Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1056: Linh cảnh Hóa Âm

Bên trong sơn cốc, Tần Ninh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Bây giờ, hắn đang tập trung tu luyện một loại công pháp.

Đó chính là Cửu Linh Tinh Thần quyết!

Ngưng tụ chín loại thuộc tính của linh khí kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, điện.

Trở thành Cửu Linh.

Lấy Dung Huyết Thần quyết là gốc, huyết linh lực đã được kích hoạt.

Hiện giờ, chỉ còn một thứ vẫn chưa đạt được.

Đó là sức mạnh thổ linh.

Một cảnh giới mở ra một loại linh khí.

Kể từ khi Tần Ninh thức tỉnh chín đời chín kiếp, hắn vẫn luôn tu luyện.

Mà giờ, hắn đã đến bước cuối cùng.

Chỉ cần hắn ngưng tụ thành công sức mạnh thổ linh thì có thể tu luyện thành công Cửu Linh Tinh Thần quyết.

Đến lúc ấy mới phát huy được uy lực kinh khủng thật sự của Cửu Linh Tinh Thần quyết.

Hiện giờ, hắn phải bắt đầu từng bước một.

Bên trong sơn cốc, linh khí dày đặc.

Tần Ninh trầm lặng ngồi trong đó, không hề lên tiếng.

Trong lúc ấy, dừng dòng năng lượng dần dần ngưng tụ lại.

Trong cơ thể Tần Ninh ngưng tụ một luồng lực lượng.

Từng vầng hào quang màu vàng, màu xanh, màu lam, màu đỏ, màu lục lần lượt lóe sáng rực rỡ.

Cả người Tần Ninh từ trên xuống dưới ngưng tụ đầy sức mạnh.

Hắn gõ nhẹ mặt đất, một bóng dáng từ từ chui lên từ dưới đất.

"Lão rùa!"

"Sao đó?", Kim Quy mở mắt, mơ màng nhìn Tần Ninh.

"Ta chuẩn bị đột phá cảnh giới Sinh Tử, mà giờ chỉ còn thiếu một bước mới được tính là hoàn hảo".

Tần Ninh bình thản cười nói: "Ngươi lại đây giúp ta, ta chỉ cần ngươi phóng ra sức mạnh thổ linh thôi, còn về những cái khác, ngươi đừng quan tâm, ta cần bao nhiêu ngươi cứ phóng bấy nhiêu là được".

"Ta hiểu rồi!"

Kim Quy vừa nói xong, lão ta lập tức biến mất.

Ngay sau đó, từng vầng ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện từ dưới mặt đất.

Vầng hào quang màu vàng nhạt cực kỳ dày đặc, tất cả đều là linh khí thuần khiết.

Đó là khí thổ linh.

Là linh khí ẩn chứa thuộc tính thổ.

Đại lục Vạn Thiên lấy linh khí làm gốc.

Mà linh khí cũng ẩn chứa nhiều loại thuộc tính khác nhau.

Linh khí thuộc tính kim loại có khả năng tấn công mạnh mẽ.

Linh khí thuộc tính phong mang đến tốc độ siêu việt.

Còn linh khí thuộc tính thổ lại có lực phòng ngự vô địch.

Lúc này, trong cơ thể Tần Ninh lóe ra tám vầng sáng, thêm vào sức mạnh thổ linh, hắn đã tập hợp xong chín dòng linh khí.

Và rồi, trong cơ thể hắn, bỗng lóe ra một luồng hơi thở hoàn toàn khác lạ.

"Mặc dù mắt Luân Hồi vẫn chưa mở ra, thế nhưng, ý trời về bên ta, lực lượng Thiên Nhãn, Âm Dương Chi Đạo, ắt hẳn có thể khiến thiên địa thay đổi".

Cửu Mệnh Thiên Tử liên tục luân hồi.

Mắt Luân Hồi chính là hạt nhân của Cửu Mệnh Thiên Tử, mở Thiên Nhãn, ngưng tụ Âm Dương.

Chỉ một cái liếc mắt, vượt qua cả vạn năm.

Chỉ một cái liếc mắt, đảo lộn cả thế gian.

Tuy bây giờ Tần Ninh vẫn chưa mở mắt Luân Hồi, thế nhưng, mục tiêu này sẽ luôn tồn tại.

Đáy lòng Tần Ninh nghĩ như vậy.

Lúc ấy, bỗng nhiên sau lưng hắn xuất hiện một đôi mắt.

Con ngươi một bên đen một bên trắng, trông vô cùng quái dị.

Tất cả dường như đã có đủ cả rồi.

Tần Ninh hô to.

"Cảnh giới Sinh Tử độ kiếp thành công sẽ đạt cảnh giới Âm Dương, đến khi đó có thể chuyển hóa linh khí trời đất".

"Linh cảnh Hóa Âm ngưng tụ Âm Khư, linh khí thuần âm!"

"Linh cảnh Tụ Dương thì ngưng tụ Dương Hải, linh khí thuần dương!"

"Âm Dương Chi Đạo, một mềm một cứng, khi âm dương kết hợp với nhau mở ra cảnh giới Vạn Nguyên..."

"Con đường tu luyện võ đạo hẳn là như vậy..."

"Hôm nay, Tần Ninh ta sẽ đi vào Âm Dương!"

Hắn vừa dứt lời.

Oong...

Trong chốc lát, bên trong cả sơn cốc.

Vang lên tiếng gió xoáy.

Từng luồng linh khí phóng lên cao.

Từng vầng sáng rực rỡ chiếu rọi cả trời cao.

Lúc này, trong sơn cốc cuồn cuộn gió lốc.

Bước đầu tiên của cảnh giới Âm Dương là linh cảnh Hóa Âm.

Linh khí lột xác, rồi hấp thụ linh khí trong trời đất, tụ lại thành Âm Khư tập trung trong cơ thể.

Một đường Âm Khư tượng trưng cho sức mạnh đã tăng thêm một bậc.

Đúng lúc đó, sau lưng Tần Ninh xuất hiện một đường Âm Khư.

Nó mang theo sắc đen mờ ảo, linh khí lũ lượt tập hợp lại một chỗ, rồi đi vào trong Âm Khư.

Đường Âm Khư đầu tiên đã hoàn thành.

Sắc đen bao lấy linh khí vào vàng, luồng linh khí tuôn vào trong, lóe sáng rực rỡ.

Lúc này, sắc mặt Tần Ninh nhẹ nhõm hơn.

"Đường thứ hai..."

Bên trong sơn cốc, thời gian dần dần trôi đi.

Chẳng bao lâu sau, sau lưng Tần Ninh lần lượt ngưng tụ thành chín đường Âm Khư.

Chín đường Âm Khư tỏa hào quang khắp bốn phía.

Trên mặt đất, một con rùa nhỏ từ từ chui lên, nhìn thấy cảnh này, lẩm bẩm nói: "Quả không hổ danh U Vương, đơn giản nhẹ nhàng đã tập hợp được chín đường Âm Khư, điều mà người ngoài khó thể nào làm được, ấy vậy, hắn lại cứ thế thong dong hạ bút thành văn, nói xem có khiến người ta tức tối hay không".

Đúng lúc này, bên trong sơn cốc.

Đằng sau Tần Ninh.

Sau chín đường Âm Khư.

Bỗng nhiên, xuất hiện hai vầng sáng một đen một trắng.

Lúc này, lại xuất hiện thêm hai đường Âm Khư nữa hả.

Lúc này, con rùa nhỏ há hốc mồm, miệng thở phù phù, lật người trên mặt đất, lộ ra cái bụng hướng lên trời, tứ chi quẫy đạp lung tung.

"Trời ơi!"

Con rùa nhỏ nói thì thầm: "Mượn thêm của trời hai đường Âm Khư nữa ư? Hắn điên rồi..."

"Mười một đường Âm Khư, muôn đời khó gặp, muôn đời khó gặp..."

"Con mẹ ngươi, mười một đường Âm Khư, lão già ta đây sông mấy chục vạn năm còn chưa gặp qua nữa là".

Mặt này con rùa nhỏ tái mét, kêu lên.

Trước giờ, chưa từng có ai thấy mười một đường Âm Khư.

Ở đại lục Vạn Thiên, chín đường Âm Khư đã là con số cao nhất có thể đạt được.

Đây chính là quy luật của trời đất.

Tần Ninh tập hợp mười một đường Âm Khư, vậy ở linh cảnh Hóa Âm này, hắn mạnh đến bao nhiêu chứ?

Con rùa nhỏ hạn hán lời.

Thế nhưng, Tần Ninh lại không cảm thấy vui vẻ bao nhiêu.

"Linh cảnh Hóa Âm, nhưng lại mượn đỡ sức mạnh thổ linh từ bên ngoài để ngưng tụ một đường Âm Khư, nó cũng không mấy ổn định".

"Nhân cơ hội này, mình cố gắng hiểu rõ một bộ pháp quyết cấp cao phù hợp với cảnh giới bản thân bây giờ, để tự ngưng tụ thành công sức mạnh thổ linh..."

Tần Ninh suy tính.

Trong lúc đó.

Trong đầu hắn, lần lượt hiện lên từng bộ pháp quyết.

"Huyền Vũ Thuẫn Pháp!"

Cuối cùng, Tần Ninh dừng lại ở một bộ pháp quyết.

Bộ pháp quyết dần dần hiện lên trong đầu hắn.

Đó là Huyền Vũ Thuẫn Pháp!

Nó là pháp quyết tu luyện khí thổ linh hiệu quả nhất.

Đồng thời cũng là pháp quyết cấp cao.

Thích hợp với võ giả cảnh giới Âm Dương.

Dẫn linh khí vào trong cơ thể, sau đó tụ lại rồi chuyển hóa thành khí thổ linh, kết hợp với chiến kỹ trong pháp quyết để thi triển ra uy lực hùng mạnh.

Nó được chia thành hai phần, phần âm và phần dương.

Phần âm thiên về phòng ngự.

Huyền Vũ Linh Văn Thuẫn!

Huyền Vũ Sơn Nhạc Thuẫn!

Huyền Vũ Thiên Côn Thuẫn!

Còn phần dương thì tấn công là chính.

Từ xưa đến nay, người đời luôn cho rằng khí thổ linh chủ yếu là phòng ngự.

Nhưng thực tế, mỗi một loại linh khí, nếu ta có thể tận dụng nó triệt để thì đều có thể trở thành vũ khí giết người sắc bén.

Dương Thiên Tam Tuyệt!

Bách Nhất Hoàng Chỉ!

Huyền Minh Thánh Trảm!

Cửu Dương Thiên Chi Đao!

Bốn chiêu thức này đều lấy sức mạnh thổ linh làm cơ sở để bộc phát.

Tuy ba chiêu thức trước chủ yếu thiên về phòng thủ, nhưng khi dùng để giết người cũng rất bá đạo.

Tần Ninh dựa vào từng bước chỉ dẫn trong pháp quyết, từ từ vận chuyển linh khí trong cơ thể.

Dần dần, trong cơ thể hắn sinh ra một tia khí thổ linh.

"Ngưng tụ chín linh khí... thật khiến người đời kinh hãi".

Con rùa nhỏ thấy cảnh ấy, lẩm bẩm bảo: "U Vương là vì chuẩn bị để tiến vào đạo Thánh Nhân!"

"Ngưng tụ thành công chín thuộc tính của linh khí, chính là thánh lực thiên địa!"

"Lợi hại, quá lợi hại!"

Con rùa nhỏ tấm tắc khen ngợi.

Cùng lúc ấy, bên ngoài sơn cốc.

Dương Thanh Vân thấy cảnh này bèn thở phào nhẹ nhõm.

"Sư tôn đã bước vào linh cảnh Hóa Âm rồi, chỉ là không biết ngưng tụ được bao nhiêu đương Âm Khư..."

Ở bên cạnh, Thạch Cảm Đương gặm trái cây, rồi đoán mò nói: "Chắc chắn là chín đường, còn suy nghĩ gì nữa!"

"Sư nương của chúng ta đều là chín đường, tất nhiên sư tôn sẽ không ngoại lệ".
Chương 1057: Vảy đen máu đen

Lúc này khuôn mặt của Cốc Tân Nguyệt đỏ lên.

Mấy ngày nay bị Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương gọi là sư nương, khiến nàng cảm giác mình đã già rồi.

Chỉ là nói cái gì hai người này cũng không muốn thay đổi.

Nên gọi thế nào thì cứ gọi thế đó!

“Chỉ có ngươi biết nhiều nhất, Tiểu Thạch Đầu, ngươi xem ngươi kìa, mới là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, có thấy mất mặt không?”

“Dựa theo tốc độ của sư tôn, chắc chắn sẽ bỏ ngươi lại càng ngày càng xa”.

“Phi!”

Thạch Cảm Đương không phục nói: “Không đâu, sư tôn đến cảnh giới Âm Dương, chắc chắn cũng sẽ giúp ta nhanh chóng đến cảnh giới Âm Dương”.

“Ngươi yên tâm đi, Dương Thanh Vân, cả đời này ngươi chỉ có thể ở cảnh giới Vương Giả thôi, nhưng ta thì khác, sau này ta muốn trở thành Thánh Nhân!”

“Hả, thật sao?”

Dương Thanh Vân mỉm cười, đập ra một cái.

Ầm...

Một tiếng ầm vang lên.

Cả người Thạch Cảm Đương lại vinh quang chui vào lòng đất một lần nữa.

Lý Nhàn Ngư ở một bên lau mồ hôi.

Hai vị sư huynh này...

Có vẻ như đều không dễ trêu chọc!

Dương Thanh Vân cũng không để ý.

Gần đây Thạch Cảm Đương ỷ vào việc có Tần Ninh ở bên cạnh, cho nên rất đắc ý.

Tần Ninh đã từng nói tên nhóc này trời sinh ra là chiến sĩ, sẽ mạnh lên trong chiến đấu.

Nếu thật sự khai phá tiềm năng, nói không chừng sau này thật sự có thể sẽ vượt qua ông ta.

Trong sơn cốc, hiện tượng kỳ lạ dần dần kết thúc.

Giờ phút này, mấy người Dương Thanh Vân đều đứng chờ ở ngoài sơn cốc.

“Các chủ”.

Một bóng người lao từ trên không đến.

Chính là Dương Tử Hiên.

Bên cạnh Dương Tử Hiên còn có một thanh niên.

Thanh niên kia mặc một bộ đồ đen, nhìn qua hơn ba mươi tuổi.

Trông có vẻ đẹp trai, khuôn mặt cũng hơi giống với Dương Tử Hiên.

“Đây là... Tử Nghiệp?”

Lúc này Thạch Cảm Đương đã chui ra từ bao giờ, nhìn thấy thanh niên kia liền cười ha ha nói: “Tử Nghiệp à, ta là Thạch thúc thúc của ngươi đây!”

Dương Tử Nghiệp.

Con trai thứ hai của Dương Thanh Vân.

Giờ phút này, Dương Tử Nghiệp nhìn thấy Thạch Cảm Đương cũng hơi ngây ra.

“Ngươi... Thật sự là Thạch thúc thúc? Làm sao... Làm sao lại trẻ như vậy?”

Dương Tử Nghiệp không dám tin.

Lúc trước Thạch Cảm Đương đâu có trẻ thế này.

“Đây là biện pháp của sư công ngươi, bây giờ nhìn tên nhóc này chỉ có hơn ba mươi tuổi, cảm giác cha ngươi còn già hơn, nếu rảnh rỗi không chuyện gì thì phải gần gũi với sư công ngươi hơn một chút!”

Thạch Cảm Đương thật thà dạy bảo.

“Bị người ta bắt tám vạn năm, mỗi ngày đều luyện đi luyện lại, trẻ ra cũng là hiếm thấy, còn không biết xấu hổ nói vậy sao?”

Một giọng nói lười biếng vang lên.

“Sư tôn!”

“Sư công!”

Một bóng người xông tới.

Chính là Dương Tử Nghiệp.

Dương Tử Nghiệp nhìn thấy Tần Ninh thì vô cùng kích động.

Ông ta chỉ gặp Tần Ninh từ khi còn nhỏ.

Lúc đó Tần Ninh đã mạnh đến mức nổi tiếng khắp đại lục Vạn Thiên rồi.

Đây mới là phong thái của kẻ mạnh.

“Tiểu Tử Nghiệp?”

Tần Ninh nhìn về phía Dương Tử Nghiệp, không nhịn được nói: “Chỉ chớp mắt mà ngươi cũng đã trưởng thành”.

“Sao chỉ có mỗi trưởng thành được, tên nhóc này còn có hai đứa con xấp xỉ tuổi của sư tôn bây giờ đấy”.

“Ồ?”

Tần Ninh cười nói: “Ở đâu?”

Nói đến đây, Dương Tử Nghiệp lại quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng.

“Sư công, Tử Nghiệp van cầu người hãy cứu con của ta”.

Lúc này vẻ mặt Dương Tử Nghiệp rất đau khổ, nói: “Ta chỉ có một trai một gái, con trai Dương Phong Hoa, con gái Dương Vũ Huyên”.

“Vốn dĩ ta nghe mệnh lệnh của phụ thân trấn giữ Nam Ninh các nhiều năm như vậy mà vẫn không có vấn đề gì”.

“Thế nhưng mấy năm gần đây, đứa bé Phong Hoa kia không biết xảy ra vấn đề gì mà cả người lại xuất hiện vảy màu đen, hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian lại phun ra máu đen!”

“Mấy năm nay, bởi vì Thanh Ninh các hùng hậu mới có thể kéo dài tính mạng, nhưng bây giờ đã không không thể kiên trì nổi nữa…”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhướng mày.

Vảy đen, máu đen...

Tần Ninh mở miệng nói: “Ngươi đừng gấp, dẫn ta đi xem một chút đã!”

“Vâng!”

Trên đường đi, Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân.

“Tại sao không nói là cháu của ngươi vậy?”

Dương Thanh Vân khổ sở nói: “Mấy ngày nay sư tôn bận rộn bế quan, bên trong Thanh Ninh các cũng rối bời, chưa kịp nói”.

“Tên nhóc này…”

Tần Ninh cười mắng một câu.

Hắn biết Thanh Vân không muốn thêm phiền phức.

Tên nhóc này vẫn luôn như thế.

“Lần sau còn dám như thế là ta sẽ đánh gãy chân ngươi”, Tần Ninh quát lớn: “Tử Hiên và Tử Nghiệp đều là con trai ngươi, khi còn bé cũng đã được ta dạy bảo”.

“Con của bọn họ cũng rất quan trọng với ta, hiểu chưa?”

“Ngươi là đồ đệ của ta, một ngày làm thầy cả đời làm cha, có chuyện gì mà không thể nói với ta được?”

Dương Thanh Vân gật đầu.

Mấy người rời khỏi sơn cốc, đi đến trước một đại điện.

Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp đang đi đi lại lại bên trong đại điện.

Bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp đó có một nam một nữ.

Chàng trai nhìn qua mới hai mươi tuổi, vô cùng anh tuấn.

Trông cô gái cũng chỉ mới có mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp động lòng người.

Tuy chàng trai mặc áo gấm, nhưng sắc mặt lại như bị một tầng sương đen bịt kín, cả người cũng hơi còng xuống.

Trên khắp cơ thể, thậm chí ngay cả cổ cũng đều được che kín bằng áo da, chỉ có khuôn mặt lộ ra ngoài.

Chỉ là có thể nhìn thấy trên làn da ở dưới khuôn mặt của chàng trai đều bị một lớp vảy màu đen bao trùm, vô cùng quỷ dị.

Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa điện đại điện mở rộng, mấy người Tần Ninh tiến vào.

“Phụ thân!”

“Gia gia!”

Lúc này đôi nam nữ thanh niên đi lên phía trước.

“Vị này chính là Tần công tử”.

Dương Tử Nghiệp nhìn hai đứa con của mình, nói: “Phong Hoa, Tần công tử rất giỏi đan thuật, đến đây để xem bệnh trên da con”.

Nghe thấy vậy, thanh niên vô cùng vui mừng, tràn ngập hy vọng nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh đi thẳng vào chủ đề, kéo lấy cánh tay của Dương Phong Hoa, xốc ống tay áo lên.

Từng mảng vảy đen tỏa ra ánh sáng đen sì đang bao trùm khắp cánh tay Dương Phong Hoa.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở giữa vảy đen còn có ánh sáng dòng máu di chuyển.

Lúc này, mấy người Dương Thanh Phong, Dương Tử Hiên, Dương Tử Nghiệp đều tràn đầy hy vọng nhìn về phía Tần Ninh.

“Vảy đen... Máu đen…”

Tần Ninh cau mày lại.

“Sư…”

Dương Tử Nghiệp mới mở miệng, ngừng một chút mới nói: “Có phải là có biện pháp không? Tần công tử?”

“Đương nhiên là có biện pháp!”

Tần Ninh mở miệng nói: “Trừ khi là người chết, nếu không sẽ luôn có biện pháp”.

Nghe thấy vậy, mấy người đều nhẹ nhàng thở ra.

Tần Ninh lại nhìn về phía Dương Phong Hoa, nói: “Nhóc con, bắt đầu xuất hiện từ khi nào?”

“Năm năm trước”.

Tuy bị một người không khác gì tuổi mình gọi là nhóc con rất kỳ quái, nhưng Dương Phong Hoa vẫn đáp.

“Năm năm…”

Tần Ninh từ tốn nói: “Mặc dù phiền phức, nhưng cũng không phải là không thể loại bỏ”.

“Trong khoảng thời gian này cứ đi theo ta, ta sẽ chữa trị giúp ngươi”.

Nghe thấy vậy, mấy người Dương Thanh Vân đều nở nụ cười.

Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân, nói: “Ngươi cũng đừng lêu lổng suốt ngày nữa, mà hãy đi bế quan, khôi phục vết thương đi”.

“Thiên Đế các sẽ không bỏ qua như vậy đâu, lần này có một vị phó các chủ nhúng tay vào, chắc chắn các chủ cũng sẽ tham gia”.

Tần Ninh cũng không quan tâm.

Cảnh giới Vương Giả vốn dĩ rất thưa thớt ở trên đại lục Vạn Thiên.

Phía dưới Vương Giả chính là Thiên Nhân.

Thiên Đế các tổn thất năm vị Thiên Nhân, mà một vị trong đó còn là phó các chủ, có thể nói là tổn thất không hề nhỏ.
Chương 1058: Ta sẽ quên ngươi sao

“Về phần người của Thanh Ninh các, nên làm cái gì thì cứ làm đi”.

“Ta cũng cần làm một ít chuyện”.

Nghe thấy Tần Ninh nói vậy, Dương Thanh Vân vội vàng nói: “Ta sẽ bảo Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong đi cùng người...”

“Hai người bọn họ rất có hy vọng đạt đến Vương Giả, đi theo ta không phải lãng phí thời gian ư?”

Tần Ninh lại nói: “Ngươi yên tâm, trong khoảng thời gian này ta chỉ hoạt động ở đại lục Thương Lan thôi”.

“Các ngươi nên làm cái gì thì cứ làm cái đó đi”.

“Thanh Ninh các có lão Ô Quy rồi, nếu thật sự có người của Thiên Đế các đến làm loạn, cứ gọi lão ta ra, chiếm tiện nghi nhiều năm như vậy rồi, cũng nên trả giá một chút chứ”.

Lão Ô Quy?

Lão Ô Quy nào?

Ở đây ngoại trừ Dương Thanh Vân ra, đám người đều có vẻ mặt rất kỳ quái.

Dương Thanh Vân gật đầu, nói: “Vậy sư tôn định đi đâu?”

“Nghe nói dãy núi Nguyệt Lan xuất hiện Thiên Nhân đạo tràng, ta cũng muốn đến đó xem một chút”.

Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân gật đầu nói: “Nếu thế thì ta sẽ báo cho Phong Vân một tiếng, Tây Ninh các ở gần dãy núi Nguyệt Lan, Phong Vân đi theo Tần công tử cũng tương đối an toàn”.

“Được!”

Tần Ninh gật đầu.

“Ngươi đi theo ta”.

Tần Ninh nhìn Dương Phong Hoa, cười nói: “Không cần phải lo lắng, ta nói có thể chữa cho ngươi thì sẽ có thể chữa được, chỉ là cần phải chuẩn bị một vài thứ”.

“Nói không chừng dẫn ngươi đến Thiên Nhân đạo tràng”.

“Đến lúc đó, ngươi sẽ không còn mắc căn bệnh này nữa”.

“Ừm!”, Dương Phong Hoa gật đầu.

Lúc này, Dương Tử Nghiệp vội vàng dặn dò: “Nhất định phải nghe lời Tần công tử, nhớ lấy, hiểu chưa?”

“Vâng, phụ thân!”

Dương Phong Hoa cũng không ngốc.

Qua cuộc giao lưu ngắn ngủi của mấy người, hắn ta cũng đã nhìn ra.

Gia gia cũng thế mà phụ thân cũng thế, đều vô cùng cung kính với vị Tần công tử này.

Có thể để gia gia và phụ thân phải cung kính, nhất định Tần Ninh không hề tầm thường.

“Phụ thân, ta cũng muốn đi”.

Dương Vũ Huyên ở một bên mở miệng nói.

“Vớ vẩn, ca ca ngươi là đi chữa bệnh, ngươi đi làm gì?”

Dương Tử Nghiệp quát lớn.

“Không có việc gì thì cứ đi cùng đi, có thể xem Thiên Nhân đạo tràng trông như thế nào”.

Tần Ninh cười nói: “Yên tâm, đi cùng với ta, sẽ không ra loạn gì”.

“Cảm ơn Tần công tử”.

Dương Vũ Huyên cười một tiếng, lộ ra đôi mắt cong như trăng non, vô cùng linh động.

Cốc Tân Nguyệt ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Tần Ninh một chút.

Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, cùng với hai anh em Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên rời khỏi đại điện.

Trong điện, phu nhân Dương Tử Nghiệp không nhịn được nói: “Phụ thân, phu quân, không phải vị Tần công tử này coi trọng Huyên Nhi chứ?”

Nghe thấy vậy, ba người Dương Thanh Vân, Dương Tử Nghiệp và Dương Tử Hiên đều nở nụ cười.

Coi trọng Dương Vũ Huyên?

Làm sao có thể!

Ánh mắt của Tần Ninh cao lắm.

Nói đến đây, Dương Thanh Vân từ tốn nói: “Cốc Tân Nguyệt kia đã từng theo hầu Tần công tử, bây giờ lại thành phu nhân của Tần công tử...”

Dương Tử Nghiệp và Dương Tử Hiên đều không mở miệng.

Khi đó bọn họ còn nhỏ, không biết rõ mấy chuyện này.

Dương Thanh Vân lại hiểu.

Năm đó sư tôn không gần nữ sắc.

Sư tôn cũng đã từng gặp không ít phụ nữ xinh đẹp.

Cốc Tân Nguyệt này có gì đó đặc biệt rồi.

Chỉ là nghĩ lại.

Kiếp này là lần cuối cùng sư tôn lịch kiếp, có lẽ đời này sẽ có thể đặt chân lên đỉnh cao của Thương Mang Vân Giới.

Có lẽ trước đó sư tôn biết thời gian một đời của mình chỉ có một vạn năm, cho nên mới đẩy mọi người tất cả ra.

Bây giờ…

Đã bắt đầu tiếp nhận từ từ.

“Nếu thật sự là như vậy, vậy phải nhiều cỡ nào chứ?”

Dương Thanh Vân thầm nói.

Chín đời chín kiếp, tiên tử người đẹp, thần nữ giai nhân phải nhiều cỡ nào chứ?

Chẳng lẽ sư tôn…

Đột nhiên, Dương Thanh Vân có một suy nghĩ to gan.

Sư tôn vẫn luôn hứng thú với những cô gái kia, bây giờ lại đến lần nữa, thu nhận hết.

Cứ như vậy…

Về sau có thể nhận sư nương được rồi!

Vào lúc này, Tần Ninh dẫn mấy người trở về trong sơn cốc.

Trong sơn cốc có không ít nhà tranh, mấy người lần lượt ở lại.

“Chàng coi trọng cô bé kia sao?”

Cốc Tân Nguyệt đột nhiên nói.

“Cái gì?”

Tần Ninh sững sờ.

Lập tức bật cười nói: “Nàng đang suy nghĩ gì đấy?”

Cốc Tân Nguyệt lè lưỡi ra, không nói gì nữa.

Dù sao Tần Ninh đã từng gặp không ít phụ nữ, có lẽ bề ngoài cũng không phải thứ quan trọng nhất với Tần Ninh.

Ai biết Tần Ninh thích dáng vẻ thế nào.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy”.

Tần Ninh cười nói: “Nào, để ta nhìn xem trong khoảng thời gian này nàng đã khôi phục thế nào rồi”.

Cốc Tân Nguyệt gật đầu, ngồi ở phía trước Tần Ninh.

Tần Ninh đặt ngón tay lên.

Một giây sau, thần hồn Băng Hoàng xuất hiện trong cơ thể Tần Ninh, hóa thành bóng người của Tần Ninh xông vào trong cơ thể của Cốc Tân Nguyệt.

Ngay sau đó, bóng người Tần Ninh do thần hồn Băng Hoàng hóa thành xuất hiện trong hồn hải vô cùng hoang vu.

Mênh mông bát ngát.

Mỗi một lần kiểm tra hồn hải của Cốc Tân Nguyệt, Tần Ninh đều có cảm giác nó quá mênh mông.

Cho dù là hắn cũng còn lâu mới đạt tới cấp độ rộng lớn này.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tần Ninh kết luận Cốc Tân Nguyệt không phải là người của Thương Mang Vân Giới.

Cho dù là cha cũng chưa chắc có hồn hải rộng lớn như vậy.

Đương nhiên bây giờ cha đã rời đi hơn trăm vạn năm rồi, có lẽ đã sớm không giống trước.

Tần Ninh không ngừng xâm nhập, không ngừng xâm nhập.

Đi vào chỗ sâu nhất hồn hải của Cốc Tân Nguyệt.

Một bóng người đang ở giữa từng ấn ký, giống như người đẹp ngủ trong rừng.

Mà lúc này, Tần Ninh phát hiện ở bên cạnh người đẹp ngủ trong rừng kia có từng hồn lực đang chập chờn…

Mặc dù rất nhỏ bé, nhưng lại rất chân thật.

“Quả nhiên hồn hải cô quạnh đang khôi phục...”

“Về sau không cần cắn nuốt hồn hải của ta cũng có thể tự dần dần khôi phục...”

Tần Ninh gật đầu, muốn cất bước rời khỏi nơi đây.

Chỉ là đột nhiên bước chân của Tần Ninh lại cứng ngắc.

Xong rồi!

Không đi nổi!

Một giây sau, một lực hút cực mạnh kéo bóng người của Tần Ninh lại.

Lúc này bóng người do thần hồn Băng Hoàng ngưng tụ ra đang bị kéo lại, không thể đi được.

“Không thể nào?”

Tần Ninh cạn lời.

Một giây sau, bên trong nhà tranh.

Tần Ninh tỉnh dậy, sắc mặt trắng nhợt.

Cốc Tân Nguyệt cũng chậm rãi tỉnh dậy, nhìn về phía Tần Ninh, kinh ngạc nói: “Chàng làm gì thế? Ta cảm giác sức mạnh trong cơ thể lại tăng lên không ít”.

“Khụ khụ…”, Tần Ninh ho khan một tiếng, nói: “Không có gì, giúp nàng tăng lên mà thôi”.

Lúc này Tần Ninh có thể nói mình bị cưỡng ép cắn nuốt hồn lực sao?

Đương nhiên không thể!

Cốc Tân Nguyệt vui vẻ cười một tiếng, vô cùng xinh đẹp.

“Hồn phách có thể tồn tại cả đời”.

“Chỉ là cơ thể không đủ mạnh mẽ, không có cách nào khiến hồn phách xuất hiện”.

“Chỉ có khi đạt đến Thánh Nhân, mới có thể ngưng tụ thành hình”.

“Đợi đến khi nàng đến Thánh Nhân, hồn phách của nàng sẽ tự tỉnh dậy, mà đến lúc đó...”

“Cho dù dùng câu tiến xa ngàn dặm để hình dung thực lực của nàng cũng không đủ”.

Cốc Tân Nguyệt nghe thấy vậy thì không nhịn được nói: “Có phải… bởi vì hồn phách đột nhiên hiện ra, cho nên ta mới thức tỉnh một chút ký ức...”

“Không phải là không có khả năng này”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Đến lúc đó có lẽ ý thức bây giờ của nàng sẽ kết hợp với ý thức đã từng bị phong ấn, hoặc là cắn nuốt!”

“Ai căn nuốt ai cũng chưa biết được”.

Cốc Tân Nguyệt nghe thấy vậy, sắc mặt rất khó coi.

“Ta sẽ quên chàng sao?”

“Không sao”, Tần Ninh không để ý nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Cốc Tân Nguyệt ảm đạm.

Tần Ninh nhẹ nhàng nắm lấy tay Cốc Tân Nguyệt, cười nói: “Cho dù nàng quên ta, ta cũng sẽ buộc nàng ở bên cạnh ta, dù sao nàng là người phụ nữ của ta, ta đường đường là Nguyên Hoàng Thần Đế, sẽ không cho phép ai quên ta cả!”

Nghe thấy vậy, Cốc Tân Nguyệt khẽ gật đầu, nhẹ nhàng dựa vào vai Tần Ninh.

Nếu người không rời đi.

Ta ắt sẽ không từ bỏ.

Nàng đã từng chờ chín vạn năm, tin tưởng mình chắc chắn không hề yếu ớt như vậy.
Chương 1059: Yên lặng rời đi

Sau khi trải qua một lần rung chuyển không nhỏ, Thanh Ninh các đã dần dần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Một vị thiên nhân đến làm loạn, tuy nói là làm cho người ta kinh sợ.

Nhưng trong Thanh Ninh các có Vân Vương trấn giữ.

Nghe nói Vân Vương bị thương nặng, sinh mệnh bị đe doạ.

Nhưng mà bây giờ thì sao?

Vân Vương ra mặt, xoá bỏ hết những tin đồn nhảm nhí, lòng người lại được bình ổn.

Thanh Ninh các đã dần khôi phục lại hoạt động như lúc ban đầu.

Mà so với Thanh Ninh các, người của Thiên Đế các lại không được tốt như vậy.

Ở đại lục Vạn Thiên có lãnh thổ rộng lớn, cho dù là cảnh giới Vương Giả cũng không thể khẳng định là bản thân đã đi qua tất cả mọi nơi.

Trong đất liền vô tận, trên một mảnh đất có núi non trùng điệp, kéo dài không dứt, những ngọn núi cao ngất như chạm đến trời xanh, làm cho người ta không khỏi cảm thấy nguy nga, hùng vĩ.

Giờ phút này, trên đỉnh núi cao vời vợi đó, có một tòa cung điện tráng lệ, kiến trúc kéo dài đến vô tận.

Cuối cung điện là một ngọn núi cao chót vót như nối thẳng lên bầu trời.

Giờ phút này, một bóng người đang đứng trên đỉnh núi.

Chỉ là người nọ dường như là đứng trên đỉnh núi nhưng lại cách xa ngàn dặm.

Làm cho người ta có cảm giác như sự tồn tại ở nơi này chỉ là ảo ảnh.

Vù vù vù…

Lúc này, vài tiếng xé gió bỗng chốc vang lên.

Vài bóng người hạ xuống.

“Tham kiến Các chủ”.

“Tham kiến Các chủ!”

Mấy người kia chắp tay bái kiến người đang đứng khoanh tay ở đó.

“Thuỷ Lam Phong chết như thế nào?”

Người đang đứng khoanh tay kia có âm thanh trầm thấp, giọng nói mang theo một tia khàn khàn, nghe có chút quái dị.

“Thưa Các chủ”.

Trong mấy người vừa đến, có một người chắp tay nói: “Thuỷ Thuận Anh mượn thân phận thiếu Các chủ Thuỷ Yên các, thâm nhập vào bên trong Thanh Ninh các, đến nay vẫn chưa từng xuất hiện vấn đề gì”.

“Nhưng lại bị một người tên Tần Ninh bắt được nhược điểm”.

“Thuỷ Thuận Anh bị giết, Thuỷ Lam Phong không nhịn được mà ra tay…rồi bị…bị Vân Vương giết chết”.

Vân Vương!

Cảnh giới Vương Giả ra tay, cho dù Thuỷ Lam Phong có thực lực Thiên Nhân đỉnh phong thì cũng không phải là đối thủ.

“Ta đã nói đi nói lại rồi mà, Vân Vương, không thể khinh thường được”.

Ảo ảnh đó lại nói: “Nhưng mà các ngươi vẫn cứ coi thường ông ta!”

Nghe được những lời này, mấy người kia đều cúi thấp đầu.

Vân Vương!

Bọn họ vốn dĩ cho rằng, Vân Vương bị các vị cường giả vây công, chắc hẳn là nhất định sẽ chết.

Nếu như không chết thì cũng bị thương.

Bọn họ cho rằng, Vân Vương bị thương không nhẹ, nắm trong tay Thanh Ninh các không có gì là khó khăn.

Nhưng ai mà ngờ, ông ta không hề bị thương.

Vân Vương ra tay mạnh bạo, trực tiếp giết chết Thuỷ Lam Phong, điều đó đã chứng minh cho điểm này.

“Được rồi, Thuỷ Lam Phong tự mình tìm chết, đã chết rồi thì thôi”.

Ảo ảnh kia dừng lại một chút rồi nói: “Người tên Tần Ninh kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Tại sao lại nhiều lần phá hư chuyện lớn của Thiên Đế các chúng ta như vậy?”

“Ta đã điều tra rõ ràng, lúc trước kẻ này cũng không có gì đặc biệt, nhưng sau khi Tinh Môn bị cướp đoạt, lại thể hiện ra thiên phú…”

“Hơn nữa, hắn thường hay đột phá được những cực hạn mà người ta không thể nào ngờ tới”.

Nghe được những lời này, ảo ảnh kia thì thào nói: “Ta không muốn nghe cụ thể quá trình, ta chỉ cần biết kết quả cuối cùng, nếu người này không chết, thì trong tương lai, hắn chính là Vân Vương thứ hai”.

Nghe được những lời này, ánh mắt của mấy vị phó Các chủ ở đây đều thay đổi.

Tần Ninh…Không đáng sợ đến mức đó chứ?

Cảnh giới Vương Giả, trong đại lục Vạn Thiên cũng chỉ có trăm người mà thôi.

Cảnh giới Thiên Nhân cũng ít đến đáng thương.

Tần Ninh có thể đạt đến cảnh giới Thiên Nhân hay không thì vẫn đang còn là một ẩn số.

“Thiên Hằng Nhất, ngươi sẽ là phó Các chủ mới, việc này giao cho người làm!”

“Giết Tần Ninh”.

“Nếu hắn không chết thì chính là ngươi chết!”

Ảo ảnh đứng khoanh tay nói: “Luyện Thiên của bộ tộc Luyện Ngục Ma đã nhiều lần oán giận với ta, nếu như không chiếm được năm vùng của Thương Lan thì bốn vùng khác lại càng khó khăn hơn”.

“Chỉ là bốn vùng khác còn có bốn vị Thiên Vương đứng đầu trấn giữ, nhưng Thương Lan lại không có”.

“Trong Thanh Ninh các cũng chỉ có một mình Vân Vương mà thôi, các ngươi còn không làm được thì ta còn cần các ngươi làm gì?”

Giờ phút này, sắc mặt mấy người kia đều có chút run rẩy.

Nói thì dễ dàng lắm, nhưng…dù sao ông ta cũng là một vị Vương Giả.

Cho dù mấy người bọn họ đồng thời ra tay thì cũng không phải là đối thủ của ông ta.

Thiên Nhân và Vương Giả, sự chênh lệch này thực sự rất lớn.

“Các chủ…”

Trong đó có một người không nhịn được nói: “Chúng ta vì sao không…tập trung toàn bộ lực lượng, tiêu diệt Thanh Ninh các, trước hết là thả bộ tộc Luyện Ngục Ma ra…”

Nghe được những lời này, ảo ảnh lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng bản Các chủ không nghĩ đến sao?”

“Nếu thật sự dùng hết toàn lực để tiêu diệt Thanh Ninh các thì chắc chắn đó sẽ là một hồi đại chiến, không nói đến những tổn binh hao tướng trong đó, cho dù thành công thì một khi Luyện Ngục Ma xuất hiện, thế lực bốn phương sẽ liên hợp lại với nhau, vương của bốn vùng…”

Ảo ảnh phất tay nói: “Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, làm tốt chuyện của mình đi”.

“Vân Vương…tạm thời không cần để ý tới, gần đây ta có chuyện quan trọng cần phải đi làm, sau khi chuyện này xong xuôi, Vân Vương chắc chắn phải chết”.

“Trước đó, các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ”.

“Hơn nữa, ta hy vọng, lần sau gặp lại, ta muốn nhìn thấy thi thể của Tần Ninh”.

Dứt lời, ảo ảnh dần dần biến mất.

Giờ phút này, mấy vị phó Các chủ đều thở dài một tiếng, không còn cách nào khác đành rời đi.

Lần này, Thiên Đế các tổn thất một vị phó Các chủ.

Tổn thất này phải nói là rất nghiêm trọng.

Nhưng xem ý của Các chủ, dường như là không thèm để ý tới.

Nhưng chuyện này vẫn chưa được lan truyền rộng rãi.

Ngoài Thanh Ninh các, trên năm vùng Thương Lan, có rất ít người biết được.

Đây cũng là điều mà Dương Thanh Vân cố ý nhằm vào.

Chuyện Tần Ninh trở về không phải là giả, nhưng dù sao cũng không có thực lực chân chính của U Vương.

Nếu như bị người có ý đồ xấu biết được sẽ xảy ra náo loạn lớn.

Ở đại lục Vạn Thiên, người muốn giết Tần Ninh rất nhiều.

Lúc này, bên ngoài Thanh Ninh các.

Vài bóng người đang chuẩn bị xuất phát.

Tần Ninh, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch cùng hai huynh muội Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên.

Một hàng bảy người, không ai đưa tiễn, cứ như vậy rời khỏi Thanh Ninh các.

“Oa…”

Dương Vũ Huyên mặc một chiếc váy lụa màu xanh dương bó sát, ôm lấy thân hình mảnh mai, nàng vươn vai một cái, thoả mãn nói: “Rốt cuộc thì cũng có thể rời khỏi phụ mẫu rồi”.

“Đã rất nhiều năm rồi phụ mẫu không cho ta tự mình ra ngoài, quả thật là rất nhàm chán!”.

“Vũ Huyên…”

Ở bên cạnh, Dương Phong Hoa mở miệng.

“Làm sao vậy? Đại ca?”

Dương Vũ Huyên cười hì hì nói: “Tần công tử và chúng ta cũng không có cách biệt tuổi tác là bao, cũng không cần cứng nhắc như vậy, đúng không?”

Dương Vũ Huyên nhìn về phía Tần Ninh.

“Ừ, các ngươi cứ thoải mái là được rồi”.

“Hì hì…”

Dương Vũ Huyên cười nói: “Tần công tử, kỳ thật ta rất kinh ngạc, ông nội ta được người đời gọi là Vân Vương, mỗi khi nhắc đến ông nội ta, bọn họ đều sợ hãi”.

“Phụ thân ta cũng là một nhân vật hàng đầu”.

“Đối với Dương gia chúng ta, người ngoài vẫn luôn vừa kính trọng vừa sợ hãi, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ông nội và phụ thân ta khách khí với một người như vậy đấy!”

Tần Ninh chỉ mỉm cười, không nói gì.

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Dương Vũ Huyên, đó là do ngươi vẫn chưa biết được sự lợi hại của sư tôn nhà ta thôi, nếu không, ngươi cũng sẽ khiêm nhường như vậy”.

“Vậy thì ngươi mau nói cho ta biết đi!”, Dương Vũ Huyên vội vàng nói: “Lúc ta vào Thanh Ninh các, đã nghe nói trong đó có phản đồ, nhưng mà đã tiêu diệt xong rồi”.

“Rốt cuộc là ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông nội không nói, phụ thân cũng không dám hỏi, người biết chuyện cũng ngậm miệng không nói lời nào, thật là tò mò chết ta”.

“Huyên Nhi…”, Dương Phong Hoa không nhịn được mà quát lớn một tiếng.

“Hỏi một chút thì có sao đâu chứ…”, Dương Vũ Huyên bĩu môi.

“Được rồi, được rồi, ta không hỏi”.

Dương Vũ Huyên cười hì hì nói: “Tần công tử, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Thiên Nhân đạo tràng!”

“Thiên Nhân đàn tràng ở dãy núi Nguyệt Lan?”

Dương Vũ Huyên vỗ tay nói: “Được được, Thiên Nhân rất cường đại, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà phụ thân ta vẫn dừng chân tại một cảnh giới, mãi không thể đột phá lên cảnh giới Thiên Nhân.

“Hình như Tứ thúc ở ngay bên cạnh dãy núi Nguyệt Lan, vừa lúc chúng ta có thể đi tìm Tứ thúc”.

Dương Thanh Vân có bốn người con.

Đứa con cả là Dương Tử Hiên, con thứ là Dương Tử Nghiệp, hai người này Tần Ninh đã từng gặp qua.

Mà đứa con thứ ba Dương Phong Thiên và đứa con thứ tư Dương Phong Vân, Tần Ninh vẫn chưa từng nhìn thấy.

Lần này, Thiên Nhân đạo tràng đúng lúc xuất hiện ở dãy núi Nguyệt Lan, Tây Ninh các ở ngay gần đó, chính là khu vực mà Dương Phong Vân phụ trách.
Chương 1060: Dãy núi Nguyệt Lan

Đại lục Thương Lan, bởi vì sự quật khởi của Thanh Vân năm ấy mà kết cấu đại lục đã xảy ra biến hóa.

Trung tâm đại lục Thương Lan lớn như vậy bị chia làm năm mảng.

Mà chỗ tiếp nối giữa đại lục Trung Lan và đại lục Tây Lan chính là dãy núi Nguyệt Lan.

Dãy núi này, nam bắc ngang dọc, hoàn toàn chia hai đại lục Trung Lan và Tây Lan ra.

Vốn dĩ toàn bộ vùng đất của Đại lục Thương Lan rộng lớn mênh mông.

Sau khi chia năm, vẫn còn vô cùng rộng lớn.

Mà trải qua mấy chục ngàn năm, năm mảnh đại lục Thương Lan đều khác nhau.

Ở đại lục Trung Lan, Thanh Ninh các là bá chủ, là kẻ mạnh nhất.

Đại lục Bắc Lan là vùng đất yếu nhất.

Khoảng thời gian trước, Bắc Lan gặp biến cố, Thái Hư tông trở thành bá chủ, cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, trở thành kẻ mạnh nhất.

Về điểm này, Tây Lan, Đông Lan, và Nam Lan đã bỏ xa Bắc Lan.

Dãy núi Nguyệt Lan là vùng đất tiếp giáp của Tây Lan và Trung Lan.

Trên đại lục Tây Lan, có hai thế lực lớn trấn giữ.

Hiên Viên sơn trang và Tinh Túc giáo.

Hai thế lực lớn này, tính từ vạn năm trước, thì cũng coi như lão tổ khai sáng thiên nhân.

Mà hiện nay, trong tông môn của hai thế lực lớn này, người mạnh nhất đang ở cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên.

Cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Vương Giả.

Năm đại cảnh giới này.

Ở đại lục Vạn Thiên, chúng có những cách gọi khác, người âm thánh, người dương thánh, bá chủ một phương, hào hùng cái thế, vv.

Những cách gọi ấy, cũng không phải là gọi đơn giản như vậy.

Mà đại biểu cho thân phận của võ giả.

Cảnh giới Vạn Nguyên bá chủ một phương vô cùng mạnh mẽ, đủ để xưng bá một vùng.

Mấy người tiến về phía trước, Dương Phong Hoa cũng giải thích tình hình hiện tại của vùng đất Ngũ Lan.

“Trang chủ của Hiên Viên sơn trang, Tây Lan, Hiên Viên Hành đang ở cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên, trấn thủ Hiên Viên sơn trang đã trên 1 vạn năm”.

“Giáo chủ của Tinh Túc giáo, Viên Thiên Cương, cũng ở cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên”.

“Hai đại tông môn này có địa vị ngang nhau ở Tây Lan, cùng với Thanh Ninh các, phân biệt rõ ràng lẫn nhau”.

Bởi vì ba năm trước Dương Phong Hoa xuất hiện vẩy đen, dòng máu đen, gặp người thì ít, nhưng lại xem không ít điển tích.

Hắn ta biết rất nhiều tin tức về các nơi ở Thương Lan.

“Đông Lan đại lục có ba thế lực lớn tồn tại”.

“Thánh Quang minh, Thái Sơ cung, và Bạch Hồng Hiên”.

“Trong ba thế lực lớn này, Thánh Triết Hàm, minh chủ Thánh Quang Minh, Mạc Hồng Uyên, cung chủ Thái Sơ cung, và Bạch Phàm Trần, chủ Bạch Hồng hiên, đều đang ở cấp bậc cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên”.

“Cuối cùng là đại lục Nam Lan”.

“Bá chủ của đại lục Nam Lan, Huyền Vũ bảo, bảo chủ Huyền Ngạn, mạnh hơn năm người kia nhiều, đang ở cấp bậc cái thế hào hùng của cảnh giới Quy Nhất!”

“Đó chính là những thế lực chủ yếu nhất của Đông Lan, Tây Lan, Nam Lan”.

Dương Phong Hoa mỉm cười.

“Rất lợi hại!”

Thạch Cảm Đương không nhịn được mà nói: “Bên ngoài nói là bên trên không có người trấn giữ, có lẽ sau lưng có lão bất tử cấp bậc Thiên Nhân”.

“Hay là, Thanh Ninh các các người cũng thâu tóm bọn họ luôn rồi?”

Nghe đến đây, Dương Phong Hoa cười nói: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm…”

“Trên thực tế, những năm gần đây, tứ đại phân các do cha ta và ba vị thúc bá quản lý, gia gia quản lý tổng các, nhưng đều chưa từng tiến hành khuếch trương”.

“Nghe nói trong gần 8 vạn năm qua, những thế lực lại hết thịnh lại suy, Thanh Ninh các không hề nhúng tay vào”.

Nghe những lời này, Tần Ninh cũng gật đầu.

Có lẽ Thanh Ninh các cũng không dư sức để nhúng tay vào đó.

Mặc dù Thanh Ninh các vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng dù sao dưới đất còn phong cấm Ma tộc.

Giao chiến với Ma tộc dưới tâm trái đất đã khiến Thanh Ninh các phải bỏ ra rất nhiều sức lực.

“Sắp đến núi Nguyệt Lan rồi”.

“Ba tháng trước, nghe nói một số cấm trên ở Thiên Nhân đạo tràng sụp đổ, lộ ra một góc. Trong ba tháng đó, các môn phía cũng đã sai người tới”.

“Chỉ có Thái Hư tông không cho ai tới, ba nơi Đông Lan, Tây Lan, Nam Lan đều phái người đến”.

Dương Phong Hoa nói tiếp: “Nhưng đó cũng là tin tức ta lấy được trước kia thôi, bây giờ thì không biết”.

Nói xong, Dương Phong Hoa nhìn Tần Ninh, nói: “Tần công tử, chúng ta thật sự không cần tìm Tứ thúc đi cùng sao?”

“Không cần”.

Tần Ninh thờ ơ nói: “Lần này, ta chỉ muốn vào xem thôi, người của Tây Ninh các cứ đi theo đường của mình đi”.

“Mấy người chúng ta đi vào xem kịch là được, nhân tiện xem xem có thể tìm được chút gì giúp các ngươi tăng tu vi lên không”.

“Thật sao?”

Dương Vũ Huyên vui mừng ra mặt.

Nhưng Thạch Cảm Đương lại lười biếng nói: “Ngươi đừng vui mừng quá sớm, cho dù tìm được chút gì đó, thì cũng là chỗ tốt mà ta và Nhàn Ngư lấy được, ngươi phải xếp hàng”.

“Lêu lêu…”

Dương Vũ Huyên lè lưỡi, không để ý đến.

“Phía trước là đến rồi!”

Dương Phong Hoa nhìn về phía trước.

Mọi người cùng nhìn, mảnh đất phía trước dần dần trở nên nhấp nhô.

Ban đầu là những dãy núi, ngọn núi chỉ cao trên trăm thước.

Nhưng núi non phía sau chập chùng hơn nhiều, dần dần, xuất hiện những dãy núi cao mấy trăm thước, ngàn thước.

Nhìn kỹ lại, mỗi đỉnh núi đều xanh um tốt tươi.

Đây chính là dãy núi Nguyệt Lan.

Càng đi sâu vào thì càng đồ sộ.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, ở chỗ sâu trong dãy núi có hai pho tượng phật cao vút tầng mây, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Ở giữa các dãy núi hùng vĩ kia, hai pho tượng phật không được xem là cao lắm, chỉ độ ngàn thước mà thôi.

Thậm chí, bị vây giữa quần thể núi non, căn bản không thể khiến người khác chú ý.

Nhưng dù như vậy, ánh mắt của mấy người vẫn bị hấp dẫn.

Giống như là giữa vô hình, hai pho tượng đã thu hút.

Tần Ninh cũng nhìn qua.

Lúc này, bên dưới hai pho tượng có rất nhiều người đang tụ tập.

Thậm chí, ở nửa thân của pho tượng cũng có rất nhiều người đang đứng.

“Tượng của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân…”

Dương Phong Hoa không nhịn được mở miệng nói: “Nghe nói vạn năm trước, hai người này là một đôi phu thê, hai khôi lỗi sư vô cùng mạnh”.

“Thủ đoạn chế tạo con rối của hai người họ, trên đời này không ai làm được”.

“Nhưng cũng có người nói, U vương từng học thuật con rối từ chỗ hai người họ. Sau đó, U vương vượt qua họ, khiến hai người họ tự than thở là không bằng”.

Dương Phong Hoa nhìn hai pho tượng ấy, không nhịn được tặc lưỡi.

Thiên nhân!

Sự tồn tại chỉ đứng sau vương giả.

ở đại lục Vạn Thiên, thiên nhân, có ai không cao cao tại thượng chứ?

Cho dù ai nhắc tới hai vị thiên nhân này, cũng không thể nào thờ ơ được.

Tần Ninh nhìn về phía hai pho tượng, thật lâu không nói gì.

“Bên kia là người của Thánh Quang minh”.

Dương Phong Hoa chỉ vào một đám người tụ tập ở một trống trong số mấy trăm đội ngũ.

Trong đó có không ít võ giả cấp bậc cảnh giới Sinh Tử và linh cảnh Âm Dương.

Trên một lá cờ vẽ hình mặt trời, xung quanh mặt trời ấy lại có hoa văn lửa cháy.

Đấy chính là kí hiệu của Thánh Quang minh.

“Người của Thái Sơ cung… Người của Bạch Hồng hiên…”

Dương Phong Hoa nói: “Xem ra, các đại môn phái của Tây Lan, Nam Lan, Đông Lan đều tới rồi”.

Nhưng mà cũng phải nghĩ lại.

Thiên Nhân đạo tràng!

Đừng nói là mấy nhà này, kể cả Thanh Ninh các cũng động lòng.

Dù sao, cực ít thiên nhân chết đi, cho dù có chết, có lẽ căn bản cũng không tìm được vùng đất đạo tràng.

Có thể xuất hiện một vị thiên nhân ở vùng đất đạo tràng thì đã đủ để các phe đồng lòng, huống chi còn là hai vị thiên nhân.

Lúc này, mấy người Tần Ninh cũng đi về phía pho tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK