Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796: Tâm ý của Diệp Viên Viên

Nhìn thấy dáng vẻ khoa trương của Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên hoài nghi gật đầu.

“Con mẹ nó!”

Thạch Cảm Đương không nhịn được chửi thêm một câu: “Cô có thể giao thủ với cảnh giới Thiên Vị trung kỳ, hậu kỳ được không?”

“Cũng có thể mà, Cửu Chuyển Đế quyết uy lực mạnh mẽ, hơn nữa thi triển Đế Thể... ta cảm thấy rất mạnh!”

Sắc mặt Thạch Cảm Đương lúc này tiu nghỉu.

Tiêu rồi!

Diệp Viên Viên đã tiến hoá lên Đế Thể, cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.

Vậy thì sư tôn còn cần hắn ta làm gì nữa?

Hắn ta trước đấy là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ vô địch mạnh mẽ.

Bây giờ thì sao? Bị Diệp Viên Viên bắt kịp rồi!

Vậy sư tôn còn cần hắn ta làm gì, dùng được gì ở hắn ta đây?

Không được không được!

Trong mắt của Thạch Cảm Đương lúc này loé lên sự kiên quyết.

“Ta phải trở nên mạnh hơn!”

Lời vừa nói ra, trong mắt của Thạch Cảm Đương lúc này loé lên ánh lửa.

“Đi thôi!”

Tần Ninh lúc này mở miệng nói: “Bên trong Lưu Vân cung nơi quan trọng nhất là điện Lưu Vân, Viên Viên đã thành Đế Thể, ở lại đây cũng chẳng còn tác dụng gì nữa”.

Bốn người cùng nhau rời đi.

Tâm trạng của Thạch Cảm Đương bây giờ rất nặng nề.

Bị Diệp Viên Viên bắt kịp, quá mất mặt.

Thạch Cảm Đương hắn ta không chịu nổi mất mặt như này được.

Đều do Thiên Đế các.

Thiên Đế các chó má đấy giam cầm hắn ta gần chín vạn năm, mặc dù khiến hắn ta cải lão hoàn đồng nhưng một thân thực lực lại không thể tăng lên trong suốt chín vạn năm ấy.

Quá mất mặt!

Suốt dọc đường đi, Thạch Cảm Đương cũng bắt đầu trở nên trầm mặc.

Vân Sương Nhi bây giờ cũng có chút ảm đạm.

Hai người đều ở bên cạnh Tần Ninh nhưng xem ra nàng còn thua kém Diệp Viên Viên nhiều lắm.

Diệp Viên Viên bây giờ thật sự như tiên nữ giáng trần, người khác chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể đùa bỡn.

Cao cao tại thượng như trích tiên, không thể đến gần.

Tâm trạng của hai người bây giờ rất nặng nề.

Tần Ninh không nhịn được cười nói: “Hoàng thể của Viên Viên là Cửu Chuyển Linh Lung thể, vốn dĩ đã có thể tấn thăng, Đế thể, Thần thể, mấy cái này cũng chỉ là cách gọi ở ngàn vạn đại lục mà thôi”.

“Chứ đặt trong thế giới Cửu Thiên thì cái này chẳng là gì hết, các ngươi không cần phải như thế!”

Xoa đầu Sương Nhi, Tần Ninh trấn an nói: “Không phải công tử đã nói rồi sao? Cô là thể hỗn độn, được mệnh danh là loại thể chất ngạo mạn của mọi thời đại, tuơng lai Đế thể của Viên Viên tiến hoá thành Thần thể cũng không thể so sánh với cô được!”

“Thật vậy sao?”

“Công tử đã bao giờ lừa cô chưa?”

Vân Sương Nhi lúc này đột nhiên nở nụ cười, thanh thuần động lòng người, mỹ lệ ngạt thở.

Bên khác, Thạch Cảm Đương như cà tím ngấm sương, cúi đầu.

Càng mạnh hơn... càng mạnh hơn... càng mạnh hơn...

Trong đầu của hắn ta lúc này chỉ còn lại mấy từ này của Tần Ninh.

Tương lai Vân Sương Nhi còn mạnh hơn gấp nhiều lần Thần Thể của Diệp Viên Viên sao?

Vậy hắn ta là gì chứ?

“Tiểu Thạch Đầu!”

Tần Ninh lúc này cười nói: “Có phải cảm thấy áp lực rất lớn không?”

“Đương nhiên rồi”.

“Sư tôn dẫn ngươi đến núi hư vô ở cung Mạc Sơn, thế nào?”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Chỉ cần ngươi có thể chịu được áp lực, sư tôn cam đoan ngươi sẽ tiến được vào huyền cảnh Tạo Hoá!”

“Thật sao?”

“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?”

Thạch Cảm Đương lúc này gật đầu.

Chỉ cần có thể mạnh hơn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi là được.

Nếu như vậy thì đến lúc đó, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có trở thành sư mẫu thì hắn ta cũng không sợ hai vị sư mẫu này chèn ép hắn ta thô bạo được.

Bà cô già Cốc Tân Nguyệt kia nói một lời không hợp ý là một cái tát đánh hắn ta bay xa.

Không thể nhẫn nhịn được!

Bốn người vẫn tiếp tục đi về phía trước, ở khu vực thiên cung Bắc Thương rộng lớn đi tới đi lui.

Tần Ninh vẫn đang tìm kiếm vị trí của phó cung tiếp theo.

Mà ở bên khác, bên trong cung Lăng Vân.

“Đào nhi...”

Một người đàn ông mặc trường sam lúc này sắc mặt tái nhợt, lệ rơi đầy mặt.

“Các chủ xin hãy nén bi thương!”

Bùm...

Người vừa mở miệng khuyên nhủ trong nháy mắt bị một khí tức vô hình chèn ép nổ tung.

“Đào nhi của ta không còn nữa, ngươi bảo ta nén bi thương? Ý của ngươi là gì?”

Người đàn ông trung tuổi khóc rống lên, la hét ầm ĩ: “Là ai? Là kẻ nào giết Đào nhi của ta?”

“Điều tra cho ta, tra ra được ta phải giết sạch bọn chúng, báo thù rửa hận cho Đào nhi của ta!”

Long Diễm thân là các chủ của Long Hiên các, là vô địch huyền cảnh Tạo Hoá, ở trong đại lục Long Linh gần ngàn năm, thanh danh vang khắp gần xa.

Ai mà lại không biết Long Trạch Đào là đứa con trai mà Long Diễm yêu thương nhất.

Nhưng bây giờ lại chết ở chỗ này.

Cái này bảo Long Diễm làm sao không tức giận cho được?

...

Thiên cung Bắc Thương, các cung điện không lồng vào nhau cũng không tập trung một chỗ mà giống như một đại lục phân bố trong lòng đất.

Nhưng phân bố trong lòng đất không khác trên mặt đất là bao.

Ngày và đêm luân phiên thay đổi.

Lúc này, trong đêm tối có một đống lửa đang bùng cháy.

Bốn người Tần Ninh, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương ngồi vây quanh đống lửa.

