Lúc này, sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.
"Nhị Tuyệt Hàn Nguyệt Sát!"
Giữa hai bàn tay hắn tràn ngập luồng khí rét lạnh như băng.
Tần Ninh không nói nhiều lời vô ích, hắn lấy Hồ Lô Thôn Linh ra, vung hồ lô lên, ngay lập tức rượu tuôn ra.
Rượu do Hồ Lô Thôn Linh ủ đã trở thành linh nhưỡng từ lâu.
Giờ đây, khí tức của Tần Ninh đã hòa với băng giá, mang đến sự rét lạnh thấu xương.
Ngay sau đó, rượu bỗng hóa thành mưa đá, từng viên từng viên trong suốt sáng long lanh bắn về phía Dương Hạo Thiên.
"Chút tài vặt thôi!"
Dương Hạo Thiên phất tay, linh khí tản ra bốn phía.
Chính vào lúc này, mưa đá bám vào trên cánh tay hắn ta vẫn chưa rơi rớt.
Âm thanh răng rắc vang lên, sắc mặt Dương Hạo Thiên chợt thay đổi.
Hàn khí ẩn chứa trong đá còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn ta.
"Phá!"
Dương Hạo Thiên dùng tay kia vỗ vào cánh tay, mưa đá lập tức vỡ nát, rồi rơi xuống mặt đất.
Mảnh đất bị dính mưa đá nhanh chóng đóng băng, nhiệt độ xung quanh vô cùng lạnh giá.
Vạn Khuynh Tuyết xen lẫn trong đám đông, chứng kiến cảnh đó, ánh mắt cô ta khẽ lay chuyển.
Phúc lão thì thầm nói: "Khá lắm, Hồ Lô Thôn Linh còn có tác dụng thần kỳ này..."
"Từ xưa đến giờ, Hồ Lô Thôn Linh đều bị người đời coi là linh bảo trong pháp khí, có tác dụng sản sinh linh nhưỡng, hỗ trợ tu hành mà thôi, ai ngờ rằng, nó thế mà lại có sức công kích mạnh mẽ như vậy!"
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu đồng ý.
Tần Ninh càng ngày càng khiến cô ta không thể nhìn thấu.
Ở bên kia, Đạo Thiên Hành nhìn thấy Hồ Lô Thôn Linh, ánh mắt hắn ta sáng lên.
"Tiếc ơi là tiếc... Hồ lô nếu đã cho ta rồi thì mắc gì lại rơi vào tay hắn..."
Dáng vẻ Đạo Thiên Hành nhìn như lấy tay đấm vào ngực, trông vô cùng tiếc nuối.
Cho dù hồ lồ này có ở trong tay cường giả cảnh giới Sinh Tử, hay có là Thiên Nhân đi nữa, thì hắn ta cũng dám trộm.
Nhưng ngặt nỗi, nó lại ở trong tay của Tần Ninh.
Hắn ta không có cách nào trộm nó được cả!
Chỉ cần Tần Ninh muốn tìm hắn ta, thì rất dễ dàng.
Trên trời xuống đất, không có nơi nào để hắn ta trốn thoát.
U Vương xuất hiện, vạn vương rút lui!
Người này không phải là người mà!
"Một món pháp khí tốt đấy!"
Lúc này, sắc mặt Dương Hạo Thiên lạnh nhạt.
Mình thế mà bị Tần Ninh gài bẫy rồi.
Hồ lô kia không hề đơn giản.
Tần Ninh cũng lười nói nhiều.
"Dương Nhật Thiên Quyết!"
Dương Hạo Thiên tự nhận bản thân là Niết Bàn tầng bảy, vậy mà lại thất thủ trong tay một thanh niên mới Niết Bàn tầng hai.
Hắn ta nổi cơn thịnh nộ!
Vừa dứt lời, cả người Dương Hạo Thiên từ trên xuống dưới dâng trào sức mạnh.
Một luồng hơi thở tàn bạo tràn ra.
Ở sau lưng hắn ta bỗng xuất hiện một vầng thái dương.
Vầng thái dương khổng lồ chiếu sáng rực rỡ, tỏa ra nhiệt độ cực cao.
"Pháp quyết truyền thừa của Yểm Nhật Tông - Dương Nhật Thiên Quyết!"
Lúc này, Vạn Khuynh Tuyết có vài phần kinh ngạc.
Dương Hạo Thiên giờ tức giận thật rồi!
"Thú vị đấy..."
Tần Ninh bay lên.
"Cửu Linh Tinh Thần Quyết!"
Vừa dứt lời, ánh sáng bao phủ cả người Tần Ninh.
Màu vàng, màu xanh lục, màu lam, màu đỏ, màu xanh, màu trắng.
Sáu vầng sáng tỏa ra trong nháy mắt.
Kim, mộc, thủy, hỏa, lôi, điện!
Sáu thuộc tính linh khí vờn quanh khắp nơi.
Sáu linh trụ lại xuất hiện.
Nó khác với lần xuất hiện trên đài diệt Ma, chém giết Ma tộc trước kia.
Lúc này đây, Tần Ninh thi triển Cửu Linh Tinh Thần Quyết, không chỉ có năm linh trụ, mà là sáu linh trụ xuất hiện!
Sáu linh trụ cao chót vót, bao quanh Tần Ninh.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết!
Ngưng tụ chín loại linh khí.
Là sự kết hợp và giải phóng chín loại thuộc tính linh khí!
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, điện, huyết mạch!
Trên thực tế, chiến kỹ mạnh mẽ này là do hắn sáng tạo, nhưng lại kết hợp với kinh nghiệm tu hành năm xưa của Vô Thượng Thần Đế.
Lực lượng ngũ hành như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Lực lượng tự nhiên như phong, lôi, điện.
Mà huyết mạch lại là sức mạnh từ trong máu thịt của võ giả.
Từ khi bắt đầu kiếp này, Tần Ninh đã bắt tay tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim thể, Cự Linh Mộc Hoàng quyết, Đại Phần Nhật Bá thể, Thất Tuyệt Băng Nguyệt quyết, Hỗn Nguyên Lệ điện pháp, Ngọc Lôi thể.
Sáu loại võ kỹ này coi trọng cái gì?
Đó chính là rèn luyện cơ thể!
Là tôi luyện linh khí thuộc tính!
Sở dĩ hắn đưa ra lựa chọn như vậy chính là vì Cửu Linh Tinh Thần quyết!
Cửu linh, mà giờ đã tập hợp được lục linh!
Tần Ninh bay lên, đứng ở độ cao trăm mét.
Xung quanh người hắn là sáu trụ linh khí với sáu màu sắc khác nhau.
Dương Hạo Thiên thấy thế, ánh mắt khẽ lay động.
Kẻ này, không hề tầm thường!
Chẳng qua, tài giỏi thì sao chứ?
Suy cho cùng, cũng chỉ là Niết Bàn tầng hai mà thôi!
"Đại Dương Thiên Chưởng!"
Dương Hạo Thiên giáng một chưởng từ trên trời xuống.
Một chưởng to lớn, tràn đầy linh khí.
Đây chính là sự hùng mạnh của linh cảnh Niết Bàn.
Linh khí mạnh mẽ, liên tục sinh ra, hơn nữa còn có uy lực vượt trội.
Điểm này là điểm mà cảnh giới Tam Vị và huyền cảnh Tạo Hóa không thể sánh được.
Chưởng vừa hạ xuống, đã đè ép lên người Tần Ninh.
"Chỉ là cảnh giới Niết Bàn nhỏ bé mà cũng dám xưng vương xưng bá sao?"
Lúc này, Tần Ninh mỉm cười chế nhạo.
Oong...
Trong chớp mắt, sáu cột sáng cao hàng trăm mét vây quanh cơ thể Tần Ninh chợt lóe sáng, tập hợp thành một cây cung Tinh Thần.
"Mẹ ơi..."
Đạo Thiên Hành thấy thế, sắc mặt thay đổi đột ngột.
"Cửu Linh Tinh Thần Quyết, chạy nhanh..."
Hai chân Đạo Thiên Hành mềm nhũn, lập tức chạy ra xa.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết!
Năm đó U Vương cũng từng thi triển nó.
Chỉ với một mũi tên đã bắn một vị cảnh giới Vương Giả nổ tung.
Đạo Thiên Hành đã từng nhìn thấy mũi tên đó.
Kể từ đó, mỗi lần nhìn thấy U Vương, hắn ta đều run rẩy.
Một mũi tên bắn chết một vị cảnh giới Vương Giả.
Việc mà cho dù những người ở cảnh giới Vương Giả thành danh đã lâu ở hàng nghìn đại lục cũng không làm được.
Nhưng mà U Vương năm ấy đã làm được.
Tiếc rằng việc này rất ít người biết đến.
Nếu không, U Vương năm đó đã sớm được hàng vạn hàng nghìn đại lục tôn xưng là U Hoàng rồi!
Lúc này, Cửu Linh Tinh Thần Quyết không đầy đủ, chỉ mới là sáu cột sáng, nhưng chắc là có thể phát huy sáu phần uy lực nhỉ?
Sáu phần sức mạnh đã đủ dùng rồi.
Vào lúc ấy, ở giữa sáu cột sáng, Tần Ninh cầm cung Tinh Thần trong tay.
Cả cây cung tỏa hào quang lấp lánh.
Tần Ninh cầm chặt cung.
"Tên đến!"
Một mũi tên từ từ được ngưng tụ, xuất hiện ở cánh cung.
Tần Ninh cài tên vào cung.
Một mũi tên, bắn!
Oanh...
Bỗng nhiên, chưởng khổng lồ tán loạn, một mũi tên bắn ra.
Dương Hạo Thiên thấy cảnh này, ánh mắt hắn ta lộ vẻ khiếp sợ.
Sức mạnh của mũi tên này vượt xa tưởng tượng của hắn ta!
Chỉ trong chớp mắt, Dương Hạo Thiên vung tay lên, tung quyền ảnh đỡ đòn, vang lên tiếng nổ khủng khiếp, mũi tên phá tan chưởng, quyền ảnh rền vang, tan biến tán loạn.
Bây giờ, sắc mặt Dương Hạo Thiên tối đen.
Một mũi tên!
Chưa nói đến việc nó đã phá đòn công kích đầu tiên của mình, mà đến cả đòn thứ hai cũng bị triệt tiêu.
Đây chắc chắn không phải là uy lực mà Niết Bàn tầng hai có thể khai triển!
Lúc này, Tần Ninh ngạo nghễ đứng trong sáu cột sáng, mỉm cười lạnh nhạt.
Đây là chiến quyết gì? Là võ kỹ gì?
Linh quyết!
Huyền quyết!
Pháp quyết!
Cùng loại phương pháp sử dụng linh khí có phân biệt cao thấp, là bởi ở từng giai đoạn, cường độ linh khí của võ giả khác nhau và sức chứa cũng khác nhau.
Pháp quyết càng cao cấp thì sử dụng linh khí càng thêm nhuần nhuyễn.
Nếu nói, linh quyết có thể giúp võ giả giải phóng mười phần trăm sức mạnh.
Thì huyền quyết sẽ là hai mươi phần trăm.
Và pháp quyết sẽ là ba mươi phần trăm.
Võ giả cùng cấp bậc, tu luyện linh quyết khác nhau, thì sức mạnh giải phóng ra cũng khác nhau.
Tương tự, đối với linh quyết, cho dù cùng loại như nhau thì cũng phân chia cao thấp.
Những thứ đó đều được thể hiện trong việc giải phóng và chuyển hóa linh khí.
Chương 927: Lý Nhàn Ngư ra oai
Kiếp này quay trở về, những võ kỹ mà Tần Ninh tu hành từ cảnh giới Linh Hải đến linh cảnh Niết Bàn hiện nay đều thuộc về chín đời chín kiếp, thậm chí trong đó còn bao gồm số võ kỹ hắn sưu tập khi còn là thiếu chủ Cửu Thiên Vân Minh.
Giai đoạn nào hắn cũng chọn ra loại võ kỹ hoàn hảo nhất.
Sáu võ kỹ hoàn hảo như thế kết hợp lại với nhau hỗ trợ hắn ngưng tụ ra linh khí với sáu thuộc tính khác nhau: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi.
Đến bây giờ, Cửu Linh Tinh Thần Quyết vốn có uy lực vô biên đã thành bất khả chiến bại!
Niết Bàn tầng hai là khái niệm gì?
Khả năng kiểm soát linh khí một cách toàn vẹn, có thể phát huy một trăm phần trăm công lực, không hề kém cạnh so với cảnh giới Niết Bàn tầng bảy mà lại hoàn toàn không biết cách nắm giữ sức mạnh của mình.
Chỉ khi đến cảnh giới Sinh Tử mới dẫn đến biến đổi về chất.
"Diệt Dương Thiên Quyền!"
Tuy lúc này trong lòng rất sợ hãi, Dương Hạo Thiên vẫn phải nắm tay rồi tung một cú đấm ra lần nữa. Linh khí cuồn cuộn dữ dội.
Tiếng nổ đùng đùng vang lên không ngừng.
Âm thanh ấy lan khắp mặt đất, từng luồng sức mạnh ngưng tụ.
Linh khí mạnh mẽ dâng trào, hội tụ thành từng lớp xung quanh Dương Hạo Thiên. Dường như trong nháy mắt, cú đấm của hắn ta đã được tung ra hơn một trăm lần, ngưng tụ hơn một trăm lần.
Tần Ninh thấy vậy bĩu môi.
"Chơi xếp chồng sức mạnh rồi giải phóng một thể à?"
Hắn chỉ cười cợt.
Tần Ninh lấy cung, đặt mũi tên lên.
Mũi tên Tinh Thần lại xuất hiện.
Hồ Lô Thôn Linh chợt lơ lửng trước người hắn.
Tần Ninh cầm trường kiếm trong tay, ánh sáng tím lóe lên.
Hồ lô tự mở ra, từng giọt linh nhưỡng rơi xuống.
Những giọt linh nhưỡng kia nhỏ xuống cung và mũi tên Tinh Thần, tỏa ra hàn khí dồi dào.
Trong chớp mắt, cung tên hóa thành màu băng lam, mũi tên cũng vậy.
Tần Ninh buông lỏng tay, mũi tên vụt bắn.
Dương Hạo Thiên đanh mặt, giải phóng cú đấm được áp súc đến tận cùng.
Một cự quyền có chiều dài khoảng trăm trượng phát sáng. Những người xung quanh tức thì nhìn thấy một loạt quyền ảnh ở bốn phương tám hướng hợp nhất, trông uy mãnh không gì sánh bằng.
Giờ phút này, tất cả mọi người có cảm giác cả thể xác lẫn tâm trí đều bị ánh sáng phát ra từ cú đấm nhấn chìm.
Phúc Lão nói nhỏ: "Dương Nhật Thiên Quyết của Yểm Nhật tông tu luyện chưởng kình, quyền kính đến tận cùng, ẩn chứa lực dương cương rất cao".
"Tông chủ Dương Hạo Thiên đang ở cảnh giới Niết Bàn tầng bảy, tu luyện gần như trọn vẹn pháp quyết này rồi!"
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.
Cô ta cũng thấy rợn người trước sự bùng phát của khí tức kinh khủng đó kia mà.
Nếu cô ta là Tần Ninh, chỉ riêng khí thế đó thôi cô ta cũng không chịu nổi.
Tần Ninh của lúc này lại làm người ta thấy khó tin hơn.
Không ngờ kẻ này lại hừng hực khí thế, dám đối đầu trực diện với Dương Hạo Thiên.
Cứ như thể phe yếu thế hơn không phải Tần Ninh hắn vậy.
Bùm!
Mũi tên Tinh Thần và cự quyền va uỳnh vào nhau.
Ánh lửa tóe ra giữa không gian.
Linh khí hai người ngưng tụ trở nên hỗn loạn, thôn tính và cấu xé lẫn nhau.
Ầm...
Sau cùng, tiếng nổ vang lên, mặt đất nứt toác.
Những người xung quanh hối hả tránh đi.
Mạnh quá!
Quá sức tưởng tượng!
Niết Bàn tầng hai đánh với Niết Bàn tầng bảy mà không khác gì trận chiến thế kỷ, ai mà tin được?
Lúc này, Vạn Khuynh Tuyết nhận ra mình phải đánh giá lại Tần Ninh một lần nữa.
Huyền trận sư!
Huyền đan sư!
Có khả năng là một vị khôi lỗi sư.
Lại còn là Niết Bàn tầng hai có thể đối kháng với Niết Bàn tầng bảy!
Tần Ninh cũng không nao núng khi nói chuyện với phụ thân Cửu Thiên Vương và lão tổ Nhất Vương nữa.
Dù đã điều tra rõ mười mươi lai lịch của hắn, Vạn Khuynh Tuyết vẫn không thể tin một kẻ như vậy lại tồn tại.
Không thể trêu vào kẻ này!
Vạn Khuynh Tuyết động lòng.
Phải chiêu mộ Tần Ninh thôi!
Hắn ngông cuồng, không để thứ gì vào mắt, cũng chẳng quan tâm đến điều gì.
Nhưng hắn có tư cách để làm điều đó!
Cùng lúc đó, người của Bắc Thương phủ đứng ở nơi khác cũng đang nhìn cảnh tượng này.
Thương Ngọc Giang thả lỏng hai tay, thở hắt ra.
Sắc mặt của Thương Huyền Thanh bên cạnh càng tối tăm hơn.
Vừa rồi gã đã nói gì?
Niết Bàn tầng bốn làm thịt Tần Ninh dễ như trở bàn tay.
Lúc đó gã tự tin biết mấy.
Giờ thì bị vả bôm bốp vào mặt!
Dù gã là Niết Bàn tầng bốn nhưng vẫn như con kiến hôi trước một người là cường giả Niết Bàn tầng bảy như phụ thân.
Trong khi tông chủ Dương Hạo Thiên cùng cha nổi tiếng là cao thủ Niết Bàn hàng đầu.
Đến Dương Hạo Thiên cũng không thể bắt được Tần Ninh.
Gã mà giao thủ với hắn... gã chết chắc!
Biểu cảm Thương Huyền Thanh thay đổi liên tục.
Thảo nào người này giết được Đông Phương Ngạo và Hà Vấn Thiên.
Đạo Thiên Hành cũng thở dài trước khung cảnh đó.
"May thật, may thật. Hiện tại kẻ này chỉ mới Niết Bàn tầng hai thôi, cảnh giới Thiên Nhân còn chưa đến chứ đừng nói là Vương Giả".
Hắn ta vỗ ngực, thở gấp.
"Linh cảnh Niết Bàn đã thế rồi, nếu đến cảnh giới Sinh Tử thì dùng Cửu Linh Tinh Thần Quyết một cái là... mình mà đứng gần kiểu này là xuống địa ngục chắc luôn!"
Đạo Thiên Hành thầm thở phào.
Tần Ninh vẫn cứ là U Vương thôi!
Dù là thời điểm nào, ở cảnh giới gì, làm gì có chuyện hắn cúi đầu trước ai?
Những kẻ ngu muội này tưởng người từng là U Vương không còn cảnh giới như trước là có thể xem thường chắc?
Chỉ biết tự đào mộ phần cho mình!
Mặt đất nứt nẻ, linh khí tản ra tứ phía.
Giờ đây, Dương Hạo Thiên đứng giữa trời.
Chết tiệt!
Khó chịu quá đi mất!
Đòn công kích của Tần Ninh quá mạnh.
Đây có phải sức mạnh mà Niết Bàn tầng hai có thể phát ra đâu!
"Triết Phong, bắt Lý Nhàn Ngư, giết!"
Dương Hạo Thiên quát.
Những người khác cũng nhận ra một điều.
Dương Hạo Thiên không thể thắng Tần Ninh.
Dương Triết Phong nghe vậy lập tức vung tay, tàn nhẫn ra chiêu.
"Vãng sinh đồng!"
Lý Nhàn Ngư thầm hô to trong lòng.
Trong chớp mắt, người Dương Triết Phong như dừng trong một giây.
Chỉ một giây đồng hồ!
Nhưng đó lại là thời khắc quyết định sống chết.
Khi đến linh cảnh Niết Bàn, di chuyển quãng đường trăm mét trong một giây không thành vấn đề nói gì đến một giây.
Tiếng "phập" vang lên ngay sau đó.
Dương Triết Phong bị một cây côn gỗ đâm xuyên cổ họng, máu tươi giàn giụa.
Mặt Lý Nhàn Ngư bị bắn đầy máu.
Nhưng Dương Triết Phong lúc này thì mặt mày trắng bệch, muốn nói gì song máu cứ liên tục tràn ra khỏi miệng.
Chết rồi!
Gã bị Lý Nhàn Ngư giết!
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Sao gã không nhúc nhích được gì cả!
"Triết Phong..."
Cảnh tượng này làm cho Dương Hạo Thiên trợn trừng mắt.
Không ngờ Dương Triết Phong đã bị Lý Nhàn Ngư giết!
Mới ba năm trước thôi, Lý Nhàn Ngư chỉ là một người mù với cảnh giới Linh Phách.
Thế mà ba năm trôi qua, hắn ta đã tiến vào Niết Bàn tầng một, đây quả là kỳ tích.
Hiện tại, hắn ta còn giết chết Dương Triết Phong.
Mọi người thấy mặt Lý Nhàn Ngư dính đầy máu.
Nhưng chỗ máu đó là của Dương Triết Phong.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn thấy mắt của Lý Nhàn Ngư đổi màu, một ngọc câu xuất hiện bên cạnh đồng tử.
"Vãng sinh đồng!"
"Vãng sinh đồng!"
Đạo Thiên Hành và Phúc Lão đứng trong đám đông gần như hoảng sợ thốt lên đồng thời.
"Phúc Lão, vãng sinh đồng đấy sao? Ông nói Lý Nhàn Ngư có... vãng sinh đồng?", Vạn Khuynh Tuyết cũng không tin.
Vãng sinh đồng từng xuất hiện vào chín vạn năm trước!
Phong Vương vô địch thiên hạ từng thi triển vãng sinh đồng, thần cản giết thần, ma ngăn giết ma!
Năm đó, có thể nói rằng Lý gia là bá chủ đại lục Vạn Thiên.
Nhưng hiện giờ, vãng sinh đồng lại xuất hiện!
Mà Lý Nhàn Ngư cũng họ Lý...
Lý Nhàn Ngư là hậu duệ của Phong Vương Lý Nhất Phong!
Bảo sao, bảo sao Yểm Nhật tông lại truy sát Lý gia!
Lòng Vạn Khuynh Tuyết dần sáng như gương.
Dù vậy, sự xuất hiện của vãng sinh đồng vẫn làm người ta rung động tột độ.
Chương 928: Tặng ngươi một món quà lớn
“Không thể nào...”
Lúc này Phúc Lão đang thì thào nói nhỏ: “Vãng sinh đồng mở ra, cửu ngọc câu cũng xuất hiện, thế nhưng kẻ này... chỉ có nhất ngọc câu!”
“Hơn nữa điều kiện để vãng sinh đồng mở ra là lẻ loi một mình, Lý Gia chưa bị tuyệt...”
Hiển nhiên Phúc Lão biết không ít, lúc này đang kinh ngạc nói.
Vạn Khuynh Tuyết lại không nhịn được nhìn về phía Tần Ninh.
Lý Nhàn Ngư gọi Tần Ninh là sư tôn.
Lý Nhàn Ngư không nhỏ tuổi hơn Tần Ninh là bao.
Một thanh niên như vậy lại có thể để Lý Nhàn Ngư bái làm sư tôn.
Có lẽ chuyện này có liên quan đến Tần Ninh.
Cuối cùng bây giờ Đạo Thiên Hành đã hiểu ra.
“Khó trách, ta nhìn tên nhãi này căn bản không có gì kì lạ, ngây ngô ngơ ngác, tại sao U Vương lại nhận hắn ta làm đồ đệ chứ!”
Đạo Thiên Hành tự nhủ: “Đời sau của Phong Vương, người có vãng sinh đồng”.
Đạo Thiên Hành biết năm đó U Vương không chỉ là một vị Vương giả vô địch, mà còn nuôi dưỡng từng vị Vương giả vô địch, Thiên Nhân cái thế.
Năm đó Phong Vương chính là tùy tùng nhỏ bên cạnh U Vương.
Năm đó U Vương nói gì Phong Vương nghe nấy.
Tuy hai người không có gì ngoài xưng hô danh phận, nhưng trong âm thầm có thể nói là như sư đồ, như cha con.
Cuối cùng lần này Đạo Thiên Hành đã hiểu.
“Giờ thì hay rồi...”
Đạo Thiên Hành không nhịn được nói: “U Vương trở về, đời sau của vãng sinh đồng xuất hiện, chắc hẳn Vân Vương trong Thanh Ninh các sẽ vui đến phát khóc...”
Lúc này Đạo Thiên Hành cảm thấy sau chín vạn năm, ngàn vạn đại lục, chỉ sợ sẽ có thêm một cái danh hiệu nữa.
Mà chắc hẳn cái danh hiệu này sẽ để cho những Vương giả được sinh ra trong chín vạn năm qua hoàn toàn hoảng sợ.
Giờ phút này, đám người xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Một sư một đồ này.
Kinh khủng.
Sư tôn Niết Bàn tầng hai chống lại Niết Bàn tầng bảy.
Đồ đệ cũng không kém, Niết Bàn tầng một lại có thể chém giết Dương Triết Phong Niết Bàn tầng ba, đây chính là Dương Triết Phong một trong Giang Bắc tứ hổ đó.
Giờ phút này, bóng người Lý Nhàn Ngư rơi xuống, sắc mặt tái nhợt.
“Nương...”
“Muội muội...”
Lý Nhàn Ngư không kiềm chế được mà chảy nước mắt.
Xa cách hai mươi năm, hắn ta bất lực nhìn từng người trong tộc bị người ta đuổi giết, chết ở trước mặt mình.
Ngày hôm nay giết Dương Triết Phong cũng xem như thu lại một chút lợi tức trước!
“Lý Nhàn Ngư, ta muốn ngươi chết!”
Dương Hạo Thiên giận dữ.
“Lục Hà, Khâu Nhiễm!”
Dương Hạo Thiên giận dữ hét lên: “Giết Lý Nhàn Ngư cho ta”.
“Tông chủ...”
Lục Hà và Khâu Nhiễm chính là hai vị phó tông chủ Niết Bàn tầng bảy của Yểm Nhật tông.
“Tông chủ, không thể giết Lý Nhàn Ngư được…”, Khâu Nhiễm không nhịn được nói: “Người kia nói...”
“Giết!”
Dương Hạo Thiên gần như điên cuồng, quát lên: “Giết con ta, kẻ này ắt phải chết!”
Lúc này hai người Lục Hà và Khâu Nhiễm đều không còn dám nhiều lời nữa.
Vù vù...
Hai bóng người phóng tới chỗ Lý Nhàn Ngư.
Bây giờ Lý Nhàn Ngư đang thở hồng hộc, sắc mặt khó coi.
Hắn ta đã cố hết sức rồi.
Sư tôn Niết Bàn tầng hai có thể chống lại Niết Bàn tầng bảy, nhưng hắn mới là Niết Bàn tầng một, cùng lắm chỉ giết được một Niết Bàn tầng ba thôi.
Kém xa sư tôn.
Bây giờ còn phải kéo sư tôn về sau nữa.
“Giết!”
Lý Nhàn Ngư đột nhiên hét vang động trời.
Tần Ninh nhìn thấy một màn này nhưng vẫn không nhúc nhích.
“Đào mộ, làm thịt đi!”
“Được rồi!”
Trong đám người, không biết là ai trả lời một câu.
Một giây sau, một bóng người đột nhiên phóng lên tận trời.
Mọi người chỉ thấy ánh sáng lóe lên, những cái bóng giống như từng bảo vật bắn ra.
Phụt phụt phụt phụt!
Trong chốc lát, cơ thể của hai người Lục Hà và Khâu Nhiễm đều biến thành thi thể, ngã xuống đất.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, một giây sau, xung quanh yên tĩnh hẳn đi.
Chỉ thấy một bóng người đứng ở trước mặt Lý Nhàn Ngư.
Nhìn thấy bóng người kia, Lý Nhàn Ngư lập tức dè dặt.
“Tên nhóc thối, ông đây là Đạo Thiên Hành!”
Lúc này Đạo Thiên Hành mắng một câu, ném ra một viên đan dược, đau lòng nói: “Đây là huyền đan thất bảo, huyền đan tam phẩm, nuốt vào sẽ chữa trị vết thương của ngươi”.
“Sau này nhớ nói cho sư tôn ngươi biết là ta cho ngươi đấy!”
Lý Nhàn Ngư nhận lấy đan dược nuốt xuống, nhìn Đạo Thiên Hành.
Tên này đúng là thật là Thần Quân Bách Biến.
Mỗi lần gặp mặt đều có một dáng vẻ.
Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: “Thật ra dáng vẻ ban đầu của ngươi là đẹp nhất...”
“Cút!”
Lý Nhàn Ngư bị đấm một cú, đau đến mức suýt nữa chảy nước mắt, nhe răng nhếch miệng.
Đạo Thiên Hành lại không thèm để ý.
Tên nhãi này giống y như sư tôn hắn ta vậy.
“Các hạ là người nào mà lại nhúng tay vào chuyện của Yểm Nhật tông chúng ta?”
Dương Hạo Thiên bỗng giật nảy mình.
Hai người Niết Bàn tầng bảy mà nói giết liền giết, hơn nữa còn bị giết trong tích tắc.
Người trước mắt không đơn giản.
Hơn nữa người này không dùng thực lực mạnh mẽ, mà là pháp bảo.
Hắn ta căn bản không thấy rõ pháp bảo vừa rồi.
“Ta là ai không cần ngươi quan tâm”.
Đạo Thiên Hành vô cùng hống hách, nói: “Các ngươi không thể giết người này được, ta muốn bảo vệ hắn ta!”
Đạo Thiên Hành chỉ vào Lý Nhàn Ngư, dáng vẻ cứ như ta đứng đầu thiên hạ.
Lúc này Tần Ninh vẫn đứng vững giữa không trung không hề động đậy.
Sắc mặt Dương Hạo Thiên rất khó coi.
Một mình hắn ta không thể giết chết Tần Ninh được.
Mà hai tên vô dụng Hà Thâm và Đông Phương Hoằng lại đang bị hai con rối cuốn lấy.
“Khốn kiếp!”
Dương Hạo Thiên chửi nhỏ một tiếng.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, cười nói: “Đồ đệ ngoan, có thể giết Dương Triết Phong cũng như đã báo thù được cho Lý Gia”.
“Làm sư phụ, ta sẽ cho ngươi một món quà lớn!”
“Hôm nay, Yểm Nhật tông xong đời rồi!”
Tần Ninh vừa nói xong thì vung hai tay lên.
Vèo vèo vèo...
“Lục Linh Trụ, Tụ Lục Linh!”
“Sáu Linh Thần hiện!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Chỉ trong chốc lát, ánh sáng chói lóa.
Ầm ầm ầm...
Sáu luồng khí bỗng bắn ra ngay lúc này.
Tần Ninh cầm cung cài tên.
Sáu luồng khí kinh khủng bắn ra từ cây cung.
Tần Ninh bắn ra từng mũi tên một, mà mỗi mũi tên đều được sáu linh trụ gia tăng, lúc này đang tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Ầm...
Cánh tay của một cao thủ Niết Bàn tầng sáu trực tiếp nổ tung.
Ầm...
Cơ thể của một cao thủ Niết Bàn tầng năm bỗng nhiên vỡ nát.
Sáu mũi tên, sáu bóng người, sáu tên linh cảnh Niết Bàn phía dưới tầng năm đều trúng tên bỏ mình.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm giác được linh khí hùng hồn đáng sợ trên những mũi tên đó.
Đó căn bản không phải là linh khí mà một người Niết Bàn tầng hai có thể phát ra được.
Quá mạnh mẽ, quá thâm hậu!
Thế nhưng giờ phút này nó lại xuất hiện ở trong tay Tần Ninh.
Từng người từng người cảnh giới Niết Bàn bỏ mình.
Dương Hạo Thiên tức giận.
“Khốn kiếp!”
Một tiếng quát vang lên, Dương Hạo Thiên bay thẳng về phía Tần Ninh.
Một quyền đánh vào một cột trong sáu cột sáng, cột sáng kia chấn động nhưng vẫn không hề bị ảnh hưởng gì.
Sắc mặt Dương Hạo Thiên thay đổi.
Đáng ghét, đáng ghét!
Hắn ta căn bản không phá nổi linh trụ bốn phía của Tần Ninh, căn bản không có cách nào đến gần Tần Ninh.
“Hôm nay ta sẽ bắn giết tất cả đám người Yểm Nhật tông của ngươi!”
Tần Ninh hờ hững nói.
Lý Nhất Phong không phải con của hắn, không phải đồ nhi của hắn, nhưng lại hơn hẳn!
Đời sau của Lý Nhất Phong gặp nạn như vậy.
Hắn không biết thì không sao.
Nhưng nếu đã biết thì chắc chắn sẽ không thể ngồi nhìn mặc kệ được.
Không thể bỏ qua chuyện hôm nay.
Yểm Nhật tông sẽ bị diệt vong!
“Ngươi muốn chết!”
Dương Hạo Thiên hoàn toàn nổi giận.
“Phụt...”
Dương Hạo Thiên há mồm phun ra một tia máu, tia máu bắn ra ngưng tụ thành một trận pháp cao một trăm mét trước người.
Trận pháp xoay xung quanh, một ấn ký xuất hiện ở giữa đại trận.
“Bằng Tổ, xin hãy làm chủ cho chúng ta!”
Dương Hạo Thiên vừa dứt lời.
Một bóng người đột nhiên hiện ra trong trận lớn kia.
Chương 929: Chim đại bàng Yểm Nhật
Cái bóng to lớn kia hiện ra, chỉ trong phút chốc tất cả những người cảnh giới Niết Bàn ở đây đều cảm thấy một sự áp lực.
Một bóng người giáng xuống ầm vang trong đại trận.
Không phải người.
Mà là một con chim!
Một con chim đại bàng!
Hai cái móng to lớn rắn rỏi đứng vững ở giữa trận pháp.
Mà đôi mắt của nó lại khôn khéo như chim ưng.
Thân thể cao lớn dũng mãnh gần trăm trượng.
Cánh chim mở ra rộng mấy trăm trượng, bộ lông vũ màu đen với từng chiếc lông như quạt sắt, chiếu sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, tỏa ra khí tức đáng sợ.
“Chim đại bàng Yểm Nhật!”
Nhìn thấy cái bóng to lớn kia, có người hét lên thất thanh.
Chim đại bàng Yểm Nhật!
Huyền thú cấp bốn!
Quái vật già cấp bậc cảnh giới Sinh Tử!
Chim đại bàng to lớn xòe hai cánh tỏa ra ánh sáng đen chói mắt dưới ánh mặt trời.
Rất nhiều cao thủ cảnh giới Niết Bàn đều thi nhau tránh ra.
Không thể không lui!
Áp lực mạnh mẽ kia khiến bọn hắn họ căn bản không có cách chống cự.
Lúc này chim đại bàng to lớn đang lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng vỗ hai cánh tạo ra từng cơn gió mạnh.
Một vài võ giả cảnh giới Tam Vị, huyền cảnh Tạo Hóa chỉ cảm thấy trên mặt đau nhức.
Khí thế mạnh mẽ như thế khiến bọn họ căn bản không nói nổi một lời nào.
Chim đại bàng Yểm Nhật!
Huyền thú mạnh mẽ bên cạnh lão tổ Yểm Nhật tông ngày xưa, đã đi qua thời gian vạn năm với lão tổ Yểm Nhật tông.
Cho tới nay tất cả mọi người đều nghĩ rằng con chim đại bàng Yểm Nhật này đã chết rồi.
Thật sự không nghĩ đến thế mà nó vẫn còn sống!
Lúc này trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Một con chim đại bàng sống đến vạn năm này mang đến cho người ta một cảm giác quá mạnh mẽ.
“Bằng Tổ!”
Dương Hạo Thiên bỗng nhiên chắp tay, cung kính nói: “Kẻ này ngang ngược láo xược, làm nhục Yểm Nhật tông của chúng ta, mong rằng Bằng Tổ sẽ ra tay giết chết hắn”.
Dương Hạo Thiên là cao thủ Niết Bàn tầng bảy, thế mà bây giờ lại cung kính với một con chim đại bàng.
“Ừm!”
Chim đại bàng gật đầu, còn mở miệng nói tiếng người.
Trí tuệ của huyền thú đã không khác gì loài người.
Miệng nói tiếng người, tư duy nhanh nhạy.
“Niết Bàn tầng hai...”
Chim đại bàng nhìn về phía Tần Ninh, trong mắt có vẻ khinh miệt.
“Bằng Tổ không thể khinh thường người này”.
Dương Hạo Thiên vội vàng nói.
“Ta hiểu rồi”.
Chim đại bàng gật đầu, nhìn về phía Tần Ninh.
“Mặc dù Yểm Nhật tông không giống như trước kia, cũng không có cường giả cảnh giới Sinh Tử tọa trấn, thế nhưng cũng không tới lượt một tên Niết Bàn tầng hai như ngươi làm nhục!”
Chim đại bàng chậm rãi nói.
“Làm nhục? Ta không dám!”
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Yểm Nhật tông chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, truy sát người trong tộc đồ đệ ta, ta làm sư tôn đương nhiên phải giúp đồ đệ giải quyết sự an toàn của bản thân rồi!”
“Một con chim già như ngươi không sống được bao lâu, còn ra đây làm gì?”
Tần Ninh vừa dứt lời, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Ninh quá ngông cuồng!
Năm đó chim đại bàng Yểm Nhật có thể nói là sống chết có nhau với lão tổ Yểm Nhật tông.
Khi ấy lão tổ Yểm Nhật tông là cường giả cảnh giới Sinh Tử.
Chim đại bàng cũng chưa lột xác thành huyền thú cấp bốn.
Về sau, lão tổ Yểm Nhật tông chết không rõ nguyên nhân.
Chim đại bàng cũng biến mất.
Mà bây giờ, khi nó xuất hiện lần nữa đã là huyền thú cấp bốn, cảnh giới Sinh Tử rồi.
Tần Ninh ngông cuồng như thế là muốn chết mà.
Đây chính là cảnh giới Sinh Tử đấy!
Linh cảnh Niết Bàn khác cảnh giới Sinh Tử một trời một vực.
Chim đại bàng nghe thấy vậy, sắc mặt cũng rất u ám.
Nhiều năm qua nó chưa từng thấy một người trẻ tuổi nào ngông cuồng như thế cả.
“Chịu chết đi!”
Chim đại bàng nói xong liền mở hai cánh ra, từng luồng gió mạnh cuốn theo không khí bắt đầu vặn vẹo, từng lưỡi dao gió chém về phía Tần Ninh.
Ầm ầm ầm...
Trong lúc đó, cột sáng xung quanh người Tần Ninh cũng chấn động, xuất hiện từng vết nứt.
Chỉ là dao gió kia lại không thể chém đứt sáu cột sáng được.
Thấy cảnh này, chim đại bàng nghiêm túc hẳn lên.
Bình thường một kích này của nó hoàn toàn có thể chém chết một linh cảnh Niết Bàn.
Tên loài người này quả nhiên không đơn giản.
Đám người xung quanh cũng vô cùng sợ hãi.
Thế mà một kích của chim đại bàng lại không thể giết chết được Tần Ninh.
Nhưng cho dù thế, sáu cột sáng mạnh mẽ của Tần Ninh cũng bắt đầu xuất hiện từng vết nứt, hiển nhiên là không chống đỡ nổi kích thứ hai.
Cho dù như thế nào, Tần Ninh vẫn không thể là đối thủ của cảnh giới Sinh Tử.
“Quả nhiên là một con chim già!”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Sống lâu như vậy, đột phá đến cấp bốn đã khiến ngươi tốn hết sức lực cuối cùng rồi sao?”
“Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp mà thôi, giả vờ giả vịt cái gì chứ?”
Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp... mà thôi?
Lúc này, đám người chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ong ong.
Tần Ninh cũng quá ngông cuồng.
Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp cũng là thứ mà chỉ cần phất tay một cái là có thể chém giết linh cảnh Niết Bàn.
“Tên nhãi ngông cuồng!”
Chim đại bàng hừ một tiếng, vỗ hai cánh lần nữa.
Tần Ninh rất kỳ quái, linh khí ngưng tụ ra trong sáu cột ánh sáng kia cũng không phải tới từ Tần Ninh, mà trong mơ hồ nó đang cộng hưởng với đất trời xung quanh.
Khó trách Dương Hạo Thiên Niết Bàn tầng bảy lại không làm gì được!
“Muốn chết!”
Nhìn thấy chim đại bàng bắn ra từng cơn gió mạnh, Tần Ninh sải bước, sức mạnh cả người bắn ngược ra ngoài.
Ầm...
Một giây sau, kính Bắc Thương xuất hiện trong tay.
Tần Ninh vung tay ra, kính Bắc Thương lơ lửng trên đỉnh đầu, tỏa ra từng luồng thánh quang.
Trong nháy mắt từng luồng thánh quang kia đã khiến sáu cột sáng chằng chịt vết nứt khôi phục như lúc ban đầu.
Tần Ninh cầm cung cài tên, bắn một mũi tên ra ngoài.
Ầm...
Ở giữa một người một chim, gió mạnh và mũi tên va vào nhau phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.
Bước chân của Tần Ninh lảo đảo, mà cơ thể của chim đại bàng cũng khựng lại.
Lúc này một người một chim đang đứng xa nhìn nhau.
“Chém!”
Chim đại bàng vừa dứt lời liền vung móng lớn ra.
Móng vuốt sắc bén tỏa ra ánh sáng đen, sát khí lạnh lẽo lao thẳng về phía Tần Ninh.
“Chim già...”
Tần Ninh cười nhạo một tiếng, đột nhiên vung tay lên.
Gào...
Một tiếng rống vang lên, một bóng cốt long màu trắng hóa dài trăm trượng bắn ra ngoài.
Giờ phút này, trong mắt Tần Ninh tràn đầy vẻ giễu cợt.
Một cái bóng mờ ảo dần dần hiện ra phía sau hắn.
Bóng của Băng Hoàng lại xuất hiện.
Lúc này cái bóng lớn trăm trượng đang tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Mũi tên Tinh Thần bắn ra lần nữa.
Bóng của Băng Hoàng bao trùm lên trên mũi tên, trong phút chốc phát ra một tiếng thét to dài.
Từng tiếng nổ ầm vang lên.
Tần Ninh cầm cung bắn ra một tên nữa.
Ngay sau đó, chỉ thấy từng mũi tên không ngừng được bắn ra.
Vào lúc này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Linh khí hội tụ trên mỗi một mũi tên kia đều là một kích dùng hết sức lực của cảnh giới Niết Bàn.
Nhưng bây giờ Tần Ninh lại bắn ra từng mũi tên một, tạo ra một trận mưa tên.
Niết Bàn tầng hai tuyệt đối không thể có linh khí hùng hậu như thế được!
Lúc này Phúc Lão cũng sợ hãi than rằng: “Nếu ta không nhìn nhầm thì cách đánh này là lấy sáu linh trụ để kết nối, dẫn dắt linh khí trời đất hội tụ lại để phóng ra càng nhiều Tinh Thần lực”.
“Hơn nữa linh khí của Tần Ninh ẩn chứa sáu loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa lôi điện, dung hợp thành mũi tên Tinh Thần sẽ có uy lực kinh khủng”.
“Võ giả sáng tạo ra cách đánh này có thể được gọi là Vương giả!”
Phúc Lão không nhịn được tán thưởng.
Thật ra không chỉ như vậy.
Nếu như Tần Ninh muốn luyện thành thì trước lúc này nhất định phải ngưng tụ ra linh khí sáu thuộc tính.
Chỉ là một bước đó thôi mà rất nhiều người đều là khó mà làm được.
Vạn Khuynh Tuyết ở bên cạnh cũng gật đầu.
Hôm nay Tần Ninh không chỉ khiến cô ta cảm thấy ngông cuồng.
Mà còn mạnh đến mức không thể lường được!
Chương 930: Nhất định sẽ uống máu đại bàng
Mặc kệ Tần Ninh đến từ đâu.
Cảnh giới Niết Bàn tầng hai, đối phó với cảnh giới Niết Bàn tầng bảy và cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.
Nếu như chuyện này được truyền ra ngoài sẽ khiến cho người ta khó có thể tin được.
Cùng lúc đó, bên trong đám người, Đạo Thiên Hành bảo vệ Lý Nhàn Ngư, hắn ta đang quan sát tình hình chiến đấu trên không trung.
“Lợi hại lợi hại…”
Giờ phút này, Đạo Thiên Hành vô cùng hưng phấn.
Lý Nhàn Ngư cũng cảm thấy có chút mơ hồ, hắn ta nhìn bóng dáng Tần Ninh, không nhịn được thì thầm: “Thì ra sư tôn…cường đại như vậy sao?”
Cảnh giới Niết Bàn tầng hai đấu với cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.
Đây quả thực là không nói nên lời.
Đạo Thiên Hành xì một tiếng, khinh thường nói: “Bây giờ mới nhận ra sao? Thằng nhóc nhà ngươi cứ chờ mà xem, được bái Tần công tử làm sư tôn là phúc khí mà ngươi tu được cả tám đời!”
Lý Nhàn Ngư nghe vậy cũng không phản bác.
Trên thực tế, sự thật chính là như vậy.
Trong nửa năm qua, Tần Ninh đã dạy hắn ta rất nhiều thứ.
Có thể nói là thực lực tiến bộ không ngừng, từ chuyện tu luyện võ kỹ cho đến sự hiểu biết về cuộc sống.
Những điều đó có thể nói là vượt qua những gì mà một người sư tôn nên làm.
Có đôi khi hắn ta cảm thấy Tần Ninh giống như một người phụ thân, luôn quan tâm, che chở cho hắn ta.
Rầm…
Giờ phút này, từng đợt gió lạnh cắt ngang bầu trời.
Tiếng gầm rú nổ vang trên không trung.
Ngày càng nhiều các võ giả, các thế lực đi vào bầu trời Giang Bắc.
Các võ giả đang xem náo nhiệt cũng không nhịn được mà đứng dậy.
Cảnh giới Niết Bàn tầng hai đại chiến với huyền thú cấp bốn đại bàng Yểm Nhật, có thực lực tương đương với cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.
Chuyện hôm nay, cho dù là Tần Ninh thắng hay thua thì cũng đủ tạo nên tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Bắc.
“Hừ!”
Đột nhiên, đại bàng Yểm Nhật hừ lạnh, thân hình lùi lại, lơ lửng giữa không trung.
Ở bên kia, Tần Ninh mỉm cười lạnh lùng.
“Con chim già, không thể đi?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Nếu như ngươi yên ổn dưỡng lão, tránh xa trần thế thì may ra còn có thể sống thêm một trăm tám mươi năm, nhưng sau trận chiến hôm nay, ngươi chỉ có thể sống thêm ba năm nữa thôi!”
Lúc này, sắc mặc của chim đại bàng đã trở nên khó coi.
Nó nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Người này…
“Không phục sao?”
“Vậy hôm nay ta sẽ làm nổ tung đầu của ngươi, uống máu đại bàng của ngươi!”
Tần Ninh cười lớn, từng bước tiến về phía trước.
Ánh sáng toả ra từ kính Bắc Thương ngày càng chói mắt.
Sáu cột sáng như được bao phủ bởi hào quang rực rỡ.
Hư ảnh sau lưng được ngưng tụ càng thêm rõ nét.
Lúc này, tiếng gầm gừ của cốt long càng thêm rõ ràng.
Tần Ninh bỏ qua cung tên Tinh Thần và mũi tên Tinh Thần, trực tiếp bay đến.
Ầm…
Tần Ninh đi đến trước mặt đại bàng Yểm Nhật tung ra một cú đấm, sức mạnh toàn thân tụ lại một chỗ.
Rầm…
Móng vuốt lớn của đại bàng cũng chém tới, một người một chim trong tình thế chiến đấu quyết liệt.
Nhưng ngay sau đó, mọi người không khỏi sửng sốt.
Hai bóng dáng trên không trung dường như vẫn chưa phân thắng thua, nắm đấm và móng vuốt va chạm, Tần Ninh với cảnh giới Niết Bàn tầng hai vậy mà cứng rắn không lùi bước.
Điều này quả thật là không nói nên lời.
Sao Tần Ninh có thể làm được đến bước này?
Chim đại bàng chính là một huyền thú, lông chim toàn thân cứng rắn như thép, móng vuốt được rèn luyện ngày đêm, không thua gì pháp khí cường hóa.
Vậy mà Tần Ninh có thể dùng sức mạnh của thân thể mình để chống lại nó.
Quan trọng hơn là, giờ phút này, nhìn qua có vẻ như Tần Ninh không hề bị thương tổn chút nào.
Lúc này, Tần Ninh nắm chặt hai nắm đấm.
Người bên ngoài sao có thể biết cường độ thân thể của hắn là như thế nào?
Âm Dương Ly Hợp Kim Thể!
Ngọc Lôi Thể!
Hỗn Nguyên Lệ điện pháp!
Tụ Linh Mộc Hoàng Quyết!
Đại Phần Nhật Bá Thể!
Cùng với Thất Tuyệt Băng Nguyệt Quyết đang tu luyện!
Mỗi một cái đều là sự tồn tại vô cùng cường đại.
Có thể nói, chúng tương đương với những kỹ năng chiến đấu trong cảnh giới cực mạnh.
Không chỉ là kỹ năng chiến đấu mà còn là tuyệt kỹ rèn luyện thân thể.
Chín đời chín kiếp, thậm chí còn có mấy trăm vạn năm làm minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, Tần Ninh vô cùng hiểu rõ.
Tu hành võ đạo, điều cơ bản nhất, cũng quan trọng nhất chính là cường độ thân thể.
Ở kiếp này, ngay từ khi bắt đầu cho đến hiện tại, sao hắn có thể buông tha cho cơ hội tuyệt vời này được?
So về thân thể?
Cảnh giới Niết Bàn tầng bảy còn yếu hơn hắn!
Rầm rầm rầm…
Trong lúc nhất thời, một người một chim, nắm đấm cùng móng vuốt đã va chạm vào nhau.
Mỏ chim đại bàng Yểm Nhật như được điêu khắc, móng vuốt lớn chụp tới, hai cánh mở rộng.
Chỉ là Tần Ninh vẫn cương quyết chống đỡ được.
Một màn này làm cho người ta không thốt nên lời.
“Hôm nay, nhất định phải uống máu đại bàng!”
Tần Ninh vừa dứt lời, kính Bắc Thương đã xuất hiện ở trong tay.
Ngay sau đó, bên trong kính Bắc Thương bắn ra một luồng ánh sáng.
Mốt tiếng vút vang lên.
Hai cánh của đại bàng Yểm Nhật bị chặt đứt.
Hư ảnh thần hồn Băng Hoàng bay đến, ngăn chặn dáng người cao lớn của chim đại bàng.
Bạch cốt cự long quấn quanh, làm cho chim đại bàng hoảng sợ không thôi.
Tần Ninh lùi về phía sau, giương cung cài tên.
Vút vút vút…
Từng mũi tên bắn ra cắm thẳng vào cổ chim đại bàng.
Máu tươi phun trào, sắc mặt của chim đại bàng tràn đầy tuyệt vọng.
Giờ phút này, thân hình của nó rơi phịch xuống đất.
Trên người chim đại bàng bị thần hồn Băng Hoàng kiềm chế, thân thể bị cốt long quấn chặt, phần đuôi bị mũi tên Tinh Thần ghim xuống mặt đất.
Lúc này, những người xung quanh đều không thể nào tin vào mắt mình.
Tần Ninh bùng nổ, sức mạnh quá cường đại.
“Muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi!”
Dứt lời, trong tay Tần Ninh đã xuất hiện một con dao.
Hắn bay đến trước cổ chim đại bàng.
“Ta nói, nhất định sẽ uống máu chim đại bàng!”
Một tiếng phập vang lên.
Cái cổ to lớn của chim đại bàng lập tức bị rạch ra.
Máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài.
Hồ lô Thôn Linh xuất hiện, hút lấy chỗ máu tươi kia.
Bốn phía lặng yên không tiếng động.
Mọi người trợn mắt há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tần Ninh dùng thủ đoạn cường đại giết chết chim đại bàng Yểm Nhật, sau đó còn rạch cổ, hút lấy máu tươi.
Người này, rất tàn nhẫn!
Máu tươi dần dần khô cạn…
Cơ thể đại bàng ngã xuống, hoàn toàn sụp đổ, không còn tiếng động nào.
Lấy máu!
Rõ ràng là bị hút máu cho tới chết!
“Bằng Tổ…”
Giờ phút này, sắc mặt Dương Hạo Thiên trắng bệch đến mức đáng sợ.
Năm đó, lão tổ và Bằng Tổ cùng đạt tới cảnh giới Sinh Tử, là sự tồn tại vô cùng cường đại.
Vậy mà cứ thế bị Tần Ninh giết chết!
Chạy!
Bây giờ mà không chạy thì chỉ còn một con đường chết!
Hiện tại, Dương Hạo Thiên không còn quan tâm được chuyện khác.
“Ha ha, đến lượt ta ra tay!”
Đạo Thiên Hành nhếch mép, ánh sáng chợt lóe trong lòng bàn tay.
Trong nháy mắt, không biết bao nhiêu pháp khí đồng thời bắn ra.
Người của Yểm Nhật tông gào thét thê thảm rồi đồng loạt ngã vào vũng máu.
Hiện tại, Tần Ninh cũng không quản chuyện này.
Hồ lô Thôn Linh nuốt chửng toàn bộ máu của một con chim đại bàng Yểm Nhật, vậy mà không hề có dấu hiệu bị tràn ra ngoài.
Tần Ninh thở ra một hơi.
Người xung quanh lập tức sợ hãi.
Tần Ninh căn bản không thèm để ý đến.
Hắn há miệng uống máu tươi trong hồ lô, tư thế giống như đang uống rượu bình thường.
Nhưng ngay khoảnh khắc này mọi người cũng phát hiện ra, máu tươi kia cũng không đậm đặc như bình thường, mà là một màu đỏ thẫm, không bị đông đặc, giống như sau khi bỏ vào hồ lô đã biến thành rượu ngon.
“Huyền thú cấp bốn, đủ để làm tăng lên sức mạnh máu thịt của ta!”
Tần Ninh tự thì thầm với bản thân rồi lại uống một ngụm.
Lúc này, Tần Ninh làm cho người ta có cảm giác tuỳ ý phóng khoáng, tuỳ ý sát phạt.
Tự do, bừa bãi, trong mắt không chứa bất cứ thứ gì.
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà sinh ra cảm giác ngưỡng mộ.
Sinh ra làm người rồi trở thành võ giả, không ngừng theo đuổi con đường trở thành kẻ mạnh.
Ai mà không muốn trong mắt không chứa bất kỳ kẻ nào, không bị bất kỳ ai áp chế?
Dường như Tần Ninh đã thực sự làm được điều này!
Hiện tại, Tần Ninh đã uống xong máu thú, hơi thở quanh thân quay cuồng, toàn thân bao phủ một màu đỏ như máu.
“Dung Huyết Thần Quyết!”
Âm thanh vừa dứt, máu trong cơ thể Tần Ninh cuồn cuộn như sóng thần, chảy dọc khắp toàn thân, đem máu của chim đại bàng dung hợp.