Hai đội nhân mã từ hai phương hướng đuổi tới đây.
"Khai Sơn cung, Khai Sơn Cự Tử!"
"Thanh Dương môn, Thanh Dương Linh Tử!"
Tông chủ Phục Ma tông thấy cảnh này thì cười lạnh nói: "Tốc độ nhanh thật đấy".
Giờ khắc này, thân thể khôi ngô của Khai Sơn Cự Tử hết sức làm người khác chú ý.
"Xem ra tất cả mọi người đều đến rất nhanh!"
Khai Sơn Cự Tử nói với tông giọng cuồn cuộn, ẩn chứa một sức mạnh độc đáo khiến người ta cảm thấy giống như tiếng sấm rền.
"Chúng ta cũng vừa mới tới thôi!"
Điện chủ La Hàng giờ phút này khách khí nói.
Trước đó, bốn đại tông môn liên thủ, ông ta xuất lực ít nhất.
Mà suốt đoạn đường này, bốn đại tông môn chết không ít người.
Nhưng Tinh La điện của ông ta lại tổn thương ít nhất.
Giờ phút này, Khai Sơn Cự Tử đi lên phía trước.
Một cánh cổng tre rộng hai ba mét.
Vách tường từ hai bên tràn ra, tuy chỉ cao hai ba mét mà thôi nhưng lại giống như núi cao vạn trượng không thể vượt qua.
Giờ phút này, Thanh Dương Linh Tử cũng đi tới.
"Là thuật Khoáng Âm Bổ Tường!"
Thanh Dương Linh Tử thản nhiên nói: "Ta nghe môn chủ nhắc tới loại âm thuật này rồi, không có gì đáng sợ, công hiệu chỉ là ngưng tụ làm tường âm thanh mà thôi".
"Đừng thấy tường này cao hai ba mét mà khinh, nếu muốn vượt qua, chỉ e là cả đời cũng không làm nổi".
Giờ phút này, năm vị tông chủ của ngũ đại tông môn cùng Khai Sơn Cự Tử đều hơi di động ánh mắt.
Tà ác như vậy sao?
Giờ khắc này đám người không dám coi thường.
"Vậy phải phá thế nào đây?"
Thôi Nghiễm tông chủ giờ phút này nghiêm túc nói.
Thanh Dương Linh Tử nhìn ông ta như một kẻ ngớ ngẩn, lãnh đạm nói: "Đương nhiên là đi vào từ cửa rồi, tường này không trèo nổi, ra mở cửa đi vào thôi!"
Thôi Nghiễm nghẹn lời.
Không biết mở cửa đi vào sao?
Thế nhưng làm sao mở cửa?
Giờ phút này, Khai Sơn Cự Tử bước ra, một khí tức mạnh mẽ được thi triển.
Mọi người đều đổ dồn vào đó.
Khai Sơn Cự Tử bực tức nói: "Cái cửa rách này mà cũng đòi ngăn cản chúng ta sao?"
Nói rồi, Khai Sơn Cự Tử trực tiếp đấm ra một quyền.
Oanh...
Tiếng nổ tung kịch liệt vang lên.
Mọi người còn chưa kịp nhìn thấy cảnh gì, chỉ thấy trước mặt hỗn loạn mù mờ.
Sau một khắc, tiếng ầm ầm vang lên, trước mặt Khai Sơn Cự Tử đột nhiên ngưng tụ ra từng nốt nhạc rồi hóa thành kiếm, đâm thẳng Khai Sơn Cự Tử.
"Hừ!"
Khai Sơn Cự Tử hừ lạnh, trực tiếp vung ra một quyền.
Ầm...
Thanh kiếm bị hao phí.
Thế nhưng Khai Sơn Cự Tử cũng tái mặt, ầm ầm rút lui.
Tiếng tí tách vang lên.
Bàn tay của Khai Sơn Cự Tử xuất hiện từng giọt máu rơi xuống đất.
Giờ phút này, không ai còn dám chủ quan.
Mà thấy cảnh này, Khương Bác cũng là chấn động trong lòng.
Lực phản chấn rất mạnh.
Khai Sơn Cự Tử dù gì cũng là cường giả cảnh giới Quy Nhất bát mạch.
Thế nhưng lại bị lực phản chấn đó làm cho thân thể bị thương.
Sức lực mạnh mẽ như thế mà còn bi thương.
Nếu là hắn ta ở cảnh giới Quy Nhất nhất mạch...
Sợ rằng sẽ chết!
Phục Văn Ký, Thôi Nghiễm, Huyết Nguyệt Phong La Hàng cùng Thái Ất đạo trưởng đều tái mét mặt mày.
Lực phản chấn rất mạnh.
Nếu xét về thực lực, chỉ e là Khai Sơn Cự Tử còn mạnh hơn bọn họ.
Vẫn bị bắn ngược mà quay về như cũ.
Thiên Âm cung quả nhiên rất kì lạ.
Lúc đầu, khi còn chưa tới cửa cung này họ cũng đã bị các loại cơ quan, cấm chế bên ngoài làm thương tổn không ít người.
Mà bây giờ đến đây, thứ nghênh đón bọn hắn lại là bài kiểm tra càng thêm tàn khốc.
"Thanh Dương Linh Tử, ngươi có cách gì mở ra nơi này không?”
Khai Sơn Cự Tử khó chịu lắc tay, không vui nói.
"Nếu ta biết thì đã sớm tiến vào, còn ở đây làm cái gì?"
Thanh Dương Linh Tử giờ phút này cười nhạo một tiếng.
"Xem ra nơi này còn khó tiến vào hơn cả tưởng tượng".
"Đã như vậy thì mọi người hãy cùng nhau gắng sức dồn lực vào đi!"
Thanh Dương Linh Tử nó xong, các bên đều gật đầu.
"Chỉ công kích vào khóa của cái cửa này, ta không tin một cái khóa cũng có thể ngăn chúng ta lại!"
Lời này vừa nói ra, đám người nhao nhao xuất thủ.
Khương Bác thấy cảnh này, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Tần Ninh... Lợi hại quá!
Không ngờ cửa này lại khó mở như vậy.
Nhưng trước đó Tần Ninh đã làm gì?
Hát một bài, thổi một khúc.
Cửa liền mở ra!
Tên này thật không đơn giản.
"Mọi người cẩn thận một chút".
Thanh Dương Linh Tử giờ phút này lần nữa nói: "Nơi này quá kỳ dị, chúng ta cũng đừng uổng phí sức lực, hãy nhắm chuẩn khóa, lần lượt công kích, ta không tin nó không bị phá!"
Tông chủ của ngũ đại tông môn cùng Khai Sơn Cự Tử giờ phút này đều gật đầu.
Thời gian từng chút trôi qua.
Khi người tới càng đông thì đội quân gia nhập phá cửa lại càng nhiều.
Thế nhưng khóa cửa của cổng tre vẫn như cũ, im lặng ở đó.
Giống như bất kể trời có sập, đất có rung thì nó vẫn yên ổn.
Khương Bác thấy cảnh này, giờ phút này càng thêm sùng bái Tần Ninh.
Tần Ninh quá đỉnh!
...
Mà cùng lúc đó, nhóm người Vạn Thiên các đã tiến vào Thiên Âm cung.
Vượt qua cổng tre là một con đường nhỏ do các tảng đá xếp thành.
Giờ khắc này, đám người đi dọc theo đường nhỏ, đi thêm mười dặm nữa thì cảnh sắc trước mắt bắt đầu thay đổi.
Thay đổi cực lớn!
Không còn là đường hẹp quanh co mà là hai ngọn núi vắt ngang trước mặt.
Giờ phút này, đám người tiếp tục đi tới.
Đi qua hai ngọn núi, thế giới phía sau bắt đầu xuất hiện ở trước mắt.
Thế ngoại đào nguyên, thánh địa thần tiên.
Lấy tám chữ này để mô tả nơi đây là tuyệt không khoa trương.
Trước mặt là từng dãy núi kéo dài, độ cao cũng không quá mấy trăm thước.
Rừng cây hoa cỏ liên tiếp, nhìn giống như là dải cầu vồng.
Tiếng nước suối chảy dễ nghe êm tai.
Tiếng chim hót làm cõi lòng người ta dịu lại.
Hết thảy giống như khiến cho bọn họ đến một thế giới khác.
Giờ khắc này, mọi người đều nhịn không được mà dừng lại, nhìn bốn phía.
"Thật đẹp..."
Cốc Tân Nguyệt không khỏi than thở.
Tần Ninh cười cười nói: "Dù sao cũng là phụ nữ..."
Âm Vương không cùng một thời đại với hắn..
Nhưng nghe nói cô gái này tinh thông âm luật, lấy âm luật nhập võ đạo, thành tựu Vương Giả một đời.
Nghe nói cô gái này cũng là một người vô cùng lợi hại.
Dãy núi nhỏ này bình yên vô cùng.
Các tảng đá xen lẫn nhau lát thành một con đường hẹp quanh co trải dài khắp nơi.
Trong lúc nhất thời nhóm người cũng đã đắm chìm vào không gian này và không thể tự kềm chế.
Một nơi đẹp đẽ như vậy mà bị giấu dưới đất thì đúng là phí của trời.
Giống như kho báu bị che đi, ánh trăng bị mây đen ùn lấp vậy.
"Càng là nơi đẹp đẽ thì càng nguy hiểm".
Tần Ninh giờ phút này dặn dò: "Chớ tùy tiện chạm vào những thứ kia".
Đám người gật đầu.
Một đoàn người đi về phía đào nguyên.
Đi ngang qua một ngọn núi nhỏ, trước mắt xuất hiện vài căn nhà tranh.
Nhà tranh dựng khắp nơi như một thôn xóm.
Có điều giờ phút này lại không có một ai.
Đám người tiến vào nhà tranh trong thôn.
"Ơ?"
Đột nhiên, một vị chấp sự trong Vạn Thiên các hoảng sợ nói: "Mọi người nhìn kìa, đó là... thánh hoa Nguyệt Linh!"
Thánh hoa Nguyệt Linh!
Dược liệu cực đỉnh để luyện chế huyền đan thất phẩm, bát phẩm.
Càng lâu năm thì giá trị càng quý giá.
Mỗi một cây thánh hoa Nguyệt Linh đều có giá trị hàng trăm vạn tinh linh.
Giờ phút này, Vạn Tử Hàng cũng kích động không thôi.
Nhưng ông ta lại nhìn về phía Tần Ninh.
"Có thể hái, nhưng đừng nhổ tận gốc".
"Đã rõ".
Vạn Tử Hàng gật đầu, mấy vị đan sư của Vạn Thiên các bắt đầu hành động.
Vừa mới vào Thiên Âm cung thì đã gặp được một bông thánh hoa Nguyệt Linh giá trị như vậy, chuyến này chắc là sẽ tay xách nách mang đi về.
Chương 1192: Chuẩn bị đột phá
Giờ phút này, Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt đẩy cánh cửa của một một căn nhà tranh rồi đi vào.
Trong phòng bày biện đơn giản, bàn gỗ, ghế gỗ được trưng bày vô cùng chỉnh tề.
Dù vẫn không có người ở, nhưng lại không nhuốm chút bụi trần.
Cổ xưa.
Nhưng không tàn tạ.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, không nói một lời.
Cốc Tân Nguyệt khó hiểu nói: "Không phải chàng muốn tìm đàn Phủ Uyên sao?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ cười nói: “Chúng ta đang hợp tác với Vạn Thiên các mà, dù sao cũng phải cho bọn họ tìm được những vật mà họ muốn đã".
Cốc Tân Nguyệt cười rồi không nói gì nữa.
Ngồi một hồi lâu, Tần Ninh đứng dậy đi vào một gian phòng bên trái.
Gian phòng có vẻ khá là đơn giản, xem kỹ thì thấy là khuê phòng của con gái.
Một cái giường và một bàn trang điểm.
Tần Ninh đi đến trước bàn trang điểm, tiện tay cầm lấy một chiếc gương trên mặt bàn.
"Kính Khuy Nguyên!"
Tần Ninh thốt lên.
"Đồ tốt?"
"Bảo khí hạ phẩm, có thể khiến cho võ giả cảnh giới Quy Nhất nhìn ra được tâm ma trong lòng mình và tiến hành sửa chữa, khiến cho họ bớt phải đi vòng vèo tại cảnh giới Quy Nhất".
Cốc Tân Nguyệt lúc này hơi líu lưỡi.
Âm Vương hoành tráng thật.
Một món bảo khí hạ phẩm mà lại lấy ra để làm kính trang điểm của mình.
Giờ khắc này, Tần Ninh tiện tay đưa cho Vạn Khuynh Tuyết, cười nói: "Cho các cô".
"Tần công, tử cái này..."
"Ta tới đây là vì đàn Phủ Uyên".
Tần Ninh cười nói: "Nếu các cô tranh đoạt với ta một món Vương khí thì ta đương nhiên sẽ không nhường, nhưng là bảo khí hạ phẩm mặc dù trân quý nhưng cũng không đến nỗi để ta tranh cướp!"
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.
"Tứ đại Vương khí của tiền bối Âm Vương gồm đàn Phủ Uyên, sáo Thụ Thiên, trống Song Đồng và đàn nhị Khiên Thiên".
"Trống Song Đồng ở Vạn Thiên các, sáo Thụ Thiên thì trong tay Tần công tử".
"Đàn Phủ Uyên là Tần công tử muốn, vậy đàn nhị Khiên Thiên..."
Vạn Khuynh Tuyết giờ phút này hơi động lòng.
Dù nói thế nào đó cũng là một món Vương khí.
"Đàn nhị Khiên Thiên... Ta khuyên các cô cũng đừng mong!"
Tần Ninh cười nói: "Mấy món Vương khí kia đã sớm có chủ, e là đều không ở trong Thiên Âm cung đâu".
Sớm có chủ?
Là ai?
Vạn Khuynh Tuyết không hỏi, Tần Ninh cũng không nhiều lời.
Tần Ninh nhìn bài trí căn phòng rồi nói: "Nói cho Vạn Tử Hàng biết, đồ vật trong này đều có thể lấy, đừng phá hư những thứ không cần thiết là được rồi".
"Vâng!"
Tần Ninh lên tiếng, Vạn Khuynh Tuyết lập tức đi làm.
Những vật này Tần Ninh không để vào mắt, nhưng bọn họ thì lại rất trân trọng.
Vạn Thiên các có cơ ngơi phát triển, hiện tại huy hoàng là thế, nhưng đều là từng bước gây dựng nên.
Đồ vật trong này đều là thứ mà Âm Vương đã từng sử dụng.
Một khi chuẩn bị kỹ càng rồi đem ra hội đấu giá, tăng thêm danh tiếng của Âm Vương thì sẽ càng quý giá hơn cả bảo khí bình thường.
Giờ khắc này, mọi người trong Vạn Thiên các bận rộn lục tìm trong làng.
Tần Ninh cười nói: "Các ngươi ở chỗ này tiếp tục tìm, ta đi phía trước nhìn xem".
"Yên tâm, phát hiện đồ tốt thì ta sẽ để lại ký hiệu cho các ngươi, nhưng những nơi khác thì tốt nhất đừng động vào".
"Nơi này nhìn thì yên bình nhưng trên thực tế khắp nơi đều là nguy hiểm".
"Nếu xúc động chạm vào, chỉ sợ ta cũng không thể nào cứu được các ngươi".
Vạn Khuynh Tuyết thận trọng gật đầu.
Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt chầm chậm rời đi.
Vạn Tử Hàng lúc này mới tới, nhịn không được nói: "Tần Ninh tựa như rất hiểu rõ nơi này?"
Vạn Khuynh Tuyết lúc này mới nói: "Có lẽ hắn cũng không hiểu rõ, chỉ là... những gì hắn biết lại nhiều hơn chúng ta mà thôi”.
"Lúc tiến vào Thiên Âm cung, có lẽ chúng ta không có phát hiện ra cái gì, nhưng hắn… chắc chắn là có phát hiện!"
Vạn Tử Hàng giờ phút này cũng gật đầu.
Vạn Khuynh Tuyết nói không sai.
Từ lúc đi vào, Tần Ninh tạo cho người ta một cảm giác là ánh mắt cùng thông tin cực kỳ nhạy bén và chính xác.
Giác quan của hắn còn nhạy bén hơn cả cảnh giới Quy Nhất bọn họ.
Giờ khắc này, Tần Ninh dẫn theo Cốc Tân Nguyệt đi vào trong rừng.
Trên đường đi, tiên hoa lục thảo trải dài hai bên đường.
Tần Ninh cũng để lại ký hiệu, nói cho đám người Vạn Thiên các xem cái nào hái được, cái nào không.
"Đàn Phủ Uyên thật sự ở đây sao?"
Cốc Tân Nguyệt hiếu kỳ nói.
"Ta cũng không biết".
Tần Ninh đứng chắp tay, cất bước tiến lên, cười nói: "Âm Vương cùng U Vương ta không cùng một thời đại, khi ta thành danh thì cô ta đã biến mất".
"Nhưng nơi này dù sao cũng do Âm Vương để lại, chắc chắn có đồ tốt, thuận đường đột phá đến cảnh giới Quy Nhất, giúp nàng tăng lên thực lực".
"Còn ta nữa..."
Giờ phút này, Cửu Anh ở trên vai Tần Ninh duỗi ra một cái đầu, nhịn không được xen vào nói.
"Thành thật ngủ đi, khi nào ta cảm giác có việc thì sẽ gọi ngươi".
Cửu Anh run rẩy, rụt đầu lại.
Hai người cứ như vậy đi tới, như là một đôi vợ chồng đang du sơn ngoạn thủy.
Dần dần, hai thân ảnh đi đến một đầm nước bên cạnh.
Khác hẳn những đầm nước khác mà bọn họ đi vào.
Đầm nước này chỉ dài rộng khoảng trăm mét.
Dòng nước chảy xuôi từ bốn phía núi non mà hội tụ đến nơi đây.
Mà những tiếng nước chảy cũng là khác biệt vô cùng.
Cũng không phải tiếng của khe nước chảy tràn ngập mà là như là các loại âm luật trộn lẫn cùng một chỗ ngưng tụ mà thành.
Linh khí trên đầm nước lượn lờ như là mây mù.
Giờ khắc này, Tần Ninh ngồi xuống, hai tay chạm vào nước, chầm chậm cười nói: "Một nơi thú vị".
"Sao?"
Thấy Cốc Tân Nguyệt không hiểu.
Tần Ninh cười nói: "Nơi đây có địa thế đặc biệt, lấy núi làm nhạc khí, nước chảy làm tay người, đàn tấu ra từng đạo nhạc khúc.
"Mà dòng nước khác biệt cũng khiến cho tiếng nhạc khác biệt, quanh năm suốt tháng khiến cho nước ở nơi đây có được linh tính!"
Nước có linh tính?
Cốc Tân Nguyệt ngồi xuống nhìn đầm nước, vẫn như bình thường mà!
Tần Ninh cười nói: "Cửu Anh, đứng dậy canh chừng cho ta".
"Ta chuẩn bị đột phá!"
Cửu Anh không tình nguyện bay khỏi vai của Tần Ninh, thân thể không ngừng biến lớn, trong chớp mắt thành độ lớn trăm trượng, vắt ngang tại cửa, ngăn cản đường đi.
Tần Ninh giờ phút này lại là kéo Cốc Tân Nguyệt, cười nói: "Ta nếu đột phá cảnh giới Quy Nhất thì thanh thế chắc chắn sẽ cực lớn, nàng cũng có thể cùng ta thu hoạch được chỗ tốt to lớn".
Cốc Tân Nguyệt để cho Tần Ninh lôi kéo.
Phù phù... Phù phù...
Hai thân ảnh ngã vào trong đầm nước.
Giờ khắc này, quần áo Cốc Tân Nguyệt ướt nhẹp, dưới dòng nước thanh tịnh, dáng người duyên dáng để lộ hoàn toàn
Tần Ninh liếm môi, cười nói: "Đi xuống đáy!"
Hai thân ảnh giống như cá, bơi về phía đáy đầm.
Đầm nước không lớn, không sâu.
Không tới trăm mét, hai người rơi xuống dưới đáy.
Giờ phút này, trung tâm đáy đầm xuất hiện một hình ảnh.
Một bệ đá hình giọt nước lẳng lặng bày ra dưới đáy đầm.
Hai người rơi xuống bệ đá rồi dừng lại.
Tần Ninh mở miệng nói: "Nơi này thật sự kỳ diệu, Âm Vương quả nhiên là một người diệu kỳ".
Lời này vừa nói ra, Cốc Tân Nguyệt không lên tiếng.
Tần Ninh lần nữa nói: "Ta sẽ ở đây đột phá, nàng ở bên cạnh ta là được, không cần làm gì cả, chút nữa nàng sẽ biết!"
"Ừm!"
Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Tần Ninh giờ phút này thở ra một hơi, khoanh chân ngồi xuống.
Bốn phía là những dòng nước lẳng lặng vờn quanh.
Giờ khắc này, thiên địa phảng phất như an tĩnh lại.
Sau một khắc, Ngũ Nguyên của Tần Ninh đột nhiên hiện ra.
Chương 1193: Vào Quy Nhất
Ông...
Nhất thời, từng tiếng vang ông ông phát ra.
Ngũ Nguyên của Tần Ninh lúc này tản mát ra ánh sáng bảy sắc.
Nói đúng ra là ánh sáng chín sắc.
Ngay sau đó, dòng nước bốn phía bắt đầu chảy xiết.
Ngũ Nguyên của Tần Ninh lúc này bị áp súc.
Cảnh giới Vạn Nguyên ngưng tụ Tứ Nguyên.
Mà Tần Ninh làm được ngưng tụ Ngũ Nguyên, cảnh giới Thần Nguyên.
Cho nên ở cảnh giới Vạn Nguyên, Tần Ninh rất mạnh mẽ.
Vẻn vẹn là linh khí cũng đã hơn cả cảnh giới Quy Nhất nhất mạch đến tam mạch.
Nhưng là không phải là không có thiếu sót.
Rèn đúc Ngũ Nguyên quá mạnh.
Mà cảnh giới Quy Nhất chính là bước tiếp theo của cảnh giới Vạn Nguyên.
Một bước này cần ngưng tụ Ngũ Nguyên thành một dòng lũ linh khí để xung kích Thiên Mạch thứ nhất.
Bình thường, cảnh giới Tứ Nguyên xung kích Thiên Mạch, chỉ cần cẩn thận khống chế sức mạnh thì sẽ không tạo thành quá nhiều tổn thất cho Thiên Mạch.
Thế nhưng nếu Tần Ninh không cẩn thận thì có thể sẽ bởi vì Ngũ Nguyên quá mạnh mà khiến cho linh khí của mình tạo nên thương tích cho thể mạch.
Đó cũng không phải trò đùa.
Cho nên cảnh giới Vạn Nguyên Ngũ Nguyên là mạnh mẽ hơn võ giả tầm thường, thậm chí có thể chiến đấu cảnh giới Quy Nhất.
Nhưng cũng khiến cho mình trong quá trình đạt cảnh giới Quy Nhất trở nên gian nguy hơn rất nhiều.
Có lợi thì cũng có hại.
Tần Ninh vẫn lựa chọn mở Ngũ Nguyên.
Bởi vì hắn hiểu, cho dù tiến vào cảnh giới Quy Nhất sẽ trở nên càng thêm gian nan.
Thế nhưng một khi thành công, thì một Thiên Mạch kia cũng đủ để tương đương với võ giả tầm thường mở ba Thiên Mạch.
Linh khí sẽ càng thêm mãnh liệt hơn.
Giờ này khắc này, ánh mắt của Tần Ninh mang theo một tia bình tĩnh.
Ngũ Nguyên lúc này bị áp súc.
Áp súc thành một vòng tròn, ngay sau đó tiếp tục áp súc.
Dần dần áp súc thành một đường.
Một đường kia giống như gân của rồng vờn quanh người Tần Ninh.
Ngay sau đó là một ánh sáng chợt lóe lên.
Gân rồng linh khí của cảnh giới Vạn Nguyên cực hạn lúc này chui vào cơ thể của Tần Ninh.
Sau một khắc, Tần Ninh hiện ra sắc mặt nghiêm nghị.
Bệ đá hình giọt nước bên dưới lúc này phóng ra từng luồng thủy linh khí.
Mà thủy linh khí nồng đậm vô cùng đang vờn quanh thân thể Tần Ninh.
Giờ khắc này, xung quanh Tần Ninh.
Từng luồng linh khí tụ tập.
Phân tán thành chín luồng.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, điện, huyết.
Linh khí của chín thuộc tính mang theo khí tức sinh lực vô cùng mạnh.
Mà vào lúc này thủy linh khí trong đầm nước ngưng tụ thành một sợi tơ, hội tụ đến cơ thể Tần Ninh, hiện ra chín linh quang.
Giờ khắc này, thủy linh khí tràn vào cơ thể Tần Ninh.
Dần dần, Tần Ninh ngưng tụ ra ánh sáng màu xanh nhạc.
Không ngừng khuếch tán ra.
Ánh nước lại tràn vào ánh lửa, ánh lửa tràn vào ánh mộc...
Linh khí chín thuộc tính ngưng tụ thành một hình tròn.
Mà sức lực bên ngoài rót vào bên trong, sức mạnh không ngừng gia tăng.
Giờ khắc này, Tần Ninh cảm giác được sức mạnh của mình ngưng tụ vững bước có thứ tự.
Cốc Tân Nguyệt giờ phút này đứng ở một bên nhìn, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Sức mạnh trong cơ thể Tần Ninh tựa như... đang thay đổi.
Chuyển hóa thủy linh khí ở bên ngoài đến cơ thể, mà thủy linh khí trong cơ thể hắn lại chuyển hóa thành các thuộc tính linh khí khác.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, bình thường là không thể trộn lẫn vào nhau.
Các loại linh khí sẽ có sự tương hỗ và bài xích lẫn nhau.
Chuyển đổi lẫn nhau sẽ càng khó khăn.
Thế nhưng giờ phút này Tần Ninh lại làm được việc chuyển hóa lẫn nhau.
Cách chuyển hóa sức mạnh thế này độc đáo vô cùng.
Giờ khắc này, Cửu Linh Tinh Thần Quyết của Tần Ninh đang tăng cường uy lực.
Cùng lúc đó, trong cơ thể Tần Ninh.
Gân rồng linh khí mà Ngũ Nguyên ngưng tụ như là một kinh mạch chân chính bám vào đại mạch thứ nhất trong cơ thể Tần Ninh.
Bên này là mở Thiên Mạch.
Khiến cho kinh mạch của võ giả giống như là mạch của thiên địa.
Đây cũng là sự mạnh mẽ của cường giả cảnh giới Quy Nhất.
Kinh mạch như là mạch của thiên địa sẽ thay đổi cỡ nào?
Linh khí mạnh mẽ.
Bộc phát mạnh mẽ.
Thực lực sẽ nhảy vọt to lớn.
Giờ này khắc này, Ngũ Nguyên trong cơ thể Tần Ninh tụ tập, gân rồng cũng hội tụ vào kinh mạch.
Tần Ninh giờ phút này nhíu mày.
Đau nhức!
Rất đau!
Cực kỳ đau nhức!
Đây chính là con đường mà cảnh giới Vạn Nguyên muốn bước vào cảnh giới Quy Nhất thì nhất định phải đi qua.
Kinh mạch bị cưỡng ép phải tập trung, ngoại lực tăng lên.
Đây cũng không phải như ở cảnh giới Tứ Linh.
Không thể so sánh nổi.
Ông...
Tiếng ông ông lúc này vang lên.
Sức mạnh trong cơ thể Tần Ninh phảng phất trải qua rèn luyện, mà thân thể cũng như đang rèn luyện.
Mà bốn phía thủy linh khí bên ngoài cơ thể cuốn tới, chuyển vào cửu linh hoàn.
Lực lượng tràn vào, sức mạnh tăng lên, hội tụ Thiên Mạch.
Thời gian từng phút trôi qua.
Từ từ, Tần Ninh cảm giác được Thiên Mạch của mình dần dần ổn định.
Sức mạnh cũng dần dần được thẩm thấu.
Ngũ Nguyên bắt đầu tiêu tán.
Thế nhưng Thiên Mạch đã hoàn toàn tụ tập.
Một khí tức mênh mông tập trung trong cơ thể.
Giờ khắc này thậm chí bắt đầu xuất hiện sự đầy tràn.
Ngũ Nguyên mạnh mẽ, Thiên Mạch không cách nào hấp thu.
Giờ phút này, Tần Ninh mở mắt ra, ánh mắt khóa chặt vào Cốc Tân Nguyệt.
"Thành công rồi?"
Cốc Tân Nguyệt khẽ giật mình.
"Ừm, có điều..."
Tần Ninh khóe miệng khẽ nhếch, thần bí nói: "Còn thiếu một bước cuối cùng".
Một bước cuối cùng?
Một bước cuối cùng là cái gì?
Cốc Tân Nguyệt hiếu kì nhìn Tần Ninh.
Tần Ninh cười nói: "Một bước cuối cùng chính là nàng!"
Nói xong, Tần Ninh bắt lấy Cốc Tân Nguyệt, ôm vào lòng.
Dưới đáy đầm, hai thân ảnh triệt để dung hợp.
Thời gian lần nữa chậm rãi trôi qua.
Dao động dưới đáy đầm dần dần tiêu tán.
Hai thân ảnh chầm chậm tách ra.
Cốc Tân Nguyệt sắc mặt xinh đẹp đỏ bừng, mắng: "Vô liêm sỉ".
"Ta vô liêm sỉ?"
Tần Ninh lại nghiêm túc nói: "Ngũ Nguyên quá mạnh mẽ, một mình ta hấp thu không hết sức mạnh trong đó, phân cho nàng mà nàng còn không vui hả?"
"Ta... nhưng biện pháp này thật vô sỉ!"
"Nhưng lại hữu hiệu nhất, nàng xem, cảnh giới Quy Nhất tam mạch trực tiếp đạt đến cảnh giới Quy Nhất ngũ mạch kia kìa!"
"Cho dù là thiên phú thức tỉnh cũng là chậm rãi đi trên một con đường, ta đây là giúp nàng đi đường tắt".
Cốc Tân Nguyệt nghiêng mặt hừ một tiếng.
Giờ khắc này, ở trên đầm nước.
Thân thể to lớn của Cửu Anh nhìn gợn sóng trên đầm nước, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng gợn nước dần dần biến mất.
"Đúng là biết chơi..."
Cửu Anh thầm nói: "Dưới đáy nước mà còn vui vẻ như vậy à?"
Giờ này khắc này, đột nhiên vang lên từng tiếng xé gió.
Phía xa có mấy bóng người đi đến.
"Ừm?"
Một người cầm đầu nhìn về phía Cửu Anh, ánh mắt bất thiện.
"Là con súc sinh ở bên cạnh Tần Ninh!"
Thanh niên cầm đầu mặc một bộ đồ đen, dáng người thẳng tắp, giờ phút này khẽ nói: "Tần Ninh ngay ở bên này?"
"Ngươi mới là súc sinh, cả nhà ngươi đều là súc sinh".
Cửu Anh không chút khách khí mắng: "Ông đây là hung thú Cửu Anh, ông đây sẽ ăn ngươi đấy ngươi có tin không?"
Thanh niên cười nhạo nói: "Bằng ngươi mà cũng xứng sao?"
Nói rồi, mấy người bên cạnh thanh niên kia nháy mắt xông ra.
Oanh...
Va chạm bộc phát.
Cửu Anh với thực lực Quy Nhất tam mạch lúc này hiện ra, phối hợp với chín cái đầu, bộc phát uy lực kinh người.
Nhưng mấy người đi theo thanh niên kia đều là Quy Nhất tứ mạch ngũ mạch.
Không bao lâu, Cửu Anh đã rơi xuống thế hạ phong.
"Chỉ là cái loại ỷ đông hiếp yếu, có gì tài ba?", Cửu Anh nổi giận mắng: "Tần đại gia, thú cưỡi của ngài bị bắt nạt này! Đừng nghịch nước nữa, nếu không ta chết mất!"
Cửu Anh giờ phút này rít lên một tiếng.
Bành...
Chỉ là Cửu Anh vừa hét lên thì trên cái đầu của nó xuất hiện một bóng người.
Một bộ đồ trắng, khuôn mặt tuấn tú.
"Ta đâu có nghịch nước!"
Thanh âm nhàn nhạt lúc này vang lên.
Chương 1194: Sức mạnh của nhất mạch
Cùng lúc đó, người đàn ông áo đen kia khẽ nhếch khóe miệng.
"Tần Ninh, chúng ta lại gặp mặt!"
"Ta tưởng là ai!"
Tần Ninh hất tay lên, nước đọng trên áo tán đi không gió mà bay, mỉm cười nhìn người đối diện.
"Phục Nguyên Hằng, ngươi thật đúng là không sợ chết".
Mà cùng lúc đó, một tiếng vù vù vang lên.
Một bóng người xinh đẹp đi ra từ trong đầm nước.
Một thân váy dài bị ngấm nước ướt nhẹp, mái tóc rối lại càng lộ vẻ xinh đẹp.
Đám người trong lúc nhất thời đều lộ ra ánh mắt đờ đẫn.
Nhưng cảnh tượng này cũng chỉ là một cái thoáng qua.
Cô gái mới xuất hiện kia hơi rũ quần áo, nước đọng liền biến mất, cô gái kia lúc này chầm chậm rơi xuống một cái đầu khác của Cửu Anh.
"Ai da, Quy Nhất ngũ mạch rồi sao?"
Cửu Anh giờ phút này cảm nhận được áp bách mà Cốc Tân Nguyệt tạo ra cho nó, không khỏi nhìn Tần Ninh.
"Tần đại gia, ngài cũng cho ta tăng lên thực lực đi, hai ta cùng nhau xuống đáy đầm nghịch nước!"
Phanh phanh!
Cửu Anh vừa nói xong, hai tiếng phanh cơ hồ là đồng thời vang lên.
Cửu Anh kêu to oai oái.
Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt lại đứng im bất động.
"Còn dám nói bậy, ta sẽ chém một cái đầu của ngươi".
Tần Ninh bình thản nói.
Cửu Anh một mặt oan ức, muốn nói lại thôi.
"Đủ rồi!"
Giờ phút này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Phục Nguyên Hằng giờ phút này giận không kềm được.
Tần Ninh hoàn toàn không coi hắn ta ra gì!
"Giết bọn hắn cho ta!"
Phục Nguyên Hằng gầm thét một tiếng, bàn tay vung lên, mấy thân ảnh lúc này trực tiếp giết ra.
Cốc Tân Nguyệt giờ phút này hừ lạnh một tiếng, cong ngón búng ra.
Quy Nhất ngũ mạch!
Cho dù là cảnh giới Quy Nhất ngũ mạch thì cũng được coi là hàng thượng đẳng.
Giờ khắc này, khí thế của Cốc Tân Nguyệt bộc phát, linh khí hùng hậu, một chỉ điểm ra, linh khí hội tụ thành một lưỡi dao trực tiếp tấn công những người kia.
"Chơi đùa với ngươi?"
Một tiếng cười lúc này vang lên.
Sau đó, Tần Ninh trực tiếp tấn công Phục Nguyên Hằng.
"Hừ!"
Phục Nguyên Hằng ánh mắt lạnh lùng, một tay nắm chặt thành quyền.
"Phục Ma Linh Quyền!"
Một quyền lúc này trực tiếp bắn ra ngoài.
Phục Nguyên Hằng tụ tập sức mạnh toàn thân.
Khí tức cuồng bạo lúc này ngưng tụ, lực lượng cũng hội tụ đến một điểm, trấn áp Tần Ninh.
"Người đầu tiên được chứng kiến Cửu Linh Tinh Thần Quyết chân chính lại là ngươi, thật đáng tiếc".
Tần Ninh giờ phút này lại đứng vững, khí tức ngưng tụ.
Trong chớp nhoáng, hắn tụ tập linh khí toàn thân.
Cửu linh lúc này hợp thành một chỗ.
Các loại thuộc tính linh khí giờ này quy tụ ở một điểm.
"Kim Mang Long Quyền!"
Một quyền trực tiếp ném ra.
Một quyền ảnh phá không mà tới, thẳng tắp tấn công đến trước mặt Phục Nguyên Hằng.
Ầm!!!
Tiếng ầm ầm vang lên, linh khí trước cơ thể Phục Nguyên Hằng tán loạn, một quyền kia trực tiếp oanh kích đến ngực của hắn ta.
Phốc...
Một ngụm máu tươi phun ra, Phục Nguyên Hằng rút lui.
Linh khí trong cơ thể tán loạn, xoắn nát một Thiên Mạch của hắn ta.
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc.
Linh khí ngang ngược kia như là một dòng hồng thủy rót vào dòng sông thanh tịnh, xáo trộn cả cơ thể hắn ta.
Phanh phanh phanh...
Tiếng nổ tung vang lên liên tục.
Phục Nguyên Hằng lúc này không ngừng nổ tung.
Một quyền giải quyết.
"Quy Nhất nhất mạch... hơi yếu..."
Tần Ninh giờ phút này thu lại khí tức.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết không ngừng ngưng tụ chín linh khí thuộc tính, tụ tập thành cửu linh hoàn.
Mà khi cửu linh hoàn tụ tập thành công thì chín linh khí thuộc tính trong thân thể Tần Ninh sẽ liên tục chuyển hóa lẫn nhau.
Nhờ vào đó, linh khí thôi động uy lực của võ quyết, đạt được sự thăng cấp cực lớn.
Mười hai thức của Cửu Linh Tinh Thần Quyết chân chính đều có uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Bốn chiêu thức công kích gồm quyền, chưởng, chỉ, kiếm.
Giờ khắc này, Cốc Tân Nguyệt cũng đằng đằng sát khí.
Mấy cao thủ Quy Nhất tứ mạch ngũ mạch của Phục Ma tông bị Cốc Tân Nguyệt công kích cho liên tục bại lui.
Tần Ninh giờ phút này không nói hai lời, trực tiếp giết ra.
Hắn hiện tại chính là Quy Nhất nhất mạch.
Mở một Thiên Mạch.
Thế nhưng hắn rất muốn biết.
Thiên Mạch này của hắn có uy lực mạnh cỡ nào.
"Cẩn thận, ta muốn giết ngươi!"
Tần Ninh giờ phút này quát khẽ một tiếng.
"Kim Mang Long Quyền!"
Một quyền lúc này trực tiếp ném ra.
Ánh quyền gào thét, cửu linh hoàn trong cơ thể Tần Ninh phóng ra linh khí mạnh mẽ vô bờ.
Bành...
Tên cao thủ Quy Nhất tam mạch kia sợ đến vỡ mật.
Nào có kẻ nào xuất thủ với ngươi lại còn hét to: Ta muốn giết ngươi!
Tần Ninh chỉ là Quy Nhất nhất mạch mà thôi, phách lối cái gì?
Người kia sầm mặt xuống, trực tiếp đấm ra một quyền.
Khanh...
Hai quyền ảnh chạm nhau, lúc này bộc phát ra một tiếng nổ chói tai.
Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh lộ ra sự hung ác.
Quyền phong lúc này đột nhiên gào thét mà ra, sau khi quyền kình tiêu tán thì lại được bổ sung lần nữa.
Đông...
Tiếng nổ tung vang lên.
Tên võ gả Quy Nhất tam mạch kia bị quyền phong đánh cho nổ tung một bên cánh tay.
Trong chớp nhoáng này, ánh mắt mọi người ngẩn ngơ.
Quy Nhất nhất mạch một quyền đánh nát một cánh tay của Quy Nhất tam mạch!
Vừa rồi Tần Ninh giết nhanh Phục Nguyên Hằng, hiện tại làm trọng thương một vị cao thủ Quy Nhất tam mạch.
Đây là vừa mới vào cảnh giới Quy Nhất sao?
"Thú vị rồi đấy".
Tần Ninh giờ phút này khóe miệng khẽ nhếch.
Trước đó hắn đúng là có thể đánh giết cảnh giới Quy Nhất.
Nhưng cũng không nhẹ nhõm như bây giờ.
Hơn nữa, đối mặt võ giả cảnh giới Quy Nhất cấp cao, hắn cần phải mượn ngoại vật.
Nhưng bây giờ từ Quy Nhất nhất mạch đến tam mạch, hắn hoàn toàn không cần mượn bất kỳ ngoại vật nào.
Một quyền giải quyết.
Đơn giản đến cực điểm.
Có loè loẹt đến cỡ nào, trước mặt sức mạnh mạnh mẽ thì cũng không đáng giá nhắc tới.
"Phi Tinh Chưởng!"
Giờ phút này, Tần Ninh biến quyền thành chưởng, một chưởng vỗ ra, giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm.
Một tiếng phập lúc này vang lên.
Tên cao thủ Quy Nhất tam mạch kia giờ phút này sắc mặt trắng bệch, giữa cổ xuất hiện một vết máu.
Chết!
Giờ khắc này, mọi người xung quanh xôn xao lên.
Mọi chuyện là sao!
Chết rồi.
"Giết hay quá!"
Cửu Anh giờ phút này cười ha ha nói: "Ai bảo các ngươi vừa rồi bắt nạt ông đây, giờ ông đây có người giúp rồi, các ngươi run rẩy đi!"
Giờ phút này, Cửu Anh kêu lên hưng phấn.
Trong chớp mắt chết hai cao thủ cảnh giới Quy Nhất, những người khác có sắc mặt càng khó coi.
"Tần Ninh công tử, Phục Ma tông chúng ta cũng là bá chủ bán kính mười vạn dặm quanh đây, ngươi lớn lối như thế cũng không sợ Phục Ma tông trả thù sao?"
Một cao thủ Quy Nhất ngũ mạch giờ phút này phẫn nộ quát.
"Sợ? Nên sợ chính là các ngươi".
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Phục Văn Ký là tông chủ của các ngươi đúng không? Quy Nhất thất mạch vẫn chưa đến mức khiến ta phải sợ dâu!"
Nói rồi, Tần Ninh vung một quyền đánh tới cao thủ Quy Nhất ngũ mạch kia.
Bành...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Cao thủ kia biến sắc.
Thật mạnh!
Một quyền này của Tần Ninh có lực công kích rất mạnh!
Cái này tuyệt không phải lực công kích mà Quy Nhất nhất mạch có thể bộc phát ra.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Tần Ninh lại bộc phát ra được.
Có điều, tuy là Tần Ninh rất mạnh.
Thế nhưng hiện nay hắn ở Quy Nhất nhất mạch mà khinh thường đối phó Quy Nhất ngũ mạch thì hắn chính là muốn chết.
Ánh mắt cao thủ Quy Nhất ngũ mạch kia lạnh lẽo, đánh ra một chưởng.
Chương 1195: Đồ của ta?
Một chưởng kia nhìn tưởng chừng đơn giản.
Trong lúc không ngừng tấn công Tần Ninh, chưởng này có tốc độ cực nhanh mà lại là càng lúc càng nhanh.
Không chỉ như vậy.
Giữa chưởng ấn xuất hiện rất nhiều vân tay.
Phảng phất vốn dĩ đang là một bàn tay hư ảo, lúc này lại dần dần ngưng thực.
"Phục Ma Nguyên Chưởng!"
Quát khẽ một tiếng, chưởng ấn trực tiếp oanh kích đến trước mặt Tần Ninh.
"Thú vị đấy, linh khí đè ép ở tốc độ cao sau đó nháy mắt phóng thích ra, nhưng vẫn ở bên trong thân thể của mình..."
Tần Ninh mỉm cười vung tay lên.
"Trảm!"
Tiếng quát khẽ phát ra.
Đông...
Tiếng nổ tung trầm thấp không ngừng vang lên.
Một chỉ ấn được phóng ra.
"Phong Nguyên Chỉ!"
Một chỉ điểm ra.
Một tiếng nổ đùng đùng truyền vang ra.
Giờ khắc này, bốn phía đất trời phảng phất như muốn vỡ tan.
Tiếng oanh minh đạo đạo vang lên ở giữa.
Thiên địa lúc này xuất hiện một đạo chỉ ấn.
Chỉ ấn ầm vang ở giữa phủ xuống.
"Kỳ Mộc Chi Kiếm!"
Trong lúc chỉ ấn còn chưa tới, một luồng kiếm ảnh trong nháy mắt trùng kích mà ra.
Kiếm ảnh là do linh khí tụ tập.
Chỉ ấn cũng là do linh khí tụ tập.
Mà giờ khắc này, kiếm ảnh tấn công thẳng về phía tên cao thủ Quy Nhất ngũ mạch kia.
Chỉ ấn lại hướng thẳng về phía bàn tay khổng lồ kia.
Ầm ầm...
Trong khoảnh khắc đó, tiếng nổ trầm thấp không ngừng vang lên.
Tiếng rầm rầm che đậy bốn phía.
Tên cao thủ Quy Nhất ngũ mạch kia bị kiếm ảnh xuyên qua, khí thế thất bại.
Mà bàn tay khổng lồ kia cũng bị chỉ ấn ầm đánh nát.
Giờ khắc này, bốn phía im ắng.
Cốc Tân Nguyệt cũng lui về.
Cửu Anh cũng không còn kêu lên oai oái.
Mấy người còn lại sớm đã mất hết khí tức.
"Quy Nhất nhất mạch chém giết Quy Nhất ngũ mạch, không hổ là Tần gia!"
Cửu Anh giờ phút này nịnh nọt, hưng phấn kêu gào.
"Bớt nịnh hót, làm nhiều lên, như thế còn mạnh hơn đấy".
Tần Ninh từ từ nói: "Quy Nhất tam mạch về sau cho ta làm tọa kỵ cũng không có tư cách".
"Lần này ta đến Quy Nhất nhất mạch, ngươi hẳn là cũng sẽ có sự tăng lên nhất định, cẩn thận cảm nhận đi, đừng thư giãn".
"Vâng!"
Một cái đầu to của Cửu Anh gật gật.
Soạt soạt soạt...
Mà lúc này giờ phút này, từng tiếng xé gió vang lên.
Vạn Tử Hàng và Vạn Khuynh Tuyết dẫn hơn hai mươi người của Vạn Thiên các xuất hiện.
"Tần công tử".
Nhìn thấy Tần Ninh, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
"Không sao chứ?"
"Không có việc gì".
Thi thể của Phục Nguyên Hằng giờ phút này còn nằm trên mặt đất, khí tức hoàn toàn biến mất.
"Cái tên này..."
"Phục Nguyên Hằng!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Không biết sống chết nên ta thuận tay xử lý".
Vạn Khuynh Tuyết không mở miệng.
Ngũ đại tông môn mặc dù rất mạnh, nhưng còn chưa đến mức để bọn họ phải sợ hãi.
Huống hồ lần này Phục Nguyên Hằng cũng là tự chui đầu vào giọ.
Đụng vào ai không đụng, hết lần này tới lần khác đụng vào Tần Ninh.
Tần Ninh là người không thể trêu chọc!
"Ngũ đại tông môn cùng Thanh Dương Linh Tử và Khai Sơn Cự Tử đều đến".
"Hơn nữa, nếu hai người này xuất hiện thì có lẽ Vô Lượng kiếm phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông và Thanh Dương môn cũng sẽ có thành viên cấp cao xuất hiện, thậm chí có thể sẽ có Thiên Nhân xuất động!"
Tứ bá Thiên Nam.
Có Thiên Nhân tọa trấn.
Quy Nhất cửu mạch, một Thiên Mạch là thực lực nhất trọng.
Cho dù là cửu mạch mà đi so sánh với Thiên Nhân thì cũng là kém quá nhiều.
"Không sao cả!"
Tần Ninh khua tay nói: "Chúng ta tìm của chúng ta, bọn họ tìm của bọn họ, không liên quan tới nhau".
"Nếu như muốn cướp đồ vật của ta... vậy phải giết".
Đồ vật của ta?
Vạn Tử Hàng sắc mặt cổ quái.
Trở thành đồ vật của ngươi từ bao giờ vậy?
Tần Ninh thật đúng là bá đạo.
Chỉ là hiện tại cũng không phải lúc thảo luận những chuyện này.
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn về phía chỗ sâu nói: "Nơi này thật sự là rất thú vị, mấy vạn năm tích lũy nên có rất nhiều đồ tốt".
Nói rồi, Tần Ninh cất bước đi về chỗ sâu.
Mà cùng lúc đó, Phục Ma tông, Thôi Sơn tông, Huyết Nguyệt lâu, Tinh La điện và Thái Ất thiên tông cũng tản ra đi vào thế ngoại đào nguyên tĩnh mịch này.
Cùng lúc đó, Thanh Dương Linh Tử và Khai Sơn Cự Tử cũng tự dẫn người của mình đi vào Thiên Âm cung.
Nơi đây là di tích của Âm Vương.
Di tích của một vị Vương Giả như vậy, nói không chừng bọn họ còn có thể ở chỗ này đột phá ràng buộc của cảnh giới Quy Nhất mà đến Thiên Nhân.
Tất cả đều có khả năng.
Giờ khắc này, từng người cùng xuyên qua dãy núi.
Tần Ninh dẫn một đội người đi vào một vùng núi.
Đi vào chỗ sâu, không còn là non xanh nước biếc như trước nữa.
Dãy núi trước mặt có cổ thụ che trời, xanh um tươi tốt.
Mỗi một ngọn núi đều khiến cho người ta một cảm giác như là một cái lạch trời.
Thậm chí giờ khắc này, bốn phía mang theo một khí tức âm trầm.
"Thay đổi rồi..."
Trong đám người, có người không nhịn được mà nói thầm: "Vừa rồi giống như là thiên đường, còn bây giờ lại giống như địa ngục".
Nhóm người Vạn Tử Hàng giờ phút này cũng không lên tiếng.
Thay đổi!
Đó mới là bình thường.
Di tích của Âm Vương mà chỉ có sơn thanh thủy tú thì còn ý nghĩa gì nữa?
"Các chủ".
Mà giờ khắc này, ở nơi xa có một thân ảnh lao vùn vụt tới.
"Khởi bẩm các chủ, ở một nơi cách nơi đây mười dặm, người của ngũ đại tông môn phát hiện một cửa cung, khảm nạm ở giữa hai tòa núi cao, giống như là cửa thành rộng lớn".
"Ngũ đại tông môn đang tụ tập lại với nhau, chuẩn bị mở cửa cung".
Nghe đến lời này, Vạn Tử Hàng cũng không lập tức hạ lệnh mà lại nhìn về phía Tần Ninh.
"Đi xem một chút".
Tần Ninh cười nói: "Có biến mà không đến xem thì chán chết".
Một nhóm hơn hai mươi người lúc này lên đường xuất phát.
Không đến bao lâu, đám người đi dọc theo dãy núi về phía bên trái, đến nơi mà tin tức được tung ra.
Giữa hai ngọn núi có một cánh cửa.
Cửa lớn.
Như là hai con hung thú to lớn ngồi xếp bằng ở đó.
Mà khi nhóm người Vạn Thiên các đến, người của ngũ đại tông môn lúc này lại trở nên cẩn thận.
Các chủ Vạn Thiên các Vạn Tử Hàng của thành Thiên Giao chính là con thứ mười chín của tổng các chủ Vạn Thiên các Vạn Cửu Thiên, cường giả Quy Nhất cửu mạch.
Thực lực nghiền ép mỗi người ở đây.
Phục Văn Ký nhìn thấy nhóm người Vạn Tử Hàng thì chắp tay nói: "Vạn các chủ, đã lâu không gặp".
"Phục Tông chủ!"
Vạn Tử Hàng khách khí đáp lại.
Các tông chủ khác cũng lần lượt qua bắt chuyện.
Vạn Tử Hàng thong dong ứng đối.
Giống như hoàn toàn không biết chuyện Tần Ninh giết con trai của Phục Văn Ký vậy.
"Vạn các chủ, nơi đây đặc biệt, chúng ta nhìn hồi lâu mà chưa phát hiện chỗ nào kỳ lạ, không biết Vạn các chủ có thể nhìn ra một hai!"
Phục Văn Ký giờ phút này khách khí nói.
Tuy nói Vạn Tử Hàng rất mạnh.
Thế nhưng cũng không mạnh đến mức khiến bọn họ e ngại.
Năm người đều là Quy Nhất thất mạch, bát mạch, nếu liên thủ lại thì Vạn Tử Hàng cũng không đáng để lo.
Nghe đến lời này, Vạn Tử Hàng đi ra phía trước nhìn cửa lớn.
Cửa lớn cao gần trăm mét, rộng mấy chục thước.
Phảng phất như ở giữa hai ngọn núi trực tiếp mở ra một cánh cửa.
Cửa thông đến nơi nào cũng không ai biết được.
Chỉ là việc cấp thiết hiện tại chính là mở ra đã.
Vạn Tử Hàng nhìn hồi lâu mà không nói một lời, không hiểu vì sao.
Cái này... ông ta nhìn không thấu.
Bàn tay nhẹ nhàng vung lên.
Một chưởng ấn lúc này ngưng tụ.
Trong chớp nhoáng này, chín linh khí trong cơ thể của Vạn Tử Hàng tụ tập thành tấm lưới bao trùm đi ra.
Đây chính là cửu mạch.
Chín Thiên Mạch có thể hoàn toàn phóng ra khí tức cường thịnh.
Giờ khắc này, đám người cũng tập trung nhìn vào.
Bành...
Một tiếng “bành” trầm thấp vang lên.
Nhưng sau đó.
Hết rồi!
Cửa lớn bình yên bất động, cũng không có một tia dao động.
Bốn phía tĩnh mịch vô cùng.