“Công tử, đã tìm ba ngày rồi mà vẫn không có chút tin tức nào về cung Mạc Sơn và cung Triết Vân...”

Vân Sương Nhi có hơi sốt ruột nói.

“Thiên cung Bắc Thương này cũng không phải của ta, mới đầu tìm kiếm đương nhiên sẽ phiền phức rồi”.

Tần Ninh từ tốn nói: “Hơn nữa lão già Bắc Thương Đế Quân kia lo lắng ta sẽ có kế hoạch khác đào rộng đại bản doanh của lão ta nên phải đề phòng ta!”

Vân Sương Nhi còn muốn nói gì đó nhưng Thạch Cảm Đương lại cười ha ha nói: “Sương Nhi muội muội, cô cứ yên tâm đi”.

“Sư tôn nói có thể tìm được vậy thì nhất định sẽ tìm được thôi”.

Bị Thạch Cảm Đương gọi là muội muội, Vân Sương Nhi liếc xéo trừng mắt nhìn Thạch Cảm Đương một cái.

“Yên tâm, chắc chắn sẽ tìm ra được, chỉ là hơi rắc rối một tý thôi”.

Tần Ninh từ tốn nói: “Sương Nhi, nhưng cũng không thể ỷ lại vào ngoại lực quá nhiều, cô là thể hỗn độn, trong chiến đấu mới là bá đạo nhất!”

“Tiểu Thạch Đầu trong chiến đấu sẽ càng lúc càng dũng mãnh, nhưng cô trong chiến đấu sẽ càng lớn mạnh”.

“Ừm!”

Vù...

Đúng lúc này, một tiếng vù vù vang lên.

Lúc này bên trong doanh trướng cách ba người vài mét có một cột sáng dài trăm mét bay thẳng lên không.

Tần Ninh nhíu mày, đi vào bên trong doanh trướng, nhìn Diệp Viên Viên.

Lúc này xung quanh Diệp Viên Viên có chín luồng sáng bao quanh, giống như một nhuỵ hoa được bao bọc bởi cánh hoa, vô cùng xuất trần.

“Công tử...”

“Hoàng thể thành Đế thể, đối với việc kiểm soát sức mạnh đúng là dễ xuất hiện tình trạng mất khống chế”.

Tần Ninh cười nói: “Nhưng mà không đáng ngại”.

“Quá trình này nếu hơi lơ là một chút thì có thể sẽ làm tổn thương chính mình!”

Tần Ninh dứt khoát ngồi xuống, nhìn Diệp Viên Viên.

“Công tử...”

Diệp Viên Viên do dự một lúc rồi mở miệng nói: “Ta biết công tử là Cửu U Đại Đế chuyển thế, là một nhân vật được trời cao ưu ái, cho dù ta là Hoàng Thể hay Đế Thể thì cũng không lọt vào mắt của công tử được”.

“Cho đến bây giờ ta vẫn luôn kiệm lời ít nói, không thích nói chuyện, cũng không thích bộc lộ tâm tư của mình”.

“Chỉ là... công tử nhìn thấy tâm ý của Viên Viên, hy vọng công tử... không chê cười lời nói của Viên Viên!”

Chê cười?

Tần Ninh cười nói: “Tại sao lại chê cười cô?”

“Ta không xứng với công tử...”, Diệp Viên Viên cúi đầu.

“Làm gì có chuyện xứng hay không xứng ở đây?”, Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Diệp Viên Viên, cười nói: “Cô là Hoàng Thể, Đế Thể, tương lai còn là Thần Thể, đi con đường thánh nhân, tiền đồ rộng mở vô cùng, cô có thể bay lượn khắp thế giới Đại Thiên này!”

“Hơn nữa, cô lại còn là một mỹ nữ tuyệt thế khuynh thành, mặc dù tính tình có hơi lạnh lùng nhưng cơ thể đâu có lạnh đâu!”

Nghe thấy lời này, gương mặt của Diệp Viên Viên đỏ lên.

Nàng đương nhiên có tự tin về dung mạo của mình.

Thế nhưng Tần Ninh là ai cơ chứ?

Có thể nói nhan sắc đối với Tần Ninh mà nói chỉ là một trong những tiêu chuẩn mà thôi.

“Đừng xem thường bản thân mình, nếu không vì sao ta lại giữ cô ở bên cạnh làm tỳ nữ? Cho dù có là tỳ nữ thì ta cũng chưa bao giờ đối xử với các cô như tỳ nữ cả!”

“Ừm!”

Hai mắt Tần Ninh nheo lại, đánh giá đường cong lồi lõm của Diệp Viên Viên, cười nói: “Nếu như cô nguyện ý đầu gối tay ấp, bản công tử đưa cô lên làm phu nhân cũng chưa hẳn là không được!”

Nghe thấy lời này, cơ thể của Diệp Viên Viên lập tức cứng ngắc.
Chương 797: Cô muốn ta đi sao?

Ánh nhìn của Tần Ninh khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.

Chuyện nam nữ nàng cũng không hiểu cho lắm!

Nhưng Tần Ninh đã sống một đời sao lại không hiểu được cơ chứ?

Trước mặt Tần Ninh nàng chỉ là một con chim non thuần khiết.

“Mọi chuyện cứ để thuận theo tâm ý của mình là được, người sống một đời tu hành võ đạo trở nên lớn mạnh hơn, là theo đuổi”.

“Nhưng cũng không thể vì theo đuổi cái đó mà từ bỏ tình cảm của mình, nếu nói như thế thì những người thánh nhân thần nhân kia há chẳng phải không có người đời sau sao?”

Tần Ninh rất có lĩnh ngộ đối với chuyện này.

Phụ đế hùng mạnh cỡ nào cơ chứ?

Nhưng khi thấy mẫu đế không phải không dám nhúc nhích đấy sao?

Cho dù là Vô Thượng Thần Đế cũng không chạy thoát được một chữ tình.

Diệp Viên Viên khẽ gật đầu.

“Được rồi, cứ từ từ khống chế sức mạnh Đế Thể bộc phát, hơn nữa cô giờ đã là Đế Thể, trường tiên không thích hợp là vũ khí nữa rồi, vẫn là dùng kiếm thì tốt hơn!”

Tần Ninh mỉm cười, liền muốn đứng dậy.

Diệp Viên Viên lúc này đột nhiên giữ Tần Ninh lại.

Thân thể lồi lõm giờ phút này ở trong ngực của Tần Ninh mềm mại như nước.

Diệp Viên Viên nhỏ giọng ưm một tiếng, nhẹ nhàng trút bỏ váy dài trên người.

Thấy cảnh này Tần Ninh hơi sững sờ.

Từ từ, cơ thể của Diệp Viên Viên run lên.

Tần Ninh nâng hai má của Diệp Viên Viên lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống sau đó cười nói: “Không cần phải cưỡng ép bản thân”.

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên đỏ bừng, gật đầu một cái.

Nàng đúng là có hơi nóng vội.

Cốc Tân Nguyệt là người đến sau mà bây giờ đã trở thành Tần phu nhân.

Trong lòng nàng cũng trở nên gấp gáp.

Nhưng thật sự vẫn chưa thể bước qua được bước cuối cùng này.

Tần Ninh nhẹ nhàng khoác quần áo lên người Diệp Viên Viên, cười nói: “Nhưng mà theo ta phải có khả năng nhẫn nhịn, bên cạnh bản công tử không thiếu phụ nữ đâu”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Viên Viên vội vàng nói.

“Cô hiểu cái gì?”

Tần Ninh lúc này vuốt chiếc mũi tinh xảo của Diệp Viên Viên một cái, cười nói: “Được rồi, không cần phải gấp gáp khống chế Đế Thể, cứ làm từ từ từng bước một, không để lại khuyết điểm mới là quan trọng nhất”.

“Ừm”, Diệp Viên Viên ngẩng đầu nhìn Tần Ninh, nói: “Tối nay công tử định đi sao?”

“Ách... cô muốn để ta đi sao?”

“Không muốn!”, Diệp Viên Viên bật thốt lên.

Nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nói: “Nếu đã vậy thì ta không đi nữa!”

Diệp Viên Viên nở một nụ cười ngọt ngào, giữ chặt Tần Ninh, hai người cùng nằm xuống giường.

Nhìn Diệp Viên Viên trong lòng hàng mi khẽ động, Tần Ninh cười nói: “Yên tâm ngủ đi, ta cũng không phải loại cầm thú đâu”.

“Ừm!”

Diệp Viên Viên gật đầu.

Đêm càng khuya, Diệp Viên Viên lúc này giống như một con mèo nhỏ rúc vào trong ngực Tần Ninh, ngủ rất say, khoé miệng hơi cong lên, giống như đang mỉm cười.

Tần Ninh bây giờ thì không ngủ.

Chín vị đế hậu bên cạnh phụ đế trước đây đều là phượng hoàng trong bầy người.

Chín vị đế hậu ở bên cạnh phụ đế, trợ giúp phụ đế thống nhất toàn bộ Cửu Thiên Vân Minh, trấn giữ thế giới các thần.

Thế nhưng chín người phụ nữ ở cùng nhau lại không có mâu thuẫn gì chắc?

Đương nhiên sẽ có.

Nhưng phụ đế ở đó, chín vị đế hậu đều yêu phụ đế tha thiết, do vậy mới có thể chung sống hoà thuận.

Mà một khi phụ đế không có ở đó thì chín vị đế hậu sẽ không hoà thuận được như thế.

Cũng may bản thân mình kế thừa Cửu Thiên Vân Minh, phụ trách tất cả mọi việc, ngoại trừ mẹ đẻ Tần Mộng Dao thì tám vị đế hậu khác coi như cũng quan tâm săn sóc hắn, hai bên còn có thể hoà thuận được.

Nhưng bây giờ hắn mới mở ra con đường lịch kiếp, chín vị đế hậu đã hoàn toàn không thể hòa hợp với nhau.

Một số người hy vọng có thể tìm thấy phụ đế đột nhiên biến mất không một lý do, nhưng cũng có một số người ở thế giới thần mong đợi sự trở về của phụ đế.

Mâu thuẫn chung quy vẫn có.

Trước đó có phụ đế, có hắn ở đó, mâu thuẫn lúc nào cũng được giải quyết gọn ghẽ.

Nhưng hắn và phụ đế không có ở đó thì không có ai điều chỉnh được mâu thuẫn cả.

Nhiều phụ nữ không chắc đã là tốt!

Nhưng ai bảo bản thân hắn lại có một phụ thân xuất sắc như vậy, có chín vị phu nhân.

Dù thế nào đi chẳng nữa thì thân là con trai của ông thì con phải giỏi hơn cha chứ nhỉ?

Nghĩ đến đây, Tần Ninh cười khổ lắc đầu.

Lịch kiếp chín đời chín kiếp khiến hắn hiểu ra được một đạo lý.

Chỉ cần còn sống là có thể theo đuổi được thứ mình muốn.

Hắn muốn Cốc Tân Nguyệt, vậy thì phải có được.

Diệp Viên Viên cũng như vậy.

Sao lại phải cân nhắc nhiều như thế làm gì?

Không thể một bên vừa nói bản thân chung tình, một bên bóng hồng bao quanh được, khác gì tự vả vào mặt mình.

Cho dù hắn tự nhận trong chín phương trời mười phương đất này không có ai có thể sánh vai với hắn nhưng chung quy vẫn là không chạy thoát được chữ tình.

Nếu đã như vậy thì cứ mở rộng lòng đón nhận thôi!

Hắn không phải là người thích ra vẻ làm bộ làm tịch!

Giống như danh ngôn của phụ đế khi xưa: Con người của ta rất giàu lòng bác ái! Cho nên ta yêu chín người phụ nữ liền chia tình yêu của ta thành chín phần, mỗi phần đều lớn hơn tình yêu mà các nàng ấy dành cho ta!

Ôi, chưa thấy một người lăng nhăng lại còn không biết xấu hổ tự đặt cho mình một câu nói hay như thế!

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau, Tần Ninh tỉnh dậy, Diệp Viên Viên đã không còn ở bên cạnh.

Đi ra doanh trướng, Tiểu Thạch Đầu đã chuẩn bị xong nước và khăn mặt từ lâu, đứng đợi Tần Ninh.

Diệp Viên Viên lúc này hầu hạ Tần Ninh rửa mặt.

Trên thực tế đến mức này thì đâu cần phải rửa mặt?

Nhưng khó có được cơ hội được người khác phục vụ, không thể để vuột mất được.

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi nhìn cái gì?”, Vân Sương Nhi lúc này đứng ở bên cạnh Thạch Cảm Đương, thấp giọng nói.

“Yên tâm, vẫn chưa ngủ cùng đâu!”

Thạch Cảm Đương vỗ ngực một cái, bảo đảm nói: “Tin tưởng ta, chắc chắn chưa ngủ cùng đâu!”

Nghe thấy vậy, Vân Sương Nhi hơi giật mình, lập tức nói: “Làm sao ngươi biết?”

“Đó là điều đương nhiên, sư tôn hùng phong cái thế, nếu như ngủ cùng rồi thì Diệp Viên Viên hôm nay sao có thể dậy được cơ chứ? Không phải lần trước cô cũng nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt đi đường rất kỳ lạ rồi đó sao?”

Vân Sương Nhi trừng to mắt nhìn Thạch Cảm Đương, cuối cùng đỏ mặt mắng một câu: “Quả đúng là vô sỉ!”

Thạch Cảm Đương nhìn Vân Sương Nhi mặt đỏ bừng rời đi, sững sờ một lát, tự nhủ: “Ta vô sỉ chỗ nào chứ? Ta chỉ là... nói thật thôi mà!”

Không tiếp tục nghỉ ngơi nữa, Tần Ninh dẫn theo ba người tiến về một phía.

Lần này đi lại mất thêm mấy ngày.

Thế nhưng mặt khác, vị trí của hai phó cung còn lại vẫn không thể tìm ra được.

Ngay cả Tần Ninh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Hai phó cung lớn, cung Triết Vân và cung Mạc Sơn hắn không thể suy diễn sai được.

Nhưng bây giờ lại không tìm ra được, quả thật quá kỳ lạ!

“Sư tôn, mặc dù đương thời người dũng mãnh phi thường, vô địch cái thế nhưng sẽ không... nhầm lẫn đấy chứ?”, Thạch Cảm Đương hỏi dò.

“Không đâu, chút chuyện ấy trong lòng ta vẫn rất có tự tin!”

Tần Ninh nhíu mày nói: “Suy luận về cung Triết Vân, vị trí không hiện ra, suy luận về cung Mạc Sơn, vị trí cũng không hiện ra, chuyện này quả thật rất kỳ lạ”.

“Vậy công tử thử suy diễn cùng một lúc biết đâu lại có thể thu hoạch được gì đó thì sao?”

Nghe thấy lời này của Vân Sương Nhi, hai mắt của Tần Ninh sáng lên.

“Tiểu Sương Nhi lại khiến ta nhớ đến một việc”.

Tần Ninh cười nói: “Nếu như cung Triết Vân và cung Mạc Sơn đều bởi vì trận pháp biến hoá mà vị trí dựa vào nhau, vậy thì thật sự có khả năng suy diễn một cái không thể tìm ra được”.

“Hai phó cung lớn chính là căn cơ thứ hai của thiên cung Bắc Thương, nếu như áp sát quá gần nhau thì sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn!”

Tần Ninh mỉm cười, lúc này khoanh chân ngồi xuống, hai trận pháp quỷ dị dần dần được ngưng kết trong hai lòng bàn tay.

Từ từ, hai trận pháp tụ lại, đến gần Tần Ninh.

Vù...

Lúc này đột nhiên có một tiếng vù vù vang lên.
Chương 798: Đào đất

Một khắc sau, hai trận pháp hội tụ trực tiếp đánh về phía phương xa, biến mất không thấy đâu /.

“Quả nhiên như vậy!”

Tần Ninh thở ra một hơi, nói: “Cung Triết Vân và cung Mạc Sơn lại đụng vào nhau, chẳng trách phân ra tìm cuối cùng không tìm ra được”.

“Xem ra Sương Nhi rất nhanh trí”.

Vân Sương Nhi mặt đỏ lên, không có nói nhiều.

“Nếu đã như vậy, vừa hay xuất phát, Sương Nhi, Tiểu Thạch Đầu, chào đón lột xác thuộc về các ngươi đi!”

Thân ảnh Tần Ninh chợt lóe lên, phóng nhanh ra.

Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo phía sau.

Khoảng nửa ngày, bốn thân ảnh xuất hiện ở trước một sơn cốc.

Nhìn kỹ thấy bốn phía sơn cốc trên dưới đều có trận pháp bảo vệ.

Ở trận pháp, bên trong sơn cốc, sương mù bao quanh, đá xanh rải trên đất, nhưng trên đá xanh lại hiện ra đầy dấu vết tang thương.

Mà lúc này, trận pháp sơn cốc đã bị người ta mở, lộ ra một góc cung điện.

Từ cửa vào nhìn, cung điện quả thực là không tầm thường.

Hàng lối phân chia chỉnh tề, mang theo uy áp cao vút.

Đồng thời còn có rất nhiều khí tức dung hợp dầy đặc.

Bước vào trong cửa lại có thể nhìn thấy bên trong sơn cốc có hai tòa đại điện kéo dài mười mấy dặm, đến tận chỗ sâu của sơn cốc.

Mà bốn phía đại điện, vách tường xây bằng đất bùn, nhìn trông bừa bộn lung tung, rơi vãi xuống đất.

Tần Ninh đạp lên những chỗ đất bùn kia, lại ngồi xổm xuống, tay bưng đất bùn.

“Đáng tiếc…”

Ba người Thạch Cảm Đương lúc này đều không hiểu.

Không phải là chút đất bùn tầm thường sao? Có gì mà đáng tiếc?

Tần Ninh không có giải thích, hắn dẫn ba người, tiếp tục tiến về phía trước.

Chỉ là trong tay lại nắm một vốc đất bùn, hồi lâu cũng không buông tay.

Bốn người xuyên qua tường điện, đến trước một đại điện.

Lúc này, bốn phía đại điện khắp nơi đều là thân ảnh.

Nhìn sơ qua, ít nhất cũng phải mấy trăm người.

Mà trong đó có hai phe rất khiến cho người khác chú ý.

“Lãng gia của đại lục Lương Tây!”

“Huyết gia của đại lục Lâm Thiên!”

Đại lục Lương Tây và đại lục Lâm Thiên là một trong bảy đại lục lớn thứ trung tâm, địa vị cao.

Lúc này, võ giả hai đại lục lớn công lại một trăm hai trăm người, khí tức cường thịnh, một phe chiếm cứ một tòa đại điện.

Đám người còn lại thì đi loanh quanh đại điện, hy vọng phát hiện ra nơi lạ lùng nào đó.

“Công tử… Lãng gia và Huyết gia vô cùng bá đạo, chúng ta làm sao giờ?”

“Yên tâm, bọn chúng không tìm được thứ chúng muốn đâu!”

Lúc này Tần Ninh tự tin mười phần nói: “Biển Chân Nguyên của cung Triết Vân, núi hư vô của cung Mạc Sơn, cũng không phải là tìm ra hai phó cung lớn thì có thể tìm được!”

“Ừm!”

Thấy Tần Ninh không lo lắng, Vân Sương Nhi cũng yên tâm.

Dù sao hai đại lục thứ trung tâm lớn đều có vô địch huyền cảnh Tạo Hóa trấn giữ.

Tứ cảnh của huyền cảnh Tạo Hóa, khí đoạn, hình đoạn, cổ đoạn, bản đoạn, mỗi một cảnh giới đều mạnh mẽ khác thường.

Cảnh giới Tam Vị, Nhân Vị, Địa Vị và Thiên Vị chênh lệch lẫn nhau cũng rất lớn, nhưng cho dù là chênh lệch giữa cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ và cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ cũng tuyệt đối sẽ không chênh lệch lớn bằng cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ và Tạo Hóa khí đoạn.

Ba người ở bên cạnh Tần Ninh nghe nhiều quen tai, trong lòng hiểu rõ điểm này.

Tần Ninh cũng không gấp gáp, hắn chờ mấy người đó vào thăm dò cung điện.

“Tiểu Thạch Đầu!”

Không lâu sau, Tần Ninh mở miệng dặn dò: “Gói lại chỗ đất bùn của tường đại điện bị sụp đổ kia đi!”

“Gói lại?”

Thạch Cảm Đương không hiểu nói: “Sư tôn, người muốn đất, ta gói cho người bao nhiêu đất cũng được, bây giờ không phải lúc đùa giỡn đâu!”

“Ai đùa với ngươi”.

Tần Ninh gõ Thạch Cảm Đương một cái, tiếp tục nói: “Đất chỗ này không giống đất bình thường!”

“Đó là đất gì?”

Tần Ninh cười không nói.

Thạch Cảm Đương cũng không hỏi thêm, chỉ đành gói đất lại.

Đội ngũ Lãng gia và Huyết gia đang tìm kiếm đại điện, mà những cường giả đại lục khác cũng đang đi loanh quanh bốn phía, hy vọng lấy được thứ tốt.

Nhưng lúc này Thạch Cảm Đương đang cong mông gói đất.

Cảnh này thật sự rất khôi hài.

“Mau nhìn mau nhìn đi, tên đó giống như một con chó vậy…”, có không nhịn được cười nói.

“Mẹ kiếp, không thể nhịn nổi…”

“Tiểu Thạch Đầu, đừng kích động!”, Tần Ninh lại bình tĩnh nói: “Quan tâm bọn họ nói cái gì? Ngươi cố gắng đào đất là được rồi”.

Thạch Cảm Đương đè xuống tức giận trong lòng, cong lên càng ác hơn.

Thời gian từng giờ từng phút qua đi, Thạch Cảm Đương đào đất càng ngày càng thành thạo, trong không gian giới chỉ, đất bùn tràn đầy xung quanh rất dầy đặc.

Trong không gian giới chỉ gần trăm thước chiều dài rộng cao, đất bùn giống như cát mịn, chất đống chung một chỗ.

“Sư tôn, đào xong rồi!”

Thạch Cảm Đương giờ phút này thở hổn hển.

“Làm tốt lắm!”

Mấy ngày này Tần Ninh luôn ngồi khoanh chân xếp bằng, giống như đang nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thạch Cảm Đương cũng không biết tại sao.

Đất đào xong cũng đã gìn giữ, rốt cuộc bây giờ Tần Ninh muốn làm gì, hắn ta còn chưa biết.

“Lại chờ thêm mấy ngày, chờ những tên đó mất kiên nhẫn đi!”

“Vâng!”

Bốn người tiếp tục chờ đợi.

Nhiều người ngược lại cũng không tiện làm việc, nếu Tần Ninh trực tiếp đuổi người, vậy thì hắn không khác gì những tên không biết nói lý kia.

Tiếp tục chờ đợi mấy ngày, người Lãng gia và Huyết gia gần như hoàn toàn mất đi kiên nhẫn.

Lúc này, trong cung Triết Vân và cung Mạc Sơn.

Người dẫn đội Lãng gia lần này chính là Lãng Huyền Minh của Lãng gia, cũng không phải trưởng tộc Lãng gia Lãng Vinh Thăng.

Mà người Huyết gia tới cũng là Huyết Vô Tận của Huyết gia.

Chỉ có điều hai người tuy không phải trưởng tộc, nhưng cũng là vô địch huyền cảnh Tạo Hóa khí đoạn.

Cảnh giới tương đương với trưởng tộc.

Huyết Vô Tận lúc này phất tay nói: “Lãng Huyền Minh, ta thấy nơi này không có chỗ nào đặc biệt, dù sao cũng phải cho mấy đại lục cao cấp uống chút canh!”

“Ừm!”

Lãng Huyền Minh một thân áo xanh, cười nói: “Thiên cung Bắc Thương quả nhiên không hổ danh là do Bắc Thương Đế Quân xây, đồ tốt trong này, nhiều thứ khiến cho người khác kinh hãi!”

“Nếu như vậy, bọn ta tìm tổ trưởng bọn họ hội họp đi!”, giọng nói Huyết Vô Tận khàn khàn nói: “Suy cho cùng vùng đất nòng cốt nhất của thiên cung Bắc Thương vẫn là cung Bắc Thương!”

“Ừm”.

Huyết Vô Tận và Lãng Huyền Minh lúc này dẫn hơn hai trăm người, lần lượt rút lui.

Mắt thấy người đại lục Lương Tây và đại lục Lâm Thiên rút lui, nhưng phe khác vội vàng xông vào trong đại điện.

Huyết Vô Tận và Lãng Huyền Minh đều là nhân vật cấp đầu trùm huyền cảnh Tạo Hóa.

Bọn họ cũng không dám tranh đoạt với Huyết gia, Lãng gia.

Bây giờ hai đại gia tộc rời đi, chính là thời cơ tốt để bọn họ tiến vào tìm kiếm.

Không bao lâu, những cao thủ cảnh giới Địa Vị, cường giả cảnh giới Thiên Vị lần lượt xông vào trong điện.

“Chúng ta cũng vào xem một chút đi!”

Lúc này Tần Ninh chuẩn bị xuất phát.

Bốn người đi vào cung Triết Vân trước tiên.

Cung Triết Vân lớn như vậy, trước sau ước chừng dài năm mươi dặm, chiều rộng cũng gần trăm thước.

Cung điện hẹp dài, lúc này thoạt nhìn cho người ta khí tức vài phần đè ép.

Trước đại điện, một vài phòng đều đã bị vơ vét sạch sẽ.

Đối với những thứ đó, Tần Ninh cũng không thèm để ý.

Ngược lại một vài cường giả cảnh giới Thiên Vị của đại lục cao cấp thấy cảnh này liền thổn thức không dứt.

Dù sao thì đại lục Lương Tây và đại lục Lâm Thiên chính là đại lục thứ trung tâm, vừa nãy nhóm người đó có Lãng Huyền Minh và Huyết Vô Tận uy danh lừng lẫy, là hai vô địch huyền cảnh Tạo Hóa khí đoạn dẫn đội, ai dám cướp thức ăn trước miệng cọp với bọn họ?

Bây giờ chỉ có thể nhặt những thứ người khác ăn thừa.

Tần Ninh không để ý suy nghĩ của mấy người đó, dọc theo hành lang dài của cung Triết Vân, đi về hướng nơi sâu, không nhanh không chậm…
Chương 799: Tường Vạn Đạo

"Sư tôn, rốt cuộc là đi đâu?", Thạch Cảm Đương không nhịn được hỏi: "Ta thấy đồ tốt ở chỗ này đều bị hai nhà Huyền gia và Lãng gia đào sạch sẽ hết rồi!"

"Đúng vậy đó!"

Vân Sương Nhi cũng buồn bực nói: "Hai vị huyền cảnh Tạo Hoá của Huyết gia và Lãng gia ít nhất cũng có thể phát hiện được bảo vật thần binh huyền giai, khai quật hết tất cả rồi ấy chứ?"

Tần Ninh cười nói: "Bọn họ muốn mang đi thì cũng phải nghĩ cách di chuyển mới được".

Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đều không hiểu tại sao.

Hai người nhìn về phía Diệp Viên Viên.

Diệp Viên Viên cũng hơi sững sờ.

Bộ dáng các ngươi không biết thì ta làm sao mà biết được.

Bốn người cứ như vậy tiếp tục tiến lên.

Tần Ninh nhìn về phía trước, khoé miệng hơi cong lên.

Giờ phút này, phía trước chỗ bốn người đang đứng là một căn nhà bằng gỗ vuông vắn, không có gì hấp dẫn.

Tần Ninh lúc này khẽ cười nói: "Chính là chỗ này!"

Nhìn thấy căn nhà gỗ kia, ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sững sờ.

Căn nhà gỗ trước mặt cho dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một căn nhà gỗ cực kỳ thông thường, không hề có bất cứ chỗ nào đặc biệt hết.

Nhưng Tần Ninh hết lần này đến lần khác chọn đúng chỗ này?

Giờ phút này, Tần Ninh đứng trước cửa căn nhà gỗ.

Cái cửa gỗ kia sớm đã bị người khác đá văng, ngôi nhà rộng lớn dài rộng khoảng chừng mười mét nhưng chẳng có chỗ nào đặc biệt hết.

"Sương Nhi, lại đây!"

Tần Ninh vẫy vẫy tay.

Vân Sương Nhi lúc này đi đến.

"Đi vào!"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả? Bảo cô đi vào thì cứ đi vào đi!", Tần Ninh đẩy Vân Sương Nhi vào bên trong căn nhà gỗ.

Không bao lâu sau, tiếng nói của Vân Sương Nhi đột nhiên vang lên.

"Công tử, ta cảm thấy... không thích nghi được, hoa mắt chóng mặt... buồn nôn..."

"Không thích nghi được là tốt rồi!"

Tần Ninh đứng ở bên ngoài cửa gỗ, cười nói: "Bên trong ngôi nhà gỗ này sẽ liên tục sinh ra dịch chân nguyên, đối với thể hỗn độn của cô là thứ không gì tốt hơn đâu".

"Chóng mặt, muốn nôn thì cứ nôn ra, nôn xong rồi thì bắt đầu tu luyện!"

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Không cần phải lo lắng, cứ thả lỏng tinh thần, làm theo lời ta nói là được rồi".

Tiếng nói của Vân Sương Nhi lúc này ngừng lại.

Tần Ninh cũng không lo lắng.

"Chúng ta đi thôi!"

"Hả?"

"Hả?"

Lần này, cả hai người Thạch Cảm Đương và Diệp Viên Viên đều kinh ngạc hô lên.

Cứ đi như vậy sao?

Vậy Vân Sương Nhi phải làm sao?

"Yên tâm đi, ngoại trừ nàng ấy ra thì ai bước vào ngôi nhà gỗ này đều sẽ phải chết, các người không cần phải lo lắng cho nàng ấy, nàng ấy ở trong đó còn an toàn hơn chúng ta ở ngoài này gấp mười lần".

Thạch Cảm Đương và Diệp Viên Viên lúc này không biết nói gì.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là cơ duyên mà Tần Ninh nói sao?

Mặc dù Thạch Cảm Đương tôn sùng sư tôn của mình đến mức không ai có thể thay thế được.

Thế nhưng có một vài chuyên hắn ta vẫn không hiểu.

Tần Ninh quá thần bí, huống hồ đang từ thân phận sư tổ mà kiếp này lại chuyển đổi thân phận biến thành sư tôn.

Hắn ta càng xem càng không thể nhìn thấu được Tần Ninh.

Nhưng mà bây giờ nếu như Tần Ninh đã nói không sao hết vậy thì chắc chắn là không sao.

Ba người lúc này tiếp tục đi dọc theo cung điện hẹp và dài.

Vân Sương Nhi lúc này đang ở bên trong căn nhà gỗ, quanh thân có một luồng khí hỗn độn đang uốn lượn không ngừng, giống như đến từ Cửu Thiên, lại cũng giống như đến từ địa ngục U Minh.

Những luồng khí hỗn độn liên tục quay quanh cơ thể của Vân Sương Nhi, khiến Vân Sương Nhi giờ phút này trông cực kỳ thần bí.

Nhưng Tần Ninh đã nói rồi.

Lúc đầu, Vân Sương Nhi ở bên trong khí hỗn độn không chỉ cảm thấy cơ thể vướng víu buồn nôn.

Nhưng từ từ, nàng đã thích nghi được.

Cảm giác này khiến Vân Sương Nhi vô cùng thoải mái vui sướng.

Tiếp sau đó là một sự trống rỗng vô bờ bến, như thể lúc này, cơ thể trống rỗng, tâm trạng trống rỗng.

Ở một bên khác, Tần Ninh dẫn theo Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương tiếp tục đi.

"Sư tôn, cái căn nhà gỗ kia rốt cuộc có chỗ nào kì lạ vậy?"

Thạch Cảm Đương thật sự không thể nhịn nổi nữa bèn hỏi.

Nhìn thấy bộ dáng phải hỏi cho bằng được của Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương, Tần Ninh không nhịn được mà lắc đầu cười.

"Cái căn nhà gỗ kia cũng chẳng có chỗ gì đặc biệt cả".

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Điểm kỳ lạ là, vị trí của căn nhà gỗ đó với vị trí của cung Triết Vân có thể nói là vô cùng hiếm có, ngay cả khi trận pháp biến đổi thay đổi vị trí của cung Triết Vân".

"Thì cốt lõi của cung Triết Vân sẽ không thay đổi, chính là ở bên trong căn nhà gỗ ấy".

"Viên Viên, có còn nhớ hôm qua ta đã nói, Sương Nhi là thể hỗn độn, là thể chất tuyệt thế ở thời đại trước không?"

"Ừm!"

Diệp Viên Viên khẽ gật đầu, lập tức nói: "Ý của công tử là, bên trong căn nhà gỗ đó có chứa rất nhiều chân nguyên?"

Tần Ninh gật đầu nói: "Có thể nói như vậy, cũng có thể không".

"Vị trí của nhà gỗ là cốt lõi của cung Triết Vân, địa điểm này là nơi trước đây cái tên đế quân Bắc Thương keo kiệt kia phát hiện ra, có thể thông với thế giới Cửu Thiên".

Thế giới Cửu Thiên?

Đây không phải là lần đầu Diệp Viên Viên nghe thấy từ này từ trong miệng của Tần Ninh.

"Công tử, thế giới Cửu Thiên mà người nói rốt cuộc là nơi nào?"

"Đến lúc đó nàng sẽ biết".

Tần Ninh không tiếp tục nói về đề tài này, lại nói: "Trước mắt Sương Nhi đang tiến hành tu luyện thể hỗn độn, Hỗn Độn Ngọc Thân Quyết có thể lột xác trở thành Hỗn Độn Thiên thể Quyết, chỉ là bước này khác với Cửu Chuyển Đế Quyết mà ta đã truyền cho nàng".

"Đó là bản thân nàng ấy phải tự lĩnh ngộ ra".

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Theo lý mà nói, thể hỗn độn của Sương Nhi giai đoạn hiện tại phải mạnh hơn nàng, nhưng mà nói vậy cũng không đúng lắm".

Tần Ninh ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Trên thực tế, thể hỗn độn của Sương Nhi bất cứ lúc nào cũng đều mạnh hơn thể cửu chuyển linh lung của nàng!"

Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên không cam phục nói: "Vậy nếu Đế thể của ta tiến hoá thành Thần thể thì sao?"

"Thần thể ư?"

Tần Ninh từ tốn nói: "Cái gọi là phân chia thể chất thiên tài từ Linh thể đến Thần thể chẳng qua cũng chỉ được mọi người coi trọng ở thế giới Vạn Thiên mà thôi".

"Còn ở trong thế giới Cửu Thiên, thế giới Thần, tất cả mọi người đều là thánh hoá tiên, cái gọi là Thần thể để mà nói thì chẳng có bất cứ ưu thế gì hết".

Diệp Viên Viên nghe rõ lời Tần Ninh vọng lại.

Còn chuyện đạt đến thánh nhân, Thần thể cũng không mạnh như nàng nghĩ.

"Đến khi nào thật sự đi đến bước đó thì chính là Thánh thể trời đất, như Đế thể Thần thể của nàng so với người khác cũng không có gì đặc biệt".

"Đương nhiên, lời ta nói không phải cái gì cũng đúng".

"Đợi đạt đến cấp ấy, Đế thể của nàng tiến hoá thành Thần thể, tất cả mọi người tu luyện Thánh thể trời đất, Thánh thể trời đất của nàng lại mạnh hơn, bá đạo hơn những người đó gấp mười lần một trăm lần!"

Tần Ninh ý thức được bản thân mình có lẽ hơi nhiều lời rồi, nên không nói thêm gì nữa.

Dù sao thì Thạch Cảm Đương và Diệp Viên Viên cách thế giới Cửu Thiên vẫn còn hơi xa.

"Đến rồi!"

Lúc này Tần Ninh dẫn hai người đi vào sâu bên trong cung điện.

Đứng dưới một bức tường, Tần Ninh dừng lại không bước đi tiếp.

Lúc này khoé mắt của Tần Ninh mang theo ý cười.

"Đây... là chỗ nào?"

"Ta cũng không biết..."

Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương đều sững sờ.

Tần Ninh chậm rãi cười nói: "Tường Vạn Đạo!"

"Tường Vạn Đạo?"

Hai người ngơ ngác, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

"Tường Vạn Đạo là bức tường do đế quân Bắc Thương trước đây xây dựng để đột phá huyền cảnh Tạo Hoá, tập hợp đủ tất cả các loại huyền quyết mà ông ta tìm được, mỗi một huyền quyết đều đạt đến giới hạn của con đường tu hành".

"Cuối cùng cái tên keo kiệt kia thật sự đã đột phá được huyền cảnh Tạo Hoá, cảm giác con đường mình đi đều rất đúng đắn nên liền để lại bức tường này cho con cháu đời sau của mình".

"Trong bức tường này, các ngươi có thể thấy được con đường võ đạo mà đế quân Bắc Thương khi còn là huyền cảnh Tạo Hoá đã hao phí thời gian ngàn năm vạn năm để lĩnh ngộ".

Tần Ninh chân thành nói: "Cẩn thận nghiền ngẫm, nếu có thể lĩnh ngộ ra được một cái thì rất có ích đối với tu vi bản thân của các ngươi".
Chương 800: Triết Vân

Tần Ninh vừa nói xong, Thạch Cảm Đương liền đi đến trước bức tường.

Thạch Cảm Đương mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bức tường.

Tần Ninh cũng chẳng để ý Thạch Cảm Đương.

Ước chừng mất nửa ngày trời, Thạch Cảm Đương mới quay người nhìn về phía Tần Ninh, một mặt vô tội nói: "Sư tôn... chẳng có cái gì hết!"

"Ách!"

Tần Ninh vỗ đầu một cái, nói: "Ta quên mất, con đường của Bắc Thương Đế Quân trước đây trái ngược với con đường của ta, năm đó ngươi đi theo con đường Thanh Vân, trên thực tế cũng chính là con đường mà ta đi".

Thạch Cảm Đương nghe thấy vậy im lặng không nói.

Sư tôn lôi hắn ta ra làm trò đùa à!

Diệp Viên Viên lúc này đi đến phía trước bức tường, thân ảnh đứng vững, hai mắt chăm chú quan sát.

Dần dần, bóng dáng của Diệp Viên Viên đột nhiên đi vào bên trong tường Vạn Đạo rồi biến mất không thấy đâu nữa.

"Sư tôn... đây... cái này không đúng!"

Thạch Cảm Đương lập tức hét to: "Con đường mà Diệp Viên Viên đi không phải cũng chính là con đường mà người đi sao? Sao nàng ta có thể..."

"Viên Viên là Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, con đường mà nàng ấy đi là con đường của riêng nàng ấy, ta chỉ là người dẫn đường mà thôi, còn con đường nàng ấy đi đương nhiên là con đường của nàng ấy rồi".

"..."

Thạch Cảm Đương lúc này bĩu môi nói: "Tên Bắc Thương Đế Quân keo kiệt, ta đây mới chẳng thèm quan tâm đến con đường của ông ta, ta rất nhanh cũng sẽ đạt đến huyền cảnh Tạo Hoá thôi".

Tần Ninh không nói gì thêm, đứng ở dưới chân tường Vạn Đạo, không bước tiếp.

Từ từ, xung quanh cơ thể của Tần Ninh phát ra tia sáng quay quanh.

"Sư tôn..."

Khuôn mặt của Thạch Cảm Đương lúc này hoàn toàn tiu nghỉu.

"Sao người lại có thể..."

"À, vật cực tất phản*, Bắc Thương Đế Quân trước đây sợ ta chiếm mất con đường của lão, trộm vận mệnh của lão cho đồ tôn đồ tử của mình".

*Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.

"Cho nên đã thiết lập trận pháp phản chế ta, nhưng lão ta tự cho bản thân là thông minh, ta của bây giờ đã không phải là ta của hồi đó rồi!"

Tần Ninh cười cười, cất bước biến mất không thấy đâu nữa.

Thạch Cảm Đương lúc này đứng ở trước bức tường Vạn Đạo, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Như thể lúc này... toàn bộ thế giới tràn ngập ác ý!

Tần Ninh đi vào bên trong tường Vạn Đạo, trước mắt xuất hiện một không gian mờ mịt.

Linh khí dồi dào ngưng tụ thành cây cối, trải rộng thành một con đường rực rỡ.

Tần Ninh đi trên con đường, nhìn không chớp mắt.

Phía trước dường như có vô vạn phồn hoa xuất hiện trước mắt.

Tần Ninh mỉm cười, chỉ ngón tay.

"Bắc Thương Đế Quân... lão già nhà ngươi..."

Tần Ninh vừa chỉ ngón tay ra, con đường trước mắt bỗng sụp đổ.

Đột nhiên một thân ảnh ngồi xếp bằng hiện ra trước mắt Tần Ninh.

Xung quang giống như biển chết, mặt biển tĩnh lặng, im ắng như tờ.

Tần Ninh cứ đứng trên mặt biển như vậy, bóng người trước mặt lúc này cũng khoanh chân ngồi xuống.

"Triết Vân!"

Nhìn thấy bóng dáng kia, Tần Ninh hơi nao nao.

Thân ảnh kia ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Ninh.

Nhanh như chớp, một bóng dáng lao ra trong nháy mắt.

Mắt sáng như đuốc, dường như muốn tiêu diệt Tần Ninh.

"Triết Vân!"

Tần Ninh quát to một tiếng, tiếng nói lúc này như tiếng chuông trống lớn ù ù xao động.

Như có vạn ngọn núi chèn xuống, thác nước vạn trượng từ trên trời giáng xuống.

Đột nhiên, bóng dáng kia lúc này run lên, hai mắt đen nhánh mang theo tia sáng nhìn về phía Tần Ninh.

"Tần Đế tiền bối!"

Triết Vân đứng dậy, như thiếu niên nhanh nhẹn nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay bái lạy.

"Không hổ là một trong ba đệ tử mà lão quỷ Bắc Thương nhìn trúng, Triết Vân!"

Tần Ninh tán thưởng nói: "Xem ra có rất nhiều chuyện ngươi vẫn còn nhớ".

"Đại Phần Ba Âm Quyết, độc quyền của Cửu U Đại Đế, điểm này Triết Vân vẫn còn nhớ!"

Triết Vân cung kính nói: "Nhưng Tần Đế tiền bối trở về lại thay đổi hình dáng khiến vãn bối không nhận ra được".

"Được rồi được rồi!"

Tần Ninh khoát tay một cái, nói: "Một người đã chết còn khách khí với ta như thế làm gì?"

"Cái tên đồ đệ ngốc của ta mà cũng khách khí với ta giống như ngươi thì tốt biết mấy".

"Thanh Vân huynh chính là rồng phượng trong bầy người được Tần Đế ngài dạy bảo, sư tôn của ta, lão nhân gia vẫn thường xuyên nói, ta và Lưu Vân, Mạc Sơn, ba huynh đệ chúng ta cộng lại cũng không bằng một mình Thanh Vân huynh".

Vẻ mặt của Tần Ninh lộ rõ đắc ý, cười nói: "Lão quỷ Bắc Thương nói câu này đúng lắm, cái tên Thanh Vân đấy tuy đầu óc không được tốt cho lắm nhưng thiên phú thì chẳng chê vào đầu được!"

"Mở tường Vạn Đạo ra đi!"

Tần Ninh lúc này khoát tay nói.

"Tần Đế, có phải ngài đang nói đùa không?", Triết Vân cười nói: "Ngài đã ở bên trong tường Vạn Đạo rồi mà, cần gì phải mở nữa chứ?"

"Tiểu tử thúi, ta vừa mới khen ngươi được một câu mà ngươi lại dám lươn lẹo với ta à?"

Tần Ninh cười nói: "Chút tâm tư ấy của sư tôn ngươi ta còn không rõ chắc? Tường Vạn Đạo thật có lưu lại con đường võ đạo thuần chính nhất, ba tầng của con đường võ đạo ấy ngươi cho rằng ta không biết hả?"

"Mấy cái lĩnh ngộ này định lừa ai hả?"

Nghe đến đây, Triết Vân lộ ra vẻ khó xử.

"Tần Đế tiền bối, theo lý mà nói thì vãn bối không được bất kính với ngài, thế nhưng sư tôn để lại một tia ý niệm ở chỗ này chính là để kiểm tra, nếu như ngài thật sự muốn mở tường Vạn Đạo thì phải qua được bài kiểm tra!"

"Ta hiểu rồi!"

Tần Ninh nói tiếp: "Chuẩn bị bắt đầu đi!"

Triết Vân cười khổ một tiếng, nói: "Bài kiểm tra chính là ta!"

"Ngươi?"

"Nếu như Tần Đế có thể đánh bại được ta vậy thì coi như đã vượt qua bài kiểm tra".

Triết Vân lúc này vung tay lên, một thanh trường thương xuất hiện ở trong tay.

"Tần Đế tiền bối chú ý, nếu thua ở đây thì sẽ chết", Triết Vân chân thành nói: "Còn nếu như ta thua thì nhiệm vụ cuối cùng mà sư tôn giao phó xem như đã hoàn thành, tường Vạn Đạo tuỳ ý Tần Đế làm chủ".

"Ta hiểu rồi, bắt đầu đi!"

Triết Vân tiếp tục nói: "Tần Đế tiền bối, tuy ta biết ngài bá đạo vạn năm ở ngàn vạn đại lục, nhưng ngài bây giờ là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ..."

"Tiểu tử thúi, từ khi nào mà ngươi lằng nhà lằng nhằng giống sư tôn của ngươi rồi thế hả, mau ra tay đi, đồ đệ của ta vẫn còn đang ở bên ngoài chờ ta đấy!"

Triết Vân cười khổ một tiếng, cầm trường thương trong tay.

Lắc trường thương một cái, lúc này thương mang bắn ra bốn phía.

Mặc dù hắn ta biết Tần Ninh khó lường, thế nhưng trận đấu này bắt buộc phải chiến.

Cửu U Đại Đế năm đó lừng lẫy một thời ở Cửu U đại lục.

Sau đó uy danh càng ngày càng lan rộng trên khắp ngàn vạn đại lục.

Ngay cả sư tôn lão nhân gia so sánh với Cửu U Đại Đế cũng bị lu mờ.

Người như này cho dù đã thay hình đổi dạng thì thực lực cũng không phải thứ mà hắn ta có thể khinh thường được.

"Tần Đế tiền bối, cảnh giới của ta bị áp chế đến cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, so với ngài..."

"Nói nhảm nhiều quá rồi đấy!"

Tần Ninh lúc này sải bước đi ra, vung ra một chưởng.

Bùm...

Cự Linh Mộc Thiên Chưởng!

Một chưởng, một dấu tay lúc này bay lên không trung.

Trên dấu tay kia ngưng tụ từng đường vân gỗ, giống như vòng tuổi của cây gỗ, bao trùm toàn bộ bàn tay nhưng lại ẩn chứa sức công phá mạnh mẽ.

"Tiếu Không Thương Quyết!"

Triết Vân bây giờ đã thật sự ra tay, khí tức toàn thân từ trên xuống dưới thay đổi hoàn toàn.

Chém ra một thương đâm thẳng vào dấu tay.

Bùm...

Trong chốc lát, hai thân ảnh giao nhau.

Bùm!

Tiếng nổ tung lúc này vang lên, một nửa cơ thể của Triết Vân nổ tung, hoá thành bột mịn.

Một chiêu hạ gục!

Triết Vân lúc này lui lại phía sau, khom người nói: "Tần Đế quả nhiên anh dũng, tại hạ thua rồi!"

Triết Vân không có bất kì thất vọng nào cả.

Người này dù sao cũng là Cửu U Đại Đế năm xưa, tuy không biết vì sao hình dáng và khí tức lại thay đổi thế nhưng hắn vẫn là hắn, vô địch thiên hạ!

"Sư tôn ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhỏ nhen, chết rồi mà cũng không để các ngươi sống yên ổn, lại bảo các ngươi trông coi tường Vạn Đạo".

Tần Ninh nói thêm mấy câu: "Đúng là đồ keo kiệt, đến chết vẫn không biết xấu hổ!"

Lời này vừa nói ra, Triết Vân cười khổ nói: "Tần Đế tiền bối, dù sao thì vẫn là sư tôn của ta mà..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK