"Súc sinh, chịu chết đi!"
Huyền Ngạn bảo chủ vung tay lên, khiên Huyền Vũ kia lúc này bỗng nhiên nổ ra, ngưng tụ thành một ánh quyền tấn công Cửu Anh.
Thấy cảnh này, Cửu Anh chỉ cười nhạo một tiếng.
"Chết đi!"
Chỉ là đột nhiên, Huyền Ngạn bảo chủ lại vẫy tay một cái.
Ánh quyền tại lúc này lại một lần nữa đổi màu.
Ầm...
Ánh quyền kia đột nhiên mở ra, phát ra một tiếng vang.
Mà một khắc sau, ánh quyền kia lóe ra một thanh cự kiếm.
Cự kiếm giết ra, tốc độ cực nhanh.
Một tiếng phập vang lên, máu tươi tung tóe.
"A..."
Một tiếng hô thảm thiết phát ra.
"Đau đau đau... A... Đau chết mất..."
Tiếng gào đau đớn vang lên.
Bốn người Cốc Tân Nguyệt và Giang Bạch nhìn sang, ánh mắt biến đổi.
Giờ khắc này, một trong chín cái đầu của Cửu Anh bị Huyền Ngạn bảo chủ trực tiếp bổ xuống.
Trong chớp nhoáng này, đám người trợn mắt há mồm.
Khí thế bên Huyền Vũ Bảo tăng vọt.
Dù là hung thú mạnh mẽ hơn nữa thì có thể làm gì được?
Bảo chủ của bọn họ là cường giả cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.
Cảnh giới Quy Nhất được xưng là cái thế hào hùng, há lại nói ngoa?
Lúc này, mặt đất ầm ầm rung động.
Thân thể to lớn của Cửu Anh đang không ngừng lăn lộn.
"Hừ!"
Huyền Ngạn bảo chủ hừ lạnh một tiếng.
Cửu Anh đúng là rất mạnh mẽ.
Nhưng dù sao cũng chưa đến cảnh giới Quy Nhất.
Võ giả cảnh giới Quy Nhất mở chín đại mạch.
Cảnh giới Vạn Nguyên bao gồm bốn cảnh giới nhỏ.
Cảnh giới Quy Nhất cửu mạch.
Chín đại mạch trong thân thể đối ứng với chín cửa trong cảnh giới Cửu Môn ban đầu.
Mỗi cửa một mạch.
Đến cảnh giới Quy Nhất là chín mạch cô đọng.
Một mạch tăng cường, linh khí phong phú gấp bội cảnh giới Vạn Nguyên.
Cho dù ông ta mới chỉ mở một mạch thì cũng là uy năng vô địch.
Giờ khắc này, Cửu Anh không ngừng gào thét, âm thanh thê lương vô cùng.
"Thứ súc sinh không biết sống chết, chết đi!"
Huyền Ngạn bảo chủ giờ phút này khẽ quát một tiếng.
Ông...
Nhưng trong nháy mắt này, một âm thanh vù vù đột nhiên vang lên.
Trận Thái Cực tại lúc này bắn ánh sáng ra bốn phía.
Tiếng vỡ vụn vang lên tanh tách.
Ánh sáng không ngừng lấp lóe bên trong đại trận.
Sức mạnh khuếch tán ra từng tầng.
Mà từ bên trong trận pháp có một thân ảnh đi ra.
"Cái hạng châu chấu nhỏ con mà cũng dám nhảy nhót trước mặt ta à?"
"Xem ra Thiên Đế các cho các ngươi lòng tự tin rất lớn đấy!"
Giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Chẳng biết vì sao.
Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch, Dương Phong Hoa cùng Dương Vũ Huyên nghe được thanh âm này thì lòng đều trở nên yên tâm.
Phảng phất cho dù phía trước có thiên quân vạn mã thì chỉ cần nghe được giọng nói này là tất thảy đều yên bình.
"Tần Ninh!"
Huyền Ngạn bảo chủ nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh xuống.
"Tần Ninh!"
"Tần Ninh!"
Mà một bên khác cũng có hai tiếng gào thét vang lên.
Chính là Hiên Viên Hành cùng Viên Thiên Cương.
Giờ khắc này, hai người nhìn về phía Tần Ninh với vẻ tức tối.
Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên bỏ mình.
Là do Tần Ninh gây nên.
Bọn họ vừa nhận được tin tức liền đi tìm Huyền Vũ Bảo.
Tần Ninh có hai phó các chủ Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy của Tây Ninh Các, hai người này đều là cảnh giới Vạn Nguyên.
Bọn họ muốn báo thù là không có khả năng!
Cho nên hai người lập tức đồng ý hợp tác với Huyền Vũ Bảo.
Giờ phút này, nhìn thấy Tần Ninh nên cũng giận dữ vô cùng.
"Huyền Ngạn bảo chủ, giết Tần Ninh, Hiên Viên sơn trang cùng Tinh Túc giáo chúng ta sẽ trở thành minh hữu kiên định của ngươi!", Hiên Viên Hành giờ phút này quát lên.
"Yên tâm, hắn chạy không thoát đâu!"
Huyền Ngạn bảo chủ nhìn Tần Ninh, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Nhãi con, vẫn phải cảm ơn ngươi nhiều. Nếu không có ngươi thì Hiên Viên Hành cùng Viên Thiên Cương cũng sẽ không hạ quyết tâm!"
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh nở một nụ cười.
"Đừng kêu nữa!"
Một tiếng quát khẽ lại vang lên.
Tần Ninh nhìn Cửu Anh, khẽ nói: "Đừng cho là ta không biết, chém đứt một cái đầu đối với ngươi cũng chỉ như trúng một kiếm, cùng lắm là tốn ít máu, không phải trí mạng, đừng có giả bộ nữa".
Lời này vừa nói ra, thân thể to lớn của Cửu Anh lúc này mới bắt đầu thành thật trở lại.
"Thật sự rất đau mà...", Cửu Anh run rẩy nói.
Nhưng trong lúc đó, cái đầu bị chém kia đã mọc trở lại.
Không bao lâu, lại chẳng khác bộ dáng ban đầu là mấy.
Huyền Ngạn bảo chủ giờ phút này mang sắc mặt khó coi.
Tần Ninh bay lên.
Vững vàng hạ xuống cái đầu chính giữa của Cửu Anh.
Cúi người nhìn về phía Huyền Ngạn bảo chủ, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Hợp tác với Thiên Đế các cũng không sợ vài vạn năm cơ nghiệp của Huyền Vũ Bảo bị hủy hoại chỉ trong chốc lát hả".
"Thiên Đế các, ta sớm tối sẽ diệt".
"Mà đến lúc đó, hi vọng các ngươi đừng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ".
"Không, chỉ sợ là hôm nay ba người các ngươi sẽ không được thấy cảnh đó đâu".
Nói xong, khí tức của Tần Ninh tăng lên.
Linh cảnh Hóa Âm hậu kỳ!
Tần Ninh lúc này lại tiến thêm một bước.
Thân thể Cửu Anh lúc này hóa thành độ cao mười trượng, không ngừng giãy dụa cái đầu.
"Đừng nhúc nhích!"
Tần Ninh khẽ quát một tiếng.
Cửu Anh lập tức trở nên trung thực.
Bị người cưỡi trên đầu rất khó chịu mà!
Dần dần, từng luồng sáng được ngưng tụ.
Tần Ninh mở miệng nói: "Huyền Ngạn bảo chủ, cảnh giới Quy Nhất nhất mạch!"
"Nghĩ đến vài vạn năm qua tích lũy, cảnh giới Quy Nhất cái thế hào hùng trong Huyền Vũ Bảo hẳn là không ít".
"Cảnh giới Thiên Nhân chắc cũng có mấy vị".
"Chỉ là không biết đến cùng mạnh mẽ cỡ nào".
"Giết các ngươi rồi đi xem cũng không tệ".
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Huyền Ngạn bảo chủ âm trầm đáng sợ.
Ông bị uy hiếp!
Bị một tiểu bối linh cảnh Hóa Âm hậu kỳ uy hiếp.
"Tần Ninh!"
Cốc Tân Nguyệt giờ phút này đột nhiên mở miệng nói: "Ba bên Thánh Quang Minh, Thái Sơ Cung cùng Bạch Hồng Hiên đi tìm đến nhóm Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy rồi!"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tần Ninh lóe lên sự lạnh lùng.
"Thú vị thật, vốn còn muốn cùng ngươi chơi đùa một phen, hiện tại xem ra không cần thiết!"
Tần Ninh nói xong, sát khí trong mắt ngưng tụ.
Trong chớp nhoáng này, một khí tức mênh mông du đãng trong cơ thể Tần Ninh.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết!
Trong khoảnh khắc đó, lòng bàn tay Tần Ninh ngưng tụ linh khí chín thuộc tính.
Bàn tay vỗ một cái.
Sau một khắc, thân thể Cửu Anh run lên.
Tần Ninh cười nói: "Cũng đừng nói ta bạc đãi ngươi, ta giúp ngươi một bước đi vào cảnh giới Quy Nhất".
Nghe đến lời này, hai mắt Cửu Anh lóe lên.
Ông...
Trong khoảnh khắc đó, Cửu Anh cảm giác được trong đầu mình có một khí tức mênh mông đang được phóng thích.
Vốn dĩ cơ thể nó đã có linh khí thuộc tính thủy và hỏa.
Nham tương cùng đỉnh băng cùng tồn tại.
Nhưng bây giờ lại có liên tục những linh khí khác nhau tràn vào cơ thể.
Chín cái đầu.
Chín loại thuộc tính.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, điện, huyết.
Chín luồng sáng hội tụ vào trong cơ thể Cửu Anh trong nháy mắt.
"Thoải mái!"
Cửu Anh giờ phút này nhịn không được mà gào thét một tiếng.
Trong nháy mắt, chỉ thấy một cái đầu của Cửu Anh xuất hiện một tia sáng.
Trong chớp nhoáng này, khí thế của Cửu Anh biến lớn lên.
"Cảnh giới Quy Nhất..."
Huyền Ngạn bảo chủ giờ phút này biến đổi sắc mặt.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao khí tức của Cửu Anh trong nháy mắt liền đạt tới cảnh giới Quy Nhất?
Mà lại, võ giả bình thường đến cảnh giới Quy Nhất là mở một mạch, mà nó là mở một đầu?
"Ha ha... Thoải mái!"
Chín cái đầu của Cửu Anh giờ phút này đầu đồng loạt cười ha ha.
Thanh âm kia... nghe cực kỳ chói tai...
Chương 1087: Cửu Cực Vô Địch Bạo Tạc Đạn
"Đừng nói nhảm nữa, làm việc đi!"
Giờ khắc này, sắc mặt Tần Ninh có chút tái nhợt.
Giúp Lý Nhàn Ngư mở ra Vãng Sinh Đồng đã hao phí không ít tâm huyết của hắn.
Hiện tại lại giúp Cửu Anh tăng cấp.
Đúng là tốn rất nhiều sức.
Chỉ là, trợ giúp Cửu Anh thành công mở ra một mạch cũng không phải để cho nó đắc ý!
"Ha ha ha, không thành vấn đề!"
Cửu Anh giờ phút này hớn hở ra mặt.
Đến cảnh giới Quy Nhất, nó cũng trở thành cái thế hào hùng giống như bọn nhân loại cặn bã nói!
Gần với Thiên Nhân và Vương Giả vô địch!
Thoải mái!
Cửu Anh ánh mắt tràn đầy sát cơ.
Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, ánh mắt phát lạnh.
"Vừa rồi dám chặt đầu ta, đáng chết".
Nói xong, Cửu Anh trong nháy mắt đáp xuống.
Sắc mặt của Huyền Ngạn bảo chủ giờ phút này âm trầm như nước.
Cái tên khốn này.
Không, hai cái loại khốn kiếp này.
Cửu Anh không phải người.
Tần Ninh càng không phải người.
"Ghê tởm!"
Huyền Ngạn bảo chủ vung bàn tay lên, một thanh trường kiếm màu bạc xuất hiện.
Trường kiếm vừa ra, ánh mắt của Huyền Ngạn bảo chủ lạnh lùng như băng.
"Giết!"
Một câu hét lên.
Một kiếm đâm ra.
Ánh kiếm hóa thành một dải lụa trực tiếp ngưng tụ đến đầu Cửu Anh.
"Lão già, ngươi là đối thủ của ta chắc?"
Cửu Anh giờ phút này nhếch miệng cười một tiếng.
Keng...
Một cái đầu há mồm phun một cái.
Một trường kiếm ánh kim lúc này giết ra.
Hai kiếm chạm nhau, phát ra một tiếng âm vang.
Ánh lửa tóe ra.
Huyền Ngạn bảo chủ biến đổi sắc mặt.
Súc sinh này...
Chuyện gì xảy ra vậy?
Làm sao thi triển ra linh khí thuộc tính kim được?
Vừa rồi giao chiến một hồi, súc sinh này chỉ có hai loại công kích là băng hỏa.
Mà ông ta đã sử dụng tuyệt chiêu của tông môn.
Nhưng bây giờ thế cục đã thay đổi hoàn toàn.
Làm sao lại như vậy?
"Lão già, kinh ngạc không? Ngoài ý muốn không?"
Cửu Anh nhếch miệng cười to nói: "Đây là Cửu Cực Vô Địch Bạo Tạc Đạn, ta tặng cho ngươi!"
Cửu Anh cười ha ha.
Chín cái đầu của nó cũng phun ra ánh sáng.
Vàng kim, vàng đất, đỏ máu... đủ loại màu, chín luồng ánh sánglúc này ngưng tụ.
"Cửu Cực Vô Địch Bạo Tạc Đạn!"
Rít lên một tiếng.
Sức mạnh khổng lồ trong cơ thể Cửu Anh được ngưng tụ.
Chín luồng ánh sáng ngưng tụ lại cùng nhau.
Cuối cùng ngưng tụ thành một quả cầu màu đen nhánh mang theo sắc đỏ sậm.
Quả cầu không ngừng khuếch tán, đến độ rộng mười mét đường kính mới ngừng.
"Nổ!"
Quát khẽ một tiếng.
Quả cầu đỏ đen lúc này phóng tới Huyền Ngạn bảo chủ.
"Đáng chết, đáng chết!"
Huyền Ngạn bảo chủ giờ phút này thân ảnh cấp tốc rút lui.
Muốn trốn!
Thế nhưng làm sao có thể trốn thoát được?
Oanh...
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Thiên địa lúc này run rẩy.
Linh khí điên cuồng tàn phá bừa bãi, linh khí chín thuộc tính lúc này hoàn toàn nổ tung.
Ầm...
Tiếng nổ trầm đục vang lên.
Ầm một tiếng.
Một thanh trường kiếm rơi xuống đất.
Cửu Anh nhìn cũng không nhìn, nuốt lấy trường kiếm kia.
"Phun ra".
Tần Ninh giờ phút này lại mở miệng nói.
Cửu Anh hậm hực phun trường kiếm ra, giao cho Tần Ninh.
"Bảo khí đấy!"
Tần Ninh lẩm bẩm: "Đồ tốt cỡ này cũng không thể bị ngươi giày xéo".
"Ta còn lâu mới giày xéo...", Cửu Anh có phần yếu ớt phản bác.
Tần Ninh cũng mặc kệ.
Hiện nay kiếm U Khô chính là pháp khí thượng phẩm.
Mà khi cảnh giới của hắn tăng lên, pháp khí thượng phẩm đã không còn đủ nữa.
Hơi thở Vương Giả trong kiếm U Khô Kiếm một khi tiêu hao hết thì kiếm U Khô sẽ chỉ là một thanh pháp khí thượng phẩm.
Thanh bảo khí này nhìn có chút không trọn vẹn.
Nhưng lại thích hợp dùng để tế luyện kiếm U Khô, khiến cho phẩm chất của kiếm U Khô tăng lên!
Chí ít pháp khí siêu phẩm thích hợp võ giả của cảnh giới Âm Dương.
Giờ khắc này, bên dưới là một bóng người mặc áo bào với phần ngực bị vỡ ra, phần bụng cơ hồ bị xuyên qua, lộ ra cả xương cốt với ánh sáng cháy đen.
"Cảm giác ra sao?"
Tần Ninh nhìn về phía Huyền Ngạn bảo chủ chật vật không chịu nổi, gần như sắp chết thì cười nhạt nói.
"Nhãi con, ngươi muốn chết!"
Huyền Ngạn bảo chủ giờ phút này giận dữ không thôi.
Thế nhưng khi nhìn về phía Cửu Anh thì ánh mắt lại mang theo sự hoảng sợ.
Con cầm thú này quá lợi hại!
"Xem ra ngươi vẫn không phục!"
Tần Ninh cười nhạt một tiếng.
Huyền Ngạn bảo chủ nghe đến lời này, ánh mắt run lên.
Hôm nay thật xui xẻo!
Ông ta cũng không ngờ rằng giờ này Tần Ninh sẽ thu phục được một con dị thú hung hãn như thế.
Mà giờ khắc này, bốn phía tử thương mấy chục người.
Mấy chục người còn sót lại đều có sắc mặt trắng bệch.
Tần Ninh cùng Huyền Ngạn bảo chủ liếc nhìn nhau.
Cửu Anh thì nằm rạp trên mặt đất, chín cái đầu nhả ra chín quả cầu linh khí với chín luồng ánh sáng khác nhau, chơi quên cả trời đất.
Đây mới gọi là súc sinh này!
Thực lực từ cảnh giới Vạn Nguyên đến cảnh giới Quy Nhất.
Chín cái đầu, linh khí chín loại thuộc tính.
Trong chớp mắt liền có.
Xem ra đi theo Tần Ninh cũng không vô vị như vậy!
Cũng không biết vị chủ thượng này có thể xử lý chuyện hôn nhân hay không.
Nếu có thể tìm cho nó một con Thao Thiết cái để kéo dài dòng dõi thì càng tốt hơn!
Cửu Anh giờ phút này bắt đầu nghĩ xa ra...
"Huyền Vũ bảo cùng Thiên Đế các có liên quan, Huyền Ngạn bảo chủ, nếu ngươi nói cho ta biết vị trí của tổng các Thiên Đế các, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết".
Tần Ninh giờ phút này hờ hững nói.
"Ta không biết".
Huyền Ngạn bảo chủ hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Ta và Thiên Đế các đều liên hệ qua Thiên hộ pháp của Thiên Đế các".
"Thiên hộ pháp sao?"
Tần Ninh lẩm bẩm.
Trong Thiên Đế các.
Thần Sứ là cảnh giới Âm Dương.
Địa hộ pháp là cảnh giới Vạn Nguyên.
Mà Thiên hộ pháp thì là cảnh giới Quy Nhất.
"Không có phó các chủ nào liên hệ với ngươi à?"
"Không có".
Nghe đến lời này, Tần Ninh thản nhiên nói: "Vậy xem ra ngươi ở trong mắt Thiên Đế các cũng không tính là gì".
Lời này vừa nói ra Huyền Ngạn bảo chủ muốn phản bác nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Thiên Đế các đúng là rất mạnh mẽ!
Tần Ninh nói ra lời này cũng không có gì sai.
Chỉ là cảnh giới Thiên Nhân, e là Thiên Đế các còn có nhiều hơn cả Thanh Ninh các.
"Nếu như thế thì để lại ngươi cũng vô dụng".
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
"Huyền Ngạn bảo chủ, cứu mạng!"
Ngay tại giờ phút này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Trên trăm người lúc này lần lượt chạy đến.
Hai người cầm đầu nhìn có chút quen mắt.
Minh chủ Thánh Triết Hàm của Thánh Quang Minh!
Hiên chủ Bạch Phàm Ninh của Bạch Hồng Hiên!
Nhìn thấy hai người tới, sắc mặt Huyền Ngạn bảo chủ lộ vẻ vui mừng.
Nhưng khi nghe được giọng nói của hai người, Huyền Ngạn bảo chủ lại tái mặt đi.
Cứu mạng?
Ông đây đã khó bảo toàn mạng sống rồi.
Các ngươi còn cầu xin ta cứu mạng?
Nói đùa cái gì thế!
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh nhắm hai mắt lại.
Ba bên Thánh Quang Minh, Thái Sơ Cung cùng Bạch Hồng Hiên đi vây giết Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy của Tây Ninh Các.
Sao bây giờ lại chạy thục mạng quay về chứ?
"Huyền Ngạn bảo chủ?"
Giờ khắc này, Thánh Triết Hàm cùng Bạch Phàm Ninh nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Huyền Ngạn bảo chủ thì lập tức sững sờ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Huyền Ngạn bảo chủ không phải đã đào được linh bảo ở Đào Hoa Nguyên rồi sao? Sao giờ lại thành ra thế này?
"Tần Ninh?"
Hai người xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Tần Ninh, trong mắt cơ hồ như phun ra lửa giận.
Chỉ là Tần Ninh lại cảm thấy dường như lửa giận này lại không phải nhằm vào hắn.
Cảm giác rất kỳ quái.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Huyền Ngạn bảo chủ sắc mặt lạnh lẽo hỏi.
Chương 1088: Chiến Thể?
Hai người này vây giết người của Tây Ninh Các.
Mà Tây Ninh Các có hai phó các chủ là Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên.
Thế nhưng Thánh Triết Hàm, Mạc Hồng Uyên cùng Bạch Phàm Trần cũng là cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên.
Ba đối hai.
Hiện tại lại đi chạy trốn?
Hơn nữa còn hô to cứu mạng?
Ngươi đùa ta à?
Mà nghe được Huyền Ngạn bảo chủ hỏi lại, Thánh Triết Hàm cùng Bạch Phàm Trần càng thêm sững sờ.
Chuyện gì xảy ra?
Ngươi hỏi chúng ta chuyện gì xảy ra, vậy chính ngươi là có chuyện gì xảy ra hả?
Vây giết bốn người Tần Ninh thôi mà nhìn bộ dạng này giống như là sắp bị Tần Ninh làm thịt vậy!
Ba người trừng mắt nhìn nhau.
Tần Ninh giờ phút này lại không nhiều lời.
"Chuyện gì xảy ra vậy?", Huyền Ngạn bảo chủ thấp giọng nói: "Mạc Hồng Uyên đâu?"
Nghe đến lời này, Thánh Triết Hàm sắc mặt phát lạnh, rầu rĩ nói: "Chết rồi!"
Chết rồi?
Nghe vậy, Huyền Ngạn bảo chủ sắc mặt cứng ngắc.
Mạc Hồng Uyên là cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên, sao lại bị giết?
Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều giật mình.
Thánh Triết Hàm giờ phút này nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt lạnh lẽo.
"Chuyện này đều là do hắn!"
Tại Tần Ninh?
Tần Ninh ở ngay đây thì sao mà giết được Mạc Hồng Uyên?
"Khà khà, ông đây tự làm tự chịu, muốn trách thì trách ta, mắc mớ gì lại đổ tại sư tôn ta?"
Một nụ cười âm hiểm đột nhiên vang lên.
Trong chốc lát, bóng dáng hai người kia tách ra.
Oanh...
Một tiếng nổ lại vang lên.
Một bóng người lúc này lại bay xuống.
Cầm búa rìu trong tay, thần thái uy vũ, từng luồng khí tức khắp bản thân đều bá đạo, chiến ý mạnh mẽ khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
Không phải Thạch Cảm Đương thì còn ai vào đây!
Giờ khắc này, quanh người Thạch Cảm Đương dường như có một khí thế cực mạnh.
Khí tức mênh mông sinh ra từ bên trong khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ cuồng bạo.
"Cảnh giới Vạn Nguyên... cấp bậc Nhân Nguyên!"
Nhìn thấy Thạch Cảm Đương xuất hiện, mấy người ở đây đều ngạc nhiên.
Soạt soạt soạt...
Tiếng xé gió ầm ầm vang lên.
Hai phó các chủ Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy dẫn mười mấy người xuất hiện.
"Tần công tử".
"Tần công tử".
Nhìn thấy Tần Ninh bình yên vô sự, hai người lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Thánh Triết Hàm, Mạc Hồng Uyên cùng Bạch Phàm Trần ra tay với bọn họ, hai người liền cảm thấy có việc gì không ổn.
Lập tức chạy đến vì sợ Tần Ninh xuất hiện nguy hiểm.
Hiện tại xem ra người gặp nguy hiểm lại là đám người Huyền Ngạn bảo chủ?
Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: "Sư tôn, may mắn không làm người mất mặt, lần này con đã trực tiếp nhảy qua cảnh giới Âm Dương, đến cảnh giới Vạn Nguyên, thành tựu chúa tể một phương!"
"Không bao lâu sau, con sẽ đuổi kịp Dương Thanh Vân một cách dễ dàng".
"Hơn nữa, người không biết đâu, con bước vào cảnh giới Vạn Nguyên cũng đã ngưng tụ chín đường Âm Khư và chín đường Dương Hải, đáng tiếc mọi người không nhìn thấy!"
Thạch Cảm Đương giống như đã nhịn hết một bụng văn, líu ríu không ngừng.
Tần Ninh chầm chậm liếc Thạch Cảm Đương, không mở miệng.
Bị Tần Ninh nhìn chằm chằm, Thạch Cảm Đương run lên, lúng túng nói: "Khụ khụ... Không được chín đường... Trên thực tế là tám đường".
Tần Ninh vẫn im lìm như cũ.
"Thôi được rồi, bảy đường!"
Thạch Cảm Đương bất đắc dĩ nói: "Sư tôn, bảy đường cũng rất đáng gờm mà..."
Chỉ là Tần Ninh vẫn chỉ mỉm cười chỉ nhìn Thạch Cảm Đương.
"Rồi rồi… năm đường!"
Nhìn thấy Tần Ninh vẫn không có cảm xúc gì.
Thạch Cảm Đương bất đắc dĩ nói: "Năm đường cũng không được sao?"
"Một đường là một đường, có cái gì phải che với giấu? Hơn nữa ngươi cũng đến Vạn Nguyên rồi thì còn quan tâm mấy đường làm gì?"
Nghe đến lời này của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương giống như quả cầu da xì hơi.
"Tốt xấu gì người cũng phải cho con chút thể diện chứ..."
"Thể diện để làm gì?"
Tần Ninh không khỏi lắc đầu.
Giờ khắc này, Huyền Ngạn bảo chủ, ánh mắt của Thánh Triết Hàm cùng Bạch Phàm Trần khẽ nhúc nhích.
"Nhãi con, ngươi cũng chỉ đánh lén mà thôi, thật sự coi mình là thiên tài à?", Bạch Phàm Trần khinh thường nói.
"Khà khà, cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Nhân Nguyên đánh lén giết chết một vị cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên, ông có làm được không hả? Lão già!"
Thạch Cảm Đương cười nhạo nói: "Có bản lĩnh thì ông đừng chạy, bằng không ta nhất định chặt đứt cái đầu của ông".
Nghe đến lời này, sắc mặt Bạch Phàm Trần cứng ngắc.
Vốn dĩ ba bên bọn họ đang chiếm ưu thế.
Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy rất mạnh, nhưng tất cả mọi người là cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên.
Hai người căn bản không thể ngăn cản.
Nhưng mà ai biết tự nhiên Thạch Cảm Đương lại tấn công xen vào.
Một thằng nhãi cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Nhân Nguyên đột nhiên hạ sát thủ.
Dựa theo thực lực của Mạc Hồng Uyên thì hẳn là có thể ngăn cản được.
Nhưng ai mà ngờ, hết lần này tới lần khác lại không cản nổi, hơn nữa còn bị giết!
Quá nhiều chuyện ngoài ý muốn khiến cho bọn họ không thể tiếp nhận.
Thạch Cảm Đương này mặc dù chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên Nhân Nguyên, mặc dù chỉ có một đường Âm Khư, một đường Dương Hải, nhưng lại... rất quỷ quái.
Giờ khắc này, Huyền Ngạn bảo chủ, Thánh Triết Hàm, Bạch Phàm Trần cùng Hiên Viên Hành và Viên Thiên Cương dẫn theo hơn một trăm người sau lưng, ánh mắt cẩn thận nhìn nhóm người Tần Ninh.
Thạch Cảm Đương cười khà khà nói: "Tới đi, tới đi, ai dám đánh với ta một trận?"
Cầm búa rìu trong tay, chiến ý toàn thân Thạch Cảm Đương giờ phút này bắt đầu tung hoành.
Có tiếng phụt vang lên, đột nhiên cả người Thạch Cảm Đương trở nên ướt sũng.
"Con mẹ nó, ai đấy..."
Thạch Cảm Đương vừa định mắng, quay người lại thì thấy một con quái vật khổng lồ.
Cửu Anh giờ phút này đầu đung đưa, vui vẻ nói: "Ngại quá cơ, không cẩn thận hắt xì nên phun vào người ngươi..."
Nhìn thấy Cửu Anh to lớn kia, Thạch Cảm Đương có chút ngơ ngác.
"Sư tôn..."
"Cửu Anh, vừa mới nhận làm thú cưỡi!" Tần Ninh tùy ý nói.
Thạch Cảm Đương lập tức đổi sắc mặt.
"Tiểu súc sinh, ta là đồ đệ của sư tôn, ngươi là thú cưỡi của sư tôn, thân phận của hai ta ai cao ai thấp đây hả? Về sau cẩn thận một chút cho ta".
Nghe giọng nói uy hiếp của Thạch Cảm Đương, Cửu Anh cúi người nhìn Thạch Cảm Đương.
Một cái đầu há mồm phun ra một ánh lửa.
Nó tuy bị Tần Ninh thu phục.
Nhưng đó cũng là một mình Tần Ninh thu phục mà thôi.
Thằng nhãi trước mắt muốn giẫm trên người nó thì cũng không dễ dàng như vậy.
Ánh lửa toé lên mà xuống, lao thẳng tới chỗ Thạch Cảm Đương.
Cửu Anh đương nhiên không có khả năng thiêu chết Thạch Cảm Đương thật, chỉ là để cho hắn ta chịu khổ một chút, dạy dỗ một phen là được.
Hỏa diễm toé lên, trong nháy mắt xông đến chỗ Thạch Cảm Đương.
"Xì!"
Nhìn thấy Cửu Anh phun lửa, Thạch Cảm Đương xì một tiếng, búa rìu cắm trên mặt đất, lại ngưng tụ một luồng khí tức.
Một chiến ý mạnh mẽ đến cực hạn phóng lên tận trời.
Trong lúc mơ hồ, phảng phất như xung quanh Thạch Cảm Đương đã hình thành một làn gió.
Làn gió chiến khí.
Trong chớp nhoáng này, hỏa diễm bị ngăn cản lại.
Thạch Cảm Đương cười nhạo nói: "Ông đây cũng không phải là ông đây của ngày xưa, Chiến Thể của ta đã hoàn toàn thức tỉnh rồi đấy!"
Nói xong, làn gió gào thét.
Ánh lửa kia trong lúc mơ hồ bị đẩy lui.
Cửu Anh giờ phút này trừng mắt nhìn chằm chằm Thạch Cảm Đương.
Thằng nhãi này không đơn giản a!
Mà lúc này giờ phút này, mọi người xung quanh thấy cảnh này thì càng thêm trợn mắt há mồm.
Chiến Thể?
Thật sự là Chiến Thể?
Giờ khắc này, Tần Ninh cũng trừng mắt, đôi mắt tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu Thạch Cảm Đương.
Chiến Thể?
Chiến Thể cái đếch gì chứ!
Thạch Cảm Đương vốn dĩ chính là thể chất bình thường nhất, giống hắn, không có một cái gì cả.
Sở dĩ nói Chiến Thể là năm đó hắn muốn cổ vũ Thạch Cảm Đương không từ bỏ tu hành.
Dù sao thời điểm đó Thạch Cảm Đương đúng là tôn sùng hắn, coi hắn như thần.
Nhưng bây giờ là có chuyện gì xảy ra đây?
Chương 1089: Làm xấu mặt sư tôn
Cũng không phải là Chiến Thể!
Ngưng tụ chiến khí!
Hơi thở Chiến Vương?
Trong lúc nhất thời, Tần Ninh cũng hơi kinh ngạc.
Cái gọi là Chiến Thể trời sinh, đó là một số võ giả từ lúc mới sinh ra đã thích hợp chiến đấu tu hành trong chiến đấu, tăng cảnh giới, lĩnh ngộ võ quyết trong chiến đấu bên.
Chỗ độc đáo của Chiến Thể là lấy chiến tăng cấp.
Hắn sở dĩ luôn nói Thạch Cảm Đương là Chiến Thể chính là bởi vì cái tên nhóc này sau bao nhiêu năm cố gắng tu hành đều là tăng cấp trong chiến đấu.
Đó là bởi vì Thạch Cảm Đương là thể chất bình thường, chỉ có chiến đấu mới giúp hắn ta cảm giác thăng cấp.
Nhưng thằng nhãi này tuyệt đối không phải Chiến Thể.
Giờ khắc này, Tần Ninh có chút không thể nào hiểu được.
Thạch Cảm Đương cũng không phải là Chiến Thể, sao có thể có thể ngưng tụ ra chiến khí?
Chiến khí là thứ mà chỉ có Chiến Thể trời sinh mới có thể tụ tập.
Tên nhóc này...
Giờ khắc này, Cửu Anh cũng vô cùng kinh ngạc vì cảnh này.
"Thể chất bình thường mà lại có thể ngưng tụ chiến khí, bảo sao mà thằng nhóc này có thể ám sát được cao thủ cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên", Cửu Anh nghiêm túc nói.
"Xì!"
Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười nói: "Sư tôn nói ta chính là Chiến Thể trời sinh, chẳng qua là hiện tại mới thức tỉnh mà thôi".
"Đúng không sư phụ?"
Nhìn Tần Ninh, Thạch Cảm Đương một mặt kiêu ngạo.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh sáng lên.
Chầm chậm nhìn về phía Thạch Cảm Đương, Tần Ninh nghiêm túc nói: "Không sai, ngươi chính là Chiến Thể trời sinh".
Bất kể Thạch Cảm Đương có phải hay không, hiện tại tên nhóc này đã ngưng tụ được chiến khí ngoài dự đoán, tương lai tiềm lực vô hạn.
Thiên tài loại cố gắng từ trước đến nay đi được càng xa hơn so với thiên tài loại thiên phú.
Câu nói này không sai.
Thạch Cảm Đương có tiềm lực cùng thiên phú là vô địch!
"Ha ha ha..."
Thạch Cảm Đương nhìn đám người Huyền Ngạn bảo chủ bọn người ha ha cười nói: "Đến đây, nhìn xem các người ở cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên Thánh Nguyên có thể giết ta hay không!"
Thời khắc này, Thạch Cảm Đương cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Nhân Nguyên lại phảng phất đã trở thành vô địch Thánh Nguyên.
Chúa tể một phương, nên như thế.
Giờ khắc này, nhóm Huyền Ngạn bảo chủ như có điều suy nghĩ.
Thạch Cảm Đương này đúng là một phiền toái lớn.
"Sư tôn!"
"Thạch sư huynh!"
Một thanh âm lúc này vang lên.
Bên trong huyền trận kia có một bóng người đi ra.
Chính là Lý Nhàn Ngư.
Lý Nhàn Ngư lúc này.
Sức mạnh toàn thân xuyên suốt.
Bốn câu ngọc mở ra.
Mà khí tức của hắn ta càng thêm mạnh mẽ.
Linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong!
Một bước lên trời.
Trong chớp nhoáng này, không chỉ có mấy người Huyền Ngạn bảo chủ mà đến cả Cốc Tân Nguyệt cùng Giang Bạch đều sửng sốt.
Cái quỷ gì đây?
Sinh Tử nhị kiếp đến linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong.
Đùa gì thế?
Ở đâu ra cái kiểu tăng cấp nhanh chóng như vậy hả?
Nhưng bây giờ sự thật đang bày ở trước mắt.
Lý Nhàn Ngư gãi đầu, thấy ánh mắt của mọi người lại có chút xấu hổ.
Hắn ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như thế.
Lúc đầu cứ nghĩ có thể đến Sinh Tử cửu kiếp đã thỏa mãn lắm rồi.
Thật không ngờ rằng lại đến thẳng linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong...
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Bốn câu ngọc mở ra, đến một bước này cũng là có lời.
Thạch Cảm Đương càng thêm kinh ngạc.
Hắn ta khổ cực chinh chiến mới đạt được cảnh giới Vạn Nguyên.
Lý Nhàn Ngư này mở mắt là đến luôn linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong rồi?
Mẹ nó, người so với người tức chết người.
Chỉ là cũng may, thằng nhóc này vẫn yếu hơn hắn ta chút.
Bằng không thì hắn ta cũng tức chết mất.
"Tiểu Nhàn Ngư..."
Thạch Cảm Đương tới gần Lý Nhàn Ngư, cười khì khì nói: "Nói cho ca nghe xem là ngươi được mấy đường Dương Hải?"
Lý Nhàn Ngư gãi đầu, có phần ngượng ngùng nói: "Làm xấu mặt sư tôn, tám đường..."
Nghe đến lời này, sắc mặt Thạch Cảm Đương lạnh xuống.
Tám đường!
Làm xấu mặt sư tôn?
Thế ông đây một đường thì như nào?
Chính mình tự tìm tai vạ, đáng đời, ai bảo hỏi làm gì!
Tần Ninh cũng chỉ khẽ gật đầu.
Tám đường Âm Khư cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Dù sao chín đường Âm Khư đã là cực hạn.
Cũng không phải ai cũng có thể giống hắn, đột phá cực hạn chín đường.
Cũng không phải ai cũng được như Cốc Tân Nguyệt, có thể bộc phát ra nội tình cùng tích lũy mạnh mẽ, trực tiếp ngưng tụ chín đường.
"Đã như vậy thì cũng phải tôi luyện hai ngươi cho ổn định".
Tần Ninh nói xong thì nhìn về phía năm người Huyền Ngạn bảo chủ.
"Nanh vuốt của Thiên Đế các thật đúng là có ở khắp nơi, nhưng cho đến giờ mà người của Nhật Nguyệt Thiên vẫn chưa xuất hiện".
Tần Ninh hơi có vẻ thở dài.
"Nhật Nguyệt Tùng thật không đơn giản, hình như không yếu hơn Huyền Ngạn bảo chủ ngươi mà? Cảnh giới Quy Nhất tương đương Thiên hộ pháp của Thiên Đế các, theo lý mà nói thì cũng phải xuất hiện rồi chứ?"
Nghe đến lời này, sắc mặt Huyền Ngạn bảo chủ trở nên khó coi.
Lời nói của Tần Ninh mang theo sự tự tin cực lớn.
Cái tên này có một con hung thú Cửu Anh nên không chút sợ hãi.
Hung thú Cửu Anh có thực lực tương đương với ông ta, nhưng cả chín cái đầu đều có thể bộc phát ra thực lực của cảnh giới Vạn Nguyên, đây mới là phiền toái nhất.
"Tần công tử nhớ ta như thế lại khiến ta càng thêm tò mò đấy".
Một tiếng cười ha hả lúc này vang lên.
Trên mặt đất lại có từng tiếng xé gió truyền đến.
Có hơn trăm người lúc này vây quanh nơi đây.
Giờ phút này nhìn lại, hơn trăm người kia thấp nhất cũng là cảnh giới Âm Dương.
Mà người đứng đầu chính là Nhật Nguyệt Tùng.
Giờ này khắc này Nhật Nguyệt Tùng mặc trường bào màu vàng kim, nở nụ cười âm trầm nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Địa hộ pháp, cảnh giới Quy Nhất?”
"Nhưng cũng chỉ có một mình ngươi, vậy cũng hơi yếu!"
Soạt soạt soạt...
Mấy thân ảnh lúc này xuất hiện.
Đều là cường giả cảnh giới Vạn Nguyên.
Giờ khắc này, bốn vị cường giả cảnh giới Vạn Nguyên xuất hiện, khí thế phóng lớn.
Huyền Ngạn bảo chủ giờ phút này cũng là nhẹ nhàng thở ra.
Nếu thật sự để cho đám người bọn họ đối mặt Tần Ninh thì có lẽ toàn quân sẽ bị diệt.
Hiện tại Nhật Nguyệt Tùng xuất hiện lại giúp bọn họ có thể ra thở một ngụm.
"Ngươi cũng chịu được xuất hiện rồi đấy?"
Tần Ninh giờ phút này cười nói.
"Đã như vậy cũng đừng nói lời vô ích gì, nếu không đánh bại ngươi thì ta nghĩ chắc ngươi sẽ chẳng khai ra cái gì đâu".
Tần Ninh nhìn hai bên.
Giờ phút này, Nhật Nguyệt Tùng cùng Huyền Ngạn bảo chủ dẫn theo hơn hai trăm vị võ giả.
Mà bên cạnh hắn chẳng qua chỉ có hơn mười người.
Khóe miệng Tần Ninh khẽ nhếch, nói: "Nếu như thế, xem ra là ác chiến".
"Sợ cái đếch gì?", Thạch Cảm Đương cười khà khà nói: "Con là Chiến Thể trời sinh, càng đánh càng mạnh".
Nghe đến lời này, sắc mặt Tần Ninh trở nên cổ quái.
Thạch Cảm Đương bị hắn nhồi nhét đến mức tin tưởng luôn rồi!
Chiến Thể trời sinh đã hoàn toàn cắm rễ trong đầu Thạch Cảm Đương.
Tự thôi miên bản thân rồi đi được đến mức này cũng là không thể tin nổi.
Nhưng cũng có sao đâu?
Chẳng sao cả!
Phải hay không không quan trọng, Thạch Cảm Đương là đồ đệ của hắn, đây là chuyện không thể nào sửa đổi.
Là đồ đệ của Tần Ninh hắn thì chắc chắn không phải hạng tầm thường.
"Đã như vậy, chuẩn bị kỹ càng đi!"
Tần Ninh giờ phút này cười nhạt nói: "Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư".
"Có!"
"Hiên Viên Hành cùng Viên Thiên Cương giao cho các ngươi!"
Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương gật đầu nói phải.
Lý Nhàn Ngư lại sững sờ.
Cái quái gì thế?
Hiên Viên Hành và Viên Thiên Cương chính là đại lão của Hiên Viên sơn trang cùng Tinh Túc giáo.
Cảnh giới Vạn Nguyên, cấp bậc Thiên Nguyên.
Hắn ta chẳng qua mới là linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong.
Còn kém xa đấy!
Thạch Cảm Đương vỗ vai Lý Nhàn Ngư, cười ha ha nói: "Tiểu sư đệ đừng sợ, sư huynh làm chỗ dựa cho ngươi".
Mà hai mắt Hiên Viên Hành cùng Viên Thiên Cương lúc này đã phun ánh lửa.
Chương 1090: Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn
Tần Ninh có ý gì?
Xem thường hai người bọn họ - cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thiên Nguyên?
Hiên Viên Hành gầm một tiếng: "Tần Ninh, xem ra ngươi muốn giết chết đồ đệ của mình, vậy cũng đừng hối hận".
Nghe đến lời này, Tần Ninh không thèm để ý.
"Giang Bạch, Nguyệt Nhi!"
Tần Ninh nhìn hai người, nói: "Thánh Triết Hàm cùng Bạch Phàm Ninh giao cho hai người".
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh hoàn toàn chết sững.
Doãn Tinh Vũ giờ phút này thấp giọng nói: "Tần công tử, hãy giao cho chúng ta đi..."
"Không sao".
Tần Ninh phất phất tay nói: "Ta giao cho bọn họ, tự nhiên là yên tâm".
Cốc Tân Nguyệt linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong.
Giang Bạch cũng là linh cảnh Hóa Âm hậu kỳ.
Linh cảnh Hóa Âm!
Đối phó cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên!
Thế này cũng quá sơ xuất!
"Về phần hai người, giao tất cả cảnh giới Vạn Nguyên còn lại cho hai người!"
Tần Ninh khẽ cười nói.
Nghe đến lời này, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy vẫn khó mà bình tĩnh như cũ.
Bọn họ thừa nhận là bốn người này rất không tầm thường.
Nhưng giao đấu với đối thủ cách biệt cấp bậc như thế thì quá bất ổn.
Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương cùng Cốc Tân Nguyệt có thể nói đều là thiên chi kiêu tử.
Tần Ninh thật sự yên tâm khi làm vậy sao?
"Đừng lo lắng, ta có đạo lý của ta".
Tần Ninh cười cười.
Sau đó, hắn nhìn Cửu Anh, từ từ nói: "Ngươi thì đơn giản thôi, bắt Nhật Nguyệt Tùng cho ta".
"Khà khà, được!"
Chín cái đầu của Cửu Anh lúc này chuyển động, khí thế kinh người.
Cảnh giới Quy Nhất nhất mạch!
Cũng không phải nói đùa.
Nghe đến lời này, Nhật Nguyệt Tùng chỉ lắc đầu.
Tần Ninh thật sự điên rồi.
Vốn dĩ ông ta định thăm dò toàn bộ Thanh Nguyệt Sơn rồi mới đi giải quyết Tần Ninh.
Thật không ngờ kẻ này lại là loại không sợ chết.
Đã như vậy thì cũng không có gì phải do dự.
Khí tức mạnh mẽ trong cơ thể Nhật Nguyệt Tùng được phóng ra ngoài.
Cảnh giới Quy Nhất nhị mạch!
Giờ khắc này, mọi người xung quanh biến đổi sắc mặt.
Cảnh giới Quy Nhất mở ra chín đại mạch đối ứng với Cửu Môn, từ Cửu Môn kéo dài ra chín đại mạch, chín đại mạch chính là chín kinh mạch chủ yếu và quan trọng nhất trong cơ thể võ giả!
Một khi hoàn toàn mở ra, thân thể của võ giả sẽ đạt tới hoàn mỹ cực hạn.
Từ đó mở rộng linh thức, bước vào Thiên Nhân.
Nhật Nguyệt Tùng này rõ ràng là một vị cường giả cảnh giới Quy Nhất nhị mạch, cái thế hào hùng.
"Nhị mạch mà thôi, ông đây vẫn có thể đánh cho ngươi kêu oai oái!"
Giờ khắc này, thân thể khổng lồ cao trăm trượng của Cửu Anh tỏa ra khí tức kinh người.
Huyền Ngạn bảo chủ giờ phút này cũng nghiêm nghị nhìn chằm chằm Cửu Anh.
Chỉ cần giải quyết con súc sinh này, Tần Ninh sẽ không còn chỗ dựa nữa, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Giờ này, bốn phía nảy sinh chiến ý.
Thạch Cảm Đương hét lớn một tiếng, nhấc búa rìu lên tấn công Viên Thiên Cương cùng Hiên Viên Hành.
Lý Nhàn Ngư giờ phút này cũng xông ra ngoài.
Giang Bạch cùng Cốc Tân Nguyệt càng là không chút khách khí.
Mà cùng lúc đó, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy thì tấn công các cường giả cảnh giới Vạn Nguyên của Nhật Nguyệt Thiên.
Trong nháy mắt, chém giết diễn ra.
Tần Ninh đứng tại chỗ, cũng không động đậy.
Hắn bất động nhưng một người khác lại tìm đến hắn!
Nhật Nguyệt Hành!
Thiên chi kiêu tử đến từ Nhật Nguyệt Thiên.
Linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong, mở tám đường Âm Khư!
Nhật Nguyệt Hành nhìn Tần Ninh, ánh mắt tràn ngập chiến ý.
Tần Ninh lại là buồn bực nói: "Ngươi làm gì đây?"
"Giết ngươi!"
Nhật Nguyệt Hành lạnh nhạt nói: "Mười một đường Âm Khư rốt cuộc sẽ mạnh mẽ đến mức nào, ta thật sự rất tò mò".
"Tuy nói ta là linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong còn ngươi là linh cảnh Hóa Âm hậu kỳ, nhưng ngươi có mười một đường Âm Khư còn ta chỉ có tám, đối phó ngươi cũng không tính là ức hiếp ngươi".
Nghe đến lời này, Tần Ninh lại mang ánh mắt quái dị.
Cái tên này bị sao thế?
Hắn không có ý định giao đấu với linh cảnh Hóa Âm.
Tần Ninh lắc đầu.
"Xem thường ta?"
Nhật Nguyệt Hành ánh mắt sững sờ, cầm kiếm đánh tới.
Tần Ninh giờ phút này đứng yên bất động.
Đứng tại chỗ cũ, hai tay nhẹ nhàng huy động.
Từng đường linh văn ngưng tụ trước người.
"Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn!"
Tiếng quát khẽ vang lên.
Tần Ninh thi triển ra một môn pháp quyết cấp cao mà dạo này hắn đang tu hành - Huyền Vũ Thuẫn Pháp.
Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn, quyết thứ nhất của Huyền Vũ Thuẫn Pháp.
Lấy linh khí tổ hợp thành đường vân, linh văn lưu động ngưng tụ làm khiên, tụ tập thành sự phòng ngự mạnh mẽ.
Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn.
Xuất hiện trước mặt Tần Ninh trong nháy mắt.
Rộng mười trượng, cao một mét.
Mỏng như cánh ve nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một luồng linh khí kinh khủng lưu chuyển trong đó lưu chuyển.
Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn chính là như thế.
Càng yếu kém thì phòng ngự càng mạnh.
Mỏng như tờ giấy mới là uy lực thượng thừa nhất.
Linh khí bị nghiền ép đến mức kín kẽ nhất mới có thể chống cự công kích mạnh nhất.
Nhìn thấy tổ hợp linh khí mỏng như cánh ve kia, sắc mặt Nhật Nguyệt Hành phát lạnh.
Tần Ninh căn bản không coi hắn ta ra gì.
Hắn ta cũng là thiên kiêu một đời.
Sao Tần Ninh lại khinh bỉ hắn ta như thế?
"Chém!"
Nhật Nguyệt Hành giờ phút này sải bước ra, khí tức toàn thân ngưng tụ.
Từng luồng ánh sáng được phóng thích ra.
Kiếm từ trên trời giáng xuống, ánh kiếm thậm chí còn tạo ra một vệt đuôi từ trên không trung quét ngang xuống.
Khanh...
Tiếng leng keng kịch liệt lúc này vang lên.
Giờ khắc này, một làn sóng sức mạnh to lớn tản ra bốn phía.
Tất cả mọi người đều tái mặt, rút lui.
Tí tách...
Trong lúc đó, tiếng tí tách vang lên.
Nhật Nguyệt Hành đứng tại chỗ, hai tay cầm kiếm chỉ xuống đất.
Giờ phút này, hắn ta đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
"Hành Nhi..."
Nhật Nguyệt Tùng thấy cảnh này, trong lòng lướt qua một suy nghĩ không tốt.
Có điều, Nhật Nguyệt Hành vẫn không nhúc nhích như cũ.
Tần Ninh giờ phút này bứt ra mà quay về.
"Nói rồi mà... thật sự không muốn động thủ với ngươi".
Tần Ninh nhìn Nhật Nguyệt Hành, nói: "Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn có lực phòng ngự vô địch, công kích của ngươi càng mạnh thì lực bắn ngược cũng càng lớn".
"Trừ phi công kích của ngươi có thể vượt qua cực hạn của Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn..."
"Nhưng hiện tại xem ra hiển nhiên là không có..."
Một tiếng ầm vang lên.
Nhật Nguyệt Hành lúc này ngã xuống.
Từ mi tâm đến rốn có một vết kiếm chia đôi cơ thể hắn ta.
Cảnh tượng quỷ dị đó làm người ta cho rằng một kiếm của Nhật Nguyệt Hành không chém vào người Tần Ninh mà lại chém vào chính mình.
Cảnh này khiến tất cả sợ ngây người.
"Tần Ninh, bản tọa muốn ngươi phải chết".
Nhật Nguyệt Tùng giờ phút này rít lên.
"Ngươi vẫn nên cân nhắc xem mình có thể sống sót được hay không đã!"
Một tiếng cười nhạo vang lên.
Chín cái đầu của Cửu Anh giờ phút này cùng nhau nổ bắn ra.
Nhật Nguyệt Tùng quát khẽ một tiếng: "Nhật Nguyệt Thương, Nhật Nguyệt Hàm, giết kẻ này".
Nhật Nguyệt Tùng nói xong, lập tức có hai người dẫn theo một nhóm vây giết Tần Ninh.
Nhật Nguyệt Thương cùng Nhật Nguyệt Hàm dẫn đầu có khí tức mạnh mẽ, sau lưng là bốn đường Dương Hải ngưng tụ, một khí tức mạnh mẽ nở rộ.
Linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong!
Giờ khắc này, ngoài hai người tấn công Tần Ninh ra thì còn bốn người.
Bốn người kia cũng là linh cảnh Tụ Dương, người dương thánh.
Cả sáu người vây quanh Tần Ninh.
Trong chớp nhoáng này, ánh mắt Tần Ninh lộ vẻ hung ác nham hiểm.
"Xem thường ta sao?"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Sáu linh cảnh Tụ Dương cũng không đủ đâu".
Nói xong, khí tức trong cơ thể Tần Ninh liền biến đổi.