Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1496: Thánh lực tẩy lễ

“Lui!”

Giờ phút này mấy vị Vương giả đỉnh cao đều quát to một tiếng.

Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.

“Yên tâm làm chuyện của các ngươi đi!”

Nhìn về phía đám người bị hắn bao vây, Tần Ninh quát: “Sức mạnh này không có bất kỳ tì vết gì, nếu nuốt vào thì chính là của các ngươi, có thể nuốt được bao nhiêu thì cứ nuốt bấy nhiêu”.

“Viên Viên, Sương Nhi, Nguyệt Nhi, Tiêu Tiêu, bốn người các ngươi cứ thoải mái cắn nuốt!”

Bốn người này vô cùng đặc biệt, sức mạnh này là thuần túy nhất đối với bốn người các nàng.

Nhất là Vân Sương Nhi!

Hỗn độn thể bài xích linh khí, thế nhưng lại cực kỳ hòa hợp với thánh lực trời đất.

Vân Sương Nhi đến thế giới Cửu Thiên, dựa vào hỗn độn thể, có thể đánh được bất kỳ thiên tài nào.

Thể chất như vậy vô cùng hiếm thấy, cũng không phải là dựa vào việc Tần Ninh há miệng nói một câu là được.

Giờ phút này, bốn người đang ở bậc thang thứ nhất.

Bốn người Tuyết Thiên Vương, Vân Thiên Vương, Mộc Thiên Vương và Huyền Thiên Vương ở bậc thang thứ hai.

Mà bậc thang thứ ba thì là mấy người Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch, Tiên Hàm

Bậc thang thứ tư mới là đám Thiên Vương khác.

Giờ phút này Tần Ninh khởi động mộ U Vương, dường như muốn tăng thực lực của mọi người lên.

“Ngươi đang tìm cái chết!”

Sắc mặt Cực Thiên Vương âm trầm, lao ra trong nháy mắt.

“Muốn chết chính là ngươi!”

Tần Ninh lại hét lên một tiếng, hắn sải bước ra đồng thời tung ra một quyền.

Ầm...

Tần Ninh chỉ là Vương Giả ngũ phẩm mà một quyền này lại là giống như Vương Giả cửu phẩm.

Không, còn vượt xa cả Vương Giả cửu phẩm.

Lôi Thể Thiên Cương!

Cửu Linh Tinh Thần Quyết!

Lúc này đều phóng thích ra.

Đám người Cực Thiên Vương bỗng nhiên dừng bước chân lại.

“Cứ như thế cũng không phải biện pháp, mọi người tấn công U Vương, chúng ta bắt tay giết những tên kia”.

“Không thể để cho bọn họ tiếp nhận thánh lực trời đất gột rửa hoàn chỉnh được, nếu không chúng ta sẽ đều gặp họa lớn!”

Người mở miệng chính là Độc Vương.

“Vân Tử Triệt, ngươi có ý kiến gì không?”

Lúc này Kiếm Vương - Lý Kiếm Tâm cũng quát lên.

Vân Tử Triệt chính là Độc Vương.

Độc Vương - Vân Tử Triệt quát: “Ngươi, ta, cộng thêm Linh Vương, Phong Vương, Lôi Vương đồng loạt ra tay, giết những người đang tiếp nhận tẩy lễ kia”.

“Cực Thiên Vương, làm phiền ngươi dẫn đầu các vị Vương giả đỉnh cao của Thiên Đế Các ngăn Tần Ninh lại”.

Cực Thiên Vương liền gật đầu.

Ngay sau đó, mấy chục bóng người chia nhau ra.

Cực Thiên Vương nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt tràn ngập sát khí.

“Ta nói sẽ cho bọn họ tăng lên toàn bộ thì sẽ cho bọn họ tăng lên toàn bộ, sao có thể để các ngươi làm gián đoạn được chứ”.

Giờ phút này Tần Ninh sải bước ra, hắn phất tay một cái, một tòa tháp đột nhiên xuất hiện ầm một tiếng, bao phủ trên đỉnh đầu mấy trăm người.

Bách Luyện Thánh Tháp!

Một Thánh khí bán tàn.

Nhưng cho dù là Thánh khí bán tàn cũng rất khó để ngăn cản Thiên Vương.

Nhưng lại có thể ngăn cản được những Vương giả này.

Trong phút chốc, năm vị Vương giả là Độc Vương, Linh Vương, Phong Vương, Lôi Vương, Kiếm Vương cầm đầu hơn mười vị Vương giả liều mạng tấn công Bách Luyện Thánh Tháp.

Cực Thiên Vương dẫn theo mấy tâm phúc, cùng với các Vương giả của Thiên Đế Các lao thẳng về hướng Tần Ninh.

Lúc này những tiếng ầm ầm kịch liệt không ngừng vang lên.

Tần Ninh nhìn về phía đám người đang đánh tới, ánh mắt lạnh lẽo.

“Bây giờ mà Đế Lâm Thiên còn không muốn xuất hiện sao?”

“Phái các ngươi đi tìm cái chết, cần gì chứ?”

Hắn vừa nói xong liền bước chân ra.

Giữa những tiếng ầm vang, Vương Kiếm Độ Sinh cũng xuất hiện.

Lúc này khí tức trong người Tần Ninh dâng lên trong nháy mắt.

Vương Giả ngũ phẩm!

Biển linh thức năm vạn mét.

Mà Cực Thiên Vương lại trơ mắt nhìn Tần Ninh tăng biển linh thức từ năm vạn mét lên đến chín vạn mét!

Biển linh thức chín vạn mét!

Giờ phút này, ánh mắt Cực Thiên Vương chấn động.

Tần Ninh cầm Vương Kiếm Độ Sinh trong tay, chém ra một kiếm rồi xông vào trong đám người.

Phụt phụt phụt...

Trong nháy mắt, cơ thể của hơn mười vị Vương giả đứng trước Tần Ninh đều nổ tung.

Cực Thiên Vương mắng to một tiếng, nào còn dám do dự nữa, ông ta lao ra ngay lập tức.

Nếu cứ để Tần Ninh giết tiếp thì còn làm gì được nữa.

“Thái Cực Thiên Địa!”

Cực Thiên Vương hét lên một câu, hư không dưới chân biến hóa, một trắng một đen quay xung quanh, hóa thành một quang ảnh ngàn trượng bắn ra ra.

Một hình thái cực xuất hiện ở dưới chân Cực Thiên Vương.

Bên trong hình thái cực kia là sức mạnh âm dương điều hòa, bộc phát ra áp lực kinh khủng, lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.

“Thái Cực Thiên Địa trấn áp được ta sao?”

Lúc này Tần Ninh lại đạp nhẹ bàn chân xuống mặt đất.

Ầm ầm...

Mặt đất chấn động, nứt toác ra.

Từng hòn đá vụn tạo ra những ngọn núi lớn, hóa thành trường kiếm dưới sự điều khiển của Tần Ninh, chém ra trong nháy mắt.

Ầm...

Lúc này những tiếng ầm ầm kịch liệt vang lên.

Năm ngón tay của ngọn núi lớn bắt lấy Thái Cực Thiên Địa kia, lúc này cả người Cực Thiên Vương rung lắc dữ dội.

“Hóa Thánh tầng ba!”

Tần Ninh nhìn về phía Cực Thiên Vương, cười nhạo nói: “Tám vạn năm, biển linh thức của ngươi mới chỉ tăng từ mười vạn mét đến ba mươi vạn mét, Cực Uyên Ngọc, đúng là ta đã xem thường ngươi rồi!”

“Tần Ninh!”

Cực Thiên Vương gầm thét.

“Sao thế? Muốn giết ta ư!”

“Ngươi có tư cách này sao?”

Giờ phút này, trong lòng Cực Thiên Vương vô cùng giận dữ.

Ầm...

Một tiếng va chạm.

Cả người Cực Thiên Vương lùi về sau.

“U Vương, lão phu đến giúp ngươi!”

Một tiếng quát vang lên.

Lúc này Trấn Thiên Vương đi ra khỏi phạm vi bao phủ của Bách Luyện Thánh Tháp, khí tức cả người bộc phát.

“Lão già, lãng phí cơ hội lần này, lần sau sẽ vô cùng khó khăn đấy!”

Trấn Thiên Vương nghe thấy Tần Ninh nói vậy thì cười ha ha nói: “Bản vương vốn đã là Thiên Vương bước ra bước thứ hai, biển linh thức hai mươi vạn mét”.

“Bây giờ khôi phục lại lực chiến với biển linh thức mười vạn mét, có được lực chiến của Thiên Vương, tránh bị đám trẻ ranh này quấy rầy!”

Trấn Thiên Vương vừa dứt lời, khí tức đã bắn ra, lao thẳng về hướng năm người Độc Vương trong nháy mắt.

Giờ phút này sắc mặt Cực Thiên Vương vô cùng lạnh lẽo.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bị Tần Ninh làm tốn thời gian thì sẽ càng ngày càng có nhiều người tăng thực lực lên cực lớn trong thời gian ngắn.

Trước đó Trấn Thiên Vương đã gần như bị phế đi.

Nhưng bây giờ mới chưa được bao lâu mà đã khôi phục được chín phần thực lực rồi.

Không thể tiếp tục như thế!

Đế Lâm Thiên đâu?

Nói là chờ Tần Ninh đến Thiên Vương, chờ Tần Ninh mở ra mộ U Vương.

Nhưng bây giờ, Tần Ninh đã đến.

Đế Lâm Thiên lại không xuất hiện, xảy ra chuyện lớn rồi.

Rốt cuộc bây giờ tên khốn đó đang làm gì?

“Đang suy nghĩ Đế Lâm Thiên tới đâu thật sao?”

Tần Ninh nhìn về phía Cực Thiên Vương, khinh thường nói: “Ở trong mắt hắn ta, ngươi cũng chỉ là một con cờ thôi”.

Hắn chém một kiếm đến, Cực Thiên Vương lại tránh thoát được nguy hiểm.

Là vô cùng nguy hiểm.

Tần Ninh Vương Giả cửu phẩm muốn giết ông ta cũng không tính là khó khăn.

Dù sao đã có tiền lệ rồi.

“Đế Lâm Thiên, cho tới bây giờ mà ngươi vẫn chưa xuất hiện, vì sao thế?”

“Chẳng lẽ chờ ta giết hết Vương giả ở đây, ngươi mới có thể xuất hiện sao?”

Giọng nói của Tần Ninh truyền ra ngoài trăm dặm.

“Sư phụ!”

Giờ phút này, một âm thanh vang lên.

Dương Thanh Vân đi ra.

“Hóa Thánh tầng hai!”

Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân, bất mãn nói: “Sốt ruột cái gì? Lão già Trấn Thiên Vương kia không có tiềm lực, ngươi lại có tiềm lực rất lớn, tiếp nhận nhiều tẩy lễ, muốn đến Hóa Thánh tầng ba tầng bốn cũng không thành vấn đề!”

Nghe thấy lời này, Trấn Thiên Vương nhíu mày.

Đậu má!

Ông đây bỏ qua lợi ích cực kỳ lớn tới giúp ngươi, ngươi lại nói xấu ta như thế?

Dương Thanh Vân nghe thấy vậy thì không thèm để ý nói: “Sư phụ, Thanh Vân tự tin, với thiên phú của bản thân, sau này muốn tiến thêm cũng không khó! Bây giờ vẫn nên giải quyết nguy cơ trước mắt thì hơn!”

Tần Ninh nghe vậy thì ngẩn người, khoát tay một cái nói: “Tùy ngươi vậy”.
Chương 1497: Đế Lâm Thiên xuất hiện

Dương Thanh Vân gật đầu, sau đó bay thẳng đến chỗ Cực Thiên Vương chiến đấu.

Thấy thế, Trấn Thiên Vương ngơ ngác đứng nhìn.

Độc Vương! Linh Vương! Phong Vương! Lôi Vương! Kiếm Vương!

Năm vị Vương Giả đỉnh cấp cùng tấn công ông ta đấy.

Thế mà Dương Thanh Vân lại làm như không thấy điều đó, mà chạy thẳng đến chỗ Cực Thiên Vương.

Ta có thể hiểu tại sao ngươi thiên vị sư phụ mình, nhưng ngươi xem sư phụ ngươi cần ngươi giúp đỡ à?

Trấn Thiên Vương mệt lòng.

Trong mắt đôi thầy trò không hề chứa chấp những người khác.

"Ha ha ha, đã quá đi!"

Một tràng cười sảng khoái bỗng vang lên.

Lúc này, toàn thân Tuyết Thiên Vương bùng nổ khí thế, lan ra hàng ngàn dặm.

"Hóa Thánh tầng ba!"

Bây giờ, sắc mặt Cực Thiên Vương thoáng thay đổi.

Sau khi hợp tác với Đế Lâm Thiên, ông ta tất nhiên sẽ biết được một vài chuyện.

Cảnh giới Thiên Vương!

Ở trong thế giới Cửu Thiên, cảnh giới Thiên Vương được gọi là Hóa Thánh.

Hóa Thánh, Hư Thánh, Thánh Nhân!

Ở cảnh giới Hóa Thánh, linh thức trải dài từ mười vạn mét tới một trăm vạn mét.

Khi biển linh thức đạt tới một trăm vạn mét chính là thời điểm biển linh thức của võ giả lột xác, linh thức sẽ lột xác trở thành hồn thức, đến khi đó, biển linh thức sẽ là trở thành biển hồn phách.

Khi hồn thức lấp đầy biển hồn phách thì đấy chính là cảnh giới Hư Thánh.

Còn Thánh Nhân thật sự, trong biển hồn thức sinh ra ba hồn bảy vía, đó mới chính là Thánh Nhân.

Trong thế gian này, Thánh Nhân có thể cưỡi gió đạp mây, ung dung tự tại.

Cảnh giới Hóa Thánh lấy biển linh thức rộng mười vạn mét làm tầng một.

Mỗi lần tăng thêm mười vạn sẽ tăng thêm một tầng.

Hiển nhiên, hiện tại, thực lực của Tuyết Thiên Vương đều giống ông ta.

"Hóa Thánh tầng ba..."

Tuyết Thiên Vương cười phá lên nói: "Lão phu có thể cảm nhận rất rõ cơ thể mình đang tràn đầy sức sống".

"Tuyết Thiên Vương, trông ngươi có vẻ đắc ý nhỉ!"

Một tiếng cười chế nhạo vang lên.

Lúc này, Huyền Thiên Vương đi ra, cười khà khà: "Không phải là tầng ba thôi à, làm như không có ai bằng ngươi ấy..."

Huyền Thiên Vương cười phá lên, toàn thân toát lên luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Hai vị Thiên Vương đều tăng thêm một cấp, từ tầng hai lên tới tầng ba.

Hóa Thánh tầng ba!

Con đường tới Thánh Nhân lại rút ngắn thêm một chút, lại có thêm hy vọng trên con đường thành Thánh!

Cùng lúc đó, lại có bốn luồng khí tức cũng bắt đầu chuyển động.

Vạn Nhất Thiên!

Huyền Tử Uyên!

Tuyết Ngạo Quần!

Và cả... Cốc Tân Nguyệt!

Bốn người, bốn biển linh thức cùng đột phá cực hạn chín vạn mét, mở rộng ra mười vạn mét.

Từ Vương Giả trở thành Thiên Vương.

Từ cảnh giới Phàm bước vào cảnh giới Thánh.

Hóa Thánh tầng một.

Lúc này, Vạn Nhất Thiên lệ rơi đầy mặt.

Suốt mấy vạn năm nay, ông ta đều mắc kẹt ở tại chỗ, không thể thăng cấp, ông ta ngỡ rằng mình cứ thế mà chết đi.

Thế nhưng bây giờ, ông ta đã đột phá rồi.

Hai người Huyền Tử Uyên và Tuyết Ngạo Quần vô cùng xúc động.

Thiên Vương đấy!

Đó là điều mà bọn họ mong mỏi suốt đời này.

Khác với họ, sắc mặt Cốc Tân Nguyện lại vô cùng bình tĩnh.

Dường như, thăng cấp đến cảnh giới Thiên vương cũng không khiến nàng ấy vui vẻ bao nhiêu.

Lúc này, bốn vị Thiên Vương xuất hiện, không hề chần chừ mà tham gia vào chiến trận.

Bây giờ, sắc mặt Cực Thiên Vương càng lúc càng khó coi.

Tình hình hiện tại có gì đó hơi sai.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Người bên cạnh Tần Ninh đột phá cảnh giới quá rợn người rồi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, những kẻ khác cũng sẽ lần lượt đột phá cảnh giới, ưu thế số đông bên phía bọn họ sẽ mất hết.

Trái lại, bên phía Tần Ninh, chỉ mới một lát mà đã thêm bốn vị Thiên Vương, cỡ này thì ai đánh lại chứ?

Ánh mắt Cực Thiên Vương có chút khủng hoảng.

"Thiên Tử Ninh, Địa Hoàn, Đế Lâm Thiên đâu rồi?"

Ông ta chất vấn.

Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn chỉ biết miễn cưỡng nở nụ cười.

Bọn họ làm gì có tư cách hỏi các chủ định làm gì chứ.

Mọi việc đều là do các chủ sai bảo, khi đó bọn họ mới làm việc.

Cực Thiên Vương tức giận mắng to: "Đồ vô dụng!"

Cùng lúc đó, bên chỗ Tần Ninh.

Gồm có Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương và thêm cả Vân Thiên Vương.

Cùng với Huyền Tử Uyên, Tuyết Ngạo Quần, Vạn Nhất Thiên và Cốc Tân Nguyệt vừa mới thăng cấp.

Bên Tần Ninh có khoảng tám vị!

Tám vị Thiên Vương đấy!

Còn phía bọn họ chỉ có một mình ông ta ở cảnh giới Thiên Vương mà thôi.

Nếu cứ tiếp tục đánh thì sẽ có rất nhiều người hy sinh.

Cùng lúc đó, bên phía Tần Ninh, từng người lần lượt đi ra.

Tiên Hàm với thực lực Vương Giả thất phẩm.

Thạch Cảm Đương với thực lực Vương Giả thất phẩm.

Lý Nhàn Ngư, Vương Giả cửu phẩm.

Giang Bạch, Vương Giả thất phẩm.

U Tiêu Tiêu, Diệp Viên Viên, và Vân Sương Nhi đã đạt tới cửu phẩm.

Nó quá đáng sợ rồi.

Mặc dù những người khác không đột phá nhiều như mấy người này, nhưng ít nhiều đều thăng lên được hai, ba phẩm cảnh giới.

Đây quả là thánh lực tẩy lễ mà!

U Vương năm xưa sao lại để lại cái gọi là thánh lực tẩy lễ này trong mộ của mình chứ?

Hơn nữa, theo như những gì ông ta biết, Vương Giả bình thường không thể thừa nhận nổi thánh lực.

Thế nhưng, hiện tại có vẻ như điều đó không đúng.

Chuyện gì đã xảy ra chứ!

Lúc này, Tần Ninh bình tĩnh quan sát bốn phía.

Lần lượt từng vị Vương Giả bước ra khỏi Bách Luyện Thánh Tháp, khí tức trên người bọn họ trở nên mạnh hơn.

Vương Giả của Thiên Đế các rất nhiều sao?

Liệu có dùng được không?

Trước kia, Tần Ninh không có ý định làm vậy, chính là vì không muốn lãng phí quá nhiều.

Nhưng hiện tại còn có gì không thể lãng phí nữa.

"Cực Thiên Vương!"

Lúc này, Dương Thanh Vân đối diện với Cực Thiên Vương.

"Xin chỉ giáo!"

Dương Thanh Vân vừa dứt lời, lập tức tung ra một chiêu, luồng khí tức đầy mạnh mẽ bùng nổ lan ra xung quanh.

Giờ đây, Cực Thiên Vương đã không rảnh suy nghĩ lung tung nữa.

Hiện tại, điều làm ông ta càng lo lắng hơn là, nếu Tần Ninh bỗng nhiên ra tay tham chiến, đôi thầy trò này hợp lực với nhau, như vậy thì ông ta chết chắc rồi.

Rầm...

Một tiếng va chạm truyền tới.

Cực Thiên Vương ngơ ngẩng nhìn về phía Dương Thanh Vân.

Không hợp lý.

Quá mạnh!

Dương Thanh Vân mới chỉ là Hóa Thánh tầng hai thôi, còn ông ta là Hóa Thánh tầng ba, sao lại mạnh đến vậy chứ!

Cơn sợ hãi dâng trào trong lòng Cực Thiên Vương.

"Đế Lâm Thiên!"

Ông ta thét lên tiếng phẫn nộ, truyền xa cả vạn dặm.

Lần này, Cực Thiên Vương nổi giận thật rồi.

Chuyện đã tới nước này rồi đấy, Đế Lâm Thiên còn đang mưu tính cái gì nữa?

"Có vẻ như nếu không giết ngươi thì Đế Lâm Thiên sẽ không xuất hiện".

Đến giờ, Tần Ninh cũng đã mất hết kiên nhẫn.

Hắn bước ra, rồi vung kiếm lao đến chỗ Cực Thiên Vương.

Rầm...

Trong tích tắc, một tiếng nổ động trời bỗng vang lên.

Kiếm của Tần Ninh đã bị ai đó cản lại.

Một người mặc áo choàng đen xuất hiện trước mặt Tần Ninh.

Một thanh kiếm xuất hiện.

Hai bóng người, hai thanh trường kiếm, giờ đây chạm vào nhau.

"Tần công tử, đã lâu không gặp!"

Một giọng nói ôn hòa nhưng lạnh nhạt bỗng vang lên.

Đế Lâm Thiên đã xuất hiện!

"Cực Thiên Vương, không phải là đến rồi sao?"

Cùng lúc đó, ở bên kia, từng bóng dáng lần lượt lao ra ngoài.

Ba người cầm đầu chính là Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ và Liệt Phần Thiên.

Theo sát ba người bọn họ là hơn mười vị Vương Giả còn sót lại của tứ đại Ma tộc, tiếp sau đó và vô số chiến sĩ Ma tộc.

Lúc này, rốt cuộc Cực Thiên Vương thở phào nhẹ nhõm được rồi.

Tần Ninh giao đấu với Đế Lâm Thiên, cả hai vừa chạm mặt đã nảy lửa rồi.

Lúc này, cả hai bên đối mặt với nhau.

Bên phía Tần Ninh có hơn mười vị Vương Giả và mấy trăm vị Thiên Nhân.

Sau lưng Đế Lâm Thiên hiện tại là Vương Giả của Ma tộc, sĩ số khoảng tầm hai trăm.

Liếc mắt nhìn qua đã thấy được sự chênh lệch của hai bên.

"Cuối cùng ngươi cũng đã xuất hiện!"

Tần Ninh nhìn về phía Đế Lâm Thiên, cười cợt nói: "Đế Lâm Thiên!"

"Ta vốn tưởng rằng, ngươi phải đạt tới cảnh giới Thiên Vương mới có đủ khả năng mở mộ U Vương của ngươi, không ngờ rằng, ngươi chỉ mới là Vương Giả ngũ phẩm mà đã có đủ khả năng mở được mộ U Vương".

"Như vậy cũng tốt lắm, ta đỡ phải phí sức chờ đợi ngươi, U Vương!"
Chương 1498: Đại chiến đã bắt đầu

Trong lúc đối thoại, dường như cả hai đều hừng hực lửa giận.

Lúc này, luồng khí tức ngang ngược lan ra.

Lấy Tần Ninh và Đế Lâm Thiên làm trung tâm, từng luồng sóng khí tức mạnh mẽ ồ ạt tỏa ra.

"Thâm Uyên Vương!"

"Cực Địa Vũ!"

"Liệt Phần Thiên!"

Đế Lâm Thiên hờ hững nói: "Đã đến lúc cho đại quân Ma tộc của ngươi tấn công cấm địa, giết chóc trên đại lục Vạn Thiên rồi".

"Vâng!"

Lúc này, cả ba vị Ma vương đều phát ra một loại âm thanh rất quái lạ.

Chỉ trong chốc lát, đại quân Ma tộc ồ ạt tràn ra, tấn công vào bốn phương tám hướng.

Ma tộc đã xuất thế rồi!

Điều mà Đế Lâm Thiên luôn chờ đợi chỉ đơn giản là Tần Ninh mở ra ngôi mộ của U Vương mà thôi.

Hiện tại, Đế Lâm Thiên đã chờ đợi được lúc mộ U Vương mở ra, vậy Ma tộc không cần phải trốn chui trốn lủi nữa.

Suốt tám vạn năm!

Bọn họ chờ đợi suốt tám vạn năm chỉ vì mộ U Vương của Tần Ninh.

Hắn ta thành lập Thiên Đế các cũng chỉ vì mộ U Vương.

Thế nhưng, bọn họ cực khổ tìm kiếm suốt tám vạn năm mà vẫn không thu được chút manh mối nào.

Do vậy, hắn ta không thể không tiếp tục chờ đợi.

Dù cho biết Tần Ninh là U Vương, biết U Vương đã trở về, thì hắn ta vẫn muốn tiếp tục đợi, đợi đến khi U Vương đạt tới Hóa Thánh, rồi mở mộ U Vương.

Trên thế gian này, ngoại trừ U Vương thì chẳng còn ai có thể mở được mộ U Vương.

"Tần Ninh!"

Đế Lâm Thiên lạnh nhạt nói: "Đưa mộ U Vương cho ta đi, ta sẽ đích thân diệt sạch đại quân Ma tộc, còn đại lục Vạn Thiên sẽ có được hòa bình".

"Ta chỉ cần mỗi mộ U Vương thôi, ngoài ra không còn gì khác".

Ba người Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ và Liệt Phần Thiên nghe vậy bèn biến sắc.

"Đế Lâm Thiên, đừng quên chúng ta đang hợp tác với nhau đấy", Thâm Uyên Vương quát to: "Ngươi nghĩ rằng tộc của ta không thể phái người đến đây thật sao?"

Lúc này, Đế Lâm Thiên chẳng màng đến gì cả.

"Tần Ninh, ý của ngươi thế nào?"

Nghe hắn ta nói vậy, Tần Ninh chỉ nở nụ cười.

Cười một cách ngông cuồng, không có chút kiêng dè.

"Đế Lâm Thiên, khi ngươi tiêu diệt hồn phách huynh trưởng của ta, ngươi nên biết rằng, đời này ta chắc chắn phải giết chết ngươi".

"Ma tộc sao? Ngươi giúp ta diệt sạch hả?"

"Ta cần ngươi làm vậy à?"

Tần Ninh vừa dứt lời.

Dương Thanh Vân lập tức đi ra.

"Trấn Thiên Vương!"

"Huyền Thiên Vương!"

"Tuyết Thiên Vương!"

Dương Thanh Vân quát lớn.

"Đã rõ!"

Tam đại Thiên Vương bùng nổ sức mạnh.

Bỗng nhiên, ở cách đó hàng ngàn dặm, ở vị trí hai dãy núi cấm địa, từng người từng người xuất hiện.

Nhìn kỹ lại, sĩ số có ngàn vạn.

Không, hơn mười vạn, trăm vạn...

"Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi có chuẩn bị à?", Dương Thanh Vân lạnh lùng nói.

Âm mưu sao?

Dám gài bẫy Tần Ninh à?

Còn chưa biết là ai bẫy ai đâu?

Lúc này, Tần Ninh bước ra, rồi trầm giọng nói: "Hôm nay, không một tên Ma tộc nào có thể bước chân ra khỏi Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn".

Thấy thế, Đế Lâm Thiên chỉ đành lắc đầu.

"Ta và ngươi đều biết rằng, trận chiến hôm nay, không phải do bọn chúng quyết định, mà ta và ngươi mới là nhân tố quyết định kết quả trận chiến này".

"Phải vậy không?"

Lúc này, Dương Thanh Vân bước ra, nhanh chóng mở ra tinh môn, Vương Khải và Vương Kiếm bây giờ đều tỏa sáng rực rỡ, khí thế cuồn cuộn, tấn công vào Đế Lâm Thiên.

"Dương Thanh Vân, tương lai có khả năng đấy, nhưng hiện tại thì..."

Đế Lâm Thiên búng ngón tay.

Rầm...

Tiếng nổ tung vang lên, thân thể Dương Thanh Vân liên tục lùi về sau, vầng hào quang bao phủ bên ngoài cơ thể trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.

Chỉ là... búng ngón tay!

Trước cảnh đó, ánh mắt tất cả mọi người đều dâng trào nỗi khiếp hãi.

Thực lực của Dương Thanh Vân chính là cảnh giới Hóa Thánh tầng hai đấy.

Có thể dùng búng tay phá đòn... thì ít nhất thực lực cũng phải trên cảnh giới Hóa thánh tầng năm phải không?

Đế Lâm Thiên đã mạnh đến mức này rồi sao.

Bây giờ, Trấn Thiên Vương chợt nhớ đến những lời lúc trước của Cực Thiên Vương.

Không phải là Đế Lâm Thiên không giết được ông ta mà chẳng qua là do lười xuống tay thôi.

Một vị Thiên Vương mà bị người khác bảo là lười ra tay.

Những lời này nghe qua thì rất đáng kinh ngạc, nhưng đó lại là sự thật.

Đế Lâm Thiên lười ra tay giết ông ta.

Đế Lâm Thiên hiện tại chỉ cần phất tay đã khiến cho người ta cảm giác hắn ta vô cùng mạnh mẽ rồi.

“Dương Thanh Vân, đây là trận chiến giữa ta và sư phụ ngươi, không liên quan tới ngươi”.

Đế Lâm Thiên chậm rãi nói: “Có lẽ, mấy vạn năm sau ngươi mới có tư cách giao đấu với ta”.

Sắc mặt Dương Thanh Vân tối sầm.

Tần Ninh phất tay cười nói: “Thanh Vân, không sao đâu, chênh lệch lớn nhất giữa ngươi với tên này không phải là thiên phú tu hành, mà là, người ta dù sao cũng là người sống ở đại lục Cửu Thiên, thánh lực đã được tẩy lễ từ nhỏ, hiển nhiên là ngươi không thể bằng người ta được”.

“Nhưng mà, nếu các ngươi bước vào trong thế giới Cửu Thiên, sư phụ cam đoan rằng, chưa tới mười năm, ngươi chắc chắn sẽ vượt qua hắn!”

Đế Lâm Thiên chỉ cười cười, vẫn không mấy để tâm.

“Mọi người đều đang mong đợi một trận chiến đấy, U Vương, liệu ngươi có còn giữ vững phong độ vô địch thiên hạ, không ai địch nổi, quyết chiến không lùi năm xưa không?”

Khóe miệng Đế Lâm Thiên khẽ nhếch lên, hắn ta chế nhạo nói: “Lần này, đã đến lúc thiên thần rơi khỏi thiên đàng rồi”.

Tần Ninh cũng không vội vã.

Lôi điện thánh y dần bao phủ bên ngoài cơ thể hắn, Vương Kiếm Độ Sinh bỗng xuất hiện, chín cột linh trụ quay xung quanh cơ thể Tần Ninh.

Tần Ninh hiện tại lại phảng phất khiến cho người ta cảm thấy vô hại.

Nhưng chính sự hùng mạnh này cũng tạo cho người ta cảm giác như hố sâu không đáy.

Đế Lâm Thiên chỉ cười, không nói gì cả, càng lúc càng nắm chặt thanh trường kiếm trong tay.

Rầm...

Trong nháy mắt, hai người lao vào nhau.

Giữa đất trời, linh khí và linh thức như đang quay quanh hai người họ, chúng dần trở thành một vùng từ trường, rồi biến thành lực hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ.

Bất kỳ ai hễ lại gần, đều sẽ cảm nhận được lực hấp dẫn khiến người khác không thể chống cự lại kia.

Một tên Vương Giả cửu phẩm.

Một tên không thể nhìn thấu thực lực.

Trận chiến như vậy không thể không thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Không có một ai ở đây có thể mạnh hơn hai người họ được.

Thậm chí, có thể nói rằng, hai người này chính là hai người mạnh nhất trong hàng tỷ võ giả trên đại lục Vạn Thiên.

Lúc này, từng tia kiếm quang thoắt ẩn thoắt hiện.

Hai người đứng đối diện với nhau.

“Chuyện đã tới nước này rồi, sao ngươi còn không phơi bày gương mặt thật của ngươi chứ?”

Tần Ninh cười cợt nói.

“Dù sao, đại lục Vạn Thiên không phải là nơi dừng chân của ta, ở đây suốt tám vạn năm đã đủ rồi”.

“Ta thấy ngươi vẫn yêu thích nơi này lắm, ở lại đây vĩnh viễn đi!”

Tần Ninh vừa dứt lời, lập tức chém ra một kiếm.

Rầm...

Tiếng nổ vang lên, đất trời thay đổi.

Vào lúc này, trong hai đại cấm địa, trận chiến giữa Vương Giả và Thiên Nhân đỉnh cấp đã đi đến cao trào.

Tứ đại Ma tộc, Thiên Đế các và nhóm người được Cực Thiên Vương lôi kéo có khoảng hơn hai trăm vị Vương Giả.

Hơn nữa, không chỉ có vậy.

Còn có thêm Thánh Khôi của Thiên Đế các nữa, chúng có số lượng gần một trăm, và tất cả đều có cảnh giới Vương Giả.

Có khoảng tầm ba trăm vị.

Ngược lại, bên thế lực các đại bá chủ lại không có đủ một trăm vị Vương Giả.

Chênh lệch giữa hai bên rất lớn.

Thế nhưng, may mắn là lúc quang trọng Tần Ninh đã giúp một tay.

Các vị Vương Giả nhờ đó mà thực tăng thêm một bước lớn, có một vài Thiên Nhân đã đột phá thành Vương Giả, còn có một vài Vương Giả nhất phẩm, nhị phẩm lại đi thẳng lên tam phẩm, tứ phẩm.

Ví dụ như đám người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương, bọn họ tăng vọt thêm một bước lớn.

Điều quan trọng nhất là tám vị Thiên Vương.

Tứ đại Ma tộc có ba vị Thiên Vương, thêm Cực Thiên Vương nữa cũng chỉ có bốn vị.

Ít nhất ở cảnh giới Thiên Vương, cả hai bên đều sẽ có ưu thế.

Và ở vị trí ngoài rìa cấm địa, trận chiến giữa các chiến sĩ của tứ đại Ma tộc và võ giả của các đại bá chủ mai phục tại đây đã bắt đầu mở màn.

Trận chiến siêu cường!

Trận chiến của Vương Giả!

Trận chiến của các sinh linh!

Đã bắt đầu thật rồi!
Chương 1499: Cửu Cửu Phong Thiên đại trận

Âm thanh đao kiếm chém nhau, tiếng gào rống vang vọng khắp Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn.

Trận chiến lớn thế này hầu như chẳng mấy khi xảy ra!

Mấy trăm vị Vương giả.

Hơn vạn thiên nhân.

Trăm vạn võ giả.

Đây là trận chiến có một không hai, được định sẵn sẽ trở thành huyền thoại của đại lục Vạn Thiên.

Ầm...

Một tiếng nổ lan rộng.

Hai bóng dáng trên trời vừa va vào nhau cái uỳnh đã lập tức tránh ra.

Tần Ninh và Đế Lâm Thiên nhìn nhau đầy bình tĩnh.

Thật ra, chuyện đã đến nước này, hai người đã không còn quá bận tâm về bên dưới có đang đánh nhau nữa hay không.

Dù gì ai cũng biết một điều rằng.

Tần Ninh thắng thì Nhân tộc thắng.

Đế Lâm Thiên thắng thì Ma tộc thắng!

Hai người hoàn toàn có thể giết mười hai vị Thiên Vương ở bên dưới.

Đế Lâm Thiên nhìn về phía Tần Ninh, từ tốn lên tiếng: "Tần Ninh, ngươi không phải đối thủ của ta đâu. Ta không giết ngươi chẳng qua là vì mộ U Vương mà thôi".

"Ngươi nên biết ta cần gì mới phải!"

Tần Ninh lạnh lùng đáp: "Ta biết ngươi cần gì. Ngươi muốn chiếm giữ mộ U Vương?"

"Đã vậy thì ta muốn hỏi chống lưng cho ngươi là thế lực phương nào!"

"Thế giới Cửu Thiên!"

"Thanh Châu!"

"Vùng đất Vạn Thánh, Ma Quang tông là gì?"

Câu vừa dứt, ánh mắt Đế Lâm Thiên thay đổi.

"Ngươi tìm hiểu được nhiều đấy".

Mặt hắn ta sa sầm.

"Nhiều sao? Ta lại thấy ít đấy chứ".

Tần Ninh nói tiếp: "Tình hình của Ma Quang tông tại vùng đất Vạn Thánh thế nào thế mà ta lại không biết, cả chuyện ngươi là ai cũng vậy".

"Thế lực chống lưng cho ngươi là ai lại càng không".

"Ta đang chờ ngươi nói tất cả những thứ này cho ta biết đấy!"

Hai người hừng hực khí thế, tranh đấu lẫn nhau, không phân cao thấp.

Giờ phút này, bất kể là ai đều nhận ra hai người sẽ quyết một trận sống mái mới thôi.

"Kẻ đã chết không cần biết nhiều như vậy!"

Đế Lâm Thiên vừa nói xong thì vung trường kiếm xông tới.

Hàng vạn kiếm quang tấn công về phía Tần Ninh.

Sức mạnh cuồng bạo ấy truyền tới liên tục.

GIờ đây, Đế Lâm Thiên như hòa cùng một thể với trường kiếm của mình. Mỗi một đạo kiếm khí được chém ra đều ẩn chứa khí tức mạnh mẽ và ngang tàn.

Khí tức tàn bạo ấy phảng phất muốn đè ép người ta thật mạnh mẽ.

Tần Ninh nhếch mép cười nói: "Hóa Thánh tầng mười!"

Đế Lâm Thiên đã tu luyện đến cảnh giới Hóa Thánh tầng mười.

Là một mức độ cực kỳ cao.

Tần Ninh không kéo dài thời gian nữa.

"Nhưng chưa đến được cảnh giới Hư Thánh thì cuối cùng vẫn không ngưng tụ nổi hồn lực thôi".

Lời vừa dứt.

Gào...

Keng...

Tiếng rồng và phượng vang lên giữa lúc đó.

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều thấy.

Bóng dáng thần long và thần phượng hiện ra giữa không trung.

Rồng và phượng tượng trưng cho điềm lành!

Âm thanh đùng đùng vang lên khắp nơi.

Khí thế dữ dội quét ngang đầy oai phong lẫm liệt.

Bỗng nhiên, long phượng đáp xuống, tấn công Đế Lâm Thiên.

Tiếng va chạm uỳnh uỳnh lan rộng khắp nơi.

Những người tại đây đều cảm nhận được khí tức hùng mạnh của đôi long phượng kia.

Bị Tần Ninh lần lượt công kích, Đế Lâm Thiên liên tục thụt lùi.

"Một kẻ chỉ có cảnh giới Hóa Thánh tầng mười như ngươi mà cũng đòi ép ta mở mộ U Vương? Ngươi có đang nằm mơ không đấy?"

Hồn phách của long phượng!

Trong quá khứ, Tần Ninh từng là con của Thần Đế, thời điểm ra đời đã tự thức tỉnh song hồn long phượng.

Hiện giờ, song hồn long phượng đã xuất hiện một lần nữa

Uy thế kinh khủng ấy như sắp sửa nghiền nát cả đất trời.

Hóa Thánh tầng mười.

Biển linh thức dài trăm vạn mét.

Cực kỳ mạnh.

Nhưng giờ đây, nó vẫn còn là biển linh thức, không suy thoái thành lực hồn phách. Không suy thoái thì là không có sự suy giảm.

Mức độ tấn công của linh thức yếu hơn hẳn so với hồn lực.

Ánh mắt Đế Lâm Thiên trở nên dữ tợn.

"Ngươi chán sống rồi!"

Tức rồi, hắn ta đã nổi cơn thịnh nộ.

Không ngờ Tần Ninh khi bùng nổ song hồn lại mạnh đến như vậy.

Giờ phút này, hàng loạt cờ lệnh xuất hiện trong tay Đế Lâm Thiên.

Lệnh cờ đung đưa, trong nháy mắt đã xuất hiện chín mươi chín lá cờ xung quanh Đế Lâm Thiên ngăn cản đòn tấn công của long phượng.

Khoảnh khắc ấy, Tần Ninh hoàn toàn bộc phát sức mạnh của mình.

Khí thế bá đạo đánh thẳng vào Đế Lâm Thiên.

Hắn ta nghiến răng lao thẳng về phía cờ lệnh bên cạnh mình.

"Cửu Cửu Phong Thiên đại trận!"

"Mở!"

Một tiếng hét trầm thấp vang lên.

Uỳnh...

Một cú bạo tạc thình lình nổ ra giữa không trung.

Trên toàn bộ đường núi.

Mặt đất đung đưa, đất đá sạt lở bay tán loạn, cây cối sụp đổ. Kinh thiên động địa.

Tiếng vù vù kéo đến.

Mặt đất tại nơi bọn họ giao chiến từ từ bay lên.

Cả một khối đại lục bay lên không trung.

Như thể một bàn tay khổng lồ nào đó đang nâng đại lục lên cao.

Chín mươi chín cờ lệnh lơ lửng bốn phía đại lục.

Tần Ninh híp mắt: "Hải đảo Thiên Ngoại!"

Không sai!

Hải đảo Thiên Ngoại trong vùng biển Thiên Ngoại!

Đế Lâm Thiên đã dời hải đảo Thiên Ngoại đến đây!

Thật khó tưởng tượng nổi.

Ai mà tin được chuyện này có thể xảy ra chứ.

Một hải đảo không khác gì một đại lục lại bị Đế Lâm Thiên dịch chuyển tới đây.

Hàng nghìn Vương giả, thiên nhân trên hải đảo đều run sợ.

Đây còn là sức người ư?

Điều khiển một hải đảo như một đại lục lên trời.

Có là Thiên Vương cũng đừng hòng làm được!

Đám người Dương Thanh Vân, Huyền Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương đều tái mặt.

Quá mạnh!

Sự hùng mạnh của Đế Lâm Thiên hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của bọn họ.

Giờ phút này, Tần Ninh đứng tại chỗ nhìn hắn ta.

"Giỏi lắm!"

Hắn từ tốn nói: "Cửu Cửu Phong Thiên đại trận giam cầm mối liên kết giữa người ngoài với đất trời, đứt đoạn đạo của người ta!"

Đế Lâm Thiên vừa thở dốc vừa đáp: "Tần Ninh, để có thể giết ngươi, ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ".

"Ta, sẽ không xem thường ngươi!"

Nghe vậy, Tần Ninh cười chế giễu: "Tiếc quá, cuối cùng ngươi vẫn xem thường ta!"

Dứt câu, hắn cầm Bách Luyện Thánh Tháp.

"Hóa Thánh tầng mười thôi mà. Ta đã nói rồi, ngươi không giết được ta đâu. Có là Hư Thánh cũng không được chứ nói gì là Hóa Thánh tầng mười!"

"Nhưng ngươi không tin, tiếc thật, vẫn cứ không chịu tin".

Câu vừa dứt.

Bách Luyện Thánh Tháp xoay tròn ở trước mặt Tần Ninh, tỏa sáng ra khắp nơi.

"Cửu Linh Tụ!"

Một câu nói đầy đơn giản vang lên.

Chín vầng sáng từ từ bay lên bên cạnh hắn.

Chúng hội tụ vào trong Bách Luyện Thánh Tháp. Dần dần, Thánh Tháp bị bao phủ.

Một lúc sau, chín vầng sáng tụ tập càng nhiều, Thánh Tháp cũng bắt đầu trở nên mờ dần, không thấy bóng dáng đâu.

Tuy nhiên, đúng lúc này, chín vầng sáng ngưng tụ thành một quang cầu!

Khí tức đáng sợ bộc phát.

Quang cầu mở rộng không ngừng.

Đường kính một trăm mét!

Đường kính một nghìn mét!

Đường kính một vạn mét!

Đường kính của quang cầu dừng lại tại mức một vạn, không phóng to ra thêm nữa.

Nhìn kỹ lại, bóng dáng một tòa tháp khổng lồ đang xoay tròn thật nhanh trong quang cầu chín màu với đường kính một vạn mét.

Giờ đây, Tần Ninh đang đứng dưới quang cầu. Trông hắn như đang giơ quang cầu bằng hai tay, thật nhỏ bé.

Mặt Đế Lâm Thiên lạnh như tiền.

"Món quà đầu tiên dành cho ngươi đây Đế Lâm Thiên!"

Tần Ninh nói xong, quang cầu rời tay, tiến thẳng về chỗ của Đế Lâm Thiên.

Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều cảm giác được trái tim mình như bị quang cầu này dẫn dắt ra ngoài cơ thể.
Chương 1500: Ngây ngẩn trong giây lát

Một lúc sau, khí tức cuồng bạo dẫn dắt đất trời hội tụ đến trước mặt Đế Lâm Thiên.

Quang cầu phong tỏa Đế Lâm Thiên, hắn ta không còn nơi chạy thoát.

Không tránh nổi!

Ánh mắt Đế Lâm Thiên trở nên thẫn thờ.

"Cửu Cửu Quy Nhất!"

Gầm một tiếng, trong chớp mắt, chín mươi chín cờ lệnh trở về bên cạnh Đế Lâm Thiên.

Chín mươi chín cờ lệnh ấy như hóa thành một tấm khiên đón đỡ cho hắn ta.

Lá cờ này mạnh hơn lá cờ kia, mạnh mẽ, kiên cường.

Sau một tiếng ầm, lệnh cờ cắm rễ ngay trước mặt Đế Lâm Thiên.

Giờ phút này, quang cầu đã đánh tới.

Tần Ninh đứng trên quang cầu được ngưng tụ bởi Cửu Linh Tinh Thần Bạo. Đây chính là quang cầu được kết tinh từ một món thánh khí.

"Phá!"

Trầm giọng quát, một lá cờ lệnh tan biến trong nháy mắt.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.

Chín mươi chín cờ lệnh hóa thành chín mươi chín tấm khiên bảo vệ Đế Lâm Thiên.

Ầm ầm ầm...

Một chuỗi các tiếng vỡ tan vang lên.

Từng tấm khiên bị phá vỡ.

Ánh sáng chói lóa nổ tung.

Giữa những âm thanh ầm ĩ, sức mạnh được ngưng tụ liên tục, số lượng khiến nhanh chóng giảm sút.

Lúc này, quang cầu dưới chân Tần Ninh cũng không ngừng thu nhỏ.

"Dám đè ép ta à? Nổi không?"

Giọng điệu Tần Ninh đầy lạnh nhạt.

Mặt Đế Lâm Thiên hiện giờ còn xanh hơn lúc nãy.

Từng tấm khiến vỡ tan, bóng dáng Tần Ninh cũng ngày một gần hơn.

Chốc lát sau, chín mươi chín cánh cửa chỉ còn lại ba mươi ba.

Quang cầu với đường kính một vạn mét cũng chỉ còn ba nghìn mét.

Bước chân của Tần Ninh chưa từng có một khắc chững lại nào.

Số bước lùi về sau của Đế Lâm Thiên cũng không hề giảm đi.

Trong nháy mắt, nét mặt Đế Lâm Thiên trở nên kinh hoàng.

Gồng mình ngăn cản!

Hắn ta làm được mà!

Tiếng vỡ vụn rắc rắc vẫn truyền đến từ ngay trên đỉnh đầu của mọi người.

Giờ đây, đất trời tối mù mịt, không còn chút ánh sáng nào.

Chỉ còn lại vầng sáng phát ra từ quang cầu khổng lồ và chín mươi chín cảnh cửa.

Rắc rắc!

Tiếng vỡ vụn vang lên.

Cánh cửa cuối cùng vỡ tan.

Đường kính của quang cầu dưới chân Tần Ninh chỉ còn một trăm mét.

"Phá!"

Hắn khẽ quát một tiếng, quang cầu tiến thẳng tới Đế Lâm Thiên.

"Ma Phật Ấn!"

Trường kiếm của Đế Lâm Thiên lơ lửng giữa trời, hai tay hắn ta kết ấn thật nhanh.

Một Ma Phật tỏa ra vầng sáng đen phủ lấy khắp người Đế Lâm Thiên.

"Phòng nổi không?"

Tần Ninh lạnh lùng quát.

Lại một tiếng nổ khác truyền đến.

Đùng đoàng...

Trong khoảnh khắc, ánh sáng lan rộng khắp nơi.

Sức công phá của quang cầu đường kính trăm mét vốn không đáng sợ đến thế.

Nhưng giờ đây, Bách Luyện Thánh Tháp trong quang cầu đã nổ tung.

Hai bên cộng lại, sức bộc phát càng khủng khiếp hơn.

Bành bành!

Bầu trời như nổ tung.

Linh khí linh thức gần như càn quét cả trăm dặm, thậm chí nghìn dặm quanh đây.

Giờ phút này, rất nhiều người đều phát hiện bầu trời có biến hóa.

Hệt như trên trời có một vết rách vậy.

Giữa vết rách tạo ra từ vụ nổ ấy là một bóng người như vừa bị nứt ra.

Tần Ninh cầm Vương Kiếm Độ Sinh, chém một đường.

Nhát kiếm chém về phía Đế Lâm Thiên với tốc độ nhanh như chớp.

Trong ánh sáng chói mắt, vô số người nhìn thấy hai bóng người đang tức tốc lao vào nhau.

Trường kiếm một người đâm vào cổ người còn lại.

Mới đó đã chạm đến.

Kiếm của Tần Ninh sắp sửa đâm vào họng Đế Lâm Thiên.

Nhưng tiếng keng bỗng nổ ra ngay lúc đó.

Dường như có một màn chắn vô hình xuất hiện ở đối diện Đế Lâm Thiên, ngăn cản đòn tấn công của Tần Ninh.

"Phá!"

Nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh bộc phát ra khỏi cơ thể Tần Ninh.

Song hồn long phượng rót vào trường kiếm, hóa thành một đôi long phượng nhe răng múa vuốt tàn bạo xông tới.

Bành!

Một cú bạo tạc xảy ra.

Tinh thể vỡ tan tành, rơi vãi ra đất.

Tần Ninh lại chĩa kiếm tới.

Song, trong khoảng thời gian tinh thể cản trở được thật ngắn ngủi, Đế Lâm Thiên đã nhân cơ hội điều khiển Vương Kiếm đón lấy.

Chỉ có điều hắn ta đã chậm một bước.

Soạt một tiếng.

Thế kiếm của Tần Ninh bị ngăn cản.

Nhưng kiếm quang đã quét qua gò má Đế Lâm Thiên.

Miếng vải đen che mặt bị kiếm quang cắt rơi.

Trên bề mặt làn da cũng xuất hiện một vết cắt. Máu tươi chảy xuống kêu tí tách.

Ánh mắt Tần Ninh đầy ngạc nhiên.

Đế Lâm Thiên cũng sững sờ.

Cả đất trời như đứng yên.

Suýt soát một chút nữa thôi!

Thiếu chút nữa là Tần Ninh giết Đế Lâm Thiên được rồi.

Tuy nhiên, bất kỳ ai cũng thấy được rằng Tần Ninh là bên chiếm ưu thế trong trận chiến này, cho dù Đế Lâm Thiên là Hóa Thánh tầng mười, còn Tần Ninh chỉ là Vương giả cửu phẩm.

Hai người đứng giữa không trung cách nhau chưa tới một mét.

Tần Ninh bị chặn kiếm, thơ thơ thẩn thẩn đứng nghệt mặt tại chỗ.

Đế Lâm Thiên cũng sững sờ.

Sau một giây hoảng hốt, hắn ta hoàn hồn, đâm kiếm ra.

Tiếng vù truyền đến, trường kiếm đâm vào người Tần Ninh.

Trận đấu giữa các cường giả hơn thua nhau ở từng chiêu từng thức, kết quả của mỗi một chiêu thức sẽ khác nhau.

Máu Tần Ninh chảy xuống theo mũi kiếm.

"Sư phụ!"

"Tần Ninh!"

"U Vương!"

Những người bên dưới đều hoảng sợ.

Chỉ cần sơ sẩy chút thôi là nhát kiếm này sẽ lấy mạng hắn ngay.

Tần Ninh sao vậy?

Sao bỗng dưng sững sờ ra đó?

Tần Ninh từ từ rơi xuống.

Hai đại Thiên Vương Cốc Tân Nguyệt và Dương Thanh Vân tức tốc bay tới, đón lấy Tần Ninh rồi nhanh chóng phi thân trở lại.

Dường như trận chiến khốc liệt đã dừng lại.

Bọn Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương đều bay lên.

Nhiều Vương giả và Thiên Vương Ma tộc mừng rỡ ra mặt.

Cực Thiên Vương nhanh chóng áp sát.

Cốc Tân Nguyệt ôm Tần Ninh vào lòng, máu nhuộm đỏ làn váy dài của nàng.

"Tần Ninh..."

Bàn tay nhẹ nhàng nâng mặt Tần Ninh lên, khuôn mặt diễm lệ của Cốc Tân Nguyệt đầy hốt hoảng.

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, U Tiêu Tiêu và những người khác cũng vội vàng chạy đến.

"Sư phụ..."

"Công tử..."

Ai nấy đều cuống cuồng.

Mới vừa rồi, Tần Ninh còn suýt giết chết Đế Lâm Thiên.

Bỗng dưng đúng lúc mấu chốt lại ngẩn người.

Đương nhiên Đế Lâm Thiên sẽ nắm bắt cơ hội rồi.

"Để lão phu xem!"

Trấn Thiên Vương lại gần.

Vùng đất tiên Thiên Ngoại sản xuất rất nhiều linh dược quý giá. Trong đan đạo, mặc dù khả năng của Trấn Thiên Vương không sánh bằng Thiên Đan Vương Dạ Bắc Hiên nhưng cũng là người có thực lực.

Cùng lúc đó, Vạn Nhất Thiên quát: "Mẹ nó, sao đan sư còn chưa lại đây? Nhanh lên!"

Một đống người lập tức xúm xụm xung quanh Tần Ninh.

Dương Thanh Vân đứng ở phía đối diện với mọi người, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Nơi đó là Đế Lâm Thiên với vẻ mặt bình tĩnh, máu còn chảy dọc theo má.

Bốn vị Thiên Vương Cực Thiên Vương, Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ, Liệt Phần Thiên lom lom nhìn Tần Ninh.

Sáu vị Thiên Vương Huyền Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương, Mộc Thiên Vương, Huyền Tử Uyên, Tuyết Ngạo Quần và Cực Sinh Bi thì tỏ ra e dè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK