Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Quán rượu Phong Diệp

Cảnh tượng này thực sự là khiến cho mấy người có mặt không thể chấp nhận được.

Hai vị nhân tài truyền kỳ, vào lúc này lại đanh tranh giành xem ai có thể rước Tần Ninh về chỗ của mình, trong toàn bộ Đế Đô của đế quốc Bắc Minh này, ai dám tin rằng có thể xảy ra một chuyện tranh chấp như vậy chứ?

"Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa!"

Tần Ninh lúc này lên tiếng, hai người kia mới im lặng.

"Tiểu Phi, muội xem muốn ở chỗ nào thì chúng ta liền tới chỗ đó ở".

“Ta thích tỷ tỷ xinh đẹp này, Tần Ninh ca ca, Sương Nhi tỷ tỷ không muốn gả cho huynh, vậy huynh lấy vị tỷ tỷ này là được rồi!”, Lăng Tiểu Phi nói mà chẳng sợ ai xấu hổ.

Tần Ninh lộ ra vẻ mặt bất lực, đứa nhỏ này suy nghĩ nhiều quá rồi!

"Để giúp huynh tạo cơ hội, ta sẽ ở chỗ của tỷ tỷ xinh đẹp bên này!"

Lăng Tiểu Phi vừa nói xong, Tần Ninh cũng không có ý kiến gì, nói: "Được, vậy chúng ta tới quán rượu Phong Diệp!"

“Đi thôi!”

Nhìn về phía Diệp Viên Viên, Tần Ninh nói.

“Vâng!”

Diệp Viên Viên đi trước dẫn đường.

Thánh Tâm Duệ lúc này trông rất buồn.

"Không phải chỉ là chuyện chỗ ở thôi hay sao? Ngươi có cần thiết phải bày ra bộ dạng này không? Đã tìm được Linh Thanh Hoa chín cánh chưa?"

"Ta vẫn chưa tìm được. Dược liệu này khó tìm quá!", Thánh Tâm Duệ đau khổ nói.

“Đã vậy, có thời gian ta sẽ giúp ngươi luyện chế những loại thuốc giải độc khác!”, Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Linh Thanh Hoa chín cánh dùng để luyện chế linh đan Cửu Linh Thanh đan có thể giúp ngươi tiêu trừ lửa độc trong một bước!"

"Có điều hiện tại ta cũng có thể giúp ngươi luyện chế ra những viên linh đan khác, nhưng phải ba tháng mới có thể dần dần tống khứ được lửa độc ra khỏi cơ thể ngươi!"

"Được đó được đó!"

Thánh Tâm Duệ chỉ gật đầu.

Hắn ta bây giờ không quan tâm nhanh chậm, chỉ cần có thể giải độc là được.

Nhưng mà, cẩn thận nghe ý tứ trong lời nói của Tần Ninh, lại cảm giác như bên trong có một ý vị khác.

Bây giờ, Tần Ninh có thể giúp hắn ta luyện chế những loại đan dược khác, có nghĩa là thuật luyện đan của Tần Ninh... đã thăng cấp rồi?

Thánh Tâm Duệ vẫn đang suy nghĩ về ba câu hỏi mà Tần Ninh đã nói sẽ giải đáp cho hắn ta!

Tìm một thời điểm thích hợp, ba câu hỏi này phải được hỏi thật cẩn thận.

Mấy người chậm rãi lên xe ngựa, Lăng Tiểu Phi và Tần Ninh tất nhiên ngồi cùng một xe, mà Thánh Tâm Duệ cũng từ bỏ chiếc xe ngựa sang trọng của mình để đi tới chiếc xe ngựa của Diệp Viên Viên.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Nhìn thấy Thánh Tâm Duệ, Diệp Viên Viên cau mày.

“Thân là tiểu đồng hầu việc luyện đan của Tần huynh, ta đương nhiên sẽ đi theo Tần huynh rồi!”, Thánh Tâm Duệ nghiễm nhiên nói: “Ai biết được Diệp gia tiểu thư có muốn hại Tần huynh hay không?"

“Ngươi...”

"Được rồi, các người đừng có ồn ào nữa!"

Tần Ninh không nhịn được xoa xoa đầu, nói: "Mới vừa rồi còn cãi nhau, cãi đến mức đầu ta muốn nổ tung luôn rồi!"

Lời vừa nói xong, Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên, nói: "Lúc trước ta đã nói với cô là hi vọng lần sau gặp mặt cô có thể đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 5. Xem ra trong khoảng thời gian này cô rất lười biếng!"

Nghe vậy, nét mặt của Diệp Viên Viên trông rất khổ sở.

Thánh Tâm Duệ lúc này mới cẩn thận suy ngẫm.

Hắn ta muốn bái Tần Ninh làm thầy, thứ nhất là vì thuật luyện đan cao siêu của Tần Ninh, thứ hai là vì hắn ta cần Tần Ninh cứu mạng.

Còn Diệp Viên Viên này đang yên lành sao tự nhiên lại trở thành nô tỳ của Tần Ninh?

"Cô nói xem, chắc là do chuyện của mẹ cô đúng không?"

“Công tử!”

Diệp Viên Viên lúc này quỳ xuống nói: "Công tử nói không sai, mẹ ta tuy giải trừ được hàn độc, nhưng trong cơ thể lại sinh ra lửa độc, hơn nữa lửa độc sau khi giải trừ thì hàn độc một lần nữa trở lại, Thiên Hỏa Linh Tinh kia cũng đã dùng hết rồi!"

Thiên Hỏa Linh Tinh?

Thánh Tâm Duệ ở một bên nghe thấy lời này liền nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, vì tán gái, Tần Ninh thật đúng là chịu chi!

"Xin Tần công tử ra tay cứu mẹ ta, Diệp Viên Viên ta kiếp này nguyện làm trâu làm ngựa!", Diệp Viên Viên nức nở nói.

"Đứng lên đi!"

Tần Ninh thở dài, nói: "Ta ngay từ đầu đã nói mà cô không tin ta, bây giờ mới nhờ ta ra tay, phiền phức phát sinh đã rất nhiều rồi!"

Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Viên Viên tái nhợt.

"Nhưng cũng không phải là không có cách!"

Tần Ninh lại nói: "Cô đi chuẩn bị tinh huyết của Cửu U Tý Hiết, sau đó tìm cỏ Linh Viêm và quả Hàn Ngọc. Ba nguyên liệu chính này chuẩn bị xong, những dược liệu khác sau này ta sẽ viết cho cô, lúc đó lại đến gặp ta!"

“Đa tạ Tần công tử!”

Diệp Viên Viên lập tức đưa hai ngón tay lên trời thề: "Ta, Diệp Viên Viên, đời này nguyện ý đi theo Tần Ninh, tôn làm chủ nhân. Nếu vi phạm lời thề này, ta sẽ không được chết tử tế!"

Lần này, Diệp Viên Viên rất nghiêm túc!

"Được rồi, không cần thề độc thế!"

Tần Ninh xua tay nói: "Những thứ này ta chưa bao giờ tin. Có điều, cô coi ta là chủ nhân, ta đương nhiên sẽ bồi dưỡng tốt cho cô. Còn nếu như cô dám phản bội, thì cho dù là chân trời góc biển, ta cũng có thể giết cô dễ như trở bàn tay!"

Diệp Viên Viên gật đầu, biết lời nói của Tần Ninh không phải là nói đùa!

Cỗ xe ngựa chạy đến quán rượu Phong Diệp rồi dừng lại.

Diệp Viên Viên xuống xe, lập tức bắt đầu sắp xếp cho Tần Ninh cùng những người khác tiến vào.

Lúc này, Tề Hạo nhìn đại sảnh của quán rượu rộng rãi sáng sủa, trong lòng chấn động.

"Đây là quán rượu Phong Diệp sao, trước đây ta chỉ nghe nói qua chứ chưa từng thấy qua, không ngờ lại sang trọng như vậy..."

Toàn bộ tiền sảnh của quán được dát vàng bạc, ngọc trai sáng loáng dùng để trang trí, đơn giản mà sang trọng kinh khủng.

“Tề Hạo công tử!”

Diệp Lượng ngăn Tề Hạo lại, chỉ vào góc phố đối diện, nói: "Chỗ của công tử ở bên kia, chính là quán trọ Lục Dã!"

Cái gì?

Nghe vậy, Tề Hạo lập tức quát lên: "Ta là biểu đệ của Diệp Viên Viên, ngươi dám bảo ta ở trong một nơi tồi tàn như vậy?"

"Công tử tới thật không đúng lúc, quán trọ ở Đế Đô đều rất khó đặt trước, đây là Diệp tiểu thư nhờ vào quen biết mới tìm cho công tử được một quán trọ, công tử cứ qua đó, chỉ cần nói tên ra là được!"

Diệp Lượng rõ ràng không quan tâm đến Tề Hạo.

Thân là gia bộc riêng của Diệp Viên Viên, Diệp Lượng biết rõ rằng Diệp tiểu thư có biết bao nhiêu biểu ca biểu đệ, mấy loại người không có tiền đồ đó căn bản không đáng để bận tâm.

“Được lắm, ngươi được lắm, ngươi cứ chờ mà xem!”, Tề Hạo hừ một tiếng nói: "Biểu tỷ cũng đặc biệt đi đón ta, ngươi còn dám ở chỗ này miệt thị ta?"

“Xin lỗi!”, Diệp Lượng lại nói: “Hôm nay đại tiểu thư tới đây để đón Tần Ninh công tử, sẵn tiện mới đưa thêm công tử trở về, được như vậy là đã rất khách sáo rồi!"

Cái gì?

Khuôn mặt của Tề Hạo tái đi khi nghe thấy điều này.

Tần Hải lúc này mới cười nói: "Tề Hạo công tử, xem ra nơi đặt trước cho ngươi cũng rất là tốt, quán trọ Lục Dã trông rất mộc mạc!"

“Ngươi...”

Tần Hải cười ha hả, xoay người đi vào đại sảnh.

"Tần nhị ca!"

Thánh Tâm Duệ lúc này mới đi tới, cười nói: "Tần nhị ca, lần sau, chỉ cần có người của Tần gia ở Đế Đô, bất kể là vì chuyện gì, huynh nhất định phải cho ta biết!"

"Quán rượu Thánh Tước, Thánh Tâm Duệ ta sẽ dốc hết sức sắp xếp!"

“Được, nhất định”.

Tần Hải lúc này cũng thầm thở ra một hơi.

Trên đường đi, bọn họ bị Tề Hạo khinh thường đủ thứ.

Thảo nào tam đệ vẫn cứ vô tư mà đợi ở đây!

Nếu Tần Ninh biết Tần Hải đang nghĩ gì, hắn sẽ phải cười khổ.

Đây thật sự là hiểu lầm, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Viên Viên và Thánh Tâm Duệ sẽ đến đón hắn, chứ đừng nói là biết tới mấy quán rượu sang trọng này.

Nếu hắn biết hai người này sẽ tới đón hắn, lại còn cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh, thì thà rằng không tới, sẽ đỡ phiền phức hơn.
Chương 67: Gặp lại Sở Ngưng Thi

Mọi việc được sắp xếp rất hợp lý, Diệp Viên Viên thực sự rất có lòng, chọn một căn phòng sang trọng nhất trong quán rượu Phong Diệp cho bọn họ, Tần Hải hỏi giá cả, trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Ở lại đây một đêm, mười vạn lượng vàng!

Mười vạn lượng? Tần gia trong một tháng mới có thể kiếm được số tiền này, hơn nữa số đó còn chẳng phải là tiền lời riêng.

Đế Đô quả nhiên là tấc đất tấc vàng.

Lăng Tiểu Phi vui vẻ đến mức cười không ngậm được miệng, ở bên trong phòng mừng rỡ không thôi.

Còn Thánh Tâm Duệ thì lẩm bẩm: "Căn phòng sang trọng nhất đã là cái gì, nó còn không bằng căn phòng bình thường ở quán rượu Thánh Tước của ta, hầy..."

Chẳng qua là Thánh Tâm Duệ đã nhanh chóng xoay chuyển ánh mắt, nói: "Tần huynh, đi một đoạn đường dài dãi gió dầm sương, huynh còn chưa ăn gì phải không? Đến quán rượu Thánh Tước dùng cơm đi, đầu bếp nơi đó có thể nói là tốt nhất Đế Đô, còn có thịt linh thú!"

“Thịt linh thú?”

Lăng Tiểu Phi nghe vậy thì lại cười không ngậm được miệng, liền nói: "Tốt, tốt lắm, Tần Ninh ca ca, chúng ta đi thôi!"

"Được, Tiểu Phi nói đi thì đi thôi!"

Thánh Tâm Duệ lúc này mới hiểu ra, nếu muốn lấy lòng Tần Ninh, thì trước tiên phải lấy lòng được cô bé bên cạnh Tần Ninh!

Nhóm người lúc này lại đứng dậy, đi tới quán rượu Thánh Tước.

Khi họ đến quán rượu Thánh Tước, mấy người khác lại ngạc nhiên.

Thánh Tâm Duệ thực sự không nói ngoa, quán rượu Thánh Tước trông sang trọng hơn quán rượu Phong Diệp, và những người ra chào đón khách đều là những mỹ nhân hạng nhất.

“Cửu thiếu gia!”

Một tên quản sự lúc này mới vội vàng bước lên phía trước nói: "Cửu thiếu gia đến rồi, thuộc hạ không biết để tiếp đón từ xa, đúng là thất lễ, đúng là thất lễ!"

"Quản sự Lư, tìm cho ta một gian phòng tốt nhất, ta muốn tiếp đãi khách quý!"

"Vâng, thuộc hạ sẽ sắp xếp ngay!"

“Không cần đâu!”

Tần Ninh nhìn về phía đại sảnh của quán rượu rồi nói: "Trong này cũng rất tốt, ăn ở đây đi cho nóng!"

"Ngươi không nghe thấy sao? Đi sắp xếp nhanh lên!", Thánh Tâm Duệ lại nói.

“Vâng vâng vâng!”

Quản sự Lư đã chạy đi sắp xếp ngay lập tức, và mọi người đã vào chỗ ngồi.

Diệp Viên Viên ngồi ở bên phải Tần Ninh, Lăng Tiểu Phi ngồi ở bên trái Tần Ninh, còn Thánh Tâm Duệ thì ngồi kế Lăng Tiểu Phi.

Tuy rằng hắn ta không biết Lăng Tiểu Phi là thần thánh phương nào, nhưng khiến cho Tần Ninh quan tâm như vậy thì nhất định không đơn giản.

Tần Hải, Mạc lão và Vân Sương Nhi cũng vào chỗ.

"Mang những món ngon nhất ra, mười tám món phiên san quá hải bày lên một vòng!", Thánh Tâm Duệ trực tiếp gọi.

“Vâng!”

Quản sự Lư lập tức bắt đầu bận rộn, mười tám món này là món ngon nổi tiếng nhất của riêng quán rượu Thánh Tước, xem ra hôm nay người mà cửu thiếu gia chiêu đãi quả nhiên là khách quý!

Tần Ninh thản nhiên, hắn đối với mấy thứ này cũng chẳng có gì kinh ngạc.

Hắn đã từng thấy những nơi còn xa hoa hơn thế này, nên mấy nơi thế này không thể làm cho hắn ngạc nhiên.

Nói thật là, sau khi thấy qua đủ mọi thứ sơn hào hải vị, cuối cùng hắn phát hiện ra, thực ra đó chỉ là so sánh của con người phàm tục mà thôi!

Thánh Tâm Duệ rất giỏi trò chuyện, ngay cả khi ngồi cùng bàn với Diệp Viên Viên cũng không khiến bầu không khí trở nên khó xử.

Trong lòng Tần Ninh cũng có chút kinh ngạc.

Vân Sương Nhi và Mạc lão thì dường như cũng đã quen, xem ra thân phận của Vân Sương Nhi này cũng không hề đơn giản.

Mà lúc này, Vân Sương Nhi và Mạc lão thấy phản ứng của Tần Ninh cũng âm thầm kinh ngạc.

Hai người họ đã từng thấy những quán rượu xa hoa hơn, tất nhiên họ sẽ không ngạc nhiên.

Nhưng Tần Ninh này rõ ràng chỉ là người đến từ thành Lăng Vân, vậy mà thậm chí còn không thể nhìn thấy biểu hiện của sự ngạc nhiên hay phấn khích trên nét mặt hắn.

Bộ dáng này cũng không thể là cố ý che giấu được.

Hai người càng lúc càng tò mò về Tần Ninh.

Giữa lúc mấy người đang ngồi chờ, thì ở bên ngoài quán có một vài bóng người đang chậm rãi đi tới.

"Sở sư muội, nơi này là quán rượu sang trọng nhất trong toàn bộ Đế Đô. Chỗ ăn chỗ ở đều xếp hàng đầu ở Đế Đô!"

Một tên mặc y phục phất phơ khoảng hai mươi tuổi, áo choàng màu xanh được cắt may khéo léo, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tươi đang nói.

"Đúng, đúng vậy, Sở sư muội, lần này Từ sư huynh tốn rất nhiều công sức mới có thể đặt bàn ở đây. Bữa ăn ở đây được làm từ thịt linh thú, ăn vào cũng tốt cho việc tu luyện!"

Một đệ tử khác cũng lên tiếng.

"Đúng vậy, Từ sư huynh đối với Sở sư muội thật là tốt".

"Được rồi, mấy người các ngươi đừng có ba hoa nữa!", Từ sư huynh kia lại cười nói: "Mọi người cũng ngồi xuống đi!"

Đúng lúc này, mấy người đó trùng hợp ngồi xuống bàn bên cạnh Tần Ninh.

“Là ngươi!”

Một giọng nói hơi kinh ngạc vang lên vào lúc này.

Cô gái mặc áo choàng màu vàng lông ngỗng kinh ngạc nhìn Tần Ninh.

“Trùng hợp quá!”

Tần Ninh khẽ cười khi nhìn thấy cô gái trước mặt.

“Sao ngươi lại ở đây?”, cô gái nhìn Tần Ninh, hừ một tiếng nói: “Đây không phải là nơi ngươi có thể ở đâu!"

"Sở Ngưng Thi, dù sao trước đây ngươi cũng là vị hôn thê của ta, ngươi có thể coi thường ta như thế này sao?"

Cô gái trẻ đó chính là Sở Ngưng Thi!

Tần Ninh ưu nhã cười một tiếng, nói: "Làm sao? Thấy ta liền cảm thấy vui phải không?"

"Ngươi vậy mà vẫn chưa chết, lại còn tới Đế Đô, đúng là mạng lớn!”

"Dù sao cũng là vị hôn phu cũ của ngươi, ta chưa chết, ngươi cũng nên mừng cho ta mới phải?"

Tần Ninh lại nói: "Đúng rồi, có một chuyện ngươi vẫn không biết sao?"

“Chuyện gì?”

"Cha của ngươi... Sở Sơn Hà, ta đã giết lão ta rồi. Nhân tiện, còn có Lăng Thế Thành cũng đã chết, ngươi cũng nên nói cho Lăng Thiên biết. Nếu muốn báo thù, cứ việc tìm ta!"

Cái gì!

Ngay khi những lời này được nói ra, thân thể Sở Ngưng Thi liền run lên.

Cha đã... chết rồi!

Làm sao có thể?

Để đối phó với Tần gia, Sở gia và Lăng gia thậm chí còn mời tới cường giả cảnh giới Linh Hải tầng 3.

Làm sao Tần gia có thể đối phó được?

“Ngươi nói bậy!”

"Có phải nói bậy hay không, ngươi đi hỏi lại thì khắc biết!", Tần Hải lúc này mới lãnh đạm nói: "Sở Ngưng Thi, uổng cho ngươi và tam đệ của ta là thanh mai trúc mã, vậy mà ngươi lại liên kết với Lăng Thiên để hãm hại tam đệ của ta, cướp lấy Tinh Môn của đệ ấy".

"Muốn dựa vào Lăng Thiên để tiến vào học viện Thiên Thần, ngươi ngàn vạn lần không nên giẫm lên vinh quang của tam đệ ta!"

"Tần Hải, ngươi... ngươi có thể đứng lên được!"

Nhìn thấy thân thể Tần Hải đã khôi phục, thậm chí còn có một luồng linh khí nhàn nhạt bao trùm, sắc mặt Sở Ngưng Thi tái nhợt.

Khi Tần Hải nói lời này, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và những người khác đều khẽ sửng sốt.

Tần Ninh trước đây hóa ra là một võ giả Tinh Mệnh sao!

Nhưng mà, võ giả Tinh Mệnh bị cướp đi Tinh Môn, muốn giữ được tính mạng cũng khó, Tần Ninh vậy mà thật sự có thể sống sót sao?

Thật đúng là một thiếu niên không đơn giản!

"Sở sư muội, những người này là ai?"

Từ sư huynh kia và những người khác đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Hơn hai tháng trước, Sở Ngưng Thi tiến vào học viện Thiên Thần, vì tài năng cao, ngoại hình xinh đẹp nên lập tức thu hút gã.

Đáng tiếc, Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên rất thân thiết, nên gã chưa từng có cơ hội.

Mấy ngày nay, Lăng Thiên dường như đang bế quan nên gã mới tìm cơ hội mời Sở Ngưng Thi ra ngoài.

"Từ sư huynh, đây là kẻ thù của ta!"

Sở Ngưng Thi lúc này mới nói: "Xin Từ sư huỵnh giúp ta ra tay giết hắn!"

Sở Ngưng Thi nhìn Tần Ninh, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.

“Vừa gặp mặt mà ngươi đã muốn giết ta sao?”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Cho dù không còn quan hệ đính ước, ngươi cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ?"

"Hừm, nhóc con, không cần biết ngươi là ai, nếu như người xúc phạm đến Sở sư muội, thì tức là ngươi đang xúc phạm đến Từ Thánh Hữu ta!"

Từ Thánh Hữu lúc này bước lên phía trước, nhìn Tần Ninh, ngay lập tức xuất quyền.
Chương 68: Giết thật sao?

"Diệp Viên Viên, làm thịt gã đi!"

Tần Ninh lúc này đơn giản là lười xuất thủ.

Nhận lệnh, Diệp Viên Viên đứng dậy, một tay bắt lấy cánh tay của Từ Thánh Hữu.

“Á...”

Từ Thánh Hữu hét lên một tiếng.

Dù sao hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 2, tuy rằng thực lực không thấp, nhưng không thể so với Diệp Viên Viên là cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 4.

Tiếng rắc rắc vang lên, khuôn mặt của Từ Thánh Hữu lúc này trở nên tái mét.

“Diệp Viên Viên!”

Nhìn Diệp Viên Viên, Từ Thánh Hữu hừ một tiếng nói: "Cô làm sao vậy? Cô đường đường là tiểu thư Diệp gia, mà lại ở cùng với loại người này? Chuyện này truyền ra ngoài còn ra thể thống gì?"

“Loại người này?”

Tần Ninh ngạc nhiên, nói: "Loại người này là loại người nào?"

“Loại người hèn hạ vô liêm sỉ!”, Từ Thánh Hữu gầm lên: "Giết cả nhà người ta, vậy mà vẫn còn ở đây giả dạng làm người bị hại, đúng là mất hết nhân tính!"

“Ồ, là vậy sao?”

Tần Ninh cười lãnh đạm rồi nói: "Vậy thì ta sẽ cho ngươi xem thế nào mới là mất hết nhân tính!"

Dứt lời, Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên nói: "Cô còn đứng sững ở đó làm gì? Giết hắn đi!"

“Giết thật sao?”

Diệp Viên Viên khựng lại, nói: "Từ Thánh Hữu là cháu trai của Từ Viễn Sơn, nhị gia nhà họ Từ!"

“Ta giết người mà còn phải hỏi người đó là ai sao?”, Tần Ninh mất kiên nhẫn hỏi.

“Ta hiểu rồi!”

“Tần Ninh!”

Nhìn thấy Diệp Viên Viên thật sự muốn xuống tay, Sở Ngưng Thi liền quát lớn: "Ngươi dám giết đệ tử của học viện Thiên Thần, học viện Thiên Thần sẽ không buông tha cho ngươi!"

“Học viện Thiên Thần sao...”

Tần Ninh tự lẩm bẩm một mình, nhưng trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng năm đó.

Đồ tôn của hắn ngoại trừ Minh Uyên là nổi bật nhất, còn có một người khác tên là Thiên Thanh Thạch.

Năm đó, đại đệ tử Minh Uyên nói rằng mình sẽ thành lập một đế quốc để thống nhất Cửu U đại lục địa, bảo vệ mọi người khỏi chiến tranh xâm lược.

Mà tiểu đệ tử Thiên Thanh Thạch liền chạy ra ngoài nói mình muốn thành lập một học viện, ở bên trong đế quốc của đại sư huynh, khai hóa dạy dỗ, để cho nhiều người trở thành võ giả hơn.

Khi bọn chúng đang nói chuyện này, thì đã bị sư phụ của Minh Uyên khiển trách.

Cuối cùng chúng vẫn mang câu chuyện đến hỏi hắn, thân là Cửu U Đại Đế, Tần Ninh đối với hai tên đồ tôn này cũng khá yêu thích, nên liền đồng ý với chúng.

Nói tóm lại, cho dù là đế quốc Bắc Minh hay học viện Thiên Thần, mọi thứ được xây dựng lên đều có bàn tay của hắn nhúng vào.

Thậm chí ngay cả thành Bắc Minh này cũng là do hắn tự mình dời núi lấp biển xây nên.

Dãy núi Bắc Minh tiếp giáp với thành Bắc Minh là do chính hắn đã chuyển dời tới đây, mục đích chính là để cho đệ tử của học viện Thiên Thần có thể thuận lợi tiến vào trong đó săn giết linh thú, rèn luyện thực lực.

Không ai hiểu rõ thành Bắc Minh và học viện Thiên Thần hơn hắn!

Tần Ninh thôi không hồi tưởng nữa, cười nhạt một tiếng nói: "Học viện Thiên Thần nếu như dám phản kích lại, ta sẽ diệt hết!"

Ngay khi hắn nói ra câu này, bên trong đại sảnh phút chốc trở nên yên tĩnh.

Dám phản kích, liền sẽ diệt hết?

Trên toàn cõi đế quốc Bắc Minh này, có ai dám nói những điều như vậy?

“Giết hắn!”

Tần Ninh lại lên tiếng lần nữa.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, một tiếng quát khác lại đột nhiên vang lên.

Từ trên lầu hai có hai bóng người bước xuống.

Người đi trước mặc một chiếc áo choàng dài màu lam nhạt, mang đến cho người đó một khí chất cao quý, tao nhã.

Người đi sau mặc võ phục màu trắng như mây, dáng người hơi vạm vỡ, đều khoảng hai mươi tuổi, nhưng rõ ràng người đi trước có thân phận cao quý hơn.

“Lục hoàng tử!”

“Tứ ca!”

Nhìn thấy hai người này, Thánh Tâm Duệ liền đứng dậy chắp tay chào.

Lục hoàng tử Minh Triệt!

Tứ thiếu gia của Thánh Đan Các, Thánh Vân Tài!

Hai người này đều là những người có tầm ảnh hưởng nổi tiếng nhất Đế Đô.

Minh Triệt kia lúc này mới bước tới nói: "Cần gì phải giết người để trút giận? Cho dù là trên đường phố của Đế Đô, thì giết người cũng là phạm pháp!"

"Vị huynh đệ này, có gì thì nói, cần gì phải động đao động kiếm?"

Minh Triệt tỏ ý muốn hòa giải.

Nghe vậy, Tần Ninh nhíu mày.

Minh Triệt bước tới gần Sở Ngưng Thi, mỉm cười nói: "Sở cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

“Lục hoàng tử!”

“Muội không cần phải gọi ta lục hoàng tử, cứ gọi ta là Minh Triệt!”, Minh Triệt cười nhẹ nói.

Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Sở Ngưng Thi, Minh Triệt chỉ cảm thấy như trái tim mình sắp tan ra.

Hóa ra lại là một tên không có mắt khác!

Tần Ninh lúc này đứng lên, cũng lười không để ý tới những người này, đi thẳng tới chỗ Sở Ngưng Thi.

"Ngươi muốn làm gì?"

Sở Ngưng Thi lại bày ra bộ dạng đáng thương hơn nữa, núp sau lưng Minh Triệt.

"Ngươi là Tần Ninh đúng không? Ngươi giết cả nhà người ta là đã quá đáng lắm rồi, bây giờ lại còn muốn động thủ với Sở cô nương, sao ngươi có thể nỡ nhẫn tâm vùi hoa dập liễu như thế?"

Minh Triệt lập tức quát lên.

“Ngu xuẩn!”

Tần Ninh mắng thẳng mặt.

“Ngươi nói cái gì?”

Đột nhiên bị Tần Ninh mắng, Minh Triệt giật mình.

Hắn ta là lục hoàng tử của đế quốc Bắc Minh, thân phận hiển hách, ngày thường ai gặp hắn ta cũng phải khom lưng cúi đầu, mà bây giờ Tần Ninh lại dám mắng thẳng mặt hắn ta.

Tần Ninh nhắc lại: "Ta mắng ngươi ngu xuẩn đấy!"

"Minh Uyên rất thông minh, tại sao con cháu đời sau lại ngu xuẩn đến thế?"

"Vùi hoa dập liễu sao? Ngươi nên cẩn thận với bông hoa này thì hơn. Sớm muộn gì thì nó cũng sẽ trở thành một bông hoa ăn thịt người, tới lúc đó ngươi cũng sẽ không còn một mẩu xương nào".

“Càn quấy!”

Minh Triệt tức giận quát lên: "Xem ra ngươi đang tự tìm cái chết!"

Minh Triệt giờ phút này trực tiếp xuất thủ, sát ý hướng về phía Tần Ninh.

Minh Triệt bước ra một bước, quả đấm ngưng tụ thành hình đầu hổ, nhe nanh lao về phía Tần Ninh.

Nguy rồi!

Cả Thánh Tâm Duệ và Diệp Viên Viên đều giật mình.

Minh Triệt là cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 2, Tần Ninh nào phải là đối thủ của hắn ta!

"Nói ngươi ngu xuẩn cũng là một sự xúc phạm đối với từ ngu xuẩn!"

Tần Ninh hừ một tiếng, đứng yên bất động.

Bang...

Trong nháy mắt, một quyền cực mạnh của Minh Triệt đã áp sát vào ngực Tần Ninh.

Ầm một tiếng, cánh tay của Minh Triệt lúc này cong xuống, tiếng rắc rắc từ trong cánh tay truyền ra, khiến cho hắn ta phải hét lên một tiếng thảm thiết.

Cánh tay của hắn ta đã bị gãy!

"Thân là con cháu của Minh Uyên, ngươi đúng thật là làm xấu mặt tổ tiên!"

Tần Ninh đang nắm lấy ống tay áo của Minh Triệt.

“Ngươi muốn làm gì?”, Minh Triệt lúc này mới hoàn toàn hoảng sợ.

Hắn ta đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 2, vậy mà vẫn không có khả năng phá vỡ phòng ngự của Tần Ninh, tên này... là một người đá hay sao?

“Á...”

Tần Ninh từ từ siết chặt cánh tay của Minh Triệt, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng xuống tay.

Dù thế nào thì hắn ta cũng là con cháu đồ tôn của hắn, muốn giết cũng không nỡ.

“Cút!”

Tần Ninh ngoắc ngoắc lòng bàn tay, sau đó ném Minh Triệt ra ngoài, ngay lập tức bên ngoài tiền sảnh truyền đến một tiếng thét như heo bị chọc tiết.

Tần Ninh lúc này mới nhìn sang sắc mặt tái nhợt của Sở Ngưng Thi.

“Ngươi… ngươi, ngươi, ngươi... đã đạt tới cảnh giới Linh Hải!”, Sở Ngưng Thi thất kinh nói.

"Không sai, nhưng yên tâm đi, lần này ta không giết ngươi, nhưng lần sau gặp mặt nhất định sẽ giết ngươi".

"Giữ lại cái mạng của ngươi, để ngươi đi nói cho Lăng Thiên biết, bảo gã đến tìm ta!"

“À đúng rồi!”, Tần Ninh lại nói: “Lần sau ngươi bỏ cái bộ dạng đáng thương khổ sở đó đi, trông khá là… ghê tởm!"

Tần Ninh nói xong thì chắp tay sau lưng, nhìn về phía Lăng Tiểu Phi.

"Tiểu Phi, chúng ta đi thôi, bữa cơm này xem ra lần sau mới có thể ăn rồi!"

“Hả!”

Lăng Tiểu Phi đi ngang qua Sở Ngưng Thi, nhìn Sở Ngưng Thì rồi khịt mũi nói: "Ngươi là người xấu, ngươi không đẹp bằng Sương Nhi tỷ tỷ và Viên Viên tỷ tỷ!"

Diệp Viên Viên lộ vẻ lúng túng.

"Công tử, còn tên này, giết hay không giết?"

Tần Ninh chậm rãi buông xuống một tiếng: "Giết!"
Chương 69: Cửu U quyết

Diệp Viên Viên nghe nói vậy, thần sắc vẫn bình thường, lòng bàn tay bóp chặt, rắc rắc một tiếng, bộ dạng của Từ Thánh Hữu dần dần mất đi sức sống.

Tần Ninh nói sao thì nàng cứ như vậy mà làm!

Chẳng qua chỉ là một người chết, Diệp gia vẫn có thể trấn áp chuyện này.

Sở Ngưng Thi lúc này đã hoàn toàn ngu cả người.

Tần Ninh không chết, ngược lại còn tiêu diệt Sở gia và Lăng gia, thậm chí còn đạt tới cảnh giới Linh Hải!

Chuyện này quả thật là kinh khủng!

Hơn nữa, Diệp Viên Viên tại sao lại làm theo lời của Tần Ninh đến như vậy? Điều gì đã xảy ra trong hai tháng này chứ?

"Chuyện này phải mau nói cho Lăng Thiên biết!"

Sở Ngưng Thi kinh hãi thật lâu cũng không có cách nào bình tĩnh lại được...

“Tốt hơn hết đệ nên cho ta một lời giải thích về chuyện này!”, Thánh Vân Tài nhìn cửu đệ của mình, nghiêm nghị lớn giọng: “Đệ nên hiểu thân phận của lục hoàng tử là cao quý như thế nào!”

Nghe đến đây, Thánh Tâm Duệ chỉ có thể cười khổ.

Hắn ta cũng không ngờ rằng Tần Ninh sẽ... bạo ngược như vậy!

Hắn ta càng không ngờ Tần Ninh thực sự đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 1.

Tốc độ này là quá nhanh, chẳng phải hay sao?

Còn nhớ lần trước khi hắn ta gặp Tần Ninh, hình như hắn vẫn còn đang ở cảnh giới cửa thứ tư? Chỉ mới có hai tháng mà... căn cơ tu luyện đã tăng vọt!

Vào lúc này, Vân Sương Nhi và Mạc lão cũng nhìn nhau.

"Tên nhóc này được lắm!"

Mạc lão híp mắt nói: "Người này hoặc là thật sự có chỗ dựa, hoặc là ngu xuẩn hết chỗ nói!"

“Vậy ông nghĩ như thế nào?”, Vân Sương Nhi cười nhẹ, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.

"Với tính khí của tên nhóc này, thì chắc chắn sau này thành Bắc Minh sẽ không yên ổn, cứ chờ mà xem!"

"Ta cũng đang rất mong chờ..."

Tần Ninh lúc này mới đi ra khỏi quán rượu, liếc nhìn Minh Triệt đang gào thét trên đường, không khỏi thở dài.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hắn không ngờ rằng con cháu của Minh Uyên lại có bộ dạng thế này.

Không biết Minh Uyên có tức tới mức nôn ra máu khi nhìn thấy cảnh này không?

Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch là hai người tương đối xuất sắc trong số rất nhiều đồ tôn của hắn, bây giờ nhìn lại, thời gian thật sự có thể xóa nhòa đi hết thảy!

Cùng với Lăng Tiểu Phi, Tần Ninh đi thẳng về quán rượu Phong Diệp.

Sau khi Diệp Viên Viên tới chào tạm biệt thì cũng liền rời đi.

Qua một ngày này, Tần Ninh cảm thấy khá mệt mỏi.

Lăng Tiểu Phi vừa về đến phòng liền cầm lấy đồ ăn vặt trên bàn ăn, điều này khiến Tần Ninh buồn cười.

“Tiểu Phi!”

“Vâng?”

"Muội có muốn gặp cha mẹ của muội không?"

“Muốn chứ muốn chứ!”, Lăng Tiểu Phi vừa cắn một miếng bánh vừa nói một cách mơ hồ: "Ta rất muốn gặp bọn họ, để hỏi bọn họ một chút, tại sao họ lại vứt bỏ ta!"

"Vậy thì muội phải bỏ ra chút công sức!"

“Bỏ ra chút công sức?”

“Đúng vây!”

Tần Ninh cười nói: "Chỉ cần muội trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành một võ giả cường đại thì có thể gặp lại cha mẹ rồi, muội có sợ mệt không?"

“Không sợ!”

Tiểu Phi siết chặt nắm đấm mập mạp của mình, hừ một tiếng nói: "Khi thực lực của ta trở nên mạnh mẽ hơn, tìm thấy cha mẹ ruột của mình rồi thì ta phải hỏi họ tại sao họ bỏ rơi ta. Nếu như họ không thể cho ta một lời giải thích tốt, ta sẽ dùng quả đấm này mà đánh bọn họ!"

“Tốt lắm!”

Tần Ninh gật đầu, nói: "Đã như vậy, bây giờ ta sẽ dạy muội tu luyện!"

“Được đó được đó!”

Lăng Tiểu Phi lập tức yên lặng ngồi đối diện Tần Ninh.

"Ta bây giờ sẽ dạy cho muội Cửu U quyết, linh quyết này, à không, chính xác mà nói, thì nó là thần quyết!"

"Thần quyết sao? Dường như nó rất lợi hại!"

Nghe vậy, Tần Ninh không khỏi cười khổ.

Đứa nhỏ này, nếu lời nói của nó bị người khác nghe được, chỉ sợ sẽ tức nôn ra máu.

Thần quyết có thể nói là mạnh hơn linh quyết hàng vạn lần, nếu một thần quyết xuất hiện ở đế quốc Bắc Minh, thì e rằng không chỉ có các võ giả trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh chiến đấu vì nó, mà là đế quốc Bắc Minh sẽ bị hủy diệt, các cường giả trên khắp Cửu U đại lục địa đều sẽ đến để chiến đấu vì nó.

"Muội phải nhớ, thần quyết này chỉ có trời biết đất biết, ta biết muội biết thôi!"

Tần Ninh dặn dò: "Bằng không, hai cái mạng nhỏ của chúng ta cũng coi như xong!"

“Vâng vâng!”, Tiểu Phi gật đầu, làm ra dáng vẻ thận trọng.

Tần Ninh ngồi thẳng người, nói: "Cửu U quyết kế thừa của Cửu U nhất mạch, sinh ra giữa trời đất, không ai biết về nguồn gốc của nó, sau đó lưu truyền ra, toàn bộ Cửu U nhất tộc đều có thể tu hành!"

"Muội là hậu duệ của Cửu U Chu Tước, trong cơ thể có Cửu U Hỏa, dùng thần quyết này để tu luyện, vừa hay có thể giúp muội khai mở hết chín cửa cảnh giới!"

"Muội vốn không biết tu hành pháp môn, sở dĩ trong lúc vô tình ngưng tụ được chín luồng linh hải cũng không có liên quan gì, muội chỉ cần lấy Cửu U quyết tu hành đến cửa thứ chín, thì có thể trực tiếp khai thông tới cảnh giới Linh Hải tầng 9!"

“Oa...”

Nét mặt của Lăng Tiểu Phi cả kinh.

"Được rồi, chuẩn bị bắt đầu, hãy làm theo lời ta nói!"

“Vâng vâng!”

Tần Ninh thở ra một hơi, Cửu U quyết trong đầu liền truyền ra ngoài miệng.

"Cửu U nhất tộc, ra đời Cửu U, thể chất thù cùng, bản chất bằng nhau, Cửu U thần quyết, lịch kiếp chín lần, sinh tử tương chuyển..."

Tần Ninh tiếp tục nói, Lăng Tiểu Phi cẩn thận nghe.

Thời gian trôi qua từng chút một, màn đêm buông xuống, từ trong cơ thể Lăng Tiểu Phi, một luồng khí mờ nhạt dao động, quét qua bàn tay, cánh tay và chân của cô bé.

Cảnh giới cửa thứ ba!

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh cũng sững sờ.

Không hổ là Cửu U nhất tộc, phối hợp với Cửu U quyết, quả nhiên sinh ra đủ sự dị thường!

"Tần Ninh ca ca, ta đói rồi!"

"Được, chúng ta đi ăn cơm!"

Hai người xuống lầu dùng bữa, Lăng Tiểu Phi gọi hơn chục món rồi ngồi đó ngấu nghiến.

Nhìn bộ dạng của Lăng Tiểu Phi, Tần Ninh cũng hiểu được.

Cô bé này đã khai mở tới cảnh giới cửa thứ ba chỉ trong một lần, tiêu hao năng lượng và huyết khí, hiện tại những món thịt linh thú này chỉ vừa đủ để bổ sung năng lượng cho nó.

Sau khi dùng cơm xong, Tần Ninh mang theo Lăng Tiểu Phi đi dạo một vòng Đế Đô náo nhiệt.

...

Cùng lúc đó, tại Diệp gia phía bên kia!

Diệp Viên Viên lúc này đang đứng trong thư phòng.

"Con đã giết Từ Thánh Hữu?"

Đứng trước bàn đọc sách là một người đàn ông mặc áo choàng xanh nhạt, thắt một dãy lụa vàng quanh eo, đầu đội vòng kim cang, trên mép có râu, trông rất lạnh lùng đang nói.

“Không sai!”

Diệp Viên Viên nhàn nhạt nói.

“Từ Thánh Hữu là cháu của Từ Viễn Sơn, con không biết sao?", người đàn ông trung niên lại nói: “Vì chuyện này, Từ gia đã công khai đối đầu với chúng ta rồi…”

"Không cần đối đầu!", Diệp Viên Viên lại nói: "Cha, người là do con giết, Từ gia nếu muốn giết con thì cứ việc tới đây!"

“Con...”

Nhìn con gái, trong lòng Diệp Thông Nguyên cảm thấy vô cùng phức tạp.

"Đừng tưởng rằng có thể đánh thức hoàng thể thì con muốn làm gì cũng được. Hiện tại, con đang là cái gai trong mắt của mấy gia tộc lớn!"

“Con biết!”

Diệp Viên Viên vẫn lãnh đạm nói: "Chỉ là, cho dù có là gây sự chú ý, con vẫn sẽ giết gã!"

"Bởi vì mẹ!"

“Liên quan gì đến mẹ của con?”, Diệp Thông Nguyên không hiểu liền hỏi.

Lúc này, Diệp Viên Viên bắt đầu nói từ đầu đến cuối câu chuyện.

"Một thiếu niên mười sáu tuổi? Con đùa với cha sao?", Diệp Thông Nguyên hừ một tiếng nói: "Ngay cả Trữ Phương Chính đại sư cũng không có cách, Trữ Phương Chính đại sư là linh đan sư tam phẩm đó!"

"Cha, lúc trước cha nói thuật luyện đan của Trữ Phương Chính đại sư vô cùng thần thông, nhưng kết quả thì sao?"

Diệp Viên Viên không chút nao núng, nói: "Lần này, cha nên nghe lời con thôi!"
Chương 70: Con có cách

“Con...”

“Bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải thử”, Diệp Viên Viên kiên quyết nói: “Nếu không, mẹ con sẽ mất mạng!"

Nghe đến lời này, Diệp Thông Nguyên lộ vẻ sầu bi.

"Thôi, tùy con!"

Diệp Viên Viên thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời khỏi thư phòng.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp tiểu viện của Diệp phủ, Diệp Viên Viên cuối cùng cũng đi ra ngoài, nét mặt sầu bi biến mất, thay vào đó là một nụ cười, nàng bước vào bên trong một tiểu viện khác.

“Mẹ...”

Trong tiểu viện có một người sắc mặt tái nhợt nhưng vô cùng xinh đẹp, lúc này mới quay đầu lại, khẽ mỉm cười: "Viên Nhi đến rồi sao..."

...

So với Diệp Viên Viên bị đối chất, Thánh Tâm Duệ vào lúc này khổ sở hơn nhiều!

Trong gian chính của bảy tòa lầu cao trong Thánh Đan Các, ở tầng cao nhất, có mấy người đang đứng yên tại chỗ.

“Cha, chuyện xảy ra chính là như vậy!”, Thánh Vân Tài lúc này chắp tay nói: “Bạn của cửu đệ cực kỳ phách lối, đã bắt Diệp Viên Viên giết Từ Thánh Hữu thì thôi đi, hắn còn dám tự mình ra tay đánh gãy cánh tay của lục hoàng tử!"

"Cha, lục hoàng tử lần này là đại diện cho đế quốc, cùng chúng ta ký kết mua linh đan, linh khí hiệp nghị, há lại có thể bị bạn của cửu đệ quấy rối, làm ra chuyện như thế?"

Thánh Vân Tài nhìn Thánh Tâm Duệ, hừ một tiếng.

Giờ phút này, ngồi ở ghế trên trong phòng là một người đàn ông tao nhã điềm đạm, trên người khoác chiếc áo lông chồn, từng cử chỉ đều cho người ta cảm giác vô cùng cường đại khí phách.

Thánh Tâm Duệ lúc này mới cúi đầu nói: "Cha, chuyện này là lỗi của con, con thừa nhận!"

“Cha!”

Thánh Tâm Duệ vừa dứt lời, thì một thanh niên vạm vỡ ở bên cạnh đột nhiên la lên: "Lão cửu chắc cũng không thân thiết gì với tên kia lắm. Đây cứ coi như là một bài học, lần này cha hãy tha cho cửu đệ đi!"

"Thất đệ, nói vậy là không đúng!", Thánh Vân Tài lại lần nữa nói: "Chúng ta là thiếu gia của Thánh Đan Các, nếu ai phạm sai lầm đều không bị trừng phạt thì quy củ ở chỗ nào?"

"Tứ ca, huynh có cần phải làm như vậy không? Đều là huynh đệ một nhà cả".

"Huynh đệ một nhà? Huynh đệ một nhà thì có thể..."

“Im đi!”

Thấy hai người cãi vã, cuối cùng người đàn ông tao nhã kia cũng lên tiếng, giọng nói không hề thị uy, nhưng khiến cho Thánh Vân Tài và Thánh Cương cả người đều run lên.

"Mấy người các con, có phải muốn giống như đại ca của các con, tranh khẩu khí với cha không? Nếu có thể tới được tổng bộ Thánh Đan các và trở thành đệ tử, cha đã không cần phải lo lắng về các con nhiều như vậy!"

Nghe đến đây, tất cả những người có mặt đều sửng sốt.

"Cha, chuyện gì đã xảy ra?"

Thánh Vân Tài hỏi.

“Haiz...”

Là các chủ của Thánh Đan các, gánh nặng trên vai của Thánh Đăng Phong còn lớn hơn cả vinh dự mà ông ta hiện đang được hưởng.

Thánh Đan các của đế quốc Bắc Minh chỉ là một nhánh của Thánh Đan các.

Thánh Đan các có mặt trên toàn bộ Cửu U đại lục địa, là thế lực đứng đầu, các nhánh nhỏ trải rộng ở các thành trì, đế quốc khác.

"Cha nhận được tin tức từ đại ca của các con, phía bên tổng bộ vừa phái tới một vị linh đan sư tứ phẩm!"

Linh đan sư tứ phẩm!

Phàm đan thích hợp cho võ giả ở chín cửa cảnh giới, mà linh đan, chính là thích hợp với võ giả nằm trên chín cửa cảnh giới.

Sau chín cửa cảnh giới, chính là cảnh giới Linh Hải, cảnh giới này ngưng tụ ra chín đạo linh hải, linh khí cuồn cuộn không ngừng tồn trữ.

Sau cảnh giới Linh Hải sẽ là cảnh giới Linh Đài. Cảnh giới này sẽ tiếp tục ngưng tụ linh hải để đúc nên linh đài.

Sau cảnh giới Linh Đài là cảnh giới Linh Luân.

Sau đó, chính là cảnh giới Linh Phách cường đại!

Cảnh giới Linh Hải, Linh Đài, Linh Luân và Linh Phách được gọi là bốn đại cảnh giới của võ giả.

Tương ứng với chúng là các linh đan sư từ nhất phẩm tới tứ phẩm!

Trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh, sự tồn tại của võ giả cảnh giới Linh Phách chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bao gồm trưởng tộc của các gia tộc lớn, hoàng tộc và các cao thủ của học viện Thiên Thần.

Vì vậy, linh đan sư tứ phẩm, ở đế quốc Bắc Minh cũng chính là linh đan sư đứng đầu.

“Cha, họ phái một linh đan sư tứ phẩm đến đây làm gì?”, Thánh Tâm Duệ như cảm giác được có chuyện bất thường.

“Hơn nữa, cha cũng là một linh đan sư tứ phẩm, nếu như phái người khác tới, không phải là sẽ tranh giành lẫn nhau chứ?”, Thánh Cương cũng tự hỏi.

"Tổng bộ Thánh Đan các muốn thúc giục những các chủ bên dưới làm việc chăm chỉ, vì vậy thỉnh thoảng cũng sẽ phái tới mấy vị linh đan sư từ tổng bộ!"

Thánh Đăng Phong giải thích: "Các linh đan sư được cử đến sẽ cạnh tranh với các chủ của những nhánh nhỏ. Người chiến thắng sẽ là các chủ mới của nhánh đó, kẻ thua cuộc sẽ phải trở lại tổng bộ nhận hình phạt!"

Khi nghe điều này, sắc mặt của một số ít người có mặt đã thay đổi.

Nếu như Thánh Đăng Phong bị đánh bại và phải trở về tổng bộ, thì họ sẽ không còn chỗ dựa trong đế quốc Bắc Minh, thậm chí họ sẽ bị đàn áp bởi các chủ mới.

“Tại sao cha phải lo lắng?”, Thánh Vân Tài lúc này mới tin tưởng nói: “Với tư cách của cha, người tới cũng là một linh đan sư tứ phẩm, cha há có thể không phải là đối thủ?"

Nghe vậy, tất cả đều gật đầu.

Họ vẫn rất tin tưởng vào những thành tựu trong thuật luyện đan của cha họ.

"Nếu là người khác thì cha cũng không sợ, nhưng lần này là sư đệ năm xưa của cha... Cưu Thạch!"

Cưu Thạch!

Sắc mặt của một số người lại thay đổi khi họ nghe thấy cái tên này.

Thánh Đăng Phong lại nói: "Cưu Thạch là sư đệ của cha năm đó, cha biết rõ tính cách của hắn ta. Tuy rằng thành tựu năm đó của cả hai cũng tương đối như nhau, nhưng bất luận là luyện đan, hay là lý luận, hắn ta cũng luôn muốn thắng cha một bậc!"

Nghe đến đây, trong lòng mấy huynh đệ kia đều hiểu rằng có chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra.

Thánh Tâm Duệ lúc này mới nói: "Cha, lần này thi như thế nào?”

"Nghe nói chia làm hai phần thi. Phần thứ nhất là thi kỹ thuật luyện đan, mỗi người lựa chọn luyện đan theo sở trường của mình. Ai luyện chế ra đan dược có tác dụng tốt hơn sẽ thắng!"

"Phần còn lại là đặt câu hỏi, hỏi nhau ba câu, ai trả lời đúng nhiều hơn sẽ thắng!"

Thánh Đăng Phong nói xong, liền thở dài một tiếng: "Thi kỹ thuật luyện đan và hỏi đáp, chỉ sợ ta đều không phải là đối thủ của Cưu Thạch!"

Khi nghe đến đây, một hình bóng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của Thánh Tâm Duệ.

"Cha, cha có thể đảm bảo rằng thuật luyện đan của cha sẽ không thua Cưu Thạch không?"

“Hả?”

Thánh Đăng Phong kinh ngạc.

“Con có cách!”

Thánh Tâm Duệ nói: "Chỉ cần cha có thể bảo đảm thuật luyện đan của cha sẽ không thua Cưu Thạch, con nhất định sẽ có cách khiến cho cha thắng!"

Lời này vừa nói ra, Thánh Đăng Phong nhìn con mình, sắc mặt vui mừng.

"Duệ nhi, con thực sự có cách sao?"

“Vâng!”

Thánh Tâm Duệ không biết tại sao, vào lúc này khi nghĩ đến hình dáng kia, nụ cười nhàn nhạt kia, trong lòng bỗng dưng vô cớ cảm thấy hết sức chắc chắn!

Tần Ninh nhất định có thể giúp cha của hắn ta thắng!

"Lúc nào thì thi?"

"Có lẽ là chiều mai, tổng bộ Thánh Đan các sẽ ở đó!"

“Chiều mai sao?”

Thánh Tâm Duệ sửng sốt nhìn cha mình.

"Tiêu rồi tiêu rồi, con phải nhanh đi chuẩn bị!"

Không nói thêm gì nữa, Thánh Tâm Duệ ngay lập tức rời khỏi Thánh Đan các, nhanh chóng đến quán rượu Phong Diệp.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Ninh đã thức dậy, nhìn thấy Lăng Tiểu Phi còn ngủ say, Tần Ninh cũng không đánh thức cô bé, tắm rửa xong liền đi thẳng xuống lầu.

“Tần huynh!”

Đột nhiên lại có một giọng nói truyền tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK