Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 971: Chỉ là một con chó của ngài mà thôi

Vô Cấu Kiếm Phái!

Một trong ba đầu sỏ của Bắc Lan.

Vô Cấu Kiếm Phái có thể phát triển được từ hơn mười vạn năm trước là do một tay Vô Cấu Thiên Nhân sáng tạo và phát triển lớn mạnh.

Ở đại lục Thương Lan ngày trước, Vô Cấu Kiếm Phái cũng là một thế lực đầu sỏ.

Đại lục Thương Lan chia thành năm phần, Bắc Lan bị ba đầu sỏ cai quản.

Chính là Vô Cấu Kiếm Phái, thế gia Bách Lý cùng với thư viện Thái Hư.

Mà Vô Cấu Kiếm Phái hiện tại cũng là thế lực đầu sỏ chân chính.

Chí ít ở Bắc Lan cũng không có ai dám gây sự với họ.

Vô Cấu Kiếm Phái có mười mấy vạn đệ tử.

Bốn đệ tử xuất sắc nhất được xưng là Vô Cấu tứ Kiếm tử.

Ôn Thanh Kỳ chính là Thanh Kiếm tử.

Một là bởi vì tên của cô ta có chữ “Thanh”.

Hai là vì môn kiếm thuật mà Ôn Thanh Kỳ xuất sắc nhất - Thập Nhất Thanh Phong Kiếm Quyết.

Thế mà bây giờ, Ôn Thanh Kỳ thi triển kiếm thuật mình quen thuộc nhất nhưng lại bị người đánh bẹp.

Mấu chốt là người này chưa từng nổi danh, không nghe nói tới bao giờ.

Chuyện khó chấp nhận nhất đó là.

Ôn Thanh Kỳ - cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.

Nhưng Tần Ninh chẳng qua mới đạt cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.

Phanh...

Một tiếng “phanh” vang lên, sắc mặt Ôn Thanh Kỳ tái mét, khóe miệng phụt máu tươi, cả người lui về sau.

Trường kiếm trong tay xuất hiện một vết nứt.

Thấy vậy, Ôn Thanh Kỳ hoàn toàn phẫn nộ.

Pháp khí hạ phẩm của cô ta lại bị trường kiếm tụ tập từ linh khí của Tần Ninh phá hư.

Điều này khiến người ta thật sự không thể nào chấp nhận được!

“Cô nhóc, kiếm thuật của cô cũng không tệ thế nhưng còn kém nhiều lắm”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Đạo Thiên Hành nói không đào một lão tổ nhà các cô thì chính là không đào, hơn nữa lão tổ nhà cô nói không chừng còn chưa chết đâu, cô tức giận như vậy làm gì?”

“Ngươi...”

Ôn Thanh Kỳ giận dữ, nhưng lần này cũng không động thủ.

Đánh không lại Tần Ninh.

Động thủ khác nào là tự rước lấy nhục?

“Ta không có thời gian ở đây kéo dài với cô”.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Nếu như Vô Cấu lão đầu chưa chết thì báo ta nhé, không chừng sau này ta phải đến Vô Cấu Kiếm Phái thăm hỏi lão ta đấy?”

Ôn Thanh Kỳ lúc này im lặng.

Người này đến cùng đến từ nơi nào?

“Ngươi tên là gì?”

“Tần Ninh!”

Tần Ninh không che giấu, cười nói: “Muốn tìm ta báo thù ngươi có thể không đủ tư cách làm cho Vô Cấu Thiên Nhân chính mình xuất hiện còn tạm được”.

“Tần Ninh, ta nhớ kỹ ngươi”.

Ôn Thanh Kỳ hừ nói: “Ta là Ôn Thanh Kỳ, một trong tứ Kiếm tử của Vô Cấu Kiếm Phái, Thanh Kiếm tử”.

“Sớm muộn sẽ có một ngày ta trả lại nỗi nhục này!”

Ôn Thanh Kỳ nói xong thì nhìn Đạo Thiên Hành: “Đạo Thiên Hành, đừng tưởng rằng vài vạn năm qua ngươi vẫn bình yên vô sự thì thật sự cho rằng mình đang an toàn”.

“Coi như ngươi không đào phần mộ của lão tổ Vô Cấu Kiếm Phái chúng ta, nhưng phần mộ của lão tổ thế gia Bách Lý, chẳng lẽ ngươi chưa từng đào?”

“Lần này có Tần Ninh bảo vệ ngươi, nếu lần sau Bách Lý Văn Phong của thế gia Bách Lý đích thân ra tay thì ngươi chắc chắn phải chết, hắn có thể chống lại được cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp sao?”

Ôn Thanh Kỳ nhìn Đạo Thiên Hành, không khách khí chút nào.

“Hừ, đừng nói là cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, cho dù có là Thánh Nhân đến thì Tần đại gia cũng có thể giết một cách mượt mà”.

Đạo Thiên Hành rất có kiểu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

“Bách Lý Văn Phong cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu, ngươi trộm cái gì của thế gia Bách Lý chỉ có ngươi hiểu rõ nhất”.

Nghe đến lời này, Đạo Thiên Hành hơi rụt cổ.

Bách Lý Văn Phong.

Một trong các cường giả của Bắc Lan.

Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, có ai không biết?

Ôn Thanh Kỳ nghiễn ngẫm nhìn Tần Ninh rồi xoay người rời đi.

“Rốt cuộc thế gia Bách Lý có lai lịch ra sao?”

Tần Ninh lúc này rơi xuống, nhưng hai chân vẫn chưa chạm đất mà cách xa mặt đất một thước, vững vàng lơ lửng.

Đạo Thiên Hành đột nhiên nổi giận, cao giọng nói: “Thế gia Bách Lý cũng chỉ là một con chó của U Vương ngài mà thôi”.

Nghe đến lời này, Tần Ninh mỉm cười.

“Nói nghe một chút”.

Đạo Thiên Hành cũng không cố làm ra vẻ huyền bí, tiếp tục nói: “Năm đó U Vương ngài bồi dưỡng được Phong Vương, sau này Phong Vương tự lập gia tộc, mở ra Lý gia, một thế lực siêu khổng lồ”.

“Lão tổ của thế gia Bách Lý chính là Bách Lý Vân Long, cũng là Lý đại tổng quản của Phong Vương đại nhân, và là chó giữ cửa”.

“Thời điểm đó Bách Lý Vân Long không là gì cả, về sau Phong Vương đại nhân mất, thực lực của Bách Lý Vân Long đột nhiên tăng mạnh đến cảnh giới Thiên Nhân và được xưng là Vân Long Thiên Nhân”.

Đạo Thiên Hành nói liên tục.

“Đại nhân Phong Vương Lý Nhất Phong năm đó với ngài như con trai, cũng như đồ đệ, con chó giữ cửa của con trai, đồ đệ ngài tạo ra thế gia Bách Lý, xưng bá Bắc Lan”.

“Cho nên thế gia Bách Lý cũng chỉ là một con chó của ngài mà thôi”.

Có một câu mà Đạo Thiên Hành chưa nói.

Con chó này hiện tại có nhận chủ hay không thì hắn ta cũng không biết.

Dù sao Thiên Nhân cũng là sự tồn tại gần với cảnh giới Vương Giả ở đại lục Vạn Thiên.

Thiên Nhân mở ra gia tộc, tông môn, sở hữu tiềm lực trở thành đầu sỏ một phương.

Huống hồ thế gia Bách Lý đã là trở thành thế lực đầu.

Bây giờ Tần Ninh cũng không uy hiếp được thực lực của bọn họ.

Đương nhiên đây chỉ là nói một mình Tần Ninh.

Đệ tử độc môn Dương Thanh Vân của U Vương năm xưa giờ đã xưng bá Trung Lan, Thanh Ninh các càng là thế lực vô địch, độc nhất vô nhị của Trung Lan.

Nếu như Dương Thanh Vân biết sư tôn mình ở đây thì chắc chắn sẽ ba quỳ chín lạy đón Tần Ninh đến Thanh Ninh các.

Chỉ là một thế gia Bách Lý, so với Thanh Ninh các bá chủ Trung Lan thì có là gì!

Đại lục Thương Lan chính là đại lục trung tâm của toàn bộ đại lục Vạn Thiên mênh mông rộng lớn.

Thương Lan năm đó, chỉ tính riêng cảnh giới Vương Giả cũng đã có trên trăm vị.

Nhưng Dương Thanh Vân đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ đánh bại Vương Giả của các thế lực Thương Lan, chiếm đoạt thế cục.

Chia toàn bộ Thương Lan ra năm phần, thành Đông Lan, Tây Lan, Nam Lan, Bắc Lan cùng Trung Lan hiện nay.

Thanh Ninh các chiếm giữ danh tiếng của Trung Lan.

Mà Ngũ Lan cũng phân chia mạnh yếu.

Bắc Lan yếu nhất trong Ngũ Lan.

Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp chính là nhân vật vô địch.

Ở Trung Lan thì cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp là cái thá gì?

Không nói đến Dương Thanh Vân.

Chỉ riêng việc Tần Ninh sống lại trở về, hắn nào có dễ chọc?

Đạo Thiên Hành nhìn thấy Tần Ninh liền hiểu.

Vị đại gia này trở về thì toàn bộ đại lục Vạn Thiên cũng phải run lẩy bẩy.

Các cường giả cảnh giới Vương Giả của đại lục Vạn Thiên năm đó có ai mà chưa từng bị vị đại gia này đánh chứ?

Mà thời điểm đó Dương Thanh Vân vẫn chưa xưng Vương.

Được người gọi là Thanh Vân Thiên Nhân.

Có thể khuấy động toàn bộ Thương Lan là vì sao?

Đương nhiên là vì có U Vương đứng sau lưng.

Trên thực tế, hơn tám vạn năm trước, U Vương đứng đỉnh, cảnh giới Vương Giả của đại lục Vạn Thiên có ai là không tránh né?

Còn có người gọi U Vương là U Hoàng!

Cũng có người gọi danh xưng của U Vương khi còn ở Cửu U đại lục - Cửu U Đại Đế.

Cái danh Đại Đế!

Tần Ninh xứng đáng!

U Vương hay U Hoàng cũng thế, Cửu U Đại Đế cũng vậy, tất cả đều thể hiện sự đáng sợ của Tần Ninh năm đó.

Khi Đạo Thiên Hành nhận ra Tần Ninh, điều đầu tiên hắn ta làm không phải là trốn mà là ngoan ngoãn nghe lời.

Vì sao?

Bởi vì hắn ta biết vị đại gia này dù có ở cảnh giới Cửu Môn yếu nhất thì vẫn không thể khinh thường như cũ.

Có thể giết được không?

Không thể!

Những kẻ muốn giết Tần Ninh đều chết, không có ngoại lệ.

Hơn nữa, số cảnh giới Vương Giả Tần Ninh đã từng bồi dưỡng được cũng không chỉ là Vân Vương hiện nay cùng với Phong Vương ngày xưa.

Ở thời đại trước, số lượng cảnh giới Vương Giả có liên quan đến vị đại gia này mà Đạo Thiên Hành biết có chí ít mười mấy người.
Chương 972: Ta nhớ hắn rồi

Mà đó còn mới chỉ là những người Đạo Thiên Hành biết.

Những người hắn ta không biết thì còn bao nhiêu nữa?

Có trời mới biết!

Sợ rằng chỉ có U Vương biết.

“Bách Lý Vân Long...”

Nghe Đạo Thiên Hành nhắc tới cái tên này, Tần Ninh cũng có chút ấn tượng.

Lý Nhất Phong năm đó trở thành Phong Vương, lấy vợ sinh con, Lý gia cũng dần dần ra hình ra dạng.

Chỉ là về sau, Tần Ninh kết thúc một vạn năm đời thứ nhất, Lý gia ra sao thì hắn cũng không rõ.

Về Bách Lý Vân Long...

Quản gia của Lý Nhất Phong mà thôi, hắn nào có tâm tư rảnh rỗi đi nhớ đến.

“U Vương điện hạ, ngài không nhớ ra cũng bình thường, Bách Lý Vân Long năm đó cũng không nổi trội gì, về sau không hiểu sao lại đến Thiên Nhân “.

“Ồ?”

Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Đây cũng là điểm đáng chú ý”.

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, có người đồn Vân Long Thiên Nhân này vẫn chưa chết, dường như biến thành một người vô dụng, không hiểu là vì sao”.

Đạo Thiên Hành cả ngày đào mộ, tin tức không ít.

Hơn nữa sống mấy vạn năm, coi như là biết rất nhiều bí mật.

“Đi đi!”

Tần Ninh mở miệng nói: “Ta muốn đi tìm kiếm U Khô”.

“Được”.

Đạo Thiên Hành lần này không chạy.

Hắn ta sợ Ôn Thanh Kỳ lại giết trở về.

Nếu không có Tần Ninh, hắn ta liền xong đời.

“U Vương điện hạ, sao ngài lại… bay?”

“Ta thích, ngươi muốn quản lý à?”

“Khụ khụ, ta chỉ hỏi một chút thôi mà”, Đạo Thiên Hành ho khan nói: “Ngài nhất định là đang tu hành pháp quyết gì sao?”

“Biết còn hỏi?”

“Ta không hỏi, không hỏi...”

...

Mà cùng lúc này, ở bên kia.

Ôn Thanh Kỳ nhìn pháp khí trong tay xuất hiện vết rách, sắc mặt tức giận không thôi.

“Hay cho một tên Tần Ninh...”

Ôn Thanh Kỳ giận dữ hừ một tiếng.

“Chuyện hôm nay, người nào nếu như nói ra ngoài, ta sẽ... khiến các ngươi biến mất khỏi Vô Cấu Kiếm Phái!”

Nghe được Ôn Thanh Kỳ nói thế, mười mấy người đều không dám nói gì.

Ôn Thanh Kỳ có địa vị cực cao trong Vô Cấu Kiếm Phái.

“Ôn sư tỷ yên tâm, việc này chúng ta sẽ không nhắc đến”.

Một đệ tử lập tức nói: “Tông môn có mệnh lệnh cho chúng ta lần này tìm ra kiếm U Khô, chuyện can hệ trọng đại, Ôn sư tỷ, chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm kiếm kiếm U Khô chứ?”

“Ừ!”

Ôn Thanh Kỳ gật đầu, nói: “Tần Ninh này... Ta nhớ hắn rồi”.

Mười mấy vị đệ tử lúc này đều cảm giác được một luồng hơi lạnh.

Bị Ôn Thanh Kỳ ghi hận cũng không phải chuyện tốt gì.

Vô Cấu Kiếm Phái, tứ đại Kiếm tử, Ôn Thanh Kỳ cũng không phải là người mạnh nhất, nhưng lại là người không thể đắc tội nhất.

Đối với chuyện này thì Tần Ninh cũng không quan tâm lắm.

Đã chín vạn năm qua đi!

Tất cả đều đang thay đổi.

Đại lục Vạn Thiên đến cùng còn có bao nhiêu người quen đang sống sót nữa?

Cảnh còn người mất, chín vạn năm trôi qua.

“Đối với đại lục Vạn Thiên, chín vạn năm rất dài, một vị cảnh giới Vương Giả cũng chỉ có tuổi thọ chín vạn năm mà thôi...”

“Nhưng đối với thế giới Cửu Thiên, chín vạn năm...”

“Mà toàn bộ trung tâm của Thương Mang Vân Giới – thế giới chư thần, chín vạn năm... cũng chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua...”

Tần Ninh nỉ non.

Đạo Thiên Hành lúc này cũng không nói gì.

U Vương năm đó quật khởi từ một nhân vật nho nhỏ đến sự vô địch số một, chỉ mất vạn năm thời gian mà thôi.

Vạn năm vừa qua, U Vương biến mất không tăm tích.

Có người nói U Vương thành Thánh, phi thăng Cửu Thiên.

Cũng có người nói U Vương tu hành bị cắn ngược nên đã tọa hóa.

Năm đó, U Vương biến mất, lời đồn vô số.

Mà U Vương biến mất cũng làm cho rất nhiều Vương Giả thở phào.

Ngọn núi lớn đặt ở đỉnh đầu bọn họ đã biến mất.

Thế nhưng bất kể nói thế nào.

Hiện tại U Vương điện hạ trở về.

Đó chính là vô địch.

Đạo Thiên Hành hiểu rõ, đánh chết cũng không thể đối nghịch U Vương.

Người nào từng đối nghịch U Vương thì đều đã chết.

Điểm này là không thể nghi ngờ.

Hai người từ từ đi về phía trước.

Tần Ninh hai chân cách mặt đất một thước, tốc độ không nhanh không chậm.

Nhưng từ từ, Đạo Thiên Hành cũng phát hiện, bóng hình của Tần Ninh ngày càng rõ ràng.

Không giống như là bay trên không mà như là giẫm ở mặt đất và phiêu đãng.

Tần Ninh thật sự đang tu luyện!

Đạo Thiên Hành nhất thời im lặng.

Đây là đang tu luyện thứ quỷ gì?

Giờ khắc này, Tần Ninh tiến lên, bàn chân khẽ động, thông thuận như đi bộ ở trên mặt đất.

“Cũng được kha khá rồi đấy!”

Tần Ninh mỉm cười, bàn tay khẽ nhúc nhích.

Cửu Thiên Phong Thần Quyết chia làm chín trọng, nhưng có sáu đại sát chiêu.

Huyền Phong Nhận!

Chấn Phong Trảm!

Diệt Phong Sát!

Cương Phong Thuẫn!

Thiên Phong Lưu!

Thần Phong Phá!

Mỗi khi Cửu Thiên Phong Thần Quyết tăng lên một trọng thì uy lực của sáu đại sát chiêu này cũng tăng lên theo.

Mà sự thăng cấp của Cửu Thiên Phong Thần Quyết cũng rất dễ dàng phán đoán.

Ngưng tụ phong văn!

Phong văn là lấy sức mạnh của gió ngưng tụ thành hoa văn gió.

Gió là không thể đoán trước.

Thế nhưng Cửu Thiên Phong Thần Quyết lại là ngưng tụ gió thành ánh sáng, ánh bụi có thể thấy được.

Giờ khắc này, Tần Ninh vẫy tay một cái, một luồng dao động vô hình tản mát ra.

Đạo Thiên Hành nhìn về phía trước thì thấy không có gì thay đổi.

Tần Ninh đến cùng đang làm gì?

Nhưng sau một khắc, khi Đạo Thiên Hành đi về phía trước, đột nhiên mặt đất sụp xuống, một vết nứt lan ra.

Sâu trăm trượng, dài ngàn trượng.

Giờ khắc này, Đạo Thiên Hành ngây người.

“Cửu Thiên Phong Thần Quyết?”

Đạo Thiên Hành nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt ngạc nhiên, không nhịn được nói: “Là Cửu Thiên Phong Thần Quyết của Phong Vũ Thiên Nhân?”

“Có chút kiến thức đó!”

Tần Ninh cười.

Đạo Thiên Hành kinh ngạc nói: “Phong Vũ Thiên Nhân bị ngài giết sao? Tên kia trước đó cũng có cơ hội thành Vương Giả”.

“Là ta giết”.

Tần Ninh bình tĩnh nói: “Lão già kia vô cùng tàn bạo, thành Vương Giả chính là một tai họa lớn”.

“Đúng đúng đúng”.

Đạo Thiên Hành vội vàng gật đầu.

Phong Vũ Thiên Nhân đúng là một mối họa lớn.

Không chỉ giết người không chớp mắt, mấu chốt là thích hành hạ người ta đến chết, thủ đoạn khủng bố khiến người giận sôi.

Tần Ninh lúc này không nói nhiều, bàn tay lần nữa kéo về, lần này, một con dao gió màu bụi dài hơn một thước trực tiếp chém ra.

Phụp một tiếng, phía trước nảy ra tiếng cọ xát chói tai.

Lúc này, Đạo Thiên Hành tán thưởng không ngớt.

Pháp quyết!

Cửu Thiên Phong Thần Quyết là pháp quyết trung cấp.

Tần Ninh chưa đến cảnh giới Sinh Tử thì không thể tu hành.

Nói cách khác, Tần Ninh tiến nhập cảnh giới Sinh Tử mới bắt đầu tu hành.

Vừa tu hành mà đến bây giờ đã có thành tựu, thời gian mới chỉ được nửa ngày.

Đã được rồi.

Thật khủng bố!

Tần Ninh vẫn chưa nhiều lời, nói: “Đi đi, ta cảm giác được vị trí của kiếm U Khô, chuẩn bị đoạt kiếm đi!”

“Được!”

Đạo Thiên Hành nhịn không được chà xát hai tay.

Kiếm U Khô là thứ hắn ta khỏi phải nghĩ đến.

Tuyệt đối là thuộc về Tần Ninh.

Ai tới cạnh tranh đều vô dụng, ai có thể đấu thắng được Tần Ninh?

Thế nhưng ngoài kiếm U Khô ra thì hẳn là có không ít thần binh lợi khí, hoặc là đan dược đi?

Dù sao thì Linh Tử Hiên năm đó coi như là một cường giả cảnh giới Sinh Tử đứng đầu.

Pháp khí, huyền đan cao cấp cùng với pháp quyết chắc cũng không ít?

Nghĩ như thế, Đạo Thiên Hành nhịn không được nhếch môi cười lớn.

Tần Ninh cũng không quan tâm cái tên đào mộ này đang nghĩ gì.

Hai người một đường đi về phía Đông, phía trước mờ mờ tối, ngày càng đen xì lại, phảng phất như có mây đen đè xuống, càng ngày càng kiềm nén.

Một loạt tiếng chém giết vào thời khắc này bỗng truyền tới tai hai người.

Đạo Thiên Hành dõi mắt nhìn lại, kinh ngạc nói: “Tần đại gia, là đệ tử của thư viện Thái Hư, dường như bị người vây giết!”

Lại là thư viện Thái Hư!

Tần Ninh nhìn qua.
Chương 973: Mưu đồ vây giết đã lâu

Bên trong đoàn người cũng không có bóng dáng Tần Hải, Tần Ninh thấy vậy thì thở phào.

“Có quản không?”

Đạo Thiên Hành lúc này dò hỏi.

“Quản”.

“Được”.

Tần Ninh vừa nói xong, Đạo Thiên Hành lập tức đánh ra.

Đại khái bảy tám người của thư viện Thái Hư lúc này bị mười mấy người vây công.

Trên đất đã có mấy thi thể.

“Còn muốn chạy?”

Người cầm đầu nhóm vây giết đệ tử thư viện Thái Hư là một võ giả ở cảnh giới Niết Bàn thất trọng, hắn ta giễu cợt nói: “Vương Khiếu Không không có ở đây, đệ tử của thư viện Thái Hư các ngươi cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi”.

Một đệ tử của thư viện Thái Hư mặt tái mét, quát lên: “Thiên Hỏa cốc thật là tự đại, có bản lĩnh chèn ép nhóm đệ tử tư chất thấp kém như chúng ta, sao không thử tấn công thư viện Thái Hư xem thế nào?”

“Miệng lưỡi bén nhọn”.

Cao thủ Niết Bàn thất trọng kia giễu cợt một tiếng rồi lập tức tấn công.

Oanh...

Đại địa ầm vang, từng vết rách vào thời khắc này bắn ra liên tục.

Lại có ba bốn người bị mất mạng.

“Liều mạng!”

Vài tên đệ tử còn sống tái mét mặt mày, vọt thẳng ra.

Rầm rầm rầm...

Trong nháy mắt, từng tiếng thình thịch vang lên.

Lần lượt từng người nổ tung, da thịt trên thân thể cũng bị vỡ nát.

Nhưng lúc này, người chết cũng không phải là đệ tử của thư viện Thái Hư.

Mà là mười mấy người Thiên Hỏa cốc!

“Người nào đó?”

Võ giả Niết Bàn thất trọng của Thiên Hỏa cốc kia tái mét mặt mày.

Là ai?

“Là ta đây, ông nội ngươi!”

Đạo Thiên Hành đập ra một quyền.

Phịch một tiếng, võ giả Niết Bàn thất trọng kia mắt tối sầm, ầm ầm ngã xuống đất, muốn đứng lên nhưng lại không đứng nổi.

“Ngươi là người phương nào?”

Hắn ta nhìn Đạo Thiên Hành rồi quát lên.

“Ông nội ngươi!”

Đạo Thiên Hành lười nhiều lời.

Tần Ninh lúc này cất bước đi tới.

“Tần Ninh”.

Thấy Tần Ninh, một đệ tử vội vàng nói: “Nhanh đi cứu Tần Hải sư huynh, chúng ta bị người của Thiên Hỏa cốc cùng Thiên La tông truy sát, bị thất lạc nhau, Tần Hải sư huynh bị người đuổi giết”.

Nghe đến lời này, Tần Ninh nhíu mày.

Nhìn về phía tên võ giả cảnh giới Niết Bàn thất trọng kia, Tần Ninh hờ hững nói: “Thiên Hỏa cốc các ngươi cùng Thiên La tông lấy lá gan ở đâu vậy?”

“Hừ”.

Tên võ giả kia hừ một tiếng, không nói nữa.

“Đào mộ, cạy miệng của hắn ta ra cho ta”.

“Đã rõ”.

Đạo Thiên Hành nhếch miệng cười, lập tức đi về phía gã kia.

Hắn ta là người đào mộ.

Nhưng phần mộ của cường giả dễ đào vậy sao?

Công cụ của hắn ta cũng không ít.

Những công cụ này dùng để ép người cũng là đồ cực tốt.

Không bao lâu sau, Đạo Thiên Hành đi tới bên người Tần Ninh.

Tên cao thủ cảnh giới Niết Bàn kia đã thoi thóp.

“Tần đại gia nghe này”.

Đạo Thiên Hành cười khà khà nói: “Không nghĩ tới lại đào ra một bí mật lớn đây”.

“Thiên Hỏa cốc, Thiên La tông cùng với Kim Ô Lâu và Thiên Vấn tông là thế lực đẳng cấp ở Bắc Lan, chỉ đứng sau thư viện Thái Hư, Vô Cấu Kiếm Phái cùng thế gia Bách Lý”.

“Mà cái tên này nói Thiên Hỏa cốc tựa hồ đang hợp tác với thế gia Bách Lý”.

“Thế gia Bách Lý? Hợp tác cái gì?”, Tần Ninh cau mày nói.

Đạo Thiên Hành gãi đầu nói: “Cái tên này cũng chưa đủ tư cách biết, dù sao thì là hợp tác, phỏng chừng Thiên Dục chắc chắn biết”.

“Chờ gặp được cốc chủ Thiên Dục của Thiên Hỏa cốc, bắt lại rồi hỏi một chút”.

Nghe đến lời này, vài đệ tử thư viện Thái Hư đều mang vẻ mặt run rẩy.

Cốc chủ Thiên Hỏa cốc.

Thiên Dục, Sinh Tử tam kiếp!

Thực lực bực này mà vào miệng Đạo Thiên Hành lại thành con kiến hôi chỉ cần muốn là bắt được.

Tần Ninh gật đầu, cũng không nói nhiều.

“Mấy người các ngươi dẫn ta đi!”

Tần Ninh mở miệng nói: “Kim Ô Lâu, diệt. Tiếp theo cũng đến lượt Thiên Hỏa cốc cùng Thiên La tông thôi. Vốn tưởng rằng bọn họ đối phó thư viện Thái Hư chỉ là trùng hợp”.

“Hiện tại xem ra lại là ủ mưu đã lâu”.

“Thư viện Thái Hư thế nào ta không quan tâm, nhưng nhị ca của ta ở trong đó, nhị tẩu tương lai cũng vậy...”

Nhìn về phía trước Tần Ninh cười híp mắt nói: “Một Bắc Lan nho nhỏ mà cũng bắt đầu biết tính kế lẫn nhau cơ đấy...”

Mà cũng trong lúc đó, ở một bên khác, rất nhiều người đang tập trung tại chỗ.

Dưới một không gian mờ tối, phảng phất như mây đen lúc nào cũng có thể ập xuống.

Mà ở bên dưới mây đen, mặt đất lõm xuống thành một bồn địa.

Trong bồn địa có rất đông người.

Chỉ là lúc này, mười mấy bóng người đã bị bao vây hoàn toàn.

Người cầm đầu chính là Vương Khiếu Không.

Vương Khiếu Không ở cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp.

Lúc này đang thương tích đầy mình.

Mà ở bên ngoài là hơn trăm người vây lại.

Cốc chủ Thiên Dục của Thiên Hỏa cốc.

Tông chủ La Côn Lâm của Thiên La tông.

Tông chủ Thiên Vấn Hành của Thiên Vấn tông.

Cùng với tông chủ Tả Cương Thanh của Bách Luyện tông.

Bốn đại tông chủ lúc này đều hội tụ ở đây.

“Khí thế lớn thật”.

Vương Khiếu Không nhìn bốn phía, cười lớn: “Thiên Dục, La Côn Lâm, các ngươi thật sự định làm như thế này sao?”

“Vây giết đệ tử của thư viện Thái Hư, ta nghĩ các ngươi phải biết hậu quả sẽ là thế nào chứ”.

Cốc chủ Thiên Dục mặc trường bào màu đỏ, khí tức kiêu ngạo, cười ha ha nói: “Đã dám làm sẽ không sợ bị người phát hiện”.

“Vương Khiếu Không, nếu như ngươi chịu đầu hàng, chúng ta có thể suy nghĩ mà tha cho ngươi một mạng”.

“Dù sao tu hành đến Sinh Tử tứ kiếp cũng không dễ dàng gì, sao phải vì một đám con nít mà chôn vùi tánh mạng của mình?”

“Ta thèm vào!”

Vương Khiếu Không khinh thường, nhổ một bãi nước bọt.

“Các ngươi xứng để cho ta đầu hàng chắc?”

Tiếng chế nhạo vang lên khắp bốn phía.

Vương Khiếu Không tuy nói là Sinh Tử tứ kiếp.

Nhưng bốn đại tông môn ở đây có gần 30 vị cường giả cảnh giới Sinh Tử, một mình ông ta không chống đỡ được.

Hơn nữa cốc chủ Thiên Dục cùng tông chủ La Côn Lâm đều là Sinh Tử tam kiếp.

Đám người kia cũng không phải ngẫu nhiên tụ họp lại.

Mà là mưu đồ đã lâu.

Vương Khiếu Không nhìn sang bên cạnh mình.

Tần Hải lúc này khí tức hỗn loạn.

Khương Như Yên sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên cũng là tiêu hao rất nhiều sức.

“Tần Hải, Khương Như Yên, tìm cơ hội rời khỏi đây mau”.

“Sư phụ...”

“Thầy Vương...”

“Nghe ta”.

Vương Khiếu Không thấp giọng quát lên: “Ta vốn tưởng rằng, lúc ở bên trong từ trường vạn ác, chúng ta chỉ là bị bọn chúng lợi dụng”.

“Nhưng bây giờ xem ra là bọn chúng cố ý nhằm vào, đối phó chúng ta”.

“Chuyện này quá kỳ quái”.

“Bốn đại tông môn không có gan này”.

Vương Khiếu Không nhìn Khương Như Yên, dặn dò: “Khương Như Yên, trở về nói cho viện trưởng biết, phải cẩn thận thế gia Bách Lý hoặc Vô Cấu Kiếm Phái, phòng ngừa bọn họ có lòng không tốt”.

“Tần Hải”.

Vương Khiếu Không nói tiếp: “Người em trai kia của ngươi có kia thủ đoạn bất phàm, ngươi không chết, hắn có thể giúp ngươi”.

“Sư phụ, con...”

“Nhớ kỹ chưa?”

Vương Khiếu Không lại nói: “Những năm gần đây thư viện Thái Hư xưng bá Bắc Lan, vi sư cũng sơ suất, cho rằng không ai dám đối phó chúng ta”.

“Hôm nay không thể toàn thân trở ra, phải ghi nhớ kỹ”.

“Vi sư sẽ vì các ngươi mà mở sinh cơ, tất cả đều phải dựa vào khả năng và cơ duyên của các ngươi!”

Vương Khiếu Không nói xong, sát khí tung hoành khắp cơ thể.

“Vương Khiếu Không, ngươi nghĩ mình có thể giành sinh cơ cho chúng à?”

Tiếng chê cười vang lên, cốc chủ Thiên Dục cùng tông chủ La Côn Lâm trực tiếp tuôn ra.

Cùng lúc này, mọi người bốn phía xông lên một loạt, tấn công đệ tử của thư viện Thái Hư.

Chém giết bắt đầu.
Chương 974: Âm mưu to lớn

Vương Khiếu Không Sinh Tử tứ kiếp, thực lực bản thân vốn rất mạnh mẽ.

Các cảnh giới Sinh Tử của bốn tông môn cũng không khinh thường, lúc này dồn dập xuất thủ vây giết Vương Khiếu Không.

Khương Như Yên cũng là Sinh Tử nhất kiếp, lúc này có ba cao thủ Sinh Tử nhất kiếp tấn công Khương Như Yên.

“Tần Hải!”

Một tiếng quát vang lên vào thời khắc này.

Chính là tới từ Tả Cương Thanh.

Tả Cương Thanh lúc này lườm Tần Hải muốn rách cả mí mắt, ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Đệ đệ ngươi là Tần Ninh giết lão tổ Bách Luyện tông ta, hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi, khiến cho Tần Ninh phải hối hận cả đời!”

Tả Cương Thanh thật sự tức điên.

Cả năm cường giả cảnh giới Sinh Tử của Bách Luyện tông toàn bộ bỏ mình.

Lão tổ Tả Ưng Hùng cũng chết.

Chỉ còn lại một mình ông ta sống sót.

Quá oan uổng.

Không giết được Tần Ninh.

Nhưng giết được Tần Hải.

Hiện nay Tần Hải chẳng qua cũng mới là cảnh giới Niết Bàn thất trọng mà thôi.

Chắc chắn phải chết!

Tả Cương Thanh sải bước ra rồi tấn công trong nháy mắt.

Thấy cảnh đó, Vương Khiếu Không muốn đi qua cứu viện.

Nhưng mấy người Thiên Vấn Hành, Thiên Dục, La Côn Lâm sao có thể cho ông ta cơ hội?

Mấy người kéo chặt lấy Vương Khiếu Không.

Vị cường giả Sinh Tử tứ kiếp này bị cuốn lấy, những người khác của thư viện Thái Hư sẽ không còn là uy hiếp nữa!

“Muốn giết ta thì cũng phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không!”

Tần Hải lúc này khẽ quát lên.

Tiếng ầm ầm vang vọng.

Vào giờ phút này, sức mạnh toàn thân Tần Hải đang lột xác.

Trong cơ thể hắn ta là chín khí tức đang dần dần leo thăng.

Cửu Nguyên Thiên Mạch được mở ra.

Cửu Nguyên Thiên Mạch là gì?

Chín đại mạch của con người đều dựa theo thiên địa xu thế mà ra, một mạch là một sức mạnh thiên địa.

Việc tu hành của Tần Hải có thể nói là phù hợp thiên địa.

Trong Tần gia.

Tần Sơn có linh thể Sơn Nhạc, là thể chất đặc thù có thể không ngừng tiến hóa.

Tần Hải có Cửu Nguyên Thiên Mạch giúp liên kết chặt chẽ sự tu hành của hắn ta với thiên địa vào mọi lúc.

Điểm này, Tần Ninh đã từng nghĩ tới.

Có thể việc hắn chuyển sinh đời thứ mười, đi tới Cửu U đại lục, đến Tần gia cũng không phải là trùng hợp.

Một nhà ba Thiên Tử.

Loại tình huống này phải gọi là cực ít, hầu như không tồn tại.

Lúc này Tần Hải bộc phát, khí tức Niết Bàn thất trọng lúc này trở nên vô cùng nguy hiểm.

Vô cùng lớn mạnh, thậm chí có thể áp bức được cảnh giới Sinh Tử.

Người sở hữu Cửu Nguyên Thiên Mạch.

Tu hành Thiên Mạch thần điển.

Tần Hải đến cảnh giới Niết Bàn, tốc độ cực nhanh, cũng không chỉ là động tác võ thuật đẹp đẽ.

Trong khoảng thời gian ngắn, chiến đấu nổi ra.

Oanh...

Từng tiếng nổ vang lên ầm ầm.

Khắp nơi đều là giao chiến.

Nơi bồn địa này thậm chí bắt đầu rạn ra, mặt đất tựa như lại lún xuống.

Chỉ là hiện tại cũng không ai quan tâm đến những việc này.

“Chém!”

Một tiếng quát khẽ vang lên.

Tả Cương Thanh đánh xuống một chưởng.

Tiếng răng rắc vang lên.

Tần Hải tái mét mặt mày, phun ra một ngụm máu tươi.

Sinh Tử nhị kiếp!

Quá mạnh mẽ.

Nếu như là Sinh Tử nhất kiếp thì hắn ta còn có sức đánh một trận.

Thế nhưng nhị kiếp...

Chênh lệch quá lớn!

“Tần Hải!”

Khương Như Yên thấy vậy thì lập tức tới cứu viện.

“Khương Như Yên, cô ngoan ngoãn chờ đợi ở đây đi!”

Vài tên cảnh giới Sinh Tử của Thiên Vấn tông cuốn lấy Khương Như Yên.

Mấy người rõ ràng có thực lực giết Khương Như Yên nhưng lúc này vẫn chưa động thủ mà chỉ cuốn lấy cô ấy.

Tần Hải bên này cũng càng thêm nguy hiểm.

“Thằng nhãi con, mau nhận lấy cái chết”.

Tả Cương Thanh nảy sinh lòng ác độc, sát chiêu tung ra liên tục.

Nhưng khi đánh nhau kéo dài, sắc mặt của Tả Cương Thanh cũng hiện ra vẻ không chịu đựng nổi.

Cái quỷ gì vậy?

Tần Hải chỉ là Niết Bàn thất trọng.

Ông ta liên tục tấn công, có thể nói là đánh cho gãy mấy đầu khớp xương của Tần Hải.

Nhưng Tần Hải vẫn còn chống cự được.

Phanh...

Một chưởng rơi xuống, Tần Hải lúc này phun ra một ngụm máu tươi, nội tạng hỗn loạn không ít.

Giờ khắc này, mọi người đều ngạc nhiên.

“Tần Hải!”

“Tần Hải!”

Vương Khiếu Không cùng Khương Như Yên đều tái mặt.

Nhưng lúc này lại không thể cứu viện.

Tả Cương Thanh hạ sát cơ, một mực phải giết chết Tần Hải.

Bọn họ không ngăn cản nổi.

“Cẩn thận!”

Lúc này Tần Hải ngã xuống.

Đập xuống đất cái phịch.

Một thân ảnh vào thời khắc này lao ra, ôm lấy Tần Hải.

“Cảm ơn!”

Nhìn Lục Sơn Triết bên người, Tần Hải cảm kích nói.

Tuy nói Lục Sơn Triết thường ngày đối phó hắn ta, nhưng khi gặp nguy thì Lục Sơn Triết lại có thể không màng nguy hiểm tánh mạng mà cứu viện hắn ta.

Tần Hải trong lòng vô cùng cảm kích.

“Không cần khách khí!”

Lục Sơn Triết lúc này đột nhiên cười rộ lên.

“Tần Hải, Khương Như Yên không phải người phụ nữ mà ngươi có thể chạm vào!”

“Sao?”, Tần Hải nhíu mày.

Lục Sơn Triết cười nói: “Khương Như Yên là người mà đại ca ta thích, sự mạnh mẽ của Lục gia ở thư viện Thái Hư là thế nào, ngươi chẳng lẽ không biết sao?”

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Ngươi cũng quá không biết tự lượng sức mình!”

Một tiếng phập đột nhiên vang lên.

Một thanh dao găm đâm thẳng vào lồng ngực của Tần Hải.

Ánh mắt Tần Hải tan rã.

“Lục Sơn Triết, ngươi làm cái gì vậy?”

Khương Như Yên hét lên, như muốn phát cuồng.

“Lục Sơn Triết, ngươi...”

Vương Khiếu Không cũng mang ánh mắt hoảng sợ.

Khóe miệng của Tần Hải lúc này không ngừng chảy ra máu tươi, cả người ánh mắt đờ đẫn.

“Vương đạo sư!”

Lục Sơn Triết lúc này đạp bay Tần Hải, nhìn Vương Khiếu Không.

“Trong thư viện Thái Hư, Lục gia là số một, Khương gia xuống dốc, người đảm nhiệm đời sau của Khương Tồn Kiếm chính là đại ca Lục Hành của ta!”

Lục Sơn Triết lúc này nhìn mấy chục đệ tử của thư viện Thái Hư, nói: “Các ngươi đừng giãy chết vô ích nữa”.

“Lần này, Lục gia của thư viện Thái Hư liên hợp với các đại tông môn, cùng với thế gia Bách Lý cắn nuốt thư viện Thái Hư”.

“Khương Tồn Kiếm chắc chắn phải chết!”

“Đến lúc đó, thư viện Thái Hư sẽ do Lục gia quản lý!”

“Đại ca Lục Hành của ta sẽ thành hôn với Khương Như Yên”.

Lục Sơn Triết vừa nói ra, sắc mặt Vương Khiếu Không biến đổi.

Đây là một âm mưu!

Âm mưu to lớn!

Lục gia là một sự tồn tại to lớn của thư viện Thái Hư.

Liên hợp với thế gia Bách Lý và các thế lực đứng đầu Bắc Lan hòng đoạt lấy quyền lợi viện trưởng của thư viện Thái Hư!

Ba bên đã có ước định chặt chẽ với nhau!

Mà lần này...

Chỉ là bắt đầu!

Vương Khiếu Không đã hoàn toàn hiểu ra.

Thảo nào mà mấy đại tông môn này lại tùy ý như thế.

“Lục gia có dã tâm thật lớn!”

Vương Khiếu Không giễu cợt nói: “Đúng là dẫn sói vào nhà mà!”

“Lẽ nào các ngươi thật sự cho rằng Lục gia có thể khống chế tất cả? Không có viện trưởng, thế gia Bách Lý còn có thể sợ hãi Lục gia các ngươi sao?”

“Đến lúc đó, nếu như viện trưởng chết, thế gia Bách Lý có thể liên hợp đám người kia tiêu diệt Lục gia các ngươi ngay lập tức”.

Nghe đến lời này, Lục Sơn Triết cũng không thèm để ý.

“Vương đạo sư, Lục gia ta đã dám làm, đương nhiên cũng sẽ không sợ!”

“Vương đạo sư, ông là Sinh Tử tứ kiếp, sao phải bỏ mạng vì Tần Hải chứ?”

“Không bằng đầu quân vào chúng ta, ta cam đoan về sau ông sẽ không chỉ giữ chức đạo sư ở thư viện Thái Hư thôi đâu!”

“Phi!”

Vương Khiếu Không giễu cợt.

“Ngươi nằm mơ đi!”

Lục Sơn Triết lúc này cũng không thèm để ý, mỉm cười nhìn những người khác.

“Các ngươi cũng muốn chịu chết sao?”

Mấy chục đệ tử lần này đi đều là linh cảnh Niết Bàn, coi như là một loại tiềm lực, nếu hắn ta có thể thu phục, tương lai cũng có thể mở rộng danh tiếng của chính mình.

Nghe vậy, một số người nhìn cảnh tượng hoang tàn kia mà bắt đầu động lòng.
Chương 975: Diệt Mệnh Sát Điển

“Ta không muốn chết!”

Một đệ tử lúc này bỏ binh khí xuống và đi tới bên người Lục Sơn Triết.

Từ từ, từng tên đệ tử đều dừng lại.

Mấy chục đệ tử, trong chớp mắt chỉ còn lại mấy người vẫn liều mạng chống lại.

Thấy vậy, sắc mặt Vương Khiếu Không trở nên ảm đạm.

Đây chính là lòng người!

“Khương Như Yên!”

Vương Khiếu Không trầm giọng nói: “Để ta ở lại cản bọn họ, cô dẫn người rời đi, còn Tần Hải...”

Khương Như Yên lúc này nhìn Tần Hải.

Vào giờ phút này, khí tức của Tần Hải đang không ngừng xói mòn.

Tiếp tục như thế sẽ không phải cách!

“Vương đạo sư...”

“Bây giờ không phải là thời điểm lãng phí thời gian!”

Vương Khiếu Không quát lên: “Chuẩn bị!”

Một lời rơi xuống, đột nhiên từng luồng sức mạnh trong cơ thể Vương Khiếu Không phóng lên cao.

Oanh...

Tiếng nổ tung vang lên.

Quần áo trên người Vương Khiếu Không vào thời khắc này bị xé rách toàn bộ.

Sức mạnh toàn thân dần trôi đi.

Mà kèm theo đó, xung quanh Vương Khiếu Không lại xuất hiện những ánh sáng chói mắt không gì sánh được.

“Diệt Mệnh Sát Điển!”

Một tiếng quát khẽ vang lên, trên người Vương Khiếu Không xuất hiện từng đường hoa văn màu đen.

Sức sống của ông ta không ngừng xói mòn.

Những sức mạnh tản mát kia vào thời khắc này cũng chảy về bên trong bản thể, không ngừng tụ tập.

Lục Sơn Triết lúc này thần sắc hoảng sợ.

“Vương Khiếu Không, ông chán sống rồi à?”

Diệt Mệnh Sát Điển!

Vương Khiếu Không sẽ chết!

“Hừ, đệ tử của ta, để ta bảo vệ!”

Vương Khiếu Không quát lên, sải bước ra.

Tốc độ nhanh hơn mấy lần.

Sức mạnh cũng tăng lên không ít.

Trong nháy mắt, khí tức của Vương Khiếu Không hoàn toàn thay đổi.

Giết!

Vương Khiếu Không lao ra.

“Ngăn lại ông ta nhanh lên”.

Lục Sơn Triết quát lên: “Ông ta thế này là không muốn sống nữa rồi, thi triển đòn này ra, ông ta chắc chắn phải chết”.

“Kéo dài thêm chút thời gian liền có thể giết ông ta rồi, nhất định phải ngăn ông ta lại vào lúc này!”

Oanh...

Từng tiếng nổ liên tục vang lên.

Cốc chủ Thiên Dục cùng La Côn Lâm lúc này dẫn theo mấy chục cường giả cảnh giới Sinh Tử trực tiếp tuôn ra.

Lục Sơn Triết lại nhìn về phía Khương Như Yên.

“Khương Như Yên, cô chắc chắn phải là người phụ nữ của đại ca ta, đừng giãy dụa nữa!”

“Còn Tần Hải...”

“Hắn ta chắc chắn phải chết!”

Lục Sơn Triết giễu cợt nói.

“Lục Sơn Triết, ngươi chết không được yên lành đâu!”

Khương Như Yên lúc này thở hồng hộc.

Bốn năm cảnh giới Sinh Tử vây quanh khiến cho cô ấy không thể thoát thân.

“Hừ!”

Lục Sơn Triết cũng không nói nhảm, vung một tay ra.

Một cái chuông vàng vào thời khắc này xuất hiện.

Cái chuông vàng kia ầm ầm bao lấy Khương Như Yên.

Lúc này, mặc cho Khương Như Yên đánh vào chuông vàng như thế nào, nó vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.

Thấy vậy, Lục Sơn Triết giễu cợt nói: “Ta sẽ cho cô hoàn toàn hết hy vọng”.

Lục Sơn Triết từng bước đi về phía Tần Hải.

Thời khắc này, hơi thở của Tần Hải mong manh vô cùng.

“Tần Hải, đã bảo là ngươi đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga rồi”.

Lục Sơn Triết nhe răng cười một tiếng, vung ra một chưởng.

Oanh...

Đột nhiên, vào lúc này.

Toàn bộ bồn địa run rẩy.

Mặt đất rạn nứt, bồn địa nổ tung.

Tần Hải rơi xuống một vết nứt rồi biến mất.

“Tần Hải!”

Khương Như Yên lúc này hô to, nhưng vết rách kia khuếch tán càng lúc càng rộng, toàn bộ bồn địa trở nên long trời lở đất.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Mọi người xung quanh kinh hãi không thôi.

Chẳng ai ngờ nơi này sẽ phát sinh ra biến hóa kinh dị như vậy.

Mà cùng lúc, một nơi dưới đáy sông.

Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư đang cùng nhau ở một nơi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Đông, sắc mặt hơi biến đổi.

“Cấm chế tự mở ra!”

Sắc mặt của Giang Bạch trở nên khó coi.

Chẳng lẽ là... Tần Ninh?

Cái tên này quá lỗ mãng, vì sao không đợi hắn ta qua rồi hẵng mở chứ!

Giang Bạch không nói một lời, nhanh chóng bay đi.

Mà cũng trong lúc đó, ở một dãy núi đen nhánh.

Vạn Khuynh Tuyết nhìn phía Đông, thần sắc nghiêm nghị.

“Phúc lão, xảy ra chuyện gì vậy?”

Phúc lão lắc đầu nói: “Có lẽ là Tần Ninh tạo ra động tĩnh gì đó...”

Động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ là phá vỡ cấm chế nơi đây?

“Ma tộc dưới lòng đất...”

Vạn Khuynh Tuyết lẩm bẩm: “Chín vạn năm qua, tần suất Ma tộc dưới lòng đất xuất hiện ngày càng rõ ràng, có lẽ sớm muộn một ngày nào đó, toàn bộ đại lục Vạn Thiên đều sẽ biết sự tồn tại của Ma tộc dưới lòng đất”.

“Mà đến lúc đó chỉ sợ là mọi người sẽ kinh sợ vô cùng!”

“Chúng ta cũng đi xem đi!”

Tức thì, mọi người của Vạn Thiên Các lập tức tăng thêm tốc độ.

Mà cùng lúc này.

Tần Ninh nhìn về phía trước.

“Tần đại gia, dường như cấm chế bị phá rồi...”

“Ừ!”

Tần Ninh gật đầu, không nhiều lời.

Chẳng biết tại sao mà lúc này trong lòng hắn có một cảm giác rất xấu.

Là Ma tộc?

Tần Ninh không biết.

Nhưng tốc độ cũng nhanh hơn vài phần.

“Tần Hải!”

Lúc này, Khương Như Yên bị chuông vàng bao vây không nhúc nhích được, mắt mở trừng trừng nhìn vết rách xuất hiện ở bồn địa cắn nuốt lấy Tần Hải.

Mọi người lúc này đều phi thân lên.

Bồn địa sụt lún, xuất hiện một hang lớn màu đen.

Động lớn có đường kính mấy ngàn trượng, nhìn xuống không thấy được điểm cuối.

“Các ngươi đều đáng chết!”

Lúc này Vương Khiếu Không cũng chẳng buồn quan tâm.

Tần Hải rơi vào hang động dưới đất.

Rất có khả năng đã... chết!

Giết chết tươi một cường giả cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, Vương Khiếu Không nhìn qua mấy chục tên cảnh giới Sinh Tử kia.

“Ta giết các ngươi!”

Ông ta biết lần này mình khó thoát được cái chết.

Cho nên lần này cần phải giết vài tên, khiến cho đám khốn kiếp này trả giá thật lớn!

“Vương Khiếu Không, sao phải thế chứ?”

Đang lúc này, một tiếng thở dài vang lên.

Soạt...

Ngay sau đó, một người bỗng nhiên xông ra.

Một chưởng vỗ ra, sức mạnh to lớn đẩy lùi khí thế vô địch của Vương Khiếu Không.

“Người tới là ai? Dấu đầu lộ đuôi chỉ là hành vi của bọn chuột nhắt!”

Vương Khiếu Không lúc này giận dữ hét.

“Lão phu cũng không dấu đầu lộ đuôi!”

Một người đi ra từ trong nhóm người của Thiên Vấn tông.

“Thiên Thương Kình!”

Nhìn người tới sắc mặt già nua, mặc đồ xanh, Vương Khiếu Không mỉa mai một tiếng.

Thiên Thương Kình!

Lão tông chủ của Thiên Vấn tông.

Cường giả cảnh giới Sinh Tử uy danh hiển hách vẫn chưa chết!

Lúc này, mọi người bốn phía kinh hãi không thôi.

“Ha ha, lão Thương đầu, ngươi quả nhiên không chết, lão già ta còn tưởng rằng có mình ta còn sống cơ đấy!”

Một tiếng cười ha ha vào thời khắc này vang lên.

Lại một người đi ra.

Một bóng dáng khôi ngô đi ra từ trong nhóm người của Thiên Hỏa cốc.

“Thiên Vĩ Đình!”

Thấy người mới xuất hiện, đệ tử của các đại tông môn đều chấn động không ngớt.

Thậm chí đến cả đệ tử của Thiên Hỏa cốc còn kinh ngạc.

Lão cốc chủ còn sống?

Lão cốc chủ chính là cường giả cảnh giới Sinh Tử ngũ Kiếp.

Người ta đồn rằng đã tọa hóa.

Không ngờ là còn sống!

“Đâu chỉ có chúng ta còn sống, La Bá Nguyên, cũng đừng ẩn giấu nữa...”

Thiên Thương Kình cười ha ha.

Tức thì, một người đi ra từ trong Thiên La tông.

Lão tông chủ của Thiên La tông - La Bá Nguyên!

Giờ này khắc này, bốn phía hoàn toàn chấn động.

Thiên Thương Kình!

Thiên Vĩ Đình!

La Bá Nguyên!

Ba người này đều là cường giả uy danh hiển hách ở Bắc Lan vào hai vạn năm trước.

Nhưng hai vạn năm qua, ba người đều mai danh ẩn tích, không ngờ hiện tại lại lần lượt xuất hiện.

Mặc dù là đệ tử trong ba đại tông môn cũng không hề biết biết tông môn của mình vẫn tồn tại lão quái vật như vậy!

Trong lúc nhất thời, đệ tử vây xem đều mang vẻ mặt ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK