Lúc này, Bắc Đẩu Hải quát to: "Bốn người các ngươi đứng bên cạnh công kích, còn ta tấn công hắn!"
"Vâng!"
Bốn người Bắc Đẩu Khải, Bắc Đẩu Lam tản ra.
Mắt Tần Ninh đã nhìn thấy được năm người bọn họ.
"Hai tên Thiên Nhân lục bộ, hai tên Thiên Nhân thất bộ, một vị Bán Vương cũng đủ sức để bù lại Huyết Viêm Linh Hoa rồi".
"Nếu các ngươi đã làm hỏng việc của ta thì các ngươi nhất định phải đền bù, thật là hợp lý".
Vừa nói xong.
"Cửu Linh Tinh Thần Kiếm!"
Tần Ninh chém ra một nhát kiếm.
Vào giờ phút này, kiếm khí của Vương Kiếm Độ Sinh được phóng ra phạm vi cả trăm trượng.
Một tiếng oanh vang lên, trong nháy mắt, một đạo kiếm khí chém về phía hai tên cao thủ có cảnh giới Thiên Nhân lục bộ.
Trong lúc hai người còn chưa kịp phản ứng lại.
Kiếm khí còn chưa tới.
Khí lạnh đã nhanh chóng ập đến trước mặt! Hơi lạnh thấm vào tận xương tủy, khiến cho động tác của bọn họ phải chậm lại.
Kiếm khí đã tới sát bên cạnh, hai người bọn họ cuống cuồng ứng phó lại.
Thế nhưng, bọn họ đã chậm mất rồi! Răng rắc... Một tiếng đứt gãy trầm trầm vang lên.
Vào giây phút này, thân ảnh của Tần Ninh đã tiến tới.
Hắn đánh ra một quyền, sắc mặt của một người trong số năm người bọn họ đầy vẻ hoảng sợ, chỉ nghe oành một tiếng, thân thể ông ta nổ tung.
Tần Ninh chỉ mới dùng một trảo mà thôi.
Khí huyết hội tụ, hóa thành một đám sương mù màu máu đỏ tươi, trải qua thời gian thật lâu mà vẫn chưa hề tan biến.
Lúc này, tên còn lại đã bị hắn dọa đến mức choáng váng.
Bắc Đẩu Lam thấy được một màn như vậy bèn nhanh chóng giết tới chỗ Tần Ninh.
Bắc Đẩu Hải trực tiếp công kích vào người hắn.
Thân ảnh của Tần Ninh vội rút lui.
Thế nhưng bỗng nhiên, Tần Ninh biến từ thế rút lui liên tục thành thế công kích mãnh liệt, hắn trực tiếp chém ra một nhát kiếm.
"Cửu Linh Tinh Thần Kiếm!"
Đó là một đạo kiếm thức thiên biến vạn hóa! Thanh kiếm biến thành hàng vạn, hàng nghìn chiếc kim châm bằng băng phóng về phía Bắc Đẩu Lam.
Ầm... tiếng rít gào vang lên dữ dội.
Sắc mặt Bắc Đẩu Lam trắng bệch.
Hàn khí đã xâm nhập vào cơ thể! Chỉ trong chốc lát thì không thể loại bỏ nó được.
Lúc này, Bắc Đẩu Hải đã nổi giận.
"Khốn nạn, ngươi muốn chết phải không!"
Một người chết, một người bị thương! Tần Ninh chỉ dùng hai nhát kiếm cũng đã khiến một người chết, một người bị thương nặng.
Tên này thật sự quá kỳ quái.
Trong nháy mắt, linh thức càn quét tới.
Cảnh giới Bán Vương! Tuy biển linh thức chưa thành hình! Nhưng linh thức của ông ta cũng mạnh hơn, hùng hậu hơn và có phạm vi rộng hơn rất nhiều so với linh thức của Thiên Nhân thất bộ.
Lúc đánh ra một chưởng kia, lực lượng toàn thân, từ trên xuống dưới của Bắc Đẩu Hải đã được khai thác triệt để.
Linh thức biến thành chưởng, kéo dài không ngớt, hội tụ linh khí, đánh thẳng vào vị trí của Tần Ninh.
"Cửu Linh Tinh Thần Chưởng!"
Tần Ninh đánh trả bằng một chưởng, lần này, hắn không sử dụng linh thức do thần hồn Băng Hoàng chuyển hóa thành, mà trực tiếp ngưng tụ hồn lực Băng Hoàng, đánh trả trong nháy mắt.
Ầm... hai chưởng gặp nhau.
Cơ thể của Bắc Đẩu Hải phải rút lui.
Sắc mặt của ông ta đầy hoảng sợ! Ông ta đánh thua! Vậy mà ông ta lại thua bởi một chưởng của Tần Ninh?
Cảnh giới Bán Vương, cứng đối cứng với cảnh giới Thiên Nhân tam bộ mà lại bị đánh bại ư?
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
"Cái tên phế vật này!"
Tần Ninh khịt mũi, nói: "Ngươi tự tìm đường chết ở trên người của ta, coi như ngươi xui xẻo".
"Thật đáng chết!"
Sắc mặt Bắc Đẩu Hải đầy xấu hổ.
Mà lúc này, bên trong đám người đó cũng có một thân hình không ngừng lùi về phía sau.
Bắc Đẩu Thanh Phong! Hắn ta sợ hãi! Thật sự sợ hãi! Ngay lúc Bắc Đẩu Hải ra tay, hắn ta cũng đã nghĩ tới chuyện mình sẽ lấy được loại thiên tài địa bảo như Huyết Viêm Linh Hoa.
Thế nhưng ngay khi hắn ta nhìn thấy Tần Ninh.
Trong lòng hắn ta đã sớm hối hận đến xanh ruột! Cho dù là cả vùng biển Thiên Ngoại Tiên hay võ giả bốn phương thì Bắc Đẩu thế gia cũng có thể cố hết sức tranh đoạt với bọn họ, bởi vì, dù sao thì ở đây cũng không có Vương Giả.
Nhưng mà, riêng Tần Ninh là bọn họ không thể đụng đến được.
Trận chiến ngày hôm ấy quá hung tàn.
Cách Tần Ninh giết người khiến trái tim của bọn họ lạnh lẽo.
Bắc Đẩu Khải và Bắc Đẩu Lam đã sớm nhận ra được điều đó, thế nhưng bọn họ lại không khuyên nhủ Bắc Đẩu Hải, mà lại còn muốn tiếp tục tranh giành.
Bọn họ muốn chết sao! Trong trận chiến ngày hôm ấy, Bắc Đẩu Thanh Phong chỉ biết rằng.
Không ai có thể giết được Tần Ninh.
Bây giờ, một vị tộc lão đã bị hạ sát, Bắc Đẩu Lam cũng đã bị thương nặng.
Đây mới chỉ là mở đầu mà thôi.
Tất cả người của Bắc Đẩu thế gia đang đứng ở đây đều chỉ còn một con đường chết.
Hắn ta không muốn chết.
Hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây một cách cẩn thận.
Ngày hôm ấy, sau khi trận chiến kết thúc, hắn cũng chỉ nhớ mãi một câu nói duy nhất.
Không thể đụng đến Tần Ninh.
Nếu gặp phải người này thì phải nhanh chóng cách xa hắn ra mới được.
Bán Vương! Tần Ninh chỉ có cảnh giới Thiên Nhân nhị bộ nhưng hắn đã giết được cả Thiên Nhân thất bộ.
Bây giờ, hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân tam bộ, cũng không phải là không thể giết được Bán Vương.
Dù sao, hắn ta chạy càng xa càng tốt.
Bây giờ, mặt mày của Bắc Đẩu Hải đã xanh mét.
"Xem ra ngươi cũng có chút tài mọn đấy".
"Tài mọn hả?"
Tần Ninh hừ, nói: "Ta dư sức giết chết ngươi".
"Thật ngông cuồng!"
Bắc Đẩu Hải cười lạnh một tiếng.
"Bắc Đẩu Phá Sơn quyết!"
"Vạn Sơn Áp Đỉnh!"
Trong nháy mắt, Bắc Đẩu Hải dùng tới con át chủ bài.
Ngay sau đó, lượng linh khí khổng lồ quay cuồng, hóa thành một tòa núi cao, ầm ầm nện xuống.
Vương Kiếm Độ Sinh đang nằm ngang trước người Tần Ninh, một đạo kiếm quang được bổ ra.
Thế nhưng, tòa núi lớn kia đối mặt trực tiếp với kiếm quang cũng không bị chút sức mẻ nào.
Bắc Đẩu Hải dùng tòa núi lớn kia đè lên người Tần Ninh.
"Khốn nạn, mau đi chết đi!"
Bắc Đẩu Hải rít gào một tiếng.
Một tiếng ầm vang lên, ngay lúc này, tòa núi lớn kia đã áp thẳng xuống.
Thân hình của Tần Ninh nhanh chóng bị tòa núi lớn kia đè bẹp.
Tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.
Bắc Đẩu Hải lạnh lùng nói: "Tuy rằng Bán Vương không thể sánh bằng Vương Giả nhưng cũng không để cho một tên Thiên Nhân khinh thường được!"
"Phải không?"
Thế nhưng, ngay sau đó, giọng của Tần Ninh cũng vang lên.
Sau khi giọng nói vừa dứt, cả toà núi lớn bị hắn chậm rãi nâng lên.
Thân hình của Tần Ninh xuất hiện ở dưới chân núi.
Chín cái linh trụ có màu sắc khác nhau đang nâng tòa núi lớn kia lên.
"Chỉ bằng chút năng lực này của ngươi? Vẫn chưa đủ giết được ta đâu!"
Cửu Linh Tôi Thể! Bỏ thêm Phong hồn! Tốt cho cả thân thể và linh thức.
Mỗi cảnh giới đều sẽ được Tần Ninh luyện tới trạng thái hoàn hảo nhất.
Bán Vương! Đúng là rất mạnh! Nhưng mà hắn mạnh hơn!
"Phá hỏng chuyện tốt của ta ắt phải trả giá đắt".
Vào lúc này, chín cái linh trụ của Tần Ninh đang cắn nuốt linh khí và linh thức chứa trong tòa núi lớn kia, xử lý nó từng chút một.
Ngay tại thời điểm này, trong mắt Tần Ninh có chứa một loại hơi thở vô cùng khủng bố.
"Cửu Linh Tinh Thần Bạo!"
Vừa nói xong.
Chín cái linh trụ bỗng phát ra ánh sáng chói mắt.
Chín vệt sáng kia ngưng tụ thành chín quả cầu.
Cuối cùng, chín quả cầu kia hợp lại thành một quả cầu linh khí màu đen.
Hay nói cách khác, đây chính là quả cầu linh thức!
"Nổ chết ngươi!"
Vừa nói xong.
Quả cầu đen nổ tung.
Oành... cả sơn cốc nổ ầm ầm.
Thân thể của Bắc Đẩu Hải đang dần bị nuốt chửng.
Ngay sau đó, từng đạo khí huyết tản ra khắp nơi.
Tay của Tần Ninh vươn ra, giam cầm những đạo khí huyết này.
Chỉ trong chớp mắt, hắn nhìn về phía đám người Bắc Đẩu Khải và Bắc Đẩu Lam.
"Con người của ta vốn không ưa giết chóc".
"Nhưng mà nếu như các ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta thì nhất định phải đền bù lại cho ta, ta sẽ... lấy mạng của các ngươi!"
Vừa nói xong.
Tần Ninh liền phóng thích khí tức mạnh mẽ của mình.
Ầm... Vương Kiếm Độ Sinh lại chém ra.
Ngay cả Thiên Nhân thất bộ cũng không thể ngăn cản được hắn.
Vào giờ phút này, Tần Ninh giống như một sát thần, nhảy vào trong đám người kia.
Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt đã là Thiên Nhân nhất bộ và Thiên Nhân nhị bộ, trong tay bọn họ còn có vương khí, cho dù là Thiên Nhân tứ bộ cũng khó có thể giết được họ.
Về phần Cửu Anh... bây giờ, nó đã có cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ, hơn nữa, sức phòng ngự cũng rất mạnh, có vương khải bảo vệ, nó nhảy vào trong đám người, vui vẻ giết chóc.
Trong sơn cốc, trận chiến đang dần đi đến hồi kết.
Ngoại trừ một ít người may mắn trốn thoát ra thì đa số đều phải ôm hận mà chết.
Vào lúc này, cách sơn cốc gần một cây số.
Bắc Đẩu Thanh Phong khóc không ra nước mắt.
Đã chết hết rồi! Hình như bọn họ đều đã chết sạch rồi! Bọn họ không nên trêu vào Tần Ninh.
Hắn ta vốn nghĩ rằng tộc trưởng nhà mình có lẽ sẽ thắng được Tần Ninh, hắn ta cũng còn đang ôm lấy một tia hy vọng.
Thế nhưng bây giờ, có thắng nổi không?
Thắng cái gì mà thắng! Nếu như hắn ta không chạy, thì chỉ với cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ này, nói không chừng Tần Ninh sẽ dùng một kiếm lấy mạng hắn ta mất.
Thật đáng sợ! Lúc này, Bắc Đẩu thế gia chỉ mới vừa đặt chân đến Thiên Ngoại Tiên thôi.
Ấy thế mà toàn bộ người của Bắc Đẩu thế gia đều đã bị giết sạch!
Chương 1327: Làm phiền rồi! Cáo từ!
Bắc Đẩu Thanh Phong không dám nghĩ đến chuyện báo thù.
Báo thù cái gì chứ?
Đang làm trò gì đấy! Mau chạy nhanh lên! Tần Ninh không giết Bắc Đẩu thế gia mới là lạ đấy.
Tộc trưởng chết rồi! Trước tiên, Bắc Đẩu thế gia nên nghĩ làm sao để sống yên ổn mới đúng.
Bắc Đẩu Thanh Phong tự nhủ trong đâu, rồi tháo chạy nhanh như chớp... Không trốn sao?
Vậy chỉ có chờ chết.
Lúc này, bên trong sơn cốc.
Thân thể Tần Ninh dừng lại.
Mấy con cá lọt lưới bỏ chạy hết cả rồi.
Hai người Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên vội vàng đi lại chỗ Tần Ninh.
"Không sao chứ?"
"Không sao".
Tần Ninh lắc đầu, sắc mặt hắn trắng bệch đến mức đáng sợ.
Hắn đã mất tám mươi phần trăm lượng máu! Điều đó nhất định sẽ gây tổn thương đến nền móng.
"Huyết Viêm Linh Hoa...", Tần Ninh nhìn vào bên trong sơn cốc, rồi nói: "Mặc dù có chút trắc trở, thế như ta vẫn lấy được nó!"
Xoẹt xoẹt... Tần Ninh vừa dứt lời.
Bỗng nhiên truyền đến từng tiếng xé gió.
Lại có người đến! Nét mặt của đám người Cốc Tân Nguyệt trở nên cảnh giác hơn.
Cuối cùng, hơn mười người kia đã tới, bọn họ có hai người cầm đầu, cả đám thấy một đống hỗn độn bên trong sơn cốc thì lộ vẻ mặt ngơ ngác.
"Tần Ninh!"
Một giọng nữ bỗng vang lên, trong nó có chút kinh ngạc.
Đó là Tổ Hân Nhi! Là người của Thiên Đạo Minh! Là một trong những thế lực siêu cấp ở đại lục Thiên Ngoại.
Tần Ninh đã từng gặp qua hai người dẫn đầu đoàn người ở tiệc Hàm Vương.
Tam đại minh chủ của Thiên Đạo Minh.
Đệ nhất minh chủ Bùi Dực, là một vị Vương Giả hàng thật giá thật, Dực Vương! Đệ nhị minh chủ, Lâm Ngữ Thành, có thực lực ở cảnh giới Bán Vương.
Đệ tam minh chủ, Tổ Định, có thực lực Thiên Nhân thất bộ.
Lần này, người dẫn đầu chính là đệ nhị minh chủ Lâm Ngữ Thành và đệ tam minh chủ Tổ Định.
Hai người nhìn vào đống hỗn loạn trong sơn cốc, không tài nào hiểu được.
Bọn họ ở cách đây không xa, bỗng dưng nghe được một tiếng động mạnh, nên mới vội vội vàng vàng chạy tới đây, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ không thể nào ngờ được là Tần Ninh đang ở đây.
Tần Ninh đây là... quyết chiến với người của Bắc Đẩu thế gia sao?
Bắc Đẩu Hải có thực lực ở cảnh giới Bán Vương, ấy thế mà lại tử trận ư?
Lúc này, cả hai đều trầm mặc.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
"Là ta!"
Tần Ninh chống Vương Kiếm Độ Sinh, trông hắn như sắp kiệt sức đến nơi, hắn đứng ở cửa sơn cốc, nhìn vào mười mấy người.
"Thế nào?"
"Các ngươi cũng định cướp đoạt Huyết Viêm Linh Hoa à?"
Hắn vừa dứt lời, hai người Lâm Ngữ Thành và Tổ Định đều biến sắc.
Tổ Hân Nhi cũng sợ mất hồn mất vía.
"Không không không!"
Lâm Ngữ Thành vội vã nói: "Tần công tử nhiểu nhầm rồi, bọn ta chỉ đi ngang qua đây thôi, trùng hợp nghe thấy nơi đây xảy ra tranh chấp, nên ghé qua xem thử thôi!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Tổ Định cũng nhanh chóng nói: "Không ngờ Tần công tử lại ở trong này!"
"Hình như tình trạng Tần công tử không tốt lắm...", Tổ Định vừa nói được một nửa, thì nhìn thấy sắc mặt Tần Ninh vẫn không thay đổi, bèn vội vàng nói: "Bọn ta không có ý gì cả, nếu Tần công tử cần trợ giúp, bọn ta sẽ không từ chối, còn nếu không cần, để tránh cho Tần công tử cho rằng bọn ta có ý đồ bất chính, bọn ta sẽ lập tức rời khỏi đây!"
Nghe hai người nói thế, Tần Ninh hờ hững nói: "Không cần!"
Hai người thở phào nhẹ nhõm.
"Làm phiền Tần công tử rồi!"
"Xin cáo từ!"
Lâm Ngữ Thanh và Tổ Định đều vội vã nói.
Một vị Bán Vương, một vị Thiên Nhân thất bộn, dẫn theo hơn mười người cao thủ Thiên Đạo Mịn lần lượt rời đi, không quay đầu lại.
Lúc này, thân thể Tần Ninh lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.
"Tần Ninh..."
"Tần Ninh...", sắc mặt Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên khẽ biến.
"Không sao!"
Tần Ninh nhẹ nhàng thở ra, nới: "Tinh huyết tổn thất rất nghiêm trọng, gốc rễ cũng bị tổn thương, trận chiến này đã hao phí quá nhiều linh khí và linh thức, cần phải khôi phục chúng".
Nghe vậy, vẻ mặt hai cô gái đầy lo lắng.
"Cửu Anh, canh giữ ở cửa sơn cốc, không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào đây".
"Vâng!"
Cơ thể Cửu Anh phóng to ra cả trăm trượng, ngồi ở cửa sơn cốc, chín cái đầu của nó quan sát khắp bốn phía.
Cùng lúc đó, ở bên kia.
Hai người Lâm Ngữ Thành và Tổ Định đều thở phào nhẹ nhõm.
"Thế quái nào lại chạm mặt vi sát tinh này...", lúc này, Tổ Định mới dám há mồm thở dốc.
"Quỷ mới biết!"
Lâm Ngữ Thành nói mát: "Còn tưởng có gì hay ho chiếm được chứ, hay ho thì có đấy, nhưng lại không dám giành".
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ta một câu ngươi một câu, giống như vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh,
Nếu không có thi thể của Bắc Đẩu Hải nằm ở đó, khi nhìn tới Huyết Viêm Linh Hoa, e lè bọn họ cũng sẽ nóng máu lên.
Hơn nữa, thực lực của Lâm Ngữ Thành ở cảnh giới Bán Vương, có lẽ ông ta sẽ ra tay với Tần Ninh.
Nhưng sự thật là.
Tần Ninh và Bắc Đẩu thể gia xảy ra tranh chấp chỉ vì Huyết Viêm Linh Hoa, và hắn đã ra tay giết hết người của Bắc Đẩu thế gia.
Mà bọn họ còn định ra tay đối phó với Tần Ninh.
Vậy thì chẳng khác nào muốn tìm chết.
Trong đám người, một vị Thiên Nhân tứ bộ của Bắc Đẩu thế gia thì thầm nói: "Tên nhãi kia chỉ là Thiên Nhân tam bộ thôi, hơn nữa, thoạt nhìn, đã bị thương rất nghiêm trọng, nếu chúng ta cùng nhau xông lên... chắc hẳn có thể giết được hắn!"
"Nó là huyết Viêm Linh Hoa đấy, biết đâu hai vị minh chủ có thể đột phá thành Vương Giả!"
"Nhìn tên nhãi kia cũng sắp thăng rồi...", thình... thịch... Thế nhưng, võ giả Thiên Nhân tứ bộ ấy vừa mới nói được một nửa, đã bị hai người Lâm Ngữ Thành và Tổ Định dùng một quyền một cước đánh bay...
"Nhớ kỹ lời ta nói!"
Tổ Định quát lớn: "Ở hải đảo Thiên Ngoại này, nếu đụng tới người của lục đại thế lực, có thể tranh một chút".
"Nhưng đụng tới tên Tần Ninh kia thì mau chạy xa cho ta, chạy thật xa, dám tranh giành với hắn, không cần đến phiên hắn giết các ngươi, bổn tọa sẽ là người đầu tiên ra tay giết các ngươi tạ lỗi với hắn".
"Chỉ là một đám ranh con, biết cái gì?"
Tổ Định quả thật rất tức giận.
Sự thật đã bày ra đó rồi, Tần Ninh là kẻ không thể trêu chọc! Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia gây chuyện với hắn.
Hắn muốn ai chết thì người đó chắc chắn phải chết.
Đến Vương Giả mà còn phải nói lời xin lỗi.
Khi ấy, Tần Ninh chỉ dẫn theo mấy người, hơn nữa họ chỉ mới ở cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Quy Nhất mà thôi.
Thế nhưng mười mấy người của Bắc Đẩu thế gia vẫn bị giải quyết.
Khung cảnh tàn khốc ấy đã nói cho bọn họ biết.
Hôm nay, ở hải đảo Thiên Ngoại, lục đại bá chủ bọn họ có thể mạo phạm.
Nhưng chỉ riêng Tần Ninh là không được!
"Nơi này có rất nhiều cơ duyên, mọi người mau tập trung, kiểm ra khắp nơi đi!"
"Xuất phát!"
Vào lúc này, từng người một đều không dám thở gấp, bọn họ gật đầu tuân lệnh.
Thế nhưng, đối với người trong Thiên Đạo Minh, bọn họ đã nhớ kỹ cái tên Tần Ninh này! Bên trong sơn cốc.
Sắc mặt Tần Ninh mới khôi phục lại một ít.
Hắn đứng dậy, nhìn vào Huyết Viêm Linh Hoa trong sơn cốc.
"Hay là đợt một chút đi!"
Cốc Tân Nguyệt mở miệng nói: "Chàng hiện tại đang rất suy yếu..."
"Không sao!"
Tần Ninh lắc đầu nói: "Lần này, không cần lấy khí huyết để kết ấn, nên không cần trả giá gì quá lớn".
"Ngược lại, nếu cứ đợi ở đây, khí huyết vừa mới hồi phục chút sẽ dần dần tiêu tán, không thể lấy nó ra được!"
Nghe vậy, Thạch Cảm Đương mới nói: "Để con giúp sư phụ hái nó!"
"Ngươi đi đi, để nó đánh chết ngươi luôn!"
Tần Ninh vỗ đầu Thạch Cảm Đương, cười mắng: "Đừng nói là ngươi, cho dù là Thiên Nhân thất bộ xông vào đó, còn chưa kịp chạm vào nó thì đã bị nó nuốt chửng rồi".
"Thứ này quá quái dị rồi!"
Nghe vậy, Thạch Cảm Đương rụt cổ lại.
Đáng sợ như vậy à?
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: "Yên tâm đi, lần này, chỉ cần không có quấy rầy thì sẽ không thành vấn đề".
Tần Ninh vừa nói xong, đã đi vào bên trong huyết trận.
Từng dòng khí huyết trong tay hắn dần kết lại thành một sợi tơ.
Từng sợi tơ dần lan tới chỗ Huyết Viêm Linh Hoa.
Trong nháy mắt, một gốc cây đang điên cuồng cắn nuốt khí huyết.
Chương 1328: Tư Vô Nhai
Dần dần, khí huyết này chảy về phía cây mẹ ở bên kia.
Nhưng mà lần này, cây mẹ không bị chút ảnh hưởng nào, hoàn toàn không sứt mẻ gì.
Tần Ninh cũng không sốt ruột, hắn không ngừng vận chuyển khí huyết vào.
Theo thời gian trôi qua, hơn mười người chết bị bắt đến để tập hợp khí huyết dường như đã sắp cạn hết, rốt cuộc thì cây mẹ kia cũng dao động.
Tuy rằng đã bị mắc mưu một lần, lòng phòng bị tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà nó thật sự không chịu nổi, từng đạo khí huyết chảy đến, làm cho nó không thể nào kiềm chế được khát vọng trong lòng.
Tuy rằng nó là Huyết Viêm Linh Hoa, có được một chút linh trí, nhưng linh trí này còn chưa đủ đến đối phó với các thủ đoạn xảo quyệt, gian trá, càng không có khả năng chống cự với tất cả mọi thứ.
Hơn nữa, lần này, khí huyết mà Tần Ninh chuẩn bị còn mạnh mẽ hơn so với lúc ban đầu.
Dần dần, cây mẹ kia rốt cuộc cũng bị hấp dẫn.
Ầm…Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh vang lên.
Lúc này, cây mẹ đã bị khí huyết thu hút.
Nháy mắt, ánh sáng màu máu hiện ra bên trong sơn cốc.
Khí tức phản kháng mãnh liệt không ngừng ngưng tụ.
Ngay lúc này, huyết trận được khởi động.
Khoé miệng Tần Ninh khẽ nhếch lên.
Thành công! Cây mẹ phản kháng kịch liệt.
Nhưng mà vừa rồi cây mẹ và huyết trận đã thành lập một mối liên kết.
Muốn tách ra! Rất khó! Dần dần, cây mẹ kia bị lôi lên, kéo vào trong huyết trận.
Lúc này, thân hình cao lớn lập tức thu nhỏ lại, cắm rễ ở bên trong huyết trận, cho dù muốn phản kháng cũng không thể nào phản kháng.
Giờ phút này, ánh mắt của mọi người xung quanh đều tràn ngập tò mò.
Cây mẹ Huyết Viêm Linh Hoa kia thu nhỏ lại chỉ cao tầm một bàn tay, một đoá hoa kiều diễm, ướt át nở rộ.
Bông hoa có chín cánh hoa.
Bên trong nhuỵ hoa ẩn chứa một tia linh khí cường đại.
Huyết Viêm Linh Hoa! Tới tay! Lúc này, Tần Ninh cũng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đã lấy được hoa! Chỉ còn Phần Hồn Thiên Thuỷ và Tiêu Cốt Thiên Sâm! Quan sát hải đảo kỳ lạ này, hắn nghĩ, khả năng tồn tại của hai loại này cũng rất lớn.
“Sư tôn, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Nhìn thấy Tần Ninh đã lấy được Huyết Viêm Linh Hoa, Thạch Cảm Đương hỏi.
Hiện tại, trạng thái của Tần Ninh thật ra không tốt lắm.
Huyết Viêm Linh Hoa đã lấy được.
Nhưng mà không phải theo cách thức mà Tần Ninh dự tính lúc ban đầu.
Máu huyết bị tổn thất không thể nào bù lại.
“Tìm kiếm một chút linh dược để khôi phục khí huyết!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Từ bây giờ, ta sẽ cố gắng ít ra tay, nhưng mà ở đây, ngoại trừ Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, những người khác cũng sẽ không tuỳ tiện ra tay với chúng ta”.
“Mấy người các ngươi cần mau chóng tăng thực lực!”
Ba người Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đều gật đầu.
Ba người họ đều là cảnh giới Quy Nhất.
Đối với tình huống hiện tại bên trong cấm địa, Thiên Nhân chiếm đa số, cảnh giới Quy Nhất có chút không đủ dùng.
“Mấy người các ngươi, cũng không phải là mấy võ giả tầm thường có thể so sánh được, cảnh giới tăng lên, người bình thường càng không thể so được với các ngươi”.
“Ở đây, nếu có chỗ nào kỳ diệu, thì đó có lẽ chính là cơ hội của các ngươi”.
“Vâng!”
Lúc này, mấy bóng người đã lập tức rời khỏi sơn cốc.
Hiện tại, trong sáu người một thú.
Thật ra, Cửu Anh đeo trên lưng trọng trách nặng nề nhất.
Thiên Nhân ngũ bộ! Hơn nữa, điểm yếu ở cổ của nó đã được Tần Ninh trang bị Vương Khải, thế nên, Cửu Anh thậm chí có thể khiêu chiến với Thiên Nhân thất bộ.
Chẳng qua lần này, thế lực các nơi đều phái Bán Vương tới.
Vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Sáu người tiếp tục thăm dò.
Bốn phía, từng đạo lực lượng hội tụ.
Đất trời dường như xuất hiện một cỗ khí tức cường thịnh.
Cỗ khí tức này vô cùng kỳ lạ, không phải là đến từ võ giả, mà giống như là đến từ đất trời.
Lông mày Tần Ninh giãn ra, hắn nhìn về phía bên trái.
Mấy người bọn họ tiếp tục đi về hướng bên ấy.
Đập ngay vào mắt chính là một ngọn núi cao.
Nhưng mà ngọn núi này lại giống như bị người nào đó dùng một thanh kiếm chém thẳng từ trên trời xuống, bị chia thành hai nửa.
Khoảng cách giữa hai bên vách núi khoảng bốn trăm mét, hội tụ nên một bãi đá bằng.
“Hử?”
Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Tần Ninh tràn đầy kinh ngạc.
Có thể làm cho Tần Ninh kinh ngạc như thế, mấy người còn lại cũng nhìn về phía bãi đá.
“Tư Vô Nhai!”
Tần Ninh mở miệng nói.
Tư Vô Nhai?
Mấy người còn lại khó hiểu.
Tần Ninh cười nói: “Là chỗ tốt, xem ra nơi này không phải là sự tồn tại ở đại lục Vạn Thiên, mà là đến từ thế giới Cửu Thiên, nhưng mà không biết đây là bút tích của ai mà lớn như vậy, có thể đem một khối đại lục của thế giới Cửu Thiên xuống dưới này”.
“Tư Vô Nhai, trong thế giới Cửu Thiên, không ít các tông môn đều có, nó được tạo ra để các đệ tử trong môn phái tu hành”.
“Thánh Nhân cường đại ra tay, chia một ngọn núi thành hai nửa, lấy vách núi là tấm gương để chiếu ra chỗ thiếu hụt trong võ đạo của mỗi người”.
“Lần đầu tiên sẽ chiếu ra chỗ mà ngươi thiếu hụt, lần thứ hai sẽ làm thay đổi chỗ thiếu hụt của ngươi”.
“Phối hợp hai thứ, ngồi trên bãi đá kia, là có thể biết được chỗ thiếu hụt của mình”.
Nghe được những lời này, mấy người bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.
Chiếu ra chỗ thiếu hụt?
Điều này cũng làm cho kẻ khác kinh ngạc quá mức.
Phải biết rằng, trên con đường võ đạo, thiên kiêu tung hoành.
Sở dĩ có rất nhiều người, không thể nào vượt qua được một cảnh giới nào đó cũng là bởi trước đây, con đường tu hành của cảnh giới đó xuất hiện nhiều chỗ thiếu hụt.
Thiếu hụt chồng chất, đến cuối cùng, chính là không thể vượt qua được cảnh giới đó.
Mọi người càng thích gọi trường hợp đó là….Tiềm lực thiên phú đã hết.
Trên thực tế, cũng không phải là tiềm lực đã hết, mà là bị chỗ thiếu hụt trên con đường võ đạo ngăn cản.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía bãi đá kia.
“Thạch Cảm Đương, ngươi thử trước đi!”
“Tư Vô Nhai này là để cho ngươi tự mình nhìn thấy chỗ thiếu hụt của mình, có thể tìm ra được chỗ thiếu hụt của bản thân, còn về phần sửa chữa, thì cần phải đến Cải Quá Nhai!”
“Nơi này xuất hiện Tư Vô Nhai, có lẽ Cải Quá Nhai cũng cách đây không xa!”
Thạch Cảm Đương hứng phấn gật đầu, hắn ta đi đến giữa hai toà núi.
Vù…Trong khoảnh khắc, ngay khi Thạch Cảm Đương tiến vào giữa hai ngọn núi.
Hai bên vách núi bắt đầu khúc xạ ra từng bóng người.
Mà mấy bóng người kia, đều đang từng chiêu của võ quyết.
Dường như mỗi một chiêu, mỗi một thức, đều là Thạch Cảm Đương tự mình thực hiện.
Trên bãi đá, giờ phút này, Thạch Cảm Đương đã nhập định.
Nhưng trong tâm trí hắn ta, tất cả mọi thứ đều bày ra, hai mắt hắn ta sáng lên.
Chỗ thiếu hụt trong võ đạo! Rất nhiều! Ước chừng hai giờ đồng hồ sau, Thạch Cảm Đương mới mở mắt.
“Cũng không tệ lắm!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Ta đã gặp qua không ít thiên tài, bọn họ ít nhất là phải ngồi trong đó sáu tiếng đến mười tiếng đồng hồ mới có thể tìm thấy toàn bộ chỗ thiếu hụt của bản thân mình!”
“Là do sư tôn dạy tốt!”
Thạch Cảm Đương lại bắt đầu nịnh nọt.
“Cẩn thận ngẫm lại đi, Lý Nhàn Ngư, tới lượt ngươi!”
“Vâng!”
Lúc này, Lý Nhàn Ngư thở ra một hơi rồi đi thẳng tới bãi đá.
Sau đó ngồi xuống.
Ước chừng bốn giờ đồng hồ sau, Lý Nhàn Ngư mới rời khỏi bãi đã, hai mắt sáng ngời nhưng lại có thêm một tia xấu hổ.
Tần Ninh an ủi nói: “Con đường võ đạo của ngươi, ngay từ ban đầu không phải là do ta dẫn dắt, chỗ thiếu hụt nhiều hơn một chút, bây giờ sửa chữa cũng không phải là vấn đề!”
“Vâng!”
“Giang Bạch!”
Tần Ninh nhìn về phía Giang Bạch.
Giang Bách hít sâu một hơi rồi tiến vào bãi đá.
Vù…Trong Tư Vô Nhai, vách đá loé ra hào quang.
Một giờ sau! Giang Bạch uổng công đi ra.
“Giang linh biến thành, con đường của ngươi là mắt thấy tai nghe, tự mình chứng kiến con đường của hàng vạn hàng nghìn võ giả, sau đó tìm ra con đường tốt nhất cho mình rồi tu luyện đến bây giờ, có chút thú vị…”, Tần Ninh cười nói.
Giang Bạch gật đầu.
Hắn ta vốn là thiên thượng giang giang linh, chỉ là một sợi linh phách mà thôi.
Do có cơ hội và duyên phận mà ngưng tụ thành thân thể, trở thành một con người thực sự.
Mà khi hắn ta còn là giang linh, hắn ta đã chứng kiến rất nhiều thứ.
Thế gian trăm sắc thái! Cho nên, con đường võ đạo của hắn ta, không có nhiều chỗ thiếu hụt.
Chương 1329: Không tin đúng không?
“Viên Viên, cô thử xem?”
Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên, khẽ cười nói.
Diệp Viên Viên gật đầu, trực tiếp đi ra.
Nàng ngồi tĩnh tọa phía trên bục đá.
Khoảng chừng một khắc thời gian, Diệp Viên Viên mở mắt ra.
“Nhanh như vậy…”, Thạch Cảm Đương sửng sốt.
“Cửu Chuyển Linh Lung Thể, thể chất độc đáo, có thể tự động thay đổi những chỗ thiếu hụt”.
Vẻ mặt Thạch Cảm Đương hâm mộ.
Thiên tài quả nhiên có chỗ độc đáo của thiên tài.
“Nguyệt Nhi, đi thử xem!”
“Ừ!”
Cốc Tân Nguyệt đi lên bục đá bên kia, chậm rãi khoảng sau một nén nhang, Cốc Tân Nguyệt cũng đi xuống.
Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư và cả Thạch Cảm Đương tặc lưỡi.
Thật sự không đơn giản mà! Thời gian càng ngắn thì chứng minh từ cảnh giới cửu môn đến bây giờ, trong lúc tăng cảnh giới thì càng ít lối rẽ.
Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt thật sự không đơn giản.
Ngược lại bọn họ thực sự còn kém nhiều lắm.
“Sư phụ, người không đi thử một chút sao?”
“Ta không đi!”
Nghe được lời này, Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: “Người thử một chút đi, chẳng lẽ từ lúc tu hành đến bây giờ người không có một chút khiếm khuyết nào…”, “Ta thật sự không có một chút khiếm khuyết nào”.
Vừa dứt lời, cả ba người Thạch Cảm Đương đều lắc đầu.
“Không tin sao?”
Tần Ninh dứt lời liền đi lên phía trên bục đá.
Vù… một âm thanh nhất thời vang lên.
Hào quang chiếu rọi hai bên vách núi.
Nhưng mà, bên trong luồng sáng đó lại trống rỗng.
Tần Ninh. vốn dĩ không có ý định đi vào, đứng giữa bục đá cười nói: “Bây giờ thì tin chưa?”
Ba người Giang Bạch chết lặng gật đầu.
Thật sự không có sai sót! Làm sao có thể chứ! Trên con đường võ đạo, ở một đoạn đường nào đó muốn duy trì sự viên mãn thì có lẽ còn có thể.
Nhưng mà tất cả cảnh giới đều đạt viên mãn… này cũng quá khoa trương rồi!
“Khó trách sư phụ có thể dùng cảnh giới Thiên Nhân Nhị Bộ chém giết với Thiên Nhân Thất Bộ, cảnh giới Thiên Nhân Tam Bộ thì chém giết cảnh giới Bán Vương”
Lý Nhàn Ngư ra vẻ đương nhiên nói: “Dựa vào sự viên mãn của sư phụ trên con đường tu hành thì tất cả những Thiên Nhân Nhị Bộ, thậm chí các võ giả khác, đều không đáng nhắc đến”.
“Tốt lắm”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Tư Vô Nhai này đã xong, thừa dịp các ngươi bây giờ có ít nhiều hiểu biết với thiếu sót của cảnh giới, mang các ngươi đến Cải Quá Nhai luôn”.
“Cái này không có…”, Tần Ninh cũng nói: “Cải Quá Nhai cùng tồn tại với Tư Vô Nhai”.
Đứng ở phía trên bục đá, Tần Ninh bình thản nói: “Chẳng qua, nếu tiến vào Cải Quá Nhai thì không phải chuyện trong một hai canh giờ, dựa theo chỗ thiếu sót trong cảnh giới của các ngươi mà nói thì đại khái cần khoảng năm đến mười lăm ngày”.
“Các ngươi mau nhân cơ hội này tu chỉnh lại chỗ bị thiếu sót đi. Nơi này có chút thần bí, có lẽ sẽ tìm được chỗ tu luyện thích hợp với các ngươi, thăng đến đạo tràng cảnh giới, giúp các ngươi đạt được Thiên Nhân”.
Mấy người nghe vậy liền gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh đứng trên bãi đá.
Ầm… từng đạo huyền ấn dần xuất hiện.
Linh khí cả người Tần Ninh hội tụ cùng linh thức, nháy mắt, từng đạo huyền ấn hóa thiên ti vạn lũ, đánh đến hai bên vách núi đá.
Rầm… tiếng gầm rú vang lên kịch liệt.
Từng luồng hơi thở dần ngưng tụ lại.
Bức tường đá bắt đầu khép lại về hướng giữa.
“Vào đi!”
Tần Ninh dứt lời.
Cả năm người đều đi vào.
Ngay sau đó, Tần Ninh từng bước bước ra.
“Kết hợp ngọn núi này thì Cải Quá Nhai sẽ xuất hiện, tự các ngươi lĩnh ngộ đi, không cần vội vã”.
“Tự mình tìm được chỗ thiếu sót, nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước nữa!”
Tần Ninh từ từ lên tiếng.
Cả năm người hoàn toàn bị che khuất bởi hai nửa núi.
Lúc này đây, Tần Ninh cùng Cửu Anh đang đứng ở trước ngọn núi.
“Tần gia, nơi này tốt như vậy, chúng ta đi xem thử một chút đi?”
“Ngươi đi đi!”
Tần Ninh phất tay nói: “Ta ở đây bảo vệ bọn họ, hơn nữa khí huyết đã tiêu hao quá nhiều, hiện tại ta không thích hợp để thi triển linh khí…”, “Nếu không thật sự sẽ ảnh hưởng đến căn cơ”.
Ở kiếp này, có thể nói Tần Ninh đã từng bước tăng đến Thiên Nhân Tam Bộ của hiện tại.
Hắn cũng không muốn lần này lại xuất hiện sau lầm, khiến cho cảnh giới của bản thân không để đạt được viên mãn.
Cửu Anh cười cười, giường cánh bay đi thăm dò những nơi khác.
Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống chậm rãi khôi phục… Cả năm bóng người ở bên trong vách núi cũng cẩn thận lĩnh ngộ… Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.
Tại đại lục Vạn Thiên, võ giả của bá chủ cấp thế lực cùng với thế lực siêu cấp đi vào hải đảo liên tục không dứt.
Dần dần, hải đảo to như vậy cũng bắt đầu xuất hiện xao động.
Võ giả phát hiện không ít động phủ, đạo tràng, thậm chí là cung điện thần kỳ ở khắp nơi.
Trừ việc không có người sống ra thì căn bản giống y như một bí cảnh vương giả thông thường.
Hải đảo thiên ngoại này quá mức thần bí! Chỉ chớp mắt đã trôi qua nửa tháng.
Nửa tháng này, Tần Ninh vẫn luôn có ý đồ khôi phục khí huyết.
Nhưng mà lần này hao tổn quá nặng.
Đã hao tổn hơn tám phần khí huyết, quá khó để khôi phục bằng việc tu luyện.
“Xem ra vẫn cần đến một ít linh dược tẩm bổ khí huyết”.
Ở bên kia, Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên đều gật đầu.
Cả hai người đều đã xuất quan ở ngày thứ bảy.
Hơn nữa đều đạt được cảnh giới Thiên Nhân Tam Bộ.
Ầm.. lúc này âm thanh lại vang lên trong vách núi.
Thạch Cảm Đương, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư cũng xuất hiện.
Nhìn kỹ lại thì ba người họ tại cảnh giới Quy Nhất cũng tăng lên một tầng.
Hai người Thạch Cảm Đương cùng Lý Nhàn Ngư đạt cảnh giới Quy Nhất Lục Mạch.
Riêng Giang Bạch là cảnh giới Quy Nhất Tứ Mạch.
Đều có được thu hoạch rất lớn.
“Sư phụ!”
Thạch Cảm Đương cười ha hả nói: “Cái Cải Quá Nhai này thực sự kỳ lạ, cảm giác như khiến cho chúng ta vòng lại con đường còn thiếu hụt lần nữa, tự mình đến bù lại”.
“Rất thần kỳ!”
Thạch Cảm Đương không hề biết thì ra chỗ thiếu hụt còn có thể tự mình bù đắp lại.
“Bây giờ là bù lại chỗ thiếu hụt lúc trước của ngươi, con đường kế tiếp phải đi từng bước một”.
“Vâng!”
“Sư phụ, Cửu Anh đâu?”
Mấy người nhìn lại thấy đầu vai Tần Ninh trống trơn.
“Tên kia nói muốn đi tham quan, nghĩ đến chẳng ai có thể làm gì được nó, mà phạm vi của hải đảo Thiên Ngoại này cũng khá lớn, có lẽ đang ở đâu đó nhận được cơ duyên của chính mình rồi!”
Thạch Cảm Đương cười cười nói: “Nơi này đúng là thánh địa tu hành mà, thật tốt”.
“Đi thôi, đi xem thử rốt cuộc còn có những kỳ diệu nào khác”.
Tần Ninh hiện tại đã có thể xác định.
Hải đảo Thiên Ngoại này không phải là của đại lục Vạn Thiên, không thuộc sở hữu của biển Thiên Ngoại.
Mà nó đến từ thế giới Cửu Thiên! Nhưng điều khiến hắn để ý bây giờ chính là.
Ai là người đã đem hải đảo Thiên Ngoại, phí công sức lớn như vật để dịch chuyển từ thế giới Cửu Thiên về đến biển Thiên Ngoại.
Mà ai sẽ là người tiếp nhận! Hai người họ lúc đó muốn truyền lại cái gì?
Tần Ninh hiện tại hoàn toàn không biết gì cả.
Chỉ có thể xác định một chút.
Chỗ này chứa nhiều thế lực bên trong, tất nhiên phải có một nơi hiểu biết về nơi này.
Về phần rốt cuộc là ai thì phải đi tra xét một chút.
Một hàng sáu người tiếp tục đi vào sâu trong hải đảo.
Khoảng nửa ngày sau, núi rừng dần trở nên thưa thớt.
Phía trước là đất trống, thoạt nhìn nhấp nô tựa như một ngọn núi nhỏ, giống như quỹ tích sóng biển đánh vào bãi cát để lại, thực kỳ lạ.
Đám người Tần Ninh xuất hiện tại ngọn núi gợn sóng, đưa mắt nhìn về phía xa.
“Hử?”
Phía trước có hơn mười bóng dáng lập tức xuất hiện.
Hơn mười người kia đón đầu mà đến.
Tần Ninh chau mày.
Chẳng qua lúc mười người kia nhìn thấy đám người Tần Ninh thì đột nhiên sửng sốt, dừng chân lại.
Chương 1330: Mười hòn hải đảo
“Tần công tử!”
Một gã đàn ông dẫn đầu chắp tay nói.
Thiên Đạo Minh! Nhị minh chủ Lâm Ngữ Thành.
Lâm Ngữ Thành, rất muốn khóc.
Quanh đi quẩn lại, sao lại đụng phải Tần Ninh nữa rồi?
Này cũng quá xui xẻo đi?
Tần Ninh nhìn đến vẻ mặt chua sót của Lâm Ngữ Thành, bình tĩnh nói: “Ta không có ăn thịt ông, ông sợ ta như vậy làm gì?”
Lâm Ngữ Thành vội vàng nói: “Không… không…”, “Nửa tháng gần đây trên hải đảo có xuất hiện vấn đề gì không?”
Tần Ninh mở miệng hỏi.
“Có có!”
Lâm Ngữ Thành khách khí đáp: “Nơi này không phải một hòn hải đảo, mà là mười hòn”.
“Chín hòn hải đảo quây xung quanh một vòng, ở giữa cũng còn một hòn nữa, nhưng mà mọi người lại không thể thám hiểm hòn đảo kia được…”.
“Ồ?”
Tần Ninh cười cười, nói: “Nói nghe thử chút”.
Xem ra trong nửa tháng này, không ít người đã phát hiện ra rất nhiều đồ vật trên hòn hải đảo này.
Lâm Ngữ Thành sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, từ từ nói: “Hải đảo này có tổng cộng mười hòn, nhưng riêng tòa thứ mười có một đại trận che trời bao phủ”.
“Mà chín hòn đảo khác, mỗi hòn đều chỉ có duy nhất một cây cầu thông đến hòn hải đảo thứ mười, nhưng bản thân cây cầu cũng có cấm chế”.
“Phải phá được cấm chế mới có thể đi vào bên trong hòn đảo thứ mười”.
“Hiện tại chưa có một ai thành công…”, Lâm Ngữ Thành tiếp tục nói: “Dù sao tổng diện tích của chín hòn hải đảo bằng với diện tích của một đại lục rộng lớn, lần này không ít người đến, nhưng mà đối với một nơi có diện tích lớn như thế này cũng không tính là nhiều”.
“Hơn nữa, nơi này có rất nhiều đạo tràng tốt, cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo, tất cả mọi người đều đến lấy, bận bịu không đi được”.
Lâm Ngữ Thành nói đến đây, trong lòng thở dài.
Hải đảo lớn như vậy, tại sao chưa đến một tháng ngắn ngủi đã đụng phải Tần Ninh hai lần, thật không hay ho gì!
“Hòn hải đảo thứ mười…”, Tần Ninh cười cười nói: “Vậy ông có biết trên hải đảo này có chỗ nào mà linh khí thiên địa cực kỳ loãng, hơn nữa còn có gió lốc thổi mạnh không?”
Vừa dứt lời, Lâm Ngữ Thành, Tổ Định và mấy người khác đều nhìn về phía Tần Ninh, mồm há hốc.
“Có!”
Tổ Định vô thức nói.
Hai người ngạc nhiên là bởi vì… Tần Ninh vậy mà lại đoán được nơi đó! Điều này rất quỷ dị!
“Ở đâu?”
“Chúng ta cũng chỉ là ruồi bọ bình thường chạy đến chạy lui không có phương hướng, không bằng để chúng ta đưa Tần công tử đi!”
Tổ Định cười ha hả nói.
Tần Ninh gật đầu, cũng không từ chối.
Chút tâm tư nhỏ ấy hắn vẫn nhìn ra được.
Tổ Định đơn giản là muốn nhận cơ hội này tìm chút lợi ích.
Người của Thiên Đạo Minh cùng đám Tần Ninh hội hợp cùng nhau.
Một đường hướng đến phía Tây mà đi.
Dọc đường, Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định vô cùng khách khí đi trước dẫn đường.
Mấy người Tần Ninh thì đi cùng nhau.
“Sư phụ, sao người lại biết?”
Vẻ mặt Thạch Cảm Đương khó hiểu hỏi.
“Hiện tại, cơ bản có thể xác định”.
Tần Ninh thản nhiên đáp: “Nơi này chắc là nơi ở của một cái tông môn bên trong thế giới Cửu Thiên… nói đúng ra, hẳn là di chỉ!”
“Có người diệt một tông môn, đem tông môn này chuyển đến đại lục Vạn Thiên”.
“Hơn nữa không phải gần đây mới xuất hiện, chỉ sợ nơi này đã có mấy vạn năm rồi. Chẳng qua là gần đây mới hiện ra, liền bị người khác tìm được”.
Nghe những lời này, mấy người họ ngạc nhiên không thôi.
Trâu bò quá! Diệt mất một cái tông môn ở đại lục Cửu Thiên, sau đó trực tiếp thông qua đại lục dịch chuyển xuống! Đây là thủ đoạn thông thiên gì vậy?
Tần Ninh đơn giản nói qua, thế giới Cửu Thiên tiến vào đại lục Vạn Thiên sẽ bị quy luật thiên địa bài xích! “Cho nên nơi này, dựa trên hiểu biết của ta với thế giới Vạn Thiên, tông môn đạo tràng bên trong quả thật rất quỷ dị kỳ lạ, chẳng qua đã bị đại lục Vạn Thiên áp chế, bây giờ có rất nhiều nơi đã bắt đầu dao động rồi”.
“Tương tự như… vốn dĩ là bảo khí, nếu như phải chịu sự chuyển đổi của không gian sẽ thoái hóa thành pháp khí…”, “Dù như vậy thì nơi này vẫn có cơ duyên, cũng đủ để võ giả của đại lục Vạn Thiên kinh ngạc vì Thiên Nhân”.
“Từ thánh nhân ngã thành phàm nhân, nhưng mà cũng là người đứng đầu trong phàm nhân!”
“Mấy người các ngươi lần này đến đúng rồi, có hi vọng thành Thiên Nhân!”
Thạch Cảm Đương cười cười nói: “Ta chỉ biết, đi theo tiểu tử Dương Thanh Vân kia một chút nước sôi cũng không có mà uống, vẫn là đi theo sư phụ mới có thịt ăn!”
Tần Ninh không đáp.
Mọi người phí khoảng một canh giờ để đi vào tòa sơn mạch đó.
Một tòa sơn mạch vô cùng rộng rãi.
Bốn phía là những ngọn núi cao nghìn trượng, tạo thành một vòng tròn.
Bên trong ngọn núi, liếc mắt nhìn một cái, gió lốc giận giữ rút gào, cát vàng bay đầy trời, tựa như địa ngục chốn nhân gian, tiếng gió vù vù không dứt.
“Chính là nơi này!”
Tổ Định cười nói: “Nơi này đã bị rất nhiều người phát hiện, nhưng mà linh khí bên trong loãng, gió lốc lại không ngừng rít gào, cho dù là Thiên Nhân đi vào cũng rất dễ bị lạc mất!”
Tần Ninh đứng ở sơn mạch nhìn về phía trước cười nói.
“Tuyệt địa bậc này mới là nơi tu hành tốt nhất!”
Dứt lời, cả Lâm Ngữ Thành lẫn mấy người Tổ Định đều ngơ ngẩn.
Nơi này là nơi tốt?
“Ha ha, cái kia… Tần công tử…”, Tổ Định chà xát tay, cười nói: “Ở trong này nguy hiểm, Thiên Đạo Minh chúng ta nguyện ý cùng Tần công tử đi vào, bảo hộ Tần công tử chu toàn”.
Nghe những lời này, đám Thạch Cảm Đương cười nói: “Muốn lấy chút lợi ích thì cứ việc nói thẳng, sư phụ ta rất độ lượng”.
Nét mặt già nua của Tổ Định đỏ lên, gật gật đầu.
“Có thể!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nơi này rất nguy hiểm, sẽ chết người, nhưng nếu có thể vào đến trung tâm thì lợi ích cũng cực lớn, các ông tự mình quyết định đi, nếu chết rồi thì đừng trách ta không nói trước”.
Hai người Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định lập tức gật đầu.
Chết người?
Đã đi vào biển Thiên Ngoại sẽ không thể không có người chết.
Rất rõ ràng, nơi này không đơn giản, Tần Ninh cũng nguyện ý mạo hiểm thì có thể đơn giản sao?
Lâm Ngữ Thành chính là cảnh giới Bán Vương.
Tổ Định là Thiên Nhân Thất Bộ.
Ai mà không muốn tiến thêm một bước?
Nếu mà có thể tiến thêm một bước, vậy tại Thiên Đạo Minh, trừ minh chủ Bùi Dực, Dực Vương, lại có thể có thêm một vị vương giả.
Ngày Thiên Đạo Minh trở thành thế lực bá chủ sắp đến rồi.
“Đi thôi!”
Tần Ninh nói thẳng.
“A?”
“Không chuẩn bị cái gì hết sao?”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Cơn lốc này là vì thời gian nghịch chuyển tạo thành cuồng phong, linh khí loãng cũng là vì linh khí bị hội tụ đến mắt bão!”
Tần Ninh từ từ nói: “Chuẩn bị cũng tốn công, chỉ có thể xông vào!”
Nghe vậy, Lâm Ngữ Thành và Tổ Định đều gật đầu.
Hơn mười bóng người bắt đầu cất bước.
Chết thì chết! Nhưng mà có thể đạt được cơ duyên là vô cùng có khả năng.
Hơn mười người gồm cảnh giới Thiên Nhân và cảnh giới Quy Nhất từng bước đi vào.
Cuồng phong thét gào.
Từng cơn lốc hòa thành thân hình hung bạo.
Thân hình võ giả! Dù rất mơ hồ những mà mỗi người đều có thể nhận ra.
“Cẩn thận!”
Tần Ninh lên tiếng.
Bóng dáng cuốn trong cuồng phong đột nhiên đánh đến.
“A…”, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một gã đệ tử của Vạn Thiên Các bị cuốn vào, cơ thể nứt toạc.
Tần Ninh trực tiếp nói: “Trong cơn lốc này có chưa oán niệm của võ giả sau khi chết, mượn lực của cơn lốc để giải phóng ra”.
“Nhưng không cần sợ hãi, ngươi có thực lực gì thì oán niệm này cũng chỉ có thể bộc phát ra thực lực tương đương vậy, cẩn thận vẫn có thể ứng phó được!”
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều trở nên cẩn thận, cầm binh khí trong tay không dám lơ là.
Ầm… một tiếng nổ lớn vang lên.