Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1071: Bản tọa nhớ kỹ ngươi

Trường kiếm kia dài hơn ba thước, thân kiếm tỏa ra màu băng lam nhàn nhạt.

Trên thân kiếm có khắc từng hình hoa băng, nhìn vô cùng đẹp đẽ.

“Pháp khí siêu phẩm - linh kiếm Lam Ưng!”

Trong đám người, có người không thể nhịn được mà mở miệng nói.

Pháp khí chia ra thành năm phẩm chất là nhập phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và siêu phẩm.

Pháp khí nhập phẩm thích hợp với võ giả linh cảnh Niết Bàn.

Ba cấp hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm thì thích hợp với cảnh giới Sinh Tử.

Mà pháp khí siêu phẩm lại rất thích hợp với Thánh Nhân cấp bậc linh cảnh Âm Dương.

“Hình như pháp khí siêu phẩm này là pháp khí trước kia Huyền Ngạn bảo chủ sử dụng để nổi danh!”

“Đúng vậy, đây cũng là một loại pháp khí đại diện cho Huyền Vũ Bảo”.

“Thế mà lại lấy ra cho Tần Ninh...”

Lúc này đám người đang nghị luận ầm ĩ.

Nhìn thấy linh kiếm Lam Ưng kia, Tần Ninh cười nói: “Là một thanh kiếm tốt”.

Huyền Ngạn bảo chủ nghe thấy vậy cũng mỉm cười.

“Đáng tiếc ta không thích”.

Câu nói tiếp theo lại khiến nụ cười trên mặt Huyền Ngạn bảo chủ trở nên cứng ngắc.

“Được rồi, Huyền Ngạn bảo chủ, ông cũng đừng hòng chuyển đề tài nữa!”

“Huyền Tử Chẩm vừa rồi đánh cược với ta còn ở đây không vậy?”

Tần Ninh cười nói: “Bây giờ ta đã mở được cửa rồi, Huyền Tử Chẩm, không phải bây giờ ngươi định chơi xấu đấy chứ?”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Huyền Tử Chẩm trắng nhợt.

Lúc này Huyền Ngạn bảo chủ đi ra, cười nói: “Tần công tử, chỉ là nói đùa thôi mà, sao Tần công tử phải để ý chứ”.

“Tất cả mọi người đang nóng lòng được vào trong núi Thanh Nguyệt, Tần công tử mở cửa ra để mọi người vào đi!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Tần công tử, nhanh lên đi...”

Lúc này mọi người đều thúc giục.

Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhếch miệng lên.

Nói đùa thôi?

“Xin lỗi, ta lại không coi đó là nói đùa”.

Hắn vừa nói vậy, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm xuống.

Một khí tức kinh khủng chậm rãi tỏa ra từ trong cơ thể của Huyền Ngạn bảo chủ.

Thấy cảnh này, hai người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy lập tức đi về phía trước mấy bước.

Lúc này, mọi người đều cẩn thận từng li từng tí.

Có vẻ chuyện hôm nay không chỉ đơn giản như vậy.

Bây giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung lại.

“Nhóc con, ngươi xác định sao?”

Huyền Ngạn bảo chủ khẽ nói: “Ta đã cho ngươi đủ mặt mũi rồi, đừng có mà không cần thể diện!”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh liền cười.

Nhưng cũng không tức giận.

“Ta đổi ý rồi, gấp bội đi, bốn mươi lần!”

Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt Huyền Ngạn bảo chủ tái xanh.

“Ngươi...”

“Mọi người!”

Huyền Ngạn bảo chủ còn chưa mở miệng, Tần Ninh đã nhìn xung quanh, nói: “Có người không định thực hiện lời hứa, các vị nói nên làm cái gì đây?”

Hắn vừa nói xong, mọi người đều trầm mặc.

Ai cũng không muốn đắc tội Huyền Vũ Bảo.

Thế nhưng cũng không có ai muốn đắc tội Tây Ninh các cả.

Bây giờ, người sáng suốt đều đã nhìn ra.

Tây Ninh các do Tần Ninh cầm đầu.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Doãn Tinh Vũ và Xương Huy, không khó để nhận ra điều này.

Tần Ninh nhìn thấy xung quanh không có ai mở miệng, cũng không thấy bất ngờ lắm.

“Ta là người không thích quanh co lòng vòng”.

“Nếu ta đã có thể mở cánh cửa này ra thì cũng có thể đóng lại”.

“Nếu hôm nay mọi người muốn tiến vào, đơn giản thôi, Huyền Tử Chẩm phải chịu bốn mươi cái tát, đánh xong ta sẽ mở cửa cho mọi người tiến vào núi Thanh Nguyệt tìm cơ duyên!”

“Nếu Huyền Tử Chẩm không đồng ý, vậy ta sẽ rời khỏi đây”.

“Mọi người muốn giữ ta lại thì cũng phải nhìn xem Vân Vương của Thanh Ninh các có đồng ý hay không”.

“Bắt đầu từ bây giờ, ta nói có thể vào Thiên Nhân đạo tràng thì sẽ có thể vào, ta nói vào không được, Thiên Nhân có tới cũng vô dụng”.

Sau khi nói xong vài câu đơn giản, Tần Ninh lại nhìn bốn phía.

Không phải Huyền Tử Chẩm cứ nhất định muốn thể hiện sự tồn tại của mình sao?

Ta tác thành cho ngươi!

Trong số đám người ở đây, có ai lại không có khát vọng với Thiên Nhân đạo tràng chứ.

Hắn muốn nhìn xem những người này sẽ lựa chọn thế nào!

“Tần công tử...”

Giọng điệu của Huyền Ngạn bảo chủ đã trở nên bình tĩnh hơn: “Tiến vào Thiên Nhân đạo tràng nguy hiểm biết bao, dù sao thêm một người bạn cũng mạnh hơn thêm một kẻ địch mà!”

“Kẻ địch? Huyền Vũ Bảo của ông còn chưa đủ để tính đâu!”

Tần Ninh lại nói: “Ta không muốn nói nhảm lãng phí thời gian với ông nhiều thế, trong vòng mười giây, tự Huyền Tử Chẩm đứng ra chịu tát”.

“Nếu không ra, người của Tây Ninh các ta sẽ lập tức rời đi”.

“Cùng lắm thì ngày khác gọi người của Bắc Ninh các, Nam Ninh các, Đông Ninh các thậm chí là Thanh Ninh các tới bao vây dãy núi Thanh Nguyệt này, võ giả Thanh Ninh các của ta sẽ tự mình vào trong!”

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều ngẩn ngơ.

Lúc này Tần Ninh lẳng lặng chờ đợi.

“Huyền Ngạn bảo chủ!”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Lệnh lang phạm sai lầm, cũng không thể để chúng ta phải chịu trách nhiệm theo chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Có chơi có chịu, đây là chính Huyền Tử Chẩm tự gây ra...”

“Đúng thế, Huyền Vũ Bảo các ngươi chướng mắt Thiên Nhân đạo tràng, chúng ta thì không!”

“Huyền Ngạn bảo chủ, bốn mươi cái tát mà thôi, không tính là cái gì cả, hơn nữa còn là võ giả dưới cảnh giới Âm Dương ra tay...”

Nghe thấy lời nói xung quanh, sắc mặt Huyền Ngạn bảo chủ tái xanh.

Ông ta không ngờ được Tần Ninh lại mạnh mẽ như vậy.

Tên này quá ngông cuồng.

Ỷ vào Tây Ninh các, ỷ vào Thanh Ninh các làm chỗ dựa, liền có thể không thèm kiêng kỵ sao?

Lúc này Tần Ninh cười nhạt một tiếng.

“Một...”

Nghe thấy Tần Ninh bắt đầu đếm, đám người xung quanh vô cùng gấp gáp.

“Chín...”

Chỉ là một giây sau, Tần Ninh đã đếm từ một đến chín.

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Còn có thể làm như vậy?

“Khoan đã!”

Một tiếng hừ vang lên.

Lúc này Huyền Tử Chẩm sải bước ra.

“Huyền Tử Chẩm ta có chơi có chịu, Tần Ninh, ngươi tìm người ra tay đi!”

Huyền Tử Chẩm bước ra, dáng vẻ cực kỳ oai phong lẫm liệt.

Lúc này Huyền Ngạn bảo chủ siết chặt hai tay, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của đám người xung quanh, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Tần Ninh!

Bản tọa nhớ kỹ ngươi!

Tần Ninh ung dung nói: “Sớm đi ra không được sao, đừng làm ra vẻ oan ức đó nữa, tự mình đặt cược mà giờ lại không thực hiện được ư?”

Huyền Tử Chẩm hừ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

“Thạch Cảm Đương!”

“Có!”

“Ngươi ra tay đi!”

“Được rồi”.

Lúc này Thạch Cảm Đương kích động bước ra.

“Ha ha, ta thích nhất là việc đánh người khác, hơn nữa còn là đánh một người không thể phản kháng nữa!”

Thạch Cảm Đương vừa nói xong, liền nhìn về phía Tần Ninh nói: “Sư tôn, nhỡ may tên này thẹn quá hoá giận, ra tay đánh trả thì phải làm sao?”

“Ngươi yên tâm, hắn ta không dám đâu,” Tần Ninh thản nhiên nói: “Nếu hắn ta dám đánh trả, ta sẽ để mọi người cùng nhau ra tay tiêu diệt đám người của Huyền Vũ Bảo, ta nghĩ mọi người cũng rất tình nguyện”.

Hắn vừa dứt lời, Huyền Ngạn bảo chủ khẽ giật mình.

Nhìn vẻ mặt nóng lòng của đám người xung quanh, trong lòng Huyền Ngạn bảo chủ vô cùng căm hận.

Không chừng đám người này thật sự có thể làm ra chuyện như thế vì Thiên Nhân đạo tràng.

“Vâng!”

Lúc này Thạch Cảm Đương sải bước ra, nhếch miệng nở nụ cười ha ha.

“Chọc tức ai thì không chọc, lại dám chọc tức sư tôn ta?”

“Người chơi được với sư tôn ta còn chưa ra đời đâu!”

Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười một tiếng, vung bàn tay lên.

Chát…

Lúc này một tiếng bạt tai vang lên.

“A...”

Chỉ là một giây sau, một tiếng gào đau đớn lại đột nhiên vang lên.

Không phải tới từ Huyền Tử Chẩm, mà là đến từ Thạch Cảm Đương.
Chương 1072: Ta không thích chơi xấu

Lúc này Thạch Cảm Đương ôm lấy bàn tay, đau đớn kêu to.

“Tên nhóc kia, ai bảo ngươi phòng ngự?”, Thạch Cảm Đương nổi giận mắng.

Huyền Tử Chẩm là người âm thánh cảnh giới Âm Dương, linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong, mở ra tám đường Âm Khư.

Thạch Cảm Đương chỉ là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp.

Chênh lệch nhau quá xa!

Dù là Huyền Tử Chẩm đứng đấy để Thạch Cảm Đương tay không tấc sắt đánh, Thạch Cảm Đương còn không thể làm Huyền Tử Chẩm bị thương một tí gì.

Huyền Tử Chẩm cười nhạo nói: “Cảnh giới Sinh Tử mà cũng muốn làm ta bị thương? Bản công tử đứng ở chỗ này để ngươi đánh, ngươi có thể làm gì được ta?”

Thạch Cảm Đương vô cùng tức giận.

“Sư tôn...”

Trông mong nhìn về phía Tần Ninh.

Lúc này Tần Ninh cười nói: “Ta dạy cho ngươi một chiêu!”

“Trên mặt người có hơn mấy trăm kinh mạch to to nhỏ nhỏ...”

“Có cái ngươi đánh vào cũng vô dụng”.

“Đưa linh khí trong lòng bàn tay ngươi theo các bước của ta, ta đảm bảo chỉ cần một cái tát đã có thể làm hắn ta hộc máu!”

Lúc Tần Ninh vừa nói vừa xòe bàn tay ra.

Thạch Cảm Đương nhìn thấy vậy thì lập tức gật đầu.

“Ha ha...”

Thạch Cảm Đương nhếch miệng lên nhìn về phía Huyền Tử Chẩm.

Nhìn thấy dáng vẻ gian trá của Thạch Cảm Đương, Huyền Tử Chẩm cười nhạo nói: “Giả vờ giả vịt, ngươi căn bản...”

Chát…

Một cái tát giáng xuống.

Chát…

Một giây sau, Huyền Tử Chẩm phun ra một ngụm máu tươi.

Một màn này khiến đám người trợn mắt há hốc mồm.

Giữa cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp và linh cảnh Hóa Âm đỉnh phong có sự chênh lệch cực lớn.

Một cái tát này của Thạch Cảm Đương… lại có thể đánh đến hộc máu!

“Ngươi...”

Chát!

Thạch Cảm Đương căn bản không khách khí.

“Chịu tát mà còn nói nhảm nhiều như vậy?”, Thạch Cảm Đương lập tức tát mấy cái liên tiếp.

Bốn mươi cái tát liên tục.

Lại nhìn Huyền Tử Chẩm, giờ phút này cả khuôn mặt hắn ta đã sưng lên thành đầu heo.

Một màn này làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến mức ngẩn người.

Tần Ninh mỉm cười, nhìn xung quanh.

“Ta không thích chơi xấu, nói lời giữ lời”.

Hắn vừa dứt lời, mười một đường Âm Khư lấp lóe lần nữa.

Những tiếng ầm ầm cũng vang lên.

Lúc này cánh cửa lớn đã hoàn toàn mở ra.

Giờ phút này, đám người nào còn quan tâm đến việc Huyền Tử Chẩm có phải chịu tát hay không, mặt sưng thế nào nữa.

“Xông lên, Thiên Nhân đạo tràng, ta tới đây...”

“Lần này, nhất định ta có thể bước vào cảnh giới Âm Dương!”

“Cảnh giới Vạn Nguyên, ta đến đây!”

Từng tiếng hô hoán vang lên, ngàn vạn bóng người vọt vào.

Tần Ninh cũng không nói nhảm, đám người Tây Ninh các lập tức xuất phát.

Ngoài cửa núi, khuôn mặt Huyền Tử Chẩm đã sưng vù.

“Tử Chẩm...”

“Phụ thân, ta không sao!”, Huyền Tử Chẩm lẩm bẩm.

“Yên tâm!”

Huyền Ngạn bảo chủ lạnh lùng nói: “Lần này, Tây Ninh các đừng mong thoát được”.

“Tần Ninh kia, vi phụ sẽ đích thân giúp ngươi giết hắn”.

“Không”.

Lúc này Huyền Tử Chẩm siết chặt hai nắm tay, vẻ mặt dữ tợn, giọng nói ồm ồm không rõ: “Ta muốn đích thân ra tay giết hắn”.

Vào lúc này, đa số người đã là tràn vào trong núi Thanh Nguyệt.

Thanh Phong Thiên Nhân.

Nguyệt Diệp Thiên Nhân!

Hai thiên nhân đạo trường đỉnh cao rốt cuộc đã ẩn giấu đi cái gì?

Tất cả mọi người đều tràn đầy bất ngờ, hiếu kỳ và mong ngóng, lúc này đều cùng nhau vọt vào…

Lúc này cánh cửa núi Thanh Nguyệt to lớn đang rộng mở.

Ở xa có hai pho tượng cao ngàn trượng đang chỉ tay về hướng cửa núi Thanh Nguyệt.

Dần dần, từng tiếng xé gió vang lên.

Mấy bóng người rơi xuống đỉnh đầu hai tòa pho tượng, nhìn xuống toàn bộ dãy núi.

“Đã vào hết rồi?”

“Ừm!”

Mấy bóng người đó mặc trường bào màu bạc, tay áo có thêu đám mây màu bạc, khí tức mạnh mẽ.

“Không gian trong Thiên Nhân đạo tràng này rất quỷ dị, chắc là sẽ chậm trễ một khoảng thời gian, hy vọng Minh Nguyệt Tùng có thể giải quyết hoàn toàn đám người Tây Ninh các ở trong đó!”

Một người mở miệng nói.

“Lúc đầu Dương Phong Vân kia định đến, chúng ta chuẩn bị thăm dò đại bản doanh của Tây Ninh các, tên này lại đột nhiên không tới nữa, có phải đã phát hiện cái gì rồi không?”

“Chắc là không”.

Một giọng nói vang lên, lại có người nói: “Dù sao mục đích của chúng ta chỉ là một nhóm người này, còn có Tần Ninh kia thôi”.

“Lúc trước gián điệp ở Bắc Ninh các bị tên nhóc này tìm ra, gián điệp ở Thanh Ninh các cũng bị tên nhóc này tìm được”.

“Nghe nói việc này đã khiến các chủ phải hạ lệnh tất sát, mấy vị phó các chủ cũng vô cùng tức giận”.

“Không thể giữ loại người này được!”

Mấy người đều gật đầu.

“Nếu đã thế, chúng ta cứ lẳng lặng chờ đợi ở chỗ này đi”.

“Nói thật, ta cũng muốn vào Thiên Nhân đạo tràng xem”.

Một người trong đó nói: “Đáng tiếc, lần này sáu thế lực lớn cùng đi, nếu tiến vào mà sinh ra tranh chấp với bọn họ, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của mấy vị phó các chủ!”

“Ha ha, sợ cái gì? Đợi đến khi bọn họ ra... Chúng ta hỏi thăm một vài chuyện, lấy ít phí vất vả không được sao?”

Mấy người lập tức nhếch miệng cười, bóng người dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Ngoài sơn cốc hoàn toàn an tĩnh lại.

Mà cùng lúc đó, đôi mắt sáng ngời có thần của hai pho tượng đang đứng yên kia vốn dĩ tối tăm không có ánh sáng, lúc này lại đột nhiên mở ra, ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất.

Khóe miệng hai pho tượng cũng giương lên một cách quỷ dị…

Cánh cửa mở ra, mọi người đều vào trong.

Sau khi vượt qua cánh cửa, đám người cứ như bước vào một thế giới khác.

Xung quanh vẫn là dãy núi, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được đây không phải là dãy núi Nguyệt Lan mà bọn họ vừa ở nữa.

Lúc này trên dưới một trăm người của Tây Ninh các cũng thi nhau tiến vào.

“Nơi này thật kỳ quái...”

Giang Bạch không nhịn được nói: “Cứ như đã vào dãy núi Nguyệt Lan, nhưng lại như ở trong một không gian khác vậy”.

“Chỉ là mánh khóe điêu khắc thôi”.

Tần Ninh nhìn xung quanh, nói: “Các ngươi có thể hiểu thành ở cùng một địa điểm, nhưng lại là một thời không khác!”

Cùng một địa điểm.

Một thời không khác?

Chỉ sợ cho dù là cảnh giới Vương Giả cũng làm không được đi?

Khôi lỗi sư cũng là thợ điêu khắc tài giỏi.

Chẳng lẽ còn có thể khắc ra một thế giới mới?

Điều này khiến đám người có chút khó hiểu.

Tần Ninh nhìn bốn phía, nói: “Cảnh giới Thiên Nhân sẽ mở ra linh thức”.

“Ý thức, ý niệm mà bình thường chúng ta hay nói chỉ là do bản thân võ giả sinh ra, hồn phách mới xuất hiện mà thôi, mãi cho đến cảnh giới Thiên Nhân mở linh thức mới thật sự là ý niệm”.

“Cho nên linh thức này vô cùng mạnh mẽ, có thể thay đổi rất nhiều thứ”.

Nghe thấy vậy, mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Đây là lần đầu tiên Tần Ninh nói về Thiên Nhân.

Tần Ninh lại nói: “Thật ra võ giả tu hành chính là một quá trình tuần hoàn đi tới đi lui”.

“Thu nạp linh khí, cường hóa bản thân, khi sự cường hóa này đến một giới hạn, thân thể của võ giả cũng phải tăng lên”.

“Ví dụ cảnh giới Tam Vị gia tăng linh khí, huyền cảnh Tạo Hóa củng cố linh khí, mà linh cảnh Niết Bàn và cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp lại là một nhận thức của bản thân”.

“Linh cảnh Âm Dương do Âm Khư và Dương Hải tích lũy, trên thực tế nó sẽ khiến thân thể giới hạn của võ giả tăng lên lần nữa”.

“Cảnh giới Vạn Nguyên cũng như thế”.

“Mà khi đến cảnh giới Quy Nhất, nghĩa là chín mạch lớn của võ giả rèn luyện, chín mạch lớn tương ứng với Cửu Môn, có cùng một nhịp thở”.

“Cuối cùng cảnh giới Thiên Nhân là võ giả đã hoàn thành khai thác thân thể, ngưng tụ ra linh thức, đến Vương Giả thì chính là biển linh thức”.

“Khi đạt đến cực hạn, biển linh thức sẽ lột xác chào đón hồn phách, đến lúc đó hồn phách của con người thức tỉnh, đó chính là trở thành Thiên Địa Thánh Nhân!”

Âm Dương, Vạn Nguyên, Quy Nhất, Thiên Nhân, Vương Giả.

Năm cảnh giới lớn cùng một nhịp thở.

Nghe Tần Ninh giải thích, mọi người đều đắm chìm trong đó.
Chương 1073: Đánh một quyền thử xem nào

“Những thứ này ta cũng chỉ nói đơn giản thôi, trong lòng các ngươi sẽ có khái niệm”.

“Cảnh giới của mỗi người tăng lên đều có sự khác biệt”.

“Đến Vương Giả mới có thể bàn về cái khác được”.

Tần Ninh vừa dứt lời, mấy người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy đều thở dài.

Hai người bọn họ ở cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên.

Thế nhưng muốn bước ra một bước đến cảnh giới Quy Nhất cái thế hào hùng thật sự quá khó khăn.

Càng đừng nói đến việc bây giờ Thiên Nhân và Vương Giả mạnh nhất ở trên đại lục Vạn Thiên chỉ có vài người.

Mười vạn năm qua, có bao nhiêu người đạt được đến cảnh giới Vương Giả chứ?

Có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Không nói Vương Giả, có bao nhiêu người đạt tới cảnh giới Thiên Nhân?

Cũng cực kỳ ít!

Vương Giả vô địch giống như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, cực kỳ ít lộ diện.

Mà Thiên Nhân lại là cường giả chí tôn.

Cảnh giới Quy Nhất cái thế hào hùng.

Cảnh giới Vạn Nguyên chúa tể một phương.

Cảnh giới Âm Dương là người thánh dương người thánh âm.

Đây là sự tôn kính của vô số võ giả ở đại lục Vạn Thiên từ khi ngưng tụ đến nay đối với người ở cảnh giới đó.

“Sư tôn, chúng ta đi đâu?”

Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: “Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân này là đỉnh cao của cảnh giới Thiên Nhân, nói không chừng sau khi chết còn để lại truyền thừa gì đó thì sao?”

“Sư tôn, bây giờ người cũng đã là linh cảnh Hóa Âm sơ kỳ rồi”.

“Con mới chỉ là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp, quá chậm”.

Thạch Cảm Đương tủi thân nói: “Nếu gặp phải nguy hiểm, mọi chuyện đều phải để người tự mình ra tay, phiền phức biết bao, người giúp con tăng đến cảnh giới Vạn Nguyên đi, về sau con sẽ giúp người dọn sạch một chút phiền toái nhỏ”.

Nghe thấy vậy, hai vị phó các chủ Doãn Tinh Vũ và Xương Huy đều không nỡ nhìn.

Thạch Cảm Đương này đúng là cái gì cũng dám nói.

Thứ như cảnh giới, nói tăng lên là tăng lên sao?

“Được!”

Chỉ là một giây sau, Tần Ninh mở miệng nói: “Ngươi muốn từ cảnh giới Sinh Tử đạt đến cảnh giới Vạn Nguyên, cũng không phải là không thể”.

“Điều kiện đầu tiên là ngươi có thể chịu đựng được, ngươi có dám hay không?”

“Có cái gì mà không dám chứ!”

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Thạch Cảm Đương con từng này tuổi rồi, chưa bao giờ biết sợ là gì đâu”.

Tần Ninh cười nói: “Được, nếu đã như vậy thì hãy đi theo ta”.

Lúc này một đám người đều xuất phát.

Chỉ là một giây sau, hai người Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên đều sững sờ.

Hình như có chỗ nào là lạ!

“Tần công tử rất quen thuộc với chỗ này sao?”, một giọng nói vang lên, là Doãn Tinh Vũ.

Đúng thế!

Lúc này Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên cũng kịp phản ứng.

Tần Ninh rất quen thuộc với nơi này sao?

Cứ như biết rất rõ ràng.

Nói dẫn Thạch Cảm Đương xuất phát liền xuất phát!

Cũng quá kỳ quái đi?

Lúc này, ở phía trước mọi người.

Cốc Tân Nguyệt tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: “Chàng cũng đã tới chỗ này rồi sao?”

“Không...”

Tần Ninh đáp lại: “Mặc dù chưa từng tới, thế nhưng ta cũng coi như quen biết với Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân”.

“Nếu như không đoán sai...”

Tần Ninh đột nhiên dừng bước, nhìn một ngọn núi cao trước mắt, cười nói: “Nơi này có thứ gì đó”.

“Sư tôn, là nơi này?”

Thạch Cảm Đương nhìn về phía trước.

Một ngọn núi cao ngăn cản bước chân của đám người.

Trừ cái đó ra thì không có chỗ nào bất thường cả.

Chỉ là ngọn núi cao này lại rất kỳ lạ.

Lẻ loi trơ trọi phía trên mảnh đất bằng, cảm giác giống như là... một con vịt lọt vào trong bầy gà, rất chói mắt.

“Đánh một quyền thử xem nào!”

“Vâng!”

Thạch Cảm Đương gật đầu, bước chân ra, lại ngừng lại.

“Nhàn Ngư à, ngươi là sư đệ ta, bình thường ta không đối xử tệ bạc với ngươi chứ?”

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói: “Ngươi đi đi, xem như cho ngươi một cơ hội rèn luyện”.

Nghe thấy vậy, Lý Nhàn Ngư không nghĩ nhiều, trực tiếp đi ra.

Thạch Cảm Đương lại thận trọng nhìn xem.

Hắn ta còn nhớ rõ lần trước đi cùng Tần Ninh đến cung Bắc Thương.

Tần Ninh bảo hắn ta ra tay, lực bắn ngược của cung điện kia quá kinh khủng.

Mà lần này, ai biết có cái quỷ gì.

Lý Nhàn Ngư không nghĩ nhiều như vậy, cứ đi ra phía trước.

Trực tiếp tung ra một quyền.

Ầm ầm ầm...

Lúc này ngọn núi xuất hiện một vết nứt.

Ngọn núi cao trăm trượng dần dần nứt toác.

Tro bụi bay lên đầy trời.

Mà lúc này từng bóng người đều dừng lại.

Giống như là ảo thuật, ngọn núi sụp đổ, một cung điện xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Thuật che mắt!

Ngọn núi đó căn bản không phải là núi.

Chẳng qua là thuật che mắt mà thôi.

Thế mà ngay cả hai người cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên cấp bậc chúa tể một phương trong số bọn họ đều bị lừa.

Đây chính là bản lĩnh của Thiên Nhân sao?

Lúc này Tần Ninh cũng không nhiều lời, cất bước vào trong.

Mà Thạch Cảm Đương cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lần này sư tôn không lừa người ta nữa.

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, cười nói: “Vất vả cho tiểu sư đệ rồi”.

Sau đó, một đoàn người nhấc chân đi vào trước cửa cung.

Toàn bộ cung điện dài rộng hơn ngàn mét, đại điện cao nhất phải đến tận ba trăm mét.

Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy mấy chục tòa cung điện tụ tập cùng một chỗ, ngưng tụ thành một dãy cung điện.

Tần Ninh đi đến trước cửa cung, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Ngay lập tức trên cửa chính xuất hiện từng luồng ánh sáng.

Từng kiếm văn ngưng tụ.

Trọn vẹn chín mươi mốt kiếm văn, lúc này cứ như tạo thành một chữ, đám người lại không nhìn rõ lắm.

Tần Ninh vung tay lên, cầm kiếm U Khô trong tay.

“Chín chín tám mươi mốt...”

Tần Ninh nói thầm, vung một kiếm ra.

Ầm...

Trong khoảnh khắc, từng luồng sáng lấp lóe phía trên cánh cửa.

Một kiếm đâm ra, lúc này từng kiếm văn sáng lên.

Chín chín tám mươi mốt kiếm văn.

Đám người Dương Phong Hoa, Dương Vũ Huyên thấy cảnh này đều vô cùng kinh ngạc.

Kiếm thuật của Tần Ninh cực kỳ độc đáo.

Một kiếm ẩn chứa tám mươi mốt kiếm khí.

Cho dù là đại sư kiếm thuật cũng không làm được điều này.

Nhưng bây giờ Tần Ninh lại làm được.

Giờ phút này, mọi người nhìn Tần Ninh, trong lòng đều khó mà bình tĩnh được.

Người có mười một đường Âm Khư!

Kiếm thuật siêu cao.

Tần Ninh có thể nói là cực kỳ lóa mắt ở linh cảnh Hóa Âm.

Ầm...

Lúc này tám mươi mốt kiếm khí kia lóe ra ánh sáng, cửa lớn mở ra.

Trăm người lần lượt tiến vào bên trong.

Tần Ninh nhìn mấy người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy, nói: “Lần này các ngươi được Dương Phong Vân phái tới, ta cũng không tiện để các ngươi trở về tay không”.

“Cứ hễ là thứ có thể làm nó động đậy được ở trong này, các ngươi có thể tùy ý chọn lựa”.

“Nhưng phải nhớ, thứ mà không lấy được thì nhất định không được dùng sức phá vỡ, nếu không sẽ gây ra họa lớn!”

Nghe thấy vậy, đám người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy rất vui mừng, lập tức gật đầu.

“Các ngươi nhớ kỹ cho ta, có thể làm động đậy được thì cứ tùy ý lấy đi, không cầm được thì không được dùng sức phá vỡ, phải nghe Tần công tử!”

“Rõ!”

Trên trăm bóng người thi nhau tràn vào bên trong từng đại điện, dần dần biến mất.

Lúc này Tần Ninh dẫn mấy người Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch, Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên đi vào sâu trong cung điện.

Dần dần, mấy người xuất hiện trước một đại điện.

Tần Ninh đẩy cửa điện ra, đứng vững trong đó.

“Mấy người các ngươi đi theo ta”.

Tần Ninh nhìn về phía Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên, nói: “Trong này có không ít đồ tốt, các ngươi cũng đi xem một chút đi!”

“Ừm!”

“Vâng!”

Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên rời khỏi đại điện.

Lúc này Thạch Cảm Đương vô cùng mừng rỡ.

Tiếp theo chính là cơ duyên của hắn ta!
Chương 1074: Hai loại thiên tài

Lúc này, Tần Ninh cũng nhìn về phía mấy người bọn họ.

“Lát nữa mấy người các ngươi cẩn thận một chút”.

“Vâng!”

Lý Nhàn Ngư không nhịn được mà hỏi: “Sư tôn, nơi này sẽ không phải là nơi mà năm đó người xây dựng nên chứ?”

“Cái này thì không phải thật!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nơi này là đạo tràng của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân!”

“Năm đó, lúc ta rời khỏi Cửu U đã gặp được hai người bọn họ, họ vốn là một đôi phu thê chuyên tâm tu luyện thuật con rối”.

“Khi ấy ta đã thức tỉnh trí nhớ, nên dẫn hai người bọn họ theo bên người, dạy bọn họ thuật con rối một thời gian”.

“Hai người này đều đạt được tới cảnh giới Thiên Nhân, lúc đó, hai người bọn họ quả thật đều là thiên tài trong tu luyện thuật con rối!”

Tần Ninh hồi tưởng lại.

“Sau đó, ta với lão Vệ cùng nhau đến đại lục Vạn Thiên, đối với tin tức của hai người này cũng ít chú ý tới”.

“Bây giờ, hai người bọn họ đều đã chết, đây cũng là điều mà ta không ngờ tới”.

Tần Ninh vuốt ve cột đá trong đại điện nói: “Nơi này là do Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân xây dựng nên, lúc đó, hai người đã làm rạng rỡ thuật con rối, vậy nên mới mở đạo tràng, thành lập Thanh Nguyệt Sơn”.

“Toà cung điện này là nơi mà ta ở năm đó”.

Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch gật gật đầu.

“Thạch Đầu, vi sư đã nói với người, ngươi là chiến thể trời sinh, tăng cường sức mạnh chiến đấu bên trong ngươi, mới là con đường dành riêng cho ngươi”.

“Cho nên lần này ta cho ngươi một cơ hội!”

“Một cơ hội có thể khiến cho thực lực của ngươi tăng lên nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng phải nhìn xem ngươi có thể nắm bắt được cơ hội này hay không”.

Thạch Cảm Đương nghe được những lời này liền nhếch miệng cười, nói: “Sư tôn yên tâm, con nhất định sẽ nắm bắt được!”

Trong lúc nói chuyện, mấy người bọn họ đã bước vào bên trong đại điện.

Giờ phút này, trên ba bức tường của đại điện đều treo những bức tranh.

Bốn người Cốc Tân Nguyệt đều nhìn thấy bức tranh.

“Đây là cái gì?”

Lý Nhàn Ngư nhìn bức tranh, khó hiểu hỏi.

Bức tranh trên ba mặt tường này giống như đang miêu tả địa ngục.

Nhìn kỹ bốn phía, trong mỗi một bức tranh đều là những loài mãnh thú mà bọn họ chưa bao giờ gặp qua, con này so với con kia lại càng thêm hung mãnh, dáng vẻ vô cùng dữ tợn.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, mấy người họ kinh ngạc không thôi.

Tần Ninh thuận miệng nói: “Bên trong ba bức tranh này chính là miêu tả ba thế giới”

“Thế giới của cảnh giới Sinh Tử, thế giới của cảnh giới Âm Dương và linh cảnh Hoá Âm, thế giới của linh cảnh Tụ Dương”.

“Thạch Đầu, nhìn thấy những mãnh thú bên trong bức tranh kia không? Đó là những mãnh thú mà ta phát hiện ra khi đi khắp đại lục Vạn Thiên, đều là những mãnh thú mà ít người biết đến, bọn chúng có thực lực tương ứng với mỗi cảnh giới của bức tranh”.

“Mấy tác phẩm điêu khắc trong đó đều là con rối”.

“Nhưng lại có thực lực tương đương”.

Tần Ninh nhìn ba bức tranh rồi nói: “Nếu ngươi có thể kiên trì tu luyện trong đó, khi quá trình này kết thúc, lúc ra ngoài, ít nhất là ngươi có thể đạt được cảnh giới linh cảnh Tụ Dương”.

“Nếu như ngươi có thể kiên trì đến cuối cùng, có cơ hội tìm ra được một mảnh không gian khác mà ta để lại ở nơi đó thì đạt tới cảnh giới Vạn Nguyên cũng không phải là không thể!”

Nghe được những lời này, trong mắt Thạch Cảm Đương bừng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Từ cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp tiến thẳng đến cảnh giới Vạn Nguyên.

Giờ phút này, hai mắt Thạch Cảm Đương như hổ sói.

“Sư tôn, đi vào từ nơi này phải không?”

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói.

“Người đã chuẩn bị tốt rồi?”

“Vâng!”

Thạch Cảm Đương cười nói: “Con người của con vốn không sợ chết, sư tôn cũng nói con là chiến thể trời sinh, sao có thể chết dễ dàng như vậy được?”

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đã gật đầu hài lòng.

“Một khi đã như vậy…”

Tần Ninh còn chưa nói hết câu đã nâng chân đá một phát.

Phịch một tiếng, bóng dáng của Thạch Cảm Đương đã dũng mãnh bay vào trong bức tranh thứ nhất.

Giờ phút này, Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư đều có thể nhìn thấy.

Thạch Cảm Đương sau khi bước vào trong đó đã giơ búa Khai Thiên và rìu Trảm Thần lên, bắt đầu chém giết…

Cốc Tân Nguyệt không khỏi lo lắng nói: “Thật sự được sao?”

“Không biết”.

Tần Ninh không chút do dự trả lời.

“Đây…”

“Con đường võ đạo chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió, Thạch Cảm Đương muốn trở nên mạnh mẽ thì phải trả một cái giá thật đắt, hắn ta không có Vãng Sinh Đồng, cũng không phải giang linh tụ thể, huống chi hắn ta cũng không phải…”

“Hắn…”

Tần Ninh nói đến đây lại dừng một chút.

Cốc Tân Nguyệt nói: “Chàng nói hắn ta là chiến thể trời sinh, rốt cuộc là thật hay giả?”

Tần Ninh thở ra một hơi nói: “Vừa là thật vừa là giả!”

Ba người nghe được những lời này cũng kinh ngạc không thôi.

Trên thực thế, tính đến thời điểm hiện tại, người bên cạnh Tần Ninh, có người nào mà không có thiên phú độc đáo.

Diệp Viên Viên đế thể, Vân Sương Nhi hỗn độn thể.

Lý Nhàn Ngư có Vãng Sinh Đồng.

Giang Bạch thì là sông Thiên Thượng giang linh tụ thể.

Cốc Tân Nguyệt….lại càng thêm khó lường.

Duy nhất chỉ có Thạch Cảm Đương.

Thạch Cảm Đương cả ngày hi hi ha ha, thật ra lại là người không có điểm nào đặc biệt.

Nhưng Tần Ninh lại vô cùng quan tâm và ưu ái Thạch Cảm Đương.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Trước kia, ta đã từng gặp một người, một người rất mạnh”.

“Hắn ta vừa không phải là võ giả Tinh Mệnh, cũng không có thể chất là một trong sáu thể, lại càng không có thân thể trời phú như thế nào đó, thế nhưng hắn ta lại đạt được đến cảnh giới mà những thiên tài kia không thể nào chạm tới”.

“Hắn ta đã từng nói một câu làm cho ta phải suy ngẫm”.

“Nếu một người, ngay cả bản thân mình cũng không tin tưởng thì sao có thể khiến cho người khác tin tưởng mình?”

“Hắn vẫn luôn tin tưởng rằng bản thân mình là chính là người mạnh nhất, trên thế gian này, không có cảnh giới nào mà hắn ta không thể vượt qua!”

“Kết quả là hắn ta đã thực sự thành công”.

Tần Ninh thổn thức.

Không biết tên kia bây giờ thế nào rồi!

“Thế gian này có hai loại thiên tài”.

“Một loại là trời sinh đã có thiên phú cực cao, khó có người nào đuổi kịp”.

“Một loại khác chính là tự mình điên cuồng cố gắng, điên cuồng khiến cho bản thân trở thành thiên tài”.

“Ta thích gọi hai loại thiên tài đó là thiên tài thiên phú và thiên tài cố gắng”.

“Trải qua nhiều năm như vậy, ở trong mắt ta, hắn ta chính là kiểu thiên tài cố gắng, rồi từ đó mà thành thiên tài thiên phú siêu việt”.

Tần Ninh nhìn bức tranh trên tường nói: “Thạch Cảm Đương chính là kiểu thiên tài cố gắng, sự nỗ lực của hắn ta, các ngươi không thể nào tưởng tượng được!”

“Kiểu người này, sao có thể không phải là thiên tài?”

Tần Ninh thì thầm nói.

Năm đó, dưới trướng Dương Thanh Vân có trăm vị đệ tử, tự mình chỉ dạy.

Trong đó, ba người Thạch Cảm Đương, Minh Uyên và Kiếm Âm Sơn là xuất sắc nhất.

Minh Uyên có thiên phú cường đại.

Kiếm Âm Sơn lại một lòng si mê kiếm thuật.

Chỉ có Thạch Cảm Đương là kém cỏi nhất trong ba người bọn họ.

Thế nhưng sự phấn đấu của Thạch Cảm Đương làm cho hắn không khỏi thưởng thức.

Hắn không chỉ một lần nhìn thấy Thạch Cảm Đương tu luyện lúc đêm khuya vắng người, điên cuồng nỗ lực.

Thậm chí có vài lần suýt chút nữa là mất mạng.

Người này, từ trước đến nay đều không sợ chết.

Tần Ninh thở ra một hơi nói: “Đi thôi, tên nhóc này ở bên trong đó, vẫn có thể chịu được!”

Lý Nhàn Ngư không khỏi lo lắng hỏi: “Sư huynh có thể gặp phải nguy hiểm hay không?”

“Trên thế gian này, không có chuyện gì là không trả giá mà đạt được mục đích”.

Dứt lời, Tần Ninh đã cất bước rời đi.

Kết quả như thế nào, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của Thạch Cảm Đương.

Nhưng Tần Ninh vẫn tin tưởng vững chắc rằng, Thạch Cảm Đương có thể làm được!

Giờ phút này, bên trong bức tranh.

Thạch Cảm Đương nắm chắc búa Khai Thiên và rìa Trảm Thần trong tay.

Búa Thiên Khai và rìu Trảm Thần được Tần Ninh tế luyện thêm một lần nữa, uy lực đã tăng lên không cách nào tưởng tượng được.

Thạch Cảm Đương vung một búa đánh chết một con mãnh thú đang lao tới, hắn ta thở hồng hộc.

“Đây là con rối thú do sư tôn chế tạo ra sao?”

Thạch Cảm Đương nhìn bốn phía, không khỏi trợn mắt há mồm.

“Đùa gì vậy chứ…”

Lúc này, Thạch Cảm Đương rất muốn khóc.

“Sư tôn, con không cần đạt đến cảnh giới Vạn Nguyên, con chỉ muốn ở bên cạnh người làm một tiểu lâu la là được rồi, sư tôn, mau thả con ra ngoài đi!”

Thạch Cảm Đương lớn tiếng kêu la.

Nhưng giờ phút này, bốn phía đều là khoảng trống, căn bản là không có người nào để ý tới.
=Chương 1075: Đi tìm một cái cây

“A… Điên rồi, điên rồi…”

“Có bao nhiêu thú dữ vậy chứ? Nhiều không đếm xuể?”

“Ông đây sợ là chưa bị chém chết thì đã mệt chết rồi!”

Thạch Cảm Đương không ngừng lẩm bẩm.

Đột nhiên, từ giữa không trung, một bóng người xuất hiện.

Một người mặc quần áo đen, đứng chắp tay, tóc dài phất phới, giữa trán mang theo mấy phần lạnh lùng.

“Sư tôn!”

Lúc này, người xuất hiện giữa không trung chính là Tần Ninh.

Nhưng cũng không phải là Tần Ninh của kiếp này.

Mà là Tần Ninh lúc còn là Cửu U Đại Đế.

“Sư tôn, mau thả con ra ngoài đi!”

Thạch Cảm Đương gần như khóc lên.

“Con sai rồi, sư tôn, con chỉ là một đứa không có ước mơ thôi. Có sư tôn, thằng nhóc Thanh Vân và thằng nhóc Nhàn Ngư kia làm chỗ dựa cho con, con ăn chờ chết là được rồi”.

Thạch Cảm Đương khóc lóc kể lể.

Chẳng qua là, người áo đen ngạo nghễ kia đứng giữa không trung, không có hành động gì cả.

“Chàng trai trẻ, chúc mừng ngươi tiến vào luyện ngục tràng!”

“Sau đây, ngươi có thể gắng sức chém giết ở đây”.

“Có thấy những đỉnh núi xung quanh không?”

“Trên mỗi đỉnh núi đều có thánh lực thiên địa giúp ngươi khôi phục!”

“Có thể trợ giúp ngươi khôi phục trạng thái điên phong”.

“Dù ngươi chỉ còn một hơi thở, cũng có thể trực tiếp khôi phục trạng thái điên phong”.

“Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể leo lên đỉnh núi”.

“Mà ngươi khiêu chiến ngày càng mạnh, độ cao của núi cũng sẽ gia tăng, cũng gia tăng thú dữ xuất hiện, không chỉ về số lượng mà còn về năng lực…”

Nghe được những lời này, mặt Thạch Cảm Đương tối sầm lại.

Mẹ nó!

Không phải thân phận thật sự!

Chỉ là một con rối.

Một con rối tới truyền lời!

Thạch Cảm Đương tức giận mắng to: “Cút đi, khốn kiếp, ông đây muốn đi ra ngoài, không làm.”

Người áo đen đó lại cười nhạt, hồn nhiên không thèm để ý đến.

Thạch Cảm Đương không nhịn được mà mắng: “Ông đây muốn ra ngoài, ngươi có nghe không? Mau thả ta ra ngoài!”

“Sư tôn chắc chắn không để ta chết ở đây, ngươi mau mang ta ra ngoài đi!”

Người áo đen ấy vẫn cười nhạt.

“Tần Ninh, ngươi…”

“Ngươi mắng thử xem?”

Đột nhiên, khí thế trên người áo đen biến đổi.

“Tiểu Thạch Đầu, ngoan ngoãn chút đi. Nơi này chỉ có đột phá chạy ra, không có đường quay lại, ta không gạt ngươi”.

“Nếu ngươi chết ở đây, thì sẽ chết thật đó!”

“Sư tôn?”

Lúc này, Thạch Cảm Đương sửng sốt.

Người áo đen ấy bình tĩnh nói: “Nhớ lời vi sư, ngươi là chiến thể trời sinh, độc nhất vô nhị, đại lục Vạn Thiên không có ai có thể so với ngươi”.

“Nếu ngươi thành công, tương lai là chiến vương, không phải có thể dễ dàng dạy dỗ thằng nhóc Dương Thanh Vân kia rồi sao?”

Người áo đen kia nói xong, khoát tay, nói: “Thiên Nhân đạo tràng còn rất nhiều chỗ tốt, ta đi xem trước, ngươi ở luyện ngục tràng này rèn luyện đi”.

“Nhớ lấy, không được chết, chết… Thì sẽ chết luôn…”

Người áo đen nói xong câu ấy, hoàn toàn biến mất.

Lúc này, ánh mắt Thạch Cảm Đương ngưng lại, nhìn về phía ngọn núi cách mình gần nhất.

Lúc này, xung quanh núi có rất nhiều thú dữ.

“Đúng vậy, lão tử là chiến thể trời sinh, tương lai sẽ trở thành chiến vương, sao có thể chết ở đây được?”

“Dương Thanh Vân, ngươi chờ đó cho ta, ông đây nhất định đánh ngươi một trận”.

“A…”

Thạch Cảm Đương hét lên, xông ra ngoài…

Lúc này đên, bên ngoài đại điện, Tần Ninh đang nhắm nghiền hai mắt đột nhiên mở ra.

Thấy vậy, Cốc Tân Nguyệt hé miệng cười.

“Nói dễ nghe quá, bất kể hắn ta sống hay chết, không phải vẫn không yên lòng sao?”, Cốc Tân Nguyệt giễu cợt.

“Khụ khụ…”

Tần Ninh ho khan, nghiêm mặt nói: “Được rồi, chúng ta nên rời đi rồi, đi chỗ khác xem thử”.

“Ít nhất cũng loại bỏ chứng bệnh quái lạ của Phong Hoa trước chứ!”

Nghe đến đây, Dương Phong Hoa đợi bên ngoài vui hẳn lên.

Tần Ninh thật sự có cách!

Dương Vũ Huyên đứng bên cạnh, không nhịn được mà nói: “Tần công tử, rốt cuộc ca ta bị bệnh gì?”

“Bệnh? Không phải bệnh!”

Tần Ninh cười nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết, bây giờ nói ra, ta sợ sẽ dọa các ngươi”.

Dọa chúng ta?

Mấy người Cốc Tân Nguyệt tròn mắt nhìn nhau.

Kinh khủng đến thế sao?

“Phó các chủ Doãn Tinh Vũ và Xương Huy đợi ở nội cung này đi”.

Tần Ninh mở miệng nói: “Ta mang mấy người các ngươi đi đến những chỗ khác xem thử”.

“Đúng rồi, nhớ lấy, nếu gặp nguy hiểm thì đến lầu tây bắc, gõ chuông báo động, lúc đó ta sẽ biết”.

Hai người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy còn muốn nói gì đó nữa nhưng Tần Ninh đã lên đường rồi.

“Ở lại đây sao?”

Doãn Tinh Vũ lo lắng nói: “Lần này đã đắc tội với người của Huyền Vũ bảo và Nhật Nguyệt thiên rồi, mấy người Tần công tử… Người mạnh nhất chính là Giang Bạch và Cốc Tân Nguyệt, nếu gặp phải người của các đại tông môn…”

“Vậy đi xem xem?”

“Nhưng mà đuổi theo, Tần công tử nhất định sẽ tức giận…”

Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau, không biết nên làm gì.

Lúc hai người đang do dự, Tần Ninh đã mang mấy người khác rời đi.

Bên ngoài cung điện.

Dương Vũ Huyên nhao nhao muốn thử.

“Chỗ này thật lớn, Thiên Nhân đạo tràng lại rộng lớn đến thế sao?”

“Cảnh giới Thiên Nhân, mở ra linh thức, linh thức có uy năng cực lớn, thậm chí có thể vô hình giết người từ xa”.

Tần Ninh cười nói: “Chỗ này do hai đại thiên nhân tốn tâm tốn sức chế tạo, đương nhiên rất lớn”.

Dương Vũ Huyên vội vàng nói: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi tìm một cái cây!”

Tìm một cái cây?

Tần Ninh cười nói: “Tìm một cái cây, một cây cổ thụ chọc trời, cành lá xum xuê, lá cây như ngân châm, thân cây như cột sắt thông nhiên, mà độ cao… không quá mười thước!”

Nghe Tần Ninh nói vậy, mọi người đều mơ hồ.

Cây cổ thụ chọc trời, cành lá sum xuê?

Lá cây giống như ngân châm.

Thân cây giống như cột sắt thông thiên.

Cây không cao quá mười thước?

Đây là cây gì?

Mọi người đều bắt đầu tưởng tượng.

Tần Ninh nói tiếp: “Các ngươi có thể tưởng tượng đến một cái bàn ngọc được một cây cột trụ nâng lên…”

Mấy người vẫn không thể nào hiểu được.

Dần dần, sáu người vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Tốc độ không nhanh không chậm, dọc theo từng dãy núi, từng đỉnh núi.

Lý Nhàn Ngư nhìn những đỉnh núi kia, rất muốn đập nát từng ngọn một, xem rốt cuộc có phải cung điện ngụy trang không.

Nhưng hắn ta vẫn đè ý tưởng ngu ngốc của mình xuống.

Mọi người đã tìm thật lâu nhưng nơi này quá rộng lớn, vẫn không có thu hoạch gì.

“Thôi!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Giang Bạch, ngươi lên đi!”

“Ta lên?”

Giang Bạch sửng sốt, có ý gì chứ?

Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi là thân thể giang linh, có những cảm ứng đặc biệt với linh thủy. Ngươi thử cảm giác xem xung quanh đây có nơi nào đó khiến ngươi cảm thấy gần gũi không”.

Nghe vậy, Giang Bạch gật đầu.

Dần dần, xung quanh cơ thể Giang Bạch có hơi nước bốc lên.

Dần dần, đám hơi nước ấy hóa thành mây khói, biến mất.

Qua một hồi lâu, đột nhiên Giang Bạch nói: “Cảm nhận được rồi, hướng Tây Nam, ngoài năm mươi dặm, có một sức sống rất mạnh…”

“Lên đường!”

Tần Ninh nói xong, sáu người lập tức tăng tốc.

Cùng lúc đó, cách sáu người hơn mười dặm.

Mười mấy người đứng yên trước một hồ nước.

“Đây là nơi nào?”

Người đứng đầu chính là Thánh Quang Thần Tử đến từ Thánh Quang minh.

Thánh Quang Thần Tử nhìn hồ nước lớn như vậy, kinh ngạc không nói nên lời.

Hồ nước này cũng không bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK