Nhưng Cốc Tân Nguyệt cũng hiểu được cách suy nghĩ củaTần Ninh.
Tổ tiên của Thần gia, lão tổ Thần Phong.
Tay cầm kiếm Đoạn Không.
Kiếm cắt thành khoảng không.
Là do Tần Ninh dạy dỗ từ năm xưa.
Tần Ninh coi trọng tâm tính tốt đẹp của Thần Phong nên đã tạo nên một mối nhân duyên.
Thần Phong của đại lục Trung Thần và Nguyệt Khuynh Thành của đại lục Băng Nguyệt thời đó đã tạo nên một giai thoại.
Chỉ là khi đó Thần Phong có danh tiếng không cao.
Nguyệt gia uy danh hiển hách từ lâu của Đại lục Băng Nguyệt sao lại có thể để thiên chi kiêu nữ Nguyệt Khuynh Thành lấy Thần Phong chứ?
Lúc ấy, Tần Ninh cũng bỏ ra không ít sức lực.
Dù cho hôm nay Tần Ninh diệt Thần gia thì cũng là hắn diệt đi mọi thứ ban đầu ban tặng cho Thần gia.
Nhưng lúc này Tần Ninh cũng lùi lại một bước.
Không phải sợ hãi, mà là vì Thần Phong.
Người khác không biết, nhưng Cốc Tân Nguyệt thì hiểu rõ.
Thời điểm đó nàng cũng làm tì nữ bên người Tần Ninh như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, thấy Tần Ninh ngông cuồng, thấy Tần Ninh quả quyết sát phạt.
Nhưng khi câu nói này rơi vào tai của Thần Khải và Thần Chiến Thương.
Lại là trực tiếp vả mặt!
Bảo Thần gia xin lỗi, lại còn xin lỗi trước đám đông.
Hai người đường đường là cảnh giới Thiên Vị, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ!
“Tần Ninh, mau giơ tay chịu trói đi, nếu không thì ngươi sẽ chết, Cửu U đại lục cũng đã định phải máu chảy thành sông!”,
Thần Khải lúc này gầm lên: “Thần gia ta sừng sững ở đại lục Trung Thần chín vạn năm không ngã, sao có thể bị ngươi uy hiếp được chứ!”
Thần Chiến Thương lúc này hờ hững nói: “Tần Ninh, ngươi thật sự muốn thế này sao?”
“Chuyện hôm nay Thần gia ta đã tổn thất rất nhiều. Nếu ngươi không biết điểm dừng, vậy đừng trách Thần gia ta vô tình”.
“Vô tình?”
Tần Ninh giễu cợt một tiếng: “Ta đã rất khách khí rồi, nếu như các người cảm giác bất công, vậy thì động thủ đi”.
“Cho các người cơ hội, các người không chống đỡ được, mất mạng, lại đi tìm lão tổ các người khóc, để xem lúc ấy lão tổ các người có cảm xúc gì!”
“Giết!”
Thần Chiến Thương lúc này quát lên.
Soạt soạt soạt...
Tức thì, hơn mười vị cường giả cảnh giới Nhân Vị, Địa Vị tiếp tục tuôn ra.
Thần Khải lúc này mọc lên trụ ánh sáng.
Uy nghiêm che trời lấp đất cũng được ngưng tụ.
“Cút!”
Một tiếng quát vang lên, từ dưới lòng đất có một bóng người xông lên.
Thạch Cảm Đương một thân bùn đất, bay vọt lên trời như một chùm sáng, xông ra khỏi lòng đất.
“Con mẹ nó nữa, bị một bà già bắt nạt, vừa hay không có chỗ xả cơn tức!”
Thạch Cảm Đương không nói hai lời, tấn công Thần Khải.
Mà giờ khắc này, Thần Chiến Thương kia lại đứng vững tại chỗ, không nhúc nhích.
Từng luồng khí dao động trong cơ thể Thần Chiến Thương trào dâng ra.
Toàn bộ trăm dặm quanh phủ đệ của Thần gia lúc này có một thiên uy huy hoàng đột nhiên giáng xuống.
“Cảm giác rất quen thuộc...”
Tần Ninh lúc này từ từ nói: “Kiếm Đoạn Không...”
“Tay cầm Kiếm Đoạn Không”.
“Kiếm cắt thành khoảng không!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ông đang chuẩn bị tế xuất tổ khí à?”
Nghe vậy, Thần Chiến Thương cũng hơi tái mặt.
Kiếm Đoạn Không chính là kiếm thần truyền thừa của Thần gia.
Chuyện này, ngoại trừ mỗi đời trưởng tộc Thần gia ra thì không có một ai khác biết.
Tần Ninh còn chưa thấy kiếm Đoạn Không, mà đã biết là lão ta muốn dẫn Kiếm Đoạn Không.
Người này rốt cuộc có lai lịch ra sao?
“Xin làm phiền Nguyệt trưởng tộc!”
Thần Chiến Thương lúc này khẽ quát một tiếng.
“Tùy tiện nhấc tay mà thôi!”
Một người lúc này xuất hiện.
Trụ Thiên Vị bay lên không trung.
Lại là một vị đầu sỏ cảnh giới Thiên Vị.
Thấy một người nhẹ nhàng xuất hiện như đạp hàng vạn hàng nghìn tinh không phiêu đãng xuống, mọi người đều kinh ngạc hô lên.
“Trưởng tộc Nguyệt gia, Nguyệt Thư Như!”
Nguyệt gia chính là chủ tể của đại lục Băng Nguyệt.
Hơn nữa, từ chín vạn năm trước, Nguyệt gia và Thần gia đã có mối quan hệ mật thiết.
Hôm nay, không ngờ là trưởng tộc Nguyệt gia lại đích thân tới.
Chuyện lần này đúng là càng xé càng to!
Nguyệt Thư Như xuất hiện, nhìn Tần Ninh và thở dài nói: “Cửu U đại lục đã không còn là thời đại của Cửu U Đại Đế nữa, tông chủ Tần Ninh sao phải tùy ý làm bậy như vậy chứ?”
“Tùy ý làm bậy? Ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho người của ta mà thôi”.
Tần Ninh đạm mạc nói: “Huống hồ... Thần gia còn không là gì trong mắt ta!”
Tần Ninh nói ra những lời ngông cuồng.
Nguyệt Thư Như lúc này lắc đầu.
Chuyện đến nước này rồi, cũng không thể xoay chuyển được nữa.
Tần Ninh không thể lui lại.
Thần gia càng cũng càng không.
Nguyệt Thư Như lúc này điểm ngón tay, giết về phía Tần Ninh.
Thấy chỉ điểm xông tới, Tần Ninh không hề di chuyển.
Keng...
Bỗng nhiên, một tiếng va chạm vang lên, Cốc Tân Nguyệt không biết đã xuất hiện bên cạnh Tần Ninh từ lúc nào.
Đòn tấn công của Nguyệt Thư Như liền tiêu tan.
Cốc Tân Nguyệt mỉm cười.
“Cần ta hỗ trợ không?”
Cốc Tân Nguyệt nét mặt tươi như hoa, cười nhẹ nói: “Thạch Cảm Đương vô dụng lắm”.
Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương giận không kềm được.
Nói ta vô dụng?
Một tiếng quát vang lên, Thạch Cảm Đương bộc phát sức mạnh, liên tục chém Thần Khải.
Tần Ninh cũng cười nói: “Ta hiểu hết những gì mà Nguyệt gia tu luyện, cảnh giới Thiên Vị không làm gì được ta đâu, có điều muốn giết chết thì cũng phải trả giá một chút”.
Cốc Tân Nguyệt không nhiều lời.
Tần Ninh nói không sai.
Cảnh giới Thiên Vị muốn giết hắn, gần như là không thể.
Chỉ có điều, hắn hiện tại đang ở cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ mà muốn giết cảnh giới Thiên Vị, không phải không làm được mà là phải bỏ ra giá không nhỏ.
“Ta lấy máu mình chém thương không!”
“Kiếm Đoạn Không, cắt thành khoảng không!”
“Kiếm tới!”
Lúc này Thần Chiến Thương rít lên một tiếng, trong nháy mắt, bên trong tổ địa Thần gia có một ánh kiếm phóng lên cao.
“Huyền khí xuất thế...”
Thấy cảnh này, có người kinh hoảng nói.
“Là huyền khí cấp Thiên của Thần gia - Kiếm Đoạn Không sao?”
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
Kiếm Đoạn Không của Thần gia uy danh cái thế, thanh danh lan xa.
Lão tổ Thần gia dựa vào kiếm này mà chém ra một con đường thông thiên, đi tới cảnh giới Thiên Vị cực hạn.
Đồng thời cũng đưa đến chín vạn năm huy hoàng của Thần gia!
Chín vạn năm qua, không ai nhìn thấy kiếm Đoạn Không xuất hiện.
Lần này bị Tần Ninh ép buộc, kiếm Đoạn Không xuất hiện.
“Kiếm Đoạn Không... Một niệm thành khoảng không...”
Tần Ninh thấy ánh kiếm từ xa, không khỏi thở dài nói.
Năm đó hắn trợ giúp rất nhiều người.
Sát Trường Sinh của đại lục Bắc Thương.
Thanh Hà Tiên Tử của đại lục Thiên Long.
Rất nhiều người nữa, đếm không xuể, nói không hết.
Mà bây giờ, con cháu của những người này đều mạnh mẽ hơn, nhưng đã quên đi sơ tâm của tổ tiên.
Như thế nào là mạnh mẽ?
Mạnh mẽ không phải là ỷ mạnh hiếp yếu!
Mạnh mẽ, là gánh vách trọng trách trên vai!
Thần gia đã quên!
Cốc Tân Nguyệt đứng ở một bên, không nhiều lời.
Tần Ninh rốt cuộc đã trải qua những gì, hắn không nói, nàng cũng không hỏi.
Nàng suy nghĩ rất đơn giản.
Đi theo Tần Ninh, nhìn Tần Ninh như hiện tại là đã đủ.
Nếu như quân lâm thiên hạ.
Ta cũng thề sống chết đi theo.
Ánh kiếm lúc này càng trở nên rực rỡ.
Một kích của Nguyệt Thư Như bị Cốc Tân Nguyệt dễ dàng ngăn cản, bà ta liền biết rõ mình không phải đối thủ của Cốc Tân Nguyệt.
Có lẽ lão tổ Thần gia cảnh giới Thiên Vị trung kỳ, tế xuất kiếm Đoạn Không mới có thể chém giết được.
Lúc này Nguyệt Thư Như lui về sau.
Cả người Thần Chiến Thương dâng trào chiến khí.
Cầm trong tay kiếm Đoạn Không, trụ Thiên Vị sau lưng Thần Chiến Thương lúc này thật sự có một loại khí thế vô địch có thể đâm rách bầu trời.
Đây chính là kiếm Đoạn Không!
Chương 767: Thần gia xong đời
“Tần Ninh, hôm nay là ngươi tự tìm lấy cái chết!”
Thần Chiến Thương lúc này kiêu căng đứng trên không, kiếm Đoạn Không ngạo nghễ nhắm thẳng vào Tần Ninh.
“Đối phó Thần gia các người, cũng chưa đến mức nói là ta muốn chết”.
Tần Ninh hờ hững nói.
“Kiếm Đoạn Không, một kiếm cắt thành khoảng không, uy của huyền khí cấp Thiên, ngươi hiểu sao được?”
Thần Chiến Thương lúc này không nói nhảm.
Kiếm Đoạn Không vào thời khắc này bị nắm trong tay.
Kiếm dài ba thước bảy tấc, chuôi kiếm có ánh kim nhàn nhạt, mũi kiếm hơi lộ ra vẻ dày rộng nhưng ở viền cũng mang theo ánh kiếm bén nhọn.
Trường kiếm tuôn ra, giết người vô hình.
“Kiếm Đoạn Không, chém!”
Thần Chiến Thương lúc này phẫn nộ quát một tiếng, vung kiếm ra.
Ông...
Trường kiếm có tốc độ cực nhanh, để lại một vòng tàn ảnh.
Mà ở trên thân kiếm, có một người kiêu căng đứng vững, phảng phất như ngạo nghễ thương khung.
Lúc này, khí tức mênh mông dâng trào mà ra.
Rõ ràng là một thanh trường kiếm phá không mà tới.
Lại giống như mang theo toàn bộ thiên địa.
Hơn nữa, trong lúc vô hình, dường như có ai đó đang điều khiển trường kiếm.
Nhìn thấy ánh kiếm kia chạy như bay tới, Cốc Tân Nguyệt lúc này bước ra.
Tần Ninh cũng đưa tay ngăn lại.
“Nếu lão ta không lấy kiếm này ra, ta cũng định để cô giết lão ta đó”.
“Nhưng lão ta lại lấy nó ra, vậy hãy để cho kiếm này giết lão ta đi!”
Tần Ninh nói xong thì bước ra.
Bàn tay nhẹ nhàng lộ ra.
Tay hắn làm thành tư thế cầm kiếm, nhìn cực kỳ lạ lùng.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Cái tên này đang làm gì?
Tự tìm đường chết à?
Tần Ninh có hành động quá mức cổ quái.
Thần Chiến Thương lúc này cũng không hiểu.
Một kiếm này, cảnh giới Thiên Vị trung kỳ chắc chắn phải chết tại chỗ.
Tần Ninh dù có mạnh mẽ đến mấy thì cũng không thể ngăn cản.
Nếu không phải nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt bên người Tần Ninh, lão ta sẽ không triệu hồi ra kiếm Đoạn Không làm gì.
Nhưng lão ta lại không cảm nhận được khí tức gì của Cốc Tân Nguyệt.
Cô gái như vậy mới đáng sợ.
Cho nên, để ngăn ngừa chuyện không may xảy ra.
Lão ta liền gọi kiếm Đoạn Không ra.
Có ai ngờ rằng Tần Ninh lại dùng tay không đón kiếm.
Nguyệt Thư Như cũng không rõ vì sao.
Hai người không hiểu.
Hơn vạn người bên dưới càng không hiểu.
Quá kỳ quái!
Tần Ninh đến cùng đang làm cái gì?
Chỉ là.
Sau một khắc.
Mọi người liền hiểu ra Tần Ninh đang làm cái gì.
Kiếm Đoạn Không mang theo tư thế sát phạt không thể địch nổi lao ra.
Nhưng trong nháy mắt, khi tới gần Tần Ninh thì kiếm Đoạn Không đã dừng lại.
Mũi kiếm chỉ còn cách Tần Ninh một chút xíu.
Chỉ cần nhẹ nhàng hành động là có thể chém đứt cánh tay của Tần Ninh.
Thế nhưng lúc này, bất kể Thần Chiến Thương điều khiển cho nó chém thế nào đi nữa.
Kiếm Đoạn Không vẫn không chút di động.
Cảnh tượng lúc này yên lặng như tờ.
Mọi người cứ nhìn trân trân.
Tần Ninh lúc này đưa ngón tay ra chỉ vào mũi kiếm.
Dần dần nở một nụ cười.
Tần Ninh nhìn kiếm Đoạn Không như nhìn tình nhân của mình, cười nói: “Thật nghịch ngợm!”
Ông...
Trong nháy mắt, ánh kiếm của kiếm Đoạn Không càng thêm rực rỡ.
Mọi người lúc này hoàn toàn ngây ra.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Sau một khắc, cảnh tượng trước mắt Tần Ninh thay đổi hoàn toàn.
Trong một thế giới bao la rộng lớn, Tần Ninh ngạo nghễ đứng vững.
Trước mặt hắn là một một người khoanh chân ngồi, tay cầm kiếm Đoạn Không.
“Ngươi là người phương nào?”
Người kia có dung mạo không rõ ràng, nhìn thấy Tần Ninh thì kinh ngạc không thôi.
“Ta là người độ ngươi!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Thần Phong, hôm nay ngươi cũng đừng trách ta vô tình”.
Nghe đến lời này thân thể hư ảo kia ngẩn ra.
“Quả nhiên, thế nhân đều nói, kiếm vô tình người hữu tình. Nhưng ta lại nói, người vô tình kiếm hữu tình”.
“Kiếm Đoạn Không còn nhớ đến ta, ngươi lại không nhớ ra. Hoặc là... ngươi cố ý không nhớ ra ta!”
Lời này vừa nói ra, ảo ảnh kia tức thì run rẩy.
Tiếng ầm ầm vang lên, ảo ảnh kia lập tức quỳ xuống.
“Đại Đế!”
“Giờ nhớ ra ta rồi à?”
Tần Ninh hờ hững nói: “Người chết đèn tắt. Trên thế gian này, trừ phi là người tu luyện ra linh hồn, nếu không thì không ai có thể lưu lại ý niệm ở bên trong kiếm”.
“Ta từng dạy ngươi, ngươi cũng học được”.
“Kiếm Đoạn Không ở Thần gia là thêm một con bài tẩy”.
“Thần gia của ngươi đi tới ngày hôm nay là Thần Phong ngươi giỏi, ta không quan tâm”.
“Chẳng qua người Thần gia muốn giết ta, muốn động vào người của ta. Ngươi cảm giác được ta tới, thế nhưng vẫn chém kiếm Đoạn Không ra!”
Tần Ninh không ngừng lẩm bẩm nói ra.
Từ lúc kiếm Đoạn Không xuất hiện, hắn đã nắm bắt được một ý niệm đến điều tra hắn.
Nhưng là ý niệm đó lại lui bước.
Nói đúng ra là bàng hoàng.
“Đại Đế, ta sai rồi!”
Ý niệm của Thần Phong tức thì dập đầu nói.
Ông ta nghĩ rằng Thần gia hiện nay đã rất mạnh mẽ, Tần Ninh dù có quay lại thì cũng mới ở cảnh giới Nhân Vị.
Không ai hiểu được uy lực của kiếm Đoạn Không hơn ông ta.
Ông ta suy nghĩ một hồi thì quyết định giết Tần Ninh.
Giết ân nhân của ông ta.
Thật không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt thì kiếm Đoạn Không lại không chịu nghe theo sự khống chế của ông ta.
Ông ta giữ lại một chiêu.
Tần Ninh chẳng lẽ cũng không có hậu chiêu chắc?
So với Tần Ninh, ông ta chung quy vẫn quá non!
“Ta niệm tình từng có chút duyên với ngươi, còn định tha cho Thần gia một lần, nhưng bây giờ thì cũng không cần nữa!”
“Đại Đế đừng mà, Đại Đế, ta sai rồi, ta sai rồi...”
Thần Phong lúc này la lên.
Nhưng cuối cùng kiếm Đoạn Không vẫn vang lên.
Tất cả hóa thành hư không.
Thứ Thần Phong để lại chỉ là ý niệm.
Đối với Tần Ninh thì cũng không là gì.
Trong nháy mắt, Tần Ninh mở mắt ra.
Một vẻ quả quyết sát phạt lúc này xuất hiện.
“Đòn tấn công mạnh nhất của kiếm Đoạn Không phải như thế này mới đúng!”
Tần Ninh nói xong, kiếm Đoạn Không rẽ ngược, quay về tấn công Thần Chiến Thương.
Trong nháy mắt, Thần Chiến Thương chết sững!
Vừa rồi kiếm Đoạn Không có thể một kiếm chém Thiên Vị.
Nhưng khi đến trước mặt Tần Ninh, kiếm khí đã bị thu lại hoàn toàn.
Mà bây giờ những kiếm khí kia.
Thả ra ngoài!
Một sát khí thao thiên vào thời khắc này chém ra.
“Khônggggg...”
Thần Chiến Thương lúc này rống lên, không cam lòng.
Nhưng cho dù có không cam lòng thì cũng chẳng làm được gì.
Nguyệt Thư Như lúc này muốn ngăn cản.
“Người nhà họ Nguyệt đừng có tự tìm cái chết!”
Tần Ninh quát lên: “Nguyệt gia năm đó bị Cửu U Đại Đế trừng trị như thế nào, Tần Ninh ta hôm nay cũng có thể làm cho Nguyệt gia chịu phải sự trừng trị lớn hơn!”
Nghe đến “trừng trị”, thân thể Nguyệt Thư Như cứng ngắc.
Bà ta không dám động!
Tần Ninh nói với sự uy hiếp trần trụi.
Nếu là người khác, bà ta chẳng quan tâm.
Nhưng hôm nay bà ta chính mắt thấy cao thủ Thần gia chết oan chết uổng.
Bà ta không thể không quan tâm!
Lão tổ Nguyệt gia giống Thần Chiến Thương.
Tần Ninh, Nguyệt gia đắc tội nổi sao?
“Không...”
Thần Chiến Thương lúc này vừa định phẫn nộ rống lên, một âm thanh không cam lòng lại vang vọng ra.
Thần Khải!
Thua!
Búa rìu chém ra, Thần Khải lúc này nổ tung.
Thấy cảnh này, Thần Nam Vân biết!
Thần gia xong đời!
Ông nội chết!
Cha chết!
Hết thảy đều xong đời!
Thạch Cảm Đương lúc này bị thương rất nhiều.
Nhưng đôi mắt lại tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Thoải mái!”
Thạch Cảm Đương hét lớn một tiếng.
Thạch Cảm Đương nhìn Tần Ninh, cười ha ha nói: “Sư tôn, đám vô lương tâm này đều đáng chết!”
Kiếm Đoạn Không trở lại trong tay Tần Ninh.
Nhìn cảnh tiệc mừng hoang tàn khắp nơi, Tần Ninh im lặng không lên tiếng.
Lúc này, đám cao thủ của Thần gia tử thương hơn phân nửa, chỉ còn lại mười mấy người sợ hãi chạy trốn.
Tần Ninh cũng không thèm quan tâm.
“Dời nhà kho của Thần gia đi thôi!”
“Vâng!”
Thạch Cảm Đương hưng phấn không thôi.
Thạch Cảm Đương suy nghĩ rất đơn giản.
Ngỗ nghịch Tần Ninh, nhục mạ Tần Ninh, giết là xong!
Quan tâm chuyện khác nhiều làm gì?
Lúc này Cốc Tân Nguyệt đứng ở bên cạnh Tần Ninh, cười nói: “Làm sao? Cuối cùng vẫn phải làm kẻ ác hả?”
“Không làm kẻ ác thì cũng hết cách!” Tần Ninh khẽ cười, đáp: “Nếu không, kẻ nào cũng tưởng rằng ta dễ bắt nạt thì ta phải làm sao đây?”
Cốc Tân Nguyệt không nhiều lời.
Lúc kiếm Đoạn Không chém tới, nàng cũng rất kinh ngạc.
Nhưng khi nhìn thấy hành động của Tần Ninh lúc sau nàng thì biết rõ.
Có vài người, không phải ngươi đối tốt với hắn ta thì hắn ta sẽ mang ơn. Lấy oán trả ơn là chuyện xảy ra nhiều lắm!
Tần Ninh không quá mức đau lòng vì chuyện này.
Thấy nhiều rồi, cũng quen.
Đã lấy oán trả ơn, vậy xem... ai ác hơn!
Chương 768: Cầm đi, dùng thoải mái
Thạch Cảm Đương vui vẻ đi vơ vét nhà kho Thần gia.
Chất đầy một túi nhẫn không gian.
Đó là nhẫn không gian, ấy thế mà đựng đầy trong một túi.
“Sư tôn, Thần gia ghê thật, đúng là giàu đến quá đáng!”
Thạch Cảm Đương mừng rỡ cười toe toét.
“Xem cái tác phong của ngươi kìa!”
Tần Ninh mắng mỏ: “Chuẩn bị quay về đi!”
“Vâng!”
Thạch Cảm Đương cũng mặc kệ những chuyện này.
Lần này tới chính là để giết uy phong của Thần gia.
Hiện tại Thần gia trên xuống, ba tên cảnh giới Thiên Vị đều chết hết.
Cảnh giới Địa Vị và cảnh giới Nhân Vị chỉ còn lại mười mấy tên không có tiền đồ.
Không đến nỗi đuổi tận giết tuyệt người ta.
Thế nhưng cũng xả cơn tức!
Trận chiến ngày hôm nay, niềm vui tràn trề, thoải mái vô vàn.
Thấy một nhóm mấy người ngồi băng long rời đi, tất cả mọi người ở bên dưới đều thở phào.
Sát thần đi rồi!
Nhưng Thần gia đã xong đời.
Đại lục Trung Thần chuẩn bị thay đổi!
Nguyệt Thư Như lúc này cũng thở phào.
Vừa rồi quá kinh khủng.
Thần gia tế xuất kiếm Đoạn Không mà vẫn thất bại thảm hại.
Đây chính là Tần Ninh sao?
Cửu U đại lục lại xuất hiện một yêu nghiệt.
Hơn nữa, cho đến cuối cùng, cô gái bên cạnh Tần Ninh vẫn chưa xuất thủ.
Đây mới là chuyện làm người ta thấy kinh khủng.
Nàng kia rốt cuộc là cảnh giới gì?
Nhất định là lợi hại hơn cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ của bà ta.
Chỉ là nhất định phải bẩm báo cho lão tổ biết chuyện Thần gia bây giờ tổn thất thảm trọng.
Nguyệt Thư Như không ở lại mà lập tức rời đi.
Còn Thần gia sẽ ra sao, bà ta quản sao nổi??
Toàn bộ Đại lục Trung Thần dần dần trở nên chấn động.
Thần gia suy sụp, thế lực khắp nơi đều rục rịch ngóc đầu...
Mọi chuyện này cũng chẳng liên quan đến Tần Ninh.
Trên thân băng long, Tần Ninh đứng ở đầu rồng nhìn về phía trước, trầm mặc không nói.
Phía sau hắn, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi xinh đẹp đứng đó.
Thạch Cảm Đương ở phía sau, ngồi vui vẻ đếm đồ tốt trong nhẫn không gian.
“Công tử sao vậy?”
Vân Sương Nhi không khỏi nói: “Tuy là đã xả cơn tức, nhưng lại không vui...”
Lời này dĩ nhiên là hỏi Cốc Tân Nguyệt.
Cốc Tân Nguyệt làm bạn với Tần Ninh lâu nhất, bắt đầu từ kiếp trước.
Có lẽ sẽ hiểu càng nhiều.
Cốc Tân Nguyệt từ từ nói: “Các cô đã biết chàng từng là Cửu U Đại Đế, nên có rất nhiều chuyện cũng dễ nói”.
“Năm đó Cửu U Đại Đế từng đi tới đại lục Trung Thần. Khi đó, Thần gia mới chỉ là một tiểu gia tộc ở đại lục Trung Thần mà thôi, còn không được xếp hạng”.
“Tần Ninh coi trọng thiên phú và tâm tính của Thần Phong, từng ở đây dạy dỗ hắn ta”.
“Về sau còn tác hợp cho Thần Phong và Nguyệt Khuynh Thành của Nguyệt gia ở đại lục Băng Nguyệt thành thân!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này hiểu ra.
Sát Trường Sinh của đại lục Bắc Thương, tiên tử Thanh Hà của đại lục Thiên Long chắc cũng là người mà Tần Ninh năm đó đã từng giúp đỡ.
“Công tử vì sao lại...”
“Vì sao giết bọn họ?”
Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Kiếm Đoạn Không là huyền khí cấp Thiên, có thể nói là nói là đứng đầu trong nhóm huyền khí”.
“Ba đại cảnh giới Nhân Vị, Địa Vị, Thiên Vị, huyền khí cũng chia làm ba cấp, cấp Nhân, cấp Địa, cấp Thiên”.
“Kiếm Đoạn Không đã có linh tính”.
"Thần Phong dù chết nhưng đã gửi lại một ý niệm ở trong kiếm Đoạn Không".
“Nhưng kiếm Đoạn Không cuối cùng vẫn chém về phía Tần Ninh. Ở giây phút cuối cùng, kiếm đã dừng lại, không phải do ý niệm đó mà là do kiếm Đoạn Không”.
Cốc Tân Nguyệt lẩm bẩm nói: “Nhân tâm còn không bằng kiếm tâm...”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tức thì hiểu ra.
Có lẽ điều thật sự khiến Tần Ninh diệt Thần gia chính là Thần Phong!
“Ta ghét nhất cô ở điểm này, đó chính là có suy nghĩ thấu cả tâm can của ta!”
Đột nhiên, một âm thanh vang lên, Tần Ninh đi tới, ngang ngược ôm Cốc Tân Nguyệt vào ngực.
Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua vòng eo tinh tế của Cốc Tân Nguyệt, hắn cười nhạt nói: “Thông minh quá cũng không tốt, ta không thích lắm đâu”.
“Cô thấy Sương Nhi như vậy có phải tốt hay không...”
Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi liền vui vẻ trong lòng.
Nhưng lập tức cũng xấu hổ không ngớt.
“Công tử nói ta ngốc!”
“Sương nhi không phải ngốc mà là đơn thuần!”
Tần Ninh cười nói: “Viên Viên là tính tình lãnh đạm, không thích nói nhiều, nhưng rất thận trọng, còn cô chính là đơn thuần khả ái”.
“Còn Tiểu Nguyệt Nguyệt biết quá nhiều, ta không yêu thích”.
Cốc Tân Nguyệt cũng không tức giận, mặc cho Tần Ninh ôm nàng vào ngực.
“Chàng cũng chỉ giỏi nói mồm, trêu đùa ta vậy thôi!”
Cốc Tân Nguyệt đột nhiên ôm lấy cổ của Tần Ninh, trêu chọc: “Có bản lĩnh thì ăn ta đi!”
Nghe đến lời này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều đỏ hết mặt.
Cốc Tân Nguyệt đúng là... cởi mở thật.
“Sư tôn vẫn nhịn được hả?”
Đột nhiên, Thạch Cảm Đương thò đầu ra từ giữa hai cô gái, căm giận nói: “Là đàn ông thì không thể nhịn, chén thôi!”
Thạch Cảm Đương nói với vẻ bất bình, giận dữ.
Ầm!!!
Đột nhiên, Tần Ninh vung quyền đập ra, Thạch Cảm Đương không dám né tránh, máu mũi chảy xuống.
“Ngươi nói nhiều quá!”
“Ha ha”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này đều cười rộ lên.
Cả nhóm năm người ngồi băng long trở lại Cửu U đại lục.
Đại lục Trung Thần, Thạch Cảm Đương nhất chiến thành danh.
Lưu truyền rộng nhất cũng là cái tên Tần Ninh.
Được người gọi là cuồng ma!
Cuồng đến mức tận cùng.
Ma đến mức tận cùng.
Đại lục Trung Thần chắc chắn thuộc hàng đứng đầu trong số hàng ngàn đại lục quanh đây.
Nhưng Tần Ninh mang theo bốn người, trực tiếp khiêu chiến sào huyệt của Thần gia.
Câu chuyện này được truyền ra nhanh chóng.
Danh tiếng của nhóm Tần Ninh nhanh chóng khuếch tán.
Về chuyện này, Tần Ninh cũng không thèm để ý.
Cửu U đại lục, Thanh Vân tông, đại điện Thanh Vân.
Thạch Cảm Đương lúc này ngồi nghênh ngang ở ghế tông chủ.
Lý Nhất Phàm đứng cung kính ở bên cạnh.
Phía dưới đại điện, hai hàng trưởng lão Thanh Vân tông cũng mang vẻ mặt nghiêm nghị.
Lần này Thanh Vân tông đại nạn không chết, phá hủy hoàn toàn Thánh Vương phủ và Đại Nhật Thần Giáo, thu nạp đệ tử U Minh tông.
Dưới sự thay đổi nhanh chóng, hiện nay Thanh Vân tông có hơn mười vạn đệ tử.
Chỉ bàn về số lượng, Thanh Vân tông nghiễm nhiên là trở thành tông môn số một Cửu U đại lục.
Nhưng tông môn mở rộng thì cũng gặp phải vấn đề mới.
Tài nguyên tu luyện không đủ!
Lúc này Thạch Cảm Đương ngồi ở ghế tông chủ, vui vẻ vô cùng.
“Cái ghế này quá tục, sau này phải đổi sang một cái chế tạo từ vật liệu cửu phẩm mới được”.
Thạch Cảm Đương soi mói.
“Dạ phải, phải!”
Lý Nhất Phàm không dám chậm trễ.
“Khụ khụ, nói chuyện chính nào”.
“Sư tôn hôm nay bế quan tu hành, mọi chuyện cao thấp trong Thanh Vân tông sẽ do ta làm chủ, có việc bẩm báo, vô sự bãi triều!”
Thấy bộ dáng này của Thạch Cảm Đương, trong lòng mọi người đều oán thầm.
Đây thật là đệ tử của Tần tông chủ sao?
Đây thật là cảnh giới Thiên Vị uy danh hiển hách sao?
Làm sao mà không đáng tin cậy chút nào thế!
“Thạch sư huynh!”
Một người đi ra, chính là Thẩm Văn Hiên.
Thẩm Văn Hiên chắp tay nói: “Sư huynh, đan viện gần đây tiêu hao rất lớn, sau một trận chiến, đan dược tiêu hao quá nhiều, không thể gượng nổi nữa rồi!"
“Viện khí cũng vậy!”
“Viện kiếm đạo cũng thế!”
Lập tức vài trưởng lão đều đứng ra.
Nghe vậy, Thạch Cảm Đương tức thì không nhịn được nói: “Rồi rồi, thiếu tài nguyên chứ gì!”
Một tiếng “ầm” đột nhiên vang lên.
Một cái bao tải được ném vào trung tâm đại điện.
Miệng bao tải mở ra, từng chiếc nhẫn không gian rơi đầy đất.
Thạch Cảm Đương vung tay lên, phóng khoáng nói: “Cầm đi, dùng thoải mái!”
Chương 769: Thạch Cảm Đương dạo này rất nghênh ngang
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ đại điện Thanh Vân im lặng như tờ.
Dần dần, từng tiếng thở dốc vang lên.
Rất nhiều trưởng lão xem mà đỏ mắt.
Có ai lấy bao tải để đựng nhẫn không gian không vậy?
Thạch Cảm Đương bĩu môi nói: “Nhìn cái dáng vẻ của các người kìa, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Trog nhẫn không gian này, đan dược thấp thì là phàm đan, cho đến cao là linh đan cửu phẩm, linh khí gì đó, thứ gì cũng có, còn cả linh quyết mà Thần gia tích lũy nữa”.
“Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung, bốn người các ngươi chia nhau đi”.
“Tông môn không phải nơi từ thiện, giáo dục đệ tử, trợ giúp các đệ tử, thì bọn họ cũng phải trả giá mới được”.
“Rảnh rỗi thì phái nhiệm vụ cho bọn họ đi làm, Cửu U đại lục có không ít tranh cãi và mâu thuẫn, Thanh Vân tông chúng ta có thể thay trời hành đạo”.
“Dù sao các ngươi cứ sắp xếp đi, sư tôn tin tưởng bốn người các ngươi, đề bạt các ngươi, đó là coi trọng các ngươi!”
Thạch Cảm Đương miệng nói không ngừng, như kiểu bản thân mình chính là tông chủ vậy.
“Được rồi, mấy ngày này sư tôn bế quan, không có chuyện gì chớ quấy rầy!”
Thạch Cảm Đương nói xong thì đứng dậy, chắp tay nhìn bên ngoài đại điện, thở dài rồi xoay người rời đi.
Sau một khắc, các vị trưởng lão trong đại điện bắt đầu kiểm đếm số nhẫn không gian kia.
Bốn người Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh cũng tụ lại một chỗ.
“Thạch sư huynh vừa rồi... Than thở cái gì à?”
Kiếm Tiểu Minh mang vẻ mặt khó hiểu.
“Các ngươi có thấy Thạch sư huynh... giống như đang bắt chước tông chủ không?”
Lời này vừa nói ra, mấy người liền đưa mắt nhìn nhau.
Thạch Cảm Đương đang một mực bắt chước Tần Ninh!
“Có điều, Thạch sư huynh nói cũng không sai. Thanh Vân tông hiện tại mở rộng quy mô, vậy cũng phải có được khí thế của đại tông môn. Tài nguyên dù có cũng phải cho các đệ tử tới tranh đoạt, cướp đoạt thì mới có sức cạnh tranh”.
Thẩm Văn Hiên nghiêm túc nói: “Thí dụ như tổ chức nhiều cuộc tỷ thí một chút, phát một vài nhiệm vụ thưởng phạt rõ ràng...”
“Sư tôn để chúng ta quản lý Thanh Vân tông, đó chính là muốn chúng ta bước ra một hoàn cảnh mới”.
Thẩm Văn Hiên nói xong, ba người Lý Nhất Phàm đều là kinh ngạc nhìn hắn ta.
“Làm sao thế?”
“Không ngờ đấy! Văn Hiên ngày thường im như hũ nút nhưng hóa ra lại rất có cách nghĩ riêng!”
Thẩm Văn Hiên gãi đầu.
Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói: “Huynh xem lại mình đi, cùng là đệ tử của tông chủ, mà so với Thạch Cảm Đương thì chênh lệch quá lớn!”
“Ta...”
Thẩm Văn Hiên khổ sở nói: “Sư tôn mới chỉ truyền cho ta quyển thứ nhất của Cửu Nguyên Đan Điển, mà ta đã là cảm giác mình không thể cố thêm nổi”.
“Nói thật, làm đệ tử của sư tôn, ta... không đủ tư cách!”
Thẩm Văn Hiên lúc này nghẹn lời.
Trong lòng hắn ta luôn có suy nghĩ như vậy.
Tần Ninh quá lợi hại.
Mọi chuyện đều thông hiểu, cách làm việc quả quyết.
Hắn ta đã không thể theo kịp bước tiến của Tần Ninh.
Nghe vậy, mấy người đều gật đầu.
Thật ra nào chỉ riêng hắn ta!
Ba người Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung, Kiếm Tiểu Minh, ai mà chẳng phải người có thiên tư trác tuyệt?
Nhưng bây giờ cũng không theo kịp bước chân của Tần Ninh.
Chỉ có Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi có thể nói là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Có lẽ hai người có thể đi theo Tần Ninh đến cùng.
Kiếm Tiểu Minh lúc này cười ha ha nói: “Sao phải ỉu xìu vậy hả? Tông chủ có con đường cần đi của huynh ấy, chúng ta coi sóc Thanh Vân tông, tạo ra đại tông môn số một Cửu U, đại thế lực số một Cửu U là đủ!”
Lý Nhất Phàm cũng gật đầu.
“Có điều, cũng phải tránh cái kết cục như Thần gia, làm lớn lên thì cũng tuyệt đối không thể ỷ thế hiếp người!”
“Ừ!”
Mấy người bàn tính một hồi rồi chia nhau rời đi.
Lúc này, tại sườn núi phía sau đại điện Thanh Vân của Thanh Vân tông.
Lầu các đình đài, cầu nhỏ nước chảy yên tĩnh.
Bên trong tiểu viện, Thạch Cảm Đương chắp tay đẩy cửa đi vào.
“Lão Vệ!”
Vệ Anh Kiệt lúc này, tóc trắng rút hết, đổi thành tóc đen.
Hơn nữa nhìn bề ngoài cũng không giống một ông già, mà càng giống người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi hơn.
Vạn Linh châu chứa những mấy chục vạn loại thiên địa linh tài, không thể không nói là rất mạnh!
Đơn giản là sức sống liền mạch không ngừng.
“Ái chà, Lão Vệ đạt cảnh giới Địa Vị trung kỳ rồi cơ à?”
Thạch Cảm Đương vỗ bả vai Lão Vệ, cười nói.
“Vạn Linh châu có thể duy trì sự sống của ta, đột phá lần nữa ấy mà!”
Lão Vệ cười ha hả nói: “Chẳng qua đời này e rằng cũng sẽ dừng bước tại cảnh giới Thiên Vị, cảnh giới Tạo Hóa thì không có cửa nữa rồi...”
Lão Vệ hiểu rõ cực hạn của mình ở đâu.
Có thể nói trước đây Tần Ninh tốn hao cái giá thật lớn, gần như là khai phá tiềm lực của ông ta đến tận cùng.
“Chậc chậc, đáng tiếc ...”
Thạch Cảm Đương chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên trời, thở dài nói: “Sau này ta nhất định sẽ đi theo sư tôn vào Nam ra Bắc, tru tiên phạt thần. Dù sao thiên phú của ta tốt như vậy, hiện tại cũng đã đến cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ”.
“Đáng tiếc cho ông ghê, chậc chậc...”
Lão Vệ nghe vậy thì sắc mặt trở nên cổ quái.
Ngươi rốt cuộc là đang tiếc cho ta hay đang tự khen mình đó?
Thạch Cảm Đương càng ngày càng không biết xấu hổ!
“Lão Vệ, ông cũng đừng nhụt chí!”
Thạch Cảm Đương tiếp tục nói: “Sau này ta mà thành thần thì nhất định có thể nghịch thiên cải mệnh, để cho ông đạt thành thần vô thượng!”
“Ha hả!”
Lão Vệ không thèm để ý đến hắn ta.
Thạch Cảm Đương dạo này rất nghênh ngang.
Trước mặt Tần Ninh, hắn ta mà khoe khoang thì Tần Ninh sẽ khinh bỉ hắn ta.
Còn trước mặt Cốc Tân Nguyệt, hắn ta không dám khoe khoang.
Về phần Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi, dạo này Tần Ninh dạy dỗ bọn họ đến cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ, người ta mới tu luyện được hai mấy năm mà đã vậy rồi.
Thiên phú đó làm Thạch Cảm Đương ghen tỵ đỏ con mắt.
Thạch Cảm Đương đi khoe khoang với bọn họ khác nào tự khiến mình khó chịu đâu.
Sau cùng chỉ có thể khoe khoang trước mặt ông ta.
“Ngươi cứ chắp tay sau lưng, trầm tư suy nghĩ, bắt chước công tử, cẩn thận lúc công tử xuất quan sẽ lột da ngươi đấy!”
“Sẽ không đâu!”
Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười.
“Ta là đồ đệ của Cửu U Đại Đế, chẳng lẽ phải giống như đồ chậm tiêu Thanh Vân đó?”
“Sư tôn cực kỳ yêu thích ta đấy”.
Nói đến đây, Thạch Cảm Đương thấp giọng nói: “Lão Vệ, ta nói cho ông một bí mật”.
“Ừm?”
“Năm đó sư tôn muốn bà già Cốc Tân Nguyệt trở thành người của ta, lúc ấy ta đã không vui chút nào rồi. Cốc Tân Nguyệt không phải là người, cũng không biết cụ thể là chủng loại gì”.
“Nếu để cô ta làm vợ ta, ông nói xem sẽ sinh ra thứ đồ gì chứ? Quả bóng? Cục bột? Hay là con vật gì đó?”
“Khụ khụ...”, lão Vệ ho khan, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thạch Cảm Đương.
“Ông đừng tỏ vẻ không tin, là thật đó! Sư tôn từng nói với ta vậy đấy”.
Thạch Cảm Đương chắc chắn nói: “Ta lúc ấy từ chối thẳng thừng luôn cơ mà!”
“Thế à?”
“Người phụ nữ của Thạch Cảm Đương ta cũng phải ở cấp bậc tiên tử, nói tiên tử còn là thấp ấy, ít cũng phải là thần nữ...”
“Ồ?”
“Ông ồ cái gì mà ồ?”, Thạch Cảm Đương nhìn lão Vệ.
Nhưng lại thấy lão Vệ... vẫn chưa mở miệng.
“Nói tiếp đi!”
Một thanh âm trong trẻo, lạnh lùng vang lên từ sau lưng hắn ta.
Thạch Cảm Đương từ từ xoay người.
Cốc Tân Nguyệt mặc váy trắng, thân thể yêu kiều, xinh đẹp mỹ lệ.
Đứng đó mỉm cười nhìn Thạch Cảm Đương với vẻ mặt hài hước.
Chương 770: Cốc Tân Nguyệt là người!
Phanh...
Một tiếng “phanh” vang lên.
Thạch Cảm Đương tức thì bị đập lún xuống lòng đất.
“Ngoan ngoãn ở đó một tháng đi”.
Cốc Tân Nguyệt cười tủm tỉm, nói xong thì quay người rời đi.
Thạch Cảm Đương dạo này đúng là rất nghênh ngang.
Tưởng là đến Cảnh giới Thiên Vị liền có thể khinh thường nàng?
“Thằng nhóc này trước giờ đều vậy, cô so đo với nó, sau này nó vượt qua cô, nói không chừng sẽ đánh cô một trận đó!”
Tần Ninh lúc này cười híp mắt nói.
“Hắn ta dám à!”
Cốc Tân Nguyệt rúc vào người Tần Ninh, làm nũng nói: “Ta mà là người của chàng, hắn ta dám đụng đến ta thì sẽ phải hối hận cả đời”.
Tần Ninh lúc này mỉm cười, vẫn chưa đáp lại.
“Trong thời gian này, Viên Viên cùng Sương Nhi liên tiếp thăng cấp cũng là chuyện đáng mừng”.
“Với hai người bọn họ, ta đều nhìn thấu được và suy tư được ý nghĩa từ trong đó”.
“Nhưng với cô thì ta lại không thể nào thấy rõ được điều gì”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Ta có một biện pháp có thể thử nhìn xem, không biết cô có muốn thử không?”
“Biện pháp?”
“Ừ!”
Tần Ninh cười nói: “Chắc cô cũng rất muốn biết rốt cuộc lai lịch của mình là gì đúng không?”
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Hai người cùng nhau đi vào trong phòng.
Hai người ngồi trên giường nhìn nhau.
“Cởi quần áo ra đi!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Hả?”
Cốc Tân Nguyệt ngẩn ra.
“Làm sao? Lúc trước không phải rất chủ động hả, sao lần này lại sợ rồi?”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, nói: “Ta mới không sợ, có điều chàng nói có biện pháp xem, nhưng sao lại đòi cởi quần áo?”
“Cô lại không hiểu rồi, mọi sự vật trên đời này đều là trần truồng mà tới lõa lồ mà đi”.
“Quần áo và đồ dùng hàng ngày chỉ là vật ngoài thân”.
“Cái gọi là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, phong thái tuyệt thế cực kỳ quan trọng với phụ nữ đấy, nhưng sau vài tỉ năm thì cũng sẽ thành cái xác khô mà thôi!”
Cốc Tân Nguyệt nhìn chằm chằm Tần Ninh với ánh mắt hoài nghi.
“Chàng cứ làm cho ta cảm giác là đang nói bậy một cách nghiêm túc ấy”.
Cốc Tân Nguyệt nói xong thì lại nói tiếp: “Có điều, mặc dù là nói bậy, ta cũng tin chàng. Dù sao sớm muộn đều như nhau cả!”
“Đời này ta nói sẽ dựa vào chàng, chính là quấn quít không buông tha chàng!”
Tần Ninh cười, không nhiều lời.
Cốc Tân Nguyệt dần dần cởi quần áo ra.
Một thân thể hoàn mỹ hiện ra trước mặt Tần Ninh.
Nước da mềm mịn, bờ môi như hoa anh đào.
Cốc Tân Nguyệt duyên dáng yêu kiều, ngồi ngay thẳng, vòng eo thon gọn, mềm mại không vết xước.
Mặc dù là ngồi nhưng đôi chân thon dài cùng đường cong trước cơ thể vẫn thể hiện ra vẻ hoàn mỹ cực hạn.
Thế nhân thường nói, phụ nữ mặc quần áo nửa kín nửa hở mới đẹp.
Nhưng có một loại phụ nữ không mặc gì mới là hoàn mỹ.
Cốc Tân Nguyệt chính là như thế.
“Đúng là làn da mềm mịn, chỗ lồi cần lồi, chỗ lõm lại lõm!”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Vài vạn năm qua, cô đúng là không thay đổi gì cả!”
Cốc Tân Nguyệt dù có cởi mở đến đâu đi nữa, bị Tần Ninh nhìn như vậy cũng thấy thẹn thùng.
“Có thể bắt đầu được chưa?”
“Ừ!”
Tần Ninh gật đầu. Đột nhiên trong cơ thể hắn có một khí tức băng hàn bộc phát.
Thật ra lúc trước hắn đúng là từng có ý muốn điều tra thân phận của Cốc Tân Nguyệt.
Nhưng lúc ấy không thể làm được.
Bây giờ thì đã khác.
Dòng máu thần hồn Băng Hoàng của mẹ hắn đã giác tỉnh, mặc dù chỉ là hình dáng ban đầu đơn giản nhất, thế nhưng hắn đã có thể thi triển hồn lực.
Thần hồn Băng Hoàng lúc này ngưng tụ ra, hiện lên ở phía sau Tần Ninh.
Từng luồng sức mạnh to lớn truyền đến.
Thần hồn hóa thành lớn phượng hoàng băng màu xanh lam to chừng bàn tay, cao ngạo vẫy cánh, phát ra tiếng kêu khẽ.
Sau một khắc, Tần Ninh tâm niệm vừa động, thần hồn Băng Hoàng hóa thành một luồng khói màu xanh lam phiêu đãng vào trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt.
Tần Ninh nhắm mắt lại, chăm chú cảm ngộ.
Thời khắc này, hắn như hóa thành một con cá nhỏ, tiến vào một mảnh thiên địa trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt mà du lịch.
Võ giả mạnh mẽ có thể ngưng tụ lực hồn phách.
Ba hồn bảy vía mới là căn bản của võ giả, bất kỳ ai cũng có, chẳng qua là phải đến một độ cao nhất định thì mới bộc phát ra được.
Tần Ninh nghĩ ra một biện pháp, chính là lấy thần hồn Băng Hoàng do chính mình thức tỉnh dũng mãnh xông vào trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt, kích thích hồn phách đang ẩn giấu của Cốc Tân Nguyệt.
Hồn phách là căn bản của bất kỳ sinh vật nào.
Chỉ cần là vật còn sống thì đều tồn tại hồn phách.
Hơn nữa nó là hình dáng nguyên thủy nhất, đại diện cho căn bản, cũng có thể được gọi là nguồn gốc.
Tần Ninh tin tưởng thần hồn Băng Hoàng có thể tra xét ra hồn phách của Cốc Tân Nguyệt rốt cuộc là gì.
Biết được căn nguyên của hồn phách Cốc Tân Nguyệt thì có thể đoán được rốt cuộc Cốc Tân Nguyệt tới từ nơi nào!
Tần Ninh thúc giục thần hồn di chuyển trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt.
Lúc này Cốc Tân Nguyệt ngồi xếp bằng, thân thể trần truồng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thần hồn Băng Hoàng là một trong những chủng tộc mạnh mẽ nhất thế gian, thần hồn của bộ tộc Băng Hoàng.
Trời sinh kèm theo khí tức băng hàn.
Chứ chưa nói đến đưa băng hàn vào cơ thể.
Cho dù Cốc Tân Nguyệt có thực lực mạnh mẽ, nhưng thần hồn đi vào trong cơ thể lại kích thích hồn phách của Cốc Tân Nguyệt.
Tần Ninh dẫn thần hồn Băng Hoàng đi vào trong đầu Cốc Tân Nguyệt.
Trong chốc lát, một khung cảnh hỗn độn xuất hiện ở trước mắt Tần Ninh.
Trong vùng hỗn độn này, hắn phảng phất như một chiếc thuyền con lúc nào cũng có thể đổ nát.
Cảnh tượng này khiến Tần Ninh nhíu mày.
Dù cho khi hắn chưa trải qua chín đời chín kiếp, là con trai của Vô Thượng Thần Đế, tu vi mạnh mẽ, phong thần xưng đế.
Hồn hải mạnh mẽ đủ để bao trùm toàn bộ thế giới Đại Thiên.
Nhưng cũng không rộng bằng hồn hải hiu quạnh của Cốc Tân Nguyệt lúc này!
Quá mênh mông!
Nếu như sau này hồn phách của Cốc Tân Nguyệt tụ lại, hồn lực đó khuếch tán ra thì nàng sẽ gần như là vô địch!
Lực hồn phách là căn bản của võ giả.
Lực hồn phách mạnh mẽ, hồn hải mở rộng, như vậy thực lực của võ giả sẽ cường thịnh đến vô cùng.
Tần Ninh không sốt ruột, tiếp tục điều tra.
Hắn đi về nơi sâu thẳm của vùng hỗn độn, không rõ là đi mất bao lâu.
Rốt cục, ở khu vực trung tâm, nơi có ánh sáng bao phủ xuất hiện một thân ảnh.
Thân ảnh kia thoạt nhìn không khác gì người thường.
Đây cũng là hồn phách của Cốc Tân Nguyệt!
Chỉ là lúc này, hồn phách kia đang ngủ say.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh càng kinh ngạc.
Đây là... người!
Cốc Tân Nguyệt là người!
Nhưng hồn phách của Cốc Tân Nguyệt vốn dĩ quá khác biệt so với người thường!
Ở bốn phía hồn phách giống như có tinh vân vây quanh thân thể Cốc Tân Nguyệt.
Nhìn vào một góc tinh vân thì thấy là do từng viên tinh cầu hợp thành, tứ phía mang ánh sáng kéo dài bất diệt.
Một vùng tinh hải!
Tần Ninh ngạc nhiên!
Hắn biết thế giới Đại Thiên có không gian trùng trùng điệp điệp.
Cha nhất thống thế giới Đại Thiên, phân chia cửu thiên.
Nhưng hắn chưa từng thấy cảnh tượng nào vĩ đại như thế.
Đây là...
Thế giới bên ngoài!
Trong lòng Tần Ninh dậy sóng.
Không phải Cốc Tân Nguyệt không là con người.
Chẳng qua nàng không phải người của thế giới chư thần mà thôi.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ không dám nghĩ như thế.
Nhưng Tần Ninh từ đầu đã đi theo Vô Thượng Thần Đế chinh chiến thiên hạ.
Sau này trải qua chín đời chín kiếp, lên tới cửu thiên xuống đến lòng đất, được thấy và hiểu biết rất nhiều.
Cốc Tân Nguyệt tuy là người nhưng lại cũng không thuộc về thế giới chư thần.
Năm đó Vô Thượng Thần Đế thống nhất vạn giới, đặt tên là Vân Giới.
Tần Ninh có thể khẳng định không có sự tồn tại nào đặc biệt như thế này trong toàn bộ Vân Giới.
“Tinh vực...”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Một tinh vực rốt cuộc đồ sộ đến mức nào... Cha rời khỏi Vân Giới có phải là vì... có thế giới bên ngoài tồn tại hay không?”