Mọi người ngồi trên lưng đại bàng.
Hai tay Tần Ninh trải bản đồ ra, vui vẻ nhìn ngắm.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh thì ngơ ngác chẳng hiểu.
Công tử nhà mình nhìn bản đồ này đã hai ngày rồi, gần như chẳng làm gì khác ngoài ăn với uống.
Nhưng tấm bản đồ đó nhìn sao cũng thấy cực kỳ bình thường.
“Công tử, rốt cuộc đây là gì vậy?”
Vân Sương Nhi bản tính đơn thuần, bèn tò mò hỏi.
“Cửu U xã tắc đồ!”
Ầm!
Tần Ninh nói xong, cả người Thương Hư bỗng trở nên run rẩy.
Cửu U xã tắc đồ!
Năm đó, trên toàn bộ Cửu U này, tấm bản đồ này đã dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, nhưng sau đó lại biến mất, không ngờ nó lại bị phong ấn ở trong Vạn Linh vực.
“Cửu U xã tắc đồ là thứ gì vậy?”
“Là thứ để giết người”.
Tần Ninh giải thích: “Tấm bản đồ này được lấy từ nơi sâu nhất của vùng đất Cửu U, liên quan đến bí mật lớn của Cửu U Đại Lục. Đến nay vẫn chưa ai rõ rốt cuộc nó có tác dụng gì”.
“Công tử cũng không biết sao?”
Trong thời gian qua, Vân Sương Nhi đã quen với việc Tần Ninh biết rõ mọi chuyện.
“Ta nào phải Vô Thượng Thần Đế, sao có thể biết hết được?”
Tần Ninh cười khổ.
Thương Hư chắp tay nói: “Công tử, thuộc hạ còn nhớ, hình như năm đó Cửu U Đại Đế cũng chưa lĩnh hội được sự kỳ diệu của tấm bản đồ này, cuối cùng đã để lại cho hai đồ tôn là Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên, nó thật sự huyền diệu đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Tần Ninh phất tay.
Một tiếng nước chảy dần dần vang lên, cơ thể của con đại bàng bỗng có nước bao quanh như một dòng sông đang chảy trong không trung.
“Bản đồ này sinh trưởng giữa đất trời, không phải do con người tạo ra. Bí mật thì có rất nhiều, chỉ chưa chưa tìm ra mà thôi”.
Tần Ninh nói xong thì tay không ngừng múa, quyển bản đồ này dần hiện ra một ngọn núi.
Núi, nước, mây, đất, tất cả những thứ trong bản đồ này đều là thật.
“Xem ra không thể lĩnh hội trong nhất thời được, nhưng chỉ thế này thôi cũng đủ để khiến người ta kinh hãi rồi”.
Tần Ninh bình thản nói.
Đúng là như vậy, cho dù có là cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong mạnh mẽ đi nữa, cũng không thể đem núi non dời vào trong cuốn bản đồ và phong ấn lại được.
Thủ đoạn này quá mức kinh khủng.
“Ninh ca!”
Lúc này Tần Hâm Hâm cười hì hì nói: “Sắp đến thành Đại Minh của thượng quốc Đại Minh rồi đó, hạnh phúc đời này của đệ nhờ cả vào huynh nha!”
“Cứ yên tâm!”
Tần Ninh tự tin đáp: “Chắc chắn đệ sẽ là phò mã gia của thượng quốc Đại Minh!”
“Nếu bọn họ cho rằng đệ đệ ta lấy công chúa của họ là trèo cao, thì đúng là sai lầm!”
“Ninh ca...”, Tần Hâm Hâm ý bảo Minh Thanh Thanh vẫn đang ở đây.
“Vốn là thế mà!”
Tần Ninh vỗ vai Tần Hâm Hâm, cười nói: “Đệ đệ của ta tương lai chắc chắn sẽ là rồng giữa loài người!”
“Hehe...”
Minh Thanh Thanh cũng ôm tay Tần Hâm Hâm, nói: “Ta không cần chàng trở thành rồng giữa loài người, ta chỉ muốn ở bên chàng cùng sống một cuộc đời bình thường, không bị ai bắt nạt”.
“Có ta ở đây, kẻ nào dám bắt nạt hai người chứ!”
Tần Ninh thở dài.
Sau chín đời chín kiếp, hắn đã có rất nhiều thân phận. Mặc dù cuối cùng hắn vẫn là con của Vô Thượng Thần Đế, là thiếu chủ của Cửu Thiên Vân Minh, nhưng trải nghiệm của chín đời chín kiếp không phải giả.
Đời này là đời thứ mười, Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm đều là huynh đệ của hắn. Hắn đây là dung hợp ký ức của cả mười đời, chứ không phải bị cướp hồn.
Hắn vẫn là hắn, là thiếu chủ của Cửu Thiên Vân Minh, cũng là Tần Ninh của Tần gia.
Dần dần, một tòa thành trì xuất hiện trước mắt mọi người.
Thành Đại Minh của thượng quốc Đại Minh.
Thượng quốc Đại Minh là một trong bảy đại thượng quốc, xếp hạng thứ năm, đứng trên thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Thương Long.
Quốc chủ Minh Già Vân là cảnh giới Thiên Võ tầng một vô địch, là nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám phản kháng lại ở thượng quốc Đại Minh này.
Lúc này, trong hoàng cung của thành Đại Minh.
“Khốn kiếp!”
Minh Già Vân mặc long bào, khí thế hừng hực, dáng người khỏe mạnh, nhưng gương mặt thì băng giá.
“Không lẽ không ai có thể nói cho Trẫm biết rốt cuộc Thái tử đã bị gì à?”, Minh Già Vân phẫn nộ nói.
“Xin phụ hoàng bớt giận!”
Ở dưới đài, một thanh niên chắp tay cúi đầu nói: “Cơ thể của Tam ca hình như đã dính phải một loại độc lạ, đại sư Lỗ Khắc cũng phải bó tay. Cấm Vệ Quân đang tra chuyện này rồi ạ”.
“Tra tra tra? Tra đến lúc nào mới được hả?”
Minh Già Vân phẫn nộ quát: “Minh Phong, đừng để Trẫm biết chuyện này có liên quan đến ngươi, đừng tưởng Trẫm không biết Trẫm lập Lãng Hiên làm Thái tử nên ngươi không phục”.
“Phụ hoàng!”
Minh Phong quỳ sụp xuống, cả người run rẩy: “Nhi tử không dám, nhi tử chưa bao giờ oán trách về việc để tam ca làm Thái tử!”
“Tốt nhất là như vậy!”
Minh Già Vân lạnh lùng nói.
“Minh huynh!”
Ở một góc của đại điện, có một người đang đứng yên, cười nhạt nói: “Lần này điều tra đúng là cần tốc độ, nhưng tính mạng Thái tử Minh Lãng Hiên mới là quan trọng nhất. Giờ phải tìm linh đan sư xem thế nào đã!”
“Ta nghe nói dạo này đại sư Khương Vinh đang ở thượng quốc Thánh Nguyệt, chúng ta có thể mời đến...”
“Thương huynh nói phải!”
Người vừa nói chuyện chính là Thương Bắc Huyền của thượng quốc Thương Long.
Thương Bắc Huyền là quốc chủ của một thượng quốc, lần này lão ta đến thượng quốc Đại Minh thế này đúng là rất kỳ lạ.
“Minh Phong, ngươi đi mời đại sư Khương Vinh chữa bệnh cho tam ca ngươi đi, nếu Lãng Hiên mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống!”, sắc mặt Minh Già Vân trở nên thản nhiên.
Câu nói này khiến cho Minh Phong nắm chặt hai tay lại.
“Dạ, phụ hoàng!”
“Báo!!”
Mà chính vào giờ phút này, có tiếng bẩm báo đột nhiên vang lên.
“Có chuyện gì?”
“Công chúa Thanh Thanh điện hạ đã quay về rồi ạ!”
Lời này nói ra, sắc mặt Minh Già Vân càng lạnh hơn.
“Đứa con gái hư đốn này mà cũng dám trở về à, áp giải lên điện cho ta!”, Minh Già Vân phẫn nộ nói.
“Minh huynh chậm đã!”
Lúc này Thương Bắc Huyền lại ngăn cản: “Minh Thanh Thanh là công chúa, lại còn là người được Thái tử Cảnh Thượng của thượng quốc Cảnh Thiên lựa chọn làm đối tượng liên hôn. Nếu như trách mắng thì e là công chúa Thanh Thanh sẽ càng nghĩ quẩn”.
“Đứa con hư đốn này dám to gan chạy ra ngoài, nếu gặp chuyện gì thì ta phải nói sao với thượng quốc Cảnh Thiên đây chứ?”
Thượng quốc Cảnh Thiên xếp hạng ba trong số bảy đại thượng quốc, chỉ đứng sau thượng quốc Kim Càn và thượng quốc Thánh Nguyệt.
Thượng quốc Đại Minh và thượng quốc Cảnh Thiên liên hôn là trăm lợi không hại.
Thái tử Minh Lãng Hiên và công chúa Cảnh Thục của thượng quốc Cảnh Thiên, mà Thái tử Cảnh Thượng lại lấy Minh Thanh Thanh, đây vốn là chuyện cực kỳ hoan hỉ, còn làm củng cố mối quan hệ hai nước.
Nhưng Minh Thanh Thanh lại dám bỏ trốn!
“Giờ công chúa Thanh Thanh quay về, đầu tiên là phải an ủi đã, rồi quan trọng hơn là cứu chữa Thái tử Minh Lãng Hiên!”
“Được!”
Minh Già Vân kìm nén lửa giận trong lòng.
“Cho vào!”
Minh Già Vân ngồi dậy, sắc mặt lạnh lùng: “Cho công chúa Thanh Thanh yết kiến!”, công công hét lên, mấy bóng người từ bên ngoài đại điện đi vào.
Chương 374: Sính lễ nghịch thiên
“Thanh Thanh, ngươi biết tội của mình chưa!”
Minh Già Vân nhìn thấy con gái mình thì quát lên.
Lão ta cũng không thể hiểu nổi, mình có mấy chục người con gái, ai cũng xinh đẹp và có thiên phú hơn Minh Thanh Thanh, thế mà cái tên Thái tử Cảnh Thượng đó lại cứ phải chọn Minh Thanh Thanh.
Mẹ của Minh Thanh Thanh không có địa vị cao, cho nên Minh Thanh Thanh cũng chẳng được lão ta quan tâm mấy.
Mà hiện giờ Thái tử Cảnh Thượng chọn con bé này, lão ta cũng chẳng còn cách nào.
Nhưng ai mà ngờ, Minh Thanh Thanh dám không nghe Hoàng lệnh, trốn khỏi cung điện.
“Phụ hoàng!”
Minh Thanh Thanh lúc này quỳ xuống, cung kính nói: “Phụ hoàng, Thanh Thanh không thích Thái tử Cảnh Thượng đó, con gái đã có người mình thích, mong phụ hoàng tác thành!”
Lời này nói ra, Minh Già Vân trực tiếp phát hỏa, Thương Bắc Huyền ở bên cạnh cũng lắc đầu.
“Được, ngươi nói ngươi đã có người mình thích, là ai?”
“Là ta!”
Tần Hâm Hâm lập tức bước ra.
Mặc dù lúc trước Tần Hâm Hâm rất mập, nhưng mấy tháng nay cậu được tăng tu vi, cộng thêm sự giúp đỡ của Tần Ninh nữa, nên giờ chỉ có thể nói là cậu hơi mập một chút.
Những mô mỡ đều đã hóa thành thực lực.
Nhìn cậu bây giờ tuy là hơi mập, nhưng rất có tinh thần, làm người ta yêu thích.
“Ngươi là ai?”
“Chào thúc thúc, ta là Tần Hâm Hâm, đến từ Tần gia ở thành Lăng Vân của đế quốc Bắc Minh”.
“Hỗn xược!”
Tần Hâm Hâm vừa nói xong, hoàng tử Minh Phong kia đã trầm giọng nói: “Phụ hoàng ta mà ngươi dám gọi là thúc thúc à?”
“Thanh Thanh, rốt cuộc muội đã làm gì vậy? Muội có biết phụ hoàng đã hao tâm tổn sức vì hôn sự của muội thế nào không mà muội lại tùy ý như thế?”
“Phong ca ca, ta không thích Cảnh Thượng, hắn ta có ưu tú cỡ nào thì cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn ở bên cạnh người mình thích thôi!”
Minh Thanh Thanh nói đầy lý lẽ.
Sắc mặt của Minh Già Vân ở bên trên đã lạnh lùng đến đáng sợ.
Đế quốc Bắc Minh? Tần gia?
Tần gia nào? Lão ta chưa nghe thấy bao giờ!
Cho dù Minh Thanh Thanh không gả cho Thái tử thượng quốc Cảnh Thiên thì cũng sẽ không được lấy một tên mập như thế!
“Kéo ra ngoài! Chém cho ta!”, Minh Già Vân phất tay ra lệnh.
“Chém?”
Tần Ninh lại cười ha ha bước qua.
Thấy Tần Ninh bước ra, Tần Hâm Hâm lo lắng nói: “Ca, đừng giết người, đệ chỉ muốn ở bên Thanh Thanh thôi!”
Nhìn Tần Hâm Hâm nghiêm túc như vậy, Tần Ninh hơi sửng sốt.
Tần Hâm Hâm thật lòng thích Minh Thanh Thanh.
Ban đầu, Tần Hâm Hâm bị Thư Nhã lừa, trong lòng đã đau đớn tột cùng. Hiện giờ cậu đã được chữa lành, khó khăn lắm mới gặp được người mình yêu thật sự, người làm ca ca như hắn đương nhiên phải giúp đỡ.
“Được, ta đồng ý với đệ sẽ không ép buộc gì ai!”, Tần Ninh vỗ vai Tần Hâm Hâm và nói: “Chúng ta lấy đức phục người!”
“Ừm!”
Tần Hâm Hâm gật đầu.
“Tần công tử, đã lâu không gặp!”
Thương Bắc Huyền chắp tay cười nói: “Cả Thương Hư tiên sinh nữa, đã lâu không gặp!”
“Ông là...”
Tần Ninh nhìn Thương Bắc Huyền, ngơ ngác không thôi.
“Công tử, đó là quốc chủ của thượng quốc Thương Long, Thương Bắc Huyền”, Diệp Viên Viên nhắc nhở.
“À, ra là ông”.
Lời này nói ra, mọi người liền trở nên lúng túng.
Nhưng Thương Bắc Huyền cũng chẳng lấy làm giận giữ.
Thương Hư ở bên cạnh Tần Ninh không dễ chọc.
Không nói đến Thương Hư, chỉ nguyên Thiên Động Tiên của hiện tại có cùng cảnh giới với lão ta, cũng thuộc dạng không dễ chọc.
“Hoàng đế Đại Minh!”
Tần Ninh chắp tay cười nói: “Đệ đệ Tần Hâm Hâm của ta và con gái Minh Thanh Thanh của ông yêu thương nhau thật lòng, thành đôi không tốt hay sao?”
“Ta biết ông đang lo lắng điều gì. Sở dĩ ông muốn Minh Thanh Thanh liên hôn với thượng quốc Cảnh Thượng cũng chỉ vì như vậy sẽ liên hợp được với thượng quốc Cảnh Thiên”.
“Nhưng ta có thể đảm bảo nếu Minh Thanh Thanh và Tần Hâm Hâm thành hôn thì tương lai sẽ còn nhiều lợi ích hơn cả thế nữa”.
“Nực cười!”
Hoàng tử Minh Phong phụt cười nói: “Một đế quốc Bắc Minh nho nhỏ sao có thể sánh bằng thượng quốc Cảnh Thiên được?”
“Sao không thể chứ?”
Tần Ninh cũng không phẫn nộ mà nói tiếp: “Thượng quốc Đại Minh có thể được xếp một trong bảy đại thượng quốc thì chắc cũng biết một vài chuyện xảy ra trong đại lục gần đây”, “Thượng quốc Linh Ương trên là Dương Dũng, dưới là Dương Khởi Nguyên đều đã bị giết, hiện giờ thượng quốc Linh Ương chỉ còn cái danh. Bốn đại đế quốc bao gồm Thiên Nguyên, Khưu Bình, Tuyên Vũ, Mộc Nguyên, lấy đế quốc Thương Nghiễm làm đầu. Các đế quốc này liên hợp lại thành năm đại đế quốc. Ngoài ra cộng thêm cả đế quốc Bắc Minh vào nữa, tất cả đang tấn công và chiếm cứ thượng quốc Linh Ương. Cộng thêm bốn đại đế quốc bao gồm Vân Dương, Đông Giang, Đại Tiễn, Nam Việt bị thôn tính nữa, có thể nói mười đại đế quốc lấy đế quốc Thương Nghiễm làm đầu đã hoàn toàn liên hợp lại làm một”.
“Đương nhiên những chuyện này sẽ cần thời gian. Nhưng ta nghĩ, chưa đến mười năm nữa, lãnh thổ của mười đế quốc đỉnh nhọn sẽ được phân chia lại, và đế quốc Thương Nghiễm thậm chí có thể trở thành thượng quốc”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Như vậy thì đế quốc Thương Nghiễm cũng sẽ không kém cạnh gì thượng quốc Cảnh Thiên”.
Minh Già Vân nghe đến kế hoạch này thì trong lòng cũng rung động, bèn đáp: “Nhưng đế quốc Thương Nghiễm liên quan gì đến ngươi?”
“Lão phu Thương Hư chính là hộ vệ thiếp thân của công tử Tần Ninh, những gì của đế quốc Thương Nghiễm cũng thuộc về công tử Tần Ninh”, Thương Hư nghiêm mặt nói.
Lời này phát ra, Minh Già Vân liền sửng sốt.
Thương Bắc Huyền cũng âm thầm gật đầu.
Điều này khiến Minh Già Vân càng sửng sốt hơn.
Tần Ninh nói không sai sao? Thương Hư đã trở thành... hộ vệ của Tần Ninh?
“Hừ, ngươi nói không sai, đế quốc Thương Nghiễm rất có tiềm lực phát triển khi có nguyên soái Thương Hư tọa trấn. Nhưng vì sao ta phải chọn tiềm lực chứ không phải hiện tại chứ?”
Minh Già Vân bình tĩnh nói.
“Rất đơn giản!”
Tần Ninh đáp: “Ông liên hợp với thượng quốc Cảnh Thiên cũng chỉ là có được sự hữu nghị của thượng quốc Cảnh Thiên mà thôi. Tình hữu nghị này lại chẳng mang đến lợi ích gì thật chất!”
“Nếu ông chịu để Minh Thanh Thanh lấy đệ đệ Tần Hâm Hâm của ta, thì Tần Ninh ta sẵn lòng đem lãnh thổ của bốn đại đế quốc Đông Giang, Vân Dương, Đại Tiễn và Nam Việt làm sính lễ!”
Hít...
Lời này nói ra, toàn bộ đại điện đều hít một hơi lạnh.
Bốn đại đế quốc này là bốn trong mười đại đế quốc, cộng lãnh thổ lại còn khủng bố hơn cả thượng quốc Đại Minh nữa.
Đúng là sính lễ nghịch thiên mà!
Đến cả thượng quốc Cảnh Thiên còn không được như vậy.
Tần Ninh cười nói: “Đương nhiên, bốn đại đế quốc này dạo gần đây nội đấu liên miên, đã phân chia ra không ít. Ta nghĩ nếu thượng quốc Đại Minh muốn thôn tính thì cũng không khó nhỉ?”
Lời này nói ra, Minh Già Vân liền động lòng.
Lão ta không thể không động lòng.
Bốn đại đế quốc hợp lại không hề kém hơn thượng quốc Đại Minh.
Lợi ích lớn như thế tốt hơn so với việc liên hôn với thượng quốc Cảnh Thiên nhiều.
Tần Hâm Hâm đứng bên cạnh Tần Ninh lúc này cũng hoàn toàn ngơ ngác.
Lấy bốn đại đế quốc làm sính lễ?
Đặt là một năm trước, chuyện này đúng là nằm mơ mà.
Không đúng, đến mơ còn không dám ấy chứ.
“Bốn đại đế quốc đó, thượng quốc Đại Minh chúng ta muốn cướp lúc nào chẳng được!”, “Ông không cướp nổi đâu!”, Tần Ninh chắc nịch đáp.
Chương 348: Đánh cho hắn ta một trận
“Lấy đế quốc Bắc Minh làm chủ, cộng thêm các đế quốc Thiên Nguyên, Khưu Bình, Tuyên Vũ, Mộc Nguyên đã ra tay với bốn đại đế quốc kia rồi. Phần lớn lãnh thổ đã bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay. Nếu liên minh năm đế quốc này không đồng ý thì ông cứ thử xuất binh đi xem có thua không?”
Tần Ninh tự tin nói: “Nếu không tin thì ông có thể thử xem!”
Lời này nói ra, sắc mặt Minh Già Vân trầm xuống.
Đế quốc Bắc Minh liên hợp với bốn đại đế quốc và tấn công bốn đại đế quốc còn lại. Tiên phát chế nhân, nếu thượng quốc Đại Minh của lão ta còn ra tay nữa thì đúng là phiền phức.
Cộng thêm đế quốc đứng đầu mười đại đế quốc là Thương Nghiễm nữa, thượng quốc Đại Minh thậm chí còn không có phần thắng.
Nhất thời, Minh Già Vân trở nên do dự.
Thượng quốc Cảnh Thiên là một sự giúp đỡ lớn mạnh ở hiện tại, có thể ổn định quốc lực của thượng quốc Đại Minh.
Mà liên minh sáu đế quốc cho đế quốc Thương Nghiễm và đế quốc Bắc Minh đứng đầu lại cũng hoàn toàn giúp đỡ được thượng quốc Đại Minh của lão ta.
Quan trọng nhất là Tần Ninh chịu bỏ ra lãnh thổ của bốn đại đế quốc làm sính lễ. Nếu vậy thì thượng quốc Đại Minh chỉ cần tốn có mười mấy năm là quốc lực có khi sẽ không kém hơn thượng quốc Cảnh Thiên nữa.
Nhưng như thế bọn họ sẽ đắc tội thượng quốc Cảnh Thiên.
Mà lúc này, Tần Ninh cũng không nói nữa.
Hắn đã đưa ra lợi ích cực lớn rồi, Minh Già Vân không ngốc, biết nên chọn cái gì.
Hắn đã rất lịch sự dạm ngõ cho Tần Hâm Hâm rồi đấy.
Nếu không được nữa thì chỉ đành cướp thôi.
“Bệ hạ!”
Bên ngoài đại điện, có tiếng hô thất thanh vang lên.
“Thái, Thái tử điện hạ lại phát tác rồi, không có ai ngăn cản được hết ạ”, một tên thái giám vội vàng nói.
“Sao cơ?”
Minh Già Vân liền trở nên hoảng loạn.
Thái tử Minh Lãng Hiên là tâm can của lão ta, cả cái thượng quốc Đại Minh này có thể gặp nạn, nhưng Thái tử thì không.
“Thái tử? Tam ca bị sao vậy ạ?”
Minh Thanh Thanh cũng lo lắng hỏi.
“Tam ca bị người hạ độc đã nửa tháng này rồi, nhưng đan sư trong nước không thể nào giải được, thậm chí còn không tìm ra nguyên nhân”, Minh Phong khổ não nói.
Chính vì chuyện này mà hắn ta bị phụ hoàng nghi ngờ, không có ngày nào yên ổn.
Tần Ninh nghe vậy thì chân mày cũng giãn ra.
“Nếu điều kiện ban nãy ta nói chưa đủ để làm ông động lòng, thì thêm một điều kiện nữa, thế nào?”
Tần Ninh cười nói: “Ta chữa bệnh cho Thái tử, nếu khỏi lại thì hôn sự này coi như chốt, được không?”
Lời này nói ra, cả người Minh Già Vân liền sững sờ.
“Được, được được!”
Minh Già Vân vội vàng nói: “Nếu ngươi chữa được cho con trai ta thì ta sẽ đồng ý hết, cho Minh Thanh Thanh lấy Tần Hâm Hâm, chọn ngày thành thân!”
“Được!”
Tần Ninh gật đầu: “Vậy đưa ta đi gặp Thái tử!”
Lúc này, Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã có cái nhìn khác hẳn về Tần Ninh.
Vị công tử này chẳng quan tâm đến chuyện gì cả, phảng phất như một người theo đạo Phật vậy.
Nhưng kết hợp với những chuyện cũ, hắn lại luôn hết mực lo cho Tần Sơn, Tần Hải và Tần Hâm Hâm.
Không thể không nói, công tử rất tốt với huynh đệ của mình.
Lúc này Tần Hâm Hâm đã cảm động vô cùng.
Lãnh thổ của bốn đại đế quốc và trị bệnh cho thái tử.
Lần này Tần Ninh cực kỳ kiên nhẫn, không hề tức giận, tất cả đều vì cậu.
“Ca, cảm ơn huynh, cảm ơn huynh”.
Thân thể mập mạp ôm chặt lấy Tần Ninh, Tần Hâm Hâm kích động múa máy chân tay.
“Biến đi!”, Tần Ninh chau mày mắng: “Tên nhóc ngốc, chuyện chung thân đại sự của đệ, lãnh thổ của bốn đại đế quốc có là cái gì đâu?”
“Nếu đệ có thích Cửu Thiên Huyền Nữ thì ta cũng sẽ lấy cái Cửu U Đại Lục làm sính lễ cho đệ lấy!”
“Ca, kể từ hôm nay, huynh chính là thần tượng của đệ, cả đời này đệ sẽ lấy huynh làm gương!”, Tần Hâm Hâm kích động nói.
“Nhóc thúi, miệng lưỡi dẻo quẹo”.
Mấy người Tần Ninh đi theo Minh Già Vân, họ rời khỏi đại điện, đi đến đông cung.
Lúc này, bên ngoài đông cung có mấy chục vệ binh với thần sắc nghiêm trọng.
Ở giữa là một thanh niên mặc áo xanh, tóc dài tung xõa, cả người cầm kiếm kêu gào liên tục. Kiếm của hắn ta đâm liên tục về phía các vệ binh kia.
Nhưng những vệ binh cảnh giới Linh Luân đó không dám đánh trả, cho dù có chết cũng không dám, mà chỉ đứng xung quanh thanh niên đó.
“Lãng Hiên!”
Thấy cảnh này, Minh Già Vân đau lòng không dứt.
“Tần Ninh, nếu ngươi chữa được cho con trai ta thì Minh Già Vân ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời với những gì ngươi nói!”
Tần Ninh mỉm cười.
“Ông què, bắt hắn ta lại, đánh cho hắn ta một trận!”
Tần Ninh lên tiếng.
“Tần Ninh, ngươi muốn làm gì?”
Hoàng tử Minh Phong đột nhiên quát lên: “Ngươi đừng có làm loạn, bảo ngươi cứu người mà ngươi lại giết người à?”
“Tần đại ca”, Minh Thanh Thanh cũng lo lắng nói: “Tam ca ca cực kỳ tốt với ta, Tần ca ca hãy cứu huynh ấy đi!”
“Ta đang cứu người mà!”
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Yên tâm đi, đảm bảo sẽ trả lại một Minh Lãng Hiên hoàn chỉnh cho các ngươi”.
“Ông què, đánh đi!”
“Vâng!”
Mặc dù không hiểu Tần Ninh muốn làm gì, nhưng ông què vẫn ra tay.
Ông ta bay lên, thi triển ra thực lực to lớn của cảnh giới Địa Võ tầng bảy.
Minh Lãng Hiên chỉ ở cảnh giới Linh Luân tầng chín, trước mặt cảnh giới Địa Võ thì chẳng có nổi năng lực phản kháng.
Ông què đánh cho hắn ta một trận, không bao lâu sau, cả người Minh Lãng Hiên phồng lên như thùng nước.
“Huhu...”
Minh Lãng Hiên phát ra tiếng khóc, nhưng vẫn vung kiếm múa đòi giết người như cũ, giống hệt như một tên điên.
Tần Ninh đi đến trước mặt Minh Lãng Hiên, cơ thể sưng phồng đó.
Mà khi cơ thể sưng lên, người Minh Lãng Hiên cũng nổi lên rất nhiều đường vân đen trên đó.
“Quả nhiên là cổ độc của kiến gặm nhấm!”
Tần Ninh cười nhạt.
“Kiến gặm nhấm?”
Thiên Động Tiên cũng sửng sốt.
Loại kiến này thường là cổ độc được nuôi dưỡng và cực kỳ khó nuôi, nhưng lại cực dễ giết người.
Kiến gặm nhấm cực kỳ nhỏ, không thể phát hiện được bằng mắt thường, nhưng năng lực sinh sản cũng cực kỳ mạnh.
Nhưng nếu không có ai khống chế thì bình thường sẽ chẳng thể nào tiến vào trong cơ thể người được.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Hoàng đế Đại Minh, xem ra ông phải tra xem là kẻ nào hại Thái tử của ông rồi đấy!”
Nói xong, đầu ngón tay của Tần Ninh phóng ra một mũi linh khí.
Những tiếng lộp độp vang lên, những nốt phồng to tướng trên cơ thể Minh Lãng Hiên bị Tần Ninh phá vỡ, máu tươi chảy ra.
Mà trong vũng máu, những con kiến gặm nhấm đen sì ngưng tụ thành một nhóm, nhìn vô cùng đáng sợ.
Nửa khắc qua đi, Tần Ninh một mạch phá hết các nốt phồng trên cơ thể Minh Lãng Hiên. Dần dần, Minh Lãng Hiên đang nằm ngất trong lòng Thiên Động Tiên đã bắt đầu tỉnh lại.
“Phụ hoàng...”
Minh Lãng Hiên yếu ớt cực kỳ.
“Đừng nói chuyện, đừng nói gì...”, Minh Già Vân kích động đến run cả tay.
Sau đó, Tần Ninh cũng thở phào một hơi.
“Được rồi, sau đó tìm linh đan sư mà đắp thuốc, ăn chút linh đan diệu dược nữa là mai khỏe lại ngay!”, Tần Ninh vỗ tay nói.
Chương 349: Đại trận rung động
“Mau lên mau lên!”
Minh Già Vân lập tức ra lệnh đưa Minh Lãng Hiên đi.
Chuyện của Thái tử điện hạ quan trọng vô cùng, mà Minh Lãng Hiên còn là con trai lão ta yêu nhất.
“Cảm ơn Tần công tử!”
Minh Già Vân lập tức chắp tay nói.
“Vậy hôn ước ta nói thì sao?”
“Đương nhiên là sẽ không thay đổi!”, Minh Già Vân lập tức ra lệnh: “Minh Phong, ngươi phụ trách tiếp đãi Tần Ninh và các vị khách quý, nhớ là phải chiêu đãi thật tốt đó!”
“Dạ, phụ hoàng!”
Thần sắc Minh Phong cũng trở nên khách khí hơn nhiều.
Minh Già Vân vội vàng rời đi, nhóm Tần Ninh đi vào trong hoàng cung với sự chỉ dẫn của Minh Phong.
“Tần công tử đã làm thế nào để nhìn ra tam ca ta bị cổ trùng của kiến gặm nhấm hại chỉ bằng một cái nhìn vậy?”
Minh Phong hiếu kỳ hỏi.
Tần Ninh nhìn Minh Phong một cái thật lâu rồi cười đáp: “Cổ độc kiến gặm nhấm nổi tiếng là sẽ khiến cho những người dưới cảnh giới Địa Võ trúng vào là không giải được”.
“Nhưng người thi triển cổ độc này vẫn còn non tay lắm, nếu không Minh Lãng Hiên sẽ không phát điên mà chỉ đột ngột bị nổ chết vào một buổi sáng nào đó mà thôi”.
“Hơn nữa, thi triển cổ độc kiến gặm nhấm cũng rất dễ khiến tay của người dùng nó bị cắn ngược, mất một lớp da”.
Nghe vậy, bàn tay Minh Phong ở trong tay áo bèn nắm chặt lại.
“Ngươi không cần vội!”
Tần Ninh lại nói tiếp: “Ta không tò mò xem ai động vào Minh Lãng Hiên, ngược lại ta còn phải cảm ơn kẻ đó. Dù gì, nếu Minh Lãng Hiên không trúng độc thì e là Minh Già Vân cũng không đồng ý sảng khoái như vậy”.
“Ta không hứng thú với việc tranh đấu trong hoàng thất của các ngươi, nhưng điểm đầu tiên, sau này đệ đệ ta sẽ là phò mã gia, nếu như đệ ấy phải chịu bất kỳ oan ức nào dù chỉ một chút xíu, ta đảm bảo kẻ đó sẽ không sống được nữa!”
Lời này nói ra, Minh Phong cũng âm thầm thở phào.
“Tần công tử nói quá lời rồi, sau này Tần gia và Minh gia có mối liên hôn, Tần Hâm Hâm là đệ đệ của Tần công tử, Thanh Thanh là muội muội của ta, đương nhiên ta sẽ dốc lòng chăm sóc”.
“Tốt nhất là như vậy!”
Sắp xếp xong chỗ ở, mấy người cũng nghỉ ngơi dần.
Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh như dính lại với nhau, không rời xa nhau nửa bước.
Lúc này, Tần Hâm Hâm đã hoàn toàn quên đi đại ca mình.
Mà Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì vẫn đi theo Tần Ninh.
Thương Hư thì ẩn nấp ở nơi nào đó bảo vệ Tần Ninh mọi lúc.
Thiên Động Tiên thì tiêu dao hơn, yên tâm làm một phu xe. Hiện giờ có Thương Hư lo lắng trong thượng quốc Đại Minh rồi, ông ta không cần thiết lắm.
Mọi chuyện trôi qua yên ả.
Sáng sớm hôm sau, Tần Ninh vừa mới dậy thì Thiên Động Tiên đã vội vã đi đến.
“Công tử, đế quốc Bắc Minh có tin”.
Thiên Động Tiên báo cáo: “Thiên Ám và Minh Ung nói khe Nam Thiên trong Vạn Linh vực của Huyền Minh đại trận có rung động...”
“Khe Nam Thiên?”
Tần Ninh hơi sửng sốt: “Không lẽ lão già đó có tin tức gì sao?”
“Hơn nữa khe Nam Thiên rung động thì Huyền Minh đại trận cũng xảy ra vấn đề. Thiên Ám và Minh Ung không giải quyết được, muốn hỏi ý công tử xem làm thế nào?”
“Đương nhiên là họ không giải quyết được rồi”.
Tần Ninh lại nói: “Phải quay về một chuyến thôi”.
“Báo cho Thẩm Văn Hiên đến đế quốc Bắc Minh hội họp, giờ hắn ta đã là đồ nhi của ta rồi nên không thể ở mãi thượng quốc Thánh Nguyệt nữa”.
“Rõ!”
Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh cũng chạy tới.
“Ca, huynh phải đi sao?”
“Yên tâm đi, từ thượng quốc Đại Minh đến đế quốc Bắc Minh mà cưỡi đại bàng thì nhanh lắm, cũng chỉ bảy, tám ngày mà thôi. Xong chuyện bên này, ta sẽ báo cho cha và nhị thúc về việc đính hôn của đệ!”
“Khi ấy, ta sẽ dẫn bốn đại đế quốc đến giao lại quyền lực, đưa nhị thúc và nhị thẩm dến dạm ngõ cho đệ”.
Tần Ninh nhìn Tần Hâm Hâm, cười nói: “Thế nào? Ở lại đây hay là về cùng ta?”
“Vậy đệ chưa về vội!”, Tần Hâm Hâm gãi đầu cười he he: “Tam ca của Thanh Thanh đối tốt với nàng cực kỳ, hắn ta vẫn chưa khỏi bệnh, đệ cũng phải ở bên Thanh Thanh xem xem, dù gì mấy hôm nữa huynh cũng quay lại mà”.
“Cũng được, ta thấy là không kéo nổi đệ về rồi đó. Chờ nhị thúc, nhị thẩm đến trừng phạt đệ đi!”
“Hehe…”
Chuyện xảy ra một cách đột ngột, Tần Ninh dẫn bốn người Thương Hư và Thiên Động Tiên rời đi.
Đi từ thượng quốc Đại Minh về đế quốc Bắc Minh cũng khoảng bảy, tám ngày. Giải quyết sự tình hết một hai ngày, lúc ấy đi thông báo cho cha và nhị thúc, tổng cộng rơi vào nửa tháng thờ gian.
Trên lưng đại bàng, Tần Ninh vẫn nhìn Cửu U xã tắc đồ như cũ, nhìn đến xuất thần.
Cuộn tranh này không chỉ là vũ khí giết người mà còn là một bí mật liên qua đến Cửu U Đại Lục. Đáng tiếc, tuy hắn đã từng là Cửu U Đại Đế nhưng giờ vẫn chưa nhìn ra.
Đời này đã được sống lại thì nhất định phải nghiên cứu thật kỹ.
Tần Ninh vẫn nhớ hồi mình còn nhỏ, cha cũng có một cuộn tranh thế này, tên là Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, bên trên có trời xanh bên dưới có suối vàng. Cuối cùng, nó trở thành thế giới bản mệnh của cha, cai quản vạn giới.
Cửu U xã tắc đồ này tuy kém xa Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, nhưng nếu nghiên cứu được bí mật bên trong thì sau này có thể sẽ trở thành thế giới của chính mình.
Một đường đi yên bình.
Tin tức từ bên Thương Nhất Tiếu gửi tới nói, liên quân của sáu đại đế quốc lấy đế quốc Thương Nghiễm làm chủ đã thu được lãnh thổ của bốn đế quốc Đông Giang, bắt đầu chèn ép thượng quốc Linh Ương.
Bất luận là đế quốc hay thượng quốc, một khi người đứng đầu không còn tồn tại nữa thì sẽ rơi vào hỗn loạn.
Thượng quốc Linh Ương có lão tổ là Dương Dũng, hoàng đế Dương Thiên Thủ, thái tử Dương Khởi Nguyên đều đã chết hết, một nhóm cảnh giới vô địch Thiên Võ bị giết, căn bản không chống lại được sự tấn công của liên minh sáu đế quốc.
Nhưng làm sao để cai trị giang sơn sau này lại không phải chuyện giải quyết được trong ngày một ngày hai.
Tần Ninh cũng lười quan tâm mấy chuyện này, nhóm Thương Nhất Tiếu làm tốt hơn hắn nhiều.
Bảy, tám ngày sau, Tần Ninh trở về đế quốc Bắc Minh. Minh Ung và Thiên Ám nhận được tin tức và đã chờ từ sớm.
“Một mình ta đi là được rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi!”, Tần Ninh ra lệnh, nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nói: “Viên Viên, Sương Nhi, hai cô đến Uyên Cốc của núi Lăng Vân đón cha và nhị thúc ta nhé!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Từ lúc thành Lăng Vân bị Lăng Thiên tấn công đợt trước, Tần Ninh đã bảo cha mình đưa người trong Tần phủ đến Uyên Cốc sinh sống.
Uyên Cốc vốn đã có nhiều cơ quan và linh địa, nên đủ để cho vô vàn đệ tử Tần gia phát triển, mà cảnh giới Địa Võ hay Thiên Võ cũng không thể nào tấn công vào được.
Thời gian này, Minh Ung cũng đã phái đại quân đến canh xung quanh Uyên Cốc của núi Lăng Vân, xây dựng thành trì. Hiện giờ thành Lăng Vân mới đã được lập ở bên rìa núi Lăng Vân, dân số hơn triệu, nhiều gấp bội lúc trước.
Sau khi mọi chuyện đã an bài thỏa đáng thì Tần Ninh tiến vào trong Huyền Minh đại trận, đi vào Vạn Linh vực, đến thẳng khe Nam Thiên.
“Lão cây!”
Tiến vào khe Nam Thiên, Tần Ninh cao giọng gọi.
“Ta ở đây!”
Một giọng nói yếu ớt vang lên, lão cây đang cực kỳ suy nhược. “Ông làm sao thế này?”, nhìn gương mặt già nua trên thân cây, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ yếu ớt, Tần Ninh không khỏi hỏi thăm.
Chương 350: Tin tức về Cửu Thiên Vân Minh
“Đừng nhắc đến nữa!”
Lão cây khổ não đáp: “Xảy ra chuyện lớn rồi”.
Chuyện lớn!
Trong lòng Tần Ninh lộp độp một tiếng.
Tần Ninh cực kỳ rõ ràng lai lịch của lão cây. Ông ta mà nói là chuyện lớn thì chắc chắn chính là chuyện liên quan đến thế giới các thần!
“Nói đi!”
Tần Ninh lên tiếng, thần sắc nghiêm trọng.
“Bản thể của ta dường như bị tấn công rất mạnh, khiến cho ta cũng trở nên cực kỳ yếu ớt. Không cẩn thận có khi sẽ chết ở đây mất!”, lão cây khổ sở nói.
Bản thể bị tấn công rất mạnh? Không thể nào?
Trong vạn giới các trời hiện giờ, không một ai hiểu rõ về cây thế giới như Tần Ninh.
Lão cây là một nhánh Mây Thần Ngũ Hành của cây thế giới, sản sinh ra linh trí. Cũng vì thế mà năm đó hắn mới để lại lão cây ở trong Vạn Linh vực, trấn thủ khe Nam Thiên.
Mà cây thế giới lại là gốc rễ của thế giới các thần.
Thế giới các thần tồn tại từ điểm bắt đầu của kỷ nguyên mới, có thể nói, trong đại lục, không một ai biết được thế giới các thần rốt cuộc ở đâu.
Nhưng hắn là người đi ra từ thế giới các thần, trải nghiệm chín đời chín kiếp.
Nơi đó là điểm cuối của thế giới, là nơi có nhiều bí mật to lớn nhất.
“Có lẽ Cửu Thiên Vân Minh xảy ra biến cố to lớn rồi!”
Lão cây vội vàng nói: “Đến cả cây thế giới còn bị tấn công thì có thể nghĩ được hoàn cảnh của Cửu Thiên Vân Minh lúc này đấy. Tần Ninh, ngươi phải tự bảo vệ tốt bản thân đi!”
“Không lo, bên ngoài thế giới các thần vẫn chưa có ai giết nổi ta đâu!”
Tần Ninh lại nói: “Ông cảm ứng được gì sao?”
“Trong Cửu Thiên Vân Minh, mẹ của ta tọa trấn ở đó, ông bà ta cùng Lục thúc và Tạ thúc đều ở đây thì sao có thể xuất hiện vấn đề được chứ?”
“Ta đã nói với ngươi rồi, mẹ của ngươi có tọa trấn, nhưng vì cha ngươi mất tích nên Cửu Thiên Vân Minh đang rất hỗn loạn. Tám người mẹ còn lại của ngươi không phải ai cũng đồng ý kiến với mẹ ngươi”.
“Ngươi cũng biết mẹ mình rất lợi hại, nhưng các người mẹ khác cũng đâu có yếu. Nếu họ rời khỏi Cửu Thiên Vân Minh thì sẽ là một đả kích rất lớn!”
“Hơn nữa thân phận của mấy người mẹ ngươi cũng khác nhau nữa, phía sau bọn họ là thế lực lớn của thế giới các thần. Bọn họ mà bất hòa với mẹ ngươi thì một mình mẹ ngươi sẽ không thể nào mà cai quản được Cửu Thiên Vân Minh đâu...”
Nghe vậy, lòng Tần Ninh trầm xuống.
Hắn đương nhiên biết mẹ mình Tần Mộng Dao là người tộc Phượng, rất mạnh mẽ. Hiện giờ bà là người cai quản Cửu Thiên Vân Minh, giống như người đại diện của minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, địa vị và thân phận là độc nhất vô nhị trong thế giới các thần.
Nhưng những người mẹ khác cũng không phải hạng xoàng.
Mẹ cả Mạnh Tử Mặc là đan sư đầu tiên của thế giới các thần.
Mẹ ba Diệp Tuyết Kỳ là người cực kỳ thông hiểu kiếm thuật.
Các người mẹ khác cũng có thân phận cực kỳ đặc biệt.
Khi cha hắn mất tích, Cửu Thiên Vân Minh liền trở nên chấn động. Thân là con trai cả, hắn đã tiếp nhận vị trí minh chủ. Chín người mẹ tuy bất đồng quan điểm về chuyện cha mất tích, nhưng vì có hắn mà cũng đều chèn ép đi ít nhiều.
Lúc ấy hắn đúng là khó xử vô cùng. Hắn bị kẹp giữa các mẹ và các anh chị em, đau đầu cực kỳ.
Cũng may có Lục thúc và Tạ thúc nên mới yên ổn được chút.
Nhưng sau này, khi thế giới các thần xảy ra hỗn loạn, thế cục của Cửu Thiên Vân Minh không ổn định, mà hắn sắp tới đại kiếp, bắt buộc phải tiến hành con đường chín đời chín kiếp.
Mẹ ruột hắn đã thay hắn tiếp quản vị trí minh chủ.
Hắn vốn tưởng rằng sau chín đời chín kiếp thì mình có thể quay về thế giới các thần, cai quản lại Cửu Thiên Vân Minh từ đầu, ổn định thế cục.
Ai ngờ lần lịch kiếp này lại kéo dài những chín vạn năm.
Mà ngay lúc sắp thành công, hắn lại bị phá hoại, mở ra đời thứ mười.
Hiện giờ, vẫn chưa biết hung thủ phía sau bức màn là ai, chứ đừng nói là tình thế của Cửu Thiên Vân Minh hiện giờ thế nào.
Nhưng hiện giờ, đến cả cây thế giới còn xảy ra chuyện thì chỉ có thể nói được hai điểm.
Một là Cửu Thiên Vân Minh bị tấn công, cây thế giới phải xuất hiện để chịu thay.
Hai là cha gặp nạn!
Cây thế giới do một tay cha hắn bồi dưỡng, tạo ra các trời, thống nhất vạn giới. Thế giới tu luyện phát sinh những thay đổi long trời lở đất, linh khí trở thành căn cơ tu luyện của võ giả.
Mà cây thế giới lại có liên hệ với bản mệnh của cha.
Tần Ninh nắm chặt tay, trong lòng lo lắng.
“Tần Ninh, ngươi cứu ta trước đi đã, ta không muốn chết đâu!”, lão cây oan ức nói: “Năm đó ngươi bắt ta đến trông khe Nam Thiên, ta đã chờ ngươi chín vạn năm...”
“Ta biết!”
Tần Ninh bình tĩnh đáp: “Chưa chắc là Cửu Thiên Vân Minh xảy ra chuyện đâu, cũng có thể là cha ta gặp chuyện...”
“Cha ngươi... không thể nào...”, lão cây sửng sốt nói.
“Giờ trước tiên chúng ta tạm gác những chuyện đó lại, ta giúp ông ổn định căn cơ đã!”
Tần Ninh ngồi xếp bằng xuống.
Năm đó, hắn nhét một gốc của lão cây ở đây, thân cây thần vạn năm làm thân xác. Lúc này, cách giúp lão cây ổn định lại chính là ổn định gốc cây thần vạn năm này.
Thời gian từng phút trôi qua, Tần Ninh không ngừng thúc đẩy dược tính của linh dược xung quanh tiến về phía trung tâm nhất.
...
Cùng lúc đó, tại một thế giới phiêu đãng bên trong ngân hà Vô Thượng Cửu Thiên.
Trong ngân hà này, ẩn hiện tầng tầng lớp lớp những tòa đại điện, ngưng tụ lại một chỗ.
Nếu nhìn kỹ thì ngân hà này không phải là ngân hà thật, mà chỉ là vô số tòa cung điện phát sáng tích tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một dãy ngân hà cung điện.
Lúc này, trong một gian đại điện rộng hàng chục ngàn mét vuông ở một tòa cung điện, có mấy người đang đứng yên.
“Minh chủ, cây thế giới có rung động mà Cửu Thiên Vân Minh ta không hề bị tấn công, e là...”, một người đàn ông trung niên lo lắng nói: “E là Mục Vân đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn...”.
“Lục Thanh Phong, ngươi nói vậy là có ý gì?”. Một người đàn ông có vóc người khôi ngô bình tĩnh nói: “Mục đại ca thần thông quảng đại, một tay gây dựng nên cửu giới Thang Thiên, rồi trở thành thế giới các thần của hiện tại, vạn tộc san sát. Huynh ấy sao có thể gặp chuyện được chứ?”
“Tiểu Phàm!”
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi đầu chau mày lên tiếng: “Lục sư huynh là sư huynh của minh chủ, huynh ấy cũng không mong minh chủ gặp chuyện đâu”.
Người này mặc váy đen, dung mạo chỉ như ngoài hai mươi tuổi, khiến người ta động lòng. Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cùng sự lạnh lùng làm mọi người không dám nhìn thẳng.
“Mục Bất Phàm, ta biết ngươi thân là tộc trưởng tộc Thái Đản, có lòng cảm kích với Mục sư đệ. Nhưng ta cũng vậy, hiện giờ Cửu Thiên Vân Minh gặp nguy hiểm trùng trùng, ta không muốn tranh cãi với ngươi!”
“Hừ!”
“Hai người suốt ngày lo lắng này kia, có ích gì không?”
Lúc này, bên ngoài đại điện có ánh sáng chói mắt vang lên, một bóng người bước vào.
Người này mặc trường bào màu xanh, gương mặt đẹp trai tuấn lãng mang theo chút kiêu căng bất phục, hai tay chắp sau lưng càng thể hiện sự kiêu ngạo.
Phía sau người này là một bóng người già nua, ẩn giấu sau lớp áo bào màu đen.
“Tạ đại nhân!”
“Tạ đại nhân!”
Nhìn thấy người này, đám Lục Thanh Phong và Mục Bất Phàm bèn chào hỏi.
“Cái thằng nhãi Mục Vân này sẽ không vô duyên vô cớ mất tích đâu. Nhưng với bản lĩnh của hắn ta thì làm gì mà dễ chết thế? Suốt ngày các ngươi lo lắng này kia, không bằng quan tâm xem con nuôi ta thế nào rồi đi!”
Con nuôi... Lời này nói ra, sắc mặt của ba nhân vật thần thông quảng đại là Tần Mộng Dao, Lục Thanh Phong và Mục Bất Phàm liền trở nên khó coi.