Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1491: Một pho tượng

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía ba người, không nhịn được nói: “Đang chờ cái gì?”

“Hả?”

Dương Thanh Vân sửng sốt.

“Phái người vào xem chút đi”.

Tần Ninh nói thẳng.

“Ơ ơ, dạ!”

Nhất thời, bàn tay Dương Thanh Vân vung lên, mấy vị Thiên Nhân đi vào bên trong cung điện.

Mọi người từ từ tản ra, chỉ là quả thực không biết chỗ này, từng người một cẩn trọng, rất sợ có mưu kế gì.

Dù sao thì nơi đây cũng là chỗ của Thiên Đế các, ai biết đây có phải vị trí ở của Thiên Đế các hay không.

Ngộ nhỡ bị gài bẫy.

Một nhóm người bọn họ chết rồi, Vương Giả trên đại lục Vạn Thiên gần như cũng diệt tuyệt.

Các đại Ma tộc có thể dễ như trở bàn tay đánh vỡ thông đạo, xông ra giết hàng tỷ tỷ loài người trên đại lục Vạn Thiên.

Vậy sẽ là một trận tàn sát đáng sợ.

Sống chết của bọn họ không chỉ là liên quan đến bản thân bọn họ, mà còn liên quan đến sinh mạng của toàn bộ đại lục Vạn Thiên.

Lúc này mọi người dần tản ra, từng thân ảnh đều thi triển linh khí cẩn trọng.

Mấy người bên cạnh Tần Ninh, Dương Thanh Vân, Tiên Hàm, Diệp Viên Viên, Giang Bạch, Thạch Cảm Đương, cùng với Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, U Tiêu Tiêu đều đứng chung một chỗ.

Tuyết Thiên Vương mang một nhóm người.

Trấn Thiên Vương mang một nhóm người.

Ở xung quanh cung điện bắt đầu điều tra.

“U Vương!”

Một tiếng kêu lên, đến từ Trấn Thiên Vương bên kia.

“Mau nhìn bên này”.

Nói xong, mấy người đi về phía Trấn Thiên Vương bên kia.

Chỉ nhìn thấy trong cung điện chỗ Trấn Thiên Vương đang đứng có một pho tượng lẳng lặng vươn cao.

Pho tượng kia là một thanh niên, dáng người sáng rực, vóc dáng khỏe khoắn, mặt mũi tuấn tú càng không nói ra được.

Đám người không ai không bị pho tượng thanh niên hấp dẫn.

Giống như chỉ là nhìn xem có một loại mị lực đặc biệt ở đây.

Đây vẫn chỉ là pho tượng.

Nếu như là người thật.

E rằng sẽ đẹp hơn.

Đám người Trấn Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương, Mộc Thiên Vương cũng lần lượt tập trung đến trước pho tượng đại điện.

Mà cùng lúc đó, mấy người Tần Ninh chạy tới.

Trong đại điện cực trống rỗng.

Chỉ có pho tượng này giống như người thật, lẳng lặng đứng sừng sững.

Tần Ninh cất bước đi tới, thần tình lạnh nhạt.

Chỉ là lúc hai mắt nhìn thấy pho tượng, cơ thể hơi chậm lại.

“Sư phụ...”

“Sư phụ...”

Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương lúc này đều mở miệng, muốn nói lại thôi.

Tần Ninh đứng tại chỗ, nhưng không nói một lời.

Lúc này trong đại điện cực kỳ yên tĩnh.

Tất cả mọi người bây giờ hết sức không hiểu.

Tần Ninh từng bước đi ra.

Chỉ là mỗi bước chân bước ra lại giống như sức mạnh vạn quân đè ép lên chân hắn, rất chậm chạp.

“U Vương, đây là...”

Dương Thanh Vân nhìn Trấn Thiên Vương.

Trấn Thiên Vương nói một nửa liền dừng lại.

Hình như… có vấn đề.

Lúc này, Tần Ninh đứng yên trước pho tượng mười mét, cơ thể mặc dù đang di chuyển nhưng quá mức chậm chạp, khiến cho người ta cảm giác giống như không đi nổi một bước.

Cuối cùng Tần Ninh vẫn đi tới trước pho tượng.

Mà cho tới lúc này, mọi người mới phát hiện.

Tần Ninh trước mắt lối ăn mặt, kiểu tóc trang sức lại giống tương tự pho tượng kia.

Một bộ quần áo trắng, hông thắt một dây đai lưng màu trắng, treo một khối mỹ ngọc điểm xuyết, mái tóc dài buộc lên, búi đỉnh đầu, sợi tóc chải sau gáy.

Ngay cả sợi tóc hất sang một bên trước trán kia đều đặc biệt có một không hai.

Đám người Trấn Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương, Mộc Thiên Vương giống như nghĩ tới điều gì, mặt lần lượt biến sắc.

Lúc này Tần Ninh đi tới trước pho tượng, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, chậm rãi phất qua khuôn mặt pho tượng.

Khuôn mặt quen thuộc biết bao.

Nhưng lại lạnh băng như vậy.

Dần dần Tần Ninh nhắm hai mắt lại, lẳng lặng không nói.

Lúc này không ai mở miệng.

Cốc Tân Nguyệt hình như nghĩ tới điều gì, hơi biến sắc mặt.

“Ninh ca ca, huynh biết hắn sao?”

Giọng nói đơn thuẩn của U Tiêu Tiêu phá vỡ im lặng.

Những lời này người ở đây biết cũng không dám nói.

Người không biết càng không dám hỏi.

Không phải Thiên Vương, không phải Vương Giả cửu phẩm, lúc này ai có tư cách mở miệng?

U Tiêu Tiêu phá vỡ yên lặng, nhưng không ai có thể nói gì.

Dù sao U Tiêu Tiêu khá có sức lặng với Tần Ninh.

Tần Ninh hơi mở mắt, trong mắt kéo ra màu đỏ phơn phớt, hắn hít một hơi, cười nói: “Biết”.

“Ai vậy?”

Tần Ninh lúc này vẫy vẫy tay.

U Tiêu Tiêu đi lên phía trước, mặt đơn thuần.

Tần Ninh lại một lần nữa thở một hơi, cười nói: “Người rất quen thuộc”.

“Năm đó, có một đứa trẻ lang thang không nơi nương tựa, bị người ta bắt nạt, tình cờ có một ngày đứa trẻ lang thang này gặp một người khác, cũng là một thanh niên từ nhỏ đến lớn bị ức hiếp, người thanh niên kia liền dẫn đứa bé lang thang cùng tu hành, tình như anh em, bọn họ cùng nhau trải qua nhiều năm rất vui vẻ”.

“Cho đến có một ngày, người thanh niên kia vì cứu đứa nhỏ lang thang mà chết…”

“Đứa trẻ lang thang nổi điên, đột nhiên thức tỉnh thực lực cường đại của bản thân, giết những người xấu hại chết thanh niên kia, sau đó luôn trở nên thật mạnh mẽ tìm cách tìm kiếm thiên tài địa bảo, chính là để cứu sống thanh niên đó”.

“Đứa trẻ lang thang tìm kiếm gần vạn năm, cuối cùng đã tìm được, chỉ là đứa trẻ lang thang có số mệnh của mình, không thể không rời đi, hắn quá tự tin, tự tin cho rằng không ai biết chuyện này”.

“Nhưng chuyện này vẫn bị người khác biết, bị người ta phá hư, thanh niên sống lại thất bại. Đứa trẻ lang thang hận, hận số mệnh của mình đã hại chết huynh trưởng, cuối cùng là không làm nên chuyện gì”.

“Trời đất này cho dù người ta là chúa tể cũng không phải có thể nghịch thiên, cũng không phải không chỗ nào không bì kịp”.

U Tiêu Tiêu nghe đến lời này, lẩm bẩm nói: “Đứa trẻ lang thang kia nhất định rất đau khổ, người chết không biết rằng người còn sống có lúc còn buồn hơn người đã chết rồi”.

Tần Ninh nghe vậy, hắn hơi kinh ngạc.

Đúng vậy!

Người chết không còn cảm giác!

Còn người sống có lúc còn đau khổ hơn so với người đã chết.

“Thanh niên đó tên là Tần Kinh Mặc, đứa trẻ lang thang kia là Tần Tiểu Mặc, Tần Tiểu Mặc cũng chính là ta bây giờ - Tần Ninh”.

Tần Ninh nói đến đây, vẻ mặt tang thương, một vẻ tang thương hoàn toàn không giống với bề ngoài.

Loại tang thương đó giống như nhìn hết thế gian vạn vật, nhìn hết thiên địa biến ảo.

Không có mài giũa của tháng năm thì không thể nào sinh ra loại tang thương này.

U Tiêu Tiêu nghe vậy, cô bé nắm tay Tần Ninh nói: “Ninh ca ca, huynh đừng bi thương nữa, Tiêu Tiêu nhất định sống khỏe mạnh, sẽ không chết, sẽ không để cho huynh bi thương nữa”.

“Ừ!”

Tần Ninh vào giờ phút này gật đầu.

Đám người Trấn Thiên Vương, Mộc Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương và Mộc Phong lúc này cuối cùng đã hiểu.

Vì sao năm đó U Vương quật khởi Cửu U đại lục, cướp bóc giống như một tên cường đạo, dã man vô lý.

Tần Kinh Mặc!

Tần Tiểu Mặc!

Dương Thanh Vân lúc này không nói nhiều, trong lòng thương cảm.

Kiếp trước sư phụ đã trải qua rất nhiều.

Chính là bởi vì sự ảnh hưởng của Tần Kinh Mặc, sư phụ mới có thể thu nhận Lý Nhất Phong, thu nhận Tiên Hàm, thu nhận Thạch Cảm Đương.

Có thể nói Tần Ninh kiếp trước thứ cả cuộc đời gắn liền chính là Tần Kinh Mặc.

Có lúc chính là như vậy.

Tần Kinh Mặc gắn liền một đời của Tần Ninh.

Mà Tần Ninh chẳng phải đã nối liền với cả đời ông ta.

Thân là đồ nhi, ông ta có thể lĩnh hội tâm tình của Tần Ninh lúc này.

Nếu Tần Ninh của hôm nay đã chết, hoặc là kiếp trước Tần Ninh chưa từng trở về, ông ta sẽ phát điên, sẽ ngu ngốc, sẽ hoàn toàn không phải là ông ta.
Chương 1492: Ta đến Thiên Vương không khó

Tần Kinh Mặc!

Đúng là ảnh hưởng rất lớn đến Tần Ninh.

Trước khi ký ức đời thứ nhất chưa thức tỉnh, Tần Kinh Mặc là tất cả với hắn.

Mà khi trí nhớ thức tỉnh, Tần Kinh Mặc đã chết.

Đây là tiếc nuối lớn nhất đời thứ nhất của hắn.

Tuyết Thiên Vương giờ phút này trầm giọng nói: “Nơi đây tại sao xuất hiện pho tượng của Tần Kinh Mặc? Thiên Đế các hình như nhằm vào ngươi…”

Trấn Thiên Vương cũng lẩm bầm nói: “Có ý tứ như vậy!”

Tần Ninh nghe vậy liền hít một hơi, cười một tiếng.

“Nhằm vào ta!”

“Nhằm vào ta!”

“Nếu đã như vậy cũng không có gì đáng nói”.

“Vậy thì nhìn xem ai càng dễ bị nhắm vào!”

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh đi ra bên ngoài đại điện.

“Đế Lâm Thiên!”

Một tiếng vang lên.

Giọng Tần Ninh truyền khắp toàn bộ cung điện, truyền khắp toàn bộ khe núi.

“Ta biết ngươi nghe được, ngươi cũng biết ta đang làm gì!”

“Tám vạn năm trước ta ở đại lục Vạn Thiên ngươi không xuất hiện”.

“Mà nay U Vương ta trở về, ngươi cũng chưa từng xuất hiện”.

“Ngươi đang đợi ta phải không? Chờ đợi ta trở nên mạnh mẽ phải không?”

Mỗi một câu nói của Tần Ninh đều tràn đầy khí tức mạnh mẽ, tràn đầy chèn ép bá đạo.

“Nếu đã như vậy để ta rút ngắn chênh lệch giữa ngươi và ta, để ngươi hài lòng, thế nào?”

“Là Thiên Vương? Hay là Hư Thánh, hay là Thánh Nhân? Ngươi cảm thấy ta có tư cách như thế nào để đánh nhau với Đế Lâm Thiên ngươi chứ?”

Từng tiếng chất vấn truyền ra.

Giữa trời đất, khắp nơi quanh quẩn âm thanh của Tần Ninh.

Chỉ là có hữu dụng như vậy không?

“U Vương!”

Nhưng không cần trong chốc lát, một âm thanh nhàn nhạt lúc này vang lên.

Giọng nói từ từ tan đi.

“Không tới Thiên Vương, ta giết ngươi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì!”

Giọng nói tang thương, cổ xưa, một luồng khí thế nói không ra.

Giống như nhìn trời đất bằng nửa con mắt, ngạo nghễ trên bầu trời.

Lại giống như linh hoạt kỳ ảo không có rễ, lơ lửng bất định.

“Thiên Vương phải không?”

Tần Ninh ha ha cười to nói: “Ngươi nói đúng, ta đến Thiên Vương không khó!”

Lời vừa dứt.

Tần Ninh bước chân ra, thân ảnh bay lên trời.

“Năm đó ta thành lập mộ U Vương, thực ra là muốn đợi ngày ta quay về, rời đi một lần nữa, giữ đại lục Vạn Thiên không việc gì”.

“Ngươi thành lập Thiên Đế các ở trong một đường núi, không phải là muốn tìm mộ U Vương ở đâu ư”.

“Ta chỉ muốn hỏi Đế Lâm Thiên ngươi đã tìm được chưa?”

“Giết huynh trưởng Tần Kinh Mặc ta, phá đồ nhi Dương Thanh Vân của ta, liên hiệp người của Ma tộc tùy ý tàn sát”.

“Ta tuyên bố Đế Lâm Thiên ngươi hôm nay hẳn phải chết!”

Lời vừa dứt.

Ầm…

Trong phút chốc, bên người Tần Ninh.

Chín đường linh văn phóng lên cao.

Lần này không phải trăm mét, không phải ngàn mét, không phải vạn mét.

Mà là vạn trượng.

Chín cây linh trụ phóng lên cao.

Nổ vách núi hai bên, nổ đất đai xung quanh.

Vực sâu vạn mét, khe núi vạn mét lúc này bị nổ tung mở ra.

Bầu trời lộ ra ánh sáng vô tận.

Lúc này tất cả mọi người đều ngây ra.

Thân ảnh Tần Ninh bay lên.

Lúc này cho dù là ai cũng cảm nhận được Tần Ninh lúc này hàm chứa tức giận.

Lửa giận vô biên cháy mở.

Giữa trời đất, ánh sáng bắn ra bốn phía.

Trong chớp nhoáng thân ảnh Tần Ninh dần dần bay lên.

Nhảy lên đến một đường núi.

“Ta muốn chờ ngươi mà chờ không nổi, chém giết ngươi, viếng ngươi thành máu thịt”.

“Mà nay ngươi khích tướng ta?”

“Vậy thì chúc mừng ngươi, khích tướng thành công!”

Lời vừa dứt.

Đùng đoàng.

Chín cây linh trụ lúc này cao vạn trượng, giống như đang chống đỡ trời đất.

Tất cả hùng vĩ cao lớn.

Uy mãnh giống như trời đất giương cánh bay cao.

“Mộ U Vương ngươi tìm được sao? Đế Lâm Thiên!”

Một tiếng chất vấn nhưng càng giống như giễu cợt.

Đùng đoàng…

Chín cột sáng lúc này nở rộ ra, chín đường ánh sáng hội tụ đến một điểm.

Điểm kia ở ngoài vạn dặm, giữa đường núi.

Thân ảnh Tần Ninh chạy như bay.

Lúc này Trấn Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương, Mộc Thiên Vương, Huyền Tử Uyên và Dương Thanh Vân hoàn toàn bối rối.

Đây là thủ đoạn gì!

Trời đất là như vậy, quả thật là kinh khủng khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Sức mạnh lớn như vậy giống như đánh thẳng vào trời đất, đánh thẳng vào toàn bộ Huyền Thiên Sơn và Yêu Tháp Sơn.

Lại càng đánh thẳng vào tâm hồn mỗi người ở đây.

“Đi!”

Dương Thanh Vân không dừng lại, trong nháy mắt dẫn theo đám người Thanh Ninh các phá không đi.

Vốn tưởng rằng bọn họ cần phải qua năm cửa ải chém sáu tướng mới có thể đụng tới Đế Lâm Thiên.

Nhưng bây giờ sư phụ trực tiếp gọi ra mộ U Vương, cũng không đi tìm đại bản doanh của Thiên Đế các.

Đây là muốn trực tiếp liều mạng cùng Đế Lâm Thiên.

Còn bên trong mộ U Vương kia rốt cuộc có cái gì, ai biết?

Chuyện về mộ U Vương, Tần Ninh không nói qua với ông ta.

Thứ ẩn giấu trong đó rốt cuộc là vật gì!

Nào chỉ có Dương Thanh Vân, cho dù là mấy Thiên Vương khác lúc này cũng sợ ngây người.

Không ai biết là cái gì.

Mà hình như Đế Lâm Thiên không phải đến vì Tần Ninh, mà là vì mộ U Vương.

Rốt cuộc là cái gì đáng để Đế Lâm Thiên bảo vệ tám vạn năm, cũng không tiếc phải tìm được.

Lúc này vô số ngươi trong đầu dâng lên vấn đề này.

Đế Lâm Thiên rốt cuộc sắp xuất hiện sao?

“Đi!”

Cùng lúc đó giữa một dãy núi trong Huyền Thiên Sơn.

Huyền Thiên Vương hô hấp dồn dập, mắng một tiếng nói: “Thật muốn chửi tên Tần Ninh khốn kiếp này, mẹ nó cứ trực tiếp bùng nổ!”

Một bên Vân Sương Nhi thúc giục: “Đừng càu nhàu nữa, nhanh lên chút!”

“Ta biết!”

Huyền Thiên Vương hùng hùng hổ hổ nói: “Lão đầu tử ta khổ sở bồi dưỡng cô mấy chục năm rồi? Ta sẽ chờ gặp được Tần Ninh, kiếm chút điểm tốt, lần này tốt rồi, mộ U Vương trực tiếp mở ra!”

“Lão tử đánh hồi lâu vẫn không kiếm được!”

Vân Sương Nhi mặt đầy chán ghét nói: “Ngươi giết Thiên Đế các gắng sức chút, còn có thể sợ công tử không cho ngươi sao?”

Huyền Thiên Vương ngây ra.

Có lý!

Còn có cơ hội biểu hiện.

Mộ U Vương!

Quỷ mới biết Tần Ninh đã chôn bao nhiêu thiên tài địa bảo và bao nhiêu thứ tốt trong mộ U Vương, đoán chừng của cải của thế lực lục đại bá chủ cũng không nhiều bằng của cải của bản thân U Vương!

“Đi đi đi!”

Huyền Thiên Vương kéo Vân Sương Nhi nói: “Cô mới Vương Giả nhị phẩm, bay quá chậm, ta đưa cô đi cùng”.

“Lão đầu tử ta muốn binh sĩ tốt bên cạnh, để U Vương thấy ta có chỗ gắng sức!”

Lời nói vừa dứt, Huyền Thiên Vương cũng không nói nhảm, trực tiếp túm Vân Sương Nhi, tốc độ bay đến cùng cực.

Đồng thời đám người Tuyết Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Mộc Thiên Vương cũng lần lượt chạy như bay.

Nhất thời, toàn bộ Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn hoàn toàn chấn động.

Đám Thiên Nhân và Vương Giả đỉnh cấp đại lục Vạn Thiên đến đây lúc này lần lượt hướng về phía địa điểm ánh sáng chín màu hội tụ kia.

Cùng lúc đó trong một đường núi.

Một vùng thế giới dưới đất.

“Đáng chết!”

Đế Lâm Thiên mặc bộ hắc bào bao quanh dáng người thon dài, hai quả đấm nắm chặt mắng một câu.

Bên cạnh, một vị Thiên Vương bao phủ trong hắc bào trầm giọng nói: “Chuyện xuất hiện thay đổi, U Vương dẫn ra mộ U Vương, nên làm như thế nào?”

“Lão phu bây giờ xuất phát!”

“Không cần!”

Đế Lâm Thiên mở miệng lạnh lùng nói: “Chuyện cho tới lúc này ngươi cho rằng ngươi bây giờ vẫn cần phải ẩn núp?”
Chương 1493: Ngươi đừng qua đây

Lời này vừa nói ra, Thiên Vương mở miệng kia thân thể hơi chậm lại.

Từ từ áo khoác kéo ra, một thân ảnh có vẻ gầy gò lúc này xuất hiện.

Chính là Cực Thiên Vương một trong tứ đại Thiên Vương đại lục Vạn Thiên.

“Cực Thiên Vương, không cần thiết, việc đã đến nước này, mở ra thông đạo đạo quán Thái Cực ngươi trấn thủ, để cho người của tứ đại Ma tộc đi ra từ trong một đường núi, xuất phát về phía đại lục Vạn Thiên!”

Lời này vừa nói ra, bên trong đại sảnh u ám nhất thời truyền đến từng âm thanh hỗn loạn.

Đế Lâm Thiên chậm rãi đi ra nhìn bốn phía.

“Chuyện lần này đến đây là kết thúc!”

“Cuối cùng ta vẫn khinh thường hắn!”

“Nhưng lần này ta sẽ thành công, hắn sẽ chết”.

“Cho nên ngươi cũng không cần thiết ẩn núp cái gì!”

Lúc này trong giọng nói của Đế Lâm Thiên mang theo tự tin, là thản nhiên, là sáng tỏ.

Cực Thiên Vương!

Ngày xưa Cực Thiên Vương là một trong bốn vị Thiên Vương đứng đầu đại lục Vạn Thiên.

Cực Thiên Vương lúc này khổ sở nói: “Năm đó hắn rất mạnh, hiện nay hắn...”

“Có lẽ mạnh hơn!”

Đế Lâm Thiên lẩm bẩm nói: “Mãi mãi không được xem thường hắn…”

Cực Thiên Vương cười một tiếng, không nói nhiều.

“Mộ U Vương xuất thế, thứ bổn vương chờ đợi cũng đã xuất hiện”.

“Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ, Liệt Phần Thiên, ta giúp ba người các ngươi tấn thăng làm Thiên Vương, bây giờ cũng là lúc ba người báo đáp ta”.

Phía dưới, ba người Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ, Liệt Phần Thiên bất ngờ đứng trong hàng.

“Đế các chủ, cứ nói đừng ngại!”

Thâm Uyên Vương cười ha ha nói: “Ngoại trừ Tần Ninh kia, những người khác bọn ta không sợ”.

“Vậy thì tốt”.

“Tần Ninh, ta sẽ đích thân giết hắn!”

Đế Lâm Thiên nói xong, chân bước ra.

Toàn thân trên dưới một luồng không khí bá đạo nói không thành lời lúc này từ từ tràn ngập.

“Tứ đại Ma tộc, ba vị Thiên Vương dẫn đầu giết ra Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn”.

“Người của Thiên Đế các ta, Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn dẫn đầu”.

“Cực Thiên Vương, trong đạo quán Thái Cực chắc có người của ngươi chứ? Vậy thì do ngươi dẫn đầu”.

Đế Lâm Thiên lạnh nhạt nói: “Lần này những người khác tùy ý các ngươi, Tần Ninh để ta giết”.

“Chỉ cần Tần Ninh chết, cái gọi là thế lực cấp bá chủ không đáng nhắc tới”.

“Dạ!”

“Dạ!”

Phía dưới từng thân ảnh lúc này khom lưng khoanh tay.

Từng ánh sáng đống lửa dâng lên.

Nhìn kỹ lại toàn bộ đại điện ước chừng trên trăm thân ảnh.

Đều là Vương Giả.

Trên trăm vị Vương Giả!

Hơn nữa rất nhiều, cũng không phải đơn giản là Vương Giả nhất phẩm nhị phẩm.

Đây chính là bí mật của Thiên Đế các.

Mạnh mẽ!

Thời gian tám vạn năm, Đế Lâm Thiên đã có quá nhiều chuẩn bị.

Mà hôm nay chuẩn bị này sắp xuất thế.

Chỉ đến vì Tần Ninh.

“Lên đường đi!”

Đế Lâm Thiên phất tay.

Trong phút chốc.

Ba vị Thiên Vương của tam đại Ma tộc là Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ, Liệt Phần Thiên dẫn theo chiến sĩ tứ đại Ma tộc lần lượt xuất phát.

Cực Thiên Vương lúc này thân ảnh cũng chợt lóe, biến mất không thấy.

Rất nhiều Vương Giả bên trong Thiên Đế các dưới dẫn dắt của Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn, lần lượt giết ra.

Nhất thời bên trong hai cấm địa lớn trời đất biến sắc.



Một đường núi.

Vùng đất chín đường ánh sáng tụ tập.

Lúc này thân ảnh Tần Ninh đứng yên trên bầu trời.

Chín đường ánh sáng kia hội tụ thành một điểm.

Mà điểm kia chính là ở vị trí dưới chân Tần Ninh đang đứng vững.

Hai tay nâng lên.

Dần dần trong quang điện kia xuất hiện một cánh cửa.

Một cánh cửa chân chính.

Cửa lớn đen nhánh cao trăm thước, trước cửa sau cửa không có gì cả, chỉ có một cánh cửa lẻ loi điều khiển trên đường núi.

Tần Ninh lúc này đứng yên trên cửa lớn, hai tay chắp phía sau, nhìn về phía xa xa.

Dương Thanh Vân, Trấn Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương, Mộc Thiên Vương đều hội tụ ở chỗ này.

Không bao lâu từng tiếng xé gió vang lên.

“U Vương!”

Một tiếng hô kinh hãi vang lên.

Người của Vạn Thiên các tới.

Vạn Nhất Thiên dẫn theo đám người Vạn Cửu Thiên tập trung đến chỗ này.

“Mộc Phong, Tuyết Thiên Vương, Trấn Thiên Vương…”

Vạn Nhất Thiên nhìn về phía mấy vị người quen kia liền sửng sốt.

“Sao các ngươi đều ở đây?”

Lúc này mọi người mặt cũng đầy ngơ ngác.

Cố gắng lắm mới tra được đường núi, Thiên Đế các rốt cuộc đang ở đâu.

Sao đột nhiên Tần Ninh phát điên, dẫn ra môn hộ này đưa bọn họ vào trong đây.

Cái này cũng quá thần kỳ.

Bây giờ không ai biết Tần Ninh đang làm gì.

Không ai biết, cũng không ai hỏi.

Vạn Nhất Thiên nói hồi lâu không ai để ý ông ta, ông ta cũng ngượng ngùng.

Chỉ là chính vào lúc này từng tiếng xé gió vang lên.

“Ha ha ha...”

“U Vương, lão phu cũng tới!”

Một tiếng ha ha cười lớn, hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người.

Khí tức Thiên Vương.

Nhất thời mọi người đều khẩn trương đứng lên.

Một thân ảnh dẫn đầu xuất hiện.

“U Vương, ha ha… cái đó… hả?”

Chỉ là người đi tới một câu còn chưa nói xong liền nhìn dáng vẻ của mấy trăm người, nhất thời ngây ra.

Tình huống gì đây!

Huyền Thiên Vương thật sự có chút ngây ngốc.

Tình huống gì vậy?

Một đống người lại nhìn chằm chằm bọn họ.

“Lão Huyền, người đừng qua đây”.

Mộc Thiên Vương lúc này mở miệng nói.

Lão Huyền?

Nghe thấy lời này, Huyền Thiên Vương nhất thời bùng nổ.

Huyền Thiên Vương một trong tứ đại Thiên Vương bị người ta gọi là lão Huyền, ai không ngại chứ?

Ta là Thiên Vương, ta không cần mặt mũi sao?

“Chó má…”

“Hả? Mộc Phong?”

Huyền Thiên Vương nhìn về phía Mộc Phong, ngây người nói: “Tại sao ngươi lại ở đây? Ơ? Thiên Vương?”

Huyền Thiên Vương ngẩn ngơ.

“Đừng nói nhảm, dù sao ngươi cũng đừng qua đây”.

“Ai mà biết ngươi có phải gian tế của Thiên Đế các hay không?”

Gian tế?

Thiên Đế các?

Lần này Huyền Thiên Vương thật sự ngây ngốc.

“Lão cung chủ, bây giờ ngài cứ đợi chút đi, chờ U Vương nói chuyện sau…”

Huyền Tử Uyên khổ sở nói.

Tần Ninh nói có một vị Thiên Vương là gian tế, ông ta cũng không biết có phải lão tổ nhà mình hay không!

Bây giờ Huyền Thiên Vương nếu hội tụ với bọn họ, ngộ nhỡ đánh nhau thì đột nhiên khó dễ.

Một vị Thiên Vương đột nhiên đánh lén.

Vậy ít nhất mười mấy vị Vương Giả phút chốc xong đời.

“Im miệng!”

Huyền Thiên Vương quát lên: “Đây là ý gì? Hoài nghi lão phu là người của Thiên Đế các? Lão tử điên rồi?”

“Công tử”.

Lúc này một tiếng gọi đột nhiên vang lên.

Ba người Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt và U Tiêu Tiêu ánh mắt đều run lên.

“Sương Nhi!”

Diệp Viên Viên phi thân tới, đến trước thân ảnh xinh đẹp trước mặt.

Khoảng cách trước khi chia tay, Vân Sương Nhi cho người ta cảm giác càng thêm trưởng thành.

Nhưng vẫn là loại trưởng thành đơn thuần đó, hơn nữa nhiều hơn là cơ thể chứ không phải thứ khác.

Vân Sương Nhi nắm chặt hai tay Diệp Viên Viên.

“Công tử sao vậy?”

Nhìn về phía Tần Ninh đứng trên môn hộ bồng bềnh kia, Vân Sương Nhi không nhịn được nói.

“Để ta nói chi tiết cho cô!”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xoay người liền muốn rời khỏi Huyền Thiên Vương bên cạnh.

“Chờ chút!”

Huyền Thiên Vương nổi giận.

Là thật sự nổi giận.

Một vị Thiên Vương cứ như vậy bị hai tiểu nha đầu bỏ quên.

Có thể không giận sao?

“Ông gầm cái gì?”, Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Bọn họ không nhận ông, lại không phải không nhận ta, bản thân kém cỏi giả mạo, trách ai?”

Huyền Thiên Vương ngẩn người, cuối cùng không lời nào chống đỡ được.
Chương 1494: Còn không hài lòng gì

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Tại sao nhìn lão phu giống như thấy đại địch trước mắt, cứ nhìn chằm chằm.

Trấn Thiên Vương...

Tuyết Thiên Vương...

Mộc Thiên Vương...

Vân Thiên Vương...

Đây đều là tứ đại Thiên Vương, nếu liên thủ đánh, ông ta sẽ chết chứ?

Huyền Thiên Vương nhất thời cẩn thận.

Có vấn đề.

Trong thời gian ngắn ông ta không có ở đây, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

“Các ngươi... có phải cấu kết với Ma tộc?”, Huyền Thiên Vương lẩm bẩm.

Mọi người nghe xong ngây ra.

Bọn ta?

Là ông mới có khả năng lớn nhất!

“Sương Nhi!”

Tần Ninh giờ phút này lên tiếng.

“Qua đây”.

Vân Sương Nhi nghe vậy, phi thân lên, đi tới trước người Tần Ninh.

Bàn tay nhẹ nhàng kéo ngón tay nhỏ xíu của Vân Sương Nhi, Tần Ninh nói: “Cô từ khi tiến vào bên trong cấm địa thì luôn đi cùng lão Huyền?”

“Ừ…”

Được Tần Ninh kéo tay, mặt đẹp của Vân Sương Nhi ửng đỏ, tim đập nhanh thình thịch.

“Những năm nay tên nhãi này có bắt nạt cô không?”

Vân Sương Nhi nghe vậy, hì hì cười nói: “Không có đâu...”

“Ông ta sợ công tử, không dám bắt nạt ta đâu!”

Phía dưới, Huyền Thiên Vương nghe vậy, khóe miệng giật một cái.

Ta sợ hắn?

Phì!

Chỉ là lời này lại không thể nói rõ.

Tần Ninh gật đầu một cái, nói: “Vương Giả nhị phẩm, xem ra đúng là không bắt nạt cô, nhưng dạy dỗ này quá kém”.

Nghe thấy lời này, Huyền Thiên Vương muốn ói máu.

Mẹ nó!

Lúc này mới bao nhiêu năm?

Hai mươi năm có không?

Vượt qua cảnh giới lớn soạt soạt soạt, đến Vương Giả nhị phẩm, vậy mà dạy dỗ kém?

“Tốt lắm, không phải Huyền Thiên Vương!”

Tần Ninh mở miệng nói.

“Đầu tiên Huyền Thiên Vương và Sương Nhi ở cùng nhau, không có thời gian ra tay”.

“Thứ hai tên này cứng nhắc, phương pháp biến thông như vậy hắn không làm được”.

Nghe thấy lời này, Huyền Thiên Vương trước mặt còn cười, nhưng sắc mặt nghe thấy phía sau lập tức kéo dài.

Cứng nhắc?

Ngươi mới cứng nhắc!

Mộc Thiên Vương giờ phút này đi ra, ha ha cười nói: “Ta cũng biết sẽ không phải là lão Huyền, lão Huyền không có năng lực ngụy trang đó!”

“Cút đi!”

Huyền Thiên Vương mắng: “Tiểu tử ngươi giỏi lắm, đến Thiên Vương là quá sức rồi”.

Mộc Phong lại không thèm để ý nói: “Thứ không có kiến thức, Thiên Vương gì nhiều thô tục, cảnh giới bọn ta là cảnh giới Hóa Thánh”.

Hả?

Hóa Thánh?

Là tên gọi gì?

Não Huyền Thiên Vương không rành.

Mình không có ở đây khoảng thời gian này, nhất định là đã xảy ra chuyện.

Lão già Mộc Phong này đến cảnh giới Thiên Vương.

Đây chính là chuyện lớn nhất.

Tuyệt đối là nhận được lợi ích từ chỗ U Vương.

Đến muộn rồi!

Thua thiệt lớn.

Nhìn dáng điệu này Tần Ninh nào sẽ cảm ơn ông ta.

“Những năm nay cực khổ rồi, đi cùng Viên Viên và Tân Nguyệt đi, bảo vệ tốt bản thân”.

“Ừ!”

Vân Sương Nhi lúc này không nhịn được nói: “Công tử, người cũng bảo vệ tốt bản thân”.

“Ừ!”

Thân ảnh Vân Sương Nhi hạ xuống, nhìn cố nhân ngày trước chào hỏi từng người.

Dương Thanh Vân nhìn về phía Vân Sương Nhi, khẽ gật đầu nói: “Chào Vân cô nương”.

“Vân cô nương cái gì”.

Thạch Cảm Đương lúc này lại cười hắc hắc nói: “Đó là tam sư nương, Dương Thanh Vân ngươi thật không biết thay đổi theo tình hình”.

“Ông chính là Dương Thanh Vân? Đồ đệ của công tử?”

Vân Sương Nhi cười một tiếng, nói: “Huyền Thiên Vương nói ông có một sư phụ tốt, nếu không sớm đã đập nổ ông rồi!”

Lời này vừa nói ra, bên kia Huyền Thiên Vương đang nói chuyện với Mộc Thiên Vương và Tuyết Thiên Vương, khóe mắt giật một cái.

Cái trò bẫy người này!

Những năm gần đây ngoại trừ giam giữ Vân Sương Nhi cũng không ngược đãi cô ấy, bây giờ ngược lại bắt đầu khích bác ly gián.

Vậy sao?

Dương Thanh Vân nhìn về phía Huyền Thiên Vương cách đó không xa, cười cười nói: “Huyền Thiên Vương thật đúng là thích đùa”.

Huyền Thiên Vương cười một tiếng, không có nói nhiều.

Nhưng không khó nhìn ra sự uy hiếp trong ánh mắt Dương Thanh Vân lúc này.

Lần này bị Vân Sương Nhi hại chết rồi.

Lúc này rất nhiều võ giả tụ tập đến.

Không bao lâu, từng tiếng xé gió lúc này vang lên.

“U Vương?”

Một âm thanh ngạc nhiên nghi ngờ không chắc lúc này vang lên.

Thân ảnh kia xuất hiện.

Một bộ đạo bào, khí tức thâm hậu lâu dài.

“Cực Uyên Ngọc”.

Lần này Tần Ninh là người đầu tiên lên tiếng.

“Chư vị cũng đến đây à!”

Cực Thiên Vương lúc này cười ha hả nói: “Tại hạ cảm nhận được nơi đây khác thường, không ngờ mọi người cũng tập trung ở đây, vậy thì quá tốt rồi”.

“Mấy vị Vương Giả của đạo quán Thái Cực ta bị Thiên Đế các giết chết, chư vị nhân dịp sớm đã tìm ra hang ổ của Thiên Đế các, phải trực tiếp bắt đầu mới được”.

Lời Cực Thiên Vương vừa dứt.

Nhưng bốn phía yên lặng, không ai mở miệng.

Cực Thiên Vương lại nói: “Chư vị sao vậy?”

Tần Ninh vào giờ phút này từ từ nói: “Cực Uyên Ngọc, có thể nói cho ta biết tại sao không?”

Lời vừa dứt, biểu tình trên mặt Cực Thiên Vương dần dần khôi phục lạnh lùng.

“Xem ra là không giấu được”.

Nhưng Tần Ninh lại nói: “Không khó phán đoán”.

“Trấn Thiên Vương bị đánh úp, Tuyết Thiên Vương xuất hiện, mà Huyền Thiên Vương cũng không có ở đây, chỉ có thể là ngươi”.

Cực Thiên Vương nghe thấy lời này, lắc đầu một cái.

Cuối cùng vẫn bị nhìn thấu.

“U Vương, thật ra thì ta rất không hiểu, làm sao ngươi biết?”

Nghe đến lời này, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Tứ đại Thiên Vương Tuyết Thiên Vương, Cực Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, ta đều đã đánh nhau với các ngươi”.

“Con đường bốn người các ngươi ta đều biết, ban đầu khi Trấn Thiên Vương bị một chưởng đánh bại”.

“U Vương!”, Trấn Thiên Vương giờ phút này không nhịn được.

Phải nói bây giờ?

Lão phu không muốn mặt mũi sao?

Huyền Thiên Vương ha ha cười nói: “Lão Trấn, một chưởng liền đánh bại hả?”

Tần Ninh liếc nhìn Huyền Thiên Vương, sâu xa nói: “Ban đầu ta đi Huyền Thiên cung, trùng hợp gặp phải Huyền Thiên Vương đang làm một chuyện, ta còn rất buồn bực, sau này mới biết Huyền Thiên Vương là vì tìm kiếm phương thức đột phá, vậy nên mới…”

“U Vương...”

Huyền Thiên Vương nhất thời tức giận nói: “Đừng nói đừng nói, nếu ngươi nói thì lão phu tự vẫn trước mắt ngươi”.

Tần Ninh dừng lại.

Mẹ nó!

Huyền Thiên Vương trong lòng thầm mắng.

Hóa ra lúc đó là Tần Ninh.

Ông ta luôn cảm thấy có người theo dõi mình trong bóng tối.

Nhưng không ngờ thật sự có, còn là Tần Ninh.

Tần Ninh phất tay một cái, nhàn nhạt nói: “Thôi thôi, dù sao ta rất hiểu bốn người các ngươi, võ quyết ngươi tu hành cũng không phải xứng với bản thân ngươi, nhưng con đường linh khí và linh thức dù có che giấu cũng có chút không giống, cũng có thể đủ tra ra được”.

Cực Thiên Vương cười lắc đầu một cái.

“U Vương quả thật vẫn là U Vương…”

Tần Ninh lại nói: “Ngươi đã là vị Cực Thiên Vương rồi, sao còn không hài lòng?”

“Đương nhiên là không hài lòng”.

Cực Thiên Vương cười cười nói: “Thiên Vương cũng chỉ là cảnh giới Hóa Thánh, Hư Thánh, Thánh Nhân… Muốn thành Thánh Nhân, ta còn kém xa!”

“Đại lục Vạn Thiên cũng chỉ là thế giới cấp thấp nhất mà thôi”.

“Cho dù là người của đại lục Vạn Thiên chết, trong thế giới Cửu Thiên vẫn có nhiều người hơn”.

“U Vương, điểm này chắc ngươi rõ hơn ta chứ?”

Chân mày Tần Ninh nhướng lên.

Cực Thiên Vương lại nói: “Đế Lâm Thiên hứa cho ta thành Thánh, hứa để ta phi thăng, hơn nữa sau khi thành Thánh hứa cho ta yên ổn trong thế giới Cửu Thiên. Ta không cần phải từ chối, ta cũng không có cái quyết tâm đó là từ chối, thực lực càng mạnh, càng sợ chết, Vương Giả thì sao? Thiên Vương lại có thể như thế nào? Cùng lắm là thọ nguyên cũng chỉ có mười vạn năm mà thôi!”

“Mười vạn năm ấy đại hạn của ta đã tới, hóa thành một bồi đất vàng ta không cam lòng”.
Chương 1495: Cuộc chiến không Vương

Cực Thiên Vương giọng nói mang theo khổ sở.

“U Vương ngươi cũng biết, võ giả đại lục Vạn Thiên dù chết sạch thì có thể làm sao?”

“Ngươi biết sự rộng lớn của thế giới Cửu Thiên đúng không? Vì sao ngươi vẫn để ý những thứ này? Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, thế giới người ăn người, thế giới võ đạo chính là như vậy”.

Tần Ninh cười một tiếng.

“Thì ra là như vậy...”

“Chính là như vậy...”

Bốn vị Tuyết Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Mộc Thiên Vương lúc này ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

Xưng Vương!

Xưng Thiên Vương!

Là chuyện bao nhiêu người tha thiết mơ ước?

Thành Thánh cũng như vậy!

Cực Thiên Vương đối với theo đuổi thành Thánh đã khiến ông ta quên đi tất cả.

Cho dù quên là vô tình hay cố ý, nhưng sự thật chính là như vậy.

Tần Ninh cũng không nói thêm nữa.

Việc đã đến nước này, cũng không có gì đáng nói.

“Trừ ngươi ra hẳn còn có người khác, còn có người ta không biết”.

Tần Ninh từ từ nói: “Cùng nhau xuất hiện, không phải tốt hơn?”

Lời này vừa nói ra, Cực Thiên Vương cười một tiếng.

Quả thật là như thế.

Chuyện cho tới bây giờ gần như không có gì có thể giấu giếm.

Đế Lâm Thiên nói đúng.

“Dạ Bắc Hiên!”

“Giang Trung Tiên!”

Lúc này Cực Thiên Vương mở miệng nói: “Đi ra đi, không cần thiết gì nữa”.

Hai thân ảnh phá không tới.

Lúc này mọi người bốn phía ánh mắt đờ đẫn.

Cho dù là Tần Ninh lúc này ánh mắt cũng động đậy.

“Giang Trung Tiên…”

“Dạ Bắc Hiên…”

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Hai người các ngươi cũng như vậy sao?”

Hai thân ảnh không có nói nhiều.

“Còn những người khác cùng nhau xuất hiện đi!”

Tần Ninh cười một tiếng: “Ẩn núp ở bốn phía làm cái gì đây?”

Lời này vừa nói ra, từng luồng khí tức mạnh mẽ tràn ngập ra.

Tần Ninh nhìn một cái liền cười.

Rất nhiều người quen.

“Độc Vương!”

“Linh Vương!”

“Ồ, Phong Vương, Lôi Vương, Kiếm Vương, các ngươi cũng ở đây!”

Tần Ninh mở miệng gọi từng người.

Độc Vương Nhất mặc bộ trường sam xanh, toét miệng cười nói: “U Vương, ngươi thiên phú khinh người, bọn ta so sánh không kịp, có người nguyện ý giúp bọn ta thành Thánh, đương nhiên là bọn ta vui vẻ rồi, còn về sinh linh đại lục Vạn Thiên… có liên quan gì đến bọn ta?”

Tần Ninh cười một tiếng.

“Nói cũng phải”.

Phong Vương giờ phút này đi ra, hờ hững nói: “Ta cũng không phải là Thiên Đế đế các, chỉ vì đơn thuần giết ngươi”.

“Thành Thánh? Phong ta không nói tự nhận, vẫn là có mấy phần thủ đoạn, không lo lắng, nhưng ngươi không chết, ta khó mà yên!”

Tần Ninh lại cười.

“Ta hiểu, ngươi cũng không phải giúp Thiên Đế các, chỉ là muốn muốn giết ta, chỉ như vậy mà thôi, Kiếm Vương và Lôi Vương cũng suy nghĩ như vậy?”

Hai vị Vương giả gật đầu.

Tần Ninh nhìn về phía mọi người, sắc mặt ôn hòa.

“Cực Thiên Vương cầm đầu, mấy vị Vương Giả đỉnh cấp các người làm bạn”.

“Đây cũng là thủ đoạn của Đế Lâm Thiên, người của Thiên Đế các tại sao vẫn chưa đến?”

Lời Tần Ninh vừa dứt, bốn phương tám hướng từng đường khí tức mạnh mẽ lần lượt hiện ra.

“U Vương, lại gặp mặt!”

Lời vừa dứt, hai thân ảnh lúc này đi ra.

Thiên Tử Ninh!

Địa Hoàn!

Cánh tay phải cánh tay trái của Đế Lâm Thiên.

Bốn phía gần trăm vị Vương giả đi ra.

Khí thế cường thịnh như vậy khiến cho người của các đại bá chủ tâm thần chập chờn.

Khí tức rất cường thịnh.

Thiên Đế các, Vương giả trăm người!

Tích lũy và nội tình như vậy mạnh đến kinh người.

Cực Thiên Vương giờ phút này mở miệng nói: “Tần Ninh, kiếp này ngươi nhất định phải thua”.

“Thực lực Đế Lâm Thiên sâu khó lường, lần trước đối mặt Trấn Thiên Vương, không phải không giết chết, chẳng qua là lười giết mà thôi”.

“Ngươi cũng không phải đối thủ của hắn”.

“Mà Huyền Thiên cung, Thanh Ninh các, Thính Tuyết Sơn trang, Vạn Thiên các cộng lại cũng sẽ không là đối thủ của Thiên Đế các”.

“Sở dĩ Đế Lâm Thiên không ra tay, luôn ẩn nấp, chính là vì chờ ngươi mở ra mộ U Vương, vì đồ bên trong mộ U Vương ngươi”.

Cực Thiên Vương lại nói: “Là cái gì ta không biết, nhưng ngươi hiểu, hắn hiểu”.

Tần Ninh nhìn về phía Cực Thiên Vương, nói: “Ngươi muốn đánh nhau với ta sao?”

Nghe đến lời này, Cực Thiên Vương ngẩn người.

“Ngươi không dám, ngươi cũng sợ chết”.

“Đế Lâm Thiên không ra là vì cái gì? Vì để Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ, Liệt Phần Thiên mang chiến sĩ Ma tộc ra? Ta tình nguyện chờ hắn!”

Lời này vừa nói ra, mọi người bốn phía thần sắc đều khó coi.

“Đúng rồi, ngươi nói những người này có thể đối phó chúng ta phải không?”, Tần Ninh trêu ghẹo nói: “Sao ta cảm giác... không quá có thể đâu...”

“Không thể sao? Đó có thể là ảo giác của ngươi thôi!”, Cực Thiên Vương cười ha hả nói.

Chỉ đơn giản là Vương Giả Thiên Đế các và ông ta chiêu mộ ước chừng trên trăm người.

Mà Vương Giả mấy phe Thính Tuyết Sơn trang, Thanh Ninh các, Thiên Ngoại Tiên, Vạn Thiên các tụ tập lại cũng chỉ bảy tám chục người mà thôi.

Quan trọng nhất chính là trong bảy tám chục người đại đa số là cảnh giới Vương giả sơ phẩm.

Chênh lệch rất lớn!

Cho dù Tần Ninh mạnh hơn nữa cũng có Đế Lâm Thiên đi đối phó Tần Ninh.

Cái này còn chưa tính Vương Giả và Thiên Nhân trong tứ đại Ma tộc.

Cộng lại gấp mấy lần thực lực phe Tần Ninh, Tần Ninh hắn không thắng được.

“Đế Lâm Thiên vì mộ U Vương này của ta, mấy vạn năm giương cung mà không bắn, ngươi cho rằng là vì cái gì?”

Tần Ninh giờ phút này hai tay nâng lên.

Mười ngón tay đan chéo, hai ngón trỏ buộc lên hợp lại.

Từng tia khí tức độc đáo khuếch tán ra.

“Nếu muốn đánh, vậy thì chiến trăm Vương thật oanh liệt, đánh một trận nổi danh thiên cổ, ta liền buông thả chơi với các ngươi!”

Lời Tần Ninh vừa dứt.

Giữa lúc ầm ầm, cửa lớn mộ U Vương mở ra.

Chỉ là đập vào mắt là một mảng vắng lặng.

Vừa nhìn, căn bản cũng không thấy rõ cái gì.

Lúc này ngón tay Tần Ninh chỉ điểm.

Trong phút chốc, bên trong cửa kia giống như chen chúc ra một luồng sức mạnh to lớn.

Khí tức bá đạo trong nháy mắt bao phủ đám người phe Tần Ninh.

“Chư vị, yên tâm hấp thu thánh lực thiên địa hóa giải này, giúp các ngươi đột phá, nếu không ta lo lắng người của Thiên Đế các e rằng sẽ đánh không vui.

Lời vừa dứt.

Nhất thời một luồng khí thế mạnh mẽ khuếch tán ra.

Có người phá cảnh!

Ngay sau đó, từng luồng khí thế mạnh mẽ sung mãn giữa trời đất.

Không chỉ là một người.

Là một đám người!

Lúc này Cực Thiên Vương mặt liền biến sắc.

“Ngăn hắn lại!”

Soạt soạt soạt…

Nháy mắt, Vương Giả đứng đầu Độc Vương và Linh Vương lần lượt đi ra.

Lúc này Tần Ninh lại cười một tiếng.

“Cản?”

Lời vừa dứt.

Lôi y trào ra, theo gió lay động.

Vương kiếm Độ Sinh thời khắc này ánh sáng cũng lóe lên.

Một kiếm của Tần Ninh trong nháy mắt chém ra.

Kiếm khí rạo rực, sức mạnh nở rộ.

Giữa thiên địa lúc này giống như chỉ còn lại kiếm này của Tần Ninh.

Ầm…

Sức mạnh bùng nổ, lúc này cuộn mở.

Dưới Vương Giả ngũ phẩm, không ai có thể gần được.

Duy chỉ có bảy người Thiên Đan Vương, Thiên Khí Vương và Độc Vương, Linh Vương Phong Vương, Lôi Vương gắt gao ngăn cản.

Bảy vị Vương Giả đỉnh cấp lúc này thần sắc nghiêm trọng.

Không tưởng tượng nổi!

Thật không tưởng tượng nổi.

Tần Ninh đang ở Vương Giả ngũ phẩm, vậy mà lại mạnh mẽ đến trình độ này.

Sự bùng nổ của hơi thở Vương Giả.

Đã nghiền ép Vương Giả cửu phẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK