• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 521: Ấn Phong Ma

Vũ Tam Gia càng nói như vậy, trong lòng bốn người nhóm Lý Nhất Phàm càng cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng mà bây giờ đám bọn họ cũng hiểu thêm được một chút, Tần Ninh của hôm nay nhất định đã thay đổi rất nhiều so với Tần Ninh của năm xưa, mà những thay đổi này lại khiến Thương Hư, Vũ Tam Gia những lão nhân đã sống mấy vạn năm chỉ qua một cái liếc nhìn đã tôn kính với Tần Ninh như vậy.

Mà lời của Vũ Tam Gia nói, ý tứ rất rõ ràng.

Nếu muốn biết rốt cuộc Tần Ninh đã thay đổi như thế nào thì chỉ có thể đi theo Tần Ninh đến cuối cùng.

Trong lòng Thẩm Văn Hiên lúc này cũng cảm thán, lúc trước Tần Ninh nói muốn nhận hắn ta làm đồ đệ, với tính tình của hắn ta quả thật khó mà tiếp nhận được.

Ấy vậy mà cuối cùng hắn ta vẫn tiếp nhận.

Mà giờ xem ra, quyết định lúc trước bái Tần Ninh làm sư có lẽ là lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời của hắn ta.

Cho đến nay, những bí ẩn mà Tần Ninh tiết lộ đủ để chứng minh Tần Ninh rất mạnh mẽ và khó lường.

Vũ Tam Gia nói không sai, muốn hiểu rõ Tần Ninh chỉ có thể đi theo hắn đến cuối cùng, có lẽ đối với hắn ta mà nói, hắn ta thật sự có thể đến được thần giới huyền huyễn hư vô kia.

Trong lòng Kiếm Tiểu Minh lúc này cũng kích động không thôi.

Tần Ninh đột nhiên xuất hiện thay đổi cả cuộc đời của cậu ta.

Bắt đầu kể từ ngày nguy cơ Kiếm gia được giải quyết, nhận được truyền thừa của lão tổ tông, cậu ta đã coi Tần Ninh như là đại ca của mình.

Bây giờ cậu ta cũng hiểu, có lẽ bản thân hiện tại không xứng trở thành tiểu đệ của Tần Ninh, cậu ta không có tư cách này, thế nhưng sớm muộn nhất định sẽ có.

Bốn người lúc này đều im lặng, dưới sự dẫn dắt của Vũ Tam Gia rời khỏi sa mạc.

Mà giờ phút này, ở một bên khác, tôm cát nhỏ đứng trên vai của Tần Ninh, bộ dáng như giẫm trên vai người khổng lồ, oai phong lạ thường.

“Chậc chậc, vừa rồi không nói rõ, bây giờ có thể hỏi ngài một chút!”

Tôm cát nhỏ cười he he nói: “Đại Đế ngài tại sao lại biến thành bộ dạng như thế này? Trông rất thanh tú, chẳng có tý ngang ngược vốn có nào hết!”

“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên ta lại quay trở về!”

Tần Ninh chậm rãi nói.

“Nhưng cũng may ta đã quay về, nếu không thì cũng không biết chuyện đồ tôn của mình bị người ta giết”.

“Hả? Minh Uyên chết hay là Thiên Thanh Thạch chết?”

“Minh Uyên!”

Tôm cát nhỏ chép miệng cảm thán nói: “Trên Cửu U này, người có thể giết được Minh Uyên cũng chỉ có mấy lão yêu quái đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, theo như ta biết thì có mấy tên đã chết rồi, còn mấy tên khác cho dù sống được đến tận bây giờ cũng kiêng kị danh tiếng của ngài và tôn giả Thanh Vân nên không dám động thủ đâu! Chuyện này đúng là kỳ lạ!”

“Có thể không phải là người trên Cửu U Đại Lục!”

“Hả? Chẳng lẽ là người trên đại lục khác? Hay là… người của đại lục Thương Lan?”

“Ta không biết”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Nhưng sớm muộn gì thì ta cũng sẽ biết thôi”.

Tôm cát nhỏ nhếch miệng, xem ra vị đại đế này tức giận rồi.

“Trên đời này vẫn còn có chuyện mà ngài không biết sao, ha ha...”, tôm cát nhỏ cười nói.

“Chuyện mà ta không biết vẫn còn nhiều lắm...”

Tôm cát nhỏ tiếp tục nói: “Ha ha, đại đế, hay là chúng ta làm một vụ giao dịch đi”.

“Ngài xem ngài bây giờ chỉ là cảnh giới Địa Võ, vẫn còn hơi yếu, nếu muốn báo thù cho đồ tôn của mình thì hơi khó”.

“Hay là ngài giao cho ta cái lão bất tử ở trong khe Nam Thiên dưới đế đô Bắc Minh, ta giúp ngài tìm kẻ thù, báo thù giúp ngài, ngài yên tâm, nhất định sẽ giết không còn một mảnh giáp, diệt sạch cửu tộc”.

“Ngài thấy thế nào?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Tần Ninh lập tức trở nên sắc lạnh xoè bàn tay ra, cơ thể của tôm cát nhỏ bỗng trở nên cứng đờ.

Tần Ninh tay cầm kích Đại Vũ, ném tôm cát nhỏ xuống đất rồi đâm từng nhát một xuống mặt cát.

“A a a...”

Tôm cát nhỏ lúc này la hét liên tục, vội vàng nói: “Đại đế tha mạng, đại đế tha mạng, ta sai rồi, ta sai rồi...”

Đâm liên tục hơn trăm cái Tần Ninh mới dừng tay, cầm tôm cát nhỏ lên nói: “Lão Cây đối với ta còn có ích lợi lớn, ta để ở trong đế đô Bắc Minh chính là để đề phòng mấy lão yêu quái có ý đồ xấu xa như ngươi đấy”.

“Lần sau còn dám có ý định này ta sẽ mời Vũ mù ăn tôm hùm!”

“Không dám, không dám đâu!”

Tôm cát nhỏ lúc này sợ cuộn tròn người, vội vàng nói: “Ta chỉ đùa một chút mà thôi, đại đế ngài đừng nóng giận, như thế này đi, sau này ngài muốn ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó có được không?”

“Muốn cái rắm ngươi ấy!”

Tần Ninh ném tôm cát nhỏ lên vai, không nói thêm lời nào nữa.

Từ từ, tôm cát nhỏ cười he he nói: “Đứng ở trên vai người khổng lồ đúng là thoải mái quá đi!”

“Vậy được, về sau ngươi đi theo ta đi!”

“Ai ai ai, gia, ta không chơi như thế đâu, đã nói rõ rồi ta theo ngài rời đi nhưng ta vẫn muốn quay trở về, trên cái Cửu U đại lục này thì Đại Vũ Lục Châu vẫn thích hợp với ta nhất!”

“À?”

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Vậy nếu như ấn Phong Ma bị phá thì sao?”

Nhắc đến bốn chữ ấn tỉ phong ma, một thân hoàng kim óng ánh của tôm cát nhỏ bỗng chốc hoá thành màu đen như mực.

“Ngài đừng nói đùa...”

Tôm cát nhỏ hơi giật mình, vội vàng nói: “Ấn Phong Ma là do đích thân ngài bày ra, sao có thể phá được...”

“Thế thì chưa chắc!”

Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng mà ta cũng không rõ chuyện này lắm, cho nên để ngươi đi cùng ta xem thử một chút!”

“Gia, gia, gia...”

Tôm cát nhỏ lúc này lập tức hoảng loạn, nói: “Ngài là ai cơ chứ? Ngài là thập địa cửu thiên, là vũ trụ hồng hoang, là tứ hợp bát hoang, là người ghê gớm nhất khắp trời đất này, ấn phong ma đó, ngài...ngài tự đi xem có được không?”

“Không được!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Nhất định ngươi phải đi cùng ta!”

“Ngươi đã ở trong Đại Vũ Lục Châu này mười mấy vạn năm, sự thay đổi của mỗi một cành cây ngọn cỏ hạt cát ở đây cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của ngươi, ta có ít việc cần hỏi ngươi!”

“Gia, chúng ta đừng như thế được không?”

Tôm cát nhỏ lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: “Ta biết ngài mánh khoé thấu trời, những lời vừa nãy ta nói đều sai hết, ta sẽ không nhằm vào lão Cây nữa đâu, nhưng ngài cũng không thể để ta chịu chết được”.

“Lúc trước ngài cũng đã xuống lòng đất, ngài cũng biết tình hình bên trong như thế nào rồi, cái ấn Phong Ma đó là do ngài hao phí biết bao công sức bày ra, nếu thật sự xảy ra chuyện thì bây giờ hai chúng ta đi đến đó há chẳng phải là chịu chết sao?”

“Nói nhảm nhiều quá rồi đấy, ta mà lại để ngươi chịu chết sao?”

Tần Ninh không nói thêm gì, cước bộ vẫn không dừng lại.

Tôm cát nhỏ khẩn trương đến mức như kiến bò trên chảo nóng, lải nhải không ngừng: “Gia, ngài nghĩ lại xem, ngày trước ngài tốn biết bao công sức thậm chí còn không tiếc bỏ ra tuổi thọ của mình để thiết lập ấn Phong Ma mới ngăn cản được những thứ dưới lòng đất kia”.

“Hơn nữa ngài cũng biết những thứ kia chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, một khi có cơ hội thì chúng đương nhiên sẽ muốn phá ấn tỉ xông ra một lần nữa, khi ấy thì đại lục sẽ gặp tai hoạ”.

“Vũ Đế năm đó chết, là ngài đã lật ngược tình thế”.

“Nhưng mà bây giờ ngài đã không còn là ngài của năm đó rồi!”

“Dài dòng!”

Tần Ninh liếc nhìn tôm cát nhỏ, nói: “Nói nhảm nữa ta rút cái càng của ngươi ra, ngươi có tin không...”

Tần Ninh vừa nói ra lời này, tôm cát nhỏ lập tức che đôi càng của mình, im lặng không dám ho he nửa lời.

Hai bóng hình không ngừng tiến về chỗ sâu, càng vào sâu, Tần Ninh càng tiếp tục đi xuống dưới lòng đất.

Ở biển cát này lại không hề có cây cối sinh sôi, chỉ có mặt cát vàng mênh mông trải dài không thấy tận cùng, càng đi về phía trước càng lún sâu xuống, giống như đang tiến vào vị trí trung tâm lòng chảo vậy.

“Đến rồi!”

Tần Ninh nhìn về phía trước, ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo.
Chương 522: Ma tộc Tử Dực

Lúc này Tần Ninh đứng ở trong sa mạc, cũng là chỗ sâu nhất trong sa mạc, phóng tầm mắt ra xa cũng không thể thấy điểm tận cùng.

Cùng với sự xuất hiện của Tần Ninh, một luồng nhiệt khô nóng bên trên vùng đất sa mạc dần dần tăng cao.

Luồng khí nóng ấy bốc lên khiến người ta cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt.

Tôm cát nhỏ nhìn về phía trước, rụt cổ một cái.

Chỗ này nếu như thật sự là cái đó thì có đánh chết nó cũng sẽ không đi vào đâu.

“Gia, phía trước chính là vùng đất ấn Phong Ma, ngài thật sự muốn qua đó sao?”, tôm cát nhỏ lúc này run giọng hỏi.

“Đi chứ!”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Năm đó ta có thể phong ấn nhóm ma đầu đó dưới mặt đất thì bây giờ cũng có thể khiến bọn chúng không thể nhìn thấy ánh mặt trời”.

“Hơn nữa bọn nhãi nhép này vẫn luôn dốc toàn lực muốn lên mặt đất, nhất định là có nguyên nhân quan trọng gì đấy, chuyện này cho dù năm đó ta không làm rõ, nhưng kiếp này, ta nhất định phải biết rõ!”

“Đúng vậy!”, tôm cát nhỏ lúc này đột nhiên chính nghĩa lẫm liệt nói: “Vậy hôm nay ta sẽ đi cùng gia làm rõ ràng mọi chuyện!”

“Câu này nghe còn giống tiếng người!”

Tần Ninh cầm kích Đại Vũ trong tay, bước từng bước đi đến, kích Đại Vũ lúc này hơi lấp loé tia sáng, như đang phát ra tín hiệu cảnh giác.

“Thiên địa huy hoàng, nhật nguyệt vi thương, trời tròn đất vuông, trăm sông quy dương...”

Tần Ninh đâm kích xuống đất, trong miệng lẩm bẩm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Một màn này cũng khiến tôm cát nhỏ có cảm giác bị ảnh hưởng, đứng im ở bên cạnh không nói một lời, chỉ sợ quấy rầy Tần Ninh.

“Phá!”

Rầm....

Cùng với tiếng hét của Tần Ninh, mặt đất lúc này đột nhiên nứt ra, tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, mặt cát vàng lúc này cuốn lên, bóng dáng của Tần Ninh và tôm cát nhỏ dần dần biến mất ở giữa biển cát đang chuyển động...

Ầm...

Đột nhiên một tiếng sấm vang lên kèm theo một tia sét đen nhánh nổ ra.

Hai bóng dáng xuất hiện ở trong một thế giới mờ mịt tối tăm.

Cái thế giới mờ mịt tối tăm này phóng mắt ra xa không nhìn thấy điểm cuối, khí phách mạnh mẽ dao động không ngừng.

Là một luồng ma khí.

Hít sâu một hơi liền khiến người ta có cảm giác khí huyết sôi trào, toàn thân khẩn trương, không kiềm chế được mà muốn điên lên.

Những dãy núi xung quanh trải dài vạn dặm, mà xung quanh núi là những sợi dây xích sắt to lớn dài hơn chục mét va đập ầm ầm, cuốn thành từng vòng trên ngọn núi.

Mà sấm sét từ trong hư không giáng xuống sợi dây xích sắt phát ra tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc.

“Chính là chỗ này!”

Tần Ninh liếc mắt nhìn xung quanh, gật đầu một cái.

“Ôi trời ơi...”

Tôm cát nhỏ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, kinh ngạc nói: “Đại đế, ngài không nói đùa đấy chứ? Cái này thật sự là do ngài năm đó thiết lập bố trí sao?”

“Nếu không phải thế thì ngươi nghĩ sao?”

Tần Ninh cười nói: “Vùng đất phong ma là nơi phong ấn những tà ma, bọn chúng quanh năm sinh sống ở sâu trong lòng đất, sợ nhất là sấm sét”.

“Bên trong ma tộc có hàng trăm hàng nghìn ma hoàng, thậm chí còn có cả mấy ma tôn ma đế, nếu không làm như thế này thì sao có thể phong ấn được bọn chúng?”

Nghe đến đây, tôm cát nhỏ bỗng cảm thấy kinh ngạc, thuật pháp phong ấn này quả thật là cao siêu.

“Chậc chậc, mặc dù năm đó không được tận mắt chứng kiến cảnh đại đế ngài thiết lập ấn Phong Ma này như thế nào, nhưng nhìn hình dáng mấy vạn năm sau, nghĩ đến đại đế năm đó đương nhiên là bá chủ Cửu U, phất tay một cái cũng khiến cho Ma Đế Ma tộc khiếp sợ, thiết lập ấn Phong Ma càng khiến cho đám Ma Đế đó chỉ cần nghe thấy tên Cửu U Đại Đế lập tức như chuột thấy mèo, nghe ngóng rồi chuồn gấp, phong thái của đại đế khiến tiểu nhân...”

“Ngậm miệng lại!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Bây giờ nịnh nọt, đợi lát nữa chết thì cũng đừng trách ta”.

“Hả?”

Tần Ninh không thèm để ý đến tôm cát nhỏ mà nhìn về phía trước.

Có kích Đại Vũ trong tay, Tần Ninh tuy chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng thứ bảy thế nhưng những tia sét kia hoàn toàn không thể đả thương được hắn dù chỉ là một chút.

Kích Đại Vũ chính là linh khí cấp chín, là vũ khí mà Vũ Đế đã từng dùng, chứa đựng uy phong của Vũ Đế, tà khí bình thường căn bản không thể đến gần.

Giữa dãy núi trong lòng đất, hai bóng hình tiếp tục đi về phía trước.

Đang đi từ từ, Tần Ninh bỗng dừng bước.

“Làm sao vậy đại đế?”

“Ta không ngờ được rằng phong ấn đã bị hư hại đến mức này rồi.”

“Hả? Phong ấn bị phá huỷ sao?”, tôm cát nhỏ quan sát xung quanh, rụt cổ một cái, duỗi hai cái càng ra.

“Cũng không hẳn là như thế!”

Tần Ninh nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Chỉ là xuất hiện một vài vết hư hại, hình như rò rỉ cái gì rồi!”

Cầm kích Đại Vũ trong tay, hai người tiếp tục đi lên trước.

Băng qua một dãy núi, khung cảnh trước mắt trở nên bao la.

Mà ở trong khu vực rộng lớn đó có một đội ngũ với hơn một trăm bóng hình, người nào người nấy đều xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề.

Nhìn kỹ lại thì thấy những tên đó tuy có hình dạng con người nhưng toàn thân chi chít những đường vân màu tím, da dẻ sần sùi, hơn nữa phía sau còn mọc ra một đôi cánh màu tím, trên đôi cánh màu tím xương thịt nối liền nhau, hai mắt của những người này đều phát ra ánh sáng màu tím, vô cùng kinh khủng.

“Trời ơi, là ma tộc Tử Dực!”

Tôm cát nhỏ lập tức sợ hãi hô một tiếng.

Mà tiếng hô này lại kinh động đến hơn một trăm người kia.

Âm thanh xí xồ xí xồ vang lên, những chiến sĩ của ma tộc liếc mắt nhìn về phía Tần Ninh.

Tiếng nói xí xồ vang lên, đám ma tộc nhe răng dữ tợn, nhìn Tần Ninh, ánh mắt tràn đầy sát khí.

“Gia, bọn chúng đang nói gì thế?”

“Bọn chúng nói, con tôm kia nhìn không tồi, luộc lên hay cho vào kho thì ngon hơn”.

“Hả?”, tôm cát nhỏ lập tức nổi giận đùng đùng.

“Dám đánh chủ ý lên người bản Hà Tôn ta, đúng là tự tìm cái chết!”

Tôm cát nhỏ lúc này tức giận không thôi, hừ một tiếng, lúc này đứng ở trên vai của Tần Ninh nhưng không hề nhúc nhích.

“Không thể nói tiếng người, xem ra đám ma tộc Tử Dực này vẫn chưa đến cấp Ma Tướng”.

Tần Ninh từ tốn nói: “Để ta đến đối phó, nhân tiện luyện kích Đại Vũ cho quen tay”.

“Được được được, tiểu nhân sẽ không cướp danh tiếng của đại đế ngài đâu!”

Tôm cát nhỏ nhếch miệng nở nụ cười, vội vàng lui về phía sau, trèo lên vách núi quan sát xung quanh.

Đối với những người trẻ tuổi bây giờ trên Cửu U Đại Lục mà nói thì Ma tộc là thứ vô cùng lạ lẫm.

Thế nhưng vào mười vạn năm trước, Ma tộc là cái tên mà ai nấy nghe thấy cũng đều phải biến sắc.

Không một ai biết bọn chúng sinh ra ở đâu, từ đâu đến.

Chỉ là một ngày nọ, đột nhiên trên Cửu U Đại Lục, mỗi vùng đất đều có ma tộc xuất hiện, bọn chúng giống như được sinh ra từ sâu trong lòng đất, trực tiếp xuất hiện ở trong tầm mắt của tất cả mọi người trên đại lục.

Bọn chúng không nói một lời nào liền lao vào giết người, dường như muốn tàn sát hết tất cả mọi người trên Cửu U Đại Lục.

Sở dĩ gọi là ma vì bọn chúng cứ chém giết không ngừng.

Ma tộc Tử Dực chính là nhất mạch của ma tộc, sau lưng mọc ra đôi cánh màu tím, chỉ cần trưởng thành thì sẽ có thể bay được, tốc độ cực kỳ nhanh, Tần Ninh thích gọi bọn chúng là dơi tím hơn.

Nơi đây có ấn Phong Ma hắn để lại, mà lúc này lại xuất hiện ma tộc Tử Dực, đây là một tín hiệu rất xấu!

Có lẽ mấy vạn năm im lặng, những ma tộc này lại bắt đầu mưu tính gì rồi.
Chương 523: Gặp phải Ma Soái

Mấy vạn năm trước, ma tộc đột nhiên xuất hiện, Cửu U Đại Lục có thể nói là đã phải trải qua một đại kiếp, vô số cường giả đã ngã xuống, cuối cùng đổi lấy được kết quả là ma tộc bị phong ấn ở dưới lòng đất không thể thoát ra ngoài.

Mà bây giờ, ma tộc lại xuất hiện, trên toàn bộ Cửu U Đại Lục cũng không còn giống như xưa nữa.

Chuyện này có lẽ không phải là một tin tức tốt.

Mà bên trong ma tộc phân chia cấp bậc rõ ràng. Cấp bậc cao nhất là Ma Đế thống lĩnh nhất mạch, dưới Ma Đế có Ma Hoàng, Ma Vương, Ma Soái, Ma Tướng.

Những ma tộc này không phải là không có trí tuệ, có thể đạt đến được cấp bậc Ma Tướng thì ít nhất cũng phải là cảnh giới Thiên Võ.

Ma Tướng của Cảnh giới Thiên Võ sẽ có thể học được tiếng người, nói được tiếng người.

Đội quân hơn một trăm người này không nói được tiếng người, rõ ràng là chưa đạt được đến cấp bậc Ma Tướng thống lĩnh Cảnh giới Thiên Võ.

Cầm kích Đại Vũ trong tay, Tần Ninh trực tiếp xông ra.

Nhìn thấy Tần Ninh đột nhiên xông đến, những chiến sĩ của ma tộc Tử Dực này tức giận bừng bừng, rống to hết tiếng rồi lao thẳng về phía của Tần Ninh.

Cảnh giới bây giờ của Tần Ninh mới chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng thứ bảy, nhưng có kích Đại Vũ trong tay thì những kẻ dưới cảnh giới Thiên Võ có thể nói là không phải đối thủ của hắn.

Mà số lượng lại có hạn, đối với hắn mà nói rõ ràng lại càng không phải là vấn đề.

Từng chiến sĩ ma tộc Tử Dực ôm hận mà chết dưới kích Đại Vũ.

Khi Tần Ninh kề kích Đại Vũ lên vai của chiến sĩ ma tộc Tử Dực cuối cùng, ánh mắt của tên đó ngập tràn hoảng sợ, trong miệng lầm bầm nói gì đó.

“Chỉ dựa vào chút năng lực này của các ngươi mà muốn leo lên mặt đất thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Nói, ai phái các ngươi đến đây!”, Tần Ninh nói ngôn ngữ của ma tộc, hỏi.

Chiến sĩ ma tộc này rõ ràng không ngờ được rằng sẽ gặp một thanh niên tộc người ở chỗ này, hơn nữa lại còn biết nói ngôn ngữ của ma tộc.

Ma tộc của bọn chúng phân hệ vô cùng đa dạng, ngôn ngữ nói chuyện với nhau thậm chí còn có chút kì lạ, thế nhưng Tần Ninh lại có thể nói ra ngôn ngữ chính xác của bọn chúng.

Chiến sĩ ma tộc kia khẽ nói: “Nhân loại các ngươi sắp bị diệt vong rồi, lần này ma tộc bọn ta đã chuẩn bị kỹ càng, các vị Ma Đế đích thân dẫn quân, nhất định sẽ tiêu diệt loài người các ngươi!”

“Vậy sao?”

Tần Ninh cười nói: “Ấn Phong Ma xem ra vẫn chưa đủ kiên cố, ta thấy chi bằng trực tiếp bịt kín lại cho xong!”

“Hừ, ngươi là cái thá gì chứ! Cửu U Đại Đế năm đó cũng chỉ phong ấn được tạm thời mà thôi, ma tộc bọn ta biết Cửu U Đại Đế là người mạnh nhất trong thế giời loài người các ngươi”.

“Đúng là ếch ngồi đáy giếng!”

Tần Ninh chẳng muốn giải thích gì thêm, chậm rãi nói: “Xem ra phong ấn bị hư hại cũng không nghiêm trọng lắm, bằng không thì những người đến đây sẽ không phải là đám tôm tép các ngươi”.

“Nhưng thật không may là các ngươi lại đụng phải ta!”

Tần Ninh nói tiếp: “Ngoại trừ chỗ này ra còn chỗ nào phong ấn bị nới lỏng không?”

“Muốn ta nói cho ngươi biết ư, nằm mơ giữa ban ngày!”

“Vậy sao?”

Tần Ninh búng tay một cái, nháy mắt có một dòng nước từ bên trong kích Đại Vũ trào ra, lan khắp người chiến sĩ ma tộc Tử Dực, tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên, ánh sáng màu tím trên người chiến sĩ ma tộc Tử Dực lập tức mờ đi, thay vào đó là ánh sáng màu đen chói loà vô cùng kinh khủng.

“Ta... ta không biết… ta chỉ là một thống lĩnh nhỏ bé, còn chẳng phải là Ma Tướng, ta làm sao biết được mấy chuyện này, lần này Ma Đế Tử Dực đại nhân đích thân hạ lệnh bảo bọn ta ở chỗ này tìm hiểu tin tức, còn hành động của những ma tộc khác như thế nào bọn ta hoàn toàn không biết”.

“Ma Đế Tử Dực?”

Tần Ninh cười nhạo nói: “Ngươi cho rằng ta dễ bị lừa vậy sao? Ma Đế Tử Dực năm đó đã bị Cửu U Đại Đế chặt đứt hai chân hai tay, hoàn toàn không thể đảm nhận được chức vị Ma Đế nữa rồi”.

“Đó là Ma Đế cũ, Ma Đế Tử Dực đại nhân bây giờ là Ma Đế tân nhiệm”.

“Xem ra ma tộc này của các ngươi mấy vạn năm trước phát triển không tồi”.

Tần Ninh vừa dứt lời, một kích cứa đứt cổ chiến sĩ ma tộc đó.

“Đỉnh đỉnh, đại đế đúng là đại đế, cho dù bây giờ chỉ là cảnh giới Địa Võ thì cũng không đấu lại được!”

Tôm cát nhỏ lúc này nhảy lên vai của Tần Ninh, nói: “Đại đế, thằng nhãi này nói cái gì vậy?”

“Cửu U gặp nạn!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Xem ra bọn nhãi nhép này lại muốn đi ra ngoài rồi!”

“Hả?”

Tôm cát nhỏ nghe đến đây vội vàng nói: “Đại đế, đại đế, gia, gia, ngài mau, mau dạy cho ta một vài câu tiếng ma tộc đi!”

“Hử?”

“Mấy vạn năm trước ngài mánh khoé thấu trời cũng chỉ có thể phong ấn những tên kia, bây giờ ngài không mạnh bằng lúc trước chắc chắn không thể đối phó được với bọn chúng, chẳng may ngày nào đó bọn chúng chiếm đóng Đại Vũ Cửu Châu ta còn biết đường đầu hàng, ngài nói xem, lỡ may không nói được tiếng ma tộc thì phải đầu hàng như thế nào?”

“Ta thấy ngươi có vẻ lại ngứa da rồi đấy!”

Tần Ninh nắm chặt kích Đại Vũ trong tay.

Tôm cát nhỏ nhất thời rụt cổ lại, không nói thêm lời nào nữa.

“Nhưng ta thấy ngươi không có cơ hội đấy đâu!”, Tần Ninh cười cười nói: “Muốn đầu hàng thì trước hết bây giờ ngươi phải giữ được mạng đã”.

“Hả?”

Tần Ninh nhìn xung quanh, cất cao giọng nói: “Nếu đã đến, sao lại không xuất hiện? Chẳng lẽ lại sợ một tên chỉ là cảnh giới Địa Võ như ta sao?”

“Khà khà… Thật không ngờ, vốn chỉ định âm thầm đến, thế mà lại bị loài người phát hiện!”

Một tiếng cười lạnh chói tai vang lên.

Lần này là tiếng người nói!

Lời vừa dứt, tiếng gió xào xạc vang lên, ngay lập tức mấy chục bóng người lao vùn vụt ra.

Mấy chục bóng người sau lưng mọc ra đôi cánh đứng lơ lửng trên không, hai cánh chầm chậm phe phẩy, khí tức mạnh mẽ bao trùm.

Cảnh giới Thiên Võ!

Và dường như còn hơn thế nữa!

Tần Ninh nhìn xung quanh, cười nhạt một tiếng.

“Xem ra lần này vị Ma Đế Tử Dực tân nhiệm kia của các ngươi dã tâm cũng không nhỏ, lúc này có cách ra ngoài liền điều động nhiều ma tướng như vậy!”

“Ngươi là ai?”

Người đàn ông là thủ lĩnh cứng nhắc nói: “Sao lại hiểu rõ vì ma tộc ta như thế!”

“Ta nói ta là Cửu U Đại Đế, ngươi tin không?”

“Hừ, Cửu U Đại Đế chạy xa khỏi Cửu U Đại Lục mấy vạn năm, không có khả năng vẫn còn ở Cửu U, nếu không bọn ta cũng không có cơ hội động thủ”, Ma Tướng kia khẽ nói: “Tiểu tử, ngươi đã phát hiện ra chúng ta, vì để bảo vệ chu toàn kế hoạch bọn ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chạy thoát”.

“Ta cũng không có ý định chạy”.

Tần Ninh nhìn rất nhiều ma tướng, nói: “Ta nghĩ các ngươi không phải người cầm đầu, bảo tên cầm đầu của các ngươi ra đây, ít nhất hắn ta cũng phải là một Ma Soái hoặc là Ma Vương đúng đúng không?”

“Hả?”

Lời này của Tần Ninh vừa nói ra, một tiếng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên.

“Tiểu tử, xem ra ngươi ở trong tộc người cũng không phải hạng tầm thường”.

Tiếng nói kinh ngạc phát ra, lúc này một bóng dáng từng bước đi ra, đến trước mặt của Tần Ninh.

Cách ăn mặc của người này không giống những Ma Tướng kia mà hắn ta khoác trên mình một bộ chiến giáp màu tím đen, trong tay cầm một cây thương dài, thần thái uy vũ.

“Bộ dáng miễn cưỡng giống người, xem ra là một vị Ma Soái!”

Tần Ninh nhìn về phía Ma Soái của Ma Tộc vừa xuất hiện, nói: “Những binh tôm tướng tép vừa nãy không biết, ta nghĩ Ma Soái ngươi chắc là sẽ biết một chút tin tức”.

Trong ma tộc, Ma Đế chính là người mạnh nhất, thực lực thậm chí còn vượt qua cảnh giới Hoá Thần.

Mà thuộc hạ Ma Hoàng là đại năng cảnh giới Hoá Thần.

Ma Vương thì thuộc cảnh giới ngũ bộ thông thiên, Ma Soái thì là cảnh giới Thiên Nguyên, còn Ma Tướng chính là Cảnh giới Thiên Võ.

Cách phân cấp bậc trong ma tộc còn cẩn thận hơn so với loài người, chỉ cần có đủ thực lực thì có thể đảm nhận chức vụ tương ứng.

Ma Soái trước mắt này chính là cảnh giới Thiên Nguyên, Tần Ninh cũng không sợ.

“Tiểu tử, muốn nghe ngóng tin tức từ trong miệng của bản soái, ngươi quả đúng là không sợ chết!”

Ma Soái kia nhếch miệng cười, vung tay lên.

Soạt soạt soạt…

Lập tức, hơn mười người trực tiếp xông đến…
Chương 524: Tăng cường phong ấn

“Giết nó!”

Lúc này kích Đại Vũ Tần Ninh cầm trong tay vung trường kích lên, hắn mở miệng nói.

“Ha ha, hay rồi!”

Tôm cát nhỏ nhếch miệng nở nụ cười, bóng dáng loé lên, nháy mắt biến mất không thấy nữa.

Keng keng keng…

Trong tích tắc, tiếng leng keng vang lên không dứt, hơn mười bóng hình của Ma Tướng ầm ầm ngã xuống, tắt thở tại chỗ.

Chớp mắt, xung quanh chỉ còn lại duy nhất bóng hình một Ma Soái đứng đó.

“Đứng im!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, hai cái càng của tôm cát nhỏ lúc này đang kề sát cổ tên Ma Soái.

“Ngươi rốt cuộc là thứ quỷ gì?”

Nhìn thấy tôm cát nhỏ, sắc mặt Ma Soái lúc này trông rất khó coi, cơ thể không kìm được mà run lên.

Quá kinh khủng!

Hắn ta hoàn toàn không nhìn thấy tôm cát nhỏ ra tay như thế nào, mà mấy người bên cạnh mình không biết đã ngã xuống từ khi nào.

“Cần ngươi quan tâm bản tôm tôn là ai à?”

Tôm cát nhỏ nhếch miệng nở nụ cười, nhìn về phía Tần Ninh, cười ha ha nói: “Tần gia, muốn hỏi cái gì hỏi đi!”

“Giết đi!”

Tần Ninh lúc này phất tay một cái nói: “Dù sao cũng chỉ là Ma Soái, cho dù có hỏi e rằng cũng chẳng hỏi ra được cái gì!”

“Được thôi!”

“Đừng đừng đừng!”

Tên Ma Soái lúc này đột nhiên nói: “Chỉ cần ngươi tha cho ta không giết ta, ngươi hỏi cái gì ta sẽ trả lời cái đó!”

“Ồ? Ma tộc các ngươi không phải từ trước đến nay thà chết chứ không chịu khuất phục sao?”

“Cái đấy là mười vạn năm trước rồi, bây giờ bên trong ma tộc cũng không còn như thế nữa rồi, tất cả mọi người đều vì lợi ích”, Ma Soái lập tức cầu xin tha thứ.

“Được, nhìn ngươi thành khẩn như vậy, ta sẽ hỏi ngươi mấy vấn đề”.

Tần Ninh nhìn về phía Ma Soái, nói: “Lối đi này mở ra kiểu gì?”

“Cụ thể mở như thế nào, ta cũng không biết, nhưng không phải do một chi ma tộc bọn ta mở ra”.

“Ồ? Ma Đế Tử Dực không có bản lĩnh này vậy thì còn Ma Đế nào có bản lĩnh này?”

“Không không không, căn bản không phải do nhóm ma tộc Cửu U bọn ta mở ra”, Ma Soái vội vàng nói: “Là ma tộc ở những nơi khác giúp đỡ bọn ta mở ra, ngài chắc biết chư thiên đại giới, đại lục vô tận, Cửu U Đại Lục chỉ là một trong số đó”.

Nghe đến đây, Tần Ninh hơi nhíu mày.

Tôm cát nhỏ cũng ngẩn người nói: “Tần gia, ý của thằng nhãi này là ngoài Cửu U Đại Lục ra thì còn có đại lục khác, thậm chí ở đó cũng có ma tộc?”

“Đương nhiên!”

Ma Soái kia vội vàng nói: “Ma tộc của bọn ta từ xưa đến nay vẫn luôn tồn tại, ở trước thời kì kỷ nguyên liền có nội tình thắm thiết, nhưng nghe nói trước kỷ nguyên uy danh của Vô Thượng Thần Đế quá lớn, ma tộc bọn ta không dám làm loạn, nhưng bây giờ Vô Thượng Thần Đế biến mất, ma tộc bọn ta đã bắt đầu chuẩn bị toàn diện”.

“Ngươi vẫn rất kiêu ngạo nhỉ, kiêu ngạo cái đầu ngươi ấy!”, tôm cát nhỏ vỗ cổ Ma Soái, nói: “Hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái đấy, ngươi kiêu ngạo cái khỉ gì!”

Tần Ninh lúc này cau mày.

“Nói như thế, không chỉ Cửu U Đại Lục, thậm chí là đại lục Thương Lan cũng có thể có những ma tộc khác đang sinh sống, hơn nữa… thế giới các thần cũng có thể có?”

“Trấn giữ đại lục Thương Lan là một vị Ma Đế siêu mạnh, nhưng tình huống cụ thể như nào thì ta chỉ là một Ma Soái nên không có quyền được biết!”

“Cơ mà thế giới các thần… đó là chỗ nào?”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại nói tiếp: “Xem ra ma tộc các ngươi vẫn còn biết ngấm ngầm chịu đựng, lúc Vô Thượng Thần Đế còn sống, các ngươi không dám hành động, Vô Thượng Thần Đế mất rồi các ngươi liền ngoi lên khỏi mặt nước”.

“Cái này đều là chủ ý của người phía trên, tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi!”

Tần Ninh lúc này phất tay một cái.

Tôm cát nhỏ nhếch miệng nở nụ cười, trực tiếp cắt đứt cổ tên Ma Soái.

Trong mắt tên Ma Soái tràn ngập kinh ngạc, dường như đang oán hận Tần Ninh nói không giữ lời giết hắn ta.

“Ta cũng không nói ngươi trả lời thì ta sẽ không giết ngươi!”

Tần Ninh phất phất tay, không nói thêm gì nữa.

Tôm cát nhỏ lúc này đứng trên vai Tần Ninh, hai cái càng chà xát vào áo Tần Ninh, thấy hắn không nói lời nào nó cũng im lặng.

Thế giới này dường như đã khác rồi!

Lúc này trong lòng Tần Ninh lo lắng.

Hắn lịch kiếp hơn chín vạn năm, trong hơn chín vạn năm này, toàn bộ thế giới đại thiên, ngoại trừ thế giới các thần chưa đặt chân đến ra thì hầu hết các vùng đất còn lại hắn đã đi qua rồi.

Mà chuyện liên quan đến ma tộc hắn cũng có hiểu biết.

Bây giờ những ma tộc này dường như ngày càng phát triển mở rộng.

Nói đúng ra thì bản thân những ma tộc này cực kỳ mạnh mẽ, những ma tộc bị phát hiện ở Cửu U Đại Lục lúc trước chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Nói như vậy thì ở Cửu Thiên Vân Minh trong thế giới các thần thì liệu có ma tộc hay không?

Bởi vì phụ đế mất, Cửu Thiên Vân Minh cũng không còn kiên cố vững chắc nữa, một vài tộc trong thế giới các thần e rằng cũng sẽ có tâm tư khác.

Nếu cộng thêm những ma tộc này muốn phá vỡ toàn bộ thế giới Đại Thiên thì sẽ là một kiếp tai ương.

“Tần gia, ngài sao vậy?”

“Không sao”.

Tần Ninh nói tiếp: “Trước tiên tăng cường phong ấn nơi này đã”.

“Tăng cường, tăng cường như thế nào?”

Tôm cát nhỏ nhìn về phía Tần Ninh, khó hiểu hỏi.

Tần Ninh chỉ là một cảnh giới Địa Võ tầng thứ bảy, mà phong ấn năm đó là do Cửu U Đại Đế mạnh mẽ thiết lập, tuy cả hai là một người, nhưng bây giờ hai người hoàn toàn khác nhau.

“Có nó là đủ rồi!”

“Tần gia, cái kích Đại Vũ này là ngài mượn Vũ gia, nếu không trả lại thì Vũ gia sẽ nổi trận lôi đình cho xem”.

“Không phải vẫn còn có ngươi sao?”

Nghe thấy lời này, sắc mặt của tôm cát nhỏ bỗng trở nên khổ sở, Tần Ninh lại tiếp tục bước vào sâu vào trong núi.

Ba ngày tiếp theo đều không gặp người của Ma Tộc, xem ra những tên kia chỉ là binh lính đi trước mà thôi, từ đây có thể nhìn ra được mức độ hư hại của phong ấn cũng chưa nghiêm trọng lắm.

Ngày này, một người một tôm đi đến dưới chân một ngọn núi.

Ngọn núi kia ước chừng cao vạn trượng.

Trên ngọn núi cao vạn trượng ấy, từng sợi xích sắt lan ra xung quanh.

Hàng ngàn hàng vạn sợi xích sắt tụ thành một điểm ở trên đỉnh núi đó.

Trên đỉnh núi lúc này lôi vân dày đặc, bầu trời đen kịt khiến người ta cảm thấy khó thở.

“Gia, quá nguy hiểm, hay là lần sau lại đến đi, cho dù phong ấn bị phá thì Vũ gia cũng là người đứng mũi chịu sào, nội tình Vũ gia những năm nay cũng không hề yếu”.

“Không sao!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Vừa khéo ta có thể dùng lôi vân ở đây tôi luyện Ngọc Lôi thể của ta, nhân cơ hội này đột phá cảnh giới Thiên Võ!”

Nghe đến đây, khoé miệng của tôm cát nhỏ giật giật một cái.

Nhân cơ hội này đột phá?

Chuyện này có phải là đang nói đùa không thế?

Nơi này cực kỳ nguy hiểm, đừng nói là đột phá, ngay cả việc sống sót ở trong lôi vân cũng đã vô cùng khó rồi.

“Được rồi, ngươi đứng ở chỗ này đợi ta, nếu có ma tộc xuất hiện cứ giết không tha, một người cũng không được thả đi. Khoảng thời gian này ta sẽ phong ấn giáp cốt, nhân tiện nâng cao tu vi cảnh giới, không thể bị người khác quấy rầy được!”

“Rõ!”

Lúc này, bóng dáng của tôm cát nhỏ chợt loé lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Tần Ninh bước từng bước một đi về phía đỉnh núi.

“Ma tộc sao...”

“Mấy vạn năm trước ta có thể phong ấn các ngươi thì bây giờ cũng có thể, thậm chí ta còn… tiêu diệt các ngươi!”

Lúc này Tần Ninh mơ hồ cảm nhận được việc ma tộc tấn công diện rộng loài người trên mặt đất sẽ không chỉ là giết chóc.

Ma tộc tồn tại đã lâu thế nhưng vẫn luôn không xuất hiện, bọn chúng sớm đã quen với cuộc sống ở nơi sâu thẳm của đại lục, nhưng bây giờ lại xuất hiện nếu chỉ vì muốn chiếm đất thì không thể vì sinh sống trên mặt đất hoàn toàn không phù hợp với bọn chúng.
Chương 525: Bốn người ngơ ngác

Hơn nữa, ở kỷ nguyên trước, lúc cha hắn còn xưng đế, cũng đã chém giết một ít Ma tộc ở các đại lục cấp dưới.

Từ đó xem ra, cái đám Ma tộc kia đúng là đã tồn tại từ kỷ nguyên trước.

Nhưng vạn giới lúc ấy có người cai quản mạnh mẽ, sau này cha kế thừa vị trí chủ tể vạn giới, mở ra vách ngăn của vạn giới, tạo thành thế giới mới như hiện tại.

Khiến cho vạn giới lúc ấy hóa thành một thế giới đại lục lớn vô cùng, tổng diện tích đến hàng tỉ tỉ vạn lý, mà con người cũng trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết.

Điều này khiến cho đám Ma tộc kia không dám hành động ngông cuồng.

Thế nhưng, sau khi cha mất tích, tầng đỉnh của loài người gặp vấn đề, những Ma tộc kia bắt đầu chuẩn bị ngoi lên sau hàng chục vạn năm.

Nói như vậy, những tên kia sớm đã nảy sinh lòng sát phạt.

Mà Ma tộc trên Cửu U đại lục tấn công con người, muốn chiếm cứ đại lục này là có ý đồ gì?

Dù sao ở trong số hàng nghìn đại lục thì Cửu U đại lục cũng chẳng tính là gì.

Buông bỏ những suy nghĩ này, Tần Ninh đi lên đỉnh núi, nhìn những dãy đá ngầm đen nhánh khắp nơi, thở ra, cầm kích Đại Vũ thật chặt.

...

Thành Thiên Vũ, Vũ gia!

Lão Vũ mù để bốn người Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm ở lại đây.

“Đã hơn một tháng rồi, sao đại ca còn chưa về nhỉ?”, Kiếm Tiểu Minh lo lắng nói: “Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

“Chắc không đâu!”, Lý Nhất Phàm tiếp lời: “Với kiến thức và thủ đoạn của tông chủ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

“Ai mà biết được!”

Kiếm Tiểu Minh lẩm bẩm: “Nơi đó nguy hiểm cực kỳ ấy”.

“Các ngươi cứ yên tâm đi!”

Lão Vũ mù nhếch miệng cười nói: “Có tôm cát nhỏ ở đó, thì sẽ không gặp vấn đề gì đâu. Hơn nữa, ốc đảo Đại Vũ kia vốn là địa bàn của tôm cát nhỏ mà!”

Nói thì nói vậy, nhưng mọi người vẫn lo vô cùng.

“Vũ tam gia, tôm cát nhỏ đó có lai lịch gì vậy?”, Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói: “Ta thấy ông còn sợ hãi nó kìa”.

“Ta sợ nó?”

Lão Vũ mù tức thì cười khẩy, đáp: “Sao ta phải sợ nó! Con tôm cát nhỏ đấy chẳng qua là mang trong mình dòng máu rồng thần, cùng lắm là một con tôm hùm hơi lợi hại tí mà thôi. Nó mà làm ta không vui, ta cho nó thành thức ăn luôn”.

Dòng máu rồng thần?

Nghe vậy, bốn người Lý Nhất Phàm đều cả kinh.

Trong thế giới linh thú, rồng phượng là nhất!

Rồng và phượng, từ xưa đến nay chính là yêu thú mạnh mẽ mà vô số võ giả biết đến. Bọn chúng cực kỳ mạnh mẽ, chỉ so thực lực thì cũng không yếu hơn con người chút nào.

Linh thú này, nếu như có quan hệ với rồng thần thì tuyệt đối cũng là sự tồn tại đỉnh cao.

“Ăn? Lão mù, ta thấy ngươi còn chẳng dám cắn vào càng của ta ấy, lại còn đòi ăn thịt ta!”

Lão Vũ mù vừa nói xong thì một âm thanh quái gở vang lên. Nghe thấy giọng nói đó, cả người lão Vũ mù hơi run, chỉ thấy lưng mình rét lạnh.

“Gia, gia quay về rồi đấy ạ!”

Lão Vũ mù không thèm quan tâm giọng nói đó, nhìn thấy Tần Ninh ở ngoài cửa thì nở nụ cười chào đón.

“Tông chủ!”

“Ca!”

Mấy người nhìn thấy Tần Ninh quay về, đều thở phào nhẹ nhõm.

“Tông chủ đột phá lên cảnh giới Thiên Võ rồi sao?”, Thiên Linh Lung nhìn hơi thở mạnh mẽ của Tần Ninh, kinh ngạc hỏi.

“Ừ!”

Mấy người Lý Nhất Phàm nghe vậy thì đều kinh ngạc nhìn nhau.

Cảnh giới Thiên Võ ở trên Cửu U đại lục đã được xưng là cấp bậc cao thủ.

Một vị cảnh giới Thiên Võ ở trong một tông môn không được xếp hạng như Thanh Vân tông thì đã được coi là thành viên cấp cao rồi.

Mà ở trong tông môn hạng hai thì chính là lực lượng trung kiên.

Lúc trước Tần Ninh mới chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng bảy, thế mà hơn một tháng qua đi, trực tiếp lên cảnh giới Thiên Võ một biến?

Tốc độ thăng cấp thật khiến người ta khó lòng tưởng tượng.

Nhưng Thẩm Văn Hiên lại là người bình tĩnh nhất.

Trong số bốn người, hắn ta đi theo Tần Ninh lâu nhất. Sự tăng cấp tu vi của Tần Ninh không thể nói theo lẽ thường được.

Người bên cạnh có khả năng mỗi giờ mỗi phút đều sẽ thăng cấp, nhưng Tần Ninh lại hoàn toàn tùy ý về chuyện này.

Khi thời cơ chưa đủ chín muồi thì dù có bị tụt lùi, Tần Ninh cũng không chọn thăng cấp.

Nhưng nếu đến đúng lúc, thì liên tục thăng cấp là chuyện bình thường.

Còn khi nào là thời cơ thì chỉ có Tần Ninh mới biết.

“Ở đây cũng khá lâu rồi đấy, nên quay lại Thanh Vân tông thôi!”

Tần Ninh bốn người, nói: “Mọi người chuẩn bị đi, chúng ta trở về tông môn!”

“Vâng!”

“Tần tông chủ!”

Một giọng nói vào thời khắc này vang lên, cười nhạt nói: “Nếu Tần công tử đã quyết định rời đi thì nên trả lại kích Đại Vũ cho Vũ gia ta chứ!”

“Vẫn chưa được!”

Tần Ninh lại đáp.

Vẫn chưa được? Là sao?

Vũ Thiên Hành lúc này nhăn mày lại.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Kích Đại Vũ bị ta để lại ở trong ốc đảo Đại Vũ, tạm thời chưa trả lại cho các ngươi được”.

Lời này nói ra, sắc mặt Vũ Thiên Hành lập tức tái nhợt, một luồng sát khí chậm rãi tỏa ra.

Lão Vũ mù lập tức đi tới bên cạnh Tần Ninh, nhìn chằm chằm Vũ Thiên Hành, quát lên: “Thằng nhãi kia, ngươi định làm gì đó?”

“Vũ tam gia!”

Vũ Thiên Hành ngăn cơn tức giận, cố gắng bình tĩnh nói: “Ban đầu là ông đảm bảo với ta, nên ta mới cho hắn mượn kích Đại Vũ, nhưng bây giờ kích Đại Vũ đã mất rồi!”

“Nên ông cũng phải cho ta một lời giải thích chứ?”

Vũ Thiên Hành nhìn lão Vũ mù, ngữ khí lạnh lùng nghiêm nghị.

Lúc này lão Vũ mù cũng sững sờ.

Tần Ninh không phải loại người nói lời mà lại nuốt lời.

“Gia, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ấn Phong Ma bị lỏng, có người của Ma tộc tới. Ta củng cố ấn Phong Ma nên để kích Đại Vũ ở lại, trấn áp ấn Phong Ma”.

“Vũ Thiên Hành, nếu Ma tộc phá ấn đi ra, Vũ gia ngươi sẽ bị diệt đầu tiên. Ta nghĩ để lại kích Đại Vũ ở nơi ấy là tốt nhất rồi chứ?”

Ấn Phong Ma!

Nghe đến ba chữ này, sắc vặt Vũ Thiên Hành thay đổi, nói: “Ngươi bớt hù dọa ta lại, ấn Phong Ma là do Cửu U Đại Đế thiết lập, Ma tộc không thể công phá, hơn nữa coi như có xảy ra vấn đề, thì thực lực của ngươi đủ để áp chế nó chắc? Cho dù ngươi có đạt cảnh giới Thiên Võ thì vẫn còn kém xa lắm”.

“Hơn nữa, chuyện này một mình ngươi nói ra thì ai dám tin? Ai biết ngươi có giấu kích Đại Vũ đi hay không?”

“Ai nói là một mình ta nói ra?”

Tần Ninh chậm rãi đáp.

“Đúng vậy, ta có thể làm chứng cho Tần đại gia!”

Một giọng nói nhỏ xíu vang lên.

“Ngươi, ngươi là cái...”

Vũ Thiên Hành vừa định mở miệng, nhưng nhìn thấy con tôm cát nhỏ đứng vững trên vai Tần Ninh thì sắc mặt biến đổi, miệng cứng ngắc, như thấy một chuyện gì kinh thiên động địa lắm. Nhất thời, ông ta chết đứng tại chỗ.

“Ta là cái thá gì à? Phải không?”, con tôm cát nhỏ nhếch miệng cười, khoanh càng trước người, bộ dạng cao cao tại thượng.

“Không ạ không ạ!”

Vũ Thiên Hành lúc này quỳ sụp xuống, ba quỳ chín lạy, sắc mặt tái xanh, khẩn trương nói: “Đệ tử Vũ gia Vũ Thiên Hành tham kiến đại nhân Hà Tôn!”

Trong nháy mắt, bốn người Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung, Kiếm Tiểu Minh cùng Thẩm Văn Hiên hoàn toàn kinh ngạc, bốn người ngơ ngác, sắc mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.

Cái quái gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK