Bên trong gian phòng có một cái bàn được sắp xếp gọn ghẽ.
Tần Hải nhìn Tần Ninh một lượt, liên tục gật đầu.
“Ta biết ngay tên nhóc nhà đệ tuy bị đoạt Tinh Môn, nhưng đại nạn không chết thì sẽ có hạnh phúc về sau mà”.
Tần Hải không khỏi nói: “Lúc ấy nhị ca vô dụng, không giúp được đệ chuyện gì, hiện tại gặp lại nhau, nhị ca thấy đệ mạnh hơn, trong lòng cũng hài lòng”.
Tinh Môn bị đoạt?
Lý Nhàn Ngư cùng Khương Như Yên đều sửng sốt.
Tần Ninh hóa ra vốn là võ giả Tinh Mệnh?
Lý Nhàn Ngư chưa từng nghe Tần Ninh đề cập tới.
Hơn nữa Tinh Môn bị đoạt như vậy mà Tần Ninh vẫn sống sót.
Đây quả thực là kỳ tích!
“Chuyện cũ không cần nhắc lại nữa, chẳng phải bây giờ đệ vẫn rất ổn hay sao?”
Tần Ninh nhìn nhị ca mình, ánh mắt từ từ hướng sang người Khương Như Yên, cười híp mắt nói: “Nghe nói nhị ca tìm nhị tẩu cho đệ hả?”
Lời này vừa nói ra, Tần Hải liền ho khan.
Khương Như Yên ở bên cạnh đỏ mặt nói: “Nếu là tam đệ của sư đệ Tần Hải thì ta liền đi pha trà cho mọi người vậy”.
Khương Như Yên nói xong liền rời đi.
Tần Ninh thấy như vậy thì lập tức hiểu ra!
“Nhị ca được đó!”
Tần Ninh trêu ghẹo: “Con cháu của Thái Hư Thiên Nhân cũng coi như tạm xứng với nhị ca”.
Nghe đến lời này, Lý Nhàn Ngư bĩu môi, không nhiều lời.
Sư tôn lại thế nữa rồi!
Khương Như Yên không chỉ là hậu duệ của Thiên Nhân mà còn là con gái cưng của viện trưởng thư viện Thái Hư.
“Tiểu Ninh, đệ lại xấu tính rồi!”
Tần Hải cười khổ nói: “Ta với Như Yên...”
Nói đến đây, Tần Hải lắc đầu nói: “Không nói chuyện này nữa, đệ có gặp đại ca lần nào chưa?”
“Ta cũng chưa gặp lần nào”.
“Ta cũng vậy, cha nói huynh ấy cũng chưa về thăm nhà lần nào, ta chỉ sợ huynh ấy gặp chuyện gì xấu thôi”.
“Cũng sẽ không đâu”, Tần Ninh cười nói: “Đại ca là thần thể Sơn Nhạc có thể thăng lên làm thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể, cuối cùng là thần thể”.
“Huynh ấy sẽ càng ngày càng mạnh, sẽ không gặp phiền toái gì đâu”.
“Ừ!”
Tần Hải gật đầu.
Mới gặp lại Tần Ninh, Tần Hải đúng là kích động không thôi.
Tần gia về trước khó khăn, cha phải khổ cực chống đỡ, vì Tinh Môn của Tần Ninh bị đoạt nên Tần gia gần như đã rơi vào tuyệt cảnh.
Nhưng lúc này, Tần Ninh gặp phúc trong họa, có thể nói là lấy sức một mình tiêu diệt Lăng gia Sở gia.
Mà Tần gia cũng vì thế mà thay đổi long trời lở đất.
Tần Sơn khai quật thể chất.
Mà Tần Hải cũng là Cửu Nguyên Thiên Mạch, kinh mạch mạnh mẽ, cảnh giới tăng cao.
Tinh Môn của Tần Ninh bị đoạt nhưng lại trở nên càng thêm mạnh mẽ.
Tần gia một nhà ba con trai, hiện nay có thể nói ai cũng là nhân tài.
Tất cả đều từ sự thay đổi của Tần Ninh.
“Vị này là...”
Tần Hải nhìn sang Lý Nhàn Ngư ở một bên.
“Đệ tử Lý Nhàn Ngư chính là đệ tử mà sư tôn mới nhận, xin bái kiến… bái kiến…”
Lý Nhàn Ngư nói thật lâu mà vẫn không biết nên gọi Tần Hải là gì.
Tần nhị ca?
Vậy thì loạn vị trí quá.
Tần sư bá?
Nhưng Tần Hải và Tần Ninh là huynh đệ chứ không phải sư huynh đệ.
“Gọi ta là Tần nhị ca được rồi”, Tần Hải lúc này cười cười nhìn Tần Ninh: “Tên nhóc nhà đệ giỏi lắm, còn nhận cả đồ đệ cơ đấy!”
Tần Ninh không nói nhiều.
Huynh đệ hai người đã lâu không gặp, tâm tình đến đêm khuya.
Trong lúc ấy, Khương Như Yên tới mấy lần, hàn huyên vài câu rồi đi ra ngoài.
Thẳng đến rạng sáng ngày hôm sau, Tần Ninh mới trở lại lều của mình.
Lý Nhàn Ngư nghe cả một đêm, trong lòng thật sự khiếp sợ.
Sư tôn quá đáng gờm.
Tinh Môn bị tước đoạt mà không chết, hơn nữa còn từng bước trở thành bá chủ của Cửu U đại lục, lại khiến Cửu U đại lục trở thành sự tồn tại không kém gì đại lục thứ trung tâm.
Nghe giống như Thiên Thư vậy.
Nhưng tất thảy đều là chuyện xảy ra rõ rành rành.
Lý Nhàn Ngư sắp xếp lại một phen, chỉ cảm thấy mình vẫn hiểu biết quá ít về sư tôn.
Một đêm im lặng, sáng sớm hôm sau, Lý Nhàn Ngư đã vọt vào trong lều của Tần Ninh.
“Sư tôn, Tử Hiên Các xuất thế rồi!”
Lý Nhàn Ngư kích động không thôi.
Đợi mấy ngày này chính là vì Tử Hiên Các.
Linh Tử Hiên – cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.
Khai sáng Tử Hiên Các, chính là bá chủ của Giang Bắc vào ba ngàn năm trước.
Trong một đêm, Tử Hiên Các sụp đổ, Linh Tử Hiên mất.
Mà từ đây đại lục Bắc Lan ngoài lời đồn của Tử Hiên Các ra thì cũng không còn gì khác.
Mà hiện nay Tử Hiên Các xuất thế một lần nữa.
Lần này, người của thư viện Thái Hư cũng tới.
Thầy trò hai người ra trại, nhìn đoàn người lui tới đông đảo bên ngoài.
Lần này không chỉ có mỗi Giang Bắc, Giang Đông, Giang Nam và Giang Tây đều có thế lực đến.
Lại thành ra Yểm Nhật tông và Tứ Tượng môn mới là yếu kém nhất.
Tần Hải đứng bên trong đội ngũ của thư viện Thái Hư, nhìn thấy Ninh khẽ thì gật đầu.
Lúc này Vạn Khuynh Tuyết đứng ở bên cạnh Tần Ninh, nhìn ra mặt sông phía xa.
“Cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp dẫn được cả thư viện Thái Hư tới, đúng là đẳng cấp”.
Vạn Khuynh Tuyết cười xinh đẹp, nói.
Tần Ninh qua nhiều ngày cũng coi như hiểu được.
Năm đó, đại lục Thương Lan chia thành Ngũ Lan.
Bắc Lan lại trở thành bên yếu nhất.
Hiện nay, ở toàn bộ Bắc Lan, người mạnh nhất của tam đại bá chủ của nơi đây chính là nhân vật cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.
Thư viện Thái Hư!
Thế gia Bách Lý!
Vô Cầu Kiếm Phái!
Ba đầu sỏ này có thể nói là bá chủ danh xứng với thực của Bắc Lan.
Mà lần này, một trong ba đầu sỏ là thư viện Thái Hư cũng phái đệ tử đến, khiến người ta vô cùng bất ngờ.
Có điều, các thế lực khác không phải là không có cường giả cảnh giới Sinh Tử tọa trấn, cho nên cũng không sợ hãi.
Tìm kiếm Tử Hiên Các cùng với mộ Linh Tử Hiên là vì cái gì?
Chí bảo!
Có người tranh đoạt, ai cũng sẽ không muốn buông tay dễ dàng.
Cho dù là đệ tử của thư viện Thái Hư, nếu thật sự gặp phải bảo bối tốt, đến lúc tranh đoạt thì cũng không mấy ai dễ dàng buông tha.
Trong lúc nhất thời, bờ sông tụ tập những vài vạn người.
Cảnh giới Tam Vị, huyền cảnh Tạo Hóa, linh cảnh Niết Bàn và thậm chí là cảnh giới Sinh Tử Cảnh đều có.
Giờ này khắc này, ở giữa sông Thiên Thượng.
Sóng nổi, cuộn trào vào bờ tạo nên những thanh âm ầm ĩ.
Mà trong lúc đó, giữa dòng sông phảng phất như đang mọc lên những tòa cung điện.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về những tòa cung điện đó.
Vừa nguy nga lại vừa mênh mông hơi nước.
Năm đó, không ai biết vì sao Tử Hiên Các lại chìm vào trong sông Thiên Thượng, hơn nữa không một ai có thể tra ra mật địa của nó.
Mà ngày nay Tử Hiên Các xuất hiện lại trước mặt người đời, vẫn khiến người ta cảm thấy khó có thể tin.
Nhưng cũng không cản được lòng kích thích muốn tìm kiếm của mọi người.
Cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp thiết lập tông môn và xưng bá nhưng lại đột ngột diệt vong, sẽ để lại bao nhiêu bảo bối chứ?
Huyền đan!
Pháp khí!
Thiên tài địa bảo!
Mỗi một món đều làm cho người ta khát vọng.
Oanh...
Đột nhiên, dòng nước sông như bị ai dùng kiếm bổ ra, nước rẽ làm đôi.
Từng ánh sáng màu xanh lóe lên chói lọi.
Gạch đỏ ngói xanh lúc này xuất hiện.
Một tòa cung điện hiện lên trên sông Thiên Thượng.
Mà sau một khắc, tiếng nổ vang vọng.
Lại một tòa cung điện xuất hiện.
Giờ khắc này, vô số người nhìn thấy cảnh đó đều phải nín thở.
Tử Hiên Các!
Xuất thế!
Chương 937: Lặn xuống đáy sông
“Xông lên đi!”
Không biết là ai trong đoàn người hô lên một câu.
Đột nhiên, mấy trăm thân ảnh cùng xông vào lòng sông.
“Sư tôn...”
Lý Nhàn Ngư lúc này cũng nóng lòng muốn thử.
Vạn Khuynh Tuyết lúc đầu đã nói.
Tử Hiên Các có ba món chí bảo quan trọng nhất.
Kính Tử Hiên!
Kiếm U Khô!
Niết Hoàn Đan!
Nếu những món đồ này bị người khác tới trước một bước, muốn cướp trở về sẽ rất khó.
“Vội cái gì...”
Tần Ninh nhìn mặt sông, nói: “Tử Hiên Các phủ đầy bụi suốt ba ngàn năm, làm sao có thể nổi lên đơn giản như vậy chứ?”
“A...”
Tần Ninh vừa dứt lời, trong lúc bất chợt liền vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Mấy trăm tên võ giả mới tới gần, cung điện dập dềnh trên mặt sông đột nhiên tuôn ra những con Huyền thú.
Huyền thú trong sông.
Có hình dạng như mãng xà, toàn thân được bao bởi một lớp vảy màu xanh.
Cũng có con nhìn như con cua lớn, giơ cao đôi càng to khỏe.
Có con thì như tê giác, sừng nhô cao đáng sợ.
Tức thì, đám Huyền thú kia từ trong cung điện tuôn ra, hai mắt đỏ ngầu, cắn xé nhóm võ giả.
Mặt sông trong nháy mắt bị nhuộm đỏ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Các bên đại thế lực thấy vậy thì cũng đứng im bất động.
Đã dám đến đoạt bảo cũng nên nghĩ đến việc sẽ phải táng thân ở đất này.
Người dẫn đầu thư viện Thái Hư là một người đàn ông trung niên vóc người khôi ngô, mặt chữ quốc.
Người đó chính là đạo sư Vương Khiếu Không uy danh hiển hách của thư viện Thái Hư.
Vương Khiếu Không thấy cảnh này, xoay người nhìn về mấy trăm đệ tử của thư viện Thái Hư và nói: “Linh Tử Hiên năm đó có thực lực tương đương với viện trưởng của thư viện Thái Hư, vô cùng mạnh mẽ”.
“Cho dù Tử Hiên Các diệt tuyệt nhưng cũng sẽ không đơn giản như vậy, sau này các ngươi ra khỏi thư viện thì phải nhớ kỹ, trừ khi bất đắc dĩ, nếu thực lực chưa đủ mạnh thì cũng đừng làm những chuyện liều lĩnh!”
“Nước sông này tách ra để hiện những cung điện của Tử Hiên Các thì đều là thật, nhưng thực ra năm đó Tử Hiên Các nổi tiếng nhất là ở thủ đoạn thao túng Huyền thú trong sông”.
“Những người kia không suy nghĩ tỉ mỉ mà đã lỗ mãng xuất động, đó chính là muốn chết”.
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức gật đầu.
Mà đa số trong đoàn người nghe được Vương Khiếu Không nói vậy thì cũng gật đầu lia lịa.
Tần Ninh nhìn về phía thư viện Thái Hư bên kia, cũng yên tâm không ít.
Lần này có đạo sư Vương Khiếu Không dẫn đội, nhị ca sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Lại nữa, Tần Hải bây giờ cũng đã đến cảnh giới Niết Bàn lục trọng.
Cửu Nguyên Thiên Mạch!
Tu hành Thiên Mạch thần điển.
Tần Hải tiến bộ nhanh chóng không gì sánh được.
Thực ra Tần Ninh tiến bộ cũng không chậm.
Chỉ có điều, ở bên trong thiên cung Bắc Thương Thiên Cung ba năm và ba năm dưới tâm trái đất, hắn vẫn chưa nâng cao cảnh giới.
Lại thêm việc thi triển Đại Tác Mệnh thuật, tạo ra thương tổn cực lớn với dấu ấn sinh mệnh, tốn không ít thời gian khôi phục.
Nếu không thì Tần Ninh bây giờ đã đạt cảnh giới Sinh Tử rồi.
“Chuẩn bị, xuất phát!”
Lúc này, một tiếng quát vang lên.
Võ giả của Phong Lôi tông vào thời khắc này xuất động.
Cùng lúc, Tử Tiêu trang chủ của sơn trang Tử Tiêu cùng với Tà Linh Nguyệt của Tà Nguyệt Bảo cũng đã dẫn người xuất phát.
Nguy hiểm ban đầu đã qua, tiếp đó chính là tùy vào bản lĩnh.
Mà giờ khắc này cũng không chỉ có ba bên thế lực đó.
Đã nhiều ngày trôi qua, không chỉ có người của thư viện Thái Hư tới.
Bách Luyện tông cùng với Kim Ô lâu ở Giang Tây.
Thiên Vấn tông, Thiên Hỏa cốc cùng Thiên La tông của Giang Nam cũng dẫn theo không ít người tới.
Mà từ trong miệng của Lý Nhàn Ngư thì Tần Ninh cũng đã biết.
Ba thế lực này còn mạnh mẽ hơn ba thế lực Phong Lôi tông của Giang Đông nhiều.
Một di tích của Tử Hiên Các, mộ của Linh Tử Hiên mà kéo theo gần như là toàn bộ thế lực của đại lục Bắc Lan tới đây.
Giờ khắc này, bốn phía có tình cảnh khá là rối loạn.
Nhiều đội nhân mã đã bắt đầu xuất phát.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Tần Ninh nhìn bốn phía.
Vạn Khuynh Tuyết lúc này gật đầu.
Lý Nhàn Ngư đột nhiên nói: “Sư tôn, có cần chờ tên kia không?”
“Không cần”.
Tần Ninh phất tay một cái nói: “Thời khắc mấu chốt, hắn ta sẽ tới”.
Tức thì, đám người Vạn Thiên Các cũng lập tức xuất phát.
Chư phương hào kiệt phi trên sông với tốc độ cực nhanh, nhằm về phía những cung điện trôi nổi trên sông.
Huyền thú trong sông lúc này tuôn ra.
Chỉ là lần này mọi người đều đã có sự chuẩn bị.
Cuộc chém giết lập tức bắt đầu.
Máu tươi tung tóe khắp sông, vô số võ giả đấu nhau với Huyền thú trong sông.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Giờ khắc này, một đám cao thủ của Vạn Thiên Các giết ở phía trước, nhóm Vạn Khuynh Tuyết cùng Tần Ninh không cần động thủ.
“Ngươi còn ngẩn ra làm cái gì?”
Thấy Lý Nhàn Ngư còn đứng ở bên cạnh mình, Tần Ninh vung ra một cái tát, khiển trách: “Đi ra ngoài mà giết đi chứ!”
Lý Nhàn Ngư bị Tần Ninh đẩy ra vào phía trước nhất, mộc côn trong tay đập nát vụn đầu một con Huyền thú.
Vạn Khuynh Tuyết thấy cảnh này thì hé miệng cười một tiếng.
“Ngươi thật sự không sợ hắn ta bị Huyền thú giết à?”
“Hắn ta mà bị giết thì cũng không cần làm đồ đệ của ta làm gì nữa!”
Tần Ninh cũng không để ý.
Từ xưa đến nay, không có nhân vật tuyệt thế nào có thể phát triển mạnh mẽ mà cứ núp dưới bóng sư phụ.
Nên để cho Lý Nhàn Ngư thấy chút máu, phải làm cho Lý Nhàn Ngư tôi luyện thật nhiều.
Năm đó Thanh Vân bị hắn chỉnh cho khổ không thể tả, kể cả kiếp này Thạch Cảm Đương ở bên cạnh hắn, bất kể đối thủ là ai thì đều tự tin xông ra.
Lý Nhàn Ngư cũng không phải ngoại lệ.
Lúc này, Huyền thú trong sông cũng đã bị giết không ít, ngoại trừ đám võ giả không biết nguy hiểm lúc đầu ra.
Về sau, mọi người một loạt xông lên, đám Huyền thú kia cũng nhanh chóng bị xử lý.
Mặt sông lúc này đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Cả người Lý Nhàn Ngư nhuốm máu, đứng ở bên cạnh Tần Ninh, nhếch miệng cười một tiếng.
“Đắc ý cái gì?”, Tần Ninh vỗ đầu Lý Nhàn Ngư, nói: “Niết Bàn nhất trọng mà thôi, sớm ngày đến Sinh Tử Cảnh thì mới đủ để thi triển ra năng lực của mình!”
“Vâng!”
Lúc này, tất cả mọi người đều lơ lửng trên mặt sông, nhìn ra tứ phía.
Mà những cung điện hiện lên mặt sông kia, nếu nhìn kỹ lại thì cũng quay thành một con đường vuông vắn.
Mà ở trong con đường đó lại khô ráo, không dính một giọt nước sông.
“Xem ra, Tử Hiên Các chân chính ở phía dưới!”
Tông chủ Bách Luyện tông là Tả Cương Thanh lúc này mở miệng nói: “Chư vị, Bách Luyện tông chúng ta xin đi trước một bước!”
Tả Cương Thanh nói xong thì bóng dáng lóe lên, nhảy xuống phía dưới.
Tả Cương Thanh vốn chính là cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, thực lực mạnh mẽ, lần này lãnh đạo toàn là cao thủ linh cảnh Niết Bàn nên cũng không sợ hãi.
Thấy Bách Luyện tông xuất động, mấy trăm người lóe lên rồi biến mất ở phía dưới.
Những phe phái khác cũng nóng lòng muốn thử.
Lâu chủ của Kim Ô lâu là Kim Vân Binh cũng là một cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, lúc này vung tay lên, sau lưng rất nhiều võ giả Kim Ô lâu lóe lên một vệt ánh kim, mọi người giống như hợp thành một vầng mặt trời chói lóa rồi lao xuống.
Trong lúc nhất thời, khắp nơi khoe ra thần thông, xông về phía dưới.
“Đi!”
Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng ra lệnh, người của Vạn Thiên Các nhất tề nhảy vào trong đó.
Số võ giả tính bằng hàng ngàn hàng vạn không ngừng lặn xuống lối đi dài trăm trượng.
Bốn phía, nước sông phảng phất như bị một sức mạnh vô hình ngăn trở mà không thể tràn vào.
Một lần lặn này sâu những vạn trượng.
Dần dần, mọi người cảm nhận được mặt đất
Đáy sông cũng không phải là nước bùn, mà là gạch xanh lát thành mặt đất.
Phóng mắt nhìn ra, bốn phía rực rỡ muôn màu, tất cả đều là những cung điện khổng lồ.
Ngoài ra còn có cả núi rừng nữa.
Nơi đây giống như trở thành một thế giới ngầm, liếc mắt nhìn không thấy cuối.
Hơn nữa, kỳ lạ nhất là, nước sông bốn phía đều bị ngăn cản giống như một hộp gỗ vuông vức ngăn cách Tử Hiên Các với đáy sông.
Chương 938: Một chữ
Nơi đây thật sự rất đặc biệt.
Trong lúc nhất thời, võ giả ở khắp các thế lực chỉ cảm thấy mình không phải đang ở đáy sông mà là ở trên mặt đất.
Nếu không phải ngẩng đầu lên thì thấy nước sông chảy lững lờ thì bọn họ thậm chí tưởng rằng bản thân còn đang ở trên mặt đất đấy.
“Đi!”
Lần lượt từng người vào thời khắc này tản ra.
Tới chỗ này là vì tìm kiếm di tích Tử Hiên Các cùng với mộ của Linh Tử Hiên, họ không rảnh ở đây quan tâm.
Trong lúc nhất thời, tất cả đều nhanh chóng tản ra.
Vạn Khuynh Tuyết nhìn bốn phía, kinh ngạc nói: “Một mỹ cảnh thế này mà lại vùi lấp ở đáy sông ba ngàn năm mới được phát hiện, thật sự là đáng tiếc”.
“Càng là đồ xinh đẹp thì càng có thể dẫn người vào chỗ chết!”
Tần Ninh nhìn bốn phía, nói: “Xem ra, Linh Tử Hiên không chỉ là một cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp tràn ngập truyền kỳ mà còn là một huyền trận sư mạnh mẽ”.
“Ý của Tần công tử là bốn phía có trận pháp?”
“Ừ!”
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn bên trên và nói: “Lấy huyền văn làm căn cơ, chế tạo từng đại trận và hoàn toàn ngăn cách nơi đây với nước sông bên ngoài”.
“Hơn nữa lại còn dẫn lấy ánh sáng mặt trời để chiếu vào, nếu không nơi đây cách xa mặt đất vạn trượng thì phải đen ngòm mới đúng”.
Phúc lão nghe đến lời này thì cũng gật đầu: “Đằng cấp này ít nhất phải là huyền trận sư cấp bốn mới có thể làm được”.
Huyền trận sư cấp bốn!
Huyền trận sư ở một số trường hợp thì còn hiếm hơn cả huyền Đan sư, huyền khí sư.
Huyền trận sư cấp bốn đủ để giết chết một nhóm lớn cảnh giới Sinh Tử.
Vạn Khuynh Tuyết cũng không dừng lại ở điểm này lâu, tiếp tục nói: “Tử Hiên Các chia làm Thiên Các, Địa Các, Nhân Các, hiện tại xem ra ba nơi này cũng đã tách ra mà không ở chung một chỗ rồi!”
“Ừ!”
Các chủ Ninh Húc lúc này gật đầu nói: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Không phải là chúng ta quyết định đi đâu, mà là chúng ta có thể đi đến nơi đâu!”, Tần Ninh nhìn bốn phía, nói: “Trận pháp này không ngừng tách địa hình nơi này ra, ba ngàn năm qua đi, hình dạng bề mặt đã có thay đổi”.
“Thật ra có thể coi nơi đây như một không gian đặc biệt, một không gian tràn ngập huyền trận cấp bốn”.
Tần Ninh vừa nói ra lại khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
“Ý của Tần công tử là nơi đây không khác gì ngoại giới, thậm chí bởi vì có huyền trận cấp bốn mà bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có nguy hiểm trí mạng?”
Vạn Khuynh Tuyết cẩn thận nói.
“Ừ!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều thận trọng nhìn tứ phương.
“Đi đi, thử vận may xem sao!”
Tần Ninh nhìn về mặt đất và những dãy núi mênh mông vô bờ phía trước, cười nói: “Gặp nơi nào thì vào nơi đó thôi!”
Oanh...
Tần Ninh vừa dứt lời thì bên ngoài mấy chục dặm phía trước vang lên tiếng nổ.
Mặt đất lúc này thậm chí còn run rẩy.
Nhưng cho dù mặt đất có rung chuyển cỡ nào thì phía bên trên vẫn không chút ảnh hưởng.
Tựa hồ mặc dù mặt đất nơi đây vỡ nát, phía trên vẫn sẽ không chút sứt mẻ như trước.
“Đi xem thôi!”
Vạn Khuynh Tuyết nói xong, mọi người xuất phát.
Cách đó hơn mười dặm, không đến thời gian uống một ly trà, mấy chục người đã tới nơi.
Nơi đây là một vùng núi, phía trước có chút trống trải.
Chỉ thấy từng cung điện yên tĩnh đứng sừng sững ở bên trong dãy núi, đại khái trên dưới một trăm cung điện, cái nào cũng cực kỳ hoành tráng.
Trên đó có vô số ánh sáng lưu chuyển, hiển nhiên là có tác dụng của trận pháp.
Nơi đây quả nhiên như Tần Ninh từng nói, khắp nơi đều là trận pháp.
Mà giờ khắc này, ở ngoài cửa chính phía trước đại điện của hơn một trăm tòa cung điện đó, có ba đội hơn ngàn người đang công kích đại điện.
“Người của Vạn Thiên Các tới!”
Người đứng đầu lúc này ngừng tay, nhìn thấy Vạn Khuynh Tuyết thì khẽ cười nói: “Vạn tiểu thư, nơi này có một cung điện, ta thấy chúng ta hợp lực mở ra là tốt nhất!”
Người này chính là tông chủ Phong Lôi Tử của Phong Lôi tông.
Hai người khác chính là Tử Tiêu trang chủ của Sơn trang Tử Tiêu và Tà Linh Nguyệt của Tà Nguyệt Bảo.
Ba bên đều là tông môn đứng đầu Giang Đông, vốn dĩ không định liên thủ.
Nhưng về sau, Bách Luyện tông và Kim Ô lâu tới.
Ba thế lực lớn của Giang Nam gồm Thiên Vấn tông, Thiên Hỏa cốc cùng với Thiên La tông cũng đến.
Thậm chí người của Thư viện Thái Hư cũng xuất hiện.
Bọn họ cảm giác được áp lực nên quyết định liên thủ.
Tử Tiêu trang chủ lúc này cũng chắp tay nói: “Bốn bên chúng ta hợp lực mở ra, phá trận pháp trước rồi quyết định phân phối đồ vật bên trong sau!”
Vạn Khuynh Tuyết lúc này mỉm cười gật đầu.
Tức thì, Ninh Húc liền đi ra.
Các chủ Ninh Húc mặc dù là cảnh giới Niết Bàn thất trọng nhưng thực lực cũng mạnh hơn võ giả cùng cảnh giới.
Nếu không cũng không thể đảm nhiệm vị trí các chủ một phân các của Vạn Thiên Các.
Lúc này, mọi người liên thủ xuất động, khắp nơi thi triển ra công kích mạnh mẽ, đánh cho toàn bộ quần thể cung điện run rẩy không ngừng.
Thấy vậy, Tần Ninh hơi hơi nhíu mày.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Tần Ninh bước ra, nhìn mọi người.
“Nếu mạnh mẽ phá vỡ như thế, đến lúc mở ra trận pháp thì đồ vật bên trong cũng sẽ bị hủy!”
“Vậy ngươi có biện pháp gì không?”
Phong Hiên của Phong Lôi tông lúc này đang liên thủ phá trận, nghe được Tần Ninh chỉ nói mà không xuất lực thì hừ nói: “Chỉ là Niết Bàn tứ trọng mà thôi, ngươi có phần nói chuyện sao?”
“Nhãi con, cẩn thận lời nói của ngươi”.
Tần Ninh nhìn Phong Hiên, thản nhiên nói: “Ta có tư cách nói hay không thì mắc mớ gì tới ngươi?”
“Ngươi...”
“Thế nào, muốn so tài không?”
Tần Ninh đứng chắp tay, vẻ mặt trêu tức.
“Tần công tử có biện pháp gì thì có thể nói ra không!”
Vạn Khuynh Tuyết vội vàng mở miệng.
Cô ta thật sự sợ Tần Ninh.
Tần Ninh cũng không phải là loại dễ trêu.
Phong Hiên dù có nói thêm gì đi nữa, nếu xảy ra tranh chấp, Phong Hiên thật sự ra tay thì Tần Ninh thật sự sẽ đánh chết hắn ta, nói không chừng cũng khiến Phong Lôi tông gặp nạn theo.
“Phá trận pháp là được”.
Tần Ninh mở miệng.
“Nói cũng như không...”, Phong Hiên hừ nói: “Chúng ta không phải đang làm sao?”
“Câm cái miệng của ngươi đi được không?”
Tần Ninh liếc nhìn Phong Hiên, nói với mọi người: “Các người lui ra đi!”
Nghe vậy, Phong Lôi Tử, Tử Tiêu trang chủ và Tà Linh Nguyệt đều mang vẻ mặt hồ nghi.
Thanh niên trẻ tuổi cảnh giới Niết Bàn tứ trọng này có giọng điệu không nhỏ đấy!
Vạn Khuynh Tuyết hiện ra vẻ vui mừng, nói: “Các vị lui ra trước đi!”
Vạn Khuynh Tuyết đã mở miệng thì mấy người cũng không tiện nói cái gì nữa.
Tần Ninh lúc này bước ra đi tới ngay phía trước cung điện.
Trên trăm tòa cung điện bị một bức tường vây lại vuông vắn, trận pháp vờn vờn quanh.
Đây chính là cửa chính.
Tần Ninh đi tới trước cửa chính cao lớn trăm mét, độ rộng gần trăm mét, lúc này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ.
Nhưng chính cánh cửa này lại làm cho rất nhiều cao thủ linh cảnh Niết Bàn cùng với ba đại cảnh giới Sinh Tử xuất thủ cũng không làm gì được.
Tần Ninh chìa tay ra.
Từng huyền văn tràn ngập ở lòng bàn tay.
Trong khoảnh khắc, những huyền văn kia như linh khí hóa thành du hồn, không ngừng lay động trên cánh cửa.
Từ từ, huyền văn đó vẽ ra một chữ ở trên cửa lớn.
Một chữ “chết”!
Thoạt nhìn vuông vức chặt chẽ như có bút vẽ lên.
Chữ chết ngưng tụ mà thành, một tiếng ầm ầm vang lên, cửa lớn mở ra.
Tần Ninh nhìn chữ chết trên cửa, nhíu mày rồi lùi một bước.
Giờ này khắc này, người của ba đại tông môn gồm Phong Lôi tông thấy như vậy thì đều kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Tần Ninh thoạt nhìn không lớn tuổi, nhưng không ngờ lại là một huyền trận sư thâm tàng bất lộ!
Vạn Khuynh Tuyết sớm biết Tần Ninh là một huyền trận sư, nhưng bây giờ cũng kinh ngạc vô cùng.
Ba cảnh giới Sinh Tử liên thủ cùng mười linh cảnh Niết Bàn xuất thủ thì đều không có cách nào phá vỡ trận pháp. Tổ hợp trận pháp này ít nhất là huyền trận cấp ba.
Tần Ninh lại có thể phá vỡ dễ dàng.
Lần này hợp tác với Tần Ninh có lẽ là một quyết định cực kỳ tốt.
Chương 939: Không đi
Phong Hiên của Phong Lôi tông thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng.
“Nhãi con, có chút bản lĩnh đấy...”, Phong Hiên lẩm bẩm.
“Không thể khinh thường người này”.
Phong Lôi Tử mở miệng nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã có tài năng huyền trận như thế rồi”.
“Hơn nữa, Vạn Khuynh Tuyết cực kỳ tôn trọng người này, ta nghĩ hắn có lai lịch bất phàm!”
“Thế thì sao chứ, chẳng qua mới là Niết Bàn tứ trọng mà thôi!”, Phong Hiên hừ nói: “Niết Bàn ngũ trọng như con có thể dễ dàng đối phó hắn!”
Phong Lôi Tử lắc đầu, không nhiều lời.
“Tần công tử quả nhiên là thâm tàng bất lộ, chúng ta bội phục!”
Tử Tiêu trang chủ mỉm cười nhìn Vạn Khuynh Tuyết nói: “Vạn tiểu thư, trận pháp đã mở ra, vậy chúng ta cùng nhau vào thôi, có lấy được bảo bối hay không thì đều dựa vào bản lĩnh của mình”.
“Được!”
Tức thì, bốn bên đều muốn tiến vào bên trong.
“Không thể!”
Tần Ninh lúc này mở miệng, nhìn vào cửa lớn.
Xuyên qua cánh cửa này chính là trăm tòa cung điện!
Nhưng cánh cửa này không dễ xuyên qua như thế.
“Điện này, không thể vào!”
Không thể vào?
Lần này tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đây là đạo lí gì?
Mở cửa điện ra mà Tần Ninh lại không cho vào?
“Tần công tử nói thế là có ý gì?”, Tử Tiêu trang chủ khách khí nói.
Dù sao thì Tần Ninh đã mở ra trận pháp, vẫn có chút bản lĩnh, lại đi cùng Vạn Khuynh Tuyết.
“Vừa rồi mở ra cửa này, các người cũng nhìn thấy chữ “chết” ở trên cửa lớn rồi đó, cho nên cửa này là cửa Tử!”
“Theo cấu tạo của trận pháp này thì cửa Sinh ở bên trong, cửa Tử ở bên ngoài, nếu như vào cửa Tử thì chắc chắn phải chết”.
Tần Ninh từ từ nói: “Người xây dựng trận pháp này có tâm cơ thâm hậu, coi như người bên ngoài mạnh mẽ phá trận, trận tử mở ra, bên trong sẽ bị phá hủy trong nháy mắt”.
“Mà cho dù là đi qua trận pháp, phá vỡ trận này thì cửa Tử sẽ mở ra, ai đi vào sẽ phải chết!”
Nghe vậy, Phong Lôi Tử, Tử Tiêu trang chủ cùng Tà Linh Nguyệt đều tái mặt.
“Ý của ngươi chính là chúng ta mở ra cửa này lại chỉ có thể trừng mắt nhìn mà không thể vào?”
“Không sai”.
“Chuyện đùa!”
Phong Hiên lúc này giễu cợt nói: “Nhãi con, ta thấy ngươi chính là cố làm ra vẻ huyền bí. Mở ra rồi không cho chúng ta đi vào, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi là hiểu trận pháp”.
Nghe đến lời này, mấy người Phong Lôi Tử im lặng không nói.
Tần Ninh nói thế đúng là không quá đáng tin.
Nếu có người xây dựng trận pháp, đặt cửa Sinh ở bên trong, cửa Tử ở bên ngoài, đó không phải là tự vây chính mình sao?
Ai sẽ làm như vậy chứ?
“Tông chủ, con thấy người này chính là cố làm ra vẻ huyền bí, không cho chúng ta tiến vào bên trong”.
Phong Hiên lúc này hừ lạnh nói.
Lần này Tử Tiêu trang chủ và mấy người Tà Linh Nguyệt cũng không dám chắc chắn.
Tần Ninh lại mang dáng vẻ tình bình tĩnh, không lên tiếng nữa.
Hắn cũng không phải là người hiền lành gì, chẳng qua nếu cứ nhìn đám người này đi vào chịu chết mà không nhắc nhở thì lại có vẻ quá mức vô tình.
Chính hắn có thiện ý nhắc trước, đám người này thích thì tin.
Không tin thì thôi!
Bọn họ muốn chịu chết, Tần Ninh cũng không thể ngăn lại.
Huống hồ bọn người kia mắt cao hơn đầu, thấy hắn mới ở cảnh giới Niết Bàn tứ trọng nên cũng chẳng thèm tin.
“Tần công tử”.
Phong Lôi Tử lúc này cười nói: “Đã mở ra như vậy rồi mà không vào xem thì chúng ta cũng khó mà an lòng, nếu có nguy hiểm thì cẩn thận là được”.
Tử Tiêu trang chủ cùng Tà Linh Nguyệt lúc này cũng gật đầu.
“Tùy”.
Tần Ninh lúc này cũng lười phải nói thêm.
Lý Nhàn Ngư lúc này đứng ở bên người Tần Ninh, cảm giác bất bình.
“Không tin sư tôn ta, các người sẽ chết...”, Lý Nhàn Ngư nói thầm một tiếng.
Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng có vẻ mặt phức tạp.
Ở khu vực trăm điện, từng tòa cung điện nguy nga này đều có thể ẩn chứa bí mật của Tử Hiên Các.
Nếu như buông tay...
Thật sự đáng tiếc!
Chỉ là nếu không buông tay, Tần Ninh nói thật... e là Vạn Thiên Các sẽ chết không ít người.
Trong lúc nhất thời, mỗi bên đều có tâm tư riêng của mình.
“Chúng ta đi thôi!”
Phong Lôi Tử xung phong lên trước, đi vào trong cửa lớn.
Người của Phong Lôi tông vào thời khắc này cũng lục tục đi theo.
Tử Tiêu trang chủ và Tà Linh Nguyệt lúc này cũng dẫn dắt người của sơn trang Tử Tiêu cùng Tà Nguyệt Bảo đi vào.
Thế lực ba bên trùng trùng điệp điệp, lại có ba đại cảnh giới Sinh Tử dẫn đội nên cũng không sợ hãi.
Tần Ninh thấy vậy thì lắc đầu.
“Tần công tử, chúng ta... rời đi sao?”
“Không đi nữa!”
Tần Ninh lúc này mở miệng.
Vạn Khuynh Tuyết nghe đến lời này thì sửng sốt.
Không đi nữa?
Tần Ninh không phải vừa nói nơi đây là cửa Tử, không thể vào sao?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của mấy người Vạn Khuynh Tuyết, Tần Ninh tiện đà đáp: “Nếu cửa Tử có người tiến vào, thấy máu, giết người thì sẽ không còn là cửa Tử chân chính nữa!”
“Kể từ đó chúng ta liền có thể đi vào!”
Nghe đến lời này, Vạn Khuynh Tuyết nhất thời im lặng.
“Vậy bọn họ...”
“Phỏng chừng ngoại trừ ba cảnh giới Sinh Tử kia thì về cơ bản sẽ đều chết sạch!”
Nghe đến lời này, Vạn Khuynh Tuyết hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây thật sự là cửa Tử?
“A...”
Vào lúc này có tiếng la hét đột nhiên phát ra từ phía cửa lớn.
“A...”
Ngay sau đó, từng tiếng kêu thảm thiết cũng không ngừng vang lên.
Mặc dù là đứng ở bên ngoài nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Người của Vạn Thiên Các lúc này đều thở ra.
Tử Hiên Các!
Cho dù yên lặng ba ngàn năm nhưng vẫn thâm độc đáng sợ!
Khu vực trăm điện không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Giờ khắc này, mọi người đều thấy rợn cả tóc gáy.
“Vào!”
Tần Ninh lúc này đột nhiên mở miệng quát lên.
Nói xong, Tần Ninh trực tiếp lao ra.
Lý Nhàn Ngư dĩ nhiên là theo sau.
Vạn Khuynh Tuyết do dự một chút rồi lập tức lao ra.
Người Vạn Thiên Các lúc này cũng tiến vào bên trong.
Sau một khắc, mọi người tức thì cảm thấy thần kinh căng thẳng.
Vốn dĩ khu vực trăm điện nhìn huy hoàng không ngớt, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Nhưng sau khi đi vào đại điện, không khí trời đất phảng phất như bị bao phủ bởi một tầng khói đen nồng nặc, khí tức kiềm nén khiến cho tất cả mọi người đều cảm giác khó thở.
Tần Ninh lập tức nói: “Cho dù gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì thì cũng không được phản kháng!”
Nói xong, trong bóng tối đột nhiên có người cầm đao tuôn ra.
Một cao thủ Niết Bàn nhị trọng của Vạn Thiên Các thấy vậy thì biến sắc, vung tay lên, bắn linh khí về bóng đen đó.
Phốc...
Nhưng sau một khắc, tiếng phập vang lên.
Võ giả mới ra tay kia đột nhiên xuất hiện một lỗ máu ở ngực, chết oan chết uổng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tại sao có thể như vậy?
“Ta nói rồi, không nên phản kháng!”, Tần Ninh lúc này nói tiếp.
Nói xong, một bóng người cầm đao phía trước Tần Ninh, toàn thân mặc áo đỏ như máu, cầm một thanh phác đao trực tiếp chém về phía Tần Ninh.
Nhìn thấy phác đao chém tới, Tần Ninh đứng vững tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Một tiếng “vụt” vang lên, bóng dáng đó trực tiếp xuyên qua Tần Ninh.
Tần Ninh lại không bị thương chút nào.
“Đây là huyễn trận kết hợp với sát trận”.
Tần Ninh dặn dò: “Huyễn trận sẽ dẫn ngươi xuất thủ, mà sát trận thì ở thời khắc ngươi xuất thủ sẽ lập tức lấy công kích ngươi thi triển để tăng lên gấp mười lần rồi giết chết ngươi!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều tái mặt.
Nơi đây quá nguy hiểm.
Ban đầu Tần Ninh nói nơi đây là cửa Tử, rất nhiều người của Vạn Thiên Các đều cho rằng Tần Ninh đang cố làm ra vẻ huyền bí.
Nhưng xem ra là không phải.
Tần Ninh có sự hiểu biết sâu không lường được về trận pháp.
Lúc này, Tần Ninh nhìn bốn phía, im lặng không nói.
Thật ra lúc đầu nơi đây đúng là không thể đi vào, vào chính là chết.
Chỉ là võ giả của ba đại tông môn mạnh mẽ xông vào khiến cho cửa Tử này có một tia sinh cơ.
Đổi thành người bên ngoài nhìn ra kẽ hở của nơi đây thì cũng không dám vào.
Nhưng Tần Ninh không sợ.
Chương 940: Sát trận cùng huyễn trận
Hắn có tạo nghệ cực cao với trận pháp, trận nào buộc phải chết thì không thể tiến vào.
Nhưng trận tử có một tia sinh cơ thì cũng có thể đọ sức.
“Tất cả đều phải nghe mệnh lệnh của công tử Tần Ninh, không nên làm loạn!”
Vạn Khuynh Tuyết lúc này vội vàng nói.
Cô ta xem như đã nhìn ra sự tà ác của nơi này.
Hơn nữa khi vào trong, bốn phía đại điện thoạt nhìn hắc ám không gì sánh được, phảng phất gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời, giống như ảo ảnh.
Hơn nữa cũng không thấy võ giả của ba đại tông môn đâu mà chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của những người đó vang lên bên tai.
Quá tà ma!
Mặc dù là Phúc lão bên cạnh Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Với tu vi của ông ta mà cũng nhìn không ra sự ảo diệu xung quanh đây.
Ông ta tự nhận bản thân kiến thức rộng rãi, đáng lẽ phải nhìn ra được điểm này.
Nhưng lúc này cũng lại như thế.
Tần Ninh lúc này cũng không nóng nảy, nhìn bốn phía, đi từng bước một, cẩn thận không gì sánh được.
Mọi người cũng bước chậm rãi, không dám khinh thường.
Lúc này nếu như tụt lại phía sau, khả năng một khắc sau sẽ mất mạng.
Mọi người không ngừng đi về phía trước, phảng phất là đi mấy vạn mét.
Nhưng khu vực trăm điện vuông vức chặt chẽ, dài nhất là đến mấy vạn mét.
“Tần công tử, liệu có sai sót gì không?”, Vạn Khuynh Tuyết cẩn thận nói.
“Không sai!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Chúng ta cảm giác là đi mấy vạn mét, nhưng thực tế thì mới chỉ đi được mấy trăm mét mà thôi”.
“Huyễn trận có thể mê huyễn cảm quan của cô, huyễn trận nơi đây ít nhất là cấp bốn, cảnh giới Sinh Tử cũng rất dễ dàng bị cuốn lấy!”
Tiếng kêu thê thảm bên tai càng ngày càng yếu.
Mọi người vẫn còn tiếp tục đi tới.
Sau một khắc, Tần Ninh đột nhiên dừng chân, nhìn về phía trước rồi cười rộ lên.
“Sư tôn, người cười cái gì vậy?”
“Không có gì”.
Tần Ninh nhìn về phía trước, vẫn cười như cũ.
Người thiết kế nơi này đúng là thiên tài trận pháp.
Chỉ tiếc là qua mấy ngàn năm thời gian, nơi đây cũng vì nước sông Thiên Thượng lưu động mà xuất hiện chênh lệch.
Vốn là một trận bắt buộc phải chết.
Bởi vì xuất hiện chênh lệch.
Lại thêm ba đại tông cưỡng ép đi vào làm cho trận tử xuất hiện người sống.
Hiện tại, trận tử đã không phải là trận tử chân chính nữa.
Thật đúng là gặp may!
“Tiếp đó, đi theo bước chân của ta!”
Tần Ninh nghiêm túc mười phần, nói.
Vạn Khuynh Tuyết cũng nhấn mạnh lại: “Nghe thấy gì không? Đi theo bước chân của Tần công tử, người nào mà đi nhầm, ta tất phải giết”.
Mọi người lập tức gật đầu.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, bước chân hướng về phía trước.
Oanh...
Đột nhiên, một tiếng nổ tung vang lên ở phía trước Tần Ninh.
Tần Ninh cười nhạt một tiếng, cong ngón búng ra.
Một huyền văn được ngưng tụ.
Keng...
Huyền văn kia phảng phất như gõ vào bàn ngọc thanh thúy, tạo ra một thanh âm dễ nghe.
Tần Ninh hướng sang bên trái, nghiêng 45 độ, trực tiếp bước ra một bước, đứng vững tại chỗ.
Oanh...
Lại là một tiếng nổ tung vang lên, Tần Ninh lại cong ngón cái bắn ra.
Keng...
Một tiếng nổ tung vang lên lần nữa, Tần Ninh lần này đổi phương hướng, đi tới phía bên phải 45 độ.
Cứ như vậy, mỗi bước đi của Tần Ninh đều lập tức ngưng tụ huyền trận huyền văn, không ngừng đi về phía trước.
Cuối cùng, Tần Ninh sải bước ra.
Trước mắt xuất hiện một tòa đại điện.
Đại điện vuông vức nghiêm chỉnh, vừa vặn nằm ở trung tâm toàn bộ khu vực trăm điện.
Những người còn lại cũng lần lượt đi ra.
Lúc này, mọi người mới thật sự thở phào.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều có cảm giác, vừa rồi như đang đi một vòng quanh địa ngục, chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ rơi xuống hố sâu.
Quá kinh khủng!
Nhưng sau một khắc, mấy chục người hồi thần, nhìn ra phía sau rồi lại sửng sốt tiếp.
Mọi người vừa rồi đi vào từ trong cửa lớn.
Tất cả mọi người cảm giác mình đã đi ít nhất là mấy vạn mét.
Nhưng lúc này nhìn lại mới phát hiện, bọn họ chẳng qua mới chỉ đi từ cửa đại điện đến trung tâm mà thôi.
Ngàn mét!
Khoảng cách ngàn mét, lấy tu vi cảnh giới Niết Bàn, chớp mắt liền đến.
Nhưng là lần này lại sinh ra cảm giác như đi hàng vạn thước.
Quá quỷ quái!
Không chỉ có như vậy.
Giờ này khắc này, từ cửa lớn đến đại điện trung ương.
Quảng trường dài ngàn mét.
Mà trên quảng trường là mấy trăm thân ảnh như bị điên, quơ đao kiếm, tùy ý bộc phát, chém võ giả ở bên cạnh mình.
Chính là người của ba đại tông môn.
“Bọn họ... bị điên sao?”
Lúc này, các võ giả nhìn thấy cảnh này thì đều kinh hãi.
Võ giả của ba đại tông môn lại tự chém giết lẫn nhau.
“Không phải điên, càng đáng sợ hơn điên nữa...”
Phúc lão lúc này thở dài nói: “Sát trận kết hợp huyễn trận khiến cho bọn họ tự giết lẫn nhau, ba đại tông môn lần này... chỉ sợ là tổn hại thảm trọng tột cùng”.
Điểm này, ai cũng không thể nói cái gì.
Tần Ninh ban đầu nhắc nhở, hiện tại bọn họ mới hiểu đó là lòng hảo tâm thật sự.
Nhưng ba đại tông môn lại không chịu nghe.
Chỉ có điều, chính là bởi vì ba đại tông môn đi vào nên giờ mới khiến cho bọn họ có cơ hội vào trong.
Nói đúng ra, là Tần Ninh tìm được cơ hội!
Lúc này, Phúc lão nhìn Tần Ninh.
Người này bất phàm, tất thành châu báu!
Tần Ninh lúc này cũng lười nhìn võ giả của ba đại tông môn.
Bọn họ có chết hay không thì liên quan gì?
Hắn đã rất hảo tâm mà nhắc nhở rồi.
Đám người này không cảm kích thì thôi.
Tần Ninh lúc này cất bước về phía đại điện.
Lý Nhàn Ngư dĩ nhiên là thời thời khắc khắc đi theo Tần Ninh.
Lý Nhàn Ngư hiện tại coi như nhận ra.
Những kẻ này không đáng tin chút nào.
Niết Bàn thất trọng? Sinh Tử nhất kiếp?
Có ích lợi gì!
Ở chỗ này, đi theo sư tôn vẫn là an toàn nhất.
Giờ khắc này, mọi người ở trước đại điện của một tòa trung tâm nhất trong khu vực trăm điện.
Đại điện này vuông vức nghiêm chỉnh, bốn góc điêu khắc đầu rồng, đầu hổ, thân chim tước, xác huyền vũ, dáng dấp cực kì cổ quái.
Mà đại điện dài rộng trăm mét, cao cũng trăm mét, nếu không phải bốn góc có điêu khắc tứ tượng thì nhìn cũng giống một cái hộp lớn.
Lúc này, Tần Ninh đứng ở trước cửa, nhìn đại điện.
Cửa lớn dài rộng mười thước, vô cùng ngay ngắn.
Trên cửa lớn là những đường vân phồn vinh quấn quanh, thoạt nhìn vô cùng rắc rối.
Lý Nhàn Ngư lúc này nhìn chằm chằm đồ án kia, chỉ cảm thấy khó hiểu.
Hắn ta chính là vãng sinh đồng, đồng lực được khai phá ở trình độ nhất định, rất khó bị tổn thương.
Nhưng chỉ nhìn một hồi liền cảm giác được một loại đau đớn tràn ngập hai mắt.
Chuyện gì xảy ra?
Chỉ là Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Tần Ninh thì lại sửng sốt vô cùng.
Tần Ninh lúc này nhìn cửa lớn kia, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Từ từ, Tần Ninh sải bước ra.
Thân thể hắn cứ thế mà trực tiếp vượt qua đại điện cửa lớn, xuyên cửa đi vào!
Lý Nhàn Ngư trừng mắt, vội vàng đi theo.
Bốp...
Nhưng một khắc sau, đầu Lý Nhàn Ngư đã sưng lên một cục, chật vật quay lại
Mấy người Vạn Khuynh Tuyết, Ninh Húc bị tiếng động làm kinh hãi, liền quay người lại.
“Tần Ninh đâu rồi?”
Vạn Khuynh Tuyết kinh ngạc nói.
“Sư tôn... Sư tôn đi vào rồi!”
Lý Nhàn Ngư có chút ngơ ngác.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Vừa rồi Tần Ninh rõ ràng trực tiếp chui vào ngay trước mắt hắn ta.
Nhưng khi hắn ta muốn đi vào thì lại bị đụng cho sưng cả đầu!