tránh ra, chỉ sợ sóng nước sẽ ập đến người mình.

Giây phút ấy, tất cả đều chết lặng.

“Cảm ơn nhé, bạn cũ!”

Tần Ninh mỉm cười.

Sau đó hắn bước lên nhìn Dương Khai Thái.

“Ta muốn giết người, bất kể là thượng quốc, cương quốc hay là tông môn, đều phải xem... tâm trạng của ta!”

Tần Ninh huơ một ngón tay, có ánh sáng lúc này tóe ra.

Con rồng nước kia há miệng ra nuốt.

Thân thể của Dương Khai Thái bỗng chốc không còn chút năng lực nào, trực tiếp bị rồng nước nuốt vào bụng.

Sau đó, con rồng nước nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang theo sự tôn sùng, kính trọng, rồi ầm một tiếng, nó chui về đáy sông.

Tiếng bọt nước ùng ục không ngừng vang lên, rồi một thi thể xuất hiện ở bên bờ sông.

“Vương thúc!”

Ba người Dương Thiên Thương hoàn toàn chết lặng.

Dương Khai Thái đã... chết rồi sao?

Con rồng nước đó là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cảnh giới Thiên Võ bảy biến bị kéo xuống nước rồi cứ thế mà chết ư?

Những người khác đều ngơ ngác không thôi.

Sắc mặt của Tần Ninh thì lại thản nhiên, nhìn tất cả.

“Cương quốc Tam Dương cũng khỏi phải tham gia thí luyện Người được chọn lần này làm gì!”

Tần Ninh bình tĩnh nói: “Đây coi như là sự trừng phạt cho các ngươi!”

“Vì tội bất kính với ta!”

Lời này nói ra, sắc mặt của mọi người liền thay đổi.

Tần Ninh có tính khí thật lớn và bản lĩnh nhỉ.

Chỉ một câu nói mà không cho cương quốc Tam Dương tham gia thí luyện.

“Ngươi...”

Dương Tuyệt lạnh lẽo nói: “Ngươi là cái thá gì mà không cho chúng ta tham gia?”

“Muốn chết!”

Tần Ninh lạnh lùng nhìn sang, Thương Hư chợt biến mất rồi xuất hiện bên cạnh Dương Tuyệt, đấm một cú, máu tươi chảy ra, Dương Tuyệt ngã tại chỗ.

Nhất thời, tất cả đều chết trân.

Tên này điên rồi sao.

Giết Dương Dũ là đã đắc tội cương quốc Tam Dương rồi.

Giờ còn giết cả Dương Khai Thái, Dương Tuyệt, cương quốc Tam Dương lại mất đi một vương gia cảnh giới Thiên Võ bảy biến, sao họ có thể cam tâm?

“Ta vốn không thích phiền phức, nhưng ta cũng không sợ gây ra phiền phức”.

Tần Ninh lãnh đạm nói: “Đừng tưởng mình là cương quốc thì ta không dám giết”.

“Muốn tham gia thí luyện Người được chọn à? Được thôi!”, Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng đừng có để ta gặp phải, nếu không, gặp kẻ nào giết luôn kẻ đó”.

Lời này nói ra, ba người Dương Thiên Thương, Dương Vấn Phong liền thay đổi sắc mặt.

Tần Ninh này hoàn toàn điên rồi.

Nhưng tiếc là Dương Khai Thái đã chết, nếu không sao hắn có thể khoa trương vậy được.

“Chúng ta đi!”

Dương Thiên Thương lạnh lùng nói: “Về bẩm báo đại ca Dương Diệp đã rồi tính”.

“Ừ!”

Dương Vấn Phong giấu hai tay đang tràn đầy mồ hôi dưới lớp áo.

Đáng sợ, kinh khủng.

Dương Khai Thái là cảnh giới Thiên Võ bảy biến mà bị giết chết luôn. Con rồng nước giới sông đó chẳng lẽ lại do Tần Ninh gọi ra ư? Mà cùng lúc đó, những ai đứng xem xung quanh cũng vô cùng sợ hãi, rồi tự giác giữ khoảng cách với nhóm người của thượng quốc Thánh Nguyệt.
Chương 378: Ba cương quốc lớn xuất hiện

Mà Thánh Minh Hoàng cũng chỉ cười khổ.

Ông ta hết cách rồi.

Tần Ninh thật sự quá mạnh mẽ. Đối diện với thượng quốc là giết không tha. Ông ta cứ nghĩ Tần Ninh sẽ khiêm tốn hơn khi đứng trước cương quốc.

Nhưng Tần Ninh vẫn như vậy.

Có lẽ là hắn không sợ trời không sợ đất, cho nên thượng quốc, cương quốc, tông môn thì có là gì đâu?

Mặc dù vậy, Thánh Minh Hoàng vẫn không lo lắng lắm mà mong đợi nhiều hơn.

Mong đợi những biểu hiện của Tần Ninh ở Đại Hoang Cổ.

Với tính cách của hắn thì e là Đại Hoang Cổ sẽ dấy lên một hồi phong ba đấy.

Nhưng Đại Hoang Cổ là nơi đã trải qua hàng vạn năm thay đổi, nguy hiểm trùng trùng.

Hơn nữa lại có sự áp chế với uy nặng cường đại.

Bức tượng đáng sợ của Tần Ninh sẽ mất công hiệu ở trong Đại Hoang Cổ.

Vậy Tần Ninh sẽ làm thế nào đây?

Không có chỗ dựa lớn mạnh thì chỉ đành dựa vào thực lực của bản thân hắn thôi.

Rồi từng người dần dần rời đi.

Lúc này Tần Ninh đi đến bên hồ rồi ngồi xuống.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng sau lưng hắn mười bước.

Thương Hư thì bước lên trên.

“Công tử...”

Thương Hư nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở phía sau, nhỏ giọng nói: “Công tử, đó là tàn hồn của giao long răng xanh sao ạ?”

“Ừ!”

“Công tử, năm đó tôn giả Đại Hoang bị ngài giết, tại sao giao long răng xanh vẫn...”

“Vẫn giúp ta?”

Tần Ninh nhìn Thương Hư, cười nhạt: “Ngươi nghe ai nói là tôn giả Đại Hoang khiêu chiến ta và bị ta giết chết vậy?”

“Cương vương Minh Uyên ạ...”

“Thằng nhóc này chỉ đoán mò mà thôi”, Tần Ninh đáp: “Tôn giả Đại Hoang tu hành cảnh giới siêu việt Hóa Thần không dễ dàng. Năm đó, hắn ta muốn dòm ngó đại đạo, nhưng lại đi vào con đường tà ác, vì thế mà tẩu hỏa nhập ma, đến mức muốn giết cả gia đình mình. Thế mà cuối cùng giao long răng xanh đã tìm đến ta và xin ta giúp tôn giả Đại Hoang”.

“Nhưng tiếc là hắn ta đã rơi vào quá sâu, ta không thể giúp được, chỉ đành đích thân giết chết hắn ta và giữ an toàn cho cả nhà hắn ta”.

“Còn cái gì mà hắn ta khiêu chiến ta rồi bị ta giết...”

Tần Ninh lắc đầu nói: “Cũng chỉ là lời đồn đại mà thôi!”

Thương Hư lập tức chắp tay nói: “Lão hủ sai rồi, không nên tưởng những lời đồn là thật như vậy!”

“Bỏ đi, cũng là chuyện của mấy vạn năm trước rồi mà”.

Tần Ninh hít vào, nhìn mặt sông, lại nói: “Cửu U đại lục vẫn là Cửu U đại lục năm đó, chỉ tiếc rằng, những người bạn cũ ngày xưa đã không còn là chính họ nữa rồi!”

Nghe vậy, Thương Hư cũng âm thầm gật đầu.

Mặc dù ông ta không biết vì sao Đại Đế lại trải qua chín đời chín kiếp, nhưng người như hắn chắc chắn có địa vị và thân phận mà người khác không đoán ra được.

Năm đó, tôn giả Thanh Vân là người kiêu ngạo cỡ nào chứ?

Nhưng vẫn luôn một lòng tôn kính và bái Đại Đế làm sư tôn.

“Thương Hư, những ngày này ngươi cẩn thận một chút, e là đế quốc Tam Dương sẽ không cam tâm đâu, ngươi tọa trấn ở Bắc Minh, đề phòng bọn chúng tới”.

“Vâng!”

Tần Ninh nhìn về mặt sông, lại nói: “Ta cũng khá là muốn đi vào trong Đại Hoang Cổ thăm những người bạn cũ đấy!”

Thương Hư lúc này không nói gì.

Mấy ngày sau đó, ai ai cũng biết thân biết phận hơn. Ngoài việc đi thăm hỏi các thượng quốc, cương quốc có mối quan hệ tốt với mình ra thì cũng không đi làm phiền người nào khác.

Bảy ngày lại trôi qua, hôm đó, mọi người vẫn như cũ, nhưng mặt sông Đại Hoang đã bắt đầu rung động.

Ven hồ tỏa ra làn sương dày đặc.

Mà trong làn sương ấy, một cây cầu đá hư ảo dần được hình thành.

Thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Cầu Đại Hoang xuất hiện, Đại Hoang Cổ sắp mở ra rồi!”

Tất cả trở nên mừng rỡ không thôi.

Cùng lúc đó, giữa không trung hiện ra một bóng dáng đang bay tới.

Chim bay cấp sáu – đại bàng Điêu Thiên!

Nhìn thấy bóng dáng to lớn đó, tất cả cũng kinh ngạc khủng khiếp.

Ba nhóm người từ ba hướng khác nhau cũng đi đến bên bờ sông Đại Hoang.

“Con cháu của Sở vương, cương quốc Đại Sở!”

“Con cháu của Hầu vương, cương quốc Hỏa Hầu!”

“Con cháu của Hạng vương, cương quốc Thiên Tượng!”

Mọi người liền trở nên ồn ào.

Ba cương quốc lớn xuất hiện khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc.

Ba mươi sáu cương quốc trên Cửu U đại lục được cho là sự tồn tại ổn định nhất.

Ba mươi sáu cương quốc này cũng có phân chia cao thấp.

Trong ba hoàng bảy vương thì con cháu của Sở vương, Hầu vương, Hạng vương đã lập nên ba cương quốc lớn, cũng chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất.

Phải biết rằng, cương quốc Bắc Minh năm đó còn đưa thế lực vào hẳn bên trong vùng đất Cửu U, khiến cho bốn tông môn lớn không thể không phục.

Cương vương Minh Uyên và viện trưởng học viện Thiên Thần là hai nhân vật cảnh giới Hóa Thần mạnh mẽ.

Mà sau lưng bọn họ là sư tôn tôn giả Thanh Vân cùng chúa tể của Cửu U đại lục, sư tổ Cửu U Đại Đế.

Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch có thực lực khủng khiếp, bốn tông môn lớn kia không thể không nghe.

Mà Minh Uyên thân là cương vương của cương quốc, có ba hoàng bảy vương là các trợ thủ đắc lực.

Năm đó ba hoàng bảy vương được phong đất và tự xưng là nước thuộc hạ.

Mười người này ai ai cũng là bá chủ anh dũng.

Hàng vạn năm qua đi, Cửu U Đại Đế mai danh ẩn tích, tôn giả Thanh Vân cũng không thấy dấu chân, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch mất tích, cương quốc Bắc Minh không ngừng suy tàn, nhưng con cháu của ba hoàng bảy vương thì lại phát triển mạnh mẽ vô cùng.

Con cháu của Sở vương, Hạng vương, Hầu vương trở thành ba cương quốc lớn.

Nghe nói con cháu của bốn vương còn lại và ba hoàng cũng đã ẩn náu đi.

Lúc này, ba cương quốc lớn xuất hiện và hạ cánh xuống từ lưng con đại bàng Điêu Thiên.

Nhìn kỹ thì thấy xung quanh họ là mười mấy cường giả đỉnh cấp hộ tống. Mỗi một cương quốc lớn đều có hơn trăm thiếu niên, thanh niên.

Đây chính là chỗ đáng sợ của cương quốc.

Bình thường, thượng quốc và đế quốc có một người dưới hai mươi tuổi đạt cảnh giới Linh Phách là đã đủ để xưng là yêu nghiệt rồi.

Nhưng trong cương quốc thì lại có một “nắm”, một “mớ”.

“Thấy chưa? Đó chính là Sở Thiên Kiêu, đứng đầu trong bảng Thiên Anh, là một bảng xếp hạng các thiên chi kiêu tử dưới hai mươi tuổi của ba mươi sáu cương quốc!”

“Nghe nói người này là hoàng thể, tốc độ tu vi nhanh như gió, giờ chưa tròn hai mươi mà đã đạt cảnh giới Địa Võ tầng một rồi đấy”.

“Còn kia là Địch Minh, xếp hạng hai trong bảng Thiên Anh, võ giả Tinh Mệnh, cũng là cảnh giới Địa Võ tầng một”.

“Kia là... Hạng Vân Thăng!”

“Hạng Vân Thăng, nghe nói là bách linh thiên thể, có lực tương tác với linh khí mạnh hơn người thường mấy chục lần liền. Bách linh liên thể tuy không nằm trong sáu loại cơ thể nhưng cũng là thể chất đặc thù, mạnh mẽ vô cùng”.

Đám người lúc này nhìn về nhóm ba cương quốc lớn.

Ba cương quốc lớn này là ba cương quốc đứng đầu trong ba mươi sáu cương quốc, đương nhiên đi đến đâu cũng sẽ được chú ý rồi.

“Đại ca Thiên Yêu, đám ngu ngốc đó cũng đòi tham gia khảo hạch, cạnh tranh với chúng ta, đúng là không biết lượng sức mà”.

Một thanh niên lúc này cười nịnh nọt nói.

Sở Thiên Kiêu mày kiếm mắt tinh, mang lại cho người ta một cảm giác rất độc đáo.

“Lần này các tông môn trong vùng đất Cửu U đồng thời chiêu mộ đệ tử. Ai đến từ đế quốc, thượng quốc, cương quốc đều có thể tiến vào tông môn trong Cửu U, không nên tự đắc quá!”

Giọng nói Sở Thiên Kiêu mang từ tính khiến người ta nghe mà thấy thích.

“Vậy lần này đại ca Thiên Kiêu chuẩn bị chọn tông môn nào?”, thanh niên đó lại cười hỏi.
Chương 379: Ấn Thiên Thủ

Theo cách nói của kẻ này, thì là tông môn chọn đệ tử, nhưng với Sở Thiên Kiêu thì là hắn ta chọn tông môn.

Trong ba mươi sáu cương quốc, không mấy ai có thể so sánh được với Sở Thiên Kiêu.

Bốn tông môn lớn chắc chắn sẽ là lựa chọn của Sở Thiên Kiêu.

“Thánh Vương Phủ tu hành là ngưng tụ khí Thánh Vương, uy lực vô cùng, mạnh mẽ cực điểm”.

“Mà Đại Nhật Thiên quyết của Đại Nhật Thần Giáo thì nghe nói là truyền thừa mạnh mẽ suốt mười mấy vạn năm qua, dung hợp với đất trời, hấp thụ khí thuần dương”.

“Kiếm thuật của Kiếm Các lại muôn hình muôn vẻ, nhuần nhuyễn vô cùng”.

“U Minh Quỷ quyết của U Minh Tông luôn trứ danh về sự mạnh mẽ âm lãnh”.

Thanh niên nói liên tục: “Đại ca Thiên Kiêu có lẽ đã nghĩ xong nên chọn ai rồi nhỉ?”

“Với thiên phú của đại ca Thiên Kiêu thì đương nhiên là sẽ chọn Kiếm Các rồi!”

Một thiếu nữ cười hì hì nói: “Kiếm thuật của đại ca Thiên Kiêu cực kỳ xuất thần nhập hóa”.

“Đó là đương nhiên, Kiếm Các mà biết đại ca Thiên Kiêu đã lĩnh ngộ được kiếm ý thì e là sẽ miễn cho đại ca Thiên Kiêu lần thí luyện này và chiêu mộ luôn vào trong Kiếm Các ấy chứ!”

Lúc này, một nhóm thanh niên vây quanh Sở Thiên Kiêu, nói mãi không ngừng.

“Sở huynh!”

Một người lúc này chậm rãi đi tới.

Đó chính là Địch Minh. Hắn ta nhìn Sở Thiên Kiêu, chắp tay chào.

“Địch huynh!”

Địch Minh cười nói: “Đã lâu không gặp, thực lực của Sở huynh lại tiến bộ nữa rồi”.

“Địch huynh chẳng phải cũng vậy sao”.

Hai người hàn huyên với nhau.

“Sở huynh, nghe nói lần này bốn tông môn lớn chỉ đặt một lệnh bài nòng cốt ở trong Đại Hoang Cổ, ai có được thì không chỉ sẽ trở thành đệ tử của bốn tông môn lớn, mà còn được chọn một vị trưởng lão để bái sư và trở thành đệ tử nòng cốt nữa đó”.

“Không biết Sở huynh đã vừa ý tông môn nào chưa?”

Nghe vậy, Sở Thiên Kiêu chắp tay cười đáp: “E là lệnh bài nòng cốt đó sẽ bị linh thú mạnh mẽ trấn thủ, cực kỳ khó lấy, ta cũng chỉ đành xem xem may mắn thế nào thôi!”

“Vậy xin chúc Sở huynh sẽ chọn được tông môn mà mình muốn nhé”.

Địch Minh quay người rời đi.

“Tên Địch Minh này xếp hạng sau đại ca Thiên Kiêu, xem ra có vẻ không phục đấy. Hắn ta đến tận đây để nghe ngóng tình hình, chắc là sợ tông môn mình chọn không giống tông môn đại ca Thiên Kiêu chọn, không thể trở thành người duy nhất”.

“Không thể nói vậy được, thiên phú của Địch Minh cũng rất đáng sợ, mà hắn ta còn là võ giả Tinh Mệnh”.

Sở Thiên Kiêu chậm rãi nói: “Thôi được rồi, lần này các ngươi phải cố gắng toàn lực mà đem lại vinh quang cho cương quốc Đại Sở chúng ta”.

“Năm đó, Đại Sở chúng ta chỉ là một nước phụ thuộc cương quốc Bắc Minh, hiện giờ tuy đã là một trong các cương quốc đỉnh nhọn, nhưng vẫn không thể sánh bằng cương quốc Bắc Minh của năm đó”.

“Nếu chúng ta có thể tăng cấp tu vi thì có thể sẽ khiến Đại Sở trở thành Bắc Minh năm đó!”

Một nhóm người lúc này liền trở nên nghiêm túc.

Bọn họ là người Đại Sở, muốn đem vinh quang về cho cương quốc Đại Sở.

Lúc này, bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn vì có sự xuất hiện của ba cương quốc lớn.

Bên bờ sông, Tần Ninh vẫn ngồi xếp bằng như cũ, nhìn mặt sông, không nói một lời.

Những ngày này, Tần Ninh vẫn như cũ, không biểu hiện gì cả.

Bên kia náo nhiệt, bọn họ cũng chẳng đến hóng hớt.

“Uy phong thật đấy”.

Vân Sương Nhi cũng kinh ngạc nói.

Thương Hư thì hừ lạnh: “Năm đó, Sở quốc, Hạng quốc, Hầu quốc cũng chỉ là đất nước phụ thuộc của cương quốc Bắc Minh mà thôi. Bây giờ diễu võ giương oai như thế mà chẳng hề để ý đến di nguyện của tổ tiên năm xưa!”

“Hì hì, tiền bối Thương Hư chẳng phải cũng từng như vậy sao?”

Vân Sương Nhi trêu chọc.

“Tiểu thư Sương Nhi đừng nói vậy chứ, không phải là ta trừng mắt nhìn đế quốc Bắc Minh tàn lụi, mà là ta có nỗi khổ riêng!”

“Lúc ấy ở Cửu U đại lục, quần hùng tụ tập, sau khi cương quốc Bắc Minh tàn lụi, các cương quốc khác cũng nổi lên dần dần”.

“Mặc dù ta là một trong chín soái, nhưng cũng chẳng là gì so với ba hoàng bảy vương...”

Thương Hư cũng cảm thán không dứt.

Năm đó, khi cương quốc Bắc Minh còn là vô địch, viện trưởng học viện Thiên Thần và cương vương Minh Uyên là sự tồn tại mạnh nhất của cả Cửu U đại lục.

Ba hoàng bảy vương bên dưới lại càng danh chấn thiên hạ.

Nhưng hiện giờ, thời thế thay đổi, không còn như trạng thái ngày xưa nữa rồi.

“Ngươi từng nói, khi cương quốc Bắc Minh bị người áp bức từng bước, ngươi không xuất hiện là vì có người muốn giết ngươi. Ngươi vẫn chưa nói rõ cho ta chuyện này là thế nào?”

Giọng nói của Tần Ninh đột ngột vang lên.

“Công tử!”

Thương Hư cung kính đáp: “Thuộc hạ chỉ đoán như vậy chứ không chắc chắn lắm”.

“Năm ấy, có người trà trộn vào trong Đế Đô của đế quốc Thương Nghiễm để ám sát thuộc hạ, và kẻ đó đã sử dụng... ấn Thiên Thủ!”

Ấn Thiên Thủ!

Lời này nói ra, Tần Ninh hơi sửng sốt.

“Ấn Thiên Thủ, ấn Thiên Thủ...”

Tần Ninh lẩm bẩm, phảng phất như rơi vào trong hồi ức.

Thương Hư không lên tiếng mà chỉ yên tĩnh đứng đó.

“Ấn Thiên Thủ?”

Thiên Động Tiên cũng kinh ngạc vô cùng.

“Ông què, ấn Thiên Thủ là linh quyết gì vậy?”

“Ấn Thiên Thủ là ấn pháp do đích thân Cửu U Đại Đế sáng tạo ra, uy lực vô cùng, có thể nói là một ấn quyết danh chấn khắp Cửu U đại lục”.

Thiên Động Tiên chậm rãi nói: “Ta từng đọc được ghi chép trong học viện rằng, ấn Thiên Thủ chính là thần ấn vô thượng. Năm đó Cửu U Đại Đế sáng tạo ra ấn này, hoàn thiện cực kỳ, sau đó truyền lại cho đồ nhi của mình là tôn giả Thanh Vân”.

“Mà sau đó, tôn giả Thanh Vân cũng truyền lại nó cho cương vương Minh Uyên và viện trưởng học viện Thiên Thần”.

“Sau đó thì ta không rõ nữa...”

Nghe vậy, Thương Hư tiếp tục nói: “Ngoài bốn vị này ra thì toàn bộ Cửu U đại lục chỉ còn một người khác nữa biết”.

“Lạc hoàng, Lạc Phi Vũ!”

Thương Hư cẩn thận nói.

“Lạc hoàng!”

Nghe vậy, ông què và hai cô gái cũng sửng sốt.

Uy danh của Lạc hoàng ở trong Cửu U đại lục này không ai là không biết.

Lạc hoàng, một trong ba hoàng bảy vương, thực lực thâm hậu, thiên phú lại còn thuộc dạng mạnh mẽ.

“Nhưng đó là nhân vật từ chín vạn năm về trước rồi, cho dù có là cảnh giới Hóa Thần thì cũng không sống được lâu như vậy chứ?”, Vân Sương Nhi thắc mắc.

“Không phải ta vẫn còn sống đến tận bây giờ hay sao!”, Thương Hư cười khổ: “Cửu U đại lục này có bao nhiêu bí pháp tồn tại, không chỉ mình ta mới sống sót được đâu”.

Lời này nói ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng giật mình, mà Thiên Động Tiên thì gật đầu.

Cửu U đại lục đã tồn tại rất lâu rồi, truyền thuyết nhiều vô cùng.

Thương Hư giữ được mạng để kéo dài tuổi thọ, mặc dù thực lực không ngừng giảm sút, nhưng cuối cùng vẫn là một sự tồn tại mạnh mẽ. Đế quốc Thương Nghiễm cũng vì có Thương Hư mà mới có được nền tảng và thực lực làm đế quốc đứng đầu.

Nếu Thương Hư làm được thì không chừng những người khác cũng có thể.

“Ấn Thiên Thủ à...”

Tần Ninh cười khổ.

Lấy thực lực của Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch thì hiện tại cũng nên sống sót mới phải, và cương quốc Bắc Minh cũng không lạc đến cảnh ngộ này.

Hiện giờ, dường như ngày càng có nhiều điều bí mật.

Không phải ai cũng học được ấn Thiên Thủ này.

Không lẽ tên nhóc Lạc Phi Vũ đó chưa chết?

Thiên Thanh Thạch bị ai giam cầm?

Nhóc Minh Uyên đó lại bị ai giết chết? Tần Ninh dần cảm thấy, xem ra lại xuất hiện những điều mà hắn không biết rõ trên Cửu U đại lục này rồi.
Chương 380: Tiến vào trong

Nhưng lần này đã quay lại rồi, thì phải cho những tên nhóc kia hiểu được, đồ tử đồ tôn của hắn, mặc dù là trôi qua hàng vạn năm, chục vạn năm, hay là trăm vạn năm, thì cũng không có ai được phép động vào hết!

Là sư tổ, kể cả nhóc hư Thanh Vân kia có muốn dạy dỗ hai đồ tôn của mình thì cũng phải xem sắc mặt của hắn kìa.

Với Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, hắn coi bọn họ như con của mình, hoặc có thể nói đây là khoảng cách giữa các thế hệ.

“Đại Hoang Cổ sắp mở ra rồi, chuẩn bị tiến vào thôi!”

Tần Ninh chuyển chủ đề, nói: “Lần này, ta, Viên Viên và Sương Nhi cùng Thánh Thiên Viêm sẽ đi vào bên trong, mọi người về nhà chờ tin đi!”

Thánh Minh Hoàng còn muốn nói gì đó, thì Tần Ninh đã nói tiếp: “Tuyển chọn Người được chọn, tổng số hơn mười ngàn người nhưng chỉ chọn ra mấy trăm người. Tỉ lệ chọi này thực sự quá khắc nghiệt, không khác gì vào dâng mạng”.

“Một thiên tài cảnh giới Linh Phách như thế, thượng quốc Thánh Nguyệt các ông cũng phải khó khăn lắm mới bồi dưỡng được”.

Thánh Minh Hoàng gật đầu, nhìn những thanh niên nam nữ đủ điều kiện của thượng quốc mình rồi vẫy tay.

Cùng lúc đó, có ba người đi ra từ trong ba cương quốc lớn, nhìn mọi người.

“Các vị!”

Một giọng nói dễ nghe vang lên: “Đại Hoang Cổ sắp mở ra, lần này, ba cương quốc lớn chúng ta đại diện cho bốn tông môn lớn ở đây nói rõ nội quy”.

“Lần tuyển chọn này, trong Đại Hoang Cổ không chỉ có thiên tài của các quốc gia chúng ta tham gia mà còn người ngoài tiến vào nữa”.

“Nhưng những người ngoài đó sẽ không vượt qua cảnh giới Địa Võ, có điều bọn họ lại là những người khá ác ôn đấy”.

“Đương nhiên là họ chẳng có tư cách tranh giành vị trí vào tông môn đâu!”

Mọi người gật đầu.

Xem ra lần này các tông môn trong Cửu U muốn tăng cao độ khó, những người đó có lẽ là một vài kẻ sát nhân lang bạt hay võ giả tán tu hoặc là đội đánh thuê nào đó.

Một người khác nói: “Lần này có tổng cộng một trăm hai mươi tư tông môn cần tuyển đệ tử, mà số lượng đệ tử cần tuyển của mỗi tông môn cũng sẽ khác nhau”.

“Số lượng khoảng bao nhiêu thì chúng ta cũng không rõ, cho nên chắc chắn sẽ là một cuộc tranh đua đẫm máu”.

“Bởi vậy mà lần này, hy sinh sẽ là điều khó tránh khỏi. Nếu như ai không nỡ thì có thể rời đi, hoặc không thì chúng ta sẽ ghi lại rồi cùng tính toán lại sau”.

Lúc này, tất cả đều gật đầu.

Tính toán lại sau?

Ai dám tính toán với cương quốc các người chứ?

Tần Ninh nghe vậy thì cũng mỉm cười.

“Công tử cười gì vậy ạ?”

“Mấy lão già đó có con cháu mạnh mẽ hơn người, đương nhiên cũng chỉ có con cháu nhà bọn họ đi giết người khác, người khác làm sao dám oán thán?”

“Cho dù có oán thì cũng không thể tính sổ được, ai dám có gan tính sổ với cương quốc chứ?”

Lời này nói ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng gật đầu.

Thánh Minh Hoàng thì chỉ cười khổ.

Từ xưa đến nay, chỉ có cương quốc tính sổ với thượng quốc, đế quốc, chứ làm gì có chuyện ngược lại xảy ra.

“Đã vậy thì mời các vị chuẩn bị!”

Trong ba người, có một người đàn ông khôi ngô cất giọng nói: “Đại Hoang Cổ, chuẩn bị mở ra!”

Nhất thời, hàng chục ngàn bóng người đều nhìn về phía sông Đại Hoang.

Tiếng ầm ầm vang vọng, sông Đại Hoang dần xuất hiện những cây cầu đá đáp xuống.

Cầu đá xuất hiện trước mắt mọi người, kiến tất cả trở nên kích động.

Từng cây cầu đá này đều hướng đến Đại Hoang Cổ, nhưng cũng hướng đến tông môn trong Cửu U mà bọn họ hằng mơ ước.

“Tiến vào!”

Một giọng nói vang lên, lúc ấy, tất cả các đệ tử có tư cách tham gia thí luyện đều xông lên cây cầu.

“Aaaa....”

Đột nhiên, có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Đáng đời!”

Sở đế lúc này hừ một tiếng, nhìn về người đó, nói: “Cầu Đại Hoang này có thể kiểm tra tuổi thọ xương cốt, nếu trên hai mươi tuổi hoặc chưa đạt cảnh giới Linh Phách thì chắc chắn phải chết!”

Lời này nói ra, mọi người đều câm như hến.

Một vài kẻ muốn thừa nước đục thả câu cũng trắng bệch cả mặt.

Những tông môn trong Cửu U quả nhiên có thực lực mạnh mẽ, nền tảng thâm hậu, có cả biện pháp kiểm tra cả tuổi thọ xương cốt.

“Chuẩn bị xuất phát thôi!”

Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thánh Minh Hoàng, bình tĩnh nói: “Không gian trong Đại Hoang Cổ sẽ chuyển dịch liên tục, cho nên sau khi đi vào chúng ta chắc chắn sẽ bị phân tán”.

“Mọi người nhớ phải bảo vệ tốt bản thân, chờ đến lúc tụ họp”.

“Vâng!”

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên gật đầu.

Tần Ninh không quá lo lắng về hai cô.

Dù gì Diệp Viên Viên cũng đã là cảnh giới Linh Phách tầng chín, kể cả là cao thủ trong bảng Thiên Anh cũng chẳng làm gì được nàng, mà Vân Sương Nhi thì là cảnh giới Linh Phách tầng bốn, vẫn có khả năng tự bảo vệ mình.

Chỉ có Thánh Thiên Viêm.

“Tần công tử yên tâm, mặc dù thực lực của ta không bằng hai vị thiên chi kiêu nữ, nhưng cũng có khả năng tự bảo vệ bản thân”, Thánh Thiên Viêm cười đáp.

“Ừ, vậy thì xuất phát thôi!”

Bốn người đi lên một cây cầu đá.

Mà lúc này, cách đó không xa, một đoàn mấy chục người cũng từ từ bước lên cầu.

“Dương Vấn Phong!”

“Dương Thiên Thương!”

Tần Ninh nhìn hai người đó thì mỉm cười.

Xem ra đám người này coi lời của hắn như gió thổi bên tai nhỉ.

“Diệp đại ca, chính là kẻ đó!”

Dương Vấn Phong hung ác nói với người thanh niên áo trắng bên cạnh: “Chính là hắn đã giết chết Dương Dũ và Dương Tuyệt, đến cả vương gia Dương Khai Thái cũng là do hắn giết”.

Nghe vậy, sắc mặt thanh niên áo trắng vẫn đạm bạc như cũ.

“Như các ngươi từng nói, kẻ này chỉ ở cảnh giới Linh Phách tầng một, mà tì nữ bên người lại có cảnh giới Linh Phách tầng bốn”.

Dương Diệp lạnh lùng nói: “Cứ vào khu thí luyện đã, chuyện khác thì chờ kết thúc thí luyện rồi tính. Chỉ một thượng quốc Thánh Nguyệt nho nhỏ mà cũng đòi đối địch với cương quốc Tam Dương chúng ta, đúng là không biết điều”.

“Tên nhãi đó còn nói là, ở trong Đại Hoang Cổ, gặp người nào của cương quốc Tam Dương thì sẽ giết kẻ đó!”

Dương Diệp nghe vậy liền bật cười.

“Đại ca Dương Diệp xếp hạng thứ chín mươi hai trong bảng Tinh Anh, gần tiến vào cảnh giới Linh Phách tầng sáu gặp phải tên này thì có thể giết một cách dễ dàng!”

“Một trăm người đứng đầu bảng Thiên Anh đều là nhân tài, không thể đắc ý được, mục tiêu của ta nào phải hắn?”

Dương Diệp lạnh lùng nói: “Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng mới là mục tiêu của ta”.

“Cảnh giới Địa Võ... Vào trong Đại Hoang Cổ, ta chưa chắc đã không thể đạt cảnh giới Địa Võ trong ba tháng này”.

Dương Diệp hiểu rõ được, cho dù có vô số võ giả thăm dò trong Đại Hoang Cổ, nhưng bí mật trong này vẫn sâu xa và quỷ dị vô cùng.

Có rất nhiều nơi cũng không phải dùng sức người là thăm dò được.

Cho dù là tông môn bên trong Cửu U muốn đào bới cả Đại Hoang Cổ này lên cũng khó.

Dù sao đây cũng là sào huyệt của tôn giả Đại Hoang.

“Kẻ này ngông cuồng, cũng sẽ bị giết chết trong một nốt nhạc thôi!”

Dương Diệp bình tĩnh nói: “Lần này mục tiêu của chúng ta là vị trí tiến vào các tông môn, phụ hoàng đã có mệnh lệnh cưỡng chế rằng, ít nhất cả ba chúng ta phải tiến vào tông môn hạng hai!”

Nghe vậy, Dương Thiên Thương và Dương Vấn Phong cũng gật đầu.

“Được rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!”

“Ừm!”

“Vâng!”

Nhất thời, mọi người cùng nhau bước qua cầu Đại Hoang.

Đi vào trong cầu Đại Hoang, sương mù dày đặc, bao phủ lấy đám đông.

Đi dọc theo mặt cầu về phía trước, sương mù ngày càng đậm đặc hơn.

Mà trong lúc đó, khi mọi người đi ra khỏi sương mù, cũng dần nhận ra người bên cạnh mình đã biến mất tự khi nào.

Trước mặt bọn họ là một khu rừng rậm nguyên thủy, cây đại thụ che trời, cao những trăm mét, hơi thở tươi mát khiến người ta thoải mái vô cùng.

Đây chính là Đại Hoang Cổ!

Trong lòng mọi người cũng tràn đầy sự tò mò trước nay chưa từng có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK