• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361: Kẻ không biết thì không sợ

“Trục Bạch Hổ!”

Đột nhiên, trục Bạch Hổ bỗng chốc lướt qua, xông về phía Cảnh Khoát giết lão ta.

Hai vô địch cảnh giới Thiên Võ lúc này đang bị ràng buộc lẫn nhau.

Uy lực của kiếm Thanh Long và trục Bạch Hổ lại một lần nữa khiến Thiên Ám và Minh Ung thầm kinh ngạc.

Năm đó, lão tổ Minh Uyên và lão tổ Thiên Thanh Thạch thật sự đã vì đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần bọn họ mà để lại mệnh mạch giữ gìn nền tảng.

Đáng tiếc, họ vẫn chưa từng lĩnh ngộ, nếu không, đế quốc Bắc Minh sao lại lâm tới cảnh ngộ ngày nay?

Mà lúc này, kiếm Thanh Long và trục Bạch Hổ đã hoàn toàn phát huy uy lực.

Bỗng chốc khiến cả đám người mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn.

Mạnh, mạnh vô địch!

Tần Ninh này, không phải là làm xằng làm bậy, mà có chuẩn bị mà tới.

Thương Hư lạnh lùng nhìn 4 phía.

Ông ta hiểu rõ nhất sức mạnh của công tử nhà mình, đừng nói là cảnh giới Thiên Võ, mà kể cả cảnh giới Thiên Nguyên, cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Hóa Thần thì trước mặt công tử nhà mình cũng không đáng nhắc tới.

“Ngươi muốn chết!”

Minh Già Vân và Cảnh Khoát thật sự tức điên lên.

“Giết chết thằng nhãi này!”

Hai lão già gần như đồng thanh lên tiếng.

Soạt soạt soạt…

Bỗng chốc, mười mấy bóng người nhất loạt xông lên.

Mười mấy tên này không phải là cảnh giới Địa Võ mà là cảnh giới Thiên Võ.

Vô địch cảnh giới Thiên Võ.

Đứng cạnh Minh Già Vân, lập tức xuất hiện 5 tên vô địch cảnh giới Thiên Võ.

Đứng cạnh Cảnh Khoát là 14 tên cường giả cảnh giới Thiên Võ tầng 1, tầng 2, cũng nhìn Tần Ninh chằm chằm như hổ đói.

“Đế ta hôm nay lại muốn nhìn xem, Tứ Tượng Thánh Trụ của ngươi có thể chống chọi được với bao nhiêu vị cảnh giới Thiên Võ!”

Cảnh Khoát nổi lên sát khí đằng đằng.

Lần này, chiêu bài cuối cùng cũng đã tung ra rồi.

Tần Ninh nhìn 4 phía, ánh mắt lạnh lùng.

“21 tên vô địch cảnh giới Thiên Võ sao? Đây chính là nền tảng của hai thượng quốc lớn sao? Đáng cười, đáng thương, đáng buồn thật!”

Đáng cười, đáng thương, đáng buồn!

Lúc này, trong mắt Tần Ninh toàn một màu chế giễu.

Nhóc này, quá ngông cuồng,

Nhưng bây giờ, không có ai dám nghi ngờ sự ngông cuồng của hắn.

Chỉ là cảnh giới Linh Luân tầng 9 mà ngăn chặn được sự tấn công của cảnh giới Thiên Võ thì cho dù là dựa vào thiên tài địa bảo, cũng phải khống chế được nó.

“Đế quốc Bắc Minh có tên nhóc này, không quật khởi được mới lạ”.

“Đáng tiếc, hôm nay tên nhóc này có lẽ là không thoát khỏi đường chết”.

“Đúng vậy, dù gì thì cũng đã đắc tội với hai thượng quốc lớn đấy”.

Mọi người đều tỏ ra tiếc nuối.

“Kẻ không biết thì không sợ!”

Tần Ninh nhìn phía trước, sải bước lên 1 bước.

“Kiếm về!”

Tay phải vung ra, kiếm Thanh Long kia quay về tay hắn, hóa thành 3 thước ánh sáng xanh.

“Trục hồi!”

Tay trái ra chiêu, trục Bạch Hổ hóa thành một cái khiên xuất hiện trong tay Tần Ninh.

“Lông rơi!”

Soạt soạt soạt, lông Chu Tước hóa thành một áo khoác ngoài màu đỏ lửa rơi xuống lưng Tần Ninh.

“Mai phủ!”

Lời vừa nói ra, mai Huyền Vũ hóa thành một chiến giáp màu vàng kim, phủ lên bề mặt cơ thể Tần Ninh.

Nhưng trong khoảnh khắc, tay phải Tần Ninh cầm kiếm, tay trái giơ khiên, thân mang chiến giáp, lưng khoác áo choàng sừng sững đứng đó.

“Ta nói rồi. Hôm nay là ngày thượng quốc Cảnh Thiên, thượng quốc Đại Minh bị diệt vong. Không kẻ nào có thể thay đổi được điều đó!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì xông thẳng ra chém giết.

Vào thời khắc này, hắn dường như trở thành Cửu Thiên chiến thần, ngạo nghễ quần hùng.

Một uy phong đè ép không lời, dần lan tràn tới tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường.

“Thương Hư, ông còn ngây ra đó làm gì?”, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lo lắng không thôi, vội vàng lên tiếng.

“Ta? Ta cần làm gì?”, Thương Hư nhìn lại hai cô, ngạc nhiên hỏi.

“Giúp công tử đi chứ!”

Diệp Viên Viên thúc giục: “21 tên vô địch cảnh giới Thiên Võ, chỉ một mình công tử thì chống đỡ thế nào?”

Nghe vậy, Thương Hư lại khẽ lắc đầu.

“Công tử nói rồi, bảo ta im miệng, cút đi, vậy thì ta không thể thò tay vào”.

“Đến lúc nào rồi mà ông còn tính toán những điều đó, công tử vì cái chết của Tần Hâm Hâm mà chịu đả kích, bây giờ không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa rồi”.

“Lẽ nào ông nhìn công tử đi vào đường chết sao?”

Lời vừa nói ra, Thương Hư lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai cô.

“Không phải ta tính toán những điều đó, mà quả thực công tử không cho ta nhúng tay vào. Ngài ấy muốn báo thù, muốn tự mình ra tay”.

Thương Hư nghiêm túc nói: “Không chỉ là bây giờ mà tương lai cũng thế”.

“Ta khuyên hai người một câu, công tử nói cái gì thì chính là cái đó, tốt nhất không nên ngỗ ngược”.

Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi chợt sững sờ.

Tự mình ra tay?

Nhưng đó là đối diện với 21 tên vô địch cảnh giới Thiên Võ đó?

Bụp…

Mà đúng lúc này, trên trời cao vang lên một tiếng nổ. Đột nhiên, chỉ thấy một bóng người bị kiếm chém xuống, toàn thân máu chảy không ngừng, rơi xuống mặt đất tạo ra một tiếng ầm ầm.

Cảnh giới Thiên Võ 1 biến, một kiếm, mất mạng.

Lúc này, mọi người đều chết lặng.

Một kiếm, chém chết vô địch cảnh giới Thiên Võ.

“Đáng chết!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Minh Già Vân chửi thề một câu.

Cảnh giới Thiên Võ, đối với thượng quốc trên cơ bản là thuộc về sự tồn tại có 1 không 2.

Đối với các thượng quốc bình thường thì 1 vị cảnh giới Thiên Võ vô địch chính là tất cả.

Cũng chính 7 thượng quốc lớn, sức mạnh quốc gia vững mạnh thì mới tồn tại không chỉ 1 vị cảnh giới Thiên Võ. Đây cũng là lý do tại sao 7 thượng quốc lớn có thể lấn át những thượng quốc khác.

Nhưng cho dù là như vậy thì chết đi một thì bớt đi một mà!

Hơn nữa, muốn bồi dưỡng một cảnh giới Thiên võ thì quả là khó như lên trời.

Đây là sự thực!

Lúc này, mọi người đều kinh ngạc vạn phần.

Một kiếm xử lý 1 tên?

“A…”

Mà đúng lúc này, một tiếng thét vang lên, một tên cường giả cảnh giới Thiên Võ 1 biến, chết rồi.

Đối diện với Tần Ninh tay cầm kiếm Thanh Long, thân mang mai Huyền Vũ, thì những cảnh giới Thiên Võ này dường như chỉ là tờ giấy dán.

Quả thật là kinh khủng.

Giao đấu vẫn còn tiếp diễn, nhưng những cường giả vô địch cảnh giới Thiên Võ 1 biến kia căn bản đều bị trở thành đối tượng bị giết.

Thương Hư nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thán: “Tứ Tượng Thánh Trụ, nội hàm tứ linh, không ai có thể hiểu rõ Tứ Tượng Thành Trụ hơn công tử”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng vô cùng kinh ngạc.

Tình huống gì vậy?

Trước đây các cô đã nhìn thấy Tần Ninh thi triển uy lực của thánh trụ, giết cảnh giới Địa Võ.

Nhưng không ngờ, tới cả cảnh giới Thiên Võ cũng không phải là đối thủ.

Cảnh giới Thiên Võ, chính là vô địch cảnh giới Thiên Võ đó?

Đối với các cô, cảnh giới Thiên Võ đã từng là sự tồn tại như thần thánh.

Mà đến giờ, Tần Ninh lại không chỉ giết đi một tên.

Cuộc tàn sát vẫn đang tiếp diễn.

Tần Ninh dường như đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn giết chóc.

Từng tên cường giả cảnh giới Thiên Võ bị đè bẹp, màu chảy đầm đìa.

Trên quảng trường, dường như đã trở thành một biển máu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều ngây dại.

Từ lúc nào, cảnh giới Thiên Võ lại có thể bị giết dễ như trở bàn tay vậy.

Mà lúc này, Minh Già Vân và Cảnh Khoát đã sợ mất mật.

Đó là người sao?

Phải là cầm thú mới đúng!

“Khốn nạn, đáng chết!”

Minh Già Vân lại chửi mắng ầm lên.

“Minh Già Vân!”

Tần Ninh với thân mang chiến giáp, tay cầm khiên, kiếm dài, đôi mắt lạnh lùng nhìn Minh Già Vân.

“Thất tín bội nghĩa, hại đệ đệ của ta, ngươi là kẻ thứ nhất!”

“Hôm nay, ngươi phải chết!”

“Không phải ta, tất cả là chủ ý của Minh Lãng Hiên, ngươi đã giết nó rồi, hà cớ gì lại hùng hổ ép người?”

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa!”, Tần Ninh lại sải bước đi lên.
Chương 362: Cảnh Khoát khuất phục

Lúc này, sát khí mạnh mẽ giải phóng ra, kiếm Thanh Long quét xuống.

Minh Già Vân muốn tránh nhưng căn bản là không tránh được, chỉ đành phải đối kháng.

Nhưng kiếm uy mạnh mẽ đó nào có phải thứ mà ông ta có thể chống đỡ được.

Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, kiếm Thanh Long lúc này ngưng tụ thành một con rồng xanh.

Con rồng xanh đó nhe nanh, cắn xé, lao về phía Minh Già Vân.

“Cảnh Khoát, cứu ta!”

“Đáng chết!”

Cảnh Khoát lúc này xông lên trước, bỗng chốc vọt tới giết Tần Ninh.

Nhưng đúng vào lúc này, Tần Ninh giơ khiên lên, đòn tấn công của Cảnh Khoát cảnh giới Thiên Võ 3 biến đánh vào không trung.

Phòng ngự của tấm khiên quả là vô địch.

Nhưng đòn tấn công của kiếm Thanh Long thì lại là không thể nào ngăn cản.

“Ta đã cho ngươi cơ hội để thượng quốc Đại Minh của ngươi có thể nâng lên tới trình độ vô địch, nhưng ngươi lại không trân trọng, tội giết đệ đệ của ta đã đủ để hủy diệt thượng quốc Đại Minh của ngươi!”

Tần Ninh cầm kiếm chém thẳng xuống.

Bụp…

Trong khoảnh khắc đó, thân thể của Minh Già Vân bị xẻ thành hai, máu tươi bắn tung tóe, khiến áo giáp màu vàng của Tần Ninh càng thêm chói mắt.

Lúc này, tất cả mọi người đã hiểu ra.

Thiếu niên 16, 17 tuổi này thật sự không phải đang đùa cợt.

Hắn rất nghiêm túc với việc giết người này!

Tiếng nổ ầm ầm liên tiếp hết đợt này tới đợt khác, mười mấy tên cường giả cảnh giới Thiên Võ còn lại đã không dám hành động lung tung.

Bọn chúng căn bản không thể phá được hàng phòng ngự của Tần Ninh, nhưng Tần Ninh lại có thể chém nát hàng phòng ngự của chúng!

Điều này quả thật không thể tin được.

“Cảnh Khoát, ngươi muốn chạy đi đâu!”

Ánh mắt của Tần Ninh như bó đuốc, chiếu thẳng vào Cảnh Khoát.

Ánh nhìn chằm chằm này khiến Cảnh Khoát cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

“Tần Ninh, nếu ngươi giết ta thì thượng quốc Cảnh Thiên sẽ không tha cho đế quốc Bắc Minh đâu. Đến lúc đó, một mình ngươi dù có thực lực cao tới trời thì cũng không thể thay đổi kết cục trước thiên quân vạn mã!”

“Thật sao?”

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Luôn có kẻ sợ chết, thiên quân vạn mã có thể có bao nhiêu trung đội trưởng? Đại đội trưởng? Tướng quân? Nguyên soái?”

“Ta có thể giết từng tên một, kẻ nào dẫn quân, ta giết kẻ đó!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cảnh Khoát khẽ thay đổi.

“Hơn nữa, thượng quốc Cảnh Thiên của ngươi được nhiều kẻ nhớ thương, ta nghĩ những quốc gia bị thượng quốc Cảnh Thiên các ngươi lăng nhục cũng không ít, luôn có người muốn quốc gia của các ngươi hoàn toàn sụp đổ”.

“Những chuyện này, ngươi không cần lo cho ta. Hôm nay, ta chỉ giết người chứ không hỏi chuyện khác!”

Cảnh Khoát chỉ cảm thấy cơ thể mình đang run cầm cập.

Tần Ninh, quá kinh khủng.

Hắn đã sớm nghĩ xong mọi chuyện, căn bản là không có gì phải kiêng dè.

Giết người, hắn chỉ cần giết người.

Nhưng gã này thật sự đang nghiêm túc sao?

Bởi vì Tần Hâm Hâm chết mà hắn muốn hủy diệt hai thượng quốc lớn? Không ngại trả giá, không tính hậu quả?

Đây hoàn toàn là điên rồi!

“Nếu giờ ngươi dừng tay, thượng quốc Cảnh Thiên sẽ không tính toán bất cứ điều gì, nguyện ý phân chia thượng quốc Đại Minh với đế quốc Bắc Minh!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều thầm kinh ngạc.

Cảnh Khoát khuất phục.

Nhưng Tần Ninh lại không hề quan tâm, sải bước trong không trung.

“Cho ngươi hết, cho ngươi hết, tất cả những gì thuộc về thượng quốc Đại Minh đều cho ngươi!”

Tần Ninh vẫn không bị đả động.

“Thượng quốc Cảnh Thiên ta nguyện cúi đầu trước đế quốc Bắc Minh, nguyện làm đầy tớ”, Cảnh Khoát lúc này hoàn toàn điên luôn.

Nhưng Tần Ninh vẫn không hề thay đổi.

“Ngươi không chết, đệ đệ của ta sao có thể an nghỉ?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Hôm nay, kẻ nào chặn ta, ta giết kẻ đó!”

Điên, điên rồi, hoàn toàn điên rồi.

Tần Ninh thật sự tới để giết người.

“Ngươi quá ép người!”

Cảnh Khoát lúc này đã bị ép đến đường cùng.

“Thánh huynh, Kim huynh!”

Nhìn Kim Ngọc Long và Thánh Minh Hoàng, Cảnh Khoát chắp tay nói: “Nếu hai vị giúp ta giết kẻ này thì thượng quốc Cảnh Thiên ta từ nay về sau, nguyện nhẫn nhục chịu khó làm đầy tớ cho hai vị”.

Lời này vừa nói ra, thế cục bỗng trở nên khác hẳn.

Thượng quốc Cảnh Thiên khổ sở van nài Tần Ninh không được. Bây giờ, Cảnh Khoát lại đặt hi vọng lên người Kim Ngọc Long và Thánh Minh Hoàng.

Thánh Minh Hoàng thì im lặng không nói.

Thực ra, ông ta cũng đang đánh cược.

Cược xem rốt cuộc Tần Ninh sẽ đi tới bước nào.

Thẩm Văn Hiên được Tần Ninh thu làm đan đồ, mà ông ta và Tần Ninh cũng có lời hẹn, cho Tần Ninh mượn Thiên Nguyên linh cảnh thì Tần Ninh sẽ giúp con trai ông ta là Thánh Thiên Viêm thông qua cuộc thi Người được chọn.

Nếu thất tín bội nghĩa thì hôm nay, kết cục của Cảnh Khoát có khi nào xảy ra trên người ông ta không?

Mà bên kia, Kim Ngọc Long lại khẽ cười.

“Kim quốc chủ, hôm nay ra tay cứu giúp, toàn quốc thượng quốc Cảnh Thiên ta sẽ làm trâu làm ngựa cho thượng quốc Kim Càn”.

Lúc này Cảnh Khoát đã nhếch nhác tột độ.

“Phụ hoàng!”

Kim Linh Huyên nhỏ giọng nói: “Người này vừa rồi còn hùng tâm chí lớn, ngấp nghé đến cả thượng quốc Kim Càn chúng ta. Bây giờ giúp lão ta rồi…”

“Không ngại!”

Kim Ngọc Long cười lạnh nói: “Trước mặt mọi người, quốc vương Cảnh Khoát lại đùa giỡn được sao?”

Kim Ngọc Long vừa cười nói vừa bước lên phía trước.

“Lão cáo già…”

Cảnh Khoát chửi thề một tiếng, nhưng lúc này lão ta lại không còn cách nào khác.

Con trai đáng kiêu ngạo của lão ta chết rồi. Bây giờ tính mạng của mình còn đang bị uy hiếp, nếu như không cầu xin sự trợ giúp thì hôm nay chính là ngày thượng quốc Cảnh Thiên đổi chủ.

“Nếu Cảnh Khoát huynh đã cầu giúp đỡ thì Kim Ngọc Long ta đương nhiên không thể ngồi không mà nhìn”.

Kim Ngọc Long cười tươi rồi nói. Ông ta đi lên phía trước, chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn Tần Ninh.

“Tần Ninh đúng không?”

“Chuyện hôm nay ta cũng hiểu được, quốc chủ thượng quốc Đại Minh Minh Già Vân, lật lọng, ngươi đã giết ông ta”.

“Mà thái tử Cảnh Thượng cũng bị ngươi giết. Chuyện nay, đến đây là xong nhé”.

Kim Ngọc Long mỉm cười: “Thật ra nói cho ngươi biết, thượng quốc Linh Ương có quan hệ rất tốt với thượng quốc Kim Càn ta. Dương Thiên Thủ chính là cậu của con trai ta. Ngươi giết ông ta thì vốn thượng quốc Kim Càn ta chắc chắn phải tới tìm ngươi tính sổ”.

“Nhưng hôm nay, chuyện đã tới bước này, mỗi bên lùi một bước. Ngươi không ghi thù thì ta cũng không tính toán chuyện của ngươi!”

Từ đầu tới cuối, Kim Ngọc Long vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt nhìn Tần Ninh, dường như đang nói, chuyện này đến đây kết thúc đi, hôm nay ta cũng không muốn gây rắc rối cho ngươi.

Nếu không, ngươi chết chắc.

Kim Ngọc Long đứng trước Cảnh Khoát, hai tay chắp sau lưng, trong mắt mang theo ánh nhìn điều tra, thăm dò, nhìn Tần Ninh.

Mọi người lúc này đều dồn ánh mắt nhìn bóng người đang đứng sừng sững trong không trung.

Thiếu niên này, sẽ lựa chọn thế nào?

“Cút!”

Bỗng nhiên, một giọng nói như sấm rền chấn động bốn phía.

Một chữ, cút!

Đơn giản, rõ ràng.

“Ngươi…”

“Cút!”, Tần Ninh lại nói: “Ba đời tổ tôn của thượng quốc Linh Ương, ta giết đấy, thì sao? Ngươi muốn báo thù cho chúng? Vậy thì tìm ta là được”.

“Ta đã nói rồi, hôm nay ta tới là để giết người, kẻ nào ngăn cản ta giết kẻ đó”.

“Láo xược!”

Kim Linh Huyên không khỏi quở trách: “Phụ hoàng ta chính là cao thủ đệ nhất thượng quốc, ngươi làm như vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết đấy, Tần Ninh”.

“Đâm đầu vào chỗ chết?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ngươi là kẻ nào? Là cái thá gì? Thấy ngươi nói hào hùng lắm, không bằng tới đây đánh một trận đi?”

Lời này vừa nói ra, Kim Linh Huyên đã rụt cổ. Tần Ninh bây giờ, tay cầm thần binh sắc bén, giết được cả cảnh giới Thiên Võ. Đánh nhau với hắn thì không phải là tự tìm đường chết hay sao?
Chương 363: Kim Ngọc Long ra tay

“Không dám đấu với ta thì cút!”

Tần Ninh thản nhiên quét mắt qua Kim Linh Huyên rồi nói: “Ở đây không có chỗ cho ngươi nói!”

Lời này vừa nói ra, Kim Linh Huyên đỏ bừng mặt mũi, nhưng không nói ra nổi một câu phản bác.

“Tần Ninh, ngươi thật không biết trời cao đất dày. Hôm nay, tôn ta sẽ dạy dỗ ngươi!”

Kim Ngọc Long lúc này đã tức điên lên!

Không chỉ Kim Ngọc Long mà những người khác đều cảm thấy Tần Ninh điên rồi.

Nếu nói hắn coi nhẹ thượng quốc Đại Minh và thượng quốc Cảnh Thiên thì cũng không thể coi nhẹ thượng quốc Kim Càn.

Thượng quốc Kim Càn chính là quốc gia đứng đầu trong rất nhiều thượng quốc, bản thân Kim Ngọc Long cũng là cao thủ đệ nhất thượng quốc.

So với thân phận và địa vị của ông ta, Cảnh Khoát không có cửa.

Cảnh Khoát vốn là cảnh giới Thiên Võ 3 biến mà Kim Ngọc Long thì chính là cảnh giới Thiên Võ 5 biến.

Sự tồn tại của cảnh giới Thiên Võ 5 biến là điều không thể so bì trong rất nhiều thượng quốc.

Tần Ninh thật sự là không sợ chết.

“Chém gió mãnh liệt!”

Bàn tay Kim Ngọc Long vung lên, một luồng linh khí màu vàng hùng hậu bỗng chốc cuồn cuộn, cơn sóng khủng khiếp lao về phía Tần Ninh.

“Kiếm, chém!”

Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng như cũ, kém ra một kiếm.

Bỗng nhiên, lông vũ sau lưng hóa thành huyết ảnh đầy trời, soạt soạt soạt, phá không lao về phía Kim Ngọc Long.

Mà trên mai Huyền Vũ, ánh sáng màu vàng càng thêm chói lọi.

Ầm…

Lúc này, tiếng nổ ầm ầm rung chuyển màng nhĩ của những người đang có mặt ở đây.

Tiếng nổ này như muốn phá rách màng nhĩ của đám đông mà liên tục vang lên.

Tất cả mọi người đều giật mình.

Họ nhìn thấy Tần Ninh đè bẹp một đám mạnh vô địch cảnh giới Thiên Võ 1 biến tới 3 biến, nhưng không ngờ, tới Kim Ngọc Long cảnh giới Thiên Võ 5 biến ra tay cũng không thể nào áp chế được Tần Ninh.

Điều này quả thật vô cùng khó tin.

“Chết tiệt!”

Kim Ngọc Long gằn giọng quát, cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Thằng nhóc, ngươi quá ngông cuồng. Hôm nay, đế ta phải giết ngươi!”

Kim Ngọc Long nói thì to mồm thế nhưng tận đáy lòng thì lại ngày càng kinh ngạc.

Tứ linh vật đó mang theo uy lực thật khủng khiếp.

Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Luân tầng 9 mà sau khi mặc lên người, khống chế được lại có thể giao đấu với ông ta.

Nếu như hắn là cảnh giới Thiên Võ mặc lên thì có lẽ giao đấu với cường đại cảnh giới Thiên Nguyên cũng dễ dàng chém chết đối thủ?

Kim Ngọc Long thầm nóng lòng mong đợi.

Một thứ đồ tốt như thế, ở trong tay Tần Ninh thì thật phí của giời.

“Giáp Kim Tước!”

Một tiếng hét vang lên, trên bề mặt cơ thể của Kim Ngọc Long lấp lánh một giáp vàng tỏa sáng 4 phía.

Ánh sáng vàng lan tỏa khắp nơi khiến toàn thân Kim Ngọc Long trên dưới như đội một chiếc mũ vàng, khí thế hừng hực, sát khí đằng đằng.

Toàn thân cuồn cuộn dâng trào, uy thế chấn động trời cao.

Khí phách tới mức này khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ tới tột cùng.

“Không hổ là vô địch cảnh giới Thiên Võ 5 biến!”

“Đúng vậy, giáp Kim Tước hình như là một bộ giáp được truyền thừa của thượng quốc Kim Càn, nghe nói có thể chống lại đòn tấn công vô địch cảnh giới Thiên Võ 7 biến”.

“Ừ, giáp vàng này vẫn luôn được giấu kín. Kim Ngọc Long này… quả thật không đơn giản!”

Đám người nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng sững sờ.

Sự náo loạn mà Tần Ninh tạo ra lần này đã vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người.

Khiến Kim Ngọc Long phải đích thân ra tay, thế mà lại không thể tiêu diệt được Tần Ninh.

Nhưng bây giờ thì không như vậy nữa.

Giáp Kim Tước đã xuất hiện, thực lực của Kim Ngọc Long có thể gọi là được tăng lên gấp bội, cho dù Tần Ninh có nghịch thiên đến mức nào thì cùng tới đây là tắt.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối.

Nếu Tần Ninh có thể tạm tránh qua sóng gió, đạt tới cảnh giới Linh Phách, rồi lại mặc lên người tứ linh vật thì có lẽ trong tất cả các thượng quốc sẽ không có kẻ nào ngăn cản được hắn.

“Giết!”

Kim Ngọc Long giải phóng ra ánh sáng vàng trên toàn thân, sát khí đằng đằng.

Tần Ninh phải chết, tứ linh vật bá đạo vô cùng kia, ông ta nhất định phải giành được.

“Chém!”

Tần Ninh lúc này không hề lùi bước mà sải bước đi lên, sát khí xung thiên.

“Phụ hoàng, Tần Ninh này, quả thật là điên rồi…”

Thánh Thiên Viêm nhìn thấy cảnh tượng này thì hoàn toàn ngây ngốc.

Cảnh giới Linh Luân tầng 9 mà đám đối cứng với cường giả cảnh giới Thiên Võ 5 biến.

Giữa hai đẳng cấp này có sự chênh lệch những hai cảnh giới lớn là cảnh giới Linh Phách và cảnh giới Địa Võ nữa đó.

Cho dù là điều khiển được vật thánh thì Tần Ninh có thể chống đỡ được đến lúc nào?

Thánh Minh Hoàng lại lạnh lùng nói: “Suy cho cùng thì chuyện đã náo loạn tới bước này, lẽ nào Tần Ninh còn có thể lùi bước sao?”

“Nếu nhóc này có thể sống qua trận này, thì tỷ lệ thành công của con trong đợt thí luyện Người được chọn sẽ tăng lên ít nhất 3 lần!”

Thí luyện Người được chọn, nói cho cùng chính là những tông môn kia trong đất Cửu U, dựa vào sự giúp đỡ của 36 cương quốc mà tổ chức một cuộc tuyển chọn.

Mỗi lần thí luyện Người được chọn thì trên cơ bản là những thiên chi kiêu tử của các cương quốc đều chiếm đầy danh sách.

Mà thượng quốc bọn họ thì gần như không tranh được vị trí nào.

Lần này, Tần Ninh đã đồng ý ra tay giúp đỡ, có lẽ Thánh Thiên Viêm thật sự có thể gia nhập vào tông môn trong Cửu U để tu luyện.

Thánh Minh Hoàng cũng không biết tại sao lại tin tưởng Tần Ninh nhiều như vậy.

Ầm…

Trận giao đấu trong không trung đang nóng dần lên, hai bên đã tới cục diện không chết không ngừng.

“Kim Tước chấn thiên!”

“Thanh Long gào thét!”

Trong khoảnh khách, hai người mãnh liệt va vào nhau.

Đông…

Một tiếng nổ nặng nề vang lên, hai người đột nhiên bắn ra, bụi tung mù mịt trên quảng trường.

“Phụt…”

Tần Ninh phun ra một ngụm máu, nhếch nhác lui về.

Mà bên kia, sắc mặt của Kim Ngọc Long cũng không dễ nhìn cho lắm, sau đó thì cũng phun ra một ngụm máu.

Cả hai cùng thua?

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều sửng sốt.

Cảnh giới Linh Luân tầng 9, cho dù có sự hỗ trợ của thiên tài địa bảo thì giao đấu với cao thủ vô địch cảnh giới Thiên Võ 5 biến mà có thể đấu hòa thì quả thật là khó tin tới tột độ.

“Cảnh Khoát!”

Kim Ngọc Long lạnh lùng nói: “Thằng nhãi này giờ như đèn dầu đã cạn, giết hắn đi!”

Kim Ngọc Long nham hiểm nói.

“Được!”

Cảnh Khoát sải bước lên, nhìn Tần Ninh.

“Ngươi dám động vào một sợi lông tơ của công tử xem!”, Thương Hư cũng lạnh lùng nói.

“Cút!”

Tần Ninh lại quát lên.

Thương Hư lại lần nữa lui về.

Ánh mắt của Tần Ninh nhìn Kim Ngọc Long, cười giễu: “Ta đã nói, kẻ nào ngăn ta thì kẻ đó sẽ chết. Xem ra, ngươi coi đó là một câu nói đùa phải không”.

Kim Ngọc Long hừ lạnh nói: “Nhóc con, ta thừa nhận là linh vật trên người ngươi có uy lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng, cũng chỉ đến vậy mà thôi”.

“Hôm nay, cho dù thế nào thì ngươi cũng chỉ có một kết cục là chết”.

“Thật sao?”

Ánh mắt của Tần Ninh chợt lạnh, nói: “Nếu đã như thế…”

“Nổ!”

Tần Ninh thét lên một tiếng.

Trong khoảnh khắc đó, trên bề mặt cơ thể Kim Ngọc Long, những chiếc lông vũ màu đỏ máu phát ra tia sáng mãnh liệt thì bỗng chốc nổ tung.

Những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên hết sóng này tới sóng khác.

Cơn sóng mạnh mẽ, lan tràn ra khắp nơi. Cả quảng trường bị nổ thành bột phấn.

Những người cảnh giới hơi thấp, không kịp chạy trốn còn bị nổ cho banh xác.

Kim Ngọc Long còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã hoàn toàn biến thành thịt vụn, biến mất trong tiếng nổ kia.

Cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Thiên Võ 5 biến đã mất mạng! Lúc này, tất cả mọi người chứng kiến đều chết lặng.
Chương 364: Người của Xích Vân tông tới



Tần Ninh đã thật sự giết chết Kim Ngọc Long.

“Phụ hoàng!”

Kim Linh Huyên lúc này cảm thấy đầu óc mơ hồ.

Phụ hoàng lớn mạnh là thế, phụ hoàng cảnh giới Thiên Võ 5 biến mà lại... cứ thế chết đi!

“Tần Ninh…”

Kim Linh Huyên siết chặt hai tay, nhưng đôi mắt của hắn ta thì không dám nhìn về Tần Ninh.

Gã này hỉ nộ vô thường, ai biết được có khi nào liếc hắn một cái mà bị giết luôn không.

Những người sửng sốt không chỉ có Kim Linh Huyên mà còn rất nhiều người của thượng quốc và đế quốc khác.

Tần Ninh thật như không muốn sống, nhưng loại chiến đấu bạt mạng này cuối cùng đã giết được Kim Ngọc Long.

Khiến người ta cảm thấy khó mà tin được.

Lúc này, lòng Cảnh Khoát đã lạnh như tro tàn.

Đến Kim Ngọc Long cũng chết rồi, thì ở đây còn ai là đối thủ của Tần Ninh nữa đây?

“Cảnh Khoát, còn kẻ nào bảo vệ ông nữa không?”

Tần Ninh lạnh lùng nhìn xung quanh.

Minh Già Vân của thượng quốc Đại Minh đã chết, bây giờ chỉ còn lại Cảnh Khoát.

Giết chết Kim Ngọc Long thì còn kẻ nào dám ngăn cản?

Cảnh Khoát lúc này mặt mũi xám như tro tàn.

Nhưng thấy Tần Ninh thì lão ta chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.

Gã này, rốt cuộc là có lai lịch gì, tại sao lại mạnh mẽ tới mức này?

Đó chính là cao thủ vô địch cảnh giới Thiên Võ 5 biến, thế mà cũng giết chết được. Tứ linh vật kia rốt cuộc là có thể bùng nổ tiềm năng tới đâu?

Mà lúc này, Minh Ung, Vân Khánh Ngữ và Nguyên Phong Không cùng các vị đế vương cũng cảm thấy sững sờ.

Họ biết sự phi thường của Tần Ninh, nhưng vẫn chưa từng nghĩ tới, Tần Ninh lại có thể phi thường tới mức đó.

Người này quả thật là như quái vật.

“Chịu chết đi, Cảnh Khoát!”

“Chặn hắn lại, chặn hắn lại cho ta!”, Cảnh Khoát hoảng loạn nói.

Từng bóng người ùn ùn xông ra, hơi thở cuồng bạo lan ra thành từng lớp sóng sau xô lớp sóng trước, đè ép về phía Tần Ninh.

“Vẫn còn đâm đầu vào chỗ chết?”

Tần Ninh hừ một tiếng, sải bước lên trước, sát khí đằng đằng.

Những kẻ này, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình.

“Kiếm chém!”

Một kiếm vung ra, bóng hình rồng xanh vọt tới.

Uy lực mạnh mẽ cuồn cuộn không ngừng.

Phụt phụt phụt…

Nhưng chỉ cần là kẻ lại gần bóng rồng xanh thì toàn bộ sẽ bị ánh kiếm quét qua, thân thể nổ tung, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời.

Cảnh giới Thiên Võ 1 biến tới giờ này cũng chỉ là hạng tép riu.

Lúc này, những người khác đã hoàn toàn hoảng loạn.

Không thể chiến đấu được với người này!

Tần Ninh rốt cuộc là còn chống đỡ được bao lâu nữa thì không ai biết.

Nhưng chỉ cần hắn chưa ngã thì kẻ nào xông đến, kẻ đó chết.

Cứ như vậy, chỉ còn lại vài tên cảnh giới Thiên Võ nhát chết không dám có bất kỳ hành động nào.

“Ai còn bảo vệ được ngươi nữa?”

Tần Ninh cười khẩy rồi bước ra.

Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.

Người này, quá khủng khiếp.

“Không!”

Lúc này, Cảnh Khoát đã vô cùng kinh hoàng.

Tần Ninh này điên rồi. Nhưng lão ta không điên, lão ta không muốn chết ở đây.

“Láo xược!”

Một tiếng gầm vang lên.

Bỗng nhiên, 3 bóng người lướt gió mà tới.

Một người trong đó mặc áo bào đen, sắc mặt nghiêm nghị, bàn tay ra chiêu, Cảnh Khoát không hề phản kháng mà bị bắt đi, tránh được đòn tấn công của Tần Ninh.

Ầm…

Mặt đất bị nổ tung, bóng người Cảnh Khoát xuất hiện ở phía trên một cung điện, thở hổn hển hiển nhiên là vẫn còn sợ hãi.

“Trưởng lão Lộc Phong!”

Nhìn thấy người tới, trái tim treo cao của Cảnh Khoát cuối cùng cũng hạ xuống.

“Trưởng lão Lộc Phong, nhanh, nhanh giết thằng đó. Hắn đã giết Cảnh Thượng con trai ta, đệ tử của trưởng lão Xích Thiên Vũ”.

Lúc này, Cảnh Khoát như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hô lên.

Trưởng lão Lộc Phong chính là trưởng lão của Xích Vân Tông, tuy địa vị thấp hơn trưởng lão Xích Thiên Vũ nhưng dù sao cũng là trưởng lão của Xích Vân Tông.

Lúc này lại không biết vì sao lại xuất hiện, nhưng Tần Ninh quả này chết chắc.

Cảnh Khoát nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt lộ ra nụ cười.

“Hắn?”

Lộc Phong kia mặc một bộ đồ đen, toàn thân toát ra hơi thở nghiêm nghị chết chóc, cùng với vẻ cao cao tại thượng của kẻ bề trên, nhìn đám người có mặt ở đây, trong ánh mắt tỏ ra khinh thường.

Lão già này như một vị thần đứng trên trời, nhìn xuống đám người, ánh mắt mang theo vẻ thương hại.

Dường như, rất nhiều quốc vương thượng quốc, đế vương đế quốc kia trong mắt lão ta chỉ như con kiến, nực cười vô tri, không đáng nhắc tới.

“Linh khí trên người có vẻ kỳ quái”.

Lộc Phong kinh ngạc nói: “Chẳng trách mà lại có thực lực lớn mạnh như thế”.

“Lộc trưởng lão, kẻ này không tầm thường. Ta thấy, giết hắn đi rồi lấy linh bảo trên người hắn mang về nghiên cứu kỹ càng”, một lão già đứng bên cạnh Lộc Phong nói.

“Cũng được”.

Lộc Phong gật đầu: “Lần này, trưởng lão Xích Thiên Vũ bảo ta tới đón Cảnh Thượng đi báo danh ở Xích Vân Tông. Bây giờ Cảnh Thượng đã chết, chúng ta cũng phải có một lời giải thích với trưởng lão Xích Thiên Vũ”.

“Ừ!”, một người khác cũng gật đầu.

Ba người lời qua tiếng lại, dường như đã coi Tần Ninh chết chắc rồi.

Đây là một kiểu tự tin tuyệt đối.

Bọn chúng là trưởng lão Xích Vân Tông tới từ Cửu U, quyền cao chức trọng. Đừng nói là thượng quốc, kể cả người cương quốc mà gặp chúng cũng phải khách sáo vài phần.

Xích Vân Tông, tuy không mạnh bằng tứ đại tông môn và Thánh Đan các, nhưng trên Cửu U cũng là tông môn lớn danh tiếng lẫy lừng.

Muốn tiêu diệt một cương quốc thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Nhóc con, đưa linh bảo trên người ngươi ra đây, rồi đi một chuyến với chúng ta”.

Lộc Phong thản nhiên nói: “Giết Cảnh Thượng thì ngươi phải chết không còn gì để nghi ngờ, còn trưởng lão Xích Thiên Vũ xử lý ngươi thế nào thì do ông ta quyết định”.

“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng chống đối, nếu không, đừng nói là ngươi mà gia tộc nhà ngươi, quốc gia của ngươi đều vị sự chống đối của ngươi mà bị diệt vong”.

“Mạnh mồm thế!”

Tần Ninh lạnh lùng nhìn 3 lão già, cười giễu: “Thật giống như đánh rắm, thối không ngửi được”.

Cái gì?

Ồ?

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật mình.

Tần Ninh thật sự điên rồi, điên quá rồi.

Đây chính là trưởng lão của Xích Vân Tông.

Xích Vân Tông là khái niệm gì?

Trong toàn vùng đất Cửu U, Xích Vân Tông là tông môn hàng đầu, mà trên Cửu U đại lục thì đối với Xích Vân Tông mà nói, chỉ cần búng tay thôi là rất nhiều đế quốc, thượng quốc đã khói lửa ngập trời.

Thế mà nhóc này lại kiên quyết không cúi đầu.

Nhưng, cho dù là như thế thì hắn vẫn còn sức chiến đấu sao?

“Xem ra là đàn gảy tai trâu rồi!”

Trưởng lão Lộc Phong không hề tức giận, khẽ lắc đầu, cười nói: “Kẻ không biết thì không sợ!”

“Xem ra, những đế quốc, thượng quốc trên Cửu U đại lục ngày càng trở nên kiêu ngạo và tự mãn, hoàn toàn không biết, khoảng cách giữa tông môn và đế quốc”.

“Cửu U đại lục, hàng ngàn tỷ sinh linh, cương quốc, thượng quốc, đế quốc không đáng nhắc tới, duy chỉ có tông môn ở trong Cửu U mới là chính thống”.

“Cho dù là tông môn cấp thấp nhất, có thể tồn tại ở vùng đất Cửu U thì đủ để tiêu diệt thượng quốc, chấn động cương quốc rồi”.

Trưởng lão Lộc Phong thản nhiên nói: “Nhóc con, con mắt nhìn của ngươi quá hạn hẹp”.

“Hạn hẹp?”

Tần Ninh chế giễu nói: “Ta thấy con mắt của ngươi hạn hẹp thì có, Cửu U lớn lắm hả? Thứ gọi là tông môn đỉnh cấp chỉ có cảnh giới Hóa Thần trấn giữ, có cái gì đáng để tự kiêu chứ?”

“Xích Vân Tông có đại năng cảnh giới Hóa Thần trấn giữ không?”

“Theo ta đoán thì chắc là không có nhỉ? Xích Vân Tông các ngươi, không phải cũng là được ngày nào hay ngày đó mà sống sao, vẫn còn to mồm ở đây mà giương oai diễu võ?”, lời này vừa nói ra, xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.
Chương 365: Giết chết không từ kẻ nào

Cho đến bây giờ, phong cách ăn nói điên cuồng của Tần Ninh đã khiến họ không biết nên thể hiện biểu cảm như thế nào.

Dường như ông trời có tới thì Tần Ninh vẫn như thế, kiêu ngạo mà nhìn chúng sinh!

Nhưng không thể không nói, khí thế ngạo nghễ thiên hạ của con người này, quả thật khiến người khác kính phục.

Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này là vì đệ đệ của hắn bị người ta giết hại.

Một thiếu niên trọng tình trọng nghĩa như thế, quả thật có một mặt phong độ khiến người ta tán thưởng.

Nhưng bây giờ, vô địch cảnh giới Thiên Võ xuất hiện, hơn nữa lại là 3 vị trưởng lão đến từ Xích Vân Tông.

Tần Ninh vẫn ngạo nghễ mà nhìn như thế, sợ là sẽ dồn mình đến bên bờ vực.

“Xích Vân Tông cũng chỉ là một tông môn tồn tại được chăng hay chớ ở trong Cửu U. Ở đâu giương oai diễu võ thì được, nhưng gặp ta thì chỉ có tự tìm đường chết”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Hôm nay, ta phải giết Cảnh Khoát, kẻ nào dám ngăn cản thì ta giết không từ”.

Lúc này, mọi người đều cảm thấy một hơi thở uy nghiêm mang đầy sát khí lan tràn ra khắp nơi.

Tần Ninh, thật sự dám giết người.

Lộc Phong nghe vậy thì sắc mặt xám xanh.

Thằng khốn này, hoàn toàn không biết sống chết, chỉ chọn đường chết mà đi.

“Được, lão phu giúp ngươi toại nguyện”.

Lúc này, toàn thân Lộc Phong bùng nổ hơi thở mạnh mẽ.

“Cảnh giới Thiên Võ… 7 biến!”

Mọi người vô cùng hoang mang.

Sau chín cửa cảnh giới thì là tứ linh cảnh. Sau tứ linh cảnh chính là hai cảnh giới lớn Địa Võ, Thiên Võ

Cảnh giới Địa Võ tầng 9.

Cảnh giới Thiên Võ 7 biến.

7 biến này, 1 biến một tầng trời, cho nên cũng được gọi là cảnh giới Thiên Võ tầng 7.

Minh Già Vân là cảnh giới 1 biến có chênh lệch cực lớn với Cảnh Khoát cảnh giới 3 biến, mà Cảnh Khoát và Kim Ngọc Long chỉ hơn kém nhau không chỉ 1 bậc.

Nhưng bây giờ, cường giả 7 biến xuất hiện, khiến mọi người đều cảm giác ngừng thở.

Cảnh giới Thiên Võ 7 biến, duy chỉ có ở 36 cương quốc mới có cường giả mạnh mẽ tới vậy chứ nhỉ?

Lộc Phong là một vô địch đỉnh cấp cảnh giới Thiên Võ 7 biến.

“Nhóc con, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng…”

“Đừng đánh rắm nữa đi!”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Giết đệ đệ của ta, tội đáng muôn chết”.

“Muốn chết”.

Lộc Phong đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.

Lão ta đột nhiên bước ra, sức mạnh cảnh giới Thiên Võ 7 biến không biết mạnh hơn Kim Ngọc Long bao nhiêu lần, một luồng uy lực áp chế cuồn cuộn, đè ép về phía Tần Ninh.

“Chết đi!”

“Kẻ chết chính là ngươi!”

Tần Ninh cũng sải bước lên trước, sắc mặt tái mét, phun ra một ngụm máu.

Liên tục giao chiến, thân thể của hắn dường như đã đạt tới cực hạn, vẫn chưa ra tay đã không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng hắn không muốn ngừng lại.

Kẻ nào cản hắn thì giết kẻ đó, chỉ có đạo lý đơn giản như vậy.

Từng bước tiến lên, toàn thân Tần Ninh ngưng tụ sát khí, hơi thở điên cuồng tụ trên tứ linh vật.

“Chém!”

“Chết đi!”

Lộc Phong hừ một tiếng, sải bước lên, bỗng chốc một luồng chưởng ấn từ trên trời giáng thẳng xuống thâu tóm bóng hình của Tần Ninh.

Đông…

Mặt đất vỡ nứt, chưởng ấn kia rơi thẳng xuống, tốc độ cực nhanh, cơ thể của Tần Ninh bị đập xuống mặt đất.

Bỗng chốc, hơi thở bá đạo đó tóm chặt lấy Tần Ninh.

Bên cạnh Lộc Phong, hai lão già còn lại ra tay, một trái một phải khống chế Tần Ninh.

Lúc này, Lộc Phong nhếch mép cười.

“Bảo vật cấp này mà đưa cho ngươi thì phía của giời”.

Rắc rắc…

Tứ linh vật trong lòng bàn tay bị Lộc Phong cướp đoạt.

Kiếm Thanh Long, trục Bạch Hổ, mai Huyền Vũ, lông Chu Tước đều hóa thành bản thể.

4 món thánh vật nằm trên tay Lộc Phong.

“Đồ tốt!”

Sắc mặt của Lộc Phong mừng rỡ, bàn tay vuốt ve 4 món thánh vật.

Rắc rắc…

Nhưng đúng lúc này, trên bề mặt của 4 món thánh vật lại phát ra tiếng rắc rắc không ngừng nứt ra, rồi hoàn toàn vỡ vụn.

4 món thánh vật, xong đời rồi!

“Sao lại như vậy…”

Vẻ mặt Lộc Phong lúc này vô cùng khó coi, nhìn 4 món thánh vật bị vỡ nát thành tro thì tức điên lên.

“Đồ khốn nạn!”

Lộc Phong không nén nổi mà gầm lên: “4 món thánh vật bị ngươi hủy rồi”.

“Khà…”

Tần Ninh cười giễu một tiếng: “Vốn dĩ 4 món linh vật này trải qua thời gian quá dài, không thể bằng năm đó. Lần này ta đã tiêu hao quá nhiều, nên bị hủy là chuyện đã nằm trong tính toán”.

Sắc mặt Lộc Phong hung hăng.

“Thằng khốn, ngươi giở trò quỷ!”

Lời nói vừa dứt, bàn tay Lộc Phong vung lên, tóm thẳng lấy Tần Ninh.

“Hôm nay, lão phu phải giết ngươi!”

Đòn tóm đó, mang theo sức tấn công bùng nổ, như vuốt của con đại bàng khổng lồ, từ trên trời vồ xuống.

“Giết ta? Ngươi vẫn chưa đủ tư cách đó đâu!”

Tần Ninh lạnh lùng cười, lúc này hai bức tượng đã xuất hiện phía trước.

Soạt soạt…

Trong chớp mắt, hai bức tượng hóa thành cao lớn như người bình thường, tốc độ cực nhanh, xông ra chém giết.

Một trái một phải giết chết hai lão già đang bắt lấy Tần Ninh.

Phụp phụp…

Máu tươi bắn tung tóe, hai lão già cứ như vậy mà mất mạng.

“Tả Doanh, Tả Xạ!”

Nhìn hai kẻ thân tín của mình bị giết thẳng tay, sắc mặt của Lộc Phong trở nên trắng bệch.

Hai người này chính là sức mạnh cảnh giới Thiên Võ 5 biến, thế mà bị giết chết trong nháy mắt.

Tần Ninh này vẫn còn chuẩn bị thứ khác.

Lúc này, Tần Ninh đã hạ người xuống, xoa xoa cổ tay.

“Ngăn cản ta sao? Ngươi không xứng!”

Một bước tiến lên, hai con rối nhìn chằm chằm Lộc Phong.

“Đây là… hơi thở tạo hóa!”

Lúc này Lộc Phong tỏ ra vô cùng hoảng loạn.

“Hơi thở tạo hóa, sao có thể thế được, tại sao có thể sở hữu hơi thở tạo hóa?”

Lộc Phong đã hoàn toàn không có suy nghĩ giao đấu.

Bị áp sát từng bước khiến Lộc Phong mặt mũi tái mét từng bước lùi lại.

“Muốn chạy à?”

Nhìn Lộc Phong muốn chạy trốn, Tần Ninh hừ một tiếng.

Trái phải hai bên là bức tượng Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên bỗng chốc xông lên chém giết.

Một hơi thở u ám tỏa ra.

Hơi thở u ám đó, nhìn kỹ thì chỉ là những ngón tay thô kệch và mảnh, nhưng khi Lộc Phong nhìn thấy luồng hơi thở kia thì chết lặng.

“Tần Ninh, ngươi dám giết ta thì Xích Vân Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi”.

“Người của Thánh Đan các ta còn giết, Xích Vân Tông là cái thá gì?”

Phụp…

Lúc này, hai luồng hơi thở tạo hóa đã xuyên thẳng qua cơ thể của Lộc Phong.

Máu tươi bắn ra, Lộc Phong mất mạng.

Cảnh giới Thiên Võ 7 biến, bị giết chết trong 1 giây.

Đây là thủ đoạn gì?

Hơi thở tạo hóa là cái gì? Mà có thể khiến một vô địch cảnh giới Thiên Võ kinh sợ tới mức này?

Lúc này, mọi người đều sững sờ.

Chuyện xảy ra hôm nay đã đi ngược lại hiểu biết của tất cả mọi người.

“Cảnh Khoát, chết đi!”

Tần Ninh gầm lên, một hơi thở tạo hóa phóng ra.

Lúc này, Cảnh Khoát đã nhìn thấy kết cục chết chóc của mình.

Lão ta vô cùng hối hận, nhưng không còn tác dụng gì.

Nếu không phải ham muốn mối liên hôn với thượng quốc Đại Minh, không ngấp nghé lãnh thổ của các đế quốc lớn thì nói không chừng, Cảnh Thượng đã tới Xích Vân Tông, thượng quốc Cảnh Thiên cũng không phải đi tới ngày hôm nay.

Hôm nay, tất cả cường giả cảnh giới Thiên Võ của thượng quốc Cảnh Thiên đã chết, thượng quốc Cảnh Thiên xong đời.

Bụp…

Thân thể của Cảnh Khoát đổ ập xuống đất.

Giờ này phút này, vốn dĩ là chuyện vui lớn của thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc Đại Minh, nhưng bây giờ lại hóa thành bắt đầu chuỗi ngày diệt quốc của hai quốc gia này.

Tất cả đều không thể tin được, nhưng lại đang xảy ra. Tần Ninh lúc này nhìn bốn phía, vẻ mặt lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK