Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 761: Đi đến đại lục Trung Thần

“Sư tôn, Cửu U đại lục nghèo như này thì lấy đâu ra đồ tốt được chứ...”

Thạch Cảm Đương cười he he nói: “Ta thấy, đại lục Trung Thần cũng... không tồi đâu”.

Nghe thấy lời này, sắc mặt của mấy vị Thanh Vân tông lập tức trở nên kỳ lạ.

Cửu U đại lục nghèo ư?

Ngươi là đang nghiêm túc đó hả?

Đại lục Trung Thần cũng không tồi?

Nhưng mà đó là đại lục Trung Thần đấy!

Ai dám đến đó trêu chọc chứ?

Lần này Tần Ninh giết Thần Thước, bắt Thần Nam Vân, không biết Thần gia ở đại lục Trung Thần sẽ trả thù như thế nào đâu.

Thạch Cảm Đương không nghĩ binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn mà trái lại còn muốn nhắm vào người ta?

Lý Nhất Phàm vội vàng khuyên giải nói: “Thạch đại nhân, lần này Thần gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta vẫn nên xử lý xong chuyện ở đây trước rồi hẵng tính sau?”

Thạch Cảm Đương là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

Hơn nữa còn rất nhỏ tuổi, trông bộ dáng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi mà thôi.

Lý Nhất Phàm nghĩ nửa ngày cuối cùng chỉ có thể gọi Thạch đại nhân.

Mấy vị trưởng lão còn lại cũng rất đồng tình.

Rút răng nanh bây giờ lại còn muốn đi doạ con hổ đấy.

Thanh Vân tông không thể trêu chọc vào được.

“Sợ gì!”

Thạch Cảm Đương nhìn mấy người, khiển trách: “Sư tôn dạy dỗ các ngươi như thế à? Toàn mấy tên nhát gan”.

“Đừng nói là đại lục Trung Thần, cho dù là đại lục Thương Lan thì cũng sợ cái gì!”

“Ai chọc giận các ngươi thì các ngươi cứ đánh trả!”

“Sợ gì chứ? Cho dù trời có sập xuống thì cũng có sư tôn gánh thay các ngươi!”

Bị Thạch Cảm Đương, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi quở trách, gương mặt của mọi người đều có hơi lúng túng xấu hổ.

Cũng chẳng còn cách nào khác!

Cảnh giới Địa Vị hậu kỳ đó!

Có thể cả đời này bọn họ cũng chẳng đạt đến được.

Thạch Cảm Đương tiếp tục mắng: “Nếu không phải sư tôn trở về sớm thì lão Vệ đã chết rồi, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã lập gia thất, Thanh Vân tông cũng đã xong đời từ lâu rồi”.

“Sao lại có thể buông tha cho Thần gia dễ dàng như thế được?”

Sắc mặt của cả đám người lúc này cũng chùng xuống.

“Sao? Diệt Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo thì coi như là xong chuyện rồi à? Cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam cũng chỉ là chó săn của Thần gia mà thôi”.

“Thần gia phải trả một cái giá lớn!”

Thạch Cảm Đương khiển trách đám người.

Nhưng bây giờ trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Tuy là nói như vậy.

Nhưng đó là Thần gia của đại lục Trung Thần đấy!

Nội tại của Thần gia quá mạnh mẽ!

“Bọn chúng phải trả cái giá đắt!”

Tần Ninh mở miệng.

“Tiểu Thạch Đầu, đi cùng với ta!”

Tần Ninh phi thân bay lên rồng băng.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi theo sau.

Cốc Tân Nguyệt chẳng biết đã đứng trên rồng băng từ lúc nào.

Thạch Cảm Đương xách theo Thần Nam Vân, bay lên đầu rồng băng.

“Lão Vệ, dẫn người đến tịch thu cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam, nói với bọn họ mở ngân khố thì sẽ không giết ai hết, nếu như phản kháng thì giết không tha!”

“Từ hôm nay trở đi, cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam sẽ bị giải thể!”

Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt của mọi người xung quanh đều thay đổi.

Còn đệ tử Thanh Vân tông thì vui sướng hoan hô reo hò.

“Đi!”

Con rồng khổng lồ hét lên một tiếng, cơ thể dài trăm trượng uốn lượn lao đi.

Đội đón dâu của Thần gia lúc này bị Tần Ninh bắt đi trước dẫn đường.

Đội ngũ hùng hậu bây giờ chỉ còn lại trên dưới trăm người, còn hai cái kiệu kia vẫn không hề hấn gì.

Thần gia đến như nào thì phải trở về như thế!

Tần Ninh đứng vững ở trên đỉnh đầu rồng khổng lồ, nheo mắt nhìn về phía trước.

“Thần gia ở đại lục Trung Thần!”

Trong đầu lúc này dần hiện ra một bóng người.

Yểu điệu yêu kiều, nhẹ nhàng uyển chuyển.

Đã chín vạn năm trôi qua, cô gái ấy có lẽ đã sớm qua đời rồi.

Tần Ninh không muốn có bất cứ dính dáng gì đến Thần gia.

Nhưng lần này, vì lão Vệ cũng được, Viên Viên hay Sương Nhi cũng được.

Thần gia nhất định phải cho hắn một công đạo.

Cốc Tân Nguyệt lúc này đi đến bên cạnh Tần Ninh, không nhịn được hỏi: “Muốn đi thật sao?”

“Ừ!”

Thạch Cảm Đương xen vào nói: “Đương nhiên là phải đi rồi, sao lại không đi chứ?”

Cốc Tân Nguyệt không thèm nhìn Thạch Cảm Đương, nói tiếp: “Nếu như ngươi thật sự muốn đi nhỡ không may Thần gia huy động sức mạnh...”

“Vậy thì tiêu diệt bọn chúng!”

Thạch Cảm Đương gào lên: “Sợ cái quái gì!”

Bốp…

Thạch Cảm Đương còn chưa nói hết câu, Cốc Tân Nguyệt đã tiện tay bắn ra.

Cả người Thạch Cảm Đương rơi khỏi rồng băng, hoá thành một ánh sao, biến mất không nhìn thấy đâu nữa.

Cốc Tân Nguyệt không quan tâm, tiếp tục nói: “Thần Phong và Nguyệt Khuynh Thành trước đây là một đôi tình nhân do chính tay ngươi làm mối, nếu ngươi gây chuyện ở đại lục Trung Thần thì đại lục Băng Nguyệt kia chắc chắn sẽ không ngồi im một chỗ mà không quan tâm”.

“Chẳng lẽ năm đó ngươi giúp Thần gia và Nguyệt gia trỗi dậy, bây giờ lại muốn tự tay huỷ diệt bọn họ sao?”

Nghe đến đây, vẻ mặt của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều trở nên rúng động.

Thần gia và Tần Ninh có quan hệ sao?

Chuyện trước đây mà các nàng không biết rất nhiều.

Nhưng khi biết Tần Ninh là Cửu U Đại Đế, một vài nghi vấn của các nàng đã thông suốt.

Nhưng bây giờ hình như giữa Tần Ninh và Thần gia có quan hệ rất sâu.

Trong ngàn vạn đại lục này, rốt cuộc có nơi nào mà Tần Ninh chưa đặt chân đến hay không?

“Ta chỉ se duyên uyên ương, thế nhưng hậu nhân của Thần gia lại không biết điều, chẳng lẽ ta còn có thể nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng sao?”

“Hậu nhân của Thần Phong quên đi lời dặn của tổ tiên, vậy thì ta phải giáo huấn một trận, giống như Tam Hoàng Thất Vương dưới trướng của Minh Uyên quên đi thứ mà bọn họ không bao giờ được phép quên, vậy thì sẽ phải trả một cái giá lớn”.

Tần Ninh cười nhạt nói: “Ta là người cứng đầu, lời ta đã nói vạn năm không đổi, thì chính là vạn năm không đổi”.

Cốc Tân Nguyệt nâng hồ lô lên nhấp một ngụm rượu, không nói gì thêm.

Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Công tử quen biết Thần gia sao?”

“Quan hệ cũng khá sâu!”

Tần Ninh xoa đầu Vân Sương Nhi khẽ cười nói: “Đến rồi cô sẽ biết”.

“Vậy Tân Nguyệt tỷ tỷ thì sao? Công tử quen biết Tân Nguyệt tỷ tỷ như nào?”

Vân Sương Nhi hiếu kỳ hỏi.

Nàng không giống Diệp Viên Viên trầm mặc ít nói.

Ngược lại, có rất nhiều chuyện nếu nàng không biết thì nàng càng muốn hỏi cho rõ ràng.

“Gọi là tỷ tỷ nhưng cô lại là thế hệ sau đấy!”, Tần Ninh đùa giỡn nói: “Gọi lão tổ Tân Nguyệt thì đúng hơn, có đúng không tiểu Nguyệt Nguyệt?”

Tần Ninh nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt cười nói.

“Ngươi dám!”

Cốc Tân Nguyệt bỗng nổi giận.

Nhìn về phía Tần Ninh nhưng lại không ra tay.

Vân Sương Nhi lè lưỡi, không hỏi thêm gì nữa.

Theo ý tứ trong lời nói của Tần Ninh thì hình như Cốc Tân Nguyệt cũng giống như lão Vệ, cũng là người đã sống mấy vạn năm.

Vù vù...

Tiếng xé gió vang lên bên tai, Thạch Cảm Đương bây giờ đã trở về.

“Thật là, nói động tay liền động tay luôn...”, Thạch Cảm Đương nói thầm.

Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt đều chẳng thèm để ý.

Vân Sương Nhi nhìn về phía Thạch Cảm Đương, đùa giỡn nói: “Bối phận của ngươi không lớn bằng Tân Nguyệt tỷ tỷ!”

“Ngừng!”

Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Nàng ta sống hơn chín vạn năm, nhưng mà cũng chỉ lớn hơn ta mấy tuổi mà thôi”.

“Chín vạn năm!”

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lúc này đều kinh ngạc không thôi.

Thật không ngờ, Cốc Tân Nguyệt lại là người của thời đại Cửu U Đại Đế trước đây.

Sống từ thời đại đó đến tận bây giờ thật sự quá kinh khủng.

Thạch Cảm Đương trông thấy hai người kinh ngạc không thôi, nói: “Các cô không biết à?”

“Cốc Tân Nguyệt chính là một cô bé được sư tôn ta cứu vào chín vạn năm trước, không đúng, nàng ta không phải là người, là... là cái gì thì ta cũng không nói rõ được”.

“Tuy nhiên thiên phú tu hành lại cực kỳ kém, chậm rì rì, được mỗi cái mặt xinh đẹp mà thôi!”

“Yên tâm, bây giờ thì rất lợi hại, nhưng sau này chắc chắn sẽ không lợi hại bằng hai cô đâu, hai cô không cần phải sợ nàng ta!”

“Lại nói, nếu như không có sư tôn che chở...”

Bốp...

Thạch Cảm Đương còn chưa nói xong, một ngón tay của Cốc Tân Nguyệt đã bắn ra.

“Ta phát hiện hắn so với trước đây càng thiếu đòn nhiều hơn!”, Cốc Tân Nguyệt không mặn không nhạt nói.

“Tiểu tử này chính là một tên mặt dày, nhưng mà... ta thích”.

Tần Ninh cười nói: “Cơ mà hắn nói cũng không sai, thiên phú của cô đúng là kém cỏi, hơn nữa còn chẳng phải người, cũng không phải linh thú thần thú, ngay cả ta cũng không biết cô rốt cuộc là thứ gì, ta cũng rất tò mò về cô”.

“Ai bảo ngươi là thiên phú của ta kém?”

Cốc Tân Nguyệt không phục nói: “Bây giờ đánh với ngươi một trận cũng chẳng vấn đề gì hết”.

“Cô dám không?”

Tần Ninh chẳng để ý nói.

Cốc Tân Nguyệt hơi giật mình, hừ hừ một tiếng không thèm nói nữa.

Nàng dám không? Không phải là không dám, mà là... không nỡ lòng!
Chương 762: Tiệc cưới

Thạch Cảm Đương lần thứ hai quay về, cuối cùng cũng nghiêm chỉnh không lắm lời nữa.

Tần Ninh cũng lười để ý.

Không đánh lại được Cốc Tân Nguyệt thì phải nhẫn nhịn.

Nhưng hết lần này đến lần khác Thạch Cảm Đương lại không nhịn được.

Không phải muốn ăn đòn thì là gì?

Còn về Cốc Tân Nguyệt, Tần Ninh tự nhận mình có kiến thức sâu rộng nhưng thật sự vẫn không hiểu được.

Không phải là cơ thể con người nhưng lại có thể ngưng kết thành người.

Mà Cốc Tân Nguyệt cũng không thuộc bất cứ chủng tộc nào mà hắn biết ở vạn giới này.

Thậm chí tiểu Phi thuộc tộc Chu Tước Cửu U thì Tần Ninh cũng chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Nhưng hắn lại không thể nhìn thấu được Cốc Tân Nguyệt.

“Người” như này đúng là kì lạ.

Tần Ninh có thể tự tin mà nói rằng, ở trong ngàn vạn đại lục, thế giới rộng lớn này không có một sự tồn tại nào mà hắn không biết.

Nhưng hắn lại chẳng hề hay biết một chút gì về Cốc Tân Nguyệt cả.

Chín vạn năm trôi qua, Cốc Tân Nguyệt vẫn giống như trong quá khứ, xinh đẹp động lòng người, dường như không hề già đi cũng chẳng hề thay đổi.

“Sắp đến đại lục Trung Thần rồi. . .”

Cốc Tân Nguyệt lúc này lẩm bẩm nói: “Ta đoán Thần gia sẽ chẳng thèm quan tâm đến ngươi đâu, nói không chừng khả năng chém chết ngươi cũng rất cao”.

“Vậy thì chém chết bọn chúng!”

Tần Ninh mỉm cười.

Tốc độ của rồng băng còn nhanh hơn võ giả cảnh giới Nhân Vị.

Hơn nữa khoảng cách giữa đại lục Trung Thần và Cửu U đại lục cũng không xa lắm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến giữa trưa, đại lục Trung Thần từ từ hiện ra dưới chân.

Mà giờ phút này, Thần gia ở đại lục Trung Thần!

Thân là bá chủ của đại lục Trung Thần.

Thần gia hoàn toàn xứng đáng, thống lĩnh tất cả thế lực lớn nhỏ ở toàn bộ đại lục Trung Thần.

Mặc dù Thần gia không lập quốc cũng không lập ra tông môn.

Thế nhưng ở đại lục Trung Thần, Thần gia chính là tông môn mạnh nhất, là quốc gia thâm hậu nhất.

Thần gia nằm ở khu vực trung tâm của đại lục Trung Thần, một trăm dặm phía trước chính là con sông Vọng Ninh uy danh hiển hách ở đại lục Trung Thần.

Một trăm dặm phía sau chính là dãy núi Trung Thần.

Bên trái là thảo nguyên Trung Thần.

Bên phải một trăm dặm chính là khu vực võ đài rộng lớn, khu vực võ đài này dành riêng cho các đệ tử của Thần gia.

Mà ở trung tâm, trước sau giống như một toà thành của vua chúa, chính là đại bản doanh của Thần gia.

Toàn bộ Thần gia, vị trí và khu vực xung quanh có thể nói là khiến lòng người say mê.

Bây giờ, ở Thần phủ, bên trong tiền viện.

Đình viện to lớn, từ nam đến bắc dài gần mười ngàn mét, rộng hơn năm ngàn mét.

Cứ cách năm mét là lại có một bàn yến tiệc.

Quả nhiên vạn người đến chung vui.

Đình viện lớn như vậy mà chật kín khách mời, người hầu đi tới đi lui, cẩn thận mang thức ăn lên.

Những người này chỉ là khách mời bên ngoài mà thôi.

Đi xuyên qua ngoại viện, vào trong nội viện.

Trong nội viện có trăm bàn tiệc cưới.

Trong số trăm bàn tiệc cưới này có một nửa là đến từ dòng chính của Thần gia, nửa khác chính là những nhân vật có máu mặt ở đại lục Trung Thần hiện nay.

Nhưng để có được máu mặt như ngày hôm nay cũng đều là nhờ có Thần gia.

Thần gia chính là bá chủ.

Ai dám ngỗ nghịch thì chính là tự tìm cái chết.

Hôm nay Thần gia tổ chức tiệc cưới, tất cả thế lực lớn nhỏ ở toàn bộ đại lục Trung Thần đều đến chúc mừng.

Một số tông môn không có cảnh giới Hoá Thần trấn giữ thì không có tư cách đến.

Thậm chí võ giả cảnh giới Thông Thiên cũng đi cửa sau, hy vọng có thể dâng lên chút lễ mọn.

Thần gia chính là đế vương.

Ở trong đại lục Trung Thần này, ai mà chẳng muốn nịnh bợ vị đế vương này chứ?

Bên trong Thần gia có cảnh giới Tam Vị.

Cảnh giới Thiên Vị trong vô vàn đại lục, không còn phải nghi ngờ chắc chắn là thuộc về các thực lực hàng đầu.

Thần gia vậy mà lại có ba người.

Trưởng tộc Thần Khải của Thần gia, cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.

Nhị gia Thần Phong của Thần gia, trước đó không lâu vừa đột phá cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.

Mà lão tổ của Thần gia, trưởng tộc đời trước, Thần Chiến Thương cũng là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.

Một gia tộc lớn có ba cảnh giới Thiên Vị.

Chứ đừng nói đến cảnh giới Địa Vị, cảnh giới Nhân Vị.

Những thế lực hàng đầu ở trên đại lục Trung Thần, cảnh giới Địa Vị đảm nhận chức vị lãnh đạo cũng rất ít.

Cảnh giới Nhân Vị cũng đã được nể trọng lắm rồi.

Thế nhưng ở trong Thần gia cảnh giới Nhân Vị cùng lắm chỉ là chấp sự, ngay cả vị trí trưởng lão cũng không thể có được.

Ở trong đại lục Trung Thần, ai cũng biết không thể trêu chọc Thần gia.

Bây giờ, trên bàn tiệc cưới trong nội viện.

“Thần nhị gia, chúc mừng, chúc mừng!”

Một người đàn ông trung tuổi mặc một bộ trường bào màu đen chắp tay cười nói: “Cốt Đình ta thay mặt Cốt Vạn môn chúc mừng Thần nhị gia!”

“Cháu trai có thiên phú, có tư chất hoàng thể, sau này nhất định sẽ vượt qua cảnh giới Tam Vị, đạt đến cảnh giới Tạo Hoá, Cốt Đình xin chúc mừng trước!”

“Cốt môn chủ khách khí, khách khí rồi!”

Thần nhị gia Thần Phong khuôn mặt nhân hậu tươi cười nói.

Vốn là đời này của ông ta đạt đến cảnh giới Địa Vị hậu kỳ đã là cực hạn rồi.

Thật không ngờ lại có được một viên linh đan trong gia tộc khiến ông ta có thể phá vỡ giới hạn, trước đó không lâu vừa mới đột phá được cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.

Một mình Thần gia có đến tận ba vô địch cảnh giới Thiên Vị.

Khiến đại lục Trung Thần phải khiếp sợ không phải vấn đề.

“Bên này”.

Một bên khác, một người đàn ông mặc áo màu lam đi đến, cười ha ha nói: “Thần nhị gia bây giờ đã là cảnh giới Thiên Vị, đây cũng là chuyện vui của Thần gia, Lôi Nguyên Kiệt ta thay mặt Cửu Lôi tông chúc mừng Thần nhị gia!”

“Khách khí, khách khí, Lôi tông chủ khách khí rồi!”

Vạn Cốt môn!

Cửu Lôi tông!

Đó là những thế lực hàng đầu ở đại lục Trung Thần.

Hai người Cốt Đình và Lôi Nguyên Kiệt đều là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

Ở trên Cửu U đại lục đủ để xưng bá chủ.

Nhưng ở trên đại lục Trung Thần chỉ có thể phụ thuộc.

Chung quy lại, Thần gia quá mạnh.

Xét về nội tại, bọn họ không thể nào sánh bằng.

Mười mấy vạn năm qua, thế lực ở trên đại lục Trung Thần thay đổi.

Biết bao tông môn đã sụp đổ chỉ trong chốc lát.

Thế nhưng Thần gia bắt đầu từ chín vạn năm trước cho đến bây giờ càng ngày càng lớn mạnh, trở thành bá chủ mạnh khổng lồ ở Trung Thần.

Chỉ xét phần năng lực phát triển bền vững này thôi thì người bình thường cũng không thể so sánh được rồi.

Thần Phong tiếp đãi khách mời, khuôn mặt tươi cười.

Thần Nam Vân là cháu đích tôn của Thần gia.

Thiếu niên thiên tài, mở ra Hoàng Thể, vô địch ở đại lục Trung Thần.

Nhìn trúng hoàng thể Diệp Viên Viên và hỗn độn thể Vân Sương Nhi liền cưới về, cũng rất thích hợp.

Bây giờ một nhà Thần gia có đến ba cảnh giới Thiên Vị, có thể nói là thời kỳ đỉnh cao.

Mà Thần Nam Vân, không cần phải nghi ngờ gì nữa chắc chắn sẽ dẫn dắt một thời đại đỉnh cao hơn.

Tiền đồ tốt đẹp đang rộng mở đợi Thần gia.

Thần Phong tiếp từng vị khách một, ngoắc ngoắc tay.

Hai người hầu lúc này đi đến.

“Đội đón dâu giờ này phải về rồi chứ?”

“Khởi bẩm nhị gia, thám tử báo lại đã về rồi, nhưng mà hình như tam gia không quay về”.

Nghe thấy lời này, Thần Phong phất tay một cái nói: “Sau này lão tam sẽ phụ trách chuyện ở Cửu U minh, đoán chừng cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam ở bên kia cũng muốn uống mấy chén rượu mừng”.

“Nam Vân về đến đây là tốt rồi, bảo nhà bếp chuẩn bị mang thức ăn lên”.

“Vâng!”

Thần Phong lại nói: “Đại ca với phụ thân đâu?”

Nghe thấy vậy, một người liền đi đến thấp giọng nói: “Người của đại lục Băng Nguyệt đến chúc mừng, hình như có chuyện quan trọng muốn thương lượng nên đã đi đến đất tổ rồi!”

“Ồ?”

Thần Phong hơi ngây ra, nhưng cũng không quan tâm.

Vào lúc này, tiệc cưới chuẩn bị bắt đầu.

Khắp nơi đến chúc mừng, có thể nói mặt mũi của Thần gia vô cùng lớn.

Đúng lúc đang náo nhiệt tưng bừng thì trên bầu trời vang lên tiếng chuông và trống cổ.

Đội đón dâu về rồi.

Thần Phong nhìn lên không trung, mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng đã về, có thể chuẩn bị bắt đầu tiệc cưới được rồi”.

Nhưng vừa nói xong, Thần Phong nhìn lên bầu trời, hơi nhíu mày.

Hình như có chỗ không đúng lắm!
Chương 763: Ba chiêu giết chết

Đội đón dâu trước khi lên đường trùng trùng điệp điệp hơn ngàn người, thanh thế cực lớn.

Nhưng bây giờ hình như đã ít đi rất nhiều.

Thần Phong lúc này nhìn về phía không trung, ánh mắt trở nên cẩn trọng.

Mà ở phía dưới, khách mời ngoại viện vẫn đang reo hò ăn mừng.

Trong nội viện, rất nhiều đệ tử của Thần gia cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Ít người!

“Phô trương thật lớn, tông chủ Tần Ninh của Thanh Vân tông ở Cửu U đại lục đến chúc mừng!”

Trên không trung, phía đội đón dâu lúc này đột nhiên vang lên một tiếng quát to.

Tần Ninh sải bước đi ra, nhìn xuống dưới mỉm cười.

Lời này khiến lông mày Thần Phong nhăn lại.

Xảy ra chuyện lớn rồi!

Người bên ngoài không biết nhưng ông ta thì biết rõ.

Lần này sở dĩ tam đệ Thần Thước đi cùng một là để hộ tống, hai chính là để thành lập Cửu U minh.

Mà Thanh Vân tông chính là một trong số đó.

Nhưng bây giờ, tông chủ của Thanh Vân tông lại đích thân đến đây.

“Thanh Vân tông?”

Môn chủ Cốt Đình của Vạn Cốt môn quát lên: “Hôm nay là đại hôn của cháu đích tôn của Thần gia, đâu có mời người của Thanh Vân tông các ngươi đến đâu?”

“Không mời mà đến, lại còn xem các ngươi...”

Bộp...

Cốt Đình còn chưa nói hết câu, lúc này đột nhiên có một tiếng bộp vang lên.

Thân ảnh của Thạch Cảm Đương loé lên, bổ một rìu xuống.

Nhưng Cốt Đình là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, sao có thể bị Thạch Cảm Đương một bổ giết chết dễ như trở bàn tay thế được, thân ảnh tách ra, khí tức ngập tràn.

Sắc mặt của Cốt Đình trắng nhợt.

Nguy hiểm thật!

Vừa nãy mà chậm nữa bước thì ông ta đã xong đời rồi!

“Sư tôn ta nói chuyện đến lượt ngươi được xen vào à?”

Thạch Cảm Đương nhếch miệng nở nụ cười.

Một màn này khiến mọi người biến sắc.

Hôm nay là ngày đại hôn của Thần Nam Vân của Thần gia.

Tất cả các thế lực tông môn lớn ở đại lục Trung Thần đều đến đây.

Ai dám gây sự chứ?

Thằng ranh này vừa xuất hiện, không nói nhiều liền trực tiếp ra tay.

Cốt Đình lúc này nổi giận.

Tốt xấu gì thì ông ta cũng là tông chủ của một tông môn, là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

Bị một thiếu niên sỉ nhục như vậy sao có thể nuốt trôi được cục tức này.

“Thứ không biết điều”.

Cốt Đình hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đoạn xương trắng.

Xương trắng loé lên ánh sáng lạnh loẽ thấu xương, một đoạn xương dài như cánh tay vung ra, Cốt Đình đằng đằng sát khí.

Thạch Cảm Đương chỉ cười nhạo một tiếng, bùa rìu chém ra.

Ầm...

Bàn ghế xung quanh bị đánh nát.

Hai thân ảnh va chạm chuẩn bị khai chiến.

“Đủ rồi!”

Lúc này Thần Phong mới quát lên một tiếng.

Cốt Đình lúc này không ra tay nữa.

“Tần Ninh, hôm nay là tiệc cưới của Thần gia ta, ngươi muốn làm gì? Đại diện cho Cửu U đại lục đến gây sự sao?”

“Tiệc cưới?”

Tần Ninh đứng vững giữa không trung, trên đầu rồng băng, cười nói: “Thần gia của các ngươi uy phong lớn quá nhỉ, người của Tần Ninh ta mà các ngươi cũng dám cưới? Ta đã đồng ý chưa?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở phía dưới đều sững sờ.

Tần Ninh này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Cửu U đại lục bây giờ lợi hại như vậy sao?

Thần gia có thể nói là bá chủ độc nhất vô nhị ở đại lục Trung Thần.

Khẩu khí của Tần Ninh lớn như thế thật sự không sợ chết sao?

“Thằng ranh miệng còn hôi sữa, làm càn!”

Tông chủ Lôi Nguyên Kiệt của Cửu Lôi tông lập tức quát lên: “Thần gia là chỗ để ngươi giương oai sao? Ta thấy ngươi đang muốn tự tìm cái chết”.

“Ồn ào!”

Tần Ninh không nhịn được liếc Lôi Nguyên Kiệt, quát: “Tiểu Thạch Đầu, chém hắn cho ta!”

“Vâng!”

Thạch Cảm Đương không nói lời vô nghĩa, trực tiếp chém ra một rìu.

“Nực cười”.

Lôi Nguyên Kiệt cũng tức giận.

Thạch Cảm Đương là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

Ông ta cũng là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

Bị người ta khinh thường miệt thị như thế sao có thể không tức giận cho được.

Lôi Nguyên Kiệt mạnh mẽ lao ra, sóng linh khí to lớn nháy mắt lan tràn.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy.

Chấn động dữ dội kiềm chế lòng người.

Đây chính là cảnh giới Tam Vị.

Linh khí của cảnh giới Nhân Vị dồi dào như sông.

Linh khí của cảnh giới Địa Vị như biển.

Còn linh khí của cảnh giới Thiên Vị lại dài rộng như trời đất.

Hai người mới chỉ thả linh khí mà đã khiến người ta như lún vào đầm lầy, không thể cử động được.

“Hôm nay, cái tên Thạch Cảm Đương của ta sẽ nổi danh!”

Thạch Cảm Đương hét lớn một tiếng, bùa rìu giao nhau.

“Chặt!”

Bùa rìu lúc này trực tiếp bổ xuống.

Ầm. .

Lôi Nguyên Kiệt ngăn cản, bước chân lảo đảo liên tục lùi lại phía sau.

“Chém tiếp!”

Thạch Cảm Đương sải bước đi ra, tràn ngập sát khí.

Ầm...

Miệng của Lôi Nguyên Kiệt chảy máu, hai tay run rẩy.

Thạch Cảm Đương cực kỳ bá đạo, hoàn toàn không giống cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

“Chết đi!”

Một tiếng nói trầm thấp rơi xuống.

Cuối cùng, bùa rìu giao nhau, hư ảnh ngưng tụ hiện ra.

Một tiếng vù vù đột nhiên vang lên.

Lôi Nguyên Kiệt không thể chống đỡ được nữa, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức toàn thân từ trên xuống dưới cuộn trào.

“A...”

Bỗng chốc, sắc mặt của Lôi Nguyên Kiệt trắng bệch.

Cơ thể của ông ta từ phần dưới bụng trực tiếp bị chặt làm bốn.

Máu tươi chảy dài như cột.

Nhưng ông ta lại không chết ngay lập tức.

“Phế vật!”

Thạch Cảm Đương giơ ngón giữa, thu búa rìu lại, cười nhạo một tiếng.

“Chết đi!”

Lời vừa dứt, một tiếng ầm ầm ầm vang lên, cơ thể của Lôi Nguyên Kiệt lúc này trực tiếp nổ tung.

Ba chiêu giết chết cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.

Thạch Cảm Đương.

Thật sự khiến tất cả mọi người ở đây phải nhớ kỹ tên của hắn ta.

Giờ phút này, trong sân im lặng như tờ.

Hơn vạn người thấy màn này đều nghẹn lời.

Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý, nhìn xuống phía dưới, tiếp tục nói: “Chuyện giữa ta và Thần gia không đến lượt các người xen vào, không sợ chết thì cứ thử nói thêm một câu nữa xem”.

Lần này, tất cả mọi người đều lấy tay che miệng.

Tần Ninh nhìn về phía Thần Phong, quát lên: “Người của ta mà Thần gia các ngươi cũng dám cưới, thật to gan”.

“Đừng nói là các ngươi, cho dù là lão tổ tông của Thần gia các ngươi nhìn thấy ta thì cũng vái ba quỳ chín lạy, đón tiếp từ trăm dặm”.

“Dám bắt nạt đến đầu ta, lá gan của các ngươi cũng lớn thật đấy”.

Tần Ninh nói chuyện rất có khí lực.

Nhưng lời này lọt vào tai của đám người lại thành vô cùng cuồng vọng.

Lão tổ tông của Thần gia?

Thần Phong!

Người này trỗi dậy vào chín vạn năm trước.

Một người một kiếm đi khắp đại lục Trung Thần, tạo ra Thần gia, cũng giúp Thần gia có được địa vị kẻ thống trị ở đại lục Trung Thần.

Trong tay cầm kiếm Đoạn Không.

Một kiếm chém đứt khoảng không.

Kiếm tổ Thần Phong có thể nói là người tạo dựng nền tảng Thần gia, là lão tổ bất khả chiến bại của Thần gia.

Vậy mà ở trong miệng của Tần Ninh lại giống như một lão nô bộc.

Nhìn thấy hắn còn phải ba quỳ chín lạy?

Thần nhị gia lúc này đứng trên mặt đất, ngước nhìn Tần Ninh.

Từ đầu đến cuối ông ta vẫn chưa hề mở miệng.

Bây giờ Tần Ninh đến làm loạn.

Không thấy Thần tam gia đâu, Thần Nam Vân cũng không xuất hiện.

Đã chết rồi sao?

Thần nhị gia lúc này không dám chọc giận Tần Ninh.

“Tần tông chủ!”

Thần nhị gia đè lửa giận trong lòng xuống, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ bàn bạc, Thần gia ta cũng không phải là người không nói đạo lý”.

“Trong này nhất định là có hiểu lầm gì rồi”.

“Hiểu lầm?”

Tần Ninh quát lớn: “Bức hôn người của ta, khiến lão nô bộc của ta suýt chút nữa mất mạng, chia cắt tông môn của ta, ngươi lại nói với ta chỉ là hiểu nhầm sao?”

“Nếu như Tần Ninh ta không trở về kịp lúc thì hôm nay đã là cảnh tượng khác rồi!”

“Nếu thế thì ta lười nói mấy lời vô nghĩa với ngươi, trực tiếp tiêu diệt Thần gia ngươi luôn”.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta đã đến kịp, bằng không Thần gia ngươi nhất định sẽ chết!”

Tần Ninh nói liên tục, không nhượng bộ chút nào.

Giận sao?

Lần này đúng là giận thật.

Lão Vệ trung thành tuyệt đối đi theo hắn.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng là người của hắn.

Lại bị người ta bắt nạt, nếu như hắn thờ ơ thì sống mấy trăm vạn năm khác gì sống như một con chó đâu.
Chương 764: Cột Thiên Vị

Khí thế hùng hổ dọa người, từng chữ như ngọc.

Lúc này Thần nhị gia cũng tức giận.

Nơi đây là Thần gia.

Nếu không phải chú ý đến mặt mũi thì sớm đã cho một cái bạt tai tát chết Tần Ninh rồi.

Nhưng bây giờ tên tiểu tử này cho mặt mũi cũng không cần.

“Con nít mồm hôi sữa, thật sự nghĩ Thần gia ta sợ ngươi chắc?”

Thần nhị gia phẫn nộ quát một tiếng.

Soạt soạt soạt…

Bỗng nhiên hơn một trăm thân ảnh bay lên không trung.

Trong hơn một trăm thân ảnh đó.

Hơn bảy mươi người cảnh giới Nhân Vị.

Hơn ba mươi người cảnh giới Địa Vị.

Đây chính là Thần gia.

Thế lực tầm thường, hai cảnh giới Nhân Vị cũng đủ có thể xưng vương xưng bá, chứ đừng nói đến cảnh giới Địa Vị.

Nhưng bây giờ hơn trăm cảnh giới Nhân Vị và cảnh giới Địa Vị.

Nội tình của Thần gia lúc này đang sáng rõ.

“Tần Ninh, cháu ta và tam đệ của ta ở đâu?”

Tần nhị gia quát mắng.

“Tam đệ ông? Thần Thước sao? Chết rồi!”

Tần Ninh nhàn nhạt nói.

“Còn về cháu ông…”

Tần Ninh vừa phất tay, một thân ảnh lúc này đang bị rồng băng trói buộc xuất hiện trước mặt mọi người.

Chính là Thần Nam Vân.

Thần Nam Vân, Hoàng thể A Ngọc, cháu đích tôn con trai trưởng Thần gia, thiên tài số một đại lục Trung Thần, cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ.

Vô số hào quang bao phủ quanh người hắn ta.

Tương lai của hắn ta nhất định là có thể bước vào cảnh giới Thiên Vị, thậm chí là cảnh giới Tạo Hóa huyền ảo.

Nhưng bây giờ toàn thân Thần Nam Vân bị tia băng quấn quanh.

Tứ chi giống như rụng rời buông xuống.

Khuôn mặt trắng bệch, hô hấp cũng cực kỳ khó khăn.

“Nhị thúc…”

Thần Vân Nam yếu ớt nói: “Tần Ninh đã giết tam thúc, lại làm xáo trộn Thần gia ta, muốn tính toán thành lập Cửu U minh ở Cửu U đại lục”.

“Tên đó đã phế tứ chi của cháu, nhị thúc…”

Lời này vừa nói ra, xung quanh rộ lên.

Lúc này Thần nhị gia đã bùng nổ phẫn nộ.

“Thằng nhãi ngạo mạn!”

Trong lúc Thần nhị gia phẫn nộ, một thế lực bá đạo lúc này giải phóng ra.

Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ!

Vượt qua cảnh giới Hóa Thần chính là cảnh giới Tam Vị.

Cảnh giới Nhân Vị, cảnh giới Địa Vị, cảnh giới Thiên Vị.

Tam đại cảnh giới, mỗi một cảnh giới chênh lệch đều cực lớn.

Biết bao nhiêu võ giả bước vào cảnh giới Tam Vị, suốt cả cuộc đời đều muốn tiến vào cảnh giới Thiên Vị.

Nhưng có biết bao người đã bị kẹt ở cảnh giới Địa Vị, không có cách nào tiến thêm.

Một bước này quá khó.

Khó, vậy nên mạnh.

Cảnh giới Thiên Vị chính là nhân vật giống như thần.

Ngay chính lúc nào, cảm giác Thần tam gia cho mọi người thấy chính là như vậy.

Giống như thần chỉ ngất trời, một chùm tia sáng linh khí ở đằng sau phóng lên cao.

Uy lực Thiên Vị lúc này hiện ra hết không bỏ sót.

“Cột Thiên Vị!”

Tần Ninh cười giễu cợt một tiếng.

“Xem ra Thần gia tưởng Tần Ninh ta dễ bắt nạt”.

“Thạch Cảm Đương, đến lượt ngươi nêu tên tuổi rồi!”

“Vâng!”

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Thần Phong, cười ha ha.

Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.

Đánh nhau như vậy mới thú vị.

Một tiếng cười lớn, Thạch Cảm Đương cươi nói: “Tiểu tử, trận chiến hôm nay nhờ ngươi giúp ta tiến vào cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.

Thạch Cảm Đương hoàn toàn không sợ, trực tiếp xông lên.

Ngay lúc này mọi người kinh ngạc.

Cảnh giới Địa Vị hậu kỳ muốn giết cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ!

Xem ra kẻ ngông cuồng không chỉ có Tần Ninh.

Tên Thạch Cảm Đương này cũng rất ngông cuồng.

Chùm tia sang ở sau lưng Thần nhị gia bay vọt lên, sát khí hừng hực.

Cảnh giới Thiên Vị vậy mà lại bị người ta khinh thường như vậy.

Phẫn nộ!

Lan tràn ra.

“Giết!”

Một tiếng quát khẽ vang lên, trong chốc lát Thần nhị gia xông về phía Thạch Cảm Đương.

Mà đồng thời gần một trăm vị cao thủ cảnh giới Nhân Vị, cảnh giới Địa Vị xông về phía Tần Ninh.

Thiếu chủ vẫn đang nằm trong tay Tần Ninh.

Nhìn thấy gần trăm người lao vùn vụt tới, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không khỏi lo lắng.

Mặc dù nói hai cô đi theo bên cạnh Tần Ninh, hiểu biết sâu rộng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trận đánh lớn như vậy.

Tần Ninh khẽ cười: “Sợ cái gì? Ta là ai chứ?”

Nghe thấy lời này, hai cô gái nhất thời ngây ngốc.

“Mặc dù nhiều người nhưng đây chính là lúc rèn luyện các cô”.

Nghe đến đây, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi gật đầu.

Cốc Tân Nguyệt bên cạnh căn bản lười chẳng thèm nhìn.

Tần Ninh cũng không quản nàng ta.

“Cảnh giới Thiên Vị, các cô yên tâm giết!”

Tần Ninh cười nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, hỗ trợ một chút”.

“Ta biết”.

Cốc Tân Nguyệt rất không thoải mái nói.

Nhất thời hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều cầm thần binh xông lên.

Cảnh giới Nhân Vị trung kỳ.

Đối với người khác mà nói, ở tuổi này đạt đến mức đó có thể gọi là thiên tư yêu nghiệt.

Nhưng đối với Hoàng thể cửu chuyển Linh Lung thể và Hỗn Độn thể mà nói, không tính là nhanh.

Nếu muốn ở bên cạnh đi theo Tần Ninh, vậy thì không thể để rớt danh tiếng của hắn.

Lúc này hai cô gái ý chí chiến đấu nảy sinh.

Bây giờ Tần Ninh lái rồng băng cùng xông ra.

Tiệc cưới lúc này đã thành trận chiến.

Bốn người Tần Ninh tới đá cửa.

Cửa bị đá vẫn là cửa của Thần gia.

Điều này đối với Thần gia mà nói, không khác gì một sự sỉ nhục.

Còn về những người khác.

Xem náo nhiệt cũng đủ rồi.

Lần đánh nhau này, bọn họ đâu có thể xen vào được?

Tông chủ Lôi Nguyên Kiệt của Cửu Lôi tông cực kỳ bá đạo, không phải vẫn chết sao.

Không ai chê mạng lớn của mình.

“Thần gia cũng chỉ có chút bản lĩnh này!”

Lúc này Tần Ninh lái rồng băng đến.

Thần hồn Băng Hoàng đằng sau lưng tràn ngập.

“Chết!”

Lời nói vừa dứt, sát khí hừng hực.

Ầm…

Móng lớn của rồng băng túm ra, cảnh giới Nhân Vị kế sát nháy mắt bị đóng băng, trực tiếp bị móng rồng bắt lấy, nổ thành phấn vụn.

Trong chốc lát trực tiếp giết chết bảy tám người.

Rồng băng chính là làm bằng long cốt, hàm chứa hồn lực Tần Ninh giao phó.

Hơn nữa long cốt này bản thân chính là Thiên Đế các vì để đối phó với hắn mà giữ lại.

Trong long cốt vốn bao hàm long linh.

Hồn lực rót vào khiến cho long linh không thể chống cự điều khiển của Tần Ninh.

Nhưng công kích và phòng ngự lại vô cùng bá đạo.

Rồng băng này càng giống như thân ngoại hóa thân của Tần Ninh.

Ngày đó Tần Ninh lần đầu tiên thức tỉnh thần hồn Băng Hoàng, uy năng cực kỳ bá đạo.

Đó là che giấu thần hồn Băng Hoàng ở trong cơ thể hắn, lần đầu tiên thức tỉnh, uy năng có đủ bá đạo.

Mà hiện tại, thần hồn Băng Hoàng đã theo xu thế ổn định, lực bộc phát đã không hề bằng thức tỉnh ban đầu.

Nhưng cho dù là vậy, công kích bá đạo của hồn lực cũng không phải mấy người cảnh giới Nhân Vị và cảnh giới Địa Vị có thể đối phó được.

Dưới sự ép buộc thần hồn Băng Hoàng và rồng băng, công kích của Tần Ninh ngày càng bá đạo.

Lúc này khắp bốn phía tất cả mọi người đều ngây ra.

Đây là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ sao?

Rồng băng đó từ đâu mà ra.

Hư ảnh thần hoàng khổng lồ đó lại là cái gì?

Cảnh này cả đời khó có thể nhìn thấy một lần.

“Chém!”

Ầm ầm ầm…

Ba người cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ lúc này cả cơ thể nổ tung.

Cho dù là cảnh giới Địa Vị đánh đến dưới chân Tần Ninh trên long cốt, căn bản cũng không làm nên chuyện gì.

Không bao lâu, hơn một trăm người chết trong tay Tần Ninh, đã là gần ba trăm người.

Ngay chính lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân mình đã xuất hiện ảo giác.

Sức mạnh của Tần Ninh.

Đã đi ngược lại tất cả!

“Đáng chết!”

Phía dưới, Thần nhị gia nhìn thấy cảnh này, đau lòng đến nhỏ máu.

Những người này đều là nòng cốt của Thần gia bọn họ.

Chết một người, vậy thì Thần gia phải tiêu tốn nhiều sức lực đi bồi dưỡng.

“Tiểu tử, lo cho người khác không bằng lo cho ngươi!”

Thạch Cảm Đương cười hi hi nói.

“Phủ Việt Thần trảm!”

Thạch Cảm Đương một búa chém xuống, trường việt trong tay lúc này tiếp nối.

Ầm ầm…

Tiếng kêu vang lên, Thần Phong nhất thời cảm thấy hai cánh tay tê dại.
Chương 765: Đơn giản là bới lông tìm vết

Nhưng chưa xong!

Lúc này Thạch Cảm Đương lại một lần nữa chém lên.

Phủ Việt Thần trảm.

Một chém tiếp một chém, một lực mạnh hơn lực kia.

Thạch Cảm Đương đang ở thế tấn công.

Búa rìu luân phiên không ngừng, khí thế tấn công đạt đến đỉnh điểm, có thể bổ vào người ông ta.

Thần Phong là cảnh giới Thiên Vị bất giả.

Nhưng chỉ là bước vào cảnh giới Thiên Vị, cảnh giới cũng không hề ổn định.

Mà Thạch Cảm Đương nắm bắt được sự không ổn định, điên cuồng đánh phá.

Nhưng điều khiến Thần Phong buồn bực chính là công kích của ông ta đối với phòng ngự của Thạch Cảm Đương lại không có tác dụng quá lớn.

Cảnh giới Địa Vị hậu kỳ và cảnh giới Thiên Vị lẽ nào không chênh lệch sao?

Nhất thời Thần Phong thậm chí đã sinh ra suy nghĩ hoang đường.

Ông ta không thể không nghĩ như vậy.

Thạch Cảm Đương thật sự là khinh thường công kích của ông ta.

Lúc này Thạch Cảm Đương lại chẳng muốn nhiều lời.

“Lão tử hơn tám vạn năm nay, mỗi ngày bị người ta hành hạ, cơ thể chế tạo, cảnh giới Thiên Vị cũng không so được, công kích cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ của ngươi tính là cái gì?”

Thạch Cảm Đương hét lớn một tiếng, búa rìu lúc này giơ lên.

“Chịu chết đi!”

Một tiếng quát khẽ vang lên.

Trong nháy mắt búa rìu rời khỏi tay.

Ầm ầm...

Phút chốc tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Búa rìu kia trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể Thần Phong.

Tất cả mọi người hiện giờ đều nhìn thấy cảnh này.

Chùm tia sáng cao chót vót sau lưng Thần Phong lúc này tán loạn rồi biến mất.

Trong nháy mắt, xung quanh xôn xao khiếp sợ.

Cảnh giới Thiên Vị chết rồi?

“Ha ha...”

Thạch Cảm Đương lúc này cười ha ha nói: “Cảnh giới Thiên Vị thì tính cái mẹ gì? Lão tử cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, giết chết không bỏ lỡ”.

“Không chỉ có giết, hôm nay lão tử còn phải nhân cơ hội này đột phá lên Thiên Vị!”

Giữa tiếng cười ha ha, toàn thân trên dưới của Thạch cảm Đường, linh khí ùn ùn hội tụ.

Một cột sáng đột nhiên xuất hiện ở sau lưng.

“Cảnh giới Thiên Vị mà thôi!”

Cột khí ngất trời, vào lúc này hội tụ linh khí, cách xa ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy.

Đây chính là cảnh giới Thiên Vị.

Cột Thiên Vị ngưng hiện, cảnh giới Thiên Vị hùng mạnh đến thế nào?

Thạch Cảm Đương cười ha ha, bàn tay vung lên.

Đoàng đoàng đoàng...

Liên tiếp mười mấy thân ảnh lúc này nổ tung ra.

Mười mấy vị cảnh giới Nhân Vị và cảnh giới Địa Vị giống như hạt bụi, không đáng nhắc đến.

“Dám đối xử bất kính với sư tôn của ta, vậy thì chính là đi tìm cái chết”.

Thạch Cảm Đương cười ha ha một tiếng, một quyền đánh ra.

Lại có thêm mười mấy thân ảnh lúc này chết bất đắc kỳ tử.

Trong chớp mắt hơn ba mươi người chết oan uổng.

“Ha ha ha...”

Thạch Cảm Đương đứng trên không cách trăm mét, ngửa mặt lên trời cười lớn, búa rìu đeo ở sau lưng, cột Thiên Vị ánh sáng chói lọi.

Cảnh này khiến trong lòng tất cả mọi người kinh ngạc.

Cảnh giới Thiên Vị.

Thiếu niên này trực tiếp chém chết Thần nhị gia, một hành động đạt đến cảnh giới Thiên Vị.

Quá kinh khủng phải không?

Ầm...

Chỉ là đột nhiên một tiếng ầm vang lên.

Thân ảnh Thạch Cảm Đương bị một sức mạnh vô hình cho nổ ầm vào bên dưới đất, chỉ để lại một cái cái đầu lộ ra trên mặt đất.

Chùm tia sáng ngất trời cũng theo đó biến mất.

“Này này này, Cốc Tân Nguyệt, bà cô già kia cô làm cái gì đấy?”

Thạch Cảm Đương hét lớn nói.

Ầm ầm ầm...

Chỉ là ba chữ bà cô già cất lên, Cốc Tân Nguyệt ra tay càng nặng hơn.

Ở vị trí của Thạch Cảm Đương, một trăm mét xung quanh, đất đều bị sụt lún.

Lần này Thạch Cảm Đương hoàn toàn thành thật.

Lúc này Tần Ninh khẽ lắc đầu.

Tiểu tử này ngông cuồng cái gì?

Không lợi hại hơn người ta thì cứ thuận theo người ta.

Còn phải tự mình tìm phiền phức.

Lúc này Thạch Cảm Đương nằm bò trên đất, buồn bực nói: “Cảnh giới Thiên Vị còn không đủ, ta phải đạt được cảnh giới Tạo Hóa mới có thể đánh nhau một trận với bà cô già này!”

Ầm…

Lời nói vừa dứt, lại một quyền ấn hạ xuống.

Thạch Cảm Đương đã hoàn toàn ngậm miệng.

Lúc này Cốc Tân Nguyệt vẫn thản nhiên đứng trên không trung, không nói một lời.

Nhưng lần này, mọi người đều hoàn toàn sững sờ.

Mới vừa nãy còn là Thạch Cảm Đương bất khả chiến bại, giờ bị người ta một quyền đập xuống đất.

Cái này cũng quá… khoa trương rồi!

Lần này mọi người coi như đã hiểu, năm người này sao dám đến Thần gia náo loạn.

Bây giờ chỉ còn thừa lại khoảng năm mươi vị cường giả cảnh giới Nhân Vị và cảnh giới Địa Vị đều đã sững sờ.

Thần tam gia chết rồi.

Bây giờ Thần nhị gia cũng chết rồi.

Nhưng trưởng tộc và lão trưởng tộc bây giờ cũng chưa hiện thân.

Năm người này đã hủy hoại hoàn toàn tiệc hỷ đại hôn của Thần gia.

Trưởng tộc và lão trưởng tộc đâu?

Tần Ninh lúc này cũng chẳng buồn để ý, chỉ một chữ: giết.

Vù…

Vù…

Chính vào lúc này ở phương xa, chỗ sâu trong phủ đệ, hai luồng ánh sáng phóng lên.

Không bao lâu, hai luồng khí tức mạnh mẽ tới nghiền ép.

Nhị tôn cảnh giới Thiên Vị đã đến rồi.

Lúc này tất cả mọi người đều tản ra.

Hai nhân vật gánh đỉnh của Thần gia đã đến!

Chỉ là hai nhân vật gánh đỉnh kia nhìn thấy cảnh này, không chắc thành cái bộ dạng gì.

Trong chốc lát, hai thân ảnh đã tới.

Chính là Thần Khải, trưởng tộc hiện giờ của Thần gia.

Và lão trưởng tộc Thần gia Thần Chiến Thương.

Chùm ánh sáng linh khí phóng lên cao kia đại diện cho hai người đã bước vào cảnh giới Thiên Vị.

Tu vi và thực lực mạnh mẽ như vậy mới là căn bản để Thần gia đứng vững và chiếm bá đạo.

“Xảy gia chuyện gì?”

Dáng vẻ trung niên, Thần Khải một thân áo sam kim tơ lụa mượt mà, ông ta hô lên một tiếng.

Lập tức có người bay tới bên cạnh Thần Khải, thấp giọng bẩm báo chuyện đã xảy ra.

“Cái gì?”

Khắc tiếp theo, Thần Khải nổi giận đùng đùng.

Nhị đệ và tam đệ đã chết!

Con trai mình bị người ta phế tứ chi.

Đôi mắt Thần Khải nhìn về phía Tần Ninh.

Lúc này Tần Ninh đứng ngạo nghễ trên rồng băng, hắn đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

“Tần Ninh tông chủ, chà đạp lên mặt mũi Thần gia ta như vậy là có ý gì?”

Thần Khải nổi giận nói.

“Chà đạp lên mặt mũi Thần gia ngươi?”

Tần Ninh cười giễu cợt: “Thần gia ngươi cũng không đáng để ta chà đạp”.

“Hôm nay đến đây, ta chỉ cần một lời giải thích”.

“Thần gia muốn cưỡng ép cưới người của Tần Ninh ta, tàn phá nặng nề gia nô của ta, không phải chính là ức hiếp Tần Ninh ta nhỏ yếu?”

“Hôm nay ta đến xem xem Tần Ninh ta có dễ bắt nạt như vậy không?”

Lời vừa nói ra, mọi người than thở.

Nhỏ yếu?

Tần Ninh bây giờ nhìn ra không hề nhỏ yếu chút nào.

“Tần Ninh tông chủ, ta nghĩ chuyện này nhất định có hiểu lầm gì không?”, Thần Chiến Thương mái tóc bạc phơ, màu da ẩm ướt lúc này đi ra.

“Vẫn mong Tần tông chủ thả cháu trai ta ra”.

“Thả ra? Có thể!”

Tần Ninh phất tay, Thần Nam Vân bay lên giữa không trung.

“Thần gia công bố trên đất đại lục Bắc Thiên, nhận sai với Tần Ninh ta!”

“Mở phòng kho, người của Thanh Vân tông ta đến lấy”.

“Thần gia ngươi vĩnh viễn không được bước chân vào Cửu U đại lục một bước!”

Tần Ninh trực tiếp nói ra ba điều kiện.

Nghe thấy Tần Ninh nói vậy, tất cả mọi người đều ngây ra.

Tần Ninh vốn đến đây để giảng hòa, đơn giản là bới lông tìm vết.

Bắt Thần gia xin lỗi? Chuyển kho? Không được đặt chân vào Cửu U?

Ba điều kiện này, điều kiện nào cũng tát vào mặt Thần gia.

Nghe đến đây Cốc Tân Nguyên lại hơi ngây người.

Tần Ninh… rốt cuộc vẫn nương tay.

Nếu là năm đó, lão Vệ bị đối xử như vậy, tỳ nữ ở bên cạnh mình bị người ta suýt chút nữa cưới đi, chỉ sợ Tần Ninh căn bản sẽ không phí lời, trực tiếp giết không miễn xá.

Nói nương tay, ngược lại không giống như nói mềm lòng.

Suy cho cùng, vẫn là Tần Ninh nhớ bạn cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK